1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ YÊU VƯƠNG PHI - Ngân Nhi (115 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 20



      Mạc Dạ Ly vừa bước vào thư phòng, chợt khựng lại, dáng người tao nhã chờ ở trong thư phòng, Tề Tú Viện thấy bước vào, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười, sau đó lên tiếng: "Biểu ca, huynh trở về."


      "Sao muội lại ở đây?" Mạc Dạ Ly mặt biến sắc, biểu lo lắng.


      "Tiểu thư vào từ cửa sau, lão gia và phu nhân biết." Nha hoàn ở bên cạnh đau lòng .


      "Huynh sắp rồi, muội tới tiễn huynh, mỗi lần huynh chuẩn bị xa, muội đều muốn tiễn huynh." Tề Tú Viện biểu tình ý, đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước.


      "Muội về ." Mạc Dạ Ly đứng thẳng người quay lưng lại, lạnh nhạt cự tuyệt, trong đôi mắt lộ vẻ bất lực, như muốn kìm nén xúc động.


      Tề Tú Viện thấy bóng lưng lạnh nhạt của người đó, cúi đầu đau khổ, nàng cắn đôi môi mọng đỏ, chiếc khăn lụa bị vò nát trong tay, hết nửa buổi Tề Tú Viện ngước mắt lên, đưa khăn lụa cho Mạc Dạ Ly, lặng lẽ : "Đây là chiếc khăn lụa năm đó huynh tặng uội, giờ muội muốn huynh giữ nó, khi nào trở về đưa lại uội."


      Mạc Dạ Ly đưa mắt nhìn đồ vật trong tay Tề Tú Viện, nhận lấy mà thản nhiên : "Viện nhi, muội tội tình gì chứ?"


      Trong mắt Tề Tú Viện lộ vẻ đau khổ, càng yếu đuối, càng dịu dàng: "Muội...muội...đối với huynh như vậy, chẳng lẽ huynh biết?"


      Nha hoàn ở bên cạnh lo lắng, hấp tấp : "Tiểu thư, chúng ta còn nhiều thời gian nữa, lão gia sắp hồi phủ rồi, chúng ta phải về ngay."


      Tề Tú Viện cụp mắt xuống, đôi tay mảnh khảnh cầm lấy tay Mạc Dạ Ly, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ngả vào ngực Mạc Dạ Ly, thầm: "Bất luận xảy ra chuyện gì, người muội thích chỉ có huynh mà thôi, muội muốn huynh biết, cần biết muội phải lựa chọn như nào, nhưng đó cũng phải là ý muốn của muội."


      Thái độ lạnh nhạt của Mạc Dạ Ly tan chảy, đưa tay nhàng ôm bờ vai Tề Tú Viện, nhìn gương mặt tựa vào ngực mình, ai động tâm chứ? Chỉ là đời người có nhiều những trở ngại bất đắc dĩ mà thôi.


      "Tiểu thư, tướng quân, chúng ta nên trở về thôi.. Nếu kịp quay về, bị lão gia phát ..." Nha hoàn lo lắng thúc giục, nghĩ trở về bị trách phạt, mặt nha hoàn tái xanh.


      Mạc Dạ Ly đẩy nữ tử trong lòng ra, nhận lấy chiếc khăn lụa trong tay Tề Tú Viện, dịu dàng : "Muội về trước ."


      Tề Tú Viện nở nụ cười thỏa mãn, xoay người cùng nha hoàn ra hậu viện của phủ tướng quan, nhìn bóng hình kiều khỏi, Mạc Dạ Ly cất chiếc khăn lụa vào trong người, khuôn mặt tuấn tú khôi phục vẻ lạnh nhạt thường có, đôi mắt đen sâu nheo lại, tình cảm phải là quan trọng, nhưng nếu càng lún sâu vào càng bị áp chế có khả năng rút lui, làm người luôn phải biết dừng lại đúng lúc.


      Tô Khả Nhi trốn ở cửa sổ vô tình chứng kiến hết, thở dài, trong lòng là có cảm giác gì nữa, ra là Tề Tú Viện thích Mạc Dạ Ly, mà thấy thái độ của Mạc Dạ cho thấy Mạc Dạ Ly cũng thích Tề Tú Viện. Trong lòng Tô Khả Nhi cảm thấy lạnh lẽo, ý nghĩ tuyệt vọng trào lên trong đầu, xem ra, Mạc Da Ly đẹp trai này Tô Khả Nhi chẳng có cơ hội nữa rồi, haizz, buồn quá...buồn quá...


      Trong lúc Tô Khả Nhi đau buồn ình giọng ở trong phòng vang lên: "Ngươi còn đứng ở đó làm gì?"


      Hả? Bị phát rồi? Tô Khả Nhi giât mình, thấy Mạc Dạ Ly nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, trong lòng có sợ hãi, là tự vào đây, áy náy : "Xin lỗi, tôi cố tình nhìn lén đâu, tôi chỉ định gặp huynh để có chuyện muốn , ngờ lại nhìn thấy."


      'Ngươi có gì muốn ?" Sắc mặt Mạc Dạ Ly giận giữ, chỉ càng thêm thâm trầm khó đoán.


      "Huynh định Giang Nam phải ? Huynh có thể đưa tôi theo được , tôi muốn cùng huynh." Tô Khả Nhi thành ra, muốn chạy trốn phải trốn xa, thế lực của Tiêu Thương ở kinh thành lớn như vậy, chừng chưa đến vài ngày bị bắt trở lại.


      Thấy Mạc Dạ Ly trầm tư, Tô Khả Nhi lo lắng ta đồng ý, chắp tay lại cầu khẩn : "Mạc tướng quân, tôi xin huynh, đường tôi gây phiền cho huynh, tôi chỉ tiện đường cùng huynh Giang Nam thôi, tới đó, tôi chủ động rời ."


      đến đây Phương An vào, thấy Tô Khả Nhi, Phương An giật mình, sau đó, đến bên Mạc Dạ Ly : "Tướng quân, chuẩn bị xong hết rồi, giờ chúng ta có thể xuất phát."


      Thấy Mạc Dạ Ly chắp tay ra khỏi thư phòng, cùng với đó là buông câu: "Lấy cho nàng ta y phục thư đồng."


      "A...'


      "Hả..."


      Phương An và Tô Khả Nhi cùng sửng sốt, người mừng rỡ, người vô cùng ngạc nhiên, mất nửa ngày Phương An mới hoàn hồn, mắt tóe lửa nhìn Tô Khả Nhi, sau đó xoay người ra, rất nhanh mang cho Tô Khả Nhi bộ quần áo, giục : "Nhanh lên ."


      Tô Khả Nhi vào thư phòng của Mạc Da Ly thay đồ rồi ra, người mặc trang phục thư đồng, làn da trắng trẻo xinh xắn, vóc người nhắn, lúc lên xe ngựa chỉ thấy Mạc Dạ Ly ngồi đó, Tô Khả Nhi hưng phấn ngồi bên cạnh , vô cùng vui sướng.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 21



      Trong Tiêu vương phủ to lớn yên tĩnh, có tiếng bước chân gấp gáp phá tan yên tĩnh thẳng đến thư phòng, trong thư phòng, Tiêu Thương như thường lệ chắp tay đứng đó như chờ đợi điều gì đó, quản gia đứng bên cúi đầu nghe lệnh, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, ông dỏng tai lên nghe, thấy chỉ có ba cẩm y vệ trở về, Tiêu Thương nhăn trán, uy nghiêm : "Nàng ta đâu?"


      Ba cẩm y vệ sợ sệt, người ôm quyền : "Thuộc hạ đáng chết, thể đem Tô nương trở về Vương phủ được, lúc này Tô nương ở phủ tướng quân." xong rồi kể lại chuyện xảy ra đường cho Tiêu Thương nghe.


      Ba tiếng Phủ tướng quân thốt ra làm cho sắc mặt của Tiêu Thương u ám hơn, nghĩ Tô Khả Nhi lại có quan hệ với Mạc Dạ Ly, Tiêu Thương nghiêm mặt, chần chừ liền ra mệnh lệnh: "Mang theo ý chỉ của bản vương, lập tức đưa nàng ta trở về đây ngay."


      Quản gia đứng bên cạnh vội đứng ra, cúi đầu : "Vương gia, như vậy là Tô nương và Mạc tướng quân ở cùng nhau, như vậy là rất an toàn, có thể Tô nương chỉ đến làm khách của phủ tướng quân thôi, tối nay trở về."


      Tiêu Thương hừ tiếng, : "Nàng ta lần này bỏ , còn khẳng định trở về hay sao?"


      "Tất nhiên là Tô nương có ý định bỏ trốn, Vương gia sao thuận theo ý của Tô nương, để Tô nương ra ngoài chơi lần được ?" Quản gia thay cho Tô Khả Nhi.


      "Quản gia, ngươi vậy là có ý gì?" Tiêu Thương tỏ thái độ gì, bởi vì quản gia là người hầu hạ cho tiên phụ, chăm sóc từ đến lớn, cho nên, đối với việc này, tuy hài lòng nhưng cũng nên cho còn chút mặt mũi chứ.


      "Nô tài cho rằng, tất nhiên là Tô nương ở cùng Mạc tướng quân, sao để họ ở bên nhau chứ? ngày nào đó, Vương phủ và Mạc phủ có thể kết tình thông gia, vậy cũng phải là tốt? Ít nhất trong lúc đó..."


      Quản gia chưa xong bị tiếng quát cắt ngang: "Quản gia, chú ý đến thân phận của ngươi."


      Quản gia biết làm Tiêu Thương nổi giận, cơ thể già nua của ông ta run rẩy, đầu cúi thấp xuống, sợ sệt : "Lão nô lắm lời, xin Vương Gia thứ tội."


      Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương xám lại, ánh mắt vô cảm thể giận giữ, lạnh lùng nhìn quản gia, trầm giọng : "Quản gia, ngươi mang người đến phủ tướng quân, nếu mang được người trở về, ngươi cũng nên về khăn gói quê dưỡng lão ."


      "Vâng..." Cả người quản gia run lên, giọng run rẩy, cùng ba cẩm y về rời khỏi thư phòng.


      Lúc quản gia và ba cẩm y vệ đến phủ tướng quân được biết Mạc Dạ Ly Giang Nam rồi, còn vị Tô nương người trong phủ ai biết, quản gia tuy nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đành phải trở về Vương phủ để bẩm báo.


      "Vương gia, Mạc Tướng quân buổi chiều hôm nay lên đường Giang Nam để gặp gỡ ân sư Đường lão tướng quân, hơn nữa, người trong phủ tướng quân họ thấy vị nương trẻ tuổi nào, lão nô đoán rằng, hay là Tô nương theo Mạc tướng quân rồi?" quản gia báo tin xong, lần đầu tiên thấy sợ hãi với người trước mặt, quản gia ở vương phủ theo hầu Tiêu Thương hơn hai mươi năm rồi, nhưng buổi chiều ngày hôm nay, cũng là lần đầu tiên ông thấy mặt Tiêu Thương lộ vẻ tàn khốc, ông càng dám to gan làm càn nữa.


      "Vậy ngươi hãy phái người bắt nàng ta trở về." Tiêu Thương mở miệng, ánh mắt tóe lửa.


      Quản gia sửng sốt, sau đó hạ giọng : "Theo ý của Vương gia, Tô nương ở cùng với Mạc tướng quân ở Giang Nam ?"


      Tiêu Thương trả lời nhưng ánh mắt thể đồng ý, quản gia hiểu ánh mắt đó, chỉ cúi đầu : "Lão nô đuổi theo xe ngựa của Mạc tướng quân."


      Lúc chạng vạng, chiếc xe ngựa sang trọng đường rừng, từ bề ngoài lộng lẫy của xe ngựa cho thấy người trong xe ngựa là người có địa vị cao quý, chỉ cần thấy hai con thần tuấn màu đỏ rực cũng cho thấy thân phận cao quý của chủ nhân, đó chính là xe ngựa của Mạc Da Ly, Phương An đánh xe ngựa rong ruổi, chiếc rèm được vén lên, khuôn mặt nhắn trắng trẻo xinh đẹp ra, Tô Khả Nhi ngước lên bầu trời đêm, lo lắng nhìn về phía trước hỏi Phương An: "A...Phương..đại ca, trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ở đâu?"


      "Tướng quân còn chưa vội, ngươi vội gì chứ?" Phương An giận giữ buông câu.


      Tô Khả Nhi phùng má, trừng mắt nhìn Phương An, chống cằm, lẩm bẩm: " phải ngủ bên ngoài chứ?"


      " cần lo lắng, phía trước có nhà trọ." Giọng lạnh nhạt cất lên, Mạc Dạ Ly vén rèm cửa sổ lên, đưa đôi mắt thâm sâu nhìn màn đêm, ai đoán biết được gì trong mắt .


      Buồn chán cả buổi chiều giờ mới thấy Mạc Dạ Ly mở miệng, hơn nữa câu trả lời của mạc Dạ Ly làm Tô Khả Nhi cảm thấy thỏa mãn, có nhà trọ tốt hơn là ngủ bên ngoài rồi, từ lúc biết Mạc Dạ Ly thích Tề Tú Viện, Tô Khả Nhi càng có ý định đùa giỡn với người đẹp trai này nữa. Ai bảo đối thủ cạnh tranh của là mỹ nhân đẹp như tiên nữ chứ? Con người chính là động vật thị giác, sợ là Mạc Dạ Ly bị Tề Tú Viện mê hoặc rồi, cho nên đối với người chỉ có dung mạo thanh tú như Tô Khả Nhi ta chẳng có hứng thú nữa, Tô Khả Nhi luôn tự ình là người biết mình biết người, làm gì để tự làm mất mặt mình!


      Buổi chiều muộn nghe Mạc Dạ Ly chuyện vài câu, trong mắt ta lộ vẻ buồn bã, Tô Khả Nhi biết ngay ta nhớ đến Tề Tú Viện, cho nên, cũng muốn chuyện gì nhiều, nhưng như thế mãi cũng buồn chán, đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài để giết thời gian.


      Chỉ lúc sau, đúng như lời Mạc Dạ Ly có nhà trọ, đến nhà trọ, Tô Khả Nhi được sắp xếp phòng riêng, cạnh phòng của là phòng của Phương An, đối diện là phòng của Mạc Dạ Ly, điều này làm cho Tô Khả Nhi yên tâm, Mạc Dạ Ly ở trong phòng ra ngoài, Tô Khả Nhi xuống dưới lầu bưng lên chậu nước rửa mặt, còn Phương an sắp xếp chuẩn bị bữa cơm.


      lát sau, mâm cơm được bê lên, Phương An bắt đầu mời ra ăn cơm, Tô Khả Nhi quá đói rồi, mở cửa ra, phát cửa phòng đối diện cũng mở ra, ánh mắt của Tô Khả Nhi chạm phải ánh mắt của Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi thấy tim mình đập loạn xạ, đỏ mặt cúi gằm xuống, vội : " ăn cơm thôi." xong, lộc cộc bước xuống lầu, nên biết rằng, có đôi khi chỉ ánh mắt cũng có thể làm ình luống cuống, đối diện với mỹ nam Mạc Dạ Ly siêu cấp này, Tô Khả Nhi làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Thử hỏi các trong thiên hạ có ai mà bình tĩnh được?


      Xuống lầu, chờ cho Tô Khả nhi ngồi xong, Mạc Dạ Ly mới ngồi xuống ở vị trí chính, trong khách điếm chỉ có ba khách nhân là họ, rất an tĩnh, có đôi khi, ăn cũng là việc kỳ diệu, Tô Khả Nhi tự mình lấy cơm ình, bởi vì đĩa cơm ngay trước mặt nên đương nhiên tự lấy ình rồi, để ý thấy Mạc Dạ Ly ở khoảng cách đĩa cơm khá xa, do dự chút rồi : "Có cần tôi xới cơm cho ?"


      " cần ngươi lấy cơm cho tướng quân của chúng ta đâu." Phương An liếc nhìn Tô Khả Nhi, ánh mắt đầy oán trách.


      Tô Khả Nhi cũng chẳng quan tâm Mạc Dạ Ly có đồng ý hay , cầm lấy đĩa cơm đưa tới trước mặt ta, ngón tay thon dài nhận lấy đĩa cơm, bởi vì Tô Khả Nhi đưa bằng hai tay, cho nên lúc Mạc Dạ Ly nhận lấy tay tự nhiên chạm phải tay Tô Khả Nhi, cảm nhận được bàn tay của ta rất ấm áp, lần thứ hai tim của Tô Khả Nhi lại rung động, vội rút tay về, câu cám ơn vang lên, mím môi đáp.


      Nhưng bởi vì quá yên tĩnh, cho nên Phương An nghe tiếng vó ngựa vang lên rất gần, chỉ lát sau, ba cẩm y vệ xuất tại khách điếm, Tô Khả Nhi nhìn thấy họ, mặt biến sắc, bát cơm trong tay suýt nữa cầm vững, trong lòng kêu trời, ngờ Tiêu Thương lại cho người đuổi theo đến đây.


      Ba cẩm y vệ bước tới trước bàn ăn, trước tiên là ôm quyền hành lễ với Mạc Dạ Ly, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh khách điếm để tìm người họ muốn tìm, bởi vì lúc này Tô Khả Nhi mặc quần áo của thư đồng, nên cẩm y vệ lại bỏ qua, Phương An ngạc nhiên hỏi: " biết các vị tìm người nào?"


      "Phụng lệnh của Tiêu Vương gia, ta tìm vị nương tên là Tô Khả Nhi, xin hỏi tướng quân có thấy nữ tử nào ?" cẩm y vệ nghi ngờ hỏi.


      Thái độ của Mạc Dạ Ly rất thản nhiên, chậm rãi mở miệng : "Bản tướng quân chưa gặp qua vị nương đó, các ngươi có thể trở về báo cáo lại Vương gia."


      Còn Tô Khả Nhi ngồi thẳng ở đó nhưng trán toát mồ hôi, chân tay run rẩy, thở cũng dám thở. Trời ạ! Nếu như phát là Tô Khả Nhi, vậy xong đời rồi, đúng lúc đó Phương An cũng theo: "Chỗ chúng ta nương gì đó, các ngươi về với Tiêu vương gia, chúng ta biết ai là Tô Khả Nhi."


      Cẩm y vệ lòng muốn đuổi theo Tô Khả Nhi, nhưng nhìn người theo Mạc Dạ Ly, trong lòng cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Vương gia đoán sai? Mạc Dạ Ly hề mang theo Tô Khả Nhi? Đúng lúc này, vị cẩm y vệ dừng ánh mắt lại người Tô Khả Nhi, dưới con mắt lợi hại đó, Tô Khả Nhi tim đập hồi hộp, toàn thân như đóng băng, trong lòng thầm kêu. Trời ơi! phải nhận ra mình rồi chứ! chột dạ, cúi đầu xuống dám nhìn thẳng, vừa lúc Phương An kêu lên:" Đó là thư đồng của tướng quân chúng ta, sợ nhất là người lạ, các vị quan sai làm sợ rồi."


      Cẩm y vệ lúc này mới thu ánh mắt lại, ôm quyền : "Vậy tiểu nhân làm phiền tướng quân dùng cơm nữa, xin cáo từ." Trước khi rời , cẩm y vệ lúc nãy quan sát Tô Khả Nhi lại đưa mắt nhìn Tô Khả Nhi lần nữa rồi mới rời , nghe tiếng vó ngựa xa, Tô Khả Nhi thở phào, vỗ ngực, sợ hãi kêu lên: "làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng họ đến bắt tôi trở về chứ."


      Nghĩ xong, nhớ đến Phương An giúp mình, cảm kích cười với ta: "Phương An đại ca, cảm ơn nhiều."


      "Nếu phải chúng ta muốn tướng quân bị gánh trách nhiệm, ta chẳng giúp ngươi." tiếng gọi đại ca làm Phương An rất đắc ý nhưng ràng thích Tô Khả Nhi phiền phức này, làm liên lụy đến mình và cũng liên lụy cả tướng quân nữa.


      Tô Khả Nhi buồn tủi ỉu xìu, nhưng cũng để tâm, lại hướng về Phương An cười cười, sau đó hướng về Mạc Dạ Ly : "Vừa rồi cũng cảm ơn huynh."


      " sao, ăn cơm ." Mạc Dạ Ly hạ giọng, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản như vậy.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :