1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Điền Văn] Phúc thê doanh môn - Thu Thủy Linh Nhi (Chương 84)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 45: Say


      Giọng nhàn nhạt nhàng của nữ nhân, mang theo chút ngây thơ, khiến Lý Mặc chợt ngẩn ra, quay qua chỉ thấy Lý Mạn chẳng biết lúc nào bên cạnh mình, hai tay nâng má, mắt to đen láy chớp chớp, như trẻ con nhìn mình.


      "Đại ca, vất vả rồi, cám ơn." Thấy gì, Lý Mạn cho là mình đúng, nghe hiểu, lại nghiêm túc mỗi từ lần nữa.


      Lý Mặc cuống quýt thu hồi tâm trạng, lại bị đôi mắt và lời của nàng, khiến tay chân càng thêm luống cuống, khuôn mặt có làn da màu mật ong lên ửng đỏ từ lâu, chỉ biết cúi đầu hoảng loạn đan trúc, nhưng nan trúc tay này biết lúc nào mà nghe lời như trước.


      Lý Mạn thấy như vậy, nghĩ bản thân đọc chuẩn, chỉ phải đứng dậy, muốn quay lại tìm Lý Họa học lại.


      Việc tay Lý Mặc ngừng lại, từ đáy lòng thất vọng lan ra, muốn nàng ở lại chút gì đó với , nhưng nàng chạy tới Đông phòng.


      Nhìn chằm chằm vào cửa Đông phòng mở rộng, dường như bên trong có bóng người chuyển động, Lý Mặc hơi nhíu lông mày, nặng nề cúi đầu, tiếp tục công việc trong tay, nhưng, lúc động tác dùng sức mạnh, tựa như giận dỗi với nan trúc, bỗng, đầu ngón tay đau nhói, gai trúc đâm vào trong móng tay ngón trỏ trái, từng giọt máu đỏ sẫm xuống.


      Ngơ ngẩn nhìn máu ra càng ngày càng nhiều, ướt đẫm ngón tay, Lý Mặc hồn nhiên nhận ra, trái lại trong đầu nhớ đến nốt chu sa cánh tay nữ nhân, đỏ như những giọt máu này.


      "Đại ca, vất vả... Ah, huynh làm sao vậy?" Lý Mạn hào hứng chạy ra, vốn định đến chỗ Lý Mặc khoe khoang chút, thấy ngón tay chảy máu, lại càng hoảng sợ, gấp gáp nắm tay nhìn, nguyên ngón trỏ đều là máu, hơn nữa trong lỗ hở ngón tay ứa máu ra.


      "Đây là huynh bị gai trúc đâm trúng phải ?" Lý Mạn híp mắt nhìn ngón tay bị thương của , hai đầu ngón tay nàng cẩn thận giúp khảy gai trúc ra, " được, phải khử trùng rồi băng lại."


      Lý Mặc ngây người từ lâu, nhìn nàng chạy Đông phòng nhanh, rồi chỉ lát sau liền chạy ra ngoài, trong tay cầm bầu rượu, còn lấy miếng vải và sợi chỉ.


      Lý Họa và Tiểu Ngũ cũng theo ra, vẻ mặt lo lắng, "Đại ca, sao thế?"


      " sao, cẩn thận bị gai trúc đâm." Lý Mặc xin lỗi, mất tự nhiên đem ngón tay rúc vào lòng bàn tay.


      Lý Mạn nghe hiểu hai người họ gì, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình, nàng ngồi xổm trước mặt Lý Mặc, trực tiếp cầm lấy ngón tay bị thương của , trước tiên muốn dùng rượu rửa sạch vết thương cho .


      Làm trò trước mặt hai đệ đệ, mặt Lý Mặc càng thêm đỏ hồng, như điện giật rút tay về, , " sao."


      "Ngón tay huynh bị thương, bây giờ là mùa xuân, là mùa sinh sôi nẩy nở của vi khuẩn, nếu xử lý tốt, vêt thương nhiễm trùng." Lý Mạn quên rằng nghe hiểu, mềm giọng khuyên bảo, lúc chuyện, lại nắm tay lần nữa, dùng rượu nhàng lau vết thương cho , đợi vết thương sạch , dùng vải sạch băng bó kỹ cho .


      Lý Mặc cảm thấy rượu này phải rửa vết thương , mà tưới vào lòng , cả người chóng mặt, hoàn toàn mặc cho Lý Mạn làm, thẳng đến khi nàng băng bó xong dặn đừng để vết thương đụng nước, vẫn còn chưa tỉnh lại.


      Ngoài ra còn có Lý Họa cũng chưa tỉnh lại, cứ như vậy ngơ ngác đứng bên, con ngươi như mực trầm tĩnh như nước, lẳng lặng nhìn màn này, trong đầu vừa vui mừng vừa đau khổ, còn có chút cảm giác đau nhức thể ...


      Hết chương 45


      Chương 46: Lời trong lòng


      Lý Mạn đem cất bầu rượu, đứng dậy quên căn dặn Lý Mặc, chỉ chỉ nan trúc đất, , "Hôm nay huynh đừng làm nữa, cẩn thẩn tay lại bị thương."


      xong, liền chạy về phòng bếp.


      Lý Mặc nhàng giật giật ngón tay được băng bó, ngốc ngốc nở nụ cười, cầm nan trúc tước xong, dự định chiều đan cái sọt gà.


      Lý Họa tiến lên ngăn, "Đại ca, ngón tay huynh bị thương, đừng đan nữa, để đệ làm."


      "Đệ làm sao." Lý Mặc , trước đây săn thú còn bị thương nhiều hơn, cũng như thế, hôm nay chỉ bị gai trúc đâm ngón tay, đâu yếu ớt như thế.


      Lúc này, Lý Mạn ôm cái sọt, vui vẻ ra, lấy mấy con gà con bỏ vào trong hàng rào.


      Lý Họa nhìn nàng cái, rồi cười với Lý Mặc, "Nàng dặn dò, tay huynh bị thương nữa, nàng cho phép."


      Lý Mặc nhìn sang, thấy Lý Mạn chống lên hàng rào, nhìn mấy con gà con sôi nổi chạy bên trong, cười rất vui vẻ, trong lòng như được rót mật, với đệ đệ, " sao, huynh đan rất nhanh, lát là xong rồi."


      Lý Họa nhìn khóe môi của ca ca nhếch lên, vui vẻ phát ra từ nội tâm, trong lòng đột nhiên thấy bình tĩnh.


      Có lẽ, như vậy cũng tốt, cũng sớm lặng lẽ chấp nhận rồi sao?


      ——


      Lý Mạn thu xếp xong cho gà con, liền quyết định thừa dịp trời còn sớm, cùng Tiểu Ngũ đến sau núi đào ít rau dại về.


      Nàng biết Lý Mặc nghe hiểu, trở về Đông phòng với Lý Họa.


      Lý Họa ngồi may quần áo bên cửa sổ, nghe nàng như vậy, để kim chỉ xuống, đứng dậy định với nàng.


      " cần, ta với Tiểu Ngũ là được." Lý Mạn vội xua tay .


      Lý Họa cầm lấy cái giỏ tay nàng, cười , " thôi." Mặt khác vỗ vỗ Tiểu Ngũ, hai người cùng ra cửa trước.


      Lý Mạn chỉ có thể đuổi theo.


      Ra khỏi Lý gia, ba người đến sau núi, Lý Họa giữa, tay nắm tay Tiểu Ngũ, tay cầm rổ, thỉnh thoảng nhìn Lý Mạn bên cạnh.


      Chân Lý Họa rất dài, bước chân lớn, hơn nữa hai năm qua thường trèo đèo vượt suối lên trấn học, từ lâu luyện tốc độ như gió, muốn chậm cũng được, nhưng vài bước, nhận ra Lý Mạn theo kịp, liền cố ý thả chậm bước chân phối hợp với nàng.


      "Ai, đó phải là Tứ lang nhà Lý gia và nương tử sao?"


      Khi gần đến cửa thôn, có mấy phụ nhân vừa vừa cười ngồi dưới cây hòe, nhìn thấy ba người ngang qua, có người cười hỏi.


      "Tứ lang, cậu dẫn nương tử đâu đó?


      Mặt Lý Họa dần đỏ ửng vì bị hỏi, tự chủ lén nhìn Lý Mạn.


      Lý Mạn chưa phát nhìn mình, nàng chỉ nhận ra mấy phụ nhân ở giữa, có phụ nhân đen mập là người ném thức ăn thiu vào người mình, sắc mặt khỏi hơi lạnh .


      Lý Họa cho là nàng hiểu phụ nhân kia gì, nên vui.


      Nàng muốn làm nương tử sao?


      " nhanh thôi." Cảm giác được phụ nhân này có ý tốt, Lý Mạn như bị gai đâm lưng, cũng quên kiêng dè, nắm tay Lý Họa, chân bước nhanh hơn.


      Nhanh chóng rẽ vào đường khác, đến nơi người khác nhìn thấy, Lý Mạn mới dừng lại, mắt hồng hồng nhìn Lý Họa, từ từ lời trong lòng ra, "Ngày đó ta bị cột vào cái cây đó, mấy phụ nhân vừa rồi, ngày đó ném thức ăn thiu vào người ta, ta nhìn thấy họ liền sợ."


      Hết chương 46
      Nhược Vân, KingKongMapU, xukem15 others thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 47: Khóc


      Lý Mạn vốn chỉ muốn lời trong lòng ra, nhưng nghĩ lời vừa ra khỏi miệng, đau thương cũng từ trong lòng tuôn ra, nước mắt tự chủ được theo viền mắt chảy xuống.


      Nhớ tới trước đây những lúc buồn chán cũng từng đọc qua các tiểu thuyết xuyên , dù cuộc sống ở đại có đau khổ thế nào nữa, ngày nào đó nữ chính chuyển kiếp, như có năng lực vượt trội bùng lên vậy, dù hoàn cảnh như thế nào đều có thể sống vui vẻ, như cá gặp nước.


      Nhưng như vậy cũng quá giả, nàng phải siêu nhân, có kỹ năng đặc biệt gì, chỉ số thông minh cao, nàng chỉ là chủ trong gia đình bình thường ở đại, đến hoàn cảnh lạ lẫm này, nàng chỉ thấy sợ hãi và bất lực.


      hiểu ngôn ngữ họ, vừa mở mắt, là cảnh lạ người lạ, nàng bị người ta cột vào cây xém chút nữa bị treo cổ.


      Nơi đèn điện, quần áo vừa người và vật dụng hàng ngày, thậm chí nửa đêm tỉnh lại, gian nhà tối đen cũng khiến nàng sợ đến nhảy dựng, ngay cả nhà xí nàng cũng dám , có ngày vào ban đêm mắc tiểu tỉnh dậy, chịu đựng đến trời sáng mới dám , sau này, trời gần tối nàng tranh thủ nhà xí trước, sau đó, cả đêm cũng dám uống nước.


      "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Tiểu Ngũ nhìn nàng chảy nước mắt liên tục, sợ đến mặt mũi trắng bệch, luống cuống đứng bên cạnh, nhàng nắm vạt áo nàng, mắt cũng đỏ, sắp khóc.


      Lý Mạn biết mình như vậy là có chút sai, nhưng kiềm chế được, nàng càng lau nước mắt chảy ra càng nhiều, chỉ phải xoay người sang chỗ khác.


      Mới vừa quay người trở lại, đôi tay mạnh mẽ vòng qua người, bên tai lập tức vang lên giọng ràng của Lý Họa, "Chuyện qua, sau này còn ai bắt nạt nàng nữa."


      "Tỷ tỷ." Tiểu Ngũ cũng chen lấn vào, tay nắm góc áo Lý Mạn, tay ôm cánh tay Lý Họa.


      Lý Họa dứt khoát rút cánh tay ra, cũng ôm Tiểu Ngũ vào lòng.


      Lý Thư đẩy xe đá, đúng lúc rẽ qua đây, thấy màn như vậy.


      Tứ đệ hơi cúi đầu, vẻ mặt thương xót, mà nương tử tựa vào lòng , ôm cánh tay , nhàng nghẹn ngào, Tiểu Ngũ ôm hông Lý Họa, khóc nức nỡ.


      "Sao thế?" Lý Thư cuống quýt dừng xe, tiến lên hỏi.


      Lý Họa nhìn thấy ca ca, cũng ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, Lỹ Mạn buông ra, cuống quýt lau mắt, khoát tay , " sao, bị cát bay vào mắt."


      Lý Thư nghi ngờ nhìn Lý Họa, Lý Họa cười gượng, "Là cát bay vào mắt."


      Lừa quỷ sao, Lý Thư nhìn Tiểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, sao thế?"


      Tiểu Ngũ vừa lau mắt vừa lắc đầu, cũng biết tại sao, tỷ tỷ khóc, vì thế khóc theo.


      "Chúng ta cắt thức ăn cho heo ." Lý Mạn vội vàng kéo Lý Họa và Tiểu Ngũ , tính tình Lý Thư nóng nảy, buổi sáng vì Tiểu Ngũ nhiều lời, mà đánh Hạnh Nương, còn truyền đến tai thôn trưởng, nếu như nàng vì phụ nhân kia mà nghĩ đến chuyện đau lòng ấy, biết có trực tiếp chặt cái cây đó, hay đánh phụ nhân kia hay ?


      "Tam ca, huynh về trước , chúng ta cắt thức ăn cho heo rồi về." Lý Họa để lại câu, liền theo Lý Mạn Tiểu Ngũ .


      Lý Thư đau đầu buồn bực, tiểu tử thối, dù tam ca có ngu nữa, cũng chẳng tin có chuyện cát bay vào mắt, nhưng tại sao nương tử lại khóc?


      Hết chương 47


      Chương 48: Búi tóc


      Chạy chặn đường, khi còn thấy Lý Thư, Lý Mạn mới dừng lại, tay che ngực thở dốc, đứng đợi thấy Tiểu Ngũ cũng há miệng thở dốc, vẻ mặt như thỏ con hoảng sợ luống cuống, khăn búi tóc của Lý Họa bị lỏng, xem như hơi nhếch nhác, xì tiếng liền nở nụ cười.


      Lý Họa kéo khăn xuống, mỉm cười nhìn Lý Mạn, " sao chứ?"


      Lý Mạn hơi ngượng ngùng cắn môi dưới, lập tức đến trước mặt , cầm lấy khăn tay , ý bảo , "Huynh ngồi xuống, ta giúp huynh đội."


      Lý Họa giật mình, Lý Mạn lôi cánh tay , đè xuống, nhàng vén tóc đen như mực lên đỉnh đầu, đùng khăn buộc lại, phần tóc còn lại xõa vai, như thác nước.


      "Tóc huynh đẹp, vừa đen vừa mượt." Cuối cùng, Lý Mạn hâm mộ nhìn chằm chằm tóc , còn dùng ngón tay làm lược giúp sửa lại chút.


      Lý Họa ngồi dậy, nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, đáy lòng cũng dâng lên tình cảm ấm áp và vui vẻ, từ xưa đến nay, nữ tử chỉ búi tóc cho nam tử mình , tựa như nương giúp cha búi tóc.


      Chuyện này, chắc nàng biết .


      "Huynh nhìn gì thế?" Bị nhìn thẳng như thế có chút được tự nhiên, Lý Mạn sờ sờ mặt mình, lại sửa sang tóc lại.


      Lý Họa cong môi cười, kéo tay nàng xuống, vén tóc rối bời dính má nàng ra sau tai, "Được rồi."


      "..." Đầu ngón tay của nhàng lướt qua gò má nàng, như bị điện giật, Lý Mạn khẽ run lên, đầu thoáng nghiêng, mà cũng thu tay về.


      Đây là? Có phải là ca ca đối tốt với muội muội? Lý Mạn được tự nhiên nghĩ.


      Lý Họa cầm giỏ cùng Tiểu Ngũ tiếp, thấy nàng theo kịp, quay đầu chờ nàng.


      Lý Mạn chỉ phải vứt cảm giác kỳ lạ vừa rồi, chạy theo.


      Sau khi đến chân núi, có nhiều rau mọc nối liền nhau, rau gì cũng có, sinh trưởng tốt có, kém có.


      Lý Họa lên chỗ đất cao cắt rau dại.


      Thực ra Lý Mạn biết rau dại nào heo có thể ăn, chỉ nhìn thấy lá non mềm đều hái, cũng may, những rau dại này có đọc, Lý Mạn nhìn, nghĩ chắc có vấn đề gì, đều ném vào giỏ.


      Cây bồ công , ra dền dại, mùa xuân về hoa nở, bãi đất đầy rau dại, chỉ lát sau, ba người cắt giỏ đầy... ít nhất... vừa đủ... cho hai con heo ăn đến mập mạp.


      Nhưng vất vả mới chuyến, muốn cắt nhiều hơn, Lý Họa ép mạnh rau dại trong giỏ xuống.


      "Họa ca ca." Lúc này, cách đó xa truyền đến tiếng gọi to đầy ngạc nhiên.


      Lý Họa theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy hai nương trẻ tuổi cách đó xa chạy đến bên này, đầu mày hơi nhíu lại.


      Lý Mạn cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, thấy hai nương đến trước mặt, nàng từng gặp.


      "Họa ca ca, huynh cắt thức ăn cho heo à? Nhà các huynh mua heo?" Liên Hoa mừng rỡ nhìn , , "Muội giúp huynh."


      " cần, chúng ta cắt xong rồi, chuẩn bị về đây." Lý Họa từ chối.


      "Gấp gì chứ." Liên Hoa vội kéo giỏ qua nhìn, la lên, "Giỏ huynh chưa đầy này, vừa lúc muội và Thất Xảo có việc gì làm, bọn muội giúp huynh."


      Lý Họa kéo mạnh giỏ lại, khách khí , "Cám ơn, heo nhà chúng ta còn , nhiêu đây là đủ rồi."


      Hết chương 48

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 49: Hôn nàng.


      "Họa ca ca, muội còn ít đồ ăn, huynh mang về nhà ăn ." Liên Hoa thấy muốn , vội lấy xấp dầy đậu giác từ trong áo ra bỏ vào giỏ của Lý Họa.


      Mặt Lý Họa lên vẻ lúng túng, nhìn Lý Mạn, Lý Mạn hoàn toàn đếm xỉa đến thậm chí vẻ mặt như xem kịch vui, điều này khiến lòng bỗng nhiên bị cục đá đập tan ý nghĩ vừa rồi, cầm đậu giác lên, bỏ vào giỏ Liên Hoa, "Cảm ơn."


      Xoay người, nắm tay Lý Mạn, vừa gọi Tiểu Ngũ đứng sửng sờ bên, " thôi, chúng ta về nhà."


      "Họa ca ca..." Liên Hoa muốn đuổi theo, nhưng bước chân của Lý Họa rất nhanh, nàng ta đâu đuổi kịp, đuổi theo mấy bờ ruộng, bị bỏ lại phía sau.


      Tiểu Ngũ biết tứ ca rất ghét những thích dây dưa, hơn nữa, huynh ấy cũng thích Liên Hoa, nên, lúc Lý Họa kêu , so với ai khác còn chạy nhanh hơn, như làn khói bay về phía trước.


      Nhưng Lý Mạn rất vất vả, bờ ruộng rất khó , nàng còn bị Lý Họa nắm tay, mà lại nhanh như vậy, bước, nàng phải chạy vài bước mới đuổi kịp, nhiều lần suýt trượt chân, nhưng được kịp giữ lại.


      Nàng khỏi bực mình, thiếu niên chết tiệt này rốt cuộc làm sao thế? Con người ta đưa thức ăn cho để thổ lộ tình cảm, sao còn mất hứng? Chạy cái gì mà chạy.


      Nhưng, hoa đào của đúng ít, ngoài hai người này ra, còn nương bị giam ở từ đường nữa, đối với rất có tâm, cũng biết trong lòng vừa ý người nào...


      "Ah."


      Đột nhiên Lý Họa đứng lại, Lý Mạn đề phòng, cẩn thận đâm vào ngực .


      Ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Họa nhíu mày lại, đôi mắt cực nóng, lại dường như xen lẫn chút tức giận, bỗng tâm trạng Lý Mạn căng thẳng, cẩn thận hỏi, "Huynh làm sao vậy?"


      Thần sắc Lý Họa căng chặt, trầm lặng , mắt chớp nhìn nàng chằm chằm.


      Bị nhìn như thế Lý Mạn thấy hơi sợ, theo bản năng lùi về sau bước, chợt nghe tiếng vang 'phịch'. Giỏ trong tay Lý Họa bị ném xuống đất, rau dại cho heo ăn văng ra.


      "Huynh----" Lý Mạn giật mình, còn chưa hỏi ra nghi hoặc của mình, đột nhiên thân Lý Họa nghiêng về phía trước, gần mặt nàng, đôi môi ấm mềm chạm vào môi nàng.


      Trong giây lát, như có pháo hoa nở rộ bên tai, Lý Mạn choáng váng.


      Tim Lý Họa đập như trống, dám nhìn mắt nàng, nhân lúc nàng chưa hoàn hồn, cuống quýt nhặt giỏ lên, hốt hoảng chạy .


      "Tứ ca." Sau khi chạy tới sườn núi ngồi xuống đợi người, thấy Lý Họa như trốn chạy tới, liền đứng lên gọi , "Huynh tỷ sao chậm thế? Tỷ tỷ đâu?"


      "Tỷ tỷ?" Lý Họa xoay người đứng lại, nhìn, Lý Mạn vẫn chưa tới, tâm trạng bỗng nhiên thấy hoảng, ném giỏ liền chạy trở lại.


      Lý Mạn như cũ giật mình đứng tại chỗ, ngón trỏ ngừng miết môi, bề mặt môi dường như còn lưu lại hơi ấm của thiếu niên, nhưng, sao có thể? phải là người thân sao? phải là ca ca sao? Sao lại hôn nàng?


      Lý Họa thấy nàng như vậy, tâm rơi xuống đáy cốc, nàng thích sao? Mà cũng vì xung động nhất thời mà dọa nàng.


      "Xin lỗi." Lý Họa tới trước mặt nàng, .


      Lý Mạn nghe thấy giọng , mặt liền ửng đỏ, sao quay lại? Nàng còn chưa chuẩn bị xong, nàng nghĩ có nên hỏi tại sao lại hôn mình?


      " thôi, về nhà." Thấy nàng cuối đầu , Lý Họa thêm vài phần chán nản, vốn định nắm tay nàng, dắt nàng về nhà, nhưng tay vừa mới vương lên, liền rụt trở lại, sợ nàng thích.


      Hết chương 49


      Chương 50: Phong kín.


      Lý Họa nhìn nàng sâu cái, gì thêm, xoay người, trước, nhưng chân bước rất chậm, cố ý chờ nàng theo kịp.


      Nhưng mà, Lý Mạn thấy chỉ câu, rồi xoay người rời , còn với bộ dáng buồn bực, trong lòng cũng buồn bực, là hôn nàng, thế nào còn buồn bực? Hối hận sao?


      Lý Họa được đoạn đường, phát nàng theo, vừa quay đầu lại thấy nàng còn đứng ngốc ở đó, dường như giận dỗi nhìn mình, trong nhất thời hít thở thông, nàng chán ghét thân mật của sao? Cũng muốn với về nhà?


      Lý Mạn cắn cắn môi, thiếu niên đáng chết này còn nhìn cái gì? Lẽ nào muốn với mình chút gì sao? Tựa như, lý do vì sao hôn mình, quan hệ giữa bọn họ và ...


      Nếu phải huynh muội, vấn đề này càng phức tạp.


      Trong đầu bỗng nhiên lên chuyện xảy ra mấy ngày nay, mấy nam nhân Lý gia cũng từ từ xuất từng người qua đầu nàng.


      Ngày ấy khi nấu cơm, đại ca đứng trước cửa phòng bếp chăm chú nhìn mình, ánh mắt kia giờ nghĩ lại, dường như quá mức nóng bỏng.


      Hơn nữa, sáng ngày ấy, khi bưng nước, đầu ngón tay thon dài của nhị ca nhàng lướt qua tay nàng.


      Hơn nữa, rất nhiều lần, đôi mắt tam ca trắng trợn nhìn mình chằm chằm.


      Hơn nữa, thiếu niên trước mắt, vừa rồi bất ngờ hôn mình.


      Tất cả chuyện này, phải là nàng suy nghĩ nhiều chứ...


      Bỗng Lý Mạn bắt đầu thấy sợ hãi, nếu họ với mình phải quan hệ huynh muội, vậy nàng là ai?


      Thân thích? giống.


      Con dâu Lý gia nuôi từ ?


      Trong lòng nàng sợ hãi, nghĩ thầm khả năng này là lớn nhất, đại ca tuổi này rồi, ở thời đại này mà còn chưa kết hôn, điều này rất hiếm thấy, mà nhìn dường như cũng vội, nhất định có chủ, hơn nữa, nếu mình là con dâu nuôi từ bé, nhất định là của đại ca.


      Như vậy, những người khác sao?


      Đột nhiên Lý Mạn nhớ hồi còn xem phim truyền hình 《 uyển quân 》, Tiểu Uyển Quân được cưới để xung hỉ cho gia đình giàu có, rồi lại được nhị thiếu và tam thiếu thích, vậy nàng...


      Lẽ nào nàng vốn là phải gả cho đại ca, kết quả, lâu ngày sinh tình, nhị ca tam ca và tứ ca đều có tình ý với nàng?


      Cẩu huyết, quá cẩu huyết!


      Lý Mạn lắc đầu mạnh, thà rằng tin mình đoán sai về chuyện cẩu huyết này.


      Lý Họa đứng cách đó xa, nhìn thần sắc khuôn mặt nhắn của nàng ngừng biến ảo, cuối cùng đành thỏa thiệp, lại quay trở lại, cầm tay nàng , "Nếu nàng thích, sau này ta làm như vậy nữa."


      Lý Mạn cúi đầu, như đứa trẻ chịu uất ức, được dắt về nhà, ra, nàng buồn chán vì bản thân hèn nhát, đáp án gần ngay trước mắt, nhưng nàng lại sợ muốn tìm hiểu.


      giờ, nàng có thể giả vờ hồ đồ mất trí nhớ, nhưng ngộ nhỡ nàng vừa hỏi, họ cho nàng biết, nàng là con dâu Lý gia nuôi từ bé, đại ca nếu lấy lý do lớn tuổi thể chờ thêm được nữa bức hôn nàng? Hơn nữa còn những người khác? Hiển nhiên nếu như suy đoán của nàng, ngộ nhỡ mấy huynh đệ vì nàng mà cãi nhau.


      Ông trời ơi, càng nghĩ càng đau đầu, cho nên, Lý Mạn dứt khoát giả làm đà điểu, màn Lý Họa hôn nàng vừa rồi, cũng bị nàng nỗ lực mà phong kín.


      Hết chương 50

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 51: Nghi ngờ


      Lý Thư về nhà, đem chuyện ba người đó ôm nhau khóc với Lý Mặc.


      Lý Mặc nghe thế, cảm thấy hơi khoa trương, chuyện có thể bao lớn mà ôm nhau khóc, huống chi, tứ đệ mà khóc?


      "Là ." Gần như Lý Thư phải thề thốt, "Chính mắt đệ nhìn thấy sao có thể giả được, cũng biết xảy ra chuyện gì, đợi họ về rồi huynh hỏi chút, tứ đệ luôn nghe lời huynh ."


      Thấy như vậy, trong lòng Lý Mặc thầm, chuyện này sao? Nhưng vẫn an ủi Lý Thư, "Có tứ đệ ở đó, xảy ra chuyện gì, hơn nữa chỉ đến sau núi cắt thức ăn cho heo mà thôi."


      Nhưng càng trong lòng càng lo lắng, nếu có chuyện gì sao?


      "Tam đệ, huynh xem chút." Lý Mặc cuối cùng vẫn lo lắng, vội vàng ngưng việc trong tay, đứng dậy định đến sau núi tìm bọn họ.


      "Ừ." Lý Thư lên tiếng, sau đó ngồi băng ghế Lý Mặc vừa ngồi, đan lồng gà tiếp, đan hơn phân nữa, thêm mấy cây nan tre nữa là xong rồi.


      Bước chân Lý Mặc vội vã, trong đầu ngừng nghĩ xảy ra chuyện gì? Khi đến cửa thôn, vừa gặp ba người trở về.


      Trông có vẻ ba người đều rầu rĩ vui, nhìn liền biết có chuyện.


      nhanh lên đón, "Tứ đệ."


      "Đại ca?" Lý Họa hơi sững sờ.


      Lý Mặc đến trước mặt, lấy giỏ từ tay , mắt nhàng nhìn qua Lý Mạn, vẻ mặt nàng uể oải, mắt hơi hồng, hỏi Lý Họa, "Xảy ra chuyện gì? Tam ca đệ , vừa mới thấy các đệ ôm nhau khóc?"


      Biết thế nào tam ca cũng ra, Lý Họa nặn ra nụ cười, , "Ai khóc? Chỉ bị cát bay vào mắt?"


      Lý Mặc nhíu mày, ngay cả tam đệ còn tin, làm sao có thể tin? Nhưng tứ đệ muốn , cũng suy nghĩ nhiều, tóm lại, ba người bình an về là tốt rồi.


      "Vậy chúng ta về nhà thôi, trời đổi, sợ có mưa." xong, mắt lại tự chủ mà nhìn Lý Mạn.


      Cái nhìn này, khiến trong lòng Lý Mạn chột dạ, có chuyện, nhất định có chuyện, chẳng lẽ mình là hôn thê của , thấy mình và tứ đệ gần nhau, nên trong lòng vui?


      Lý Mặc thấy mắt nàng lảng tránh, lại lo lắng, cùng Lý Họa phía trước, thấp giọng hỏi, "Có phải lại có người gì sao? Nhìn nàng bình thường."


      "Là..." Vẻ mặt Lý Họa hơi cứng lên, nhưng trả lời.


      Lý Mặc nghi ngờ nhìn tứ đệ, nhận ra đệ ấy càng có vẻ thêm chán nản, đáy lòng càng nghi ngờ trong lúc đó đệ ấy và nương tử chắc chắn xảy ra chuyện gì.


      ——


      Mọi người gì, đường trầm muộn về nhà, ai cũng mở miệng thêm câu nào nữa.


      "Đại ca, tứ đệ?" Lý Ngôn gánh trấu cám lúa, vào sân, xa nhìn thấy những người này ủ rũ đến, liền nghi ngờ gọi to, đợi bọn họ tới gần, mới tò mò hỏi, "Sao thế? Thức ăn heo bốn người cắt bị người ta cướp à? Sao vẻ mặt ai cũng như đưa đám, khó nhìn."


      Tiểu Ngũ vội , " ai cướp." cũng biết tại sao các ca ca tỷ tỷ lại như thế, lúc khóc, sau cười, rất vui vẻ, lúc về, biến thành khóc cũng cười, cũng biết tại sao.


      Lý Ngôn đưa tay kéo Tiểu Ngũ qua, "Tiểu Ngũ, đệ cho nhị ca biết tại sao ?"


      " có gì, đúng lúc huynh đến sau núi có việc, nhìn thấy ba người họ, liền cùng nhau về." Lý Mặc , ra, cũng rất muốn biết tại sao lại như thế.


      Lý Ngôn tin đại ca, nhưng tin tứ đệ, trong lòng thầm đoán nhất định là trước khi đại ca đến xảy ra chuyện, vẻ mặt tứ đệ và nương tử rất bình thường.


      "Trấu cám lúa này?" Lý Mặc nhìn trong gánh, hỏi.


      Lý Ngôn , "À, trong nhà phải nuôi heo sao? Đệ đến nhà bác Triệu mua ít."


      Lý Mặc gật đầu, vẫn là nhị đệ cẩn thận, "Việc nhà Mẫu Đan đều xong rồi?"


      "Ừ." Lý Ngôn hừ tiếng, "Hôm nay nhà chú Trần có khách, hai ngày nữa mới trả tiền công."


      "Cũng được." Lý Mặc hỏi nhiều, vào sân, đặt giỏ dưới mái hiên.


      Lý Thư và Tiểu Ngũ về Đông phòng, Lý Mạn thấy khát nước, muốn vào phòng bếp uống miếng nước, Lý Ngôn gánh trấu cám lúa cũng theo vào.


      Hết chương 51.


      Chương 52: Tâm tư


      Lý Mạn cầm gáo nước, múc nước trong lu, ngửa cổ uống hớp nước mát lạnh lớn, đầu óc thanh tỉnh ít nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh hơn.


      "Nàng xem đây là rượu sao?" Lý Ngôn để gánh xuống, nhích lại gần nàng, cúi đầu, giọng trầm trầm vang bên tai nàng, Lý Mạn bị dọa giật mình, gáo nước trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.


      Lý Ngôn đưa tay đón lấy gáo nước, đặt lên bệ bếp, nâng tay giam Lý Mạn vào giữa mình và bệ bếp, mắt nhìn chăm chú nhìn nàng.


      "Huynh?" Cảm giác bức bách chợt kéo tới, Lý Mạn cảm thấy hô hấp căng thẳng, tâm tình khẩn trương trong chốc lát lại từ đáy lòng lan tràn.


      Nhìn nàng mở đôi mắt to chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn mình, rất đáng .


      Khóe môi Lý Ngôn nhếch lên, lên nụ cười nhu hòa, lấy ra cái gì đó từ trong ngực, rồi nâng tay về phía Lý Mạn.


      Lý Mạn sợ hãi rụt cổ lại, cảm thấy lấy cái gì đó cắm lên tóc mình, nàng tò mò tính nâng tay lên sờ sờ, tay bị Lý Ngôn bắt được.


      "Rất đẹp." Ánh mắt nhu hòa ấm áp nhìn mặt nàng, trong mắt tràn đầy vui vẻ.


      Lý Mạn cố sức rút tay về, hung hăng trừng mắt , đeo cho mình cái gì?


      "Nhị ca." Lúc này, Tiểu Ngũ ở bên ngoài gọi.


      Lý Mạn quýnh lên, khuôn mặt nhắn từ từ đỏ ửng, Lý Ngôn cúi đầu cười, chỉ vào tóc nàng, nhàng , " được tháo xuống, phải nhớ mỗi ngày đều mang."


      "Nhị ca, tam ca gọi huynh." Lúc này Tiểu Ngũ chạy vào, kéo Lý Ngôn ra ngoài.


      "Chuyện gì?" Lý Ngôn nhàn nhạt hỏi tiếng, thong thả ra ngoài, khi bước qua cửa, quay đầu chớp mắt nhìn Lý Mạn nở nụ cười.


      Lý Mạn khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, đột nhiên lại cười khiến tâm tình nàng bất ổn, cuống quýt lấy thứ cài tóc xuống, ra là cây trâm bằng gỗ, chế tác rất tinh tế, hoa văn đơn giản nhưng mỗi hoa văn được khắc vô cùng nhẵn bóng, nhìn ra được rất dụng tâm.


      ——


      Cơm tối, Lý Mạn nấu phở ăn, nàng rất thích ăn phở làm bằng tay*, nhưng tối nay chẳng có mùi vị gì, luôn cảm thấy có ánh mắt khác thường nhìn mình chằm chằm, khiến trong lòng hoảng sợ.


      Bình thường khi mọi người ăn cơm, luôn rất náo nhiệt, nhất là Lý Thư, cho dù thức ăn ngon thế nào cũng chặn nổi cái miệng của , nhưng tối nay, lần đầu tiên, thậm chí từ cũng chưa từng lên tiếng, cắm đầu ăn xong đặt bát xuống ra.


      Lý Mạn rất phiền muộn, bữa cơm khó khăn mới ăn xong, chờ mọi người ra, nàng dọn dẹp bát đũa, nhưng nghĩ tới, khi làm việc, có hơi thở xa lạ vây quanh, nàng sợ run lên, quay người lại, thấy Lý Mặc đứng cạnh mình.


      "Ah ——" Lý Mạn vỗ vỗ ngực mình, thở ra hơi dài , còn tưởng là...


      "Đừng sợ, là ta." Lý Mặc chán nản giải thích, vốn thấy nàng chiều nay ăn ít, lo lắng nàng ăn no, lấy gói táo đỏ mà trong nhà nỡ ăn ra, muốn đưa nàng ăn vì sợ nàng đói, nghĩ đến lại dọa nàng sợ, trong lòng chán nản thôi, nhưng dù gì nàng cũng hiểu, muốn giải thích nhưng biết giải thích làm sao, Lý Mặc quýnh lên, nhét đồ vào trong tay Lý Mạn, xoay người ra ngoài.


      Này là? Lý Mạn mở bọc giấy, nhìn những trái táo đỏ, có chút hiểu.


      Bất ngờ bị hôn, lại nhận cây trâm cài, và gói táo đỏ...


      Mọi chuyện đúng như nàng suy đoán sao?


      Hết chương 52

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 53: Có liên quan

      Dưới ánh sáng lờ mờ, thân ảnh cao lớn vào phòng bếp, nắm tay nàng kéo ra ngoài: "Nương tử, ra nhìn xem."


      Lý Mạn nghe ra được đây là giọng của Lý Thư, trong lúc hoảng loạn, bọc táo đỏ chưa gói kỹ, táo đỏ rớt lênh lán bệ bếp.


      Ra khỏi phòng bếp, Lý Thư kéo thẳng nàng ra sân sau, sắc trời mờ tối, Lý Ngôn và Tiểu Ngũ ở chuồng heo gì đó.


      "Nương tử, ra xem chuồng heo ta xây, được ?" Lý Thư kéo Lý Mạn qua đây, cười hì hì hỏi.


      nghĩ tới xây nhanh như vậy? Chỉ ngày, chuồng heo xây xong rồi, tuy lớn lắm, nhưng có thể che mưa che gió cho hai con heo con, đầu thấp nhoài vào trong vách tường, nhìn hai con heo con tranh thức ăn ở bên trong, ngươi ăn ta cướp, còn phát ra thanh rầm rì rầm rì, thú vị.


      Thấy Lý Mạn vui vẻ, trong lòng Lý Thư cần cũng biết là rất vui, thích thú , "Nương tử, rất được , tay nghề xây của ta rất tốt, vừa rồi chuyện với nhị ca, chờ vào mùa thu, chúng ta có nhiều tiền chút, giúp trong nhà xây mấy gian phòng, nàng xem có được ?"


      Lý Mạn nghe đắc ý liên tục, hơn phân nửa là nghe hiểu, chỉ cố gắng tỏ ra vui vẻ, sau đó , "Còn chưa rửa xong bát, ta về trước." Nếu còn , chết đuối bởi ánh mắt của Lý Ngôn mất.


      "Nương tử..." Lý Thư muốn ngăn nàng, còn chưa xong mà.


      "Tam đệ." Lý Ngôn ngăn cản , vỗ vỗ vai , cười , "Cả ngày nay đệ cũng mệt rồi, tắm rồi ngủ ."


      "Còn chưa với nàng xong." Lý Thư hơi mất mát mím môi, kiên định , "Dù sao đệ cũng định, cuối năm nay nhất định phải xây cho nương tử gian phòng tốt hơn, bây giờ tuy phòng nàng tốt, nhưng chỉ sợ mưa xuống dột."


      "Uhm, nhất định có thể xây phòng lớn hơn." Lý Ngôn gật đầu, động viên .


      Lý Thư nhếch miệng cười, trong đầu mong mỏi mỹ cảnh tương lai nhiều năm sau, nhất thời cảm thấy cả người lại tràn đầy sinh lực.


      Lý Ngôn cười đập vai , " thôi, vào nhà."


      "Uhm." Lý Thư lên tiếng, ba huynh đệ cùng nhau trở về Tây phòng.


      Trong Tây phòng chỉ có mình Lý Họa, ngồi giường, đọc sách dưới ngọn đèn.


      "Tứ đệ, lần trước đệ kể câu chuyện, còn tiếp ? Kể chút ." Lý Thư vội lên giường, hăng hái hỏi.


      "Hử?" Lý Họa hơi giật mình, ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, tựa như đắm chìm trong chuyện gì đó chưa kịp hồi phục lại tinh thần.


      Lý Thư tưởng đọc sách quá nhập thần, liền đến trước mặt , gấp gáp , "Là truyện tên tiểu tử kia sau này thành tướng quân đó, nghe rất hay, đệ còn chưa kể xong đâu."


      Lúc này Tiểu Ngũ cũng cởi giầy, leo lên giường, ngồi cạnh Lý Họa, ánh mắt - nhìn trông mong, tứ ca kể chuyện là hay nhất.


      Lý Họa nhàng cười, đặt sách xuống, , "Cũng gần hết rồi..."


      Lý Thư và Tiểu Ngũ yên tĩnh lại, tập trung nghe khúc cuối câu chuyện đặc sắc.


      Lý Ngôn thấy thế, khóe môi khẽ nhếch, lên niềm vui vẻ, trong lúc Lý Họa kể chuyện sinh động, nghiêng mình, ra ngoài, thẳng đến phòng bếp.


      --


      Trong phòng bếp, ngọn đèn bệ bếp, tia sáng màu vàng mờ mờ ấm áp khắp phòng.


      Lý Mạn còn rửa chén, sau khi từ chuồng heo về, nàng bắt đầu chà bát, chà chà, giẻ rửa ngừng chà bát, nhưng chà mãi ngừng, mà ánh mắt của nàng có chút đúng, dưới ngọn đèn , có ngạc nhiên, hoảng hốt, mắt chớp lấy cái.


      Lý Ngôn đứng dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn màn này, khóe môi chứa đầy tà tứ vui vẻ, phụ nữ mà ngây người, nhất định là có liên quan đến nam nhân.


      Chỉ là, người nam nhân này là ——


      Đại ca? Tứ đệ? Hay là mình?


      Hết chương 53


      Chương 54: Cố chấp


      Mắt thấy những cái bát kia sắp bị nàng rửa đến hư, rốt cuộc Lý Ngôn nhịn được, tiến lên cắt ngang suy nghĩ của nàng, "Nghĩ gì thế?"


      "Ah?" Trái tim bé giật mình, Lý Mạn cảm thấy mình bị hù dọa đến rớt cả hồn ra, bát trong tay rớt vào nồi, hên là bị vỡ.


      Lý Ngôn khoanh hai tay, tựa vào bệ bếp, mặt nhăn lại, buồn cười nhìn nàng, "Lá gan như vậy sao?" Mấy ngày nay nhìn nàng rất hoạt bát sáng sủa, còn tưởng lá gan lớn hơn chứ.


      Tay Lý Mạn che ngực nhảy loạn, nhìn chằm chằm như gặp quỷ.


      "Huynh làm gì vậy?" Nàng trừng đôi mắt tròn trịa, cố gắng dùng ngôn ngữ ở đây chất vấn , cố tiếp thêm sức mạnh cho mình.


      "Hay da, có tiến bộ." Lý Ngôn nhíu mày, vui thích khen ngợi, "Còn biết gì nữa ?"


      "Hả?" Câu trước nàng nghe hiểu, câu sau gì nhỉ?


      Mắt Lý Ngôn nhìn lên tóc nàng, "Cây trâm đâu?" Lúc ăn cơm tối cũng nhìn thấy, hóa ra mình vừa , nàng liền tháo xuống.


      Lý Mạn biết đến cây trâm, vốn nàng biết phải làm sao, bây giờ tốt rồi, là tới hỏi, trả lại là xong.


      Vội vàng lấy cây trâm từ trong ngực ra, đưa cho , "Trả huynh."


      Lý Ngôn híp mắt lại, " thích?"


      Nhìn thấy vui vẻ trong mắt trong chốc lát bị lạnh lẽo thay thế, Lý Mạn áp chế trái tim nhảy loạn, dáng vẻ bề ngoài quả nhiên có thể gạt người, trước kia nghĩ người này tính tình ôn hòa, là người có nụ cười khiến người khác an tâm, hôm nay xem ra, lúc cười hiền, nhưng khi nào vui, đáng sợ.


      Lý Mạn giả vờ nghe hiểu lời của , đặt cây trâm lên bệ bếp, , "Cám ơn huynh, ta quen cài thứ này." xong, xoay người tiếp tục rửa bát.


      Nhưng bát còn chưa rửa xong, giẻ rửa trong tay bị người này giật lấy, hai vai bị kiềm chế, ép nàng đối mặt với .


      Lý Mạn tức giận, trừng , "Huynh muốn làm gì?" Rồi nhìn ra cửa, vừa mong muốn có ai nhìn thấy để có thể ngăn lại, vừa sợ có người nhìn thấy màn này, trong lòng vô cùng hoảng loạn.


      Lý Ngôn nhìn nàng sâu, trong mắt tràn đầy kiên định và bá đạo.


      Bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, Lý Mạn dần dần mất lực chống đỡ, bất an hỏi, "Huynh đến tột cùng là muốn làm gì?" Vì cây trâm, mà muốn như ăn tươi nuốt sống nàng sao?


      Thẳng đến nàng buông tha giãy dụa, Lý Ngôn mới buông lỏng tay, cầm cây trâm lên, lần nữa cài lên tóc nàng.


      Lý Mạn thầm liếc , người này cố chấp, được rồi, chỉ cây trâm mà thôi, muốn thế thế .


      "Nàng cài ." Lý Ngôn thấy nàng cứng đầu cúi đầu nhìn mình, môi hơi nhướng lên, tay nắm lấy cằm nàng, nâng lên.


      "Huynh?" Lý Mạn hơi tức giận, khóe mắt nhìn thấy ngón tay bị đứt đường dài, như bị lưỡi dao sắc làm bị thương, rồi đột nhiên nghĩ đến hoa văn xinh đẹp cây trâm, lẽ vì tốn thời gian làm cái này mà bị thương sao?


      "Tay huynh bị thương?" Lý Mạn cầm tay , quan tâm hỏi.


      Lý Ngôn nghe thấy trong lời nàng mang vẻ thân thiết, càng hiểu trong mắt nàng đầy quan tâm, trong giây lát trong mắt tràn đầy vui vẻ, dùng ngón tay bị thương khẽ vuốt tóc nàng, giống như hứa hẹn , "Sau này, ta làm cái tốt hơn cho nàng."


      Lý Mạn theo bản năng nghiêng đầu, né tránh tay của , lại vừa lúc nhìn thấy Lý Mặc đứng trước cửa phòng bếp, như tảng băng, sắc mặt tái xanh.


      Hết chương 54.


      P/s: Có ai muốn làm với mình , chương ngắn lắm. Tại thời gian tới mình làm rồi rất bận. Nếu muốn làm nhắn mình nha mỗi người 10 chương.

      Nếu làm xong đưa mình beta lại cho, để có giọng cách xưng hô và giọng văn giống nhau hoặc bạn tự tin có thể đăng trực tiếp lên cũng được (nhưng nhớ đăng 2 chương mới được cung tặng 10 ruby) còn nếu bạn đưa cho mình đăng mỗi bài 2 chương mình chuyển 10 ruby cho bạn (trong cung chắc cho chuyển ruby mà ha).

      Còn nếu ai làm chung chắc là tiến độ truyện chậm rất nhiều. Mong các bạn thông cảm.
      Nhược Vân, KingKongMapU, xukem15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :