1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 102: Hỏi
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ dừng lại bên ngoài viện, cố ý nhìn xung quanh, cũng nhìn ra có điểm gì khác thường, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, chẳng lẽ mình suy nghĩ quá nhiều? Vùi trong ngực , nhịn được, hỏi: "Tỉnh lại thấy chàng, có chút lo lắng, chàng đâu vậy?"

      Trầm Ngạn Khanh cầm bàn tay khá lạnh của nàng, an ủi: "Trong cung có vài việc gấp cần xử lý, ngoan, đừng lo lắng, phải ta vẫn tốt sao. Kỳ Kỳ, nàng nhìn thử xem, đây là gì?"

      Lý Minh Kỳ mở to mắt nhìn, cúi đầu liền thấy vật trong lòng , "Cún con?"

      Cún con lớn quá hai bàn tay, bộ lông trắng tuyết, sờ vào vô cùng mềm mại, ánh mắt nó ngập nước, to long lanh, rụt rè nhìn ngó, chọc người mến. Bởi vì trời lạnh, thỉnh thoảng run run, lộ vẻ muốn chui vào lòng người.

      Tim Lý Minh Kỳ lập tức mềm nhũn, thực hận thể ôm lấy, mạnh mẽ vuốt hai cái, hôn hai cái. Nàng nhịn được vươn tay sờ sờ, cún con ư ử hai tiếng, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay nàng, khiến người vui thích, mặt nàng nở rộ nụ cười trong sáng, "Trầm Ngạn Khanh, nó đáng ." xong lại vuốt vuốt đầu nó, cún con thoải mái híp híp mắt, non nớt sủa to hai tiếng, giống như đáp lại thích của nàng.

      Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng cười, hơi ngẩng ra, hoảng hốt nghĩ, đây là lần đầu tiên Kỳ Kỳ cười e dè như thế, trong sáng xinh đẹp như đóa hoa sen trắng núi tuyết, nhiễm chút trần tục nào. Kỳ Kỳ của bị liên lụy, trở nên giống , sớm mất hồn nhiên trong sáng. Nghĩ đến đây, tim run rẩy, chóp mũi có chút chua xót, "Kỳ Kỳ, nàng thích là tốt rồi." Cánh tay phải ôm siết hông nàng, đưa nàng trở về.

      "Sao mà có được?" Mắt nàng như sao sáng, lại nhìn ra khác thường mà cực lực che giấu.

      Trầm Ngạn Khanh cười chìu, vuốt đầu nàng, "Nàng đoán xem?" Chỉ cần nàng thích, sao trời trăng trong nước ta đều tặng cho nàng.

      Lý Minh Kỳ đảo con ngươi, muốn toại nguyện, "Chàng thôi, dù sao người đưa đến cũng phải là chàng."

      Nàng thèm chơi cái trò suy đoán này, bởi vì người nào đó chưa bao giờ tuân theo quy tắc, quả nhiên, nàng vừa nghĩ xong, : "Tiếc quá, vốn định đoán đúng có thưởng, Kỳ Kỳ, có thưởng mà lại cần đáng tiếc đó."

      Lừa ai đó? Bớt dùng giọng điệu dỗ trẻ con để chọc ghẹo nàng , thưởng của chàng chẳng phải chính là ăn nàng sạch sành sanh sao. Bị lừa lần là ngây thơ, hai lần là ngu muội, đến lần thứ ba đúng là hết thuốc chữa rồi. Tuy quả nàng bị lừa nhiều lần còn thuốc chữa, nhưng hôm nay, thể để dễ dàng lừa gạt.

      Lý Minh Kỳ nhìn , cũng đáp lời , chậm rãi thu hồi nụ cười mặt.

      Trầm Ngạn Khanh khó hiểu, câu hỏi cũng mang theo cẩn thận, "Tức giận sao? Ta là được mà? Kỳ Kỳ?"

      Lý Minh Kỳ chăm chú chơi đùa với cún con trong lòng, cố ý bước chậm lại, "Ừm." Thiếp nghe đây, chàng cứ .

      Trầm Ngạn Khanh đành phải thuận theo: "Là lễ vật tân hôn Quân Nho tặng, Kỳ Kỳ, nàng vui sao?" Tươi cười của nàng như phù dung chớm nở sớm tàn, lại chôn sâu trong tim , thể nào quên được.

      Lý Minh Kỳ lại ừ tiếng, tỏ vẻ mình biết, tiếp theo lại gì.

      Nàng đúng là vui, buổi tối mơ giấc, trong mộng đỏ thẫm, là máu tươi nhuộm đỏ. Mơ thấy ôm nàng, xin nàng đừng chết, mơ thấy con bọn họ ngã vào vũng máu. . . Nàng vô cùng bất an bừng tỉnh giấc, vốn muốn tìm kiếm ấm áp và trấn an trong vòng ôm ấm áp của , nhưng lại bên cạnh. đâu? Giấu nàng điều gì? Hôm qua đại điện ánh đao bóng kiếm, là điềm may?

      Lý Minh Kỳ rất bất an, nàng phủ nhận mình thích động vật , cũng phủ nhận có chút vui sướng, nhưng thể cứ thế dễ dàng để lừa gạt. Vì sao nửa đêm nàng lại phải rời giường mặc quần áo? Vì sao phải ra ngoài? Cũng thể dễ dàng bỏ qua cho được, nàng cắn môi nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn muốn chuyện đàng hoàng với . Đưa cún con trong lòng cho Phượng Ngọc, "Ngọc nhi, ngươi dọn ổ cho cún con, ngày mai ta đặt tên cho nó."

      "Chủ nhân, ngài yên tâm, nô tỳ nhất định làm tốt." Trong ánh mắt muốn ăn thịt người của cung chủ, Phượng Ngọc tiếp nhận cún con trắng mà ai cũng ưa thích.

      Hai tỷ muội biết cung chủ và chủ mẫu muốn tâm , thức thời cáo lui.

      Tiếng gió gào thét, chóp mũi Lý Minh Kỳ thoáng ửng hồng, giãy khỏi lòng , ngẩng đầu nhìn trời u, .

      Hôm nay Trầm Ngạn Khanh quả có hơi mệt mỏi, mệt cả tinh thần, vuốt vuốt mi tâm đau nhức, tiến lên giữ tay nàng lại, "Kỳ Kỳ, nàng vui sao?"

      Lý Minh Kỳ lạnh mặt gật đầu, "Rốt cuộc tối nay chàng đâu? Đừng với thiếp là nửa đêm chàng ôm cún, vì sao lại giấu thiếp trong phòng tối?"

      Quả thế, tiểu nương tử của chưa bao giờ dễ gạt, nên thế nào đây? Đối với nàng, tim của sớm mềm như nước, sao có thể ngang ngược đây? cười ha ha, xoay người ôm lấy nàng, xoay vài vòng trong gió tuyết, "Nương tử tốt à, đêm đại hôn, nên tức giận. Trước mặt hạ nhân, vẫn nên chừa cho vi phu chút mặt mũi."

      "Trầm Ngạn Khanh, chàng làm gì vậy, nổi điên gì đó, mau buông thiếp xuống." Mặt Lý Minh Kỳ trắng xanh rồi đỏ ửng, trái tim cũng thình thịch dứt, bị náo loạn như vậy, cũng nghiêm túc nổi nữa.

      "Kỳ Kỳ, nàng sợ gì chứ, bọn họ có lá gan cũng dám có ý kiến, đều ngơ ngốc quỳ đó làm gì, sao còn cút." Mắt lạnh của Trầm Ngạn Khanh như mũi tên, sau trận bắn phá, trong viện im lặng, chỉ còn lại dấu chân hỗn độn.

      Nhóm Ám Long vệ oán thầm, cung chủ đại nhân, vốn tưởng ngài sợ trời sợ đất, là vị hào kiệt đội trời đạp đất đích thực, ngờ ngài lại sợ nương tử, khiến bọn nô tày thất vọng. Chủ mẫu đại nhân, ngài trăm ngàn lần đừng bị lời ngon tiếng ngọt của mê hoặc, nên dồn hết sức, đè đến chết, tương lai bọn thuộc hạ mong chờ ngài cứu giúp.

      Lý Minh Kỳ nhìn ánh mắt kính nể của nhóm Ám Long vệ, vô cùng khó hiểu, nàng ôm cổ Trầm Ngạn Khanh, "Trầm Ngạn Khanh, chàng quyết tâm với thiếp phải ?" Vùi đầu vào trong lòng , trong lòng thoải mái muốn tìm cách phát tiết, cắn cái lên nơi cổ lộ ra của , dùng sức nghiến răng, cắn khá nặng, lưu lại dấu vết màu đỏ.

      Trầm Ngạn Khanh nghe hơi thở như lan của nàng, đau cũng thành đau, ngược lại có chút ngứa ngáy, "Kỳ Kỳ, đừng đốt lửa."

      Đốt sao, có bản lĩnh chàng ăn ta . Lý Minh Kỳ mạnh mẽ cọ cọ lên người , "Ngạn Khanh." Chàng xem nếu thiếp rời , chàng có khổ sở hay ? Có thể ăn ngon ngủ yên vì thiếp ? Lời đến bên môi lại nuốt xuống, đêm tân hôn tối kỵ lời ly biệt.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 103: Nổi nóng
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh đương nhiên cảm giác được khác thường của nàng, nghĩ theo cách đó, chỉ cho là mình có việc giấu nàng, khiến nàng khó chịu, hôn hôn mặt nàng trấn an, lời ôm nàng cất bước vào tân phòng.

      Vào trong, Lý Minh Kỳ giãy dụa muốn xuống, ngặt nỗi người nào đó buông tay, "Trầm Ngạn Khanh, chàng buông thiếp xuống." Thực tức giận, muốn quan tâm đến chàng.

      Trầm Ngạn Khanh nén giọng cười cười, vô cùng gợi cảm, ôm nàng lên giường, "Được được, buông nàng xuống."

      Lý Minh Kỳ bị giở trò đành hết cách, hai tay chống lên giường, hai chân bám cạnh giường, "Trầm Ngạn Khanh, chưa từng thấy ai mặt dày như chàng."

      "Nương tử đừng giận, để vi phu hầu hạ nàng ngủ." Trầm Ngạn Khanh ngồi xổm xuống bên giường, cực kỳ nghiêm túc cởi giày cho nàng, sau đó là tất, hai tay cầm chân nàng buông.

      Ánh mắt của thành kính, mang theo nhiệt độ hòa tan nàng. Mặt Lý Minh Kỳ như bị lửa đốt, đỏ ửng, bàn chân xinh xắn trắng mượt giật giật, muốn rút ra, đáng tiếc thể như nguyện, nàng cất giọng như muỗi kêu, "Ngạn. . . Khanh, chàng buông ra." Bộ dạng này của , khiến nàng thực luống cuống.

      Đôi mắt sâu như biển của Trầm Ngạn Khanh từ bàn chân trần của nàng dần dần hướng lên , lưu luyến từng tất da thịt người nàng, cuối cùng nhìn đến gương mặt đỏ bừng của nàng, "Kỳ Kỳ, ta nàng." Theo lời thương dịu dàng còn có nụ hôn mềm , đốt nóng gót sen tuyết trắng của nàng.

      Lý Minh Kỳ quên cả phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn , đôi mắt đẹp mịt mờ hơi nước lập tức mở to, nghĩ, nên đáp lại bao nhiêu cho đủ đây? Lời của nàng còn đảo quanh đầu lưỡi, nam nhân kia đứng dậy, trực tiếp đè xuống, đôi môi nóng rực cũng hôn xuống.

      Trầm Ngạn Khanh hôn dịu dàng mà ngang ngược, để lại cho nàng khe hở, hôn đến khi nàng thở nổi, trừ phát ra tiếng hô rất chẳng thể làm gì khác.

      Trầm Ngạn Khanh dịu dàng cẩn thận, trong đó lại chứa vài phần vội vàng nóng ruột.

      Tất thảy mọi chuyện phát sinh đêm nay khiến phiền chán nên lời, lửa trong lòng cháy sáng, nóng lòng cảm nhận được mềm mại của nàng, muốn đưa thân vào thế giới của nàng, giống như chỉ như vậy, mới mất lý trí.

      Hôn đến khi bốc lửa, gấp gáp muốn càng nhiều, thế nên vừa hôn liền thể dừng lại.

      Lý Minh Kỳ cảm thấy đầu lưỡi bị hút mạnh, ngang ngược của dần dần làm chủ lý trí của nàng, lời ra khỏi miệng đều vỡ vụn bởi nụ hôn.

      Trầm Ngạn Khanh đẩy thân vào người nàng, khẽ đè nặng nàng, đối mặt kết hợp với nhau, rướn người hôn đôi môi sưng đỏ của nàng, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, ôm chặt ta."

      Hai mắt Lý Minh Kỳ ngập nước, cảm thấy nam nhân này bình thường, rốt cuộc là sao vậy? Với tay thong thả nhưng kiên định ôm lấy bờ vai , rướn người hùa theo động tác của , "Ngạn Khanh, thiếp đây."

      Sau phen điên Long đảo Phượng, vấn đề ban đầu nàng muốn đều bay biến hết.

      Trước khi ngủ Lý Minh Kỳ vẫn còn nghi hoặc, quấy nhiễu nàng như dây đàn căng thẳng muốn buông, "Ngạn Khanh, chàng vẫn chưa trả lời vấn đề của thiếp."

      Trầm Ngạn Khanh ôm nàng, vốn tưởng nàng quên, ngờ vẫn chấp nhất như vậy, "Kỳ Kỳ, thức đêm tốt cho con, ngủ sớm thôi, có việc gì ngày mai hãy , được ?" Ngậm lấy môi nàng hôn tỉ mỉ, tay phải vỗ về nàng, "Ngủ ."

      Lý Minh Kỳ quả có mệt mỏi, được vỗ về cực kỳ thoải mái, mơ mơ màng màng nghĩ, hôm nay bị chàng lừa bịp, vậy mai sao, việc này thể để yên, càng muốn nàng biết, nàng càng muốn biết, nghĩ nghĩ lại liền ngủ mất.

      Trầm Ngạn Khanh ôm thân thể thơm mềm của nàng, lòng hoàn toàn bình tĩnh lại. Trong bóng đêm, mở to đôi mắt, chẳng hề buồn ngủ, Kỳ Kỳ, nàng tin ta, ta để cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng.

      Hôm sau, trong cơn oán hận cuộn trào, Lý Minh Kỳ chịu đựng choáng váng mà tỉnh lại.

      Lúc nàng tỉnh, Trầm Ngạn Khanh vẫn còn ngủ, ngủ hề đề phòng. Thường ngày cả người góc cạnh, có thể đóng băng người đến chết, ai thấy mà sợ? ngờ sau khi ngủ, vẻ mặt lại mềm mại đến thế, chứa dịu dàng, giống đứa trẻ.

      Lý Minh Kỳ nhìn mà khỏi lộ ra chút tươi cười, trở mình, trực tiếp nằm úp vào lòng . Với tay lướt qua mày kiếm đen như mực, mũi cao như núi, đôi môi mỏng hơi nhạt màu của . Cuối cùng tầm mắt rơi xuống cổ , nơi đó có vết bầm đỏ, trong mắt nàng lên chút tinh ranh, lại mút lên đó chút.

      "Ngạn Khanh, Trầm Ngạn Khanh?" Thử gọi hai tiếng, vẫn có phản ứng. Lý Minh Kỳ nghĩ, chàng cứ giả vờ , xem có thể giả vờ đến bao giờ.

      Nàng đánh bạo hôn lên khóe môi , đầu lưỡi liếm liếm đôi môi hơi khô của , vẫn phản ứng, còn ngủ? Tâm tình vui vẻ, Lý Minh Kỳ bắt đầu làm xằng làm bậy.

      Đêm qua Trầm Ngạn Khanh tài nào ngủ được, tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, sở dĩ giả bộ ngủ, chính vì muốn biết nàng định làm gì, nào biết cả buổi sáng, nương tử lại bắt đầu đốt lửa, cảm thấy dục vọng có xu thế ngóc đầu dậy, vội vàng siết chặt đôi tay, dùng cằm vô cùng thân thiết cọ cọ mặt nàng, "Kỳ Kỳ, đừng gây chuyện với vi phu, trời còn sớm, nàng ngủ thêm lát, được ?"

      Lý Minh Kỳ mơ hồ lên tiếng, gặm làm cằm vệt đỏ ửng, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, tưởng tượng cảnh mang dấu hôn ra cửa, nhịn được mà bật cười, "Tướng công à, có phải tối qua chàng làm chuyện gì có lỗi với thiếp ?"

      Trầm Ngạn Khanh sợ nàng đè lên bụng, ôm hông kéo nàng nằm xuống, mặt đối mặt, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa nhau, "Kỳ Kỳ, nàng nghĩ ngợi lung tung gì đó?"

      Lý Minh Kỳ quấn tay lên cổ , thân mình tựa vào lồng ngực , chớp đôi mắt to ngập nước, "Tướng công, hôm qua chàng vừa hứa là nhất định dối gạt thiếp, kết quả chưa được ngày chàng thất hứa, chàng xem, có phải là chàng còn thiếp, có phải thay lòng đổi dạ rồi ?"

      Trầm Ngạn Khanh đen mặt, chần chừ dùng sức vỗ mông nàng hai cái, "Nàng học ai vậy hả? bậy bạ gì thế? Đáng đánh."

      Lý Minh Kỳ muốn nổi nóng, lại muốn chui vào thế cục mà sắp đặt, chớp chớp mắt, cố nhịn xuống, dùng mặt cọ cọ lồng ngực , đáng thương mà làm nũng, "Tướng công, chàng hung hăng gì chứ, đánh người là đúng." Mình cứ nhịn trước , chịu đựng cơn xúc động muốn gầm rống, vất vả mà.

      "Kỳ Kỳ, nàng muốn ngủ, vậy chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa ." Lửa bị nàng khơi dậy, tay phải thuần thục chui vào áo đơn của nàng, vuốt ve đường cong nơi eo, cảm nhận da thịt trắng mịn dưới tay.

      Lý Minh Kỳ bị gậy ông đập lưng ông, đỏ mặt trừng , dùng sức kéo tay ra ngoài, đáng tiếc sức lực bằng người. Sao có thể tiếp tục trò chuyện đây? Mỗi lần nàng nhắc tới, liền dùng phương thức này di dời chú ý của nàng, đáng xấu hổ, tức giận mắng: "Tinh trùng lên não, cút ngay cho thiếp."

      Bộ dạng này rơi vào mắt , lại là phong tình vạn chủng, Trầm Ngạn Khanh thâm tình trêu đùa nàng, tay càng hăng hái vuốt ve, "Kỳ Kỳ, chúng ta làm ."

      Lý Minh Kỳ thể nhịn được nữa, "Cả ngày chỉ biết làm, họ Trầm kia, thiếp và chàng chuyện chính ."

      Trầm Ngạn Khanh cọ cọ mặt nàng, ôm siết hông nàng, khàn khàn lên tiếng, "Luyện công cũng là chuyện chính, chúng ta luyện công ."

      Lý Minh Kỳ bùng nổ luôn, "Luyện luyện luyện, luyện làm, họ Trầm kia, sống chỉ vì thế sao, thiếp muốn ra ở riêng, ở riêng." Môi đỏ mọng khép mở, nhất định phải chèn ép đến cùng, phải chiến tranh lạnh.

      "Là ai cả buổi sáng vừa hôn vừa sờ?" Tâm tình Trầm Ngạn Khanh tốt, đạo lý với nàng, ngờ lại bị nương tử nổi giận trực tiếp đá ra khỏi chăn.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 104: Trầm vô lại ức hiếp người
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ há miệng thở dốc, giật lấy chăn gấm, quấn mình thành cái kén, bên trong truyền đến tiếng nàng rầu rĩ, "Trầm Ngạn Khanh, giờ thiếp rất tức giận, muốn đạo lý với chàng, cũng muốn nhìn thấy chàng, lại càng muốn nghe chàng ." trắng ra như thế, chỉ thiếu chút nữa là hét ‘chàng cút ’.

      Lý Minh Kỳ vuốt ngực mình, tim đập khá nhanh, thực ra cũng quá tức giận, chỉ là có chút uất ức, lần nào cũng bị ức hiếp quá quắc, việc gì cũng bị giấu giếm, khiến người ta uất ức, nàng phải đoạt lại quyền chủ động. Lý tưởng thực tốt, mỗi lần đối mặt với da mặt dày của , cảm giác vô lực luôn dâng lên cao, bị ăn sạch sành sanh, là quá đủ.

      Trầm Ngạn Khanh vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời tim lại mềm , ngứa ngáy, hận thể giờ giờ khắc khắc ôm lấy nàng, hôn nàng, muốn ức hiếp thế nào ức hiếp.

      Nương tử nổi nóng rồi sao? Xem bộ dạng hình như là , "Kỳ Kỳ, vi phu sai rồi."

      Lý Minh Kỳ muốn nhịn cơn giận bốc cao này xuống, nàng quấn chăn, quay đầu vào trong, quyết định để ý tới .

      Trầm Ngạn Khanh thực thức thời, sờ sờ cằm mình, cười bí hiểm, "Kỳ Kỳ, nàng đừng buồn bực, lát nữa nàng hãy ăn điểm tâm ngon, ta xử lý mọi việc xong xuôi đến đưa nàng gặp sư phụ, ngoan nhé." Trong cung quả còn chút việc phải xử lý, trêu nàng nữa.

      Khóe môi Thẩm cung chủ vẫn lộ ý cười, cũng gọi hạ nhân hầu hạ, tự mình từ tốn mặc quần áo. Khi mặc xong, nương tử nhà mình vẫn thò đầu ra, kẻ xấu xa này lại nhịn được mà muốn trêu chọc nàng, ôm cả người nàng vào lòng, kéo chăn, muốn hôn, "Nương tử, phu quân phải rồi, hôn cái tạm biệt ."

      Lý Minh Kỳ chui trong chăn đến mức mặt đỏ tai hồng, chắc là mắt nàng mù rồi, sao trước kia lại có thể cảm thấy lạnh lùng, tuy rằng có hơi tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối là loại người năng cẩn trọng chứ? Hết thảy đều là giả vờ đứng đắn, hai tay bị quấn trong chăn, cách nào đẩy ra, nàng mím môi cắn răng lắc đầu, chỉ là như vậy cũng ngăn được xâm lược.

      Hôn xong, Lý Minh Kỳ trực tiếp lui ra, nghiến răng nghiến lợi, "Cút." Khuôn mặt nhắn đỏ bừng, hai tròng mắt ngập nước chứa tình cảm, chút giận dữ.

      Trầm Ngạn Khanh chiếm được lợi bèn thu tay, hôn lên trán nàng, "Được rồi, vi phu cút đây, nàng ngoan ngoãn chờ vi phu về nhé."

      Lý Minh Kỳ hai mắt rưng rưng, trực tiếp ném cái gối thêu hoa qua, "Họ Trầm kia, đừng để thiếp nhìn thấy mặt chàng."

      Trầm Ngạn Khanh cười ha ha, chút đau đớn đó để vào mắt, ngoan ngoãn đứng đó chẳng những trốn còn phối hợp kêu đau tiếng. Cuối cùng khi nương tử nhà mình vừa khinh bỉ vừa chịu thua hạ tầm mắt, mới vừa lòng thỏa ý ôm gối bước ra khỏi phòng ngủ.

      Cả buổi sáng Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều hầu ở ngoài phòng, chuẩn bị xong nước rửa mặt, chờ hai người rời giường, thấy Trầm Ngạn Khanh bước ra, lập tức hành lễ, "Cung chủ, để bọn nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu."

      Tâm tình Trầm Ngạn Khanh cực tốt, thoải mái gật gật đầu, đưa cái gối trong tay cho Phượng Nhã. Nhìn hai tỷ muội, thấp giọng dặn dò: "Chuyện đêm qua, được lắm miệng." quyết định cho nàng biết, chuyện trong U cốc rất loạn, nàng có mang, lại là người tinh tế, ra khiến nàng suy nghĩ lung tung.

      Lúc Phượng Nhã chải đầu cho Trầm Ngạn Khanh, phì tiếng suýt nữa bật cười, cũng may mà cung chủ nhà mình vẫn chú ý vào buồng trong, chờ khi chuẩn bị xong xuôi, nàng ta xin chỉ thị: "Cung chủ, ngài muốn dùng cơm trước ?"

      Trầm Ngạn Khanh khoát tay áo, tỏ vẻ cần, sửa sang tay áo lại chút, trước khi ra cửa còn nhắn nhủ: "Hai người các ngươi vào hầu hạ , tuyết rơi đường trơn, nếu nàng muốn ra ngoài, cũng đừng quá xa." cho nàng dạo xung quanh, chắc hẳn khiến nàng càng thêm nghi ngờ?

      Hai nha đầu dám nhìn , cúi đầu nhịn cười, "Cung chủ yên tâm, bọn nô tỳ biết."

      Trầm Ngạn Khanh nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái, lại biết kỳ quái ở đâu, xoay người ném chuyện này ra sau đầu. Chuyện xảy ra sáng nay, đủ vừa lòng, có thể khiến vui vẻ cả ngày rồi.

      "Tỷ tỷ, đừng cười nữa, chúng ta nhanh vào trong xem thử." Phượng Ngọc lanh lợi tinh nghịch, mắt to đảo quanh, ngoài miệng khuyên tỷ tỷ, ra nàng ta cũng nhịn nổi, phì tiếng, cười thoải mái.

      Hai tỷ muội vịn vai nhau, mắt đối mắt, đều có thể nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, "Tỷ tỷ, hôm nay trong cung nhất định rất náo nhiệt."

      "Còn phải sao, chủ nhân thực mạnh mẽ dứt khoát." Phượng Nhã phụ họa câu, tiếp theo vuốt vuốt cái bụng cười đến đau, "Được rồi, đừng cười nữa, chỉ mong cung chủ đừng tức giận."

      "Mặc kệ , mặt cung chủ chúng ta chưa từng xuất loại biểu cảm nào khác, có nữ chủ nhân, cũng nên có chút dáng vẻ mới rồi." Phượng Ngọc thè lưỡi, nâng tay vén rèm che, lôi kéo tỷ tỷ vào phòng trong.

      Lý Minh Kỳ đảo con ngươi, từ trong chăn thò đầu ra, thấy người vào phải là Trầm Ngạn Khanh, có chút thất vọng. Nàng lật chăn ngồi dậy, nghiến răng kèn kẹt, "Thẩm vô lại, Thẩm lưu manh, ta tức giận."

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc đứng nghe mà nhịn được cười, "Chủ nhân tốt à, để nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo." Mặc dù ấm áp, dù sao vẫn là mùa đông, thân thể nàng lại ngừng xảy ra chuyện, nên thận trọng.

      "Chủ nhân, gối của ngài." Phượng Ngọc vô cùng hồn nhiên, hai tay đưa cái gối về phía trước.

      Lý Minh Kỳ cắn cắn môi, " được cười nhạo chủ nhân."

      "Chủ nhân tốt à, bọn nô tỳ đâu dám cười nhạo ngài, là rất sùng bái." Phượng Ngọc bước lên sắp lại cái gối, vẻ mặt nín được ý cười.

      Lý Minh Kỳ nhìn hai tỷ muội lần, phụng phịu, tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: "Hai nha đầu các ngươi nhìn vào mắt ta, cho ta biết, rốt cuộc tối hôm qua ta bỏ lỡ việc gì?"

      Hai nha đầu vờ nghiêm trang, Phượng Nhã : "Ngọc nhi, hôm qua muội có nghe thấy tiếng động kỳ quái nào ?" Chủ nhân tốt à, ngài vẫn còn chưa hết hi vọng sao?

      Ngọc nhi cũng lộ vẻ mờ mịt, " có mà." Tiếng phát ra từ giường của chủ nhân có tính ? Nếu hỏi ra những lời này, mặt chủ nhân nhất định đỏ bừng, nàng ta lại khỏi nghĩ tới gương mặt của cung chủ, giọng hỏi: "Chủ nhân, mặt của cung chủ, là ngài gây ra?" Như sợ bị cung chủ nghe được.

      "Trầm Ngạn Khanh, sao chàng lại quay về." Lý Minh Kỳ thầm hầm hừ, mặt biến sắc, ánh mắt dừng ở sau lưng hai tỷ muội.

      Quả nhiên, Phượng Nhã và Phượng Ngọc chột dạ, cũng chẳng quan tâm xem có phải cung chủ quay lại hay , xoay người cúi đầu quỳ xuống, "Bọn nô tỳ bái. . ."

      Ơ? Sao có ai?

      Lý Minh Kỳ tay chống đầu, nằm nghiêng giường, vui vẻ cười lộ hàm răng trắng.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc lau lau mồ hôi lạnh bị dọa ướt trán, đồng loạt vọt tới bên giường, bắt đầu làm nũng, "Chủ nhân tốt à, ngài hù chết bọn nô tỳ rồi, ngài lại còn cười."

      Phượng Ngọc vỗ vỗ ngực, "Chủ nhân, ngài ức hiếp người ta, Ngọc nhi chịu đâu."

      Lý Minh Kỳ an ủi phen, thầm nghĩ ai bảo các ngươi đều muốn gạt ta.

      "Hai người các ngươi nhắc nhở chàng sao?"

      "Bọn nô tỳ dám." Phượng Nhã lắc lắc đầu, nghĩ, nếu ra, hôm nay cung chủ nhất định rời phòng, đến lúc đó người đáng thương nhất định là chủ nhân.

      "Ngoan, các ngươi yên tâm, ta để chàng làm khó các ngươi." Lý Minh Kỳ vui vẻ đủ rồi, rốt cục khôi phục chút tinh thần, mí mắt lim dim, nằm muốn cử động.
      Last edited: 21/12/16

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 105: Bạch Trản đại nhân kỳ quái giống y như chủ
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ lăn hai vòng trong ổ chăn ấm áp, cho đến khi chăn hở lung tung, chân dần lạnh mới ngừng lại. Nàng nhớ tới lời Trầm Ngạn Khanh trước khi , hoàn toàn nằm được nữa. gặp Vô Trần Tử ư? Đây chính là Thế Ngoại Cao Nhân , theo lời của mẹ, là khi mình vừa mới được sinh ra, vị Tiên Phong Đạo Cốt tuổi cao gương mặt trẻ trung đến, ngay cả mẫu thân cũng xác định được độ tuổi, là tiên trong cõi người. Gặp ông ấy nàng nên gì? Vấn đề của nàng, có nên hỏi ra miệng ? Nàng ngẫm lại, bỗng có chút yên.

      "Chủ nhân, ngài tự rối rắm gì thế ạ?" Phượng Nhã và Phượng Ngọc thấy vẻ mặt buồn rầu của nàng, vô cùng khó hiểu. Chủ nhân à, tâm tư ngài có thể đơn giản hơn chút hay , để các nàng có thể đoán ra chút ít?

      Lý Minh Kỳ dùng sức vuốt vuốt mặt, đến khi đỏ cả mặt, bụng lại hợp với tình hình vang lên thanh ọt ọt. Hôm qua là đại hôn, nàng vốn chưa ăn bao nhiêu, lại bị Trầm Ngạn Khanh ép buộc ra trò, đói bụng mới là việc lạ, nàng cau mày, nghiêm trang thầm: "Ta đói bụng."

      Phượng Ngọc phì tiếng liền cười, phải chủ nhân nghĩ là ăn cái gì đó chứ? "Chủ nhân tốt à, ngài muốn dùng cơm giường sao?"

      Hôm qua tuyết rơi suốt đêm, tuyết đầu mùa chưa tan, khí cũng chưa lạnh, chủ nhân nhà mình quấn chăn ủ giường, rất trẻ con.

      Dù Lý Minh Kỳ sống lại đời, tật xấu gì cũng đều sửa được, duy chỉ tật xấu ủ giường là sửa được, nghe nha đầu trêu chọc, nàng cũng giận, còn cố : "Ta dậy ăn đây." buồn ngủ, ổ chăn cũng hết ấm rồi.

      Phượng Nhã chọt chọt trán của muội muội, biết lớn , ai cũng dám giễu cợt, "Chủ nhân, sáng nay ngài muốn ăn món gì?"

      Lý Minh Kỳ nghiến răng, muốn ăn gì đây? Nàng muốn đem Trầm Ngạn Khanh hầm luộc nướng rang xào, có được ? Cúi đầu nhìn nhìn tay chân nhắn, cả cái bụng hơi u lên của mình. Thở dài, sức mạnh của địch và ta cách nhau quá xa. Nàng thầm thề, họ Trầm kia, chàng dám gạt thiếp, sớm muộn gì cũng có ngày, thiếp nhất định đánh bại chàng, tại nàng vẫn nên ngẫm kỹ xem, aizz, thèm món gì đây, "Gì cũng được."

      Hai nha đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thầm nghĩ chủ nhân mắc di chứng sau khi có mang ư? Nên dành thời gian hỏi Nhị gia cho , thể lơ là, "Ngọc nhi, muội đến phòng bếp thử xem, làm mấy món mà chủ nhân thích ấy."

      Phượng Ngọc vui vẻ dạ tiếng, đợi chủ nhân gật đầu, chạy trước bước.

      Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, ngáp cái, vẫn hơi mệt, cả người đều lười biếng.

      Phượng Nhã tiến lên lau nước tràn ra nơi khóe mắt nàng, "Chủ nhân, ăn cơm xong, ngài ngủ thêm giấc ."

      " được, giúp ta mặc quần áo ." Lát nữa còn phải thỉnh an sư phụ, hít hơi sâu, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, "Cún con vẫn tốt chứ?"

      Phượng Nhã cười : "Rất ngoan, chờ chủ nhân dùng bữa sáng xong, nô tỳ liền ôm đến cho ngài." Có cún con ít nhiều liền có thể phân tán chút lực chú ý.

      "Đêm qua ta thấy toàn thân nó trắng muốt, cứ gọi nó là Tiểu Bạch ." Lý Minh Kỳ nhớ tới đôi mắt lấp lánh của cún con, trong lòng mềm vài phần, rất muốn ôm.

      Đương nhiên Phượng Nhã phản đối, tò mò hỏi: "Chủ nhân, vì sao lại gọi là Tiểu Bạch?" Tên này hơi có chút tùy tiện nhỉ?

      "Bạch Trản cũng toàn thân trắng muốt, gọi là Đại Bạch, Cún con cũng trắng muốt toàn thân, đương nhiên phải gọi là Tiểu Bạch. Nhã Nhi, ngươi xem hai chúng nó có thể vui vẻ sống cùng nhau ?" Lý Minh Kỳ ngồi trước gương trang điểm, tay chống cằm, từ trong gương đồng thấy khóe miệng nha đầu co rút, được rồi, là nàng suy nghĩ nhiều, tại nàng thực muốn tìm chút việc để làm, hầu phân tán lực chú ý.

      Cả buổi sáng Lý Minh Kỳ đều rất phối hợp, ăn uống ít hơn bình thường, cũng hỏi thêm về việc đêm qua, khiến hai nha đầu đều thở phào nhỏm.

      Vừa ăn cơm xong, Lý Minh Kỳ ngồi ghế tựa chơi đùa cùng Tiểu Bạch. Cửa bị gõ , hai nha đầu có chút nghi hoặc, nghe tiếng động cũng giống cung chủ nhà mình, mở cửa lại nhìn thấy Bạch Trản, cũng biết chạy từ đâu về, cả người đầy tuyết, bộ lông cũng ướt đẫm.

      Phượng Ngọc a tiếng, cũng dám ngăn cho Bạch Trản đại nhân vào cửa.

      Bạch Trản lắc lắc thân mình, ngẩng đầu bước như đế vương, dạo khắp trong phòng vòng, ngậm cái khăn mặt bước đến trước mặt Lý Minh Kỳ, ý gì cũng hiểu.

      Lý Minh Kỳ ôm Tiểu Bạch, nhìn Đại Bạch, "Đại Bạch à, cả buổi sáng mày lêu lổng nơi nào vậy? Khiến cả người ướt đẫm mới quay về, sợ sinh bệnh sao."

      Bạch Trản gầm gừ tiếng, thầm nghĩ cái gì mà lêu lổng chứ, ràng là nó tìm thức ăn mà, có chút miệt thị trừng mắt liếc xéo nhóc cún trong lòng nàng, cổ họng phát ra tiếng gầm , sao ngươi đến được đây, còn dám tranh giành tình cảm với gia, muốn sống nữa sao?

      Tiểu Bạch đáng thương, đuôi cụp xuống, ăng ẳng tiếng chui vào trong lòng Lý Minh Kỳ, nhắm mắt giả chết, đại gia, ngài cứ xem tiểu nhân thành cái rắm là được rồi mà.

      Lý Minh Kỳ trừng mắt liếc nhìn Bạch Trản, đoạt khăn mặt trong miệng nó, bắt đầu nén giận lau lông cho nó, "Đại Bạch à, đây là đệ đệ ta tìm về cho mày, sau này mày được ức hiếp nó, biết chưa?"

      Bạch Trản gầm gừ tiếng, có chút vui, hai móng trước nhấc lên đặt ghế dựa, cái đầu lớn dụi vào lòng nàng, dụi khiến nàng ướt nhẹp, còn dụi khiến Tiểu Bạch trong lòng nàng rớt xuống đất, sao có thể tùy tiện nhận thân thích như vậy? Lá gan , thân thích có thể nhận bừa được à?

      Lý Minh Kỳ bị Bạch Trản vừa dụi vừa liếm, thấy bị nó áp đảo, nàng cười đẩy nó, "Được rồi, được rồi, cả người đều bẩn, về sau mà còn ra ngoài chạy loạn, coi chừng ta cho mày vào phòng."

      Bạch Trản cong đuôi, liền cuốn Tiểu Bạch lên, lắc lư cao thấp trái phải.

      Tiểu Bạch bị dọa cả người phát run, mắt to ngập nước, có vậy mà cũng bị dọa khóc, lại còn tru tréo: ngài phải ca mà là đại gia của ta, mau buông ta xuống, ta sợ độ cao.

      Đại Bạch nhếch miệng, nhóc con, ta ăn ngươi, ngươi khóc cái gì, là, còn chưa đủ nhét kẻ răng ta đâu, lá gan .

      "Bạch Trản, mày làm gì thế, buông đuôi mày ra ngay." Lý Minh Kỳ nổi giận, ném khăn , cũng chẳng thèm mang giày, bước đến đoạt cún với đuôi cọp, "Bạch Trản, ta rất giận, mau buông đệ đệ của mày ra."

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc dám giúp tay, đứng bên nhìn mà lo lắng suông, "Chủ nhân, chủ nhân, ngài kiềm chế chút, đừng đụng đến."

      Đây là khiêu khích quyền uy của nàng, thể tha thứ, Lý Minh Kỳ chống hông, chỉ vào mũi Bạch Trản, "Mày có buông , nếu buông, buổi tối ta ăn thịt hổ."

      Bạch Trản lắc lắc đầu, nằm rạp trước người nàng, đuôi liền dùng lực, ném cún con bay .

      Lý Minh Kỳ đen mặt, chết tiệt, chủ mày ức hiếp ta, thú cưng của chủ mày ức hiếp cún cưng của ta, tuyệt đối thể tha thứ, thể tha thứ.

      Chỉ nghe tiếng ăng ẳng to, Tiểu Bạch rơi thẳng xuống lưng Bạch Trản, hổ to trừng mắt, cún con Tiểu Bạch liền im bặt.

      Lý Minh Kỳ chỉ vào mũi Bạch Trản, tức giận dữ tợn : "Họ Bạch kia, mày cút ngay, ta muốn nhìn thấy chủ tớ mày nữa, các ngươi đều ức hiếp người ta, ta và các ngươi đội trời chung."

      Đại Bạch đáng thương tỏ vẻ mình thực vô tội, Kỳ Kỳ lại vì nhóc cún này mà chán ghét nó, nếu bảo nó cút, nó cút là được chứ gì, dắt theo cả cái đứa thân thích bá vơ kia nữa.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 106: Cảnh tượng khó gặp
      Lam Phượng Hoàng

      Ngày đầu tiên sau tân hôn, Thẩm cung chủ giữ vững tác phong tốt đẹp trước sau như của mình, tuân theo nguyên tắc thích nàng liền ức hiếp nàng, chọc tân nương tử nổi bão, thành công bị đuổi ra khỏi nhà.

      Trầm Ngạn Khanh mang vẻ mặt như thường bước ra cửa, kì thực trong lòng sớm vui mừng như uống mật. chậm rãi bước hành lang gấp khúc, còn thích thú ngắm cảnh tuyết.

      Trong cung trải bạc nạm ngọc, thềm trắng phau phau, cây rừng núi run run lắc lư trong gió, đám sương màu trắng trong suốt như lụa mỏng phất phơ trong gió lạnh, như sinh vật sống.

      Trầm Ngạn Khanh nghỉ chân trước gốc cây, ngửa ngón tay thon dài búng lên chạc cây mỏng manh bị tuyết trắng đè trì xuống, bông tuyết bay tán loạn, lẳng lặng rơi lên bàn tay . lặng im, như ngộ ra điều gì, cử động tùy ý, bông tuyết bàn tay hóa thành vũng nước, ngón cái khẽ cong, lập tức ngưng kết thành rất nhiều hạt , tròn trịa mượt mà lại cứng như đá, "Người đâu."

      Trong cung, thị vệ canh gác ở mỗi vị trí đều rất đáng giá, nghe cung chủ gọi, dám chậm trễ, lập tức tiến lên cung kính nhận lệnh, "Cung chủ, xin ban lệnh." Chỉ chớp mắt cái, suýt nữa làm chói mắt ta, gương mặt dịu dàng hơn ngày thường của cung chủ lại có vệt đỏ, phải người hiểu chuyện vừa nhìn liền đoán được sao? ta nhìn mà hận thể tự móc hai mắt, lòng dạ run rẩy muốn vùi đầu vào trong ngực.

      " mời các Gia đến trường luyện võ." Tâm tư Trầm Ngạn Khanh đều đặt vào chuyện khác, phát ra thị vệ có điểm khác thường.

      "Thuộc hạ tuân lệnh." Thị vệ Giáp vội lên tiếng, nghiêm chỉnh như được huấn luyện mà mời người, rời được đoạn liền nhịn được dụi dụi mắt, tuyệt đối là nhìn lầm, tuyệt đối là nhìn lầm rồi, lặp lặp lại hơn mười lần vẫn là. . . Tuyệt đối là nhìn lầm rồi.

      Thị vệ Giáp mời Đại gia trước tiên, tiếp đãi ta là Nhiễm Thu nương xinh đẹp như hoa dịu dàng như nước, ta liều mạng đè nén câu thần chú kia, "Thu Nhi nương, phiền ngài thông báo gấp tiếng, cung chủ ở trường luyện võ chờ Đại gia."

      " là việc gì sao?" Sắc mặt Nhiễm Thu có chút tiều tụy, chủ yếu là vì lo lắng.

      "Thu Nhi nương yên tâm, tâm tình cung chủ thoạt nhìn tệ." Nam nhân được tình tưới mát, quả nhiên đều có tâm tình tốt, cung chủ nhà mình cũng ngoại lệ, chủ mẫu à, tiểu nhân sùng bái ngài.

      Cung chủ đại nhân thường lộ vui buồn lại có thể bị thị vệ nhìn ra tâm tình tệ, vậy hẳn tệ, "Làm phiền ngươi rồi."

      " còn chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước, còn phải mời hai vị Gia khác." Thị vệ Giáp chắp tay thi lễ, xoay người rời khỏi Thanh Long đường, theo phương hướng đúng là đến Bạch Hổ đường.

      Đêm qua Quân Nho ngủ, đôi mắt có chút cay chát, vốn còn chợp mắt giường , nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng nằm được nữa, "Ngươi ở lại, ta qua đó xem thử."

      Nhiễm Thu biết tiến biết lùi, chưa bao giờ cầu đòi hỏi gì, nhìn theo công tử rời cửa Các mới thu hồi tầm mắt.

      Quân Nho đến với tốc độ rất nhanh, liếc mắt cái liền thấy tiểu sư đệ ngây người, vội vã tiến đến quấy rầy, vẻ mặt tiểu sư đệ như nhớ đến điều gì đó, nghĩ tới điều gì vậy nhỉ?

      "Quân Nho, huynh đến rồi." Trầm Ngạn Khanh hoàn hồn từ trong chuỗi dài ký ức, xoay người lộ ra nụ cười yếu ớt.

      Quân Nho vừa muốn gật đầu, ánh mắt dừng mặt , liền ngây ngẩn cả người. Bình tĩnh trong chốc lát, khóe môi lộ ra ý cười, ho : "Ngạn Khanh, đệ muội còn ngủ sao?"

      Trầm Ngạn Khanh hí mắt, nhìn ra khóe miệng đuôi lông mày Quân Nho chợt lóe ý cười, hơn nữa sao còn cảm thấy như cười mình? cũng giữ vẻ bình thản, tâm tình tốt trả lời: " tỉnh rồi, chơi với Tiểu Bạch. Quân Nho, sáng nay huynh có việc gì vui sao?" Cười ghê tởm như thế, là chướng mắt.

      Quân Nho xua tay liên tục, thu lại ý cười, " có, có. Buổi sáng đệ tới tìm ta là có chuyện gì?"

      "Vậy huynh cười cái gì?" Trầm Ngạn Khanh ung dung bình thản, cảm thấy đó phải là chuyện tốt gì, vẫn nên hỏi cho ràng.

      Quân Nho trực tiếp xoay người, "Có cười sao? Khụ khụ, Ngạn Khanh à, đệ muội có thích Tiểu Bạch ?"

      Tối hôm qua Trầm Ngạn Khanh chưa kịp hỏi, thấy dáng vẻ vui mừng của nàng, hẳn là thích nhỉ? "Huynh đệ cũng quên hỏi, sao huynh lại nghĩ đến việc tặng cún thế?" Đây vẫn là lần đầu nghe , lễ vật tân hôn tặng vàng bạc trắng mà lại tặng động vật sống, may mà giao tình tốt, nếu tốt có phải khiến người ta nghĩ là mắng người ?

      Quân Nho cười nữa, nghiêm trang : " đường về cung ta thấy đệ muội mua sợi dây xích chó, nghĩ hẳn là nàng thích động vật , cũng tốn chút tâm tư. Hai người cái gì cũng thiếu, ta cũng bớt được tâm tư nghĩ xem nên tặng vật gì." Kỳ tặng con thỏ lông trắng cũng tốt lắm.

      Trầm Ngạn Khanh ừm tiếng, vô cùng bình tĩnh, đáng tiếc phối hợp với dấu hôn cằm và cổ lại có chút buồn cười, "Chuyện Triệu Hân Linh, khiến huynh đau lòng rồi."

      Quân Nho thở dài, "Ngạn Khanh, kết quả như thế đối với muội ấy mà chưa chắc có gì tốt, ta cũng muốn sai người đưa muội ấy về kinh rồi." Giang sơn dễ đổi, về sau vận mệnh thế nào, tất cả đều phải do muội ấy lựa chọn, ai mắc nợ gì muội ấy, "Hôm qua Tô Diễn đến tìm ta, đệ ấy muốn xuống núi rèn luyện thời gian ngắn, đệ xem có nên đồng ý ?"

      Đây cũng là việc từng nghĩ đến, tình cảm khổ đau, huynh ấy cần thời gian để chữa thương. Trầm Ngạn Khanh hiểu rất loại đau khổ này, cho nên càng muốn ngăn cản, chỉ là danh tiếng của Tô Diễn vang xa, đơn thương độc mã xông tới, hệ số nguy hiểm rất cao, lo lắng, nghĩ kỹ lại chút, : "Cái khác đệ lo lắng, chỉ sợ huynh ấy quá thích động đao động kiếm, lại vào lúc quan trọng, đệ sợ huynh ấy làm ra chuyện điên rồ, đến lúc đó dù chúng ta có vây cánh khắp nơi cũng cứu kịp."

      "Về việc ấy, ta cũng có nghĩ đến, bằng như vậy , vừa vặn Kiếm Hâm và Phong Nhã Tụng muốn tìm sào huyệt của Huyết Y môn và Thanh Y giáo, nếu hai giáo này có liên quan đến U cốc, dù sao chúng ta cũng phải nhún tay vào, cứ để ba người bọn họ hành động cùng nhau ."

      Như vậy cũng tệ, "Vậy được, vừa rồi huynh cười cái gì?"

      Vấn đề lại thình lình nhảy đến, nghĩ tiểu sư đệ lại cứ canh cánh trong lòng. Cũng may Quân Nho phải người thường, tự khống chế tâm tình là chuyện thường, chỉ nhếch môi ngại ngùng nở nụ cười, "Đệ đoán xem."

      Đuôi mày Trầm Ngạn Khanh nhịn được mà run lẩy bẩy, có chút tức giận, vừa muốn gì đó, Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn từ đối diện bước tới, đè nén bất mãn trước, chờ sau đó tính lượt, chào hỏi: "Đến rồi sao."

      Phong Thiển Ảnh dễ nhịn như Quân Nho, luôn là người sợ lớn chuyện, trực tiếp huýt sáo tiếng, giương giọng cười : "Ôi, Sư đệ, trời đông giá rét sao lại bị sâu cắn? Mau để sư huynh xem coi, có đau ? Ai ui, vừa nhìn chút, liền đau chết sư huynh rồi."

      Sâu? Còn cắn? Chưa đến việc mùa đông có sâu hay , cho dù có, sao có thể đến gần ! nực cười.

      Trầm Ngạn Khanh mím đôi môi mỏng thành đường thẳng, trời sập xuống cũng thể làm biến sắc, cất giọng hề phập phồng hỏi: "Làm sao?"

      Sáng nay tâm tư đều đặt vào người nương tử, ngay cả lúc rửa mặt chải đầu cũng có chút yên lòng, căn bản nghĩ đến việc soi gương, sao có thể chú ý thấy mình khác thường? Sao có thể nghĩ là phu nhân nhà mình có ý định làm xấu mặt? Càng nghĩ đến chủ tớ các nàng đồng lòng, khiến chẳng hay biết gì, quá hay rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :