1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 17: Chính là muốn làm khó em

      Tô Nhan lại càng trợn tròn mắt, tay siết chặt ga giường.

      ", nhà ? Vậy, vậy sao tôi lại ở nhà , còn, còn nữa, tối qua tôi, chúng ta xảy, xảy, xảy..."

      Trình Tự Cẩm nhìn , dần thu lại vẻ vui vẻ, tròng mắt thâm trầm nhìn , thấp giọng : "Muốn hỏi xảy ra chuyện gì đúng ?"

      Tô Nhan gật đầu, mặt nhìn với vẻ cảnh giác.

      Trình Tự Cẩm đút hai tay vào túi quần, từ cao nhìn xuống , giọng : "Em thử xem?"

      Tô Nhan nghe , cũng hít ngụm khí, bình tĩnh nhìn khuôn mặt lạnh lùng có chút thất thần của Trình Tự Cẩm, mới nãy còn cười gọi bà xã, giờ trưng ra bộ mặt lạnh lùng mà nhìn .

      Cũng sắp khiến cho tinh thần hỗn loạn rồi.

      ", thể nào, sao có thể chứ, thể nào, , nhất định là gạt tôi, nhất định là..." Tô Nhan nắm chặt ga giường, lắc đầu .

      Sao có thể chứ, cũng đưa đơn ly hôn lên tòa, nếu lúc này bọn họ, bọn họ xảy ra chuyện gì, vậy tòa án còn có thể xử cho ly hôn được sao?

      Trình Tự Cẩm nhìn ra suy nghĩ trong mắt , chỉ khẽ cười tiếng rồi ném di động sang, trong đó có hình hai người ôm nhau, có tấm nằm ngực , lại có tấm khỏa thân ôm .

      Tô Nhan nhìn mấy tấm hình này, bị dọa sợ đến nên lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn những bức hình kia.

      Đột nhiên trong đầu nổ ầm tiếng, Tô Nhan đần độn ngẩng đầu nhìn Trình Tự Cẩm, lại chạm vào đôi mắt sâu thẩm thể nhìn thấu kia.

      "Muốn ly hôn đúng ? Hả?"

      Tô Nhan biết làm sao, theo bản năng gật đầu cái, lại bị nắm chặt cằm.

      "Hình như tôi có từng rồi, đúng ? Muốn ly hôn? Đời này cũng đừng có mơ, em xem nếu tôi đưa những tấm hình này lên tòa, thế nào?"

      Tô Nhan nghe vậy mở to hai mắt, có chút sợ hãi đẩy ra , lớn tiếng : "Tại sao? Tại sao cho tôi ly hôn, hôn nhân của chúng ta căn bản tồn tại, tại sao chịu ly ly hôn với tôi? Cho dù tôi và có xảy ra quan hệ, tôi cũng có thể tố cáo cưỡng ép tôi, thừa dịp tôi uống say rồi bắt tôi..."

      "Em chắc chắn? Có muốn tôi cho em xem hình tối qua em nhiệt tình cầu xin tôi thế nào ? Hả?" Trình Tự Cẩm dùng sức bóp chặt cằm , nhìn lạnh lùng .

      "Cái, cái gì?" Tô Nhan như bị sét đánh, thể tin được nhìn .

      "Sao? Muốn thưởng thức xem tối qua em nhiệt tình đến mức nào ?"

      Tô Nhan nhìn vẻ lạnh lùng mặt , chợt cảm thấy sợ hãi.

      ", rốt cuộc muốn làm gì? Trong ấn tượng của tôi, trừ bốn năm trước có gặp qua vài lần, chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, rốt cuộc tại sao phải làm khó tôi? Chẳng lẽ chúng ta có thù giết cha, cho nên lấy tôi vì muốn hành hạ tôi?"

      Tô Nhan nghĩ ra là nguyên nhân gì, cũng chỉ có thể nghĩ đến những nguyên nhân cẩu huyết đến thể cẩu huyết hơn.

      Mà Trình Tự Cẩm sau khi nghe thấy lời , con ngươi nhanh chóng co rút lại, buông cằm của ra, đứng lên, giọng .

      "Em đúng, là tôi muốn làm khó em. Mặc quần áo rồi xuống dùng cơm." xong, Trình Tự Cẩm liền xoay người ra ngoài.

      Tô Nhan cảm thấy như sụp đổ, muốn giữ lại, nhưng khi đứng lên lại thấy có gì ổn, quay đầu nhìn ga giường trắng tinh, lập tức bị choáng ngợp bởi niềm vui mừng.

      "Trình Tự Cẩm, đừng mơ gạt được tôi, tối qua chúng ta vốn xảy ra chuyện gì."

      Trình Tự Cẩm dừng bước, nghiêng người nhìn vẻ chắc chắn mặt , nhíu mi : "Hả?"

      Chương 18: Xừ nữ?

      Tô Nhan chỉ vào tấm ga giường sạch , : " xem, có vết máu, có vết máu của tôi, chúng ta chưa xảy ra chuyện gì cả. Cho nên những tấm hình đó đều do ngụy tạo, là tên lường gạt vô sỉ."

      Trình Tự Cẩm nhìn bộ dáng tức giận của , hai tròng mắt híp lại, khóe môi cong lên, cười .

      "Cho nên, bà xã tôi vẫn còn là xử nữ?"

      Tô Nhan nghe , khuôn mặt nhắn đỏ lên, nhìn chằm chằm : "Trọng điểm phải cái này, trọng điểm là tại sao lại gạt tôi?"

      Trình Tự Cẩm lại : "Bà xã vẫn còn là xử nữ, xem ra là do tôi thất trách rồi."

      Tô Nhan sửng sốt.

      ", có ý gì?"

      Trình Tự Cẩm chỉ cười rồi bỏ .

      "Nếu em muốn làm có thể nghỉ ngơi ở đây ngày, đây cũng là nhà em."

      Tô Nhan nhìn bóng lưng Trình Tự Cẩm khỏi, tức đến nghiến răng. Tuy ta cũng làm gì , việc này khiến thở phào nhõm, nhưng ta làm nhiều chuyện nhàm chán như thế là vì cái gì chứ?

      Chỉ là muốn ly hôn? Nhưng sao lại thế?

      Trình Tự Cẩm vừa ra khỏi phòng, khóe môi liền hạ xuống, lấy di động ra trầm giọng gọi: "Điều tra những chuyện tình cảm của ấy trong mấy năm nay cho tôi."

      tắt điện thoại, nhìn cửa phòng, môi ra nụ cười .

      Xử nữ? À...

      Tô Nhan muốn suy nghĩ quá nhiều, mà cũng chả dám suy nghĩ nhiều, vừa mặc quần áo xong vọt ra khỏi phòng, lúc xuống lầu thấy người khác dùng cơm bàn.

      cắn răng bước lên phía trước, hít sâu hơi, nhìn .

      "Tổng giám đốc Trình, tôi chính thức gửi đơn tố tụng ly hôn lên tòa án, nếu có thể, tôi cũng muốn cùng ngài ra tòa, cho nên, nếu ngài chịu đồng ý ly hôn, tôi..."

      "Muốn ăn điểm tâm ?" Trình Tự Cẩm như nghe thấy lời nió, đặt tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu, dịu dàng nhìn , giọng hỏi.

      "Tôi..." Tô Nhan nhìn khuôn mặt dịu dàng của Trình Tự Cẩm, cũng sắp bị tâm thần luôn rồi, coi là bà xã sao?

      Đáng tiếc, lại hề xem ta là chồng.

      "Tôi ăn, tổng giám đốc Trình, vừa rồi tôi mới..."

      "Em trễ giờ làm rồi." Trình Tự Cẩm cho bất kỳ cơ hội nào để chuyện.

      Tô Nhan cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ cắn răng, nhìn Trình Tự Cẩm, với giọng kiên định: "Hôn nhân này có bất kỳ ý nghĩa nào, tôi nhất định phải ly hôn, tôi cũng ngại khiến cho dư luận xôn xao."

      xong, Tô Nhan liền xoay người rời .

      Trình Tự Cẩm đặt mạnh tách cà phê xuống, híp hai tròng mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tô Nhan, môi mỏng khẽ mím.

      Quản gia đứng bên cạnh liếc mắt nhìn cái rồi lập tức cúi đầu.

      Tô Nhan ra khỏi biệt thự hồi lâu vẫn nhìn thấy chiếc taxi nào, bỗng chiếc xe chạy đến dừng bên cạnh , Tô Nhan cúi đầu nhìn.

      "Mời lên xe, tôi đưa làm."

      Tô Nhan nhìn quản gia trong xe, có chút nghi ngờ : "Sao lại là ông?"

      "Mời lên xe."

      Tô Nhan liếc mắt nhìn đồng hồ, cắn răng leo lên xe, nếu sợ rằng có chở nửa giờ cũng chả thấy chiếc taxi nào.

      "Cảm ơn." Đến nơi, Tô Nhan cám ơn rồi xuống xe, bước nhanh vào công ty.

      Đẩy cửa phòng nghỉ của Bạch Khuynh ra, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi tới trễ, tôi xin lỗi..."

      Bạch Khuynh hóa trang, thấy Tô Nhan xông vào sắc mặt xấu : " làm cái gì vậy hả? Suốt ngày tới trễ."

      "Bạch tiểu thư, tôi xin lỗi, tối hôm qua trong nhà có việc, cho nên mới đến trễ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

      Bạch Khuynh nhìn cái, "hừ" tiếng rồi thèm để ý đến nữa, có vẻ như tâm tình rất tốt.

      Chương 19: thay đổi được gì

      Tô Nhan thở phào nhõm, đứng nghe Bạch Khuynh và chuyên viên trang điểm chuyện phiếm.

      "Chị Khuynh, sợi dây chuyền kim cương này của chị nhìn thậy quen mắt, hình như tôi gặp ở đâu rồi, đẹp đấy!"

      "Hả, cái này hả, là của bạn tôi tặng, mẫu mới nhất, số lượng giới hạn đó." Bạch Khuynh , khuôn mặt vui vẻ.

      "Bạn tặng? Nhất định là theo đuổi chị rồi, người đeo đuổi chị thất đúng là chịu chơi."

      "Cũng được."

      Tô Nhan nghe cũng rướn cổ nhìn ấy, lại bị Bạch Khuynh bắt gặp, liền hỏi: "Tô Nhan."

      "Dạ?"

      " thấy sợi dây chuyền của tôi thế nào?"

      Tô Nhan gật đầu : "Rất đẹp, nhất định là giá trị liên thành."

      Bạch Khuynh kiêu ngạo nâng mi, nhìn Tô Nhan cười : "Đoán xem là ai đưa?"

      Tô Nhan nghe Bạch Khuynh khóe miệng co rút: "Chuyện này dễ đoán, người thích Bạch tiểu thư có rất nhiều."

      "Đúng vậy, nhưng người có năng lực lại còn hào phóng như vậy lại nhiều."

      Tô Nhan chỉ cười cười, cúi đầu làm việc của mình, xem ra là do Trình Tự Cẩm đưa rồi, vì tán mà sẵn sàng tặng sợ dây chuyền cả ngàn vạn.

      đúng là phá của, bất chợt, cảnh tượng sáng nay lại ùa vào đầu , dọa cho vội vàng lắc đầu, điện thoại di động liền vang lên.

      lấy ra nhìn, là của Tiết Cầm Cầm, vội cầm điện thoại ra khỏi phòng, đến nhà vệ sinh.

      "Alo, Tiết Cầm Cầm, cậu còn dám gọi cho tớ?"

      "Nhan Nhan, cậu sao chứ? Tớ cho cậu biết, tối qua chúng ta vừa ra khỏi quán bar cậu liền bị người ta cướp , cái tên Trình Tự Cẩm đó, đúng, đúng, chỉ là tớ ngờ ta lại có sức quyến rũ đến vậy, đến trái tim của tớ cũng chịu nổi, tối hôm qua cậu bị ta mang có xảy ra chuyện gì ?"

      Bên kia điện thoại, Tiết Cầm Cầm có vẻ như rất kích động.

      Tô Nhan bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, vô lực : "Cậu ngừng lại , chúng tớ xảy ra chuyện gì hết, cậu đừng có nghĩ bậy bạ."

      " xảy ra chuyện gì? Đáng tiếc , nếu tôi hôm qua các cậu có xảy ra chuyện gì, vậy các cậu cần phải ly hôn nữa, cậu trở thành Trình phu nhân danh xứng với thực."

      Tô Nhan nghe Tiết Cầm Cầm , chỉ cảm thấy đau đầu.

      "Cậu suy nghĩ cái gì vậy hả? có chuyện gì tớ cúp đây, còn nữa, cậu là đứa thấy sắc quên bạn, vong ân phụ nghĩa, cho nên mới để cho ta mang tới , may là có chuyện gì, nếu mà xảy ra chuyện gì, tớ để yên cho cậu đâu, được rồi, tớ còn có việc, cúp đây."

      xong, Tô Nhan liền cúp điện thoại, nhớ tới Trình Tự Cẩm, khỏi dùng sức lắc đầu, muốn nghĩ quá nhiều, tối qua chỉ là ngoài ý muốn, cũng thể thay đổi cái gì.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20: Thiên Hậu ngây thơ

      Cả ngày Tô Nhan đều thấy thấp thỏm yên, cảnh tượng sáng nay ngừng xoay quanh trong đầu , xua hoài , mỗi lần nhớ tới đều khiến thấy kinh sợ, sau đó run rẩy phen.

      vừa quay đầu nhìn thấy cặp mắt sắc bén của Bạch Khuynh nhìn mình với vẻ tìm tòi, khiến vô cùng sửng sốt, mi mắt chớp chớp, suy nghĩ chút rồi bước tới, giọng hỏi.

      "Bạch tiểu thư, có chuyện gì dặn dò sao?"

      Đôi mi thanh tú của Bạch Khuynh nhăn lại, cặp mắt long lanh quan sát phen, cuối cùng dừng lên khuôn mặt chút son phấn của Tô Nhan, mặt thoáng vẻ ghen ghét.

      "Sao hôm nay lại đến trễ?"

      Tô Nhan sửng sốt, ngẩng đầu chống lại cặp mắt sắc bén của Bạch Khuynh, trong lòng run lên, chớp chớp mắt, ra vẻ lúng túng, nắm tóc ngượng ngùng .

      "Chuyện đó, hôm qua là sinh nhật của bạn thân tôi, cho nên hai chúng tôi có uống chút rượu, vậy nên mới tới trễ, tôi xin lỗi Bạch tiểu thư, xin lỗi, tôi đảm bảo có lần sau."

      Bạch Khuynh nghe thấy, hai mắt híp lại, bình tĩnh nhìn chốc lát khiến Tô Nhan suýt nữa chống đỡ được, lúc này mới lên tiếng.

      "Tôi cứ nghĩ sao người lại hôi đến vậy, ra là mùi rượu, tránh xa tôi chút ."

      Tô Nhan nghe thế, khóe môi khỏi co rút lại phen, vị này thích đối địch với , bất cứ lúc nào cũng quên khổ tâm châm chọc , nhưng sao.

      "Dạ, xin lỗi, xin lỗi..." cúi đầu nhận lỗi xong liền lui về phía sau mấy bước, lúc này mới thở ra hơi.

      hù chết mà, cho là Bạch Khuynh nhìn ra gì đó, hoặc là biết chuyện gì đó?

      Vẫn tốt, vẫn tốt, nhưng nhìn biểu cảm vừa nãy của ấy, có phải nhận ra chuyện gì rồi ?

      Hơi suy tư, mày Tô Nhan nhíu lại, xem ra phải nhanh chóng giải quyết chuyện ly hôn này, tờ hôn thú đó đặt bên người cứ như quả bom hẹn giờ, hệ số nguy hiểm trăm phần trăm, nhanh chóng bỏ mới tốt.

      Cả ngày đều lo lắng đề phòng, cứ sợ nhìn thấy người nào đó đến.

      Tô Nhan vừa đường vừa suy tư, dừng ở trạm xe buýt, ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt, thở dài hơi.

      Aiz.....

      Người đàn ông kia rốt cuộc muốn làm gì chứ? Sao hết lần này đến lần khác cứ chọn trúng vậy?

      Bộ dạng của lớn lên tuy cũng xấu, nhưng nếu so với Bạch Khuynh quả là khác biệt trời vực, rốt cuộc ta muốn làm gì chứ?

      rối rắm, tiếng thắng xe chói tay vang lên ngay cạnh , vừa quay đầu nhìn lại, trái tim bất giác run lên, chiếc xe này phải là chiếc ngày đó Bạch Khuynh leo lên, xe của người đàn ông kia?

      kinh sợ, kính xe chậm rãi hạ xuống, nhìn hai khuôn mặt bên trong, cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên tới ngàn.

      Chủ yếu là nhìn thấy nụ cười ôn nhu giả dối mặt Bạch Khuynh, chỉ muốn ngất ...

      "Nhan Nhan, chờ xe sao? định về nhà sao? Để tụi tôi chở về có được ?"

      Hai mắt Tô Nhan trừng lớn, Bạch tiểu thư, có bị làm sao đó chứ?

      nuốt ngụm nước miếng rồi vội vàng lắc đầu : ", cần, xe buýt sắp đến rồi, cần..."

      Bạch Khuynh nhìn biểu cảm mặt Tô Nhan, cảm thấy tức cười, cười duyên tựa đầu lên tựa đầu lên vai người đàn ông xem tài liệu.

      "Nhan Nhan, biểu cảm đó của là sao thế? Chẳng lẽ xem tôi là sói xám hay sao?"

      "Hả, phải, tôi..."

      "Đúng thế mà... Cẩm, có phải quá nghiêm túc nên dọa sợ trợ lý của em rồi ? Em cho biết, Nhan Nhan là người làm việc với em lâu nhất, rất có chừng mực, nếu ấy sợ chạy mất, phải bồi thường cho em trợ lý có mắt nhìn như thế đó."

      Ngoài xe, Tô Nhan nghe giọng nũng nịu của Bạch Khuynh, chỉ cảm thấy từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu ngừng chảy xuống, lúc này mới liếc mắt nhìn người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, dáng vẻ của như thể lúc này mới nhìn thấy .

      "Nếu vậy, sao có thể để em đau lòng được." xong, ngón tay chuyển từ bàn phím laptop sang cằm Bạch Khuynh, trầm giọng .

      Bạch Khuynh thấy thế, thẹn thùng cười tiếng, gương mặt cũng đỏ lên, Tô Nhan nhìn thấy khóe mắt co giật.

      Diễn viên toàn là trâu bò, sau dễ xấu hổ như thế được chứ?

      là chuyện lạ, nhất là khi chỉ vì câu của người đàn ông này mà thẹn thùng đỏ mặt...









      Chương 21: Tắm rửa sạch chờ

      suy nghĩ, Tô Nhan bỗng cảm giác có tầm mắt mà ai có thể xem rơi người mình, khiến lập tức dựng thẳng sống lưng, nhìn theo tầm mắt đó, đối diện với đôi mắt sâu thấy đáy của Trình Tự Cẩm.

      Đôi môi mỏng kia khẽ mở, giọng trầm thấp dễ nghe vang lên.

      "Lên xe."

      Tô Nhan hít ngụm khí lạnh, bất giác nhìn sang Bạch Khuynh tựa bên người ta, lại thấy đôi mi thanh tú của ta hơi nhíu lại, đôi mắt mang ý dò xét và căm thù chỉa thằng vào .

      Đầu có chút choáng váng, đảm bảo nhất định là người đàn ông này cố ý, đưa tay đỡ trán, đáy lòng điên cuồng gào thét, CMN.

      Cuối cùng, vẫn ngẩng đầu lên, hé ra nụ cười tươi : " cần đâu Bạch tiểu thư, lát nữa bạn trai tôi đến đón tôi, ấy đường đến đây rồi, cảm ơn ý tốt của hai người."

      xong, Tô Nhan như nhìn thấy khóe môi của Trình Tự Cẩm hơi cong lên, nhưng cảm thấy đó chỉ là ảo giác.

      "Vậy mình cũng cần phải phá hư chuyện tốt của người khác nữa, lái xe ."

      Vừa xong, kính xe chậm rãi nâng lên, ngăn cách dung nhan tuyệt mỹ của hai người bên trong khỏi tầm mắt , đồng thời, xe cũng chậm rãi lăn bánh. Cả người Tô Nhan xụi lơ, lui về phía sau mấy bước, ngồi ghế chờ thở hổn hển.

      ngột ngạt, sau này nhất định phải cách xa người đàn ông đó ra, hệ số nguy hiểm quá cao, chỉ mới chuyện với ta thôi mà cảm thấy tế bào não của mình chết mất mớ rồi.

      Trong xe, Trình Tự Cẩm ung dung nhàn nhã tựa vào ghế ngồi, tay trái nắm hờ đỡ trán, nhìn dần trở nên bé trong kính chiếu hậu, khóe môi bất giác cong lên.

      Bạch Khuynh tựa vào ngực , im lặng thu hết cảnh này vào mắt, hai tay nắm lại thành quyền, nhưng lại gì, hàng mi dài rũ xuống, che đôi mắt như ra chiều suy nghĩ.

      Bọn họ có quan hệ, vậy tối qua, có phải ấy ở cùng với Tô Nhan hay ?

      Nghĩ đến khả năng này, Bạch Khuynh thấy có cỗ oán khí dâng lên trong người, nở nụ cười quyến rũ, cánh tay mảnh khảnh chạy dọc ngực , men theo cổ áo rộng mở của mà vào, tận sức chơi đùa với vòm ngực cường tráng của .

      "Cẩm, tối qua người ta có chuẩn bị lễ vật cho , nhưng lại tới, tối nay tới có được ?"

      Trình Tự Cẩm liếc mắt nhìn, khóe môi cong lên, hai tròng mắt đen quét qua bộ ngực đầy đặn của , bàn tay lộ khớp xương khẽ vuốt ve, chọc cho buộc miệng rên lên tiếng.

      "Cẩm..." Cả người Trình Tự Cẩm xụi lơ nằm ngực , hai tròng mắt say mê nhìn người đàn ông khiến cách nào kháng cự được kia.

      Trình Tự Cẩm lại chỉ cười như cười mà nhìn , giọng lạnh lẽo vang lên như lời cảnh cáo.

      " theo tôi lâu như vậy, biết tôi ghét nhất cái gì rồi chứ."

      Bạch Khuynh vừa nghe, thân thể cứng đờ, đôi mắt lúc này càng thêm sâu xa, thể nhìn ra được là tâm tình gì, nhưng những lời đó là có ý gì?

      Là chỉ Tô Nhan sao? Hay là ý gì khác?

      chỉ đành khéo léo gật đầu cái, giọng : "Ừ, em biết."

      Lúc này Trình Tự Cẩm mới hài lòng cười tiếng, cúi đầu hôn lên mặt , trầm giọng : "Vậy mới ngoan, tối nay tới tìm em, tắm rửa sạch chờ ."

      Trình Tự Cẩm cười duyên, gật đầu : "Được, em ngoan ngoãn chờ ."

      Bạch Khuynh cảm thấy giờ phút này mình giống như điếm, nhưng dù có là điếm thế nào, chỉ cần là người đàn ông này, cam tâm tình nguyện, nếu có ngày có thể khiến cho người đàn ông này mình, làm gì cũng chấp nhận.

      Bạch Khuynh suy nghĩ, nhếch môi tựa vào ngực , tự đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình.

      Chương 22: Khốn khiếp

      Hai ngày trôi qua, Tô Nhan luôn phải sống trong trạng thái cảnh giác cao độ, hơn nữa đôi lúc còn cảm thấy Bạch Khuynh nhìn mình như có điều suy nghĩ.

      Chẳng lẽ ta phát ra gì rồi?

      Bằng sao ta lại luôn nhìn mình bằng ánh mắt thể giải thích được như thế?

      "Bạch tiểu thư, tháng sau phải đến Mauritius để quay phim." Tô Nhan nhìn Bạch Khuynh, giọng .

      Bạch Khuynh ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Tô Nhan hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Mauritius?"

      Tô Nhan gật đầu, nhìn lịch trình trong tay : "Đúng vậy, sau khi bộ phim này kết thúc, có hai ngày nghỉ ngơi, sau đó phải Mauritius, nếu cần thêm gì nữa có thể cho tôi biết, tôi giúp chuẩn bị."

      Bạch Khuynh lắng nghe, gật đầu cái, nhìn móng tay mình với vẻ yên lòng, : "Phải bao lâu?"

      "Bảy này, là quảng cáo quay bãi biển."

      "Ừ, tôi biết rồi, tôi cần gì cả, nghĩ ra cho biết."

      "Được, tôi biết rồi." xong, Tô Nhan đóng tập tài liệu lại, vừa ngẩng đầu thấy Bạch Khuynh vẫn nhìn mình, điều này càng khiến cho Tô Nhan thêm xác định suy nghĩ trong lòng, khóe miệng khỏi co rút, cuối cùng vẫn gì, bời vì có nhiều cũng vô ích.

      "Vậy tôi trước."

      Bạch Khuynh gật đầu cái, nhìn bóng lưng Tô Nhan khỏi, hai tròng mắt hơi híp lại, hai ngày nay tìm người theo dõi Tô Nhan, lại phải chút khả nghi nào, hơn nữa ta cũng có tiếp xúc với ai, ngoại trừ tên Tiết Cầm Cầm.

      Nghĩ đến đây, Bạch Khuynh hơi cau mày, quay đầu nhìn mình trong gương, chẳng lẽ mình nghĩ nhiều rồi, lời ấy xe hôm đó phải nhằm vào những người khác, mà chỉ đơn thuần là cảnh cáo ?

      Hơn hai giờ, buổi quay phim hôm nay xong, Bạch Khuynh nhìn Tô Nhan bận rộn, giọng : " xong việc về trước , tôi có chút việc."

      Tô Nhan gật đầu : "Được, tôi biết rồi."

      Nhìn bóng lưng Bạch Khuynh rời , Tô Nhan thở dài cái, có nên tìm công việc khác hay ? Nếu quả muốn từ chức, phải đâu mới tìm được công việc có tiền lương cao đến vậy?

      Còn phải cách xa cái vòng giải trí này nữa chứ?

      Nửa giờ sau mới thu dọn xong hết mọi thứ, đeo cái bao đựng camera lưng, chậm rãi dạo đường.

      vẫn suy nghĩ mình có nên đổi việc hay , bỗng đôi giày da đập vào mắt khiến dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên.

      "Phu nhân."

      "..." Tô Nhan hơi sửng sờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, lại có chút kịp phản ứng, ta gọi là gì?

      "..." Tô Nhan vươn ngón tay ra, chỉ vào mình.

      Bạch Khuynh nhìn Tô Nhan gật đầu : "Phu nhân, mời lên xe, tổng giám đốc Trình chờ bên trong."

      Mắt Tô Nhan dại ra, đầu bắt đầu đau nhức, nhìn xuyên qua vai ta quả nhiên thấy chiếc xe vô cùng sang trọng và nổi bật đậu cách đó xa, mí mắt giật giật mấy cái.

      Đây chắc chắn là tai họa...

      hít sâu hơi, nhìn khuôn mặt chút biểu cảm của Hàn Lỗi, quả ông chủ thế nào nhân viên thế ấy mà.

      "Ngại quá, tôi còn có việc, thể được." xong, vội lướt qua vai ta, nhưng lại bị chặn lại.

      "Phu nhân, mời lên xe."

      Tô Nhan có cảm giác như bị cái gì đó cắm vào cổ họng, nhìn chằm chằm ta, hai con mắt trừng đến sắp lồi cả ra ngoài, nhưng vẻ mặt ta vẫn chút thay đổi, nghiêm người đứng chặn trước mặt .

      cực kỳ tức giận, lại cam lòng giậm chân, hung hăng : "Chưa từng nghe câu chó khôn cản đường sao? Tôi rãnh, tránh ra ."

      Hàn Lỗi vẫn lạnh mặt nhìn Tô Nhan giận đến sắp bốc khói, hơi cúi đầu : "Phu nhân, tôi khuyên vẫn nên nhanh chóng lên xe hơn, gần đây có rất nhiều ký giả, tôi nghĩ tổng giám đốc Trình chắc để ý, phu nhân cũng..."

      Quả nhiên, Hàn Lỗi còn chưa hết, nhìn thấy Tô Nhan giận dữ về phía chiếc xe đậu ven đường, lúc lướt qua người Hàn Lỗi, còn nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai chữ.

      "Khốn khiếp."

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 23: Hôn trộm

      Khóe miệng Hàn Lỗi co giật chút, xoay người theo.

      "Phu nhân, mời."

      Tô Nhan hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Lỗi cái, khom người ngồi vào trong xe, đôi mắt mở to đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm người đàn ông nhàn nhã nhìn màn hình máy tính.

      Nhịn, phải nhịn!

      Haiz...

      "Tổng giám đốc Trình, biết tìm tôi gấp thế này có chuyện gì ?" Tô Nhan là cười nổi, khuôn mặt nhắn nhìn với vẻ căng thẳng.

      Trình Tự Cẩm lại như nghe thấy lời , trầm giọng ra lệnh: "Lái xe."

      Hàn Lỗi gật đầu, liếc nhìn hai người phía sau qua gương chiếu hậu, rồi khởi động xe chạy .

      Đôi mi thanh tú của Tô Nhan nhíu lại càng chặt, nhìn chăm chăm vào Trình Tự Cẩm, nghiến răng nghiến lợi : "Tổng giám đốc Trình, ngài có nghe tôi vậy? Chúng ta định đâu vậy, nếu có chuyện gì cứ ở đây ."

      Trình Tự Cẩm vẫn bày ra cái bộ dạng xem như khí, chỉ tập trung xử lý số liệu trong tay, điều này khiến cho Tô Nhan nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa là đầu bốc khói xanh.

      nắm chặt hai quả đấm, nhìn bên gò má lạnh lùng của , lượng tăng lên gấp mấy lần, có thể là bén nhọn.

      "Tổng giám đốc Trình, xin hỏi lúc ra cửa có mang theo lỗ tai vậy? Có nghe tôi ?"

      Vừa dứt lời, Hàn Lỗi ngồi trước nắm chặt tay lái, khóe miệng co rút, vẻ mặt có chút quái dị, nhịn được nhìn xuyên qua gương chiếu hậu cái.

      Nhưng vẻ mặt Trình Tự Cẩm vẫn có biểu tình gì như cũ, điều này khiến cho Tô Nhan vô cùng tức giận, nhưng nhiều hơn là bất lực biết phải làm gì.

      trợn mắt nhìn hồi lâu nhưng đành bại trận, nhục chí co vai, dõi theo hai tay lướt bàn phím, ngón tay thon dài lộ khớp xương, hoàn mỹ chút khuyết điểm, quả đúng là bàn tay của nhà tư bản.

      tay còn có mấy vết chai đây này.

      Tầm mắt hơi di động, nhìn loạt những biểu đồ ngừng nhấp nhô lên xuống màn hình máy tính của , quả rất muốn lao tới ném nó , nếu quả làm như vậy, có ném ra ngoài luôn ?

      Lúc này xe chạy đường quốc lộ, nếu quả bị ném ra ngoài, nhất định bị ép thành mảnh vụn.

      thở dài tiếng, ngã đầu vào lưng ghế, khí mát mẻ pha lẫn mùi hương thơm ngát tràn vào khoang mũi, khiến thấy rất thoải mái, ngày càng mơ màng.

      Trong lúc vô tình, ngủ thiếp .

      Mà Tô Nhan có tật xấu, chỉ cần ngồi xe là thấy mệt mỏi rã rời.

      biết qua bao lâu, Trình Tự Cẩm như nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, lúc này mới dừng công việc tay lại, ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía trước.

      Nhìn hít thở đều đều bên cạnh, tóc mái ôm trọn vầng trán trơn mượt, hai hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi đỏ mọng hơi mở ra.

      Trình Tự Cẩm quan sát dáng vẻ khi ngủ của , đặt máy tính đùi sang bên, chăm chú nhìn .

      Hàn Lỗi chỉ liếc mắt cái thu hồi tầm mắt, mãi đến khi tới nơi, Hàn Lỗi mới nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, khẽ : "Tổng giám đốc Trình, đến rồi."

      "Ừ."

      Hàn Lỗi thấy có động tác, thể làm gì khác hơn là mở cửa xe xuống trước, đến cách đó xa, yên lặng đứng chờ.

      Trong chiếc xe thương vụ lớn như thế chỉ còn có hai người, người chìm trong giấc mộng.

      Tô Nhan tựa người vào xe, đôi môi đỏ mọng khẽ lẩm bẩm: "Ôi, Cầm Cầm... Gà hầm nấm."

      Sau khi Trình Tự Cẩm nghe , mi khẽ nâng lên, khóe miệng cũng hơn cong, đột nhiên tiến đến gần , hai tròng mắt híp lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt chút tỳ vết của .

      Cuối cùng tầm mắt rơi vào đôi môi mấp máy của , lại thấy đưa lưỡi ra liếm vòng quanh môi, hai mắt dần trở nên u tối.

      Nếu phải ngủ , cho là quyến rũ .

      Nhìn cái miệng nhắn của , nhớ tới cảm giác khi hôn lần trước, sóng mắt hơi động, vừa suy nghĩ hành động.

      Môi mỏng hôn lên cái miệng nhắn căng mọng của , cảm nhận mềm mại từ môi truyền tới.

      Chương 24: Cưỡng hôn tổng giám đốc.

      Trong giấc mộng, Tô Nhan chỉ cảm thấy có thứ gì đó ngọ nguậy ở miệng, theo bản năng mà mở miệng ra, chủ động cắn lấy thứ đó.

      Hành động này khiến cho tình dục trong mắt Trình Tự Cẩm chợt lóe, nhìn xuống khuôn mặt nhắn bên dưới, cảm nhận cái miệng của ngậm cắn môi mình, sắc mặt ngày càng trầm xuống.

      Nhất là khi nghe được câu phát ra từ miệng .

      "Ừm ngon, đùi gà..."

      Có lẽ Tô Nhan cũng dần cảm giác được khí xung quanh có gì đó ổn, hai mi nhăn lại, đôi mắt nhắm chặt cũng hơi mở ra, trong đôi mắt mờ sương vẫn còn ngập nước.

      Nhưng vừa mở mắt thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cả người Tô Nhan đều ngơ ngác, như thể vẫn chưa kịp hình dung tình huống lúc này là thế nào.

      Trình Tự Cẩm định rời khỏi cái miệng của , thấy chậm rãi mở mắt, nhìn sâu vào đáy mắt , lại nhìn bộ dạng ngây ngô của , có hơi ngạc nhiên đối với phản ứng của , thế nên, quyết định bất động, cứ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đầy sâu xa như thế.

      Tô Nhan trợn tròn mắt nhìn suốt phút, mới giật mình mở bừng hai mắt, kinh hãi kêu lên thành tiếng...

      "A ô a..." Trong lúc hét lên đầy sợ hãi, Tô Nhan phát giờ phút này hai người bọn môi chạm môi.

      Tình cảnh này...

      hôn?

      Biểu cảm lúc này của Tô Nhan thể dùng từ kinh sợ để hình dung, phải là khiếp sợ đến mức cả linh hồn cũng run lên, tròng mắt vẻ khó tin và sợ hãi.

      chợt đẩy người đàn ông đè nửa người lên người mình ra, cả người lui mạnh về phía sau, dán chặt lên cửa xe, vẻ mặt khó coi như ăn phải phân, sắc mặt lại càng hết trắng rồi đỏ, hết đỏ lại chuyển sang đen.

      Dù sao cũng rất khó coi...

      Phải là màu sắc mặt đến bảng pha màu cũng pha ra được!

      ", ..." Tô Nhan tức giận vươn ngón tay ra, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thản nhiên của người đàn ông.

      Nếu nhìn lầm, môi của ta khẽ cong lên, nhìn ta đưa lưỡi khẽ liếm láp vòng quanh môi, Tô Nhan có cảm giác đầu nở hoa.

      Lại nghe ta : "Gà hầm nấm..."

      "???" Tô Nhan nhìn chăm chăm vào ta, sao ta lại biết thích nhất là món gà hầm nấm?

      Ngay sau đó, lại nghe ta : " Ăn ngon ?"

      Tô Nhan mở trừng hai mắt nhìn biểu cảm cười như cười mặt , ngay lập tức, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, như hiểu được chuyện gì xảy ra.

      Hình như là ngủ thiếp , sau đó hình như là có nằm mơ, lại hình như là mơ thấy mình ăn thịt gà...

      Cho nên, chắc chắn ăn thứ gì đó, nhưng là thịt gà, hay là thịt người? Còn là đôi môi của người đàn ông này?

      Biểu cảm mặt Tô Nhan như sụp đổ, sau đó lại chuyển sang cứng ngắc, hóa đá...

      Vừa định mở miệng gì đó, giọng trầm thấp dễ nghe kia lại xông vài tai lần nữa, khiến có muốn vờ như biết cũng được.

      "Tôi thấy em ngủ, định đánh thức em dậy, ngờ..."

      ngờ?

      Tô Nhan thầm thấy giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên, thấy cong môi nhìn với ánh nhìn đầy tà mị, với giọng sâu xa.

      "Em đột nhiên ôm tôi, sau đó lại cưỡng hôn tôi."

      Cưỡng, cưỡng, cưỡng hôn ta?

      Sắc mặt Tô Nhan thay đổi liên tục, cũng đơn giản chỉ là khó coi, hai mắt muốn nhìn xuyên qua hai tròng mắt để xem coi xạo hay , nhưng mà, trừ vẻ thâm trầm ra chả thấy được gì cả.

      Cuối cùng, thể làm gì khác hơn là nhận lỗi, giật giật khóe môi, khó nhọc : "Trong chuyện này..."

      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25: Chịu trách nhiệm với em

      "Trong chuyện này..." xong, có vẻ như Tô Nhan khó mở miệng, đưa lưỡi ra liếm liếm môi, hoàn toàn chỉ là hành động trong vô thức, nhưng lại khiến cho tên đàn ông nào đó dần tối mặt.

      Mi mắt hơi nhíu, tầm mắt rơi vào đôi môi căng mọng của rồi chậm rãi đưa lên phía , chống lại đôi tròng mắt lơ lửng tận đâu của , khóe môi hơi cong lên.

      "Hả?"

      Tô Nhan hít sâu hơi, cúi đầu giọng : "Rất xin lỗi, tôi, tôi, cố ý, cưỡng, hôn... phải cố ý."

      xong, lại nghe được chút động tĩnh nào, len lén ngẩng đầu nhìn lại, phát ta nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, trong đôi mắt đó còn lóe lên tia sáng khiến thể hiểu nổi.

      "Này, có nghe tôi vậy?"

      "Ừ."

      Tô Nhan vui mừng, vội vàng tiếp: "Cho nên, tôi xin lỗi, tôi có cố ý. Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn."

      Trình Tự Cẩm đưa tay lên vuốt chân mày, thấp giọng : "Cho nên, ý của em là, em cưỡng hôn tôi, nhưng định chịu trách nhiệm?"

      "..." Tô Nhan như nghe được chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, nhìn chăm chăm vào biểu cảm nhàn nhạt lại có chút lười nhác của ta.

      "Hả, chịu trách nhiệm?" Là nghe nhầm, hay do ta sai?

      "Vậy theo , bất kỳ nào cũng có thể hôn Trình Tự Cẩm tôi được hay sao?"

      Giờ phút này Tô Nhan chỉ thấy ngổn ngang trong gió, còn có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

      " phải, chuyện đó, tổng giám đốc Trình, biết chuyện này hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn mà, tôi xin lỗi, nếu tôi tỉnh táo, tôi tuyệt đối hôn , tuyệt đối ."

      xong, Tô Nhan còn sợ tin, ưỡn thẳng sống lưng, ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào mắt .

      Nhưng mà, biết có phải do lỗi của hay , nhưng cảm thấy sau khi xong, thần sắc vốn nhàn nhạt của người đàn ông giờ chuyển thành tối tăm, ngay cả giọng cũng trở nên sắc nhọn.

      "Vậy là, em định chịu trách nhiệm."

      Tô Nhan nhìn vẻ mặt nhất quyết chịu bỏ qua của ta, hai tay nắm lại chặt, cắn môi tức giận .

      "Tổng giám đốc Trình, tôi nghĩ có phải lầm rồi ? Sao tôi phải chịu trách nhiệm với ? Cái miệng của biết hôn bao nhiêu rồi, còn tôi lại chưa từng hôn người đàn ông nào khác, đến chịu trách nhiệm, chẳng lẽ phải nên chịu trách nhiệm với tôi hay sao? Nhìn thế nào cũng thấy người chịu thiệt thòi là tôi, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với chứ?" Tô Nhan đanh mặt, tức giận thôi.

      Nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt của Trình Tự Cẩm thay đổi lần nữa khiến Tô Nhan cảm thấy có phải mình nhìn lầm rồi . Nếu , sao lại cảm thấy hình như ta cười?

      "Chưa từng hôn người đàn ông khác?"

      Tô Nhan khẽ hừ tiếng, : "Tất nhiên rồi, cho rằng tôi là sao? là ngực đực có nghĩa tôi cũng là heo mẹ."

      Đột nhiên, Trình Tự Cẩm nhoài người tới, ngón tay thon dài nắm lấy cằm , để nhìn thẳng vào mắt , khiến thấy hơi kinh ngạc.

      " làm gì thế?"

      Ngón tay thon dài của Trình Tự Cẩm khẽ vuốt ve cằm , da thịt bóng loáng khiến thích muốn buông tay, có dùng bất kỳ mỹ phẩm nào.

      "Tôi định chịu trách nhiệm với nụ hôn đầu của em."

      Cái? Cái gì?

      "Chúng ta kết hôn, thế nên, để đền bù cho nụ hôn đầu của Trình phu nhân còn giữ lại cho đến nay, việc này là do thất trách của người làm chồng, vì vậy tôi mời em cùng tôi ăn bữa tối, để biểu đạt lòng áy náy."

      Nghe vậy, Tô Nhan nhìn chằm chằm vào mắt , mày hơi nhíu lại.

      rất muốn rống to câu, sao chết ? Ngựa đực.

      Tô Nhan còn chưa kịp lời phản bác cửa bên phía mở ra, lại nghe ta vui vẻ .

      "Trình phu nhân, xuống xe thôi."






      Chương 26: Vô cùng đê tiện

      Tô Nhan có bất kỳ động tác nào, chỉ cắn môi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ...

      Dường như tâm tình của Trình Tự Cẩm tệ, nhìn khuôn mặt nhắn tức giận của , mắt híp lại.

      "Sao, muốn tôi ôm em xuống?"

      Tô Nhan vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt, như nghe phải chuyện gì đó vô cùng kinh sợ, vội vàng xuống xe, trong miệng còn lầm bầm.

      "Người gì thế này? Bá đạo."

      Trình Tự Cẩm nhìn cái miệng lẩm bẩm của , mắt chợt lóe, trầm giọng : " theo."

      Tô Nhan nhìn theo bóng lưng Trình Tự Cẩm, oán giận dứt, linh quang trong đầu chợt lóe, khóe miệng cong lên, muốn lén lút xoay người rời , nhưng vừa xoay người thấy Hàn Lỗi đứng sừng sững như thái sơn ngã phía sau mình.

      "..."

      "Phu nhân, mời."

      Tô Nhan nhìn chằm chằm Hàn Lỗi lát, mới đeo túi chéo lên vai, nghiến răng nghiến lợi : "Trợ lý Hàn, tôi nhớ rồi."

      Hàn Lỗi vẫn tỏ vẻ gì, Tô Nhan bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là tới.

      Nhưng sau khi nhìn thấy phòng ăn rực rỡ trước mặt, hai mắt chợt lóe, nhìn nam nữ ăn mặc lộng lẫy ra ra vào vào, lại cúi đầu nhìn áo thun, quần jean, giày vải trắng, túi xách Hàn Lỗi5 đồng của mình, khóe mắt co giật, ghé mắt nhìn người bên cạnh hỏi.

      "Tổng giám đốc Trình, chúng ta ăn cơm ở đây sao?"

      Trình Tự Cẩm lười phải trả lời những vấn đề ngu ngốc như thế, nhìn cũng thèm nhìn lấy cái vào bên trong, lại bị Tô Nhan giơ tay cản lại.

      hiểu, hơi nghiêng người nhìn dáng vẻ rối rắm của , mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

      Sao vậy? Còn hỏi sao vậy? giờ cũng hơi nghi ngờ là do cố ý, thử nhìn xem mấy người ra ra vào vào kia mặc cái gì ?

      Đồ vest, quà tặng...

      Nhìn thấy bọn họ, ừ, ta sao, còn bộ dạng này của , hoài nghi có phải ta cố ý muốn làm nhục mới dẫn tới chỗ thế này hay .

      Càng nghĩ càng thấy tức giận, hận thể căn ta vài cái, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

      "Tổng giám đốc Trình, cảm thấy, tôi vào như vậy làm giảm mắt thưởng thức của hay sao?"

      Nghe vậy, Trình Tự Cẩm mới đưa mắt quan sát lượt từ xuống dưới, cuối cùng gật đầu đồng ý : "Quả là thế."

      "Cho nên, tôi..."

      "Nhưng sao, mắt thưởng thức của tôi rất cao, ngại bị kéo thấp xuống chút đâu." xong liền quàng lấy eo , vào.

      "Á, ..."

      Tô Nhan cả kinh, muốn đẩy ta ra lại nghe thấy môi ta kề sát vào tai , thấp giọng : "Mấy thứ như phẩm giá hay tự trọng gì gì đó, cố gắng cất vào ."

      Cái gì?

      Tô Nhan kinh hãi đến mức miệng cũng khép lại được, miệng của người đàn ông này đê tiện!

      Vô cùng đê tiện!!

      Kết quả cuối cùng, Tô Nhan thể làm gì khác hơn là nhăn mặt ngồi xuống ghế, nhìn lướt qua khung cảnh trang nhã lại sang trọng, lại nhìn sang người đàn ông đối diện, thở dài trong bụng.

      Nếu phải nhờ ta, có lẽ cả đời cũng chả thể tới được những chỗ như thế, đơn giản chính là lãng phí, xa xỉ!

      Vừa định mở miệng chuyện, thấy hai người vội vàng tới, thái độ rất nhiệt tình. Liếc mắt nhìn bảng tên ngực ta, ra là quản lý ở đây, lại nhìn sang người đàn ông đối diện.

      chợt có cảm giác, có vẻ như, cho dù có công khai cái mối quan hệ lạnh nhạt giữa họ này cũng chả có ai tin?

      Quả nhiên, người với người chênh lệch lớn!

      "Tổng giám đốc Trình, ngài tới, tối nay ngài muốn thưởng thức món gì?"

      Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua Tô Nhan, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, trầm giọng : "Những món nổi tiếng ở đây, gọi toàn bộ."

      "Được ạ, tổng giám đốc Trình, xin chờ chút."

      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 27: Bị mắc chứng vọng tưởng

      "Đẹp mắt ?" Trình Tự Cẩm híp hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào sững sờ nhìn mình, trầm giọng hỏi.

      "A?" Tô Nhan lấy lại tinh thần, chống lại đôi mắt đen của Trình Tự Cẩm rồi lập tức dời tầm mắt, mấp máy môi, mở miệng với ta.

      "Tổng giám đốc Trình, thích tôi?"

      Trình Tự Cẩm nghe có vẻ sửng sốt, ngây người trong chốc lát, điều này khiến trong lòng Tô Nhan hiểu , xem , ta hề thích , vậy là được rồi.

      Vậy mà, đợi mở miệng chuyện, Tô Nhan tiếp tục: "Nếu tổng giám đốc Trình thích, vì sao còn phải giữ lại đoạn hôn nhân có bất kỳ ý nghĩa nào này chứ, trói buộc lẫn nhau, , đúng, đúng ra, người bị trói buộc chỉ có mình tôi, hề thiếu phụ nữ, nhưng tôi được, tôi là , cha mẹ, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, sinh con, sống cuộc sống bình thường, nhưng nếu tổng giám đốc Trình chịu ly hôn, những thứ này đều thể thực được."

      đến đây, Tô Nhan dừng lại chút, còn cố ý chờ phản ứng của Trình Tự Cẩm, sau khi phát ta tỏ vẻ gì mới tiếp.

      "Cho nên, tổng giám đốc Trình, đồng ý ly hôn được , đối với hay với tôi nó đều là lựa chọn đúng, cứ yên tâm , lúc đầu tài trợ cho em trai tôi, đại ân đó tôi chắc chắn ghi nhớ, Tô Nhan tôi phải là người vong ân phụ nghĩa, cho nên, số tiền đó tôi nhất định từ từ trả lại cho , tổng giám đốc Trình, mặc dù bây giờ thiếu phụ nữ, nhưng người đàn ông công danh hiển hách như cuối cùng cũng có ngày , có lẽ giờ còn chưa xuất , nhưng lúc ấy xuất rồi, nhất định phải cho ấy cuộc hôn nhân, đó là đảm bảo cơ bản nhất khi người, cho nên, nếu ngày đó sớm muộn gì cũng đến, bằng chúng ta nên làm quan hệ từ bây giờ, có đúng ?"

      Tô Nhan cẩn thận hỏi, hết lời hay rồi, thái độ cũng rất chân thành rồi.

      Trình Tự Cẩm nhìn biểu tình cẩn thận từng chút của , hai tròng mắt hơi nheo lại, giọng trầm thấp phát ra khỏi cổ họng.

      "Quan hệ? Chúng ta có quan hệ gì?"

      "..."

      Tô Nhan nhìn , khóe môi giật giật, : "Chính là loại quan hệ tính là quan hệ đó."

      Xấu hổ , quan hệ này là thế nào chứ? có quan hệ, quan hệ giữa họ có vẻ rất sâu, có quan hệ, lại nghĩ ra giữa họ có thể có quan hệ gì...

      Khóe môi Trình Tự Cẩm bất giác cong lên.

      "Nếu quả ngày như thế, đương nhiên tôi ly hôn với em, nhưng trước khi khiến tôi đến mức nguyện ý cho ấy hôn nhân xuất , vị trí Trình phu nhân này, là của em."

      Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Tô Nhan nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, lời hay ý đẹp gì cũng đều hết, vậy là dầu muối đều vào có phải ?

      Được, vậy ...

      Cùng lắm chờ tin của tòa án thôi!

      Hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai gì, vừa đúng lúc phục vụ dọn các món ăn lên, sau khi họ rồi, Tô Nhan mới trợn mắt há hốc mồm nhìn những món ăn chưa từng thấy qua được bày bàn.

      Sợ ngây người!!

      Mắt như hoa , ngơ ngác nhìn chằm chàm mấy món ăn bàn.

      Trình Tự Cẩm nhìn nét mặt của khẽ cười, lần đầu tiên được nhìn thấy vẻ mặt thế này.

      "Sao chỉ nhìn mà ăn?"

      Tô Nhan lấy lại tinh thần, thu cái miệng hơi mở ra lại, cau mày, cảnh giác nhìn Trình Tự Cẩm : " phải định để cho tôi ăn hết, sau đó bỏ , ném tôi lại chỗ này để trả tiền đó chứ?"

      Nghe vậy, môi Trình Tự Cẩm lại cong lên lần nữa, khẽ cười .

      "Trình phu nhân, có phải em bị mắc chứng vọng tưởng rồi ?"

      "..."









      Chà chà chà lâu năm mới có chương xuất nha.

      Thấy thương Tô Nhan quá thôi mồ côi mình chăm lo cho em trai còn phải lo đối phó vs "ông chồng" hữu danh vô thực này nữa chứ.

      Tò mò lý do hành hạ Tô Nhan quá. Đừng bảo là thù giết cha hay là thù giết mẹ gì gì đó đó nhé. Thù người cũ chắc là có rồi.

      Tới chương bao nhiêu nàng này tiết lộ vs báo chí nhỉ?

      Chương 28: Mục đích? Muốn ngủ với em

      "Sao lại ăn? Nhìn tôi no sao?" Trình Tự Cẩm giơ ly rượu đỏ lên huơ huơ, liếc mắt nhìn , chế giễu.

      Tô Nhan cau mày, nhìn lướt qua bàn thức ăn phong phú trước mặt, được rồi, xem như bồi thường cho mấy ngày vất vả khổ cực gần đây của , phải ăn lại cho đủ vốn.

      vừa suy nghĩ bắt đầu hạ thủ, thèm để ý đến gì nữa mà bắt đầu ăn, nhanh chậm, quá ưu nhã nhưng cũng đến nỗi chật vật.

      Mà cả bàn này, hình như người kia cũng hề động tới, chỉ nhìn ăn.

      Tô Nhan ăn đủ rồi mới ngẩng đầu nhìn lên, phát trong chén rất sạch , món nào cũng động tới, khỏi nhướng mày nhìn về phía ta, khó hiểu hỏi.

      "Sao ăn?"

      Trình Tự Cẩm nhìn tranh thủ lúc rãnh hỏi câu rồi lại cúi đầu ăn tiếp, khóe miệng khỏi cong lên, giọng cũng mềm xuống vài phần.

      "Tôi ăn rồi."

      Nghe vậy, Tô Nhan cũng chỉ gật đầu cái, lại nhét miếng trái cây vào miệng, sau đó ngẩng đầu, nhanh chóng nuốt thứ trong miệng xuống, nhìn sang .

      "Nếu ăn rồi sao lại còn bắt tôi phải với ?"

      Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt vừa nãy còn ăn đến quên cả trời đất giờ khổ như nuốt phải Hoàng liên của , để ly rượu xuống, híp mắt nhìn , hỏi ngược lại.

      "Em nghĩ sao?"

      nghĩ sao? nghĩ là...

      "Khụ, , phải định ném tôi ở đây để tôi trả tiền đấy chứ?" xong, Tô Nhan nhìn lướt qua bàn ăn gần hết, đau lòng thôi, nếu bị ném lại đây, chắc toàn bộ tiền của đều phải đổ hết vào bữa ăn này mất.

      Nhưng đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của mà.

      Lạ là ta hề phản ứng lại chút nào...

      Tô Nhan tức giận đặt đồ ăn xuống, cau mày nhìn chằm chằm , cắn răng : "Tổng giám đốc Trình, làm như thế là rất đạo đức, là khách quen ở đây, nếu ném tôi lại chỗ này, rất khó coi."

      Trình Tự Cẩm nhìn bộ dạng như thịt người sắp rớt ra của , cười : "Ăn xong rồi?"

      "Xong rồi." Tô Nhan nhanh chóng nhìn lướt qua bàn ăn, phải muốn ăn tiếp, chỉ là no lắm rồi.

      Trình Tự Cẩm đứng lên định , Tô Nhan thấy thế lập tức bám theo, có thể tấc cũng rời.

      Trình Tự Cẩm cảm giác được sau lưng có người bám sát vào mình, cười khẽ tiếng, tới trước quầy thanh toán cầm bút máy lên phóng khoáng ký chữ như rồng bay phượng múa.

      Mãi cho đến khi ra khỏi nhà hàng, Tô Nhan mới nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy lấy di động ra trầm giọng : "Lái xe tới đây ."

      Nhìn bàn tay to của ta, Tô Nhan khỏi thầm than, cái tay này đẹp, vừa hái ra tiền, còn có thể...

      Tán ...

      Ngắt điện thoại, ghé mắt, chống lại ánh mắt của Tô Nhan, nhướng mày, dáng vẻ có gì mau .

      Khóe miệng Tô Nhan giật giật: "Chuyện đó, tổng giám đốc Trình, tối nay dẫn tôi ăn nhiều món ngon như vậy, có mục đích gì?"

      Trình Tự Cẩm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của trong chốc lát, khuôn mặt này thua kém gì với những trước kia của , thậm chí có thể là hơn hẳn bật, trước mắt mang đến cho cảm giác rất đặc biệt.

      kéo lấy eo , dưới cái nhìn trừng trừng của mà ghé sát vào lỗ tai , mấp máy môi.

      "Muốn ngủ với em, có tính là mục đích ?"

      Nghe vậy, Tô Nhan sửng sốt hồi lâu, đến khi kịp phản ứng buông ra.

      "Lên xe."

      Tô Nhan cắn răng nghiến lợi nhìn Trình Tự Cẩm khom người ngồi vào xe, hít sâu hơi : "Tổng giám đốc Trình, cám ơn bữa tối của , tôi tự về là được rồi."

      Trình Tự Cẩm như nghe thấy, sau khi chui vào xe cũng hề nhìn .

      "Phu nhân, mời lên xe."


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :