1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 117: Trộm chó
      Lam Phượng Hoàng

      Thẩm cung chủ vừa dứt lời, trong viện hắt hiu gió lạnh, Lý Minh Kỳ hắt hơi cái, càng bị ôm chặt hơn. Tuy rằng có điều bất mãn với uy hiếp của , tốt xấu cũng ra vào lúc này.

      Lại gây khó cho hơn mười người quỳ bên dưới, tự nhiên lại lưu lạc đến mức phải chôn cùng chó luôn ư?

      Cung chủ đại nhân, ngài lầm chứ?

      Bảo đám thị vệ tinh bọn họ tìm con chó hơn cả việc ‘dùng dao mổ trâu giết gà’ rồi, sao lại còn khắc nghiệt thêm như thế?

      Thống lĩnh dám phản kháng quyền uy của cung chủ nhà mình, yên lặng chấp nhận xui xẻo. Ánh mắt ai oán, nhủ thầm, phu nhân, ngài trả thù sao? Chó cưng của ngài biến mất, đừng là do ngài sắp đặt nhé?

      "Theo phương hướng mà mọi người thường canh gác, hành động." Thống Lĩnh Đại Nhân trầm giọng chỉ huy, tay áo vung lên, đám thị vệ áo đen tỏa ra khắp trời, cực kỳ đồ sộ.

      Phong Thiển Ảnh và Tuyết Nữ vừa về đến liền thấy màn như vậy, cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn nhau, cũng chưa hiểu được sao lại náo loạn thế này.

      "Các ngươi làm gì vậy?" Phong Thiển Ảnh nhanh tay, kéo người lại.

      "Bẩm Nhị gia, cung chủ đánh mất thứ, bọn nô tày theo lệnh tìm kiếm." Ám Long vệ xui xẻo nào đấy lộ vẻ nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, ánh mắt xơ xác tiêu điều, cún con chết tiệt, khi chạy loạn làm gì, chạy cứ chạy, sao lại chạy mất cách bí như thế? muốn lột da hầm canh uống.

      Phong Thiển Ảnh biến sắc, trầm giọng hỏi: "Trong cung có trộm sao?"

      Ám Long vệ im lặng, trộm nào mà lại trộm chó chứ?

      thể , đánh chết cũng thể , khiến Ám Long vệ vô cùng mất mặt, thể chấp nhận nổi. . . ừm. . .cái nhiệm vụ đó. Cho nên, Nhị gia, mong ngài cứ tận lực hiểu lầm , "Nhị gia, bọn nô tày có trách nhiệm quan trọng, cung chủ trước khi trời tối mà tìm được thứ bị mất trộm, bọn nô tày được sống." Ôm quyền hành lễ, xoay người mất dạng.

      Nhóm Ám Long vệ lòng như có gai, đều sợ mất mặt, ngượng ngùng hô gọi, đương nhiên lại càng thể biết xấu hổ hỏi thăm, lùng sục khắp Đông Nam Tây Bắc trong cung, khiến cả cung nơm nớp đề phòng, người người lo lắng.

      Mọi người nghĩ rằng, ngay cả nhóm tinh nhuệ cũng ra tay, rốt cuộc phát sinh chuyện lớn chấn động đất trời gì rồi?

      "Thiển Ảnh, có phải đánh mất thứ gì rất quan trọng ?" Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn, sao cảm thấy ám vệ như rất khẩn trương ấy nhỉ? Gặp kẻ địch mạnh sao?

      Phong Thiển Ảnh thấy có chuyện lạ liền gật đầu, "Chúng ta vừa lát xảy ra loại chuyện trộm cắp này, ta muốn xem tên trộm này là thần thánh phương nào, lại lớn mật như thế."

      Phong Thiển Ảnh cùng Tuyết Nữ đến Thanh Long đường trước, lúc đến nơi, Quân Nho vội vàng xử lý công việc, đầu cũng ngẩng lên, "Hòa thuận rồi sao?"

      Tuyết Nữ thoải mái gọi tiếng đại sư huynh, Quân Nho bỏ bút lông trong tay xuống, đôi mắt xem xét liếc nhìn nàng ta cái, ừ tiếng, xem như thừa nhận, "Sao hai người lại rảnh rỗi đến đây vậy? Ta bề bộn nhiều việc, có thời gian chuyện phiếm với hai người, chuyện đương , đừng ở đây làm chướng mắt ta."

      "Quân Nho, có trộm đến Ngô Đồng hiên sao?" Phong Thiển Ảnh so đo với ta, việc quan tâm hơn cả vẫn là chuyện an nguy trong cung.

      "Trộm gì?" Quân Nho ngồi từ sáng đến giờ, vẫn luôn làm việc, vội muốn vắt chân lên cổ, chẳng quan tâm gì nữa.

      "Bên ngoài ồn ào lớn, huynh lại biết gì?" Phong Thiển Ảnh cất cao giọng, vẻ mặt ‘huynh đừng có đùa nha’.

      Quân Nho nhịn được vuốt vuốt đầu, "Đệ đừng có châm chọc ta."

      Tất cả mọi giấy tờ lớn đều cần tự kiểm tra ghi chú, còn đếm được có bao nhiêu loại, đâu phải là thần, mình kiêm bốn chức, sao còn rảnh rỗi nghe chuyện bên ngoài.

      Phong Thiển Ảnh sờ sờ mũi, thầm tự nhủ chẳng phải do huynh tự gánh sao, còn oán được ai, bước ra sau bàn kéo người, ", cũng tốn mấy thời gian, nhanh, chúng ta đến xem thử, chậm là chẳng còn trò hay để xem."

      'Đệ muốn đến giúp đỡ ta suốt đêm sao?' Quân Nho nhúc nhích, rất có khí thể của đại sư huynh.
      'Buổi tối đệ bề bộn nhiều việc.' Phong Thiển Ảnh nhíu mày, dõng dạc.
      'Ta biết, chuyện đương đúng ?' Quân Nho có chút buồn khổ.
      'Đại sư huynh, huynh đừng vội, buổi tối muội bảo Thiển Ảnh đến giúp huynh.' Tuyết Nữ vừa mở miệng liền bán luôn Phong Thiển Ảnh.
      Phong Thiển Ảnh há mồm gì, vẻ mặt ai oán, Quân Nho buồn cười, 'Nếu thế, ta liền đa tạ đệ muội, thôi, ta có thời gian rồi, cố cùng Sư đệ chuyến.'
      'Được tiện nghi còn khoe mẽ.'
      Với tính trẻ con của ta, Quân Nho cười cho qua, dặn dò Nhiễm Thu vài câu, liền rời khỏi Thanh Long đường.
      Ba người thẳng đến Ngô Đồng hiên, lúc đến cửa viện, mơ hồ nghe thấy thống lĩnh Ám Long vệ bẩm báo, 'Cung chủ, tìm được Tiểu Bạch rồi.'
      'Ừm, tìm thấy ở đâu?'
      Thống lĩnh Ám Long vệ lặng lẽ đổ mồ hôi, cũng dám lau, cung kính : "Bẩm cung chủ, ở trong rừng phía sau núi." Đồng thời còn tìm thấy Đại Bạch.
      Lý Minh Kỳ nhíu mày, 'Sao ngươi ôm nó về?'

      'Bẩm chủ mẫu, Bạch Trản đại nhân thả cho .' là hận thể rút luôn đầu vào ngực.

      Quân Nho sờ sờ cằm mình, Ngạn Khanh gây ra động tĩnh lớn như vậy là để tìm con cún? Do tặng? Đây là loại tình huống gì thế này?

      'Tiểu Bạch là ai?' Phong Thiển Ảnh hỏi vấn đề ngu ngốc.

      'Tiểu Bạch là cún.' Tuyết Nữ tức giận trừng mắt nhìn , biết còn cố hỏi hay là nghe thấy?

      'Minh Kỳ nuôi chó khi nào?' Đây mới là vấn đề quan trọng, biết chưa?

      Quân Nho ho khan hai tiếng, 'Ta tặng.'

      ' êm đẹp huynh tặng chó làm gì?' Phong Thiển Ảnh quá khó hiểu, được rồi, cần vào trong nữa, ràng chỉ cần ra sau núi tìm con chó, lại ra quân ồ ạt như thế, hại hiểu lầm, còn tưởng đánh mất bảo bối gì rồi.

      Quân Nho kể lại nguyên nhân tặng cún, lữ khách Trung Hoa Phong Thiển Ảnh cất lời châm chọc, 'Đại sư huynh, huynh đúng là phiền hà.'

      Quân Nho liền cước đá qua, tức giận mắng, 'Da dày lắm rồi phải ?'

      Đương nhiên là dày rồi, trúng cước cũng giảm bớt, còn cợt nhả thêm ra.

      Trong viện, Lý Minh Kỳ cắn môi dậm chân, thực hận hành động độc ác của Bạch Trản, mắng: 'Giỏi cho Đại Bạch, dám khi dễ đệ đệ của mày, xem ta trừng trị mày ra sao. Ngươi, nghe thấy sao, đừng ngơ ngốc quỳ ở đó nữa, nhanh trước dẫn đường.'

      Trầm Ngạn Khanh vội giữ eo nàng, 'Đừng gấp, Bạch Trản có chừng mực mà.'

      'Cá mè lứa.' Lý Minh Kỳ tức giận, đều học hư từ chàng, giả làm người tốt gì chứ.

      Trầm Ngạn Khanh đen mặt, thầm nghĩ, chờ đêm dài yên tĩnh đến, hôm nay tính sổ cho bằng hết.

      Lý Minh Kỳ liếc xéo , sao còn biết mưu mô của chứ, hừ, chờ xem.

      Đoàn người ra phía sau núi, lúc đến nơi, liền thấy ‘lão’ hổ trắng nằm mọp mặt đất, hai móng vuốt buông lỏng, cái gì đó đen lủi lủi trước mặt, nó bổ nhào về phía trước, vẫn quên dùng hai móng vuốt đẩy cái, nếu Tiểu Hắc bất động, nó liền gầm tiếng, dùng móng vuốt đẩy .

      Bạch Trản chơi rất vui vẻ, dưới ‘hổ trảo’ của nó Tiểu Bạch bị chơi đùa khiến người ta thực đau lòng, chẳng còn can đảm, cả người bẩn thỉu, ngừng run rẩy, cực kỳ đáng thương.

      'Bạch Trản, ngươi làm gì đó, mau buông ra cho ta.' Lý Minh Kỳ nổi giận, xong liền tiến lên, đáng tiếc bên hông bị ôm lấy, cũng biết dùng lực thế nào, nàng chết sống đều bước tới được, 'Trầm Ngạn Khanh, chàng mau thả ra.'

      Con cún kia ngốc quá, Thẩm cung chủ liếc mắt nhìn Bạch Trản cái, 'Phượng Nhã, ngươi ôm con cún đó về , gột rửa cho sạch .'

      'Dạ, nô tỳ tuân lệnh' Phượng Nhã nhận lệnh, Bạch Trản cũng làm khó nàng ta, trong nháy mắt nàng ta ôm lấy Tiểu Bạch, nó còn cười cười với nàng ta, lộ ra miệng răng nanh, quá dọa người.

      Tiểu Bạch hoảng hốt ít, ngửi được mùi quen thuộc, liền mạnh mẽ chui vào lòng Phượng Nhã, kêu ăng ẳng.

      Lý Minh Kỳ đưa mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh, ánh mắt kia ràng chính là, có phải do chàng sai bảo ?

      Trầm Ngạn Khanh tỏ vẻ mình rất oan, tay mở ra, 'Kỳ Kỳ, nàng phải nhìn mọi việc, hay là thẩm tra xử lí phạm nhân chút ?'

      'Cút.' Nếu hổ có thể tiếng người, vậy thành thần, ngẫm lại trong lòng vẫn thoải mái, 'Trầm Ngạn Khanh, việc này thể bỏ qua đơn giản vậy đâu.'

      'Nương tử muốn sao?' Ánh mắt đảo qua, đảo qua ba người Quân Nho núp, vẻ mặt tối đen.

      'Là tự chàng đó, quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, nếu chàng dám đổi ý. . . Hừ.' Nghiến răng khẽ hừ tiếng, đôi mắt tỏ lời muốn rồi.

      Trầm Ngạn Khanh chìu vuốt vuốt thịt mềm bên hông nàng, mắt cười cong cong nhìn nàng, 'Nàng muốn trừng trị thế nào cũng được.'

      'Tốt lắm, Ngọc nhi, ngươi lấy cái dây xích mà ta mua tới đây, nếu nó ngoan ngoãn, ta liền quên mất, hôm nay dù thế nào cũng phải bắt nó đeo, xem nó còn chạy loạn nữa .' Lý Minh Kỳ nâng tay tức giận chỉ, ánh mắt lại nhìn về phía Trầm Ngạn Khanh.

      'Chỉ cần nương tử thích là được.'

      Quân Nho đen mặt, tặng cún lại gây ra lỗi lớn thế sao? Đại Bạch, ta thực có lỗi với mày.

      Bạch Trản phe phẩy đuôi, vui mừng phấn chấn tiến đến trước mặt Lý Minh Kỳ, dụi dụi lên người nàng, cực kỳ lấy lòng, 'Cút qua bên, ta rất tức giận.'

      Trầm Ngạn Khanh nhấc chân, dùng đế hài cọ cọ đầu nó, Bạch Trản nghĩ chủ nhân chơi với nó, dụi hăng say.

      Ngu ngốc, chủ nhân thông minh như ta sao lại nuôi ra mày ngu xuẩn như vậy, tranh giành tình cảm còn chưa , làm chuyện xấu sao còn thích dây dưa, mày đó, bình thường bảo mày cút mày liền khó chịu, là mất hết mặt hổ.

      Phượng Ngọc thầm run sợ mang dây xích tới, ánh mắt thỉnh thoảng trộm liếc về phía Bạch Trản, chuyến này lại động tới con hổ thù dai rồi, "Cung chủ, mang tới rồi."

      Trầm Ngạn Khanh cầm lấy suy nghĩ chút, sợi xích này đối với Bạch Trản mà , quá , ghị hai ba lần liền đứt.

      nặng vỗ lên đầu Bạch Trản ba cái, có ý gì người khác biết được, Bạch Trản lại biết. Vươn đầu lưỡi liếm liếm tay chủ nhân, mặc cho chủ nhân làm, căn bản phản kháng. Mắt Hổ thỉnh thoảng đảo qua con cún , tràn đầy coi thường.

      Chủ nhân đứng dậy, Bạch Trản kéo sợi xích dài chạy về phía Lý Minh Kỳ, vô cùng nhiệt tình cong người liếm mặt nàng, muốn nàng leo lên.

      'Kỳ Kỳ, nó để nàng cưỡi kìa.' Trầm Ngạn Khanh cúi đầu đứng yên bên, cười nhìn.

      Lý Minh Kỳ mím môi, chịu được mê hoặc, dứt khoát lưu loát cưỡi lên, cúi người níu cổ Bạch Trản, 'Sau này mày phải ngoan ngoãn, được bắt nạt Tiểu Bạch, có nghe ?'

      Bạch Trản xì mũi cái, là đồng ý hay là ?

      Trầm Ngạn Khanh nhìn theo người hổ xuống núi, cao giọng hỏi: 'Mọi người định qua đêm núi sao?'

      Phong Thiển Ảnh ho khan vài tiếng, ' núi gió lớn .'

      Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh xuyên qua rơi lên người Tuyết Nữ, 'Đêm nay ta có thời gian, chúng ta chuyện chút.'
      Last edited: 21/12/16
      Minh Hồng, vanlactamviem, lonkon9513 others thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 118: Vùi thân chờ cứu
      Lam Phượng Hoàng

      Kỳ Kỳ, mấy năm nay, ta luôn mơ giấc mộng, cảnh trong mơ khiến ta thực vô lực.

      Mơ thế nào? Có thiếp ?

      Đương nhiên rồi, có nàng cũng có ta. Kỳ Kỳ, dù nàng muốn đâu, đều phải chậm chút, ta sợ đuổi kịp nàng.

      Trừ ở bên người chàng, thiếp còn có thể đâu? Cả ngày toàn nghĩ lung tung, rốt cuộc chàng mơ thấy gì?

      Mơ gì ư. . . Chỉ có trong mộng nàng mới có thể đáp lại cảm tình của ta, ta muốn ngủ tỉnh dậy. Kỳ Kỳ, nàng nợ ta còn chưa trả, lợi chồng lợi, đời này nàng luôn thuộc về ta, cũng chỉ có thể là của ta, được ta cho phép, thế nào cũng được rời , lại càng được ra trước ta.

      Tướng công, chúng ta còn có cả đời, thiếp biết chàng muốn gì, cho thiếp thời gian, của thiếp cũng đều là của chàng, của chàng cũng đều là của thiếp, thiếp và chàng nâng đỡ lẫn nhau, chẳng phân biệt thiếp và chàng, được ?

      Được, đương nhiên là được.

      Nhưng mà. . . Rốt cuộc còn phải chờ bao lâu mới có thể nghe chính miệng nàng thích? vẫn lo sợ bất an, suy đoán mỗi ngày, hận trong lòng nàng tiêu tan chưa? dám hỏi, rất sợ nàng thích, càng sợ nàng còn hận nữa.

      thích và hận, rốt cuộc loại cảm xúc nào mãnh liệt hơn?

      Bất kể là loại nào, đều chấp nhận được, thế nên hỏi.

      Lý Minh Kỳ là uy hiếp của , là tình của , là mạng của .

      đời này, bọn họ là hai người thân thiết nhất, vì sao còn muốn nhiều hơn? Lòng tham đáy, đòi hỏi vô tận, vĩnh viễn biết thỏa mãn.

      cảm thấy chưa đủ, nàng biết, đều biết hết.

      Đời còn dài, tội gì vội vã ?

      ít, làm nhiều, phải càng chắc chắn hơn sao?

      Nàng chôn tình ở đáy lòng, mỗi ngày chỉ dịu dàng cười yếu ớt với .

      Thấy nôn nóng, nàng liền nhiều thêm chút, vậy tốt sao?

      . . . . . .

      Sau khi thành hôn vẫn tương đối hài hòa, Trầm Ngạn Khanh chìu nàng, che chở nàng, nghe theo nàng, chỉ cần nàng mong muốn, liền việc nào đồng ý.

      Lý Minh Kỳ bái sư, đáng tiếc thân thể cách nào để nàng tùy tiện làm theo ý mình, tuân theo lời su phụ dặn dò, mỗi ngày đều luyện chữ, vừa luyện liền luyện mấy tháng, luyện thành nét Khải xinh đẹp như hoa, nét bút vẫy vùng, tràn đầy khí thế.

      Ngoài luyện chữ, nàng tính tính ngày, ngóng trông ngày đứa bé sớm sinh ra. Bụng ngày lớn, tim nàng như bị hòa tan, mỗi ngày đều vuốt bụng cười ngọt ngào, chọc Trầm Ngạn Khanh ghen tuông lan tràn.

      "Kỳ Kỳ, nàng xem, sau khi sinh bé cón, có phải nàng quăng ta ra sau đầu ?" Người nào đó càng ngày càng bừng bừng lửa giận, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, nhíu mày, cười yếu ớt, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.

      Lý Minh Kỳ nghe vậy ngẩng đầu, "Mỗi ngày chàng đều hỏi lần thấy phiền sao?" Nàng làm bộ bịt lỗ tai, tức giận u oán : "Hại lỗ tai thiếp nghẽn cứng luôn rồi."

      Thẩm đại cung chủ xoay đầu qua, "Kiếp này chỉ có đứa bé này thôi." Giọng điệu kiên quyết thể dao động.

      "Là ý gì?" Lý Minh Kỳ nghe ra khác thường trong lời , nhíu mày nhìn rời.

      Trước khi Phong Thiển Ảnh rời , đòi chén thuốc, cau mày uống cạn, từ nay về sau thể có thêm con.

      Trầm Ngạn Khanh vốn có chút chột dạ, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, "Nàng nhìn , nàng hao gầy thành bộ dáng gì nữa rồi? Đây là muốn có con hay là muốn mất mạng hả?" Trong lời mang theo đau lòng.

      Bụng càng lúc càng lớn, nàng chẳng những béo mà còn gầy , khuôn mặt mượt mà trước đây lộ ra cái cằm sắc nhọn. Thường ngày cũng bồi bổ ít, đáng tiếc đứa bé này rất biết dày vò, dời sông lấp biển, nàng ăn ngon ngủ cũng yên, biết phải làm sao chứ?

      Lý Minh Kỳ nhìn trái nhìn phải trong gương, khuôn mặt ràng đẹp hơn lúc trước, "Trầm Ngạn Khanh, chàng ghét bỏ thiếp sao?"

      " hươu vượn." thương cưng chìu còn kịp, sao ghét bỏ được, đứng ở sau ghế dựa, vòng tay ôm nàng, "Kỳ Kỳ, ta thương tiếc nàng vất vả."

      Hơi thở ấm áp phun bên tai, Lý Minh Kỳ rụt bả vai, "Có chuyện từ từ , cách thiếp xa chút." Nâng tay đẩy , muốn lòng vòng với đề tài nguy hiểm này, giúp sửa sang lại vạt áo, cười lấy lòng, : "Tướng công, chúng ta ra ngoài dạo chút nhé?"

      Nếu nàng muốn , làm theo ý nàng, thuận theo lời nàng : "Hôm kia vừa đến Nhất Ngôn đường, hôm nay lại muốn đâu?" Ánh mắt dời , rơi xuống cái bụng tám tháng của nàng, ý gì cũng hiểu.

      Lý Minh Kỳ vẫn rất tự giác, "Hôm kia là tiễn Thiển Ảnh cùng Tuyết Nữ, hôm nay coi như chàng cùng thiếp, được sao?"

      "Kỳ Kỳ, phải ta ở cùng nàng sao?"

      Lại bắt bẻ lời nàng, "Giống nhau sao? Rốt cuộc có được ?" Thái độ kiên quyết hơn rất nhiều.

      "Có gì tốt?" Mày kiếm của Thẩm cung chủ nhếch nghiêng, giam giữ nàng trong lòng mình.

      Hai tay Lý Minh Kỳ dùng sức đẩy đầu của , tức giận, "Đêm nay chàng đến thư phòng mà ngủ, nhìn chàng thiếp liền đau đầu." Sao có thể để chàng chiếm lợi nhiều thế được, dựa vào cái gì mà xoay xoay lại nàng vẫn luôn chịu thiệt?

      " được." cần nghĩ, phải phủ quyết.

      "Thiếp được." Lý Minh Kỳ trừng mắt, nửa bước cũng muốn lùi.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 118: Vùi thân chờ cứu (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      "Buổi tối nàng bị chuột rút phải làm sao? Nàng muốn xoay người phải làm sao?" Thẩm đại cung chủ lấy lùi để tiến, chỉ hai câu, lại hỏi đúng ngay tử huyệt.

      Lý Minh Kỳ ngậm miệng , gần đây nàng tiểu đêm hơi nhiều, lại cực kỳ sợ lạnh, nếu bên người , nhất thời cũng thể chịu được, nhớ tới điểm tốt của , lòng lập tức mềm nhũn, ôm lấy eo , giọng : "Ngạn Khanh, mấy ngày nay vất vả cho chàng rồi."

      "Còn lảm nhảm xem ta phạt nàng thế nào." Trầm Ngạn Khanh vuốt tóc đen của nàng, sâu trong đồng tử tối tăm lóe ra ánh sắc lạnh, hai ngày nay, tinh thần của vẫn yên, luôn cảm thấy có nguy cơ kề cận, sắp có chuyện gì ư?

      Lời ra khỏi miệng lại mang theo dịu dàng, sao nàng lại ấm?

      "Chàng muốn phạt gì?" Lý Minh Kỳ cười ngọt lấy lòng, trong mắt to lóe ra vẻ ranh ma.

      Trầm Ngạn Khanh cười mắng nàng nghịch ngợm, "Nàng đó, biết sợ, đúng ? Chờ ta nghĩ ra cách mới, nhất định lần đòi lại hết."

      "Được, thiếp chờ."

      Hai vợ chồng cười đùa ở trong phòng, ngoài cửa truyền đến tiếng Phượng Nhã và Phượng Ngọc vấn an.

      Lý Minh Kỳ từ trong lòng đứng dậy, ánh mắt dời ra ngoài cửa, "Ngạn Khanh, Quân Nho đến." Lúc này, sao huynh ấy lại đến? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ư?

      Trầm Ngạn Khanh chợt nhíu mày, nhăn nhó, dự cảm lành ngày càng mãnh liệt, "Kỳ Kỳ, ta ra xem sao, nếu nàng mệt ngủ chút, ta xử lý xong trở lại, được ?"

      Lý Minh Kỳ thấu tình đạt lý gật đầu, "Chàng làm việc , đừng lo cho thiếp, nếu buổi tối còn chưa xong việc, thìa ảo người đến báo tiếng, để thiếp bớt lo." Đứng dậy đưa tới cửa.

      Quân Nho toàn thân mặc nho sam màu trắng, đứng dưới bậc thang, chào hỏi Lý Minh Kỳ, "Minh Kỳ, sắc mặt tệ nhỉ."

      "Huynh đừng quá, có việc hai người cứ làm ." Lý Minh Kỳ thấy giữa trán có nét trầm trọng, mặc dù tươi cười lại tới ánh mắt, chỉ biết việc , chào tiếng, trở về phòng trong.

      Cửa vừa đóng lại, Quân Nho mới hoàn toàn giận tái mặt, lại vẫn duy trì bình thản, lập tức mở miệng.

      Lòng Trầm Ngạn Khanh trầm xuống, " xảy ra chuyện gì ư?"

      "Túc vệ truyền tin về, Tô Diễn gặp chuyện trượt chân ngã xuống khe núi, sau khi tìm được bị thương nặng, vẫn mê man chưa tỉnh."

      Bước chân chợt ngừng, mày kiếm nhíu chặt, lộ ra sát khí, "Túc vệ kia đâu?"

      Quân Nho lấy từ trong lòng ra phong thư, "Túc vệ suốt ngày đêm ăn nghỉ, kiệt sức mà chết, đây là thư Kiếm Hâm tự tay viết."

      Thư làm từ vải, lấy máu làm mực, lấy tay làm bút, thất thần viết ngoáy, có thể thấy được tình huống lúc đó nguy cấp cỡ nào.

      Trầm Ngạn Khanh cũng nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn cái, liền hiểu rất nhiều việc, trong lúc đoàn người Tô Diễn còn có nguy cơ bị đuổi giết, việc cấp bách là cứu viện. Sắc mặt ủ dột, lạnh giọng : "Truyền tin cho Thiển Ảnh và Tuyết Nữ, bảo bọn họ vòng qua, đệ theo sau."

      "Ngạn Khanh, đệ. . . . . . ." Quân Nho nuốt lời bên miệng xuống, Minh Kỳ lớn bụng, Ngạn Khanh quả thích hợp rời . Nhưng mà, nhóm Tô Diễn bị người bao vây đuổi giết, nguy cơ trùng trùng, lúc nào cũng có thể chết . Thành Kỳ Sơn cách Khe núi có năm ngày đường, cho dù ra roi thúc ngựa thế nào cũng phải mất ba ngày, mà Ngạn Khanh khác, huyền công đạt tới đỉnh cao, ngày là đến.

      Trầm Ngạn Khanh kềm chế ý muốn chém giết dâng lên trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền, suy nghĩ đảo nhanh, "E là mọi việc đơn giản, đệ rồi, trong cung phải nâng cao đề phòng, phàm là có việc khác thường, cứ giết tha."

      Quân Nho bước theo , cố gắng muốn cùng sóng vai, "Ừ, ta biết nên làm thế nào rồi. Ngạn Khanh, đệ cảm thấy chuyện này là do U cốc gây ra à?"

      Trầm Ngạn Khanh gật đầu, trừ U cốc nghĩ ra nơi nào khác, "Bí quyết Cửu U Phong Linh của Vô Trần cung, bí quyết luyện kiếm của Vạn Kiếm sơn trang, thuật Song Tu của Hoan Hỉ cung, tập hợp chỗ, huynh nghĩ tới điều gì?"

      "Ngạn Khanh, ý của đệ là phương pháp tu luyện bí quyết Cửu U Phong Linh bị tiết lộ rồi sao?" Quân Nho nhíu mày khép mắt, khẳng định: "Là Triệu Hân Linh."

      "Người tài ba thế gian ít." Người tài ba trong U cốc lại càng thiếu, bằng thân y độc thuật của Tuyết Nữ là do ai truyền dạy? "Thiển Ảnh từng , nếu nàng ta khôi phục trí nhớ, tất dùng cả sinh mệnh để trả giá." người tuyệt vọng, trước khi chết làm gì? gì? Tô Diễn rơi xuống vách núi, e là có liên quan tới nàng ta.

      Quân Nho nghiêng người giữ chặt cổ tay , ánh mắt phức tạp, trong lòng đấu tranh dữ dội, cuối cùng cất giọng khàn khàn: "Ngạn Khanh, đệ thể ." Vứt bỏ hai lập trường sư huynh đệ và bằng hữu, Ngạn Khanh vẫn là chủ nhân của , là thuộc hạ thể để chủ thượng mình mạo hiểm.

      "Biết là cạm bẫy, cũng phải xông vào lần, đời này chưa nơi nào có thể vây khốn đệ. Quân Nho, huynh giúp đệ chăm sóc Minh Kỳ, chuyện Kiếm Hâm gặp nạn, đừng với nàng, đệ sợ nàng lo lắng."

      Quân Nho biết mình khuyên được , cũng biết tình huống đặc biệt của Minh Kỳ, "Ngạn Khanh, đệ yên tâm , ta bảo vệ muội ấy."

      Quả , mặc kệ là ở trong lòng Trầm Ngạn Khanh, hay trong lòng , hết thảy mọi thứ trong cung cũng quan trọng bằng Lý Minh Kỳ, quan trọng bằng đứa bé trong bụng nàng.

      Trầm Ngạn Khanh hỏi địa điểm nơi gặp chuyện may, để lại đôi câu, mình đến khe núi trước.

      Lý Minh Kỳ đứng ở cửa, nhìn theo hướng rời , đuổi theo hỏi lời, chỉ có mày nhíu lại lo âu, "Nhã Nhi, mưa gió sắp tới ư?"

      "Chủ nhân, ngài đừng suy nghĩ miên man, chắc cung chủ chỉ rời cung làm việc thôi." Phượng Nhã lấy nhất cái áo choàng màu nhạt phủ thêm cho nàng.

      Việc gì khiến phải tự mình ra tay? Trong lòng Lý Minh Kỳ sáng tỏ, chỉ là việc khó nhất hoặc là việc những người khác còn biện pháp, trừ mấy việc đó còn có việc gì? Trong lòng mặc niệm, chàng phải bình an trở về, thiếp và con cùng chờ chàng.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 119: Nguy hiểm nơi Khe núi
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh xuống núi rồi cũng vội vã chạy , mà vào thành đến gặp Trọng Thất Lâu. Nhất Ngôn đường thành lập cũng lâu, thủ hạ tài ba trải rộng khắp nơi, lại quen với tác phong của U cốc, vào lúc quan trọng dùng đến đợi tới khi nào?

      Lúc đến, Trọng Thất Lâu ngủ trưa, có thời gian chờ, để ý Thanh Y chặn lại, xông vào.

      Trọng Thất Lâu tuổi , tác phong khi rời giường tuyệt đối có quan hệ trực tiếp với tuổi của ông ấy, ngồi ở giường, mắt còn chưa mở, liền rầm rào mắng trận.

      Trầm Ngạn Khanh có việc cầu người, đứng chờ ông ấy mắng cho thỏa, còn săn sóc rót chén trà, gì bưng qua, ý là sợ ông khô cổ, để ông thấm giọng rồi mắng tiếp.

      Trọng Thất Lâu trực tiếp nhếch miệng qua, liền bưng trà nghiêng chén cho ông uống hai hớp, trà lạnh tràn qua, tỉnh táo hơn nhiều, lúc này mới trợn mắt nhìn về phía , " , chuyện gì?"

      Trầm Ngạn Khanh nhàng đẩy cốc trà tay, chén trà ngọc khéo léo liền tự động rơi xuống bàn trà, nhanh chậm xoay người hành lễ của vãn bối, "Tiền bối, Vô Trần cung cần ngài hỗ trợ."

      Tư thế cúi thấp người này là lần đầu trong nửa năm qua, Trọng Thất Lâu hơi kinh ngạc, "Tiểu tử, ngươi đổi tính rồi sao? Sao Minh Kỳ đến?"

      " việc đột nhiên xảy ra, thân mình nàng quá tiện, ta với nàng, sợ nàng lo lắng." Gấp gáp trong lòng Trầm Ngạn Khanh biểu ra ngoài, trật tự ràng kể lại chuyện Tô Diễn gặp nạn và cả suy đoán của , ngẩng đầu chăm chú nhìn ông, chờ đáp án của ông.

      Trọng Thất Lâu trầm ngâm lát, "Ngươi đoán phải có lý, ta rồi, chỉ cần Minh Kỳ bái ta làm thầy, tặng nàng nửa giang sơn, ngọc ban chỉ này ngươi cầm , đeo ở nơi người khác có thể nhìn . Mặt khác, mỗi khi ngươi đến chỗ liền để lại mật hiệu chỉ đường, có người liên lạc với ngươi."

      "Đa tạ Trọng tiên sinh." chữ tiên sinh cũng coi như thừa nhận địa vị Lão sư của ông.

      Trọng Thất Lâu cùng Trầm Ngạn Khanh liên lạc ít, cũng ra tay đấu vài lần, cảm giác với cũng tệ lắm, lại nghĩ kẻ này lại là người trọng tình. Đây còn là đời sau của cố nhân, nên cũng quan tâm đến nhiều hơn chút, " , cầm lấy rồi nhanh cút , quấy rầy giấc ngủ của người khác đáng bị sét đánh." kiên nhẫn phất phất tay, trong khoảnh khắc Trầm Ngạn Khanh xoay người, ông lại trầm giọng câu, " đường cẩn thận chút, đừng đánh mất cái mạng , ta cũng muốn đồ nhi ngoan phải thủ tiết."

      Trầm Ngạn Khanh thầm, ta nghe thấy, ta chẳng nghe thấy gì, cũng lời cáo từ, xoay người liền biến mất.

      rồi, Trọng Thất Lâu buông lỏng thân mình, tựa vào ghế dựa mềm, cau mày, "Giang sơn như tranh vẽ này vẫn còn lực hấp dẫn lớn đến vậy sao? Mục tiêu của tổ tiên quan trọng đến vậy sao? Huynh trưởng, người nhập ma rồi, giờ chỉ còn phải xem ai mới là người có thể cười cuối cùng thôi."

      Trọng Thất Lâu đột nhiên ho trận, Thanh Y vội vàng chạy tới, giúp ông vuốt ngực vuốt lưng, khuyên nhủ: "Gia, ngài thể suy nghĩ quá nhiều, giữ gìn thân thể quan trọng hơn."

      khăn gấm đỏ hồng mảnh, "Người sắp chết, sống năm hay nửa năm có gì khác nhau sao?"

      "Chủ nhân, ngài muốn nô tài đau lòng đến chết sao?"

      "Thanh Y, ngươi giống như con rể của ta, đương nhiên ta nỡ để ngươi chết, chỉ là sau khi ta chết, ngươi nên đâu đây? nghĩ kỹ chưa?" Trọng Thất Lâu dứt lời, lại là trận ho thốn tim đau phổi.

      "Chủ nhân, nô tài nghĩ rồi, nếu ngài , nô tài liền giữ mộ cho ngài, ở cạnh ngài, rời ."

      " bậy bạ, người chết có gì hay chứ, ngươi liền theo Minh Kỳ , đó là người tốt, đối xử tệ với người nhà, chờ đứa bé của nàng và Ngạn Khanh được sinh ra, ngươi liền giúp ta trông chừng đứa bé kia lớn lên, xem nó có giống cố nhân ." Ánh mắt ông dừng lại tại điểm xa xăm, hẳn lại nhớ về chuyện cũ.

      "Chủ nhân, sắp phải về trời, sao ngài vẫn còn tự trách?" Từ Thanh Y hầu hạ bên người ông, việc ta biết tất nhiên ít.

      Trầm Thiên Tư chết là khối u ác tính trong lòng ông, chuyển biến xấu đến nông nỗi có thuốc nào cứu được, có lẽ đến khi chết linh hồn mới có thể được giải thoát, "Ta nợ ông ấy. Được rồi, ta ngủ chút, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi ."

      Thanh Y khuyên nhiều năm, cũng biết nhiều hơn nữa cũng có tác dụng. Chủ nhân có tâm bệnh, y dược đều vô dụng, khuyên bảo cũng vô dụng, trừ khi Trầm Thiên Tư sống lại chính miệng với ông câu, ta tha thứ cho ngươi, bằng , ông luôn tự tra tấn mình.

      "Thanh Y cáo lui." Cung kính hành lễ, ra khỏi phòng khẽ đóng cửa lại, cúi đầu đứng ngây người nhìn cửa nửa ngày, mới xoay người rời .

      Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, chiếu vào người ấm áp dễ chịu, ta lại cảm thấy ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, xem đó, ngay cả lệ cũng rơi rồi.

      Lý Minh Kỳ đứng con đường trải đá xanh ngập ánh mặt trời, nhìn theo hướng rời , im lặng nửa ngày, đột nhiên cảm thấy lạnh lùng khó hiểu, kìm lòng được mà ôm chặt áo choàng người, nỉ non: "Ngạn Khanh, bình an trở về nhé."

      Giọng nhạt dần, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, thấy mấy cánh diều bay lượn cao, bay cao tới đâu cũng thoát khỏi trói buộc.

      Như có điều suy nghĩ, nàng giơ tay trái lên nhìn, chiếc chuông ngọc xanh biếc tỏa ra vầng sáng mê người dưới ánh mặt trời, lúc chớp lên, đinh đinh . . . trong trẻo dễ nghe.

      Trầm Ngạn Khanh là diều trong tay nàng, bọn họ dắt nhau, sớm thể chia lìa, sao chàng có thể trở về chứ?

      Đúng , Ngạn Khanh.

      Lý Minh Kỳ nhìn diều bay lượn, lộ ra ý cười hoảng hốt. Hôm nay nàng xin ra ngoài, vốn là muốn cùng xuống núi chơi diều, đúng là ngờ được, thở dài: "Lại là ngày mồng ba tháng ba, diều bay đầy trời."

      Phong Nhã cùng Phượng Ngọc liếc nhau, sao các nàng hiểu lòng chủ nhân chứ, "Chủ nhân, lúc này rảnh rỗi, hay là bọn nô tỳ chơi diều cùng ngài nhé, được ?"

      Lý Minh Kỳ lắc đầu, hoàn toàn có hứng, vẫn nên chờ năm sau , đến lúc đó nhà ba người cùng thả diều.
      Last edited: 12/12/15

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 119: Nguy hiểm nơi Khe núi (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh đường lớn, chỉ thẳng, đón gió mà , đạp nước qua sông, gặp núi lật núi, như bước con đường hướng thẳng lên trời.

      Bí quyết Cửu U Phong Linh hoạt động tới cực hạn, điên cuồng hút nguyên khí của đất trời, cuồn cuộn ngừng bổ sung cho nội lực khô kiệt ở đan điền.

      Lúc trời vừa sẩm tối, đến chân núi nơi vách núi đen, thấy vết máu loang lỗ, theo vết máu, phát dấu vết đột nhiên biến mất, bên là sông, bên là rừng, người đâu?

      Lúc Trầm Ngạn Khanh do dự, trong rừng có tiếng vang truyền đến, Trầm Ngạn Khanh dừng bước xoay người.

      bóng đen như tên bắn bay đến, quỳ dưới gối , "Hắc Miêu theo tín hiệu mà đến, xin chủ nhân ra lệnh." Giọng trong trẻo ngọt ngào, quần áo vừa vặn, dáng người xinh đẹp, khuôn mặt quyến rũ là cái mặt nạ mèo đen nửa bên.

      Đậu vai Hắc Miêu là con chim màu đen, thỉnh thoảng cúi đầu mổ mổ quần áo của nàng.

      Trầm Ngạn Khanh yên lặng lát, cất giọng trầm thấp, "Chỉ mình ngươi?"

      ôm hi vọng rất lớn với thực lực của Nhất Ngôn đường, nay vừa nhìn thấy, cũng quá thất vọng, chỉ có nhiều khó hiểu.

      "Chủ nhân có điều biết, theo quy định của Nhất Ngôn đường, khu vực chỉ cho phép người chịu trách nhiệm. Chủ nhân có dặn dò gì? Xin ra lệnh." Hắc Miêu đứng dậy giải đáp cho , đồng thời nhìn Trầm Ngạn Khanh nhiều thêm, chủ nhân mới nhận chức trẻ tuổi, bộ dạng cũng tốt, sau này bọn tỷ muội có thể có phúc được nhìn thấy rồi.

      Trầm Ngạn Khanh làm như phát chút vô lễ của nàng ta, hai tay chấp sau lưng, "Nơi này xảy ra trận chém giết, ta muốn biết người bị đuổi giết ở đâu?"

      "Ra là chuyện này, chủ nhân yên tâm, nhóm Tô Diễn được bọn tỷ muội bảo vệ, ngài cùng ta." Hắc Miêu thả cho Hắc Điểu ở đầu vai bay , chim lẫn vào trung, kêu lên vài tiếng.

      nhiều lời vô nghĩa, thân thể mềm mại của Hắc Miêu xoay nhanh, động tác mau lẹ, biến mất, đưa Trầm Ngạn Khanh thẳng về phía bắc, nhanh đến buổi trưa hôm sau mới thả chậm bước chân.

      Phía trước là tòa cũ nát, cửa khép chặt, đứng trước viện là người mặc áo hồng, mặt cũng đeo mặt nạ nửa bên mặt, hình Khổng Tước, thấy hai người bọn họ, lập tức bước lên chào, "Hồng Loan bái kiến chủ nhân." Sau khi đứng dậy gật đầu với Hắc Miêu, xem như tiếp đón.

      Hắc Miêu liền nở nụ cười, trực tiếp xoay người rời .

      Trầm Ngạn Khanh có hiểu biết với cách cư xử của bọn họ, cũng thêm gì, chỉ hỏi: "Mọi người đều ở bên trong?"

      "Dạ, mời chủ nhân vào." Hồng Loan nghiêng người mở đường.

      thấy Trầm Ngạn Khanh cất bước thế nào, người vào bên trong.

      Người bị thương đầy đất, có rất nhiều người lạ hoắc, theo quần áo đều là quần áo hồng - thủ hạ của Nhất Ngôn đường, Trầm Ngạn Khanh thầm an ủi, "Hồng Loan, lần này đa tạ các ngươi ra tay cứu giúp."

      "Chủ nhân quá lời rồi, đều là việc thuộc hạ phải làm."

      Trầm Ngạn Khanh vươn tay trái, lộ ra ban chỉ ngón tay cái, "Các ngươi chỉ nhận ban chỉ? nhận người sao?"

      Hồng Loan cúi đầu, vẻ mặt có hơi u buồn, "Thuộc hạ chờ hơn nửa năm mới nhận được tin chủ nhân truyền đến, nếu thấy người mới đeo ngọc ban chỉ của người, đó chính là chủ nhân mới của chúng ta. Bảo chúng ta nghe lệnh làm việc, thể phạm sai."

      cách khác là, ban chỉ này cũng phải là tượng trưng của người đứng đầu Nhất Ngôn đường, "Ta biết rồi, các ngươi lui ra ."

      Trầm Ngạn Khanh đảo mắt qua, cuối cùng dừng người Tô Diễn, mày kiếm nhíu chặt.

      Tô Diễn nằm đống rơm, hô hấp như có như , hít thở thông, sắc mặt có chút xanh xao. Kiếm Hâm chăm sóc bên cạnh, người nàng cũng có vết thương, cánh tay quấn băng vải, mặt có mấy chỗ đóng mài.

      Trầm Ngạn Khanh ngồi xổm xuống bên người nàng, từ tốn hỏi: "Thế nào rồi?"

      Kiếm Hâm vốn kiên cường, nhìn thấy cũng khỏi nghẹn ngào ra tiếng, hai tay bắt lấy cánh tay của , gấp giọng : "Trầm Ngạn Khanh, ngươi mau cứu , mau cứu , ta muốn xảy ra chuyện."

      Trầm Ngạn Khanh liếc mắt nhìn nàng sâu, hơn nửa năm nay xảy ra chuyện gì? Vì sao Kiếm Hâm lại đau khổ đến thế?

      "Yên tâm , ta để huynh ấy xảy ra chuyện." Câu đơn giản đầu tiên thành công ổn định tinh thần của nàng ta.

      Trầm Ngạn Khanh lấy Hoàn Hồn đan được điều chế riêng từ trong lồng ngực ra đút cho Tô Diễn, đồng thời dùng nội lực giúp giảm bớt nội thương, chữa trị lá gan tổn thương.

      Từ Tô Diễn gặp khá nhiều khó khăn, ý chí lại càng thêm mạnh mẽ, cơn giận này nhất định cam lòng nuốt xuống.

      Sau khi Trầm Ngạn Khanh thu lại nội công, sắc mặt rất mệt mỏi, chạy suốt hai ngày đêm tiêu hao hết sức lực của , vừa đến tiêu hao hết nội lực giúp Tô Diễn giảm bớt thương tích, sao mà mệt.

      "Được rồi, huynh ấy sao rồi." Thản nhiên câu, bắt đầu nhắm mắt ngồi thiền.

      Kiếm Hâm gật đầu liên tục, tình trạng của Tô Diễn quả nhiên khá hơn nhiều, hô hấp đều đặn nhịp nhàng, mặt cũng hồng hào hơn.
      Last edited: 12/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :