1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35

      Cuối cùng cũng biết cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm của ngôi sao là thế nào rồi. Phù Hiểu quả là… kiêu ngạo nổi. Đến tận khi hai người xuống đến bãi đậu xe dưới hầm mà vẫn thấy đầu óc quay mòng mòng: Rốt cuộc người mình chọn là người như thế nào vậy, đời này, liệu có bao nhiêu ngời đàn ông có thể làm những việc làm tối nay cách thản nhiên như đây?

      Tâm trạng Đường Học Chính rất tốt, trước, kéo tay . Dù có ngoái đầu lại cũng biết vợ lại e thẹn. khỏi mỉm cười, năm ngón tay đan vào năm ngón tay , mười ngón tay của họ quấn chặt lấy nhau, cuối cùng cũng là của rồi.

      rút chìa khóa ra mở cửa xe, hôm nay chiếc xe mà mua để Phù Hiểu tập lái đến. chưa kịp mở cửa xe cho thanh phá hỏng bầu khí yên bình nơi đây bỗng vang lên: “Ra mày cái xe rách này sao?”

      Đường Học Chính điềm nhiên ngẩng đầu lên, như thể biết từ trước là Lưu Minh Đức dẫn theo vài tên lâu la và cả lũ mặt đằng đằng sát khí về phía họ vậy.

      “Hôm nay, Gia vui, muốn để lại ấn tuợng về bạo lực với vợ Gia.” đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Phù Hiểu hòng trấn an rồi đóng cửa xe lại cho khi vào trong.

      “Thế nào? Sợ rồi à? Muốn chạy phải ?” Lưu Minh Đức lao đến, đá mạnh vào chiếc xe, hôm nay y khiến gã trở thành trò cười trong mắt mọi người, giờ y còn muốn dễ dàng rời như vậy ư?

      “Hê hê, ra tao cũng có ác ý gì đâu, chỉ muốn mời mày uống cốc bia thôi.” Thứ này vốn là chuẩn bị cho ca sĩ của quán bar để tạo nên tiết mục thú vị. tên lâu la nghĩ đến cảnh Đường Học Chính trở thành thằng hề sắp xảy ra nên hớn hở lắm.

      Bỏ thuốc vào đồ uống có cồn là cách làm hèn hạ nhất trong các cách làm hèn hạ, Đường Học Chính còn tuởng là thời nay hết người xài cái trò ba xu ấy cơ: “Chúng mày muốn làm gì?” tựa vào cửa xe bên ghế phụ, hỏi với vẻ cực kỳ bình tĩnh. Nếu bọn chúng bỏ thuốc rồi để cùng Phù Hiểu ở với nhau biết có nên thuận theo tự nhiên nhỉ? nghĩ cách tà ác.

      “Tao chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn cho mọi người đuợc thuởng thức quyến rũ của ông khách xộp là ngài đây thôi.” Lưu Minh Đức rút chiếc còng tay mà nãy giờ gã giấu trong bụng ra, “Còng mày ở bãi đỗ xe, biết mày hài lòng về số luợng người xem hay chưa?”

      Đường Học Chính thất vọng quá, quả nhiên là chuyện tốt của thể thành mà?

      Phù Hiểu cũng loáng thoáng nghe được, ngờ Lưu Minh Đức lại là người như vậy, hôm qua nhìn mặt gã còn thà, đúng là biết người, biết mặt nhưng biết lòng mà. hãi quá, may mà phát sớm…

      “Phù Hiểu, em phải lo đâu, tôi để lại chút ít cho em, tôi còn phải đưa em lên giường của Cung ca nữa.” là bạn làm ăn với nhau nên thể chút thành ý chứ nhỉ, chắc gã chụp cho ả mấy tấm ảnh mát mẻ gì đó, để về sau ả ngoan ngoãn làm người đàn bà của Cung ca.

      Đường Học Chính từ tốn mỉm cười, hình như trước giờ vẫn chưa có ai là dám có ý đồ với người đàn bà của : “Mày tên gì?” Đáng lưu làm kỷ niệm.

      “Sao nào, mày còn mơ mộng đến việc trả thù ư? Ông đây đổi tên, ngồi đổi họ: Lưu trong Lưu Bang, Minh trong minh trí, Đức trong đức cao vọng trọng, là Tổng giám đốc Công ty Bất động sản Quang Minh, nhớ kỹ chưa? Hả gối thêu hoa?”

      nhớ kỹ lắm rồi, đâu có nhiều thằng ngu tự giới thiệu lý lịch, chờ đến xử lý như gã này chứ.

      “Lưu ca, biển xe…” tên lâu la nãy giờ vẫn im ỉm bỗng nhiên tròn mắt lên nhìn rồi vội ghé vào tai gã thầm.

      Biển xe? Lưu Minh Đức lập tức cúi xuống nhìn, gã giật mình khi thấy biển xe đuợc mở đầu bởi những chữ lớn màu hồng và theo sau là dãy số may mắn. ai dám làm giả… loại biển xe chỉ dành cho các lãnh đạo này! Ai ngờ loại biển xe này bỗng nhiên lại xuất chiếc xe tầm thường cơ chứ!

      Thấy gã biến sắc Đường Học Chính vặn vặn cổ, như con báo vận sức chuẩn bị vồ mồi, thong thả tiến lên trước hai bước.

      “Ê, mày…” Gã định hỏi thêm cho nhưng còn cơ hội nữa rồi, bàn tay to bản bay đến và sau đó là tiếng vang do có người ngã xuống đất.

      Chỉ chiêu là có thể nhìn ra chênh lệch thực lực giữa hai bên rồi, kinh nghiệm được tôi luyện do đánh nhau và kinh nghiệm được tôi luyện do những hoàn cảnh vào sinh ra tử trong quân đội đâu có cùng bản chất cơ chứ, đặc biệt với người ‘giấu tài’ như Đường Học Chính bọn này chỉ lũ tép riu tự đưa mình đến mồm cá mập mà thôi, còn chẳng đủ nhét kẽ răng.

      Và Đường Học Chính cầm lon bia tươi mà vừa cướp được rồi ngồi xổm xuống cạnh gã Lưu Minh Đức nằm rên i ỉ dưới đất, lon bia vẫn chưa sóng giọt nào: “Gia muốn phí nơ ron thần kinh, thôi xài cái chiêu thiếu sáng tạo này của mày vậy.” Dứt lời, dùng tay lôi gã đến trước chiếc Toyota[1] màu lông chuột, vừa hay là tìm đuợc mấy cái còng tay và chìa khóa người lũ lâu la, thế là cứ trước mỗi chiếc xe còng hai gã vào nhau. Trong khi Lưu Minh Đức hãy còn ra sức chửi rủa cách rất biết điều thản nhiên tọng hết cả lon bia vào mồm gã.

      “Ê! Có giỏi mày đừng có giở cái trò tiểu nhân này ra! Chúng tao là Ngân Lang hiệp đó, cẩn thận kẻo đám em của chúng tao dần chết mày!” Gã lâu la bị còng chung với Lưu Minh Đức cố gào lên ra vẻ có nghĩa khí.

      “Mày cũng muốn uống?”

      Câu rất điềm nhiên của khiến gã nọ ủ rũ và im ngay tức khắc.

      “Mẹ nó chứ, mày…” Hiệu lực của thuốc mạnh đấy, Lưu Minh Đức có phản ứng ngay lập tức, gã ra sức giãy dụa nên chiếc Toyota cứ rung lên rầm rầm: “Thả tao ra! Thả tao ra ngay! Nếu tao cho mày chết có chỗ chôn!”

      Đường Học Chính cười lạnh tiếng, ném vỏ lon : “Ở đó mà huởng thụ nhé, Gia trước đây.”

      quay vào trong xe, nãy giờ Phù Hiểu sợ mình quẩn chân nên có xuống, hỏi: “ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì chứ ?” là người theo chủ nghĩa hòa bình chứ phải chủ nghĩa bác ái, cũng lãng phí lòng tốt của mình cho những kẻ ác độc.

      “Yên tâm , gã chết được đâu.” Lại để thấy khía cạnh bạo lực trong rồi, Đường Học Chính khởi động xe, vừa lắc đầu vừa lái xe rời bãi đỗ cách gọn ghẽ.

      [1] 丰田: Toyota, hãng xe nổi tiếng thế giới với dòng xe bình dân, thiết kế linh động với từng đối tượng người dùng của Nhật.
      Chris, Mẹ Mìn, laula3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36

      Sau khi rời khỏi quán bar và đuợc đoạn đường, Phù Hiểu dần gạt hẳn đám Lưu Minh Đức ra khỏi đầu, thích lãng phí suy nghĩ của mình vào những kẻ đâu đâu. Khi này, hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn trộm Đường Học Chính. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên vẫn chưa có thời gian ngồi phân tích cẩn thận vấn đề. Ánh mắt dừng bên khuôn mặt hoàn mỹ như được điêu khắc của , bỗng nhiên cảm thấy rất khó tin, hình như là người của rồi. Trước giờ bên vẫn chưa có ai từng đảm nhiệm chức vụ ấy nên khi này Phù Hiểu cảm thấy cuộc sống kỳ diệu. Trái tim như nhảy nhót trong lồng ngực, cố lấy lại lý trí: Kẹo Mật từng phù hợp với , Dương cũng bảo rất phù hợp với . ra, cũng biết hai người khác nhau nhiều lắm, như hôm nay khi vung tiền trong quán bar chẳng hạn, chưa bao giờ nghĩ đến việc nửa kia của mình là người như vậy… quá nổi bật. Những suy nghĩ đó cứ xoay tròn trong đầu sao hạ quyết tâm “tiếp tục từ chối” cho được. … rất luyến tiếc .

      Chả trách từ cổ chí kim lại có nhiều thiêu thân lao mình vào ngọn lửa tình đến vậy, hóa ra khi , người ta thể dùng lý trí để giải thích cho những hành động của mình.

      “Sao em cứ nhìn suốt thế?” Đường Học Chính hỏi với giọng khàn khàn, vẫn rất tập trung lái xe và luôn nhìn thẳng vào con đường phía trước.

      Bị bắt quả tang, Phù Hiểu ho khẽ tiếng, liếc sang chỗ khác, “ có gì, có gì.”

      “Ờ, còn tuởng là em bị sắc đẹp đàn ông của làm cho mê đắm.” Giọng điệu nghe như tiêng tiếc.

      “Sao em có thể nông cạn vậy chứ!” Phù Hiểu cãi lý.

      “Phải đó?” Đường Học Chính nhướng mày, “Hình như trong laptop của người nào đó có lưu rất nhiều ảnh chụp trai đẹp, những bức ảnh nông cạn nha.”

      thấy chúng từ bao giờ!”

      hỏi mượn em bảo cứ lấy dùng tự nhiên nên cũng tự nhiên liếc qua.”

      “… học khoa Văn học đấy à.” Mà lại soi từng từ tửng chữ như thế.

      “Hóa ra trình độ văn chương của cao vậy?” Được Học Chính kinh ngạc vì được khen.

      “Ngài khiêm tốn quá rồi.” Xem ra mở tất cả những file nên mở trong laptop ra rồi… Đợi , còn có số file mà tuyệt đối thể để xem, chắc là chưa thấy chúng đâu nhỉ? Nhất định là chưa đâu nhỉ! Phù Hiểu có vẻ rất thấp thỏm nhưng lại dám hỏi thẳng nên đành giấu kín trong lòng mà hốt hoảng.

      Đường Học Chính vẫn vững tay lái.

      Hai người trải qua thoáng lặng im rồi ngay khi Phù Hiểu thoáng yên tâm

      “Đúng rồi, về em hãy xóa đống AV[1] trong laptop .”

      muốn đập đầu vào kính chắn gió quá mất! Khoảnh khắc này là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời của Phù Hiểu, úp khuôn mặt ửng hồng vào hai tay.

      Mục đích của Đường Học Chính là làm bấn nên khi thấy bộ dạng lúng ta lúng túng này của khóe môi nhàng cong lên.

      “Em có lý do.” Sau nửa ngày đấu tranh tư tưởng với bản thân, cuối cùng quyết định tẩy trắng hình tượng khi này đen thùi của mình, thế nên lên tiếng, giọng xíu.

      “Ừm.” giục tiếp.

      “Công việc của em cần mấy thứ đó.”

      “…”

      Lẽ nào đây chính là ‘càng chùi càng lọ’ trong truyền thuyết? Hai bên má vốn hồng như ráng chiều của càng hồng hơn, lí nha lí nhí giải thích: “Công việc của em phải loại công việc này mà là loại công việc kia cơ! Là loại công việc cần ít kinh nghiệm về “chuyện ấy” ý!”

      “…” Chứ lại cho là tối nào ở nhà cũng xem chúng, đúng là bị hiểu lầm mà.

      “Aizzz, em viết tiểu thuyết. Thời nay, tiểu thuyết nào cũng phải có mấy cảnh đó. Em lại có kinh nghiệm nên đành kiếm AV xem.” Phù Hiểu bí quá hóa liều, đành phải khai tuốt tuồn tuột.

      “Vợ, em đùa đấy à.” Đường Học Chính chau mày, nghiêng đầu, nhìn cái.

      “Gì?” Có thể tiếng phổ thông vậy?

      “Em đừng có với là em là tác giả viết truyện ngôn tình nhá?”

      “… Tuy hoàn toàn đúng nhưng cũng gần như thế.” cũng là tác giả viết thể loại truyện dành cho nữ.

      “Nếu thi chậm chạp em dành giải nhất, thử hỏi em viết câu truyện tình của những người khác kiểu gì?” Đường đại thiếu gia thắc mắc.

      “Chưa từng ăn thịt heo cũng biết phải biết con heo trông thế nào chứ.” Dù sao, mỗi lần viết đoạn đó, cũng chỉ cần viết qua loa, mập mờ chút chút là được.

      “Vậy chẳng phải là em lừa độc giả ư? Kể thử cho : khi viết H em viết những gì?” Quả nhiên là đàn ông chỉ khoái mấy chuyện này mà.

      Sao lại thảo luận vấn đề này với cơ chứ… Aaaaaaaa, Phù Hiểu bấn quá biết phải gì.

      “Tả phác họa hay là tả cụ thể thế?”

      “Đường Học Chính!”

      “Em chép lời thoại của nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính trong AV phải ? Tả tình em sáng tạo rồi, tả H kiểu tàng tàng vậy có liệu có ổn ?

      có thể im được ?”

      sao cả, tụi mình có thể thực hành, có câu: mạnh hơn muôn lời hùng biện, cứ để hầu hạ em lần rồi em thấy mấy video chỉ được mỗi cái mẽ ngoài đó nhạt hoét.” Chúng làm bẩn mắt mất.

      “Xin đấy, im có được ?”

      hạ quyết tâm phải làm ngay cho nóng, tối nay sao?”

      Cuối cùng núi lửa cũng phun trào, “Tránh ra! Tránh xa tôi ra!”

      Bắt nạt đủ rồi nên Đường Học Chính cười đến là sung sướng. rẽ phải rồi cho xe vào bãi đỗ cách thành thạo, ngay sau đó kéo lại gần, áp mạnh môi mình lên đôi môi đỏ thắm, tuyệt đẹp của .

      Xem sau này còn dám ngắm gã đàn ông nào khác ngoài , Nhất – Là – Những – Gã – Nude!

      Phù Hiểu thể ngờ rằng: chỉ vì có có thêm người tham gia vào mà cuộc sống của lại thay đổi nhiều đến vậy. là chỉ thêm bộ bát đũa trong mỗi bữa ăn của , chỉ thêm người trò chuyện với , chỉ thêm đối thủ chơi cờ với , chỉ thêm người bạn đường cùng chơi, chỉ thêm người giúp khi gặp khó khăn… Chẳng biết từ bao giờ, Đường Học Chính trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của , bất luận gặp chuyện gì cũng luôn giải quyết tốt giúp , để phải động não, cách giải quyết mọi việc luôn là cách tốt nhất, thể soi mói.

      Thỉnh thoảng, nghĩ: nhất định là kiếp trước mình làm rất nhiều, rất nhiều việc tốt.

      Tất nhiên với mấy lời (biểu đạt cách ràng là say đắm ) này rồi. Bởi vì: dù cái gì cũng tuyệt vẫn có những chuyện khiến rất chi là đau đầu.

      Giống như bây giờ, là vừa rồi họ còn xem Naruto, thế mà bất giác ngã vào lòng , bất giác hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy, rồi bất giác tay luồn vào trong áo

      được!” Như thể bị bỏng bởi nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến, Phù Hiểu lập tức tỉnh táo lại, đẩy ra.

      Cặp mày kiếm của Đường Học Chính khẽ chau lại, cố bình ổn lại nhịp thở nặng nhọc của mình, dục vọng tỏa ra từ mắt như khóa chặt lấy .

      Dạo này, Phù Hiểu tích lũy được kha khá kinh nghiệm nên lập tức đưa cho ly nước lạnh.

      Đường Học Chính muốn đón lấy ly nước, cơ thể rạo rực của gào thét đòi được thả tự do, lên tiếng, giọng khàn khàn, “Vợ, em còn định tra tấn đến bao giờ?” Cộng cả trước và sau khi chính thức làm người của cũng hơn nửa năm rồi chạm vào đàn bà, hồi trước khi quen … Ừm, chuyện này thể ra… Quan trọng là: bây giờ, học lái xe xong lâu rồi mà vẫn chưa thể sút vào gôn?

      Câu hỏi thẳng thừng của khiến Phù Hiểu bị sặc, nuốt nuốt nước miếng. cũng biết: với người đàn ông cường tráng như khoản đó nhất định cũng… Nhưng mà, hai người chính thức còn chưa được tháng đâu nha, dù gì cũng là lần đầu tiên đương, sao thoáng vậy được, nghe lần đầu tiên đau lắm…

      “Cái đó ,” Phù Hiểu đứng trước mặt , cúi gằm xuống dám nhìn , “Em từng tưởng tượng đến việc mình thế nào khi có người , định là tiếp xúc với nhau thời gian nắm tay, khoảng hai ba tháng sau đó ôm ấp, thêm mấy tháng nữa hôn nhau, lại thêm thời gian nữa, khi “thời cơ chín muồi,” hai bên bên nhau, cùng nhau…”

      Giọng càng càng lý nhí, sắc mặt Đường Học Chính càng nghe càng đen hơn. Đến đoạn cuối, thấy thào cái gì mà: “thời cơ chín muồi” mém xỉu luôn, “Em… đùa đấy à?” Đừng đùa vậy chứ, theo như phải nửa năm nữa mới được chụt chịt (hôn môi) ư?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chuơng 37

      Khi mặt chảy xị ra như nhà có tang Phù Hiểu ngẩng lên, cười hì hì nhìn ngốc tệ: “Em muốn thay đổi khí ý mà.”

      Cái ả này… Đường Học Chính thở phào nhõm. Đồng thời, cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra rằng: luôn tin mọi lời : “Em sắp làm bị bệnh tim rồi, toàn dọa .” vươn tay ra, lần nữa ôm vào lòng. Đây là thói quen mới của , hình thành dạo vừa rồi, hễ người ta gần sát bên lại thấy thiêu thiếu.

      Phù Hiểu cũng quen với việc rúc vào lòng rồi: “Nhưng ý trong câu đó của em nha.”

      Hai đầu mày như bị khóa chặt vào nhau, lúc lâu sau, Đường Học Chính nhả ra hai chữ ( cách rất là khó khăn): “ đợi.” xong còn ghì lấy thân thể mềm mại của hòng bày tỏ rất tình nguyện của mình. Món ngon để bên môi chẳng lẽ chỉ được ngậm…

      Dù Phù Hiểu biết cuối cùng nhất định đồng ý nhưng cũng ngờ là tuyệt nài ép gì cả. niềm vui tên dâng lên trong lòng : “ tốt quá.” nén nổi tình cảm trong lòng mà thơm lên khóe môi .

      Đường Học Chính liếm nơi vừa được thơm lên, thở dài tiếng, tốt với còn tốt với ai chứ? Chỉ là, lần này vì muốn tốt với mà hy sinh cả bản thân mình…

      “Đừng thở dài, đừng thở dài mà, chúng ta xem Naruto, xem Naruto nào.” Phù Hiểu pha trò.

      Đường Học Chính nhìn chăm chú vào khuôn mặt bé thể ra tâm trạng thở phào nhõm nhưng cũng hơi áy náy chút chút của , lắc đầu: “ tinh hút hồn người.” cúi xuống, cắn vào cổ phát cho bõ tức.

      “Đừng cắn nữa, cổ em xanh tím hết cả rồi.” Phù Hiều kháng nghị. Cứ thế này còn ra ngoài gặp ai được chứ?

      Nghe vậy nên Đường Học Chính vén tóc lên, quả nhiên là có thể thấy những dấu hôn chi chít cổ , đưa ngón cái mơn trớn trái dâu tây màu hồng rực mà vừa in lên, đôi con ngươi của dần trở nên sâu thẳm, ánh mắt trượt chiếc cổ mềm mại, duyên dáng của , nếu cổ hết chỗ để cắn xuống phía dưới…

      Phù Hiểu rất nhạy cảm, khẽ run lên.

      “Ngồi xa ra chút nào.” Đường Học Chính cố giữ lại tia lý trí cuối cùng và buông ra. Mẹ nó chứ, hóa ra cái gọi là “nhịn chuyện ấy” chính là đây, quả nhiên là cực hình! Khổ thế này sao lũ trai tơ sống nổi nhỉ?

      Phù Hiểu đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc sô pha đơn cạnh đó.

      Bầu khí mờ ám ngự trị trong phòng, hề tiêu tán. Phù Hiểu nhìn trộm Đường Học Chính, khi này trông có vẻ như rạo rực lắm. nghĩ cách để phân tán chú ý của khéo thay chuông điện thoại của vang lên. thở phào nhõm.

      “Alo?” Đường Học Chính tiếp điện thoại, giọng gắt gỏng.

      “Đờ, làm gì mà nóng thế, dục vọng đuợc thỏa mãn hả!” Ở đầu dây bên kia, Mạc Vu Phi giở giọng lưu manh ra trêu chọc.

      … Nó guốc trong bụng dấy à? Đường Học Chính híp mắt lại, đương nhiên là thừa nhận loại chuyện khiến thằng bạn cười đến rụng răng này: “Gọi làm gì?” Nó nhàn rỗi quá phải ?

      “Đừng nóng, có chuyện tao tìm mày.” vốn cho chuyện nó mất tích là nó muốn ở mình nên nếu có việc gì muốn quấy rầy nó chút nào.

      Câu này của chàng thế nhưng lại khiến Đường Học Chính thấy thư thái hơn, rốt cục cũng có chút chuyện để phân tán chú ý của . “.”

      Nghe giọng thằng bạn có vẻ rất hài lòng nên Mạc Vu Phi cũng tào lao nữa, thẳng vào vấn đề: “Tiêu Thiển Thiển nổi trận lôi đình.”

      “Ờ.” Thế liên quan gì đến .

      Biết ngay là nó phản ứng kiểu này mà, Mạc Vu Phi giải trình thêm: “Mày có biết ả trở về với thân phận gì ? Là Kiểm sát trưởng mới nhận chức với tiền đồ rạng rỡ đó. Mày có biết khi thấy mày giở trò gì ? ả chủ động nhận vụ án nhà lão Kim mà nguyên nhân là vì ả thấy tao quá là để ý vụ này, nên đoán chắc là vụ này có liên quan đến mày. Mày có biết bây giờ ả điều tra đến đâu rồi ? Tối qua, ả đến kiểm tra đột xuất quán bar của mày.”

      Đường Học Chính vặn vặn cổ, ngầm nhắc Phù Hiểu gọt táo cho .

      Phù Hiểu khẽ gật đầu, vào bếp lấy dao gọt hoa quả.

      “Mẹ nó chứ, mày mê nên làm hỏng việc, giờ còn dám vác mặt tìm tao?” Nếu moi được gì từ miệng nó chỉ có quỷ mới biết quan tâm đến vụ án nhà lão Kim.

      “Hê hê, hổ là bạn chí cốt từ bé đến lớn của đây.” Mạc Vu Phi nịnh nọt: “Biết làm sao được, mày cứ gặp Tiêu Thiển Thiển của bây giờ , rồi khác hiểu lý do mà thân tao thuộc về mình nữa. Năm đó, ả còn đôi nét vụng dại, bây giờ… chậc chậc, ả tuyệt đối là người đẹp số của giới tư pháp, là của thành phố Bắc Kinh chứ!”

      Đường Học Chính hơi đâu mà nghe thằng bạn lảm nhảm, biết mầm họa do nó gieo nhưng lại thể để nó tự xử lý… để nó ra mặt Tiêu Thiển Thiển càng phách lối hơn, mấy năm ở nước ngoài đâu thể thay đổi cái tính cứng đầu cứng cổ của người đàn bà đó chứ. Nhưng bây giờ lại thể để ả làm hỏng việc… Cứt ! lại phải ‘ công tác’ nữa ư?

      “Biết rồi, để mai .” Dứt lời, cúp luôn điện thoại.

      Phù Hiểu ngồi gọt trái cây cạnh đó, nghe thế là biết liền: “ lại phải à?”

      “Ừ.” Biến cố ngoài dự liệu khiến lấy gì làm vui vẻ.

      “À, mau chuẩn bị , mau chuẩn bị .” Tuy sâu thẳm đáy lòng là nỗi mất mát lớn lao nhưng Phù Hiểu cho rằng: trong giai đoạn mấu chốt này, hai người nên tách nhau ra hơn. có việc phải làm nên thấy khó chịu lắm… Nếu cứ ở lì nhà vẫn bảo cho nhưng lỡ hôm nào đó mềm lòng… ổn, ổn, tách nhau ra hơn.

      Cái con nhóc vô lương tâm này nữa, chỉ cần nhìn khuôn mặt đó của biết nghĩ gì liền. Đường Học Chính dỗi, liếc xéo cái. Nhưng thôi, bỏ vậy, dù gì nguyên tắc của ấy cũng là trường kỳ kháng chiến, bây giờ càng để ấy thảnh thơi sau này ấy càng giúp mình dễ chịu.

      hiểu sao mà ánh nhìn kỳ quái của lại khiến Phù Hiểu run lên bần bật.

      “Quần áo trong phòng này em cứ xử lý theo cách cũ.” Đường Học Chính bắt đầu gặm trái cây.

      “Đồ hoang phí…” Phù Hiểu lườm cách thù địch, “Chỗ quần áo này của toàn đồ tốt, thế mà chỉ mặc có , hai lần thôi vứt rồi?”

      Đường Học Chính nhận lời răn dạy: “Ờ, thế em giặt sạch rồi cất cho .”

      … Thà vứt quách còn hơn. nhớ giặt rồi cất giúp chỗ quần áo mặc hồi Tết, lần này đến vừa mở tủ ra xịu mặt xuống hỏi : đống quần áo bên trong là của thằng nào. “Được rồi, cứ để đấy cho em.” với vẻ bất đắc dĩ, ngay sau đó chợt nhớ ra chuyện liền chỉ ngón tay thanh mảnh vào chiếc laptop trước mặt, “Laptop của nè, lần này mang nó về .”

      bảo là để cho em dùng rồi mà?”

      “Em thèm.” Phù Hiểu mím môi.

      Đường Học Chính nhìn chăm chú, lát sau, rất biết nghe theo điều hay lẽ phải: “Được, cầm nó .”

      Sáng sớm hôm sau, Phù Hiểu dụi cặp mắt đo đỏ, tiễn Đường Học Chính ra ngoài.

      Cặp mày của Đường Học Chính nhíu chặt lại: “Em ngoan, lại thức khuya rồi.”

      “Em thức khuya.” Phù Hiểu bĩu môi. Hôm qua, định nay dậy sớm tiễn nên chưa đến 12 giờ ngủ, nào ngờ lăn qua lộn lại mãi mà chả ngủ được.

      Nom cái bộ dạng đáng thương của kìa, “Được rồi, em vào ngủ .” xoa xuýt khuôn mặt bé của .

      “Em đưa ra sân bay nhé.”

      cần đâu,” Đường Học Chính khẽ cười, “ về sớm thôi, em được tập xe mình đâu đấy. Đợi về chúng ta đăng ký thi lấy bằng luôn.”

      “Em biết rồi.” Phù Hiểu gật đầu, rất muốn xa nên theo tiếng lòng mình, túm lấy ngón trỏ của lắc lắc: “Nhưng em muốn đưa cơ.”

      Ái chà chà! Tuy ả này luôn chậm chạp và hay e thẹn nhưng ngây thơ nơi cũng uy lực lắm đó nha! Nhìn bề ngoài Đường Học Chính còn có vẻ bình tĩnh chứ trong đầu toàn những hình ảnh thiếu nhi nên xem thôi à. nhìn chốc lát rồi lên tiếng, giọng khàn khàn: “Thôi đừng tiễn , em mà đến sân bay là tha em về Bắc Kinh luôn đấy.” mà cứ quyến rũ cách ngây thơ thế này, cũng thôi: khỏi trông mong gì vào mấy thứ mong manh, hư ảo như là lý trí mất?

      ngờ, mới sáng tinh mơ mà … “Thế thong thả nhá, em tiễn.” Thế nhưng đôi má vẫn ửng hồng.

      Đường Học Chính vồ lấy , hôn chụt cái rồi ghé vào tai uy hiếp: “Đừng có mà tham gia thân cận, thân kiếc gì nữa, nếu em có bầu trước rồi mới trở thành Đường thiếu phu nhân đấy.”

      “Cái này…”

      đây.” để kịp phát cáu, người đàn ông vội trộm nụ hôn rồi mau lẹ khuất khỏi tầm mắt , chỉ để lại tiếng cười sang sảng.
      Chris, Mẹ Mìn, laula2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38

      Bắc Kinh –

      Trong những ngõ quanh co ở Đông Trực Môn, Nhị Hoàn, có giấu quán bar tên là Ngoạn Gia. Kiến trúc quán nhã nhặn mà kém phần lộng lẫy, những người đá từng ghé qua đều biết quán này cực kỳ cực đắt đỏ nên dù khai trường được hai năm nhưng vẫn rất ít khách đến, các nhà buôn xung quanh đó đều đoán: bao giờ quán này đóng cửa đây.

      Tối nay, quán bar cho mở nhạc , trong quán lác đác vài người khách ngồi dưới ánh đèn mờ, thưởng thức những ly rượu tây có giá cắt cổ; và nếu là khách nam, ánh mắt ta như có như liếc sang vị trí bên trái bàn phi tiêu.

      “Vút!” mũi phi tiêu được ném ra, trúng vào vùng 9 điểm của bia.

      Người ném phi tiêu là trẻ, để tóc ngắn và vận bộ váy công sở. rất đẹp, đẹp đến mức nếu đường kể cả đám tuyên truyền viên của các thẩm mỹ viện – nhưng người tôn thờ câu: “ có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn” cũng dám tiến đến phát tờ rơi cho .

      Chỉ cần là người hơi chút chú ý đến tin tức trong thành đều nhận ra . là ngôi sao mới nổi của giới tư pháp, nổi tiếng từ vụ án gần đây nhất, là người mà giới truyền thông dự đoán trở thành nữ Kiểm sát trưởng trẻ nhất từ trước đến nay. vừa từ nước ngoài về và chính là Tiêu Thiển Thiển.

      Các nhân viên phục vụ ở quầy rượu của quán bar cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang cách căng thẳng, bởi vì hai hôm trước, cũng chính người đẹp này dẫn đám người đến kiểm tra đột xuất nơi đây. Tuy rằng hôm đó, đám người nọ điều tra ra cái gì, nhưng bọn họ có phải nhân viên mới, làm buổi đầu tiên đâu mà biết. Có quán bar nào là dính líu tới mấy hoạt động bất hợp pháp chứ? Chỉ xem dính nhiều hay dính ít mà thôi. Xem tình hình có vẻ người đẹp này định lập chiến công bằng cách xử lý nơi này.

      Aizzz, bây giờ, họ chỉ mong sao sếp lớn – ông chủ giấu mặt của họ có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, nếu họ đành phải nơi khác tìm việc vậy.

      “Phập!” Chiếc phi đao được ném ra với lực cực mạnh cắm sâu vào hồng tâm, tuy bia ngắm chút nào nhưng cũng phải rung lên.

      Tiêu Thiển Thiển cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ lướt qua má trái . dừng mọi động tác lại, đôi mắt đẹp của như sáng lên quầng sáng tên nhưng chỉ trong giây lát khôi phục lại vẻ điềm nhiên. đặt chiếc phi tiêu tay xuống khay pha lê cạnh đó rồi ung dung xoay người lại cách tao nhã nhìn sang người đàn ông mấy năm gặp.

      Dường như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, người đàn ông tuấn mỹ và xuất sắc này bước về phía , mang theo tự phụ và khí phách chỉ có ở nơi .

      “Tiêu đại tiểu thư, lâu rồi gặp.” Đường Học Chính mỉm cười, dường như hề nhìn ra đẹp đến mức nào, chào hỏi như chào hỏi người bạn cũ bình thường.

      “Hừ, công việc của Đường đại thiếu gia bận quá, nên tôi vẫn chưa hẹn trước được.” Tiêu Thiển Thiển đắm mình trong dòng ký ức chợt hồi hồn, cười lạnh tiếng.

      Đường Học Chính đáp lời mà chỉ cười, búng tay gọi waitress, người sau hiểu ý, đến quầy bar lấy rượu cho .

      “Ồ, ra quán này là của ư.” Tiêu Thiển Thiển nhướng mày, “Sao bảo sớm, lần trước Mạc Vu Phi dẫn tôi đến, tôi còn thấy chỗ này khả nghi, sau tôi có kiểm tra đột xuất chỗ này.”

      sao.” Biết ngay là thằng ranh Mạc Vu Phi dẫn ả đến mà, “Nếu rỗi thế tôi dặn họ phối hợp điều tra với .” cúi đầu châm điếu thuốc. Phù Hiểu ghét mùi thuốc nên thỉnh thoảng mới hút điếu. Bất ngờ thay, ra khói thuốc và men say vẫn có thể gợi dậy trong chút chút hoài niệm.

      điếu thuốc dài và mảnh ghé vào xin lửa từ đầu điếu thuốc của . Trong chốc lát, trong những làn khói, khuôn mặt của đôi trai tuấn tú, xinh đẹp kề sát vào nhau, bầu khí mờ ám tràn ngập nơi đây.

      Quả nhiên là có quan hệ mờ ám với Ngoạn Gia. Đám khách lườm bóng lưng cực kỳ cân đối nọ với ánh mắt oán giận, gã có thể xuất ?

      đám khói trắng mang theo mùi bạc hà bay ra từ đôi môi đỏ thắm, Tiêu Thiển Thiển lim dim mắt, hưởng thụ gần gũi sau thời gian dài xa cách. Ấy thế mà mười năm trôi qua.

      Con ngươi của Đường Học Chính rủ xuống nhìn đẹp trước mặt. Kỳ , Mạc Vu Phi sai chút nào, giờ đây, khi còn vụng dại ngày xưa, từ toát lên gợi cảm của người đàn bà, gợi cảm dụ dỗ người ta phạm tội. Nhưng có vẻ như tính cách vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì.

      “Giận rồi à?” nhướng mắt với qua làn khói, nửa như cười, nửa như cười.

      khách sáo rồi.” Bình thường chẳng thèm để bụng chút chuyện ngoài dự liệu này đâu. Nhưng hiểu sao lần này lại rất là bực mình. Chẳng lẽ cái người ta gọi là “dục vọng được thỏa mãn” chính là đây?

      “Đáng đời.” Tiêu Thiển Thiển vừa ngậm thuốc vừa nở nụ cười tươi rói, “Nếu vẫn tìm được tôi lật chỗ này lên.”

      Đường Học Chính ung dung liếc cái: “Cứ tự nhiên.”

      đừng tưởng tôi dám, tôi mang khẩu WASP-58[1] đến.” Bắn trái pháo cho nơi này nổ tung luôn.

      “Ha ha ha…” Ra cái người đàn bà phách lối này vẫn cứ mở mồm ra là đạn với pháo? Đường đại thiếu gia buồn cười quá nên bật cười: “ vẫn muốn làm nữ tướng quân à?”

      Câu hùng hồn khi còn niên thiếu như vang lên bên tai.

      Cuối cùng Tiêu Thiển Thiển cũng thôi vạch lá tìm sâu nữa, nhớ đến chuyện mình từng dõng dạc thề thốt trước mặt mọi người trong khu, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, “Đương nhiên rồi, bà nội vĩnh viễn là mục tiêu của tôi.”

      Waiter mang lên cho họ hai ly Gin[2] đá, là đúng dịp, hai người cụng ly rồi hơi uống cạn. Chỉ trong chớp mắt, những hồi ức chung kéo gần khoảng cách sinh ra do xa cách lâu ngày giữa hai người. Đường Học Chính dẫn lên phòng nghỉ ở lầu 2. Tách biệt khỏi ồn ào của thế giới bên ngoài, hai người hàn huyên ít chuyện trời nam đất bắc, chuyện trò đến là vui vẻ.

      “Xem ra chuyện nhà lão Kim chắc chắn có dính líu đến rồi.” Tiêu Thiển Thiển lắc ly rượu đỏ trong tay, thẳng vào vấn đề cách đột ngột.

      Đường Học Chính cười bảo: “Tôi vừa về đến, tôi nghe mới biết có vụ này đấy chứ.”

      “Được rồi,” Tiêu Thiển Thiển vắt hai chân vào nhau và dựa lưng vào sô pha cách tao nhã, “Nếu tôi nhúng tay vào tôi chơi đến cùng với các . Nhưng mà…” Đôi môi đỏ của cong lên, liếc , nửa như cười, nửa như cười: “ hy vọng tôi ở đội đỏ hay là đội xanh nào?”

      “Tự do lựa chọn, xã hội dân chủ mà.” Đường Học Chính trả lời : “Nhưng nếu đứng trong hàng ngũ của Đảng nên chọn màu của Đảng cho may mắn.”

      Nụ cười nở khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, “Tôi cũng nghĩ vậy.” Hàm răng cắn lên quả đào dùng để trang trí ly rượu, lưỡi tách thịt quả và hạt ra. Nuốt phần thịt quả chua chua, ngọt ngọt, liếm khóe môi còn vương nước trái cây, vừa ngậm hạt đào vừa : “Trước kia, tôi chơi được trò này, bây giờ thử xem sao.”

      Đường Học Chính khoác tay lên thành sô pha, nhấp ngụm rượu tinh chế và nhìn với vẻ bình tĩnh.

      lát sau, Tiêu Thiển Thiển đẩy lưỡi ra trước, nhả hột đào trơn bóng ra, như trẻ con vui vì chơi được trò chơi nào đó, cười, bảo với : “Nhìn này, bây giờ, tôi cũng thu phục được nó rồi nè!”

      Chất cồn gọi về những ký ức xa xăm, thời niên thiếu dại khờ, hai người từng vì bốc đồng mà cùng nhau chơi trò chơi ấu trĩ. Lần đầu tiên nếm thử trái cấm, họ từng say mê trò chơi đó, giấu những người khác mua căn hộ rồi suốt ngày ở lỳ trong đó ra.

      Đường Học Chính híp mắt lại, thấy cơ thể mình có hơi nóng lên, cơ thể ‘kiêng chuyện ấy’ thời gian dài của theo bản năng xuất phản ứng. khẽ rủa tiếng, đứng dậy và lên tiếng đuổi khách: “Muộn rồi, để tôi cho người đưa về.”

      Nụ cười của Tiêu Thiển Thiển dần phai nhạt, còn hớn hở vì có thể làm hạt đào biến mất, “Sao thế, còn những hoạt động khác à?”

      “Ờ.” Nếu việc nghĩ cách đòi về tổn thất từ cơ thể Phù Hiểu cũng được coi là hoạt động.

      Hồ nước thu trong đôi mắt như lăn tăn gợn sóng, Tiêu Thiển Thiển ngờ rằng lại phản ứng lại theo cách này. Nhưng cũng chỉ như vậy trong chớp mắt thôi vì ngay sau đó đứng dậy với vẻ mặt thản nhiên, “Cũng được, hôm khác chúng ta tiếp tục tán gẫu.” bước đến gần , cúi mình hôn lên hai bên má và đôi môi đẹp thủ thỉ với , “Chúc giấc mơ đẹp.”

      cũng vậy.” Đường Học Chính thể ngờ rằng: có ngày, bỗng ‘giữ thân như ngọc’ vì người con , có người đàn bà đẹp ngay trong tầm tay thèm động đến.

      Nhìn thân hình yểu điệu, thướt tha của xa dần, lạ thay chút hối hận. Vì cơ thể có hơi nóng lên do bị người ta kích thích nên Đường Học Chính cởi quần áo ra rồi vào tắm nước lạnh, khi này trong đầu chỉ nghĩ đến việc tương lai bắt Phù Hiểu bồi thường.

      *******************************

      [1] 黄蜂58式: WASP-58: loại súng bắn pháo, là vũ khí quân có xuất xứ từ Pháp.

      [2] 琴酒: Gin: rượu Gin ra đời ở khoảng thế kỷ XVII, được làm từ ngũ cốc, chủ yếu là lúa mỳ hay lúa mạch đen. Loại rượu màu này sau đó được ướp hương Juniper và các hương thơm thảo mộc khác. Mùi vị chính trong rượu Gin là mùi thơm của trái bách xù được trồng nhiều ở miền bắc nước Ý, Croatia, Mỹ và Canada. Các loại thảo mộc khác có thể là cây hồi, rễ bạch chỉ, quế, vỏ cam, rau mùi, vỏ cây cassia. Các nhà sản xuất rượu Gin đều có công thức bí mật bao gồm nhiều loại thảo mộc khác nhau từ bốn đến 15 loại.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39

      thị trấn cách đó rất xa, Phù Hiểu bỗng thấy lạnh sống lưng. Hồi hồn sau những khoảnh khắc đắm mình trong dòng suy tư, ngay lập tức, nghĩ đến bạn trai tân nhiệm của mình. ngó đồng hồ màn hình laptop, giờ này, chắc ấy đến nơi rồi nhỉ? Mình có nên gọi điện thoại quan tâm ấy chút chút ?

      Phù Hiểu luôn cho rằng có tin gì chính là tin tốt, bình thường, bạn bè mà có đâu xa, cũng hỏi họ đến nơi an toàn chưa. Bây giờ, đột nhiên muốn xác nhận bình an việc này chỉ là… cái cớ của mà thôi.

      muốn được nghe giọng của Đường Học Chính, thậm chí còn muốn được nhìn thấy bóng dáng . Kỳ , khi vừa rời khỏi tầm mắt , bắt đầu nhớ , nhớ cách khó hiểu và vì lý do gì. Khi ngủ, trong giấc mơ mơ về ; khi ăn cơm, nghĩ về ; ngồi ngẩn người trước laptop cả nửa ngày trời rồi mới phát mình vẫn chưa viết thêm được chữ nào.

      Cuối cùng, khi quá đỗi muộn phiền, cố ép mình tập trung vào công việc, dễ chút nào để bắt được cảm hứng viết nhưng chỉ cơn gió lạ thoảng qua là bóng dáng lại chiếm cứ suy nghĩ của .

      Phiền chết được! Phù Hiểu cuối cùng cũng điện thoại cho : cũng nên quấy rầy chút chứ nhỉ, chỉ có mình khó chịu thôi à.

      định vào phòng tắm Đường Học Chính nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo nên quay lại xem sao. nhướng mày: quả là có hơi bất ngờ , bé này còn biết chủ động gọi cho cơ đấy? Càng ngày càng có tiền đồ nha. cười tiếp điện thoại: “Alo?”

      “Đường Học Chính?” Đối phương có vẻ chắc lắm nên gọi lên tiếng. Khi này, mới phát rất hiếm khi gọi cho , bây giờ bỗng gọi cho thấy kỳ kỳ.

      “Ừ?” Đường Học Chính đến cạnh cửa sổ sát đất, phóng mắt nhìn những ngọn đèn xa xăm, khóe môi khẽ cong lên nụ cười đầy thương.

      “À đến nơi chưa?” Phù Hiểu ngồi đối diện với màn hình laptop, đưa tay lên rờ rờ mũi, thấy mình hình như rất thất trách.

      “Mới đến.” Biết chột dạ, Đường Học Chính cố nín cười, đáp lời bằng câu mặn nhạt.

      “Ờ…” Còn phải gì nữa nhỉ? Phù Hiểu vội vắt óc tìm tòi, suy nghĩ, “ có mệt ?” Hỏi xong vô cùng hối hận, với sức khỏe siêu phàm của sao mà mệt được cơ chứ? Có bay ra nước ngoài cũng chả mệt nổi đâu!

      “Cũng tạm ổn.” Nhịn cười khổ sở đấy! Khẽ ho tiếng để ngăn tiếng cười bật ra, trả lời cách ngắn gọn. được, thể đả kích tích cực nơi , nếu bấn quá, cúp điện thoại của còn gì vui nữa.

      Giận rồi à? Thấy lạnh nhạt đáp lời mình Phù Hiểu thấy hơi lo lo, e thẹn, trực tiếp nhận sai: “Em cố ý, em mải viết quá nên quên cả thời gian.”

      “… À?” Khi này trong giọng mới là nguy hiểm chân chính, ý của ả nọ là rất dễ bị người ta quên béng chứ gì?

      Càng chùi càng lọ mà… Phù Hiểu biết phải gì tiếp, sao cứ chuyện với lại toàn những câu ngớ ngẩn vậy? “Nhưng em luôn nghĩ về nên mới bắt đầu viết được có lát.”

      nhầm rồi, những lời những ngớ ngẩn mà còn càng lúc càng ngớ ngẩn hơn, tự chủ ửng hồng đôi má.

      Đường Học Chính nhịn nổi nữa, bật cười sằng sặc, cái nhóc này… quá thà rồi!

      cho cười!” Phù Hiểu thẹn quá hóa giận, “Em cúp máy đây!”

      “Được, được, cười nữa, em đừng cúp.” Đường Học Chính nhìn ảnh phản chiếu khuôn mặt cười tươi rói của mình tấm kính thủy tinh, thầm nghĩ: thương ấy đến vậy sao mình dỗ ấy cùng mình luôn chứ, để rồi bây giờ người chịu khổ lại chính là mình. Muốn ghì chặt lấy ấy, hôn mấy cái nhưng đối tượng có ở đây. “Vợ, bao giờ em đến chỗ thế, đón em.”

      Phù Hiểu mém sặc, sao đột nhiên hai người họ lại nhảy đến cái vấn đề xa lắc xa lơ thế này? “Đợi bao giờ em rảnh nha.” cười hì hì, “Đúng rồi, có thấy chìa khóa ở đâu , em định ra ngoài mới phát thấy chìa khóa đâu.”

      Thế nên cả ngày xuống lầu rồi? Phải chăng nên khen cực kỳ bình tĩnh? Đường Học Chính bó tay luôn, làm sao nhớ được mấy chuyện vặt vãnh đó. Song thời thế tạo hùng, chẳng phải chậm chạp của sắp kích lên loại tiềm năng đó nơi rồi ư? chậm rãi nhớ lại, “Tối qua là mở cửa, chắc là ở trong túi áo khoác của .”

      “A!” Phù Hiểu có manh mối vội đứng dậy tìm, nhưng vừa tiến thêm được bước chợt nhớ ra kiện nào đó, sau đấy, chỉ trong nháy mắt hóa đá, “Đại ca à, theo em nhớ hình như sáng nay mặc cái áo đó phải?”

      tựa mình vào cửa sổ sát đất, Đường Học Chính cũng ngẩn ra, khỏi liếc về phía chiếc áo khoác đen mà quăng dưới đất, chẳng lẽ… quay vào phòng, cúi người nhặt chiếc áo lên giũ giũ, tiếng kim loại va vào nhau vang lên và chùm chìa khóa rơi xuống sàn.

      … “Ờ.” Lần này đến lượt chột dạ.

      “Đường Học Chính.” Phù Hiểu gọi tên , giọng lạnh te.

      “Ừmmmm?” Đường Học Chính khom người xuống nhặt chùm chìa khóa lên. Nhìn nhóc búp bê móc treo chìa khóa, mỉm cười lắc đầu, mà cũng phạm loại sai lầm này cơ đấy!

      “Trong nhà sắp hết thức ăn rồi.” Ngày mai mà còn để ra ngoài muốn bỏ đói đấy hử?

      “Em cứ yên tâm. Em ngủ giấc dậy là chìa khóa về đến nhà liền.” Đường Học Chính cười khẽ tiếng, sao nỡ để bị đói chứ.

      lừa trẻ con đấy hử,” dịch vụ chuyển phát nhanh cũng đâu nhanh vậy chứ, “ hại em phải thay khóa rồi nè.” bất mãn trách cứ.

      cần thay đâu, muộn nhất là trưa mai chìa khóa về đến, em đừng tắt máy nhé.” Đường Học Chính cam đoan với . yên tâm cái đám thợ sửa khóa, vốn dễ tin người, nếu gặp phải tên thợ sửa khóa có ý đồ xấu rồi gã lại phát sống mình… mà gặp phải nguy hiểm gì cưới ai? Nhưng quả thực sống mình như bây giờ có hơi an toàn…

      ?” Phù Hiểu nửa tin nửa ngờ.

      đó.” Đường Học Chính mềm giọng dỗ dành: “Cứ tin , bây giờ cũng còn sớm nữa, em mau đánh răng rồi ngủ . Mai, lúc nào đồ về đến gọi cho em, em đừng mở cửa cho người lạ.” Càng nghĩ càng thấy lo, phải mau mau đón lên Bắc Kinh cho yên tâm mới được.

      Giữa trưa hôm sau, chiếc di động đặt ở đầu giường quả réo chuông, Phù Hiểu cựa mình thức giấc: “Alo?”

      “Cục cưng bé bỏng, dậy thôi, chìa khóa của em về đến cửa nhà em rồi kìa.”

      Nghe vậy, Phù Hiểu vội khoác thêm áo ngoài, xỏ dép rồi chạy ra nhà ngoài. Sau khi mở cửa nhà, thấy chàng thanh niên đội mũ và mặc trang phục của nhân viên chuyển phát nhanh, chàng thanh niên cười, đưa cho chiếc hộp, “Phù tiểu thư, đây là bưu kiện của , mời ký nhận cho.”

      Phù Hiểu tròn mắt, nhận hàng xong, khỏi tán thưởng: “ là nhân viên của công ty chuyển phát nào thế? Nhanh đấy!” Hồi trước, mỗi lần Dương Mật gửi đồ cho , có nhanh cũng phải ba ngày lận.

      Chàng thanh niên cười ngốc, bảo: “Công ty chúng tôi là doanh nghiệp tư nhân ở Bắc Kinh, thường phí dịch vụ của công ty tôi cao hơn các công ty chuyển phát nhanh khác.” đọc làu làu câu trả lời mà cấp dặn ra. nghĩ: chả biết trong hộp là cái thứ cơ mật gì mà có thể khiến đại Boss cử mình bay chuyến bay đêm đến đây, còn cầu mình đóng giả nhân viên chuyển phát nhanh rồi đưa hòm đến ngôi nhà bình thường này.

      “À… Vậy làm phiền rồi.” Nếu thế có khi phí chuyển phát đắt bằng phí thuê thợ bẻ khóa bẻ 100 cái khóa cũng nên. Phù Hiểu có phần xấu hổ, may mà ta biết trong hộp đựng cái gì, chứ mất mặt quá.

      cần khách sáo vậy đâu, tôi đây. Chào , Phù tiểu thư.”

      Sau khi chàng thanh niên nọ khỏi, Phù Hiểu ngồi xuống sô pha, mở bưu kiện. Vừa mở ra là thấy chùm chìa khóa thân quen của mình liền, hai người họ là hài mà, vì chùm chìa khóa mà đình đám vậy đấy. bật cười, cầm chùm chìa khóa lên lắc lắc phát nhóc búp bê ở móc treo chìa khóa có quấn sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc. ngắm kỹ, đó là chiếc dây chuyền đeo cổ mắt to bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá được nạm đá xanh… Thứ này, phải hàng đó chứ?

      tháo chiếc dây chuyền xuống, có lẽ là chàng lại bày trò, đeo quà tặng người ta lên nhóc búp bê cũng nên, ngố quá mất. bật cười, định lấy điện thoại ra gọi, trêu chàng mấy câu chợt phát trong bưu kiện vẫn còn sót đồ, thế nhưng lại là chiếc thẻ tín dụng. Thẻ có màu đen, trông xa xỉ mà vẫn nhã nhặn, đánh vần phiên tên chủ thẻ thấy trùng vần với tên [1], rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

      Khi còn do dự Đường Học Chính gọi đến: “Em nhận được đồ rồi hả?”

      “Ừ…” Nhìn chăm chăm vào hai món đồ phải của mình, sau thoáng do dự, Phù Hiểu hỏi, “Đường Học Chính, có phải lại đánh rơi cái gì rồi ?”

      [1] Chữ in thẻ tín dụng ở Trung Quốc là chữ tiếng , khi đó tên chủ thẻ được viết dưới dạng phiên bằng chữ Latinh và có thanh. Tên Phù Hiểu tiếng Trung là: 符晓, phiên Latinh là Fú Xiǎo, phiên Latinh thanh là Fu Xiao.
      Chris251XYZ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :