Cô Bé Ngốc Của Tôi - Hinh Nhu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 28/9/15
      Kimiko, song ngư, Trâu4 others thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 21: bé mất ngủ tự tìm niềm vui.


      Ba ngày trôi qua!


      Vậy là Văn Trạch ở bên 3 ngày rồi!


      Lạc Thưởng Nhi co mình nằm giường, ôm gắt gao cái khăn quàng cổ đan xong nhắm mắt nghiêm túc nhớ đến hình dáng của : Aiz, ánh mắt chú Văn giống như quả hạnh, to mà có thần, nhưng lại càng sâu, càng quyến rũ, sóng mũi thẳng tắp, tuy môi đủ gợi cảm nhưng cũng đẹp, vừa nhìn là thấy người đàn ông rất nghiêm trang.


      Nhưng chất có như vậy! Lúc ở riêng với , thoải mái cười to, để lộ hàm răng trắng đều, khóe môi nhếch lên làm nổi hai lúng đồng tiền, giống như đứa bé trai kháu khỉnh.


      Thân hình cao lớn, đùi thon dài. Dáng rất chuẩn khiến cho người khác phải quay đầu lại nhìn. Tay khéo léo lại ấm áp từng như nước chảy mây trôi gọt táo cho ăn...

      Đáng ghét! Lạc Thưởng Nhi lập tức lôi cái khăn quàng cổ trong lòng ra: “Mình lại nhớ ấy, rất nhớ...”


      Mấy ngày nay mẹ Văn Trạch thường xuyên điện thoại. Mẹ Văn thứ hai đưa xong, Văn Trạch liền ‘ngựa dừng vó’’, bắt đầu bận bịu xử lý công việc, chiều ngày mai bay sang chi nhánh ở Malaysia đánh giá thị trường, ít nhất 15 ngày sau mới trở về.


      15 ngày? Lạc Thưởng Nhi nghĩ thầm: “Ba ngày thôi mình cũng cảm thấy khó chịu nổi...”


      Hàn Triệt nhìn bộ dáng này của Lạc Thưởng Nhi, buồn bực gãi đầu, miệng nhai rốp rốp cái gì đó, chút đếm xỉa :


      - Cậu nhớ chồng gọi điện cho ấy , nhớ nhung cũng giống như nước tiểu, tiết ra có khi bàng quang của cậu chết ngạt chừng!


      - Cậu cái quái gì đó!! – Liên Y trợn mắt.


      Hàn Triệt với tay lên bàn lấy chai nước tu ừng ực vài cái xong rồi mới :

      - Sao thế? Cậu và Hoa nhà cậu còn cãi nhau à?


      Liên Y mím môi, mắt phượng xinh đẹp trừng trừng nhìn Hàn Triệt, tức giận :


      - Bà già kia! Tốt nhất cậu đừng có nữa!


      Lạc Thưởng Nhi nằm giường lăn tới lăn lui, nhịn được bật dậy, mặt hầm hầm la lên:


      - Các câu ít nhất ngày nào cũng được gặp nhau, mình hâm mộ đến phát ghen đấy!!


      Hàn Triệt ngáp cái:


      - Thưởng Nhi à, cậu có biết mình vốn là bà tám mà phải cố gắng giữ kín chuyện phòng chúng ta có ‘Tổng giám đốc phu nhân’ ? Việc này ngày đêm dày vò khiến mình chịu ít thống khổ đó! Ngày ngày mình đều nhẫn nhịn, cậu khen ngợi mình cũng phải bù đắp chút gì đó cho mình chứ? Như vậy , cậu kể cho bọn mình nghe đêm đầu tiên của hai người, mình giúp cậu giải trừ nổi khổ tương tư.


      Mặt Lạc Thưởng Nhi đỏ gắt lên, ngồi phịch xuống, ôm lấy cái gối ném về phía Hàn Triệt:


      - Cậu đúng là ăn thô bỉ!!


      Hàn Triệt đón lấy cái gối bay đến:


      - Cậu dám là cậu chưa làm sao? Ngày cậu quay lại tinh thần cứ mơ mơ màng màng, động chút lại đỏ mặt. Cậu nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy? Còn tự mình cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng.


      Lạc Thưởng Nhi quay đầu:

      - thèm để ý đến cậu nữa!


      Liên Y tiếp lời:

      - Cậu tha cho cậu ấy . Cậu ấy miệng kín như bưng, chuyện riêng của vợ chồng son nhà người ta cậu cứ tò mò như vậy rất là thô bỉ á!


      Hàn Triệt cho là đúng:

      - cầu của mình cao lắm đâu. Mình hỏi gì cậu trả lời đó là được, mình hỏi chi tiết.


      - Ấy! Ngược lại mình muốn xem bà tám như cậu hỏi vấn đề gì. Câu hỏi phải tao nhã mà thô tục nha – Liên Y bật dậy từ giường, ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí xem.


      - Cái gì mà bà tám? Cái gì mà thô tục? mình nghe với.


      Vu Doanh vừa mở cửa vào, vội vàng reo lên, nhanh chóng quăng cặp sách ngồi xuống cạnh Hàn Triệt, hai mắt sáng rực.


      Hàn Triệt nghiêm chỉnh tự hỏi. Liên Y suy nghĩ kĩ càng. Mọi người đều có mặt đông đủ, kiểu này nhất định phải hỏi cả trăm câu.


      Lạc Thưởng Nhi nhìn 3 bạn, nên lời.


      Hàn Triệt rốt cuộc phun ra câu:

      - Lúc nào?


      Vu Doanh từ miệng Liên Y biết được đầu đuôi việc, nghe xong câu hỏi của bạn liền lắc đầu:


      - ổn! Hỏi kiểu này mình thể tưởng tượng được gì cả!


      Ngược lại Lạc Thưởng Nhi hưng phấn:


      - rồi đó. Mình trả lời xong được ép hỏi mình nữa! – Sau đó Lạc Thưởng Nhi hắng giọng nghiêm túc – Buổi tối!


      vậy cũng bằng thừa!


      Liên Y và Vu Doanh đồng thời trừng mắt nhìn Hàn Triệt.


      Liên Y lên tiếng:


      - Vậy được, chỉ có Hàn Triệt mới có thể hỏi ra câu ngu ngốc thế này. Mình và Vu Doanh đều hỏi xong mới được, nếu như nhận được câu trả lời hài lòng, về sau nhất định tha cho cậu.


      Lạc Thưởng Nhi cắn chặt răn, đau dài chi bằng đau ngắn, chơi luôn!!


      Thấy gật đầu, Vu Doanh và Liên Y liền dốc toàn lực thầm với nhau, vừa cười gian vừa bàn bạc xem phải hỏi cái gì bạo chút.


      Hàn Triệt bị gạt sang bên, ngồi nệm tức tưởi:


      - công bằng! Là các cậu mình phải hỏi sao cho tao nhã được thô tục! Mình nghỉ chơi với các cậu!


      Ba người kia đồng thanh :

      - Đáng đời! Cậu tự làm tự chịu!


      Hàn Triệt lệ rơi đầy mặt.


      Rốt cuộc hai người bàn bạc xong, nhất trí hỏi, Vu Doanh ra vẻ ngượng ngùng, mặt nhăn nhó :


      - Kì ghê, người ta vẫn còn là ngây thơ, sao cậu lại bắt người ta hỏi vấn đề này!!


      Liên Y lạnh lùng :

      - Tóm lại cậu có hỏi hay ?


      Vu Doanh lập tức vào tư thế, hai tay ôm miệng, mắt chớp chớp, miệng cười toe toét nhìn Lạc Thưởng Nhi:


      - Ở đâu? Tư thế nào? Số lần? Làm lâu ? Lúc ‘làm’ ta có xấu hổ ? Cậu có khóc ? Cái đó có lớn ? Có lên đỉnh ? Có dùng đạo cụ ?


      Vu Doanh hỏi tràn, ra khi hề ngừng nghỉ chấm câu...


      Lạc Thưởng Nhi há miệng trợn mắt!! phát điên:

      - câu! Mỗi người chỉ được hỏi câu thôi!


      Đại khái Vu Doanh cũng thấy là mình quá đáng, cười hì hì rồi liếc mắt ra hiệu cho Liên Y, sửa câu hỏi sao đây?


      Liên Y rất bình tĩnh:

      - Vậy mình hỏi trước, cậu lựa lại câu hỏi .


      Vu Doanh thầm oán: “Còn phải do cậu ra chủ ý cùi bắp này ư! Đúng là nham hiểm! hổ danh được đào tạo từ ông chồng nhà cậu.”


      Liên Y nhàn nhã, dựa vào tủ đồ chậm rãi phun ra vài chữ:

      - Miêu tả quá trình.


      ...


      thâm hiểm! Câu này nhất định bao gồm cả trăm câu hỏi.


      Mí mắt Lạc Thưởng Nhi rũ xuống, bốn lượng đỡ ngàn vàng:

      - Tắm – Làm – Tắm – Ngủ.


      !!!


      Ba người ngơ ngác nhìn nhau: Trả lời vậy cũng được ư?


      Lạc Thưởng Nhi phất tay:

      - Được rồi, được rồi! trả lời câu hỏi của Liên Y. Giờ đến Vu Doanh!


      Vu Doanh nháy mắt mấy cái, Hàn Triệt ghé vào tai gì đó. Vu Doanh nghĩ nghĩ hồi. Hai câu hỏi kia đều phế. đỏ mặt, nhắm mắt lại, bất cứ giá nào cũng phải hỏi:


      - Làm trong bao lâu?


      Lạc Thưởng Nhi vừa nghe, mặt lại đỏ ửng lên. nhớ lại đêm hôm đó Văn Trạch cứ gắt gao ôm lấy , muốn nhưng làm thêm, ấp a ấp úng trả lời:


      - Ờ... khoảng... gần đến rạng sáng.


      - Hơn nửa buổi tối?!! Ôi trời! Nhìn ra, chậc chậc! – Hàn Triệt hô - Vậy sao cậu chịu nổi?


      - Nhưng sau đó... có... – bỗng nhiên dừng lại, nhướng mắt nhìn ba bạn kia kiên quyết – Thời gian hỏi han kết thúc, mong các cậu tuân thủ lời hứa!


      ***


      Lúc ngủ, Lạc Thưởng Nhi nghe tiếng ngáy của Hàn Triệt mà ngủ được.


      Kỳ lạ , trước kia dù Hàn Triệt có ngáy như sấm đều có thể ngủ được, có mất ngủ nghiêm trọng như thế này.


      Lạc Thưởng Nhi chồm tay lấy di động.


      hai giờ sáng rồi mà buồn ngủ chút nào.


      Tiếng ngáy kiêng dè gì chui vào tai Lạc Thưởng Nhi. buồn bực vô cùng, bỗng nhiên nghĩ, ngủ được chi bằng tự mình tiêu khiển cũng xấu...


      Ngày hôm sau, người thường ngày xem giấc ngủ như mạng, 5 giờ rưỡi sáng rời giường rửa mặt, sau đó trở lại giường đeo tai nghe liên tục cười gian.


      Vu Doanh say giấc nồng nghe thấy tràn cười ‘hi hi hi... ha ha!’. bị tiếng cười của Lạc Thưởng Nhi làm cho hoảng sợ nổi da gà, lông tơ dựng đứng hết. Vu Doanh nhìn ra ngoài, lập tức ngồi dậy, chán nản kêu lên:


      - Thưởng Nhi, cậu bị giật kinh phong gì đó?! Mới có 6h45 thôi.


      Con này làm gì vậy? ngủ được mà tinh thần còn hơn bình thường gấp trăm lần.


      Lạc Thưởng Nhi cũng biết mình làm sao nữa. vẫn có cảm giác buồn ngủ chút nào, cứ thế mà cười ha ha:


      - ngại quá! Mình đánh máu gà! (*)


      (*) Ý rất hưng phấn.


      Lạc Thưởng Nhi từ giường mình cúi xuống, leo lên giường Vu Doanh ngồi đối diện, nhét tai nghe điện thoại vào tai bạn mình:


      - Dù sao cậu cũng dậy , sắp tới giờ học rồi. Cậu nghe cái này xem. Mắc cười quá mất! ra ‘cuộc sống về đêm’ của phòng chúng ta phong phú như vậy đó!


      Cái gì? Tuy rằng Vu Doanh bất mãn, nhưng giờ này cũng cách giờ thức dậy ăn sáng nhiều lắm, nghi ngờ nghe xem cái gì trong điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng ngáy khổng lồ: “Khò... ô ô... khò~...”


      - Cậu đoán xem đây là tiếng gì? – Lạc Thưởng Nhi đắc ý cười.


      Vu Doanh trợn tròn mắt, đứng dậy xuống giường, bực bội :


      - Chỉ là tiếng ngáy của con Hàn Triệt chết tiệt kia thôi chứ có gì đâu!!


      Cộc cộc cộc!


      Giờ này ai gõ cửa vậy?


      Lạc Thưởng Nhi ra mở cửa, là lớp phó học tập. bạn nhìn thấy Lạc Thưởng Nhi, vội :


      - Mình vào, chỉ muốn với các cậu, tiết học sáng nay hủy bỏ, thầy Thẩm có việc bận, vừa gọi điện mình thông báo cho các bạn.


      Liên Y nghe tiếng động cũng thức dậy, biết cần phải lên lớp liền mừng vô cùng, vươn vai duỗi thẳng lưng:


      - Vậy là có thể thoải mái cả ngày!


      Vu Doanh rửa mặt, Lạc Thưởng Nhi hào hứng bừng bừng cho Liên Y nghe thanh kia.


      Liên Y và Vu Doanh đều câu hứng thú:


      - phải chỉ là tiếng ngáy của Hàn Triệt thôi sao... mình còn tưởng cái gì...!


      xong phất phất rồi cũng vào phòng rửa mặt. Chỉ còn mình Lạc Thưởng Nhi ngồi cười gian xảo:


      - Tại các cậu biết, kịch hay còn ở phía sau!
      Kimiko, Trâu, Băng Phong3 others thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 22: ngoan lắm, nhưng rất nhớ em.


      Phòng ngủ 402 có hai sinh viên học ngành Thương mại Quốc tế nổi tiếng trong ký túc xá, người được mệnh danh là ‘Thần Ngủ’ - Lạc Thưởng Nhi và người nữa được gọi mà ‘Giáo chủ’ giấc ngủ là Hàn Triệt.


      Lúc Hàn Triệt tỉnh giấc hơn 8 giờ. Lạc Thưởng Nhi đưa kiệt tác mà vẫn tự hào từ tối qua đến giờ cho Hàn Triệt nghe. Hàn Triệt dụi hai mắt lim dim buồn ngủ, giọng coi thường:


      - Đây chẳng phải là tiếng giật bồn cầu thôi sao?! Thưởng Nhi, cậu nhàm chán quá hả?!


      Haha!! Vu Doanh, Liên Y và Lạc Thưởng Nhi cùng nhau cười lăn lộn...


      Câu trả lời này ngoài suy đoán của Lạc Thưởng Nhi, ngửa mặt ngã giường cười sặc sụa.


      Hàn Triệt vì sao các bạn lại cười to như thế, lắc đầu :

      - Điên rồi! Mấy cậu điên hết rồi!


      - Từ từ, cực phẩm còn ở phía sau, mau tới đây nghe!


      Lạc Thưởng Nhi hưng phấn, dùng sức rút tai nghe điện thoại ra, sau đó thanh từ từ vang ra.


      Hàn Triệt vừa đắp chăn vừa hỏi:

      - Mấy cậu sao dạy trễ vậy? học sao?


      - Hôm nay có tiết. Thầy Thẩm nghỉ có việc – Liên Y trả lời thờ ơ, lắng tai nghe tiếng thu của Lạc Thưởng Nhi.


      Điện thoại yên ắng hồi, sau đó vang lên tiếng hét hung dữ:

      -- Hoa! Hoa!! --


      Đây ràng là giọng của Liên Y!


      Mặt Liên Y ngơ ngác: “Cái này... là giọng mình?!”


      Vẫn chưa hết, mấy giây sau:

      -- ... Hoa... Người ta... .... --


      Tiếng ghi của Liên Y nghe buồn nôn, hai người kia trợn mắt há miệng nhìn nhau, tay chặn chặn cổ họng.


      Liên Y cũng choáng váng, lắp bắp :

      - Cái đó... phải mình... là mình đâu[吧]...


      Hàn Triệt giải thích dùm Liên Y:

      - Dĩ nhiên phải ba[爸] cậu, là giọng của cậu. Còn gì hay ?


      (*) chữ 吧 và 爸 (cha, ba) đồng , đều đọc là ‘ba’


      Lạc Thưởng Nhi nhìn Hàn Triệt mỉm cười đầy thâm ý, nghe tiếp ---


      -- "PIU ! PIU ! PIU ! PIU ! PIU ! PIU ! PIU !" --


      thanh giống như đứa trẻ mô phỏng theo tiếng bắn súng, sau đó mọi người nghe thấy giọng Hàn Triệt lầu bầu:


      -- Đừng ồn ào... ngủ... ngủ .... --


      - Ha ha ha ha ha !!


      Vu Doanh và Liên Y ôm nhau cười nghiêng ngã, sao có thể hay như thế chứ!!


      Lạc Thưởng Nhi lại :

      - Chưa đâu, cái này phải mắc cười nhất.


      ấn ấn điện thoại vài cái, nghe thấy tiếng nghiến răng két két của Vu Doanh. Thói quen ngủ nghiến răng này của Vu Doanh, lúc đầu mọi người vừa ở chung đều bị dọa sợ, dần dần cũng quen. Đến khúc này Lạc Thưởng Nhi thả tay ra, cả ba đều có phản ứng gì, chăm chú nghe.


      Trong điện thoại vang vang tiếng ghi , là giọng hoảng sợ của Hàn Triệt:

      -- Đừng.... đừng ăn tôi!! --


      Sau đó giây, liền nghe thấy tiếng Vu Doanh mơ hồ thốt lên:

      -- Này... Còn dám chạy?! --


      biết là vô tình hay cố ý, hai câu mớ này lại ăn khớp đến thế!


      Vu Doanh và Liên Y cười thở nổi, Hàn Triệt cũng dở khóc dở cười:


      - Thưởng Nhi, cậu cả đêm ngủ, là vì vừa sạc điện thoại vừa thu cái này?!


      Lạc Thưởng Nhi đắc ý cực kỳ:


      - Đây chính là kiệt tác ngàn năm có ! Có câu nhiếp ảnh gia vì tha thiết muốn có bức ảnh hoàn mỹ như mơ ước mà trắng đêm ngủ đó thôi! Đây gọi là nghệ thuật!


      - Còn ‘nghệ thuật’ nữa chứ!! Phải là cậu làm chuyện xấu mới đúng! - Hàn Triệt gãi đầu tóc rối bời, dường như nhớ ra cái gì đó, – A!! Hôm nay cả ngày có tiết, chiều nay phải ông chồng cậu xuất ngoại sao? Cậu có định đến công ty gặp ta ? Tiện thể nhìn xem ta làm việc như thế nào, có phụ nữ nào khác bên cạnh ...


      Lạc Thưởng Nhi nắm chặt điện thoại, nụ cười mặt dần tan ra, im lặng suy nghĩ: “Đến Lang Hoa tìm ấy sao? Như vậy có làm phiền ấy ? Nhưng mà mình rất nhớ...”


      Hàn Triệt vốn chỉ là đùa. Nhìn lại thấy Lạc Thưởng Nhi suy tư mất hồn, bèn nghiêm chỉnh :

      - Mình thấy cậu cứ . đấy!


      Liên Y và Vu Doanh cười no cũng dần tỉnh táo lại, tán thành với ý của Hàn Triệt:


      - Đúng đó! Cậu ! Hiếm khi có ngày có tiết. Chiều nay ta rồi, hai người nửa tháng sau mới gặp lại. Mỗi lần nhìn cậu như hòn vọng phu mặt mũi như đưa đám, tụi mình đều biết làm gì cho cậu.


      có nên ?


      ***


      Lạc Thưởng Nhi ngẩng đầu nhìn tòa nhà Đại Lang Hoa cao 28 tầng.


      Lạc Thưởng Nhi điện thoại cho . mặt được các bạn cổ vũ, mặt khác rất muốn gặp ...


      Lạc Thưởng Nhi quyết định đến quầy tiếp tân, lễ phép hỏi thăm:


      - Tôi có hẹn trước, cho hỏi tôi có thể gặp chủ tịch Văn được ?


      cười tươi nhìn Lạc Thưởng Nhi hỏi:


      - Xin hỏi, muốn tìm chủ tịch Văn là vì việc công hay việc tư vậy?


      - Việc tư... – Lạc Thưởng Nhi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.


      - Chủ tịch cùng hội đồng quản trị chuẩn bị cho lịch trình chiều này. Như vậy , tôi giúp gọi điện thoại cho trợ lý giám đốc hỏi thăm thử. Tiểu thư, có thể cho tôi biết họ tên của ?


      - Lạc Thưởng Nhi.


      Lạc Thưởng Nhi biết kỳ đến tìm Văn Trạch nhất định dễ gì gặp được. Tiếp tân tuy rằng phục vụ rất khách khí nhưng trong ánh mắt tràn đầy đánh giá và nghi hoặc.


      - Tiểu Nguyệt, chủ tịch có khách... À được... Chào ngài, Tổng giám đốc! Là như vầy...


      Khiến cho Lạc Thưởng Nhi bất ngờ vô cùng, đó là xuất ngoài ý muốn của Sử Lan Khả. ấy nhanh như gió, tóc quăn dài rối tung xõa vai lưng, phong cách nổi bật.


      Lạc Thưởng Nhi ngơ ngác hồi, mới nhớ tới phải chào hỏi:

      - Chào chị Khả Khả.


      Sử Lan Khả gật đầu xem như đáp lại, vội vàng :


      - Nhanh theo chị lên lầu, Văn Trạch mới vừa vào phòng họp, may là chị quay về tìm thư ký giữ tài liệu họp, nếu em chỉ có thể đợi.


      Lạc Thưởng Nhi lời cảm ơn, vô cùng cảm kích Sử Lan Khả.


      Phòng làm việc của Văn Trạch ở tầng cao nhất, đúng là chỗ cao lạnh lẽo.


      Ngẫm nghĩ lại, gần đây hẳn là bận đến mức thấy được ánh mặt trời. Nhất định áp lực công việc rất lớn, biết rốt cuộc có phải bán mạng làm việc hay nữa...


      Sử Lan Khả cũng vào chung với , vội vã đưa đến phòng, vội vã rời .


      Thâm tâm Lạc Thưởng Nhi rối loạn, suy nghĩ khi Văn Trạch mở cửa vào, lời gì động viên . thầm làm nháp vài lần trong lòng.


      Bỗng nhiên lúc này cửa mở ra.


      Văn Trạch tay vẫn nắm vặn cửa, kinh ngạc nhìn . Hai người nhìn nhau, nhất thời quên mất phải gì.


      Thời gian giống như trôi qua rất lâu, lại giống như chưa được bao lâu. Lúc Lạc Thưởng Nhi còn thất thần nhìn người trước mặt âu phục nhã nhặn, Văn Trạch kinh ngạc lúc, lập tức liền ôm chầm lấy ngơ ngác vào lòng.


      - Sao em lại đến đây? – Văn Trạch tựa lên bả vai gầy gò của hít hơi sâu.


      Lời Lạc Thưởng Nhi chuẩn bị lúc nãy giờ đây quên sạch, chỉ ôm chặt lên tiếng.


      Văn Trạch ôm hông , đầu nặng nề đặt lên vai , hai chân thon dài bước mặt đất, kéo theo thân thể cứ như khiêu vũ, giọng mềm mại lại giống như làm nũng:


      - Sao em lại đến đây? – Văn Trạch lặp lại lần nữa, giọng khàn khàn, tràn đầy nhu tình.


      Lạc Thưởng Nhi vỗ sống lưng Văn Trạch, hình ảnh tuấn mà ngày nhớ đêm mong đột ngột xuất trước mặt, làm quên mất phải gì.


      Vừa nghĩ đến sắc mặt của tiều tụy, mệt mỏi như vừa mới ngủ dậy, trái tim như bị ai đó nhéo đến khó chịu, đau lòng hỏi:


      - ngủ đủ giấc sao? Chú Văn của em ngoan ư?


      - rất ngoan, nhưng nhớ em quá...


      Văn Trạch cọ qua cọ lại vai , ôm lấy từng bước từng đến phòng nghỉ bên hông phòng làm việc.


      Lạc Thưởng Nhi ý thức được mình bị đẩy ngã, sau đó bị môi Văn Trạch vây lấy. hôn lên môi mềm của . Hôn đến mức khiến tự chủ khép hờ đôi mắt. Hôn đến mức khiến hai gò má ửng hồng.


      Lạc Thưởng Nhi nghe từ dưới cổ mình truyền đến giọng trầm ấm:

      - Em có nhớ ? Hử?


      đẩy ra chút, luồng tay vài mái tóc ngắn đen nhánh, sờ lên cái trán bóng loáng của , vuốt ve bờ môi khi cười lên hai lúm đồng tiền má.


      bắt bàn tay di chuyển khắp mặt , nhìn sâu vào mắt , bướng bỉnh như đứa trẻ hỏi:

      - cho biết, có nhớ hay ?


      Lạc Thưởng Nhi nhìn sâu vào đôi mắt suốt đáy của , nhấc người dậy chút hôn lên chóp mũi :

      - Em mỗi ngày đều là chuyện... Đó là nhớ đến ...


      Văn Trạch gần như điên cuồng, lại tiếp tục hôn lên môi Lạc Thưởng Nhi, nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, cực kỳ nhiệt tình...
      Kimiko, song ngư, Trâu4 others thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 23: bé ngốc của tôi


      Đến khi môi hai người lại tách ra lần nữa, tay Lạc Thưởng Nhi vô thức đặt nút áo của Văn Trạch muốn cởi nó ra. Văn Trạch hơi kinh ngạc trước hành động này của Lạc Thưởng Nhi, bắt lấy bàn tay mềm mại của , miễn cưỡng khống chế cảm xúc của mình, khàn giọng :

      - được, thể làm ở đây...


      Lạc Thưởng Nhi mở to đôi mắt mê man nhìn Văn Trạch.


      Văn Trạch cúi đầu, nhắm mắt rồi lại hôn lên đôi môi phảng phất mùi hương hoa quả mê người của Lạc Thưởng Nhi, quyến luyến thôi, sau đó mới kéo ngồi dậy :

      - Khăn trải giường này tuy được thay thường xuyên. Nhưng những lúc làm việc mặc nguyên quần áo như vậy mà ngủ, có sạch . Ngoài phòng làm việc cũng có người quấy rầy, khéo dọa em sợ.


      Lạc Thưởng Nhi ngơ ngẩn, nghe ràng trong giọng của Văn Trạch tràn đầy chăm sóc và thân thiết. Nhưng vừa nghĩ tới lúc nãy mình hơi mất tự chủ ...

      được nhìn! Mắc cỡ chết được! Lạc Thưởng Nhi che gương mặt nóng bừng. Lúc này hâm mộ những lão thổ địa trong phim Tây Du Ký, bởi vì quả thực chỉ muốn độn thổ cho rồi...


      Sau này trong cuộc sống hôn nhân, Lạc Thưởng Nhi mới dần dần hiểu ra, Văn Trạch đối với chuyện vợ chồng ân ái vô cùng cẩn thận. Với , đây là việc vô cùng thuần khiết và thiêng liêng. coi trọng việc này như vậy hoàn toàn xuất phát từ lòng tôn trọng và săn sóc của mình đối với vợ, thành hết lòng, chứ đơn thuần chỉ là thỏa mãn vọng của người đàn ông.


      Văn Trạch nhìn dáng vẻ ‘chỉ muốn độn thổ cho xong’ của Lạc Thưởng Nhi, ôm lấy cười vang:

      - rất bất ngờ, gặp được em càng vui vẻ. Em biết , 3 giờ chiều nay phải lên máy bay. nghĩ biết có nên gọi cho em hay em lại tới đây rồi.


      Lạc Thưởng Nhi chu môi :

      - bận rộn quá mức rồi đó!


      dựa vào lồng ngực , tùy ý để dẫn tham quan thế giới của riêng của mình.


      Văn Trạch nhìn Lạc Thưởng Nhi hiếu kỳ đánh giá cách bố trí trong phòng, cười cười :

      - Sao thế? vợ bé của hài lòng sao?


      Lạc Thưởng Nhi lắc đầu, cố tình để ý đến :

      - phải hài lòng mà là bất mãn! Nhìn là biết tự chăm sóc tốt cho mình rồi.


      đến góc trong phòng. Nơi bé đẹp đẽ này còn có cả tủ chứa đầy rượu? là khá xa xỉ.


      Văn Trạch buông ra, mặc cho cứ cầm hết chai này đến chai khác, hết mở nắp ngửi ngửi, rồi lại nghiên cứu thiết kế chai rượu.


      Văn Trạch đến gần , nhéo chóp mũi của :

      - Y như cún con! Dạo này bận quá. Hết tháng này mọi thứ ổn định hơn. Các chiến lược kinh doanh hằng ngày của tập đoàn cũng được thông qua, cần phải tốn quá nhiều tâm sức nữa. Gần đây vấn đề đàm phán của các chi nhánh ở hải ngoại và lượng công việc rất nặng nề, vì vậy cần phải qua đó xem thử thế nào.


      Lạc Thưởng Nhi bỗng nhiên biết gì cho phải, ngơ ngác nhìn chai rượu trong tay, lời nào.


      Văn Trạch nhìn nhãn hiệu chai rượu trong tay Lạc Thưởng Nhi, liền :

      - Đó là tiếng Pháp.


      - À – Lạc Thưởng Nhi đặt chai rượu lại, giọng có vẻ mất mác – chỉ hết tháng này thôi sao?


      Văn Trạch ôm lấy từ phía sau, tư thế này khiến cảm thấy ấm áp và an toàn. vùi đầu vào trong lồng ngực rắn chắc của , dường như cả thế giới của được vây lấy, cam lòng rời khỏi vòng tay ấm áp này.


      - bé ngốc của !! tất nhiên quên sinh nhật em! Tin , đến ngày đó nhất định trở về.

      Lòng Lạc Thưởng Nhi khẽ run lên. lại biết!


      Văn Trạch là người khi toàn tâm toàn ý làm được. vậy có nghĩa là, tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành lời của mình.


      Lạc Thưởng Nhi nghiêng đầu ngã vào trong lồng ngực Văn Trạch, :

      - Sao lại tốt với em như vậy? Chuyện gì cũng nghĩ cho em. làm vậy khiến em cảm thấy mình rất ích kỷ, rất hiểu chuyện.


      Văn Trạch ôm đầu Lạc Thưởng Nhi, vuốt theo mái tóc :

      - đúng! Em chính là bé đáng nhất, tốt nhất mà từng gặp.


      Lạc Thưởng Nhi nở nụ cười buồn bã trong ngực , bỗng nhiên nhớ đến gì đó, đẩy Văn Trạch ra, kéo đến bên túi xách :

      - Em có thứ này cho !


      Văn Trạch nhìn thấy lấy ra cái khăn quàng cổ được cuộn tròn, kinh ngạc :

      - Em đan xong!!


      Lạc Thưởng Nhi liếc mắt nhìn :

      - Sao nào? cho rằng em hoàn thành được nhiệm vụ giao hả?


      bung chiếc khăn quàng cổ màu trắng lông Lạc đà ra, từng mũi đan đều chất chứa nỗi nhớ nhung và cảm kích của đối với .

      quay về phía Văn Trạch, giơ khăn quàng cổ lên:

      - Nào! quàng lên thử xem.


      Văn Trạch phối hợp cúi đầu xuống để Lạc Thưởng Nhi quàng lên cho mình.


      cảm nhận được cổ có lớp lông nhung mềm ôm lấy, ngứa cũng rát. thích thú sờ sờ chiếc khăn quàng cổ mềm mại cười :

      - À, ấm quá! Rất thoải mái! Tay nghề của bà xã quả nhiên tầm thường....


      Lạc Thưởng Nhi cũng cười. Bình thường đàn ông mang khăn quang cổ màu trắng trông có vẻ rất điệu đà như con , nhưng biết vì sao lại thấy màu trắng rất hợp với Văn Trạch của .


      Vừa nhìn thấy rất sạch , rất thấu đáo.


      Màu trắng này, ngoài ý muốn càng làm cho hình tượng của Văn Trạch càng thêm ấp áp lên.


      dịu dàng :

      - Thích tốt rồi.


      Bỗng nhiên Văn Trạch nắm chặt tay cười cười, trong mắt lóe lên ánh sáng, cánh tay từ chiếc khăn quàng cổ hạ xuống, với Lạc Thưởng Nhi:

      - Phu nhân đợi lát, ta cũng có lễ vật muốn tặng nàng!


      Lạc Thưởng Nhi tò mò theo Văn Trạch trở lại phòng làm việc, nhìn từ trong bàn làm việc lấy ra hộp , giống như là đồ trang điểm.


      Văn Trạch :

      - Trước khi kết hôn mua nó từ Ý, muốn tặng em làm tín vật trao đổi.


      Lạc Thưởng Nhi cầm nó nhìn xung quanh, dòng chữ tuýp kem đọc hiểu, nhưng nhìn nó hơi quen mắt, hỏi:

      - Cái này là... kem dưỡng da tay sao?


      Văn Trạch yên lặng chút rồi :

      - Có muốn thử chút hay ?


      Lạc Thưởng Nhi gật đầu, đây là quà Văn Trạch tặng cho làm tín vật mà!


      cẩn thận dè dặt vặn cái nắp, bóp ra chút kem trong sáng lóng lánh, lại cẩn thận dè dặt bôi lên bàn tay. Thứ này nhìn có vẻ rất quý, chỉ có ống xíu. Tuy rằng phải Văn Trạch đặc biệt mua cho , nhưng vẫn rất vui vẻ, rất thỏa mãn.


      Cảm giác có hơi trắng mịn, nhàng xoa đều lên mu bàn tay, sau đó đưa lên mũi ngữi thử. A, mùi hương thanh thanh, có hơi đặc biệt, cảm giác kỳ lạ như thế này chẳng lẽ là do Văn Trạch tặng nó sao? Lạc Thưởng Nhi ngây ngô cười khúc khích.


      Nhưng khi thấy Văn Trạch cố nén cười đến mức vẻ mặt cũng biến dạng, rốt cuộc cũng nhận ra kỳ lạ ở chỗ nào:

      - đùa bỡn em?!


      Văn Trạch cười ha ha, lắc đầu :

      - đâu có!


      Lạc Thưởng Nhi như hổ rình mồi, ép hỏi:

      - Cái này rốt cuộc là cái gì?!


      Văn Trạch cũng chỉ cười thôi mà thể thở nổi.


      Lạc Thưởng Nhi chán nản, bởi vì biết đây là gì rồi!


      Văn Trạch lại dám lừa mua kem dưỡng da tay cao cấp từ nước ngoài về?!


      Cái này ra chỉ là tuýp kem đánh răng của khách sạn mà thôi!


      Lạc Thưởng Nhi vứt bỏ “đạo cụ” mà Văn Trạch dùng để đùa bỡn , lạnh lùng hỏi:

      - Trêu em như vậy rất vui đúng !!


      Văn Trạch ‘ăn có’ gật đầu, cực kỳ nghiêm túc :

      - Phải, rất vui – xong lại cười phá lên, để ý vẻ mặt hờn dỗi của Lạc Thưởng Nhi, tiến đến bước xoa đầu , thái độ cực kỳ đáng ăn đòn, cười đến run cả người – đây là kem dưỡng da tay... là em tự ... ha ha ha ha!!


      Văn Trạch, rốt cuộc bao nhiêu tuổi hả?! Lạc Thưởng Nhi gần như phát điên.


      Đúng lúc này Sử Lan Khả gõ cửa, bước vào còn có vài vấn đề bàn bạc bên ngoại thương cần Văn Trạch quyết định.


      Ánh mắt Văn Trạch lưu luyến nhìn Lạc Thưởng Nhi rất lâu. Sử Lan Khả thấy vậy bèn lịch rời khỏi.


      Cuối cùng, vẫn kiềm chế xúc động muốn hôn Lạc Thưởng Nhi lần nữa. chỉ giúp chỉnh lại áo ngoài, vuốt thẳng mái tóc dài của , động tác cẩn trọng giống như chạm vào pho tượng nữ thần.


      Lạc Thưởng Nhi cúi đầu, nghe :

      - Em trở về .


      ra có rất nhiều lời muốn , nhưng biết nên nhiều.


      Lạc Thưởng Nhi lúc này mới nhận ra từ khi Sử Lan Khả rời , vẫn cứ nắm chặt vạt áo của Văn Trạch.


      chậm rãi buông tay ra, trong lòng bàn tay là lớp mồ hôi mỏng.

      Cho dù nỡ, cũng phải buông tay. Văn Trạch phải chỉ là người đàn ông của . quân vương, quốc gia của cần , thể trở nên hiểu chuyện như vậy.


      Lạc Thưởng Nhi từng chút từng chút hít khí vào. Mắt ngấn nước, có dũng khí ngẩng đầu nhìn Văn Trạch.


      Văn Trạch rất muốn ôm lấy , hôn . Nhưng dám.

      Đối với con vừa mới biết lần đầu mà , phải kìm nén nước mắt để đối mặt với chia ly là chuyện rất tàn nhẫn. Giờ phút này, hy vọng Thưởng Nhi của rơi nước mắt, cũng nhẫn tâm nhìn Thưởng Nhi của cố gắng kiên cường. chỉ có thể để loại cảm giác mâu thuẫn này tùy ý này tràn ngập trong nội tâm đầy chua xót của mình.


      Lạc Thưởng Nhi cắn môi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn :

      - Lần này trở về, nếu lại tặng em tuýp kem đánh răng, coi chừng em đánh !!


      Văn Trạch bật cười, gật đầu :

      - Vậy em cứ chờ !


      Văn Trạch sai trợ lý đưa đến bệnh viện thăm ba, giở trò thể có ‘ông xã’ lại quên ‘ông ba’, nếu có cảm giác tội lỗi.


      Nhưng ra là sợ mình trải qua đơn.


      Sau thời khắc ngắn ngủi mà hai người cùng trải qua tại đây, Lạc Thưởng Nhi càng thêm xác định, trái tim trong còn chỉ vì mà đập nữa.


      Lạc Thưởng Nhi nhìn ra ngoài xe xa dần khỏi tòa nhà, nhìn ánh nắng mặt trời ban trưa có hơi chói mắt, sáng rực rỡ đến chói lọi, ý thức được mùa xuân đến gần.


      mò tay vào túi áo, phát bên trong có tuýp kem đánh răng lúc nãy.


      Sau khi máy bay Văn Trạch cất cánh, Lạc Thưởng Nhi rốt cuộc cũng hiểu ra, Văn Trạch đùa giỡn đáng như vậy trước khi chia tay, mục đích là cho biết đối với hy vọng, giống như lần chia tay lúc trước.


      hy vọng, ly biệt khiến quá thương cảm. Hy vọng có thể tươi cười chờ ngày trở về, trở lại bên cạnh ...
      Kimiko, Yuki_Ran, song ngư5 others thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      ba rất thất vọng.

      Lạc Thưởng Nhi gật đầu lia lịa, thiếu chút nữa là bị sái cổ luôn rồi.

      Lạc Bỉnh Hằng bật cười:


      - Con ngốc! Chọn ngày dẫn Văn Trạch tới chào ba vợ !


      Diêu An Nhiên lẳng lặng đứng trước cửa. Nhóc Lạc Sinh ngẩng cao gương mặt trẻ con đáng lên nhìn nhìn. Cậu nhóc hiểu. Tại sao mẹ lại khóc?
      Kimiko, Yuki_Ran, song ngư5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :