1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vượng Phu Kế Phi - Dương Quang Tinh Tử (9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.2

      cỗ lãnh ý lan tỏa từ trong ra ngoài, sắc mặt Ô Hi Ân phút chốc trở nên tái nhợt. để ý đến thân thể suy yếu muốn chạy trốn.

      Sắc mặt Ô Thi Viện rét lạnh: "Muốn ? Bắt nàng lại."

      Hai nha hoàn rất sợ hãi nhưng vẫn nghe theo lệnh, tiến lên bắt Ô Hi Ân lại, ép nàng nằm lại giường. Nàng yếu đuối giãy giụa, đầu cũng lắc nguầy nguậy, nhưng Ô Thi Viện dùng sức giữ chặt cằm nàng, buộc nàng há miệng ra, cứng rắn đổ chén thuốc vào trong miệng nàng.

      - Phốc, ...khụ khụ..Vì sao nhất định phải như vậy?? Ô Hi Ân kêu khóc

      - Bởi vì tâm của chồng ta nên đặt ở người ngươi, bởi vì ta so với ngươi - người tàn phế cũng bằng, ngay cả đứa bé cũng sinh được!

      - Chuyện này.... Chuyện này phải lỗi của ta! phải!

      Môi nàng trắng bệch, vì mình kêu oan.

      - Xác thực phải lỗi của ngươi, nhưng mệnh ngươi định chính là phải trải qua cuộc sống bi thảm!

      Tâm tình Ô Thi Viện cực tốt, cười rồi lại :
      - Đúng rồi, để cho ngươi chết được nhắm mắt, ta tốt bụng cho ngươi biết, chính vợ chồng chúng ta cùng nhau thiết kế để ngươi gả tới, mục đích là để cho ngươi sinh đứa bé cho ta, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngươi chỉ có thể chết!

      - , ... thể nào!

      Nàng tin nổi nàng ta lại ác như vậy, ý thức cũng bắt đầu tan rã, thân thể bắt đầu xuất dị trạng đau xót, cỗ đau nhức từ tứ chi tràn ra.

      - Ngươi thể có nghĩa là Văn Khâm thể cùng ta lập mưu. Ngươi sai lầm rồi, còn cảm kích ta, hơn nữa, chúng ta lúc đó cũng thỏa hiệp tốt với nhau, ta chỉ để cho ngươi vào cửa khi nào ngươi sinh con cho ta, lại muốn ngươi.

      Ô Thi Viện cười lạnh tiếng:

      - chứng minh, có được vĩnh viễn là tốt nhất, ánh mắt của Lương Văn Khâm luôn ở người ngươi, nhưng khi ngươi có bầu lại tìm tới nữ nhân khác, ngay cả lúc ngươi sinh đứa cho , lại còn lưu luyến bụi hoa, đây chính là nam nhân!

      Việc này Ô Hi Ân cũng biết, mấy ngày này, bụng nàng càng ngày càng bự, số lần đến xem nàng cũng càng ngày càng ít, gần tháng qua cũng chưa từng bước vào phòng nàng bước, đối với người trượng phu này nàng luôn cảm thấy sợ hãi, vốn tưởng rằng cần đối mặt có thể thoải mái ít, nghĩ tới.....

      - Phù, phù.....

      Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, nàng cảm thấy đau lòng, nhưng thân thể của nàng lại càng đau hơn, hơn nữa giữa hai chân nàng lại cảm thấy ẩm ướt, là máu sao? Nàng chảy máu, nhưng lại là từ giữa hai chân ngừng chảy ra. "Giúp...giúp ta..." Thân hình nàng xụi lơ, hoàn toàn động đậy, sắc mặt sớm trắng bệch.

      Ô Thi Viện đứng ở bên, sắc mặt tươi cười nhìn nàng dần dần tiến tới cái chết: "Đáng thương a, ngươi cố gắng sinh hạ đứa , thế nhưng lại rong huyết mà chết, ngươi yên tâm, ta chăm sóc hài tử của ngươi tốt."

      ! Nàng muốn con của nàng! Nữ nhân độc ác như vậy làm sao có thể đối xử tử tế với con nàng? Làm sao có thể giáo dục tốt được cách đối nhân xử thế của ? Lỡ như tương lai và đường tỉ cùng dạng.... ! thể! Nàng cần!

      Nhưng hơi thở mong manh, mí mắt nàng cũng càng lúc càng nặng,thân thể đau đớn cũng ngày càng nhiều, ý thức của nàng dần mất , nàng lạnh quá, lạnh quá...Nàng nhìn thấy loáng thoáng ánh nến bàn càng lúc càng yếu, càng lúc càng yếu, cuối cùng lâm vào trong vùng đen tối.

      Đèn cạn dầu, nàng cứ như vậy mà chết? Nàng hoài thai mười tháng, dùng tất cả sức lực mới sanh ra nhi tử, thế nhưng mặt cũng được nhìn lần.

      Ô Hi Ân nỗ lực mở miệng muốn chuyện, lại phát ra được thanh nào, nàng muốn gặp con trai, nàng khao khát mãnh liệt, nàng giãy giụa nhìn, đau lòng nhìn, đem hết hơi sức, cuối cùng từ cổ họng tê liệt gào lên: "Ta muốn thấy ! Để cho ta thấy đứa ."

      Cửa phòng mở phanh ra, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vội vàng chạy vào

      - Tiểu như sao vậy? Gặp ác mộng sao?

      - Tại sao lại khóc thành ra như vậy? Tiếng kêu khóc thê lương mới vừa rồi đáng sợ, tiểu thư muốn gặp người nào?

      Mắt Ô Hi Ân đẫm lệ nhìn hai gương mặt sinh động, lại cau mày hoang mang, cổ họng tựa như có thứ gì rất cứng chèn lại, phát ra được thanh nào.

      Hai nha hoàn thấy thế lo lắng hơn, vội đến gần nàng, mở to mắt nhìn: "Tiểu thư sao rồi? chuyện ."

      - Tiểu Hạ? Tiểu Đóa?

      Nàng rốt cuộc phát ra thanh, vội vàng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, họ phải họ chết sao?

      - Vâng, tiểu như sao lại kinh ngạc vậy?

      Hai nha đầu chân tướng hỏi.

      - Các ngươi và ta đều chết hết rồi.....

      Nàng mặt cắt còn giọt máu lầm bầm .

      - Chết?

      Hai người nha hoàn mặt đều nghệch ra, sau đó lập tức lắc đầu mãnh liệt.

      Tiểu hạ le lưỡi cái: "Tiểu thư là mơ thấy ác mộng mới có thể ra những lời mang điềm xấu này."

      - Đúng vậy, chúng ta vẫn còn sống tốt, tiểu như cũng sống tốt nha.

      Hai nha hoàn đến trước giường cười cười nhìn Ô Hi Ân, lại thấy tiểu như vẫn còn dáng vẻ tin, tiểu Hạ dứt khoát đưa tay ra khẽ vuốt vào cánh tay trắng trẻo bé của tiểu thư, hoạt bát : "Có nhiệt độ nha."

      Cho nên nàng có chết, hai nha hoàn cũng chết? Ô Hi Ân nuốt xuống ngụm nước miếng, vẫn là dám tin.

      Nhưng sau đó nàng cau mày, nghi hoặc nhìn căn phòng trang nhã. Kỳ quái, đây phải là phòng nàng ở tiểu viện của Lương Vương Phủ, cũng phải là khuê phòng của nàng ở phủ Quốc Công, nhưng nhìn lại có chút quen mắt, hơn nữa nơi này chạm trổ tinh xảo, giường lớn cũng có treo màn rũ xuống----

      - Tiểu thư còn tin à?

      Tiểu Đóa nhịn được trợn mắt vỗ vỗ cái trán.

      Có gì đó đúng! Ô Hi Ân nghi hoặc trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hạ và Tiểu Đóa, họ cũng là lạ, nhưng nàng nghĩ hoài cũng nghĩ ra chỗ nào kỳ quái, nàng nhìn lại lần nữa, lại kinh ngạc phát : "Các ngươi tại sao lại rồi?"

      Vẻ mặt hai người vô cùng ngây thơ khả ái, so với lúc sống ở Lương Vương Phủ lúc thay nàng ấm ức, nước mắt đau khổ chênh lệch khá lớn, giống như là tiểu nhi đồng buồn lo.

      - Cái gì ?

      Hai người gãi gãi đầu hiểu lắm.

      - Trẻ hơn vài tuổi!

      Gương mặt nàng thể tin.

      Tiểu Đóa liền cười lên tiếng: " ra là tiểu thư trêu chọc chúng ta nha, là hư nha."

      - Đúng vậy, chúng ta làm sao có thể trẻ hơn so với tiểu thư, tiểu thư mười tuổi, chúng ta người mười hai, người cũng mười ba rồi.

      Tiểu Hạ cười hì hì chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Tiểu Đóa cũng cười vui vẻ.

      Ô Hi Ân trừng mắt nhìn, thể tin liền kéo chăn nệm ra, lưu loát nhảy xuống giường, chạy nhanh đến trước gương, lại đột nhiên đứng lại có nhìn vào khuôn mặt non nớt xinh đẹp của mình trong gương, mà là cúi đầu nhìn nhanh vào chân phải của mình.

      Hô hấp của nàng trở nên căng thẳng, tim như đánh trống, toàn thân có cách nào kìm chế được run rẩy----

      Nàng bước, lại thêm bước nữa, có bị tật? Nước mắt nhanh chóng xông lên hốc mắt. Trời ạ! Đây là mơ sao? Nàng dùng sức nhéo hai gò má của mình: "Oh---" rất đau, cho nên... là ???

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa nhìn động tác của tiểu thư mà ngây người.

      - Tiểu thư rốt cuộc thế nào? Đừng dọa chúng ta!

      Nhưng các nàng phát tiểu thư căn bản có nghe mình chuyện, chỉ lo tới lui, lại nhảy lên nhảy xuống, lâu lâu còn xoay vài vòng, vừa khóc vừa cười, đến cùng là có chuyện gì a?

      Ô Hi Ân cũng biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng quan tâm, thời gian đổi ngược là , trong lòng nàng có hàng ngàn hàng vạn cảm kích, nàng sống lại, trở lại mười tuổi.

      Sắc mặt nàng bỗng chốc biến đổi, lập tức xoay người vọt tới chỗ Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đứng, lòng như lửa đốt hỏi: "Bây giờ là lúc nào? Nơi đây là nơi nào? Cha và mẹ ta có ở đây ?"

      - Tiểu thư là lạ, lúc này là mùa đông, chúng ta cùng Tam lão gia và phu nhân rời kinh thành đến Tuyết Sơn chơi năm ngày."

      - Nơi này là Quốc Công Phủ đệ giả sơn trang, chúng ta hôm nay phải về, Tam lão gia và phu nhân giờ này cũng ở phía trước viện chuẩn bị lên đường, bởi vì tiểu thư ngày hôm qua nghịch làm người tuyết quá muộn, phu nhân để cho người ngủ thêm chút, còn dặn là khi nào lên đường mới gọi người.... Tiểu thư, người đâu vậy? Người có mang giày, bên ngoài lạnh nha...

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa nhìn nàng chân trần chạy ra ngoài mà bị dọa sợ. Hai nha hoàn cầm giày, cầm áo choàng lập tức đuổi theo.

      Bên ngoài quả là lạnh thấu xương, mặc dù có tuyết rơi, sơn trang lại bị mảng tuyết trắng xóa bao trùm. Nhưng lúc này nàng có tâm tư để để ý, nàng cũng cảm thấy lạnh, ngược lại là nhiệt huyết sôi trào, cha mẹ của nàng vẫn còn, cám ơn ông trời. Sau đó, nàng chạy qua cái cổng vòm, chạy qua đình viện xinh đẹp liền gặp được cha mẹ của mình ngồi trong lương đình đối diện.

      Đây chỉ là cảm giác như cách đời mà thôi, trong lòng nàng vui mừng, nhảy cẩng lên nhào lại ôm lấy mẫu thân.

      Vợ chồng Ô Thừa Trung nhìn thấy nữ nhi chỉ mặc thân quần áo trong, chân cũng mang dép mà chạy tuyết, đôi chân trần kia vì lạnh cóng mà hồng lên, người vội vàng ôm lấy hai gò má cũng bị đông cứng hồng hồng kia của nàng, người cởi áo choàng người ra phủ lên người nàng, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng đuổi tới, vội vàng giúp nàng mang giày, buộc lại áo choàng.

      - Các ngươi hầu hạ chủ tử như thế nào vậy?

      Ô Thừa Trung vui với hai nha hoàn.

      - Đừng trách họ, là ta lâu quá thấy cha mẹ, vội vã muốn thấy hai người thôi !

      Nàng cười, hốc mắt lại đẫm lệ.

      - Cái đứa bé này, xảy ra chuyện gì rồi? phải tối hôm qua mới gặp sao?

      Liễu khỏi sửng sốt.

      - Đúng vậy.

      Ô Thừa Trung cũng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

      - có, ta chỉ là..chỉ là vui mừng..... Được gặp cha mẹ rồi !

      Nàng vừa khóc vừa cười ôm lấy cha rồi lại ôm lấy mẹ, nước mắt rơi xuống cũng có kềm lại được.
      Last edited: 3/10/15
      Trâu, linhdiep17, phuongvutyty2 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3

      - Tiểu thư, người thế nào còn ở đây?

      - Mau nha, lão thái quân và Diệp lão phu nhân, Phùng lão phu nhân, Dương lão phu nhân, còn có vài quan viên phu nhân khác tới, tất cả đều ở phòng khách chờ người.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa gấp gáp chạy tới.

      - xin lỗi, ta lập tức qua.

      Nàng bước vội về phía trước viện, nhưng phía sau lại truyền đến thanh già nua.

      - Cám ơn Hi Ân nương.

      Nàng quay đầu lại, nhìn người đầu bếp già trong phủ được đứa con trai đỡ ra ngoài, lắc lắc đầu cười : "Khang bà bà cần khách khí, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, ta còn muốn ăn cháo ngươi nấu đấy." Nàng tới đây hôm nay đặc biệt là vì Khang bà bà mà bắt mạch, xác định bệnh trạng.

      Khang bà bà nhiễm bệnh phong hàn nặng, thân thể yếu đuối, tình thần cũng kém. Nhưng vừa nghe như vậy lập tức cười hiền gật đầu: "Được, được, lão bà ta đây bây giờ về nghỉ ngơi, như vậy mới có thể nhanh chóng nấu được món cháo mà Hi Ân nương thích nhất."

      Đứa con trai của Khang bà bà lập tức cảm kích cười nhìn Ô Hi Ân, bệnh của mẹ ngày càng nghiêm trọng chính là do chịu nghỉ ngơi tốt!

      - Tốt lắm, tốt lắm, lão thái quân cùng đống lão bà bà đều đợi tiểu thư đấy.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vội vàng lôi kéo nàng rời , nhưng mới chưa được năm bước lại bị cản đường.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vô cùng bất mãn nhưng vẫn vội vàng hành lễ: "Găp qua Lương Vương gia, Lương Vương phu nhân."

      Ai, cá tính tiểu thư hiền hòa cho nên có nhiều người ngưỡng mộ đến tìm nàng, nhưng hai vợ chồng này cũng.....

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa len lén trao nhau ánh mắt chán ghét, họ có phản ứng như thế là bởi vì phục vụ bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, họ ít nhiều cũng cảm thấy chủ tử đặc biệt xa cách đối với đôi vợ chồng này, lời cũng rất ít, có thể tránh liền tránh, thể nào thích.

      Nếu có cách nào né tránh, Ô Hi Ân chỉ có thể theo lễ nghĩa khẽ chào: "Đường tỷ phu, đường tỷ, các ngươi như thế nào đến đây?"

      Ô Hi Ân hỏi như vậy là bởi vì nơi đây thuộc phạm vi chỗ ở của tôi tớ trong phủ, chắc chắn người đường tỷ này tuyệt đối tới nơi này.

      - Có người đưa tới nhóm dược liệu cực tốt, ta nghĩ ngươi hẳn thích liền đem hết tới đây.

      Lương Văn Khâm mặc bộ áo bào bằng tơ lụa, cao lớn tuấn tú, mỉm cười nhìn Ô Hi Ân. Nàng tâm địa thiện lương, đối với ai cũng đều rất tốt, ở trong mắt nàng có người nào phân lượng nặng hơn người nào. Mà dung mạo của nàng cũng giống như lòng nàng: xinh đẹp, hoàn mỹ tỳ vết, giống như thiên tiên hạ phàm. Chỉ cần nàng vừa xuất là có thể thu hút được ánh mắt của mọi người. người nàng có có cỗ khí chất cao quý mà thể xâm phạm.

      Tim chính là bị khí chất và vẻ đẹp như vậy trộm mất.

      - Cám ơn đường tỷ phu.

      Nàng lần nữa hành lễ.

      - Cùng là người nhà, cần gì khách khí như thế.

      thích nàng gọi là "Đường tỷ phu". Giống như cố ý nhắc nhở thân phận nên đối với nàng có bất kỳ ý định gì.

      - Đúng vậy, người nhà mà thôi.

      Ô Thi Viện đứng bên cạnh trượng phu, mặt là nụ cười dối trá.

      Nàng ta đối với dung mạo của mình từ trước giờ đều kiêu ngạo. đôi mắt phượng câu hồn, da thịt trắng như tuyết, nét đẹp của nàng ta cũng khiến cho người ta than thở dứt, nhưng từ đâu lại xuất Ô Hi Ân, mỹ nhân làm cho người ta ghen ghét, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt chồng nàng ta.

      Lại nữa! Đôi mắt đường tỷ phu mang theo tình ý, mà đáy mắt đường tỷ lại là lửa ghen núp.

      Ô Hi Ân cảm thấy bất lực, ngoài ra, sâu trong tâm khảm của nàng vẫn có cảm giác chán ghét và phẫn hận mỗi khi nhìn thấy đôi vợ chồng này.

      - Xin lỗi, lão thái quân còn chờ ta, cho nên.....

      Ô Hi Ân áy náy cười tiếng.

      - Ngươi , lão thái quân có ngươi đúng là được, ta xem thân thể bà cũng khỏe mạnh hơn rồi.

      Lương Văn Khâm triều mến nhìn nàng: "Ta và Thi Viện cũng muốn trở về phủ, nếu cùng , chúng ta vừa lúc cũng đến chào hỏi lão thái quân."

      - Thôi, lão thái quân tại có việc khác, hơn nữa khẳng định giờ này cũng gấp gáp muốn gặp Ô Hi Ân, chúng ta ở đây cũng được, hay là trước ."

      Ô Thi Viện vài bước đột nhiên mở miệng, lập tức nhận được ánh mắt vui của trượng phu.

      Lương Văn Khâm ước gì mình có nhiều thời gian ở chỗ với Ô Hi Ân, Ô Thi Viện lại là gấp gáp muốn rời , muốn nghe lão thái bà kia ca ngợi Ô Hi Ân có bao nhiêu ưu tú và lợi hại. Tránh cho lỗ tai cũng lùng bùng.

      - Ta tiễn.

      Ô Hi Ân tươi cười xinh đẹp như đóa hoa, thuận nước đẩy thuyền, thèm để ý đến mắt chợt buồn bã của đường tỷ phu. Ánh mắt Lương Văn Khâm dõi theo bóng dáng ba người các nàng đến viện Hiểu Lan của lão thái quân.

      - Lưu luyến sao? Hừ! ràng là đặc biệt tới đây, đặc biệt tặng nhóm dược liệu thượng đẳng do mình phái người mua, ngươi thấy sắc mặt ngươi lúc lấy lòng nàng ta trông rất buồn nôn sao? Nhưng nàng ta trừ tiếng "cám ơn" cũng có gì hơn!

      buồn bã bên tai lại truyền đến tiếng giễu cợt lành lạnh của thê tử. thu hồi ánh mắt, mím môi trừng nàng: "Ngươi đủ chưa?"

      - Ngươi cho rằng người khác nhìn ra ngươi nhớ gì sao?

      Nàng tiếp tục khiêu khích.

      Khuôn mặt tuấn tú của nhăn nhó, nhanh ra xe ngựa chờ trước cửa. Tuy nhiên khi về tức giận, Ô Thi Viện tức giận cũng thua . Hôm nay phải cùng tới phủ Quốc Công là bởi vì nàng phát ra vật ở trong thư phòng . Lo lắng tới nơi này tìm đường muội rồi ra chuyện gì đó kinh người, chính vì vậy nàng mới kè kè theo .

      Nàng vừa theo lên xe ngựa, vừa suy nghĩ miên man trong lòng, căm giận bất bình nhìn chằm chằm Lương Văn Khâm.

      Nhưng dọc theo đường trở về Lương Vương Phủ, nhìn cũng nhìn nàng lấy cái, còn có dáng vẻ tiểu tử , nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi cười, khi u buồn, nghĩ cũng biết trong đầu nhớ tới ai.

      Nàng đố kị thôi, càng hiểu nếu mình làm gì được, Ô Hi Ân mặc dù là đường muội của mình, nhưng nàng ta lại giống như tia nắng ban mai, sáng rực rỡ mà ấm áp. Trượng phu đối với mình lại càng lúc càng lạnh nhạt, chỉ chăm chỉ phủ Quốc Công, gần tháng qua, thậm chí còn chưa bước chân vào phòng nàng bước.

      Nàng càng nghĩ càng tức, nhịn được mở miệng đánh vỡ bầu khí ngột ngạt này: "Ngươi gần đây chỉ đến phòng các tiểu thiếp khác, nghĩ là ta chết rồi sao?"

      Lương Văn Khâm lạnh lùng liếc nàng cái: "Ngươi gả vào Lương Vương phủ nhiều năm còn chưa có con, ta bỏ ngươi, ngươi nên thấy thỏa mãn."

      - Cái này là cái gì?

      Nàng giận dữ kềm chế được móc từ trong ngực ra lá thư, ném về phía nam nhân ngồi đối diện, căn bản nhìn thấy dấu tay của in lá thư!

      Sắc mặt thay đổi, nhưng ngay sau đó cắn răng tức giận rống lên: "Ngươi nữ nhân này, lại dám lục đồ của ta!"

      - Vậy làm sao? Ta bây giờ còn là Lương Vương phu nhân, ta muốn vào thư phòng ngươi ai dám ngăn cản?

      Nàng cười lạnh tiếng

      -Thế nào, lấy lý do có con muốn bỏ ta, sau đó danh chính ngôn thuận đón Hi Ân vào cửa Lương gia?

      Sắc mặt Lương Văn Khâm khẽ tái , là có tính toán như vậy, vấn đề là Ô Hi Ân đối với luôn vô tình.

      - có lý do để ngụy biện?

      Nàng cười lạnh, kỳ lạ gật đầu: "Đúng là như thế, dù thế nào Hi Ân cũng là do chính thất sinh ra, tài mạo xuất chúng, làm sao có thể làm thiếp của ngươi, vì vậy, chiếm vị trí chính thê ta đây là loại bỏ được cái đinh trong mắt ngươi, nhưng ngươi làm được rồi."

      nhìn nàng chằm chằm: "Nếu biết, vậy ta cũng bạc đãi ngươi....."

      - , ta muốn mất vị trí này, nhưng ta tình nguyện giúp ngươi có được nàng, ngươi rất ràng Hi Ân đối với ngươi có tình ý, cộng thêm lão thái quân thích nàng, coi như ngươi có bỏ ta cũng làm khó được nàng."

      Lời này của nàng ràng hấp dẫn , ngồi vào bên người nàng, vẻ mặt tươi cười: "Ngươi có biện pháp?"

      Ô Thi Viện khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên, nhưng ngươi phải đồng ý với ta điều kiện." Nhìn thấy nhíu mày, giọng điệu nàng cũng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt: "Rất đơn giản, khi nàng vì ngươi sinh ra đứa bé, nàng phải chết, mà đứa bé kia do ta nuôi dưỡng, thế địa vị chính thất của ta mới bị dao động."

      Sắc mặt Lương Văn Khâm bỗng chốc biến đổi, tiểu mỹ nhân động lòng người cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn*, làm sao chấp nhận được?

      *Chết

      Nàng cười nhạo tiếng: "Đừng ngươi bỏ được, mấy tiểu thiếp ngươi đón vào cửa đều là mỹ nhân,thế nhưng nồng nhiệt ngươi duy trì được bao lâu? Ta hiểu rất ngươi, khi nữ nhân là của ngươi, ngươi hứng thú nữa."

      biết nàng chỉ trích có mới nới cũ, nhưng rất ràng, lần này đối với Ô Hi Ân là lòng, muốn có nàng vĩnh viễn.

      - Còn phải suy nghĩ sao? Suy nghĩ kỹ càng chút , ngươi chấp nhận có nàng thời gian, hay là cả đời cũng được trở thành nam nhân của nàng."

      Ô Thi Viện tâm cơ thâm trầm, hiểu được như thế nào là lay động tâm trí trượng phu.

      Cũng được, lại chỉ cần để cho Ô Hi Ân mang thai, Ô Thi Viện đụng được nàng ấy, ngày sau cũng sợ có cơ hội phù chính* nàng, Lương Văn Khâm cầm lá thư rơi bên chân lên xé, nhìn thê tử : "Đồng ý."

      *Đưa lên làm chính thất.

      Quang cảnh Hiểu Lan viện thanh tịnh, trong phòng lúc này lại ngồi rất nhiều lão bà bà đầu tóc hoa râm. Những người này đều là những phu nhân cao quý, sau lưng mọi người đều có nha hoàn phục vụ, bên bàn còn có bánh trái đắt tiền và nước trà thượng đẳng, cái bàn gỗ dài khác cũng trưng bày rất nhiều dược liệu, bột thuốc, còn có chút nguyên liệu nấu ăn.

      Nhắc tới cũng là công lao của Ô Hi Ân, chỉ có vóc người đẹp, thái độ thân thiện, y thuật lại càng thêm cao. Chỉ cần hơi chút ốm đau, nàng liền có thể trị hết bệnh, thân thể cũng nhờ được điều dưỡng mà khỏe mạnh hơn.

      Rất nhiều lão phu nhân nghe lời nàng....thân thể khỏe lên ít, nhưng họ cho nàng ngân lượng, châu báu hay đồ trang sức, nàng đều nhận, đều mọi người hãy quyên góp cho dân chúng nghèo khổ, khiến cho các bà làm ít việc thiện, cũng mất nhiều tiền túi, còn được danh tiếng tốt. Vì vậy, họ thường dẫn bạn đến đây, mọi người vừa có thể chuyện phiếm, vừa được nàng bắt mạch nhìn thân thể, cuộc sống cũng có buồn tẻ.

      - Đây là miếng trạch tả* thanh nhiệt, dùng thời gian, nếu gặp thời biến đổi hoặc trời mưa, chỗ đầu gối cũng đau nhức, ta nha hoàn nấu tí thuốc, Diệp lão phu nhân có thể uống thử chút.

      *tên gọi của loại cây hay còn gọi là cây hẹ nước.

      - Ta dùng diệp tử và bạch chỉ mài thành bột thuốc, trị được chứng phong thấp, xa mang theo bên người, ăn rất dễ, đây là đặc biệt vì Dương lão phu nhân điều chế, ngài thường đến Thanh Châu thăm con cháu, lộ trình đường cũng kéo dài tới nửa tháng.

      - Tần nãi nãi thường có bệnh nhức đầu, đây là ta lấy huân bản và mộc hương điều chế thành bột thuốc, ngày ba bữa sau khi ăn xong uống nửa muỗng là đủ.

      Bên trong phòng khách, chỉ thấy các bà cười nhàng, thân thiết giải thích với mọi người thuốc trong tay sử dụng thế nào.

      quan phu nhân quên hỏi: "Hi Ân, ngươi trả lời xem, lúc này là vào thu rồi, muốn lựa chọn thức ăn hợp với mùa và khí hậu nên ăn cái gì tốt?"


      - Thu rồi đông, thời thiết chuyển lạnh, khí cũng tương đối khô ráo, dễ bị cảm lạnh cho nên phải điều dưỡng thân thể để cho thân thể dễ chịu, nên ăn nhiều nho, mộc nhĩ, khoai lang, quả hồng." Nàng khéo léo cười xinh đẹp giải đáp.

      Mấy lão phu nhân cười rộ lên, người trong đó với lão thái quân: " hâm mộ ngươi, cần hao tâm tổn trí, có Hi Ân chăm sóc điều dưỡng thân thể, nhìn ngươi càng lúc càng trẻ ra đấy."

      - Tinh thần ta cũng càng lúc càng tốt.

      - Đúng vậy, trừ những chứng bệnh có nhiều năm, ta cẩm thấy được thân thể cũng tốt lên nhiều lắm.

      Lão thái quân cũng rất là hài lòng.

      - Tình trạng của ngươi tốt hơn nhiều so với chúng ta, chúng ta phải chống gậy, còn ngươi bước như bay! Nhưng mà cũng hâm mộ, trong nhà ta chưa có ai tốt được như đứa bé Hi Ân này."

      lão phu nhân khác hâm mộ cực kỳ .

      - Đúng vậy, Hi Ân cũng mười sáu tuổi rồi, nhà chúng ta cũng có mấy tôn tử, đều mang qua cho ngươi gặp mặt, ngươi đừng để chúng ta có hi vọng rồi lại chọn ai, ngươi có coi trọng người nào chưa?

      Mấy lão phu nhân hăng hái chuyện phiếm, cười đùa, trước hết là để cho Ô Hi Ân bắt mạch, lấy được dược liệu, cuối cùng nhất định hàn huyên với nàng chuyện hệ trọng cả đời.

      - Ta còn lưu luyến nàng nha, cũng phải hai năm nữa hẵng tới.

      Mặc dù biết cháu đến tuổi cập kê, nhưng lão thái quân bỏ được nàng. Đứa Hi Ân này cũng có duyên, vì cái gì mà kiêu ngạo, cũng rất quan tâm nàng, biết nàng lớn tuổi, thân thể tốt, chân cũng được, ra ngoài cũng lười liền rủ những lão tỷ muội thân thiết tới phủ, là muốn viết quyển sách y có liên quan đến 70 điều cần thiết để bảo vệ sức khỏe của các lão phụ nhân.

      viết sách là để cho thân thể các lão phu nhân biến tốt, kỳ thực là tìm bạn tán gẫu cho bà. Bây giờ, mấy lão tỷ muội này ba ngày hai bữa la cà tới đây, chạy trốn những chuyện rắt rối trong phủ.

      - Đừng có vậy, có lẽ Hi Ân có đối tượng rồi đấy.

      Diệp lão phu nhân nghiêng người về phía trước, cười giống như là muốn cùng lão thái quân , nhưng cũng cố ý hạ thấp thanh, chính là muốn cho nàng nghe được.

      Ô Hi Ân lắc đầu, cười thản nhiên: ", ta còn muốn ở bên lão thái quân mấy năm nữa."

      - Có nghe hay ? Lão thái quân cười khép được miệng, đứa Hi Ân này càng lớn càng khiến nàng kiêu ngạo.

      - Nghe được, chỉ là các ngươi nghe hoàng cung truyền ra tin tức mới chưa?

      Mấy lão phu nhân vừa nghe, chân mày lập tức nhíu lại.
      Last edited: 3/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.2

      - Hoàng thái hậu đối với hôn của Cảnh vương còn chưa muốn buông tha, mấy ngày gần đây tìm quốc sư trò truyện, muốn tìm nữ nhân có thể thay hóa giải số mạng sát thê, trở thành thê tử của .

      - Thê tử của Cảnh vương đều chết hết hai người rồi, hoàng thái hậu tại sao còn hồ đồ như vậy, nàng thể chỉ lo cho hạnh phúc con mình, sợ lại hại chết nữ nhi của người khác sao?

      - Nơi này mặc dù là phủ Quốc Công, nhưng cũng thể lung tung.

      - Tần lão phu nhân đúng.
      Thần sắc lão thái quân nghiêm cẩn nhìn Đỗ lão phu nhân bậy.

      - Hoàng thái hậu cũng là người mẹ, Hoàng đế là con lớn nhất đều có hậu cung phi tần phục vụ, cũng có nhiều người con khác. Nhưng khi Cảnh Vương còn đến Tây Bắc trấn thủ biên quan, hai người thê tử coi như là chết oan uổng. Nhưng cho dù chiến dừng lại, phần lớn cũng là ở lại Tây Bắc cách thành Duyên An 100km, khó được hồi kinh lần, hầu như là tới vội vàng......"

      - Đó là vì để né tránh nữ nhi của Tể Tướng
      Diệp lão phu nhân nhịn được chen vào

      - Khuê nữ nhà khác thấy thê tử của Cảnh Vương liên tiếp chết hai người, đều chinh chiến nhiều lần, chém giết quá nặng dẫn tới oan hồn tới đòi mạng, tất cả đều sợ chết. Chỉ có nữ nhi và là bất đồng, ước gì nhanh chút trở thành người nhà Cảnh Vương.

      - Oan hồn đòi mạng? lão phu nhân lên nghi vấn.

      - Tục truyền hai thê tử kia của Cảnh Vương cũng nhìn thấy quỷ, sau này, trượt chân rơi xuống hồ, uống thuốc độc tự vận, nhưng đây chỉ là đồn đãi, thể tin hết.

      Tiếp lời là Ô Hi Ân, nàng mỉm cười nhìn đám người bọn họ đều là những lão phu nhân bảy tám mươi tuổi, nhưng khi đến lời đồn đãi bát quái lại thua kém gì mấy tiểu nương, hơn nữa cũng nhanh chóng quên những chứng bệnh của mình, những cuộc trò chuyện này diễn ra hơn hai tháng, vẫn có thể theo bồi cái bà tán gẫu.

      ra những chuyện lời đồn đãi liên quan tới Cảnh Vương nàng cũng nghe ít. là đệ đệ ruột thịt của Hoàng đế, lại là thần tử trung thành nhất. Chỉ tiếc hình như có mệnh có vợ con, ngắn ngủn sau năm cưới hai vị thê tử đều chết cả hai. tại tuổi gần 30 mà vẫn chưa lấy vợ, biết có phải hay lại sợ mạng chết vì mình.

      Nhưng tể tướng Đỗ Ngàn Đức và nhi nữ Đỗ Vịnh Song lại là ngoại lệ, làm cho người ta khó hiểu là, nghe Đỗ Vịnh Song mặc dù tài mạo song toàn nhưng Hoàng hậu, Hoàng đế hay Cảnh vương đều có đoái hoài gì tới.

      Ô Hi Ân đối với lời đồn đãi oan hồn đòi mạng đều cười trừ để ý, mấy lão phu nhân còn lại cũng trò chuyện sôi nổi, lại nhờ tán gẫu trở lại chuyện hôn .

      - Hi Ân, ta thấy ngươi hay là gả cho tôn tử nhà ta , nếu , ta lo là Hoàng thái hậu đánh chủ ý người ngươi.

      Tần lão phu nhân , những người khác cũng gấp gáp đề cử nam tử chưa lập gia đình trong nhà mình.

      - , Hi Ân rất ít khi tham dự vào bữa tiệc của Hoàng thất, cũng cũng chỉ tới lui với mấy nhà các ngươi, nàng lại làm mọi việc đều khiêm tốn, nhiều lắm là chúng ta và những người trong phủ biết nàng có y thuật cực tốt.....

      Lão thái quân ra cũng rất lo lắng, nhưng nàng liên tục nghĩ tới những chuyện này, cảm thấy Hi Ân cũng bị Hoàng thái hậu chú ý tới.

      tới đây, bà đột nhiên chú ý tới quản trong phủ vội vàng tới, đứng ở cửa với Lâm ma ma và câu, Lâm ma ma vội vàng vào phòng khách, ghé vào lỗ tai bà thầm, bà vội vã đứng dậy, những lão bằng hữu chứ tự nhiên trò chuyện, rồi kêu Ô Hi Ân cùng bà ra ngoài, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng theo phía sau.

      Nhưng Lâm ma ma còn chưa kịp mở miệng, sau lưng nghe Tiểu Hạ nhanh mồm nhanh miệng trách móc: "Lương Vương phu nhân thấy người thoải mái, muốn tiểu thư đến xem chút, nhưng lúc sáng sớm chúng ta gặp nàng ràng nàng vẫn còn rất tốt mà."

      Tiểu Đóa ở bên cũng gật đầu đồng ý.

      Lão thái quân lập tức trợn mắt nhìn họ cái: "Nha đầu có quy củ, ai cho các ngươi nhiều?"

      - Nô tỳ biết tội

      Hai nha đầu vội vã hành lễ nhận tội.

      Lão thái quân lắc đầu cái, nhìn về phía Ô Hi Ân mà bà thương nhất: "Đều là ngươi làm hư hai người nha hoàn này, luôn lớn , biết thân phận của mình."

      - Thái quân đừng giận, bọn họ từ theo bên cạnh con, giúp con rất nhiều việc, thái quân cũng biết, con rất thích học hỏi những cái mới, hai người bọn họ vì giúp đỡ con mà cũng mệt mỏi.

      Nàng dịu dàng trấn an, đồng thời thấy lão thái quân nhìn Tiểu Hạ và Tiểu Đóa quỳ nhận lỗi sau lưng nàng thở dài cái, nàng cười nháy mắt cái, bày tỏ có việc gì. Các nàng đối với nàng rất quan trọng, vừa nghĩ tới các nàng đối tốt với nàng ở kiếp trước, cuối cùng lại bị chết oan uổng, nàng lại muốn coi họ như tỷ muội.

      Chỉ là, Lương Vương phủ? Sau khi sống lại nàng thề là bước chân tới đó!

      Mấy năm nay, Lương Văn Khâm dùng rất nhiều lý do muốn mời nàng qua phủ, nhưng nàng đều cự tuyệt.

      - Ngươi nên thăm nàng , mấy ngày trước nàng mang tâm tình phiền não tới tìm ta, có thể là có uất ức gì có giải, ngươi nên khuyên nhủ nàng, đồng thời cho nàng biết, chuyện nàng với ta, ta suy nghĩ nhiều chút.

      Lão thái quân nhìn vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc, nhịn được thông báo tiếng. Mặc dù vốn là muốn gạt nàng, hơn nữa chuyện như vậy cũng tiện trước mặt đám bạn chí cốt kia, đầu lưỡi bọn họ dài bao nhiêu bà cũng rất .

      Bụng Ô Thi Viện chút tin tức cũng có, địa vị chính thất nàng ngồi cũng yên, vì vậy hy vọng tìm tỷ muội trong phủ gả làm thiếp, thay nàng sinh ra đứa bé, tỷ muội có thể giúp đỡ lẫn nhau, để cho đứa bé kia bị những tiểu thiếp khác khi dễ.

      - Trong mấy người tỷ muội, ngươi là người ưu tú nhất, khi gả , những tiểu thiếp kia cũng nào dám cho đường tỷ ngươi chút mặt mũi, lại , mặc dù ta lớn tuổi nhưng cũng đến mức già rồi mà mắt mờ, ta nhìn ra được Lương Vương gia cũng để ý đến ngươi.

      Tim Ô Hi Ân sợ hãi đập thình thịch, nàng lo lắng lão thái quân ra như vậy là khiến cho cuộc sống của nàng lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

      - chỉ có Đại bá mẫu của ngươi luôn thương nàng, lại Lương Vương gia cũng là nhân tài, quyền cao chức rộng, điều kiện cực tốt. lại đối với ngươi có tình ý, tuyệt đối làm cho ngươi chịu uất ức, mà trời sinh ngươi tính tình lương thiện lại thông mình, nhất định có thể trợ giúp Ô Thi Viện.

      - Đại bá mẫu hi vọng thái quân gả ta sao?

      Nàng nghe thấy ý trong lời của lão thái quân, khẩn trương hỏi.

      - Đúng, nhưng ta bỏ được ngươi, chỉ là bọn họ cũng đúng, Lương Vương gia là người có điều kiện nhất trong Kinh Thành.

      Lão thái quân thừa nhận, mặc dù bà rất muốn đứa bé này gả làm tiểu thiếp cho người ta, nhưng nàng sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, người khác cũng giống như nàng.

      - , ta tình nguyện làm bạn bên lão thái quân cả đời.

      Giọng Ô Hi Ân kiên định.

      - Nha đầu ngốc, lời gì đâu , nhưng nếu ngươi muốn, ta cũng miễn cưỡng ngươi, ta so với ngươi còn muốn hơn!

      Bà từ ái vỗ vỗ tay nàng.

      - Ngươi lập tức qua xem Ô Thi Viện chút , với nàng ta để Tứ phòng Kim nha đầu gả , có lẽ tâm bệnh cũng nàng cũng đỡ hơn.

      Nàng gật đầu cái, chuyến này xem ra được, mặc dù ít nhất cố gắng của nàng cũng khiến lão thái quân ép buộc nàng, nhưng chỉ sợ số mạng lần nữa dẫm lên vết xe đổ, nếu vậy nàng nên đối mặt như thế nào đây?

      Mùa hè vừa qua, lúc đầu thu, phong cảnh khắp nơi đổi màu sắc, sắc màu da cam tầng tầng bao phủ khắp núi rừng, vùng ngoại ô phủ Lương Vương ở kinh thành cực kỳ rộng lớn, nghe Lương Vương trời sinh tính tình thích náo nhiệt, hơn nữa thân thể thê tử vốn tốt, mấy năm nay lại hở chút là nhiễm phong hàn, liền đến phương nam ấm áp, trừ lúc nhi tử Lương Văn Khâm nạp trắc phi trở lại mấy ngày, cũng chưa từng hồi kinh.

      Xe ngựa hoa lệ vào đại viện Lương Vương phủ, sau khi sống lại mấy năm, nàng chưa từng nghĩ tới nơi này lần nữa. Nơi này từng có máu và nước mắt kinh hãi của nàng, vậy mà.... Tại sao cảnh vật trước mắt lại quen thuộc như thế?

      Vườn hoa bên tay phải là hai nha hoàn trẻ tuổi vừa vảy nước quét nhà, vừa chơi đùa, sau nhìn thấy nàng lập tức ngây ngốc há mồm.

      Lão tổng quản trong phủ mang khuôn mặt tươi cười ra chào đón, lơ đãng nhìn hai nha đầu nhìn chằm chằm nàng, vội vàng quát: "Vị này là Hi Ân nương của phủ Quốc Công, sao hành lễ?"

      Hai người vội vàng hành lễ: "Gặp qua Hi Ân nương."

      Lão tổng quản lần nữa lên tiếng xin lỗi nàng: "Nô tài có mắt mạo phạm Hi Ân nương, kính xin nương tha lỗi."

      Nàng nhàng đáp: " có việc gì, phu nhân làm sao vậy?"

      - Phu nhân đột nhiên bất tỉnh, mặc dù tỉnh lại nhưng cơm lại nuốt trôi, lão gia lại có ở đây, làm phiền Hi Ân nương xem chút.

      Nàng thấp thỏm theo tổng quản, cũng để ý đến hoa ở đây nở rộ, cảnh tượng trước mặt sao lại quen thuộc như vậy, xem như là trôi qua.... Nàng nghĩ nghĩ lại, bỗng dưng thở gấp tiếng, da đầu tê dại. Trời ạ! Nàng thất thân chính là ở chỗ này.

      Bước chân kinh hãi dừng lại, nàng ngờ đứng trước cửa phòng đường tỷ.

      - Xin mời, Hi Ân nương.

      Lời của tổng quản vang lên ở phía sau, nàng chỉ có thể ép buộc mình bước vào, lại nhịn được quay đầu nhìn lại. sai, năm đó Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng theo mình tới đây.
      Last edited: 3/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.3

      Vừa tiến vào gian phòng ngủ tráng lệ, vào bông hoa lan để chen vào đồ bàn, mâm trà thượng hạng làm bằng sứ trắng, còn có vài món đồ ăn chưa từng động tới, nàng khẽ nuốt nước miếng cái, trời ạ, cảnh tượng giống hôm đó như đúc!

      Tiếp theo, hai nha hoàn bị đường tỷ đuổi sao? Nàng hoảng sợ hồi tưởng lại ban đầu.

      - Tiểu Hạ và Tiểu Đóa lui xuống , ta có chút chuyện muốn với muội muội. Ô Thi Viện yếu đuối nằm giường .

      Tiểu Hạ đành phải buông cái hòm thuốc tay xuống, theo Tiểu Đóa lui ra ngoài.

      Ô Hi Ân muốn họ lưu lại nhưng cổ họng khô khốc phát ra được thanh nào, mà tổng quản và nha hoàn hầu hạ đường tỷ ở cửa cũng rời , trong phòng lại còn có nha hoàn thân cận khác, nàng ta từng là trợ thủ đắc lực cho đường tỷ trong việc hành hạ nàng đến chết.
      ( Tỷ a, tỷ có võ công mà sao tỷ lại nhát thía TT.TT)

      Lòng nàng níu lấy cái, nhìn nha hoàn kia đỡ đường tỷ giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, rồi vội vàng bưng tới ly trà còn ấm cho nàng.

      Đôi tay nàng khẽ run, nàng dám uống, trong trí nhớ, sau khi nàng uống ly trà này lập tức mất ý thức, mà năm đó nàng biết y thuật, ngây ngốc uống. Nhưng bây giờ nàng ngửi được mùi thuốc mơ hồ từ trong hương thơm của trà.

      - Ta khát.

      Sắc mặt nàng thâm thúy thả ly trà tay lên bàn, nàng tuyệt đối thể dẫm vào vết xe đổ, tuyệt đối !

      - Ô Thi Viện khỏi ngẩn ra, nhanh trao đổi ánh mắt với nha hoàn, nặn ra nữa nụ cười dựa vào cạnh giường nhìn Ô Hi Ân: "Đoạn đường từ phủ Quốc Công đến đây cũng hơi ra, uống chút nước trà giải khát...."

      - sao, đường tỷ phải là thoải mái? Để ta bắt mạch cho ngươi, viết xong phương thuốc rồi về phủ. Ta còn có việc bận rộn.

      Ô Hi Ân nặn ra nụ cười lập tức vươn tay vén chăn đệm người đường tỷ lên, bắt mạch cho nàng.

      Nhanh như vây? Ô Thi Viện khỏi khẩn trương, nàng lặng lẽ trao cho nha hoàn thân cận ánh mắt, nàng ta lập tức hiểu, đốt hương liệu được đặt ở bên cạnh lên, sau đó thối lui ra bên.

      Ô Hi Ân cẩn thận bắt mạch, lúc này mới thả tay của đường tỷ ra mà : "Thân thể đường tỷ có gì đáng ngại."

      Nàng ta lập tức lắc đầu: " thể nào, đầu ta rất đau, quý thủy* cũng hai tháng rồi có tới, tìm đại phu đến xem cũng có thai, thân thể cũng là trầm trọng, còn mém nữa là ngất ."

      *Nguyệt

      Ô Hi Ân hít sâu cái, đè nén kích động muốn thoát , nhất là thấy đường tỷ nằm cái giường này, trong trí nhớ của nàng, lúc tỉnh lại nàng chính là thấy mình và đường tỷ phu trần truồng tại đây.

      - Kinh nguyệt đường tỷ đều, mang thai cũng dễ dàng, thường ngày đừng nên suy nghĩ nhiều, ngươi chỉ là do quá phiền não, khẩn trương lại nóng nảy, khí huyết hơi thông, ta kê đơn thuốc để cho ngươi dùng là tốt rồi.

      Ngay sau đó nàng đứng dậy, đến trước bàn viết đơn thuốc giao cho nha hoàn, rồi tự mình dọn dẹp cái hòm thuốc chuẩn bị rời .

      - Đường tỷ nghỉ ngơi, ta phải .

      - Nhanh như vậy? Ta còn có chuyện muốn cùng ngươi

      Ô Thi Viện nghĩ biện pháp lôi kéo nàng.

      - Chuyện này.... ta cũng quên chuyện.

      Nàng thể ra lời giao phó của lão thái quân, ngờ lại khiến cho Ô Thi Viện rất nhiều, nàng ta hi vọng nàng gả tới, lại trượng phu nàng ta có tình ý với nàng, mặc dù nàng ta ghen tỵ nhưng cũng bỏ qua được, hai tỷ muội có thể chiếu cố lẫn nhau.....

      Ô Thi Viện rất nhiều, lôi kéo tay Ô Hi Ân buông, cho đến khi nàng cảm thấy có chút thoải mái, mới để ý được là hương liệu đặt bàn bị đốt lên, thế nhưng bên trong phòng là sắc vị.

      - Ta muốn trở về.... Trở về rồi.

      Nàng hất tay Ô Thi Viện nắm tay nàng ra, tự mình đứng lên.

      - Đợi chút, Hi Ân, ta đột nhiên lại cảm thấy thoải mái, ngươi giúp ta mắt mạch .

      Ô Thi Viện đưa tay muốn kéo nàng, nhưng Ô Hi Ân lui về sau hai bước, lại thấy đường tỷ bước nhanh xuống giường, mà tầm nhìn của mình hoa lên, nhìn thấy hai bóng dáng.

      Nàng ngưng tụ nội lực, để cho ý thức của mình tập trung, nhưng bước chân lại lảo đảo. thể! Chẳng lẽ số mạng vòng lại vòng để cho nàng sống lại, vẫn giống như trước kia?

      ! Nàng cự tuyệt khuất phục số mạng!

      - Tiểu Hạ....Tiểu Đóa...

      Nàng lảo đảo hướng cửa phòng mà , nhưng Ô Thi Viện kéo tay nàng lại, sức lực nàng ta cũng , tâm Ô Hi Ân hoảng hốt, càng thêm dùng sức kêu lên: "Tiểu Hạ! Tiểu Đóa!"

      Hai nha hoàn lập tức vọt vào trong phòng, đúng lúc nàng tiến lên, thiếu chút nữa ngã ngào: "Tiểu thư, người sao vậy?"

      Họ ra rất yên tâm để tiểu thư mình. Từ lúc chuyện năm đó xảy ra, lúc tiểu thư mười tuổi trở thành ác mộng của nàng, hơn nữa nhiều khi giật mình tỉnh giấc cũng phát ra tiếng kêu thê lương. Cho đến hai năm trở lại đây mới tốt lên chút. Mới vừa rồi kêu tên họ, điệu khiến người ta nghe thấy cũng giật mình.

      Ô Thi Viện cố làm ra vẻ lo lắng : "Nàng đột nhiên thoải mái, ta rời giường muốn nàng nằm xuống, nàng lại muốn quấy rầy ta, vội vã rời , các ngươi nhanh dìu nàng lên giường nghỉ ngơi ."

      Hai nha hoàn muốn làm theo thấy Ô Hi Ân sợ hãi lắc đầu, suy yếu thầm: ", ta muốn trở về."

      - Các ngươi mau đỡ nàng lên giường, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nàng là bảo bối của lão thái quân, ta đảm đương nổi."

      Ô Thi Viện cũng rất sốt ruột, nhân cơ hội trao ánh mắt cho cận thân nha hoàn của mình.

      Nàng ta lập tức hiểu tới giúp tay, chỉ là nàng hiểu, nàng và chủ tử trước đó ăn thuốc giải, Ô Hi Ân hít nhiều mê hương như vậy tại sao còn bất tỉnh.

      Nhưng Ô Hi Ân lắc đầu lần nữa, nàng biết nếu như nàng phải người luyện võ hôm nay sớm bất tỉnh, để mặc cho người ta chém giết rồi. Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiểu Hạ và Tiểu Đóa: "Mau! Ta ....Ta phải trở về, nếu ~ hồi chết, chết."

      Hai nha hoàn vừa nghe liền nhìn nhau, sắc mặt đại biến, đỡ nàng ra bên ngoài: "Chúng ta lập tức mang tiểu thư trở về."

      Ô Thi Viện thấy thế chạy tới muốn ngăn cản: "Hi muội muội, làm sao ngươi biết chết?"

      Chưa xong, Ô Hi Ân trao cho nàng ánh mắt tức giận, trong lòng nàng cả kinh, nhất thời dám ngăn cản.

      Cặp mắt xinh đẹp kia tràn đầy tố cáo, giống như chỉ trích nàng, vừa giống như rất ràng nàng mưu cái quỷ quái gì. ! thể nào! Nhất định là nàng đa tâm, người biết chuyện này cũng chỉ có nàng và trượng phu, còn có nha hoàn thân cận kia của nàng.

      - Chủ tử, họ rồi, làm thế nào đây? Tính toán thời gian cũng là lúc lão gia đến biệt viện, mà Hi Ân nương nên ở giường chờ mới đúng.

      Lời khẩn trương của nha hoàn làm nàng tỉnh táo, Ô Thi Viện cắn cắn môi dưới, xoay người lên giường: "Lát nữa trời tối, đừng đốt đèn."

      - Vâng!

      Nha hoàn thoáng cái hiểu , cũng tốt, lão gia rất lâu rồi có cùng phu nhân hoan ái, thử chút xem có cơ hội khiến phu nhân thụ thai hay .

      Nhưng là, họ hiển nhiên cũng xem thường Lương Văn Khâm vọng tưởng muốn có được tâm Ô Hi Ân.
      Last edited: 10/10/15
      Trâu, linhdiep17, Meoconkissu23 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o chuong moi nua di ban
      Nyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :