Chương 3: Nàng gọi Cung Tích Thanh. Nhạc Hiểu Đồng quản được nhiều chuyện như vậy, nhận lấy chén trà uống ừng ực, nhưng xui xẻo nàng vừa mới rớt xuống nước vừa mới uống hai ngựm liền sặc."Thanh, con uống từ từ thôi."Phu nhân vừa vừa nức nở ". "Đừng vội, từ từ uống, mẫu thân cái gì cũng có, nhưng chén nước vẫn có...!!!" "Người là mẹ ta?"Nhạc Hiểu Đồng nhịn được hỏi câu.Nàng vốn là có ý định hỏi, nhưng nhiều chuyện xảy ra như vậy, lại nhìn chút vị phu nhân xinh đẹp thực thê thảm, đúng là hỏi khôn được. Chuyện này đúng là quỷ dị, nàng ràng là ở bên trong tiệm đồ cổ , muốn nhà vệ sinh, sau đó đẩy cửa WC ra... Sau đó, liền xuất tại nơi này rồi?Rốt cuộc là thế nào a? Khóe mắt lướt qua cảnh vật sung quanh, nhìn xung quanh trang trí theo phong cách cổ đại, giường gỗ lim, cửa sổ giất, bình phong tranh thủy mặc, đây ràng chính là... Nhạc Hiểu Đồng đột nhiên sáng tỏ, nàng rất có thể... Rất có thể xuyên qua! "Thanh , Con... con nhớ mẫu thân sao?" Vị phu nhân xinh đẹp vẻ mặt đả kích, dường như thể tin nổi. Nhạc Hiểu Đồng bày ra vẻ mặt vô tội , nàng phải cố ý, nàng phải cố ý, nàng xác thực là biết vị mỹ nữ phu nhân trước mặt này là ai, cha ruột gì đó là ai nha, có ai tới cho nàng biết chuyệ gì xảy ra ? Mà vị thiếu phụ xinh đẹp này đột nhiên nghĩ đến cái gì, ôm nàng vào lòng, "Thanh , Thanh đáng thương của mẫu thân , nhất định con bị hù dọa rồi . cần sợ, sau này nương bảo hộ tốt cho con." Nhạc Hiểu Đồng cái trán chảy mồ hôi hột. Nàng bị vị mĩ nữ này xưng"Mẫu thân" lâu, còn "Thanh" là tên bây giờ của nàng sao ? Ngay lúc Nhạc Hiểu Đồng còn muốn hỏi cái gì, vị "Mẫu thân" này liền tiếp nhận chén thuốc tay người hầu vừa : "Thanh , con uống thuốc trước ." Nhạc Hiểu Đồng trước mặt thình lình xuất bát thuốc đen xì.Thuốc Đông y, bên trong có những thứ gì mà nó có thể đen nhưa thế này, còn mùi thuốc gay mũi này nữa chứ? Ngẩng đầu lên nhìn " Mẫu thân" vẻ mặt kiên định, hơn nữa đầu nàng tại rất đau , nên nàng cũng chỉ có thể rưng rưng nín thở uống xong hết chén lớn thuốc. Thực... Đắng a! Uống rồi thuốc, Nhạc Hiểu Đồng tại liền buồn ngủ, đại khái là do công của thuốc . Hốt hoảng chìm vào giấc ngủ, nàng liền chìm vào mảnh hư vô, bốn phía trắng xóa, cái gì cũng nhìn thấy, đưa tay ra thấy được năm ngón , tuyệt đối phải là ban đêm, mảnh trắng xóa, phủ sương mù dày đặc . Lúc này ý niệm duy nhất trong đầu của Nhạc Hiểu Đồng bây giờ chính là: hổ là xuyên qua ác liệt, ngay cả nằm mơ vì sao cũng ác liệt như thế. Trong mơ hồ , có người nào đó về phía nàng. Nhạc Hiểu Đồng lấy lại bình tĩnh, liền nhìn thấy bạch y nữ tử xuất ở trong sương mù, từ từ hướng nàng đến gần.Là tìm nàng sao? Nhạc Hiểu Đồng vừa mới khiêu mi, Bạch y thiếu nữ ở trước mặt nàng, đối với nàng khẽ mỉm cười, "Nhạc Hiểu Đồng tỷ tỷ, cám ơn ngươi tới giúp ta." Nhạc Hiểu Đồng miệng hình "O" kinh ngạc, "Ngươi biết ta?" "Đương nhiên, chính là ta mang ngươi đến đây.Ta kiên trì nổi nữa, mong rằng ngươi, thay thế ta ở bên cạnh mẫu thân chăm sóc ngài." Chuyện gì xảy ra vậy?. Nhạc Hiểu Đồng còn chưa kịp đáp ứng hay , người thiếu nữ kia liền kéo tay của nàng, cỗ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, phát ra vầng sáng. Nàng ở đó trong vầng sáng, nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, dường như chính là kì ức của tiểu nương này , ở giữa trung chậm rãi chuyển động , nàng cẩn thận chút... Những thứ vầng sáng kia liền hướng nàng bay tới. "A..." Nàng bị kinh hách, liền lập tức ngất . Ngoài trời nắng lên cao, ngủ say giường đột nhiên ngồi dậy. Nóc nhà óng ánh phản chiếu ánh nắng lung tung chiếu vào. Nhạc Hiểu Đồng trong đầu đống hỗn độn. Nàng làm sao vậy???... Trong đầu dường như nhét vào vật gì đó, cảm giác có điểm nặng nha.Đúng rồi, mẫu thân đâu? Nàng nhìn quanh, khắp nơi đều nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của mẫu thân... đúng, tại sao nàng có thể gọi mẹ tự nhiên như thế?Nhạc Hiểu Đồng cảm thấy thích hợp.Dứt khoát vén chăn người, giác quan thứ sáu của nữ nhân cho nàng biết, dường như xảy ra chuyện. Nhạc Hiểu Đồng vội vàng nhảy xuống giường, cẩn thận chân chẹo cái. Đau đến nhe răng trợn mắt , cũng có dừng lại, bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài. Tại cửa, ngay ngưỡng cửa lại vấp cái, cả người chổng ngược lên trời, liền có người chạy tới đỡ nàng, ngẩng đầu nhìn lên, mở miệng liền kêu: "Tú Hà tỷ tỷ." Hô xong vội vàng che miệng, nàng làm sao mà biết được? Người kia hoàn toàn có cảm giác đúng , ôm lấy Nhạc Hiểu Đồng mắt nén lệ khóc, "Ngũ tiểu thư ngươi mau xem chút , phu nhân sắp được rồi!" được! Giống như đạo sét đánh xuống, Nhạc Hiểu Đồng quan tâm nhiều, buông Tú Hà ra, liền đường chạy như điên. Nhạc Hiểu Đồng thời trông thấy mẫu thân xinh đẹp , nàng hấp hối nằm ở thảm cỏ, ngay chỗ hôm qua nàng được vớt lên kia. Chung quanh có rất nhiều người, đều đứng bên xem kịch vui, thậm chí còn bày ra vẻ mặt cười nhạo, còn có trận tiếng cười. Nhạc Hiểu Đồng vội vàng chạy tới, liền quỳ gối bên cạnh mẫu thân xinh đẹp, tiếp theo liền nước mắt tràn ra như vỡ đê , "Mẫu thân, ngươi làm sao vậy, tối hôm qua ngươi phải còn rất tốt sao?" Mẫu thân nàng bây giờ đâu còn hơi sức để , chỉ nhiệt tình hướng nàng lắc đầu. Cùng quỳ với Nhạc Hiểu Đồng là Tú Hà liền khóc to: "Ngũ tiểu thư, đều là nhị phu nhân, nàng ngài đẩy Nhị tiểu thư, mặc dù lão gia truy cứu, nhưng nàng muốn thay Nhị tiểu thư đòi cái công đạo. Phu nhân thể để ngươi chịu khổ, khi ngươi ngủ liền bị các nàng kéo đến đẩy nàng xuống nước..." "Các ngươi những kẻ nhân tính, dựa vào cái gì đối với mẫu thân ta như vậy..." Nhạc Hiểu Đồng ngẩng đầu mắng, rất nhiều người trông thấy bộ dáng hung ác của nàng rối rít nghiêng đầu, đều tản ra, "Con rùa đen rút đầu! Đầu sỏ gây nên chuyện đâu? Ở nơi nào, ra cho ta..." "Thanh ..." Mẫu thân xinh đẹp thở gấp cố gắng hít thở, giữ chặt tay của nàng, " cần phải truy cứu, cái gì cũng cần... nghe lời của nương, tốt... Còn sống..." "Nương, mẫu thân, ngươi ngàn vạn lần đừng ngủ, ta nhanh chóng tìm đại phu, nương người đừng ngủ..." Nhạc Hiểu Đồng vừa khóc vừa kêu, "Tú Hà tỷ tỷ, ngươi giúp ta tìm đại phu , mẹ ta sắp chống đỡ được rồi..." "Ngũ tiểu thư!" Tú Hà quỳ xuống, " phải là Tú Hà , Tú Hà căn bản qua nổi cái cửa này. Nhị phu nhân để cho bất luận kẻ nào cho lão gia, chúng ta chỉ có thể..." "Tuyệt đối được!"Nhạc Hiểu Đồng đứng thẳng lên, "Tú Hà tỷ tỷ, ngươi chiếu cố nương ta, trước khi ta trở về, nên mang nàng đâu, cầu ngươi đó!" Tú Hà gật đầu, nàng muốn hóa thành cơn gió. Nhạc Hiểu Đồng phải tìm trung niên nam tử phụ thân của nàng. Nàng xông thẳng tiền viện, theo lý dùng thân phận của nàng còn tư cách xuất ở tiền viện . Nhưng mà nàng liều mạng, sợ nhất , chính là cần mạng. "Lão nhân, ngươi ra cho ta! Mẫu thân ta sắp chết, ngươi có lương tâm liền ra cho ta! Ngươi ra cho ta a, lăn ra đây cho ta!!! "
Chương 04: Mẫu thân qua đời. "Lão nhân, ngươi cút ra đây cho ta " ngoài cửa vang lên tiếng mắng, mà người trong phòng cũng phải kẻ điếc. Trong thư phòng, giọng truyền ra: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Vẫn chưa có người nào tới kịp trả lời ta, liền có cái bóng lao đến, thoáng cái kéo lấy ống tay áo của : ", gặp nương với ta!" Cái kẻ kéo lấy người của , phải là nghiệt chủng hôm qua chết sao, Cung Tích Thanh. "Ngươi làm cái gì vậy?" ta giận tái mặt. Nhạc Hiểu Đồng gắt gao kéo lấy ta, "Ngươi theo ta gặp nương! Nhị phu nhân của ngươi tốt, nàng muốn hại chết nương ta!" " bậy bạ gì đó?" ta giận dữ mắng mỏ. " tin chính ngươi xem!" Nhạc Hiểu Đồng tức giận ! Tư thế?xem ai sợ ai? Nàng người đại còn sợ ông già sao? Lúc Cung Tích Liệp Đức chạy tới, mẫu thân xinh đẹp trụ nổi nữa, Nhạc Hiểu Đồng tròng mắt ngước lên, đối với ta vênh mặt hất hàm sai khiến: "Ngươi, tìm đại phu điều trị cho mẹ ta!" Mặc kệ đứa bé vì cái gì có thể dùng loại khẩu khí này chuyện, Cung Tích Liệp Đức hướng hạ nhân mời đại phu. Cứu chữa nửa ngày, đại phu cũng đành bất lực, sinh mệnh mẫu thân khó giữ, sau đó rời . Dù Nhạc Hiểu Đồng có kêu khóc cũng có ai để ý nàng, có ai chịu tiến tới cứu người, mỗi người đều lắc đầu rồi rời . Bọn họ , mẫu thân vốn có bệnh trong người, cộng thêm ngâm nước cả buổi sáng, toàn thân mệt lả, đem bệnh trong người phát tác, nên mới vô phương cứu chữa . Nhạc Hiểu Đồng đỏ mắt, mắng tất cả bọn họ đều là lũ lang băm! Cung Tích Liệp Đức cũng dám nàng, tùy ý để nàng mắng. biết qua bao lâu, mẫu thân nàng từ trong hôn mê tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là kéo nữ nhi của mình , "Thanh , con nghe lời của mẹ, về sau sống tốt, giống như tên của con vậy..." "Mẹ, mẫu thân, người còn trẻ như vậy, người được cứ như vậy bỏ lại con ..." Nhạc Hiểu Đồng khóc lớn, chính nàng cũng phát được tại mình thương tâm đau lòng như vậy. Đó ràng tình cảm, tuyệt đối phải là đối với người quen biết đơn giản đồng tình hay thương cảm như vậy. "Lão... Lão gia, Thanh là con của ngài, ngài có thể quan tâm thiếp, nhưng nàng là con ngài! Thiếp chết , ân oán giữa thiếp và ngài cứ như vậy kết thúc , ngài nhất định phải đáp ứng thiếp, đền bù cho nàng!" "Được..." Cung Tích Liệp Đức bị mẫu thân làm cho rung động. Nàng chưa từng mạnh mẽ kiên quyết như vậy, luôn luôn nhẫn nhịn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục , hôm nay... Nhận được đáp án mình mong muốn, mẫu thân xinh đẹp của nàng còn trụ được nữa rồi, trút hơi thở cuối cùng, thân thể nàng mềm nhũn, tựa như búp bê vải, mất sức sống. Cung Tích Liệp Đức hướng nàng tìm kiếm hơi thở, sắc mặt liền thay đổi, " có... Nàng còn thở..." "Mẹ! Mẹ ..." Nhạc Hiểu Đồng khóc kinh thiên động địa.Ôm thân thể nàng người mà nàng nghĩ là xa lạ, hôm nay giải thích được tại sao nàng lại thân thuộc như thế, nàng khóc bi thương, mượn tiếng khóc muốn nhiều thứ. "Mẹ... Mẹ................" Về sau Cung Tích phủ có người nhớ tới, ngày tam phu nhân qua đời, tiếng khóc của ngũ tiểu thư kinh thiên động địa, tê tâm liệt phế. Tiếng khóc đó, làm người ta thể nào quên được. Nhạc Hiểu Đồng xuyên qua nơi này mới hai ngày, vừa mới tiếp nhận tình của nàng mà nàng cứ như vậy ngắn ngủ mất . Lúc mẫu thân nàng còn hơi thở nằm đó, nàng sợ, phảng phất như thấy chính mẹ của nàng như vậy, trong khắc kia đem tất cả sợ hãi thương tâm đồng dung hợp lại trong tiếng khóc, làm cho tất cả mọi người nghe mãi thể quên. Cũng làm cho nàng hiểu được sinh ly tử biệt, cuộc sống ai cũng trốn khỏi. Linh đường của mẫu thân nàng, đặt tại nơi nàng sống nhiều năm Dương viện . Mà vị kia nhị phu nhân cũng đến linh đường mẫu thân nàng phúng viếng, bởi vì bị Cung Tích Liệp Đức buộc tới, Nhạc Hiểu Đồng ngoại trừ khinh khỉnh, cũng nghĩ lấy thêm cái gì đối đãi. Nàng thực tại nghĩ ra được mình như thế nào đối với kẻ sát nhân đối mặt. Chính là lúc vị Nhị phu nhân gần , Nhạc Hiểu Đồng còn nghe thấy nàng : " tốt, nơi này giờ là linh đường xem bây giờ còn ai giám tới" Chỉ là nơi hoang phế như này rất hợp với ngươi! Người trong truyền thuyết kẻ bị Cung Tích Thanh đẩy xuống hồ- Nhị Tiểu thư, từ đó có xuất , nghe nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cung Tích Liệp Đức mỗi ngày đều đến hai lần, lúc mới đầu Nhạc Hiểu Đồng đối với xa cách, về sau nàng hoàn toàn đếm xỉa tới, ta cũng uể oải, còn quấn quít lấy nàng. Có ngày Nhạc Hiểu Đồng nổi giận , liền rống : "Ngươi phải là hoài nghi ta phải con của ngươi sao? Đối với ta cùng nương ta đâu cần tốt như vậy?Ngươi có thể thay người khác nuôi nghiệt chủng sao?" Cung Tích Liệp Đức có tức giận, mà là khổ sở, "Quá khứ là ta hiểu lầm nương con, nàng có lỗi với ta, mà tất cả đều là lỗi của ta, ta nghe xàm ngôn, quan tâm tới mẹ con con, kể từ hôm nay, ta muốn đền bù tổn thất cho con." " cần!" Nhạc Hiểu Đồng lạnh giọng, " Ông thôi , tôi nghĩ mẫu thân cũng muốn thấy ông, vì thế về sau cần tới đây quấy rày tôi và mẫu thân thanh tịnh." Cung Tích Liệp Đức chẳng kịp lời nào, bị Nhạc Hiểu Đồng đuổi ra khỏi cửa. Đông Dương viện chung quy chính là "Đại nạn chết, tất có phúc" Tướng phủ Ngũ tiểu thư . Nhạc Hiểu Đồng tại trong viện này sinh sống, trong viện, cũng chỉ có nàng cùng Tú Hà hai người, tất cả người hầu Cung Tích Liệp Đức phái tới cho nàng, đều bị nàng đuổi . Xuyên qua tới đây nửa tháng, Nhạc Hiểu Đồng chính là chưa có nhìn qua dung mạo của chính mình bây giờ. Thừa dịp rảnh rỗi, nàng cầm gương bàn trang điểm... dung mạo trong gương, làm cho nàng suýt chút nữa sặc chết Này này này, đây phải là nàng chứ - nữ hài tầm tám chín tuổi? Khó trách ra cửa, xuống giường đều bị ngã. Nhìn kỹ chút, khuôn mặt này so với khuôn mặt thiếu nữ gặp trong mộng, chính là phiên bản thu . Lại ngẫm nghĩ chuyện nửa tháng nay xảy ra, nàng đại khái hiểu được, Cung Tích Thanh đại khái là đem trí nhớ của mình truyền cho nàng phần, cho nên, rất nhiều thứ nàng ràng biết, lại quen thuộc, tựa như đối với mẫu thân nàng, cũng như đối với cha nàng - Cung Tích Liệp Đức. tại bộ dáng này, chỉ sợ trở về được. Nhạc Hiểu Đồng nhìn vào gương quan sát kĩ, Cung Tích Thanh sau này lớn lên chính là đại mỹ nhân, nhất là đôi mắt, to tròn linh hoạt , linh khí bức người , sau này biết còn câu dẫn bao nhiêu người đây. Trước kia nàng còn có mẫu thân che chở, mà tại mẫu thân qua đời, chính mình lại là đứa bé, Tú Hà cũng chỉ là người làm, phải nàng xem thường người làm, chính là thông tin Tú Hà cung cấp quá ít ỏi. Như vậy nàng về sau phải làm sao đây?
Chương 5: Kẻ phế vật lợi dụng quyền lực Từ kí ức của Cung Tích Thanh, Nhạc Hiểu Đồng biết được, mẫu thân nàng chính là con dâu nuôi từ trong nhà Cung Tích Liệp Đức, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã. Về sau, Cung Tích Liệp Đức trưởng thành, vì ham danh lợi, thuận tiện cưới về đại phu nhân, rồi nhị phu nhân, cũng chính là tả hữu ủng hộ bảo vệ ông ta, vậy mà còn muốn trở về tìm mẫu thân nàng. Bà vô cùng thương tâm, liền bỏ nhà ra , lai gặp vị công tử tuấn tiêu sái, hai người từ đó nảy sinh tình cảm. Nhưng về sau, người đàn ông bội bạc kia lòng đầy dã tâm, muốn bò lên vị trí cao hơn, liền cũng ân sư cũng là người có địa vị trong triều đình liên thủ, hơn nữa lợi dụng mẫu thân nàng tính kế vị công tử kia. Mà nghe đó phải người thường, là hoàng tử, năm đó có khả năng lên làm thái tử. Sau đó, biết vì lí do gì, mẫu thân nàng lại gả cho nam nhân bội bạc kia, hơn nữa từ thanh mai trúc mã trở thành phận thê thiếp, lại còn là tam phu nhân. Nhạc Hiểu Đồng mặc dù có cơ hội hưởng tình mẫu tử từ bà nhưng cảm thấy vô cùng tiếc nuối và đồng tình, cũng là cảm khái câu: Đúng là như phim truyền hình a! Tóm lại là bi kịch, nhất là việc ra đời của Cung Tích Thanh có rất nhiều tranh cãi, cũng vì thế mà nhiều năm qua, Cung Tích Liệt Đức từ việc này cộng thêm đường công danh thăng tiến lại càng khinh thường mẫu tử nàng. Hóa ra, Cung Tích Thanh trong lúc đó có tranh cãi với con ruột của ông ta. Đều do cái ngày sinh tháng đẻ chết tiệt, ai bảo nàng khi nào sinh sinh, mẫu thân nàng lui tới chỗ vị hoàng tử kia mùng 7 tháng 8 hạ sinh nàng, tranh cãi a, đây là sức mạnh của dư luận. Nhạc Hiểu Đồng lại muốn cảm khái: Cung Tích Liệt Đức cũng chả phải hạng người tốt đẹp gì! Nghĩ muốn khen mà có thứ gì đáng khen hết. Bất quá cũng phải lại, đáng thương nhất chính là mẫu thân của Cung Tích Thanh. Nàng đau lòng vì người nữ nhân này. Nhạc Hiểu Đồng rớt xuống hau giọt nước mắt, lại lấy khăn tay lau . thể mềm yếu, cũng được mềm yếu, dù sao phải Cung Tích Thanh , là người trưởng thành rồi, coi như là trong thân thể tiểu hài tử, nhưng suy nghĩ là của người lớn. nhất định phải kiên cường, bởi vì con đường phía trước còn dài, muốn tiếp a! Nếu làm thế nào để tiếp tục đây. Thừa dịp vẫn còn túc trực bên linh cữu, Nhạc Hiểu Đồng nỗ lực suy nghĩ chút cho tương lai của mình, trước mắt chỉ là người trưởng thành trong thân thể đứa trẻ, muốn làm gì cũng phải đợi nàng lớn lên, có thể mình làm được gì đó ở đại nhưng ở cổ đại lại có tác dụng gì, nhất định phải học lại từ đầu. May mắn thân thể này còn , vẫn còn thời gian để học tập. Nhưng là muốn học cái gì, lại gặp vướng mắc. Tập võ? Thôi, có năng lực, nhớ năm đó ở lớp thể dục cũng thể kiên trì, thỉnh thoảng lười biếng trốn góc nào đó ăn vụng. Chiếu theo nữ nhân bình thường, bảo Tú Hà dạy thêu thùa sao… Di, ngẫm lại hay là thôi, mặc dù nghề thêu bị thất truyền, nhưng là học được rất khó a! Nếu , hay là đọc sách? Miễn , theo như quan sát mấy ngày nay, thế giới này cùng trong lịch sử có vẻ giống triều Tống, nữ nhân có tài có đức a. Vướng mắc nhiều ngày, cũng thể rối ren với những kế hoạch , hai, ba, bốn, tốt nhất nên nghĩ tốt con đường phát triển, ai giúp tìm sư phụ để học a? Hay là người cha luôn miệng muốn đền bù tổn thất việc kia cho ? “Tiểu thư, lão gia ở bên ngoài, muốn gặp người.” cái là xuất . mới nghĩ đến, Tú Hà liền tới báo. Nhạc Hiểu Đồng liếc mắt nhìn trời, mới kéo tay áo xuống, sửa sang lại y phục, nện bước ra ngoài. Dù sao ở cổ đại cái gì cũng biết, nên chỉ có thể giả bộ vô dụng, xem chút lão đầu này muốn bù đắp cho như thế nào. Mới đến cửa lớn, Nhạc Hiểu Đồng nhìn thấy Cung Tích Lập Đức dẫn tới lão nhân gia, gọi nàng: “Thanh, cha mời vị tiên sinh này tới dạy con, sau này con ở nhà, chăm chỉ đọc sách, tu tâm dưỡng tính.” Khụ khụ, nam nhân cổ đại đều để râu, nhìn qua có vẻ già chút, mà người trước mặt này chính là lão nhân gia, còn có vẻ là người siêu cấp cổ hủ. Nhạc Hiểu Đồng nghe vậy liền nhíu mày. Đọc sách, tu thân dưỡng tính? Ở đây nữ tử vô tài mới là điều tốt cho xã hội phải sao, thế nhưng cha nàng lại cho phép đọc sách? cách dễ nghe là tu thân dưỡng tính? Hình như nàng từng nghe Tú Hà , ở đây tài nữ đều bị khinh bỉ. Đây rốt cuộc là muốn bù đắp, hay là có ý gì? Cung Tích Lập Đức giải thích gì, dặn dò Tú Hà vài câu, ném lại lão nhân gia kia, chính mình trốn . Nhạc Hiểu Đồng trừng mắt nhìn bóng lưng của ông ta hồi, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nhìn ông ta có thể làm gì được chứ. Hơn nữa… có lão sư cũng tệ, ít nhất có thể giải thích cho nàng những điều mà Tú Hà cũng biết được. “Tú Hà tỷ tỷ, mời tiên sinh vào thư phòng ngồi.” Sau khi nghĩ thông suốt, Nhạc Hiểu Đồng nhìn lão nhân gia cười, “Tiên sinh, về sau mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.” Lão sư hừ câu, theo Tú Hà . Có thể nhìn ra, lão sư này tự cho là thanh cao, muốn nhận nữ tử làm đồ đệ. Bất quá làm khác được, ông ta nhận ngân lượng từ người ta. Lão còn tỏ ra thanh cao gì chứ, chẳng phải vẫn là cúi đầu sao, Nhạc Hiểu Đồng khinh bỉ . Thế giới này biết xuất từ khi nào, có thể là thời đại Chu Dịch, Kinh Thi vân vân… hình như đến thời Nam Tống văn hóa cũng chưa có. Hẳn là xuất từ thời Bắc Tống. Cho nên, Nhạc Hiểu Đồng phát mình phải học chút cách dùng từ, cũng may ngữ văn của kém. “Tiên sinh, trong bài thơ ‘Trường Can Hành’ của Lý Bạch có câu: ‘Bát nguyệt hồ điệp hoàng Song phi tây viên thảo Cảm thử thương thiếp tâm Tọa sầu hồng nhan lão’ là có ý gì a?” Dịch nghĩa: Tháng tám bươm bướm bay lại Bay từng đôi với nhau trong khu vườn mé tây Nhìn thấy vậy thiếp bỗng sinh thương tâm Ngồi buồn sợ già mất Dịch thơ: Tháng tám đàn bướm lại đây Vườn Tây đôi bướm lượn bay chập chờn Cảm này sao chẳng đau lòng! Ngồi buồn thiếp thấy má hồng phôi pha Nguồn: http://www.thivien.net/L%C3%BD-B%E1%BA%A1ch/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-Can-h%C3%A0nh-k%E1%BB%B3-1/poem-9K-QnGntoIZRsoFRLamk2Q “Này… Ngươi còn đọc ‘Trường can hành’ làm gì?” Lão sư mặt hồi lúng túng. Nhạc Hiểu Đồng vô tội trả lời: “Chả phải người bảo con học ‘Kinh thi’(1) ư? ‘Kinh thi’ chẳng phải cũng là tình cảm nam nữ sao?” (1): Kinh thi là bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trongKinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ.Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng. Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời. Từ lĩnh vực dân gian, nhạc được chuyển sang lĩnh vực thành văn rồi thành kinh tịch, Kinh Thi trải qua quá trình sưu tầm, chỉnh lý, biên soạn công phu. Nguồn: Wiki Nhạc Hiểu Đồng ngồi bên phải, nàng chính là quấy rối, nghe giảng chỉ là phụ - - Nhưng lão sư lại nghĩ rằng những vấn đề hỏi đều khiến người ta biết trả lời ra sao khiến ông nhịn được tức sùi bọt mép. Nhạc Hiểu Đồng cũng cảm thấy may mắn, tháng đổi 3 vị lão sư, đến nửa năm sau mới miễn cưỡng thay đổi, đến bây giờ vẫn là người này chỉ dạy . Hết thảy là vì Cung Tích Liệp Đức trở nên rộng lượng hay là vì lí do khác mà tìm cho lão sư tuấn đẹp trai – Tây Tịch, đẹp trai đúng là thời nào cũng được đề cao a, điều này với nàng cũng là tốt a, vị này nhiều chỉ cười trừ, giống những người trước kia bảo thủ còn tính toán chi li. Dĩ nhiên cái đẹp ai cũng thích a, sắc đẹp trước mắt khiến Nhạc Hiểu Đồng cảm thấy cảnh đẹp ý vui a. Nàng cũng tận lực chỉnh , bất quá vấn đề kìa… vẫn là tương đối hà khắc. Bên cửa sổ, nam tử bạch y nhàng điển trai, tay là quyển sách, đọc cách bình tâm tĩnh trí, như thể gì có thể quấy rầy nhã hứng của .
Chương 6: Lão sư rất nhiệt Bên cửa sổ, nam tử bạch y nhàng điển trai, tay là quyển sách, đọc cách bình tâm tĩnh trí, như thể gì có thể quấy rầy nhã hứng của . Nhạc Hiểu Đồng bĩu môi, như vậy khiến nàng cảm thấy mình như khí a. Vị lão sư này cái gì cũng tốt, chỉ là dễ dàng coi ai ra gì. Nàng ôm sách trong tay, sôi nổi chạy tới: “Tiên sinh, trong cuốn ba ‘Tư trị thông giám’(1) mở đầu có đoạn: ‘Đại vương bất Tần, Tần hạ binh công hà ngoại, theo cuốn diễn, Toan Tảo, kiếp vệ, thủ dương Tấn, tắc Triệu bất nam, Triệu bất nam nhi Lương bất bắc, Lương bất bắc tắc tùng đạo tuyệt, tùng đạo tuyệt tắc đại vương chi quốc dục vô nguy, thể vậy được.’(2) Con xem mãi hiểu, người có thể giải thích chút ?” (1): Tư trị thông giám là cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ ngoài ra còn có 30 quyển mục lục, 30 quyểnKhảo dị(khảo sát giống và khác nhau) khái quát thời kỳ lịch sử dài 1362 năm, từ năm 403 TCN thời Chiến Quốc đến năm 959 hết thời Hậu Chu Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống. (2): là đoạn này ta hem hiểu gì luôn =.= search gg + hỏi các bạn học tiếng Trung mà cũng dịch được T^T Nam tử bạch y tuấn lãng nhàng quay đầu nhìn lại, khóe miệng mơ hồ lên đường cong, “Thanh Nhi có hứng thú với ‘Tư trị thông giám’ từ bao giờ vậy? Hôm qua phải là vẫn còn hỏi về ‘Kinh thi’ sao?” “Con sáng nay ngủ dậy thấy dưới gối chính là ‘Tư trị thông giám’ a, liền thuận tay cầm lên xem. Thanh Nhi thể đọc sao?” Ở trong thân thể Lolita, lợi thế lớn nhất chính là như vậy, đâu cần cảm thấy xấu hổ hay giữ thể diện gì chứ. Nàng dĩ nhiên với soái ca là nàng có “ mưa”. Khụ khụ… Được rồi, mưu, nàng lộ bài. “Có thể đọc. Con hôm qua học thuộc ‘Kinh thi’ rồi sao?” Nhạc Hiểu Đồng rất “vô tội” gãi gãi đầu, “ngây thơ vô tội” hỏi: “Thanh Nhi có qua muốn học ‘Kinh thi’ sao?” Nàng chưa qua, càng nghĩ qua. Học thuộc “Kinh thi” là chuyện gian nan như thế nào a, thể khiêu chiến, thể khiêu chiến. Hơn nữa mới qua ngày thôi. Đáy mắt bạch y nam tử lên ý cười, lại thản nhiên : “Kia Thanh Nhi chờ nhớ được ‘Kinh thi’ rồi lại đến đây.” Ngao ngô… Nàng đây là bị người ta trước bước. Co phải biết ý đồ của nàng? thể nào! Hay cho rằng nàng chỉ là đứa trẻ, liền muốn khi dễ? “Kia tiên sinh từng học thuộc hết ‘Kinh thi’ rồi sao?” Nhạc Hiểu Đồng rất “phản nghịch” ngẩng đầu lên. Bạch y nam tử tiêu sái cười, “Thanh Nhi đây là muốn thi với sư phụ sao?” “ phải như vậy. Thanh Nhi chỉ là muốn hiểu , học thuộc ‘Kinh thi’ có ích lợi gì a?” “Nếu ta có thể học thuộc toàn bộ ‘Kinh thi’, Thanh Nhi có đồng ý học thêu thùa ?” Này lớn , ràng là đấu trí. “Cũng được.” Nhạc Hiểu Đồng làm ra vẻ trả lời. Kì cũng hẳn là làm ra vẻ. Nàng vốn là người trưởng thành, nay sống trong thân thể đứa trẻ, khó tránh khỏi có chút phù hợp. Về phần vì sao nàng lại đáp ứng… Dựa vào thông minh của người này, học thuộc “Kinh thi” phải là chuyện khó. Còn việc học thêu, nàng cũng muốn học, nhưng là nàng trong hình dạng tiểu hài tử, nếu đồng ý, nghĩ nàng có thể là quái a. “Con muốn ta bắt đầu từ chương nào?” đột nhiên hỏi. Nhạc Hiểu Đồng ngẩn người, suy nghĩ chút, sau đó : “ ‘Phong’ .” “Vì sao?” “Tiên sinh biết là bên trong gồm có ‘Phong’, ‘Nhã’, ‘Tụng’, mà ‘Phong’ nghe có vẻ lọt tai hơn sao?” “Cũng được, theo con.” Nhạc Hiểu Đồn cũng lười so đo, từ ‘Phong’ bắt đầu cũng tương đương đọc từ đầu. Nàng chỉ là tương đối hiếu kì, sư phụ nhìn qua có làm gì, có thể học thuộc sót chữ trong ‘Kinh thi’ . “Quốc phong tuần lễ phía nam thiên…” “Sư phụ chờ chút. ‘Quan sư’ liền bỏ qua .” Bạch y nam tử vừa mới bắt đầu, Nhạc Hiểu Đồng lại đột nhiên cắt ngang. “Quan sư” là cái mà từ nàng nghe đến buồn nôn, nàng cần gì phải làm khó chính mình? (Nàng nào biết ‘quan sư’ kia là gì a???? >.<) Bạch y nam tử cười nhạt tiếng, lắc đầu, từ từ đọc, “Cát Thanh. Cát Thanh này, thi tại giữa cốc, duy lá um tùm. Hoàng chim vu phi, tập trung vào bụi cây, kia minh xập xình…” ( ta bó tay với quyển “Kinh thi” này rồi =.= ) Nhạc Hiểu Đồng bình tĩnh nhìn qua cuốn “Kinh thi”, nghe ngữ điệu đổi bủa nam nhân kia thốt ra những từ thâm tình khẩn thiết. Được rồi, nàng có chuẩn bị tâm lí, nam nhân nghiệt như vậy dám dõng dạc cùng nàng đánh cuộc nếu nàng thua phải học thêu, mà có tài năng sao dám như vậy. “Tuần lễ Quốc Phong phía nam Đào Yểu. Đào chi yểu yểu, chước chước kì hoa. Con của vu quy, nghi kia thất nhà. Đào chi yểu yểu, có phần kì . Con của vu quy, nghi kia gia đình. Đào chi yểu yểu, kia lá trăn trăn. Con của vu quy, nghi kia người nhà.” Người nam nhân này biết nên là nghiệt hay là “mạnh mẽ” như tên, Bạch Nhược Dương. cho cùng, cảm thấy nàng là đứa trẻ thông minh nhưng giảo hoạt nên muốn giáo huấn, nàng… liền thỏa mãn a. canh giờ sau, Nhạc Hiểu Đồng liền “rất ngoan ngoãn” tìm Tú Hà học thêu. “Tú Hà tỷ tỷ, tỷ làm lão sư dạy ta thêu nha.” Khi Nhạc Hiểu Đồng vậy, rất có thành ý liếc nhìn Tú Hà. Sau đó… Sau… Tú Hà hưng phấn mà răng rơi đầy đất… Ách, sai rồi sai rồi, là bất ngờ trở tay kịp. Trước kia nàng chỉ thiếu nước thắp hương bái Phật, dập đầu quỳ xuống để van xin tiểu tổ tông này, nàng đều để ý mà “Học cái đó phiền toái muốn chết”, rồi đuổi nàng . Giờ đây, Tú Hà phải niệm vài câu “A di đà Phật” mới ngừng được. Trong khi nàng niệm Phật, Nhạc Hiểu Đồng khinh khỉnh kiên tục, cuối cùng lúc nàng đọc xong, tổng kết câu: “Tú Hà tỷ tỷ cần cầu xin thần Phật, muốn cảm tạ đến gặp người kia .” Cũng biết vì sao Bạch Nhược Dương muốn nàng học thêu? Đây chẳng phải việc nhà của nàng ư, chẳng nhẽ Cung Tích Lập Đức kia tìm còn bao gồm điều kiện “bức Cung Tích Thanh học thêu”? Oán oán, Nhạc Hiểu Đồng vẫn là hữu mô hữu dạng(3) học may vá, làm theo tư thế của Tú Hà, từng mũi kim đâm vào mặt gấm, xe chỉ luồn kim. (3): hữu mô hữu dạng là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể là “ra dáng”. Bất quá nàng phát điều, chỉ cần trong đầu nàng nghĩ đến vật gì, đường kim rơi xuống miêu tả ra những gì nàng nghĩ. Cái này có được coi là thiên phú ? Nhạc Hiểu Đồng dừng tay, ánh mắt quái dị nhìn thứ trong tay. Tú Hà thấy nàng dừng lại, cũng nhìn sang, vừa nhìn liền ngây ra. lâu, Tú Hà đột nhiên vỗ tay tiếng: “Tú Hà cũng biết, tiểu thư nhất định giống phu nhân huệ chất lan tâm(4) thiên tư(5) thông minh, dù rơi xuống nước làm thiên tư biến mất. Tiểu thư a, phu nhân dưới suối vàng có biết nhất định rất vui mừng.” (4) Huệ chất lan tâm: chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, thanh khiết. (5) Thiên tư: tư chất, phẩm chất con người có sẵn khi sinh ra. Mẫu thân xinh đẹp chưa chắc nhìn thấy được. Nhạc Hiểu Đồng nghĩ thầm. Tú Hà vẫn tiếp tục thao thao, “Phu nhân người biết được nhất định thập phần vui vẻ…” Nhạc Hiểu Đồng cảm thấy may mắn nhất chính là nàng toàn thánh vụ đánh cược với Bạch Nhược Dương, mà lại tốn nhiều sức, ngoại trừ vừa rồi bị kim châm chút, máu cũng chảy, liền giải quyết được vấn đề lớn. Hoàn hảo!
Chương 7: Lão sư rất nghiệt (hai) “Sư phụ sư phụ…” tiểu Lolita cầm khăn tay, vội vội vàng vàng chạy về phía thư phòng. Tiểu Loli này tuy thân thể là Loli nhưng tư tưởng lại là ngự tỷ(1) mà trong xương chính là hủ nữ… hủ? Sau này biết có hủ hay a. (1) Ngự tỷ: nữ nhân thành thục, thường cho người khác ấn tượng như “đại tỷ”, khí chất cao quý. Nhạc Hiểu Đồng nắm chiếc khăn bay bay, đây là thành quả của nàng a. mặt có hai con chim hoàng oanh đậu cành liễu xanh biếc, ý thái sinh động, nhìn rất sống động. Nhạc Hiểu Đồng chạy mạch vô cùng hăng say đắc ý mà phát phía trước có khối đá lớn, trực tiếp lao đến, hậu quả là bị vấp phải viên đá, cả người mất trọng tâm, ngã về phía trước. Mắt thấy, chiếc mũi xinh đẹp sắp hôn mặt đất âu yếm như ôm hôn mẫu thân. thân ảnh từ trời giáng xuống, Nhạc Hiểu Đồng chỉ cảm thấy ngang hông bị nắm chặt, ngăn nàng ngã xuống, mượn lực từ cánh tay mà đứng vững, mới phát , cái người đến đúng lúc kia, lại là người nàng muốn tìm… nghiệt Bạch Nhược Dương. “Kia… Sư phụ…” Nhạc Hiểu Đồng bất giác nhận ra, tim đập thình thịch. Được rồi, nghi ngờ gì mỹ nhân kia… Sai rồi, nếu bị nghiệt hay mỹ nam khác phái ôm, tim đập loạn là bình thường a. Nàng là nữ nhân, hơn nữa còn là sắc nữ trưởng thành… sắc đẹp trước mặt a. “Thanh Nhi chạy nhanh như vậy, đây là vội đâu?” Sắc đẹp… cũng chính là Bạch Nhược Dương, rất nghiệt hỏi. Nhạc Hiểu Đông trong lòng như có chú nai chạy loạn, thầm mắng chính mình câu háo sắc, vẫn quên nhân cơ hội chấm mút vịn lấy tay Bạch Nhược Dương, chầm chậm đứng vững. Trong tay là thành quả của nàng. “Thanh Nhi muốn cho sư phụ xem thành quả của con nha.” Nhạc Hiểu Đồng nháy mắt mấy cái, mười phần vô tội. Bạch Nhược Dương nghe vậy nhướn mày, “Thành quả, nhanh như vậy?” Đúng vậy, chính là rất nhanh a. Nhạc Hiểu Đồng nghĩ trong đầu như vậy nhưng chợt nhớ giờ trong thân thể Lolita, nàng ngẫm lại thôi. thể quá độc như vậy a. “Đúng là rất nhanh. Tú Hà tỷ tỷ còn khen con thiên tư thông minh.” Nhạc Hiểu Đồng ngước khuôn mặt nhắn lên, làm nũng, thanh lanh lảnh, vẻ mặt ngây ngô, “Hóa ra trước kia con có học thêu. Nhưng là sau khi bị ngã xuống nước, liền quên mất.” Sau khi suy nghĩ lúc, Nhạc Hiểu Đồng ra từng từ. Bạch Nhược Dương nhướn mi, cúi đầu nhìn búp bê mới đến ngang hông mình, càng nghe càng cảm thấy giọng cùng ngoại hình có vẻ bất đồng. ràng là quái dị, lại cảm thấy… như vậy rất tốt. cúi người, bàn tay đặt đầu của Cung Tích Thanh, ôn nhu cười : “Thanh Nhi, con vẫn chưa trưởng thành, đến lúc đó có lẽ còn đáng như bây giờ nữa.” cái gì? Nhạc Hiểu Đồng chăm chú nhìn khuôn mặt phía trước, chỉ là tay của Bạch Nhược Dương mà thôi, sao nàng lại cảm thấy như đỉnh Thải Sơn chèn ép? Có phải mưu để cho nàng lớn lên? Làm sao có thể a, nàng mong nhanh nhanh trưởng thành, từ từ học hỏi, từ từ làm hại nhân gian… Ách, phải, là từ từ trải qua cảm giác xuyên tuyệt vời như thế nào. Xuyên có hàng nghìn hàng vạn loại, cũng có đủ loại kiểu dáng, nhưng là trong cuộc sống bình thường sao có thể xuyên qua, đây là thiên thời địa lợi nhân hòa a. Nàng hiểu được sao mình lại xuyên đến đây được, tuy giải thích được, có nghĩa nàng muốn tiếp tục sống ở đây. “Sư phụ, vì sao Thanh Nhi nên lớn lên?” Tiểu nương Nhạc Hiểu Đồng thanh non nớt, ngại học hỏi. Bạch Nhược Dương xoa xoa cái đầu , miệng nhếch lên độ cong hoàn mỹ, sau đó mắt phượng cũng giương lên, “Thanh Nhi a Thanh Nhi, rồi con trưởng thành. Đừng đem lời sư phụ để trong lòng, ngoan.” Điều này Bạch Nhược Dương lí giải được cũng như việc nàng xuyên đến đây. Hơn nữa, chuyện chỉ việc thôi, tại sao còn nhân cơ hội chấm mút nàng - - cái này gọi là chỉ cho phép quan lại đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn, chỉ cho phép xoa đầu nàng, cho phép nàng đụng . Đúng là hẹp hòi. “Sư phụ, người khó hiểu? Người còn chưa xem Thanh Nhi thêu có đẹp nha?” Nhạc Hiều Đồng cố gắng giơ bàn tay xinh trắng nõn, trong tay là thành quả vất vả lao động nửa ngày của nàng, “Ngày đó sư phụ đáp ứng con, thể chống chế nha.” Bạch Nhược Dương có thể ra điều kiện với nàng, nàng tự nhiên cũng có thể bổ sung thêm điều kiện. Mà Bạch Nhược Dương cũng đáp ứng, cái kia… là bí mật. “Con nghe hiểu sao, Thanh Nhi?” Bạch Nhược Dương ra vẻ bí hiểm. Nhạc Hiểu Đồng rất “ngây ngô” liền trả lời: “Nghe hiểu.” Mới là lạ - - đây là nửa vế sau. “Được thôi.” Bạch Nhược Dương vẫn vui vẻ, nhận khăn vuông từ tay của tiểu nha đầu. Hai con chim hoàng oanh vàng nhạt sinh động, dần dần thu cánh lại, cùng với sắc liễu xanh tươi ướt át, cành liễu mềm mại tựa hồ có thể bay trong gió. “Tay nghề của Thanh Nhi đúng là tầm thường. Lớn lên là tú nương(2) xuất sắc đó.” Dù thích hay , Bạch Nhược Dương vẫn thốt ra hai câu này. (2) Tú nương: người thợ thêu. Nhạc Hiểu Đồng thèm để ý bĩu môi, tú nương cái gì chứ, cho dù nàng có học thêu, nàng làm người quản lí nha. Thêu chơi thôi, làm nhiều có được gì đâu. “Thanh Nhi muốn làm tú nương.” “Thanh Nhi học thêu phải trở thành tú nương chứ.” “Mới phải, Thanh Nhi cho dù làm tú nương, cũng là thích mới thêu, thích làm. Tốt nhất là… ừ…” “Thanh Nhi là muốn có tiệm thêu riêng sao?” Khụ khụ, như vậy có lẽ là đúng. Nhạc Hiểu Đồng mất tự nhiên hắng giọng, nghiêm trang : “Sư phụ, người xem qua thành quả của con. Còn chuyện người đáp ứng, khi nào thực a?” “Thanh Nhi gấp vậy sao?” Nhạc Hiểu Đồng lắc đầu, “ phải vậy, sư phụ có thể từ từ làm. Con vội.” Mới cho biết, nàng kì rất muốn ra khỏi đây, tìm hiểu về thế giới này. Xem như là công đôi việc, nàng có thể chuẩn bị trước, sau này có ra ngoài lang bạt đến mức chân tay luống cuống. “Cũng được, chờ đến khi con muốn, ta cho con.” Phải đợi đến khi nào? Xem ra, sư phụ nghiệt là muốn tự giao ra “tiền cược”. Muốn nàng chủ động? Vậy để xem ai chịu đựng tốt hơn. Cho dù cùng cá cược, nàng cũng có cách ra khỏi cửa chính của tướng phủ. Biện pháp là do mình nghĩ ra, chỉ là có nghĩ đến hay , có dám hay . Đối với người đại xuyên mà , tìm cơ hội ra cửa dạo là vấn đề khó khăn sao? Nếu như vậy cũng khó khăn, phải là quá ngu ngốc sao, hơn nghìn năm tích lũy so với cổ nhân chỉ là vô ích sao? “Sư phụ cam đoan lừa Thanh Nhi chứ?” “Dĩ nhiên rồi, nếu ta lừa con, ta dùng cả đời đền cho con được chưa?” Bạch Nhược Dương tiên sinh, cả đời rất dài. Nàng cũng muốn lãng phí thời gian cả đời vướng vào vấn đề này, đáng giá. “Con muốn.” Nhạc Hiểu Đồng giả bộ lắc đầu. Bạch Nhược Dương bí hiểm : “Ở bên sư phụ cả đời tốt sao?” (Cừu: có mùi JQ quanh đây ) biết là ngươi ngốc nghếch. Ngươi có là nghiệt vậy? Editor: Lâu lắm mí có chương mới =.= ta mắc bệnh lười siêu nặng nha, ai đó đến chữa cho ta *lăn lộn*