1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30


      Buổi tối, Đường Học Chính tiễn Phù Hiểu ra ngoài với thái độ hờ hững. Phù Hiểu để mặt mộc ( nào dám mếch ắp mếch iếc gì) và tấm tức chun mũi, làm mặt quỷ với rồi bước .

      Ái chà chà, cái bé vô ơn kia nữa, thả ấy ra ngoài mà ấy còn dám biết điều vậy ư? nên để ấy mà. khẽ hừ, rút di động ra mở máy: thôi nhân lúc này sắp xếp mấy việc cũng được.

      Như thường lệ, vừa mở máy là những tiếng: “píp” (báo có tin nhắn) lại liên tục vang lên. đợi trong chốc lát rồi vô tình thấy tin nhắn ngoài dự kiến. bèn gọi lại, lâu sau, có người nhấc máy, “Ngoại ạ?” Đường Học Chính cười bí hiểm, gọi lên tiếng.

      “Học Chính à.” Đáp lại giọng từ ái và có vẻ như rất vui.

      “Lâu rồi con đến thăm ngoại được, ngoại vẫn mạnh khỏe chứ ạ?”

      “Ha ha, khỏe lắm, có thi đánh golf cũng thành vấn đề!” Tiếng cười sang sảng chứng cho lời đối phương, “Dạo gần đây đâu chơi mà ai tìm được vậy?”

      “Ngoại bảo gì cơ ạ, hôm nào con chả tản bộ trong thành, người ta sắp nhìn con đến phát ngán rồi.” Đường Học Chính cầm trái táo lên cắn miếng và gác cặp chân dài lên bàn.

      Ai thèm tin mấy lời phét lác của chứ! Ông già ở đầu dây bên kia cười khà làm như nghe thấy, sau đó, ông với vẻ nghiền ngẫm: “Ngoại nghe mới mở quán bar, thằng Thần Duệ nhà lão Hàn ngoại thế nào, cho nó gia nhập làm hội viên với nhé?”

      Ông cáo cụ này nữa… Đường Học Chính im lặng trong chốc lát: “Con phải xem xét ạ.”

      Nghe được đáp án của , người ở đầu dây bên kia những tức giận ngược lại còn tỏ vẻ kinh hỉ, “ chứ? Học Chính này, được đùa ông già này đâu đấy, ngoại lớn tuổi rồi, chịu nổi mấy trò đùa đâu.”

      Đường Học Chính khẽ cười hai tiếng, “Ngoại vẫn còn trẻ lắm ạ.”

      “Ha ha ha, xem ra ngoại bỏ lỡ chuyện tốt gì của mất rồi. Được, được, được, bây giờ có làm cái gì ngoại cũng ủng hộ hết mình. Ngoại đợi tin tốt của đó!” Ông già mừng rỡ cười ha hả.

      Bởi vậy mới : trò chuyện với người khôn ngoan đem đến cảm giác vừa thoải mái vừa mệt mỏi. “Ngoại ơi, có việc gì nữa con cúp máy nhé.”

      “Được, được, được.”

      Lúc cúp điện thoại, Đường Học Chính còn loáng thoáng nghe được câu: “Chẳng lẽ nó chấm nàng nào rồi.” Khóe miệng giật giật, ngoại lớn tuổi vậy rồi còn mơ mộng thế làm cái gì?

      Tiếp đó, gọi cho Mạc Vu Phi. Nhưng ngoài dự kiến của , chuông reo năm sáu tiếng mà vẫn ai bắt máy, đành cúp máy. Sau đó, còn chưa kịp gặm hết trái táo tiếng chuông gãy gọn vang lên, là Mạc Vu Phi gọi lại.

      “A lô.”

      “Ê, mày biết cảm giác khi gọi điện thoại mà ai bắt máy là thế nào rồi chứ?” Ở đầu dây bên kia, Mạc Vu Phi phun ra câu phủ đầu , “Mày tham gia đảng kín nào mà cứ cắt liên lạc suốt thế?”

      Oán khí nồng ghê nhỉ! Đường Học Chính nhướng mày: “Dạo này mày cua à, gọi cho tao làm gì?”

      Nghe , nghe xem nó cái gì : “Yeah, là tao tiện, tao thích bị người ta ngược đãi.”

      “Đừng lảm nhảm nữa, tìm tao làm gì?”

      “Rốt cuộc là mày đâu đào vàng rồi hả! Vừa xong việc là mày lặn mất tăm luôn, để ông cụ Đường suốt ngày tìm tao đòi người!”

      “Có động tĩnh gì mới ?” Đường Học Chính chỉ chịu nghe chuyện chính thôi.

      “Sao nào, muốn biết hả? Lấy điểm dừng chân của mày ra đổi.”

      “Cúp đây.”

      “Chậc chậc, đừng cúp, đừng cúp. Gia xui tám đời, sao Gia lại thành đôi thành cặp với mày chứ.” Mạc Vu Phi oán thán câu nhưng ngay sau đó chuyển sang trạng thái hưng phấn: “Cả giới trung thượng lưu thủ đô đều sôi sùng sục, mày được thấy sắc mặt mấy tên đó đâu, hê hê, trông cứ như chúng nó bị ai giết cả nhà vậy. Những cũng phải thôi, chỉ trong đêm mà nhà lão Kim – bầy chó gác cổng hung ác nhất trở thành quá khứ mà chúng nó lại biết ai làm, ai trong trường hợp đó chả sợ. Chỉ có ông cụ Đường nhà mày là thích chí, ngồi nhà hát kinh kịch suốt ngày.”

      Nghĩ đến bộ dạng hớn hở của ông cụ nhà mình, Đường Học Chính khẽ cười tiếng, “Ông cụ cũng sợ làm thế khiến người ta nghi ngờ mình?” Người trong khu ai chả biết ông cụ Đường ngứa mắt nhà họ Kim từ lâu.

      “Trái lại, mọi người đều cho rằng: khả năng vụ này do nhà họ Đường làm là thấp nhất. Ông cụ Đường nóng tính như vậy, nếu cụ muốn xử nhà họ Kim hai mươi năm trước làm rồi.”

      “Ông cụ uy vọng gớm.”

      “Lão già Kim tức đến ói máu mà còn giả vờ giả vịt, đến nhà tao uống trà.”

      “Lão Kim cũng tài, dám để Bộ Tư Pháp nhúng tay vào vụ huyết án xã hội đen.” Đường Học Chính chắt lưỡi ra vẻ ngạc nhiên: Xem ra vụ này hoàn toàn chạm nọc lão Kim rồi; Thế nên dù có phải lôi cả đường dây của mình ra ánh sáng, lão ta cũng quyết tra ra thủ phạm.

      “Yên tâm, chuyện còn lại cứ để đấy cho tao.” Nó giải quyết sạch , gọn gàng phần nó; Còn , đương nhiên kém cạnh ai rồi.

      “Hừ, cúp đây.” Phần còn lại vốn là trách nhiệm của nó, kể công cái nỗi gì.

      “Chờ , tao vẫn chưa xong đâu.” Vội cúp điện thoại đến vậy ư, rốt cục là dạo này nó làm cái gì vậy, càng lúc càng hiếu kỳ rồi nè. “Thiển Thiển về rồi.”

      Đường Học Chính thoáng sựng lại, “Ờ.”

      tìm mày, bao giờ mày về?”

      “… rảnh.” ta tìm hay tìm liên quan quái gì đến .

      “Ê, mày…” Tốt xấu gì năm đó tụi nó cũng là cặp tình nhân chuẩn mực mà ai cũng biết của khu có được ?

      “Chia tay từ lâu lắm rồi, lẽ nào mày cho là: tao quên được ả?” Đường Học Chính vặn lại. mới chỉ có người đàn bà thôi mà tốn khối nơ ron thần kinh rồi, hứng thú với ‘phúc phận’ nào đó.

      … “Thế tao phải sao với mọi người?” Tại sao mọi người cứ tìm thấy Đường Học Chính là lại đến tìm vậy, là phát ngôn viên của nó chắc? bực mình lắm rồi nè.

      “Ăn ngay .” Có cái gì đâu mà phải giấu giấu diếm diếm.

      “Nếu mày có ý kiến gì tao ‘ngủ’ ả đấy.” Xét mọi mặt, ả đó là ‘người đẹp chất lượng cao’ hiếm có đời.

      “Theo đuổi được ‘ngủ’ .”

      “Đây là mày đấy nhá, đến lúc đó đừng có mà hối hận.”

      “Ừ, hừ.” Dù gì người muốn cũng trong vòng tay rồi.

      Mạc Vu Phi thở dài, “Rốt cuộc là mày ở đâu?” vẫn chưa hết hy vọng.

      “Đồ đàn bà.” Đường Học Chính hừ lạnh tiếng, dứt khoát cúp điện thoại.

      “Mẹ nó chứ!” Mạc Vu Phi lườm chiếc di động, được, cha này kết thù với rồi đấy nhá, chờ tìm được nó đập chết nó cho mà xem!
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      31



      Quán bar mọi thành phố đều na ná nhau: ánh đèn neon mờ ảo, tiếng nhạc định tai nhức óc, những điệu nhảy nóng bỏng vả cả đám đông cuồng loạn, nhốn nháo.

      Phù Hiểu vốn có chút bất an: dù gì bây giờ mình cũng coi như người có đôi có cặp, nếu mình mình đến cuộc hẹn với người đàn ông khác phải chăng là được ổn cho lắm. Nhưng sau khi nhìn thấy đối phương lại quyết định đến chỗ gã, bởi vì gã ngồi mình mà ngồi với đám người.

      Theo lời Dương đối tượng xem mặt của công chức nhà nước khá có tiền đồ, có cha là cán bộ Cục thuế, gia cảnh khấm khá, bề ngoài ưa nhìn lại trung hậu, thà. Khi gã mời bar, vốn hơi nghi nghi; Sau lại nghĩ: thời nay, quán bar là điểm đến quen thuộc của các cuộc liên hoan, tụ họp,… là người trẻ tuổi có thành mấy cũng thích đến bar chơi. Nhưng sau khi đến điểm hẹn, mới biết: mình nhầm rồi.

      Bởi vì hình tượng khi này của công chức nhà nước có tiền đồ nọ khác trời vực với khi gã gặp ngày hôm qua: Gã tuyệt đối là tay chơi chuyên nghiệp. Lúc này đây, gã ôm xinh đẹp (động tác rất là thành thạo), vừa uống rượu vừa tán dóc với đám bạn, sau khi nhìn thấy ra vẻ lởi xởi chào đón : “Phù Hiểu, em đến rồi.”

      “À, chào .” nhìn qua lượt đám bạn gã: có cả nam lẫn nữ; Đám người khai cuộc từ lâu, mải uống rượu, hút thuốc, hoàn toàn chú ý đến xuất của .

      “Đến đây nào, ngồi ở đây .” Đối tượng xem mặt vỗ vỗ vị trí bên cạnh gã.

      “Thôi khỏi, cần đâu.” Phù Hiểu liếc thoáng qua trong lòng gã, khoát tay từ chối.

      “Em bảo gì cơ?” Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa làm át tiếng Phù Hiểu, đối tượng xem mặt của lớn tiểng hỏi lại.

      “Tôi bảo cần đâu!” Tốt quá, xem ra vừa có thể báo cáo kết quả công việc với Dương vừa có thể qua cửa của Đường Học Chính rồi. cũng lớn tiếng bảo: “Tôi về trước đây!”

      Nào ngờ mà đối tượng xem mắt của ôm nãy giờ bỗng đứng lên, vươn bàn tay được vẽ móng tỉ mỉ ra kéo : “Phù Hiểu, cậu đừng giận, ấy nhàm chán quá nên mới vậy. Tớ thay mặt ấy xin lỗi cậu!”

      Nghe giọng điệu này có vẻ như nàng biết . Phù Hiểu ngạc nhiên, nương ánh đèn lập lòe cố nhìn đối phương.

      nhận ra tớ à? Tớ là Dương Tư Lâm đây.” cong môi lên, nở nụ cười tự tin.

      Dương Tư Lâm… “À, tụi mình học cấp ba với nhau!” Cuối cùng Phù Hiểu cũng nhớ ra, có phần kinh hỉ, cười bảo: “Lâu rồi gặp, cậu thay đổi nhiều quá, tớ suýt nhận ra cậu.”

      “Đương nhiên rồi, bây giờ người ta là ngôi sao lớn, người bình thường sao nhận ra nổi chứ.” bé trang điểm đậm xịt, miệng phì phèo điếu thuốc cười leo vào.

      Ngôi sao? “Chà, cậu siêu đó nha.” Lâu lắm rồi xem ti vi, ra bạn học của mình thành ngôi sao lớn rồi ư?

      “Có gì đâu, chỉ quay mấy cái quảng cáo mà thôi, nhưng đợt tới đây tớ nhận bộ phim truyền hình.” Dương Tư Lâm kéo lại gần, ra vẻ thân thiết, “Đến đây, tớ xin giới thiệu với cậu, ấy là bạn trai tớ, Lưu Minh Đức.”

      khác giới thiệu với bạn trai ta, mà tình cờ gã này lại là đối tượng xem mặt của hôm qua. Tình huống này quả có hơi kỳ kỳ nha. Phù Hiểu gật gù: “Tớ biết tên ta.”

      Dương Tư Lâm như thể sửng sốt, bật cười, ra vẻ giận đánh gã đàn ông tựa lưng vào sô pha và khoác tay lên thành ghế: “Xem , xem làm việc tốt gì rồi này!”

      Gã đàn ông tên Lưu Minh Đức cười tà, ôm eo nàng: “Ai bảo em ở bên , chẳng phải vì nhàm chán quá sao?”

      “Ghét thế biết.” Dương Tư Lâm cười, đánh gã, rồi mới tỏ vẻ áy náy bảo với Phù Hiểu: “Cậu cứ kệ ấy, ấy vẫn bốc đồng thế suốt. Lần này là vì tớ ra nước ngoài quay quảng cáo, cũng hơi lâu nên ấy dỗi tớ, đồng ý xem mặt cậu: Là ấy muốn tớ về ấy mà.”

      Sao lại vì loại người này mà lãng phí khoảng thời gian lẽ ra có thể ở bên Đường Học Chính nhỉ? Phù Hiểu bắt đầu hối hận, hé miệng định lên tiếng nhưng lại bị gã khác – gã này rót rượu cho Lưu Minh Đức – cướp lời, gã này có vẻ như ghẹo: “Chị Dương, chị tin tưởng Lưu ca đấy. Bây giờ Lưu ca là ông chủ nên đám đàn bà thèm muốn ấy đông lắm. Chị xem, đến cả đối tượng xem mặt của ấy cũng có ý với ấy nè? Được cái trong lòng Lưu ca chỉ có mỗi chị thôi. Chị nhớ phải thưởng cho Lưu ca đấy.”

      “Hừ, ấy dám à!” Dương Tư Lâm liếc xéo Lưu Minh Đức cái, người sau lập tức tỏ thái độ: “Bẩm lệnh bà, tiểu nhân dám.”

      Ánh mắt của vài trong đám người lóe lên vẻ ghen tỵ.

      Sau đó, Dương Tư Lâm giải thích với Phù Hiểu: “Ngoài làm nhà nước ra ấy cũng có làm kinh doanh. Chứ nếu ấy chỉ là công chức tớ cùng chỗ với ấy rồi.” Giọng nàng đầy vẻ kiêu ngạo.

      Phù Hiểu chẳng hiểu mô tê gì: người ta xem mặt khác, sao cái nàng này lại chả tức giận gì vậy. Đúng là đời này loại người nào cũng có mà: “Nếu như vậy tớ trước đây, tớ còn có việc.” Thể nào khi về đến nhà cũng bị Đường Học Chính cười nhạo cho mà xem.

      “Đừng vậy chứ! Phù Hiểu, biết em phải người nhen như thế. Tuy thể kết hôn với em nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn. Em xem, chẳng phải gọi đến đây vài chú em hãy còn độc thân sao. Em thấy ai thích hợp mang người đó về !” để người khác châm thuốc cho mình, Lưu Minh Đức cười ha hả bảo.

      Cả đám ầm ĩ hùa theo.

      “Đúng, đúng, hiếm khi tụi mình có dịp tụ tập. Cậu đừng vội thế, để tụi tớ tạ lỗi với cậu nào.” Dương Tư Lâm với vẻ thân thiết.

      “Tớ tức giận, cặp tình nhân nào chả có những lúc cãi vã nhau. Chỉ có điều: lần sau các cậu đừng lôi người khác vào nữa.” Phù Hiểu lắc đầu, nếu có thời gian để nổi giận ( cơn giận vô vị) với đám người này chẳng bằng để thời gian đó mà về nhà tán gẫu với Đường Học Chính.

      Vẻ mặt chân thành và câu trả lời của khiến cả đám người ngẩn tò te. gã mập khoảng hơn ba mươi tuổi với khuôn mặt khắc đầy dấu ấn thời gian tỏ vẻ tán thưởng, đưa ly rượu cho , “Phù Hiểu, em thú vị lắm. Bây giờ độc thân, em có muốn cặp với ?”

      Đám người lại lào xào huýt gió, Dương Tư Lâm có vẻ như bị bất ngờ nhưng vẫn cười khuyên: “Phù Hiểu, Cung ca đây là đối tác làm ăn với Mình Đức. ấy vừa ly dị vợ, có nhà, có xe. Bình thường, luôn là đàn bà dính lấy ấy đấy, hiếm khi thấy ấy chủ động thế này, hay là cậu nhận lời ?”

      Dạo này có số đào hoa đấy à? Phù Hiểu có phần khó xử, nếu bây giờ mà bảo mình có bạn trai rồi lại thành làm kiêu, nhưng nhất thời nghĩ ra lý do hợp lý nào cả: “À …”

      “Đừng này nọ nữa, Cung ca của chúng tôi mà cũng thèm nể mặt ư?” bé khác – này có vẻ là quân của Cung ca nọ – xen mồm, “Uống ly rượu này rồi hãy !”
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: Chương 32

      Phù Hiểu nhìn sang bé mặc bộ váy cổ trễ nọ, có cảm giác mình phí lời: “ à, mời uống rượu cái kiểu đó ai muốn uống cơ chứ?” Mời mà cứ như chửi nhau ý.Cung ca cười lớn, người đàn bà này quả rất thú vị: “Con bé còn , hiểu chuyện. thay mặt con bé xin lỗi em.” Gã nâng ly với .Thấy người ta ra sức mời mọc còn cách nào khác đành lịch đón lấy ly rượu, cầm tay.Người ta hay : “ cùng chí hướng khó chung đường,” dù Phù Hiểu cố phối hợp với đám người nọ nhưng luôn thấy họ và mình hợp nhau. Dường như Dương Tư Lâm cũng nhận ra điều này, nàng kéo Phù Hiểu, hỏi với vẻ quan tâm: “Phù Hiểu, bây giờ cậu có còn ở nhờ nhà cậu nữa ?”“, tớ sống mình.”“Thế à?” Dương Tư Lâm nhìn cách thương hại: “Tớ luôn thấy cậu rất đáng thương, ba mẹ mất sớm, lẻ loi mình, chả trách cậu muốn xem mặt để tìm người bầu bạn. Aizzz, nào ngờ cậu lại gặp phải cái gã xấu xa này chứ!” nàng liếc xéo người đàn ông của mình cái.Lưu Minh Đức chếnh choáng men say, cười hì hì bảo: “Yên tâm , loại như Phù Hiểu ngược lại là loại dễ tìm trai nhất. Mẹ luôn : ấy có nhà mẹ đẻ, suốt ngày nghĩ khuân đồ về cho nhà mẹ đẻ, nên nhà chồng nào cũng thích.”Phù Hiểu cười: “Đúng đó, về khoản này có vẻ chúng ta có chung cái nhìn rồi. Tôi vẫn bảo người ta giới thiệu cho tôi người nào trong nhà còn người già để khỏi phải hầu hạ. Ai ngờ người ta lại giới thiệu cơ chứ.”“ cái gì?” Lưu Minh Đức biến sắc. Từ khi nghiệp của gã gặt hái được thành công đến nay vốn có người dám láo với gã, cái con nhãi mồ côi này thế nhưng dám rủa cả nhà gã?“Được rồi, Minh Đức à, Phù Hiểu tội nghiệp lắm rồi, đừng…”“Tiện nhân.” Lưu Minh Đức tức xanh mặt, bặm môi chửi.Những tạp trong quán bar quá lớn nên tất nhiên là Phù Hiểu nghe được gã gì. chỉ thấy bực mình nên đứng dậy, nghĩ cách bỏ về.Dương Tư Lâm định khuyên nhủ vài câu nữa chợt phát ánh nhìn của rất nhiều người đều chiếu vào chỗ, thế là nàng tò mò nhìn theo nên vừa khéo thấy tiêu điểm chú ý của mọi người xuyên qua đám đông tiến về phía họ. người đàn ông bỗng xuất trong tầm mắt mọi người, khuôn mặt tuấn mỹ của như nhuốm chút tà khí của bóng đêm, thân hình cường tráng của trong bộ trang phục tao nhã, theo mỗi bước từ tỏa ra khí phách hiếm người có được, kẻ nào cưỡng nổi sức hấp dẫn từ mỗi cử chỉ, động tác của ai biết lai lịch của .Dưới ánh đèn lập lòe của quán bar, kẻ lạ mặt thế nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người vốn say, điên trong cuộc chơi phải chú ý. Song với cái người trời sinh để làm ngôi sao ấy dù trong tình huống nào cũng là tiêu điểm cho chú ý của mọi người cả thôi.“Đẹp trai quá…” Dương Tư Lâm coi như người trong giới nghệ sỹ và từng gặp gỡ với nhưng ngôi sao nam nổi tiếng, thế mà cũng phải ngẩn ra, thốt lên lời tán thưởng.“Chính xác.” Phù Hiểu cũng nhìn mê mẩn người đàn ông nọ, tạm quên những vui nãy giờ và gật gù tán thành. Người đàn ông này… là bản ngã khác của ấy ư? Phiền nhỉ, dù có vẻ vô cùng tiều tụy nhưng sao trông ấy vẫn mê người đến thế… Khoan , sao ấy lại có mặt ở đây vậy? Hồi hồn sau giây phút bị cuốn theo mê đắm, mới chợt nghĩ đến vấn đề này.Ánh mắt đầy nghi hoặc của chợt đối nhãn với đôi con ngươi đen khác, trong bóng tối mờ ảo, tia u tối chợt lóe lên trong đôi con ngươi đen ấy rồi nhanh chóng biến mất. Người đàn ông nọ ngồi xuống chiếc bàn trống gần chỗ các và vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. ấy thế nhưng mình thôi! Phát ra con mồi béo bở, những nàng bạo dạn vội lấy gương ra trang điểm lại, thầm tính toán xem mình nên bắt chuyện kiểu gì để thu hút chú ý của chàng.Dương Tư Lâm cũng thấy ngứa ngáy trong lòng. nàng bỏ rất nhiều tâm huyết để nghiên cứu về đàn ông. Chỉ cần nhìn dáng vẻ ung dung, tự tại của , nhìn bộ quần áo hàng hiệu và vô cùng nhã nhặn mặc là nàng liền biết chắc chắn phải kẻ tầm thường: ngờ cái trấn quê mình mà lại có nhân vật số thế này…“Mẹ nó chứ, nhìn cái gì hả?” Lưu Minh Đức quay mặt nàng lại cách thô lỗ, trông gã có vẻ rất tức giận.Dương Tư Lâm cau mày, hất tay gã ra: “ làm gì đấy!”“ chấm thằng mặt trắng kia rồi phải ?” Lưu Minh Đức lườm nàng, lớn tiếng quát, “Có giỏi chìa cái mặt này lên với tôi nữa ! có tin ngay bây giờ, tôi nện cho thằng ranh kia trận ?”Mười tên Lưu Minh Đức cũng chả đánh thắng nổi ấy. Phù Hiểu cũng nhíu mày, nhận ra là vừa nhìn về phía người đàn ông nọ lần nữa, nghĩ: bây giờ mà mình đến chỗ ấy liệu có phô trương quá nhỉ? Người nọ (dù làm gì cả) vốn cũng rất phô trương rồi.Cung ca cũng phát ra bồn chồn nơi nhưng gã nổi giận đùng đùng như Lưu Minh Đức mà chỉ mỉm cười hỏi: “Sao nào, em cũng thích loại đàn ông chỉ được cái mặt đó à?”Phù Hiểu chỉ cười cười.Trong lúc họ chuyện, nhân viên phục vụ mang đến cho người đàn ông nọ những thứ mà gọi: ba, bốn chai rượu khác loại, chiếc ly đế cao chuyên dùng cho cocktail, khay đá đầy và bình lắc. ấy định làm gì ý nhỉ? Đám người chú ý đến bắt đầu đoán.Khi này, ca sỹ mới nổi lên sân khấu biểu diễn thay cho tiếng nhạc ầm ĩ này giờ. Đây vốn là tiết mục đặc biệt của quán bar và cũng là tiết mục để hút khách. Thế nhưng tiết mục ấy chả thu hút được vị khách nào của đêm nay cả. Cánh phụ nữ trộm ngắm chàng tuấn nọ còn cánh đàn ông bận bực bội và ngầm ghen tỵ. Chẳng ai có tâm trạng mà chú ý đến người ca sỹ ra sức biểu diễn sân khấu cả.Tất cả những điều đó dường như đều lọt được vào tai, vào mắt của người đàn ông nọ. đưa thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ để thanh toán. Rồi với chiếc ly đế cao, khẽ chạm đôi môi với nụ cười kín đáo lên miệng ly và rót Vermouth[1] vào ly.“Hi! Có thể mời tôi uống ly chứ?” xinh đẹp, vẻ đẹp mặn mà dựa người vào bàn , những móng tay sắc, dài của nàng sượt qua trong những chai rượu bànNgười đàn ông với chai rượu khác, rồi từ bình lắc, rót muỗng hỗn hợp rượu vào chiếc ly đế cao, chẳng buồn ngẩng lên: “Tôi hẹn người khác rồi.” từ chối cách thẳng thừng mà người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Tiếc ghê ta! Nhưng… chàng đẹp trai à… nghe giọng có vẻ phải người địa phương ha?”Động tác rót rượu dừng lại cách dứt khoát, người đàn ông ngắm nghía hai tầng màu đỏ, vàng nối nhau trong chiếc ly đế à câu gì. nàng nọ đợi hồi lâu mà được đáp lại liền biến sắc mặt. nàng bị cho sượng mặt hai lần rồi, người quen được đám đàn ông nâng niu, nịnh hót như nàng đâu chịu được cái cách đối xử đó: Song nếu cứ thế này mà lui mất thể diện với đám chị em quá?Thấy cứng ngắc giữa hai người họ, những nàng nhìn như hổ rình mồi khác thôi hối hận vì bị nọ giành trước nữa. Những lời mỉa mai, chòng ghẹo nàng vừa thất bại vang lên khắp nơi. Đám người vây quanh cứ lời qua tiếng lại như vậy mà người đàn ông nọ vẫn thèm để vào mắt, chỉ chuyên chú vào công việc pha chế rượu của mình.Được hoan nghênh nghê ta! Phù Hiểu rùng mình, tuy ở đâu cũng có, hoặc ít hoặc nhiều những chàng được hoan nghênh nhưng quả là chưa thấy cái tình cảnh đám phụ nữ bu đến, siết vòng vây như thế này bao giờ.Tuy Lưu Minh Đức chả có quan hệ gì với Phù Hiểu cả nhưng thấy Phù Hiểu vô duyên vô cớ dồn hết chú ý vào người đàn ông nọ gã cũng sa sầm sắc mặt. Gã vẫy cậu bồi bàn lại dặn mấy câu, cậu bồi bàn gật đầu chút do dự.Đám đông quanh bàn người đàn ông nọ ngồi bỗng hét rầm lên, Dương Tư Lâm vội nhổm người dậy hòng ngó xem xảy ra chuyện gì.“Ôi…” Màu sắc đẹp quá. thấy trong chiếc ly đế cao là cocktail được pha chế thành công, rượu trong ly lấp lánh màu của đá quý; Cùng với đó là nụ cười thỏa mãn, đầy dịu dàng của người đàn ông nọ. Chả trách các ấy lại hét rầm lên… Nhìn “cool boy” mỉm cười ở cự ly gần như vậy hét rầm lên mới là lạ.Ngón trỏ thon dài lướt qua những đường cong duyên dáng của chiếc ly, người đàn ông rút di động ra và lách tách viết tin nhắn.Ngay lập tức, di động của Phù Hiểu rung lên trong túi quần, tiện tay rút ra thấy: “Lại đây.” Chỉ hai chữ thôi mà khí phách mười phần.[1] 味美思: Vermouth: Là loại rượu nho được thơm hóa, tên gọi của nó bắt nguồn từ tiếng Đức “Wermut” là loại hương thảo mà từ những năm đầu công nguyên người ta pha vào rượu nho để trị bệnh. nay các nước Đức, Italia, Pháp đều sản xuất Vermouth. Loại Vermouth ngon nhất là loại sản xuất ở hai bên sườn núi Alps, giữa Pháp và Italia, vì ở đây có rất nhiều loại hương thảo nổi tiếng.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33

      Có chập mát mới sang bên đấy! Phản ứng của Phù Hiểu sau khi đọc tin nhắn là vờ như trông thấy ai đó. Đùa gì chứ, trông giống người thích nổi bật lắm à?

      Thấy nhóc nọ để ý đến , người đàn ông – cũng chính là Đường Học Chính – nhíu mày, lại lách tách viết tin nhắn nữa.

      Di động trong túi quần lại rung lên, Phù Hiểu muốn đọc lắm nhưng khổ nỗi cưỡng nổi hấp dẫn. liếc trộm cái rồi mở tin nhắn cách quá tình nguyện:

      pha chế rượu cho em nè.”

      Đừng vậy chứ! Trái tim Phù Hiểu đập trật nhịp. muốn mắng phạm quy nhưng khi xuyên qua đám đông, ngó thấy chiếc ly đế cao thấp thoáng và nghĩ đến việc thực lời hứa lần trước lại chợt thấy ngọt lịm trong lòng. Song nhìn vòng vây fan chút nào kia, vẫn hơi sờ sợ: Kể ra vẫn có chút khủng bố à…

      Chiếc di động trong tay lại rung lên, cúi xuống nhìn thấy: “Để lâu uống ngon đâu.”

      Aaaaaa! thầm thét lên trong lòng… Đồ xấu xa… Đồ xấu xa! nhìn lượt đám Dương Tư Lâm, những người này cũng nhìn chàng nọ và chìm trong những suy tính riêng của mình. ho khẽ mấy tiếng để lấy giọng rồi cất lời: “À này… bạn tôi cũng ở đây, ấy ngồi đằng kia, tôi sang đó với ấy, mọi người ở chơi vui vẻ nhá.” xong, cũng thở phào nhõm, ngồi với mấy người này hợp, tìm vẫn hơn. Huênh hoang cũng chỉ huênh hoang chút xíu thôi, nhắm mắt xông liều là xong liền chứ gì?

      “Ở… ờ.” Thần trí của Dương Tư Lâm còn để đâu nên chỉ ậm ừ hai tiếng lấy lệ. Lưu Minh Đức bận so đo với người đàn bà của gã, cũng chẳng đếm xỉa gì đến .

      Cung ca thấy con mồi sắp trồn thoát hài lòng, “Bạn em đâu?”

      “Bên kia kìa.” Phù Hiểu sử dụng khái niệm đại chúng nhất để trả lời, đưa tay chỉ vào đám đông.

      “Thế mau .” bé khi nãy suýt gây gổ với Phù Hiểu khoát tay, cho rảnh nợ.

      bận nghĩ cách để vừa đến được chỗ vừa thu hút chú ý của đám đông nên Phù Hiểu căn bản nghe được câu của bé nọ. cầm ví, chen lấn để về phía . đến trước mặt người ta rồi mà vẫn chưa nghĩ ra được chiêu gì, lại thấy khoanh tay trước ngực, cười như cười nhìn mình, thế là hạ quyết tâm, tiến thẳng đến, ngồi phịch xuống vị trí đối diện : “ chàng đẹp trai! Mời tôi uống ly !”

      Những nàng xinh đẹp trong vòng vây nọ đều nhìn vào mới xuất , thấy này chỉ là con nhóc để mặt mộc liền cười nàng biết tự lượng sức mình.

      Cái ả này, lo làm mất mặt hay sao mà lại? Người đàn ông liếc xéo cái với vẻ giận dỗi nhưng vẫn chiều theo , đẩy ly rượu lấp lóa những tia sáng mỹ lệ đến trước mặt : “Amber Dream, xin mời.”

      Hơi bị quá trớn rồi đấy! Đám các người đẹp rúng động, các có điểm nào bằng con nhóc cái gì cũng có này chứ?

      “Có nhầm hay vậy?” người đẹp thuộc tuýp người vô cùng tự tin vì chấp nhận nổi khác biệt đãi ngộ này mà càu nhàu với giọng chút nào.

      Người đàn ông nhíu mày: “Sao có thể nhầm được chứ? Là người phụ nữ hấp dẫn thế này cơ mà.” cười tà, lấy ngón cái vân vê gò má nõn nà của Phù Hiểu.

      Phù Hiểu ho mạnh hai tiếng. Đừng phóng đại vậy chứ!

      Dương Tư Lâm ngồi cách đó xa suýt lật bàn, bật dậy. Phù Hiểu???? Cái con trước giờ luôn ra vẻ thanh cao ấy mà lại chủ động quyến rũ đàn ông ư? Còn cái gã đàn ông vênh váo chả để ai vào mắt kia nữa, chỉ thế thôi mà

      chiếm được giai đẹp chí ít cũng phải giữ lấy thể diện, đám các người đẹp dù cam tâm và tình nguyện mấy cũng đành tản ra. Đến phút cuối mà mấy vẫn quên liếc mắt đưa tình với người đàn ông nọ, hy vọng chàng đổi ý.

      Đường Học Chính còn chả buồn ngẩng lên nhìn, để những cái liếc đưa tình của những đôi mắt đẹp như hồ nước thu nào đó trực tiếp đưa tình đến gã mập ngồi sau bàn .

      “Thử .” nhìn chăm chú vào người con xinh trước mắt.

      “Nó đẹp quá.” Phù Hiểu nâng ly lên trước ánh đèn, ngắm màu sắc của rượu cocktail trong ly, nỡ uống mà: “Độ cồn có cao lắm ?” Đây là rượu pha chế đó nha, nhỡ uống có ly mà say khướt chẳng phải mất mặt lắm ư?

      “Yên tâm, pha cho em uống nên đúng mực.” Đường Học Chính chống hai tay lên bàn, mỉm cười nhìn .

      Phù Hiểu chép chép miệng hòng giấu nụ cười chực nở môi mình, nâng ly lên nhấp ngụm, bất ngờ thay có vị cay nồng của rượu: “Ngon quá.”

      “Ngon là tốt rồi, lần sau pha loại khác cho em uống.” Đường Học Chính cười cách hài lòng.

      Phù Hiểu ngước nhìn , mìm cười với , nụ cười thẹn thùng.

      bé ngốc.” Hóa ra con dễ xấu hổ vậy ư? Yết hầu của Đường Học Chính giật giật, âu yếm nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của .

      “Đau quá.” Phù Hiểu lại càng thẹn hơn. vờ nổi giận, đẩy tay ra.

      Đường Học Chính nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh của , đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, ai là đối tượng xem mặt của em?”

      Chuyển… chuyển đề tài nhanh thế này có cưỡi tên lửa cũng theo kịp mất, Phù Hiểu giật mình, chột dạ.

      Thấy vẻ mặt kỳ kỳ là Đường Học Chính biết ngay: có chuyện để nghe rồi, lẳng lặng đợi câu trả lời của .

      là gã đó đó.” ấp úng, trả lời lấp lửng cho có.

      “Gã nào cơ?” Ai ngờ người ta chả thèm phối hợp .

      gã đó đó.” Người nào đó tiếp tục lấp lửng.

      “Gã nào cơ? Người nào đó hỏi lại, tâm lý gì cả.

      “…” Thấy ư hử cho qua chuyện được, Phù Hiểu cúi đầu, đảo mắt liên tục: “ là cái gã ôm người đẹp đó.”

      Đường Học Chính gì thêm, ngẩng lên nhìn cái gã về phía : “Là gã lùn mặc áo khoác đỏ đó hả?”

      “Ừ…” Phù Hiểu lí nhí đáp lời, nhưng lập tức phát ra điểm bình thường, sao ấy lại biết Lưu Minh Đức cao nhỉ?

      “Phù Hiểu.” Giọng vang lên rất gần đó trả lời cho nghi vấn của , ngờ Lưu Minh Đức đến chỗ họ ngồi từ bao giờ.

      Phù Hiểu ngạc nhiên ngẩng lên, thấy tuy gã gọi nhưng lại nhìn Đường Học Chính cách hợm hĩnh: “Nó là ai thế?”

      Những gã như Lưu Minh Đức vẫn luôn kiêu ngạo cách vô lý và luôn tự cho mình là cao siêu lắm. Cho dù gã thích Phù Hiểu gã vẫn cho rằng: việc bỏ , đến với người đàn ông tất cả mọi mặt đều hơn gã là hành vi khiêu khích gã, sỉ nhục gã. địa bàn của gã, gã nhất định phải dạy cho hai người bài học.

      Cái giọng điệu như ra lệnh của gã làm Phù Hiểu phản cảm, cau mày, thèm trả lời.

      Đường Học Chính kéo ghế của lại gần và dang tay ôm vào lòng. Sau đó, đánh giá gã Lưu Minh Đức dù đứng nhưng cũng chỉ cao bằng ngồi nọ từ xuống dưới và với cái giọng đầy đau xót: “Vợ, gu thẩm mỹ của em độc . Dù có cố thế nào Gia cũng đạt đến ‘tiêu chuẩn’ này đâu.”
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34

      Vợ? “Ả là vợ mày?” Cơn tức của Lưu Minh Đức bùng nổ, cái khỉ gì vậy, kết hôn rồi còn xem mặt gã ư?

      Đường Học Chính vươn tay lấy chiếc ly đế cao: “Nào, uống hết nó , rồi chúng ta về nhà.”

      “Ai lại uống nhiều thế, em uống nửa, uống nửa.”

      “Được.”

      Đám người có việc gì làm trong quán bar ai cũng thấy khó hiểu: tên lùn kia muốn tranh giành phụ nữ với người đàn ông nọ ư?

      Hành vi cúa hai người chọc giận Lưu Minh Đức, hoàn toàn là xem gã ra gì mà, gã giận quá, ngược lại cười, “Hôm qua vợ mày còn muốn ngủ với tao đó, phải chăng ả coi mày là cái gối thêu hoa?”

      Đường Học Chính như thể kéo lại gần mà thầm : “Có nghe chưa, em nhớ phải phấn đấu theo hướng đó nhé.”

      Phù Hiểu cáu quá phát cho cái.

      Đường Học Chính đón đòn bằng lòng bàn tay: “Đánh mạnh thế làm gì, có đau ?” xoa xuýt bàn tay bé .

      sến quá đấy.” Phù Hiểu lườm .

      mà em cũng cho hử, Võ Tắc Thiên?”

      còn dám hả!” Phù Hiểu vờ như đánh .

      “Được, được, được, .” Nắm bàn tay bé của , Đường Học Chính thôi ghẹo nữa.

      Lưu Minh Đức định lao vào quần nhau với giọng của Dương Tư Lâm truyền đến từ ngay gần đó: “Lưu Minh Đức, ở đây làm gì?” nàng vốn định nhân cơ hội trang điểm lại mà lẻn đến chỗ này, nào ngờ gã lại còn đến sớm hơn.

      chạy đến đây làm gì hả?” Lưu Minh Đức lườm lại nàng.

      “Ở đây có bạn của Phù Hiểu nên em đến chào hỏi, mọi người đều là bạn bè cả.” nàng với vẻ đến là chân thành, vừa xoay đầu lại nở nụ cười sáng lạn với Đường Học Chính, “Chào , em là Dương Tư Lâm, là người đại diện cho nhãn hiệu nước trái cây Sảng Nhạc cũng là bạn thân của Phù Hiểu hồi cấp ba.”

      Đường Học Chính như thể nghe thấy mấy lời hai kẻ kia , thậm chí còn chả buồn ngẩng đầu dậy: “Chả có gì để chơi cả, về nhà ngủ thôi.”

      Với Đường Học Chính hai kẻ này chỉ như mấy tên hề nhảy nhót mua vui thôi, lo đáp lời chúng hạ thấp thanh cao của mình vậy nên liền coi chúng như khí.

      Phù Hiểu cảm thấy vai người qua đường Giáp – chàng công tử nhà giàu còn phù hợp với hơn là vai hùng cứu mỹ nhân. Cái gã này hoàn toàn lơ tất cả mọi người mà.

      “Hóa ra hai người quen nhau từ trước?” Dương Tư Lâm cũng ngạc nhiên lắm.

      “Ờ, đúng vậy.” Phù Hiểu trả lời nàng nhưng cũng gì thêm, “Chúng tôi trước đây, hai người ở chơi vui vẻ nhé.”

      “Aizzz, sao lại về sớm thế?” Dương Tư Lâm vội khuyên ngăn, hai người họ về sớm vậy sao nàng có thể khiến chàng càng nhìn càng đẹp trai này phát ra quyến rũ của nàng cơ chứ?

      Lưu Minh Đức lôi nàng lại và cười lạnh với bóng lưng của hai người.

      Phù Hiểu theo Đường Học Chính về phía cửa ra của bar, đám đông vây quanh họ tự động tách ra nhường đường. Hành động này của đám người khiến Phù Hiểu càng e thẹn hơn, sao tự dưng hai người lại giống VIP thế này. chàng này quả là quá phô trương rồi.

      Khi vừa nghĩ đến đó người ôm – Đường Học Chính chợt dừng lại.

      “Sao vậy ?” Từ trong lòng , ngẩng lên.

      Đường Học Chính vuốt cằm, híp mắt lại nhìn đống ly đế cao được xếp thành hình Kim Tự Tháp trước mắt. Đây là tháp Champagne[1] mà chủ quán bar cố tình sai nhân viên đặt ở nơi bắt mắt nhất trong quán, để những vị khách lắm tiền khi chơi đến H (hight) đổ đầy rượu vào tháp ly và mời mọi người.

      “Xém chút là quên mất chuyện quan trọng rồi.” với vẻ nghiêm túc.

      “Cái gì?” Nhìn núi ly này có thể nhớ ra chuyện quan trọng gì cơ chứ?

      “Quên ăn mừng.” Đường Học Chính gật gù, vẫy nhân viên phục vụ: “Mang Champagne hảo hạng của các cậu ra đây, khui rượu rồi đổ đầy chúng .”

      Ngay lập tức, nhân viên phục vụ hớn hở vâng dạ, nhưng khi sắp quay vào lấy rượu chàng chợt nhớ ra vấn đề: “Tiên sinh, khoảng ba, bốn chai Champagne mới đổ đầy được chỗ ly này, Champagne xịn nhất quán chúng tôi có giá hơn năm ngàn tệ chai…”

      “Khui.” Đường Học Chính vung tay lên.

      Đắt thế ư? Phù Hiểu thở hắt ra, dò hỏi: “Có chuyện gì vui mà lại chi khoản lớn để ăn mừng thế?” Mấy vạn tệ lận đó ông .

      còn lo là quá đơn sơ ý. Đường Học Chính cúi đầu ngắm , trong mắt nét cười như đầy ắp: “Đương nhiên là em rồi, vợ ngốc.”

      Phù Hiểu ngẩn người ra rồi tròn xoe mắt lên nhìn rồi lại ngẩn ra… ấy, ý của ấy là… Vì hai người họ thành đôi nên ấy vui, sau đó ấy bỏ đống tiền đổ đầy rượu vào cái tháp Champagne nào đó để mời các vị khách trong quán bar ăn mừng ư? Cuối cùng cũng tổng kết xong vấn đề, gương mặt bỗng ửng hồng; “… phô trương quá rồi đó?”

      “Tin , hoàn toàn phô trương đâu.” Đường Học Chính nâng cằm lên và mi với vẻ vô cùng tự nhiên.

      Quá là phô trương rồi đấy ạ! Phù Hiểu xấu hổ đến đỏ lựng cả hai tai, kéo định ra ngoài: “Tụi mình khiêm tốn chút nào .”

      cũng vì khiêm tốn nên mới ăn mừng ở đây đó, Đường Học Chính ôm lấy , chịu bước : “Vui mình bằng để mọi người vui cùng.”

      sai rồi, quả sai rồi! Khi nãy ấy nào có rêu rao chứ, giờ ấy mới là rêu rao nè! Phù Hiểu gắng hết sức mà vẫn di chuyển được nên đành theo .

      Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang Champagne lạnh lên, Đường Học Chính vừa hô to tiếng “khui” là bốn chai Champagne được khui ra liền.

      Trong quán bar bỗng dậy lên những tràng pháo tay nổ trời, tiếng huýt sáo, tiếng hú hét vang lên ngừng, tất cả những thanh đó đều đến từ những vị khách trong quán bar đêm nay. Đùa gì chứ, tự dưng được uống miễn phí Champagne mấy ngàn tệ lận cơ mà?

      Sắc mặt đám Lưu Mình Đức ngồi cách đó xa càng lúc càng đen hơn.

      “Tôi muốn mời tất cả những ai: mừng cho tôi theo đuổi thành công Phù Hiểu nhà tôi mỗi người ly, nếu tháp ly đủ khui thêm rượu, tính vào hóa đơn của tôi!” Đường Học Chính cầm chiếc mic mà nhân viên phục vụ đưa lên và tuyên bố tin vui cách ngắn gọn, dõng dạc.

      Những tiếng hú hét lần nữa vang lên, cả căn phòng như muốn nổ tung vì thanh.

      Phù Hiểu càng e thẹn hơn, dám ngẩng lên nhìn đám người.

      “Vợ, em cũng nhấp ngụm nhé.” Dứt lời, cằm của được nâng lên và đôi môi ướt, thấm đẫm hương thơm của rượu áp lên bờ môi mềm, đỏ thắm của .

      Những tiếng cười đùa, tiếng huýt sáo và tiếng hú hét rộ lên, thanh lớn đến mức mọi người xém thủng màng nhĩ.

      [1] 香槟: Champange/ sâm banh.
      Chris, Mẹ Mìn, laula4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :