1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chuơng 40

      hớn hở như những người đàn bà khác thôi, sao lại có thái độ này vậy? Đường Học Chính phát : bé nhà mình quả còn rất nhiều điểm khác biệt chờ khám phá, cười khổ, “Quà tặng em để tạ tội đó, sợ em lén mắng .”

      “Hả?” Tặng ư? “Hình như nó là bạch kim phải? Đá nạm mặt dây chuyền cũng là đồ phải ?” Chỉ chiếc dây chuyền này… theo cách của Dương : cũng đủ để mua chiếc ô tô rồi.

      “…” Tuy chiếc dây chuyền đó là chọn đại vì thời gian quá gấp nhưng cũng đừng nghi ngờ tặng vòng cổ giả cho người phụ nữ của mình chứ? Rốt cục trong suy nghĩ của , nghèo đến mức nào?

      “À, xin lỗi, em có ý gì đâu, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi,” Phù Hiểu lại bấn rồi, “Ý của em là món quà này quý quá, em thể nhận…”

      “Em thích?” Đường Học Chính cau mày. Trước kia, những người đàn bà khác có thích trang sức gì cũng chỉ ném thẻ cho họ tự mua thôi. Tối qua, thấy đống vòng vèo, nhẫn nhiếc người Tiêu Thiển Thiển, mới phát giác: quá mộc mạc – mặc dù thấy như vậy tuyệt lắm rồi – nghĩ phụ nữ chắc ai cũng thích đeo đồ trang sức. Thế là kêu người ta cầm đỡ món trang sức đến cho , định để đeo tạm, rồi hôm nào lên Bắc Kinh, đưa mua trang sức thích sau.

      phải thế…” Phù Hiểu thấy cảm xúc khác lạ len lỏi trong lòng, nhìn chăm chăm mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá lấp lánh mà biết nên sao cho hiểu ý mình: “Chỉ là…”

      Đầu dây bên kia có người gọi: “Đường thiếu,” Đường Học Chính đáp lời người nọ rồi bảo với : “Em thấy chiếc thẻ chưa? Em cất nó , muốn mua gì cứ quẹt thẻ đó là được, phải lo đắt rẻ gì cả. có chút việc phải xử lý, cúp máy trước đây.”

      “Thứ này… Hả!” biết vì cái gì mà cứ thấy tấm tức trong lòng, song thấy bảo có việc quyết định để lần khác , “Bye bye.”

      thời gian sau vụ hiểu lầm , tình cảm của hai người ngày càng thắm thiết nhờ những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn. Phù Hiểu trăn trở lắm, vì ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng công việc của . Vốn khi viết luôn từ chối tất cả những quấy nhiễu từ môi trường xung quanh, nhưng bây giờ lại nỡ để di động sang chỗ khác – vì sợ để nhỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào của . từng vì chuyện này mà trách song trách cứ của chỉ rước lấy những tiếng cười sung sướng của , “Thế em đừng viết nữa, nuôi em.”

      được, có việc gì làm nhàm chán lắm.”

      Đường Học Chính quen với việc luôn phản ứng lại cách lãng mạn chút nào rồi, trông mong gì nên cũng chẳng thất vọng, “Dây chuyền đeo lên có đẹp ?”

      Phù Hiểu vô thức liếc chiếc hộp bàn trang điểm cái. “À, ờ.” ậm ừ đáp lời.

      Mường tượng ra hình ảnh chiếc dây chuyền tặng chiếc cổ trắng ngần của , mắt như cháy lên ngọn lửa, “Bao giờ … em cho ngắm?”

      “Ờ, được rồi, tối nay em bật webcam cho ngắm.”

      Cú home-run[1] quá hoàn hảo! Những hình ảnh tưởng tượng trong đầu tan biến chỉ trong chớp mắt, Đường Học Chính lần nữa hoài nghi: ấy viết tiểu thuyết dành cho nữ à? Đúng là hiếm có khó tìm nha! Cứ nghĩ đến chuyện này là lại phá ra cười, nghĩ mà xem: đám phụ nữ xung quanh ai cũng nhanh nhạy, mà bạn chính quy của chậm chạp trong vụ tình cảm thôi rồi?

      Phù Hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, đâu có kể chuyện cười chứ, cười nắc nẻ thế làm gì?

      “Thế là tối nay lên chat webcam được ư?” Vấn đề xuất ở câu cuối cùng nên hốt thuốc theo bệnh.

      phải, lâu lắm rồi được trông thấy em, nhớ.” Đường Học Chính ngồi mình với chiếc laptop. Ánh vào mắt là những số liệu, biểu đồ xanh xanh đỏ đỏ mà trong đầu lại khuôn mặt tươi cười của Phù Hiểu.

      thấy mặt mình nong nóng, vẫn trong giai đoạn làm quen dần với những câu tán tỉnh thẳng thắn của .

      Khoảng hơn bốn giờ chiều, chuông cửa nhà Phù Hiểu lại vang lên, vì trước đó nhận được điện thoại của ai cả nên thấy chuyện này có hơi kỳ lạ, là ai vậy?

      Sau khi mở cửa, còn thấy khó hiểu hơn, bởi vì người đến thế nhưng lại là chàng nhân viên chuyển phát nhanh trẻ chuyển chìa khóa đến cho lần trước.

      “Phù tiểu thư, đây là bưu kiện của , mời ký nhận cho.”

      “Tôi sử dụng dịch vụ chuyển phát nhanh, có phải nhầm địa chỉ rồi ?”

      Làm sao mà nhầm được, ‘khách hàng’ của chỉ có người thôi. Chàng thanh niên nở nụ cười xã giao đúng chuẩn, “ nhầm đâu ạ, Phù tiểu thư, đây là đồ Đường tiên sinh mua cho .”

      “Hả?” Là cái gì đây nhỉ? Để người ta chờ lâu cũng ngại nên đón lấy hộp bưu kiện chút nào nọ, ký nhận rồi cười tiễn nhân viên chuyển phát nhanh rời .

      Trước khi , chàng nhân viên chuyển phát nhanh trẻ nọ còn nở nụ cười đầy ý với .

      Quay vào nhà, xé giấy gói ra, trong bưu kiện là chiếc laptop đỏ, kiểu dáng rất nữ tính, nhìn biết là đồ đắt tiền.

      ấy định làm cái gì vậy? Phù Hiểu điện thoại cho : “Alo? mua laptop gửi đến chỗ em làm gì thế?”

      Lúc này, Đường Học Chính ngồi trong phòng hiệu trưởng trường quân đội, sau khi nhận được điện thoại của , khẽ gật đầu với mấy vị thủ trưởng quân hàm thiếu tướng rồi ra ngoài cửa tiếp điện thoại.

      vị sĩ quan lớn hơn khoảng mười tuổi lại ở cùng khu với tò mò hỏi: “Ông cụ Đường bảo thế à.”

      Ngồi ở ghế chủ tịch, thày hiệu trưởng rầu rĩ, “Lão thủ trưởng bảo được có ngoại lệ. Nhưng nửa năm rồi, tất cả các kiện cầu sinh viên phải có mặt, Học Chính đều tham dự. Hôm nay, cậu ấy đến đây thế này, rất nhiều binh sĩ có ý kiến, bảo tôi thiên vị cậu ấy.”

      “Hừ, thế nên chỗ này của ông mới là trường học! Toàn mấy nhóc tân binh! Sao Học Chính nó thích chỗ này của ông cho nổi.” vị sư trưởng khác ghen tức. Dạo trước, Học Chính bảo muốn nghỉ ngơi lấy sức thời gian, ông nhận được tin muộn hơn lão ta nên cậu chàng bị lão ta kéo về trường, ông tiếc đứt ruột!

      “Lão Lý, bên ông đông nhân tài lắm rồi, đừng tranh với người khác nữa.”

      “Ông biết cái qué gì! Mới mấy hôm trước thôi, mấy thằng ranh cấp dưới của tôi làm nhiệm vụ với Học Chính, khi về chúng nó đòi làm phản, đòi theo Học Chính luôn.” Ai bảo ông cụ Đường dạy cậu chàng giỏi vậy chứ, tuổi trẻ đủ tư cách trở thành ‘Binh Vương’, lòng dũng cảm, thể lực và mưu lược đầy đủ, vũ khí tân tiến mấy cũng chỉ cần liếc qua là dùng thành thạo. Những thiên tài quân như cậu chàng là tương lai của bọn ông đó.

      “Ha ha ha, lão Lý, xem ra ông đủ sức hấp dẫn nha.”

      “Ông đủ chưa, ông giúp tôi cướp Học Chính về.”

      “Ê, ê đừng có chôm chỉa của người khác vậy chứ.” Thày hiệu trưởng vội xen mồm.

      Mọi người cùng phá ra cười.

      Lại đến Đường Học Chính, khi này ra khỏi phòng, dựa người vào tường, cười hỏi: “Nhận được rồi chứ?”

      “Em nhận được rồi, sao lại gửi laptop đến chỗ em thế?” Phù Hiểu hỏi.

      phải vì cái lap kia cũ nên em mới thích, chịu nhận ư. mua cái mới cho em rồi đó.” đùa.

      ấy nghĩ vậy ư? cơn giận tên bỗng dâng trào, Phù Hiểu cúp điện thoại luôn, đầu bên kia chỉ còn nghe đến tiếng “Tút” dài.

      Khi nghe thấy những tiếng “Tút” dài báo hiệu đầu bên kia cúp máy, Đường Học Chính vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. nhìn di động thấy máy hiển thị màn hình chính. gọi lại cho lại nhận được thông báo đối phương tắt máy. Hết pin rồi? thoáng cau mày.

      Tối nay, Đường Học Chính bị gọi về nhà tổ ở núi, ông cụ đón đầu , hỏi: “Nghe chịu kết nạp Thần Duệ làm hội viên quán bar của ? Đồng chí Đường Học Chính, như thế là được đâu, làm thế gây ảnh hưởng đến đoàn kết trong nội bộ!”

      Đường Học Chính nhìn ông cụ quắc thước, râu tóc bạc phơ trong chiếc áo Tôn Trung Sơn. Lâu rồi gặp, ông cụ vẫn tinh thần gớm, “Ông ngoại con cho nội ạ?”

      “Hừ! Còn ai khác ngoài gã tư bản đó chứ?” Ông cụ Đường khẽ hừ, y như trẻ con dỗi ai đó vậy.

      Đường Học Chính khẽ lắc đầu, bước vào phòng khách. Bức tường đối diện cửa vào phòng khách treo bức tranh chữ nổi tiếng, cạnh bức tranh là bàn thờ phật. Ở giữa căn phòng là chiếc sập gỗ lớn, sập là chiếc bàn trà bằng gỗ lê, bàn trà có bày bộ trà cụ. tháo giày, ngồi lên sập, đưa tay nhấc siêu nước nóng rót vào ấm trà gốm cách thành thạo.

      “Thẳng nhãi kia, đừng im thít thế, cho nội đáp án chính xác nào.” Ông cụ Đường cũng ngồi lên sập, chịu tha khi chưa nhận được câu trả lời.

      “Chẳng phải ông ngoại chỉ đùa nội thôi ư?” rót chén trà nóng cho ông cụ, “Nào, con mời nội uống trà ạ.”

      Đường phu nhân trong chiếc váy chơi thanh lịch xuống lầu, nghe tin ông con trai độc nhất về nhà, bà vội vàng ra phòng khách. Thấy chàng ngồi uống trà với ông nội ở phòng khách, bà cười trách: “ còn biết về nhà cơ đấy.”

      “Đường phu nhân cũng ở nhà cơ ạ?” Đường Học Chính ngạc nhiên lắm.

      Đường phu nhân ngồi lên sập, bực bội lườm chàng cái, “Đại thiếu gia ngài cứ biệt tăm biệt tích hoài, nên mẹ ngài đành về đây mà ngóng ngài mau mau về nhà cho?”

      “Con sợ quá, con sợ quá.” cười cách lưu manh, rồi rót chén trà đưa cho mẹ.

      Đường phu nhân đón lấy: “Dạo vừa rồi đâu hả?”

      “Đúng, khai ra cho nội, trường học báo với nội là lâu lắm rồi đến trường. làm thế chẳng phải là vi phạm kỷ luật rồi ư?” Ông cụ cũng hùa theo.

      “Chuyện riêng của con, chẳng có gì để cả.” Đường Học Chính uống cạn chén trà, lảng sang chuyện khác, “Sao lại là Đại Hồng Bào thế? Trà Long Tỉnh hết rồi ạ?”

      Thằng ranh này càng ngày càng lắm mấy chuyện thần thần bí bí nha. Ông cụ Đường hài lòng với câu trả lời của chàng nhưng chẳng làm gì được, nếu chàng muốn đừng ai mơ tưởng viễn vông là moi được tin gì từ miệng chàng.

      Hiển nhiên là Đường phu nhân cũng mười mươi tính ông con, bà nhấp ngụm trà với phong thái tao nhã, lịch thiệp và hỏi thêm nữa.

      “Đường phu nhân, tự dưng con thèm món Ngọc Bích Ngưu Cân[2] mẹ nấu quá, mẹ làm cho con ăn ?” Đường Học Chính chợt nhớ ra.

      Bà Hàn Ngọc Tố trước khi lấy chồng là tiểu thư nhà họ Hàn, sau khi lấy chồng là Đường phu nhân, lần đầu tiên bà vào bếp phải vì chồng mà vì ông con trai quý báu mà bà mất mười tháng mang nặng đẻ đau. Bà sẵng giọng: “Cứ về đến nhà là lại thế, chỉ giỏi hành mẹ thôi.”

      vậy thôi chứ quý bà nào đó vẫn vội vội vàng vàng vào bếp, xem có đủ nguyên liệu nấu món nọ hay chưa.

      Đợi bà Hàn Ngọc Tố khuất, Đường Học Chính ngoắc người giúp việc bảo người nọ lấy laptop cho , “Ông cụ, con có này muốn giới thiệu với nội, nhất định nội thích.”

      Nghe vậy, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng ông cụ Đường ngạc nhiên lắm, thằng ranh này thế nhưng chủ động giới thiệu bạn với cụ cơ đấy? Xem ra con bé tại rất có sức hấp dẫn nha. Chỉ có điều, thằng cháu cụ toàn quen với mấy nàng phấn son lòe loẹt, mà mấy đó cụ chẳng ưng nào, “Hừ, lão chỉ là ông già quê mùa, bạn thấy lại ghét cho mà xem?”

      “Yên tâm, có khi ấy còn quý nội hơn con ý.” bé nhà rất chi là kính người già, trẻ mà.

      “Hả?” Lời này của quả gợi lên trí tò mò nơi ông cụ, bé nhà ai mà thằng cháu trai cụ để ý thế nhỉ? Nếu tốt biết đâu sinh thời cụ còn được bế chắt.

      Trong lòng vẫn băn khoăn vụ đột nhiên tắt máy lúc chiều, Đường Học Chính mở cửa sổ chat webcam ra, thấy icon của sáng đèn gửi đề nghị xem webcam cho luôn.

      Đề nghị gửi được 1 giây, 2 giây… bỗng bị đối phương từ chối.

      “Ây dà! Sao lên hình vậy?” Người hiểu lắm về khoa học kỹ thuật như ông cụ mà cũng phát ra chỗ thích hợp, chỉ vào góc màn hình hỏi.

      Đường Học Chính nhíu mày, thử lại lần nữa, nhưng lần này chưa kịp gửi cầu bị hệ thống từ chối, nguyên nhân là đối phương log out.

      “Sao lại biến thành đen thui thế này?”

      ấy thoát mạng rồi.” Đường Học Chính xịu mặt ra, tắt laptop. cầm di dộng lên và bấm máy, mấy dây sau, từ ống nghe truyền ra thông báo tắt máy như lần gọi trước.

      Ông cụ hiểu ra liền, “Giận à? bé này ghê phết, cũng to gan phết.”

      cũng muốn hỏi cho . Sao yên lành lại cúp điện thoại của , đóng webcam cho nhìn?

      **************************************

      [1] Home-run: thuật ngữ trong bóng chày (nguyên tác Trung là: 全垒打) có từ tiếng Việt chính xác cho thuật ngữ này, “home-run” là cú đánh bóng + chạy+ghi điểm giúp dành điểm tối đa cho lần đánh bóng cho đội.

      [2] Nguyên văn: 碧玉牛筋: Ngọc Bích Ngưu Cân, món ăn nguyên liệu chính là gân bò tươi, nấu cùng với gừng, củ cải trắng, cà rốt, rượu gia vị, bơ, muối, vv… Sau khi hoàn thành món ăn có màu vàng cam rất đẹp, có vị dẻo của gân bò, mùi thơm quyến rũ của gia vị.
      Chris, Mẹ Mìn, laula2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41

      Đường Học Chính xuống khỏi sập, đến góc có ai, gọi cho số điện thoại khác, “Ở bên đó có chuyện gì ?”

      “Tất cả đều bình thường, Đường thiếu.”

      “Có khách ư?”

      có, Phù tiểu thư ở nhà mình.”

      Hả? Đường Học Chính nhướng mày, hỏi cách khiêm tốn, “Thế sao ấy lại nhận điện thoại của tôi thế?”

      … Hàm lượng khoa học của câu hỏi này cũng hơi bị quá cao , nếu chuyện này xảy ra với gã lâu la như bạn nghe điện thoại chỉ có lý do thôi, đó là: nàng dỗi! Nhưng cho là người phụ nữ của Đường thiếu có thể giống của dỗi mà dỗi Đường thiếu, “Ừm, … Có lẽ là có chuyện gì đó?”

      xem ấy có chuyện gì.”

      chỉ là ‘nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng’ thôi ạ, vẻ mặt của chàng thanh niên nghe điện thoại trông như năn nỉ: “Đường thiếu, em biết phải lấy cớ gì bây giờ ạ.”

      “Còn cần tôi tìm cớ cho cậu nữa hả?” Hành vi ngoài dự kiến của Phù Hiểu khiến đại thiếu gia rất khó chịu trong người.



      lúc lâu sau, chàng thanh niên – khi này trong trang phục của nhân viên chuyển phát nhanh – lần nữa nhấn chuông cửa nhà Phù Hiểu.

      trong nhà ra mở cửa với vẻ bình tĩnh, song khi thấy người đến có vẻ rất là ngạc nhiên, “ nhân viên chuyển phát đấy ư, còn chuyện gì nữa vậy?”

      Chàng thanh niên lúng túng chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai, mỉm cười : “Phù tiểu thư, rất xin lỗi vì quấy rầy , tôi lỡ để mất tờ hóa đơn có chữ ký của rồi, phiền ký lại tờ khác giúp tôi nhé.”

      Phù Hiểu chớp chớp mắt, “Vừa khéo, cần nữa đâu, trả mấy đồ này về cho người gửi giúp tôi .”

      đâu có đến đây để làm gay gắt thêm mâu thuẫn chứ! Chàng thanh niên vã mồ hôi lạnh đầy trán nhưng vẫn giữ nụ cười xã giao, : “Phù tiểu thư, tôi tự quyết định vấn đề này được, đành phiền bàn bạc lại cho ổn thỏa với người gửi rồi hãy trả hàng vậy, nếu chúng tôi có thẩm quyền xử lý.”

      “Thế …” Phù Hiểu nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, “Vậy tôi trả hàng nữa.”

      Đúng, đúng, thể trả hàng được.

      “Coi như là tôi gửi bưu kiện khác cho ấy vậy, phiền viết hóa đơn giùm tôi.”

      Tiểu thư à, ngài tha cho tiểu nhân có được ? Nụ cười của chàng thanh niên cứng lại mặt.

      chờ tôi lát, để tôi đóng gói.” Tiện thể gói luôn thẻ tín dụng và dây chuyền để gửi trả.

      “Phù tiểu thư,” chàng thanh niên chuyển phát nhanh vội gọi lại, “ biết rồi đó, chúng tôi là công ty tư nhân, nếu để khách hàng của chúng tôi cho rằng hàng bị trả về do lỗi từ phía chúng tôi khách hàng nhất định rất tức giận. Vậy nên, phiền chuyện với Đường tiên sinh trước nhé!” nhanh nhẹn bấm máy gọi cho Đường Học Chính, sau khi người ở đầu dây bên kia nhấc máy, lập tức bảo với đối phương, “Đường tiên sinh, Phù tiểu thư muốn chuyện với ngài.”

      “Tôi …”

      Xin ngài đó. Chàng nhân viên chuyển phát nhanh trẻ làm động tác nằn nì.

      Phù Hiểu cũng hết cách, đành nhận lấy chiếc điện thoại cách tình nguyện, “Alo…”

      “Cục cưng bé bỏng, có chuyện gì vậy em?” Đường Học Chính dịu dàng hỏi, vừa lên lầu và vào trong buồng mình. hiểu sao nghe được giọng như thở phào nhõm.

      “… có gì.” Phù Hiểu liếc nhân viên chuyển phát nhanh cái, chàng nọ rất tâm lý tránh , để hai người họ có gian riêng mà trò chuyện.

      “Sao điện thoại của em lại tắt máy thế?”

      muốn nhận cuộc gọi của nên tắt máy.” Phù Hiểu rầu rĩ đáp.

      Tình hình là bất tri bất giác bị người ta ghét bỏ? “Sao em lại muốn tiếp điện thoại của ?” Hai người họ đâu có cãi nhau chứ.

      “Phiền.” Phù Hiểu đáp rất súc tích.

      Đường Học Chính rúng động. Từ ngày mở mắt chào đời đến nay, chưa bao giờ gặp phải chuyện này cả, sao tự dưng lại bị phụ nữ ghét bỏ thế này? Hồi tưởng lại lịch sử huy hoàng của mình trong hai mươi mấy năm qua, còn tưởng là phụ nữ bao giờ từ đó với cơ.

      Đường Học Chính gì nên Phù Hiểu lại càng buồn hơn, cắn môi dưới, : “Tóm lại: em trả hết mấy đồ đó cho , chúng quá đắt, em nhận nổi.”

      cần đồ đưa? Đường Học Chính phụng phịu, “ thích hả? thích em cứ để đó, em với em thích loại nào để mua cho em.”

      “Đường Học Chính, coi tôi là loại người gì hả?” Phù Hiểu nổi giận, “Tôi cần mấy thứ đồ đó của !”

      Thế ấy muốn đồ của thằng nào? Đường Học Chính cũng bực tức, ngờ lần đầu tiên trong đời mình mất công tặng đồ cho lại đổi lấy kết cục này, “Có giỏi em cứ cần !”

      …” Phù Hiểu mím chặt môi, có phải ấy cho là nên cảm động rớt nước mắt ? “Tôi thà dùng cái lap rách của tôi, còn hơn vì mấy vật ngoài thân mà lúc nào cũng có cảm giác mình bị người ta bao!” Dứt lời, cúp máy luôn, tiếng “Tút” lại vang lên.

      Gì? Chẳng phải nàng này phải nàng Kiều mà Đường thiếu giấu trong lầu vàng[1] ư? Nhân viên chuyển phát nhanh – người núp dưới gầm cầu thang nghe trộm ngạc nhiên.

      Lại còn cúp điện thoại của cơ đấy? Đường Học Chính khó mà tin nổi vào tai mình, ấy vừa cái gì cơ? “Bao” ấy? luyên thuyên gì vậy? xùy tiếng rồi gọi lại.

      Phù Hiểu cố nặn ra nụ cười rồi đưa điện thoại cho chàng thanh niên. Thoáng liếc chiếc di động rung bần bật trong tay, khuôn mặt xịu xuống, nhấn nút từ chối rồi mới trả điện thoại cho chủ nhân của nó.

      Ây dà, phải làm thế nào bây giờ. Chàng nhân viên chuyển phát nhanh trẻ đón lấy chiếc điện thoại “nóng phỏng tay” nọ, khi nghĩ xem có nên gọi lại cho sếp đối phương gọi lại rồi.

      “Alo, Đường… tiên sinh ạ.” vội bắt máy.

      “Đưa điện thoại cho ấy nghe.” Đối phương rất ngắn gọn, xúc tích trong dùng từ.

      “Vâng.” Thế là chàng thanh niên vì cẩn thận mà lỡ tham gia vào “chuyện gia đình” của sếp thầm than khổ, rồi tiếp tục khổ nhục kế, quay sang làm vẻ mặt năn nỉ với Phù Hiểu.

      Phù Hiểu áy náy, “Xin lỗi , tôi nghe đâu, cúp máy , lát nữa tôi gọi lại cho ấy sau.” Để người lạ phải khó xử vì bọn họ bất lịch với người ta quá.

      “Bảo ấy gọi ngay lập tức.” Lại mệnh lệnh nữa.

      “Phù tiểu thư, vậy nhớ gọi sớm vào nhé.” Chàng thanh niên với khuôn mặt nhăn như khỉ tường thuật lại ý của .

      “Ừm, được.”

      “Tút” – đầu dây bên kia cúp máy rồi.

      Cuối cùng chàng thanh niên cũng có thể thở phào nhõm. Tuy cũng rất muốn hóng tin tức giải trí nhưng giữ gìn mạng sống vẫn quan trọng hơn nha, nhỡ đâu hai người họ cãi cọ nhau, rồi sếp của cảm thấy là nghe những điều nên nghe, vậy chẳng phải xong đời rồi ư?

      chàng nọ nằn nì quá nên khi quay vào nhà, Phù Hiểu cầm chiếc di động màu đen của mình lên do dự trong chốc lát rồi gọi cho luôn. sợ để chờ lâu, hứng lên lại gọi cho nhân viên chuyển phát nhanh nọ để người ta phải quay lại, vậy mất mặt quá. Thôi bỏ , bây giờ ràng với nhau cũng tốt, cứ dấp dứng, mập mờ thế này cũng thấy khó chịu.

      Chuông diện thoại mới réo có tiếng có người bắt máy, mím môi, lên tiếng (dù quá tình nguyện): “Alo?”

      Đầu dây bên kia lớn tiếng chất vấn: “Vừa nãy em gì cơ?”

      nghe ư?” Phù Hiểu muốn nhắc lại những lời đó chút nào.

      Đường Học Chính cố hít sâu mấy hơi, thấy vụ này hơi là bị vớ vẩn: “Sao em lại có những suy nghĩ kiểu đó?”

      tưởng em muốn nghĩ vậy lắm hả? Chiếc xe dưới nhà bảo là đứng tên em, bảo trả có cái chìa khóa thôi cũng phải tặng kèm sợi dây chuyền, đúng rồi, còn đính kèm chiếc thẻ đen nữa chứ. Lần này đưa em chiếc laptop, lý do là cho rằng em thích chiếc lap kia của vì nó cũ? Lần sau, có phải định tặng căn hộ cho em luôn ?”

      Quả là định thế hơn nữa còn tiến hành rồi cơ. Chẳng phải căn hộ đó của quá an toàn ư? Đường Học Chính thầm phản bác, nhưng bắt đầu ý thức được độ nguy hiểm của vấn đề, lẽ nào những hành động của khiến hiểu lầm là muốn ‘bao’ ? “Phù Hiểu, vợ à, đừng giận nữa.” Cơn tức của lập tức bay sạch, mềm giọng dỗ dành người ở đầu dây bên kia, “ có ý đó đâu.”

      Phù Hiểu cắn môi dưới, muốn gì thêm.

      Đường Học Chính kiên nhẫn giải thích, “ người đàn ông mua đồ cho người đàn bà của mình chẳng phải chuyện đương nhiên ư? Em là người đàn bà của , luôn muốn đặt vào tay em tất cả những thứ đồ tốt nhất thế giới này.” Trước kia, những người đàn bà khác chỉ cần đưa thẻ cho tự mua sắm là hớn hở lắm rồi, nghĩ chắc bị thái độ đó họ làm hư rồi, nên quên là vợ giống những người đàn bà khác.

      Lời dỗ dành mang theo chiều truyền vào trong tai Phù Hiểu, khiến dao động, lẽ nào chuyện bé xé ra to rồi?

      trước với em là lỗi của , tặng quà cho em qua loa kiểu ấy cũng là lỗi của , em đừng giận nữa, nhé em?” Tuy đây là lần đầu tiên dịu giọng nằn nì con nhưng Đường Học Chính chẳng thấy quen chút nào, có dự cảm có lẽ có rất nhiều lần đầu tiên của dành cho Phù Hiểu.

      nghĩ vậy chứ?” Phù Hiểu hỏi lại với vẻ chắc chắn.

      “Đương nhiên, hay là em cầm theo sổ hộ khẩu và CMND lên Bắc Kinh , chúng ta đăng ký luôn.” Đối phương cực kỳ chắc chắn.

      “Thế , ừm…” Đột nhiên phát sinh tình tiết mới, chẳng lẽ hiểu lầm ư? Vẻ lúng túng khuôn mặt , nếu thế dỗi rồi nổi giận với được, mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, tránh được cứ tránh , “Vậy … em còn có chút chuyện, em cúp máy trước nhé…”

      “Hả, lại muốn đá nữa à? Đá hai lần rồi em còn chưa thấy đủ ư?” rất tinh ý nghe ra áy náy, người bao giờ chịu để vuột mất cơ hội tốt như Đường đại thiếu gia lập tức tấn công.

      , , em có ý đó…” Hình như mình rất biết tốt xấu, chưa gì hai lần cúp điện thoại của ấy nha…

      “Vẫn thấy phiền hả?” nhắc thôi chứ cứ nhắc đến là lại thấy ấm ức.

      đâu mà, Lão Đại…” Giọng càng lúc càng .

      “Phù tiểu thư, tôi ngài đừng giận, ngài có thấy nhân tình nào trông như ngài ?” Sông có khúc, người có lúc, bây giờ đến lượt nhà trai rồi đây.

      [1] Điển tích cho câu “giấu nàng Kiều trong lầu vàng” : Ðời Tam Quốc (220- 280), Chúa Nguỵ là Tào Tháo có xây đài bên sông Chương (huyện Lâm Chương, tỉnh Hà Nam), đặt tên là Ðồng Tước. Ðài cực kỳ tráng lệ, trang hoàng lộng lẫy. Tháo lại tuyển đẹp khắp vùng cho chứa vào trong. Vậy mà Tháo còn tham …. Nhân dịp du thuyền sông Trường Giang, rượu ngà say, Tháo cao hứng với các quan:

      - Ta năm nay 54 tuổi. Nếu chiếm xong Giang Nam, ta cũng được chút vui mừng riêng. Số là trước kia, ta có quen thân cụ Kiều công, được biết cụ có hai đều là trang quốc sắc. ngờ về sau Tôn Sách và Châu Du cưới mất. Nay ta xây đài Ðồng Tước bên sông Chương, nếu hạ được Giang Nam, ta đem hai nàng họ Kiều về đó ở để vui thú năm tháng về già. Thế là ta mãn nguyện.

      Nguyên Tào Tháo có đứa con trai tên Tào Thực tự Tử Kiến có tài hạ bút thành văn. Khi xây xong đài Ðồng Tước, Tháo sai con làm bài phú “Ðồng Tước đài” để ca tụng công nghiệp của nhà họ Tào. Bài phú rất đặc sắc. Ðể khích Châu Du là Ðô đốc nhà Ðông Ngô đánh Tào Tháo, chúa nhà Bắc Nguỵ, Quân sư nhà Tây Thục là Gia Cát Lượng (Khổng Minh) sửa đổi câu thứ bảy của bài phú. Nguyên văn là: Liên nhị Kiều vu đông tây hề, nhược trường chi đế đống. (Nghĩa là: Bắc hai cây cầu tây đông nối lại, như cầu vồng sáng chói gian.)

      Nhưng Khổng Minh lại đổi ra: Lãm nhị Kiều vu đông nam hề, lạc triêu tịch chi dữ cộng. (Nghĩa là: Tìm hai Kiều Nam phương về sống, vui cùng nhau giấc mộng hồi xuân.)

      Khổng Minh đem chữ “Kiều” là “cầu” đổi ra chữ “Kiều” là nàng họ Kiều; và đổi cả toàn vế sau để cố ý chỉ vào Tào Tháo muốn bắt hai nàng Kiều: Ðại Kiều (vợ của Tôn Sách) và Tiểu Kiều (vợ của Châu Du) về làm thiếp cho ở đài Ðồng Tước. Nhưng vì cuộc liên minh giữa Ðông Ngô và Tây Thục, lại nhờ Khổng Minh cầu gió Ðông lúc trái mùa, nên Châu Du- Ðô đốc của Ngô- dùng hoả công đốt phá 83 vạn quân của chúa Nguỵ Tào Tháo tại trận Xích Bích. Nguỵ thua to. Mộng chiếm đất Giang Nam để đoạt lấy hai nàng Kiều xinh đẹp làm thiếp của chúa Nguỵ Tào Tháo hoàn toàn tan vỡ.

      Nhân đó, nhà thơ Ðỗ Mục đời nhà Ðường có bài “Xích Bích hoài cổ”:

      “Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu

      Tự tương ma tẩy nhận tiền triều

      Ðông phong bất dữ Châu lang tiện

      Ðồng tước xuân thâm toả nhị Kiều”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42

      Nghĩ đến những chuẩn mực về nhân tình hay được nhắc trong ti vi và tiểu thuyết, lại ngẫm chính mình, Phù Hiểu xấu hổ tả xiết.

      “Có nhân tình như ngài đây: liên tục cúp điện thoại của người bao nuôi mà người bao nuôi còn phải gọi điện nằn nì ngài bớt giận ?”

      “Em biết lỗi rồi mà, còn chưa được ư?” bấn đến mức cả khuôn mặt hồng lựng lên. chí lý, : gợi cảm; hai xinh đẹp, quyến rũ; ba biết lấy lòng người ta. đạt được tiêu chuẩn nào trong các tiêu chuẩn để trở thành nhân tình cả. Người ta mà có tuyển nhân tình cũng tuyển .

      Thấy giọng đầy vẻ hối lỗi Đường Học Chính khăng khăng truy cứu nữa, ngược lại dùng giọng nhàng, thấm thía bảo với : “Biết lỗi rồi tốt, em giác ngộ được gì qua chuyện này nào?”

      “Nghi ngờ đại nhân là tiểu nhân đúng, vô cớ nổi giận với đại nhân là lỗi của tiểu nhân ạ.” Phù Hiểu bị tẩy não hoàn toàn rồi, “Về sau em dám nữa.”

      “Nếu lần sau gặp phải tình huống này?”

      “Phải nghĩ theo hướng tích cực nhất, vững tin vào Đảng và nhân dân ạ!”

      Cuối cùng, Đường đại thiếu gia cũng tạm hài lòng, nhớ đến mấy thứ đồ khiến hiểu lầm nọ, mềm giọng: “Mấy thứ đồ kia nếu em để bụng vứt cả cho bõ tức, lần sau chu đáo hơn khoản tặng quà em.”

      “Bây giờ em thấy sao rồi, cũng đừng tặng đồ đạc gì cho em nữa!” Phù Hiểu vội khuyên, “Lúc nãy là em nghĩ linh tinh ý mà, bây giờ, mọi hiểu lầm được giải tỏa, em ngại gì mà nhận mấy đồ đó chứ? Nhưng thẻ tín dụng đó của em nhận đâu, chỉ là bộ đội, lương cao mấy cũng thể tiêu hoang thế được. Còn nữa, cũng phải xã giao nhiều, nên lãng phí đâu, cẩn thận kẻo tương lai còn tiền mua sữa cho con đấy.”

      Đường Học Chính cong môi cười khổ, : “Em cứ hành thế này đến con còn chẳng có, lo chi đến tiền mua sữa cho con.”

      luyên thuyên gì vậy…” Phù Hiểu ngờ lại đột ngột kéo vào vấn đề này nên hờn câu. Nhưng cũng vì câu đó của khỏi ngọt lòng. Hôm nay, vì buồn từ chiều đến giờ, thậm chí nghĩ đến tình huống tệ nhất, ngờ tất cả chỉ là lo nghĩ vẩn vơ của . Vốn chỉ thế thôi đủ thở phả nhõm rồi, huống chi bây giờ, lại còn ám chỉ thế này… khóe môi khỏi cong lên nụ cười ngọt ngào.

      Giọng nũng nịu của rơi vào tai Đường Học Chính khiến yết hầu giật giật, “Vợ, em mau chuẩn bị tốt …” Bây giờ, với , mỗi giây mỗi phút đợi chờ đều như bị tra tấn.

      “Chuẩn bị cái gì cơ?” Người nào đó còn ngốc nghếch hỏi lại.

      Đường Học Chính khỏi bật cười, “Chuẩn bị sinh cho thằng cu bụ bẫm.”

      … Cái gã này là… tuyệt chịu bỏ lỡ cơ hội nào cả! Phù Hiểu lại 囧 rồi.

      Nếu vụ hiểu lầm “chiếc chìa khóa” là để hai người “cọ sát” với nhau, sau vụ hiểu lầm muốn ‘bao’ , hai người tiến bước dài trong tiến trình hiểu nhau và bước vào giai đoạn “ nhau cháy bỏng” trong truyền thuyết. Thậm chí Phù Hiểu còn đầu tư nguyên chiếc di động mới, có chức năng gọi video vì Đường đại thiếu gia muốn nhìn cái. Hai người trao nhau những lời ngọt ngào suốt cả ngày khiến trái tim Phù Hiểu lúc nào là đập nhanh cả.

      Mỗi tối, trước khi ngủ, Phù Hiểu có thói quen kể những chuyện diễn ra với mình trong ngày với ảnh ba mẹ, giống như nhật ký bằng lời vậy. Chuyện kể có lúc ngắn gọn, xúc tích, có khi lại tường tận, kỹ càng, nhưng dạo này, tất cả những câu chuyện của chỉ xoay quanh chủ đề duy nhất, chính là Đường Học Chính. Mọi lời đều là về .

      “Mẹ, mẹ biết ấy đáng ghét cỡ nào đâu, hễ có cơ hội là ấy lại dạy con lợi ích của việc “vận động giường” là gì, làm con sắp…” Sắp HOLD được nữa. Thế nào mà lại nhớ nhung cái cảm giác hôn chứ, lẽ nào khi tình cảm của đôi trai đạt đến mức nào đó, hai người hy vọng thân mật với nhau hơn nữa, muốn làm “chuyện ấy” với nhau ư? Lần đầu tiên suy nghĩ cách nghiêm túc vấn đề nọ, sợ hãi chút chút, cũng mong đợi chút chút.

      Có lần đầu tiên rồi có lần thứ hai, có lần thứ hai rồi có lần thứ ba, Phù Hiểu dần buông lỏng phòng tuyến của mình; thêm vào đó, Đường Học Chính cứ lấn dần từng bước; có cảm giác là sắp đầu hàng rồi. Sau đó, vào ngày nọ, người đàn ông chợt phát ra vũ khí trí mạng và thế là phòng tuyến của tan vỡ.

      Hôm đó là buổi tối bình thường như bao buổi tối khác, hôm đó là trong những hôm ít ỏi mà Đường Học Chính chat webcam với , bỗng cười gian bảo: “Vợ, cuối cùng cũng biết: vì sao em nhất quyết trả cái laptop này cho rồi.”

      “Cái gì?” Chuyện đó phải chuyện hiển nhiên ư?

      “Chỉ có điều em bày tỏ ý mình kiểu này hơi bị hàm súc quá rồi, nhỡ đâu phát ra chẳng phải uổng công em trăn trở tìm cách ư?” dán mắt vào màn hình như thể xem gì đó.

      “Em bày tỏ ý gì cơ?” Phù Hiểu hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

      Người đàn ông xa tít ở Bắc Kinh trả lời, cứ tiếp tục xem cái gì đó và chắt lưỡi liên tục.

      “Rốt cuộc là xem cái gì hử?” chưa động đến laptop của bao giờ, được chưa ạ?

      “Là lỗi của , phát ra quá muộn.” Đường Học Chính gãi cằm, cảm thán: “Đẹp đó, đẹp đó.”

      “Đừng khơi gợi trí tò mò của người ta vậy chứ?” Cái gì đẹp cơ?

      “Em muốn xem?”

      tâng bốc đến mức đó rồi muốn xem nổi ? “Gửi sang cho em .”

      thành vấn đề.” nhận lời cực kỳ sảng khoái, click chuột mấy cái rồi gửi file cho luôn.

      Là hình ảnh? Phù Hiểu vừa nhận file vừa nghĩ thầm trong bụng: đừng là nó nha?

      Mở file ra là biết xuất xứ liền. lập tức đờ người ra, mất bò mới lo làm chuồng – quát: “ cho xem nữa!”

      Thế nhưng lại là mấy tấm hình lần trước Dương Mật tải về máy ! Oh her A di đà Phật, dạo đó, tuy tâm trạng được tốt, nhưng sao lại quên vụ đó cơ chứ? trợn mắt với tấm hình Dương Mật chụp tự sướng với áo ngủ màn hình, thôi toi rồi, sao lại trông thấy cả quần xì líp dưới váy ngủ thế kia…

      “Đáng , em mặc chiếc xì líp viền hoa nè.” Từ ống nghe điện thoại truyền đến giọng cười gian của Đường Học Chính.

      cho xem…” kiếp sa chân, muôn kiếp hận mà!

      “Vợ, em thấy có thể xem ư? Người chịu an ủi , giờ uống rượu độc giải khát cũng được ư? Em xem này, dóng tay trắng ngần, cặp đùi mảnh khảnh, ôi chắc chỉ cắn thôi là chúng đỏ lên liền. Chẳng qua, chưa có cơ hội làm thế bao giờ, hay tối nay mơ về nó nhỉ?”

      Gã này, gã này… muốn YY (YinYin = dê/ dâm) ngay trước mặt ? Phù Hiểu thầm mắng mình chịu tìm hiểu người ta cho kỹ sa chân vào lưới tình của người ta. khẽ rên lên, be mặt, thèm nữa.

      “Kỹ thuật chụp ảnh của Dương Mật tốt ghê, xem cái miệng nhắn của em có giống thạch hoa quả nè, chắc nó mềm lắm nhỉ, có khi mềm như bầu ngực em cũng nên.” Vốn chỉ định trêu thôi nhưng khi ngắm nàng Phù Hiểu nũng nịu, điệu đà, nóng bỏng trong mấy bức ảnh nọ, khỏi nóng phừng cả người.

      “Ngừng-Ngừng-Ngừng! cho xem cũng cho nữa!” sắp bốc cháy rồi.

      “Nghe em được lợi gì nào?” Giọng như trầm hơn.

      Giờ phút này, đầu óc Phù Hiểu rối như mớ bòng bong, đâu nghĩ được phải lấy cái gì ra dụ khị chứ, thế là hỏi lại câu: “Thế muốn được lợi gì nào?”

      “Ha ha,”tiếng cười bật ra từ lồng ngực Đường Học Chính: “Vợ, chỉ muốn em thôi, em biết rồi mà?” Điều muốn là: có trọn vẹn.

      cho giậu đổ bìm leo kiểu ý!”

      “Hả? Vậy cũng chẳng sao, bảo chờ em rồi mà, tuyệt đối nuốt lời đâu. Nhưng mà, em cũng biết đó, bản năng của đàn ông khó kiểm soát lắm. Sáng mai, rửa hết chỗ ảnh này ra rồi mang chúng theo bên người…”

      “Biết rồi mà, biết rồi mà, em cho , em cho còn được ư?” Gã đàn ông siêu xấu xa này nữa!

      Có may mẳn trúng số độc đắc cũng vui được như chàng khi này, ngắm khuôn mặt nhắn cực kỳ e thẹn nọ qua cửa sổ webcam, cảm giác thỏa mãn chợt trào dâng trong lòng Đường Học Chính, “Bao giờ?”

      Lại còn, lại còn hỏi cái đấy nữa hử. Phù Hiểu tự dỗi mình, úp mặt vào cánh tay để bàn, “Lần gặp tới của chúng ta, được rồi chứ?”

      Ngọn lửa như cháy lên nơi bộ phận nào đó nằm dưới bụng , nếu có thể, rất rất muốn lao đến đó ngay đêm nay để ăn vào bụng, ăn sạch sành sanh. Chỉ có điều: bây giờ, thể rời được, dự án nọ của quán bar ở giai đoạn mấu chốt…

      rất mong đợi.” với giọng khàn khàn.

      “Vậy mau xóa mấy ảnh đó , xóa hết cho em.” Phù Hiểu ủ rũ, ôm đầu lắc lư.

      “Dạ, dạ, dạ.” Đường Học Chính tỏ ra cực kỳ hợp tác, di chuột loạn lên rồi click đại mấy cái, là vâng rồi để đó mà.

      “… Thôi bỏ , chịu nghe em mới là lạ ý.” Phù Hiểu tiếp tục vùi đầu vào tay tự hờn dỗi mình. chả buồn nhìn mấy thao tác đối phó của nữa, mà dễ dụ thế tốt.

      Người đàn ông cười ha hả.

      ra, khi rất rất 囧, Phù Hiểu vẫn có toan tính riêng. biết dạo này Đường Học Chính bận chết được, căn bản thể rời khỏi Bắc Kinh, có muốn xong việc cũng phải tầm hai tháng nữa. Đến lúc đó, sẵn sàng rồi tốt, chưa sẵn sàng nằn nì , nhận vụ này cũng được, tóm lại là tại tạm tránh được vấn đề này, còn sau này để sau này tính.

      Song chắc vì nhân cách quá tồi, nên ông trời ngứa mắt , chịu giúp . Sau cú điện thoại của Dương Mật, muốn lấy đậu hũ ra đập chết chính mình cho rồi.

      ra, chuyện sắp xảy ra là chuyện rất rất tốt: “Hiểu, cuối cùng tụi tao cũng được làm đám cưới rồi, tiệc cưới vào mùng 1 tháng năm, ở Bắc Kinh!”

      à? Thế tốt quá.” Khi chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc, Phù Hiểu cũng rất phấn khởi.

      “Bao giờ mày lên đây với tao?”

      Theo thói quen, ngó lịch laptop, hôm nay là 18 tháng tư, còn hơn mười ngày nữa. “Tao…” Nhanh như chớp, cuộc đối thoại tối qua lên trong suy nghĩ của , chết, chết chắc rồi! hoảng hốt, trợn tròn mắt.
      Chris, 251XYZ, Anhdva2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43

      “Mày bảo gì cơ?” Dương Mật cười hì hì truy hỏi.

      “Tao đến dự có được ?” chẳng phải tự tìm tổ kiến lửa mà giẫm lên ư?

      “Mày bảo gì cơ? Tao nghe lắm.” Dương Mật dịu dàng hỏi lại.

      “… Tao .” Sát khí quá nặng nên trái tim xinh của chịu nổi.

      “Thế mới là chị em tốt của tao chứ, họ hàng nhà tao vốn nhiều, tao lại chẳng thân với ai trong đám chị em như thân với mày, bảo mày lên đây giúp tao giữ thể diện mày lại còn chối đây đẩy. Yên tâm , vé máy bay của mày tao chi!”

      “Vụ vé viếc đó phải vấn đề…” Nếu biết chuyện này, nhất định người nào đó còn muốn chi tiền vé máy bay cho hơn ý chứ. Đợi , “Hai đứa mày vẫn chưa mời Đường Học Chính đâu nhỉ?”

      “Chẳng biết Tiêu Nhiên mời chưa, tụi tao tổ chức gấp quá, phát thiếp cưới toàn gọi điện mời thôi.” Dương Mật trả lời, sau đó, tỏ vẻ cảnh giác, “Mày hỏi cái đó làm gì?”

      , có gì.” định kể với bạn nhưng trong tình huống tại, sao có thể biết xấu hổ mà mở miệng cho được.

      “Trước mắt cứ thế ,” Dương Mật cũng nghĩ nhiều, “Nếu bận gì mày lên đây với tao sớm nhé, còn nhiều việc phải lo lắm.”

      Phù Hiểu ậm ừ hai tiếng coi như trả lời. Sau khi cúp điện thoại, thộn ra: Bây giờ phải làm thế nào đây? Bây giờ phải làm thế nào đây?

      Khi lòng rối như mớ bòng bong chuông điện thoại lại vang lên. Phù Hiểu vô thức liếc nhìn, quả nhiên là người đàn ông sợ gặp nhất đây mà! lườm chiếc di động, hận thể phá hỏng di động của mình bằng những cái lườm sắc như dao luôn.

      Chẳng qua, cái gì phải nghĩ cuối cùng vẫn phải nghĩ, trở về với thực, chuông điện thoại réo ngừng, thoáng do dự rồi tiếp điện thoại, thầm cầu nguyện là đừng nhận được tin sớm thế.

      Nào ngờ đầu dây bên kia lại mở đầu bằng tràng cười nắc nẻ, giọng cười cho thấy tâm trạng của chủ nhân nó khoái trá đến mức nào.

      Thảm rồi! Phù Hiểu sởn cả gai ốc.

      “Phù tiểu thư, nghe em sắp lên Bắc Kinh du lịch, lần này nhất định làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, hết lòng báo đáp việc em từng tận tình giúp đỡ , tuyệt để tận tụy của em uổng phí đâu nha.”

      Cái gì gọi là ra vẻ đứng đắn, cái gì gọi là mặt người dạ thú nào! Phù Hiểu thầm gào lên trong lòng, “Này nhé… chưa chắc em đâu.”

      Giọng chút nào nhưng đối phương vẫn như nghe được, “Bao giờ em xuất phát? đặt vé máy bay ngày mai cho em nhá?”

      Phù Hiểu xém xỉu luôn, ý của đến thể hơn rồi: “Em còn công việc chưa làm xong. Mà có phải em kết hôn đâu, lên đó sớm làm gì?” Còn ép nữa là bằng mọi giá đó!

      “…” Dù ở trước mặt nhưng vẫn mường tượng ra được vẻ mặt của khi này. Thôi bỏ , đợi lâu thế rồi còn so đo có sớm thêm được , hai ngày làm cái gì? “Thế bao giờ em định bảo tiếng nhá, đặt vé máy bay giúp em.”

      “Em tự đặt vé.”

      “Ừ, được, em tự đặt.”

      Thái độ sẵn sàng hợp tác trong mọi tình huống này khiến người ta thể soi mói nổi, Phù Hiểu vốn là người ăn mềm ăn cứng nên nhất thời thấy áy náy với chàng lắm, có phải quá phóng đại rồi ? Có lẽ chỉ phấn khởi vì sắp đến chỗ thôi, phải chăng hiểu lầm , cho rằng quá mức cầm thú rồi?

      Còn Đường Học Chính biết tỏng tính cách này của Phù Hiểu, ở cách xa cả ngàn dặm, khoe ra cặp răng nanh sáng choang: vợ ngoan ơi, em còn trốn đâu được nào?

      Thế là Phù Hiểu cứ dùng dà dùng dằng, Dương Mật cứ giục lên giục xuống, khó lắm Phù Hiểu mới kéo dài được đến ngày 29. Ngày 29 tháng tư, cuối cùng Phù Hiểu cũng lên chuyến bay Bắc Kinh, mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp.

      Lần này nghe theo kiến nghị của Đường Học Chính, dối Dương Mật là ngày mai mới lên đó. Bởi vì đột nhiên rất muốn chỉ có hai người họ bên nhau; hình như… quả có hơi hơi… Ừm, được rồi… rất nhớ .

      Trưa nay, quán bar Ngoạn Gia mở tiệc (thời gian chả hợp lý chút nào), mục đích của bữa tiệc là để chúc mừng trò chơi lớn gần đây của họ chấm dứt trong thắng lợi, đồng thời giới thiệu hội viên mới của quán – người tham gia trò chơi vừa rồi khi trò chơi tiến hành và cũng là công thần của trò chơi: Tiêu Thiển Thiển.

      Bởi vì các cửa tiệm quanh khu đó đều mở cửa vào buổi tối nên vào thời gian này, bãi đậu xe cạnh ngách nọ vắng tanh, chỉ có nhân viên quản lý là mắt chữ O mồm chữ A nhìn từng chiếc, từng chiếc siêu xe nổi tiếng thế giới nối đuôi nhau vào, sau đó là đám thanh niên cả trai lẫn ăn vận thời trang và trông rất sang trọng bước xuống xe, rốt cuộc chuyện gì diễn ra ở đây vậy?

      Trong quán bar nhìn từ bên ngoài có vẻ hẹp nhưng bên trong lại rất rộng rãi nọ ngát hương rượu, quán rất hiếm khi đắt khách thế này, nhìn đám thanh niên con nhà giàu, con ông to bà lớn lũ lượt kéo vào mà đám nhân viên phục vụ của quán giật mình kinh hãi. Đám cậu ấm chiêu này chỉ hay xuất trong các bản tin thôi, sao họ lại thấy mấy cậu ấy trông ngoài đời còn sang hơn báo đài vậy?

      “Mày định giở trò gì, mà giữa trưa kêu Gia đến quán bar?” Mạc Vu Phi chống tay lên quầy bar, vò mái tóc rối bù mới được nhuộm màu bạch kim của chàng.

      “Tối nay tao rảnh.” Ngồi sau quầy bar, Đường Học Chính bỏ đĩa vào máy phát nhạc, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ. cũng ngờ là tận hai chuyện vui đến với cùng lúc. Chuyện phải kể đến đầu tiên là chuyện nhà lão Kim, lúc trước lão Kim quyết báo thù cho bầy chó giữ nhà của lão bằng mọi giá nên mới kéo Tiêu Thiẻn Thiển vào phe, lão Kim ngờ hành vi đó lại là rước sói vào nhà, thậm chí còn là con sói cái với hàm răng sắc nhọn. Tiêu Thiển Thiển phối hợp với Mạc Vu Phi, hai người họ: trong bóng tối, ngoài ánh sáng đào ra tất cả tội lỗi của nhà lão Kim. Nhà họ Kim quá thối nát đó biến khỏi võ đài từ đây. Và Tiêu Thiển Thiển cũng nổi tiếng chỉ sau cuộc chiến. Trò chơi vừa rồi được sinh ra ở đây đương nhiên khi thành công được khánh công ở đây rồi. Còn chuyện vui thứ hai, niềm vui bất ngờ của là: hôm nay, bé kia đến Bắc Kinh, còn tưởng trốn đến tận ngày cuối cùng cơ.

      “Mày cái mẹ gì thế?” Tối nó rảnh á? Có công to việc lớn nào quan trọng hơn là khánh công chứ!

      “Tao phải đón người.”

      “Nguyên thủ quốc gia?”

      “Là người còn quan trọng hơn thế.”

      “Tao với mày.” Thằng ranh này còn bí mật giấu cơ đấy!

      “Miễn .” Đường Học Chính nhả ra ngụm khói trắng, nghĩ lát nữa còn phải tắm cái kẻo người ta lại ghét bỏ .

      “Miễn gì cơ?” Nhân vật chính của tiệc khánh công hôm nay – Tiêu Thiển Thiển cầm ly Margaret đến, “A Chính, ly này ngon, nể mặt tôi là nhân vật chính của hôm nay, pha chế cho tôi ly ?” chớp chớp đôi mắt quyến rũ.

      “Vụ này hơi phiền rồi,” Đường Học Chính ngoắc bartender, “Tiêu đại tiểu thư ghét cậu đó, hôm nay mà cậu làm vừa lòng ấy từ mai khỏi làm luôn.”

      “Hừ.” Chuyện này nằm trong dự kiến của Tiêu Thiển Thiển rồi nên cũng quá thất vọng, bực bội liếc xéo cái rồi dán người vào Mạc Vu Phi, “Chuyện các vừa là chuyện gì thế?”

      có gì,” Đường Học Chính đáp câu cụt lủn, ngay sau đó, dập điếu thuốc, “Mọi người đến khá đông đủ rồi, bắt đầu thôi.”

      “Này!”

      “Hây! Hây! Hây!” Đường Học Chính bỗng gõ lên mấy chiếc ly trước mặt, cao giọng: “Tiêu Thiển Thiển, sếp, nữ tướng quân tương lai!”

      Ngay lập tức, ngọn đèn rọi vào Tiêu Thiển Thiển, trong chiếc đầm dài màu bạc, trông cực kỳ quyến rũ, khác hẳn vẻ sắc sảo, mạnh mẽ nơi tòa án. Đám đàn ông hét rầm lên.

      “Vì công thần lớn nhất trong trò chơi “Truy tìm kho báu” của chúng ta, các vị, nâng ly, CHEER–S.” Đường Học Chính nâng ly rượu lên, bắt nhịp cho mọi người và hơi uống cạn ly rượu.

      “CHEERS.” Các hội viên cùng đồng thanh, nâng ly rồi hơi uống cạn ly rượu.

      Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, khí càng lúc càng náo nhiệt, có tốp ba, tốp năm hội viên đến chuyện với Tiêu Thiển Thiển, cũng có vài người vây quanh Đường Học Chính và Mạc Vu Phi, cười, đùa, chọc ghẹo nhau. Nhưng đông nhất vẫn là đám người tò mò về lý do mở tiệc khánh công vào buổi trưa. Đường Học Chính chỉ cười cười, ậm ừ mấy câu rồi lảng sang chuyện khác.

      “Nó bây giờ á, hừ, ai biết nó làm cái quỷ gì Gia thưởng cho trăm vạn luôn!” vấp phải quá nhiều trắc trở khiến Mạc đại thiếu gia bắt đầu vui rồi.

      hả?” Có người hai mắt sáng lên, “Nhà tao buôn bán tin tức, rất nhiều người muốn khiêu chiến với bí mật mang tên Ngoạn Gia, tao thả tin này cho bọn đó, nhất định ‘hot’ lắm đây!”

      “Nè, ngành báo chí của chúng tao đưa tin mới là hợp pháp nhá, sứ mệnh của chúng tao là phục vụ nhân dân. Mày đừng có lấy trò chơi của thế giới ngầm nhà mày ra so với tin tức của truyền thông chúng tao.”

      “Thôi , cái đồ chuyên viết tiểu thuyết như mày biết cái gì.” Tin tức của nó còn đáng tin cậy bằng tin tức nhà mình tự điều tra.

      “Giỏi ra tay , đừng có nổ nữa.” Đám người “chỉ lo thiên hạ đủ loạn” quanh đó vội châm ngòi, ai bảo nhân phẩm của người ta tốt quá cơ, lâu lắm rồi họ có được xem người ta đánh nhau đâu.

      Còn Đường Học Chính khi nghe đến ba chữ “viết tiểu thuyết” vui lắm, bé nhà cũng viết tiểu thuyết nha, hôm nào phải tìm đọc mới được.

      “Ngoạn Gia, nhớ ai mà nhớ đến ngẩn người vậy ta?” chàng lực lưỡng, đen đến mức gần như thể nhìn ra ta là người da vàng vừa ngậm thuốc vừa rót rượu cho Đường Học Chính hỏi.

      Đường Học Chính nhìn sang cái gã thuộc trường phái dã thú, nếu đấu khoản lăng nhăng với Mạc Vu Phi cuộc chiến sống còn nọ, cụng ly với gã, “So với chúng mày, tao trong sáng như chú cừu non lạc đường.” Tính từ khi biết Phù Hiểu.

      Mạc Vu Phi phụt luôn ngụm rượu trong miệng ra, oh his god, tai có vấn đề rồi chăng?

      “Đường thiếu, kể cả khi giả ngây thơ, cũng rất đẹp trai.” ăn vận theo phong cách thời trang Lolita nháy mắt mấy cái liền với , rất muốn có ‘ tình trong sáng’ với nha.

      Kết luận duy nhất mà Đường Học Chính rút ra là: thể để Phù Hiểu tiếp xúc với đám người này.

      “Mạc, lửa gần rơm lâu thế rồi mà mày còn chưa cưa được người đẹp Tiêu à?” Nhắc đến phụ nữ, chàng trai lực lưỡng chuyển luôn sang đề tài hứng thú của .

      “Mày muốn gây hả?” Bị chọc đúng vết thương lòng, Mạc Vu Phi lườm lại chàng. Thế nó tưởng nhuộm tóc màu bạc làm gì? Tóc trắng ba trượng dài; Sầu thu dằng dặc bao ngày riêng mang[1] hả!

      “Tới lượt tao rồi.” Chàng trai lực lưỡng rất lịch , thông báo trước tiếng.

      “Đến cả Gia cũng chưa cưa được đâu nhé, nếu mà mày cưa được nàng, Gia tự tay viết ngược tên mình treo lên đây!” Nhìn bộ dạng vênh váo của chàng, Mạc Vu Phi cứng. phải vì trúng phép khích tướng của chàng đâu, mà là nhìn ra: trái tim của người đẹp Tiêu trao cho cái gã ngồi đối diện này rồi, chẳng qua nàng kiêu quá, cố đợi người ta tán đến mình.

      “Vương Tiểu Xuyên, mau ‘ngủ’ nàng , Mạc thiếu cứ như gà mắc tóc ý, để gã triển lãm bác đại tinh thâm của chữ Hán trước nhân dân cả nước nào.”

      “Tốt, ông thích câu này của mày!” Chàng trai lực lưỡng Vương Tiểu Xuyên nhấp ngụm Whisky[2] trong ly, tràn ngập tự tin.

      Đám người lắm chuyện bắt đầu rộn rã bàn tán.

      “Hứ.” Đàn ông. tiểu thư nhà giàu ăn vận theo phong cách thời trang Lolita liếc xéo mấy người họ cái. Sau đó, ngó sang Đường Học Chính ít lời và luôn điềm tĩnh, nhìn , bị mê hoặc bởi sắc đẹp mới là người đàn ông chân chính.

      Kỳ , sai hoàn toàn. Dù phương diện nào và ở thời điểm nào, người đàn ông này cũng luôn trầm mê nữ sắc, trầm mê hơn ai hết. Chỉ có điều phải người con đó mà thôi.

      Khi này, tâm trí của Đường Học Chính chả bay đến tận đẩu tận đâu rồi ý. tán phét với đám người lát, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ cầm áo khoác đứng dậy, “Tôi trước đây, mọi người ở chơi vui vẻ.”

      “Ố?” Đám người ngỡ ngàng, “Lủi nhanh vậy ư?”

      “Ừ.” uống cạn ly rượu của mình, khóe môi cứ cong cong như cười rồi rảo bước ra ngoài: Còn phải tắm trước khi đón nữa.

      “A Chính, đâu đấy?” Tiêu Thiển Thiển vội gọi.

      “Đón vợ tôi.” Khi này, trong đầu Đường Học Chính chỉ có mỗi suy nghĩ là Phù Hiểu sắp đến nơi rồi, tâm trạng rất tốt nên người ta hỏi gì đáp nấy luôn. Trả lời xong khỏi ngẩn ra, luôn là người trầm tính, giỏi về kiểm soát thái độ cũng như lời ăn tiếng của mình, bật thốt ra câu trả lời trước khi kịp suy nghĩ là chuyện cực hiếm gặp ở . Thử nghĩ xem, nếu khi làm nhiệm vụ mà cũng hỏi gì đáp nấy thế này chẳng phải xong đời lâu rồi ư?

      Hóa ra mình vui đến cỡ đó cơ à? khẽ lắc đầu, mỉm cười vẻ bất đắc dĩ, đút hai tay và túi rồi nhanh bước rời khỏi quán bar tối mờ.

      “Hả?” Đám người nghe vậy ngẩn ra, sau đó cùng phá ra cười, hóa ra Ngoạn Gia hóm hỉnh tới vậy?

      “Chậc!” Tiêu Thiển Thiển khẽ nhíu mày, muốn khỏi luôn , sao phải viện cái cớ này chứ.

      Chỉ có Mạc Vu Phi – bạn nối khố của là nhạy cảm phát ra rằng: nó phét quá thuận miệng, nó lấy tư liệu sống ở đâu?

      [1] Nguyên văn: 白发三千丈/缘愁似个长: Bạch phát tam thiên trượng/ Duyên sầu tự cá trường (hai câu thơ đầu trong bài Thu phố ca (Kỳ 15) của Lý Bạch) – Quỳnh Chi Phóng dịch thơ: Tóc trắng ba trượng dài/ Sầu thu dằng dặc bao ngày riêng mang. Hai câu thơ này chỉ tương tư người đến bạc đầu.

      [2]威 士忌: Whisky (UK)/ Whiskey (US), là loại đồ uống có chứa cồn được sản xuất từ ngũ cốc bằng cách lên men và chưng cất, ra đời từ khoảng thế kỷ thứ V, thế kỷ XV trở nên phổ biến. Từ Whisky được nhắc đến lần đầu tiên vào năm 1736 xuất phát từ “usisge beatha” trong tiếng Gaelic tại Scotland hay từ “uisce beatha” trong tiếng Gaelic tại Ireland và có nghĩa là “nước của cuộc sống”.
      Chris, Mẹ Mìn, Anhdva2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44

      Sau khi xuống máy bay, Phù Hiểu vừa đến chỗ nhận hành lý vừa móc di động ra, định gọi điện thoại cho Đường Học Chính. Chợt có bàn tay đè lên vai làm vai trĩu xuống, đồng thời, hơi thở cực kỳ thân quen vờn quanh .

      ơi, đường phải nhìn về phía trước chứ.” Giọng ngả ngớn vang lên bên tai .

      Vì thế nên dù ngẩng lên nhìn, Phù đại tiểu thư cũng biết bàn tay đặt vai là của ai, vẫn cúi đầu, song đôi môi giấu nổi nụ cười, : “Chẳng phải em lập tức gọi cho ư?”

      Khuôn mặt xinh như hoa với nụ cười tươi rói gần trong gang tấc, đôi con ngươi đen của người đàn ông sáng lấp lánh, bàn tay to bản của nâng khuôn mặt lên, đặt lên môi nụ hôn nồng cháy.

      Bất ngờ bởi nụ hôn đột ngột của , Phù Hiểu cứng người, đứng nguyên tại chỗ, biết mình nên làm gì.

      Những hành khách sau họ khỏi chú ý đến họ, nhìn họ với ánh mắt cổ quái, thậm chí cả những người đằng trước họ cũng thể ngoái đầu liên tục.

      Tạm thời chiếm được chút an ủi nhoi, nụ hôn này dài lâu lắm, khi thoáng buông ra, Phù Hiểu bấn vô cùng, liếc xéo cái. muốn mắng mấy câu, nhưng khi thấy đôi con ngươi đen sâu thẳm của lấp lánh như cười chỉ vì bóng hình in trong đó, bỗng biết phải mắng sao. Sau cùng, bĩu môi, lườm cái, rồi quay đầu, bước .

      Đường Học Chính cười cười, chỉ hai ba bước đuổi kịp , đưa tay đỡ lấy ba lô của , sau đó, bàn tay trượt xuống, nắm lấy bàn tay .

      Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến làm ấm cả lòng , Phù Hiểu e thẹn lắm, quay vờ như chăm chú nhìn đường.

      Đường Học Chính cũng bảo gì, chỉ nhìn cái, cười cười ra vẻ: hiểu, cầm tay , kéo về phía trước

      Sau khi nhận va li hành lý, hai người qua cổng vào sân bay, xuống bãi đậu xe dưới hầm ngầm, họ vẫn để hai bàn tay họ siết lấy nhau như thế, tách chúng ra. Phù Hiểu vốn tưởng mình rất nhanh quen với động tác thân mật này, nhưng trái lại, càng lúc càng căng thẳng, bởi vì cuối cùng cũng nhớ ra chuyện nọ – cái chuyện làm thẹn muốn chết nọ.

      “Mình về nhà .” Nhét va li hành lý vào cốp chiếc xe thể thao đen, Đường Học Chính .

      Trong nháy mắt, trái tim Phù Hiểu như muốn nhảy lên cổ, vội : Em đói rồi, em muốn ăn.”

      “À, xin lỗi, quên mất.” Đường Học Chính áy náy, “Em muốn ăn gì nào?” Vừa hỏi vừa khởi động xe.

      “Thế nào cũng được.” Kỳ muốn là: món nào càng tốn thời gian cho việc ăn càng tốt. Ngồi ghế phụ, Phù Hiểu lí nhí đáp.

      “Thế quán cay Tứ Xuyên nhé.” thích ăn cay mà.

      “Được.”

      Rời khỏi khu vực sân bay, hai người câu được câu chăng chuyện phiếm, chủ đề chính của họ là chuyện Dương Mật sắp kết hôn, chứ mấy chuyện trai đương lãng mạn và sến súa họ hề nhắc đến. Nhìn biểu cảm thản nhiên khuôn mặt tuấn tú của Đường Học Chính, Phù Hiểu lần nữa tự trấn an mình: chắc mình lo xa quá rồi, lần trước ấy thế thôi chứ chắc gì coi là ý.

      đưa đến quán cay Tứ Xuyên lâu đời và nổi tiếng, Phù Hiểu thích lắm, ăn cay nhiều quá đến nỗi miệng đỏ rộp lên, bắt mắt chịu được. Đường Học Chính vẫn chưa đói, thỉnh thoảng mới nếm hai ba gắp. Phần lớn thời gian, vừa thong dong hút thuốc vừa nhìn ăn.

      ăn nhìn em làm cái gì?” Phù Hiểu có hơi mất tự nhiên, hờn câu.

      “Được, được, nhìn.” Nhả ra vòng khói, ngắm , nở nụ cười đầy thương.

      Đối nhãn với đôi con ngươi sâu thẳm như muốn hút hồn người ta vào trong đó của , vô thức né . Có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, ràng trông bình tĩnh đến thể bình tĩnh hơn, mà sao khi ngồi gần bên , lại luôn có cảm giác hiểm nguy quanh quất đâu đây thế này, cứ như có cơn lốc xoáy cực lớn tiến đến và sắp sửa nuốt chửng vậy.

      Nhất định là đầu óc có vấn đề rồi, Phù Hiểu tự phủ định trực giác của mình, lắc lắc đầu và tiếp tục ăn.

      Hai người tốn hơn giờ đồng hồ để dùng bữa nên khi họ ra khỏi tiệm ăn hơn 6 giờ chiểu, trời xẩm tối. Đường Học Chính lại kéo vào tiệm bánh gần đó, ôm đống bánh mỳ và sữa đến quầy thu ngân, sau rốt còn cầu nhân viên cửa hàng lấy thêm cho họ chiếc bánh gatô to tướng.

      mua bánh gatô làm gì?” Sống trong thời đại internet nên suy nghĩ của Phù Hiểu cũng quá trong sáng, khỏi mường tượng đến mấy hình ảnh rating 18+. Tâm tình mới hơi bình tĩnh lại của lần nữa trở nên căng thẳng, những hình ảnh tưởng tượng trong đầu khiến hai má khỏi nóng lên.

      “Để ăn thôi.” Đường Học Chính rút tiền ra thanh toán, bật cười đáp lại.

      … Quả nhiên là quá trong sáng rồi. Phù Hiểu tự khinh bỉ mình.

      Nhưng sau khi xong xuôi mọi việc, vẫn xua được ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Ngồi xe, ngắm dòng xe đông đúc, nghĩ tới việc chỉ lát nữa thôi là đến nhà rồi, cứ thấy tim mình đập nhanh sao ý, căng thẳng đến mức nghĩ ra được đề tài gì để rồi nè.

      Đường Học Chính như tập trung lái xe lắm, chả câu gì.

      tĩnh lặng lan tỏa trong buồng xe, nhưng chính tĩnh lặng ấy lại khiến bầu khí nơi đây trở nên mập mờ, kỳ ảo.

      Ra đến vùng ngoại ô, chiếc xe thể thao dũng mãnh vốn được lái với vận tốc rùa bò trong thành khi lái đến đoạn đường vắng chợt tăng tốc. Đặc biệt khi vào đường cao tốc, dưới tay lái lụa của chủ xe, cuối cùng chiếc xe cũng được phát huy bản lĩnh thực thụ của nó, nó lướt nhanh như gió, nhìn xa chỉ thấy vệt đen lướt mặt đường trắng.

      Nhịp đập của trái tim Phù Hiểu cũng gia tốc theo xe, ngắm bên mặt của người đàn ông tuấn tú, có vẻ cực kỳ bình tĩnh ngồi cạnh, cứ lo lo sao ý.

      Sau rốt, chiếc xe thể thao tiến vào khu toàn các tòa biệt thự, lướt vào gara của tòa biệt thự ba tầng, kiến trúc châu Âu, sau đó tắt máy.

      Tất cả trở về với yên tĩnh vốn có của nó.

      Nơi này cách xa chốn phố phường huyên náo, chỉ có tiếng kêu của chú côn trùng vô danh nào đó như muốn bày tỏ tức giận của mình.

      “Đến nơi rồi.” Đường Học Chính nghiêng đầu nhìn , dưới ngọn đèn tối mờ, đôi con ngươi đen của như lóe sáng. Có lẽ do lúc lâu rồi chưa chuyện nên giọng mới như trầm hơn.

      “À, ờ.” Phù Hiểu như sực tỉnh từ giấc mộng, mở cửa xuống xe.

      Hai người lấy hành lý và mấy túi bánh ngọt ra, sau đó Đường Học Chính mình xách cả chỗ đồ lích kích ấy. Phù Hiểu bảo: “Để em xách bớt cho.”

      cần đâu, em mở cửa , đây là chìa khóa của em.” rút từ trong túi áo ra chùm chìa khóa, “Chìa mở cửa nhà là chìa màu đen.”

      Gara khá gần cửa vào nhà, Phù Hiểu cũng gì thêm, nắm chặt tay, nhanh nhẹn nhét chùm chìa khóa còn ấm hơi vào túi quần.

      Hai người thong thả về phía biệt thự, gian yên tĩnh chỉ có tiếng “lọc cọc” của bánh xe chiếc va li hành lý lướt nền gạch, Phù Hiểu càng lúc càng bồn chồn hơn.

      Khi lên thềm, giúp Đường Học Chính nâng va li, vô tình chạm vào tay , ngay lập tức tiếng thở dốc vang lên bên . ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, khuôn mặt khuất nửa trong bóng tối của , đôi con ngươi với những đốm lửa nóng bỏng bập bùng nhìn chăm chăm vào .

      Ngọn lửa nơi như lan vào tim và bùng lên dữ dội, e thẹn rụt tay lại, ngay lập tức, biết trước đó mình hề lo nghĩ vẩn vơ. ấy

      dám nhìn thêm nữa, Phù Hiểu bước những bước cứng còng về phía trước rồi dừng lại trước cánh cửa lớn bằng gỗ lim có khắc hình hoa lan.

      Đường Học Chính đứng ngay sau lưng , chờ mở cửa.

      Nhiệt độ truyền đến lưng càng lúc càng lúc càng nóng, nóng như thể muốn nướng chín vậy. Phù Hiểu cứng người lại, siết chặt chùm chìa khóa trong túi, cử động tay vài cái nhưng lấy ra.

      Người đàn ông cũng giục , cứ đứng ngay sau .

      “Em nên đến nhà Dương Mật hơn.” Cuối cùng, vẫn vì nhút nhát mà chọn cách trốn tránh, muốn lách qua chuồn .

      chiếc chân dài gác lên tường, chặn đường .

      “Phù Hiểu, mở cửa.”
      Chris, Mẹ Mìn, laula3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :