1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 111: ý trong tranh (tếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ vuốt vuốt đầu, lại thấy bóng dáng người bên gối, nàng mở miệng gọi người, "Nhã nhi, Ngọc nhi."

      "Chủ nhân, bọn nô tỳ đây, ngài tỉnh ngủ rồi ư?" Hai nha đầu từ gian ngoài bước vào, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nàng.

      "Trầm Ngạn Khanh đâu?" Cũng biết thành thói quen từ khi nào, việc đầu tiên sau khi rời giường chính là tìm người.

      Phượng Ngọc nhịn được trêu ghẹo: "Chủ nhân tốt à, đây phải là thương nhớ - khắc gặp như cách ba thu chứ?"

      Lý Minh Kỳ thoắt cái đỏ thẫm mặt, "Ai nhớ chàng chứ, các ngươi bớt dát vàng lên mặt chàng ."

      Phượng Nhã trừng mắt liếc nhìn muội muội cái, bản thân cũng nhịn được cười, "Cung chủ cùng mấy vị Đường chủ xuống núi, nhưng là có chuyện gì."

      Lý Minh Kỳ vỗ vỗ đầu, rốt cục cũng nhớ ra, hôm nay Vô Trần Tử muốn xuống núi ngao du, mấy vị đệ tử thể đưa tiễn, dù đứng xa ngóng trông nhìn cái cũng tốt, "Ta biết rồi." Đoán được nơi , nàng cũng hỏi nhiều thêm.

      "Chủ nhân, hiếm khi thời tiết tốt, ăn điểm tâm xong, bọn nô tỳ hầu ngài dạo trong cung, được ?" Phượng Nhã vừa cười vừa đỡ nàng đứng dậy.

      "Tốt lắm." Thời gian gần đây, nàng cực ít lại, cửa viện lần cũng chưa hề bước qua.

      "Chủ nhân, nô tỳ giúp ngài mặc quần áo." Phượng Ngọc cười gian, trong lòng ôm bộ quần áo mới.

      Lý Minh Kỳ nhìn quần áo trong tay nàng ta, lại cúi đầu nhìn nhìn bụng hơi lộ ra của mình, "Ngọc nhi, vẫn nên đổi bộ quần áo khác thôi."

      Phượng Ngọc cười kéo giúp dải tóc dài đến eo của nàng, : "Chủ nhân tốt à, lúc này mặc còn đợi khi nào đây?"

      "Đồ láu cá." Lý Minh Kỳ nghĩ thấy cũng đúng, duỗi thẳng cánh tay tùy ý các nàng ấy.

      Váy dài bâu màu hồng thêu hoa văn, đai lưng màu đỏ sậm, làn váy buông nghiêng, cổ tay áo và cổ áo dùng tơ vàng thêu hoa văn phức tạp. Lý Minh Kỳ chưa từng mặc loại quần áo kiểu dáng này, có chút thoải mái, được tự nhiên xoay vòng, "Đẹp lắm sao?"

      Phượng Nhã cười gật đầu, chủ nhân mặc như vậy, chỉ có vẻ ung dung cao quý, còn có vẻ tao nhã của riêng nàng, "Chủ nhân, ngài tự soi gương xem."

      Lại , bộ quần áo này là cố ý làm theo cầu của nàng, cùng bộ quần áo của Trầm Ngạn Khanh, chỉ giống nhau về chất liệu mà ngay cả kiểu dáng cũng giống.

      Phượng Ngọc cũng cười khen ngợi câu, "Chủ nhân, ngài nhìn cái, xem có biết mỹ nhân trong gương kia là ai ?"

      "Ba hoa, bới tóc lên giúp ta ."

      "Nô tỳ cũng có ý này."

      Búi tóc đen bóng vấn cao, cây trâm xanh thẫm ghim nghiêng.

      Người trong gương hóa thành người khác, phân là trong trẻo hay tao nhã chiếm ưu thế hơn.

      Lý Minh Kỳ nhìn gương mà cười, hai tròng mắt đen bóng sáng ngời, cả người tự nhiên toát ra khí chất tự tin, có thêm chút thi vị khó thành lời.

      Chỉ mấy tháng ngắn ngủn, nàng thay đổi rất nhiều.

      "Chủ nhân, lát nữa cung chủ trở về nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của phu nhân, nhất định lóa mắt." Phượng Ngọc đứng sau người nàng, cười.

      Lý Minh Kỳ có chút ê ẩm, mọi người đều nữ nhân xin đẹp vui vẻ, nàng nghĩ mình cũng nên thử thay đổi chút rồi.

      Trong Ngô Đồng hiên truyền ra tiếng cười ngừng, hai nha đầu ngươi câu ta lời khen ngợi đến mức mặt Lý Minh Kỳ đỏ bừng.

      cười cười thời gian liền trôi nhanh, lúc dùng điểm tâm, có mấy người khách đến Ngô Đồng hiên, bị Ám Long vệ trực tiếp ngăn ở bên ngoài.

      Nhóm Ám Long vệ còn chưa tiến vào thông báo, trực tiếp đuổi người, "Tuyết Nữ nương, nơi này phải nơi nàng nên đến, mời trở về ."

      Tuyết Nữ chắp tay sau lưng đánh giá nam tử trẻ tuổi chặn đường của nàng ta, ở Vô Trần cung, nàng biết có nhóm người được gọi là Ám Long vệ, hơn nữa người người đều thân thủ bất phàm, lúc này người ngăn trước mắt hẳn là thống lĩnh, nâng tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, giống như có chút buồn rầu, cuối cùng nàng ta , "Ngươi có tin ta thổi hơi là có thể đánh ngã ngươi ?"

      Thánh nữ của Y độc hàng đầu chỉ có hư danh, tính tình khó lường, có gì dám làm chứ? Nếu vướng mặt mũi của Phong Thiển Ảnh, nàng ta sớm xông thẳng vào, tội gì tốn nhiều võ mồm vô dụng? "Cung chủ của các ngươi mọn, sao lại phòng ta như phòng cướp thế?"

      Sắc mặt Ám Long vệ trầm xuống, đối mặt với uy hiếp của nàng ta cũng cảm thấy sợ hãi, mà có nhiều bất mãn với giọng điệu của nàng ta, Trầm Ngạn Khanh ở trong lòng bọn họ chính là thiên thần thể xâm phạm, bất luận kẻ nào cũng thể bất kính, "Tuyết Nữ nương, chú ý lời của ngươi, ngươi là người hiểu chuyện, nên biết lời nào nên , chuyện gì nên làm, nơi này phải nơi ngươi có thể dính vào, mời trở về ."

      Trầm Ngạn Khanh dạy dỗ thế nào? Chẳng lẽ cho bọn uống mê hồn dược?

      Tuyết Nữ nhíu mày, lời nên ? Chuyện nên làm? Việc này nàng nhất định phải làm, tự khuyên mình nhất định phải nhẫn nhịn, thể chấp nhặt cùng thị vệ, hiếm khi nhóm Trầm Ngạn Khanh đều ra ngoài có việc, nàng ta thể bỏ qua cơ hội này, khiêm tốn : "Thị vệ tiểu ca rất đúng, xin hỏi, giờ ta có thể vào ? Ta cam đoan có ác ý, hay là ngươi vào thông báo tiếng? Nếu Minh Kỳ chịu gặp ta, ta tuyệt đối dây dưa."

      Ám Long vệ đứng yên tại chỗ, Tuyết Nữ là nhân vật nguy hiểm, ai biết mục đích của nàng ta là gì? Nay cung chủ cùng mấy vị Đường chủ ở trong cung, bọn họ càng phải đề cao cảnh giác, "Tuyết Nữ nương đừng làm khó thuộc hạ, nương muốn gặp chủ mẫu, có thể chờ sau khi cung chủ trở về lại đến thăm."

      Tuyết Nữ chán nản, nếu Trầm Ngạn Khanh ở đây làm gì? đánh nhau sao? Nàng xem xét Ám Long vệ, cười : "Ngươi thông báo giúp ta đúng ? Tốt thôi, tự ta vào báo vậy."

      Ám Long vệ tiến lên ngăn nàng ta lại, đáng tiếc Tuyết Nữ chỉ giỏi dùng độc, tu vi của bản thân cũng hết sức lợi hại, nhún người tránh thoát đối phương tập kích, cao giọng hô: "Minh Kỳ nương, có thể gặp ?"

      Ám Long vệ đen mặt, bên người lại xuất hơn mười đồng bọn, vây quanh Tuyết Nữ, người người hùng hổ, có ý chỉ lời hợp liền ra tay giết chết.

      Tuyết Nữ quang minh chính đại đứng đó, mặc kệ bọn họ đằng đằng sát khí, ta cũng thèm đáp lại, chỉ chờ trong viện đáp lời.

      Lý Minh Kỳ kinh ngạc, ai gọi mình ở bên ngoài? Chẳng quan tâm đến việc dùng cơm, thuận tay đặt chén đũa xuống, "Ngọc nhi, ngươi ra xem là ai đến vậy? Sao lại vào?" Nàng chưa từng giao tiếp với Tuyết Nữ, đương nhiên biết giọng của nàng ta, lại càng nghĩ tới nàng ta chủ động đến tìm mình.

      Phượng Ngọc liếc qua qua tỷ tỷ, vẫn nghe lời bước ra cửa nhìn thoáng qua, sau khi vào phòng cũng có chút tình nguyện, rất muốn với chủ nhân là có chuyện gì, nhưng ngẫm lại, khẳng định giấu giếm được, đành phải ăn ngay : "Chủ nhân, là Tuyết Nữ, bị Ám Long vệ cản lại. Chủ nhân, ngài gặp vẫn hơn." Lúc chuyện cũng khép luôn cửa lại, cung chủ ở đây, vẫn nên ngăn nhân vật nguy hiểm ở bên ngoài mới tốt.

      Lý Minh Kỳ biết chút tâm tư này của nàng ta, bảo Phượng Nhã thu dọn bàn, nàng đứng dậy cười : "Đều là người nhà, ban ngày ban mặt nàng ta cũng dám làm ra chuyện xấu gì đâu, mời người vào ."

      sớm trễ, cố tình đợi mấy vị chủ nhân trong cung đều hết rồi mới đến, nhất định là có chuyện, hơn nữa hẳn còn là chuyện thể để cho bọn họ biết? Lý Minh Kỳ sinh ra tò mò với ý đồ của Tuyết Nữ.

      "Chủ nhân, thể gặp." Phượng Nhã cũng nóng nảy, vội bước đến giữ cánh tay nàng lại, vẻ mặt khẩn cầu.

      "Nếu nàng ta muốn đến làm chuyện xấu, các ngươi có muốn ngăn cũng ngăn được, nay nàng ta khách sáo tuân theo quy củ, gây ra chuyện gì đâu." Lý Minh Kỳ An an ủi hai nha đầu, thoáng sửa sang lại vạt áo, vội vàng ra cửa nghênh đón, nàng có chút gấp gáp muốn tiếp xúc gần gũi với Tuyết Nữ.

      Tuyết Nữ thay bộ quần áo màu xanh nhạt, tóc bạc cũng rối tung, cả người nàng ta tản ra hơi thở trong trẻo trong nắng ấm ngày đông, có loại xinh đẹp mâu thuẫn chấn động lòng người.

      Lý Minh Kỳ bước ra cửa nghênh đón, cười nhìn nàng ta, "Tôi tớ vô lễ, mong Tuyết Nữ nương đừng phiền lòng."

      Nhóm Ám Long vệ chỉ có thể quỳ xuống đất hành lễ, thể thêm mấy lời đuổi người gì đó, "Thuộc hạ bái kiến chủ mẫu."

      "Đều đứng lên , nơi này còn việc của các ngươi nữa. Tuyết Nữ nương, mời lối này." Vẻ mặt Lý Minh Kỳ hiền lành, nghiêng người bày ra tư thế xin mời.

      Tuyết Nữ cười khanh khách, "Xem ra, vẫn là chủ nhân biết lễ nghi. Minh Kỳ, ngươi cũng đừng trách ta mời mà tự đến nhé." Giọng điệu vô cùng thân thiết.

      Chiều cao của hai nàng cách biệt, chỉ có tính tình là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Lý Minh Kỳ theo bên cạnh, vừa tiếp xúc còn chưa đoán ra tính tình của nàng ta, nghe thấy lời này, cười : "Ngươi có thể tới thăm, ta vui mừng, sao lại trách ngươi chứ. Đến đây, vào nhà, chúng ta phải trò chuyện thân tình mới được."

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc sốt sắng đề phòng, hận thể tiến lên tách hai người ra.

      "Ngọc nhi, nhanh châm bình trà ngon mang đến đây."

      Phượng Ngọc khó chịu nghe chủ nhân dặn dò, dù sao cũng là nha đầu thượng đẳng từng được dạy bảo, giỏi đè nén cảm xúc, biểu ra mặt. Biết buổi sáng chủ nhân còn chưa ăn no, nghĩ thuận đường bưng chút điểm tâm đến, "Chủ nhân chờ lát, nô tỳ chút về ngay."

      Phượng Nhã lui lại mấy bước, đứng ở phía sau chủ nhân, cúi đầu lặng yên.

      Tuyết Nữ thấy Lý Minh Kỳ chút kiêu ngạo, trong lòng thêm thích, "Hôm nay ta tới là muốn tặng lễ vật, chúc mừng tân hôn của phu nhân."

      Lý Minh Kỳ bị vẻ mặt của nàng chọc cười, che miệng cười : "Ái chà, sao lại gọi thành phu nhân luôn rồi, đừng khách sáo, gọi Minh Kỳ vẫn dễ nghe hơn."

      " ngờ Minh Kỳ cũng là người dễ gần đến vậy." Vốn tưởng là tiểu thư ngàn vàng tam tòng tứ đức, ngờ vừa nhăn mày cười liền hoạt bát đến thế, mang theo linh khí của nữ nhân giang hồ.

      Quà tặng là bức họa, xét theo quyển trục hẳn là rất dài, Phượng Nhã nhận lấy đưa sang, "Chủ nhân, có cần xem ?"

      Tuyết Nữ nghe vậy nhìn nàng ta cái, cười với Lý Minh Kỳ: "Minh Kỳ, xem cũng sao."

      người giương cao chậm rãi mở bức hoạ cuộn tròn ra, tòa Tiểu Lâu ánh vào mi mắt, cảnh tượng quen thuộc ra. Tay Lý Minh Kỳ run lên, tim đập có chút hỗn loạn, mặt lộ vẻ gì, cười : "Bức họa này rất đẹp, Minh Kỳ đa tạ Tuyết Nữ tặng."

      Nàng chẳng hỏi gì sao? Cũng kinh ngạc sợ hãi? Tuyết Nữ bất ngờ, "Minh Kỳ, ngươi có thích ?"

      Lý Minh Kỳ thành thực gật đầu, ý vị sâu xa : "Ta rất thích."

      Tuyết Nữ vốn định giải bày khúc mắc, ngờ đức hạnh của nàng xuất sắc như thế, dấu vết đánh giá nàng từ đầu tới chân lần, quả nhìn ra điều gì, cười hỏi: "Minh Kỳ, ngươi tò mò sao?"

      Tò mò chứ, sao có thể tò mò đây.

      Lý Minh Kỳ cân nhắc nên mở miệng thế nào, vô cùng khó xử, Phượng Ngọc bưng khay từ bên ngoài bước vào. Bưng bình trà sữa mới pha và hai món điểm tâm ngon miệng đến, "Chủ nhân, lúc này ngài thể chịu đói, cũng đừng chăm chú chuyện quá, ăn chút điểm tâm lót dạ ." Biến thành trách Tuyết Nữ đến đúng thời điểm, rất đáng hoan nghênh.

      Lý Minh Kỳ cười : "Nha đầu nhà ta rất thích lải nhải, Tuyết Nữ, đến đây, uống chén trà nóng cho ấm."

      Tuyết Nữ đưa hai tay nhận lấy, tinh tế nhấp ngụm, hương sữa lan tỏa, mùi vị lưu ở kẽ răng, bên trong còn có vài vị thuốc " đến thứ tốt nhất Vô Trần cung, đầu tiên phải nhắc đến chuyện ăn uống, mọi thứ đúng là đều ngon nhất tốt nhất."

      " phải là nhờ phúc của Thiển Ảnh sao, huynh ấy nghiên cứu nhiều dược liệu, sau đó tất cả mọi người trong cung đều theo đó mà học phương pháp dưỡng sinh." Uống xong ly trà sữa nóng, mới hơi cảm thấy an tâm, rốt cục ánh mắt Lý Minh Kỳ cũng dời đến hình ảnh trong bức tranh kia.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 112: Lâu này chẳng phải Lâu kia
      Lam Phượng Hoàng

      Thường nghe về U cốc, trong cốc có tiểu Lâu, có người Lâu này có thể Thông Thiên, biết mọi chuyện lớn giang hồ, có thể thay đổi triều đại, người đời tung hô là người Thông Thiên. Người đời quá ngu muội, nếu người trong Lâu có thể Thông Thiên, vậy tại sao vẫn cảm thấy ‘Tiểu Lâu’ chỉ là tòa nhà?

      Bên trong thực im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất, chỉ có ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nhau.

      Lý Minh Kỳ lặng im, thầm đoán ý đồ của Tuyết Nữ, đoán thân phận của nàng ta.

      Tuyết Nữ sao, nàng ta suy tư lát, cảm thấy thú vị bật cười, "Minh Kỳ, chắc là, ngươi còn chưa biết tên ta, cũng biết thân phận của ta?"

      Ánh mắt chợt lóe, nàng quả là biết, những người khác đều gọi nàng ta là Tuyết Nữ, thể có nghi ngờ, chỉ là ai nguyện ý giải đáp cho nàng, khẽ vuốt cằm.

      "Ta họ Trọng, tên là Vân Tuyết, Tuyết Nữ là cách gọi của người thân, lâu dần cũng rất ít người gọi tên ta, mà ta cũng thường xuyên tự xưng là Tuyết Nữ."

      "Nhóm người Phong Thiển Ảnh biết tên của ngươi ?"

      "Bọn họ biết tên mà biết họ." Họ Trọng đại biểu cho điều gì? Đại biểu cho trận giết chóc kia, đại biểu cho việc vừa xuất liền khiến triều đình bất chấp tổn hao bao vây diệt trừ, "Thẩm đại cung chủ luôn cảm thấy ta lừa dối, lần này trở về, với ta luôn cố sống cố chết canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ ta có ác ý tổn thương tâm can bảo bối của , mà ra vậy cũng sai, quả ta có điều giấu diếm bọn họ, Minh Kỳ, ta là người trong U cốc."

      Theo lời xuôi tai của nàng ta, Lý Minh Kỳ chợt cảm thấy buồn phiền, nhấc bình châm trà, nhân đó mà cẩn thận suy nghĩ.

      Cái tên U cốc này đối với nàng cũng khá xa lạ, biết sợ?

      , những lời này cũng thể an ủi được nàng, nàng nhớ tới việc Trầm Ngạn Khanh đề phòng Tuyết Nữ, nhớ tới Nhất Ngôn đường, đột nhiên cũng nhớ tới hai từ sát thủ.

      Nhấp chén trà sữa thấm giọng, hai nàng đều chủ động mở miệng.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều cảm thấy có chút khẩn trương, phải cảm giác đề phòng khi đối mặt với nguy hiểm, mà là cảm giác khác, giống như chuyện sắp xảy ra sau đó thay đổi rất nhiều việc trong tương lai?

      Lý Minh Kỳ muốn biết quá nhiều, biết là phúc, lại nhịn được khó chịu như mèo cào trong lòng, ánh mắt lại dời qua bức tranh, nàng nhíu mày, "Bức họa này có tên là Tiểu Lâu, nhưng nó ."

      Lâu cao bảy tầng sao mà được? Nếu , sao lại gọi là Tiểu Lâu, liệu có ngụ ý gì?

      Tuyết Nữ luôn chờ nàng hỏi, đồng thời cũng thầm sắp sẵn lời , quả nhiên cái gì Minh Kỳ cũng biết. Nghe thấy lời nàng, ánh mắt chợt lóe, có chút ngoài ý muốn thấy nàng đúng điểm quan trọng trong khi chẳng biết gì, khỏi có thêm phần bội phục với nữ tử trước mắt, cười : "Minh Kỳ, ngươi đoán thử ."

      Lý Minh Kỳ chăm chú nhìn bức tranh, đỉnh Tiểu Lâu như đắp thêm đỉnh tháp, bốn phía chạm rỗng, xem kỹ ra, đó như có người đứng, là ai nhỉ? Nàng là người thích suy đoán, trầm ngâm : "Tiểu Lâu, có lẽ là tên người."

      Vừa dứt lời, trong đầu nàng ầm vang trận, như hòa vào tranh vẽ, tinh thần lại lần nữa đắm chìm vào trong đó. Tựa như đứng trước tòa Lâu đó, gió ấm phất qua bên má, bên tai là tiếng chim chóc trong trẻo, mũi tràn ngập hoa hương. Nếu hỏi nàng có cảm giác gì, đáp án chỉ từ, là ấm, từ tim lan tràn khắp toàn thân.

      Rốt cục Tuyết Nữ cũng thể duy trì vẻ bình tĩnh, vẻ mặt nàng ta từ kinh ngạc biến thành kinh dị, "Minh Kỳ, ngươi quả bất phàm."

      "Bức họa này có thể trợ giúp người ta tu luyện, quá quý giá, Minh Kỳ dám nhận, xin Tuyết Nữ hãy giúp ta trả lại." Lý Minh Kỳ từ trong bức tranh hoàn hồn, sắc mặt cũng nặng nề, thường công nhận lộc, đời làm gì có chuyện vàng rớt xuống đầu? nay nàng sống rất vui vẻ thoải mái, cũng muốn bị người khác khuấy đảo gây mưa gió.

      "Minh Kỳ, ngươi có gì muốn biết cứ việc hỏi, bức tranh này ta lấy lại." Tuyết Nữ cười tươi như hoa, lại lấy từ trong lòng ra vật, hai tay đưa tới trước mắt Lý Minh Kỳ, cất giọng thành khẩn: "Vốn lòng ta còn có điều nghi vấn, nay tận mắt nhìn thấy, cũng yên tâm, quyển bí kíp này cũng xin nàng nhận lấy."

      Tặng bức tranh còn đưa luôn bí kíp, là có ý gì?

      Lý Minh Kỳ thầm hoài nghi, cũng dám nghĩ đến việc kia, từ thân thể nàng yếu ớt, phải muốn bái sư, đáng tiếc vẫn luôn bị người từ chối, đều nàng phù hợp để luyện võ, cứ thế mà dần cắt đứt ý tưởng ra ngoài bái sư. Trước kia vội vàng bái sư ai muốn, nay lại có người tới cửa nhận nàng làm đồ đệ? Tương phản quá lớn, khiến nàng có chút khó xử.

      "Tuyết Nữ, ngươi và vị tiên sinh kia có quan hệ thế nào?" Quyển bí kíp tay khá nặng, bìa cứng, bên trong hẳn tráng lớp sắt mỏng, bên có ghi: Hạ bút thành binh, bốn chữ bằng bút lông bình thường, lại khiến người ta thấy nét chữ phóng khoáng, có thể hình dung người đó chấp bút viết, từng chữ đều ràng khắc sâu vào đầu người.

      trận đau đớn truyền đến, bên tai bỗng nhiên có tiếng đao kiếm đánh nhau.

      Lý Minh Kỳ nhịn được nhắm hai mắt lại, nàng biết, trong khoảng thời gian ngắn nàng thể mở quyển bí kíp này ra, mặc dù nàng chịu được, đứa cũng bị ảnh hưởng. Chỉ vẻn vẹn bốn chữ có uy lực lớn như thế, biết bên trong bất phàm thế nào.

      Quyển bí kíp này rất bình thường, nàng rất muốn xem, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như chỉ có như vậy, nàng mới có thể khắc chế dục vọng muốn lập tức mở bí kíp ra.

      vẫn có chút gượng gạo sao? Cũng phải, có nội công cao sâu làm cơ sở, muốn nhập môn, cửa vẫn khá cao.

      "Chủ nhân, ngài sao chứ?" Phượng Nhã cuốn cuộn tranh bỏ sang bên, thấy chủ nhân vuốt trán, mặt lại có vẻ mệt mỏi, liền lo lắng.

      Lý Minh Kỳ khoát tay áo, "Đừng lo, ta sao." Vận khí điều tức chút là khôi phục, ánh mắt rơi lên người Tuyết Nữ, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của nàng ta.

      Tuyết Nữ thở dài : "Ông ấy là Thất thúc của ta, hôm nay ta tới gặp ngươi chính là do thúc ấy nhờ cậy, muốn ta tự mình giao hai thứ này tận tay ngươi."

      "Vì sao?" Nàng vẫn luôn tự mình biết mình, có chỗ nào khiến vị tiên sinh kia coi trọng như thế?
      AliceNguyen, Minh Hồng, Halong-ngoc13 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 112: Lâu này chẳng phải Lâu kia (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ trầm ngâm, nhớ tới vị nam tử trung niên ngồi xe lăn kia, nhớ tới lời ông ấy , nhớ tới thăm dò của ông ấy, màn này phảng phất trước mắt, trong ý nghĩ chợt thoáng qua chữ ‘duyên’.

      Ông ấy cho nàng chữ duyên, duyên thế nào? Duyên thầy trò ư?

      "Minh Kỳ, thân thể Thất thúc ta bị thương nặng, chịu khổ nhiều năm, nhiều lắm chỉ còn ba năm dương thọ. Mấy năm nay thúc ấy tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm người hợp ý để truyền thụ y bát* của mình, đáng tiếc vẫn chưa toại nguyện, cho đến khi gặp ngươi, lòng thúc ấy mới an. Mấy thứ này ngươi nhất định phải nhận lấy, dù muốn chối từ, cũng mong ngươi tự mình trả lại cho thúc ấy." Vẻ mặt Tuyết Nữ ảm đạm, giống như làm bộ. (*vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)

      "Tiên sinh nên gọi thế nào?" Nàng có ấn tượng rất sâu với Thất thúc trong miệng Tuyết Nữ, bộ dạng và giọng của người nọ, vẫn chưa hề quên.

      Tuyết Nữ thở hơi dài nhõm, ánh mắt nhìn về phía nàng dịu vài phần, cười : "Thất thúc họ Trọng, tên là Thất Lâu, người quen biết thường gọi là Tiểu Lâu, tựa như việc mọi người gọi ta là Tuyết Nữ."

      "Bức họa này do ông ấy vẽ?" Lý Minh Kỳ buông mi mắt, cảm thấy có nhiều chỗ kỳ quái, nhưng kỳ quái ở đâu, nàng vẫn lắm.

      "Đúng vậy, bức tranh do tự tay tiểu thúc vẽ, ngươi còn gì muốn hỏi ?" Thời gian còn sớm, nhóm người Trầm Ngạn Khanh cũng sắp về rồi.

      "Tiên sinh ở nơi nào?"

      "Thúc ấy ở rất gần ngươi, chắc ngươi phải biết chứ." Tuyết Nữ trừng mắt nhìn, như ngươi biết ta biết, trăm ngàn lần thể để cho người thứ ba biết, "Có gặp hay đều do ngươi quyết định, Thất thúc , dù thúc ấy và ngươi có duyên thầy trò, nhưng vẫn phải xem ngươi có nguyện ý hay ."

      Ông ấy vì muốn nhận mình làm đồ đệ mới đến Thành Kỳ Sơn? Điều này khiến nàng thể nào tin được.

      "Ta cũng thích đùa, Vô Trần cung đề phòng nghiêm ngặt, Thẩm cung chủ lại sốt sắng bảo vệ ngươi, thuộc hạ của thúc ấy ai vào được, mà thúc ấy lại đứng tiện, thể lên núi, cho nên mới nhờ cậy ta chuyến, thay thúc ấy chúc mừng câu. Ta đến chỉ để truyền lời, đáng tiếc Thẩm cung chủ đối với ta ngàn phòng vạn chống, trước đó vài ngày còn suýt giết ta như giết giặc, ngươi xem có đáng giận ?" Tuyết Nữ buồn cười liếc mắt nhìn hai nha đầu cái, ánh mắt như , ta sợ các ngươi tố cáo đâu.

      số việc là bí mật, thể , sở dĩ thể nhận Lý Minh Kỳ, cũng chỉ vì tư chất nàng tốt, bên trong cũng có nguyên do khác.

      Trọng Thất Lâu cảm thấy mình mắc nợ Trầm Thiên Tư, mắc nợ Trầm gia, liền muốn bù đắp. Ông ấy sống bao lâu nữa, công lực cả đời thể tiễn theo quan tài, cho nên muốn thừa dịp còn sống mà làm thêm chút việc.

      Việc này, Lý Minh Kỳ đương nhiên thể biết, mà ngay cả Trầm Ngạn Khanh cũng hề biết.

      Lý Minh Kỳ uống ngụm trà, nén việc này xuống trước, tiếp đó thuận theo lời nàng ta mà cười : "Quả có chút đáng giận, ngươi để ta suy nghĩ cẩn thận, hai thứ này ta tạm thời nhận lấy vậy."

      "Minh Kỳ, ngươi nhất định phải nghĩ cho kỹ." Tuyết Nữ nhấn mạnh từng chữ, đến nay nàng ta làm việc chỉ luôn nhận loại kết quả, huống chi còn liên quan đến Thất thúc nhà mình.

      Lý Minh Kỳ trịnh trọng gật đầu đồng ý.

      Tuyết Nữ cười đáp lại, mục đích đạt thành, trời dần trưa, "Đến lâu rồi, nếu , Thẩm cung chủ về tới mất."

      Lý Minh Kỳ vội giữ nàng ta lại, cười : "Chàng về mặc chàng, ngươi ngồi mặc ngươi, hiếm khi mới đến được lần, tán gẫu với ta chút chuyện nhà , Vô Trần cung to như vậy, bằng hữu để chuyện ta cũng có, thực đơn." Nàng tò mò chuyện của Tuyết Nữ và Phong Thiển Ảnh lâu, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được chính chủ, nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ chút.

      " vậy, ta cần phải giúp ngươi giải quyết chút đơn rồi."

      "Ngọc nhi, lại pha bình trà mang đến đây ." Dặn dò xong, hứng trí cực cao nhìn Tuyết Nữ, "Tuyết Nữ, nếu ngại, ta muốn nghe chút về chuyện của ngươi và Phong Thiển Ảnh, sao có thể ở cùng nhau?"

      Tuyết Nữ cũng biết vì sao chẳng những ghét việc nàng gần gũi, ngược lại còn cảm thấy thực thoải mái, "Đều là chuyện cũ, ngươi muốn nghe, ta xem như kể chuyện xưa mà cho ngươi nghe."

      Mắt Lý Minh Kỳ sáng lên, bày ra tư thế rửa tai chăm chú lắng nghe.

      Gặp nhau hiểu nhau nhau, đều là duyên phận.

      Từ tư chất Phong Thiển Ảnh thông minh, hơn nữa bộ dạng cũng xinh đẹp, mặt ngọc da phấn, khiến người vô cùng thích.

      Vô Trần Tử ngang qua liếc mắt cái liền nhìn trúng, khi đó ông ấy vừa nhận Trầm Ngạn Khanh, nghĩ muốn giúp tiểu đồ nhi tìm bạn chơi cùng, bồi dưỡng tốt tương lai cũng là trợ lực, Phong Thiển Ảnh cứ vậy mà bái Vô Trần Tử làm sư.

      năm kia, Phong Thiển Ảnh rèn luyện thành tài, xuống núi về nhà mừng thọ phụ thân.

      Cùng năm, Tuyết Nữ cũng qua rèn luyện, trong lúc rảnh rỗi liền nhận nhiệm vụ.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 113: vì nàng mà biến thái
      Lam Phượng Hoàng

      Nắng ấm xuyên qua cửa sổ khắc hoa dừng thảm lông tơ thêu sợi vàng, Tiểu Bạch ỉu xìu nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía chủ nhân. Mà chú ý của Lý Minh Kỳ đều tập trung hết vào Tuyết Nữ, đương nhiên chú ý tới vẻ mặt đáng thương chờ đợi nàng cúi xuống vuốt ve của cún con đáng nhà mình. Tiểu Bạch uất ức trừng mắt, tự chạy chơi.

      "Ngươi và Phong Thiển Ảnh biết nhau bao lâu rồi?" Theo lời của Trầm Ngạn Khanh, Tuyết Nữ vô cớ mất tích hai năm, hai năm nay nàng ta làm gì?

      "Cũng bốn năm rồi." Tuyết Nữ có chút ngẩng ngơ, nghĩ cảm thấy, nay vừa nghĩ đến, bèn thể cảm khái thời gian dễ phai, đời người dễ tàn.

      Bọn họ quen biết bốn năm, thời gian ở cùng nhau được có bao lâu? lãng phí rất nhiều ngày đêm, điều duy nhất khiến nàng thấy may mắn là, luôn mực chờ nàng, cuối cùng vuột mất .

      Bốn năm tan tan hợp hợp, trong đó phát sinh rất nhiều việc ngờ, hai người có thể vượt qua rất nhiều trở ngại khó khăn để đến với nhau, cần có cảm tình chân thực và niềm tin cố chấp nàng cưới, chàng gả, vài ba câu căn bản thể những gian khổ trong đó.

      Tuyết Nữ nâng chén lên uống ngụm trà thơm, hương trà thoang thoảng, vào miệng ngọt ngào trong trẻo, vào bụng lại như dòng nước ấm, toàn thân dễ chịu. Chuyện xưa chìm đắm sâu trong biển lòng, từng ly từng tí kỷ niệm khi quen biết luôn cẩn thận nâng niu nơi đáy lòng, dốc lòng sắp xếp thành văn, cũng bởi vì năm tháng trôi qua mà mờ nhạt hoặc khiếm khuyết.

      Thanh danh của Lục Liễu Sơn Trang trong chốn giang hồ vang dội, người muốn kết giao đương nhiên ít. Vào ngày sinh thần của Phong Hoa Nam - Phong đại trang chủ, có rất nhiều khách đến thăm.

      Tuyết Nữ dịch dung thành lão bà tóc trắng xoá, xen lẫn vào trong đám người tìm kiếm người mình muốn giết, vừa tìm kiếm, vừa xem phong cảnh Sơn Trang. Lần này nàng nhận nhiệm vụ có chút thách thức nào, sở dĩ muốn nhận, có hai nguyên nhân, là rảnh rỗi muốn rời cốc du ngoạn, hai là có thể tìm người sống thí nghiệm loại độc mới.

      Tuyết Nữ khi đó còn trẻ, trẻ tuổi đương nhiên hăng hái, còn có chút cao ngạo, độc của nàng đều do nàng tự mình nghiên cứu chế tạo, màu vị, người võ công cao sâu tới đâu cũng khó đề phòng được, trong thiên hạ có ai chỉ trong vài nhịp thở liền có thể giải được độc mà nàng hạ? Cho nên căn bản nàng chẳng việc gì phải lo.

      Nhưng việc gì cũng có lỡ như, ông trời thích nhất chính là trêu đùa.

      Nam tử trung niên xui xẻo bất ngờ phải nằm đau đớn rên rỉ, Tuyết Nữ ra tay xong liền chuẩn bị rời , nào ngờ được bị Phong Thiển Ảnh làm hỏng việc.

      Tuyết Nữ trợn tròn mắt tại chỗ, đầu tiên là thể tin, tiếp đến liền muốn tranh cường háo thắng. Mục tiêu chưa bị giết chết là chuyện , công phu dùng độc của mình bị khiêu khích là chuyện lớn, tuyệt đối thể tha thứ, phải tìm cơ hội so tài phen.

      Vóc dáng Phong Thiển Ảnh rất đẹp, thiếu niên tuấn, phong lưu phóng khoáng, ngang chốn bướm hoa luôn bị các nương chào đón, người đời đặt cho biệt danh là Ngọc Diện công tử.

      Hiếm khi mới có thời gian về nhà thăm người thân, rốt cục phải tu luyện, rảnh rỗi liền thích đến thanh lâu nghe hát khúc, uống chút rượu, chẳng gì hơn. Mặc kệ các nương khiêu khích giữ lại thế nào, vẫn rướt chút họa hoa đào nào. Thậm chí có hoa khôi nhào đến muốn cùng ái ân đều bị dịu dàng uyển chuyển chối từ.

      Tuyết Nữ muốn trả thù rồi sỉ nhục, lại tìm thấy biện pháp đến gần , nghĩ tới nghĩ lui liền vào thanh lâu thường đến mà ôm cây đợi thỏ.

      Phong Thiển Ảnh vốn cảm thấy bộ dạng mình rất đẹp, chưa từng nghĩ cũng có lúc bị sắc đẹp mê hoặc. Tuyết Nữ đẹp khiến ngẩn ngơ, nhìn chăm chú, ngay cả hô hấp cũng quên.

      Đêm hôm đó, mắt say tâm mê, Tuyết Nữ múa hát bài, da phấn má đào, ngượng ngùng e ấp.

      Sóng mắt mỹ nhân lưu luyến mời uống cạn rượu trong chén, vui vẻ đón lấy, khi vừa nhấc chén liền phát thích hợp, rượu trong chén chiết xuất từ loại thực vật hiếm thấy, ngửi mùi cũng trúng độc.

      Dịu dàng thơm tho mềm mại tuy đẹp, nhưng còn mạng mới tận hưởng được.

      Phong Thiển Ảnh nhấp chén thưởng thức, mỗi khi định uống lại tìm đề tài phân tán chú ý, trán Tuyết Nữ nổi gân xanh, cảm thấy mình bị trêu đùa.

      Cuối cùng hai người động đao kiếm ở thanh lâu, Phong Thiển Ảnh thương hương tiếc ngọc rốt cuộc nể chút tình.

      Tuyết Nữ thừa nhận mình đánh lại , vậy sao chứ? Hùng hổ gửi thư khiêu chiến , nội dung thi đấu là độc.

      Phong Thiển Ảnh nghĩ nàng chỉ đùa thôi, cho đến khi người trong võ lâm liên tiếp tìm xin thuốc giải, mới bừng tỉnh hiểu ra, đây là đấu độc mà nàng . Tuy phải là nhân vật chính phái gì, nhưng vẫn vì mong muốn của bản thân mà khiến người khác dấn sâu vào nguy hiểm, nên rất khó hiểu về việc Tuyết Nữ gây ra. Phong tiểu gia bừng lửa giận, nàng quá kiêu ngạo càn quấy, nhất định phải hung hăng trừng trị.

      Hai người vừa đấu liền đấu tháng, biệt hiệu Thánh nữ Y Độc của Tuyết Nữ bị Phong Thiển Ảnh đánh vỡ, nhận lỗi và bồi thường theo giao ước với .

      Phong gia vừa lòng, ấn tượng với nàng có thay đổi lớn, nghĩ rằng mỹ nhân dù có hơi kiêu ngạo, cũng bất chấp lý lẽ như trong tưởng tượng của , công phu dùng độc kể ra cũng có tiếng trong thiên hạ, đứng nhất, nàng có thể đứng thứ hai. Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng sinh ra loại tình cảm thấu hiểu lẫn nhau, muốn làm bằng hữu với nàng.

      Phong Thiển Ảnh hẹn nàng hôm sau thảo luận cách chế độc, nhận được trả lời là bóng lưng của nàng.

      Vừa bắt nạt nàng xong, nữ hài tử mà thôi, da mặt mỏng, rộng lượng bỏ qua.

      Kết quả sao?

      Hôm sau thấy nàng, hôm sau nữa cũng thấy nàng. . .

      Vì để gặp nàng, Phong Thiển Ảnh kéo dài hành trình quay về, suốt cả nửa tháng vẫn gặp được nàng, trong lòng Phong Thiển Ảnh chẳng dễ chịu gì.

      Lúc gặp lại, là đường quay về, nàng toàn thân áo trắng, dung nhan tiều tụy, vài công tử có mắt vây quanh bên người muốn lợi dụng nàng, nàng cũng hay biết.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 113: vì nàng mà biến thái (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Phong Thiển Ảnh bừng bừng lửa giận, chút khách sáo đánh đuổi bọn háo sắc, ngăn bước của nàng, hỏi nàng tại sao.

      Tuyết Nữ nhìn cái, gì, sau đó yếu đuối ngã vào lòng .

      Lần đầu tiên Phong Thiển Ảnh biết thế nào là hoảng hốt, ôm nàng tìm khách điếm, vừa chữa thương vừa đút thuốc cho nàng, lại kiêng dè “nam nữ hữu biệt”, thấy nàng ổn định liền trở về phòng của , nên biết rằng việc muốn làm, nên làm đều có thể làm được, cả người ngây ngô, nhẫn nhịn chịu đựng.

      Kết quả sao?

      Sáng sớm hôm sau liền phát , Tuyết Nữ lại từ mà biệt.

      Tức giận là đương nhiên, nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng.

      Phong Thiển Ảnh tìm kiếm như điên, dưới ánh chiều tà lại thấy nàng ngồi khóc bên hồ.

      Sao lại khóc? Là ai ức hiếp nàng? đứng sững ra, biết nên làm gì, muốn an ủi nàng, muốn ra mặt giúp nàng, nhưng biết nên bước đến thế nào? Thiếu niên mới nếm thử cảm giác , lần đầu tay chân luống cuống.

      Tuyết Nữ phát có người đến, gạt nước mắt, liếc mắt nhìn xoay người bỏ .

      Phong Thiển Ảnh giữ chặt cổ tay nàng, chết sống buông, cuối cùng đưa nàng đến ngôi nhà cỏ ở ngoại ô, lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, tràn trề vui vẻ say trận.

      Dưới ánh trăng, hai người lời.

      Phong Thiển Ảnh ôm bình rượu, tay phải cầm thanh kiếm, bước chân , đứng nơi nóc nhà nhìn trăng múa kiếm.

      Tuyết Nữ nhìn ra, dùng kiếm thể tình , lẳng lặng nhìn ngắm, thế giới u ám của nàng xuất khe nứt, qua đó le lói ánh sáng, tâm hồn thiếu nữ mềm mại trong cơn say.

      Có lẽ bởi vì say, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, tóm lại cùng điên trận, nâng mặt , nàng gọi, oan gia.

      Phong Thiển Ảnh nương theo cơn say mạnh mẽ ném kiếm, ném bình rượu, ôm lấy hông nàng, trúc trắc hôn.

      Cơn say đêm qua tựa như giấc mộng, sao lại là mộng, bởi vì lúc này chỉ còn mình , Tuyết Nữ tung tích. nghĩ, sao nàng luôn thích từ mà biệt vậy? Bực bội buồn chán, hận thể giăng lưới khắp thiên hạ để bắt người, sau đó trói chặt.

      Phong gia sa vào tương tư đơn phương, bởi vì đạt được, tính cách từ từ vặn vẹo, vì nữ tử biết tên họ, ăn ngon ngủ yên, biến dung nhan mình thành tiều tụy.

      Ba tháng sau, Tuyết Nữ xuất tại Thành Kỳ Sơn, mục tiêu: Phong Thiển Ảnh vô cùng nổi tiếng.

      Lý Minh Kỳ nghe mê muội, rót thêm cho nàng ta chén trà, Tuyết Nữ chính là khắc tinh của Phong Thiển Ảnh, ngờ Phong Thiển Ảnh thích bị ngược như vậy, nàng cảm thấy thú vị, càng thêm ưa thích Tuyết Nữ, "Sau đó sao? Ngươi ở lại chứ?"

      Tuyết Nữ gật đầu, đó là năm vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng, do ban tặng.

      Phong Thiển Ảnh muốn cưới nàng làm vợ, đáng tiếc thân nàng tự do, ngày đại hôn hôm đó, có người đến tìm, nếu nàng khư khư cố chấp ở lại, hậu quả chính là tai họa, dưới tình huống còn lựa chọn nào khác, đành phải rời . Nay nàng bước theo dấu chân của Thất thúc, hai năm thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, rốt cục thoát khỏi nhà giam, còn phải lo trước lo sau nữa.

      "Ngươi biết đó, ta mất tích hai năm." Tuyết Nữ lộ vẻ chán nản, "Lần nào cũng là ta rời trước, chàng lại chờ ta vô điều kiện, ta có lỗi với chàng."

      "Lần này trở về nữa chứ?" Lý Minh Kỳ biết nàng ta có nhiều lời khó , trong lòng ai mà có chút bí mật khó thốt thành lời chứ? Cho nên nàng hỏi.

      Tuyết Nữ lắc đầu cười, kiên định : " bao giờ nữa."

      Đinh đinh , loạt tiếng chuông trong trẻo dễ nghe truyền tới, tựa như hạt châu rơi bàn ngọc. Ánh mắt Tuyết Nữ cứng lại, tiếng vang truyền đến từ người Minh Kỳ, vừa nghĩ liền đoán được, nàng lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng trong trẻo vốn có, cười nhạt : "Là Thẩm cung chủ về nhỉ."

      Lý Minh Kỳ nâng tay nhìn nhìn chuông ngọc cổ tay, "Tuyết Nữ, ngươi có biết đây là cái gì ?"

      "Vẫn nên để Thẩm đại cung chủ tự mình cho ngươi biết thôi." Mấy chục năm trước, có quặng ngọc đào được khối ngọc dương, được cao nhân điêu khắc thành hai quả chuông ngọc, nam là dương, nữ là , dương chia lìa, bất kể cách nhau bao xa, nhờ vào ngọc liền có thể cảm nhận được tồn tại của đối phương, họ chính là linh hồn của nhau.

      Lý Minh Kỳ chỉ hỏi lần, hỏi rất nhiều lần, nhưng Trầm Ngạn Khanh vẫn năng thận trọng, khiến nàng bó tay hết cách.

      "Tuyết Nữ, hãy đối xử tốt với Thiển Ảnh. Trong bốn sư huynh đệ bọn họ, bình thường huynh ấy ưa vui đùa ầm ĩ nhất, kỳ thực huynh ấy lại sợ đơn nhất." Ấn tượng đầu tiên của Lý Minh Kỳ với Phong Thiển Ảnh cũng tốt lắm, trong chán ghét mang theo sợ hãi, sau đó dần dần tiếp xúc mới hoàn toàn hiểu được ngụy trang của , nhất là đêm hôm đó, thẳng thắn thành khẩn an ủi nàng.

      Nếu thành hôn cùng Trầm Ngạn Khanh, Vô Trần cung chính là nhà của nàng, đương nhiên quan tâm đến người nhà.

      Lòng Tuyết Nữ run lên, đau như kim đâm, Thiển Ảnh đau khổ, ngay cả Minh Kỳ cũng nhìn ra, sao mình có thể biết chứ? "Ừ, đừng lo lắng, ta nữa."

      "Hừ, tốt nhất nên như thế." Lời lạnh lùng ngang ngạnh từ ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó, cửa gió lại mở ra, khắp người Trầm Ngạn Khanh ứa hơi lạnh, trong sân phía sau quỳ đám Ám Long vệ đông nghìn nghịt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :