1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? - Lâm Ái Dĩnh (Update c46)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 37: Về nước


      Edit: Junnie


      Vào ban đêm, khi trở lại phòng mình, Lãnh Nặc Băng nằm chiếc giường mềm mại, ấm áp. Nhắm mắt lại, trong đầu ngừng nhớ tới hình ảnh vừa rồi cùng Nam Cung Tước ôm hôn.


      Tuy rằng vào thời khắc mấu chốt, Nặc Băng bỗng ngừng lại, nhưng chỉ có Nặc Băng tự mình biết lúc ấy trong lòng vô cùng hỗn loạn! Bởi vì vừa rồi mới phát mình căn bản hề ghét cùng Nam Cung Tước hôn!


      Thực ra, ba ngày nay Lãnh Nặc Băng chơi rất vui vẻ, như là tìm về lúc ban đầu, quên buồn rầu, có thể thoả thích cười đùa .


      Trong đầu của Lãnh Nặc Băng ngừng hồi tưởng lại đôi mắt ôn nhu như nước của Nam Cung Tước, ánh mắt vô cùng có hồn kia nữa. Nặc Băng lại đêm mất ngủ!


      Mà ở phòng bên cạnh, Nam Cung Tước cũng hề khác Nặc Băng là mấy, cũng có đêm khó ngủ, lăn lộn giường.


      máy bay, hai người ngồi cạnh nhau. Lãnh Nặc Băng cảm thấy Nam Cung Tước vô cùng kỳ quái, ràng máy bay có nhiều chỗ trống, nhưng lại cố tình muốn ngồi bên cạnh !


      Có thể do tối hôm qua mất ngủ, ngồi ở máy bay, Nặc Băng dần dần nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp!


      Nam Cung Tước nghe được tiếng hít thở đều đều của người ngồi bên cạnh, liền gọi tiếp viên tới, muốn lấy cái chăn mỏng, nhàng đắp người Lãnh Nặc Băng, chỉ sợ cảm lạnh thôi.


      Sau đó chậm rãi đem chậm chậm dựa vào bả vai , muốn có tư thế ngủ thoải mái chút!


      Hơn nữa, tư thế đó cũng làm Nam Cung Tước cũng rất hưởng thụ. Nam Cung Tước vừa mới nhắm mắt lại, vốn nên ngủ say lại đột nhiên mở to đôi mắt sáng của .


      Lãnh Nặc Băng luôn luôn ngủ rất nông, tố chất sát thủ chính là luôn phải duy trì cảnh giác, cho nên thời điểm đắp chăn cho , thực ra cũng tỉnh. Đôi môi đào mềm mại khẽ nhếch nhếch lên, rồi sau đó lại nhắm đôi mắt tiếp tục vùi vào vai Nam Cung Tước ngủ tiếp.


      Khi nhắm mắt lại, Nặc Băng hề chú ý tới. Phía đầu Nặc Băng, Nam Cung Tước khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra tia chiều chuộng hiếm gặp.


      Nam Cung Tước vì muốn cùng Nặc Băng chỉ có hai người ởi cùng nhau nên sớm đem Lý Trạch Ngữ đến khoang điều khiển rồi. Tại khoảng bên trong buồng phi cơ, máy bay từ từ xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng bông xốp, đẹp đẽ. Hai người họ an ổn ngủ giấc hề nghĩ tới khác thường nào! Ban đêm, Mây đen dầy đặc, bầu trời mảnh tối đen. Có thể thấy được bão táp tiến tới trước đó.


      Xế chiều xuống máy bay, hai người liền tách ra! Đơn giản, Nam Cung Tước muốn về công ty của Tạ Cúc Tuyên câu với an hem là trở về rồi.


      Lãnh Nặc Băng liền tới xe của mình nghênh ngang rời . Vốn muốn gọi điện thoại phân phó chút nhưng vừa xuống máy bay, Lãnh Nặc Băng liền phát di động mình bị mất.


      Tại Căn cứ Huyết sắc Lang Nha.


      Chiếc xe thể thao cao cấp lao nhanh tới, thẳng đến cửa toà cao ốc, rồi mới nhanh chóng phanh lại. Bầu trời đêm tối đen cũng ngăn cản được chiếc xe thể thao đỏ rực xuyên màn đêm.


      Đẩy cửa xe ra, Lãnh Nặc Băng lạnh lùng thong thả ra. Về tới Kyoto, lại khôi phục lại như cũ, nữ vương cao ngạo!


      vào toà cao ốc, Lãnh Nặc Băng trực tiếp lên tầng cao nhất. Thời điểm thang máy mở ra, nhanh, thẳng về phía trước, tìm được phòng mình muốn tới, gõ cửa, Nặc Băng liền trực tiếp mở cửa phòng ra.


      Trong phòng, Lãnh Đàm phân phó công việc cho Phong Trần, hề nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhưng lại chợt nghe thấy tiếng mở cửa, vốn muốn giận dữ, muốn giáo huấn chút là ai lại hiểu quy củ như vậy.


      Nhưng khi nhìn người đến là Lãnh Nặc Băng, hai tròng mắt hung ác, nham hiểm của Lãnh Đàm rất nhanh liền trở nên ôn hòa. Lập tức liền cho Phong Trần lui xuống. Phong Trần ở ngang qua cửa , khỏi gật đầu cái với Lãnh Nặc Băng, rồi sau đó mới nhanh ra ngoài.


      Lãnh Nặc Băng dựa vào khung cửa, xem ra cũng có ý định vào, lời lạnh lùng của Nặc Băng liền thốt lên:


      "Tìm cháu có chuyện gì?"


      Vẫn lạnh lùng như vậy, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, tất cả biểu tình đều lạnh nhạt, hờ hững. Dễ nhận thấy Lãnh Đàm đối với lạnh lùng của Nặc Băng thấy rất bất mãn,nhíu mày, mở miệng :


      "Cháu làm sao vậy, thời gian ngắn gặp thôi mà nhìn thấy chú ngay cả câu chào cũng kêu sao?"


      Lãnh Nặc Băng ngước mắt, đón nhận ánh mắt tràn đầy ôn nhu của Lãnh Đàm, cũng thốt ra lời nào cả. Bởi vì Nặc Băng biết đôi mắt tưởng chừng ấm ấp kia kỳ chút ấm áp nào cả.


      Từ rất lâu rồi, Lãnh Nặc Băng luôn coi Lãnh Đàm là người thân duy nhất của mình cõi đời này. Bởi vì, chính giúp thoát khỏi biển lửa năm đó! Nhưng ông ta cứu phải muốn đưa tới thiên đường, mà là đẩy vào địa ngục.


      Lãnh Nặc Băng từng nghĩ rằng chú Lãnh của là người lương thiện nhất thế giới này. Ông vô cùng điềm đạm, ôn nhu..


      Nhưng ông ta ra lệnh tiếng, làm cho mười mấy huynh đệ tỷ muội tàn sát lẫn nhau, thìcô biết, sai lầm rồi, sai lầm thể cứu chữa được.


      Thử hỏi người thiện lương làm sao có thể tay sáng lập tổ chức Huyết Sắc Lang Nha khổng lồ chuyên giết người như vậy. Nặc Băng vĩnh viễn cũng quên được cảnh tượng, ông ta đứng ở đài cao, nhìn thuộc hạ của ông ta chém giết lẫn nhau, thế mà trong đôi mắt ông ta lại phát ra loại phấn khích đẫm máu!


      tại, đối ông ta cũng chỉ còn lại tình nghĩa, công ơn dưỡng dục mà thôi ! Nhìn Lãnh Nặc Băng nửa ngày cũng mở miệng, Lãnh Đàm nhíu chặt mày, nếp nhăn ngày càng sâu ,


      " Con đây là trách chú sao? Trách chú năm đó đem con mang đến nơi này, đúng ? Nhưng con cũng biết chú làm tất cả đều là vì tốt cho con mà, thúc thúc biết con nóng lòng muốn báo thù, cho nên mới mang con tới nơi này! Cho con những huấn luyện tàn khốc nhất; thử thách, tôi luyện ý trí ! Như vậy con mới có thể nhanh trưởng thành được! Vì thế, ta mới để cho con sớm chút chính tay rửa mối thù gia môn này!"


      Lãnh Đàm những câu này đều như lời tâm huyết từ ruột gan. Lời thực động lòng người, thực cảm động. câu hành động đều là vì muốn tốt cho Nặc Băng. Nhưng kỳ chỉ có ông ta mới biết, rốt cuộc ông ta làm như vậycó ý gì?


      Lãnh Nặc Băng cười nhạt, có lẽ trước kia quả thực tin tưởng lời ông ta, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến tàn nhẫn của ông ta, hết thảy những tình cảm của dành cho ông ta tan vỡ như bong bóng xà phòng!


      "Chú, cháu rất muốn hỏi chú, năm đó vì sao chú kịp xuất trong nhà của cháu?"

      Lời lạnh lùng từ miệng Lãnh Nặc Băng thốt ra! Kỳ mấy năm nay, cũng phải là hoài nghi về vấn đề này. Ngày diễn ra thảm cảnh đó, ban ngày Lãnh Đàm từng tới nhà để chúc mừng sinh nhật . Nhưng sau khi ăn cơm trưa xong, chú ấy cùng cha tranh cãi trận ầm ĩ. Cụ thể nội dung là gì, Nặc Băng cũng còn nhớ nữa rồi. Nhưng cũng , tối hôm đó, vì sao chú ấy lại đến lần nữa. Nghe được câu hỏi của Nặc Băng, Lãnh Đàm vừa mới đứng lên chân vô thức lùi lại vài bước, tròng mắt đen tuyền hung ác nham hiểm tia ngoan độc, rồi lập tức thay bằng bộ dáng ôn nhu, vẫn là lời đầy lòng thương, "Chú phải từng giải thích với con rồi sao? Ngày đó, chú với cha con có to tiếng, sau đó chú cảm thấy rất hối hận. Cho nên mới đến nhà con vào đêm đó, nên muốn lời xin lỗi với ba ba con ! nghĩ tới, nghĩ tới. . . . . . Đón chú lại là bi kịch tàn khốc đến như vậy!"


      Vừa nghĩ tới chuyện năm đó, bộ dáng của Lãnh Đàm liền trở nên vô cùng bi thương. Nhiều lần nên lời. Thân ảnh ngừng loạng choạng, bàn tay to chất phác chống đỡ bàn, như phải trải qua nỗi bi thương vô cùng lớn, mà đứng vững.
      dunggg, Chris, tranthuy3 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 38: Làm sao có thể là ta?


      Edit: Junnie


      Lãnh Đàm khống chế tốt tâm tình của mình, lại ngước mắt, nhìn Lãnh Nặc Băng, trong mắt tràn đầy vẻ tin. “Con như thế là tin chú sao?”


      Lãnh Nặc Băng cũng hề bị ánh mắt bi thương cùng vẻ mặt thống khổ của ông ta làm cho lung lay cảm động , hỏi ngược lại :


      "Chú thử xem?"


      Bốn chữ lạnh như băng đầy vẻ tín nhiệm của Lãnh Nặc Băng đối với Lãnh Đàm.


      " Ầy ~~"


      Tiếng thở dài sâu, Lãnh Đàm cúi đầu, bất đắc dĩ lắc đầu. Rồi sau đó, ông ta bước tới trước bàn học, đem tài liệu trong ngăn kéo đem ra, ném thẳng xuống bàn.


      "Nặc Băng, chú biết con vẫn tin chú. Mấy năm nay, chú cũng biết con vẫn truy tìm chân tướng về cái chết của cha mẹ con năm đó. Những thứ này là tư liệu chú tra được, hy vọng có thể có chút ích lợi!"


      Lãnh Đàm làm ra vẻ như người vô cùng rộng lượng, cũng có bởi vì Lãnh Nặc Băng hoài nghi mình mà tỏ vẻ bất mãn.


      Mà đứng ở cửa, Lãnh Nặc Băng nghe lời của Lãnh Đàm sau đó, ba bước, hai bước, bước nhanh về hướng bàn. Có lẽ là do kích động , Lãnh Nặc Băng cầm lấy tư liệu, tay trong nháy mắt có chút run run, nhanh chóng mở ra, nhìn vào tư liệu, Lãnh Nặc Băng khỏi trừng lớn, lâu thể khép lại. Làm sao có thể, làm sao có thể có liên quan đến ấy chứ?


      Lãnh Nặc Băng thể tin tưởng liền nắm chặt tài liệu trong tay, bất giác lùi về phía sau vài bước. Xoay người liền chạy như điên ra ngoài.


      Thấy được Lãnh Nặc Băng chạy trong hốt hoảng, mới vừa rồi Lãnh Đàm còn ra vẻ cực kỳ bi thương, lập tức mắt liền cong thành nụ cười hiểm,


      " Hi vọng lễ vật mà chú đưa, con thích."


      Lãnh Nặc Băng mở cửa xe liền nghênh ngang rời .


      Ở gian phòng lầu hai, Phong Trần đứng thẳng tắp bên cửa sổ, nhìn thấy mọi hành động, động tác lưu loát liền mạch của Lãnh Nặc Băng. Vừa định xoay người, phía sau tiến tới là Lâm Tâm Nhụy với thanh chán ghét.


      "Hừ ~, ta chắc là thích đâu, Phong Trần, Phong Trần ưu tú như vậy mà họ coi trọng, mà lại coi trọng người ngu ngốc như vậy!"


      Lời trào phúng từ miệng Lâm Tâm Nhụy thốt ra.


      " tốt nhất hãy để ý cách chuyện của mình, bằng ngày nào đó tôi đem ném cho bầy sói hoang đó"


      Phong Trần lạnh lùng uy hiếp rồi nhanh ra ngoài.


      " dám!"


      Phong Trần bước quay đầu lại, Lâm Tâm Nhụy hổn hển hét to. Vì sao họ đều đối xử với mình như vậy, Phong Trần như vậy rồi, tại ngay cả mọi người cùng nhau lớn lên cũng đối đãi với như vậy. Mình rốt cuộc có điểm nào bằng ả đó , vì sao bọn họ đều bảo vệ ta khắp nơi, chịu được người khác xấu ta nữa chứ."Lãnh Nặc Băng, tao muốn mày chết được tử tế !"


      Đứng ở bên cửa sổ, chiếc xe của của kia sớm bặt vô tín rồi, Lâm Tâm Nhụy nghiến răng nghiến lợi .


      Đường lớn rộng rãi, tối tăm, nương nhờ ngọn đèn yếu ớt, chân Lãnh Nặc Băng ngừng dẫm xuống chân ga, chút ý tứ buông lỏng cũng có, mắt thấy chân ga đạp đến mức cao nhất, Lãnh Nặc Băng cũng hề giảm tốc độ.


      Toàn lực về phía trước. Trước kia, Lãnh Nặc Băng luôn cảm thấy đây là cảm giác hưởng thụ sảng khoái, nhưng tại là cách phát tiết ra cho thoả mãn. Nhìn tư liệu ghế bên cạnh, vì sao là ? Vì sao là ? Tốc độ vô cùng nhanh, Lãnh Nặc Băng toàn lực chạy thẳng về phía trước.


      "Kít"


      Chiếc xe phanh gấp vang vọng tới chân trời. Thắng xe của Lãnh Nặc băng liền bị hỏng, nhìn xe bốc lên khói trắng. ra, Lãnh Nặc Băng bởi vì quá dùng sức nên xe hỏng, động cơ cũng chịu nổi tàn phá như vậy.


      Đúng lúc này, bầu trời cũng là mây đen dầy đặc, ngừng nổi sấm chớp, ngay sau đó là tia chớp đánh ngang bầu trời, mưa tầm tã.


      Lãnh Nặc Băng hổn hển hai tay đánh vào tay lái. Xuyên qua hai con đường rồi mới trở về đến phòng trọ, chiếc xe hư bị bỏ lại phía sau rồi.


      Cầm lấy tư liệu nằm bên cạnh ghế lái, hề để ý đến mưa rền gió dữ bên ngoài. Đẩy cửa xe, Lãnh Nặc Băng dứt khoát tiêu sái kiên quyết ra ngoài.


      Mưa lạnh như băng vậy, gió mạnh vô tình quật mạnh người Lãnh Nặc Băng, cả đầu nữa. Rất nhanh, toàn thân đều bị mưa to làm ướt sũng. Quần áo ẩm ướt gắt gao dán chặt người Nặc Băng, đem dáng người có lồi có lõm của tất cả đều lên mồn .


      Bởi vì quần áo bị ướt sũng, hơn nữa sấm chớp đùng đùng bất chợt tập kích, Lãnh Nặc Băng rất nhanh liền cảm giác được lãnh lẽo. Bất lực, hai tay ôm lấy cơ thể, mượn chút hơi ấm làm thân thể ấm áp chút. Càng muốn làm cho trái tim mình cũng ấm chút.


      Những giọt mưa tí tách rơi, rơi rơi hoài, mưa thậm chí còn cản trở tầm nhìn phía trước của . Lãnh Nặc Băng đành dựa vào trí nhớ mà trở về. Giờ phút này, Lãnh Nặc Băng giống như đứa trẻ nơi nương tựa.

      Đứng trước nhà trọ của Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước ngồi trong Rolls-Royce, trong tay nghịch nghịch cái Iphone. Tiếp viên hàng tìm thấy chiếc điện thoại này máy bay.


      Nhất định là thời điểm này Lãnh Nặc Băng chìm vào giấc mộng đẹp. Chớp lấy thời cơ, Nam Cung Tước liền khẩn trương tới nhà trọ của Nặc Băng.


      Vừa vặn còn có thể mượn kiện đem đồ trả lại này, được gặp đáng ghét đó lần nữa.


      Tuy rằng gần tiếng đồng hồ chia tay ngắn ngủi, nhưng Nam Cung Tước vẫn thể đè nén nhớ nhung. Nhưng đợi ở trước nhà trọ của ấy, mới biết được Nặc Băng hề có ở nhà trọ.


      Đành chịu vậy, Nam Cung Tước chỉ có thể ngồi trong xe chờ Nặc Băng mà thôi. có ai biết được điều này, thấm thoát cũng qua buổi chiều, tại thấy trời tối rồi, Nặc Băng vẫn chưa thấy trở về. Có thể làm cho ngồi chờ trong suốt thời gian dài như vậy, cũng chỉ có thể là , Lãnh Nặc Băng mà thôi. Nhưng lại cam tâm tình nguyện, hề oán hận.


      Mắt thấy bầu trời mây đen dầy đặc, sắp mưa to tới nơi rồi. biết, người con kia có mang theo ô . Ý nghĩ của Nam Cung Tước thực chu đáo, bầu trời tối sầm xuống nổi lên trận mưa to. nhìn lên trời mưa to, Nam Cung Tước tiếp tục nhìn chăn chăm di động trong tay.


      Lơ đãng ngẩng đầu, Nặc Băng có chút thất hồn lạc phách khi thấy thân ảnh bước tới cùng ánh mắt thâm thuý của Nam Cung Tước


      Lãnh Nặc Băng toàn thân ẩm ướt co ro, mượn ánh sáng của đèn đường yếu ớt mà chậm rãi bước .


      Nam Cung Tước liều lĩnh liền xông ra ngoài, gần như chỉ liếc mắt cái Nam Cung Tước biết chính làm suốt thời gian qua thôi nhớ nhung. Kỳ , toàn thân Lãnh Nặc Băng bị mưa ướt nhẹp, tóc từ lâu trải bù xù hỗn độn chịu nổi. Căn bản nhìn thấy được mặt .


      Hơn nữa sắc trời vô cùng u, đèn đường cũng sáng mấy, Nam Cung Tước ngồi ở trong xe cách Nặc Băng xa như vậy, hẳn là nhận ra mới đúng. Nhưng Nam Cung Tước chỉ cần nhìn thoáng qua, biết đúng là ấy.
      dunggg, susu, tranthuy3 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 39: Cút!

      Edit: Junnie


      Nam Cung Tước chút do dự vọt vào trong xe. Cởi tây trang liền lập tức choàng lên người Nặc Băng.


      "Lãnh Nặc Băng, em muốn tôi tức chết đúng ? Mưa lớn như vậy, em chẳng lẽ biết tìm chỗ trú mưa hay sao?" Nam Cung Tước nổi giận lớn. Thanh rất lớn, lớn đến mức sắp đem tai của Nặc Băng hỏng mất. Nhưng động tác mặc áo cho Lãnh Nặc Băng vẫn nhàng, dịu dàng.


      Nam Cung Tước nổi giận, nhìn đáng ghét này giống như chú chó đáng thương, độc, nơi nương tựa mình đường yên tĩnh.


      Cả người sớm bị mưa ướt đẫm, trong lòng Nam Cung Tước khỏi nhói đau nên lời. làm thế nào để tự bảo vệ mình đây chứ.


      Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tước, thời điểm nhìn thấy , Lãnh Nặc Băng quả chút kinh hỉ. Nhưng vừa nghĩ tới tư liệu trong tay mình, Nặc Băng liền thấy đau đớn vạn phần. Đem cảm giác kinh hỉ đó rất nhanh đè nén xuống.


      Trong tay gắt gao túm chặt tài liệu phân nửa bị mưa làm ẩm ướt, gắt gao nắm chặt, hận thể xé rách nó thành nhiều mảnh . Rồi sau đó lại bỏ quên, vật lộn phen, lại ngước mắt đón nhận đôi mắt thương tiếc của người đàn ông kia, Lãnh Nặc Băng trong mắt hề có chút lưu luyến nào,


      "Cút! Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa!"


      Lãnh Nặc Băng lớn tiếng gầm lên giận giữ, cho dù tiếng mưa rơi cực lớn cũng che dấu được lời lạnh lùng của .


      Đôi mắt lạnh như băng bắn thẳng đến Nam Cung Tước, bên trong còn chân tình cùng lạnh nhạt trước kia nữa, giờ cũng chỉ còn lại đầy ngập tức giận cùng sát ý.


      Nam Cung Tước nghe được lời vô tình của Lãnh Nặc Băng, cùng đón nhận đôi mắt tràn đầy hận ý của Nặc Băng, đôi mắt sâu như chim ưng tràn ngập mất dần niềm tin.


      ấy muốn giết mình, ấy thực muốn giết mình. Nam Cung Tước trong đầu ngừng quanh quẩn những lời đầy đau đớn này.


      Đôi mắt chim ưng vô cùng mất mát khi bị lời vô tình của Lãnh Nặc Băng xúc phạm. Trong tay gắt gao nắm chặt chiếc di động muốn trả lại . thèm để ý đến người đàn ông bị thương, Lãnh Nặc Băng ném chiếc áo khoác người xuống.


      Xoay người liền sải bước chạy trốn nhanh. Bởi vì vừa lúc Nặc Băng thấy được mất mát vô hạn trong đôi mắt của Nam Cung Tước, biểu tình bị thương đó làm lòng vô cùng đau đớn.


      Ngay tại thời khắc đó, Nặc Băng nhận ra tình cảm của mình đối với Nam Cung Tước dường như còn kiểm soát được nữa rồi, mà ràng họ chỉ mới gặp nhau có vài lần. Lãnh Nặc Băng cảm thấy đầu óc vô cùng hoảng loạn giống như muốn nổ tung vậy.

      Vì thế chỉ có thể xoay người rời mà thôi, Nặc Băng hề nán lại lần nào, sao lại có thể những ngôn từ làm tổn thương tới như vậy chứ.


      Rốt cuộc, chính Nặc Băng đâm nhát, hay là tự cho mình nhát dao đây. Nhìn chiếc áo khoác rơi xuống, nhìn bóng lưng Nặc Băng chạy thục mạng, Nam Cung Tước gắt gao nắm thành nắm đấm, sắc mặt vô cùng khó coi, mưa lạnh thấu xương vô tình xối xả lên người Nam Cung Tước.


      Lý Trạch Ngữ ở phía sau đánh ô tô đến trước mặt Nam Cung Tước, Lý Trạch Ngữ có thể cảm nhận được người tổng tài đại nhân phát ra hơi thở làm cho người khác thực sợ hãi.


      Vốn vừa rồi, Lý Trạch Ngữ định đưa ô cho tổng tài, nhưng ngài ấy chỉ chăm chú nhìn Lãnh Nặc Băng dầm mưa ướt sũng, cái gì cũng để ý liền xông ra ngoài.


      "Tổng tài. . . . . ." Thanh Lý Trạch Ngữ gọi khẽ, bởi vì cảm giác được tổng tài vô cùng tức giận, sợ hãi chính sai chữ chết thực thê thảm.


      Nhìn thân ảnh sớm biến mất trong phòng trọ,


      "Hai ngày sau, đem tất cả tư liệu của ấy tra ràng cho tôi!"


      Rồi sau đó rất nhanh rời khỏi.


      "Vâng


      Lý Trạch Ngữ đương nhiên là biết ấy trong lời của tổng tài đại nhân là ai. Rất nhanh liền đuổi kịp bước của tổng tài , che ô sợ tổng tài đại nhân mưa ướt.


      Nhưng tổng tài sớm bị ướt mất rồi. chỉ thân thể bị ướt triệt để, mà ngay cả tâm cũng bị đả thương hoàn toàn nghiêm trọng.


      Kỳ cùng Lãnh Nặc Băng tiếp xúc mấy ngày này, Nam Cung Tước cũng chưa có điều tra thân phận bối cảnh của Nặc Băng. muốn nghe chính ấy có thể trải lòng cho nghe chuyện từng trong quá khứ. muốn tự mình tìm hiểu . muốn từng chút từng chút mở ra thế giới của Nặc Băng mà chưa từng biết.


      Nhưng hôm nay lại xảy ra việc như vậy, vừa rồi đương nhiên có chú ý tới tài liệu trong tay Nặc Băng, chẳng qua bị mưa ướt nhẹp, chữ còn thấy nữa. Nhưng Nam Cung Tước loáng thoáng cảm giác được rằng, Nặc Băng mang đầy hận thù đối với chắc chắn có liên quan với phần tài liệu kia.


      ràng, ba ngày ở Băng Cốc, quan hệ của hai người tiến thêm bước, ít nhất này hề cùng châm chọc hay khiêu khích nữa. Ít nhất ấy cũng hề bài xích khi gặp gỡ . Nhưng mới chỉ có mấy giờ ngắn ngủi thôi, quan hệ giữa bọn họ lại trở về như cũ, thậm chí còn kém hơn so với trước kia. Xem ra, thể nào theo đuổi Nặc Băng rồi. Mở đôi mắt sắc bén, cho dù là hận, cũng phải đưa bằng được Lãnh Nặc Băng ở bên cạnh mình.

      Trong phòng, Lãnh Nặc Băng vừa mới tắm rửa xong, mặc áo ngủ tơ tằm ngồi ở cửa sổ. Lưng dựa vào khung cửa sổ, chân ngọc thướt tha thả xuống cửa sổ.


      Mái tóc màu đỏ rượu ngừng chảy dài xuống trong suốt như thủy tinh, ngoài cửa sổ mưa to sớm ngừng tự bao giờ, nhưng trong tâm của Nặc Băng mưa to như thác đổ, gào thét hề ngừng lại .


      "Bốp"


      thanh bật lửa vang lên, chỉ thấy Lãnh Nặc Băng lấy ra điếu thuốc.


      Châm điếu thuốc, Lãnh Nặc Băng hút hơi sâu. Sau đó, chậm rãi phun ra những vòng khói đẹp mắt.


      Rất nhanh trong phòng sạch , trong lành tràn ngập khói thuốc lá. Sương khói như những bông hoa nở rộ bay chung quanh trước mắt .

      Sương khói lượn lờ căn bản được tâm trạng của Lãnh Nặc Băng lúc này.


      Mọi người đều rượu có thể làm say lòng người, khói thuốc có thể làm đơn, hiu quạnh biến mất. Lãnh Nặc Băng uống rượu, cho nên chỉ có thể hút điếu thuốc làm tê liệt cảm xúc trong mà thôi.


      Chắc chắn giờ phút này, Lãnh Nặc Băng rất tĩnh mịch. có thói quen khi gặp phiền muộn muốn hút thuốc. điếu rồi lại điếu, ngụm tiếp theo ngụm hít vào, sau đó phun ra.


      Rốt cục thời điểm hút tới tận mười điếu, Lãnh Nặc Băng cầm thuốc lá trong tay ném xuống sàn lạnh như băng, ném từ cửa sổ xuống dưới, đem điếu thuốc còn lại để nó rơi xuống và cháy hết.


      đến trước bàn, cầm lấy tư liệu được hong khô. Tuy rằng, tư liệu sớm nhìn . Nhưng những điều bên trong đó sớm khắc sâu vào tâm trí Nặc Băng, bất cứ lúc nào cũng có thể làm tim vỡ nát.


      Nhìn tài liệu trong tay, Lãnh Nặc Băng lạnh lùng, tuyệt tình thốt ra :


      "Nam Cung Danh!"


      Lãnh Nặc Băng nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên đó, hận thể giờ phút này giết .


      Sau đó cầm chiếc bật lửa bên cạnh, mang tư liệu tới góc , rất nhanh những tài liệu đó trở thành tro bụi.
      yukikousoChris thích bài này.

    4. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 40: Tại sao lại là ?

      Edit: Junnie
      Beta: Hằng Dạ


      Tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn YJ, Lý Trạch Ngữ đem tư liệu vất vả điều tra trong hai ngày đưa cho Nam Cung Tước. tra biết, điều tra lại thực bất ngờ.


      "Thưa Tổng tài, tôi có nghĩ đến Lãnh tiểu thư cư nhiên lại là cháu của ông trùm ngành điện tử Kyoto!"


      Thời điểm vừa mới điều tra đến tin tức này, là bị hù dọa. Nam Cung Tước để ý tới Lý Trạch Ngữ thao thao bất tuyệt, tay cẩn thận cầm tư liệu lên xem xét rồi sau đó lông mày ngừng nhướng lên.


      "Sao tài liệu trước mười lăm tuổi lại để trống?"


      Nghe được lời nghiêm nghị của Nam Cung Tước, đôi mắt sắc bén, lợi hại bắn về phía Lý Trạch Ngữ. muốn nghe lời giải thích từ Trạch Ngữ.


      Trong tay chỉ có tư liệu về tung tích năm năm gần đây của Lãnh Nặc Băng, đơn giản chính là ở giai đoạn học tập ở nước ngoài, còn cả việc làm thế nào để có chỗ đứng như ngày hôm nay ở Kyoto mà thôi. Nghe được tổng tài lạnh như băng lời , nhìn ánh mắt nguy hiểm của tổng tài, Lý Trạch ngữ lập tức giải thích:


      "Tôi cho rất nhiều người thăm dò nhưng bọn họ đều chỉ tra được kết quả giống nhau mà thôi, Lãnh tiểu thư chính là năm năm trước hề có thông tin như bốc hơi khỏi trái đất vậy, căn bản là thể nào tra ra."


      Lý Trạch Ngữ với giọng điệu yếu ớt, càng thanh càng , nhìn ánh mắt vô cùng sắc bén của tổng tài, Lý Trạch Ngữ sợ hãi mình bị nổi giận liền đem đánh ngã xuống.


      "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài !"


      Nam Cung Tước vuốt vuốt đầu đau nhức chút, nhìn Lý Trạch Ngữ ra ngoài xong, mới chậm rãi từ ghế ngồi đứng lên. đến đứng ở sát cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, quan sát dòng xe cộ tấp nập phía trước, người đến người .


      Ngày đó, bọn họ từng giao thủ, thân thủ của Nặc Băng rất bình thường, rốt cuộc quá khứ mất tích đó, ấy sống ra sao? Mấy vấn đề này cứ luôn trong tâm trí Nam Cung Tước hề rời .


      Sau đó, liền xoay người, cầm lấy điện thoại bàn, bấm dãy số quen thuộc. Lạnh lùng mà phân phó:


      "Điều tra cho tôi tư liệu về người!"


      "Đinh" Thang máy mở ra, Lãnh Nặc Băng giống như nữ vương kiêu ngạo bước ra từ thang máy. Nặc Băng luôn luôn toát ra chững chạc với ánh mắt đen láy, sắc sảo. Nháy mắt thu lại ánh mắt chứa đầy hào quang rực rỡ.


      Sau cái đêm mưa định mệnh đó, tuần nay rồi, nam nhân kia hề xuất trước mặt , trừ bỏ việc trợ lý của đem di động đưa trả lại, từ đầu đến cuối đều có xuất . Đúng là Nam Cung Tước, được là làm được , dường như biến mất khỏi thế giới của .


      Nhưng vì sao tuy rất cao hứng vì điều đó nhưng lại có cảm giác trống rỗng lên lời. Cùng ta ở chỗ, cảm xúc lúc này lúc kia, tuy ngắn ngủi nhưng lại làm trong tim dường như có khoảng trống vậy.


      Nghe được tiếng thang máy mở ra, Lãnh Nặc Băng tiêu sái bước ra ngoài. Trợ lý Tiểu Lý nhìn thấy đến, lập tức đứng dậy.


      "Lãnh luật sư, tổng tài tập đoàn YJ tới rồi ạ, tại ngài ấy trong phòng làm việc của chị."


      "Ừ."


      Sau đó, Lãnh Nặc Băng liền bước nhanh tới cửa phòng làm việc.

      Vụ án này là mấy ngày hôm trước vừa nhận xong, án kiện đều là do trợ lý của xem xét tốt, rồi đưa tới cho xem nhận vụ án nào. Trong nhiều án kiện, nàng vẫn là lựa chọn vụ án của tập đoàn YJ. Cũng phải cái gì đại án, chính là về buôn bán mà thôi. Đây là lĩnh vực khá am hiểu.


      Đẩy mở cửa, Lãnh Nặc Băng liền nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề ngồi ghế. Bởi vì đưa lưng về phía sau, cũng biết người đến là ai. Chẳng qua nhìn bóng lưng của , còn có thể cảm nhận được hơi thở có chút quen thuộc.


      Lãnh Nặc Băng có loại cảm giác lành, liền tiến về chiếc ghế của mình. Đứng ở phía trước bàn làm việc, mới thấy người tới, quả nhiên dự cảm của quả thực rất chuẩn xác.


      "Tại sao lại là ?"


      Ngữ khí lạnh lùng từ miệng Nặc Băng thốt ra, bên trong tràn ngập phẫn nộ.


      Ngồi đối diện với Lãnh Nặc Băng, đúng là người đàn ông Nam Cung Tước. Đôi mắt vui cười đón nhận ánh mắt sắc bén của Nặc Băng, trong mắt tràn đầy sủng nịch ai cũng có thể nhìn ra. Môi mỏng khêu gợi hướng về phía trước vuốt vuốt vài cái.


      "Sao lại thể là tôi chứ? Em cứ coi tôi là khách hàng bình thường, tôi lại hiểu pháp luật, đương nhiên tìm luật sư rồi."


      Nam Cung Tước như là điều hiển nhiên vậy. làm tức giận nghiến răng ken két.


      Lãnh Nặc Băng tin tưởng mới là lạ, nhất định là loại người có thù ắt báo, tới đây thực chết chính là để chê cười. nhất định dùng thủ đoạn phi pháp để làm cho người khác sống bằng chết. cần luật sư để làm gì chứ?


      Cầm lấy điện thoại nội bộ.


      "Tiểu Lý, vào đây chút."


      Cơ hồ là điện thoại vừa treo, Tiểu Lý liền chạy nhanh tới. Nam Cung Tước vẫn như cũ cười tà mị nhìn về phía Nặc Băng, biết tìm đến trợ lý để làm gì, nhưng lại hề ngăn cản.


      "Lãnh luật sư, chị tìm tôi?"


      Tiểu Lý thở hổn hển , vừa rồi bởi vì chạy nhanh quá cho nên hô hấp có chút theo kịp. Lãnh Nặc Băng có nhìn , cầm lấy kẹp tài liệu liên quan tới tập đoàn YJ bàn liền ném vào góc, lạnh lùng :


      "Vụ kiện này tôi có ý định nhận, có thể lui ra được rồi".


      Tuy với Tiểu Lý nhưng cũng ngầm ám chỉ với Nam Cung Tước.


      Nam Cung Tước vẫn như cũ ngồi ở cái ghế mình, rất là tự tại, cũng có ý định muốn rời , môi mỏng khêu gợi vẫn như cũ lộ vẻ thản nhiên tươi cười.


      Tiểu Lý tiếp nhận kẹp tư liệu, nhìn nội dung bên trong đúng là có liên quan tập đoàn YJ , mặt Tiểu Lý nháy mắt liền khó coi như mướp đắng vậy. ràng, tổng tài đại nhân ở đây nhưng muốn dám ra . Hơn nữa, án kiện này giờ lui cũng xong. Tiểu Lý nuốt vài cái, sau đó lấy hết dũng khí, yếu đuối :


      "Vụ kiện này chỉ sợ lui xong ạ."


      Tiểu Lý nhìn Lãnh luật sư sợ sệt , sợ tới mức chuyện cắn vào đầu lưỡi cũng nên. lấy hết dũng khí cũng dám làm trái Lãnh luật sư đại nhân. Đôi mắt khóa người Lãnh Nặc Băng, ngừng chú ý tới phản ứng của ấy. Tiểu Lý sợ nếu để Lãnh luật mất hứng, e rằng công việc của mình cũng còn.

      Trời ơi, người mau tới đây cứu con với. Cảm giác được ánh mắt của Lãnh Nặc Băng nhìn về phía mình, hiển nhiên đại thần bề bộn nhiều việc, rảnh quản lý .


      Hít sâu, hít sâu, rồi lại hít sâu, Tiểu Lý cuối cùng khốn khổ mở miệng :


      "Bởi vì. . . . . . Cái kia. . . . . . Lãnh luật sư à . . . . . . Ngày hôm qua, hợp đồng chị ký tên rồi, đồng ý nhận án kiện này, nếu vi phạm phải bồi thường hai mươi triệu ạ"


      Tiểu Lý đứt quãng xong. Lãnh đồng ý Băng nghe được lời trợ thủ mình , lại tức giận muốn chửi ầm lên. Ngày hôm qua, cuống cuồng tan tầm, cho nên Tiểu Lý đưa tới văn kiện, liền tin tưởng mà kí luôn. Hơn nữa, Tiểu Lý làm việc với nhiều năm, vô cùng tín nhiệm. Đây chỉ là án kiện nên kịp trở tay.


      "Hai mươi triệu ư"


      Tuy rằng lời này là cho Tiểu Lý nghe , nhưng Lãnh Nặc Băng cũng cố ý với Nam Cung Tước , đôi mắt hận thù mãnh liệt kia muốn lập tức đem Nam Cung Tước lăng trì.


      Mà Nam Cung Tước vẫn như cũ nhìn Lãnh Nặc Băng dương lên nụ cười rực rỡ, quả thực thực làm cho giận đến phát điên rồi.


      HẾT CHƯƠNG 40
      thanh thanhsusu thích bài này.

    5. tupoall

      tupoall New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      truyện này lâu quá mà chưa thấy hoàn, mình thích những nội dung như thế này. mà mình chờ mãi mà k thấy nó hoàn. có cách nào để bạn dịch nhanh hơn k?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :