1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ YÊU VƯƠNG PHI - Ngân Nhi (115 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 15



      Tô Khả Nhi trở về đến Vương phủ là buổi chiều, lúc vừa bước chân vào thấy quản gia vẻ mặt ưu sầu ra, hướng về Tô Khả Nhi hỏi: "Tô nương sao giờ mới về?"


      "Vương gia về chưa?" Tô Khả Nhi hỏi.


      'Vương gia về rồi, Vương gia còn nếu nương về hãy đến thư phòng gặp , Tô nương, có phải là ở hội thi xảy ra chuyện gì rồi phải ?" Quản gia lo lắng hỏi, là người luôn ở bên cạnh Vương gia, ông ta ít thấy chủ tử của mình lại có thái độ tức giận như vậy, hơn nữa ràng là liên quan đến Tô Khả Nhi.


      " có gì đâu, quản gia cần lo lắng." Tô Khả Nhi cảm nhận được quan tâm của quản gia đối với mình, cười trấn an ông ta rồi bước đến thư phòng của Tiêu Thương.


      qua mấy hành lang gấp khúc, thấy thư phòng của Tiêu Thương cách đó xa, trong lòng Tô Khả Nhi có chút sợ hãi, nhất định tên đàn ông kia mà nổi giận lên chắc rất kinh khủng, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, hít hơi sâu, bước đến gõ cửa, bên trong vang lên giọng trầm thấp: "Vào ."


      Tô Khả Nhi đẩy cửa ra, chẳng bất ngờ khi thấy ta ngồi cạnh bàn, cẩn thận quan sát sắc mặt ta, mặt tỏ thái độ gì, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, Tô Khả Nhi quyết tâm cố gắng nặn nụ cười, : "Vương gia, ngài tìm tôi?"


      Tiêu Thương thấy người bước vào là Tô Khả Nhi, trán nhăn lại, giọng khàn khàn trách móc nặng nề: "Ngươi vừa đâu về?"


      "Tôi đâu hết, chỉ là dạo đường mua vài thứ đồ thôi." Tô Khả Nhi vừa xong. thấy Tiêu Thương đứng dậy, dáng người cao lớn mang khí thế áp bức người khác, bước tới trước Tô Khả Nhi, đưa mắt nhìn xuống nữ tử này chỉ cao đến ngực , giọng lãnh khốc khàn khàn: "Biểu hôm nay của ngươi, ta rất thất vọng."


      Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, nhìn thấy cặp mắt thâm trầm kia, trong khoảnh khắc biết phải mở lời làm sao, thất thần, cặp môi mỏng lại mở miệng tiếp, đưa ra mệnh lệnh được phản đối: "Bản vương quyết định, cuối tháng này thay ngươi tuyển chọn phu quân cho ngươi, rồi lập tức thành thân."


      "Cái gì?" Tô Khả Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, thành thân? muốn nhanh chóng gả ? suy nghĩ phản kháng trong đầu khiến thốt ra lời: " cần, tôi lấy chồng."


      "Chẳng lẽ là để ngươi tự lựa chọn hay sao?" Lời vừa thốt ra, Tiêu Thương chắp tay lại, uy hiếp nhìn khuôn mặt nhắn quật cường của nữ tử trước mặt, sắc mặt xám lại, cương quyết.


      Tô Khả Nhi thấy ta quyết định như vậy, vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Tiêu Thương, ràng từng câu : "Tôi, , là, tôi, , lấy, chồng..." xong, Tô Khả Nhi hừ tiếng rồi xoay người bước ra khỏi đó.


      Tiêu Thương nắm chặt tay lại, ở trong triều có thể hô mưa gọi gió, mệnh lệnh của chưa từng có người nào dám phản kháng? Phải biết rằng, người có gan chống lại trước nay chưa có ai, nhưng Tô Khả Nhi mới ở đây chưa đầy tuần ...Liên tiếp mạo phạm đến cực hạn, dường như lần đầu gặp nữ tử được nuông chiều đến vô lý như thế, xem lại đó là nữ nhi của ân nhân cứu mạng cha , cho nên mới có thể nhẫn nhịn với những lời vô lễ của ta, tuy nhiên, Vương gia thể để ta thích làm gì làm được.


      Tô Khả Nhi bước ra khỏi thư phòng với tâm trạng tức phát điên, tới hoa viên, trong lòng thầm mắng chửi tên Tiêu Thương, ta có quyền gì mà quyết định việc lấy chồng hay lấy chồng chứ? Còn muốn thay để tuyển chọn phu quân? Điên, mặc kệ, muốn gả tự mà gả, nhất quyết lập gia đình.


      Đúng lúc, bóng dáng tuấn lãng chắp tay đến, Tô Khả Nhi tưởng là Tiêu Thương, khi nhìn kỹ lại thấy người này trẻ hơn Tiêu Thương khoàng bốn năm tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi, người toát ra quý khí bức người, khí độ bất phàm, có lẽ phải là người đàn ông tầm thường, hơn nữa, đó lại là khuôn mặt nữ tính quyến rũ, quả mỹ nam.


      Tô Khả Nhi đưa mắt quan sát người đó, cho đến khi ta đứng trước mặt , Tô Khả Nhi liền ngắm lại thiếu niên trước mặt, chỉ thấy ta có đôi mắt phượng ngạo mạn suồng sã nhìn mình, càng làm cho Tô Khả Nhi thấy tức giận, ra người đẹp trai nào cũng như vậy cả, chút lễ phép gì với chị đây sao! Tô Khả Nhi ho cái, nhướng mắt hỏi: "Nhìn gì vậy, chưa từng thấy ai xinh đẹp sao!"


      Người thiếu niên ràng bị lời của Tô Khả Nhi làm cho giật mình, mất nửa ngày mới phản ứng lại, hừ tiếng, khinh thường : "Cũng có gì hơn cả."


      " sao? Nhìn cậu tuổi còn , chắc cũng chưa gặp người đẹp bao giờ, thôi bỏ , chị đây chấp với cậu." Tô Khả khiêu khích.


      "Ngươi..." Thiếu niên bị chọc giận, đôi mắt phượng trong trẻo trợn lên nhìn Tô Khả Nhi, nhưng bởi vì biết phản lại như nào nên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên.


      Tô Khả Nhi thấy thiếu niên lúng túng nên lời, bật cười : " nên nhìn chị đây đến mức đỏ mặt như vậy! Chị đây hề bắt nạt cậu đâu đấy nhé." , Tô Khả Nhi chỉ muốn véo khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta, cảm giác nhất định rất thú vị.


      Thiếu niên có da mặt mỏng, bị Tô Khả Nhi trêu như vậy lại càng gì, chỉ biết hừ tiếng, "Ngươi..." tiếp đó, mày kiếm chau lại, tức giận : "Làm càn, dám bất kính với hoàng tử, ngôn ngữ ô nhục, bổn hoàng tử nhất định bỏ qua cho ngươi.'


      Lần này lại đến lượt Tô Khả Nhi kinh ngạc, cái gì? Thiếu niên trước mặt mình là hoàng tử? Oa, thảm rồi, sao mình lại trêu chọc hoàng tử chứ?


      Thiếu niên thấy mình dù dọa được Tô Khả Nhi, trong mắt liền lộ vẻ đắc ý, cặp môi đầy đặn mở miệng: "Ngươi còn xin lỗi?"


      "Xin lỗi?" Tô Khả Nhi hỏi lại, mình có gì đâu? Hơn nữa cũng biết đó là hoàng tử, vì sao lại bắt xin lỗi? Nhưng nghĩ lại người trước mặt là hoàng tử, cứ nhận lỗi vậy. Nghĩ xong, Tô Khả Nhi cười : "Hoàng tử đại nhân, cầu xin ngài tha mạng cho tiểu nữ. Tiểu nữ chết cũng dám...đùa giỡn hoàng tử nữa."


      Thiếu niên những hết giận, trái lại khuôn mặt tuấn tú càng đỏ, đưa tay chỉ vào Tô Khả Nhi trách mắng: "ngươi hề có thành ý, ngươi...ngươi biết tội chưa?"


      "Tôi biết tội rồi! Cho nên tôi mới xin lỗi." Tô Khả Nhi vô tội kêu lên.


      "Gặp bổn hoàng tử, sao quỳ xuống?" Thiếu niên nặng lời, rất ít khi gặp người nào tao nhã như vậy, cũng khó trách, từ đến lớn luôn có người hầu hạ, hôm nay đơn độc đối đáp nên có chút ngắc ngứ.


      "Cậu để yên. Muốn tôi xin lỗi, muốn tôi nhận sai, muốn tôi quỳ xuống, cậu thể luôn lần được à! Tôi bị cậu làm cho choáng váng rồi đây này." Tô Khả Nhi oan ức kêu lên, giọng át cả khí thế của thiếu niên.


      Thiếu niên sửng sốt, sau đó cảnh cáo: "ngươi chờ đó, chờ ta tìm Vương thúc, để phạt ngươi." xong, hừ tiếng, chắp tay rời .


      Đúng là cậu bé, Tô Khả Nhi bật cười, nhớ lại dáng dấp ngây ngô lúng túng của cậu ta, vậy mà lại muốn bắt nạt cậu ta chứ.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 16



      Tô Khả Nhi theo thói quen ngồi vào đình nghỉ mát để uống trà ngắm cảnh, thời tiết nóng bức làm muốn ra ngoài phủ, tuy rằng bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng rất nhốn nháo, hơn nữa lại hề có chút kỷ luật kỷ cương gì, chỉ mong muốn được hưởng thụ buổi chiều thanh tĩnh bị ai quấy rối, hé mắt lấy bánh điểm tâm bóp vụn ném xuống hồ cho cá ăn.


      Nhưng nghĩ muốn có ai quấy rầy, mắt khép hờ, tay chống cằm, muốn chợp mắt chút Tô Khả Nhi nghe thấy tiếng thiếu niên vang lên: "ngươi là Tô Khả Nhi?"


      Tô Khả Nhi mở mắt, lười nhác quay đầu lại, thấy vị hoàng tử hôm nay lạnh lùng đứng đằng sau, chắp tay ngạo mạn nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt trầm tĩnh trong trẻo lộ vẻ ngạc nhiên, Tô Khả Nhi nở nụ cười quyến rũ, : "Đúng vậy, tôi là Tô Khả Nhi, hoàng tử có chuyện gì ?"


      Hoàng tử thiếu niên nhíu mày, mở miệng : "Bổn hoàng tử nghe , buổi trưa ngày hôm nay ở ngươi tham gia đại hội luận thi múa làm động lòng người, bây giờ, bổn hoàng tử ra lệnh cho ngươi múa điệu múa cho ta xem."


      Tô Khả Nhi cười thầm, vốn là chán chường, lại rất buồn ngủ, giờ thấy thiếu niên đẹp trai trước mặt, lại muốn đùa giỡn, liền nhướng mắt lên, đôi môi mọng đỏ cong lên ám muội: "Cậu cũng biết, muốn tôi múa phải có điều kiện."


      " Điều kiện gì?" Thiếu niên để ý, thuận miệng hỏi luôn.


      "Tôi từng thề, tôi chỉ múa cho người tôi thích, hoặc là múa cho người thích tôi, hoàng tử, ngài thuộc về loại người nào?" Tô Khả Nhi cười tủm tỉm theo dõi cậu ta, tươi như hoa.


      Thiếu niên bị dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Tô Khả Nhi làm cho choáng váng, khuôn mặt tuấn tú chợt ửng hồng lên, há miệng muốn rồi lại thôi, cuối cùng, ảo não hỏi: "Vậy , sao ngươi lại múa ở hội thi?"


      "Bởi vì ở đó có người tôi thích." Ánh mắt Tô Khả Nhi mơ màng, trong đầu xuất hình ảnh ưu nhã kia, Mạc Dạ Ly, đôi khi, cái gọi là hấp dẫn, là cảm giác trong nháy mắt, mặc dù chưa gì nhưng bị người đó mê hoặc rồi...


      Thấy Tô Khả Nhi cười xán lạn, hàng mi cong vút, đôi mắt trong suốt long lanh như làn nước, khóe môi hơi cong lên, chứng tỏ nàng nhớ đến chuyện thích thú nào đó, thiếu niên ngẩn ra, lại có chút bực bội, hừ tiếng, cực kỳ khinh thường : "Mặc kệ ngươi có điều kiện gì, bổn hoàng tử ra lệnh, nếu ngươi cãi lời ta trị tội ngươi."


      Múa, múa nữa, bởi vì khiêu vũ phải là sở thích của , hơn nữa, bản thân là người đại nên trong đầu luôn có tâm niệm phản kháng, huống hồ đối mặt với người thiếu niên tuổi hơn mình, mà Tô Khả Nhi hai mươi hai tuổi rồi, liền ngước lên, tò mò hỏi: "Vậy hoàng tử định trị tôi tội gì?"


      Thiếu niên cũng bất ngờ khi thấy Tô Khả Nhi dám như vậy, vô cùng sửng sốt, phải biết rằng, Tiêu Lạc Thần là tiểu nhi tử được sủng ái nhất của hoàng hậu, từ ở trong hoàng cung luôn được mẫu hậu cưng chiều, ai dám chống đối nửa câu chứ? Càng đừng đến chuyện đùa cợt , điều này làm mất uy nghiêm của . Càng nghĩ càng thấy uy danh của mình bị mất hết, Tiêu Lạc Thần càng tức giận, chỉ vào Tô Khả Nhi giận giữ : "Bổn hoàng tử trị tội ngươi về tội làm mất hoàng uy."


      Tô Khả Nhi cũng sợ, cười nhìn cậu ta, tỏ vẻ hiểu: "Tội làm mất hoàng uy? Tội đó có nặng ? Có chém đầu ? Hay là định chặt tay chặt chân? Đày biên cương?"


      "Tội làm mất hoàng uy là...." Tiêu Lạc Thần bị Tô Khả Nhi làm cho cứng lưỡi, ra cũng hình phạt dành cho tội làm mất hoàng uy là gì, ở trong cung, ai dám đắc tội với , cho nên, nhưng hình phạt này ...cũng chỉ có hạ nhân là biết nhất, Tiêu Lạc Thần càng bực mình, ràng là mình muốn trị tội nàng ta, trái lại, mình lại bị nàng ta chất vấn lại, nhưng lại là bị chất vấn đơn phương, quả nhiên là buồn cười, Tiêu Lạc Thần tức giận, trong hoàng cung, hạ nhân thấy đều phải quỳ xuống dập đầu, cung kính tâng bốc lên tận trời cao, đây là cấp bậc lễ nghĩa, cũng là phân chia đẳng cấp quân dân, thế nhưng vì sao nữ tử trước mặt lại hề có chút quy củ gì, công nhiên chống lại , hơn nữa nàng ta lại dường như hề e ngại sợ hãi, quả nhiên là lá gan lớn.


      Tô Khả Nhi thấy cậu ta được gì, nét mặt bực bội, hiếu kỳ hỏi: "Này, cậu tên là gì? cho tôi biết được ?"


      "Tiêu Lạc Thần." Tiêu Lạc Thần trả lời rất nhanh, nhưng xong lại hối hận, dựa vào cái gì mà nữ nhân này hỏi cái gì, đáp lại cái đó? là kỳ lạ.


      "Tiêu Lạc Thần, tên này dễ nghe." Tô Khả Nhi thấy cậu ta đáp lời, liền khen câu.


      "Dễ nghe hay có liên quan gì đến ngươi?" Tiêu Lạc Thần bất mãn kêu to, đường đường là hoàng tử vậy mà lại thua kém trước dân nữ, nếu truyền ra ngoài quả là đáng chê cười mà.


      "Đừng nóng giận! Tôi chỉ nghĩ là tên của người rất êm tai thôi mà." Tô Khả Nhi chân thành .


      Tiêu Lạc Thần hừ tiếng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tán dương của Tô Khả Nhi, trong lòng cũng dễ chịu, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ vui, đúng lúc đó quản gia tới, đến trước mặt Tiêu Lạc Thần cúi đầu : "Tứ hoàng tử, Tôn công công ở bên ngoài xin đợi."


      "Nhiều chuyện." Tiêu Lạc Thần mắng câu, biết là mắng quản gia hay là mắng vị công công ở ngoài kia, sau đó bước , vừa được vài bước, quay lại nhìn Tô Khả Nhi, với lại: "Ngươi nghe đây, sau này bổn hoàng tử càng muốn ngươi hiến vũ cho ta xem." xong, phẩy tay áo bỏ .


      Tô Khả Nhi cười cười, trong lòng thầm chờ đợi, đợi xem cậu ta dùng cách gì để ép mình khiêu vũ? mong chờ.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 17



      Trong thư phòng, quản gia cúi đầu đợi, bóng dáng khí phách đứng ở trước cửa sổ, mặt âu sầu, đợi hết nửa ngày ông ta mới : "Vương gia, nô tài y theo phân phó của Vương gia, phát thiếp ra ngoài rồi, nhưng ngày kết hôn được chọn vào cuối tháng, có quá gấp ạ? Từ giờ đến cuối tháng chỉ còn khoảng chục ngày nữa thôi."


      "Quản gia, ngươi lo cái gì?" Tiêu Thương thấp giọng hỏi.


      "Lão nô chỉ lo là...tính khí của Tô nương thôi, chưa chắc đồng ý gả..." Quản gia thở dài .


      " lấy chồng cũng phải gả, hôn của nàng cần nàng làm chủ, đây là mệnh lệnh của bổn vương." Ngữ khí rất điềm đạm từ miệng Tiêu Thương thốt ra, tuy giận giữ nhưng rất có uy chấn, được phép phản kháng.


      Quản gia đứng sau gì nữa, giọng trầm thấp lần nữa lại vang lên: "Ngươi mau chóng lo liệu chuyện này cho tốt, còn nữa, mấy ngày nữa đóng cửa Vương phủ, coi chừng Tô Khả Nhi, để nàng bước ra ngoài phủ nửa bước."


      Quản gia vâng dạ rồi ra ngoài, ông ta thở dài, vì sao ông ta lại thở dài? Nếu tiên vương còn sống, số phận của Tô Khả Nhi tuyệt đối bị chủ tử làm chủ quyết liệt, ép buộc xuất giá, quản gia biết Vương gia thể chịu đựng được tính tình Tô Khả Nhi lỗ mãng nên cố ý muốn trục xuất nàng ra khỏi phủ, vì sao lại là trục xuất? Chỉ nhìn cách đơn giản về những người được Vương gia tuyển chọn là biết, đối với người có thể kết với Tô Khả Nhi, là những quan viên cấp ngũ phẩm trở xuống, giàu có, còn những người này...Haizz, thân phận cùng gia thế từng huy hoàng hôm nay của Tô Khả Nhi phải chịu những thiệt thòi vô cùng rồi.


      Tô Khả Nhi cũng biết chuyện mình sắp bị gả , nha hoàn trong phủ người nào cũng câm như hến ai dám tiết lộ, mà Tô Khả Nhi cũng nghe được tin tức gì, từ lần trước Tiêu Thương muốn cuối tháng đem gả , thấy trong phủ cũng có động tĩnh gì nên cũng để ý đến nữa, nhưng dạo gần đây trong vương phủ xuất số cẩm y vệ làm Tô Khả Nhi vô cùng ngạc nhiên, từ lúc nào mà trong Vương phủ lại cần đến cẩm y vệ canh phòng nghiêm ngặt như vậy?


      Nghĩ xong, thấy quản gia vội vàng ở hành lang, giơ tay gọi: "Quản gia."


      Quản gia nghe tiếng gọi lập tức tới, cười : "Tô nương có gì phân phó?"


      "Sao vương phủ lại có những người này?" Tô Khả Nhi chỉ vào hai thủ vệ ở cửa viện phía nam.


      Quản gia giật mình, cười gượng : "À, đó là...cẩm y vệ… là trong cung sai đến để đặc biệt bảo hộ Vương gia." Quản gia luống cuống, bởi Vương gia nghiêm khắc phân phó được tiết lộ nửa lời gì về chuyện hôn .


      "Sao vậy? bị người ta truy sát à?" Tô Khả Nhi thấy buồn cười hỏi, trong lòng thầm sảng khoái, oa, ta cũng có ngày hôm nay!


      " phải đâu." Quản gia cười, thấy Tô Khả Nhi trong sáng vô tội, trong lòng ông ta vô cùng thương cảm.


      Đợi quản gia rồi, Tô Khả Nhi đứng ngồi yên, ở trong vương phủ có nhiều cẩm y vệ, cảm thấy bất an, lúc nào cũng có cảm giác bị giám sát, lúc này, lại muốn ra ngoài chút, muốn cảm nhận bầu khí náo nhiệt bên ngoài, nghĩ xong, nhưng lại có vấn đề nan giải, người có tiền, đột nhiên, nảy ra ý, tên Tiêu Thương này đến mức keo kiệt đâu nhỉ. hỏi mượn ta vậy.


      Tô Khả Nhi bước tới trước cửa thư phòng, định vào thấy trong thư phòng dường như có khách, nghĩ mình nên làm phiền họ, tránh để Tiêu Thương mình có quy củ, nhưng ngay lúc xoay người chuẩn bị , giọng đàn ông trung niên vang lên: "Nghe sắp tới Vương phủ có tin mừng, sao thấy khí vui mừng ở Vương phủ vậy?"


      Tiếng Tiêu Thương vang lên, kèm theo cả tiếng cười: "Việc này gấp, đến lúc đó Tề hậu gia nhất định phải đến dự."


      "Tất nhiên rồi, lão phu nghe nàng ta là do tiên vương gia giao phó cho ngài chiếu cố đến, hôm tới xuất gia huy hoàng, vị nương này thực là may mắn đó! Ha ha..." Tiếng cười sang sang vang lên cả phòng khách.


      Ở bên ngoài Tô Khả Nhi hoảng sợ vô cùng, khuôn mặt nhắn trắng bệch. Cái gì? Tên Tiêu Thương này muốn tự tay gả mình ? Hơn nữa cũng lâu nữa? Đột nhiên Tô Khả Nhi nhớ lại lần ta cuối tháng trước, như vậy tính từ nay đến đó cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi. Cơ thể mềm mại của Tô Khả Nhi run lên, đầu óc trống rỗng, tên đàn ông này ghê tởm, vẫn quyết định gả bằng được? Tô Khả Nhi hừ tiếng, trong đầu lóe lên tia kiên định, đó chính là, có chết cũng gả...


      Tô Khả Nhi ra khỏi đông viện rồi quay lại tây viện nơi mình ở, đường nghĩ mình nên tránh khỏi hôn này bằng cách nào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách, đó là bỏ trốn, lúc này trốn đợi đến bao giờ? Tô Khả Nhi vào phòng bắt đầu thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, chỉnh trang lại quần áo người, đến cửa sổ đánh giá đội thủ vệ, thấy họ canh giữ ở các cửa ra vào, trong lòng thất kinh, có phải là họ canh chừng mình vậy? Càng nghĩ Tô Khả Nhi càng lo lắng. Trời ạ! Nếu như phải hôm nay mình vô tình nghe trộm được tin tức này, mười ngày nữa mình bị đẩy lên kiệu hoa rồi cũng nên, Tô Khả Nhi do dự hồi, sau đó quần áo cũng mang theo, chỉ mang mấy đồ đáng giá để chuẩn bị trốn ra khỏi vương phủ.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ VƯƠNG PHI
      Chương 18



      Tô Khả Nhi cất đồ cần thiết vào trong người nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, giật mình vội vàng thu dọn lại giường cho ngay ngắn, bước tới trước bàn rồi mới lên tiếng: "Vào ."


      Bước vào là nha hoàn Tiểu Mai thường hay hầu hạ , Tiểu Mai bưng đĩa bánh ngọt bước đến :"Tô tiểu thư, quản gia lo lắng tiểu thư thấy khó chịu trong phủ nên đặc biệt dặn nhà bếp làm bánh ngọt cho tiểu thư, mời tiểu thư thưởng thức."


      Để Tiểu Mai nhận ra ý định chạy trốn của mình, Tô Khả Nhi nhìn đĩa bánh bàn tỏ vẻ rất hài lòng, cười : "Quản gia có lòng, Tiểu Mai, cũng dùng ."


      "Tiểu Mai chỉ là nô tỳ, nào có tư cách hưởng dụng? Mời Tiểu thư dùng, Tiểu Mai xin ra ngoài." Tiểu Mai lui ra.


      Tô Khả Nhi nhìn cho đến khi bóng Tiểu Mai khuất hẳn, đột nhiên trong đầu nảy ra phương pháp bỏ trốn. Đúng rồi! Tiểu Mai là hạ nhân nên được cửa lớn, như vậy trong vương phủ nhất định có cửa sau, tất nhiên thủ vệ ở cửa lớn, còn cửa sau chắc có ai đâu! Mặc kệ có người hay , trước tiên phải dò xét , nghĩ xong, Tô Khả Nhi lập tức đứng lên, về phía nhà bếp, theo lý mà , nhất định ở nhà bếp có cửa sau.


      Tô Khả Nhi bước vào Thiện thực viện, đưa mắt nhìn xunh quanh để tìm cửa ra vào, nhà bếp của Vương phủ giống nhà bình thường, có năm gian phòng chứa đồ, lúc này vào buổi chiều, tại nhà bếp có mười mấy hạ nhân bận rộn quét tước vệ sinh, thấy Tô Khả Nhi vào, ai cũng cung kính chào Tô tiểu thư, cũng may là những người này nhiều chuyện bước đến hỏi, mà người nào cũng tập trung vào làm việc của mình, Tô Khả Nhi vừa mới qua hành lang, đột nhiên nghe thấy có giọng trách cứ: "Tay chân nhàng thôi...Đây là bộ trà mới, nếu như lỡ làm vỡ, các ngươi đền nổi đâu."


      Tô Khả Nhi tìm về nơi có tiếng , thấy cách đó mười mét có cánh cửa , có hạ nhân cẩn trọng mang bộ trà bước vào, Tô Khả Nhi thấy cửa mở, trong lòng vui sướng, đoán rằng cửa đó nhất định thông ra bên ngoài vương phủ, hơn nữa, ở cửa đó có thủ vệ, oa, tên Tiêu Thương nhất định ngờ Tô Khả Nhi lại có thể chuồn êm từ cửa sau!


      Tô Khả Nhi thấy hai hạ nhân có vẻ lo lắng, cười cười: " có gì đâu có gì đâu, các người cứ mang ! Ta được lệnh đến xem xét thôi."


      Trong đó có người đàn ông trung niên cười gật đầu với Tô Khả Nhi, sau đó thay đổi sắc mặt giục hạ nhân kia nhanh chóng mang bộ trà bước vào gian phòng, Tô Khả Nhi thấy xung quanh có ai, lúc này tranh thủ đợi đến bao giờ? Nghĩ xong, lách người ra ngoài, nhưng lại biết lúc đó quản gia đến kiểm tra bộ trà nhìn thấy, ông ta hoảng hốt, lập tức xoay người chạy vào trong phủ.


      Trong thư phòng, Tiêu Thương tiễn Tề Hậu gia, lúc nghe được tin tức này, khuôn mặt tuấn tú ôn nhã sầm xuống, giận giữ chau mày lại, quát lên: "Lập tức phái người mang nàng ta về vương phủ cho ta."


      'Vâng." Quản gia cụp mắt xuống, tâm trạng lo lắng, cũng lo lắng cho Tô Khả Nhi bỏ trốn, tuy rằng đồng tình với Tô Khả Nhi nhưng thân làm quản gia, ông ta cũng thể phản bội chủ tử của mình, quản gia lập tức điều động cẩm y vệ tại vương phủ bắt đầu tìm kiếm Tô Khả Nhi.


      Tô Khả Nhi từ cửa sau ra ngoài, thở phào nhẽ nhõm, sau đó bạo gan quay đầu lại lườm phủ trì to lớn của Tiêu Thương, đắc ý trong lòng, nghĩ thầm, Tiêu Thương ơi là Tiêu Thương, thân là Vương gia cũng có tư cách làm chủ hôn của tôi! Giữa lúc Tô Khả Nhi còn vui sướng với thắng lợi bỏ trốn của mình cách đó xa có tiếng bước chân, ngẩn ra, quay đầu lại, chỉ thấy ba cẩm y vệ tới, Tô Khả Nhi khiếp sợ mở to hai mắt, trong lòng kêu thầm ổn rồi, song song với điều đó, nhấc chân lên chạy.


      'Tô nương, đứng lại." Đằng sau, cẩm y vệ đuổi theo.


      Tô Khả Nhi cũng ngờ nhanh như vậy bị phát rồi, khuôn mặt nhắn quýnh lên, chỉ thấy ba cẩm y vệ vẫn đuổi theo, hơn nữa khoảng cách càng gần, tâm trạng Tô Khả Nhi hoảng hốt, càng cố chạy nhanh, Tô Khả Nhi như con bướm luồn lách qua người đường, di chuyển nhanh, nhưng người đường lại ngăn được tầm nhìn của cẩm y vệ, vì Tô Khả Nhi mặc trang phục màu xanh, đặc biệt dễ chú ý.


      Tô Khả Nhi thấy mình bị chú ý càng luống cuống, nếu như mình bị bắt trở lại để lập gia đình, chẳng khác gì giết , lúc biết làm thế nào thấy chiếc xe ngựa đỗ ở quán trà bên cạnh, trong lòng Tô Khả Nhi sáng bừng, lập tức chạy về hướng đó, nhìn xe ngựa có người, chút do dự mà vén rèm lên chui vào đó.


      Phía sau cẩm y vệ vẫn đuổi theo, chớp mắt mất bóng dáng của Tô Khả Nhi, ánh mắt của cẩm y vệ nhìn vào chiếc xe ngựa, đúng lúc cẩm y vệ định hất rèm lên để kiểm tra, tiếng quát vang lên: "To gan, các ngươi là ai mà dám làm loạn ở đây?"


      Cẩm y vệ bị tiếng quát làm cho giật mình, rụt tay lại, quay đầu lại nhìn, thấy đó là bóng dáng cao quý đứng ở trước trà lâu, liền giật mình, tất cả cúi đầu hô: "Mạc tướng quân."


      Mạc Dạ Ly gật đầu, nhíu mày lại: "Các ngươi có việc?"


      'Bẩm tướng quân, chúng ta thay Vương gia tìm kiếm Tô nương, chúng ta hoài nghi vị nương này trốn trong xe ngựa của Tướng quân." Cẩm y vệ thành thực bẩm báo.


      "Làm càn, vậy các ngươi nghi ngờ tướng quân chúng ta giấu vị Tô nương kia?" Phương An quát lên, luôn nóng nảy như vậy, vừa từ trong quán trà ra, thấy có nhiều người làm loạn ở xe ngựa, liền nổi giận ngay.


      Mạc Dạ Ly đưa ánh mắt trách móc về phía Phương An, rồi thản nhiên : " được vô lễ." xong, chắp tay tới bên xe ngựa, đưa ngón tay thon dài vén rèm lên, đôi mắt thâm sâu của bắt gặp khuôn mặt nhắn hốt hoảng ngoài ý muốn, chỉ thấy trong xe ngựa, Tô Khả Nhi trốn ở bên trong, đưa mắt cầu cứu , thầm: "Đừng tôi ở đây...đừng ...tôi xin ..." Hai tay còn chắp lại vái .


      Tô Khả Nhi thấy khuôn mặt phong nhã đột nhiên xuất bên ngoài tấm rèm, càng hoảng sợ, ngờ mình tùy tiện lên chiếc xe ngựa lại là của Mạc Da Ly, lúc này chẳng giữ hình tượng gì cả, chỉ biết thầm cầu khẩn ta giúp đỡ thôi!


      Mạc Dạ Ly lạnh nhạt liếc nhìn Tô Khả Nhi rồi buông rèm xuống, đứng bên ngoài xe ngựa cất tiếng: "Trong xe ngựa có người các ngươi cần tìm, các ngươi nơi khác tìm ." xong, vén rèm bước vào xe ngựa, buông rèm xuống, rồi phân phó Phương An đánh xe ngựa .


      Tô Khả Nhi nghe vậy liền thở phào, còn chưa kịp hoàn hồn thấy Mạc Dạ Ly bước vào, gương mặt tuấn tú quá gần gũi, Tô Khả Nhi thấy mình như bị lóa mắt, bị kích động đến nỗi gần như quên luôn bên ngoài xe ngựa còn có ba cẩm y vệ.


      Thấy xe ngựa , mặt ba cẩm y vệ đều lộ vẻ nghi ngờ, họ biết, Tô Khả Nhi ràng là ở trong xe ngựa, nhưng vì sao Mạc Dạ Ly tướng quân lại có ai? Bọn họ làm sao về ăn với Vương gia đây? Mà bọn họ lại muốn đắc tội với cả hai.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 19



      Trong xe ngựa, tim Tô Khả Nhi đập loạn xạ, cố nén hồi hộp, hướng về Mạc Dạ Ly cảm ơn: "Vừa rồi cảm ơn huynh."


      Giọng của Tô Khả Nhi vừa cất lên làm cho Phương An ngồi bên ngoài xe ngựa giật mình hoảng sợ, ghì xe ngựa lại, xe ngựa bị hãm lại bất ngờ dẫn đến bị rung lắc mạnh, Tô Khả Nhi trong xe ngựa ngồi chưa kịp vững liền ngả nửa người vào Mạc Dạ Ly, luống cuống vội vàng ngồi lại cho vững, Phương An vội xốc rèm lên, thấy trong xe ngựa của tướng quân có nữ tử ngồi trong đó vô cùng ngạc nhiên, nhìn kỹ Tô Khả Nhi, càng kinh hãi, mắt mở to, phải mất nửa ngày mới thốt ra câu: "Sao ngươi lại ở xe ngựa được?"


      Tô Khả Nhi thấy Phương An cũng ngẩn người ra. Vì sao vậy? Bởi vì đối với người keo kiệt này lại nhớ rất , nửa đêm lần trước chặn xe ngựa lại, chính là ta lải nhải mắng thê thảm, ngờ lại gặp ta ở đây, nhưng thấy biểu của ta có vẻ ta nhận ra , tưởng là mình may mắn nghe Phương An vui : "Tô nương, mời xuống xe ngựa."


      Tô Khả Nhi ngẩn ra, đưa mắt cầu cứu nhìn về phía Mạc Dạ Ly, thấy Mạc Dạ Ly bình thản : "Phương An, hồi phủ."


      "Tướng quân, sao có thể được, vị nương này là người của Tiêu Vương gia." Sắc mặt Phương An đầy lo lắng.


      Tô Khả Nhi thấy thái độ của Phương An như vậy, biết mình mang đến phiền phức cho họ, mím môi, : "Vị đại ca này, tôi cũng muốn hại các người, các người đưa tôi xa chút, rồi cứ để tôi xuống đó là được rồi."


      "Phương An, tiếp tục ." Mạc Dạ Ly nghiêm giọng.


      "Tướng quân!" Phương An còn muốn nữa nhưng bắt gặp ánh mắt sắc bén kia, đành phải buông rèm xuống rồi tiếp tục đánh xe về phía trước.


      Tâm trạng của Tô Khả Nhi an tâm hơn, lại lần nữa quay sang cảm ơn: "Cảm ơn nhiều."


      "Vì sao ngươi lại chạy trốn?" Mạc Dạ Ly hỏi.


      Nhắc đến nguyên nhân bỏ trốn, Tô Khả Nhi lại tức giận, trong mắt tràn ngập oán hận đối với ác nhân Tiêu Thương, trong lòng , Tiêu Thương chẳng khác gì hung thần ác sát, việc lấy chồng hay có quan hệ gì với ta chứ, cho dù có biến thành bà già cũng ảnh hưởng gì đến ta, Tô Khả Nhi ảo não, thở dài : " ta ép tôi lập gia đình."


      Mạc Dạ Ly nhăn trán, có vẻ ngạc nhiên: "Lập gia đình?"


      Tô Khả Nhi gật đầu, nhíu mày, bất mãn kêu lên: "Tôi gả đâu! Muốn gả tôi cho người mà tôi chẳng biết mặt mũi gì, ai mà biết người đó là tròn hay méo, là khủng long hay là người suy cấp, đánh chết tôi cũng gả, tôi đành phải chạy trốn."


      Mạc Dạ Ly cảm thấy Tô Khả Nhi rất buồn cười, tất cả người cổ đại bọn họ, phàm là khuê nữ khi được gả cũng hề biết mặt chồng mình là điều vô cùng hợp tình hợp lý, chỉ cần phụ mẫu làm chủ là xong. Mạc Dạ Ly ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: "Ngươi và Tiêu Thương có quan hệ gì?"


      'Tôi và ta chẳng có quan hệ gì cả." Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, há miệng kêu to, chẳng có quan hệ gì cả.


      Mạc Dạ Ly thấy Tô Khả Nhi chịu , cũng hỏi nhiều, bầu trong xe trở nên yên tĩnh, Tô Khả Nhi lại nhớ đến Phương An đánh xe ngựa bên ngoài, đột nhiên, trong đầu nảy lên suy nghĩ, mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Mạc Dạ Ly, trong lòng thầm kêu, phải chứ...Nửa đêm lần trước chặn xe ngựa, vậy người đàn ông trong xe ngựa chính là ta rồi! Nguyên nhân là vì Phương An, với chiếc xe ngựa làm cảm thấy quen quen.


      "...huynh có nhớ vào tối nào đó, có chặn xe của huynh lại, cầu huynh cho ta và bà bà lên xe ngựa ?" Tô Khả Nhi hỏi dò, đáy lòng rung động, bởi nhớ rất người đàn ông trong xe ngựa đó, đặc biệt là phủ tướng quân kia, với bóng dáng người cao thẳng mạnh mẽ làm khó quên.


      Mạc Dạ Ly nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ lúc rồi mở mắt, gật đầu : "Đúng, là có việc này, làm sao nương lại biết?"


      Thấy Mạc Dạ Ly thừa nhận, Tô Khả Nhi thấy vô cùng ấm áp, trong mắt tràn ngập niềm vui mừng nên lời, người này đẹp trai, lại tốt bụng, thử hỏi nào có thể từ chối được người đàn ông tuyệt hảo như này chứ? Nghĩ xong, Tô Khả Nhi lại cảm thấy ngại ngùng, nhớ lại lần đó cách ăn mặc của cực kỳ mất hình tượng, hơn nữa lại nửa đêm chặn xe ngựa, nếu giải thích với ta càng phức tạp, trước mắt xác nhận đó là Mạc Dạ Ly rồi, cũng cần phải gì nữa.


      Nhưng Tô Khả Nhi lại cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Mạc Dạ Ly, đưa mắt nhìn sang, thấy Mạc Dạ Ly nhìn mình, dường như chờ đợi câu trả lời của , Tô Khả Nhi cắn moi, cười gượng : " có gì, người chặn xe hôm đó là tôi."


      Câu trả lời làm cho Mạc Dạ Ly ngạc nhiên, chăm chú nhìn kỹ, Tô Khả Nhi và nữ nhân ngủ say sưa hôm đó trong xe ngựa quả là có chút giống nhau, liền nở nụ cười tán dương, : "Lá gan ngươi ."


      "Chẳng còn cách nào khác, vì bà bà kia nóng lòng muốn gặp con trai của mình." Tô Khả Nhi trả lời.


      Mạc Dạ Ly nhíu mày lại, nhớ lại tối hôm đó, Tô Khả Nhi khóc rất thương tâm, lại còn mình là con của bà bà, hôm nay nghe nàng dường như nàng và bà bà kia có quan hệ thân thuộc gì, nàng ta coi như là thông minh, Mạc Dạ Ly gì, khóe môi cong lên, tỏ vẻ vô cùng tán thưởng Tô Khả Nhi, giống như làm quân sư bày mưu nghĩ kế chiến trường vậy, thích người thông minh.


      Đúng lúc xe ngựa dừng lại, tiếng của Phương An bên ngoài: "Tướng quân, đến phủ rồi."


      Mạc Dạ Ly xuống trước, Tô Khả Nhi xuống theo, trước mắt là phủ tướng quân nơi mà Tô Khả Nhi từng tới đây, đứng bên xe ngựa, thấy Mạc Dạ Ly bước , từng bước đều dứt khoát chững chạc, Tô Khả Nhi ngây dại, có đôi khi, thu hút chính là ánh mắt lơ đãng mà thôi, trong lòng Tô Khả Nhi thầm kêu, nếu như người mà Tiêu Thương muốn gả cho là Mạc Dạ Ly ngay trước mắt, nhất định đồng ý.


      Tô Khả Nhi còn ngẩn ngơ, Mạc Dạ Ly bước tới cửa rồi quay đầu lại nhìn Tô Khả Nhi, nhướng mày hỏi: "Ngươi còn chưa vào?"


      Tô Khả Nhi cười tươi rồi vội chạy theo, nhưng chạm phải ánh mắt tóe lửa của Phương An, Tô Khả Nhi hơi bực, chỉ có trốn trong xe ngựa của chủ tử ta chút thôi, ta có cần phải dùng ánh mắt giết người này dành cho ? Hay là ta có thù oán gì với ?


      Vào trong phủ tướng quân, Mạc Dạ Ly dừng lại, quay lại phân phó với Phương An: "Nhanh chuẩn bị , lúc nữa khởi hành." xong, Mạc Dạ Ly lại lần nữa nhìn về Tô Khả Nhi, rồi nhanh chóng về thư phòng của .


      Phương An cúi đầu: "Vâng."


      Tô Khả Nhi bị đứng đợi lạnh nhạt ở bên cạnh, lúng túng Phương An phiền muộn : "Tô nương, lúc nữa ta và tướng quân đến Giang Nam , Tô nương biết phải làm thế nào rồi chứ! Nhưng ta khuyên nương nên nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân, người của phủ tướng quân hoan nghênh người của Tiêu Vương phủ đâu." xong, bỏ .


      Tô Khả Nhi ngẩn người, cố hiểu những lời Phương An , Giang Nam ? Người của phủ tướng quân hoan nghênh người của Tiêu vương phủ? ý gì vậy? Nhưng Tô Khả Nhi lại hiểu được câu: Giang Nam , khuôn mặt nhắn thanh tú của lập tức tươi rói.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :