1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 45

      Lần này có lẽ Từ lão hổ giận , đợi Trương Nghiêu ra ngoài bèn cho quyền.

      Trương Nghiêu gắng gượng chịu đựng.

      Mẹ nó, đau muốn chết luôn, quả nhiên bảo đao của Từ lão hổ chưa cùn, còn nữa, đánh bụng chẳng hạn thực quá nham hiểm.

      Có điều, mặc kệ trong lòng hộc máu thế nào, Trương Nghiêu đều biết trận này mình cam tâm tình nguyện chịu đánh.

      “Tao này, rốt cuộc mày có đầu óc ?! Lại có thể ra tay ở nhà?! Bên ngoài có nhiều cơ hội ném đá giấu tay vậy mà mày nhất định phải ầm ĩ ở nhà, mày có biết giờ bà mẹ ghẻ Trương gia kia hận thể cho cả thế giới biết mày đánh bà ta …”

      Trương Nghiêu cúi đầu, “Con…”

      “Còn dám mạnh miệng.” Từ lão hổ thực tức có chỗ xả, “Mày… mày… mày… mày bảo tao gì cho phải đây, mày cũng phải con nít, lẽ nào biết chịu trách nhiệm trước hành vi của mình? Còn nữa, đụng chuyện lại chạy ra ngoài trốn, mày để Vượng Vượng ở nhà phải làm sao giờ? Lần nào cũng để nó tìm mày, chẳng lẽ mày có chút tự giác làm chồng người ta hả? Con tao nuôi lớn phải để mày ngược, mà cho mày cưng chiều, mày suy nghĩ , từ lúc mày bước vào cửa, mày làm Vượng Vượng khóc hết bao nhiêu lần rồi?!”

      Trương Nghiêu có lời nào để , vì lời Từ lão hổ đều là .

      “Con chỉ muốn ấy chứng kiến…” Chứng kiến dáng vẻ máu tanh của thôi, kết quả vẫn bị trông thấy, sợ từ nay về sau sợ

      “Thôi.” Từ lão hổ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Tao thực …” Ông lòng vòng mấy vòng, cuối cùng mới hít sâu mấy hơi, “Mày tính sao? Phải biết rằng bà mẹ kế kia của mày phải kẻ tầm thường…”

      “Con biết ạ.” Trương Nghiêu gật đầu, bất quá sợ bà Trương, dù sao giữa bọn họ sớm muộn gì cũng phải có kết thúc.

      Chẳng qua, bà ta muốn kiện , vậy khoanh tay chờ chết.

      Bên kia quả nhiên Bà Trương cực kỳ kiêu căng, mặc dù phần lớn bị thương đều là Trương Kiêu, nhưng bà Trương lại giống như mình bị trọng thương vậy.

      Trương Kiêu là tiểu Cường, có no đòn thế nào, vẫn kiên cường sống như cũ, đồng thời, còn khuyên bà Trương đừng kiện Trương Nghiêu.

      “Rốt cuộc con có phải con trai mẹ ? Lại hướng cùi chỏ ra ngoài, nó đánh con thành bộ dạng này, con còn giúp nó…”

      Bà Trương thực tiếc rèn sắt thành thép, “Rốt cuộc con là con trai mẹ hả?”

      “Mẹ…” Trương Kiêu thở dài, “Cũng vì con là con trai mẹ, nên mới bảo mẹ đừng làm lớn chuyện. Huống chi, lúc đó Trương Nghiêu mất lý trí, nhưng con lại biết, người bị ăn đòn từ đầu đến cuối chính là con, được chưa?” cũng định truy cứu, tại sao mẹ phải gấp thế!

      “Mày là đứa bất hiếu… mày thực muốn chọc tao tức chết mà… Mặc kệ thế nào, thằng con hoang đó tao để nó sống thoải mái, đánh con trai tao còn hình người, tao để nó sống tốt…”

      Trương Kiêu nhìn dáng vẻ bà Trương, biết gần đây bà bị ông Trương kích thích, sau khi bọn họ bị thương, ông Trương cũng chả có lần nào tới thăm, trái lại còn bảo luật sư tới kêu bà Trương ký đơn ly hôn, nghĩ, bà Trương tức giận thế, phần lớn là do ông Trương rồi.

      Về phần Trương Nghiêu, chỉ là kẻ đáng thương bị giận chó đánh mèo thôi.

      Trương Kiêu sờ gương mặt bầm tím còn chưa tiêu hết, thoáng bất đắc dĩ ra khỏi phòng bệnh.

      Haizzz, phụ nữ thời kỳ mãn kinh đáng sợ, trước đây luôn luôn giáo dục chuyện xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, kết quả giờ lật mặt .

      Trương Kiêu nghĩ phụ nữ đúng là sinh vật đáng sợ, cho dù người phụ nữ này chính là mẹ ruột cũng ngoại lệ.

      “Chào .”

      Khi Trương Kiêu chuẩn bị về phòng bệnh mình, lại ngờ có người bất ngờ quay lại thăm .

      “Từ Tái Xuân, tại sao tới đây?”

      Điều này khiến Trương Kiêu được thương mà vừa mừng vừa sợ, “… sao tới nơi này?” Trương Nghiêu ở gần đây chớ? Nghĩ tới đây, Trương Kiêu cảm thấy hơi lạnh.

      Trái lại Từ Tái Xuân lắc đầu, “ ở chỗ này đâu, là bản thân tôi muốn tới tìm …”

      Phải rằng Từ Tái Xuân tìm Trương Kiêu, chính là được dì Thái chỉ điểm. Chứ Từ Tái Xuân biết gì đâu, chỉ biết lần này Trương Nghiêu chọc phải phiền toái rất lớn.

      Đương nhiên biết đánh người là tốt, tuy thích bà dì xấu xa kia, nhưng cũng hiểu, đánh người tốt mà.

      Lúc Từ lão hổ và dì Thái chuyện, cũng cố tình kiêng kỵ Từ Tái Xuân, nên Từ Tái Xuân biết chuyện phiền toái của Trương Nghiêu.

      thoáng lo lắng, song chẳng biết làm sao bây giờ, bèn hỏi dì Thái.

      Dì Thái suy nghĩ chút, sau đó chỉ cho con đường sáng.

      Vì vậy, Từ Tái Xuân tìm Trương Kiêu.

      Trương Kiêu cũng ngốc, thấy Từ Tái Xuân tới đây thăm , còn mang theo bánh gato, ánh mắt lấp lánh, nhất thời cũng hiểu.

      vì Trương Nghiêu mới tới sao?”

      Từ Tái Xuân gật đầu.

      Trương Kiêu hơi chua xót, năm tháng đúng là dao mổ heo mà, hóa ra trước đây lâu này vẫn còn thích đấy, kết quả giờ hoàn toàn thích người đàn ông khác rồi.

      Haizzz… Trong lòng Trương Kiêu tiếc nuối thôi, thành trước đây thực thích Trương Nghiêu, nhưng tuyệt đối tính là ghét, chính là vầy, đôi khi cảm thấy trong nhà có người này cũng tốt. Nhưng chưa bao giờ là kẻ đại gian đại ác, mặc dù hơi xấu xa tí, song muốn chỉnh người ta vào chỗ chết. Hơn nữa, lần trước coi như Trương Nghiêu cứu từ tay Chương ác ma kia, bỏ

      quyết định làm người tốt lần.

      yên tâm, chuyện này… coi như việc nhà, sao cả.”

      Ánh mắt Từ Tái Xuân sáng lên, tuy mờ mịt biết cái gì là việc nhà, nhưng Trương Kiêu bảo sao, liền vui vẻ.

      “Cảm ơn… cho nè! Bánh gato cho !”

      Trương Kiêu tiếp nhận chiếc bánh gato, khoét miếng, có chút muốn nhắc lại chuyện cũ.

      “Tên đó… có tốt với ? Tôi có ý gì khác, lần trước thấy rất bạo lực, lẽ nào sợ đánh hả?”

      Trương Kiêu bày tỏ phải giở trò xấu đâu, chỉ thôi.

      Nhưng Từ Tái Xuân rất kiên định lắc đầu, “, chỉ đánh kẻ xấu à.”

      Trương Kiêu làm ‘kẻ xấu’, nhất thời cảm thấy hơi ưu thương.

      Bên này Trương Kiêu vẫn tiếp tục , ngược lại chỗ bà Trương tốt lắm. Chồng bà ta cần bà ta nữa, lẽ nào ngay cả chỉnh đứa con hoang cũng được ư?

      Bà Trương có chết cũng buông tay, song bà ta lại ngờ, Trương Nghiêu tới tìm bà ta.

      “Thằng con hoang như mày tới đây làm gì?”

      Lần này tâm trạng Trương Nghiêu ôn hòa, nhìn gương mặt quen thuộc giường kia, trước đây người phụ nữ này để lại bóng ma rất lớn trong cuộc đời , lúc còn bé ghét bà ta sợ bà ta, bóng dáng bà ta để lại trong quá khủng khiếp, tại xem ra cũng chỉ có thế.

      “Tôi tới tìm bà đàm phán hòa bình.”

      “Đàm phán hòa bình? Đừng có mơ!” Bà Trương chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Bà ta cũng phải kẻ thiếu tiền, bà ta mong chờ tiền bồi thường của Trương Nghiêu, bà ta muốn tên cặn bã Trương Nghiêu này ngồi tù!

      Bà Trương trả lời như vậy, Trương Nghiêu dự đoán được.

      cũng tức giận, vẫn ôn hòa nhã nhặn : “Tôi nghe ông ta tìm bà ly hôn, tôi còn nghe mấy người ầm ĩ chuyện chia tài sản đến mức rất vui…”

      “Mắc mớ gì tới mày, giờ mày nên nghĩ cho bản thân mày …”

      “Haha…” Trương Nghiêu rảnh rỗi thổi hơi, “Tôi chỉ nghĩ, nếu tôi nộp cho tòa án bằng chứng mẹ kế ngược đãi con trai từ , biết thứ này có giúp cho thủ tục ly hôn ?”

      “Mày…” Sắc mặt bà Trương trắng bệch, “Mày uy hiếp tao?”

      Trương Nghiêu lắc đầu, “Tôi uy hiếp bà, ngay từ đầu tôi với bà, tôi đến đàm phán hòa bình. Bà tới làm phiền tôi, chuyện trước kia, tôi cũng có thể cho qua… Bất quá nếu bà cố tình tìm việc cho tôi làm, tin tôi , chỉ dựa vào chỉ số thông minh của con trai bà, từng phút từng giây tôi khiến ngã quỵ bò dậy nổi… Bà biết đấy, tôi có những khả năng khác, đầu óc chỉ hơi linh hoạt thôi…”

      Bà Trương tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy cực kỳ cam lòng, nhưng thể thừa nhận, Trương Nghiêu .

      người Trương Nghiêu có vết sẹo trong nhiều năm qua, nếu thực ra tòa, có lẽ bà ta bất lợi.

      Song, cứ buông tha cho thằng con hoang này như vậy sao? Bà ta càng cam tâm.

      “Trương Nghiêu, giờ mày có tương lai, tưởng bám vào con ngốc nhà họ Từ kia là thắng hả? Tao cho mày biết, sống dựa vào phụ nữ, mày hoàn toàn thua rồi…”

      “Tôi sớm quan tâm chuyện thắng thua.”

      Trương Nghiêu bình tĩnh nhìn bà Trương. Khác biệt lớn nhất giữa và bà ta là, bà ta vọng tưởng nuôi thành người khác, song rốt cuộc, vẫn thể.

      Lúc Trương Nghiêu ra, ánh mặt trời rạng rỡ.

      Khi nghĩ đến năm đó từ nhà tù ra ngoài, thời tiết cũng tốt thế này.

      Lúc ấy hai bàn tay trắng, thậm chí tiền viện phí của bà ngoại cũng chưa nộp, khi đó, thấy bà Trương vênh váo tự đắc trước mặt, trong lòng thề, sau này nhất định phải cướp lại tất cả những gì thuộc về .

      Hôm nay bà lạnh nhạt với tôi, ngày mai tôi để bà với cao nổi.

      nghĩ, Từ Tái Xuân là chiếc cầu thang rất tốt.

      Kế hoạch rất đẹp, nhưng cuối cùng bất ngờ quá.

      Từ Tái Xuân là chiếc cầu thang tốt lắm, cũng là tốt.

      nghĩ, vẫn là người đàn ông bình thường.

      Đàn ông bình thường, đều thích tốt như vậy.

      Ngay cổng bệnh viện, tốt bay ra ôm Trương Nghiêu.

      !”

      “Tại sao em lại ở đây?”

      Ánh mắt Từ Tái Xuân dao động, ấp úng lời nào.

      Trương Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn Trương Kiêu ban công vẫn chưa thu hồi tầm mắt, hơi sáng tỏ.

      phải bảo em được gặp à?”

      Chẳng may nối lại tình xưa sao giờ? Trong lòng Trương Nghiêu cảm thấy khó chịu.

      Trong lòng Từ Tái Xuân càng có tư vị gì, “Em… em chỉ muốn giúp tay thôi.”

      rồi, có chuyện gì ở phía trước, em nên chắn ngay phía trước .”

      Dáng vẻ Từ Tái Xuân bĩu môi rất đáng , Trương Nghiêu có khó chịu nữa, nhưng dánh vẻ này cũng khiến giận nổi.

      “Nhớ kỹ lời , sau này cách xa gã kia ra.”

      “Ưm.”

      “Ưm cái gì mà ưm, phải được.”

      “… Được.”

      Từ Tái Xuân uất ức tiếng được, nhưng rất nhanh lại mở rộng cõi lòng.

      Vì Trương Nghiêu dẫn ăn điểm tâm ngọt. Lâu lắm lắm rồi ăn điểm tâm ngọt đấy.

      Về phần vấn đề cuối cùng tại sao ghét Trương Kiêu vậy, ràng mập mạp, giống kẻ xấu nha, tại sao Trương Nghiêu ghét thế, vấn đề này rất cao thâm, quyết định ném ra sau ót.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon10 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      A fang, thuyt, Hàn Ngọc9 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      A fang, thuyt, Hàn Ngọc8 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 46

      Đợi tay Trương Kiêu hoàn toàn khỏi hẳn, bà Trương và ông Trương ly hôn rồi. Tuy có người khi hai người họ ly hôn ầm ĩ rất lớn rất thoải mái, song cuối cùng vẫn ngờ là ly hôn thành công.

      Lúc ly hôn, hồ ly tinh bên ngoài của ông Trương chờ ở ngoài, hai người tay nắm tay rời , nụ cười mặt tràn ngập hạnh phúc.

      Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân cũng ở đó, đối với chỉ số thông minh của Từ Tái Xuân mà , thực rất khó hiểu tại sao nụ cười của ông Trương và trẻ kia lại rạng rỡ thế.

      Ông Trương còn có thể hiểu được, vì Từ lão hổ với dì Thái, vợ trong lòng, đương nhiên thoải mái rồi. Hiển nhiên, khi ông câu này, bị dì Thái hung hăng trừng phạt.

      Nhưng, kia sao… ràng số tuổi xấp xỉ , bụng hơi nhô lên, nghe dì Thái bảo, ta mang cục cưng.

      Vì mang cục cưng cho nên vui vẻ vậy à?

      Từ Tái Xuân vuốt bụng mình, dì Thái sau này cũng có cục cưng, đó là lúc nào nhỉ.

      Khi Trương Nghiêu dắt Từ Tái Xuân lên xe, trông thấy Trương Kiêu đuổi theo ông Trương.

      “Ba…”

      Dường như muốn gì, nhưng ông Trương chả thèm xoay đầu lại.

      Đương nhiên, như Từ lão hổ , tại ông ta có vợ trong lòng, già rồi còn có con, đâu rảnh lo cho những người khác.

      Trương Nghiêu nhìn Trương Kiêu, giờ phút này, rốt cuộc hiểu việc. Thực ra, và Trương Kiêu giống hệt nhau, đều là đứa trẻ bị ba bỏ rơi.

      Bất quá, cũng tin tưởng chuyện khác.

      Hôm nay, người đàn ông này có thể vì đứa bé thậm chí đứa bé còn chưa thành hình mà vứt bỏ hai người họ, rất lâu sau này cũng vì lý do giống vậy mà vứt bỏ đứa trẻ hôm nay.

      Do đó, có gì phải đau lòng nhiều cả. Chắc vì quen rồi.

      Khi Từ Tái Xuân lên xe, chợt nắm tay Trương Nghiêu.

      … người kia… bà ta khóc kìa…”

      Xoay đầu lại, Trương Nghiêu trông thấy nước mắt nơi khóe mắt bà Trương. Người phụ nữ hung hăng hơn nửa đời người này, chưa bao giờ khóc thầm, sau khi ly hôn lại rớt nước mắt.

      Là giải thoát? Hay bi thương?

      Trương Nghiêu biết, cũng muốn biết.

      Trong thế giới của , tình thương của mẹ trước giờ đều thiếu hụt.

      Ngoại trừ việc này đề cập tới, sức khỏe bà ngoại càng ngày càng tệ. Mặc dù, Trương Nghiêu thường xuyên về thăm bà, còn cầu bà dọn ra ngoài, nhưng bà ngoại cứ lắc đầu từ chối.

      “Bà ở đây rất tốt.”

      Trương Nghiêu thực yên lòng, liên tục cầu.

      “Bà ngoại, bà theo con ra ngoài ở .”

      Ngay cả Từ Tái Xuân cũng khuyên bà, song bà ngoại chỉ lắc đầu, “Bà ở chỗ này tốt vô cùng, thực rất tốt.”

      Trương Nghiêu thoáng lấy làm lạ tại sao bà ngoại muốn dọn ra ngoài chứ, chỗ này tốt lắm, điều kiện rất bình thường, vì bà ngoại hoài niệm người sao, cho nên muốn dọn ra ngoài?

      Trương Nghiêu biết.

      Nhưng nghĩ, phải có lý do nào đó, chẳng qua lý do này, bà ngoại muốn biết thôi.

      Cuộc sống trôi qua có chút rung động nào, từ sau khi ly hôn bà Trương sa sút hẳn, trái lại thỉnh thoảng Trương Kiêu tới, bất quá Trương Nghiêu vẫn cho sắc mặt tốt.

      Vì Trương Nghiêu thích , nên Từ Tái Xuân cũng thể nào tán dóc với Trương Kiêu.

      Song được cái da mặt Trương Kiêu dày, còn thường xuyên tìm đến Từ Tái Xuân mua bánh quy.

      Đúng, Từ Tái Xuân còn phát bánh quy ăn thử miễn phí ở quảng trường nữa, tại phòng làm việc của Lư Lạc vận hành tốt đẹp, bánh ngọt Từ Tái Xuân làm rất được hoan nghênh, thậm chí còn đưa ra truyền thông.

      Dì Thái luôn , trời cao đúng là công bằng, đóng cánh cửa của con, mở cửa sổ khác ở nơi nào đó cho con.

      Trương Nghiêu tưởng những lời này nhất định là chân lý, nhưng lại có đạo lý riêng của nó.

      Mặc dù, Trương Nghiêu thích Từ Tái Xuân bận rộn thế, thích ở bên , tốt nhất cả trái tim lẫn ánh mắt đều hướng về , như vậy chính là tốt nhất.

      Lư Lạc luôn luôn ích kỷ, lần nào Trương Nghiêu cũng thừa nhận.

      người vợ thế này, ích kỷ, bị người ta cướp phải làm sao?

      Hôm nay, Trương Nghiêu nhìn tài khoản ngân hàng của mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có cần ra ngoài hưởng tuần trăng mật , sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm giữa hai người họ chút.

      Thậm chí còn tìm Cố Tây Dương tới thương lượng, rất may là, tại Cố Tây Dương bề bộn nhiều việc.

      bận bịu trốn tránh Chương.

      biết vì sao, từ sau ngày đó, Chương thường xuyên tới quán bar của Cố Tây Dương.

      Cố Tây Dương vừa nghĩ tới bệnh truyền nhiễm của Chương, cả người lập tức khỏe. còn muốn sống thêm năm trăm năm đấy.

      Mặt lạnh mặt nóng đều dùng hết, nhưng Chương vẫn làm theo ý mình, còn : “Yên tâm , tôi lây cho .”

      Cố Tây Dương nghiêm mặt, “ phải vấn đề này… Vấn đề thực chính là rốt cuộc tới đây làm gì?”

      “Làm gì? Tôi muốn mua xe nha.”

      Chương uống hớp rượu, chớp chớp đôi mắt to vô tội.

      “Mua xe?” Cố Tây Dương phải lần đầu tiên nghe , chỉ biết, Chương này ngại đến tiệm Trương Nghiêu, bèn nhờ mua xe.

      Mới hai tháng, đổi bốn chiếc, có tiền cũng cần tùy hứng thế đâu, được chưa?

      “Nếu thực muốn bày tỏ áy náy của , bản thân nên tự mình đến nhà phải tốt hơn sao?”

      Cố Tây Dương đúng là chịu đủ rồi, cái Chương này giống như bom hẹn giờ, chừng lập tức nổ ngay. Cố Tây Dương cái gì cũng thích, duy nhất chỉ có bom là thôi.

      “Tại sao tôi phải biểu áy náy, tôi chưa từng làm sai, được chưa?” Chương như con vịt chết còn mạnh miệng, “Được rồi, bánh ngọt ở chỗ tệ, quán bar bán luôn bánh ngọt khi nào vậy?”

      phải tôi làm, là vợ Trương Nghiêu làm. Lần trước gặp rồi, bé béo kia ấy.”

      Tay Chương cầm bánh ngọt hơi dừng tí, lúc sau mới khe khẽ câu.

      “À, ra là ta.”

      Mặc dù ta tiếp tục ăn bánh quy, nhưng gương mặt xám xịt.

      Đối với Chương, Cố Tây Dương hoàn toàn có tâm tình thương hoa tiếc ngọc, “Được rồi, cái tên Lại Ngưu Nhi kia tính thế nào? biết Trương Nghiêu mà, giờ nó có vợ bên cạnh, đợi đến lúc nó nhớ ra, chắc chắn tránh khỏi khó chịu…”

      “Tôi cho khoản tiền, rồi.”

      chịu ?” Cố Tây Dương thoáng tin. Đối với kẻ nghiện mà , tiền có nhiều hơn nữa cũng lấp nổi cái hố kia. tin tên Lại Ngưu Nhi đó buông tha cây rụng tiền này.

      “Yên tâm, giống tôi, sống được bao lâu đâu.”

      Giọng Chương rất nhạt, nhưng hình như Cố Tây Dương hiểu được cái gì, rùng mình cái.

      …”

      Chương nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh xinh đẹp, “Biết đừng chọc tôi, tôi dễ chọc đâu.”

      Cố Tây Dương: “…”

      Khi Trương Nghiêu tới, Chương lại từ phía sau quán bar rời .

      “Mày tới chậm, ta mới vừa .”

      Trương Nghiêu quan tâm những người khác mấy, chỉ quan tâm việc.

      “Tao muốn dẫn Từ Tái Xuân ra ngoài chơi, mày nghĩ xem chỗ nào tốt?”

      Hai người này bình thường dính chung chỗ làm thế nào cũng kéo ra, giờ còn muốn thắm thiết gần gũi 360 độ như vậy, ngược chết con chó độc thân chưa?! Cố Tây Dương nhịn đủ rồi.

      “Tao này, việc này, mày làm gì thương lượng với Từ Tái Xuân, ấy mới là vợ mày, phải sao?”

      Nét mặt Trương Nghiêu hơi ngu dại, “Làm vậy có thể ?”

      CMN! Trong lòng Cố Tây Dương mắng vô số lần, “Xin hai đứa bây đấy, đừng tới làm phiền tao nữa được ? Có thể cho tao thoải mái mấy ngày ?”

      Cố Tây Dương thực mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần rồi.

      Trương Nghiêu giống như có được phép màu thương vậy, hào hứng tìm Từ Tái Xuân cầu .

      Nhưng thực cho kích tàn khốc.

      à… em rảnh đâu… em chuẩn bị học làm thợ bánh kem nè…”

      “…”

      Trương Nghiêu cảm thấy dung lượng não mình đủ dùng, “Em… em muốn học làm bánh kem? Còn muốn thi?”

      Từ Tái Xuân gật đầu, “Đúng vậy, em còn tính học chút cách làm điểm tâm, tuy tại em làm cũng tệ lắm, nhưng toàn học từ sách à, đúng lúc Lư Lạc thời gian ngắn nữa đầu bếp điểm tâm tới đây giao lưu, em muốn bái làm sư phụ…”

      “Khoan …” Trương Nghiêu sốt ruột, “Việc này chẳng phải em có hứng thú sao?” đùa tí thôi đúng ? Nhưng khi nhìn dáng vẻ Từ Tái Xuân, ràng coi nó thành dạng nghề nghiệp rồi.

      Trương Nghiêu cảm thấy bỗng nhiên có chút cảm giác ổn.

      “Từ Tái Xuân, học tập rất khổ cực cũng rất khó… Rất vất vả, hay em đừng…”

      “Khổ cực hả? Nhưng, em muốn thử xem…”



      Cứ như vậy, Từ Tái Xuân quyết định, học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước.

      Chẳng qua Trương Nghiêu lại đáng thương.

      Ban đầu còn suy nghĩ dùng cách như thế nào để tránh thai an toàn hữu hiệu, ít tổn thương đến thân thể Từ Tái Xuân đến mức thấp nhất, nhưng lúc buồn phiền những điều này, rốt cuộc hiểu chuyện khác.

      Việc này căn bản cần lo lắng, bởi vì, Từ Tái Xuân vốn có thời gian OOXX với .

      làm việc rất nghiêm túc, trước đây nghiêm túc nướng bánh gato, tại cũng hết lòng đọc sách chuẩn bị kỳ thi.

      Thỉnh thoảng, Trương Nghiêu tỉnh lại phát chăn bên cạnh lạnh.

      Từ Tái Xuân vẫn chưa về ngủ, Trương Nghiêu tìm được ngốc kia ở phòng sách, vừa ngáp, vừa xem đống sách trước mặt.

      “Đúng là ngốc…” Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân ngốc nghếch về chiếc giường lớn ấm áp, nhìn ngủ say trong lòng, trong đầu lại có ý nghĩ chậm rãi xuất .

      biết vì sao, cảm thấy khoảng cách giữa và Từ Tái Xuân càng ngày càng xa, thỉnh thoảng, lại phát ánh mắt Từ Tái Xuân càng lúc càng tỉnh táo.

      Thậm chí suy nghĩ.

      Lẽ nào, Từ Tái Xuân khôi phục rồi.

      Lúc nghĩ thế, Từ Tái Xuân bỗng nhiên tỉnh giấc.

      làm gì vậy?” đẩy tay ra, dứt khoát, chút do dự.

      Trong lòng Trương Nghiêu cả kinh, “Từ Tái Xuân, là .”

      “Ơ, là à.” Hình như Từ Tái Xuân từ trong ác mộng tỉnh lại, nở cười ngọt ngào, sau đó an lòng thiếp .

      Song…

      Đến lượt Trương Nghiêu an lòng.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon11 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      Bin Bin Bon Bon, A fang, thuyt9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :