1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ YÊU VƯƠNG PHI - Ngân Nhi (115 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 10



      Hôm nay mặt trời vừa ló rạng, bầu trời cao trong, ngày đẹp trời bắt đầu như vậy, sáng sớm, nhóm nha hoàn tới hầu hạ, Tô Khả Nhi ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp, người mặc đồ màu xanh trang nhã kết hợp với thắt lưng bằng dải lụa mảnh mai nhàng phiêu dật, tóc buộc tết nửa đâù, hai bên tóc mai buông trước ngực, khiến cho Tô Khả Nhi càng tăng thêm phong nhã.


      "Tô nương, xe ngựa chờ nương bên ngoài." Quản gia đến nhắc nhở.


      "Vương gia đâu?" Tô Khả Nhi hỏi.


      "Vương gia cùng quan viên ở thư phòng nghị , sau." Quản gia cúi đầu trả lời.


      Tô Khả Nhi cũng biết Tiêu Thương xuất cùng mình, trong mắt ta, chính là người có hành vi tầm thường có giáo dục, chỉ là quê mùa ngốc nghếch. Đúng vậy! ta là Vương gia có thân phận cao quý nên phải tránh xa ba mét, Tô Khả Nhi nghĩ thầm, ta muốn nghĩ thế nào kệ ta! Chỉ cần bản thân mình sống vui vẻ là được.


      Ngồi xe ngựa, nơi sắp đến là sân đại hội luận thi, đó là tòa nhà tọa lạc ở thành nam cực kỳ nổi danh được gọi là Khắc Hoa các. Khắc Hoa các là nơi tụ tập các văn nhân nhã khách đến ngắm cảnh ăn uống, các hội thi ca múa long trọng thường được tổ chức tại đây, huống chi, nghe ông chủ đứng sau Khắc Hoa các cũng phải là nhân vật đơn giản, rồi có nhiều quý tộc hoàng cũng tới đây để thưởng thức, cho nên, danh tiếng của Khắc Hoa các phải là đồn nhảm gì.


      Xe ngựa về phía nam, mặt trời hôm nay như đâu mất, từng đợt gió mát lạnh thổi tới, cảm nhận được mát mẻ, Tô Khả Nhi ngồi trong xe ngựa hơi ngẩn người nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, đột nhiên lại nhớ đến chuyện thương tâm của bà bà kia, lại thấy đau buồn, nhưng cũng chỉ than thở lòng người cổ đại nóng lạnh, có lẽ đó là số mệnh của người cổ đại.


      gần nửa tiếng xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tô Khả Nhi bừng tỉnh, chớp mắt, thấy xe ngựa dừng lại trước hoa viên, lúc này ở bốn phía cũng có xe ngựa tấp nập, con đường rộng lớn đó là những xe ngựa sang đẹp lộng lẫy, có thể thấy được những người tới tham gia cũng phải là hạng người bình thường.


      "Tô nương, tới Khắc Hoa các rồi, mời nương xuống ngựa." Xa phu gọi .


      Tô Khả Nhi vén rèm lên, dưới giúp đỡ của nha hoàn bước xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn lên lầu các, chạm vào mắt đầu tiên tầng tháp cao ngất được mây bao phủ như tấm màn nhàng bay tầng tháp cao, ngọn tháp cao chọc thẳng lên trời, mái hiên ở tầng tháp được trạm trổ tầng lớp, phong linh ở các góc của mái hiên , là hùng vĩ khó thấy, Tô Khả Nh lập tức thấy hứng thú phối rất tương xứng với cảnh sắc ở đây, giống như lời ca, cảnh xuân hòa hợp vui tươi, hội thi tràn ngập khí.


      Đúng lúc, giọng lanh lảnh vang lên: "Tiểu thư, xin hãy cẩn thận chút."


      Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn nơi có tiếng , giật mình, giai nhân khuynh thành! Thấy nha hoàn dìu chừng mười bảy tuổi, dung mạo đẹp lạ thường, tựa như kiều hoa chiếu nguyệt, xuân hoa mị liên, phong tư mềm mại như liễu, lại nhu hòa như trăng nước mùa thu, giai nhân đáng , người mặc trang phục màu đỏ tươi, đỉnh đầu gắn chuỗi bạch ngọc, bước nhàng, khí chất tao nhã, giống như tiên nữ, mái tóc đen dài xõa tung ra, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt tú lệ vô song nở nụ cười nhợt nhạt.


      người xinh đẹp như Tô Khả Nhi cũng phải tán thưởng đối với như vậy. Nha hoàn bên cạnh cũng ngây người ra nhìn nữ tử đó, sau khi trấn tĩnh lại, bật thốt lên: "Vị tiểu thư này nhất định là Tề Tú Viên thiên kim của Tề Hậu gia rồi, có thể là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, quả nhiên tú lệ vô song, khí chất thanh linh."


      Danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành đặt lên ấy cũng có ai dám tranh luận! Tô Khả Nhi cũng phải thầm nhận xét như vậy, quả , hình thức của khá xinh đẹp nhưng cũng thể sánh bằng! Tuy nhiên, hình thức của Tô Khả Nhi cũng phải là thua kém, hơn nữa, ở toát lên vẻ duyên dáng động lòng người.


      Lúc này, có mấy xe ngựa đồng thời cũng tới, những người xuống xe ngựa đều là thanh thiếu niên từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi, trang phục thượng đẳng, khí chất tốt, đều là quý công tử của quan thần trong triều, Tô Khả Nhi thanh nhã đứng ở cửa, bọn họ đều nhất nhất hướng về gật đầu, sau đó cùng nhau trò chuyện vui vẻ vào.


      'Chúng ta cũng vào xem ." Tô Khả Nhi cũng nóng vội muốn vào góp vui, kỳ , cái gì mà thi với tài, thực chất chỉ muốn tham gia để xem náo nhiệt mà thôi, hơn nữa, tên Tiêu Thương này vẫn mong muốn Tô Khả Nhi ra ngoài, muốn mở to mắt ra mà xem, từ giờ trở mà tìm phu quân ! Tìm được người kha khá, đỡ ở Vương phủ để làm bực bội.


      Tô Khả Nhi vừa mới tiến vào, xe ngựa màu vàng lộng lẫy chậm rãi dừng ở gần xe ngựa của , bóng dáng cao lớn vén rèm bước xuống, Mạc Dạ Ly sắc mặt lạnh nhạt, quần áo cẩm màu hoa bào kết hợp với đai lưng màu vạng ngọc bích rất xứng, tóc đen nhánh như tơ, mày kiếm mắt sáng, tao nhã tuấn dật.


      "Lý công tử ở Khắc Hoa các đặt chỗ cho tướng quân ở sương phòng, giờ tướng quân có muốn lên ngay ?" Phương An hỏi.


      "Được." Mạc Dạ Ly chắp tay trước, chỉ biết đằng sau vài bóng người thướt tha ngẩn người ra nhìn mình, mặt lộ ra ngưỡng mộ khao khát, nếu kinh thành có đệ nhất mỹ nhân, danh hiệu đệ nhất mỹ nam phải đặt lên người Mạc Dạ Đêm, thiếu chủ cuả tướng quân phủ rồi.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 11



      Lúc tiến vào cửa chính của hội thi, hai thủ vệ ngăn Tô Khả Nhi lại, người cười hỏi: "Xin hỏi nương có mang theo thư mời tham gia đến ?"


      Thư mời tham dự? Tô Khả Nhi nhớ lại lúc sắp , quản gia đưa cho tập giấy tờ gì đó, lúc ấy để ý là cái gì mà cất luôn vào người, liền lấy ra xem, quả nhiên là đó viết ba chữ Mời tham gia, cười rạng rỡ: "Đây này."


      "Mời nương vào."


      Thủ vệ nhường đường, Tô Khả Nhi cùng nha hoàn chậm rãi bước qua cánh cửa, qua tiền đường, đập vào mắt là hoa viên rực rỡ các loài hoa đủ các màu sắc, có màu vàng của hoa cúc đại đóa nở rộ, màu đỏ hồng của hoa hồng, màu xanh của lá...xen lẫn nhau tỏa mùi hương ngào ngạt, trong khi đó, ở các góc viện, đều là các công tử văn nhã, tay cầm quạt, cùng nhau luận thi, chuyện trò vui vẻ, khí văn nhân tràn ngập. Ở phía xa xa, dưới đình nghỉ mát có hơn mười kiều ảnh thướt tha, trang phục xanh đỏ, thơm ngát, toàn là những có dung mạo khí chất, chắc là thiên kim tiểu thư của quan gia, tuổi xấp xỉ từ mười lăm đến mười tám tuổi, mặt tươi mày ngài, thanh tú tươi tắn, Tô Khả Nhi để ý các quý công tử trong lúc cười ánh mắt đánh về phía các cách đó xa, ánh mặt lộ thích, các cũng thẹn thùng xấu hổ lấy khăn tay che mặt, đôi mắt xinh đẹp rạng ngời, má hồng thẹn thùng.


      Tô Khả Nhi nghĩ thầm, xem ra cái gọi là đại hội luận thi chính là đại hội tìm người ! Khó trách tên Tiêu Thương kia bắt nhân hội thi này phải tìm được phu quân, tuy nhiên, những quý công tử trước mặt này đối với Tô Khả Nhi mà phải là chướng mắt gì cả, mà căn bản phải là "món ăn" thích.


      "Tiểu thư, chúng ta qua bên kia ! Chắc hội thi chưa bắt đầu đâu." Nha hoàn nhắc nhở.


      Tô Khả Nhi về hướng các đó, các thiếu nữ uống trà nhàn nhã và chuyện phiếm thấy có người bước đến, mắt đều đổ dồn vào Tô Khả Nhi, đối với họ Tô Khả Nhi rất xa lạ, lúc này, có dung mạo xinh đẹp, vẻ mặt xấc xược đắc ý tự giới thiệu với mọi người: "Ta là Lưu Khoan Thai, cha ta là đương kim Lưu tướng Lưu Thanh Vân...."


      Những lời giới thiệu vừa thốt ra, mọi người uống trà chuyện phiếm đều giật mình e ngại, Lưu Khoan Thai để ý riêng xinh đẹp lạ mặt kia ánh mắt chỉ hơi ngạc nhiên chút, đối với vị thiên kim này là nữ tử của quan lớn trong triều chẳng có biểu gì gọi là e ngại hay ngưỡng mộ gì cả, điều này nằm ngoài dự liệu của Lưu Khoan Thai, ta cam lòng đứng lên, đưa mắt săm soi lên người Tô Khả Nhi, đánh giá, thấy Tô Khả Nhi quần áo đơn giản, vừa nhìn là biết nữ nhi con nhà nghèo, ta liền cười nhạt, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, hất cằm hỏi: "Vị nương ngày trông rất lạ mặt, chẳng hay xuất thân nhà ai?"


      Tô Khả Nhi vừa nhìn nhận ra bản chất của ta, liền nở nụ cười : "Tôi chỉ là nữ tử ở gia đình nghèo trong nhân gian, có tiểu thư cũng biết đâu.'


      Tô Khả Nhi vừa cất lời xong liền rước lấy bao ánh mắt nhìn về phía mình, lại lần nữa tỏ ngạc nhiên, ở hội thi này là hội tụ những người xuất thân ở gia đình phú quý giàu sang, còn nữ tử nhân gian này sao lại có thể tham gia được? Mọi người suy nghĩ, Lưu Khoan Thai trừng mắt : "Nữ tử nhân gian làm gì có tư cách đại hội luận thi chứ?"


      Tô Khả Nhi cố tình im lặng chút, rồi lại cất giọng đùa cợt: "Haizz, tôi chỉ là lớn lên ở nhân gian mà thôi, nhưng thân phận tại của tôi là biểu muội của Tiêu Vương gia, Tôi là Tô Khả Nhi."


      Câu trả lời này khiến Lưu Khoan Thai cứng họng, phải biết rằng nay Tiêu Vương gia là hoàng thân quốc thích trong triều, cha ta cũng phải nể mặt Vương gia ba phần, Lưu Khoan Thai tỏ vẻ ngượng ngập, thấy mọi người đều che miệng cười thầm, ngượng ngùng dám câu nào mặt xám xịt về ngồi lại chỗ của mình.


      Tô Khả Nhi cũng tìm chỗ chưa có ai ngồi rồi ngồi xuống, đưa mắt quan sát xung quanh, phát bên cạnh mình là Tề Tú Viện thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, ấy điềm đạm uống trà, trái ngược lại với các thiếu nữ xúm xít vào trêu đùa nhau, thấy Tô Khả Nhi nhìn mình, Tề Tú Viện ngước mắt lên cười với Tô Khả Nhi, đôi môi mọng đỏ hé mở: "Vừa nghe nương tự xưng là biểu muội của Tiêu Vương gia, vì sao ta chưa gặp nương bao giờ?"


      Tô Khả Nhi cười: "Đúng vậy, tôi chỉ mới đến vương phủ thôi."


      "Ồ! Thảo nào." Tề Tú Viện gật đầu.


      Đúng lúc, tiếng mang theo vui sướng vang lên: "Này, kia có phải là Mạc Dạ Ly tướng quân ?"


      Lời vừa dứt, mọi ánh mắt của các thiếu nữ đều hướng về phía hành lang, chỉ thấy trong hành lang bóng dáng mặc cẩm bào bước rất ưu nhã, mặc dù cách xa hơn mười mét nhưng vẫn có thể thấy được vị nam tử đó khí chất mạnh mẽ cao quý, khuôn mặt trắng trẻo, khí độ bất phàm, bờ vai rắn rỏi càng làm tăng thêm vẻ phong nhã tiêu dật, chỉ thấy người đó cúi đầu, bước điềm đạm, đối với ánh nhìn chăm chú của các dường như thấy.


      Ánh mắt của Tô Khả Nhi cũng bị bóng dáng đó hấp dẫn, người đó có thân hình cao thẳng, khí chất thanh nhã xuân phong, hiển nhiên đó mới là "món ăn" của Tô Khả Nhi, nhưng qua khóe mắt, Tô Khả Nhi nhìn thấy vẻ cái chau mày của Tề Tú Viên ngay bên cạnh, mặc dù dung mạo tuyệt mỹ của Tề Tú Viện lộ tia sơ hở gì nhưng Tô Khả Nhi nhạy cảm nhận ra ngay, thầm nghĩ, chẳng lẽ vị đệ nhất mỹ nhân của kinh thành cũng thích người đàn ông vừa ngang qua hay sao!


      "Mạc Dạ Ly tướng quân cũng tới, có người Tiêu Vương gia cũng tới, ngày hôm nay là hội tụ nhiều thanh niên tài tuấn, quả nhiên là náo nhiệt." khá xinh đẹp , đầu cái trâm ngọc, người mặc trang phục thêu phượng hoàng màu tím nhạt, trông rất khả ái.


      vừa xong, thiếu nữ khác lại quay sang nhìn Tề Tú Viện, giọng điệu trêu ghẹo : "Tiêu Vương gia đến, đều là công lao của Tề tỷ tỷ."


      Tề Tú Viện cười tươi như hoa, phản bác: "Nào có...liên quan gì đến ta chứ? Tú Viện có khả năng đó."


      Thiếu nữ kia lanh miệng trả lời: "Sao lại liên quan gì? Tiêu Vương gia đến là do tình ý của Tề tỷ tỷ, chúng ta đều thấy mà! Tiêu Vương gia có tiếng là người nghiêm nghị lạnh lùng cao ngạo ở trong triều, đối với việc tuyển chọn Vương phi vô cùng cẩn trọng, với dung mạo gia cảnh của Tề tỷ tỷ đương nhiên rất thích hợp với thân phận Vương phi rồi, hoàn toàn xứng đáng."


      'Tiểu Liên, ngươi đừng đùa, nếu , ta tha cho ngươi đâu." Tề Tú Viện khiển trách, đôi mắt thanh tú lay động như có điều gì đó thể ra.


      Tô Khả Nhi ngồi bên nghe mẩu đối thoại, liền bừng tỉnh, ra tên Tiêu Thương này Tề Tú Viện, khó trách lại tức giận khi mình như vậy, quả , con mắt của cao siêu! Nếu như so với Tề Tú Viện, ấy khuynh quốc khuynh thành như vậy, dung mạo dáng dấp mềm mại như liễu, tuy thân phận được cao quý như , tuy nhiên, cũng phải lại, nếu ai lấy được tuyệt đại mỹ nhân Tề Tú Viện cũng là may mắn của người đó.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 12



      Bên trong Khắc Hoa các vô cùng tráng lệ, những dải lụa mỏng màu đỏ từ xà nhà trút xuống, bên trong là lụa mỏng màu trắng trơn, tám trụ cột màu đỏ nổi bật, từng cây cột đều treo những bức vẽ nhiều màu sắc, đó là các bức họa hình động vật trông rất sống động, cũng hết sức đồ sộ, bốn phía vách tường cũng được treo các bức thư họa tinh phẩm, lan can lầu hai cũng dùng vải đỏ thắt thành bông hoa, trông rất long trọng.


      Sân khấu được bố trí tại trung tâm, bên dưới sân khấu đặt hơn hai mươi cái bàn, có thể chứa hơn năm mươi người, mà ở lầu hai là những sương phòng khép kín, các công tử tự chọn ình vị trí có tầm nhìn tốt nhất, lầu hai có đặt hai cái bàn phía có thể quan sát được toàn bộ sân khấu, ở đó đặt hai chiếc tràng kỷ màu vàng được trạm trổ tinh xảo, bàn bày sẵn điểm tâm đẳng cấp, vị trí này, người bình thường thể ngồi, chắc là chuẩn bị cho quý tộc hoàng cung ngồi.


      Hội thi bắt đầu, Tô Khả Nhi theo mọi người vào đại sảnh, sau đó, tìm vị trí có người rồi ngồi xuống, bởi vì muốn gặp những phiền toái cần thiết, muốn gần người khác quá, chọn vị trí ở trong góc trong, còn các vị tiểu thư mỗi nàng đều chọn ình chỗ ngay đằng trước, vị trí bắt mắt nhất, có hai vị tiểu thư vì chỗ ngồi mà tranh chấp nhau vài câu, có chút thoải mái, còn Tề Tú Viện căn bản cũng cần lo lắng tìm chỗ ngồi, bởi vì chỗ ngồi của nàng được đặt sẵn, ngay dưới trước sân khấu.


      "Tô nương, sao nương lại chọn vị trí này?" Nha hoàn của Tô Khả Nhi khó hiểu hỏi.


      'Vị trí này cũng tồi mà." Tô Khả Nhi mím môi, hề có ý định đến tranh thắng thua gì, chỉ đến để vui thôi.


      Lúc này, trong đại đường, nhìn toàn bộ, nam đều là hoa phục gấm, mũ ngọc đầu, còn nữ nhan sắc mỹ lệ, trang phục rực rỡ, trang sức đầy đầu, lóng lánh, càng tăng thêm vẻ sáng chói. Tô Khả Nhi thở ra, tự mình rót ly nước chè xanh, uống ngụm.


      Lúc này, sân khấu vị nam tử trung niên cười rạng rỡ hướng mọi người phất phất tay áo, cất tiếng : "Các vị công tử tiểu thư, xin hãy yên lặng chút, tại hội thi lần này được mở ra, rất vui mừng các tiểu thư công tử có thể tham gia đầy đủ, hội thi lần này mang ý nghĩa trọng đại, chính là kinh động đến Hoàng thượng." xong, liền ôm quyền tôn kính, tiếp: "Hoàng thượng mở kim khẩu, nếu công tử nhà ai tài văn chương hơn người, nổi bật hơn người, được tiến cử vào cung làm quan văn, còn các vị tiểu thư, người nào có diện mạo xinh đẹp thiên tư, nếu có tài nghệ phi phàm, trổ hết tài năng, cũng có cơ hội được tuyển vào cung là phi."


      Những lời này vừa thốt ra, trong đại đường im lặng chợt vang lên những tiếng bàn luận huyên náo, các thiếu nữ mỗi người đều lộ sắc mặt vui mừng, những thanh véo von ngừng, lúc này, sân khấu, người nam tử trung niên tuyên bố hội thi bắt đầu.


      Hội thi bao gồm thi cầm kỳ thư họa, cầm, là các vị tiểu thư trình diễn nhạc khúc tâm đắc nhất, kỳ, là đánh cờ ở mỗi bàn cờ được đặt sẵn ở bên, thư, là các vị công tử tự mình làm thơ từ để dự thi, họa cũng như vậy, các vị công tử thiên kim trổ hết sở trường vẽ tranh của mình ra, để mọi người thưởng thức đánh giá.


      Mọi người chờ đợi vị tiểu thư nào lên biểu diễn, lúc này, vị tiểu thư can đảm bước lên biểu diễn, chỉ thấy tay nàng gẩy dây đàn, tiếng đàn trong trẻo vang lên làm cho đại sảnh huyên náo trở nên yên tĩnh, khúc nhạc vô danh, tiếng đàn uyển chuyển, xuân ý mông lung, thanh thoát động lòng người, cả hội thi tràn ngập hợp nhất mạnh mẽ của hương vị, tiết mục vừa mới bắt đầu vang lên những tiếng trầm khen ngợi.


      Tô Khả Nhi say mê nghe, đánh đàn như này, dựa vào thiên phú là chuyện, nhưng sau đó quan trọng hơn cả là phải có nỗ lực rèn luyện bền bỉ, mà nữ tử cổ đại từ học cầm rồi, kiên trì bền bỉ, nhiều lần luyện tập, thực là ở sân khấu mười phút bằng dưới sân khấu luyện tập mười năm, Tô Khả Nhi đối ước ao được phần tài nghệ của các nàng.


      sân khấu, tiếng đàn dứt, thiếu nữ hơi quỳ xuống tạ lễ với mọi người, sau đó xuống sân khấu, tiếp theo, Lưu Khoan Thai lên, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy tự tinh, cũng thể luôn là tiểu thư duyên dáng, ta chẳng cần phải chuẩn bị đàn gì cả, mà gia đình nhà của ta mang lên sân khấu, Tô Khả Nhi chống cằm, chờ mong màn biểu diễn của Lưu Khoan Thai, muốn xem ta thể như thế nào?


      Tiếng đàn của Lưu Khoan Thai cất lên, tuy nhiên, khác so với thiếu nữ dự thi trước, tiếng đàn của Lưu Khoan Thai có trống rỗng hỗn loạn, sắc thô ráp, tuy nhiên, khó nghe mà là thể nghe lọt tai được, hấp dẫn người nghe vào trạng thái say mê, ánh mắt của Tô Khả Nhi mông lung khắp nơi bỗng dưng nhìn thấy lầu hai có bóng dáng quen quen, chỉ thấy ở đó Tiêu Thương ngồi dựa vào ghế, khuôn mặt tuấn tú, dáng dấp uy nghiêm, người mặc kim bào làm ta trông rất uy nghiêm khí phách, quý khí bức người, bất khả xâm phạm, ngay ghế bên trái ta cũng có người ngồi đó, tầm ba mười tuổi, khuôn mặt nghiêm trang, cũng mặc áo bào, ngọc quan đầu, uy phong nghiêm nghị.


      Tô Khả Nhi nhìn theo ánh mắt của Tiêu Thương, khó nhận ra, ta hướng về Tề Tú Viện kiều mị như hoa ngồi trước sân khấu, Tề Tú Viện như cảm nhận được ánh mắt nóng rực cuồng vọng của Tiêu Thương, cụp mắt xuống, lông mi run rẩy, khẽ cắn môi, e lệ.


      Tô Khả Nhi nhếch miệng châm biếm, tên Tiêu Thương này tự ình là thanh cao ngạo mạn, nhìn thấy mỹ nhân cũng biến thành dã thú! còn tưởng ta là thánh nhân, có thất tình lục dục chứ!


      Lúc này ở sân khấu, Lưu Khoan Thai cũng biết biểu của mình được tốt, cho nên lúc bước xuống sân khấu, có chút luống cuống nhẫm phải vạt váy suýt nữa ngã xuống, tất cả mọi người bên dưới đều lộ ánh mắt lo lắng, còn trong góc Tô Khả Nhi lại nở nụ cười nhạt, mắt nheo lại nhìn xung quanh, lơ đãng chạm phải ánh mắt sắc bén của Tiêu Thương có lửa giận, ánh mắt thể cảnh cáo.


      Tô Khả Nhi chẳng sợ gì, lè lưỡi trêu , rồi giả mặt quỷ, rồi trừng mắt, sau đó hừ tiếng, hất đầu.


      Tiêu Thương ngồi ở sầm mặt xuống, giận giữ nhíu mày lại, hừ tiếng, cuối cùng nhìn Tô Khả nhi với ánh mắt hung dữ.


      Giữa lúc Tô Khả Nhi vùi đầu vào món điểm tâm sân khấu lại vang lên những tiếng xôn xao, tiếp theo, bóng dáng khuynh thành chậm rãi bước lên sân khấu, chính là Tề Tú Viện, chỉ thấy ấy nở nụ cười thản nhiên quyến rũ, chúm chím, hai lúm đồng ra, chẳng khác trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, tóc đen mượt như mây, đôi mắt sáng thông minh, chẳng thua kém gì Phi Yến trong cung nhà Hán, Bao Tự Tây Chu, Tề Tú Viện vừa lên sân khấu, các công tử bên dưới đều đứng hết lên, ánh mắt suồng sã thưởng thức như chưa từng thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành bao giờ vậy.


      Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn Tề Tú Viện ở sân khấu, lại nhìn thoáng qua Tiêu Thương, chỉ thấy ánh mắt sáng rực của ta hướng về kiều ảnh sân khấu, đầy hưởng thụ.


      Tề Tú Viện dùng ngón tay gẩy đàn, tiếp đó, trong đại sảnh vang lên thanh trong trẻo như giọt mưa xuân, trong lành như nước, sắc thâm thúy nhàng, linh hoạt kỳ ảo như nước trong nguồn núi chảy ra, chậm rãi vào lòng người mà an ủi nhân tâm, lại như hướng về bầu trời xa xăm xóa tan màn đêm tỏa ánh sáng rực rỡ, theo tiếng đàn uyển chuyển, mọi người trong đại sảnh đều trở nên say mê, nín thở đắm chìm vào điệu nhạc, Tô Khả Nhi cũng thầm khen ngợi trong lòng, Tề Tú Viện là thiên tài.


      Tô Khả Nhi chăm chú theo dõi, chợt thấy Tiêu Thương rời khỏi chỗ ngồi, bóng dáng cao lớn chắp tay đứng ở lan can khán đài, nhìn chớp mắt nữ tử sân khấu, đôi môi gợi cảm nở nụ cười dịu dàng, Tô Khả Nhi nghĩ thầm, cái Tề Tú Viện này chẳng bao lâu nữa bị Tiêu Thương đưa vào Vương phủ làm Vương phi rồi đây!


      Nhưng khi Tô Khả Nhi rời mắt khỏi đó chợt lại thấy ở cửa sổ Tây sương phòng cũng có bóng dáng tuấn tú dật đứng đó, khuôn mặt tuấn tú, Tô Khả Nhi làm sao quên được chứ? ta chính là người qua hành lang hôm nay, mỹ nam Mạc Dạ Ly mà! Đệ nhất mỹ nhân quả nhiên lợi hại, có sức ảnh hưởng lớn, thể nào sau cuộc thi này có bao nhiêu là nam tử mong muốn được để ý của ấy.


      Mạc Dạ Ly đứng ở cửa sổ chợt cảm thấy có ánh mắt ở bên dưới nhìn mình, mày nhíu lại, mặt đổi hướng, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi thấy ta nhìn mình, bất ngờ tim đập thình thịch, liền mở to mắt nhìn lại đôi mắt thâm sâu kia, hề tỏ ra thái độ e thẹn, mím môi, khẽ nở nụ cười, đúng lúc ấy, tiếng đàn ngưng, mọi người như hoàn hồn, tiếp đó, tiếng vỗ tay hoan hô sôi nổi.


      Trong tiếng vỗ tay, Tô Khả Nhi ngước mắt lên nhìn lần thứ hai hướng về phía tây, phát cửa sổ đóng lại, Tô Khả Nhi hơi thất vọng quay xuống, thấy Tề Tú Viện xuống, chưa kịp ngồi xuống bị người ngăn lại, cười :"Tề nương, Vương gia chúng tôi muốn mời nương lên lầu cùng nhau thưởng trà luận thi."


      Khuôn mặt trắng trẻo của Tề Tú Viện ửng đỏ, hơi trầm ngâm rồi mỉm cười gật đầu: "Vâng, xin công tử dẫn đường."


      Người thiếu niên dẫn Tề Tú Viện lên lầu, vào sương phòng phía đông, Tô Khả Nhi cũng nhận ra kỳ lạ, thấy bóng dáng của Tiêu Thương đó nữa, vậy có phải Vương gia được nhắc đến là Tiêu Thương ? Quả nhiên trong lòng nén nổi nỗi nhớ nhung da diết đối với mỹ nhân liền triển khai tấn công, đáng khinh!

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 13



      Đợi cho các vị tiểu thư luân phiên nhau biểu diễn xong, Lưu Khoan Thai thấy mình là người có trình độ kém nhất nên trong lòng rất oán thán muốn tìm ai đó để trút giận, ta thấy Tô Khả Nhi ngồi trong góc tách biệt hẳn với mọi người mặt lộ tia giảo hoạt, vừa rồi Tô Khả Nhi ta lớn lên trong nhân gian, vậy nữ tử ở trong nhân gian có tài nghệ gì được chứ? Lẽ nào ta ngồi trong góc là muốn ai phát ra? Lưu Khoan Thai hừ tiếng, vậy bản tiểu thư càng muốn ngươi xấu mặt, để ngươi lộ bộ mặt ra.


      Tô Khả Nhi chống cằm ánh mắt hướng về cửa sổ phía tây, vài lần ở cửa sổ phía đông nhưng đều đóng chặt cửa, biết người ở phía tây kia ở bên trong làm gì mà lộ mặt ra, mà Tiêu Thương ở phía đông từ lúc đón Tề Tú Viện cửa sổ cũng chưa mở ra lần nào nữa, Tô Khả Nhi thở dài, đồ ăn bàn bị ăn gần hết, chỉ còn lại đĩa đậu phộng, qua khóe mắt thấy có người bước tới, Tô Khả Nhi quay lại nhìn thấy Lưu Khoan Thai tươi cười đến, ta cười : "Tô nương, sao nương lại ngồi góc ở đây vậy? Các công tử và tiểu thư ở trong đại sảnh đều chờ đợi màn biểu diễn của nương đó!"


      Câu như sấm vang dội, mọi người trong đại sảnh đều dồn mắt về hai người đầy mong đợi, Tô Khả Nhi kinh ngạc, đưa mắt nhìn thấy Lưu Khoan Thai cười gian xảo, liền bóp vỡ vỏ đậu phộng trong tay, chớp mắt cười : "Tôi định biểu diễn gì hết."


      "Tô nương là biểu muội của Vương gia, vậy chắc nương rất đa tài đa nghệ rồi, nương hãy lên sân khấu trình diễn khúc nhạc cho chúng tôi thưởng thức!" Lưu Khoan Thai vẫn bỏ ý định.


      "Tôi..." Tô Khả Nhi định giải thích.


      Lưu Khoan Thai nhanh miệng tiếp lời: "Lẽ nào nương ngay cả cầm cũng biết?"


      Tô Khả Nhi chút suy nghĩ mà trả lời luôn:"Tôi đương nhiên là biết rồi." Các tiểu thư cổ đại là phải biết cầm nghệ, nếu như biết mất mặt.


      "Như vậy, Tô nương chắc muốn làm mất nhã hứng của các vị công tử đây, hãy lên sân khấu gảy bản !" Lưu Khoan Thai liền sử dụng ánh mắt chờ mong của mọi người mà ép Tô Khả Nhi.


      Tư tưởng của Tô Khả Nhi vang lên chuông báo, đồng thời trong lòng lại thầm mắng Lưu Khoan Thai, định rút lui cho xong, nhưng nghĩ lại, đến nước này rồi, nếu mình biểu diễn bị người ta coi thường, ai cũng có lòng hiếu thắng, mà Tô Khả Nhi cũng vậy, bản thân mình là người đại, đương nhiên thể thua trước người cổ đại được, tất nhiên là Lưu Khoan Thai muốn mất mặt, bằng thỏa nguyện cho ta, nghĩ xong, Tô Khả Nhi cất cao giọng : "Được! Nếu Lưu nương muốn Khả Nhi biểu diễn, Khả Nhi trốn tránh, cứ như vậy . Tuy nhiên các vị tiểu thư đều là tự đàn tự diễn, có chút đơn điệu, vậy Khả Nhi múa để giúp vui!"


      Vì sao Tô Khả Nhi lại muốn khiêu vũ? Bởi vì vừa có vị tiểu thư vừa tấu khúc nhạc tỳ bà giai điệu của Tây Vực, lời nhạc vui nhộn sôi động du dương, lúc đó, Tô Khả Nhi trong lòng thấy rất hay, khúc nhạc này nếu ở thời đại nhất định là khúc nhạc nổi tiếng, việc Tô Khả nhi muốn khiêu vũ chỉ là múa lắc bụng, là từng học qua môn đó, vậy lên sân khấu biểu diễn cho biết tay.


      Tô Khả Nhi tươi cười rạng rỡ đến chỗ vừa biểu diễn khúc nhạc tỳ bà, hỏi: "Tiểu thư có thể đánh lại khúc nhạc vừa rồi cho tôi được ?"


      Nữ tử đó ngẩn người, sau đó cười : "Tất nhiên là được." xong, ấy lần thứ hai bước lên sân khấu, Tô Khả Nhi hôm nay mặc trang phục màu xanh nhạt, cởi chiếc áo lụa mỏng bên ngoài ra, lộ ra chiếc eo bé, tuy nhiên, bên hông còn thiếu thiếu gì đó, Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn quanh, thấy bên hông của Lưu Khoan Thai có đeo chuỗi vòng trang sức có gắn chuông bạc, Tô Khả Nhi hỏi: "Lưu nương, nương có thể cho tôi mượn vòng trang sức dùng lát được "


      Lưu Khoan Thai mặc dù muốn nhưng trước ánh mắt của mọi người, cũng muốn tỏ ra mình keo kiệt, đành tháo vòng trang sức ra đưa cho Tô Khả Nhi: "cẩn thận, đừng làm hỏng của ta đấy."


      "Nếu hỏng, tôi bồi thường cho nương." Tô Khả Nhi trả lời, thấy Lưu Khoan Thai giận dỗi cắn môi, tỏ vẻ vui.


      Tô Khả Nhi đeo chiếc vòng trang sức bên hông, đây là chiếc vòng có gắn những chuông bạc, lúc bước vang lên tiếng chuông giòn tan vui nhộn đinh đinh đinh đinh, rất thích hợp với múa lắc bụng, Tô Khả Nhi duyên dáng bước lên sân khấu, còn hơn cả các tiểu thư lên đánh đàn, Tô Khả Nhi vừa bước lên liền vang lên những tiếng hoan hô, đặc biệt mọi người sớm bị khuôn mặt tú lệ và nụ cười ngọt ngào của Tô Khả Nhi làm ê hoặc rồi.


      Lúc này, tiếng đàn tỳ bà vang lên, đại sảnh tràn ngập thanh phong tình của giai điệu Tây vực, ở giữa sân khấu, Tô Khả Nhi bắt đầu múa, đầu tiên là uốn người, sử dụng chiếc eo mềm mại, rồi mười ngón tay dài nhàng di chuyển, bụng dưới bắt đầu khẽ lắc, cơ thể mềm dẻo, làn váy bay đầy mê hoặc, mọi người dưới sân khấu đều đứng hết lên "hay quá...hay quá" tiếng trầm trồ khen ngợi . mặt đều tỏ thái độ khó tin, đối với tư tưởng bảo thủ cổ đại với điệu múa quyến rũ như vậy đây là lần đầu tiên gặp.


      Nam tử dưới sân khấu bắt đầu nén nổi kích động đều tiến sát vào sân khấu, ai cũng muốn đến gần để nhìn màn biểu diễn của Tô Khả Nhi hơn, ngay cả những người luận thi ở hai bên và những những người thi đánh cờ cũng tiến hết đến dưới sân khấu.


      Tô Khả Nhi tươi cười quyến rũ, chiếc eo mềm mại đầy mê hoặc, đôi mắt trong trẻo lúng liếng, đột nhiên thấy tại cửa sổ phía tây có đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm về phía mình, là ta! Tô Khả Nhi chớp mi, mặt ửng hồng, trời ạ, ta nhìn mình! Theo tiếng nhạc uyển chuyển, động tác của Tô Khả Nhi cũng nhanh hơn, tiếng chuông giòn tan, cả người màu xanh tươi thướt tha kiều, điệu múa mềm dẻo linh hoạt, ánh mắt quyến rũ, phong tình...


      Tại sương phòng phía đông an tĩnh cũng bị bọn hạ nhân làm cho huyên náo, Tiêu Thương nhíu mày lại, đối diện với , Tề Tú Viện cầm quân cờ lên, thấy biểu của Tiêu Thương như vậy cũng nghe tiếng huyên náo ngoài cửa sổ, liền đặt quân cờ xuống, nở nụ cười khó hiểu, Tiêu Thương trầm giọng vọng ra ngoài: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"


      "Bẩm vương gia, là Tô nương múa sân khấu." Thủ vệ bên ngoài lên tiếng trả lời, bản thân cũng cố theo dõi.


      ta? Tiêu Thương nghi hoặc, đứng lên chắp tay ra ngoài, khi đẩy cửa ra, đập vào mắt là bóng dáng phong tư nhất mạt ở ngay sân khấu, nhìn kỹ xem nữ tử kia có đúng là Tô Khả Nhi ? Lúc này, chỉ thấy ta như con rắn uốn éo, eo cũng lắc theo từ từ quỳ xuống càng vạn phần xinh đẹp quyến rũ, giống như hồ , đối với nam nhân mà dùng cơ thể mê hoặc chẳng khác gì là đòn trí mạng chứ, trong lúc Tiêu Thương vô cùng ngạc nhiên thấy Tô Khả Nhi đưa tay tháo chuỗi chuông bạc ra hướng về phía nam tử rồi khẽ ném xuống, mấy vị công tử đều tranh nhanh nhau cướp lấy, người đẩy người kéo ai cũng muốn cướp lấy chuông bạc lại lần nữa tạo làn sóng tràn đến gần sân khấu, tiếng đàn vẫn réo rắt, còn Tô Khả Nhi vẫn múa rất dẻo dai linh hoạt, có dáng vẻ gì gọi là thẹn thùng xấu hổ, mà vẫn nở nụ cười ngọt ngào tươi tắn, giống như tinh, chỉ ánh mắt cũng làm ọi cảm xúc dâng trào, nụ cười mềm mại cũng làm cho huyết vũ tinh phong...


      Lại đến trong đạnh sảnh cánh nam nhân nhìn Tô Khả Nhi với ánh mắt điên cuống si mê, nhưng duy nhất có luồng ánh mắt mang theo giận giữ điên cuồng, dường như muốn đốt cháy nữ tử sân khấu thành tro bụi, ánh mắt Tiêu Thương đầy lãnh sát, khuôn mặt tuấn tú đầy nhục nhã trầm, đôi mày nhíu lại nguy hiểm, tay nắm chặt lại thành quyền, nhìn đài vẫn là bóng dáng vũ, căm giận càng tăng lên mãnh liệt, cũng hiểu bản thân lại, cũng thể lý giải được giận giữ của mình bắt nguồn từ đâu....


      sân khấu, Tô Khả Nhi cũng mơ hồ cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu sương từ sương phòng phía đông, vừa lúc tiếng đàn sắp ngừng lại, đưa mắt nhìn lên bắt gặp trước cửa sương phòng lầu hai là bóng dáng bá đạo cuồng vọng, Tô Khả Nhi cười rồi đưa ngón tay nhắn trắng trẻo đặt lên môi, sau đó mờ ám thổi làn hơi hướng về phía nam nhân, tiếp đó, tiếng đàn dứt, Tô Khả Nhi lập tức rũ bỏ vẻ mị mà khôi phục là dáng dấp thiếu nữ thuần thanh đẹp đẽ.


      Ở phía Tây, Phương An cũng nén nổi hưng phấn lộ ra mặt, kích động cười : "ha ha, tướng quân, kỹ thuật nhảy múa của vị nương này cũng kinh người."


      "Nang ta là thiên kim nhà ai?" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly cũng nở nụ cười hiếm có, nha đầu này cũng thú vị.


      "Nàng...Hình như là người của Tiêu vương phủ." Phương An trả lời, cũng vừa xuống lầu nghe ngóng được.


      "Tiêu vương phủ?" Mạc Dạ Ly .


      Từ sân khấu bước xuống, Tô Khả Nhi nghiễm nhiên trở thành đề tài quan tâm nóng hổi của thiên hạ, Lưu Khoan Thai vẻ mặt ngượng ngùng đứng trong đám đông, cuối cùng dẫn hạ nhân bỏ , Tô Khả Nhi cũng biết mình rước lấy phiền, muốn cùng nha hoàn rời bị quý công tử mập mạp đưa tay ngăn lại: "Tô nương, là tài nghệ, tại hạ là Lý Cuồng, là..."


      Tô Khả Nhi biết tán linh tinh, nghe đến đây cắt ngang, : " ngại quá! Lý Cuồng công tử, bản nương có việc phải rời ." xong, kéo nha hoàn vội vã hướng ra cửa.


      Tô Khả Nhi giống như tinh quyến rũ người khác, khi mê hoặc người xong liền quay người bỏ , Mạc Dạ Ly đứng ở cửa sổ thấy bóng dáng vội vã trốn của Tô Khả Nhi, lần thứ hai nở nụ cười thú vị.


      Còn ở sương phòng phía Đông, sắc mặt Tiêu Thương càng lúc càng đen hơn cả bóng đêm, còn hình tượng ôn nhã như trước nữa, ánh mắt lạnh lùng tia tình cảm, ngay cả với người đối diện cũng nảy sinh thái độ khó chịu vô cớ, Tề Tú Viện cảm nhận được vô cớ phẫn nộ, liền : "Vương gia..." Tề Tú Viện hiểu, vì sao mới vừa rồi còn rất tao nhã nay lại trở nên máu lạnh như vậy?

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 14



      bóng dáng ngang tàng cuồng ngạo bước vào Tiêu vương phủ, Tiêu Thương với khuôn mặt hờ hững, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo, ai thấy cũng phải lui xuống, quản gia sửng sốt chút, cúi đầu tiến lên cung nghênh: "Chủ tử về."


      "Tô Khả Nhi đâu?" Tiêu Thương trầm giọng hỏi.


      Quản gia ngỡ ngàng, chẳng phải Tô tiểu thư tham gia hội thi cùng Vương gia hay sao? Vì sao Vương gia trở về là hỏi ngay Tô nương rồi? Quản gia nghi hoặc ngước lên hỏi: "Chủ tử, Tô nương còn chưa về ạ."


      Tin tức này càng làm cho sắc mặt của Tiêu Thương thêm u, mắt nheo lại, cái gì? Nha đầu làm mất mặt Vương phủ như vậy mà còn lớn mật ở bên ngoài chưa về? Tô Khả Nhi lần này múa sân khấu mặc dù áp đảo toàn bộ, nhưng kỹ thuật nhảy lại quá khác người, hình dáng mị, dâm đãng lỗ mãng, mê hoặc nhân tâm, hoàn toàn phải là điệu múa của khuê nữ, nếu ta là nữ tử của nhà người khác kệ, nhưng ta lại là người của Tiêu vương phủ, nếu chuyện này lưu truyền ra ngoài Tiêu Thương còn mặt mũi nào nữa chứ?


      Thấy sắc mặt chủ tử khó coi, quản gia càng nghi ngờ, Tiêu Thương hừ tiếng rồi : "Khi nào ta về cầu ta đến gặp bản vương ngay." Phân phó xong, Tiêu Thương thẳng về thư phòng.


      Sau khi ra khỏi hội thi Tô Khả Nhi về Vương phủ ngay mà cùng nha hoàn dạo phố, khó có được thời gian ra ngoài, có mà ngốc mà trở về ngay! Chỉ hơi tiếc là người có mang theo nhiều tiền, có số thứ chỉ có thể ngắm nghía thôi, lúc này, ngắm nhìn say sưa viên trân châu to bằng ngón cái, ông chủ thúc giục: "Tiểu thư, xem xong chưa? Rốt cuộc nương có mua , mua đừng cản trở việc bán hàng của tôi."


      "Cái này giá bao nhiêu?" Tô Khả Nhi mở miệng hỏi.


      "Mười hai lượng." Ông chủ đáp.


      Mười hai? Tô khả Nhi đau lòng thấy người mình chỉ còn năm lượng, nghĩ thầm, nhưng mình có thể trả giá xuống năm lượng, nghĩ xong, Tô Khả Nhi lập tức tỏ thái độ kinh ngạc: "Cái gì? viên trân châu mà mười hai lượng? Ông chủ muốn giết người à? viên trân châu mười hai lượng ai dám mua!"


      Ông chủ liền tỏ thái độ khinh thường, mặt lộ vẻ bất mãn phiền hà: " nương, đây chính là trân châu ở Nam Hải, trân quý dị thường, loại này cũng chỉ phù hợp với những người trong hoàng thất, nếu nương muốn mua để lại. Đừng ở đây phá hoại nữa, nương mua nổi đâu."


      Tô Khả Nhi thấy ông chủ khó như vậy đành phải : "Năm lượng nhé. Ông bán cho tôi , ông bày hàng ở đây cũng chỉ mong bán được hàng thôi mà."


      " nương, hôm nay buôn bán ế ẩm, nương vì thế mà làm khó ta, mua chỗ khác ." xong, ông chủ lấy lại viên trân châu tay Khả Nhi.


      Đúng lúc nén bạc màu trắng từ người bên cạnh Tô Khả Nhi đưa ra, giọng vang lên: "Vậy viên trân châu này thiếu chủ nhà ta mua."


      Tô Khả Nhi kinh ngạc quay sang, chỉ thấy sau lưng mình có thiếu niên biết đứng đó từ bao giờ, rất đẹp trai, người mặc y phục màu lam, người thiếu niên mỉm cười với Tô Khả Nhi, thấy ông chủ cướp lấy nén bạc với tốc độ kinh người, rồi lập tức đưa ra viên trân châu cười nịnh nọt: "Công tử, của ngươi."


      Trong lúc Tô Khả Nhi tức giận thấy viên trân châu mà mình thèm muốn đến dãi giờ bị người khác mua mất, người thiếu niên hướng về Tô Khả Nhi cười : "Tô nương, đây là chủ tử của ta mua tặng cho nương, mời nương hãy nhận lấy."


      Tô Khả Nhi giật mình, dám tin người thiếu niên trước mặt, cái gì? Mua tặng mình phải ? Tô Khả Nhi hiểu, hỏi: "Chủ tử của huynh là ai?"


      "Chủ tử nhà ta , nương sau này biết là ai." xong, thiếu niên đặt viên trân châu vào trong tay Tô Khả Nhi rồi xoay người bước , để lại Tô Khả Nhi vẫn ngạc nhiên đứng ngây ra ở đó hiểu gì, đến nửa buổi mới hoàn hồn, thầm kêu, vậy rốt cuộc vị công tử đó là cố tình? Mua tặng trân châu ình? Còn sau này gặp lại? Vậy có phải tên công tử béo mập lần trước mình cự tuyệt nhỉ? Nhưng thấy thiếu niên này rất lễ phép, vậy suy đoán vừa rồi là đúng, vậy người đó là ai?


      Tô Khả Nhi muốn, vậy mà vị công tử kia còn sau này gặp lại, vậy lúc đó gặp vậy! cầm viên trân châu trở về Tiêu vương phủ, được nửa đường, đột nhiên có linh cảm bất thường, tại hội thi, ràng thấy vẻ mặt tức giận của Tiêu Thương, nghĩ đến lần này trở về thể nào cũng bị giáo huấn trận à xem.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :