1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 107: Đấu
      Lam Phượng Hoàng

      Tô Diễn đứng cách hai bước bên cạnh, mở to hai mắt, nhìn tiểu sư đệ từ đầu đến chân lần, rất chân thành lương thiện nở nụ cười, "Tiểu sư đệ, ở đây, cả ở đây nữa." sờ sờ cằm, lại sờ sờ cổ mình, ngại học hỏi kẻ dưới, : "Thiển Ảnh, miệng sâu lớn vậy sao?" Màu rất nhạt, nhưng phải là rất đẹp mắt, vừa nhìn liền biết là kiệt tác của Minh Kỳ, đừng là đêm qua thừa dịp tiểu sư đệ ngủ mà gây ra nhé? Có thể giấu giếm được tiểu sư đệ đúng là dễ dàng, điều này cũng chứng tỏ, tiểu sư đệ hề đề phòng nàng.

      Phong Thiển Ảnh chỉ sợ việc còn chưa đủ lớn, nghĩa lớn ngang trời : "Lão Tứ, mau đến cho ca ca coi xem, sâu gì mà lớn gan thế, lại dám cắn người, nếu đúng thế, huynh dạy dỗ nó cho." Vốn nghĩ Minh Kỳ là con thỏ đơn thuần, ngờ cũng biết ăn thịt, cũng tệ, chuyện như vậy về sau vẫn nên làm nhiều chút.

      Hai vị Sư đệ là tìm ngược sao? cảm thấy càng ngày càng lạnh sao? Bất quá, suốt hai mươi năm tiểu sư đệ mới có lần gây trò cười như vậy, cười trận, thực có lỗi với tinh thần biết sợ của Minh Kỳ.

      Quân Nho nhịn nổi nữa, cười ha ha : "Sư đệ, tục ngữ oan có đầu nợ có chủ, nếu đệ tức giận, đừng tìm sai đối tượng."

      Trầm Ngạn Khanh đâu có ngốc, sao nghe ra bọn họ chế nhạo, phải chỉ vài dấu hôn thôi sao, đáng cười vậy sao? sờ sờ cằm mình, Kỳ Kỳ làm sao? Tâm tình trở nên vô cùng kỳ diệu. Có chút muốn cười, muốn ôm nàng hung hăng hôn vài cái, ai bảo nàng tác quái, lại dám để phu quân nhà mình mang dấu hôn đầy mặt ra cửa, chả trách sao gã rồi hai gã đều kỳ quái cười như cười.

      Vấn đề đâu còn có đó, hiểu rồi, tức giận hay chỉ cần dấu hiệu mà thôi, đường đường là cung chủ đứng đầu cung lại thành trò cười cho mọi người, sao có thể nhịn? "Mọi người rảnh quá phải ? Nên tìm chút chuyện cho mọi người làm nhỉ." Giọng điệu bình tĩnh lại có chút cảm giác cắn răng.

      Ba Sư huynh đệ vô cùng hiểu biết , đương nhiên bị dọa, ngược lại có chút ngạc nhiên về thái độ của , thế mà lập tức bước lên tẩn bọn họ trận.

      Phong Thiển Ảnh xoa bụng, khóe miệng càng nhếch càng lớn, "Úi chà, úi chà, bụng ta vẫn còn đau đây."

      "Do đói hay do vui sướng khi người gặp họa?" Tô Diễn trước nay vô cùng hiểu ta, vào lúc cần thiết tuyệt đối để ta tẻ nhạt biểu diễn mình.

      Trầm Ngạn Khanh chắp tay sau lưng, nhìn ra cảm xúc, hôm nay gọi bọn họ đến vốn để thắt chặt tình cảm, "Nếu các sư huynh hâm mộ như vậy, bằng người tiếp người, cùng xông lên ứng với lời thề có phước cùng hưởng ."

      Chịu gì cũng chịu thiệt! Đây là điều thứ nhất của cung quy Vô Trần cung, thân là cung chủ đương nhiên phải trước làm gương, thề sống chết bảo vệ mới đúng, "Sư đệ đây vừa lĩnh ngộ được điều, xin ba vị sư huynh chỉ giáo."

      Thân hình cao to như mọc rễ mặt đất, hai tay sau lưng đột nhiên xoay vặn, bàn tay trào ra lực hút, bông tuyết màu trắng tung bay cuồn cuộn ngừng tập trung vào lòng bàn tay , ngưng tụ lại thành viên, mức độ nguy hiểm gia tăng gấp bội.

      Nhóm Quân Nho ràng cảm giác được khí quanh thân thay đổi, so chiêu với tiểu sư đệ quả thể tùy ý qua loa.

      "Tiểu sư đệ, hẹp hòi mà, phải chỉ nhìn cái cười trận thôi sao." Phong Thiển Ảnh bực bội, nực cười, ai ở rảnh rỗi muốn bị đánh đâu.

      khí căng thẳng, hết sức căng thẳng.

      Tô Diễn liếm liếm môi khô, mắt to đen bóng híp thành đường, phát ra ánh lửa, "Nhị Sư Huynh, huynh đừng tiền đồ như vậy được ? Đại sư huynh, chúng ta cùng lên thôi." Biết thất bại thảm hại, cũng nhịn được hăng hái, so chiêu với cao thủ, đối với tu vi của bản thân rất có lợi, mặc dù trả giá là bị tẩn ba ngày xuống được giường, cũng chấp nhận.

      Quân Nho vỗ vỗ bả vai Tô Diễn, cảm xúc của Tam Sư Đệ rất ổn định, gần đây tính tình thường xuyên hấp tấp lại rất dễ nổi giận, biết đáy lòng sư đệ có con thú nóng lòng muốn xông ra, muốn dốc hết sức lực lần, "Bình tĩnh chút."

      Phong Thiển Ảnh nhảy ra rất xa, cách bọn họ xa, liên tục xua tay với Trầm Ngạn Khanh, cười lấy lòng: "Ngạn Khanh à, trong cung còn có khách đó, đừng để người ngoài nhìn thấy mà chê cười, đệ phải . Muốn đánh, đệ đánh bọn họ , ta tham gia đâu." nhất chính là mặt mình, nếu giống như lời tiểu sư đệ, cũng mang cái mặt đỏ bầm, rất khó mà cũng dễ nhìn, chủ yếu là, về rồi phải ăn thế nào với vợ đây? Đến lúc đó lại gây ra gia bạo, làm sao mà chịu nổi.

      Trầm Ngạn Khanh híp mắt, vẻ mặt nghiền ngẫm, ngôn từ bá đạo, "Ai dám cười." phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, băng nắm trong tay to bằng đầu trẻ sơ sinh, ước lượng trọng lượng trong tay, đủ rồi, nên thử với ai trước đây?

      Phong Thiển Ảnh dậm chân, nghiến răng nghiến lợi giả vờ tức giận : "Thường ngày ca ca thương đệ uổng công, đệ là đồ vô lương tâm."

      Quân Nho và Tô Diễn lau lau mồ hôi tồn tại trán, yết hầu như nghẹn lại, mắc ói hà, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng nức nở, hai người nhịn cười thầm thương tiếc ai đó.

      Phong Thiển Ảnh vuốt vuốt cái mũi bị chọi đau, tru lên tiếng, chống nạnh tức giận mắng, "Hai người khốn kiếp kia, còn chờ gì hả, mau lập trận với ta."

      Tô Diễn tức giận, "Ai bảo huynh tự nhào vô tìm phiền phức, cả đống tuổi còn trẻ con như vậy, bị đánh chết cũng đáng."

      mát thế, động tác tay cũng dám ngừng, nhuyễn kiếm run run được rút ra từ bên hông lập tức trở nên cứng rắn thẳng tắp.

      Bình thường Quân Nho cần vũ khí, hôm nay cũng hiếm thấy mà rút thanh trường kiếm từ giá binh khí.

      Trầm Ngạn Khanh thoải mái đứng trong sân, ung dung nhìn động tác của bọn họ.

      Bốn Sư huynh đệ thường xuyên thân thiết trao đổi võ nghệ, trước đây lúc so chiêu, khi Trầm Ngạn Khanh ở trạng thái phát điên, ba người bọn họ có thể đánh ngang tay với , đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví như khi trạng thái Phong Thiển Ảnh tốt, đánh lén thành công, bọn họ cũng có vài trận thắng .

      Đó là chuyện cũ, nay Trầm Ngạn Khanh toàn thân công phu biến hóa khôn lường, thiên hạ mấy ai chống được?

      Ba Sư huynh đệ đồng loạt xông lên, tạo thành kiếm trận hình tam giác vây quanh người ở giữa, bước chân hỗn loạn, thân hình thấp thoáng lúc xa lúc gần, công kích cũng hư hư , trong thời gian cái xoay người, ba thanh kiếm liên tục công kích hơn trăm lần, đáng tiếc vẫn chạm được đến gần Trầm Ngạn Khanh.

      Tô Diễn càng đánh càng hăng, gương mặt trẻ con đỏ bừng, người treo giữa trung khẽ hừ tiếng, nhuyễn kiếm được sử dụng biến hóa khôn lường, chứa kiếm khí mà phát ra, tích lũy đến mức độ nhất định, ầm ầm đánh tới đỉnh đầu tiểu sư đệ, "Tiểu sư đệ, tiếp của ta chiêu, Lạc Tinh thức." Kiếm khí tung hoành như sao băng rơi xuống, dồn dập như mưa to, khiến người ta chùn bước.

      Phong Thiển Ảnh cam lòng thua kém, giọng thầm : "Chọc đến tôn nghiêm của nam nhân, hôm nay nhất định thể để tiểu sư đệ toại nguyện, bằng cuộc sống sau này rất náo nhiệt." Cổ tay áo phất qua, như có sợi bông màu đỏ bị ném đầy trời, mũi đỏ bừng, khẽ quát: "Tiểu sư đệ, tiếp của ta chiêu, Mưa Bụi đoạt hồn."

      Quân Nho vẫn bình thản như thường, phối hợp với công kích của hai vị Sư đệ, cũng tung ra chiêu thức của mình, Huyền Thiết Trọng Kiếm đâm thẳng về trước, kiếm khí từ mũi kiếm bắn ra, tỏa thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, kiếm khí hư ảo và kiếm cùng đánh tới, cười : "Tiểu sư đệ, chiêu xác định thắng bại, Trục Nguyệt kiếm."

      Đối mặt với chiêu như sét đánh của ba người, Trầm Ngạn Khanh hề né tránh, đường đường chính chính đánh trả. Trong công kích của Ba vị sư huynh, khiến đau đầu vẫn là cái gọi là Mưa Bụi đoạt hồn kia.

      Độc dược của Phong Thiển Ảnh đứng đầu Thiên Hạ, lại khe hở, từ thuở thiếu niên, ngay cả sư phụ cũng từng , dù thân tu vi có đao thương bất nhập cũng thể vô độc bất xâm.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 107: Đấu (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      tay Trầm Ngạn Khanh lấy xu thế như sét đánh giơ lên, tay ngừng phát nội lực cuồn cuộn tạo hình như gốc Ngân hoa cổ thụ, đỉnh đầu hình thành vòng năng lượng, dùng để hóa giải độc khí công kích của Phong Thiển Ảnh. Ngay sau đó mũi chân chạm đất, xuất chiêu Ảo Ảnh Mê Tung thuật, bay vút lên trời, ngay lúc ngàn quân đánh tới tránh thoát kiếm khí của Trục Nguyệt kiếm đánh sau mà đến trước, Huyền Thiết Trọng Kiếm tựa như Đại hán say rượu đằng đằng sát khí đuổi theo , đạt mục đích tuyệt bỏ qua.

      ngờ công pháp của Đại sư huynh tiến bộ ít, nhưng vẫn chưa đến mức khiến vô lực chống đỡ, ngưng thần bế khí phát ra tiếng ‘ha’, đại hán say rượu lập tức biến thành bé trai ngoan ngoãn bị dẫm nát dưới chân.

      Trầm Ngạn Khanh khỏi cảm khái, cũng may đây là thanh kiếm bình thường, nếu Quân Nho có Thần Binh Lợi Khí tâm ý tương thông với huynh ấy, khẳng định dễ bị khuất phục, trừ khi dốc toàn lực áp chế.

      chỉ cảm khái lát, công kích chất chồng của Tô Diễn đến trước mắt, "Hay lắm, Tam Sư Huynh, tiếp của đệ chiêu, Gió tuyết Trời băng." Đây là chiêu thức công kích vừa mới lĩnh ngộ ra, mưa gió đầy trời hóa thành ngàn vạn lưỡi dao , điên cuồng liều chết xông tới, nhấn chìm bóng hình Tô Diễn.

      Tô Diễn sợ hãi mà còn lấy làm mừng, vừa mới so chiêu, ta cảm giác được trạng thái của mình có chút huyền diệu, còn chứa dấu hiệu đột phá. Tâm tùy ý động, nhuyễn kiếm trước người ta múa kín kẽ hở, trong lúc phòng thủ, lại có khe hở công kích, quát to: "Tinh trầm Địa chấn, Phong quy Vân ."

      Phong Thiển Ảnh và Quân Nho rời khỏi vòng chiến, ánh mắt Quân Nho sáng lên, có chút vui sướng, "Thiển Ảnh, đệ có nhìn ra , Tô Diễn và kiếm hòa làm rồi."

      "Ý huynh là, Tô Diễn đến mức Người Kiếm hợp nhất rồi sao?" Phong Thiển Ảnh đương nhiên cũng nhìn thấu huyền diệu trong đó, bước chân vốn muốn tiến lên tác quái lập tức liền dừng lại.

      Đương nhiên Trầm Ngạn Khanh cũng phát , cố ý muốn dẫn đường cho sư huynh nhập cảnh, vốn dùng năm tầng công lực nay lại tăng thêm tầng, "Phong Linh Dẫn." Băng tuyết trong tay ngưng đọng thành thanh trường kiếm, vô cùng sắc bén.

      Băng kiếm và nhuyễn kiếm chạm nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo, gió kiếm gào thét tỏa khí lạnh lẽo.

      Trường luyện võ khí xông mạnh mẽ, chiêu thức ùn ùn. Trong lúc nhất thời, hai người đánh khiến bông tuyết bay tán loạn, chưa kể chạc cây ngừng run rẩy, còn khiến rất nhiều người nhìn trộm, người giang hồ ở lại Vô Trần cung làm khách, xem mà kinh hồn táng đảm, Sư Phụ của bốn người này rốt cuộc là ai? Sao lại dạy dỗ ra nhóm đệ tử biến thái đến thế? Đáng sợ, là đáng sợ.

      Sâu trong đồng tử Tô Diễn bốc cháy ngọn lửa, lửa cháy càng lúc càng vượng, cuối cùng thoát khỏi trói buộc của thân thể, nội lực vốn khô kiệt bỗng khôi phục lại, thậm chí còn dồi dào hơn, đây là. . . đây là đột phá rồi sao? ta thể lập tức hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ.

      Trầm Ngạn Khanh toàn thân vận trường bào cao cổ bằng gấm như cây Ngọc đón gió, nắm trường kiếm trong tay đứng ở giữa sân, cũng thầm cảm thấy vui mừng cho Tam Sư Huynh, nhưng cũng quên ước nguyện ban đầu của mình.

      Băng kiếm bị ném vào trung, chậm rãi hòa tan, biến thành từng hạt băng như hạt gạo, hơn trăm ngàn hạt băng vờn xung quanh , Quân Nho phát khác thường của đầu tiên, nhắc nhở: "Tiểu sư đệ muốn giở trò, hại vị Sư đệ cẩn thận."

      "Hôm nay ai cũng chạy được, các huynh ngoan ngoãn đứng yên nơi đó hay muốn đệ ra tay mạnh bạo?"

      Tuy rằng bốn người vừa đấu xong trong nháy mắt, nhưng lại đấu ra biến động bất ngờ.

      Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn liếc nhau, "Đại sư huynh, cứu mạng ." Hai người vô cùng ăn ý bứt ra định chạy trốn, về phần ai có thể trốn thoát đành dựa hoàn toàn vào bản lĩnh rồi.

      Chết ai đừng chết lão đây, thân là Đại sư huynh lý ra nên chăm sóc tốt cho Sư đệ, có khó khăn phải đối đầu trước, gặp nguy hiểm đương nhiên phải rút lui cuối cùng, cả hai đều xuất chiêu Thê Vân Tung trốn theo hai hướng.

      "Hai thằng nhóc khốn kiếp." Quân Nho hết cách đành cười mắng câu, thân pháp vừa động liền ngăn cản tầm mắt Ngạn Khanh, "Ngạn Khanh, xuống tay lưu tình."

      Trầm Ngạn Khanh dứt khoát dùng chân quét ngang cái, liền bức lui Quân Nho, hai tay chưởng theo hai hướng, tuôn ra lực hút, chia nam bắc mà ngăn bước chạy của hai người kia. Động tác dưới chân ngừng, nhưng khó có thể bước thêm bước nào nữa, hai người quay lại đầu bắt đầu xin tha thứ.

      Quân Nho nương cơ hội này chạy trốn, đứng ở bên chế giễu, cái này chẳng thể trách ta được.

      Hai tay Trầm Ngạn Khanh vung đòn phức tạp, đạn bay lả tả, viên băng vút qua, trực tiếp tấn công vào mặt hai người, nếu là đánh , thế nào cũng đánh thành tổ ong vò vẽ.

      Phong Thiển Ảnh khẽ rủa hai tiếng, dùng tất cả vốn liếng tránh né công kích, hai đấm khó chống vạn kiếm, hai tay đỏ hồng mảnh, mỹ dung như hoa như ngọc bị đánh trúng vài chỗ, cổ lộ ra ngoài cũng được bỏ qua.

      "Ui da, đệ là thứ đáng chém ngàn đao." Phong Thiển Ảnh gào to tiếng liền từ giữa trung ngã xuống, lại nhìn vẻ mặt Tô Diễn đầy vết đỏ đứng bên cạnh Quân Nho.

      Người lớn chấp trẻ , vẫn nhịn là hơn.

      Mặt Phong Thiển Ảnh đổi sắc, vừa lạnh vừa đau, nhe răng nhếch miệng cực kỳ uất ức, "Ui da, ui da, đáng thương cho dáng vẻ khuynh thành của ta, đệ là đồ lạt thủ tồi hoa, sao mà nhịn nổi? A. . . sao mà nhịn nổi."

      Trầm Ngạn Khanh vỗ vỗ tay, tâm tình tốt : " người vui bằng mọi người vui, mọi người nên cám ơn đệ."

      Tô Diễn thức thời thèm tham gia, Ngạn Khanh tuyệt đối là cố ý. Nhưng vì sao Quân Nho có thể tránh được kiếp nạn này?

      Trầm Ngạn Khanh nhìn về phía Quân Nho, vừa đánh nhau trận, hơi thở của vẫn vững vàng như cũ, nhìn vẻ mặt hai người đầy vết đỏ, cười : "Quân Nho, thời gian tới, chuyện trong cung huynh liền toàn quyền phụ trách." muốn chuyên tâm theo bên cạnh nương tử rồi.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 108: Từ biệt
      Lam Phượng Hoàng

      Lúc bốn huynh đệ đánh nhau trong trường luyện võ, Lý Minh Kỳ dạy dỗ Bạch Trản, tai thoáng nghe thấy sau viện có tiếng đánh nhau, hơn nữa động tĩnh cũng , hai nha đầu ngóng xa nhìn ra, hay , cung chủ cùng mấy vị Đường chủ đánh nhau rồi.

      Đánh nhau rồi sao? Hai nha đầu kêu réo rối rít, kêu réo đến mức nàng choáng váng, hai lời mặc y phục giúp nàng, lôi kéo nàng phải đến sau viện xem náo nhiệt, xem náo nhiệt xong, chút buồn bực trong lòng lập tức tan sạch, cảm thấy mỹ mãn ôm Tiểu Bạch trở về phòng.

      Vừa vào phòng liền thấy Kiếm Hâm ngồi ghế tự rót trà uống mình, hạ nhân trong hiên Ngô Đồng đều biết nàng ta, nên ngăn lại, trực tiếp để nàng ta vào.

      "Hâm nhi, cuối cùng cũng gặp được ngươi." Lý Minh Kỳ vui mừng, vốn nghĩ hôm qua nàng ta ở bên mình, ai ngờ chẳng thấy bóng người đâu, cũng biết đâu làm gì, rất có tình tỷ muội.

      Kiếm Hâm ngồi thẳng lưng nơi đó, mặt mỉm cười, nghe thấy nàng trêu ghẹo, cười : "Tiểu Kỳ Kỳ sửa lưng tỷ tỷ sao?"

      Gì mà tiểu? là, lại còn lải nhải tỷ tỷ nữa, chiếm loạn tiện nghi, nàng đưa Tiểu Bạch cho Phượng Ngọc, nhìn nhìn nàng ta, lời nào, chờ nàng ta tự cung khai.

      Kiếm Hâm đặt chén trà xuống, đứng dậy chọc ghẹo Tiểu Bạch, "Ái chà, cún con đáng , sao mà có được? Chờ có cơ hội, tỷ tỷ tặng ngươi con thỏ trắng, có vẻ thích hợp hơn."

      "Hâm nhi, ngươi còn bậy xem ta có may miệng ngươi ." Dám nàng giống thỏ, chọc nàng tức chết mà.

      "Nhìn xem kìa, thỏ trắng nóng giận rồi, muốn cắn người rồi."

      Biết nàng ta trêu đùa mình, cũng buồn bực, hai tỷ muội cười nhốn nháo, cực kỳ vui vẻ.

      "Có phải rất đáng ? Ta đặt cho nó cái tên, gọi là Tiểu Bạch, nghe Trầm Ngạn Khanh , là Quân Nho tặng."

      " khiến người thích, cho nên ngươi bèn có mới nới cũ? Kỳ Kỳ, ngươi như vậy là tốt."

      Lý Minh Kỳ đen mặt, cái gì mà có mới nới cũ? "Ngươi gì vậy?" Sao nàng nghe mà hiểu?

      "Ngươi còn thừa nhận, lúc ta vào viện, thấy Bạch Trản ủ rũ rời , phải do ngươi ức hiếp sao?" Liếc xéo nàng, trong viện này, trừ nữ chủ nhân, còn ai dám chọc con hổ hung hăng đó.

      Cuối cùng cũng hiểu ra, nhớ tới hành vi của Bạch Trản, lòng nàng tràn đầy vô lực, ngẫm lại ót cũng đổ mồ hôi, "Đừng nữa, con hổ này ỷ lớn hiếp , đáng giận."

      biết làm sao bèn kể chuyện hồi sáng sinh động như lại lần, chọc Kiếm Hâm cười ha ha, nửa ngày khép miệng được, "Ngươi còn cười, ngươi có phải nó muốn tự tìm phiền phức ."

      Kiếm Hâm ôm Tiểu Bạch thích hôn hai cái, "Kỳ Kỳ ngoan à, ngươi hiểu hay giả vờ hiểu, Bạch Trản là ghen tị."

      con hổ lớn ăn no lại tranh giành tình cảm với con cún ? phải chứ, "Ghen tị?"

      "Đúng vậy, ngươi phải tôn trọng tình cảm của Bạch Trản với ngươi, thể tổn thương nó, ta thấy Bạch Trản rất có nhân tính." Nàng giống như kể chuyện bình thường, Lý Minh Kỳ nghe mà bán tín bán nghi, về sau nên quan sát nhiều hơn.

      Kiếm Hâm nhìn nhìn phòng tân hôn, hít hơi sâu, đời này nàng ta có thể có ngày như vậy ? Thực hâm mộ Kỳ Kỳ, cũng chân thành vui mừng cho nàng, "Kỳ Kỳ, ta chứng kiến ngươi thành thân, thấy quan tâm đến ngươi như vậy, ta vui vẻ thay ngươi, nếu vậy. . . Ta cũng có thể yên tâm rời rồi."

      Đây là ý đồ khi đến, hàng năm nàng ta bôn ba giang hồ, chuyện ly biệt tập mãi thành quen, mặc dù trong lòng đầy nỡ, nhưng đến lúc nên rời , liền cất bước.

      Nụ cười mặt Lý Minh Kỳ cứng lại, thấy nàng ta giống đùa, "Hâm nhi, sao đột nhiên ngươi lại muốn rời ?" Chưa cho nàng chút chuẩn bị tâm lý nào.

      "Nha đầu ngốc, cũng phải còn gặp lại." Kéo tay nàng, nắm chặt trong hai tay, "Các vị Tiên Thần Phật à, xin truyền tất cả sức mạnh của Kỳ Kỳ lại cho ta, để ta dũng cảm đối mặt với tương lai." Dũng cảm bước tới, đối mặt với các loại khó khăn, vẫn sợ hãi.

      tình nguyện trong lòng cũng biểu lên mặt, nàng học được cách khống chế cảm xúc, biết nàng ta sợ, biết nàng ta nỡ, "Hâm nhi, thể ở lại sao?"

      Kiếm Hâm là người bạn đầu tiên của nàng, hai người từng chung hoạn nạn, từng cùng ăn gió nằm sương, cũng từng chia ngọt sẻ bùi. Nếu Hâm nhi rồi, ngay cả người để chuyện riêng tư nàng cũng có.

      "Kỳ Kỳ, ngươi đừng chọc ta khóc."

      Lý Minh Kỳ nén khụt khịt, "Bao lớn rồi, còn khóc nhè sao. Ngươi mau , sao đột nhiên lại muốn rời ?" Trước đó vài ngày, phải từng là muốn nhờ Vô Trần cung giúp sao?

      "Kỳ Kỳ, ra chẳng đột nhiên đâu, rời chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, ta có chuyện phải tự mình hoàn thành." chỉ báo thù cho cha, còn phải trọng chấn tiếng tăm của bộ tộc Kiếm thị, nàng biết mình có thể bao xa, chỉ có thể bước tính bước, chẳng sợ đầu rơi máu chảy cũng muốn mở con đường rộng thênh thang, cũng may nàng phải chống đỡ mình.

      Lý Minh Kỳ thầm sốt ruột, lòng lo lắng cho nàng ta, nhưng cuống cuồng lo lắng có lợi ích gì? Bụng mình lớn, tình trạng thân thể còn chưa , có thể giúp gì cho nàng ấy chứ? Vài câu an ủi có phải là quá mức trống rỗng rồi ? "Hâm nhi, ta biết mình giữ được ngươi, có thể cho ta biết, ngươi muốn đâu ?"

      Kiếm Hâm vỗ bờ vai nàng giễu cợt, "Kỳ Kỳ, ngươi bao lớn rồi? Sao còn lộ ra vẻ mặt này, phải ta rồi quay lại."

      "Hâm nhi."

      "Được rồi, trêu chọc ngươi thôi, lần xuống núi này, ta mình, Phong Nhã Tụng và Tô Diễn cũng cùng , cho nên ngươi đừng lo lắng, được ?"

      Vô Trần cung và Hoan Hỉ cung lại cùng nhau sao? Nàng rồi mà, cái tên Phong Nhã Tụng kia chẳng việc gì lại xum xoe, gian cũng trộm, biết là có tâm địa gian xảo gì. Lý Minh Kỳ thoáng nghĩ chút, nhạy bén cảm giác được vấn đề, xem ra bọn họ thống nhất về mặt lợi ích, bằng cũng cùng xuống núi làm việc, chỉ biết là nhằm vào điều gì, "Hâm nhi, các ngươi tra xét việc gì?"

      "Ta cũng gạt ngươi, lúc ngươi gặp ta, vừa lúc ta bị người đuổi giết, ngươi còn nhớ ?"

      Đương nhiên Lý Minh Kỳ nhớ , "Là Thanh Y giáo?"

      "Ừ, đó là kẻ thù diệt môn của ta, ta nhất định phải chính tay giết chết bọn họ." Giọng điệu lập tức dời đến đề tài khác, "Được rồi Kỳ Kỳ à, đừng suốt ngày mấy chuyện đánh đánh giết giết này, chúng ta bàn chút chuyện quan trọng thoải mái khoái trá ." Mặc kệ Kỳ Kỳ biểu khôn khéo thế nào, vẫn thoát được bản chất tiểu thư khuê các, chưa từng gột rửa máu tươi, cũng chưa hề trải qua việc giang hồ lục đục báo thù, nàng ta hi vọng Kỳ Kỳ có thể rời xa mấy chuyện bát nháo này, hi vọng nàng có thể tiếp tục cuộc sống đơn thuần hạnh phúc.

      "Hâm nhi, ngươi có việc gì cần giúp nhất định phải với ta, nếu có khả năng ta nhất định giúp." Lý Minh Kỳ là người trọng tình cảm, với người nàng quan tâm, toàn tâm toàn ý đối xử tốt, cũng cần bất kỳ báo đáp nào. Bản thân quả có năng lực khiến người kiêng kị tin phục, nhưng Trầm Ngạn Khanh lại có, chỉ cần có thể giúp Hâm nhi, nàng nguyện ý mở miệng cầu xin.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 109: Tỉ mỉ chuyện nhà
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ thầm suy nghĩ lời của Hâm nhi, theo ý nàng ta xuống núi là vì tra xét tung tích của Thanh Y giáo, từ đó mà báo thù cho cha. Vậy Tô Diễn và Phong Nhã Tụng theo để làm gì? Đừng có với nàng, hai người đó rảnh rỗi muốn làm chuyện tốt, thế chưa chắc lừa được trẻ lên ba, nàng chắc chắn tin. Rốt cuộc còn giấu giếm điều gì? Bọn họ làm thế có mục đích gì? Đáng tiếc, dựa vào hiểu biết nay của nàng, vẫn được. Nàng thấy Hâm nhi có ý định , cũng có chừng có mực mà dừng lại, chỉ tán gẫu vài chuyện khác.

      "Kỳ Kỳ, ngươi giúp ta quá nhiều rồi. Yên tâm , ta chăm sóc mình tốt, ngươi cũng vậy nhé, hãy sống cùng Trầm Ngạn Khanh vui vẻ, nếu dám khi dễ ngươi, ta nhất định tha cho ." Lúc nguy nan mới chân tình, Kỳ Kỳ với nàng ta chỉ là tỷ muội tình thâm, còn trộn lẫn cả ân tình, nàng thích vị muội muội này, cho nên nguyện ý vì nàng mà đối mặt cường quyền. Đương nhiên, với biểu trước mắt của Trầm Ngạn Khanh, bọn họ cũng chẳng có gì phải lo lắng.

      Lý Minh Kỳ bị ý chí chiến đấu thiêu đốt trong mắt nàng ta chọc cười, giữ chặt tay nàng ta, lắc lắc, "Hâm nhi ngoan, ta chờ ngươi trở về." Đề tài nặng nề có chút ảnh hưởng tâm tình, nàng dụi dụi đôi mắt có chút cay cay, quên dặn dò, "Hâm nhi, ngươi nên cách Phong Nhã Tụng xa chút, người kia miệng lưỡi ngọt ngào, bộ dạng ngay thẳng."

      Kiếm Hâm nghĩ nhiều như vậy, nghe mà cười : "Kỳ Kỳ, ta cho ngươi hay, hôm đó Tụng gia uống rượu, ở trước mặt ta lau lau nước mắt to như hạt ngọc." Vừa vừa cười khanh khách.

      " ra chuyện quan trọng gì sao?" Có chút tò mò, "Hâm nhi, ngươi đừng lấp la lấp lửng nữa, nhanh xem."

      " mình sống hai mươi mấy năm, vẫn luôn phóng khoáng ung dung, biết động lòng là gì, vất vả mới gặp được người vừa lòng đẹp ý, thế nhưng lại là tân nương tử của người khác, oán giận mình mạng khổ, khóc lóc nỉ non, là vừa thấy thương."

      Lý Minh Kỳ muốn giả ngu, nhưng dưới ánh mắt của Hâm nhi, da mặt có dày hơn cũng nhịn được, "Ngươi đừng nghe hươu vượn." Chuyện cũ nghĩ lại mà khiếp sợ, chuyện đầy máu và nước mắt như thế, hận thể chôn sâu xuống lòng đất vĩnh viễn lôi ra, gã đó lại luôn để bên khóe miệng, bị ngược là đáng lắm.

      "Ta còn tưởng là sạo lừa ta, ngờ lại là , Kỳ Kỳ, Thẩm cung chủ nhà ngươi sao lại chút tức giận phế luôn vậy?" Tâm tình bà tám hừng hực thiêu đốt, ban đầu nàng ta chỉ biết người Kỳ Kỳ có chuyện xưa, ngặt nỗi chết sống cũng hỏi ra điều gì, trước khi cũng nên hỏi cho thấu đáo.

      "Hâm nhi, ngươi học xấu rồi, sao cũng trở nên bà tám vậy? Rất ảnh hưởng đến hình tượng nữ hiệp của ngươi trong lòng ta." Mặt Lý Minh Kỳ có chút ửng đỏ, phải xấu hổ mà là tức giận, "Nếu với ngươi, chẳng lẽ lại kể hết sao?"

      " có, nên ta mới tò mò, ta chuốc say đến mức bất tỉnh nhân luôn ấy chứ. Đáng tiếc, chỉ vậy, mặc kệ hỏi thế nào, đều ngậm miệng , Kỳ Kỳ ngoan à, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của ta ."

      "Ngươi biết Hoan Hỉ cung chứ?" Thấy nàng ta gật đầu lại vẫn , chỉ hỏi thêm: "Ngươi có biết Hoan Hỉ cung luyện công thế nào ?"

      Giống như có chút hiểu ra, Kiếm Hâm rất kinh ngạc trừng mắt nhìn, đúng như nàng nghĩ vậy sao? Nếu là , ta có thể sống, thực đúng là kỳ tích, giọng điệu liền cất cao. "Kỳ Kỳ, vô lễ với ngươi?"

      "Ừ, ta vào nhầm cấm địa của , xảy ra rất nhiều việc thoải mái, sở dĩ còn sống là vì có ca ca tốt." Lý Minh Kỳ ngẫm lại chuyện xảy ra ngày ấy, vẫn còn thấy sợ, cũng may hai người mở lòng, đồng thời buông bỏ khúc mắc, "Việc này ngươi biết là được, đừng ra ngoài." Dù sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, qua chôn theo cát bụi, về sau ít gặp mặt ta là được.

      "Khốn kiếp, dám làm sao, xem ta trừng trị thế nào." Kiếm Hâm vung ma quyền soàn soạt, uổng cho nàng ta còn xem là người tốt, hừ, tinh tỏa sáng sao, ra chỉ là thứ gỗ mục.

      "Thôi , Hâm nhi, ta trách ta, ngươi còn tức giận gì chứ? Ta thấy gần đây ngươi hay trò chuyện với , hi vọng trước khi ngươi nảy sinh tình cảm với , có thể nhìn , đừng để bề ngoài của lừa." Lý Minh Kỳ nhịn được bắt đầu lo lắng cho nàng ta, kẻ phong lưu như thế, nếu cố tình muốn lấy lòng nữ nhân, ai có thể trốn thoát chứ?

      Kiếm Hâm cười xòa, "Kỳ Kỳ ngoan, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta và chỉ có quan hệ hợp tác." Trong lòng người nào đó chỉ sống chết mình ngươi, nếu e ngại uy quyền của Thẩm cung chủ, sớm trèo tường rồi.

      "Thế tốt."

      "Kỳ Kỳ, nghe ta từng kêu cho ngươi nghe? Dễ nghe ?" Trong mắt Kiếm Hâm ra tia gian manh, Tụng gia say rượu điên điên khùng khùng, khóc kể huynh trưởng mình ‘ăn cây táo, rào cây sung’ đến mức nào, xuống tay phân nặng , khiến trọng thương suýt hấp hối, cuối cùng lại còn phải kêu như cóc, khiến nàng ta cười ha hả.

      "Ngươi nghe ai ?" Ngẫm lại tình cảnh lúc đó, khóe môi nàng cũng lộ ra chút ý cười, đúng là làm khó ta, lúc đó nàng cũng chỉ đùa câu, ai ngờ da mặt ta dày đến mức chấp nhận làm theo.

      Kiếm Hâm thưởng thức tượng gỗ trong tay, cố ý quơ quơ trước mặt nàng, "Đây là do ta tặng? Lại bị Thẩm cung chủ phát ?" Tượng gỗ khắc hai người, nam nữ đứng lưng tựa lưng.

      "Trầm Ngạn Khanh nhen như ngươi nghĩ đâu, tượng gỗ điêu khắc vẫn để ở đó, cả chuyện ta kêu ộp oạp, Trầm Ngạn Khanh đều biết hết." Đều biết cả, nhưng chưa từng gặng hỏi nàng.

      "Ngươi xác định phải chờ tính sổ lượt? Kỳ Kỳ, ngươi cũng đừng nên quá ngây thơ, với tình cảm, nhất là tình cảm chân thành cả đời, nam nhân đều vô cùng nhen." Cực kỳ nghiêm túc dặn dò câu.

      Lý Minh Kỳ nghĩ bất cần, có thể làm gì nàng chứ? thể đánh thể mắng, nhiều lắm là có thể ăn sạch sành sanh, hơn.

      thể , da mặt nàng cũng dày hơn, có thể tốt đẹp cướp lấy quyền chủ động trong tay Trầm Ngạn Khanh.

      Lý Minh Kỳ nhớ tới khác thường của nam nhân nhà mình đêm qua, thấy vấn đề của mình cũng chưa có lời đáp, mọi trạng thái biểu đều có vấn đề, thử dò hỏi: "Hâm nhi, đêm qua ngươi có ở trong cung ?"

      Kiếm Hâm khẽ mím môi, biết kế tiếp nàng muốn hỏi điều gì, nàng ta cân nhắc những việc có thể thế , kỳ quái hỏi: "Chuyện hôm qua, Thẩm đại cung chủ với ngươi sao?"

      Nhắc tới việc này, Lý Minh Kỳ liền tức chịu được, miệng chu lên, "Ta hỏi, cái gì chàng cũng ." Chỉ làm, thực quá đáng.

      "Kỳ cũng phải chuyện lớn gì, nới với ngươi cũng là sợ ngươi lo lắng theo. Hôm qua trong cung bị người Huyết Y Môn đột nhập, bị bắt ngay tại trận, thẩm vấn ra ít chuyện thú vị gì đó, ra Huyết Y Môn và Thanh Y giáo lại có liên hệ với nhau, mà cả hai là kẻ địch tiềm tàng của Hoan Hỉ cung, là kẻ thù diệt tộc của ta." Kiếm Hâm xong, nhịn được nháy mắt với nàng mấy cái, Kỳ Kỳ ngoan à, cho nên nàng đừng hỏi thêm gì nha.

      "Chỉ vậy thôi?" Lý Minh Kỳ có chút tin, ánh mắt nàng đảo qua mặt hai nha đầu, phát biểu của Nhã nhi và Ngọc nhi có biến hóa gì, cũng tin vài phần.

      "Chứ còn sao nữa? Kỳ Kỳ, phu quân nhà ngươi cũng phải là kẻ để mặc người chém giết, ai có thể làm gì được ?"

      Lời này cũng giả, chưa đến năng lực của , chỉ đến khả năng biết trước mọi việc sau khi trọng sinh, năng lực tự bảo vệ mình hẳn là phải có, "Hâm nhi, cũng thể như vậy, người tài còn có người tài hơn." Nàng khỏi nhớ tới Nhất Ngôn đường, nhớ tới nam tử trung niên ngồi xe lăn và cả bức tranh kia nữa.

      "Lúc tân hôn các ngươi như keo như sơn, ngươi đó, thả lỏng tâm tình mà sống tốt ." Kiếm Hâm cười khó hiểu, trà trong chén lạnh, ngăn tay Minh Kỳ định rót chén mới, lắc đầu : "Sắc trời còn sớm, ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, muội muội, nên bảo trọng chính mình."

      Ly biệt đột nhiên như thế, trong lòng biết bản thân mình giữ được, nhưng vẫn nhịn được mà mở miệng, "Hâm nhi, sao gấp thế? ngày cũng ở thêm được sao?"

      " sớm về sớm mà."

      Hai đôi tay siết chặt lấy nhau, Lý Minh Kỳ lộ vẻ lưu luyến, "Ta tiễn ngươi."

      "Kỳ Kỳ, tiễn người vạn dặm vẫn phải dừng chân, ngươi đưa ta tới cửa là được rồi."

      "Nhã Nhi, lấy áo đen đến." Lý Minh Kỳ miễn cưỡng cười cười, đời người chia ly đau đớn, nàng muốn làm cho Hâm nhi khổ sở, đành cố nén lệ.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc vẫn hầu bên, nhưng cũng lời giữ chân nào, nghe chủ nhân dặn dò, liền lấy cái áo choàng đen dày. Áo choàng vô cùng tinh xảo, da lông phát sáng, hơi nặng, vừa nhìn liền biết phải vật bình thường, Phượng Nhã cầm hai tay, cung kính : "Chủ nhân, của ngài đây."

      "Hâm nhi, ra ngàn dặm, hẳn thiếu ánh đao bóng kiếm, ta có vật gì quý báu tặng ngươi, cái áo choàng chống lạnh này, ngươi nhận ." Áo này là trang phục chỉ có ở Vô Trần cung, chỉ phòng lạnh mà còn phòng đao kiếm có mắt, là Trầm Ngạn Khanh chế tạo đặc biệt cho nàng.

      Kiếm Hâm vốn mặc mỏng manh, nương theo tay nàng phủ thêm áo choàng, được nàng thắt dây buộc, "Kỳ Kỳ, hẹn ngày gặp lại."

      Lý Minh Kỳ nhịn được ôm lấy nàng ta, "Bảo trọng."

      Đưa đến cửa viện liền dừng bước, nhìn Kiếm Hâm chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, nàng ngước nhìn trời, hít hai giọt trong suốt trở về, "Mặt trời chói mắt quá."

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 109: Tỉ mỉ chuyện nhà (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc biết nàng khó chịu, cũng vạch trần, "Chủ nhân, chúng ta về phòng chứ? Hay chúng ta dạo trong cung?" Quay người lại liền thấy dáng người cao ngất của cung chủ nhà mình che bóng, quỳ gối hành lễ, "Bọn nô tỳ tham kiến cung chủ."

      "Các ngươi lui xuống trước ." Trầm Ngạn Khanh vung tay áo rộng lớn lên, đuổi hạ nhân, nhíu mày nhìn khóe mắt ướt át của người , "Kỳ Kỳ, sao lại khóc?"

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn nam nhân trước người liếc mắt cái, nâng tay che nắng, mặt chút thay đổi trừng , "Mặt trời chói mắt." Nước mắt nuốt ngược lại lần nữa chảy ra, dừng được nữa rồi.

      "Sao nàng là bị tuyết trắng làm chói? Khóc thực khó coi." Thoạt nhìn thô lỗ, kì thực lại dịu dàng giúp nàng lau nước mắt, rất dễ chịu hỏi: "Kỳ Kỳ, nàng thích nàng ta vậy sao?"

      Bỗng nhiên lại nổi điên gì vậy? Hừ, ớn lạnh ở đâu, tự nhiên tràn đến.

      Lý Minh Kỳ để ý đến , mở tay ra, xoay người vào viện.

      Thở dài, bước nhanh hai bước đuổi theo, hạ giọng, , "Kỳ Kỳ, ta sai rồi."

      Xoay người nhìn , đôi mắt to bị nước mắt gột rửa đen bóng, dấu chấm hỏi to đùng sáng ngời, chàng sai chỗ nào?

      Trầm Ngạn Khanh dở khóc dở cười, cũng muốn biết mình sai chỗ nào, chỉ chỉ mặt mình, "Kỳ Kỳ, danh tiếng đời của ta đều bị hủy trong tay nàng, uy nghiêm của ta từ tối qua còn sót lại chút gì, nàng nên vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo, sao còn chưa nguôi giận?"

      " hươu vượn, thêm thắt phóng đại." Lý Minh Kỳ giọng thầm hai câu, dám đối diện với đôi mắt sáng quắc có thần của , cúi đầu dồn sức bước .

      Thẩm đại cung chủ tai thính mắt tinh, sao có thể nghe thấy, nàng bước ba bước bước hai bước, tóm lại chính là dính sát sau lưng nàng.

      Lý Minh Kỳ bước lên bậc thang, bước nhanh hai bước muốn nhốt ngoài cửa, kết quả người nào đó chân dài rảo bước thò chân vào, miệng cười lại ấm áp có thể hòa tan băng.

      Trầm Ngạn Khanh cười chắp tay sau lưng, cũng vội vã vào nhà, chỉ nghĩ, nếu nàng nhẫn tâm liền đóng cửa, nhưng khẳng định là nàng mềm lòng.

      Giằng co bao lâu, Lý Minh Kỳ liền chịu thua, "Vào , phải muốn gặp sư phụ sao."

      " bực bội nữa sao?" Thẩm cung chủ đứng yên như núi, được tiện nghi còn khoe mẽ.

      Ai rảnh hơi mà tức giận đâu, người nào đó da mặt dày bày đặt dát vàng lên mặt, "Thiếp nở xa Hâm nhi, liên quan gì đến chàng?" Liếc trắng mắt, có vào hay , xoay người vào trong.

      Trầm Ngạn Khanh phủi phủi bụi đất tồn tại người, theo đuôi, "Ta tình nguyện nàng giận ta."

      Hí mắt liếc , "Có bệnh à."

      "Miệng sạch ." Chộp lấy nương tử mới cưới ôm lên chân mình.

      Lý Minh Kỳ chợt thấy chuyện tốt, giãy giụa lại thoát, hai mắt trừng to, miệng nhanh nhạy mím chặt.

      Trầm Ngạn Khanh bị vẻ mặt của nàng chọc cười, cúi đầu hôn cái lên môi nàng, "Lúc này sạch rồi."

      Hận thể nhổ vào mặt , lại biết chuyện càng quá đáng hơn cũng làm được, tốn hơi thừa lời cũng chẳng để làm gì, đành thỏa hiệp, tránh việc vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi, "Hâm nhi là người bạn duy nhất của thiếp, nàng ta có khó khăn chàng nên tận tình giúp đỡ."

      Trán kề trán, cười, "Nương tử có điều mong muốn, vi phu thể làm."

      Lý Minh Kỳ gối lên bờ vai , cũng cười, cười chỉ mặt dày mà còn biết ba hoa.

      Hai người đùa giỡn ghế lát, ăn chút điểm tâm đơn giản, Trầm Ngạn Khanh dỗ cho nàng vui vẻ, mới nắm tay nàng rời Ngô Đồng hiên, bái kiến sư phụ.

      Lý Minh Kỳ vẫn nghĩ Vô Trần Tử trong cung, mãi cho đến khi Trầm Ngạn Khanh ôm nàng rời khỏi Vô Trần cung mới giật mình.

      Sâu trong dãy núi có ngôi nhà bằng cỏ tranh, sân dài được hàng rào vây lại, sắp xếp vô cùng gọn gàng, nền đất cũng được quét dọn vô cùng sạch .

      "Ở đây sao?" Lý Minh Kỳ thực khẩn trương, dọc đường đều tự hỏi Vô Trần Tử có bộ dạng thế nào.

      "Ừ, sư phụ xây nhà sinh sống ở đây, Kỳ Kỳ, đừng sợ." Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng cười an ủi.

      Lý Minh Kỳ mạnh mẽ mím miệng, nắm chặt tay , nhắm mắt theo .

      Hai người bước qua khoảng sân, vừa đến trước nhà cỏ, cửa nhà liền tự mở, bên trong truyền đến giọng nam nhân già dặn chắc khỏe, "Ngạn Khanh sao, hẳn là đưa Minh Kỳ đến, mau vào , để lão già ta nhìn xem bé năm đó xinh xắn thế nào rồi."

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu chống lại tầm mắt cổ vũ của Trầm Ngạn Khanh, nàng gật gật đầu, bàn tay trong tay áo nắm lại thành quyền.

      Ngày hôm nay, rốt cục cũng đến, sao lại nảy sinh lo lắng?

      Cửa cao, nhưng nàng bước lại vô cùng cố sức, tựa như bước qua lạc vào thế giới kia.

      Nàng tiến vào, quay đầu nhìn nam nhân nhà mình, khó hiểu, "Ngạn Khanh, sao vào?" phải vì muốn để mình nàng đối mặt chứ?

      phải Trầm Ngạn Khanh muốn mà là vào được, thở ra hơi, có chút hết cách, "Sư phụ?" Ngài muốn làm gì?

      Vô Trần Tử ngồi ngay ngắn giường đất bên trong, toàn thân là trang phục Đạo gia, mặt mũi hiền lành, phất trần trong tay nhàng lay động, cửa liền tự động đóng lại, ngăn cách tầm mắt hai người.

      Trầm Ngạn Khanh hơi cúi đầu, biểu cảm có chút khó đoán, sư phụ có chuyện gì muốn gạt sao? Nghi hoặc cũng đành hết cách, chỉ có thể lặng im chờ đợi trong gió tuyết. Đồng tử đen bóng đảo vòng, cuối cùng dừng ở chỗ, bắt đầu chăm chú nhìn bé trai vẩy nước trong viện.

      Khi cửa khép lại sau người, lòng Lý Minh Kỳ nhảy dựng, nhịn được quay đầu liếc mắt cái xem xét, tim bắt đầu đập thất thường, trong đầu chỉ còn trống rỗng. Phải làm sao đây? Thực chỉ còn lại mình nàng, miệng bắt đầu tự giác tuông nước bọt.

      Vô Trần Tử hiền lành nhìn nàng, " nương chính là Lý Minh Kỳ?" Ông biết lòng nàng yên, lại lay lay phất trần.

      Lý Minh Kỳ phát khí xung quanh thay đổi, tràn đầy ấm áp khiến người thở phào hơi, giúp nàng lập tức tìm về chính mình, "Thưa ông, là con."

      Vô Trần Tử bị xưng hô của nàng chọc cười, "Đứa bé này, đừng xa lạ như vậy, con bắt chước Ngạn Khanh gọi ta tiếng sư phụ là được."

      Lý Minh Kỳ đỏ mặt, dạ tiếng, "Chào sư phụ."

      Hơi thở người ông ấy thực ấm áp, như có thể bao dung hết thảy, khiến người ta khó nhịn được ý muốn tới gần.

      "Minh Kỳ, đến đây ngồi , ta có rất nhiều điều muốn cùng con." giường đất có cái bàn vuông, bàn dọn sẵn trà bánh, giống như chờ bọn họ đến.

      Trong lòng Lý Minh Kỳ cũng có rất nhiều điều muốn với ông, bình tĩnh chút, chậm rãi tới, ngồi xuống bên giường đất, dám ngồi hẳn, chỉ ghé vào bên. Nàng cẩn thận liếc mắt đánh giá Vô Trần Tử chút, phát nhìn ra tuổi của ông, râu tóc bạc trắng, mi dài bay bay, cũng trắng bạc, nhưng mặt lại vô cùng hồng hào sáng bóng, thấy nếp nhăn, là già mà tráng kiện, tuyệt đối là Cao nhân.

      "Con thành thân với Ngạn Khanh, ta tự mình ra mặt, con để ý trách sư phụ chứ?" Ông cũng kiêu ngạo gì, vẫn luôn hiền lành thương nhìn nàng, tựa như nhìn hậu bối mình thích.

      Vô Trần Tử sống rất lâu, cực kỳ lâu đến mức trí nhớ như cái thùng thuốc nhuộm, lâu đến mức ông mình già bao nhiêu. Chỉ biết ông trông chừng đại hoàng đế đầu tiên của triều đại này từ bé, khi đó ông hẳn chỉ bốn mươi, mà nay triều đại thay đổi, bao nhiêu xuân thu?

      Lòng Lý Minh Kỳ hoàn toàn yên ổn, liền đối xử với ông như ông lão bình thường, "Sư phụ, ngài như vậy khiến con xấu hổ, lý ra nên là người dưới như con đến thỉnh an kính trà ngài mới phải." Đầu ngón tay mảnh khảnh nhàng nhấc ấm trà, rót chén trà nóng. Nàng bưng trà đứng dậy, cung kính quỳ xuống trước mặt Vô Trần Tử, hai mắt mang theo chút tình cảm ngưỡng mộ nhìn ông, "Sư phụ, mời uống trà."

      Vô Trần Tử vuốt chòm râu dài cười gật đầu, "Tốt, tốt lắm, Minh Kỳ, chén trà này, ta chờ đợi rất lâu rồi." Đối với lão quái có thể đoán trước và thay đổi Thiên Cơ như ông mà , rất lâu là bao lâu? Có lẽ là mười năm hai mươi năm, có lẽ là kiếp trước kiếp này, nếu ông , người ngoài có ai biết được.

      Lý Minh Kỳ lập tức đứng dậy, quỳ gối nhìn ông, trong mắt chứa nước mắt, dập đầu chạm đất, "Sư tôn, Minh Kỳ cảm tạ ơn tái sinh của ngài."

      Trong thế giới này, có mấy ai có thể chết sống lại? Chứ đừng đến việc hai người cùng Trọng sinh quay ngược thời gian, nàng ngây ngốc cho rằng trùng hợp như vậy là do ông trời thương hại, trước khi chưa biết có Vô Trần Tử, nàng có thể lừa mình dối người, nay gặp được, ở ngay trước mắt nàng rồi.

      "Con bé này, mau đứng lên , phải rằng con cũng có duyên với ta."

      Mỗi người đều có cơ duyên của mình, năm đó Vũ Đế đăng cơ phải trải qua trận giết chóc, khi trận giết chóc này dừng lại, con cháu nối dòng của hoàng gia kẻ chết kẻ bị thương, chỉ còn lại nam nhân duy nhất lưu lạc bên ngoài.

      Tiết trời mùa đông, Vũ Đế toàn thân áo đơn, quỳ dưới chân núi Kỳ Sơn van xin bảy ngày, van xin ông nể mặt tiên đế rời núi bảo vệ huyết mạch duy nhất của hoàng gia, ông đồng ý quan tâm lo lắng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :