[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 26

      Lúc Như Ý ra khỏi phòng, nàng mới sợ hãi tay chân nhũn ra.

      Nàng nhớ lại những lời lúc nãy mình mới , ảo não vỗ vỗ đầu mình, làm sao xúc động, liền ra hết toàn bộ lời giấu trong đáy lòng. Hơn nữa, nàng lại còn cảm thấy Thái Tử uy hiếp đáng sợ, thế nhưng chuyện với Thái Tử như chuyện với bằng hữu kiêng kị gì.

      Tuy rằng lúc này Thái Tử có ý trách tội nàng, nhưng qua thời gian nữa có thể mới tính sổ hay .

      Nàng nhịn được quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau, khỏi thở dài hơi.

      Nhưng lúc này đứng ở đây, cũng nghĩ ra cái gì.

      Như Ý tìm người hỏi đường, trở lại phòng Thược Dược giúp nàng thu thập.

      Lúc nàng tiến vào Thược Dược vẫn còn thu thập, nhìn thấy Như Ý đến, Thược Dược lại như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng với nàng: "Phu nhân, may mắn vài thứ thường dùng chúng ta đều mang đến, nơi này đại kiện gì đó ngược lại là thiếu, tiểu kiện lại là có."

      Như Ý gật gật đầu, nhìn thoáng qua Thược Dược thu thập phòng ở, cũng có nhiều khác biệt lớn so với lúc ở Đông cung: "Vất vả ngươi rồi!"

      " vất vả..." Thược Dược lắc lắc đầu, nhưng có chút do dự nhìn Như Ý, mở miệng hỏi: "Phu nhân, điện hạ thế nào?"

      "Tốt vô cùng."

      Như Ý biết bị bệnh dịch có triệu chứng gì, nhưng trước kia nàng gặp qua người bị bệnh dịch trong thôn, cơ bản đều nằm giường mê man, nửa phần khí lực cũng có. Còn Thái Tử, tuy rằng sắc mặt vàng như nến, thoạt nhìn hư nhược, nhưng tốt hơn nàng dự đoán trước khi đến rất nhiều.

      Bất quá, cho dù tình huống có tốt, đó cũng là bệnh dịch dễ lây nhiễm. Nghĩ đến đây, Như Ý với Thược Dược: "Ngươi giúp ta lấy nước ấm, ta muốn tắm chút, lại đổi y phục."

      "Dạ."

      Thược Dược gật gật đầu, nhiều lời liền dứt khoát đến gian ngoài.

      Bất quá Thược Dược còn chưa ra ngoài được chốc lát, liền trở lại, theo sau là 2 thái giám cái mang nước đến, còn có tiểu thái giám lúc nãy gặp trong phòng Thái Tử tay cầm chén thuốc đến.

      "Trần phu nhân, đây là Thái Tử điện hạ phân phó nô tài đưa đến."

      "Vất vả các ngươi!"

      Như Ý tiếp nhận chén thuốc kia, dứt khoát hớp uống xuống, sau đó lấy khăn lau miệng.

      Buông chén xuống, nàng nhìn nhìn Thược Dược đứng bên cạnh, nhịn được hỏi câu: "Có còn hay , ta muốn cho cung nữ của ta uống chén."

      Nàng đại khái biết thuốc này dùng để phòng ngừa truyền nhiễm, Thược Dược theo nàng tiến vào, nàng thể mặc kệ nàng, tuy rằng Thược Dược chưa tiếp xúc qua Thái Tử, nhưng bệnh khuẩn cũng có thể gián tiếp truyền nhiễm.

      "Đa tạ phu nhân quan tâm, nô tỳ uống rồi."

      Thược Dược cảm kích , đợi đến lúc mấy thái giám rời Thược Dược mới mở miệng : "Lúc nô tỳ vừa mới đến, Ngụy thái y liền phái người đưa thuốc cho nô tỳ, người sống ở chỗ này sớm muộn gì cũng phải uống. Còn khi nào rửa mặt chải đầu, thay quần áo đều phải dùng nước nóng luộc qua."

      Như Ý nghe vậy liền có chút kinh ngạc, nàng nghĩ đến hoàng cung cổ đại phòng tật bệnh thế nhưng làm toàn diện như vậy, hơn nữa nếu thuốc này có thể ngăn chặn truyền nhiễm, tại sao mọi người còn sợ như vậy.

      Nàng có chút trầm tư hiểu nội tình, sau này Thược Dược giải đáp nghi vấn nàng mới biết là mình nghĩ nhiều, thái y đưa thuốc đến kỳ cũng thể giống vắc-xin đại phòng bệnh được 100%, chỉ có thể là giảm bớt tỷ lệ lây bệnh, gia tăng thể chất. Mà dùng nước vôi ấm sát trùng, cũng sớm có chỗ sùng bái. Nhưng thực những việc này chỉ có thể là giảm bớt truyền nhiễm, lại thể ngăn chặn, vẫn có người bị lây bệnh.

      "Kỳ , nơi này cũng tốt vô cùng." Như Ý tắm rửa xong, vừa là an ủi mình, vừa là an ủi Thược Dược đứng phía sau mình, "Ta vẫn tưởng rằng, nơi này thực loạn, mọi người chừng đều kinh hoàng, tùy thời cũng có thể bị truyền nhiễm. Nhưng ngươi xem, Thái Tử nhìn tốt vô cùng, người nơi này cũng lộn xộn, bây giờ còn có thêm người nhiễm bệnh."

      Thược Dược gật gật đầu, dường như do dự, cuối cùng ấp a ấp úng : "Phu nhân... có cần nô tỳ theo người đến hầu hạ Thái Tử ?"

      Như Ý giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt chần chờ của Thược Dược, biết nàng muốn.

      Nàng cười cười, vỗ tay Thược Dược cái, mở miệng : "Có ta hầu hạ đủ rồi, ngươi Trù phòng hỗ trợ sắc thuốc nấu cơm !"

      Nàng cũng muốn cưỡng cầu Thược Dược, Thược Dược phải Tào nhũ nương, có khả năng cúc cung tận tụy với chủ tử làm đến chết mới ngừng tay. Có thể tới nơi này cùng nàng, Như Ý cảm động.

      "Chủ tử có gì phân phó, cứ việc gọi nô tỳ."

      Thược Dược cảm động mím môi, nhưng vẫn chấp nhận Như Ý an bài.

      Đối với chuyện này Như Ý cũng thất vọng, chỉ cười cười.

      Như Ý thu thập xong, lúc trở lại phòng Thái Tử, Thái Tử tựa vào giường đọc sách, Như Ý vào cũng chỉ hơi hơi nâng mắt lên, cũng gì.

      Như Ý đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cả buổi, lại thấy Thái Tử có việc gì cần nàng làm, nàng cũng biết tại sao, trong lòng lại nhịn được có chút thất vọng, khi đến đây nàng chuẩn bị phải làm việc mệt nhọc, tại nàng lại đứng ngẩn người.

      " cần đứng, ngươi tìm việc làm , có việc ta phân phó ngươi."

      Thái Tử ngẩng đầu, thân thủ lật qua trang khác, thuận miệng câu.

      "Đa tạ Điện hạ."

      Như Ý nhìn ghế dựa đặt cạnh giường, qua ngồi xuống, để Thái Tử có việc gì phân phó dễ dàng nhìn thấy.

      Nửa canh giờ trôi qua, trong phòng yên tĩnh, Thái Tử vẫn duy trì tư thế đọc sách, nhưng Như Ý lại có chút chịu nổi, nàng nghe tiếng ve kêu ngoài phòng, lại nhịn được nhìn chằm chằm bày biện trong phòng ngẩn người lát, tiếp đó, lại tự chủ đưa mắt nhìn Thái Tử.

      Tuy rằng sắc mặt Thái Tử có vài phần vàng như nến, thần sắc cũng đủ, nhưng nhìn giống người bị bệnh dịch, còn dư tâm đọc sách…

      Đến lúc này, Như Ý cũng cảm thấy có chút ngồi được nữa, muốn ngủ, nhưng tinh thần Thái Tử vẫn tốt đọc sách như cũ, mệt sao?

      Trong lòng nàng thầm , thu hồi ánh mắt, lần nữa bắt đầu đánh giá gian phòng.

      Bài trí đều vô cùng bình thường, nhưng những thứ cần dùng hằng ngày thứ cũng thiếu, tuy rằng giống Đông cung giữa ngày hè thường bày khối băng xa xỉ, nhưng hướng phòng này rất tốt, cũng nóng, hơn nữa lúc này Thái Tử sinh bệnh dùng khối băng khả năng cũng tốt.

      là quyển cấm, kỳ cũng tính là chịu tội.

      Đương nhiên Như Ý cũng biết đây là suy nghĩ của mình, giống như Thái Tử từ xuất thân cao quý, làm sao có thể chịu đựng hoàn cảnh như vậy...

      Đầu này Như Ý suy nghĩ miên man, đầu khác, Như Ý lại biết, tay Thái Tử buông sách, nhìn dáng vẻ ngẩn người của nàng.

      Thái Tử cũng biết tại sao mình lại thay đổi chủ ý, cho phép Như Ý đến hầu hạ. Lúc này, dựa theo tính tình của , tuyệt đối để Như Ý người hoàn toàn tín nhiệm bên cạnh. Trước giờ tin tưởng nữ nhân có thể hi sinh tính mạng tới chiếu cố mình, ngay cả thê tử kết tóc với Trần Nguyên Hương cũng làm được như vậy, những nữ nhân này làm sao có thể làm được.

      Lúc hỏi Như Ý trong đáy lòng có đáp án, nhưng lại nghĩ đến, Như Ý thừa nhận ý nghĩ chân nhất của nàng. Cuối cùng đối phương cũng nguyên nhân lưu lại cùng , có lẽ chính nàng cũng ràng. Nhưng lại cảm thấy lúc đó ít nhất Như Ý muốn lưu lại chiếu cố .

      nghĩ tới nguyên nhân mình ra quyết định, có lẽ là bởi vì nàng , hoặc giả có lẽ là bị bệnh hư nhược rồi, chính cũng ý thức được hy vọng có người đến chiếu cố...

      Ít nhất, tựa như nguyên nhân ngay từ đầu nguyện ý thân cận nữ nhân này, cũng phải chán ghét nàng, đơn giản nàng là cái ngoài ý muốn.

      Thẳng đến vãn thiện được đưa đến Thái Tử cũng phân phó Như Ý làm bất cứ việc gì, Như Ý cũng nghĩ đến, tới chiếu cố Thái Tử chính là nàng ngồi yên trong phòng nguyên buổi chiều.

      Bất quá, tốt xấu xem như bữa tối nàng cũng có việc để làm, hầu hạ Thái Tử dùng cơm uống thuốc.

      Đồ ăn và thuốc được để trong cái trong làn đưa đến. Như Ý tiếp nhận mở ra, ba đĩa đồ ăn, bát cháo, làm cũng tinh xảo. Mặc dù có cá có thịt, chỉ là Như Ý nghĩ đến lần trước Thái Tử đến phòng nàng dùng cơm rất phô trương, lúc này trong lòng nhịn được có chút khổ sở thay Thái Tử.

      Nàng lúc này, mới ràng cảm nhận được Thái Tử bị quyển cấm.

      Nàng mang đồ ăn từ trong làn ra, thu liễm cảm xúc cần thiết của mình, nâng lên tươi cười, mở miệng : "Điện hạ, nô tỳ cho bồi người dùng cơm."

      Thái Tử lại buông sách xuống, vén chăn lên mở miệng : "Đỡ ta xuống giường dùng ."

      Tay Như Ý muốn lấy bàn liền dừng lại, cũng nhiều lời khuyên bảo, ngoan ngoãn tới cạnh Thái Tử, muốn đỡ lấy , thấy Thái Tử tự xuống rồi. Như Ý chỉ có thể đến cạnh Thái Tử, theo bên cạnh Thái Tử ngừa vạn nhất chân nhuyễn suy yếu ngã sấp xuống.

      Thái Tử vững vàng tới trước bàn, ngồi xuống, nhận lấy đũa Như Ý đưa lên, trực tiếp cầm bát lên bắt đầu ăn, phảng phất như ăn sơn hào hải vị lúc còn ở Đông cung, mặt có nửa phần ghét bỏ.

      Cháo dùng xong nửa chén, cũng ăn mấy miếng rau xanh xào có chút biến vàng, thậm chí ngay cả cá Như Ý nhìn nhìn ra hình dạng cũng động mấy đũa. Dáng vẻ kia, khiến Như Ý nhịn được hoài nghi, đồ ăn này có phải chỉ là nhìn tốt lắm hay , hương vị cũng đến nỗi tệ lắm.

      Nhưng đợi đến lúc Như Ý trở về phòng, ăn tới đồ ăn giống Thái Tử, nàng nhịn được nhíu mày.

      Đừng tới Thái Tử ăn sung mặc sướng như vậy, ngay cả Như Ý từng trải qua cực khổ cũng cảm thấy đồ ăn này miễn cưỡng mới có thể chấp nhận mà thôi.

      Dùng cơm chiều xong, Thái Tử đuổi Như Ý về, nàng ngày mai lại đến.

      Như Ý qua loa ăn đồ ăn, nằm giường nệm thêu nàng mang từ Đông cung đến, trong lòng ngược lại biết là may mắn hay thất vọng, hầu hạ Thái Tử là việc quá dễ dàng, nàng chuẩn bị tâm lý căn bản chính là làm công.

      Nhưng thẳng đến nửa đêm, nàng mới biết được dường như mình suy nghĩ có chút tốt đẹp.

      Lúc nửa đêm, nàng mơ màng ngủ, ngoài phòng trận huyên náo, nàng mơ mơ màng màng gọi Thược Dược, Thược Dược cầm nến đến mặt thất kinh hồi bẩm với nàng: "Phu nhân, Điện hạ bên kia xong!"

      Tác giả có lời muốn : Thái Tử đối đãi với Như Ý tuyệt đối đặc biệt, có người đoán ra nguyên nhân, giống như kiếp trước Như Ý có đại ân với Thái Tử …linh tinh, các ngươi suy nghĩ nhiều ha ha. Ta chỉ có thể , lúc này Như Ý là đặc biệt với Thái Tử, nhưng ít nhất bây giờ Thái Tử cũng phải là thích hoặc là thế nào... Như Ý. Thái Tử Như Ý, nhưng mức độ , cũng căn cứ vào mức độ trả giá của Như Ý.

      Bởi vì văn này tuyệt đối phải thánh nữ... Cho nên ta viết tương đối bình thản, tương đối nước chảy đá mòn, cũng rất ngọt.
      Layla06, amandatruc, heartheart78812 others thích bài này.

    2. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 27

      Như Ý lập tức bừng tỉnh, chân còn chưa mang giày, từ giường chạy xuống, tóm Thược Dược vội hỏi: "Làm sao xong? xảy ra chuyện gì?"

      ràng lúc nàng từ nơi đó về, Thái Tử vẫn còn tốt.

      "Nô tỳ biết, Ngụy thái y chạy qua."

      Thược Dược nắm chặt ngọn nến, nàng lo lắng Thái Tử gặp chuyện may, nếu Thái Tử xảy ra chuyện, đám người các nàng đều sống được.

      "Đừng nữa, ngươi nhanh lấy quần áo của ta tới đây."

      Lúc này Như Ý hận thể lập tức tới xem tình huống, nhưng nàng cố nén nôn nóng, đến mức mặc trung y tóc tai bù xù như tại liền qua. Nàng bên cúi xuống mang giày, bên nhịn được miên man suy đoán: phải do buổi chiều nàng làm việc gì tốt nên Thái Tử mới như vậy?

      Cũng khó trách nàng miên man suy nghĩ, lúc trước nàng đến Thái Tử còn tốt, nàng vừa hầu hạ Thái Tử buổi chiều, Thái Tử liền xảy ra chuyện, khiến nàng rất khó nghĩ đến tại mình.

      Phòng Như Ý cách phòng Thái Tử cũng xa, đợi đến lúc Như Ý đuổi tới, Tào nhũ nương cũng vừa khoác y phục vừa chạy tới, đứng ở cửa lo lắng nhìn quanh, lại bởi vì tiểu thái giám ngăn cản, thủy chung thể vào.

      "Tào tại sao người cũng tới?"

      Thanh Như Ý làm Tào nhũ nương xoay người, lại thấy tuy rằng Như Ý mặc hoàn chỉnh đến đây, nhưng tóc tai hỗn độn, quần áo xốc xếch, cũng ràng nàng là vội vàng chạy tới.

      "Trần phu nhân, nghe thấy tin tức điện hạ bình an, nô tỳ an tâm." Tào nhũ nương tóm lấy tay Như Ý, mở miệng , "Trần phu nhân, người với Thái Tử, để nô tỳ chiếu cố !"

      "Tào , Điện hạ muốn người vào, người về phòng nghỉ tạm , nơi này có ta."

      Chuyện này, Như Ý nào dám làm chủ, chỉ có thể khuyên bảo. Buổi chiều Thái Tử kiên quyết, nàng cũng nhìn vào mắt, nếu để Tào nhũ nương vào vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai cũng chịu trách nhiệm nổi.

      "Đúng a, Tào phu nhân, người đừng làm khó dễ nô tài!" Tiểu thái giám cũng khó xử, mắt thấy Như Ý khuyên nhủ, cũng nhanh chóng khuyên.

      ", ta làm khó dễ các ngươi, ta ở chỗ này chờ."

      Như Ý còn muốn thêm gì nữa, nhưng thấy Tào nhũ nương dáng vẻ kiên quyết, biết nhiều lời vô ích, trong đầu nàng cũng gấp, liền vội vàng vào phòng.

      Như Ý vừa vào trong phòng Thái Tử được người nâng ghé vào bên giường cầm ống nhổ nôn ra, cho dù Thái Tử luôn luôn chất xuất chúng, lúc này cũng có vẻ hết sức chật vật.

      vất vả Thái Tử mới nôn xong dời ống nhổ, Như Ý vội vàng cầm lấy nước tiểu thái giám vừa mới rót, tới cạnh Thái Tử, hầu hạ súc miệng, lại thay Thái Tử lau miệng. Động tác nàng ôn nhu nâng Thái Tử nằm xuống giường, nhìn Ngụy thái y đứng cạnh giường hỏi: "Ngụy thái y, bây giờ điện hạ như thế nào?

      biết là ban đêm ánh nến ảnh hưởng, hay Thái Tử vốn như thế, Như Ý cảm thấy sắc mặt Thái Tử vàng hơn nến, cả người nằm giường, hoàn toàn mất hết tinh thần và cảm giác hô hấp, thậm chí khiến nàng nhịn được muốn đưa ngón tay tới mũi Thái Tử cảm thụ hơi thở sinh mệnh mỏng manh.

      "Phu nhân cần lo lắng, tại bệnh trạng của điện hạ phát ra, thần thay điện hạ bắt mạch liền sắc thuốc đưa đến." Ngụy thái y giống Như Ý kinh hoảng như vậy, cũng là vì sớm có dự đoán, hoặc , tình huống Thái Tử coi như tương đối lạc quan, thường nhân bị bệnh dịch, chỉ sợ tình trạng càng nghiêm trọng hơn Thái Tử.

      Nhưng phương diện này Như Ý lại biết méo méo mó mó, nghe thấy Ngụy thái y muốn bắt mạch, nàng vội vàng tránh người, nhường vị trí, sợ mình chậm bước chậm trễ trị liệu.

      Nàng đứng bên cạnh chăm chú nhìn chằm chằm thái y bắt mạch, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Thái Tử, lại nhìn thái y chút, lo sợ từ mặt thái y nhìn ra chút biểu tình ổn.

      Cũng may, Ngụy thái y chỉ nhắm mắt bắt mạch, tiếp đó trực tiếp đến bàn cầm bút viết xuống toa thuốc, sai người nhanh chóng lấy dược.

      Như Ý muốn tiến lên hỏi mình chiếu cố Thái Tử cần chú ý những gì, lại thấy Thái Tử bắt đầu nôn mửa.

      Cơm chiều Thái Tử cũng ăn nhiều, lúc này từ trong bụng nôn ra đều là nước, Như Ý đứng bên nhìn cũng có chút đành lòng, nàng cảm thấy thống khổ dị thường, đầu này Thái Tử nôn xong, cả người giống như thoát tầng nước, trán còn xuất ra tầng mồ hôi lạnh.

      Như Ý vội vàng sai người vắt khăn mặt đưa đến thay Thái Tử lau mặt.

      Thái Tử nôn xong sau liền từ từ nhắm hai mắt nằm giường, câu, dường như muốn tiết kiệm khí lực của mình.

      Trong phòng tràn ngập cỗ hương vị khó ngửi, Như Ý cảm thấy đầu choáng lại trướng, lại nhìn mình căn bản biết chiếu cố Thái Tử như thế nào, trong lòng các loại tư vị hỗn tạp.

      Lúc thuốc chưa đưa đến, tất cả mọi người trong phòng đều chỉ lẳng lặng đứng bên, nhìn Thái Tử giường.

      Mà Thái Tử hai mắt vẫn nhắm nghiền, lúc lâu, gần như đều làm cho mọi người hoài nghi phải chăng mê man thuốc từ gian ngoài đưa vào, Như Ý tiếp nhận thuốc, muốn tiến lên gọi Thái Tử dậy.

      Lại thấy Thái Tử tự mình mở mắt: "Ngươi nâng ta đứng lên."

      Ánh mắt thoạt nhìn thập phần trấn tĩnh, cũng giống như dáng vẻ vừa mới bị giày vò, ngay cả Ngụy thái y đứng bên, cũng có chút ngạc nhiên về ý chí của Thái Tử, Thái Tử ốm yếu như thế nhưng còn có thể bảo trì được thanh tỉnh.

      Ngược lại Như Ý để ý vấn đề này, nàng vội vã đưa thuốc cho thái giám bên cạnh, nâng Thái Tử tựa vào người mình, sau đó tiếp nhận thuốc, muốn thổi nguội rồi uy cho Thái Tử, lại thấy Thái Tử tự mình đưa tay ra, cầm thuốc trong tay, sau đó thổi cũng thổi, uống hơi cạn sạch.

      "Điện hạ có thể uống thuốc vào, liền vô !"

      Lúc trị liệu Ngụy thái y sợ nhất là bệnh chứng (biểu bệnh) của Thái Tử nghiêm trọng, mê man uống được thuốc, nay thuốc uống vào, liền buông hơn phân nửa tâm.

      "Đêm nay, thần thủ tại chỗ này tùy thời quan sát tình huống, điện hạ yên tâm nghỉ ngơi." Ngụy thái y nhìn Thái Tử chậm rãi , mà Thái Tử gật gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Như Ý.

      Như Ý chậm rãi nâng Thái Tử nằm xuống giường xong, cũng mở miệng : "Đêm nay nô tỳ cũng ở đây canh chừng."

      Bị làm ầm ĩ như vậy, bây giờ nàng về nghỉ ngơi, cũng nhất định ngủ được, nàng nhìn Thái Tử chậm rãi nhắm hai mắt lại, muốn từ giường đứng lên, lại nghe thấy Thái Tử mở miệng : "Đến gian ngoài nhũ nương tiếng, về nghỉ, ta có việc gì."

      Như Ý có chút kinh ngạc mở to hai mắt, lúc nãy bên ngoài nhũ nương phát sinh động tĩnh, trong phòng chính là "Rối loạn" vậy mà Thái Tử lại biết tình huống bên ngoài phòng.

      Nàng cũng dám nghĩ nhiều, vội vàng nhận lời.

      Đợi đến gian ngoài khuyên Tào nhũ nương về trở lại Thái Tử giống như ngủ, Như Ý cũng dám phát ra tiếng động, cẩn thận tới ghế dựa cạnh giường Thái Tử ngồi xuống.

      Ai biết, nàng vừa ngồi xuống, Thái Tử lại mở mắt: "Nhũ nương rồi!"

      "Dạ, điện hạ an tâm ngủ !"

      Như Ý cảm thấy thần kinh của mình bị dọa trận lại trận, nhưng vẫn cố gắng ôn nhu .

      "Ngươi gọi Ngụy thái y vào." Thái Tử nghe lời Như Ý , nhắm mắt nghỉ ngơi, mà mở miệng phân phó.

      Tuy rằng Ngụy thái y và Như Ý đều canh giữ trong phòng, nhưng Ngụy thái y lại thủ gian ngoài, để tiện có động tĩnh có thể lập tức xử trí, mà Như Ý lại thủ ở trong, thời khắc chú ý nhất cử nhất động Thái Tử.

      Lúc Ngụy thái y tới, còn tưởng rằng Thái Tử lại có chỗ nào khó chịu, muốn tiến lên bắt mạch thay Thái Tử, lại nghe Thái Tử hỏi: "Ngụy thái y, ta bệnh, còn bao lâu nữa có thể khỏi?"

      "Này, bình thường bệnh dịch phải hơn tháng mới có thể khỏi hẳn."

      Ngụy thái y cũng dám đánh cam đoan, chỉ có thể thời gian cụ thể.

      Thái Tử trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nâng nâng mắt, dường như tùy ý hỏi: "Như vậy, ta có thể mất thần trí hay ?"

      "Ý Điện hạ là..."

      "Ta muốn mất thanh tỉnh, ngươi hiểu chưa?" Thái Tử nhìn Ngụy thái y .

      "Cái này... Thần, dám đảm bảo!" Ngụy thái y có chút khó xử, "Bệnh dịch chi chứng, bệnh phát đau đầu nóng sốt đều là tượng bình thường."

      khí lập tức lâm vào cục diện bế tắc, Như Ý nhịn được vụng trộm giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt Thái Tử chút thay đổi nằm giường, biết có phải nàng ảo giác hay , nàng cảm thấy biểu tình Thái Tử càng thêm nghiêm túc.

      "Ngươi có thể nỗ lực."

      Cuối cùng, Thái Tử xong những lời này, Ngụy thái y lau mồ hôi lạnh ra ngoài.

      Chẳng qua, có số việc, thường như mong muốn.

      Đêm buông xuống Thái Tử phát sốt, người nóng mơ mơ màng màng.

      Ban đầu Như Ý vẫn ngồi bên giường canh chừng, sau khi Thái Tử ngủ, nàng cũng có chút mơ mơ màng màng, thẳng đến khi nghe được thanh từ giường truyền đến nàng lập tức bừng tỉnh, vội vàng đưa tay sờ trán Thái Tử.

      tốt, vẫn còn sốt, nàng vội vã gọi Ngụy thái y vào, sau khi Ngụy thái y sắc mặt trầm trọng chẩn mạch, liền lấy ra ngân châm, đâm mấy cây vào người Thái Tử.

      "Phu nhân, đợi lát người dùng nước ấm lau người giúp Điện hạ hạ nhiệt." Ngụy thái y thu ngân châm, ra gian ngoài, mở miệng .

      "Được." Như Ý vội vàng gật đầu, phân phó tiểu thái giám lấy nước đến.

      Nàng ngồi xuống, muốn cởi bỏ y phục Thái Tử lại nghe thấy Thái Tử như lẩm bẩm gì đó. Nàng cho rằng Thái Tử có gì phân phó, ghé sát tai vào nghe, lại mơ mơ hồ hồ nghe được vài câu.

      Khiến Như Ý triệt để ngốc ngây ngẩn cả người.
      Layla06, amandatruc, heartheart78813 others thích bài này.

    3. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 28

      Thái Tử hàm hàm hồ hồ, Như Ý cũng nghe được chi tiết, chỉ nghe được mấy từ mấu chốt.

      Phụ hoàng, thua... Còn có mẫu hậu... Trần Nguyên Hương.

      Như Ý cũng là người thông minh, trong lòng ngầm suy đoán liền đoán ra, Thái Tử mưu đồ chuyện gì đó?

      Nàng dám nghe tiếp, rồi lại khống chế được muốn nghe chút nữa, chỉ cảm thấy tim đập như trống, thẳng đến khi khăn mặt đưa lên, Như Ý mới hồi phục tinh thần, lúc tiếp nhận khăn mặt mới phát mình toát ra thân mồ hôi lạnh.

      Cũng may mặt nàng có kinh hoàng, những người khác nhìn thấy, cũng chỉ nghĩ do lo lắng cho Thái Tử, Như Ý cố gắng nâng lên tinh thần bắt đầu lau người Thái Tử, liên tục vài lần, Thái Tử cũng dần dần hạ nhiệt, tay Như Ý Thái sờ sờ lên trán Tử, xác định nhiệt độ khôi phục như bình thường, lúc này mới gọi tiểu thái giám tới hỗ trợ, giúp Thái Tử thay đổi thân trung y sạch , lại đắp chăn cho Thái Tử.

      Đầu này tình huống Thái Tử ổn định lại, Như Ý lần nữa ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn chằm chằm dáng vẻ Thái Tử nhắm mắt ngủ say, nàng khỏi hồi tưởng lại việc kinh hoảng lúc nãy.

      Thái Tử , bao giờ thua! Rốt cuộc là có ý gì. Nàng cắn môi dưới nhìn Thái Tử khuôn mặt tuấn tú, ràng nhìn tao nhã lại vô hại như vậy, nhưng ngữ khí vừa rồi, giống là cùng người.

      Nàng nhịn được nhớ lại lúc Thái Tử còn chưa bị quyển cấm, ngày đó tình huống lúc nàng đánh thức Thái Tử.

      Tay nàng vô thức mơn trớn chỗ bị Thái Tử siết lúc trước, phảng phất vết thương khỏi kia lại lần nữa đau.

      "Đừng nghĩ! Đừng nghĩ nữa!"

      Như Ý lắc lắc đầu, tự với lòng mình, biết càng nhiều, đối với nàng càng phải chuyện tốt, mặc kệ Thái Tử mưu đồ thế nào, mặc kệ về sau ra sao, tại nàng bước tính bước, trước hết xử lý tốt chuyện bên này, chiếu cố Thái Tử vượt qua mấy ngày này rồi tính tiếp.

      Nàng sợ mình ngốc trong phòng suy nghĩ miên man, liền phân phó tiểu thái giám bên cạnh: "Ngươi ở chỗ này chiếu cố Điện hạ, ta chuẩn bị chút đồ ăn cho Thái Tử."

      Tiểu thái giám cung kính cúi đầu đáp ứng.

      Như Ý nhìn bầu trời mênh mông ngoài phòng, trong lòng thở dài hơi, tìm người hỏi đường, đến Trù phòng.

      Trong Trù phòng sắc thuốc, toàn mùi khó ngửi, lúc vào, vừa hầm lại vừa nóng.

      Như Ý lại cảm thấy khó chịu, chung quy nàng từng ngây người trong tiểu Trù phòng Tiêu phòng cung sáu năm. tại lần nữa bước vào, còn có vài phần cảm giác thân thiết.

      Bên trong Trù phòng có lão cung nữ canh chừng, nhìn thấy Như Ý cung kính đứng lên hành lễ. Như Ý nhận ra hôm qua khi nàng đến đây vị này chính là lão cung nữ duy nhất.

      Như Ý cười miễn lễ, mở miệng : "Ta muốn làm chút đồ ăn cho Điện hạ, trong Trù phòng có những gì?"

      Lúc Như Ý vào, liền chú ý đến 3 đại lò trong Trù phòng, trong đó cái lửa cháy, vài cái tiểu lò khác vẫn tỏa hơi nóng. bàn còn để ít thịt cá rau quả.

      Lão cung nữ nghe vậy vội vàng mang Như Ý tới bàn để thịt cá rau quả, mở miệng : "Phu nhân, những thứ này đều là hôm qua lưu lại, hôm nay còn chưa đưa đến."

      "Mỗi ngày đều đưa đồ vào sao?"

      Như Ý nghe vậy nhịn được hỏi câu.

      "Đúng vậy, thiếu cái gì liền với người bên ngoài, ngày thứ hai đưa đến." Lão cung nữ quy củ trả lời.

      Như Ý lại đăm chiêu, xem ra, tuy rằng Thái Tử bị quyển cấm, nhưng hạ nhân vẫn có khinh mạn. Nàng nghĩ đến đây, lại cảm thấy mình suy nghĩ lung tung, tuy rằng Thái Tử bị quyển cấm, nhưng chung quy vẫn là Thái Tử, Hoàng Thượng Hoàng Hậu là cha mẹ , có cha mẹ nào nhẫn tâm nhìn con trai mình sinh bệnh chịu khổ.

      Mặc dù là người Hoàng gia, nhưng là đặc thù.

      Như Ý tiến lên nhìn nhìn đồ ăn hôm qua dư lại, bởi vì biết bệnh dịch bệnh nhân nên ăn cái gì, phỏng chừng lúc này Thái Tử cũng có vị khẩu. Tính toán dùng kinh nghiệm trước kia, liền làm chút đồ ăn thanh đạm có dinh dưỡng.

      Thịt hôm qua, hôm nay còn tươi, mà cá bởi vì thả trong nước, ngược lại vẫn còn sống.

      "Ngươi xử lý cá, đợi lát nữa lấy nồi nấu." Như Ý tính toán nấu canh cá đơn giản, lại nấu thêm chút cháo.

      Trước kia nàng ngốc trong tiểu Trù phòng phần lớn theo Vương học làm điểm tâm đồ ăn linh tinh, cũng chỉ là mấy món ăn bình thường đơn giản, bất quá kiếp trước mẹ nàng từng mổ bụng cắt khối u phải nằm viện, nàng cũng có chút kinh nghiệm chăm sóc, cũng biết người bệnh nặng ăn thức ăn lỏng thanh đạm là tốt nhất.

      Gạo tẻ dùng nước rửa qua lần, bởi vì thời gian có hạn, nàng cũng ngâm gạo, liền lấy nồi ra châm nước bắt đầu ninh, thêm nước nhiều hơn lúc nấu cháo bình thường chút, bởi vì nàng tính toán lúc nữa nấu cháo xong bên nổi lớp nước mỡ.

      Mà cá xử lý tốt, chiên sơ qua, thả vào trong nước bắt đầu hầm, cá là cá sông, hơi có mùi, Như Ý liền thêm gừng tỏi và rượu để khử mùi.

      Hai món này chủ yếu cần kiên nhẫn cần nhiều kỹ xảo gì đó, Như Ý nhìn nhìn chính mình, phân phó lão cung nữ canh lửa, mình về phòng tính toán xử lý chút.

      Thược Dược được Như Ý phân phó, trở về phòng trước, nhưng suy cho cùng tình huống chủ tử bên kia chưa ổn, nàng cũng dám nằm xuống nghỉ ngơi, nàng mang ghế ra cửa ngồi hai tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.

      Đầu này tiếng bước chân Như Ý vừa tới gần, nàng liền lập tức bừng tỉnh, đứng lên nghênh đón.

      Như Ý thấy hai mắt Thược Dược thâm đen, liền cảm thấy còn chật vật hơn cả mình, nàng mở miệng : "Đợi lúc nữa ngươi hầu hạ ta xử lý xong, liền ngủ giấc, Trù phòng cũng cần , cũng cần chờ ta."

      "Dạ."

      Thược Dược nghe Như Ý nậy, cũng biết Thái Tử bên kia hẳn là sao, gật gật đầu, vội vàng đỡ Như Ý vào phòng.

      Giày vò hơn nửa đêm đến bây giờ còn chưa ngủ, Như Ý nhìn mình trong gương, tiều tụy ít, Thược Dược theo bản năng cầm son phấn thoa lên mặt Như Ý, Như Ý lại khoát tay.

      " cần chú trọng như vậy, vấn cho ta búi tóc đơn giản là được, lại đổi thân y phục ta phải quay lại chiếu cố điện hạ."

      tại nàng trang điểm là cần thiết, lại Thái Tử còn bệnh, mình chỉ cần thu thập chỉnh tề sạch là được, trang điểm xinh đẹp phỏng chừng còn chọc người buồn phiền.

      "Phu nhân cơm nước uống thuốc xong hãy qua."

      Thược Dược thực có chút đau lòng, chiếu cố bệnh nhân phải là việc đơn giản.

      "Đợi lúc nữa ta dùng ở Trù phòng."

      Như Ý nghĩ nghĩ vẫn là cự tuyệt, tại mọi người ai cũng loạn, nhân thủ lại đủ, nàng đòi đồ ăn cái gì, lại phen giày vò, duyên cớ thêm phiền toái. Dù sao nàng nấu ít, đợi lúc nữa mình lấy ít lấp bụng là được.

      Thược Dược theo Như Ý đoạn thời gian, biết tính tình của nàng, cũng hề kiên trì, chỉ là động tác nhanh nhẹn hầu hạ Như Ý thay đổi y phục, lại vấn tóc.

      Đơn giản dùng vài hớp cháo xong, Như Ý múc cháo và canh cá, tự mình mang về phòng Thái Tử.

      Như Ý vào Thái Tử tỉnh lại, được tiểu thái giám nâng dựa vào giường.

      "Điện hạ." Như Ý buông đồ xuống, hành lễ.

      Thái Tử khoát tay ý bảo miễn lễ, cũng gì. Như Ý đứng lên, tới bên giường Thái Tử, cúi mắt mở miệng : "Điện hạ, nô tỳ đến Trù phòng nấu chút đồ ăn thanh đạm, người muốn dùng chút ?"

      Thái Tử lại trả lời, đưa mắt nhìn người theo vào cửa cũng nhìn thẳng Như Ý, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Tối qua là ngươi ở cạnh chiếu cố ta?"

      Vốn dĩ Như Ý hơi hơi cúi xuống nháy mắt liền cứng nhắc, nàng theo bản năng nghĩ tới việc tối qua, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng nuốt nuốt nước miếng, dùng thanh bình tĩnh mở miệng : "Dạ."

      Thái Tử mỉm cười, tuy rằng sắc mặt vàng như nến, lại chút tổn hại khí chất tao nhã như gió xuân của .

      " vất vả ngươi rồi, đêm ngủ." Ánh mắt Thái Tử dừng lại tay mình, dường như vô tình hỏi câu: "Tối qua ta sốt mơ mơ màng màng, lời nào!"

      Thần kinh Như Ý kéo căng, khẩn trương đến mức gần như có thể nghe được tiếng tim đập như sấm của mình.

      Ngay cả chính nàng cũng chú ý đến, hai tay vô thức nắm chặt thành quyền, nàng chống đỡ tinh thần, cười trả lời: "Điện hạ có , chẳng qua nô tỳ nghe ."

      Như Ý vừa xong, trong phòng an tĩnh hồi lâu, Thái Tử lại đột nhiên cười hỏi lại: "Phải ?"

      Như Ý gì, nàng có chút chống đỡ được nhắm hai mắt lại, rồi lại nghe Thái Tử : " phải đặc biệt chuẩn bị đồ ăn cho ta sao? Mang lên !"

      Những lời này, giống như ma chú, khiến Như Ý nháy mắt thở dài nhõm hơi.

      Nàng cố gắng cười : "Nô tỳ lập tức lấy đến."

      Chân vừa bước ra bước Như Ý mới phát mình bây giờ có bao nhiêu suy yếu, chân mềm nhũn giống như có khí lực.

      Nàng vất vả tới trước bàn, hai tay lập tức chống lên bàn, trọng lượng toàn thân đều dựa vào bàn, giọng thở hổn hển.

      Nàng đưa lưng về phía Thái Tử, nên nhìn thấy, Thái Tử vốn dĩ buông mắt xuống, lúc này tầm mắt lại dừng tay nàng nắm chặt bàn, lát sau, lắc đầu cười.

      Như Ý đặt hai chén đồ ăn lên bàn cạnh giường được tiểu thái giám chuẩn bị, sau đó giọng : "Tay nghề nô tỳ tốt, Điện hạ dùng tạm!"

      Thái Tử nhìn thoáng qua hai chén trước mặt, ngược lại cười : "Làm rất tinh tế, tốt hơn trước đó ta dùng nhiều."

      Lời này, Như Ý cũng biết, đồ ăn trước đó, đều do vị lão cung nữ Trù phòng kia làm đưa lên, lão cung nữ kia phỏng chừng vốn làm ở Thiện phòng, nấu tốt lắm. Khiến Thái Tử tôn quý hạ mình ăn những món này, ủy khuất.

      "Nếu Điện hạ dùng thích, về sau nô tỳ phụ trách Điện hạ ăn uống!"

      Như Ý cầm cháo, dùng thìa nhàng quấy chút, mỉm cười múc lên thìa, uy tới miệng Thái Tử.

      Thái Tử cự tuyệt, há miệng, ăn thìa Như Ý uy vào miệng.

      Như Ý thấy Thái Tử phối hợp, lại bưng canh cá lên, gỡ khối thịt cá , bỏ vào canh uy tới miệng Thái Tử, Thái Tử cũng giống vậy phối hợp ăn.

      Số lượng Như Ý chuẩn bị cũng nhiều, bất quá trong chốc lát, hơn phân nửa chén cháo, chén canh cá, toàn bộ bị Thái Tử ăn xong rồi. Như Ý cho rằng đủ, vội vàng : "Trong Trù phòng còn, nô tỳ sai người bưng tới."

      " cần, tại no rồi, đỡ ta nằm ngủ!"

      Thái Tử cười khoát tay, ý bảo thu mấy thứ này lại.

      "Cũng được, nước nhanh no, cũng nhanh đói, Điện hạ đói bụng lại gọi nô tỳ."

      Như Ý cười đỡ Thái Tử nằm xuống giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh trông chừng.

      Những ngày kế tiếp, Như Ý nghĩ hết biện pháp, chuẩn bị cho Thái Tử ít đồ ăn thanh đạm có dinh dưỡng, Thái Tử mỗi lần đều khích lệ, ăn sạch mấy món Như Ý chuẩn bị. Thuốc Thái y sắc, lần nào cũng uống hết.

      Bệnh nhân phối hợp, người bên ngoài tỉ mỉ chiếu cố, tinh thần Thái Tử mỗi ngày khá hơn, trừ nguy hiểm đêm đó, thân thể Thái Tử ngoại trừ hư nhược, lại xuất thêm bệnh trạng khác.

      Ngay cả Ngụy thái y cũng cảm thấy tình hình Thái Tử lần này rất tốt.

      Như Ý từ ngày đó, trừ chuẩn bị đồ ăn cho Thái Tử trở về phòng rửa mặt chải đầu, những lúc khác, đều ngốc trong phòng Thái Tử, mấy ngày nay nghỉ ngơi, đều là ngủ tháp trong phòng Thái Tử.

      Nửa tháng trôi qua, tinh thần Thái Tử rất tốt, thậm chí có thể xuống giường lại, Ngụy thái y cũng đề nghị có thể đỡ Thái Tử lại trong phòng, vì thế, hằng ngày Như Ý chiếu cố lại thêm mục, đó là sáng tối đỡ Thái Tử lại vài vòng trong phòng.

      chỗ khác Tào nhũ nương nghe Thái Tử dần dần khỏi hẳn, cũng có chút chờ được, nhất định phải gặp mặt Thái Tử. Đoạn thời gian này Tào nhũ nương luôn ở trong phòng chờ Thái Tử khỏi hẳn, tự nhiên phải là tính cách của bà. Nhìn thấy Như Ý làm đồ ăn cho Thái Tử trong Trù phòng, Tào nhũ nương dứt khoát mỗi ngày canh giữ trong Trù phòng, lại phụ làm đồ ăn cho Thái Tử, sắc thuốc cho Thái Tử, biến thành còn muốn bận rộn hơn Như Ý.

      Thái Tử sớm nghe thấy tình Tào nhũ nương ở bên ngoài, cũng ngăn cản, thái y hỏi qua, ngược lại cười cho phép.

      Lúc Tào nhũ nương tới, Như Ý hầu hạ Thái Tử uống thuốc.

      Thuốc để nguội lúc, chỉ hơi ấm, vào miệng cũng nóng, cũng ảnh hưởng tới dược tính. Như Ý cầm thuốc cười chào hỏi Tào nhũ nương từ ngoài vào, tới bên giường Thái Tử, muốn đưa cho thuốc Thái Tử.

      Đột nhiên, Tào nhũ nương lại vọt tới, đoạt lấy thuốc trong tay Như Ý, đổ xuống đất sau đó mắng Như Ý: "Ngươi chiếu cố Điện hạ như thế nào? Chẳng lẽ biết thứ gì đưa đến miệng Điện hạ, ngươi phải thử trước sao?"

      Tay Như Ý vẫn còn duy trì tư thế cầm chén thuốc, hoàn toàn bị Tào nhũ nương đột nhiên phát tác nhảy dựng lên hù. Đợi đến phản ứng kịp, theo bản năng, ủy khuất áp chế được xông lên đầu.

      Nàng chớp mắt, lại lập tức quỳ xuống nhận sai: "Là nô tỳ phải, nô tỳ đủ cẩn thận."

      "Ngươi có nghĩ tới , vạn nhất trong thuốc có cái gì, Thái Tử xảy ra chuyện làm thế nào?" Tào nhũ nương vẫn chịu bỏ qua.

      Thái Tử ở bên nhìn thấy, ngược lại mở miệng cười : "Nhũ nương cẩn thận quá mức, nay có ai đến hại ta."

      "Điện hạ..." Trong lòng Tào nhũ nương khó chịu, nhưng vẫn ương ngạnh : "Thái Tử điện hạ vẫn là Thái Tử điện hạ, làm nô tỳ phải tuân thủ quy củ hầu hạ điện hạ."

      "Ta biết nhũ nương đau lòng cho ta." Thái Tử cười cầm lấy thuốc trong tay nhũ nương, mở miệng Như Ý quỳ mặt đất: "Ngươi Trù phòng xem ngọ thiện của ta được chưa?"

      Như Ý nhàng lên tiếng, cúi đầu lui ra ngoài.

      Tác giả có lời muốn : ta có thể , đây là chuyển biến ngọt ngào sao... Ngày mai càng nhiều hơn à…
      Last edited: 27/9/15
      Layla06, amandatruc, heartheart78813 others thích bài này.

    4. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 29

      Trong phòng, Tào nhũ nương nhìn Như Ý thân thể gầy cung kính lui ra trong lòng cũng có tư vị gì.

      Trong khoảng thời gian này bà và Như Ý ở chung rất nhiều, bằng tâm mà , ấn tượng Như Ý đối với bà rất tốt. Chỉ dựa vào Như Ý là nữ nhân duy nhất chịu đến chiếu cố Thái Tử, bà liền có vài phần kính trọng, chứ đừng là Như Ý chịu tự xử lý ẩm thực hằng ngày thay Thái Tử. Chỉ là, cho dù ấn tượng, khi nhìn thấy hành động chưa thử thuốc đưa cho Thái Tử của Như Ý, liền biết cũng làm nên chuyện gì.

      Sau khi bà đoạt thuốc, cũng cảm thấy mình có chút xúc động, hành động cũng có chút quá khích. Bà cho rằng Như Ý biện giải, ai biết Như Ý lại ngoan ngoãn nhận sai sau đó tiếng lui xuống.

      Cứ như vậy, ngược lại Tào nhũ nương có chút áy náy khó hiểu với Như Ý.

      Chẳng qua, tính tình Tào nhũ nương cứng rắn trước sau như , chuyện này bà nhận định đúng Như Ý sai, cho dù trong lòng có chút khác thường, cũng kiên trì.

      "Nô tỳ thử thuốc thay Điện hạ!" Tào nhũ nương cầm lấy chén trà, muốn lấy thuốc từ tay Thái Tử về, lại thấy Thái Tử cười bưng thuốc đưa lên miệng, uống hơi cạn sạch.

      "Điện hạ..."

      Tào nhũ nương đồng ý nhìn Thái Tử.

      Thái Tử lại cười cầm chén thuốc để xuống bên, mở miệng : "Nhũ nương quá mức cẩn thận rồi, nay ta giống như phế nhân, ai muốn đến hại ta người vô dụng như vậy."

      "Tại sao Điện hạ mình như vậy, nô tỳ còn hiểu Điện hạ, chuyện này nhất định có người oan uổng Điện hạ, chỉ cần Hoàng Thượng hết giận, chắc chắn điều tra chân tướng, Điện hạ trong sạch." Tào nhũ nương đau lòng nhìn Thái Tử, vội vàng khuyên giải an ủi.

      "Cũng chỉ có nhũ nương tin tưởng ta." Thái Tử mỉm cười, ngữ khí thản nhiên câu.

      "Điện hạ..." Tào nhũ nương nghe được trong giọng Thái Tử có vài phần tịch liêu ( đơn) khó hiểu.

      "Nhũ nương cũng đừng trách Trần thị, nàng có chỗ nào làm tốt, người dạy nàng nhiều cũng được! thế nào, nàng cũng chiếu cố ta hồi."

      Dường như Thái tử cũng muốn thêm đề tài vừa rồi, ngược lại nâng lên Như Ý.

      Tào nhũ nương nghe Thái Tử xong, ngược lại tiếng lòng của bà cũng là xúc động: "Điện hạ đừng như vậy, vừa rồi nô tỳ cũng nên làm, Điện hạ cũng Trần phu nhân, nô tỳ lại bao biện làm thay!"

      "Ta biết nhũ nương là vì tốt cho ta, hơn nữa ta chưa bao giờ xem nhũ nương thành nô tài."

      "Điện hạ nhân từ, nô tỳ cũng thể lỗ mãng." Tào nhũ nương nghiêm trang trả lời, sau đó lại từ từ , "Bất quá, Trần phu nhân đối với Điện hạ tấm chân tình. Trần phu nhân nhìn cũng lớn, vẫn là đứa trẻ, gầy teo yếu ớt, ban đầu nô tỳ vẫn chưa yên tâm về nàng, ai biết, nàng chẳng những chiếu cố Điện hạ rất tốt, lại tự mình xử lý ẩm thực thay điện hạ, điểm ấy, đổi thành nô tỳ tới chiếu cố Điện hạ cũng nghĩ đến."

      "Đây hẳn cũng là nàng làm." Thái Tử nghe vậy chỉ thản nhiên cười cười.

      Lúc Như Ý ra cửa phòng, liền khống chế được đỏ mắt, nàng cũng biết tại sao cảm xúc của mình đột nhiên liền dâng lên. chuyện này, nàng lý trí ngẫm lại, đích là nàng làm chu toàn. Trước kia nàng cũng có chiếu cố qua chủ tử, cho nên có thói quen ăn thử gì đó trước khi vào miệng chủ tử. Nhưng trong cung đích có quy củ này, chẳng qua kiếp trước thấy trong phim truyền hình cung đình cũng có đến.

      điểm này quả là nàng sơ sót.

      Tào nhũ nương nàng hai câu cũng là bình thường, nàng có tư cách gì ủy khuất, khó chịu.

      Như Ý lấy tay lau nước mắt, khịt khịt mũi, chỉ là cảm xúc dâng lên lại khống chế tốt.

      Trong lòng nàng biết , kỳ nguyên nhân nàng ủy khuất đó là, khoảng thời gian này sống cùng Tào nhũ nương quá tốt, bởi vì chung đụng rất hòa thuận, đột nhiên đối phương chuyển thái độ, làm cho nàng trong lúc nhất thời có biện pháp chấp nhận. Tào nhũ nương đối với nàng rất tốt, thái độ hòa ái với nàng giống như đối đãi với con mình, khiến nàng tự giác sa vào.

      Nhưng đột nhiên lại phát , kỳ nàng có chút tự mình đa tình, theo Tào nhũ nương mà , thân phận nàng vẫn chỉ là nữ nhân hầu hạ Thái Tử mà thôi, cũng phải xem nàng thành đứa để thương .

      Lúc đến tiểu Trù phòng Thược Dược ngồi trước giữ lửa, thấy Như Ý đến, vội vàng đứng lên thỉnh an.

      Như Ý cúi đầu gật gật đầu, mở nồi đất bếp lò Thược Dược trông, buổi sáng nàng nấu canh gà hầm, nàng cầm lấy cây quạt để ở bên, với Thược Dược: "Ngươi xem bàn bếp, nơi này ta trông là được."

      Thanh Như Ý khống chế rất tốt, cùng ngày thường khác biệt lắm, Thược Dược ở trong Trù phòng đợi đến mơ màng, cũng chú ý đến Như Ý khác thường, nghe được phân phó hề dị nghị tới bàn bếp lớn bên kia.

      Thẳng đến đầu này Như Ý lấy chén múc canh gà ra, Thược Dược tới hỗ trợ mới phát chủ tử mình khác thường.

      Mắt Như Ý sưng đỏ ràng, người liếc mắt liền có thể nhìn ra.

      "Phu nhân, người..." Tại sao lại khóc.

      Thược Dược biết ý hỏi, nhưng ánh mắt vẫn nhịn được quan tâm nhìn chằm chằm sắc mặt Như Ý.

      " có chuyện gì, vừa rồi tiểu lò khói nhiều, hun ta đến được." Như Ý che giấu cười cười, nàng đặt canh gà, vài món ăn và cháo vào trong khay.

      "Nếu khói hun, phu nhân nên sai nô tỳ trông."

      Thược Dược miễn cưỡng trưng ra khuôn mặt tươi cười câu. Câu này Như Ý che giấu vụng về, Thược Dược thế nào nghe ra.

      Nàng ngồi trước bếp buổi sáng, trừ hơi nóng, nơi nào có khói có thể hun mắt thành như vậy, tuy rằng chỗ này là nơi quyển cấm, nhưng than đưa đến để nấu nướng cũng đều là than thượng hạng, gần như bốc khói. Nhưng chủ tử mình vậy, Thược Dược cũng chỉ có thể cùng che dấu khuyết điểm.

      "Ngươi giúp ta dùng nước lạnh giặt khối khăn mặt lại đây, dáng vẻ ta như vậy cũng gặp Thái Tử được."

      Như Ý sờ sờ mắt, phân phó Thược Dược.

      "Dạ." Thược Dược vội vàng gật đầu.

      Đắp mắt hồi lâu, Như Ý cảm giác mắt còn trướng trướng mới lấy khăn xuống, nhìn gương thấy dáng vẻ mình chật vật.

      Kỳ vừa rồi Như Ý khống chế được tâm tình của mình, lúc trước là vì Tào nhũ nương quở trách cảm thấy ủy khuất mà rơi lệ, đến lúc sau, là nghĩ đến đoạn thời gian kinh hoàng này, sợ hãi tất cả đều khóc ra. Khóc xong, ngược lại cảm thấy cả người thoải mái, chẳng qua dáng vẻ mình chật vật vô cùng.

      Cũng may hết thảy thu thập thỏa đáng, cũng nhìn ra cái gì.

      Mặt nàng lần nữa nâng tươi cười, mang theo tiểu thái giám bưng ngọ thiện nàng chuẩn bị tốt vào trong phòng Thái Tử.

      Lúc Như Ý vào Tào nhũ nương rời còn ở trong phòng, Thái Tử dựa vào giường, xem quyển sách cầm tay, thấy Như Ý đến, Thái Tử cũng gì.

      Như Ý thỉnh an xong, cẩn thận đặt từng món ngọ thiện lên bàn thấp bên giường Thái Tử, sau đó giọng gọi: "Điện hạ, ngọ thiện bày xong, người dùng ngay hay ?"

      Thái Tử nghe vậy để quyển sách tay xuống, gật gật đầu, muốn nhận đũa.

      Lại thấy Như Ý tự mình lấy trước ít ra chén , lấy từng món vào chén.

      "Ngươi làm gì vậy?" Thái Tử mở miệng hỏi.

      Như Ý lại mỉm cười tự nhiên đáp: "Tào rất đúng, lúc trước nô tỳ làm chu toàn, nô tỳ phải thử đồ ăn thay điện hạ trước mới có thể yên tâm để điện hạ dùng."

      Ánh mắt Thái Tử lại rời vào mắt Như Ý, cũng đến chuyện Như Ý vừa , mà thân thủ nâng cằm Như Ý lên, ghé sát vào mặt Như Ý.

      "Điện hạ..." Như Ý chớp mắt, bị hành động đột nhiên của Thái Tử làm hoảng sợ.

      "Ngươi khóc."

      Thái Tử cử chỉ tự nhiên buông cằm Như Ý ra, mở miệng cũng phải là hỏi, mà là xác định.

      "Nô tỳ... Lúc nô tỳ xem bếp lò, cẩn thận bị khói hun."

      Như Ý vội vàng giải thích, nàng cũng muốn vì chút việc này, khiến cho hình tượng quy củ nhất quán trước đây của nàng suy giảm. Trong cung, nếu bị quở trách, có ủy khuất cũng phải nhịn đợi đến lúc có ai mới khóc, bằng giống như xấu tính.

      "Ủy khuất!"

      Thái Tử trực tiếp để mắt đến Như Ý giải thích, mở miệng .

      "Nô tỳ có, chuyện này vốn dĩ do nô tỳ làm đúng." Như Ý buông đầu xuống, cung kính đáp.

      "Kỳ Tào nhũ nương cũng là quá mức lo lắng cho ta, ngươi đừng để trong lòng."

      Thái Tử tự quyết định như cũ.

      Như Ý cảm thấy khóc ra nước mắt, nàng cảm thấy chuyện này nàng có tư cách gì để ủy khuất ... Nàng thiếu chút nữa ra, đầu óc lại đột nhiên ngừng lát, có chút ngạc nhiên nhìn Thái Tử, vừa rồi Thái Tử, là an ủi mình?

      Nàng có chút dám tin, rồi lại cảm thấy mình nghĩ nhiều.

      "Điện hạ, Tào đối đãi nô tỳ rất tốt." Như Ý cúi đầu từ từ câu.

      "Tào khó sống chung, tính ngươi cũng tốt, ta cũng lo lắng các ngươi." Thái Tử xong lời này, đột nhiên thân thủ sờ đầu Như Ý.

      Như Ý cảm thấy búi tóc đầu có thêm cái gì rồi, Thái Tử thu tay, nàng theo bản năng đưa tay sờ sờ, đụng đến cây trâm cài tóc lành lạnh.

      Nàng nhịn được mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Thái Tử.

      Vừa rồi Thái Tử... tự tay gài trâm cài tóc lên đầu cho nàng!

      Thái Tử... tặng nàng lễ vật.

      Mà Thái Tử vẫn duy trì biểu tình vân thanh phong đạm như cũ, phảng phất vừa rồi người làm hành động như thế, phải là .

      "Điện hạ..." Như Ý vẫn duy trì tư thế tay vịn trâm cài tóc, mặt lại khống chế được tươi cười. Như Ý cũng phải đầu gỗ, thu được lễ vật tự nhiên vui vẻ, đặc biệt dưới cảnh tượng như vậy, liền chính nàng cũng khống chế được, trong lòng dâng lên cỗ cảm giác ngọt ngào.

      "Dùng bữa !"

      Thái Tử tự mình cầm đũa đặt bàn, muốn ăn cơm, Như Ý từ trong ngọt ngào của mình phục hồi lại, vội vàng mở miệng ngăn cản : "Điện hạ trước để nô tỳ thử qua rồi hãy ăn."

      Dứt lời, liền cầm chén đồ ăn lên.

      Thái Tử nhìn thoáng qua Như Ý dáng vẻ kiên trì, đột nhiên buông đũa, cười cười: "Ngươi chỉ ăn chút như vậy, thế nào có thể thử ra."

      Dứt lời, gọi tiểu thái giám đứng ở bên qua, phân phó lấy mấy thêm mấy cái chén đến đây.

      "Điện hạ..."

      Như Ý khó hiểu cầm đũa.

      Lại thấy Thái Tử cầm chén, tự mình chia nửa đồ ăn vào trong những chén kia.

      "Nếu muốn thử độc, phải ăn bằng ta."

      Như Ý cầm đũa, triệt để ngây ngẩn cả người. Bất kể là kiếp trước xem phim truyền hình hay là nhận thức mấy năm nay ngốc trong cung, lần đầu tiên nàng nghe cung nhân thử độc phải ăn lượng đồ ăn bằng chủ tử.

      Trong lúc nhất thời, nhìn những chén đĩa kia, nàng có chút cảm giác thể xuống tay.

      "Nhanh ăn , đồ ăn nguội!"

      Thái Tử thúc giục Như Ý chậm chạp dám hạ đũa, Như Ý chỉ có thể kiên trì đưa đũa qua mấy món ăn ít nhất bàn.

      biết vì sao, loại cảm giác này, làm cho nàng cảm thấy Thái Tử giống như ăn cơm thừa đồ ăn dư của nàng. Như Ý cố gắng gạt ý tưởng quái dị trong đầu mình ra ngoài, tận lực làm cho mình nhanh chóng ăn hết đồ ăn vào bụng.

      Rốt cuộc có mùi vị gì, nàng cũng bất chấp tinh tế thưởng thức, chỉ sợ mình ăn quá chậm, làm trễ nãi Thái Tử dùng cơm, cũng sợ đồ ăn nguội.

      Đợi đến toàn bộ đồ ăn vào miệng xong, Như Ý như trút được gánh nặng, nàng cảm thấy mình ăn ra thân mồ hôi, hoàn toàn là nhanh chóng xuất ra.

      Nàng cẩn thận giao chén đĩa mình vừa ăn xong cho tiểu thái giám mang xuống, sau đó mở miệng : "Điện hạ, nô tỳ hầu hạ người dùng bữa."

      Thái Tử gật gật đầu, tiếp nhận đũa Như Ý lấy lên, sau đó cử chỉ ưu nhã ăn hết nửa đồ ăn còn dư lại.

      "Điện hạ dùng đủ ? Muốn nô tỳ lấy thêm cho người chút nữa hay .?" Lúc trước Như Ý lấy đồ ăn số lượng cũng chỉ nhiều hơn bình thường chút, nơi nào biết Thái Tử bắt nàng thử đồ ăn như vậy. Cho nên sợ Thái Tử đủ dùng, liền vội vàng hỏi câu.

      " cần." Thái Tử súc miệng xong, tiếp khăn trong tay Như Ý lau miệng, lại : "Ngươi nâng ta xuống giường vài vòng."

      "Dạ." Như Ý vội vàng nhận khăn Thái Tử lau miệng để sang bên, sau đó tiến lên đỡ Thái Tử xuống giường, lại phủ thêm kiện áo khoác.

      Thân thể Thái Tử cao lớn, tuy rằng gần đây vì bị bệnh gầy ít, nhưng dựa vào Như Ý thân thể gầy như vậy, khẳng định đủ khí lực nâng đỡ. Cũng may thân thể Thái Tử cũng yếu như vậy, tuy Như Ý nâng, cũng chỉ là vài vòng cùng nàng mà thôi.

      quanh phòng ba vòng xong, lần nữa Thái Tử trở về nằm giường. Tuy rằng Ngụy thái y dặn dò Thái Tử xuống giường rèn luyện chút, nhưng vẫn cầu lấy nghỉ ngơi làm chủ để tĩnh dưỡng.

      Như Ý vắt khăn mặt thay Thái Tử lau mặt và tay xong, liền ngồi xuống ghế bên cạnh, chờ Thái Tử ngủ trưa, mới ra hiệu với tiểu thái giám canh chừng, sau đó tay chân rón rén rời khỏi phòng.

      Trở lại phòng Thược Dược dọn cơm lên bàn, thấy Như Ý đến, nàng vội vã cười mời ngồi, sau đó mở miệng : "Phu nhân, cơm vừa dọn xong, người nhanh chóng dùng !"

      Như Ý gật gật đầu, vừa định tiếp đũa Thược Dược đưa, lại cảm thấy chút cũng đói bụng.

      "Phu nhân..." Hai tay Thược Dược còn cầm đũa, thấy Như Ý chậm chạp tiếp nhận, mặt có chút kỳ quái nhìn Như Ý.

      Như Ý cười cười, giải thích: " cần, ta tại rất no, muốn dùng."

      Thược Dược nghe xong có chút nóng nảy, nghĩ đến tình vừa rồi ở Trù phòng, nàng vội vã khuyên nhủ: "Phu nhân, cho dù có chuyện vui, người cũng thể ăn cơm. Người còn muốn hầu hạ điện hạ, vạn nhất đói hỏng làm thế nào!"

      "Thược Dược, ta vui ăn cơm." Như Ý có chút dở khóc dở cười, "Ta vừa thay điện hạ thử đồ ăn thử no rồi, nếu đói bụng ta ăn."

      Thược Dược có chút tin như cũ, nhưng thấy Như Ý kiên trì, cũng khuyên tiếp, chỉ : "Nếu phu nhân muốn ăn, nghỉ ngơi chút , đợi lúc nữa nô tỳ gọi phu nhân."

      "Được."

      Như Ý tính toán thường thường Thái Tử nghỉ ngơi canh giờ, cũng có phản đối, ngủ tiểu tháp trong phòng Thái Tử chung quy thoải mái bằng ngủ giường

      Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, thân thủ muốn gỡ trâm cài tóc đầu mình xuống, tầm mắt lại bị trâm cài tóc hoa quý (hoa lệ+quý giá) búi tóc hấp dẫn.

      Đây là trâm lúc nãy Thái Tử cài lên tóc nàng.

      kim trâm kiểu dáng điệp (bướm) hoa, ngọc màu hồng phấn khắc thành đóa mẫu đơn hoa quý, quanh thân ba con hồ điệp vòng quanh, hồ điệp và dây kết hồng châu tương liên uốn lượn rủ xuống, tạo hình kim trâm thập phần tài nghệ, hoa mẫu đơn từng cánh ràng, hồ điệp vỗ cánh muốn bay.

      "Phu nhân, trâm này đẹp..."

      Thược Dược có chút mê mẩn nhìn, tại, y phục trang sức của Như Ý đều là nàng chưởng quản, tự nhiên biết trang sơ (trang sức+lược) của Như Ý trong hộp cũng hoa quý như cây trâm này.

      "Là điện hạ tặng phu nhân?" Thược Dược cười suy đoán, trong lòng lại là khẳng định.

      Như Ý gì, chỉ cẩn thận đặt cây trâm kia lên bàn trang điểm, cười tháo khuyên tai của mình xuống.

      "Nô tỳ chỉ biết, tại, Điện hạ đối với phu nhân tuyệt đối bất đồng, ngay cả cây trâm đẹp như vậy cũng tặng phu nhân. Thái Tử phi nương nương phỏng chừng cũng có cây trâm đẹp như vậy." Thược Dược trêu ghẹo , trong giọng mang theo vài phần đắc ý.

      Chung quy chủ tử được sủng ái, nàng làm cung nhân thân cận nhất của chủ tử, cũng được thơm lây.

      Vốn dĩ Như Ý cong khóe miệng, nhưng dần dần có chút hạ xuống.

      Nàng tay mơn trớn cây trâm kia, trong lòng tia ngọt ngào lúc trước.

      Thẳng đến nằm lên giường, nàng còn có vài phần cảm giác nghĩ mà sợ. Vừa rồi nàng, tại sao lại cảm thấy ngọt ngào...

      Nàng động tâm với Thái Tử?

      Tác giả có lời muốn : T.T, vốn muốn viết 6000, kết quả, các ngươi đánh ta , ta viết 5000 cũng chưa tới T.T. . .

      Như Ý vẫn là người con tương đối lý tính, nhưng Thái Tử ưu tú, lại tặng nàng lễ vật, lại bảo hộ nàng, nàng động phàm tâm là khó tránh khỏi.
      Layla06, amandatruc, heartheart78812 others thích bài này.

    5. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 30

      Như Ý lập tức ngồi dậy giường, bị ý tưởng chợt lóe lên của mình dọa đến.

      Hai tay nàng gắt gao nắm chặt ngồi giường, đầu óc rối loạn.

      Nàng thừa nhận Thái Tử ưu tú hơn những nam nhân kiếp trước nàng tiếp xúc qua, cho dù tại là lúc gặp khó khăn, cũng khó che dấu được khí độ bồi dưỡng từ .

      Nhưng, Thái Tử phải đối tượng lý tưởng của nàng. Vị trí của rất cao, mà nàng lại quá thấp. Hai người chênh lệch quá nhiều. Hơn nữa Thái Tử có rất nhiều nữ nhân, thậm chí còn có thê tử cưới hỏi đàng hoàng, nàng được cho là cái gì! Trở thành thị thiếp Thái Tử, vốn cũng là nàng bất đắc dĩ khuất phục kết quả, nay nếu đúng nàng động tâm với Thái Tử, đó mới là chuyện cười.

      Như Ý từ từ dựa vào giường, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nghĩ, có khả năng trong nháy mắt như vậy, nàng động tâm. Nhưng mà, đây là là vì đoạn thời gian này gần như cùng ăn cùng ở chung, cũng có thể là cảnh tượng lúc đó quá mức ấm áp, làm cho nàng trong lúc nhất thời ý loạn tình mê.

      Bây giờ, ngẫm lại, sau này Thái Tử thể bị quyển cấm cả đời, tựa như Tào nhũ nương , Thái Tử và Hoàng thượng là phụ tử, cho dù Thái Tử phạm phải sai lầm lớn hơn nữa, Hoàng Thượng cũng tha thứ, huống chi, con người Thái Tử, làm ra loại chuyện như vậy. Cho nên ra ngoài cũng là chuyện sớm hay muộn, khả năng sau khi Thái Tử khỏi bệnh, Hoàng Thượng mềm lòng thả Thái Tử ra ngoài.

      Đến lúc đó, Thái Tử trở về Đông cung, vẫn là Thái Tử cao cao tại thượng, người có thể đứng bên cạnh , là Thái Tử phi xuất thân cao quý, cũng có thể là Diệp lương đệ được sủng ái, nàng người xuất thân cung nữ hèn mọn được cho là cái gì.

      Chiếu cố trong lúc Thái Tử bệnh, ra cũng chỉ là bổn phận của nàng, nếu Thái Tử vì vậy đối xử đặc biệt với nàng, chẳng lẽ nàng liền lấy điểm đó tranh sủng.

      Như Ý tự hỏi nàng làm ra loại chuyện này, đại khái là nàng sống còn chút tôn nghiêm.

      Cho tới bây giờ, nàng đều hy vọng có thể sống bình an, thích Thái Tử, quả thực chính là tự hủy Trường Thành (Trường Thành trong Vạn Lý Trường Thành).

      Tâm Như Ý chậm rãi bình tĩnh lại, nàng xuống giường, tới trước bàn trang điểm, nhìn cây trâm cài tóc hoa quý điệp hoa, nhàng cầm lên.

      Trâm cài tóc rất đẹp, nàng là nữ nhân, nữ nhân bình thường, cho nên động tâm cũng khó trách. Giống như lúc nàng ở đại, nếu có nam xuất thân giàu có diện mạo tệ, cầm trang sức quý giá đến cầu nàng, nàng có thể động tâm sao?

      Thế nhưng, tỉnh táo suy nghĩ lại chút, khả năng, trang sức quý giá đối với nam nhân kia mà chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi, mà nam nhân kia, có thê tử có tình nhân, nàng đáp ứng sao? Đáp án hiển nhiên là .

      Chuyển đến người Thái Tử, chẳng qua là hợp pháp hóa thê thiếp, trâm cài tóc này đối với Thái Tử mà chín trâu mất sợi lông cũng bằng, mà nàng động tâm, trả giá càng có thể là sinh mạng của nàng.

      Hơn nữa, Thái Tử tặng nàng trâm cài tóc, căn bản cũng phải là cầu , có lẽ là ban thưởng nàng gần nhất chăm sóc tốt mà thôi.

      Chẳng qua là hành động gió mây thưa của Thái Tử, lại cố tình như nước ao xuân thủy đảo loạn trong đầu nàng.

      Như Ý hơi nâng khóe miệng, lộ ra nụ cười, đặt trâm cài tóc cầm trong tay xuống bàn trang điểm, chậm rãi trở về giường nằm xuống, nhắm mắt lại.

      Nghỉ trưa qua , Như Ý trở lại phòng Thái Tử Thái Tử đứng dậy, được Đặng Tiên hầu hạ rửa mặt chải đầu.

      Lúc Như Ý nhìn đến Đặng Tiên, cũng có chút mới lạ. đến cũng kỳ quái, lúc đầu trừ Đặng Tiên theo đến, về sau cơ bản Như Ý có nhìn thấy .

      ràng Đặng Tiên là cận thị (người hầu thân cận) của Thái Tử, đoạn thời gian này hẳn phải bồi bên cạnh Thái Tử.

      Đương nhiên nghi hoặc này của Như Ý, cũng chỉ ở trong lòng hơn chút, liền có nghĩ nhiều nữa.

      Thái Tử thấy Như Ý đến, ý bảo Đặng Tiên đến bên, Như Ý hiểu đây là ý tứ Thái Tử muốn nàng tiến lên hầu hạ, vội vàng lộ ra mỉm cười, tiếp nhận lược, thay Thái Tử vấn đầu kế.

      đến cùng là người được bồi dưỡng từ , thói quen thường ngày cũng là cực kỳ chú ý.

      Như Ý nhớ lúc mình sinh bệnh, cơ bản trừ ăn uống vệ sinh, liền xuống giường, đừng chi là còn chú ý chải đầu mỗi ngày. Mà Thái Tử, trong khoảng thời gian ốm yếu này, cũng phải xử lý tốt y phục đầu tóc, sau đó về giường nằm tĩnh dưỡng.

      Chuyện Như Ý xem là việc dư thừa, đối phương lại xem như thói quen thể thiếu trong cuộc sống.

      Lần nữa Như Ý sâu sắc cảm nhận được mình và Thái Tử quả nhiên chênh lệch quá xa, thói quen cuộc sống, quan niệm đều hội tụ đến nơi, như thế nào động tâm trong cuộc sống này.

      Trong lòng Như Ý cảm thán, mặt lại mảy may lộ ra, mỉm cười thay Thái Tử sơ chỉnh xong, nâng Thái Tử về giường nằm.

      Thái Tử tay cầm sách, lại có mở ra, mà là dời tầm mắt vào trâm cài tóc búi tóc đầu Như Ý.

      Như Ý chú ý đến tầm mắt Thái Tử, tay nàng nhịn được sờ đến trâm cài tóc, mặt tươi cười hơi hơi tăng lên: "Điện hạ, nô tỳ thích."

      Thái Tử chỉ là mỉm cười chuyển tầm mắt xuống quyển sách, cũng gì.

      Như Ý thấy vậy, lại hơi hơi thở dài nhõm hơi.

      Buổi chiều Thược Dược thay nàng chải đầu nàng có nghĩ tới mang trâm cài tóc này, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng nghĩ lại, cố ý lảng tránh, ngược lại có chút giấu đầu hở đuôi. Chi bằng nàng quang minh cài trâm cài tóc này lên.

      Hơn nữa nếu Thái Tử tặng nàng gì đó, người tặng lễ tự nhiên hi vọng người nhận lễ vật, thích phần lễ vật này, như vậy mới vi phạm ước nguyện khi tặng lễ, nếu đem gác xó, ngược lại nên.

      Nay, bên người Thái Tử thêm Đặng Tiên, Như Ý liền ít việc hơn. cơ bản Thái Tử có gì phân phó, Đặng Tiên giành làm trước, Như Ý trừ ngồi ghế canh chừng Thái Tử, ngẫu nhiên nhận trà Đặng Tiên đưa mang cho Thái Tử, cũng có việc khác.

      Kỳ Ngụy thái y sớm có qua bệnh chứng của Thái Tử nghiêm trọng lắm, thêm nửa tháng điều dưỡng trị liệu, tuy rằng khỏe mạnh như người thường, cũng có tinh thần rất nhiều, sắc mặt cũng rút vài phần vàng như nến. Nếu phải thái y trong cung chẩn bệnh từ trước đến nay luôn lấy ổn thỏa làm chủ, Thái Tử sớm có thể xuống giường cần nằm giống như bệnh nhân.

      Bây giờ bên người Thái Tử có thêm Đặng Tiên, Như Ý cũng cần lúc nào cũng canh chừng Thái Tử như trước đây, bồi Thái Tử trong chốc lát, Như Ý liền thối lui ra khỏi phòng đến trong Trù phòng chuẩn bị đồ ăn cho Thái Tử.

      đến Trù phòng Thược Dược cùng lão cung nữ ghé vào góc giọng chuyện phiếm, nhìn thấy Như Ý tới, mặt còn có vài phần kinh ngạc: "Phu nhân, hôm nay sao người tới sớm như vậy?"

      Như Ý mỉm cười, bên nghiêng người xem có nguyên liệu gì nấu ăn, bên trả lời: "Đặng công công canh chừng Điện hạ bên kia, trước hết ta lại đây chuẩn bị đồ ăn cho điện hạ."

      " ra Đặng công công canh chừng!"

      Thược Dược nghe Đặng Tiên, trong giọng mang theo quen thuộc.

      "Nghe giọng điệu này của ngươi, có quen biết Đặng công công?" Như Ý có chút buồn cười, thuận miệng hỏi câu.

      Lại thấy Thược Dược có chút ngượng ngùng mở miệng : "Trước kia lúc ở Đông cung ngược lại có quen biết, đến nơi này, gặp mặt Đặng công công nhiều hơn, có thể được mấy câu!"

      "Ngươi thường xuyên gặp?" Như Ý có chút kỳ quái, mình tới nơi này thời gian dài như vậy hôm nay mới gặp, người này có phải giống Đặng Tiên, Thược Dược dường như ngày nào cũng có thể gặp.

      "Lúc phu nhân về phòng nghỉ ngơi, phải dặn nô tỳ thường nhìn Thái Tử bên kia, có động tĩnh gì liền thông tri phu nhân sao! Nô tỳ dĩ nhiên có thể thường gặp gỡ Đặng công công, Đặng công công còn thường ân cần hỏi thăm nô tỳ phu nhân đâu!"

      Như Ý nghe vậy tiếp tục hỏi, chẳng qua như có đăm chiêu cười cười.

      Như Ý xử lý nguyên liệu nấu ăn Tào nhũ nương đột nhiên vào Trù phòng, mặt đối phương gần như còn mang theo vài phần xấu hổ.

      Như Ý ngược lại cười cười như thường, chào hỏi Tào nhũ nương: "Tào , người cũng tới hỗ trợ chuẩn bị bữa tối cho điện hạ sao?"

      Ngữ khí giống như bình thường, mảy may vì chuyện buổi sáng mà sinh khúc mắc.

      Tào nhũ nương nghe vậy nhịn được gật gật đầu.

      "Vừa lúc, Ngụy thái y tại Điện hạ có thể ăn bình thường, cần ăn cháo mỗi ngày, ta còn buồn rầu giữa ngày hè nên chuẩn bị cho Điện hạ đồ ăn gì mới khiến Điện hạ ăn nhiều chút!" Như Ý cười tới cạnh Tào nhũ nương, cử chỉ thân thiết khoác lên tay Tào nhũ nương, lại , "Nay, Tào đến, ta an tâm. Tào hầu hạ Điện hạ từ , nhất định biết sở thích của Điện hạ."

      "Điện hạ cũng đặc biệt thích thức ăn gì, bất quá hồi thích đồ ăn chua ngọt, ta thấy hôm nay có cá, điện hạ cũng thích ta làm cá sốt chua ngọt." mặt Tào nhũ nương mang ý cười, hơi mang vài phần đắc ý với Như Ý.

      "Vậy đúng là quá tốt! Phiền toái Tào !" Mặt Như Ý khẩn thiết, lại , "Hôm nay, ta liền nhàn hạ để Tào trợ thủ, ta làm món khác."

      Tào nhũ nương chậm rãi xắn lên tay áo, nhịn được nhìn Như Ý nghiêm túc cúi đầu thái rau dưa ở bên, há miệng thở dốc, sau lúc lâu phun ra hai chữ: "Như Ý..."

      "Tào , làm sao?" Trong lòng Như Ý có chút kinh ngạc, trước đó việc nàng ở cùng Tào nhũ nương rất tốt, Tào nhũ nương cũng trực tiếp gọi tên nàng. Bất quá nàng vẫn cười nâng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tào nhũ nương.

      "Chuyện lúc sáng..." Tào nhũ nương có chút ngượng ngùng.

      Như Ý lại cười cắt đứt lời của Tào nhũ nương: "Tào , chuyện lúc sáng, nhờ người nhắc nhở, đến bây giờ ta còn biết mình làm sai cái gì! Trước kia ta cũng chỉ hầu hạ trong tiểu Trù phòng, hiểu chuyện gì, về sau người có thể dạy ta nhiều hơn."

      "Tốt! Tốt!"

      Tào nhũ nương liên tục gật đầu.

      Như Ý lần nữa cười cúi đầu thái đồ ăn, nàng thừa nhận mình cố ý lấy lòng Tào nhũ nương, thân phận Tào nhũ nương vốn dĩ cao hơn nàng, hơn nữa lại là trưởng bối, nàng lấy lòng, cũng xem là nịnh nọt.

      Như Ý chuẩn bị món khác chút khó khăn, hơn nữa tay chân nàng vốn lanh lẹ, rất nhanh cuẩn bị xong, chỉ còn chờ Tào nhũ nương làm xong món cá sốt chua ngọt cuối cùng.

      Cá dùng là cá chép thượng hạng, vốn chất thịt ngon, đặt lên chảo chiên sơ qua, càng vàng óng mê người, tưới lên lớp đường dấm chua ngọt Tào nhũ nương đặc chế, trong khí liền tràn ngập hương vị đường dấm chua ngọt, làm cho miệng Như Ý cũng nhịn được ngừng chảy nước miếng.

      Lúc trước Như Ý ngạc nhiên khẩu vị Thái Tử thế nhưng thiên về tiểu hài tử thích chua ngọt, nay nhìn, nàng cảm thấy, khó lý giải Thái Tử thích món ăn này.

      Nhân lúc món cá sốt chua ngọt còn nóng, đồ ăn vừa bỏ vào trong làn, Như Ý liền tự mình mang về phòng Thái Tử.

      Đặng Tiên mang từ Đông cung đến hai tiểu thái giám canh chừng ngoài phòng, lúc Như Ý vào hai tiểu thái giám cũng chỉ hành lễ, có ngăn trở, Như Ý ôn hòa cười với bọn họ, chậm rãi vào trong.

      Mới vừa được nửa, liền nghe giọng đặc như vịt đực của Đặng Tiên từ trong phòng truyền ra: "... Ngôn Ngự Sử góp lời cầu Hoàng Thượng xử lý nghiêm khắc chuyện lũ lụt Trường Hà... Tình thế cực kỳ bất lợi với Điện hạ..."

      Cước bộ Như Ý đình chỉ tại chỗ, lập tức ý thức dường như mình nghe được nội dung nên nghe, trong lòng vừa vội lại do dự, biết nên tiến hay nên lui đột nhiên thanh trong phòng ngưng bặt, chỉ nghe giọng Thái Tử truyền ra: "Tiến vào!"

      Cả người Như Ý run lên, biết lời này Thái Tử là nàng.

      Nàng biết mình rốt cuộc là để lộ sơ hở nào, ràng nàng còn chưa vào bên trong, làm sao Thái Tử lại phát ra nàng?

      Như Ý hít sâu hơi, nét mặt biểu lộ tươi cười, từ từ vào trong phòng, buông làn trong tay xuống, quy củ hành lễ với Thái Tử xong, vừa cười : "Điện hạ làm sao biết nô tỳ đến?"

      Thái Tử khoát tay với Đặng Tiên, ý bảo lui xuống. Sau đó vươn tay về phía Như Ý, mặt mang theo mỉm cười, ngữ khí nhu hòa mở miệng : "Nâng ta đứng lên!"

      "Dạ."

      Như Ý đến giường Thái Tử, đỡ tay Thái Tử chậm rãi nâng Thái Tử ngồi vào giường. Thái Tử lại lập tức đứng lên, mà bắt lấy tay Như Ý, cười : "Hôm nay nhũ nương làm cá sốt chua ngọt cho ta."

      Như Ý miễn cưỡng tươi cười, hơi mang tự giễu cười giỡn : " ra Điện hạ là nghe được mùi cá."

      Nàng tươi cười dần dần hạ xuống, há miệng thở dốc, mở miệng : "Điện hạ, kỳ nô tỳ..."

      "Như Ý."

      Thái Tử cười nắm chặt tay nàng, giọng gọi, lôi kéo nàng ngồi xuống cạnh .

      Như Ý chỉ cảm thấy thân thể cứng nhắc, lời ra đến miệng, rốt cuộc nên lời.

      "Kỳ nếu ta muốn ngươi nghe những lời này, ngươi cũng nghe được." Thái Tử cúi xuống nhìn người cúi đầu bên cạnh, lại từ từ , "Ngươi là nữ nhân của ta, nếu ta đời bị quyển cấm trong này..."

      chưa xong, lời cũng chưa hết.

      "Nô tỳ..." Tim Như Ý đập như trống, chỉ cảm thấy dường như mình bị bóp cổ muốn hít thở cũng thông.

      " tại Phụ hoàng muốn quyển cấm ta, huynh đệ muốn bỏ ta, phụ tá muốn tống ta vào ngục, người khác quay đầu với ta, đại thần trong triều càng người giúp ta, mà nữ nhân của ta..."

      "Điện hạ... Nô tỳ là nữ nhân Điện hạ, tự nhiên vẫn cùng Điện hạ." Trong giọng Như Ý còn mang theo vài phần run rẩy.

      "Cho dù ta bị quyển cấm cả đời?"

      "Nô tỳ để ý, thậm chí nô tỳ vụng trộm vì mình có thể mình bồi bên cạnh Điện hạ mà vui mừng." NhưÝ gắt gao cầm ngược lại tay Thái Tử, ngẩng đầu, mặt biểu tình nghiêm túc.

      Thái Tử lại châm biếm: "Nếu ta bị quyển cấm cả đời, ta chính là phế nhân, ngươi theo ta được hưởng thụ vinh hoa phú quý, thậm chí người bên cạnh hầu hạ ngươi cũng rời bỏ ngươi. Ngươi muốn làm lụng vất vả, còn muốn hầu hạ ta phế nhân."

      Mắt Thái Tử nhìn mắt Như Ý, phảng phất như hỏi nàng tại sao, cuộc sống như thế, ngươi có thể chịu được sao?

      "Nô tỳ chịu được! Xuất thân nô tỳ vốn hèn mọn, cũng là làm việc hầu hạ người, bất quá tại trở về làm lại lần nữa mà thôi."

      Trong mắt Như Ý, tia dao động, chỉ có kiên định và tín niệm.

      Thần sắc nàng nghiêm túc, mà Thái Tử lại đột nhiên nở nụ cười, chuyện mang theo vài phần ý đùa giỡn: "Ta bất quá đùa với ngươi, ngươi lại làm , dùng bữa !"

      Mặt Như Ý cũng hơi hơi tràn ra tươi cười, nhưng trong lòng lại chút cảm giác thoải mái, nàng biết, vừa rồi Thái Tử tuyệt đối đùa với nàng.
      Layla06, amandatruc, heartheart78811 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :