1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 43

      Trương Nghiêu quyết định làm người tốt trở về bèn cảm thấy mình quá thánh phụ. Sau khi từ nơi quái quỷ kia ra, chẳng phải muốn tìm ra chân tướng năm đó trước tiên sao?

      Có điều ngờ chân tướng nó hài kịch thế, lại do con bé đầu gấu hại ngồi tù mấy năm.

      Từ Tái Xuân ngủ còn bĩu môi, chắc hôm nay chịu cú sốc , Trương Nghiêu ở bên cạnh lúc, đợi bác sĩ sao rồi trong lòng mới càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, thôi, tìm Cố Tây Dương uống rượu vậy.

      “Cứ kết thúc như vậy hả?”

      “Bằng có thể thế nào? Bắt ta vào tù, hay cho ta trận no đòn? Đừng chuyện năm đó trôi qua năm năm, hơn nữa, cha con bé đầu gấu ấy đối xử với tao tệ…”

      Cố Tây Dương có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Vậy mấy năm nay mày hung tàn với tao muốn trả thù đều là con mẹ nó chơi tao à?”

      Trương Nghiêu cúi đầu, “Tao cũng biết sao nữa, bất quá cảm thấy cuộc sống bây giờ tệ, muốn có biến cố gì thôi.”

      nghĩ, lần này có thể thoải mái buông tay thế, chắc còn có nguyên nhân khác. Từ Tái Xuân bị tổn thương quá lớn, nếu

      Nhớ lại dáng vẻ Trương Kiêu cởi quần, tuy sau đó nước mắt nước mũi đảm bảo chỉ là diễn trò, song Trương Nghiêu vẫn có loại kích động muốn giết .

      “Bỏ …” Cố Tây Dương đong đưa ly rượu, “Biết ngay mày ra tay được mà. Chương Ngữ đó cũng là kẻ đáng thương, chắc mày chưa bị ta cào trúng hen, tao điều tra thời gian ta ở nước ngoài, phải là đứa dâm đảng… Nghe lần này ta về nước là tới tìm mày trả thù, ta ở nước ngoài mắc bệnh toàn thân, gì mà AIDS giang mai, bệnh nào ta cũng có… Được rồi, mày làm kiểm tra toàn thân cho Từ Tái Xuân chưa, nghe có mấy bệnh nhân rất biến thái, dùng kim tiêm truyền bệnh cho người khỏe mạnh…”

      Trương Nghiêu vừa nghĩ, cũng hơi sợ.

      Bọn họ làm vậy với Từ Tái Xuân chứ…

      Từ Tái Xuân tỉnh lại bị Trương Nghiêu chộp đến bệnh viện, đường , Trương Nghiêu còn lải nhải liên tục.

      “Từ Tái Xuân, bọn họ có chích em ?”

      Từ Tái Xuân vẫn còn mệt đấy, nghe Trương Nghiêu thế, căn bản chưa kịp phản ứng gì, trực tiếp lắc đầu luôn.

      Con sâu lười này! Trương Nghiêu véo mặt Từ Tái Xuân, hung hăng giày vò, “ mau lên!”

      Từ Tái Xuân rưng rưng nước mắt, lần này cuối cùng cũng tỉnh táo.

      có… bọn họ có… Bọn họ cả đống chuyện…” Tuy biết rốt cuộc gì.

      Trái tim Trương Nghiêu cuối cùng cũng buông lỏng phân nửa, “Vậy em có ăn gì của bọn họ ?”

      Từ Tái Xuân xoa xoa mặt, vì đau, nên giờ hết buồn ngủ rồi.

      có ạ… , rốt cuộc muốn dẫn em đâu…”

      Mặc kệ thế nào, Trương Nghiêu vẫn yên lòng, nên tính dẫn Từ Tái Xuân kiểm tra toàn thân mới được.

      Tốt nhất có chuyện gì, nếu có chuyện, cũng đừng trách làm người xấu.

      Kết quả kiểm tra của Từ Tái Xuân có rồi, khỏe mạnh sung sức, chẳng qua AIDS có khoảng thời gian ủ bệnh, nên Trương Nghiêu vẫn có chút vui.

      Trái lại Từ Tái Xuân vui vẻ, căn bản chẳng biết chuyện gì xảy ra, ra khỏi bệnh viện bèn đói bụng. Muốn ăn mì thịt bò.

      Trương Nghiêu xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Từ Tái Xuân, phát mấy chỉ tiêu bình thường, nhưng bác sĩ vẫn nhắc nhở ăn nhiều rau củ quả, vận động nhiều, bớt ăn thịt.

      Có điều tô mì thịt bò ít thịt, chắc được nhỉ.

      Dưới cầu xin ngừng của Từ Tái Xuân, rốt cuộc Trương Nghiêu kéo vợ xếp hàng ăn mì thịt bò.

      Khi ăn mì, Từ Tái Xuân chỉ gắp hai ba lần ăn xong thịt bò và trứng kho trong bát, Trương Nghiêu than thở tiếng, cuối cùng vẫn đẩy bát của mình cho , còn bản thân ăn bát còn thịt.

      Hừ, lần sau, nhất định thể chiều thế nữa.

      Trương Nghiêu thề lần thứ 1001 lần.

      Từ Tái Xuân ăn uống no nê, cũng có tâm trạng nhớ lại chuyện cũ.

      , người trai sao?”

      Trương Nghiêu sững sờ, phản ứng đầu tiên chính là có nha, ở đâu ra chị em gì… Khoan … Hình như nghĩ tới người – – nên – nghĩ – tới.

      “Từ Tái Xuân, sao em dụ dỗ Trương Kiêu vậy?”

      Nếu Từ Tái Xuân là em bình thường, nhất định đập bàn, cãi nhau với Trương Nghiêu. Cái gì mà dụ dỗ! cho bà xem!

      Nhưng, Từ Tái Xuân hoàn toàn cảm thấy từ dụ dỗ này là lời khen, mà vốn dĩ để ý, chỉ thành : “ ta, ta thường tới ăn bánh quy ạ…”

      “…” Ăn cho chết ! Thảo nào mập thế! Ra là ăn nhiều bánh quy của Từ Tái Xuân làm! Mập mạp! Sớm biết vậy đánh thêm mấy cái!

      Sắc mặt Trương Nghiêu được tốt, “Sao hai người lăn lộn chung với nhau?”

      Từ Tái Xuân uống hớp canh, liếm liếm môi, “ ta, ta rất thích ăn bánh quy ạ…”

      “Lẽ nào thích ăn bánh quy chính là người tốt ư! Em có đầu óc hả!” Từ Tái Xuân nhắc, Trương Nghiêu cũng để ý rốt cuộc Từ Tái Xuân bị Đầu gấu bắt bằng cách nào, giờ xem ra, rất có thể do tên rác rưỡi Trương Kiêu lừa rồi.

      “Nhưng, ta cho em xem hình đó! , người kia thực trai sao?”

      phải! là kẻ xấu! Em nhớ sau này cách xa là được!”

      Từ Tái Xuân chớp chớp mắt, thoáng hiểu, “ thích ta à?”

      Hừ! Tình địch mà, có chỗ nào thích được!

      tại Từ Tái Xuân là vợ , ngộ nhỡ nhớ ra, còn bị tên khốn kiếp Trương Kiêu dẫn sao… Trương Nghiêu cảm thấy cần phải dạy dỗ Trương Kiêu cho tốt, tốt nhất để mãi mãi biến mất khỏi trước mặt hai người họ.

      Trương Nghiêu vẫn còn suy nghĩ làm thế nào dạy dỗ Trương Kiêu, khoảng thời gian trước nhà họ Trương bận rộn vậy, lại có thể rảnh rỗi chạy tới ăn bánh quy Từ Tái Xuân làm.

      Nhất định là rảnh quá mà, xem ra phải tìm ít chuyện để làm thôi.

      Trong lòng Trương Nghiêu lại quyết định mục tiêu sắp tới, có thể khiến ngờ là, ngay khi và Từ Tái Xuân tay trong tay về nhà, bà Trương và Trương Kiêu chờ ở nhà họ Từ.

      có việc gì đến cửa, Trương Nghiêu biết, bà Trương này mà tới chắc chắn phải chuyện tốt lành gì. Lại nhìn Trương Kiêu mặt mũi bầm dập ở phía sau bà Trương, sắc mặt Trương Nghiêu càng tệ.

      “Tại sao hai người tới đây?”

      “Đây là thái độ mày đối với phụ huynh à?”

      Trương Nghiêu cười lạnh, “Bà là phụ huynh tôi sao?”

      Từ Tái Xuân có bóng ma rất lớn với bà Trương này, thấy dáng vẻ hung thần ác sát của bà ta, theo thói quen muốn bảo vệ Trương Nghiêu. Song lần này, còn chưa tiến lên, bị Trương Nghiêu ngăn ở phía sau.

      “Ngoan, em lên lầu trước .”

      Thấy Từ Tái Xuân nhúc nhích, Trương Nghiêu xoa đầu , nhấn mạnh.

      “Ngoan nè.”

      Từ Tái Xuân nỡ lên lầu, thực sợ bà dì này ăn hiếp Trương Nghiêu, nhưng ánh mắt kia của Trương Nghiêu dường như bảo yên tâm. Suy nghĩ chút, vẫn nghe lời lên lầu.

      Trương Kiêu cũng lưu luyến, nhìn Từ Tái Xuân muốn lên lầu, bèn đuổi theo, đưa cho Từ Tái Xuân con hươu cao cổ.

      Từ Tái Xuân sững sờ, còn chưa nhận bị Trương Nghiêu vọt tới, “Mẹ! Mày còn ở trước mặt tao dụ dỗ vợ tao!”

      Trương Nghiêu nhịn Trương Kiêu lâu lắm rồi, vốn từng , sau khi ra tù đánh nhau nữa, nhưng tên khốn Trương Kiêu này muốn ăn đòn lắm!

      Trương Nghiêu vừa ra tay, mặc dù Trương Kiêu muốn phản kích, nhưng vốn bị thương, sức khỏe lại bằng Trương Nghiêu, nên rất nhanh bị Trương Nghiêu đánh.

      Bà Trương thét lên tiếng.

      “Trương Nghiêu! Mày là thằng con hoang! Mày lại có thể đánh người! Mày là đứa con hoang có người sinh nhưng có người dạy! Buông con trai tao ra!” Bà Trương thừa nhận bản thân gần đây chịu quá nhiều đả kích, đầu tiên là ông Trương muốn ly hôn với bà ta, cho dù là ly hôn tài sản bản thỏa thuận vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng bất kể bọn họ bàn bạc cỡ nào, ông ta chắc chắn muốn kết hôn, chẳng biết trúng độc của con hồ ly tinh nào bên ngoài!

      Bà Trương rất uất ức, nhưng chuyện ông Trương còn chưa bàn xong, lại canh ngay lúc này con trai xảy ra chuyện.

      Mặt mũi bầm dập, còn bị gãy tay.

      Bà Trương hoàn toàn sụp đổ, chẳng lẽ ai cũng có thể ức hiếp mẹ con bọn họ ư?

      Khoan hãy giờ phút này, Trương Nghiêu lại ở trước mặt bà ta, đánh con bà ta, nó muốn chết sao?

      Trương Nghiêu cũng ngờ sức chiến đấu của người đàn bà này dữ dội và hung hăng thế, cũng có thể, trong tiềm thức của muốn ra tay với phụ nữ.

      Khi bà Trương giáng bạt tát, Trương Nghiêu tránh né.

      “Mày là đứa con hoang! Cũng nhìn lại mày là thứ gì? Đừng tưởng rằng giờ mày vào Từ gia rồi bèn lên mây! Tao cho mày biết, nếu phải nhờ tao, tại mày vẫn còn bị nhốt trong cống rãnh ở sân sau nhà bọn tao! Tao nhổ vào! Cũng nhìn xem cái đức hạnh này của mày, phụ nữ bình thường thích mày sao? Mày chính là cái thằng nhặt giày rách của con trai tao!”

      Từ Tái Xuân phản ứng chậm, căn bản phản ứng kịp người bà Trương chính là .

      Song đây là cái gai trong lòng Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân mất ký ức, cũng có lạc hồng.

      thích Từ Tái Xuân, nhưng từng thích Trương Kiêu, thậm chí hình ảnh bị Trương Kiêu đùa bỡn như món đồ chơi, cứ quanh quẩn trong đầu .

      Đầu óc Trương Nghiêu ong ong, ký ức rất nhiều năm về trước dường như ùa về, tại căn phòng đổ nát ở sân sau nhà họ Trương, bị trói cây cột kia, bà Trương giáng từng bạt tai, đánh đến nỗi đầu óc ong ong vang dội, dần dần nghe nữa.

      theo thói quen muốn phản kháng, theo thói quen muốn tiêu diệt thanh này.

      căn bản chẳng biết mình làm gì.

      Đợi Trương Nghiêu hoàn hồn, cánh tay người, là Từ Tái Xuân. khóc giàn giụa, ôm ngừng khóc.

      … đừng đánh nữa, đừng đánh người nữa…”

      Cách đó xa, là bà Trương với cái đầu mảng máu, còn có Trương Kiêu bất tỉnh nhân .



      lại đánh người ta bị thương sao? Lần này giết người rồi?

      Từ Tái Xuân vẫn khóc, vừa khóc, vừa chậm rãi lau nước mắt mặt Trương Nghiêu.

      , đừng khóc, cũng đừng đánh người, sợ, chúng ta sợ gì hết.”

      sợ ư?

      Trương Nghiêu cúi đầu, nhìn quả đấm bê bết máu của mình, sau đó ôm chặt Từ Tái Xuân vào lòng.

      “Xin lỗi… thực xin lỗi…” Để em chứng kiến hình ảnh kinh khủng vậy. ràng từng , đánh người nữa.

      ràng từng
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, A fang7 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      A fang, thuyt, Hàn Ngọc6 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      A fang, thuyt, Hàn Ngọc6 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 44

      May mà, bà Trương chỉ đập đầu rách da. Lúc đó, ánh mắt Trương Nghiêu bất thường, bà Trương vẫn còn hùng hùng hổ hổ, Trương Kiêu vừa nhìn, thấy vẻ mặt Trương Nghiêu hoàn toàn giống bình thường nữa, vội vàng kéo bà Trương lại.

      Mặc dù chỉ còn tay, tuy nhiên có thể tán sau đó ngăn cản Trương Nghiêu.

      Kết quả bà Trương trái lại có chuyện gì, bất quá thấy Trương Nghiêu đánh con mình, bà làm sao nhịn nổi chứ, xách ghế chuẩn bị đập Trương Nghiêu.

      Sau đó Trương Nghiêu giáng chưởng, bà Trương bèn ngã sấp xuống, vỡ đầu chảy máu.

      Vết máu tay Trương Nghiêu, nghiêm khắc mà , là của Trương Kiêu đáng thương.

      Trương Nghiêu đưa hai người đến bệnh viện, khoan hãy số lần tên khốn kiếp Trương Kiêu này bị ăn đòn ít, nhưng lần nào cũng có gì đáng ngại, da dày thịt béo, chịu đánh tốt.

      Có điều, bà Trương phải đèn cạn dầu. Dường như sau khi ông Trương cố tình ly hôn với bà ta, cả cuộc đời bà ta đều sụp đổ. Bà ta nghĩ bà ta là kẻ thất bại tuyệt đối, tất cả mọi người nhìn trò cười của bà ta, tất cả mọi người khinh thường bà ta, do đó, bà ta để những người kia được như ý.

      Những người kia, đương nhiên bao gồm cả tên Trương Nghiêu có dáng dấp vẻ mặt dụ dỗ ấy.

      Dù sao, lần này Trương Nghiêu ầm ĩ lớn thế.

      Bà Trương có liều mạng, cũng phải kiện Trương Nghiêu.

      Từ lão hổ và dì Thái nghe được việc, lập tức chạy về.

      Kết quả Trương Nghiêu lại ở nhà.

      Từ Tái Xuân , ngày đó sau khi Trương Nghiêu đưa hai người bệnh viện, bèn về nữa, gọi điện bắt máy, gửi tin nhắn trả lời. Từ Tái Xuân rên rỉ thở dài, cũng biết chuyện lần này rất nghiêm trọng, bất quá cũng ngốc, lập tức gọi điện cho Từ lão hổ.

      Mối quan tâm của Từ lão hổ có hơi khác, “Bọn họ tìm tới cửa đánh người?”

      Từ Tái Xuân gật đầu, “Dì kia mắng là con hoang, mới ra tay…”

      biết xấu hổ!”

      Vẻ mặt Từ lão hổ oán hận, kiên định bao che khuyết điểm.

      Chẳng qua, tại quan trọng là… tên khốn kiếp Trương Nghiêu này cả vợ cũng chả cần, chạy đâu mất.

      Cố Tây Dương thấy sắc mặt Trương Nghiêu bình thường, liền biết tâm trạng hôm nay của cái tên này tốt. Bất quá cho rằng tâm trạng Trương Nghiêu tốt, chỉ có nguyên nhân.

      Đó là cãi nhau với vợ .

      Từ Tái Xuân là người tốt tính, mặc dù hơi ngốc, thỉnh thoảng hơi bướng bỉnh, song tổng thể mà , là tốt. Hình như mỗi lần Trương Nghiêu nổi giận đều do vài vấn đề lộn xộn trong lòng , nên Cố Tây Dương thoáng cái hiểu ngay.

      “Mày lại cãi nhau với Từ Tái Xuân hả?”

      Trương Nghiêu chợt uống ly rượu, sau đó còn đưa cái tay có vết thương cho Cố Tây Dương xem.

      “Tao lại đánh người rồi.”

      “Đệt…” Cố Tây Dương biết người Trương Nghiêu đánh chắc chắn phải Từ Tái Xuân, nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, YY chút, “Mày đánh Lại Ngưu Nhi hả? Này, phải mày chuyện qua rồi sao, mày thầm muốn che chở vợ mày sống tốt mà, sao lại tìm phiền toái chứ…”

      “Tao đánh Trương Kiêu!” Trương Nghiêu thực hận ấy, từng muốn giải quyết cách hòa bình, nhưng mỗi lần Trương Kiêu tới đều nhịn được…

      Cố Tây Dương thở phào nhõm, “Cũng may, làm tao tưởng có chuyện gì.” Đừng tưởng biết, từ sau khi Trương Kiêu trở về, Trương Nghiêu bèn rảnh rỗi là đánh ta, nhưng lần nào cũng đều mắt nhắm mắt mở, đợi Trương Nghiêu khống chế nổi mới tiến lên trước ngăn cản.

      Nhưng đánh nhiều lần vậy, trái lại tên Trương Kiêu này chả sao cả, phải vẫn nhảy nhót tưng bừng như thường, càng đánh càng có tinh thần ư?

      sao, chuyện mà dùng cái vẻ mặt trầm này?”

      Thấy Cố Tây Dương hiểu, Trương Nghiêu lại bỏ thêm câu, “Mẹ cũng ở đó, hơn nữa còn bị thương.”

      Lần này, Cố Tây Dương trợn tròn mắt. Đây chính là cả tang chứng vật chứng đều có, dựa theo tính cách của người đàn bà đó, còn ầm ĩ đến long trời lở đất mới lạ.

      Tâm trạng Trương Nghiêu tốt, lật điện thoại ra xem tin nhắn của Từ Tái Xuân. muốn về, vợ ngốc ở nhà mình, có chút yên lòng. Nhưng lại dám về, người như , thực ra theo những học giả mạng , trong lòng hơi u ám, trước đây còn chưa tin, nhưng từ ngày đó khi bắt đầu khống chế nổi bản thân, phát bất kể bà ngoại dạy dỗ thế nào, thể bà Trương để lại bóng ma cực kỳ lớn trong cuộc đời .

      Bộ dạng ấy của , chắc chắn dọa Từ Tái Xuân rồi.

      Trương Nghiêu cảm thấy mình rất hèn nhát, đụng chuyện bỏ chạy, mặc kệ sao cũng tính là người đàn ông tốt.

      Song vừa nghĩ tới trở về trông thấy ánh mắt sợ hãi của Từ Tái Xuân, sợ bản thân nhịn nổi…

      Có ai hi vọng chính mình sợ mình chứ…

      Trương Nghiêu vẫn uống rượu lời nào, Cố Tây Dương nhạy cảm phát vài thứ.

      “Lẽ nào, mày còn chuyện gì gạt tao?”

      Trương Nghiêu gì, rượu hết rồi, lại lấy rượu.

      Cố Tây Dương nắm tay , muốn ngăn cản , trái lại bị hung hăng đẩy sang bên. Cái tên này còn phát cáu to nữa, Cố Tây Dương nghiến răng nghiến lợi, nếu phải đánh lại , nhất định nhào tới quyết trận tử chiến với .

      Khoan … Vì khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của , Cố Tây Dương quyết định dùng trí.

      viện cớ ra ngoài vệ sinh, gọi điện cho Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân nhận được điện thoại bèn ra khỏi cửa, nghe Cố Tây Dương Trương Nghiêu uống rượu, còn nấu canh giải rượu, thuận tiện làm chén trôi nước rượu gạo[1] đựng trong hộp cơm tiện ích con gấu, hết thảy chuẩn bị xong xuôi mới ra khỏi cửa.

      [1] Trôi nước rượu gạo: Trôi nước bình thường nấu với nước đường và gừng, còn món này nấu với rượu ngọt (gồm rượu và hạt gạo), thêm phụ liệu là mật hoa quế.

      Từ lão hổ vừa thấy dáng vẻ này của Từ Tái Xuân, biết ngay muốn tìm tên nhóc khốn kiếp kia.

      Thành , ông cũng hơi tức giận, thằng nhóc thối Trương Nghiêu này, lần nào cũng thế, có thằng đàn ông nào phạm sai lầm, còn để phụ nữ ra ngoài tìm nhận sai chứ.

      “Để nó chết ở bên ngoài !”

      Dì Thái kéo ông, “Ông tức cái gì, bất kể thế nào, cho dù cậu kết hôn rồi, nhưng trong tính cách, vẫn còn chút trẻ con.”

      “Trẻ con con khỉ, nó là trẻ con, Vượng Vượng nhà tôi phải sao?”

      Từ lão hổ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, sao đứa con này của mình cứ tức giận vậy, níu Trương Nghiêu hung hăng cào mấy phát cũng được mà.

      Dì Thái tiếp tục khuyên, “Chuyện này, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Cậu đến nhà chúng ta cũng sắp hai năm rồi, ông xem mặc dù cậu coi Khoai Tây ra gì, bất quá lần nào cũng đúng giờ cho nó ăn, vả lại cậu rất tốt với Vượng Vượng, đứa trẻ tốt thế sao xuống tay tàn nhẫn vậy, còn nữa… lần trước tôi có thấy lúc cậu tắm xong bước ra, lưng có rất nhiều vết thương, nhìn bộ dạng là vết thương cũ… Tôi nghi ngờ, cậu bị ngược đãi ở Trương gia, trong lòng có bóng ma…”

      Dì Thái cảm thấy phân tích của mình sai, có điều Từ lão hổ chỉ nghe được chuyện. Ông cảm thấy khó chịu, : “Bà còn nhìn xxx của nó?”

      Dì Thái: “…”

      Trương Nghiêu ngàn chén say, bất quá tâm trạng tăng thêm, cảm giác mình cũng hơi say.

      Đợi Từ Tái Xuân tới véo mặt , mới hoàn toàn tỉnh táo.

      “Từ Tái Xuân, tại sao em tới đây?”

      Từ Tái Xuân bưng chén trôi nước rượu gạo ra, để lên bàn, còn lấy cây muỗng đưa cho Trương Nghiêu, “Cho nè, , ăn chút .”

      Trương Nghiêu thoáng cảm thấy khó chịu, “Từ Tái Xuân, em … mắng sao?”

      Ít nhất, cào cho vài phát cũng tốt.

      Từ Tái Xuân thấy Trương Nghiêu nhúc nhích, đút cho ít canh giải rượu, sau đó véo mặt , “ mắng , em thích nhất mà.”

      Trương Nghiêu nuốt nước miếng, nắm tay Từ Tái Xuân, “Em sợ ư? Ngày đó…”

      Mặc dù Trương Nghiêu ghét Trương Kiêu, lần nào cũng chưa từng khách sáo với Trương Kiêu, nhưng lúc ở trước mặt Từ Tái Xuân, chưa từng bộc lộ bản tính. Ngày đó, thực bị bà Trương kích thích, cho nên giây phút ấy quên mất Từ Tái Xuân cũng ở đó…

      Từ Tái Xuân là đứa trẻ, thấy hình tượng kia, hẳn bị dọa rồi.

      Trương Nghiêu vừa nhắc, Từ Tái Xuân cũng nhớ lại chuyện ngày đó, chuyện ngày đó à, nhớ lại cũng rất sợ, nhất là Trương Nghiêu biến thành kẻ rất đáng sợ, xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ ấy của Trương Nghiêu, bàn tay đầy máu, vẫn còn chưa dừng tay.

      sợ đến mức nhúc nhích nổi, chẳng dám tiến lên.

      Cuối cùng, biết tại sao tỉnh táo, nghĩ chắc là vì Trương Nghiêu khóc.

      Nước mắt của Trương Nghiêu, khiến Từ Tái Xuân cảm thấy người này vẫn là người dịu dàng của , do đó chạy tới đánh bạo ôm tay Trương Nghiêu.

      Quả nhiên Trương Nghiêu dừng lại, sau đó ôm lớn tiếng khóc.

      lớn vậy rồi, còn khóc thảm thương thế, Từ Tái Xuân cũng muốn cười nhạo , nghe Trương Nghiêu khóc, cũng muốn khóc.

      Từ Tái Xuân ôm Trương Nghiêu, “Hơi sợ ấy, có điều khóc, em sợ nữa.”

      “…”

      khóc?!

      Mặt Trương Nghiêu hơi đỏ, bản thân lại có thể biết.

      Từ Tái Xuân còn cọ cọ trong lòng , kéo tay , “Bất quá, em cũng hơi tức giận. ra ngoài bèn về luôn, cũng em biết đâu, em rất lo lắng. Ba và dì Thái cũng rất lo lắng…”

      “Xin lỗi.”

      Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân, hôn cái, “Về sau bỏ em lại mặc kệ.”

      Từ Tái Xuân nín khóc mỉm cười, rồi ngắm Trương Nghiêu ăn bánh trôi, cũng đói bụng.

      Đương nhiên Trương Nghiêu nhìn thấu, chén trôi nước, phần lớn do Từ Tái Xuân ăn, sau đó Cố Tây Dương ở ngoài cửa nhìn, vuốt vuốt mũi.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì, vừa khóc vừa gào, có điều cuối cùng trời quang mưa tạnh rồi.

      Ăn bánh trôi xong, Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu tay trong tay về nhà.

      Mặc kệ ra sao, chuyện bà Trương phải giải quyết. Tuy về bản chất mà , tên quỷ nhát gan. Bất quá vì tồn tại của Từ Tái Xuân khiến hiểu , còn mình nữa, có gia đình, trong nhà có vợ, còn có ba vợ, thể bỏ lại bọn họ mặc kệ.

      Bất kể lần này bà Trương muốn sao, nếu phạm sai lầm, nên chịu trách nhiệm với sai lầm của mình.

      Quả nhiên khi Từ lão hổ thấy Trương Nghiêu, sắc mặt liền tốt. Tuy Trương Nghiêu xuất thân từ cái nhà kia, thực rất đáng thương, bình thường làm việc nhất là ở mặt kiếm tiền, thằng nhóc này là tay lão luyện đấy, lão Trầm thằng này chính là đứa biết xấu hổ có khiếu kiếm tiền, nhưng ngờ đụng chuyện nhà họ Trương, nó lại hồ đồ.

      Quân từ động khẩu động thủ, sao có thể ra tay đánh người ở nơi công cộng chứ, chẳng biết kéo tới nơi hẻo lánh đánh à?

      Từ lão hổ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, xem ra thằng này thực cần dạy dỗ chút.

      Làm mặt lạnh, Từ lão hổ đứng ngay cửa.

      Trong lòng Trương Nghiêu chột dạ, tiến lên rất cung kính gọi tiếng.

      “Ba.”

      “Mày còn biết đường về hả?” Từ lão hổ cười lạnh, với dì Thái, “Dẫn Vượng Vượng về phòng .”

      Đợi dì Thái kéo Từ Tái Xuân lên lầu, Từ lão hổ mới khoanh tay với Trương Nghiêu, “Nhóc con, mày lăn ra đây cho ông!”
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, A fang7 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      A fang, thuyt, Hàn Ngọc6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :