1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25



      Hai người dọn dẹp trong bếp xong trở lại phòng khách, ngồi xem cánh đàn ông vừa đánh bài vừa chuyện phiếm. “Hiểu Hiểu, con có nghe chưa, nghe tối qua, đường Trùng Khánh, có hai đám côn đồ choảng nhau, đám bị đánh đến bò dậy nổi. Con xem, Tết nhất mà bọn đó còn gây chuyện cái nỗi gì?”

      “Hả? À…” Đường Trùng Khánh? lẽ tối qua…

      “Gì? phải nhà mày nằm đường đó sao? Tối qua, lúc về, mày đụng phải lũ đó chứ?” Dương Mật hỏi.

      Phù Hiểu liếc Đường Học Chính cái, “Tụi tao đụng phải hai bang phái đánh nhau mà chỉ gặp vài gã côn đồ cướp bóc thôi, Đường Học Chính đánh bại bọn chúng.”

      “Hả, gặp cướp ư, ôi trời ơi, các con sao chứ?” Bà Dương lo lắng.

      sao, sao đâu ạ, Đường Học Chính rất lợi hại, mình ấy chọi với nhiều người mà bọn chúng còn chẳng cả có sức đánh trả ấy nữa á.” Phù Hiểu khoe.

      “Tiểu Đường học trường quân đội đương nhiên là có bản lĩnh rồi.” Ông Dương cũng thở phào nhõm, ông nhìn Đường Học Chính với ánh mắt đầy tán thưởng.

      “Chỉ là lũ lâu la thôi ạ.” Đường Học Chính cười .

      “A di đà phật, may mà có Tiểu Đường ở đấy nếu con biết làm sao bây giờ!” Bà Dương thấy may mắn làm sao, bà kéo tay Phù Hiểu, vỗ về trấn an .

      “Ừ, quả là an toàn cho lắm.” Đường Học Chính cũng hùa theo bảo “Hay là em học lái xe , mua lấy cái ô tô nho lại cho tiện, cũng an toàn hơn phần nào.”

      “Em bao giờ thèm học lái xe!” ngờ đề nghị này vừa đưa ra lập tức mang lại phản ứng kịch liệt từ phía Phù Hiểu.

      Mấy người nhà họ Dương liếc nhau, vẻ lo lắng thoáng lên mặt.

      Thấy vẻ mặt có hơi khác thường, Đường Học Chính khỏi hỏi: “Tại sao?”

      hỏi nhiều thế làm gì, dù sao học là học.” Cặp mày của Phù Hiểu nhíu chặt, khó chịu ra mặt.

      Đường Học Chính hơi chau mày.

      “Được rồi, được rồi, học học, đợi tương lai Hiểu Hiểu của chúng ta lấy chồng để cậu ấy làm tài xế.” Bà Dương vội giảng hòa, “Mật Nhi, con với Hiểu Hiểu mang táo rửa rồi gọt lấy đĩa ra đây.”

      “À, vâng ạ.” Dương Mật lập tức kéo Phù Hiểu vào bếp, Phù Hiểu đứng lên cách tình nguyện.

      Đợi hai khỏi, bà Dương mới giọng phân bua với Đường Học Chính, “Tiểu Đường, cháu đừng để bụng. Con bé Hiểu Hiểu thích nghe những chuyện có liên quan đến ô tô đâu, nhất là bảo con bé học xe lại càng được.”

      Đường Học Chính gì nhưng sắc mặt quá dễ nhìn.

      “Ba mẹ của Phù Hiểu mất trong tai nạn giao thông, nghe là do kẻ gây tai nạn lái xe sai quy định.” Tiêu Nhiên thấy vậy liền giọng giải thích với Đường Học Chính.

      Con ngươi đen như mực lóe lên tia sáng khác lạ, vẻ lạnh lùng mặt cũng thoáng dịu . im lặng lát rồi ném xuống quân bài, “Công ty cậu nhận kiểm toán vụ xí nghiệp LK phá sản?” bất ngờ kéo xa đề tài của cuộc chuyện.

      Ông Dương, bà Dương và Tiêu Nhiên khỏi thở phào nhõm. biết tại sao mà hễ vui là tâm trạng mọi người giống như đều trở nên nặng nề.

      “Ừ, trước Tết nhận.” định nhận vụ này, nó rất có lợi cho .

      “Đừng có chọc tổ kiến lửa, nhà họ Hàn có thù riêng với LK nên định để yên cho y.”

      Tiêu Nhiên lập tức biến sắc, “Là nhà họ Hàn đó?” Những người dân bình thường của thành phố Bắc Kinh có thể chưa từng nghe qua, nhưng chỉ cần là người có chút thế lực đều biết đến CLB Phong Hoa của nhà họ Hàn. Nếu phải là chính trị gia từ cấp Phòng trở nên thể nào trở thành hội viên nơi đó được, mà nhà họ Hàn – những người đứng sau màn lại càng thần bí, chưa ai tìm ra về họ.

      Đường Học Chính nhướng mày, đưa điếu thuốc cho ông Dương rồi lại tự châm điếu cho mình. nhíu mày, nhả ra ngụm khói trắng.

      Tiêu Nhiên sợ đến vã mồ hôi lạnh khắp cả người, nếu nhận vụ này chẳng phải thành công khai đối nghịch với nhà họ Hàn ư? Vậy xong đời mất, nguy hiểm quá… Quả tim đập binh binh của dần bình tĩnh lại, sau đó lại nhìn cách săm soi vào người đàn ông vẫn luôn mang vẻ mặt bình tĩnh kia, rốt cuộc là từ đâu mà cậu ta biết được chuyện này?



      Bốn người nhà họ Dương ở chơi cả ngày, sau khi ăn tối xong họ mới về. Đường Học Chính vờ cùng họ rời , sau khi tiễn họ xong cùng quay về trong yên lặng.

      Phù Hiểu hơi cúi đầu, đá những hòn sỏi đường, còn Đường Học Chính hai tay đút túi, mặt biểu cảm sau .

      Hai người vào nhà, Đường Học Chính thay dép rồi ngồi lên sô pha. Phù Hiểu dõi theo bóng , mím môi, chậm chạp bước đến bên , “Xin lỗi, khi nãy là thái độ của em tốt.” Người ta có ý tốt mà lại biết trắng đen, hung dữ với người ta.

      Đường Học Chính ngước mắt nhìn lên vẻ mặt có phần bất an của , vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ý bảo ngồi xuống.

      Phù Hiểu nghe theo.

      Im lặng lát, cuối cùng Đường Học Chính cũng mở miệng, “Phù Hiểu, tai nạn ô tô từng mang đến cho những kỷ niệm rất tốt đẹp. Từng có đoạn thời gian, căn bản hề chạm vào ô tô.”

      Phù Hiểu nhìn với vẻ nghi hoặc và phức tạp.

      “Nhưng, về sau, nghĩ thông suốt, cho cùng ô tô cũng chỉ là phương tiện giao thông, bản thân nó có sai, mà sai là người lái xe. Em có cho rằng, nếu em lái xe, em gây ra sai lầm tương tự ?” nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn của , giọng hỏi mang theo tia thương xót.

      Phù Hiểu ngoảnh , bướng bỉnh : “Dù gì em cũng thích ô tô, giống như em thích cà rốt vậy.” Dù sao biết lái ô tô và ăn cà rốt đều chết.

      Đường Học Chính phì cười, cầm lòng được ôm lấy rồi cười lớn, “Sao em lại mâu thuẫn vậy? nhóc đáng !”

      được gọi em là “ nhóc” rồi!” Hơi thở đàn ông đột nhiên vây lấy Phù Hiểu khiến khỏi đỏ mặt, vờ nổi giận đẩy ra.

      “Nhìn thẳng vào vấn đề mới là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, em có đồng ý ?” Mặc kệ những động tác của , Đường Học Chính vẫn nhìn thẳng vào mà hỏi.

      Phù Hiểu há miệng, ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, vô thức cắn môi dưới và nhíu chặt mày.

      cần phải sợ, Phù Hiểu, cần phải sợ.”

      Phù Hiểu lắc đầu, “Em sợ, em chỉ là… căm ghét nó.” đến những từ cuối giọng có chút nghẹn ngào.

      Thấy cái đầu nho của người trước mắt cứ cúi hoài, thân mình lại còn thoáng run Đường Học Chính bỗng thấy đành lòng, “Được rồi mà, căm ghét nó ta học nữa, như Dương của em ý: để chồng em làm tài xế cho em là được rồi.” ôm lấy , để dựa vào ngực , trao ấm áp của .

      Lần này, Phù Hiểu đẩy ra nữa, vùi mình vào ngực , lâu lời nào.

      “Em đồng ý nhìn thẳng vào vấn đề và giải quyết vấn đề.” Cuối cùng cũng ủ ê lên tiếng, “Chờ hết Tết em nhờ chú Dương dạy.”

      Chất giọng khàn khàn khác hẳn bình thường cho thấy: nơi người con này có ý chí kiên cường biết bao. Cánh tay ôm siết lại, đôi mắt đen như mực của lên tia phức tạp.

      Đúng lúc này, từ túi quần của Đường Học Chính xuất tiếng rung, Phù Hiểu như vừa tỉnh mộng, rời khỏi vòng ôm của , co người lại đầy bất an.

      Đường Học Chính vẫn như bình thường, lấy ra chiếc di động to bằng lòng bàn tay, nhìn di động và nhíu mày.

      “Gì? có hai chiếc di động.” Nhìn chiếc iPhone vứt bàn, Phù Hiểu thử tìm đề tài.

      “Ừ, chiếc này dùng trong công việc.” Đường Học Chính lại cất máy vào túi, vẻ mặt bình thường trở lại, “Tối nay phải rồi.”

      “Hả?” Nhất thời Phù Hiểu sao phản ứng nổi.

      “Có nhiệm vụ nên phải ngay lập tức.” Đường Học Chính đứng lên, “Bây giờ lạnh, cần học vội, chờ thời tiết ấm lên, đến đây rồi sau.”

      Nỗi mất mát lớn lao bất thình lình xảy đến khiến đầu óc Phù Hiểu như mụ , vốn nghe được câu sau , “Bây giờ phải luôn ư? Muộn thế này rồi liệu còn máy bay ?” lúng búng hỏi, lòng cực kỳ bài xích tin này, ngàn vạn lần muốn để .

      “Có người đến đón .” thẳng vào buồng của Phù Hiểu lấy túi rồi quay ra luôn, “Đống quần áo kia của em cứ vứt .”

      “Chờ chút, chưa cầm laptop của nè.” Cuối cùng cũng tỉnh táo hơn đôi chút, vội gọi.

      “Để lại cho em dùng đó.” vừa xỏ giầy vừa .

      “Em …”

      đây, em nhớ đóng cửa cẩn thận.” Đường Học Chính tay xách ba lô, tay kia kéo lại rồi nhanh nhẹn đặt nụ hôn lên khuôn mặt , sau đó, xoay người vội vã rời .

      “Này!” Như là phản xạ Phù Hiểu đưa tay lên bưng hai gò má bốc cháy, với vẻ mặt bối rối trừng mắt lườm cánh cửa, “Người gì mà…”
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26

      thời gian rất dài sau đó, Phù Hiểu luôn vui vẻ. cũng chẳng muốn vậy đâu nhưng hiểu sao mỗi sáng, khi thức dậy, lại thấy trống trải đến lạ lùng và trống trải ấy đeo bám suốt cả ngày. Họ hàng và đám bạn đến thăm nhân dịp Tết ai cũng thấy khang khác, những lúc đó, chỉ có thể gượng cười hòng chứng tỏ mình sao.

      Người duy nhất nhìn ra nguyên nhân là Dương Mật, lựa thời gian mình đến nhà Phù Hiểu. Phù Hiểu ngồi xem ti vi mình, ti vi là chương trình quảng cáo dài lê thê và nhạt thếch.

      “Rốt cuộc là mày xem cái gì vậy?” Dương Mật hỏi.

      “… Hình như là bộ phim truyền hình.” Phù Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nhưng chắc: phim đó là phim truyền hình hay phim điện ảnh?

      Dương Mật nhìn bạn cách chăm chú; lúc sau, thở dài, : “Hiểu, mày vui vẻ, có phải vì Đường thiếu đột ngột rời ?”

      Phù Hiểu cụp mắt xuống, rụt chân lên sô pha, cả người co lại rúc vào góc sô pha. lặng im trong chốc lát rồi : “Hình như là vậy.” ràng mình sống mình lâu lắm rồi, thế mà bây giờ bỗng mình lại thấy khó mà quen nổi với trống trải và im lặng.

      Thấy bạn thẳng thắn vậy Dương Mật đâm lo lo, “Mày… Đường thiếu chứ?” Tuy có thể khẳng định là Đường thiếu phần nào ‘có ý đó’ với Phù Hiểu; nhưng ai biết cái người đàn ông mà ai có thể nhìn thấu ấy rốt cuộc là lòng hay chỉ chơi bời mà thôi?

      Phù Hiểu ngầng phắt đầu dậy, “Làm gì có chuyện đó!” hiểu vì lẽ gì mà bạn cứ phải lôi vấn đề này ra suốt thế, “Có lẽ tao… chỉ là quen với thay đổi đột ngột kiểu này thôi.” Mới thoáng trước thôi vẫn còn rất đông vui mà chỉ trong chớp mắt biến về tịch, vẫn luôn tránh những tình huống loại này, nếu như thế sao sống mình được chứ.

      Dương Mật lo lắm. Trong lòng, thấy xót xa: mười mấy tuổi đầu, con bé mất ba mẹ, nên nó luôn gồng mình lên mà gánh vác tất cả mình, thế rồi đến ngày, nó bỗng cách nào quen được với việc có người ở bên làm bạn.

      Hai chị em cùng lặng im, tuy suy tư về hai chuyện khác nhau nhưng họ đều cảm thấy nặng nề.

      “A, đúng rồi, giúp tao việc.” Cuối cùng, vẫn là Phù Hiểu đánh vỡ im lặng, vào phòng, cầm chiếc laptop ra: “Đây là đồ của Đường Học Chính, mày giúp tao mang về Bắc Kinh trả cho ta nhé.”

      Chỉ liếc mắt cái là Dương Mật nhận ra: đó là chiếc laptop dùng lần trước, ngờ Đường thiếu lại để lại đây món đồ quan trọng thế này… “ ta để quên ở đây à?”

      ta để lại cho tao dùng, gã phá gia chi tử đó.” Phù Hiểu đặt laptop xuống trước mặt Dương Mật rồi lùi lại chiếc sô pha mềm mại.

      “Thế nhất định ta nhận lại đâu.” Theo biết lời ta ra khỏi miệng như bát nước đổ .

      “Nhưng tao cũng thể cầm được, món đồ này đắt như vậy, nếu nhận còn ra thể thống gì nữa.” Phù Hiểu khẽ lắc đầu.

      Cặp mày của Dương Mật nhíu chặt lại, cuối cùng cũng lắc đầu, “Việc này tao giúp được mày đâu, để về sau tự mày đem trả cho ta .” nghĩ kỹ rồi, vẫn quyết định nhúng tay vào chuyện của hai người họ. Là duyên hay là kiếp đều cần Hiểu tự mình vượt qua. Còn nữa, cũng tin: ông trời đối xử bất công với Phù Hiểu đến vậy.

      Phù Hiểu cong lên nụ cười, nụ cười nhạt nhòa đến nỗi dường như thể nhìn ra, “Quê tụi mình có kho báu đấy à, mà ta phải ngày ngày chạy đến.” Về sau, chắc là họ rất ít có cơ hội gặp nhau rồi.

      “Nếu tao nhầm chắc chắn ta lại đến nữa.” Dương Mật bỏ lại câu đầy ý.

      Lúc đó, Phù Hiểu tin. Nhưng rồi xuân về hoa nở, ngày nọ, khi mở cửa ra ngoài, cái người đàn ông hành hạ về mặt tinh thần lâu ơi là lâu ấy bỗng nhiên xuất trước mặt .

      “Chà, khéo nha.” Vẻ mỏi mệt gương mặt Đường Học Chính, ngắm xinh đẹp mà lâu được gặp, nụ cười nở gương mặt lâu tươi cười của .

      …” Đầu óc Phù Hiểu bỗng như trống rỗng, ngơ ngác nhìn chăm chăm vào chàng trai tuấn trước mặt , người này vốn nên lần nữa xuất ở nơi này, bao cảm xúc như dâng trào trong .

      “Em muốn ra ngoài phải ? Vậy ngủ bù giấc trước.” Đường Học Chính cũng để bụng việc bất lịch với khách, thẳng tiến vào nhà, liếc qua buồng dành cho khách trống rồi ném túi vào, sau đó vừa cởi quần áo vừa vào buồng ngủ của Phù Hiểu.

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Phù Hiểu trợn tròn mắt, há hốc mồm và cứ thế nhìn vào buồng ngủ của : rốt cuộc là người này làm cái trò gì vậy? muốn xông vào hỏi cho ra nhẽ nhưng vì điện thoại cứ réo liên hồi nên bất đắc dĩ đành phải tiếp điện thoại rồi tức tối sập cửa bỏ ra ngoài.

      Khi Phù Hiểu về đến nhà trời sẩm tối, khẽ đẩy cửa ra, đập vào mắt là căn phòng chìm trong bóng tối, vắng lặng, chút hơi người. rồi? Hay kỳ chưa từng đến? đặt mấy túi thức ăn lỉnh kỉnh mà mình vừa mua ở chợ xuống; Rồi biết vì sao mà bất tri bất giác lại nhón chân về phía phòng mình và khẽ khàng đẩy cửa ra; Nhờ vào chút ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, thấy người đàn ông cường tráng nằm sấp giường của ngủ biết trời đất.

      Cơn giận vô cớ bỗng dâng trào, bật đèn đánh: “tạch” tiếng, định bùng nổ lại liếc thấy hông và tay trái của đều quấn băng gạc và lớp băng gạc còn như hơi nhuốm màu máu. Cơn tức của lập tức bay sạch, giọng cũng nghẹn , cắn môi rồi mở to mắt nhìn chằm chặp vào bên khuôn mặt tuấn lãng tựa tác phẩm điêu khắc của người đàn ông nằm im nhúc nhích đó lâu lâu, “Đường Học Chính.” lí nhí gọi, giọng đến mức có lẽ chỉ có mình là nghe được.

      Người đàn ông ngủ say vẫn ngủ say như trước.

      “Đường Học Chính.” lại gọi thêm tiếng nữa cũng với giọng xíu y chang chú mèo khi vừa tỉnh giấc; “ có ăn cơm tối ?”

      Hòng trả lời , người đàn ông cựa mình và tiếp tục ngủ khò.

      … Được rồi, biết đáp án rồi.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27


      Sáng sớm ngày kế tiếp, Phù Hiểu uể oải chui từ buồng dành cho khách ra, định uống miếng nước rồi về ngủ tiếp. Trong lúc lơ mơ, bỗng trông thấy bóng hình rất là bắt mắt.

      “Sao hôm nay em dậy sớm thế?” Người đàn ông vừa được ngủ no giấc, vẫn cởi trần, cười với khoe hàm răng trắng bóng. Gương mặt tươi cười sáng lạn của đặt cạnh vẻ mặt rầu rĩ của càng làm tôn lên đối lập giữa chúng.

      “Đường Học Chính.” lập tức tỉnh hẳn, nghiến răng nghiến lợi quát lên. Cái người đàn ông quấy phá , để cho được ngon giấc suốt cả đêm – , là rất nhiều đêm – này lại còn có mặt mũi mà cười tươi đến thế?

      Người đàn ông nhíu mày, sao mà như xuất ‘sát khí’ vậy?

      … Sao lại đến đây nữa hả?”

      “Sao nào, hoan nghênh?” vô cùng thành thạo nhấc chiếc siêu điện bàn lên, định đun nước ngâm mỳ. sớm đói meo đói mốc mà lại thể trông mong vào việc dậy làm đồ ăn sáng cho .

      Đương nhiên là hoan nghênh rồi! Vì cái muốn đến đến, muốn của làm cuộc sống của rối tung lên; vừa khôi phục được quỹ đạo “ thân mình” vốn có lại bỗng nhiên xuất ? thầm gào thét trong lòng nhưng lại đem những lời ấy ra ngoài miệng; Nguyên nhân cũng phải vì phép lịch , mà vì… chột dạ, chột dạ bởi nhìn thấy rất vui. Có số người, có số chuyện khiến người ta vừa thích vừa ghét mà.

      “A, đúng rồi, em vẫn chưa học lái xe đâu nhỉ?” Thấy cũng chẳng nghĩ ngợi thêm về vấn đề nữa; trái lại, bỗng sực nhớ đến chuyện.

      “Ừ…” có tâm trạng.

      “Vừa hay, bảo Tiêu Tử chuẩn bị chiếc xe rồi, ghế phụ cũng có phanh, em tập lái xe tốt nhất là dùng chiếc này. Hay là em đừng ngủ nữa, dậy ăn chút gì, rồi chúng ta ra ngoài.” ngủ bù no rồi nên bây giờ tinh thần cực kỳ hăng hái.

      bảo Tiêu Nhiên chuẩn bị xe ư? Từ bao giờ thế?” ngạc nhiên.

      “Em đừng quan tâm đến chuyện cỏn con ấy, mau qua đây nấu bữa sáng .” ra quyết định rồi cũng chẳng tính để mình thiệt thòi, “Nướng bánh mỳ với ốp thêm hai quả trứng nữa.”

      … “ có thể mặc quần áo vào trước được ?”

      Vào buổi sáng, vốn lượng đường trong máu thấp nên huyết áp giảm, mà huyết áp giảm máu lên não chậm; Vậy nên: Phù Hiểu cứ mơ mơ màng màng rồi nghe theo chứ làm gì có tý sức lực nào mà phản kháng thể chế độc tài; Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, có mặt ở bãi đất trống được dùng cho việc tập xe ở ngoại ô.

      “Phù Hiểu, em nghe rồi chứ?” Đường Học Chính kéo về với thực tại khi nghĩ miên man.

      “Gì? vừa cái gì cơ?” Phù Hiểu sực hồi hồn.

      Đường Học Chính nhìn vào mắt , có thế thôi mà cũng lại thất thần được?

      “Ha ha, xin lỗi, phiền nhắc lại .”

      lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, đem những vấn đề quan trọng giảng lại lần cho , sau đó, bảo: “Theo cách vừa dạy em, em khởi động xe thử xem nào.”

      Hai bàn tay nắm chặt bánh lái, Phù Hiểu khẽ gật đầu; nỗi sợ hãi chưa từng có dần trào lên trong , vô số cảnh đâm xe vụt ra trước mắt rồi cuối cùng dừng lại ở hình ảnh tưởng tượng của về vẻ mặt kinh hoàng của ba mẹ. Bàn tay nắm bánh lái của càng lúc càng siết chặt mà vẫn khống chế được chúng run rẩy, “Chiếc xe này… mới ghê nhỉ.” muốn để thấy nhút nhát nơi mình, gượng gạo mở lời hòng chuyển chú ý của mình sang chuyện khác.

      Đường Học Chính cũng nhìn ra tâm trạng nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà tiếp tục đề tài của theo ý : “À, cũng mới đâu, bảo Tiêu Tử mua rồi đại tu lại, cái xe này cũng chạy được khoảng mấy vạn km rồi?” Xe ô tô cũ chút dễ lái hơn là xe mới cứng.

      mua à?” giật mình.

      “Yên tâm, chiếc này là để em học lái xe thôi, em lái được rồi lại mua chiếc khác tốt hơn.” Đường Học Chính dỗ dành hề nghe ra ý của .

      … Dân Bắc Kinh ai cũng tiêu xài hoang phí giống sao?” Phù Hiểu thấy khó mà hiểu nổi.

      “Hả,” Cuối cùng Đường Học Chính cũng hiểu ra, tùy cơ ứng biến, “Chờ em học lái xong bán trao tay là được rồi, tuyệt đối lãng phí.”

      Nhìn vào cặp mắt vô hại và chân thành của , Phù Hiểu thốt nên lời. Sao cứ có cảm giác là càng gần người đàn ông này lâu càng hiểu gì về con người của ấy vậy?

      “Em nhìn này, dưới chân cũng có phanh, có thể giúp em dừng xe bất cứ lúc nào. Nếu sau này biết lái rồi em vẫn yên tâm tất cả các xe em dùng đều giúp em trang bị thêm phanh khẩn cấp ở ghế phụ.” Sau này, lúc kiểm xe, chú ý hơn là được.

      Phù Hiểu chẳng biết gì về ô tô cả, thấy có vẻ như cái xe này rất là thích hợp với cũng yên tâm hơn nửa: “Vậy quan sát cẩn thận vào nhá, em mà sai ở đâu là phải phanh lại giúp em ngay đấy.”

      “Được.”

      Thế là: Phù Hiểu (vốn mới chỉ bình tĩnh lại chút xíu) hít sâu mấy hơi rồi từ từ dẫm chân ga và khởi động ô tô.
      HaYen, Chris, Mẹ Mìn2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28

      Học lái xe dễ kể cũng dễ, đại khái chỉ có quay xe là hơi khó tý thôi; Nhưng người mới tập xe như Phù Hiểu vẫn chưa học đến bài học phức tạp ấy; Thế nên tay lái của cũng dần tự tin lên.

      “Ha, ngờ lái ô tô cũng thích ghê.” Phù Hiểu rất thích chí cầm lái. bỗng quên chú ý đến lực của chân mà giẫm mạnh vào chân ga, tức , chiếc xe lao vút về phía trước.

      “Đường Học Chính, sao lại thế này?” Ngay lập tức, tay mới hoảng loạn, chân vẫn giẫm ga mà còn biết vấn đề từ đâu ra.

      “Đừng hoảng, nhả chân ga ra nào.” Đường Học Chính nhắc.

      “Chân ga? Chân nào là chân ga cơ?” Mắt thấy mình sắp đâm vào đống đất, Phù Hiều thét lên.

      “Chân này nè.” ung dung vỗ vào chân phải .

      “Á –” Phù Hiểu co ngay chân lên như có phản xạ, Đường Học Chính mỉm cười rồi bắt lấy cơ hội này mà giẫm phanh. Sau những dư chói tai vì xe phanh gấp, tất cả lại khôi phục bình tĩnh vốn có.

      Xe dừng ở vị trí cách đống đất đúng 1 cm.

      Phù Hiểu trợn tròn mắt, nhìn chằm chặp đống đất màu vàng lúc lâu rồi mới thở phào nhõm. Nhớ đến chuyện mất mặt khi nãy của mình khỏi đỏ mặt. ho tiếng, thẹn thùng đưa tay lên che hai gò má nóng bừng rồi nhìn sang Đường Học Chính, “Ê này, em ngốc quá nhỉ, được phép cười em.”

      Vẻ mặt khờ khạo và cái giọng năn nỉ mềm mại ấy kích thích dây thần kinh nào đó vốn mảnh và dễ đứt của Đường Học Chính, yết hầu của giật giật, kiềm chế được rên lên tiếng, là muốn mạng người mà!

      Bàn tay to bản ghì lấy ót , bờ môi ấm áp mạnh mẽ ép lên đôi môi xinh xắn của ; Hương vị của cặp môi đỏ thắm lâu được chạm đến khiến người đàn ông đói khát cứ phải hung hăng cướp đoạt ngon ngọt của nó, thứ quấn chặt chiếc lưỡi của cứ như muốn nuốt trọn vậy.

      cảm thấy con tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chút lý trí mỏng manh của cố chống cự lại nụ hôn tuyệt diệu và đầy kinh nghiệm của , hoa mắt, chóng mặt. Trong vô thức, muốn đẩy ra những lại bị bắt lấy tay và đặt chúng lên gáy .

      Nhất thời, trong gian hẹp tràn ngập những hơi thở và thanh khiến người ta phải đỏ mặt.

      Khoảng cách giữa hai ghế của ô tô khiến người đàn ông vốn tham lam rất hài lòng. luồn cánh tay cường tráng sang, bế ra khỏi ghế lái và đặt lên đùi mình, sau đó thoáng điều chỉnh tư thế ngồi của mình và hài lòng tiếp tục nụ hôn sâu.

      Hơi thở đàn ông đầy nam tính và mạnh mẽ vây chặt lấy , bờ môi nóng bỏng quấn quýt môi và làn da ấm áp kề sát da thịt . Tất cả những điều đó cuối cùng cũng khiến Phù Hiểu phải hạ vũ khí đầu hàng. nhắm mắt lại hưởng thụ cách bị động khoảnh khắc thân mật giữa hai người.

      Rất lâu sau, lâu như thể qua thế kỷ, cuối cùng nụ hôn nồng nhiệt và dai dẳng cũng từ từ chấm dứt. Đường Học Chính còn chưa hết thèm khẽ mổ hai phát lên đôi môi vừa bị hôn đến sưng đỏ, nhịp thở của phả vào gương mặt xinh đẹp của .

      Phù Hiểu với khuôn mặt đỏ ửng được ôm vào lòng như đứa trẻ. Khi lý trí dần trở lại e thẹn đến mức biết mình nên phản ứng thế nào, đành hé cái miệng xinh ra thở dốc và cụp mắt xuống dám nhìn .

      Bộ dạng nũng nịu rất là con đó của lại khiến Đường Học Chính rên lên đầy khổ sở, vùi đầu vào cổ , “Phù Hiểu, ngoan nào, đừng hành hạ nữa, em hãy mau mau làm người đàn bà của …”

      “Gì?” Phù Hiểu bị ai đó ôm trọn vào lòng nên toàn thân cứng ngắc; Sau lại nghe được câu khủng bố của nhất thời bật thét lên.

      nhóc này phản ứng cứ như là… “Đến giờ mà em còn chưa hiểu ư?” Đường Học Chính thuận miệng hỏi chứ cũng ôm hy vọng gì với cái ả chậm chạp hết thuốc chữa này.

      “Hiểu… hiểu …cái gì?” quá kinh hãi nên lúng búng hỏi.

      Đường Học Chính thở dài vẻ bất đắc dĩ, khẽ cắn chóp mũi cho bõ tức, “ chia tay hẳn với bạn cũ, hơn nửa năm qua có người đàn bà nào. đợi em giác ngộ lâu lắm rồi.” ngờ là đời này lại có người phụ nữ coi ra gì và chậm chạp đến vậy.

      Phù Hiểu tròn mắt vì kinh hãi, hoàn toàn hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, “… ý là: vẫn còn thích em?” phải : còn ‘ý đó’ rồi ư?

      Đường Học Chính nặng nề cười ra tiếng, kể cả có ngược dòng về mười năm trước cũng chưa từng nghe những lời ngây thơ đến thế này. Trong thế giới của , tình dục là tối thượng, tình chỉ là khái niệm mơ hồ và ngu xuẩn. Thế nhưng: ra đời vẫn tồn tại người con , người khiến cả trong giấc mộng cũng muốn ôm lấy nàng, người mà phải trân trọng đến mức dám chạm vào nàng khi nàng chưa cho phép.

      “Đúng vậy, thích em, rất thích em.” cười lớn rồi ôm ghì lấy ra những lời mà đám bạn của vẫn cho là ngây thơ đến mức ngu xuẩn.

      Phù Hiểu thẹn đỏ cả mặt nhưng kỳ quặc thay những bong bóng niềm vui cứ bay bổng trong tim . Chút lý trí còn sót lại cho biết thích hợp để suy xét điều gì vào lúc này, “Đợi em…”

      “Lần này ngoài đồng ý ra chấp nhận ý kiến nào khác.” Đường Học Chính ương ngạnh nâng cằm lên, từ con ngươi đen láy của toát ra cố chấp. Sao có thể để cho tiếp tục trốn tránh chứ?

      “Em chỉ muốn suy nghĩ chút chút…” Bị người ta ôm vào lòng quả là có lúc nào mà tỉnh táo được cả.

      “Còn cần suy nghĩ gì nữa?” Đường Học Chính hùng hổ.

      “Vậy buông em ra trước .” Phù Hiểu quen thân mật kiểu này.

      “Như thế này rất tuyệt.” Đường Học Chính cười tà, “Thoải mái quá.” Người mềm ơi là mềm.

      …”

      cái gì, vợ ngoan ơi, đừng hành hạ nữa mà. Hơn nửa năm rồi về về dễ dàng lắm ư?” vờ ra vẻ đáng thương. Tuy Đường Học Chính có kinh nghiệm gì trong chuyện theo đuổi phụ nữ nhưng lại hiểu mười mươi Phù Hiểu.

      Kết hợp mục đích của , lại hồi tưởng về những việc làm của trong thời gian qua con tim Phù Hiểu càng thêm rung động, “Em…”

      “Em rất thích .” Đường Học Chính lại ngắt lời .

      “…” Phù Hiểu nhìn chăm chú vào vẻ mặt tràn ngập tự tin của , vô vàn suy nghĩ chạy trong đầu , cuối cùng cong môi cười vẻ bất đắc dĩ: “Những lời cần đều bị cả rồi, em còn có thể gì nữa chứ?”

      “Ha ha, vợ hiền!” Nghe được câu trả lời khôn khéo của , Đường Học Chính mừng rỡ thơm cái, rất hiếm khi vui đến thế này. Lúc nên dè dặt dè dặt nhưng lúc cần thẳng thắn lại luôn thẳng thắn, hổ là vợ , tuyệt dính mấy thói xấu hay gặp ở phụ nữ.

      Phù Hiểu cũng nhịn được mà cong môi lên cười, ra ‘lưỡng tình tương duyệt’ là chuyện khiến người ta hạnh phúc đến vậy?

      Con ngươi đen lấp lánh và tràn đầy ý cười phản chiếu khuôn mặt , Đường Học Chính ngắm lúm đồng tiền nở rộ gương mặt xinh như hoa của , cỗ nhu tình chưa bao giờ xuất bỗng trào dâng trong tim , đưa tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt .

      Động tác của dịu dàng như thể chạm vào báu vật hiếm thấy đời vậy. Tuy rất thẳng thắn trong chuyện tình cảm nhưng vì chưa từng thân thiết với người đàn ông nào thế này nên có phần lúng túng cúi đầu.

      Ngón trỏ thon dài của nâng cằm lên, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cặp môi hồng bóng mịn của càng lúc càng sâu thẳm và ngón cái của lướt bở môi mềm mại.

      Chỉ trong thời gian ngắn mà xảy ra biến hóa quá lớn khiến Phù Hiểu thể chịu thêm chút kích thích nào nữa, túm lấy tay định trốn ra; Thử nghĩ mà coi: người đàn ông kia vốn chẳng dễ gì mà đợi được đến lúc gật đầu sao ta có thể cho phép điều đó xảy ra chứ, ôm ghì lấy tiếp tục càn rỡ xâm lược.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      C29

      Liệu có đôi tình nhân vừa chính thức ‘hò hẹn’ và chưa đến giai đoạn ‘ cuồng nhiệt’ bắt đầu cãi nhau? Có đấy!

      “Em lặp lại lần nữa xem.” Trở về nhà sau khi kết thúc buổi học lái xe, Phù Hiểu liền báo cho ‘bạn trai mới nhậm chức’ của ‘tin tốt’ và ‘tin tốt’ ấy khiến nụ cười đông lại nơi khóe môi Đường Học Chính.

      Phù Hiểu rụt cổ lại, cũng cảm thấy mình có phần vớ vẩn, có phần nực cười, thêm vào đó… cũng hơi chột dạ: “Tối nay em phải cùng đối tượng xem mặt quán bar chơi.”

      “Phù Hiểu!”

      “Dạ!”

      “Em dám giấu xem mặt cơ đấy! Chuyện từ bao giờ?” Giọng nghiêm cứ như hỏi cung tội phạm, Đường Học Chính xịu mặt ra lườm trẻ trước mặt, to gan mà.

      là chiều hôm qua đó.” Phù Hiểu thấy mình khá là vô tội. Về mặt lý thuyết, việc xem mặt ngày hôm qua cần qua đồng ý của – người hôm nay mới trở thành bạn trai .

      Đường Học Chính híp mắt lại, vậy ra là lúc đến đây hôm qua ư? “Tại sao em lại xem mặt?” Lòng tự tôn của bị tổn thương ghê gớm: người đàn ông siêu tốt như đây đứng ngay trước mặt làm như thấy; Trái lại, gặp gã đàn ông mà chả người phụ nữ nào thèm?

      cũng do di chứng để lại của việc rời thôi: bỗng thấy mình đơn quá, lại được thêm Dương xúi giục; Thế là sau hồi suy nghĩ, quyết định gặp người ta lần, dù có thành thêm người bạn cũng chẳng phải chuyện xấu. Nhưng lý do này đương nhiên là thể khai ra với rồi, đành bảo: “Do phụ huynh giới thiệu nên em từ chối được.”

      Đường Học Chính săm soi , khẽ hừ tiếng: “ cho em .” Đùa đấy à, người đàn bà của bar với gã đàn ông khác ư, coi là người chết phải ?

      được đâu, em nhận lời người ta rồi.”

      “Phù Hiểu.” Đường Học Chính lên tiếng cảnh cáo. Ngoại trừ ra, những người đàn bà khác ai chẳng sợ giận, ai chẳng trăm phương ngàn kế lấy lòng chứ; Còn ngược lại, cứ chống đối hoài là sao?

      “Những chuyện mình nhận lời rồi sao có thể đổi ý được?” Phù Hiểu phản bác, “Huống gì em chỉ chơi với ấy lát thôi mà. Gặp mặt rồi trực tiếp xin lỗi người ta chẳng phải tỏ ra là mình có thành ý hơn ư? Em cũng thể gọi điện thoại rồi bảo: “Này, xin lỗi, hôm qua tôi xem mặt đối tượng là , hôm nay tôi có bạn trai rồi, rất xin lỗi ha” được?” cách tức giận, sau chót còn thêm vào câu: “Ai bảo sớm đến, muộn đến lại cứ phải đến vào sau lúc ấy.” cũng rất khó xử có được ?

      phì cười vì câu hết sức vô lý của . Cái con nhóc này nữa, lại còn dám đổ vấy cho cơ đấy? hiểu vì sao mà cơn giận của bỗng biến mất tiêu, dang tay ôm vào lòng rồi nhéo với vẻ bất đắc dĩ, “Nếu đến muộn chút nữa, chắc em gửi thiệp mời cho mất.” Mà khi đó phải giết gã đàn ông kia để có được , xúi quẩy bỏ xừ.

      “Sao có thể nhanh như vậy chứ!” Vừa ngã vào lòng và chưa kịp thích nghi, Phù Hiểu lớn tiếng phản bác, muốn giấu e thẹn của mình.

      “Hừm, con nhóc nhà em nữa, thấy có vẻ như em định hẹn hò với cha đó phải.” người đàn ông lên cơn ghen nào đó cau mày và cúi đầu cắn mạnh vào cổ .

      “Đau!” Cơ thể Phù Hiểu run lên vì dòng xúc cảm, muốn né nhưng lại bị khóa chặt bởi vòng tay cứng cáp của ; cái cảm giác có thứ mềm mềm, ươn ướt mơn trớn cổ khiến người cứng lại.

      Khi người đàn ông lâu gần nữ sắc ôm lấy người phụ nữ mà mình phải hao hết tâm tư mới chiếm được cả trái tim lẫn thể xác ta đều rục rịch; mút mạnh hơn nữa lên làn da và tiếng thở của nặng dần. “Muốn cũng được thôi nhưng phải bồi thường , để nghiệm hàng trước.” Liếm láp vành tai ngọc ngà của mà Đường Học Chính nóng hết cả người. rất muốn cứ thế này mà ăn sạch sành sanh đến xương cốt cũng chẳng thừa, “Yên tâm, có đạt tiêu chuẩn hay đều nhận, cam đoan trả hàng.” Hòng làm vấn đề ‘tiêu chuẩn’, trực tiếp để tay mình lên ngực .

      “Á –” Phù Hiểu với khuôn mặt đỏ lựng tát cho bàn tay ma quỷ của phát rồi nhảy ra khỏi người . Có nhầm vậy, cái chàng này nữa, hai người bọn họ bên nhau còn chưa được năm tiếng đồng hồ đâu nha, thế mà … bảo cái gì mà muốn nghiệm hàng?! “ có cần phải bộc lộ bản chất nhanh vậy hử!” Tuy là từng nghe người ta là: đàn ông rất háo sắc nhưng cũng đừng có khủng vậy chứ!

      Đường Học Chính thấy mình oan chết được: “Nhanh? Thế này mà gọi là nhanh á?” Tiến độ bình thường của là: kéo lên giường ngay buổi tối cái hôm gặp ở Bắc Kinh ấy, được chưa ạ? nhịn hơn nửa năm giời, giữ thân như ngọc vì , làm những việc đến chính cũng khó mà hiểu nổi sao mình lại làm vậy, thế mà bây giờ còn phê bình bộc lộ bản chất quá nhanh ư?

      ta lại còn trưng ra cái bộ dạng vô tội cơ đấy, rốt cuộc cái gã đàn ông này háo sắc đến mức nào hả! “Đừng là hai mươi tư giờ chúng ta bên nhau còn chưa được mười hai giờ đâu đấy!” giận dữ .

      À, ra là trục thời gian của hai người họ khác nhau, Đường Học Chính thèm tranh giành với về mấy vấn đề thứ yếu ấy, “Thế qua mười hai giờ hay qua hai mươi tư giờ được?” Phúc lợi là quan trọng nhất.

      Nhất thời, mặt Phù Hiểu nóng đỏ như núi lửa phun trào, “ là đồ quỷ háo sắc… Em muốn trả hàng!” Cùng chỗ với kẻ háo sắc cỡ này rất có cảm giác an toàn, “Trả hàng, chắc là…” Mọi thứ bỗng xoay tròn, còn chưa kịp bật thét lên thấy mình bị người ta ghì sô pha.

      Cơ thể cường tráng và tràn ngập tính uy hiếp của Đường Học Chính ép xuống , khuôn mặt tuấn tú của kề sát vào có thể thấy bóng mình trong đôi con ngươi đen như mực của : “ thà ơi, chẳng lẽ em chưa từng nghe câu: “hàng mua rồi miễn trả lại” ư?” Vẻ mặt vô cùng hối hận của khiến vị đại thiếu gia là rất vui, há miệng ra gặm gọ , mặt , môi , cổ đâu cũng gặm.

      Phù Hiểu né đông né tây, ngứa đến mức phải trộm bật cười nhưng ngoài miệng vẫn chịu khuất phục: “Nhưng mà quá háo sắc…”

      “Được rồi, được rồi, chờ đến khi em chuẩn bị sẵn sàng mới ăn em, thế được chưa?” Đường Học Chính hứa hẹn dù rất là tình nguyện. Đâu dễ gì mà bẫy được vào lưới chứ, nếu ép quá muốn trả hàng chẳng phải là lỗ lớn ư?

      Hai cơ thể kề sát nhau nên đương nhiên cảm nhận được: cháy lên. Phù Hiểu mềm lòng, thẹn thùng lấy ôm cổ và chủ động đặt lên môi nụ hôn khẽ.

      Nụ hôn phớt qua khiến Đường Học Chính híp mắt lại, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi: “Giao tiền đặt cọc !” xong, ghì mạnh môi lên .

      Phù Hiểu hết cười lại quậy, nhưng đến cuối cùng tất cả đều hóa thành những tiếng thở dốc , kiều.
      Chris, Mẹ Mìn, laula4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :