1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chu Chỉ Nhược chỉ muốn làm ruộng - Ám Ảnh Lưu Hương (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHU CHỈ NHƯỢC CHỈ MUỐN LÀM RUỘNG

      Tác giả: Ám Ảnh Lưu Hương

      Thể loại: Trùng sinh - Cổ đại - Thanh mai trúc mã

      Editor: sophia_tutrinh

      Độ dài:khoảng mười mấy chương, nhưng chương nào chương nấy dài lê thê biết chừng nào hoàn hic. Nhưng mà cố gắng hoàn bỏ dở.​




      Giới thiệu.

      Kiếp trước của Chu Chỉ Nhược vì sư phụ mà buông tha tình của chính bản thân mình, vì tham vọng của bản thân mà từ bỏ mơ ước có được cuộc sống bình thản.

      Nếu ông trời cho nàng thêm cơ hội, nàng chỉ muốn được bình bình an an mà sống hết đời này.

      Nhưng sau khi sống lại nàng mới biết cái gì gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!

      Hừ! Cái gì Minh Giáo, cái gì Nga Mi, ta muốn nghĩ tới cũng muốn dính dáng tới chút xíu nào cả.

      Trương Vô Kỵ ta nghĩ tới lại cùng ngươi dính dáng chút nào hết.

      Chu Nguyên Chương, cho dù ngươi là hoàng đế ta cũng thích ân điển của ngươi.

      Tống Thanh Thư? là ai! Ta quên mất rồi.

      Mộc , ngươi……

      Nhân vật chính : Chu Chỉ Nhược, Mộc .

      Phối hợp diễn : Trương Vô Kỵ, Chu Nguyên Chương, Tống Thanh Thư, Chu cha, Chu mụ

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.1 : Sống lại lần nữa
      Edit: sophia_tutrinh

      Chu Chỉ Nhược mang theo tiếc nuối mà chết .

      Lúc nàng chết, nàng chỉ mới ba mươi chín tuổi, thậm chí còn chưa tới bốn mươi tuổi.

      Nàng từng nghĩ rằng, cha mẹ chính là ông trời của nàng, thế nhưng vào năm nàng sáu tuổi mẫu thân của nàng mất, phụ thân của nàng cũng mất khi nàng được chín tuổi, khi đó nàng gặp được Trương Tam Phong ngang qua, nhưng Võ lại thu nhận nữ đệ tử, nên đành đưa nàng lên Phái Nga Mi. Duyệt Tuyệt sư thái mặc dù tính tình nghiêm khắc, cổ quái, thế nhưng đối với nàng mà có thể bù đắp lại thiếu thốn tình thương của cha mẹ mất của nàng.

      Nghiêm phụ từ mẫu, dường như đều có thể xuất ở Duyệt Tuyệt sư thái, mỗi khi Chu Chỉ Nhược nhớ được các chiêu thức khi luyện tập, bà liền nghiêm khắc, nhưng khi Chu Chỉ Nhược luyện thành công chiêu kiếm pháp mới, hoặc là nội công có chút tiến bộ, bà lại giống như người mẹ hiền từ.
      (*)Nghiêm phụ từ mẫu: Cha nghiêm khắc, mẹ hiền dịu.

      Cho nên ở trong lòng của Chu Chỉ Nhược, Duyệt Tuyệt sư thái là người mà cả cuộc đời này nàng dám làm trái ý của người, cho dù nàng có chết cũng dám.

      Nhưng khi nhìn thấy Trương Vô Kỵ bên cạnh mình từng bước từng bước bị chính bản thân mình đẩy qua Triệu Mẫn, trong lòng vạn phần đau khổ, thế nhưng đời nào ai hiểu .

      Thần xui quỷ khiến, toàn bộ nội công của Chu Chỉ Nhược cơ hồ bị chính Trương Vô Kỵ phế bỏ hoàn toàn, tuy rằng Trương Vô Kỵ nợ hôn lễ chưa hoàn thành, nhưng mỗi khi ra lại nhìn thấy bộ dạng khó xử của Trương Vô Kỵ, cùng nụ cười lạnh của Triệu Mẫn, tâm của nàng cũng dần dần nguội lạnh theo.

      Lấy tính tình của Chu Chỉ Nhược, muốn hai người phụ nữ cùng chung chồng là tạm nhượng bộ vì lợi ích toàn cục, Triệu Mẫn muốn như thế nào mà còn lên mặt xem thường nhìn nàng bằng nửa con mắt đây.

      Vì thế nàng cùng phu thê bọn họ xây nhà làm bạn, chỉ có điều qua mấy tháng sau, Chu Chỉ Nhược liền ảm đạm rời , từ nay về sau ngừng luyện lại võ công.

      Ban đầu coi võ công của là căn bản, lại thể nào luyện Cửu Chân Kinh tốt được vì đạo gia lấy chân khí mà tu luyện, mà Nga Mi phái tu luyện là lấy nội công tâm pháp, chí ít Cửu Dương Thần Công có nửa là xuất thân từ Thiếu Lâm Tự, mà Cửu Dương Thần Công cũng là võ công của phật môn, thế nên cùng Cửu Chân Kinh là hoàn toàn bất đồng. Cho nên Chu Chỉ Nhược cũng còn cách nào khác đành luyện chân kinh trong quyển sau của cuốn võ công này, mà thể luyện được căn cơ nội công của quyển trước.

      tại Trương Vô Kỵ thay nàng phế tất cả nội công của Cửu Chân Kinh, cũng thuận tiện hủy luôn cả võ công phái Nga Mi của nàng, ban đầu đúng là nàng có cơ hội dứt khoát lần nữa luyện công lại từ đầu, nhưng mà nàng còn lòng dạ nào luyện công nữa, Trương Vô Kỵ tuy là đem Cửu Chân Kinh trả lại cho nàng, nàng cũng xem như chiếc giày rách mà vứt bỏ .

      Kỳ trước đây nàng vốn rất mâu thuẫn.

      Gả cho Trương Vô Kỵ, mặc dù nàng tự với bản thân của mình rằng đó chẳng qua chỉ là mỹ nhân kế, nhưng nàng biết tại sao lại có cảm giác mình là tâm, cho nên đó là lí do vì sao nàng lại làm trái với di mệnh của sư phụ, tình hình sau đó cũng thay đổi, nàng cũng nhận lấy báo ứng của chính mình vì phản bội lại di mệnh của sư phụ.

      Thế nhưng mọi chuyện chấm dứt hết rồi, nàng có thể buông Trương Vô Kỵ ra, nhưng mọi thứ đều muộn.

      Trước khi chết nàng ngẫm lại, cái gì lệnh của sư phụ, cái gì mà giành lại giang sơn nhà Hán, cái gì mà tiêu diệt Minh Giáo, cái gì mà làm cho Nga Mi ngày càng phát dương quang đại, tất cả mọi thứ đều là công dã tràng mà thôi. Cuối cùng giang sơn nhà Hán cũng được khôi phục, lại do những người trong võ lâm gọi là ma giáo giết người gớm tay trong Minh Giáo. Mà phái Nga Mi cuối cùng cũng suy tàn.

      Bối Cẩm Nghi là người nhân hậu, là người đứng đầu phái cũng có thể nhưng về phương diện võ công ... Aiz

      đề cập tới cũng thế.

      Chu Chỉ Nhược trước khi rời khỏi Trương Vô Kỵ, cũng học được chút y thuật từ , liền mai danh tích, hành y cứu người, hai luồng nội công Phật Đạo kết hợp cùng nhau giúp nàng có thể dễ dàng đánh bại kẻ địch, tuy rằng Trương Vô Kỵ phế bỏ toàn bộ nội công Cửu Chân Kinh của nàng, nhưng nàng vẫn còn nội công tâm pháp Cửu Dương Công của phái Nga Mi, cũng bởi vì khi luyện Cửu Chân Kinh tốn ít thời gian, khi hai nguồn nội lực này ngày càng bành trướng, cư nhiên lại có thể tạo ra tình trạng tám lạng nữa cân.

      Chu Chỉ Nhược tâm chết, còn lòng dạ nào luyện võ, thế trong cơ thể nàng lại có hai nguồn nội lực luôn bài xích lẫn nhau, cuộc sống mỗi ngày của nàng như sống trong địa ngục, cơ thể ngày càng yếu . Cho nên vào năm nàng ba mươi chín tuổi chết , nàng ngược lại có cảm giác như được giải thoát.

      Trong khoảng khắc nàng sắp nhắm mắt ra , trong lòng nàng liền suy nghĩ, nếu có thể sống lại lần nữa, nàng còn nghe theo lời sư phụ mà làm theo ?.

      Sau đó bóng tối dần dần nuốt trọn nàng...

      Chương 1.2

      Sau đó biết qua bao lâu, Chu Chỉ Nhược cảm thấy cơ thể của mình rất nóng, hơn nữa nàng

      cảm thấy trong người rất khó chịu, ngay cả cử động cũng đều rất khó khăn, nàng suy nghĩ đây là đâu, chẳng lẽ nàng còn chưa có chết, chẳng lẽ đây là cảm giác sau khi chết sao.

      Bỗng nhiên nàng có cảm giác có lực mạnh mẽ nào đó đem nàng ép đẩy , làm cho nàng cảm giác càng lúc càng khổ sở.

      Cùng với cỗ lực lượng mạnh mẽ là cảm giác đau đớn ở chân từ từ lan rộng tới eo của nàng, thậm chí là cả toàn thân, Chu Chỉ Nhược có cảm giác càng lúc càng khó chịu, nàng tự chủ được muốn vận nội công mà chống đỡ.

      Cũng biết vì sao nàng lại theo bản năng mà chọn nội công tâm pháp Cửu Chân Kinh, mà phải là Cửu Dương Công nội công của phái Nga Mi.

      “Đạo trời, tổn hại có thừa mà bổ sung đủ, là lấy hư thắng thực, nhưng lại đủ thắng...”

      Ở trong lòng nàng niệm nội dung của Cửu Chân Kinh, lại tự chủ được muốn nôn ra, nhưng nàng lại phát khi nàng thở vào lại phải là khí, mà nàng cảm giác nó giống như là nước chảy vào trong mũi và miệng của nàng.

      Chẳng lẽ ta lại rớt xuống nước rồi sao?.

      Chu Chỉ Nhược cả kinh, vùng vẫy tay chân muốn bơi lên, thế nhưng lại phát cả tứ chi đều bị bó buộc có chút sức lực nào, hơn nữa nàng rất nhanh phát ra chất lỏng mà nàng hút vào có chút gì đó giống nhau, nàng định xem nó là gì chợt cảm thấy có cỗ chân khí trực tiếp tiến vào đan điền của nàng, mà phải như trước kia thông qua hô hấp.

      Nàng cảm thấy cổ chân khí này rất tinh thuần trong suốt , trong cuộc đời của nàng chưa bao giờ gặp qua được cổ chân khí nào lại tinh thuần trong suốt mạnh mẽ đến như vậy. Thế nhưng lại cầm dùng tới mũi và miệng để thở, nguồn chân khí này trực tiếp vào trong cơ thể cảm thấy bên trong nội tức trong cơ thể sinh sôi ngừng, ngược lại tinh thần càng ngày càng cảm thấy tốt và thoải mái hơn.

      Chu Chỉ Nhược cảm thấy nội tức trong cơ thể mình ngừng lưu chuyển, điều này làm cho nàng suy nghĩ giống như nàng tới thế giới bên kia rồi, nàng có cảm giác như mình đám mây, lại có cảm giác như mình ở trong biển, ở trong khí, đồng thời còn cảm thấy như mình cùng thế giới này kết hợp lại làm thể, tựa hồ như nàng chính là thế giới này và thế giới này cũng chính là nàng. Tự mình hít thở hơi, như trực tiếp liên hệ với thế giới này từ đan điền, tất cả mọi thứ đời này dường như đều hữu ràng rành mạch ở trước mặt nàng.

      Kỳ lúc này Chu Chi Nhược có mở mắt, chẳng qua đó là nhận thức của chính nàng, cảm thấy ngạc nhiên, cơ thể nàng bị quay ngược và chúc xuống dưới, áp lực mỗi lúc mạnh hơn Chu Chỉ Nhược đều có thể nhận ra độ mạnh yếu cách chính xác, thậm chí nàng còn có thể biết chính xác độ mạnh yếu của áp lực nặng bao nhiêu.

      Hoàn hảo áp lực này mặc dù kéo dài nhưng liên tục mà nó đứt đoạn lúc có lúc , thế nhưng vì thế mà Chu Chỉ Nhược ngừng nghỉ vận chuyển nội lực của mình, Chu Chỉ Nhược chỉ cảm thấy lúc này nội lực của mình vận chuyển xung quanh cơ thể rất nhiều, so với trước kia mình khổ luyện rất lâu mới có được.

      Cũng biết trải qua bao lâu, tuy rằng người Chu Chỉ Nhược có gì biến hóa nhưng nàng cũng có cảm giác gì là khỏe cả, nàng chỉ có cảm giác nơi này , nàng bắt đầu thử hoạt động tứ chi của mình, vừa rồi khi nội lực vận chuyển, tứ chi của Chu Chỉ Nhược có thể dùng sức được chút.
      Vì thế tứ chi nàng càng dùng thêm sức, theo lực đạo của sức ép, dần dần nàng cũng tìm được đường ra, lại dùng them chút sức nữa, bỗng nhiên nàng chợt cảm thấy người lành lạnh, có cỗ khí tràng vào mũi và miệng của nàng.


      Chu Chỉ Nhược lắp bắp kinh hãi, khi này nàng vẫn còn dùng đan điền trực tiếp vận khí mà nghĩ rằng bây giờ cơ thể lại bỗng nhiên thấy lạnh, thế lại còn thay đổi cách thức hít thở, lại thêm luồng khí mạnh mẽ tràn vào mũi và miệng của nàng. Bây giờ nàng thể nào dùng đan điền để thở, cho dù nàng muốn cũng thể.

      Lập tức trong tai chợt nghe thấy thanh kêu lên: “Sinh hạ rồi, sinh hạ rồi, A di đà phật, phật tổ phù hộ”.

      Bỗng nhiên Chu Chỉ Nhược cảm thấy cơ thể của mình đau nhói, “bành, bành” hai tiếng, nàng bị người ta đánh hai cái, Chu Chỉ Nhược giận giữ, nhưng trong giây lạt lại cảm thấy có cái gì đó đúng lắm, rốt cuộc là ai vậy chứ, lực đạo của cánh tay này cũng thể nào đánh nàng bị thương được.

      Nàng cố gắng mở to đôi mắt, chỉ nhìn thấy hai cánh tay của mình rất , nhìn qua như cánh tay của trẻ con, lại nhìn xung quanh bốn phía, rồi lại nhìn theo hướng dưới chân của mình nhận ra, ràng là thím Phương đại thẩm ở nhà bên cạnh nhà của nàng khi nàng còn .

      Nhìn kỹ lại mọi thứ nàng nhận ra đây là nơi nàng ở lúc còn .

      Thím Phương lại muốn đánh Chu Chỉ Nhược lần nữa, thấy nàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, khỏi cười : “a, như thế nào đứa này lại khóc nha, là làm ta vui mà, kết quả là lại đưa mắt lặng lẽ nhìn ta nha”.

      xong bà lại thuần thục dung khăn nhúng nước ấm lau sạch cho Chu Chỉ Nhược, rồi dùng khăn quấn nàng lại.

      Đầu óc Chu Chỉ Nhược bây giờ rất hỗn loạn, nàng liền cố gắng di chuyển cổ của mình nhìn xung quanh lại ột lần nữa, kết quả chính là nhìn thấy mình ở trong căn phòng của nàng lúc .

      Đây là nơi mà nàng ở tới năm nàng mười tuổi, thời thơ ấu của nàng cũng trải qua ở nơi này, nàng làm sao lại có thể nhớ được cơ chứ.

      Chỉ nghe thím Phương lại : “ Chu đại tẩu à, là con , tuy rằng khóc, nhưng tinh thần tốt lắm”.

      xong liền đem Chu Chỉ Nhược tới nằm bên mẫu thân của mình, khi nằm kế bên Chu Chỉ Nhược vừa thấy liền biết đây chính là mẫu thân của mình Chu Tiết thị, bất kể là bà có già hay trẻ nàng đều thể nào quên được.

      Mẫu thân nhìn qua Chu Chỉ Nhươc, hai mắt nhắm lại, thở dài, giọng : “Cảm ơn Phương đại tẩu, người cực khổ rồi, nhanh ra bên ngoài thông báo cho cha nàng tiếng ”.

      Phương đại tẩu liền : “ta có gì mà khổ, ngươi mới chính là người cực khổ nhiều”.

      Lúc này bà cũng lau sạch người cho Tiết thị, thu dọn mọi thứ cung gần xong liền cùng bà mụ tới kế bên người nàng liền : “đúng nha, ngươi cũng sanh ba ngày hai đêm rồi, rất dễ dàng gì cả, ta mấy chục năm làm bà mụ, cũng chưa bao giờ gặp qua ai sinh lâu như vậy mà mẫu tử đều có thể bình an cả, ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt ”.

      Tiết thị tuy rằng rất suy yếu và mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng : “trước để ta cho nàng ăn chút sữa ”.

      Bà mụ nghe vậy liền ngăn cản : “Ngươi trước nghỉ ngơi chút, đứa này giờ khóc, xem ra nàng còn chưa đói đâu, ta thấy vần là nên ôm nàng ra ngoài cho cha nàng xem chút ”.

      Lúc này Chu Chỉ Nhược mới hoàn toàn hiểu được, hình như nàng được sống lại lần nữa, vậy khi đó nàng chết, nếu ông trời cho nàng thêm cơ hội được sống lại lần nữa, nàng quyết làm lại cuộc đời của mình lần nữa.

      Chính là…hình như chuyện mẫu thân sanh khó ba ngày hai đêm hình như kiếp trước hề có, có giống như bây giờ mẫu thân lần đó sinh nàng rất thuận lợi. Lại nhớ về kiếp trước của chính mình, lúc này nàng làm sao lại có thể nhận biết mọi thứ được, Lại càng thể đến “Cửu Chân Kinh”.

      Xem ra nguyên nhân chính là khi nàng luyện " Cửu Chân Kinh " trong bụng của mẫu thân, mà kéo dài thời gian sinh của mẫu thân.

      Chu Chỉ Nhược suy nghĩ lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua hiểu được, lúc này chỉ thấy nàng được bà mụ ôm ra bên ngoài cao giọng : “Chu đại ca, là tiểu nương”.
      honglak, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.1 tiếng thở dài.

      lâu trước đó Chu Chỉ Nhược có cảm giác bị người ta ôm tay như vậy, hoặc có thể là căn bản nàng chưa từng trải qua cảm giác này cả, kiếp trước thời điểm nàng bị ôm như vậy căn bản lúc đó nàng còn chưa nhận thức được gì !.

      Theo ánh mắt của nàng gương mặt phụ thân từ từ xuất , sau đó nở nụ cười ôn nhu ôm nàng vào lòng, đột nhiên nàng nhớ về kiếp trước phụ thân cũng rất quan tâm và thương chăm sóc nàng, sau đó nàng lại chứng kiến cảnh phụ thân của mình chết thảm trước mắt mình, nên nhịn được mà khóc.

      Phụ thân của Chu Chỉ Nhược tên là Chu Viễn Đạt, vốn là người thô kệch, lúc đầu ông vui vẻ tới ôm nữ nhi của mình, thế nhưng khi vừa mới ôm nàng vào lòng thấy nàng khóc to lên, liền giựt mình hoảng sợ, cũng biết mình phải làm cách gì để cho nàng ngừng khóc, liền nhìn qua Cao đại nương cầu cứu.

      Cao đại nương liền : “ là kỳ lạ mà, mới vừa nãy còn tốt lắm, làm sao lại khóc rồi, hay là nàng đói bụng, vẫn là nên ôm đứa tới cho nương của nàng cho nàng ăn chút sữa ”.

      Chu Viễn Đạt theo phía sau của Cao đại nương, ngập ngừng : “Cao……Cao đại nương……ta……ta…….”

      Cao đại nương quay đầu lại nhìn cái, chỉ thấy mặt của đỏ bừng, lập tức tỉnh ngộ liền cười : “Ngươi mau vào thôi Chu đại ca, nương tử của ngươi mệt muốn chết rồi, ngươi cũng nên hảo hảo mà an ủi nàng chút”.

      Ý ở bên ngoài là, tuy rằng nàng sinh cho ngươi được nhi tử nhưng lại sinh cho ngươi nữ nhi, nhưng mà khồng có công lao cũng có khổ lao, thế nên ngươi cũng đừng vì nương tử của ngươi sinh con mà trách nàng.

      Chu Viễn Đạt cũng là người rất thê tử của mình, trong lòng cũng có suy nghĩ vì sinh con trai mà vui, lần sau sinh tiếp là được, có nữ nhi trước cũng tốt, sau này có thể giúp phụ mẫu trông coi đệ đệ. Ông thực là người biết lo trước mà, nhưng chút cũng nghĩ tới lỡ như sau này cũng sinh được nữa phải làm sao bây giờ.

      Chu Viễn Đạt nhanh chóng vào trong phòng, thấy thê tử muốn ngủ, phải sinh nở trong ba ngày quả thực là mệt muốn chết rồi. Tuy rằng chỉ có thể sinh nữ nhi thế nên trong lòng đối với trượng phu cũng có chút ấy náy. Nhưng lại chịu nổi mệt mỏi sau khi sanh nên ngủ thiếp .

      Chu Viễn Đạt vào thấy thê tử hai mắt nhắm nghiên lại, sắc mặt tái nhợt, trán những sợi tóc bị mồ hồ thấm ướt mà bết dính lại da thịt, cũng dần dần phát ra tiếng náy ngủ say, liền đau lòng đến bên thê tử lau mồ hôi trán nàng.

      Lúc này trời cũng vào hạ, thời tiết dần trở nên nóng bức hơn, tuy rằng Tiết thị chà lau thân mình sạch nhưng mồ hôi vẫn ngừng chảy ra. Chu Viễn Đạt thấy thê tử ngủ say, quay đầu lại thấy nữ nhi cũng yên tĩnh trở lại còn khóc nữa. Cao đại nương ngạc nhiên : “ là kỳ lạ, tại sao lại khóc nữa rồi”.

      Chu Viễn Đạt tới nhìn : “Chắc là biết mẫu thân bên cạnh cảm thấy an tâm nên khóc nữa”.

      Liền tới tiếp nhận Chu Chỉ Nhược, nhìn kỹ lại, chỉ cảm thấy nữ nhi của mình sau này mỹ nhân rất xinh đẹp, cũng giống như thê tử của mình,là đại mỹ nhân, cũng giống mình bộ dạng thô kệch, trong lòng liền cao hứng, câu: “Nữ nhi của ta xinh đẹp, sau này có thể là đại mỹ nhân, nhất định ta phải hảo hảo mà tìm nhà tốt để gả cho nàng ”.

      Chủ Chỉ Nhược ngờ phụ thân sau khi nhìn thấy mình lại có thể ra câu đó. Nghĩ lại, phụ thân chỉ là người đánh cá bình thường, có suy nghĩ như vậy cũng hề kỳ lạ, lại nhớ khi mình còn , phụ thân từng đùa rằng sau này chờ nàng lớn lên tìm nhà tốt để gả nàng, cũng tốt sau này có thể cho phụ thân sống tốt hơn là được…

      Lúc này lại nghĩ tới lúc gặp lại Trương Vô Kỵ, nhịn được thở dài, cả đời này, ta phải làm thế nào tới ngươi đây?....

      Chu Viễn Đạt lần đầu tiên thấy được trẻ con mới sinh ra biết thở dài, khỏi kinh hãi : “Đứa này còn như vậy, tại sao lại biết thở dài chứ, chẳng lẽ đây lại là điềm may sao?”.

      Lúc đó hai người Cao đại nương cùng thím Phương cũng ở bên cạnh chờ lấy tiền thưởng cùng tạ lễ, nghe Chu Viễn Đạt như vậy, thím Phương liền hỏi: “Có thể là do đứa mệt mỏi lắm rồi, nên hắt hơi cái thôi, chứ làm gì có đứa nào mới sinh ra lại biết thở dài chứ, Chu đại ca chừng là ngươi nghe lầm rồi”.

      Cao đại nương cũng : “ Đúng thế nha, mẫu thân nàng phải sanh trong ba ngày liên tục , đứa phải là cũng giống như thế sao?”.

      Chu Viễn Đạt cũng nghĩ như thế, liền vui vẻ đưa cho Cao đại nương ít ngân lượng, và thím Phương túi tiền đồng hậu lễ cảm tạ hai người tới giúp đỡ, sau đó tiễn hai người ra ngoài.

      Lúc này đúng là năm thứ tư thời kì nhà Nguyên . Cũng biết có phải do người Mông Cổ thống trị tàn bạo chọc giận tới trời cao, làm cho liên tục nhiều năm, tất cả các nơi trong cả nước nếu phải động đất chính là đại hồng thủy, hoặc là hạn hán. cuộc sống dân chúng các nơi đều cực kỳ khốn khổ, bởi vậy khiến cho khởi nghĩa tạo phản nổ ra liên tiếp.

      Phụ thân của Chu Chi Nhược chỉ là người đánh cá giỏi, may mắn tình hình lúc này của nhà Nguyên cũng có nhiều biến hóa, thế nên thu thuế vẫn rất thấp, thế nên đối với khả năng của Chu Viễn Đạt cũng coi như miễn cưỡng có thể sống được.

      Mà trượng phu của thím Phương là Phương Lục Nhất, là người ốm yếu hay bệnh, quanh năm chỉ nằm chỗ giường, ấn tượng của Chu Chỉ Nhược đối với Phương Lục Nhất cũng rất mơ hồ, chỉ nhớ khi đó đưa tang lần. Năm đó Chu Chỉ Nhược được năm tuổi, khi nhìn thấy người đầu tiên đến đưa tang nên có chút ấn tượng. Bất quá chỉ là gặp mặt sơ qua nên Chu Chỉ Nhược cũng để ở trong lòng nên cũng biết rốt cục Phương Lục Nhất mắc bệnh gì.

      Thế nhưng bất kể như thế nào nếu gia đình mà có nam nhân kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên đối với Phương gia đó là vấn đề rất khó khăn, cho nên Chu Viễn Đạt chỉ đưa ngân phiếu cho Cao đại nương còn thím Phương ông đưa tiền đồng.

      Phải biết rằng ngân lượng thời nhà Nguyên so sánh với ngân lượng thời nhà Tông quá mất giá. Đến cuối Triều Nguyên, lạm phát ngân lượng cực kỳ nghiêm trọng, tiền ăn cơm của tú tài thi kinh nếu dùng ngân lượng đều mất hơn năm lượng bạc. Vì thế dân chúng trừ bỏ phải khôi phục sử dụng lại ngân lượng đồng thời cũng phải khôi phục lại tiền đồng ở bên ngoài, thậm chí còn xuất tượng lấy vật phẩm đổi vật phẩm, cho nên Chu Viễn Đạt rất chiếu cố đối với thím Phương mới cho nàng túi tiền đồng.

      Thím Phương cảm tạ rồi sau đó rời , Chu Viễn Đạt ôm Chu Chỉ Nhược tay dám rời, ngồi xuống bên giường, chút nhìn thê tử lại lát sau nhìn Chu Chỉ Nhược, trong nội tâm ông vừa vui vẻ vừa cảm động.

      Chương 2.2
      Lúc này trời cũng gần chiều, đợi cho Tiết thị tỉnh dậy cũng qua giờ Tuất rồi.

      Lúc này Chu Nhược Chỉ cũng cảm thấy đói, chỉ là vừa nhắm mắt lại suy nghĩ chuyện cũ, vừa tự giác vận hành nội tức -- từ lúc nàng ra đời tới nay, Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể cũng bị mất cực kì nhanh , hiệu quả so sánh với lúc nàng ở trong bụng mẹ , là kém rất xa

      Chu Viễn Đạt thấy Tiết thị tỉnh liền hỏi: “Nàng tỉnh rồi”.

      Tiết thị thấy trượng phu ngồi bên giường nhìn mình, cũng biết mình ngủ cũng lâu lắm rồi, liền hỏi: “Bây giờ là giờ gì rồi?”

      là giờ Tuất rồi, nàng có đói lắm hay ?, ta nấu ít canh cá để dưới phòng bếp, nàng uống chút , đợi ta chút ta làm cơm cho nàng”.

      Tiết thị gật đầu, đem Chu Chỉ Nhược ôm vào trong lòng, nhìn nữ nhi hai mắt nhắm lại, như ngủ say, vừa nhìn vừa : “Đứa này hành hạ ta rất lâu, tại lại nằm im ngoan ngoan như vậy, ngay cả đòi uy sữa cũng có”.

      Chu Viễn Đạt vốn đứng dậy chuẩn bị rời , nghe vậy liền quay đầu lại : “ Đứa này cũng kỳ lạ,nàng chờ ta chút, ta đem canh lên cho nàng, rồi tỉ mỉ kể cho nàng nghe”.

      Tiết thị sửng sốt kinh ngạc nhìn tướng công nhà mình, biết tướng công của mình như thế là có nghĩa gì, lại nghĩ chẳng lẻ do mình sanh được con trai nên muốn trách mình, muốn đem nữ nhi cho người khác?

      Cuối triều Nguyên đa số dân chúng đều có cuộc sống rất khốn khổ, nhà nào có nữ nhi nuôi nổi liền đem cho người khác hoặc bán , cho nên Tiết thị mới có suy nghĩ như thế.

      bao lâu sau Chu Viễn Đạt bưng canh cá vào, : “ Đây là cá hôm trước ta bắt được, cá rất béo, vốn là muốn để ngươi bồi bổ thân thể, bây giờ đúng lúc rồi, nàng ăn nhiều chút để có nhiều sữa cho nữ nhi ăn.”

      Mặt Tiết thị đỏ hồng lên, nhận lấy, nhấp miếng, cảm thấy quả nhiên rất là ngon, liền uống hết, chỉ chừa lại cá cho tướng công mình ăn.

      Hai người nhường qua nhường lại phen, cuối cùng quyết định chia ra cùng nhau ăn, Chu Viễn Đạt nhìn thê tử lại cảm thấy đau lòng, nên chỉ ăn chút thịt lưng cá mà ăn, gắp thịt cá để qua bên, Tiết thị hỏi: “ Hồi nãy chàng muốn gì với thiếp vậy.”

      Chu Viễn Đạt : “ Ta xem nữ nhi của chúng ta giống như những đứa trẻ bình thường khác, ta thấy nàng rất kỳ lạ, nhưng ta cũng biết phải như thế nào cho đúng.”

      Tiết thị trong lòng thầm giật mình, liền hỏi: “ Tại sao lại bình thường?”

      Chu Viễn Đạt : “ Nàng bất quá chỉ là tiểu oa nhi mới sinh ra, thế nhưng khi nhìn thấy ta lại thở dài, chẳng lẽ ta và nàng gặp điều gì may hay sao?”

      Tiết thị : “ Làm gì có đứa nào mới sinh ra lại biết thở dài chứ, chắc chàng nghe lầm rồi.”

      Chu Viễn Đạt : “ Thím Phương cũng như vậy, thế nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy bất an, bây giờ thời thế càng lúc càng khó khăn rồi, bằng chúng ta chuyển xuống Giang Nam sinh sống , tiền thuế ở Giang Nam so với Giang Bắc thấp hơn nhiều, vài năm này ta cũng tích góp được chút tiền, vài ngày trước có số khách nhân người Giang Bắc tới Giang Nam buôn bán, là Giang Bắc so với Giang Nam sinh sống tốt hơn nhiều, bằng chúng ta chuyển qua đó sống xem như thế nào.”

      Việc thu thuế ở nam bắc của triều Nguyên có chút bất đồng, phần lớn ở phương bắc thu thuế đều là nộp thuế thân, mỗi người nộp hai phần lương thực, còn có thù lao…..Nhưng bên ngoài quan phủ thu thuế hai phần lương thực, thế nhưng bên trong lại ăn bớt ăn xén, thêm còn thêm nhiều thuế linh tinh khác nữa, vì thế nên người dân phải nộp thuế vượt quá hai phần lương thực.

      Mà ở Giang Nam, cơ bản là theo thông lệ cũ của triều Nam Tống, việc thu thuế ở mỗi vùng đều khác giống nhau rất nhiều, mặc dù là cùng địa phương, cùng chỗ giống nhau nhưng mà số thuế phải nộp và giai cấp phải nộp cũng khác biệt nhau rất nhiều.

      Lấy Chu Viễn Đạt mà đánh cá sông,tuy rằng ngẫu nhiên có thể gặp người cần sang sông cũng có thể kiếm được ít tiền, nhưng sông sống gió rất nhiều, người xưa thường có câu “ người bơi giỏi cỡ nào cũng có thể bị chết đuối” thế nên tính xa bằng tính gần mua miếng đất làm nơi cố định mà sinh sống an ổn.

      Hơn nữa ở cuối thời nhà Nguyên ở phương bắc chế độ thu thuế rất hỗn loạn, thường sau khi thu thuế thân lại còn thu nhiều thuế linh tinh khác nữa, thế nên Chu Viễn Đạt vốn là muốn mua miếng đất để sinh sống nhưng vẫn còn nhiều điều cố kỵ. Nhưng phải muốn Giang Nam là liền, ở đây nhiều năm nên vẫn có chút luyến tiếc nỡ rời . Với lại ở Giang Nam tiêu tốn rất nhiều bạc, so với Giang Bắc tốn kém nhiều hơn, thế nhưng chính là Giang Nam giống Giang Bắc thiên tai lũ lục rất nhiều, cho nên Chu Viễn Đạt đến bây giờ vẫn còn do dự mãi thôi.

      Nay khi nhìn Chu Chỉ Nhược vừa mới ra đời khỏi thở dài, nghĩ đến có khi nào ông trời phái nàng xuống báo cho biết đến lúc phải rời thôi, tìm nơi ở mới, thế nên mới bàn bạc với thê tử mình có nên rời hay .

      Chu Chỉ Nhược hai mắt từ từ nhắm lại, bên vận nội công bên cảm thấy bất ngờ….. nghĩ tới tiếng thở dài ngoài ý muốn của nàng, cư nhiên lại có tác động thể ngờ tới phụ thân đến như vậy. Nếu dọn tới Giang Nam, thể nào ở bờ sông Hán Thủy gặp Trương Vô Kỵ nữa.

      Nhớ tới khuôn mặt của Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược lại nhịn được mà thở dài, thế nên lúc này chẳng những Chu Viễn Đạt, ngay cả Tiết thị cũng đều nghe thấy được, cả hai cùng kinh sợ.

      Chu Viễn Đạt : “Vừa rồi nàng cũng có nghe thấy đúng ?”

      Tiết thị gật đầu trả lời: “Đứa này đúng là có chút bình thường”.
      honglak, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 03: Thay đổi vận mệnh.

      Trong lúc nhất thời cả hai đều trầm mặt gì, trôi qua lúc lâu sau, Tiết thị mới : “ Nếu như thế, đợi thân thể thiếp tốt lên rồi, chúng ta liền Giang Nam thôi, nhưng là chúng ta phải hướng nào đây”.

      Chu Viễn Đạt : “ Năm đó nàng rời khỏi nhà, cùng ta bỏ trốn,thời gian trôi qua cũng sáu bảy năm rồi, cũng nên trở về nhìn chút”.

      Chu Chỉ Nhược chưa bao giờ biết mẫu thân của nàng cùng phụ thân lại cùng nhau rời nhà bỏ trốn, trong lòng kinh ngạc, khỏi mở to mắt ra nhìn.

      Tiết thị thở dài : “ Chàng còn chuyện này làm gì, bon họ cũng có chuyện khó xử của bọn họ, thiếp có trở về cũng làm được chuyện gì cả!”

      Chu Chỉ Nhược nhớ mang máng, phụ thân từng qua, mẫu thân nàng là người Tập Khánh, nhưng nàng biết lúc đó nhà mẫu thân nàng xảy ra chuyện gì. Sau này nàng cùng từng đáp ứng giúp đỡ Ứng Thiên (Chu Nguyên Chương sau khi đánh hạ Tập Khánh đổi hiệu là Ứng Thiên, chính là Nam Kinh ngày nay) sau đó có tìm nhà của mẫu thân, nhưng mà có tìm được, cũng biết có phải là tất cả dời nơi khác hay , hay là chết trong chiến loạn rồi.

      Chu Viễn Đạt nhìn thê tử nhắc tới người nhà của mình tâm tình có chút vui, liền cười cười chuyển sang chuyện khác : “ Đây là đứa đầu tiên của chúng ta, nàng , nên đặt tên như thế nào cho nữ nhi đây, ta là người thô kệch, như nàng từng đọc qua nhiều sách, cũng là nàng nên đặt tên cho nữ nhi ”.

      Tiết thị biết trượng phu của mình là người thô kệch, cũng từ chối nữa….Lúc này người Mông Cổ thống trị đất nước, người hán cũng còn được làm quan như tiền triều nữa, nên người đọc sách cũng càng ngày càng ít , nên người ta cũng thường tùy ý đặt tên gần giống với nơi sinh sống của mình hoặc liên quan đến cuộc sông xung quanh mình, thế nên giống như Phương gia đặt tên cho Phương Lục Nhất…..là do sinh vào tháng sáu lại là con .

      Nhà mẹ đẻ của Tiết thị vốn là dòng dõi thư hương lâu đời, nhưng cũng suy tàn, năm đó nàng cùng Chu Viễn Đạt hai người lưỡng tình tương duyệt, nhưng phụ mẫu nàng là người có quan niệm môn đăng hộ đối nên đồng ý Chu Viễn Đạt, thế nên nàng liền rời nhà trốn .

      Bỗng dưng nàng có cảm giác rất nhớ nhà của mình, nhưng khi nhìn nữ nhi nằm bên người của mình, chỉ thấy khuôn mặt của Chu Chỉ Nhược nhắn, trắng hồng phấn nộn, long mi hơi rung động, tình thương dân trào nên lời, liền thêm: “ Nàng tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, thế nhưng bây giờ nàng còn rất , liền thở dài, sau này chắc chắn đại mỹ nhân, thiếp nghĩ nên lấy tên nào đây, hay là chúng ta gọi nàng là Liên nhi, chàng nghĩ như thế nào?”

      Chu Viễn Đạt lắc đầu : “ Nàng bây giờ là tiểu oa nhi, lấy tên này cũng quá ủ rũ u buồn rồi, vẫn là nên lấy cái tên nào nghe tốt tốt chút, cái gì như tên của hoa cỏ vừa hay lại vừa dễ nghe cũng rất tốt.

      Tiết thị cười cười, suy nghĩ hồi rồi : "Vậy cứ gọi là Chỉ Nhược, được ? Trong sách《 Hán Thư 》 cũng có thơ, 'Hành lan chỉ nếu như' . Tạm thời chỉ là bạch chỉ, nhược là đỗ nhược, đều là cỏ thơm. Lý Thái Bạch của tiền triều cũng có câu thơ vân “Thủy hướng bồng lai khán vũ hạc, hoàn quá chỉ nhược thính tân oanh” ( Ao hướng Bồng Lai nhìn xem hạc mua , bước sang Chỉ Nhược nghe oanh ca)

      Lời còn chưa dứt, Chu Viễn Đạt liền : “ Hay lắm, hay lắm, nương tử nàng quả nhiên là lấy tên rất hay, tốt lắm liền gọi nàng là Chỉ Nhược

      Chu Chỉ Nhược lần này rất ngoan ngoãn, dám phát ra thanh thở dài, vì vậy chỉ dám ở trong lòng mà thở dài tiếng…..chung quy lại vẫn là tên này. Vốn tưởng rằng nàng cùng kiếp trước hoàn toàn chấm dứt, kết quả vẫn gọi là “Chu Chỉ Nhược” aizz!

      Chu Chỉ Nhược nhắm mắt lại, nằm bên vừa nghe cha mẹ của mình chuyện, vừa nghĩ tới tâm trong lòng mình.

      Kiếp trước, khi mình gặp Trương Vô Kỵ là năm nàng gần chín tuổi, chỉ là lần gặp gỡ ngắn ngủi thế nhưng lại nhớ mãi quên, đúng là nghiệt duyên mà.

      Trải qua kiếp, Chu Chỉ Nhược đột nhiên phát ra, đối với Trương Vô Kỵ nàng cũng để trong lòng nhiều như vậy. tại, chắc hẳn bây giờ Trương Vô Kỵ hẳn bị gọi là Tạ Vô Kỵ, giờ bang hỏa đảo . Nếu có thể, cả đời này Chu Chỉ Nhược ước gì mình bao giờ gặp Trương Vô Kỵ, mà yên ổn sống hết cuộc đời này tại nơi đây.

      nhưng là Trương Vô Kỵ, ngay cả ân sư Duyệt Tuyệt sư thái, nàng cũng muốn gặp lại bà ta….

      đời trước, vai nàng gánh rất nhiều trọng trách nặng nề, vả đời này, nàng thầm nghĩ phải vì chính mình mà phải hảo hảo sống cho tốt. Cái gì hung tâm, cái gì chí lớn, cái gì hung hào kiệt, tất cả chẳng qua đều là nhất thời thôi.

      Thường Ngộ Xuân chí lớn ngút trời, Hồ Duy Dung phong quang vô hạn, Lưu Bá Ôn là người thần cơ diệu toán (ý chỉ giỏi tính toán), Dương Tiêu hùng tâm bừng bừng, tất cả phải đều bị Chu Nguyên Chương tính kế mà giết chết hết sao. Tuy rằng kiếp trước Chu Chỉ Nhược ở Hồng Vũ được mười sáu năm chết , thế nhưng Chu Nguyên Chương cũng rất đắc ý với mưu của mình, Chu Chỉ Nhược vốn thấy …. đem công thần lão tướng loại trừ hầu như còn, miễn trừ hậu hoạn cho thái tử sau này dễ kế vị hơn.

      Cho nên Chu Chỉ Nhược đối với việc kiếp trước nàng chấn hung lại Nga Mi, khôi phục lại giang sơn nhà Hán, bây giờ chút cũng có hứng thú. Thế nên kiếp này, trừ bỏ vui vẻ, mọi đau khổ, nàng đều trải qua hết tất cả, cả đời này nếu ông trời lần nữa cho nàng sống lại, vậy nàng phải hảo hảo mà sống tốt.

      tại nếu trong lúc vô tình nàng làm thay đổi những chuyện của kiếp trước, vậy nàng thuận theo ý của ông trời, nhìn cha mẹ bàn bạc muốn dọn nhà đến nào nào sinh sống.

      Bất quá nàng hi vọng có chuyện bất trắc gì xẩy ra, biết khi vừa mới sinh ra, nàng có nội công, nhưng cũng có cách nào ngăn địch được, thế nên ít nhất bản thân mình phải an toàn đến năm mười hai hay mười ba tuổi là tốt rồi.

      Bất quá bây giờ mẫu thân Chu Chỉ Nhược giờ còn trong thángở cữ, thế nên phải ở nơi này thời gian nữa.

      Hoàn hảo trong thời gian này, thôn của Chu Chỉ Nhược cũng xảy ra phong ba gì, Tiết thị cả ngày ôm Chu Chỉ Nhược ở trong nhà ở cữ, sau thân thể cũng dần dần khôi phục, cũng ở phía sau nhà hoạt động chút. Mà Chu Chỉ Nhược trong khoảng thời gian này bên tập trung luyện “Cửu Chân Kinh” bên lo lắng cho tương lai sau này.

      Theo như Chu Chỉ Nhược biết, Chu Nguyên Chương sau này cùng Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành chinh chiến, vùng đó là tối loạn, phương bắc liền càng cần phải , Vương Bảo Bảo chẳng những cùng Lý Tư Tề tranh quyền động binh, khởi nghĩa, cát cứ, chỗ nào cũng có, tương tốt hơn là vùng đông nam, bị Trần Hữu Định và Phương Quốc Trân chia nhau chiếm cứ, người trước bị Chu Nguyên Chương tiêu diệt, người sau vừa mới chống cự liền đầu hàng ; đám người ở hai nơi Lưỡng Quảng vùng Hà Chân, mặc dù chịu nổi kích, nhưng cuối cùng cũng có quan binh trong coi, chỉ là cha mẹ hơn phân nửa phía nam nhiều nóng ẩm chứ.

      Cho nên Chu Chỉ Nhược hy vọng nhất, nếu cha mẹ nhất đinh phải rời lúc này, nên thành đô tì tốt hơn. Cho dù tại , tương lai muốn cũng chỉ nên thành đô.

      Bởi vì Minh Ngọc Trân chiếm cứ Tứ Xuyên , vào năm Chí Chính thứ mười tám , cũng chính là mười lăm năm kể từ lúc lấy được Tứ Xuyên . Mà triều Nguyên tại Tứ Xuyên đóng quân ít ỏi, lại có hiệu quả, cho nên chiến hỏa cũng có quá tràn lan. Còn cuối cùng Minh Ngọc Trân thống trị đối với Tứ Xuyên cũng là tồi.

      Chu Nguyên Chương từng lôi kéo Minh Ngọc Trân, tự so sánh mình là Tôn Quyền, khen Minh Ngọc Trân là Lưu Bị, cuối cùng cũng là có vài phần thực tâm . Khi Minh Ngọc Trân còn, Chu Nguyên Chương mực dám xuất binh đánh Tứ Xuyên . Mãi cho đến sau khi Minh Ngọc Trân chết, mới xuất binh đánhTứ Xuyên. Hơn nữa con của Minh Ngọc Trân là Minh Thăng liền đầu hàng tại Trùng Khánh , thành ra cũng có hứng chịu chiến hỏa lan đến.

      Cuối thời nhà Nguyên, Tứ Xuyên cũng có thể coi như là địa phương yên ổn. Nhưng Chu Chỉ Nhược như thế nào cũng nghĩ đến, cha mẹ lại có thể nghĩ tới mang theo mình Tập Khánh.

      Nghĩ lại cũng đúng thôi, cố huong của mẫu thân là ở Tập Khánh, tuy rằng nàng bỏ nhà trốn tốt, nhưng nếu như muốn tìm nơi nương tựa mà ,…..đó có thể xem là lựa chọn tốt nhất.

      Theo như Chu Chỉ Nhược nhớ , kiếp trước phụ thân nàng có qua, sinh sống ở Hán Thủy mười mấy năm rồi, lúc ấy nàng mới tám tuổi, cách khác là trước khi nàng sinh ra phụ thân sống ở đây hơn mười năm rồi, hơn nữa hoàn cảnh cố hương của mẫu thân bây giờ chắc khác hơn lúc mẫu thân rời chứ, dù sao mẫu thân cũng rời mười năm rồi, có oán hận như thế nào bây giờ chắc cũng hết rồi.

      Nhưng bất kể bây giờ như thế nào chăng nữa, Chu Chỉ Nhược cũng dám làm ra hành động phản đối.

      Lúc nàng vừa mới ra đời thở dài làm cho cha mẹ kinh ngạc hoảng sợ rồi, nếu lại mở miệng chuyện lần nữa, chỉ sợ nàng bị xem là quái mất thôi.

      Chu Viễn Đạt đem mọi thứ trong nhà cái nào thể mang theo bán lấy tiền, lại tính toán dự trù ít tiền, sau đó đem chút vật dụng có thể dùng mang theo xuống thuyền, rồi men theo đường sông mà rời cũng cần nhờ vả ai giúp đỡ, Chu Viễn Đạt cũng có thân thủ bắt cá rất tốt thế nên đều là ở thuyền mà bắt. Sau khi vào đến Tập Khánh rồi biết tin nhà mẹ đẻ của Tiết Thị còn ai ở đó cả, nhưng hàng xóm ngày xưa vẫn còn số người ở đó, nhìn thấy Tiết thị cũng hơi nhiệt tình giúp đỡ, bởi vì chuyện Tiết thị bỏ trốn cùng nam nhân thế nên mặt bọn họ nhìn nàng cũng có chút hèn mọn, nhưng phu thê Chu Viễn Đạt cơ bản giả vờ làm như thấy.

      Sau khi hỏi han chút, Tiết thị biết được người nhà của mình sớm dời nơi khác, mà hai người cậu của Chu Chỉ Nhược, cũng đều bị bắt biên quan làm lính, còn trở về.

      Thời gian mười năm này, có hết chín năm hạn hán đói nghèo, mọi người có biện pháp nào đều rời hết, Chu Chỉ Nhược cũng có người cậu, sau khi mẫu thân nàng qua đời cũng xa, ai biết nơi nào.

      Nhà ngoại tổ của Chu Chỉ Nhược , tuy là dòng dõi thư hương, thuộc về Nho Hộ. Nho Hộ được đặt ra, vốn có ý tứ là đãi ngộ tốt và bảo vệ người đọc sách. Nhưng thực tế Nho Hộ tại triều Nguyên có địa vị cực thấp, trong mười nghề đứng thứ chín, chỉ so với khất cái nho sinh có địa vị cao hơn chút. Mà bọn họ phải gánh vác sai dịch cũng rất nặng nề, phạm vi lại phổ biến. Vì vậy trong nhà ngoại tổ của Chu Chỉ Nhược cho dù có ba nam nhân, cũng rất khó duy trì kinh tế.

      Thời Nguyên từ Thành Cát Tư Hãn tới nay, người dân vẫn ngừng di chuyển dân cư từ những nơi bị chinh phục đến vùng đất trù phú như Lĩnh Bắc để cung cấp nuôi dưỡng quý tộc Mông Cổ. "Người phương nam" ở Giang Nam , tự nhiên cũng bị điều động rất nhiều. Nhưng bởi vì thực hành chế độ định kỳ tịch hộ ( kiểm tra dân số thường xuyên), cho nên thời nhà Nguyên , tình huống rời khỏi hộ tịch đến nơi khác sinh sống càng ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng nhà Nguyên thể đặt ra chức quan viên chuyên môn quản lý những người này , đồng thời cũng phụ trách vấn đề thu nhập từ thuế và cưỡng bức lao động đối với những người này .

      Vốn dĩ từ xưa thời Nguyên cũng có luật lệ riêng về hộ tịch, nhờ áp dụng vào những chính sách hộ tịch có từ thời Tống, thêm loại chế độ là thôn, mỗi năm mươi nhà thiết lập thành thôn, mỗi thôn đều có trưởng thôn. (triều đình do Thiết Mộc Chân lập ra năm1206. Năm 1271 Hốt Tất Liệt lấy tên nước là Nguyên. Năm 1279 bị nhà Tống diệt)

      Mà Điếu Hộ muốn thay đổi hộ tịch, vốn là phải nhờ quan phủ địa phương tại nguyênquán ngoài việc cho phép đến nơi định cư đích xác để di hộ tịch , rồi quan phủ nguyên quán căn cứ vào đó mà xóa hộ tịch cũ. Nhưng mà cuối triều Nguyên bởi vì lưu dân càng ngày càng nhiều, nên thường thường chỉ cần trưởng thôn cho phép cũng được. Chế độ Điếu Hộ này , thực tại cuối thời Nguyên cũng gần giống như hủy bỏ, có rất ít người nhắc lại.

      Chu Viễn Đạt lúc trước rời khỏi Tập Khánh, được xem như là từ bỏ nguyên quán của mình nên bị xem như là điếu hộ, phần lớn phải nộp thuế thân là nhiều nhất. Cho nên đối với Chu Viễn Đạt mà , trừ phi ông quay về Tập Khánh, bằng ở nơi nào đối với cũng có nhiều khác biệt quá lớn cả. Đương nhiên, Giang Bắc đối với Giang Nam mà bất đồng quá nhiều.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 04: An Cư

      Lại sau khi phu thê Chu Viễn Đạt thấy tình trạng nhà mẹ của Tiết Thị cũng biết nên đâu nữa, thế là hai người quyết định ở lại nơi này, còn vấn đề về nơi ở phải là vấn đề gì quá lớn, những người tạm thời ở trong nhà Tiết Gia cũng rất nhanh chóng chuyển ra ngoài, đem nhà của Tiết Gia trả lại cho bọn họ.

      Cũng phải là do Tiết Gia ở đây được mọi người tôn kính, cho nên mới dám chiếm đoạt nhà mẹ của Tiết Thị, mà là do lưu dân ở đây lâu mà họ hay chuyển nơi khác, nên nhà trống lúc nào cũng có, hơn nữa nhà của Tiết Gia cũng phải là đại viên rộng lớn cho lắm, bất quá chỉ là trong nhà chỉ gồm bốn năm gian phòng mà thôi. Hai vợ chồng Chu Viễn Đạt cũng chỉ cần hai phòng là được, trong khi đó ở bên cạnh cũng phải là người dân địa phương mà là lưu dân đến từ Phúc Kiến, nhìn thấy người của Tiết Gia quay trở vể, cũng dám đắc tội Chu Viễn Đạt liền dọn sang những nhà còn phòng trống khác.

      Vì thế Chu Viễn Đạt ngoài việc đánh cá sông, nữ công của Tiết Thị vốn rất tốt nên cũng giúp thê tử mình kiếm chút việc vặt để làm. Ban đầu khi còn ở Giang Bắc, Tiết Thị thêu thùa cũng kiếm được chút ít phụ giúp thêm cho gia đình, nhưng ở đây bây giờ cũng có giống như khi còn ở thôn cũ, đến những người này là từ nơi khác tới đây, lúc đầu Tiết Thị cũng có chút giao tình với những người dân xung quanh, nhưng từ khi Tiết Thị nhận nữ công về làm, vốn họ cũng dư dả, nay lại bị Tiết Thị cướp số khách nên đâm ra ghen ghét.

      Tin tức Tiết Thị trước kia từng cùng nam nhân bỏ nhà trốn quay về ngày lan nhanh, làm cho thanh danh của Tiết Thị trong mắt mọi người ngày càng xấu , thế nên người tìm nàng thuê thùa hay làm việc lặt vặt ngày ít .

      Cứ như vậy trải qua nữa năm, sau đó là lễ mừng năm mới Chu Chỉ Nhược cũng hơn tuổi rồi, Chu Viễn Đạt biết thê tử mình trong thời gian này tâm tình cũng được vui vẻ cho lắm, liền dẫn thê tử cùng nữ nhi mình rời , những người nơi này nhìn bọn họ cũng vừa mắt, thế nên biết nơi này cũng phải là nơi có thể sông yên ổn được.

      Chu Chỉ Nhược cũng vì chuyện này mà rất đau lòng thay cho mẫu thân mình, thấy phụ thân và mẫu thân mình rời , trong lòng nàng cũng cao hứng. Kiếp trước trong trí nhớ của mình nàng chỉ có phụ thân mà nhớ được mẫu thân của mình. Hơn nữa sau này phụ thân lại mất sớm, cho nên nàng cực kỳ khát vọng tình thương của phụ mẫu, mới có thể đem lời của Duyệt Tuyệt như thánh chỉ mà nhất nhất nghe theo chút suy nghĩ.

      Nay nhìn thấy cha mẹ mình tình cảm sâu đậm, phụ thân lại vô cùng thương mẫu thân, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, nhất thời cảm thấy thế gian này đẹp, có thể sống lại lần nữa là tốt.

      ….Có thể tìm được người toàn tâm toàn ý với mình, đến bạc đầu mãi mãi phân ly cũng phải là chuyện dễ dàng gì!.

      Có lẽ phụ mẫu mình chính là đôi trời sinh .

      Đột nhiên Chu Chỉ Nhược lại nhớ tới Trương Vô Kỵ, có lẽ người tốt, nhưng phải là nam nhân tốt, hay người chồng tốt. tuy săn sóc tốt, nhưng lại giống như Chu Viễn Đạt có thể thay người khác mà suy nghĩ, ngược lại chính lại muốn người khác phải vì mà suy nghĩ hơn. Cho nên, người thích hợp với hơn có lẽ là Triệu Mẫn chứ phải nàng, có lẽ do nàng quan tâm bằng Triệu Mẫn. (sô: khúc này ta chém huhuhu)

      Nghĩ tới đây Chu Chỉ Nhược hạ quyết tâm, nàng muốn giúp phụ mẫu của mình vượt qua thời buổi loạn lạc, rời xa nơi từng có trận lũ lụt trong quá khứ mới có được tình kia, nàng nhất định phải rời xa Trương Vô Kỵ.

      Nhưng lúc này ở Ôn Châu xảy ra lũ lụt cùng động đất, rất nhiều lưu dân chạy sang phía bắc mà lánh nạn. Chu Viễn Đạt cũng biết phía nam tạm thời được, liền chèo thuyền qua sông hướng phía bắc mà .

      Sau khi qua sông, hai người liền lên bờ bỏ thuyền ở bờ sông, Chu Viễn Đạt liền tìm người bán thuyền , hai phu thê muốn tìm thôn làng nào đó gần bờ sông mà sinh sống.


      Phía bên kia bờ là Chu Châu. Nhà Nguyên Chu Châu, bao gồm ba huyện Thanh Lưu, Lai An, Toàn Tiêu. Sau khi Chu Viễn Đạt sang sông liền đến huyện lị huyện Thanh Lưu của Chu Châu . Nhưng mà dân cư mấy thôn ngoại thành huyện Thanh Lưu chạy nạn nhiều nơi khác, nên cũng tìm được trưởng thôn và quan huyện . có cách nào khác, đành phải xa hơn về phía bắc, đến Lai An.
      Ngày hôm sau tới ngoại thành huyện Lai An, hai vợ chồng Chu Viễn Đạt cũng lâu nên đều thấm mệt, liền ngồi xuống bên đường nghĩ ngơi để lấy lại sức, Tiết Thị lại quay người giấu mình sau thân cây để cho Chu Chỉ Nhược uy sữa.

      Chu Chỉ Nhược bởi vì lấy tiên thiên chi khí luyện “Cửu Chân Kinh” nên bình thường thân thể rất tốt, thế nên nàng ( chỉ CCN) uy sữa cũng nhiều hơn so với những đứa trẻ bình thường khác, dọc đường Tiết Thị cũng thể nào cung cấp đủ sữa, nhưng đường xóc nẩy, nàng ( Tiết Thị) cũng biết phải làm sao.

      Cũng may, Chu Chỉ Nhược là đứa trẻ hiểu biết, nàng cũng chỉ mở miệng khóc, sau vài lần nàng có thể biết được lượng sữa của mẫu thân mình mỗi ngày mỗi thời điểm, nàng canh thời gian rất chuẩn, cũng kêu khóc nhiều hơn…..Dù sao khi luyện nội công, ngủ thêm chút nữa cũng sao cả, hơn nữa như vậy cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho mẫu thân.

      lúc lâu sau, Tiết Thị cho nữ nhi uy sữa xong, liền ngồi dười tàng cây cùng Chu Viễn Đạt chuyện.

      Tiết Thị : “Ven đường thiếp nghe người ta , Giang Bắc xảy ra nạn dói rất nghiêm trọng, chúng ta lại về hướng bắc, chúng ta phải làm sao đây?”

      Chu Viễn Đạt cười : “ Nương tử , nàng yên tâm , đừng lo lắng nhiều, ta hỏi thăm nhiều nơi rồi, tuy từ mùa xuân năm trước đến mùa xuân năm nay Hào Châu đều xảy ra nạn đói, nhưng mà bây giờ là cuối mùa thu rồi, cũng vừa đúng lúc khi chúng ta đến nơi có thể thừa dịp mất mùa chúng ta mua vài mẫu ruộng. Nếu có thể biết trước nơi nào hoang vắng, chúng ta có thể mua thêm nhiều ruộng sau này cũng tốt hơn.

      Tiết Thị biết trượng phu mình trấn an mình thôi, nàng cùng Chu Viễn Đạt ở bên nhau nhiêu nắm, cũng để cho nàng chịu nhiều thiệt thòi, cũng chưa từng để nàng chịu đói chịu lạnh nhiều, nên cuộc sống của nàng có thể là rất tốt có gì khó khăn hay cực khổ gì nhiều cả. Nếu phải vì cuộc sống sinh hoạt ở Giang Bắc đối với bọn họ quá khác biệt, cũng phải vì tiếng thở dài của Chu Chỉ Nhược mà bọn họ phải rời nơi khác, Cho nên nàng biết đây chỉ là lời an ủi của phu quân mình….., nhưng mà cũng vì lời này mà nàng thoáng yên tâm hơn chút.


      Mà huyện Lai An cũng giống huyện Thanh Lưu, bởi vì hai huyện cùng Tập Khánh cách nhau bởi con song, nên mọi người đều chạy nạn qua Tập Khánh hết…. Nếu phải những người hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, chỉ sợ Chu Viễn Đạt ở lại đó mà an cư rồi.



      Bất quá mấy năm nay đích thực là Chu Viễn Đạt cũng tích góp được chút bạc, Từ Lai An về hướng tây, mạch tới Định Viễn. Quả nhiên thấy Hà Gia thôn ở ngoại thành huyện Định Viễn, rất nhanh dễ dàng tìm được trưởng thôn ở đấy, sau đó xin ghi tên vào ở trong thôn, hoàn tất mọi thủ tục nhập hộ tịch, nộp chút tiền rồi được phân mấy mẫu đất đai, trong đó có dăm ba mẫu, nhìn qua coi như đủ phì nhiêu.


      Nguyên lai mùa xuân năm nay Hào Châu gặp nạn châu chấu hoàng hoành, tình hình rất nguy nan, tuy rằng Định Viễn mặc dù gặp tai hoạ ít hơn Chung Ly, nhưng vẫn có rất nhiều người rời khỏi quê quán. Hơn nữa năm nay Hoàng Hà vỡ đê, rất nhiều nam nhân ở Trung Nguyên đều bị bắt tới Hoàng Hà sửa đê. Cho nên người huyện Định Viễn huyện bỏ là vì nạn châu chấu , còn bằng là vì trốn tránh khổ sai. Cho nên nay cuối mùa thu , nơi này vẫn có nhiều chỗ bỏ hoang.


      Chu Viễn Đạt lấy tiền ra, lại được tiếng bản địa cũng tệ, nên ở chỗ này cung gặp khó khăn gì nhiều .

      Chu Chỉ Nhược biết nơi này sau này là chỗ Quách Tử Hưng khởi nghĩa . Mà Quách Tử Hưng lại là người trong Minh Giáo.


      Tuy rằng Chu Chỉ Nhược bao giờ muốn cùng Minh Giáo có chút quan hệ nào, nhưng khổ nỗi nàng chỉ là trẻ con chưa biết chuyện, đành phải nhìn cha mẹ mình ở lại nơi đây.



      Mặc dù người dân ở Hà Gia thôn chuyển rất nhiều, nhưng trưởng thôn ở đây vẫn là người mang họ Hà, dựa theo những lời người hàng xóm mới của Chu Viễn Đạt là Hà Tam , trưởng thôn kỳ tên là Hà Lão Nhị, bất quá từ khi lên làm trưởng thông đổi thành tên khác, gọi tên là Hà Thánh.


      Mà điều tất nhiên Hà Tam chính là lão tam, cùng đại ca của hai người phân nhà, mặc dù hai người ở cùng làng, nhưng lại thuộc về thôn khác. ( khúc này ta hiểu ý tác giả lắm, mọi người thông cảm) Hà Gia thôn cũng phải thôn , có hơn bảy mươi hộ gia đình, mà theo luật lệ của Triều Nguyên, cứ năm mươi làng, nếu vượt quá năm mươi hộ nhưng lại tới trăm gộp chung người dân của hai làng lại làm thành thôn. Thế nên Hà Tam cùng đại ca mình cứ như vậy mà bị tách ra.


      Nhị ca của Hà Tam bị cưỡng bức lao động đến Sơn Đông để sữa chữa đê điều, Hà Tam cùng Hà Thánh có quan hệ thân thích với nhau, cho nên ba huynh đệ bọn họ cùng nhau bỏ ra chút tiền, nhà ba người liền được ở lại, nhưng lão nhị lại chưa thành thân, cho nên bị bắt phải Sơn Đông, chỉ có Hà lão đại và Hà Tam là được ở lại.


      “Đây là phúc lớn mà” thê tử của Hà Tam là Lưu thị đối với Tiết Thị : “Cũng biết bây giờ, như thế nào rồi, từ lúc đó đến nay chúng ta cũng cố gắng miễn cưỡng cũng có thể xem như là sống tốt. Ta cũng nghe người dân bên huyện Chung Ly đều chạy nạn hết rồi, chỉ sợ bên đó bây giờ còn ít người hơn so với bên chúng ta bây giờ.”


      Tiết Thị cùng trượng phu của mình sắp xếp lại quần áo trong nhà, nghe Lưu Thị như vậy cười : “Chỉ sợ huyện Chung Ly bây giờ bằng bên này, nơi này cách Giang Nam cũng gần, nếu có chuyện gì xảy ra bằng đường song cũng tốt hơn”.


      Lưu Thị lại : “Ta lại thấy Giang Nam cũng chưa chắc so với Giang Bắc tốt hơn chút nào, nghe đạo tặc ở Giang Nam còn nhiều hơn Giang Bắc, chỉ là do quan phủ dấu diếm báo lên triều đình mà thôi”.


      Tiết Thị khi còn ở Giang Bắc cũng thường xuyên nghe nhiều người Giang Nam, Giang Đông như thế này thế kia, nhưng thực tế có thể thấy so với những gì người ta đồn đãi tình hình có vẻ tốt hơn chút. giờ nạm đói kéo dài mấy năm liên tục, tình hình hỗn loạn, lời đồn ngày càng nhiều, nhiều nơi xung quanh đều truyền tin tức có chiến tranh cùng nạn đói, thế nhưng dường như chỉ có nơi này là yên ổn, có thể là do nơi này là thế ngoại đào nguyên nên ít nghe lời đồn đãi.


      Vốn tính tình của Tiết Thị ôn nhu, hiền lành, sau khi nghe xong cũng phản bác hay phụ họa với nàng, bất quá bà chỉ cười cười mà thôi.


      Bình thường Lưu Thị cũng hay giúp người khác may vá hay nhận đồ về thêu thùa để đổi đồ dùng trong nhà, nhưng do năm nay mất mùa, nên cũng có việc để làm. Tiết Thị mới đến nơi này, tuy rằng tay nghề thêu thùa so với Lưu Thị tốt hơn rất nhiểu, nhưng thứ nhất: bà mới tới nơi này, nên bà muốn giống như khi ở cố hương Tập Khánh, toạc ra là bị nhiều người ghen ghét, đố kỵ mà xấu. Thứ hai là do Chu Viễn Đạt phải chăm sóc hơn mười mẫu ruộng, khổ cực rất nhiều, bao nhiêu đó cũng đủ chi phí sinh hoạt rồi, hơn nữa khi còn ở Hán Thủy cũng gom góp được chút bạc, cho nên tại Tiết Thị cũng vội vã mà nhận chút việc vặt về mà làm.



      Huống chi bây giờ Chu Chỉ Nhược cũng hai tuổi rồi, làm mẫu thân tất nhiên vì con mình mà đau lòng, hận thể lúc nào cũng ôm con mình vào trong ngực mà nâng niu, chăm sóc, cũng có nhiều thời gian mà làm chuyện khác.


      Kiếp trước khi Chu Chỉ Nhược còn phải chịu cảnh mất mẹ, nay được sống lại lần nữa nàng rất thích được mẫu thân ôm mình vào lòng, trong lòng rất cảm động, cũng hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho mẫu thân cả đời này bình an mà sống vui vẻ, cùng phụ thân sống đén bạc đầu.


      Chu Chỉ Nhược biết cha mẹ mình đều là những người trung trực, hiền lành chân , cho nên nàng có khả năng vì ai mà phải chấn hưng môn phái cũng có tham vọng khôi phục nhà Hán……mà liên lụy tới cha mẹ của mình.


      Bất quá hiên tại……là thời buổi loạn lạc, người có võ công cũng rất cần thiết, có thể bảo vệ mình tốt hơn.


      Mà chỗ tốt khi có võ công, chính là có thể tập đứng, tập sớm hơn, cho nên chuyện nàng có thể mở miệng chuyện sớm chắc cũng là chuyện bình thường, có người sinh nghi ngờ, chỉ cần chú ý chuyện quá lưu loát hay khôn khéo quá là được. Hơn nữa nếu nàng có thể lại sớm, có thể phụ giúp cha mẹ ít công việc, nàng cũng có thể thoải mái mà làm nũng với cha mẹ mà sợ gì.


      Bất quá bây giờ Chu Viễn Đạt rất bận rộn vì phải lo mọi công việc trong nhà, nên nàng chỉ có thể làm nũng với mẫu thân mà thôi.
      sanone2112thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :