@meomeoconmeo bữa h diễn đàn bị cố bảo trì mất hết dữ liệu. 2 tr của ta 1 bị mất 1 mất gần hết chương, bây giờ ta post lại, hức...
Chương 8 Buổi tối, Như Ý gặp ác mộng, mơ thấy rất nhiều chuyện trước đây. Khi nàng tám tuổi, vừa bị phân đến tiểu Trù phòng Tiêu phòng cung, hầu hạ Vương cung nhân. Buổi chiều hôm đó, nàng ngồi xổm xuống bếp nhóm lửa, đột nhiên vị đại thái giám cung phục màu lam đến, phái Vương cung nhân mang các nàng đến trước sân tiêu phòng cung, nàng mơ hồ theo dòng người, bởi vì vóc dáng thấp, đứng phía trước đội ngũ. Ngay sau đó, nàng thấy 2 thái giám kéo tiểu cung nữ mặc cung phục phấn hồng lại, đặt nàng lên băng ghế, hai lời, liền có người cầm mộc trượng dài bắt đầu đánh. Lúc ấy nàng sợ ngây người, ngơ ngác nhìn, nàng thấy mông cung nữ kia chảy đầy máu tươi, cung phục phấn hồng nhuộm đỏ, sau đó máu tươi chảy đầy đất, nàng phân đâu là máu đâu là thịt, mắt chỉ thấy mảnh đỏ tươi. Trong mộng, nàng thấy cung nữ kia khóc lóc, đột nhiên, mặt cung nữ bắt đầu vặn vẹo, biến thành Dương Xuân Mai cười, cười rồi lại khóc, nàng như cũ vẫn đứng trong đám người, giống như bị đinh trụ, động động được, mơ hồ nàng lại thấy người bị đặt băng ghế là nàng... Nửa đêm Như Ý giật mình tỉnh giấc, đầu óc mờ mịt, Sắc Vi canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, giọng hỏi câu. Như Ý cũng có nghe , chỉ qua loa ứng phó, mắt mở to, cứ như vậy ngây ngốc nằm giường, chuyện kia, Như Ý cho rằng mình quên, nhưng hôm nay ác mộng lại tái . Ngày đó, thẳng đến khi cung nữ kia ngừng thở, lão cung nhân nghiêm túc răn dạy, mới cho các nàng trở về. Các cung nữ cùng nhau nhìn đều khóc thành đoàn, Như Ý khóc, nàng là mất hồn, ngây ngốc trở về tiểu Trù phòng, đến tối Vương cung nhân phát nàng khỏe, vụng trộm mời người chiêu hồn nàng mới khôi phục bình thường, nhưng là liên tục tháng nàng đều mơ thấy ác mộng. Về sau, cũng có di chứng gì. Mấy năm nay, nàng cũng có gặp qua trượng phạt, nhưng có kinh nghiệm, mỗi lần bị kéo nhìn, nàng đều tận lực đưa mắt nhìn qua, cho dù trở về tinh thần yên trong chốc lát, nhưng rất nhanh qua . tưởng được, tình Dương Xuân Mai hôm nay, thế nhưng lại gợi cho nàng nhớ đến chuyện trước đây. Ngày hôm sau, Thái Tử phi Trần Nguyên Hương chờ mà thấy Như Ý đến tạ ơn, lại nghe tin tức Như Ý bệnh càng nghiêm trọng, thái y sang bắt mạch xong, chỉ để lại câu "Kinh hách quá độ, bệnh tình tăng thêm", sau đó đưa đơn thuốc rồi rời . Trần Nguyên Hương nghe xong hạ nhân báo cáo, chỉ cảm thấy có vài phần xui xẻo, lại thêm gì khác, trấn an vài câu, phái Lan Trân gói ít dược liệu cho người của nàng mang về. Đợi đến khi nhìn thấy người rồi, nàng mới với Lưu cung nhân: "Trần thị có vẻ bệnh như vậy, có nên mang nàng ra ngoài hay ?" Tuy thị thiếp tính là cung nữ, nhưng cũng hơn chủ tử, bình thường cung nhân sinh bệnh nặng, vì sợ truyền nhiễm cho chủ tử, đều cho dời ra ngoài. "Bệnh Trần thị cũng truyền nhiễm, hơn nữa dù gì cũng là nữ nhân Điện hạ, vẫn nên lưu vài phần tình cảm." Miễn cho bên ngoài truyền Thái Tử phi người quá lãnh bạc. Lưu cung nhân câu sau cùng có ra, nhưng Trần Nguyên Hương cũng minh bạch ý tứ này. "Vậy giữ !" Trần Nguyên Hương quá so đo, chẳng qua thầm trong miệng, "Hôm qua Lan Trân còn với ta tốt, kết quả hôm nay lại bệnh đến dậy được!" "Nương nương, nô tỳ nghe loáng thoáng, Trần thị bệnh là do bị dọa." "Bị dọa?" Trần Nguyên Hương nghe vậy có chút bất khả tư nghị nhìn Lưu cung nhân, "Nhũ nương, Trần thị suốt ngày nằm trong phòng dưỡng bệnh, ai dọa được nàng." Lưu cung nhân giọng : "Nghe là bởi vì tình của Dương thị." Trần Nguyên Hương nghe được cái tên Dương Xuân Mai, mặt biểu tình chán ghét, cảm thấy trong lòng ghê tởm, chính là người Thái Tử sủng hai ngày ngay cả bản thân là gì còn nhận thức . Cũng nghĩ tới xuất thân của mình, nàng nghĩ Thái Tử tốt xấu gì cũng sủng ái hai ngày, trước sau biết như thế nào cho Thái Tử biết, ai ngờ tối qua mình đơn giản câu Dương thị bị mình trượng trách, Thái Tử ngay cả nguyên nhân cũng hỏi, cũng biết vị Dương thị nằm dưới đất kia mực kêu gào Thái tử nhất định làm chủ cho mình nghĩ như thế nào. Trần Nguyên Hương nghĩ, trong lòng khỏi vui sướng. "Trần thị nghe xong Dương thị bị trượng trách, tự dọa mình bệnh!" Lưu cung nhân thấy ý tứ trong mắt Trần Nguyên Hương, lại mở miệng giải thích. Trần Nguyên Hương nghe xong trong lòng tuy rằng khinh bỉ, rồi lại có vài phần thích Như Ý, nếu nữ nhân bên cạnh Thái Tử đều giống như Như Ý gan luôn giữ quy củ tốt bao nhiêu. Nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy Như Ý suốt ngày bệnh này có gì chướng mắt, ngược lại từ bi : "Nếu bệnh nặng, nhắc cung nữ chiếu cố nàng tốt, thiếu cái gì, chỉ cần ta tiếng." Lưu cung nhân thấy vậy vội vàng : "Trần thị kia hẳn phải tạ ơn nương nương." "Được rồi, nếu mấy người khác đều giống như Trần thị, ta liền cảm tạ trời đất!". Lúc này Trần Nguyên Hương lại nhớ đến số việc vui, nụ cười mặt cũng tắt. Hoàng Hậu mẫu nàng ban cho bốn nữ nhân, ngược lại thực có cá tính. Trần thị thị tẩm xong trực tiếp ngã bệnh, đến lúc này còn chưa khỏi hẳn; Dương thị được hai ngày ân sủng, ngay cả bản thân là gì cũng nhận ; Phùng thị tự cho là thông minh cùng tiện nhân Diệp thị kia kết giao; còn có Lưu thị, có chút thông minh, thậm chí nàng hạ dược cũng có thể phát , chỉ tiếc, lúc này dám trắng trợn kiêng nể tránh dược nàng cấp, cũng là người tự cho mình thông minh. Trong lòng Trần Nguyên Hương oán Hoàng Hậu đưa tới bốn nữ nhân, tại, trong lòng Hoàng Hậu cũng rất oán giận Trần Nguyên Hương. Tuy Trần Nguyên Hương và Hoàng Hậu đều là người Trần gia, lại là cháu ruột thịt, nhưng là mẹ chồng nàng dâu, vẫn có chút mâu thuẫn, đặc biệt đứa con dâu này gả vào hơn mười năm còn chưa có bất cứ động tĩnh nào. Nhưng đến cùng đều là người Trần gia, Hoàng Hậu cũng làm chuyện gì với Lưu Nguyên hương, nhiều lắm chính là oán giận trước mặt con trai mình vài câu. Thái Tử tại tiêu phòng cung im lặng dùng qua ngọ thiện, cầm chén trà ngồi cạnh Hoàng Hậu, tự nhiên biết mẫu hậu tuyệt vô duyên vô cớ phái người thỉnh đến dùng ngọ thiện. phen ân cần thăm hỏi xong, quả nhiên cuối cùng Hoàng Hậu cũng nhắc tới chuyện trong Đông cung. "Buổi sáng, Nguyên Hương lại đây thỉnh an với ta trước đó lâu nàng xử trí Dương thị tuân quy củ, cũng là ta chọn người tốt, biết có xúc phạm đến ngươi hay !" Hoàng Hậu ngoài mặt thân thiết, trong lòng đến cùng vẫn khó chịu, bà căn bản coi trọng Dương thị này, nhưng vẫn là từ Tiêu phòng cung ban qua, Trần Nguyên Hương cũng tiếng sai hạ nhân xử lý xong, điều này làm cho bà cảm thấy mặt mũi bị tổn thương bao nhiêu. "Mẫu hậu quá lo, Dương thị trước mặt ta quy củ luôn rất tốt." Thái Tử như cũ duy trì tư thái tao nhã, lời ôn hòa, chẳng qua trong giọng lộ ra xa cách nhưng vẫn rất ràng. Hoàng Hậu tự nhiên chú ý đến, nhưng nghe Thái Tử tuy đứng về phía người làm mẹ là bà, cũng có ý tứ giúp con dâu, cho nên so đo nhiều. Đến lúc này, bà đột nhiên lại có ý nghĩ oán giận Trần Nguyên Hương, ngược lại thay chất nữ nhà mình lo lắng: " có xúc phạm liền tốt, tiểu thị thiếp, hạnh kiểm xấu xử trí liền xử trí. Chỉ là..." Hoàng Hậu dừng chút, mặt càng thân thiết: "Ngươi cùng Nguyên Hương trưởng thành, đến bây giờ Đông cung còn chưa có cái hài tử, ta nghe , thường ngày hơn nửa thời gian ngươi nghỉ trong thư phòng, việc công quan trọng, việc tư cũng thể bỏ qua." "Khiến mẫu hậu ưu tâm!" Thái Tử lãnh đạm như cũ, trong mắt lại nhanh chóng lướt qua tia châm chọc. Hoàng Hậu chú ý đến, chỉ cho rằng mình thúc giục mà Thái Tử bực mình, vẫn kiên nhẫn : "Ta hy vọng ngươi cùng Nguyên Hương có thể sinh hạ Tôn nhi, nếu phải nàng, ngươi đến phòng thiếp thất thân thể khoẻ mạnh, đến lúc đó có tin tốt, ôm đến cho Nguyên Hương nuôi, sung làm đích tử." Hoàng Hậu xong lời này, thấy Thái Tử cũng có bao nhiêu phản ứng, nghĩ nghĩ, lại : "Mấy ngày nay Mẫu hậu tính toán thay Ly nhi chọn mấy thiếp thất, đến lúc đó cũng thay Đông cung chọn vài nữ nhân thân phận cao quý, ngươi xem thế nào?" Tiêu Thanh Ly là Hoàng Hậu khi trung niên sinh hạ, là đệ đệ ruột của Thái Tử, cùng Thái Tử tuổi tác chênh lệch nhiều, năm trước vừa cưới vương phi, nay vương phi có thai, trong phủ lúc này chính là thiếu người. Hoàng Hậu cũng hy vọng Thanh Ly mới đại hôn lâu liền có hài tử, chung quy lúc trước Thái Tử phi là Hoàng Hậu lựa chọn, hơn nữa còn là chất nữ của bà, bà sợ con trai mình vì vậy mà oán hận bà. "Mẫu hậu làm chủ!" Thái Tử xong, đứng dậy hành lễ, cáo biệt: "Mẫu hậu, nhi thần còn có chút công phải xử lý, quấy rầy người!" Hoàng Hậu biết đến nước này, nhiều lời vô ích, huống hồ bà cùng đại nhi tử trước giờ thân cận, lưu lại ngược lại khiến hai bên cùng lúng túng, cho nên tiễn khách, còn đứng lên tiễn nhi tử ra ngoài. Thái Tử ra khỏi chính điện Tiêu phòng cung, cước bộ lại càng nhanh hơn, Đặng Tiên cùng đám người hầu theo sau, cũng luống cuống tay chân theo sát Thái tử, đột nhiên, thân ảnh Thái Tử dừng lại, người hầu phía sau cũng mạnh mẽ dừng cước bộ, thiếu chút tay chân lộn xộn ngã sấp xuống đất. Đặng Tiên theo sát sau Thái Tử ngẩng đầu nhìn thấy đằng trước Thái Tử là cung nữ cung phục xanh biếc quỳ trước mặt Thái Tử, miệng kêu lên: "Thái Tử tha mạng!" Thái Tử gì, chỉ đứng tại chỗ. Đặng Tiên đứng phía sau Thái Tử, thấy thần sắc phức tạp của Thái Tử lúc này. Đứng lúc, Đặng Tiên cũng có chút nghi hoặc, Thái Tử có phải muốn phạt cung nữ này , hay là đối với cung nữ này có ý tứ khác đột nhiên thấy Thái Tử cất bước, lời liền rời . Mắt Đặng Tiên nghi hoặc vội vàng đảo qua cung nữ còn quỳ mặt đất, thấy mặt, chỉ phảng phất cảm thấy là thiếu nữ thướt tha tuổi thanh xuân, thấy Thái Tử xa đoạn, cố nghi hoặc, vội vàng đuổi theo. Xuân Lan quỳ mặt đất nắm chặt khăn, đợi đến khi Thái Tử cùng đoàn người xa nàng mới thở dài nhõm, xụi lơ, ngồi chồm hổm dưới đất. Nguy hiểm, vừa nãy ánh mắt Thái Tử sắc bén nhìn nàng, nàng sợ Thái Tử lập tức lôi nàng trượng trách! Cũng may, chính mình đại nạn chết về sau may mắn, gặp dữ nhất định có thể hóa lành. Hơn nữa, Thái Tử... Trong lòng nàng khinh thường hừ lạnh, lâu sau, chỉ sợ cũng biến thành lão hổ bị nhổ răng.
Chương 9 Thái Tử hồi Đông cung lúc giữa trưa, ánh mặt trời lên cao, ấm áp chiếu lên người, thời tiết lúc này hơi lành lạnh, hết sức thoải mái. Chẳng qua, sắc mặt Thái Tử dường như tốt, ngang qua ngự hoa viên tình thơ ý hoạ cũng thể làm cho cước bộ chậm lại. Rất xa, qua rừng hoa đào thấy thân ảnh màu vàng rực rỡ. Thái Tử đứng tại chỗ, dường như do dự, đứng trong chốc lát, sau đó dẫn người đến, quỳ xuống hành lễ với thân ảnh màu vàng. Hoàng Đế nghe thấy thanh hành lễ, nghiêng người thấy Thái Tử quỳ lạy dưới đất, dường như có vài phần kinh ngạc, sau lúc lâu mặt mới lộ ra chút tươi cười: "Là Thái Tử a! Đứng lên !" "Tạ phụ hoàng." Thái Tử đứng lên, thấy bên cạnh Hoàng Đế nữ tử trẻ tuổi cung phục hồng đào hoa lệ, cung kính làm lễ : "Cẩn tần nương nương." mặt Cẩn tần ý cười xinh đẹp, nghiêng người, mỉm cười : "Thái Tử Điện hạ khách khí!" Thái Tử mặt đổi sắc, hành lễ xong vẫn cung kính đứng thẳng. Hoàng Đế nhìn thoáng qua tân sủng xinh đẹp, lại liếc nhìn vài cung nữ bên cạnh mình lén nhìn Thái tử mặt đều đỏ như hoa đào. Sau đó, ánh mắt phức tạp rơi vào người con trai của mình. Thái Tử lúc tuổi trẻ tráng kiện, đứng trước mặt , dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt có thần, càng hơn là, xử ổn trọng, đối đãi với mọi người ôn hòa, từ học thức xuất chúng, năng lực bất phàm, từng làm cho kiêu ngạo, mình có người thừa kế ưu tú như vậy. càng già , thân thể dần dần trở nên còng và mập mạp, hành động chậm chạp, trí nhớ cũng giảm dần, mà nhi tử , người thừa kế lại càng ngày càng ưu tú. Trong lòng Hoàng Đế cảm thán, mặt lại vẫn tươi cười: "Thái Tử là từ nơi nào lại đây?" "Giữa trưa Mẫu hậu lưu nhi thần lại dùng ngọ thiện, vừa mới ra." Thái Tử cung kính trả lời, cẩn thận làm tròn bổn phận thần tử. "Mẫu hậu ngươi tuổi lớn, cũng tịch mịch." Hoàng Đế cảm thán câu, giống như nghĩ tới điều gì, lại cười , "Thái Tử và Thái Tử phi phải cố gắng nhiều hơn, sớm ngày vì mẫu hậu ngươi thêm cái lân nhi chi hỉ(1), lúc trẫm bằng tuổi ngươi, có đến tiểu Bát!" (1)Lân nhi chi hỉ: ý tin vui có em bé á. Làm Hoàng Đế, nhiều con cũng là thứ để đánh giá nghiệp. Thái Tử nghe vậy sắc mặt chưa biến, vẫn cung kính : "Nhi thần bất hiếu, khiến phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng!" "Được rồi, trẫm cũng nhiều, ngươi có chuyện, về sớm chút !" Hoàng Đế tay nâng eo Cẩn tần, cũng có hứng thú chuyện với Thái Tử. Thái Tử cũng cảm thấy bối rối, lần nữa cung kính hành lễ: "Nhi thần cáo lui." Sau đó, mới vừa từ từ rời Đào lâm. Đặng Tiên theo phía sau Thái Tử nhìn trộm chủ tử nhà mình, biết vì sao, cảm giác khí tức lạnh lùng càng người chủ tử nhà mình phát ra nghiêm trọng. Từ Ngự hoa viên trở lại trong Đông cung, Thái Tử liền vào thư phòng, cũng sai người hầu hạ, Đặng Tiên cùng vài thái giám cung nữ đứng chờ trước cửa thư phòng hồi lâu, cũng thấy bên trong có bất kỳ động tĩnh nào truyền ra, trong lòng càng lo sợ bất an. Thẳng đến vãn thiện(2) Thái Tử mới từ trong thư phòng ra, mặt khôi phục thần sắc tao nhã, giống như lúc trước bọn bị ảo giác. (2)Vãn thiện: bữa tối Thái Tử còn mặc triều phục buổi sáng, dường như cũng có ý tứ cho người hầu hạ, Đặng Tiên cẩn thận theo sau Thái Tử, cũng dám nhiều lời, đến khi Thái Tử tới Hương Chỉ viện trong lòng mới kinh ngạc chút. Ban đầu cho rằng Thái Tử đến cung Thái Tử phi dùng bữa, ai biết thế nhưng lại đến chỗ Lý bảo lâm. Đặng Tiên muốn giương giọng gọi Lý bảo lâm ra tiếp giá, lại thấy Thái Tử trực tiếp đến phòng phía tây. Này... Trong lòng Đặng Tiên kinh nghi bất định, tuy rằng hơn nửa tháng chưa bước vào nơi này, nhưng nhớ nơi này hình như là chỗ của Trần phu nhân. Thái Tử tới cửa vẫn chưa thấy có người ra nghênh tiếp, Đặng Tiên cẩn thận nhìn sắc mặt Điện hạ nhà mình, mở miệng : "Điện hạ, nô tài thỉnh Trần phu nhân ra." " cần." Thái Tử ngăn cản, thân thủ tự mở cửa phòng, cửa phòng vừa mới mở ra, cỗ vị thuốc nồng đậm từ trong phòng liền truyền ra, Thái Tử cũng nhịn được nhíu mày. Trong lòng Đặng Tiên lại hoảng, cũng đoán được Trần phu nhân bệnh còn chưa khỏi. Làm sao Thái Tử có thể tiến vào phòng, vội vàng giọng khuyên can: "Điện hạ, Trần phu nhân bệnh còn chưa khỏi hẳn." Lời của còn chưa hạ xuống, thấy Thái Tử bước vào trong phòng ngủ. Lúc này, phòng ngủ chỉ có hai người Như ý và Thược Dược, Sắc Vi Thiện phòng lấy thiện thực còn chưa trở về. Như Ý bệnh nằm giường, thần chí có chút mê man, tuy rằng ngủ nhưng cũng có bao nhiêu tinh thần, thẳng đến khi Thược Dược vốn dĩ ở bên giường trông chừng nàng quỳ xuống hành lễ nàng mới phát trong phòng có thêm người có khả năng xuất . Nàng kinh hãi, kích động xuống giường, quỳ xuống hành lễ. "Nô tỳ thất lễ!" Trong lòng Như Ý hoảng cực kỳ, lúc này nàng chỉ mặc tẩm y, búi tóc rối loạn, mặt trang điểm, sắc mặt vàng như nến. Ngược lại Thái Tử ngại vào phòng thấy dáng vẻ Như Ý như vậy, ra trong lòng có chút vui, nhưng thấy thần sắc Như Ý tốt, cũng trách nàng. Nhớ ngày đó mình làm hơi quá, trong lòng mềm nhũn vài phần, tiến lên đỡ Như Ý dậy ôn nhu : "Thân thể tốt, ta so đo quy củ với ngươi." Tuy rằng ngoài miệng Thái Tử như vậy, Như Ý vẫn dám thả lỏng, nàng thuận theo cúi đầu hạ mi, tạ ân điển Thái Tử, đứng ở bên, trong lòng có chút do dự, lúc này, nàng chưa kịp sửa sang lại dung trang, nhưng lại thể để Thái Tử lại mình sửa sang lại… Vốn là đầu óc có chút mơ hồ giờ lại càng lộn xộn thành đoàn, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ. Thược Dược rót trà đưa tới tay nàng, nàng cũng vô tri vô giác, theo bản năng bỏ xuống bên cạnh Thái Tử, chuẩn bị lần nữa đứng về vị trí cũ lại nghe Thái Tử mở miệng : "Thân thể tốt, đừng đứng." Như Ý mang theo mê võng ngẩng đầu nhìn Thái Tử, Thược Dược đứng bên cạnh lại là nhanh trí đỡ nàng ngồi xuống chỗ khác tháp. Làm cung nữ lâu như vậy, Như Ý cảm thấy mình vô cùng có nô tính, lâu dài tới nay, đều là chủ tử ngồi, nàng đứng, đột nhiên ngồi xuống cạnh Thái Tử, nàng cảm thấy mình ngồi bàn chông, nhưng Thái Tử phân phó nàng lại dám ngồi, chỉ có thể cẩn thận dịch nửa mông ra ngoài. "Thái y thế nào?" Thái Tử cũng uống trà, nhìn Như Ý thuận miệng hỏi. Hôm nay lúc thái y đến Như Ý mơ hồ, nào biết thái y gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thược Dược. Nhưng Thược Dược nào dám ở trước mặt chủ tử chuyện, chỉ cúi đầu phát ra. Như Ý bất đắc dĩ, giọng : "Nô tỳ thân thể tốt, thái y chỉ nô tỳ cần tĩnh dưỡng." lời này như là chưa , Như Ý vẫn kiên trì ra. May mắn, Thái Tử cũng có ý tứ hỏi sâu vào, đợi nàng xong, Thái Tử cũng hỏi tiếp. Như Ý thấy Thái Tử lời nào, nàng cũng dám lời nào, vẫn nhúc nhích cúi đầu nhìn ngón tay mình ngẩn người. Như vậy rất tốt, triệt để lạnh lùng. Thược Dược đứng bên cạnh Như Ý tuy rằng cúi đầu, nhưng có chút nóng nảy, cũng chưa thấy qua chủ tử nào chất phác như vậy, là thị thiếp thị thiếp đó, nàng là tiểu cung nữ còn biết phải mời sủng, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội được Thái Tử chú ý. Khổ nỗi nàng dám nhắc phu nhân nhà mình, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng Thái Tử đừng chán ghét Như Ý. Mà Đặng Tiên đứng ngoài phòng, cảm giác bên trong có động tĩnh. nhìn ra Thái Tử đối đãi với Như Ý bất đồng, rồi lại phát vị Trần phu nhân này có năng lực câu dẫn Thái Tử. Tuy rằng tính là nam nhân, nhưng cảm thấy vị Trần phu nhân này tính tình được nam nhân thích. Lo lắng hơn là Thái Tử ở chỗ vị Trần phu nhân hiểu phong tình này, lúc rời , tâm tình tệ hơn, lại càng khổ cho đám hạ nhân bọn . Trong phòng yên tĩnh, hạ nhân mỗi người tâm tư khác nhau. Cũng biết qua bao lâu, Sắc Vi bưng đồ ăn cùng thuốc trở lại, nàng thấy ngoài phòng ít người canh chừng, do dự có nên vào phòng hay , Đặng Tiên lại nghe được động tĩnh trong phòng, nhịn được lau mồ hôi lạnh, nhìn về phía Sắc Vi. Sắc Vi khó xử do dự, mang theo làn vào, cũng để ý tay là gì, liền quỳ xuống dập đầu thỉnh an. Thái Tử liếc mắt nhìn Sắc Vi quỳ, ràng sợ hãi lại vẫn cố làm ra quy củ giống hệt Như Ý, ngược lại đại từ đại bi cho đứng lên, mở miệng : "Ngươi tịnh dưỡng thân thể cho tốt!" Sau đó liền tính toán rời . Như Ý còn chưa phản ứng kịp, Thược Dược bên cạnh đẩy phen, mới phản xạ tính quỳ xuống hành lễ với Thái Tử. Thái Tử từ trong phòng Như Ý ra ngoài, hồi thư phòng, cũng đến chỗ Thái Tử phi, vừa vặn ra ngoài tản bộ lại gặp Lý bảo lâm... Đương nhiên, lúc này, ba chủ tớ Như Ý biết, cũng cần biết Thái Tử nơi nào. Ba người đều bị Thái Tử tâm huyết dâng trào dọa cho toàn thân mồ hôi lạnh. Trong lòng Như Ý vừa sợ lại hoảng, lúc Thái Tử còn ở trong phòng thần trí nàng có chút thanh tỉnh, Thái Tử vừa liền rút sạch , nàng cảm thấy đầu óc càng thêm mê man. Vốn dĩ Thược Dược và Sắc Vi trong lòng thầm giận Như Ý tranh sủng, thấy Như Ý như vậy, cũng có tâm tư khuyên giải, vội vàng hầu hạ Như Ý nhét vào bụng chén cháo lại thêm chén thuốc, nâng nàng nằm lên giường. đến cùng, cái gì cũng so được với việc nhanh chóng dưỡng thân thể cùng xương cốt tốt.
Chương 10 Sáng hôm sau, Như Ý ngoài ý muốn nghênh đón cung nữ Tiểu Hoàn của Lý bảo lâm, hơn nữa phải là tay mà đến: tổ yến, nhân sâm cùng dược liệu trân quý, trang sức cộng thêm ba tấm vải, có thể là ban thưởng hậu hĩnh. "Trần phu nhân, Tiểu chủ phái nô tỳ tới thăm người, tiểu chủ còn phân phó ta truyền đạt, Trần phu nhân an tâm dưỡng bệnh, thiếu cái gì cứ việc tìm Tiểu chủ." Giọng Tiểu Hoàn chát chúa, ngôn ngữ lưu loát, thái độ cung kính. Tiễn Tiểu Hoàn xong, trong lòng Như Ý cũng hiểu như thế nào, được ban thưởng là chuyện tốt, nhưng quá mức phong phú, lại khiến lòng người bất an. Thẳng đến khi Thược Dược từ gian ngoài trở vào, Như Ý mới biết tối qua Thái Tử nghỉ ở chỗ Lý bảo lâm. "Phu nhân, Lý bảo lâm chính là nương vào người mới được thị tẩm, hơn nữa hôm qua, bữa tối Thái Tử cũng dùng ở chỗ Lý bảo lâm." Thược Dược căm giận bất bình, trong lòng tiếc hận hôm qua Như Ý mất cơ hội tốt như vậy. "Thược Dược!" Như Ý nghiêm túc ngăn nàng tiếp, sau đó lại : "Hôm qua Thái Tử vốn là đến chỗ Lý bảo lâm, chẳng qua thấy ta bị bệnh mới hảo tâm qua thăm ta." "Phu nhân..." Thược Dược khó hiểu, hôm qua ràng Thái Tử lập tức đến đây, sao lại đến chỗ Lý bảo lâm, nàng muốn biện giải, lại thấy Như Ý biểu tình nghiêm túc, lần nữa lặp lại lần: "Đây mới là , quản tốt miệng của ngươi." Thược Dược hiếm khi thấy Như Ý nghiêm túc hạ lệnh như vậy, mặt cũng có chút sợ hãi, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết." Lần này, Như Ý cũng tức giận, nhàng bỏ qua việc này, nàng nhìn Thược Dược quỳ mặt đất, chậm rãi : "Ta và các ngươi đều xuất thân cung nữ, có thể may mắn trở thành thị thiếp Thái Tử, cảm thấy kinh sợ, dám mơ tưởng thứ khác, chỉ cần an an phận phận giữ quy củ ở trong này hầu hạ tốt Thái Tử, Thái Tử phi và các vị tiểu chủ, nếu các ngươi là cung nữ của ta, ta cũng hi vọng các ngươi có cùng suy nghĩ với ta. Nếu , đừng trách ta nể mặt, bẩm Thái Tử phi đưa các ngươi nơi khác." "Nô tỳ dám!" Lời này vừa ra, Sắc Vi cũng quỳ theo xuống, liên tục cầu xin tha thứ. Nếu cung nữ bị chủ tử đuổi về, bình thường đều bị phân đến chỗ ti tiện nhất, hơn nữa cơ bản đời này còn hi vọng xoay người, Sắc Vi và Thược Dược tự nhiên hi vọng mình rơi vào kết cục như vậy. "Đứng lên !" Như Ý thấy hai người sợ hãi, lúc này mới lên tiếng, sau đó nhìn các nàng nhàng : "Ta biết các ngươi phải có quy củ. Nhiều ngày nay, các ngươi chiếu cố ta cũng cực khổ, mỗi người thưởng năm lạng bạc. Ta cũng mệt mỏi, các ngươi ra ngoài !" "Dạ, đa tạ phu nhân!" Thược Dược và Sắc Vi hai mặt nhìn nhau, nhìn ra thần sắc nhàn nhạt mặt Như Ý là có ý gì, đây vẫn là còn trách tội các nàng? Hay là tha thứ? Thế nhưng, vừa mới trải qua chuyện này, các nàng cũng dám lỗ mãng, quy củ cảm tạ rồi lui ra. Thược Dược và Sắc Vi ra, Như Ý dựa vào giường, nhìn tấm màn hoa văn tinh sảo, mắt lại xuất thần. Nàng biết Thược Dược và Sắc Vi rốt cuộc trung thành với nàng hay , cũng nhìn ra các nàng ở trước mặt mình biểu tính tình hay , đương nhiên, nàng cũng để ý. Nàng để ý nhất là, chỉ cầu hai người này đừng liên lụy mình. Dương Xuân Mai chết cho nàng cảnh báo, ở hậu viện này muốn bình an sống sót, so với lúc làm cung nữ, càng phải cẩn trọng hơn. Thái Tử đến hoặc đến, mình có được sủng hay , nàng căn bản để ý, thậm chí còn hi vọng mình là người mất sủng, khiến tất cả mọi người chú đến mình. Nhưng nàng lại sợ, nếu mình mất sủng, ngày sau càng khổ sở. Nàng cảm thấy mình bây giờ rất tốt, được sủng, ngẫu nhiên Thái Tử nhớ đến có thể đến thăm nàng. Về phần tình tối qua, Lý bảo lâm đưa đến ban thưởng là vì trước mặt Thái Tử biểu tốt, thêm nữa là để bịt miệng nàng lại, thậm chí nàng càng hơn Lý bảo lâm hi vọng chuyện Thái Tử đến phòng nàng truyền ra ngoài. Đối với Lý bảo lâm mà , Thái Tử sủng hạnh là vinh diệu, đối với Như Ý mà , lại là dễ dàng khiến nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Như Ý tự biết mình gan , nhưng nếu như vậy có thể khiến nàng sống sót, nàng nguyện ý buông bỏ tự tôn sống sót như vậy. Cứ như vậy, Như Ý lo lắng đề phòng vài ngày, thấy có truyền ra tin tức nàng lo lắng mới yên lòng an tâm dưỡng bệnh. Nàng bệnh lâu lắm, tuy rằng bệnh này cần thanh nhàn và thanh tịnh, nhưng nàng cũng sợ mình lại bệnh nặng hơn, bị dời ra ngoài an dưỡng. Thị thiếp bị dời ra ngoài có giống cung nữ hay ? Nàng biết. Nhưng nàng gặp qua cung nữ bệnh nặng bị dời ra ngoài an dưỡng, kết quả là có trở về. Như Ý vạn phần nguyện ý nhìn đến hậu quả, cho nên mỗi ngày nàng đều ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc, sau đó thả tâm nằm giường nghỉ ngơi. Sau đó, đợi đến khi nàng khỏi bệnh, lại mơ hồ cảm thấy mình mập lên. Như Ý ngồi trước gương trang điểm, nhìn mình trong gương khí sắc hồng nhuận, nhịn được vỗ vỗ khuôn mặt, dường như rất sinh khí. "Phu nhân muốn vấn kiểu tóc nào?" Thược Dược cầm lược làm bằng gỗ đào, cẩn thận hỏi. Từ ngày Như Ý tức giận hai người, Như Ý liền cảm thấy Thược Dược và Sắc Vi làm việc cẩn thận ít, giống như có chút sợ nàng. O&3 bên ngoài nghe được chuyện gì, cũng dám trước mặt nàng. "Đơn giản là được." Tuy rằng Như Ý cảm thấy ở chung như vậy có chút kỳ quái, nhưng lại thay đổi được, có lẽ chủ tớ lúc trước, nên quá mức tùy ý. "Vậy nô tỳ cài giúp phu nhân cái Nguyên Bảo kế?" Thược Dược nhìn sắc mặt Như Ý hỏi. Như Ý gật gật đầu, nhìn Thược Dược tay chân lanh lẹ thay nàng cài lên Nguyên Bảo kế, nàng thân thủ chọn hai cây trâm mộc mạc giao cho Thược Dược, tự mình động thủ thoa tầng phấn nhàn nhạt lên mặt, cũng dùng son. "Phu nhân, có phải rất nhạt hay ?" Sắc Vi bên cạnh do dự nhìn, nhịn được cầm hộp phấn lên. " cần, như vậy rất tốt." Như Ý cảm thấy mình trang điểm cẩn thận khiến người ta thích, cũng có bao nhiêu năng lực xử lý nhiều chuyện, thân phận là gì cũng nên có dáng vẻ như vậy. Hôm nay tính toán tạ ơn, hôm qua Như Ý liền phái Thược Dược bẩm báo Thái Tử phi, cũng hỏi thời điểm thỉnh an, Thái Tử phi thời gian là buổi chiều. Như Ý nghe được xế chiều, trong lòng cảm thấy tốt, tránh được đám Tiểu chủ đến thỉnh an buổi sáng, chỉ cần quy củ ứng phó Thái Tử phi tốt. Buổi sáng nàng dậy cũng còn sớm, dùng qua điểm tâm, lại là phen rửa mặt chải đầu trang điểm, liền qua ngọ thiện, qua loa ăn mấy miếng, nàng ở trong phòng tới lui hai vòng, định ra cửa, đột nhiên nghĩ đến vạn nhất Thái Tử phi có thói quen nghỉ trưa, tại qua chờ cũng sao, chỉ sợ quấy rầy, vì thế lại kiên nhẫn ngồi trong phòng hồi lâu, cuối cùng, dứt khoát sai Thược Dược và Sắc Vi cầm ra vài thứ đáng giá trong khoảng thời gian này tích cóp được, tính toán chậm rãi sửa sang đứng lên. Đợi đến lúc Thược Dược và Sắc Vi lấy vài thứ ra, Như Ý lại quản nhiều như vậy, tuy rằng đều đặt trong phòng, lại cất trong ngăn tủ. Lập tức lấy ra, ngược lại rải rác nằm đầy tháp. Như Ý có chuyên môn thu thập khố phòng, đương nhiên nàng cũng có chuyên môn chuẩn bị gian khố phòng đàng hoàng, tuy rằng thu vào nhiều, nhưng trong khoảng thời gian đặc thù này, nàng sinh bệnh nằm giường, chủ tử lớn phía đều tỏ vẻ quan tâm, nàng cũng bỏ ra ngoài ít bạc vụn khen thưởng cho hạ nhân. Nhưng về sau người lui tới, ai sinh thần, ai có việc, cũng đều cần biểu thị. Giống như Như Ý có chỗ dựa, tốt nhất liền là bổ đông tường cũng bổ tây tường. Lúc đầu Như Ý cũng nghĩ qua việc này, tại lại đột nhiên nghĩ đến, cẩn thận sửa sang mấy thứ này lại, chỉ sợ vạn nhất qua loa, tặng đồ tư trang gì đó lại bị đưa về nàng liền thành trò cười. Xem vậy, Như Ý lại xuất chuyện buồn rầu, nàng viết ra chữ, lại cũng biết đọc chữ phồn thể. Trước kia đọc tiểu thuyết có nhắc tới danh mục quà tặng, Như Ý nhìn thấy qua, có lẽ quy cách của nàng còn chưa đủ cao, lễ vật đưa cho nàng lại quá ít, dù sao thứ quà tặng này, nàng cũng chưa gặp qua. "Các ngươi ai biết chữ?" Như Ý nhìn nhìn Thược Dược và Sắc Vi, ôm hi vọng hỏi, Thược Dược và Sắc Vi nghe vậy lắc đầu liên tục. Vốn Như Ý cũng ôm hy vọng quá lớn, nghe vậy cũng thất vọng nhiều, vốn dĩ các nàng là cung nữ cơ bản đều là nữ nhi nhà bần hàn, nào có cơ hội được tiếp xúc sách vở. Cái niên đại này, nữ tử vốn cần tài chỉ cần đức, cho dù là tiểu thư nhà quan, cũng có ít biết chữ. "Phu nhân muốn ghi mấy thứ này thành sổ sách sao?" Thược Dược thấy Như Ý đầy mặt buồn rầu, suy đoán . "Đúng à, ta sợ về sau bị loạn!" Như Ý hào phóng thừa nhận. Lại thấy Thược Dược và Sắc Vi cười : "Nếu Phu nhân tín nhiệm nô tỳ, chỉ cần giao chuyện này cho nô tỳ, để phu nhân buồn rầu." Như Ý nửa tin nửa ngờ, lại có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể đáp ứng. Lại thấy hai người thế nhưng nhanh chóng lưu loát phân mọi thứ ra, thu nhập vào từng ngăn trong tủ. Sau đó, lưu loát từng ngăn cho nàng lần, ít nhất Như Ý nhớ được mấy kiện lễ vật, sai biệt lắm. Lúc này Như Ý mới phát mình đem chuyện đơn giản làm cho phức tạp hóa, từng thấy qua ít nhưng lúc tự xử lý nàng lại được linh hoạt. Nơi này của nàng, nhiều cũng nhiều ít cũng ít, phỏng chừng cũng giữ được bao lâu, nếu dựa vào đầu óc ghi nhớ, hoàn toàn có thể nhớ kỹ. "Vẫn là các ngươi có biện pháp!" Như Ý mỉm cười , sau đó lại do dự hỏi câu, "Ta đây nhàn rỗi vô , các ngươi có thể giúp ta lĩnh ít giấy bút và sách lại đây hay , để ta giết giết thời gian, nếu phiền toái liền thôi." "Cái này rất dễ, chẳng qua nếu phu nhân biết chữ, chỉ sợ..." Thược Dược nửa câu đầu đáp dễ, nửa câu sau có chút do dự, nàng cũng biết xuất thân của Như Ý, cảm thấy là biết chữ. "Trước khi ta tiến cung, phụ thân từng dạy học trò , lúc còn ta cũng vụng trộm học qua mấy chữ." "Chẳng trách phu nhân luôn bất đồng với chúng ta." Sắc Vi nghe vậy vội vàng nịnh nọt . Như Ý tươi cười nhạt, : "Đều là xuất thân bần hàn, nếu phải còn đường sống, ai nguyện ý bán mình vào trong cung làm nô tỳ." Lời này, Thược Dược và Sắc Vi nghe xong, trong lòng cũng thấy xót xa.