[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 4

      Như Ý cúi đầu bo bo muốn giữ mình, người khác trở lại phòng Thái Tử phi sau khi dặn dò cung nhân của bốn người Như Ý.

      Lúc này, Thái Tử phi Trần Nguyên Hương nằm nghiêng người tháp, ngũ quan đoan trang lại có chút mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ thị nữ xoa bóp, tùy ý : "Bốn người này đều an bài thỏa đáng ?"

      Lan Trân người mang đám người Như Ý an bài vội vàng trả lời: "An bài thỏa đáng!"

      Dứt lời, nàng nhìn ánh mắt chủ tử tiếp: "Bốn phu nhân này nô tỳ thấy Trần phu nhân quy củ tốt nhất."

      Nàng tự nhiên ràng chủ tử nhà mình hỏi chuyện này, tuyệt đối chỉ hỏi , còn ý tứ khác.

      "Là người vẫn cúi đầu?"

      Trần Nguyên Hương nhớ lại chút, đối với mấy thị thiếp này, ấn tượng sâu, vốn dĩ nhiều lắm nàng cảm thấy có vài phần chán ghét, còn lại, đều để vào mắt.

      "Trí nhớ chủ tử tốt, người kia chính là Trần phu nhân." Lan Trân xong, nhiều lời nữa.

      Trần Nguyên Hương cũng chuyện, nhưng trong lòng lại có chút suy nghĩ.

      Trần Nguyên Hương cũng phải suy nghĩ bốn thị thiếp kia, chỉ là lần này mẫu nàng cũng chính là Hoàng Hậu hành động. Mấy năm này, Hoàng Hậu ban tặng ít cung nữ cho Đông cung, trước đây, nhiều lắm ban cho hai người, lần này dứt khoát tặng bốn người, có thể thấy Đông cung có hài tử bị phê bình kín đáo rất nhiều.

      Trong lòng nàng cười lạnh, Hoàng Hậu mẫu này, vài năm trước nàng vừa gả đến còn với nàng hài tử cần phải gấp, còn luôn miệng cháu cháu, tự nhiên Hoàng Hậu chiếu cố nàng, nay tốt, vì ổn định ngôi vị Thái Tử, gần như mỗi ngày đều muốn đưa người sang.

      Chỉ là, cũng thay cháu này suy nghĩ chút, trưởng tử do thị thiếp sinh ra trước, sợ Thái Tử phi nàng mất mặt.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Nguyên Hương rầu rĩ, tuy Hoàng gia con nối dòng quan trọng, nhưng thân thể nàng và Thái Tử ràng có vấn đề, vì sao chậm chạp hoài có.

      Từ năm mười lăm tuổi nàng gả vào Đông cung, đến nay cũng hơn mười năm, trong mấy năm này, cũng uống ít thuốc bổ điều dưỡng thân thể, các phương thuốc cầu tử tương truyền cũng đều thử qua, khổ nỗi thân thể chút động tĩnh.

      Mấy năm nay, nàng cũng nghĩ nuôi hài tử của nữ nhân khác, nhưng ngẫm lại tự mình sinh vẫn hơn, hơn nữa thân thể của nàng, thái y ràng qua có bất cứ vấn đề gì, trong lòng nàng luôn nhịn được nghĩ, có lẽ do duyên phận chưa tới! Chờ chút! Chờ thêm chút!

      Nàng có thể đợi, nhưng những người khác lại thể, đặc biệt là mẫu, gần như mỗi ngày đều gọi nàng tới phen, lại thường ban tặng thị thiếp, chính là cho nàng nàng an bình.

      Chỉ là, trong lòng khó chịu, nàng vẫn phải chịu đựng, ai kêu mẫu nàng là Hoàng Hậu!

      Buổi tối, Thái Tử dùng xong bữa ở chỗ Thái Tử phi, Trần Nguyên Hương thử dò xét: "Điện hạ, mẫu hậu ban cho bốn thị thiếp, đêm nay người muốn nơi nào? Thần thiếp cho người thông tri an bài trước."

      Thái Tử mở to mắt nhìn thoáng qua Trần Nguyên Hương, dường như cũng thèm để ý : "Ngươi tự an bài !"

      Trần Nguyên Hương nghe vậy trong lòng thở phào nhõm, nhưng Thái Tử cũng có ý tứ cự tuyệt, khỏi ảm đạm, nhưng nàng chuẩn bị tinh thần, ôn nhu : "Mẫu hậu đưa qua bốn người, thiếp thấy Trần thị kia dung mạo xuất chúng, bằng đêm nay Điện hạ đến chỗ nàng?"

      "Trần thị?"

      Thái Tử mặt chút thay đổi lẩm bẩm cái tên này, nhìn thoáng qua Trần Nguyên Hương.

      Trần Nguyên Hương mặt tươi cười: " đến cũng khéo, Trần thị này cùng họ với thần thiếp."

      Thái Tử có thưởng thức cũng tính là chê cười trêu ghẹo, chỉ thản nhiên : "Liền theo ý tứ Thái Tử phi."

      Dứt lời, đứng lên : "Ta về thư phòng trước, ngươi nghỉ ngơi sớm chút!"

      Trần Nguyên Hương nghe vậy vội vàng đứng lên đưa tiễn, nhìn bóng Thái Tử xa dần, trong lòng khỏi có vài phần ai oán, nàng gả cho Thái Tử mười năm, lại là biểu ca biểu muội, theo lý mà Thái Tử hẳn ưu ái nàng vài phần, có thể xem là phân biệt đối xử, cũng phải giống như tại đều lạnh lùng.

      ràng nam nhân tao nhã, sao lại lạnh lùng như vậy.

      Có lẽ, nàng nên cầu nhiều vậy, ít nhất, Thái Tử cũng vô tình với những nữ nhân khác.

      Lúc Tiểu thái giám tới thông tri Như Ý sắp xếp lễ vật Lý bảo lâm và những người khác tặng, nghe được tin tức, thiếu chút nữa thất thủ đánh rớt Ngọc Phỉ Thuý Lý bảo lâm tặng.

      Nàng còn chưa phản ứng kịp, Thược Dược bên cạnh lại rất cao hứng.

      "Chủ tử, tốt quá! Ta lập tức cho người mang nước vào hầu hạ người rửa mặt chải đầu trang điểm!"

      Như Ý đáp lại, nhìn Thược Dược chạy , trong lòng có chút phức tạp. Nàng nghĩ Thái Tử sớm muộn gì sủng hạnh các nàng, thời gian sớm hay muộn mà thôi, trong lòng cũng có chuẩn bị qua, chỉ là nàng hề nghĩ đến nhanh như vậy.

      Như Ý cũng phải cổ nhân thuần khiết, trực tiếp lên giường với người ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, cam tâm và khó chịu tự nhiên thể tránh khỏi.

      Giai đoạn mới lớn, nàng khát khao tình đẹp, chẳng qua sau khi tiếp xúc, trở nên thực tế, nàng chỉ hy vọng có thể tìm người thuận mắt, nam nhân đối tốt với nàng, nhưng nay, lại là làm món đồ chơi lõa thể nằm dưới thân nam nhân xa lạ, trong lòng nàng cảm thấy cỗ tà khí lan tràn.

      Nàng kiếp trước, hai mươi mấy năm nhận giáo dục khiến nàng khó tiếp thu được này, nàng cảm thấy đây là mình khuất nhục. Sau khi xuyên qua mười mấy năm lại càng thêm khắc sâu nhắc nhở nàng, sống sót mới là trọng yếu nhất. Nàng nghĩ đến mình lúc sáu tuổi bữa ăn bữa lo, nàng nghĩ đến tư vị thống khổ mỗi buổi tối đói đến ngủ được, lại nghĩ đến sau khi tiến cung mỗi ngày đều lo lắng đề phòng cả ngày, cuộc sống gian nan như vậy, nàng đều liều mạng muốn sống sót.

      Nay, ràng qua lâu như vậy, tự trọng nên tồn tại người nàng lại bắt đầu quấy phá. Nàng thầm phỉ nhổ mình, đúng là già mồm cãi láo.

      Lúc Thược Dược tiến vào, Như Ý điều chỉnh xong tâm tình, ít nhất ngoài mặt, thoạt nhìn nàng hết sức bình tĩnh, tùy Thược Dược thay nàng tắm rửa, lại tùy Thược Dược thay nàng chải đầu trang điểm, hơn nữa đổi lại tẩm y bắt đầu chờ đợi.

      Thời gian qua chậm rồi lại rất nhanh, ngoài cửa công công xướng lên, Như Ý cả kinh đứng lên, nàng cố nén khiếp đảm, mang Thược Dược tới cạnh cửa quỳ xuống.

      "Nô tỳ Trần thị bái kiến Thái Tử Điện hạ."

      Nàng hít sâu hơi, cố gắng vững vàng thanh của mình.

      "Đứng lên !"

      Như Ý chỉ thấy đôi giày qua trước mặt nàng, nàng vội vàng đứng lên, cúi đầu theo.

      Nàng vào trong phòng Thái Tử liền ngồi xuống tháp, nàng vội vàng đảo mắt nhìn lên, cũng dám nhìn lâu, giật mình cảm thấy người nọ dáng dấp tuấn mỹ, khí chất ôn hòa.

      Chẳng qua, lúc này nàng chỉ lo nén khẩn trương trong lòng, có nghĩ nhiều.

      Thược Dược bưng trà đưa tới cho nàng, nàng cẩn thận đưa đến cạnh Thái Tử, sau đó làm đầu gỗ đứng bên cạnh cúi đầu.

      "Ngươi là người trong cung mẫu hậu, sao ta lại chưa thấy qua ngươi?"

      Thái Tử nhấp ngụm trà, ngẩng đầu liếc mắt quan sát Như Ý, ngữ khí ôn hòa hỏi.

      "Trước kia nô tỳ là cung nữ trong tiểu trù phòng của Tiêu phòng cung." Như Ý cố nén sợ hãi, ôn nhu trả lời.

      "Tên gọi là gì?"

      "Sau khi nô tỳ tiến cung, Vương cho sửa tên, gọi là Như Ý."

      Sau đó, lại là trận trầm mặc, Như Ý thuận theo đứng bên cạnh, thành thành nhúc nhích.

      Thẳng đến Thái Tử buông chén trà xuống, câu "An trí !"

      Như Ý mới giật mình phục hồi lại, nàng vụng trộm cắn răng, nâng cao dũng khí, tới trước mặt Thái Tử, nhón chân lên, bắt đầu thay thoát y phục.

      Tuy rằng tay run rẩy, nhưng lúc trước được dạy qua vô số lần, đến cùng nàng vẫn có sai sót thay Thái Tử bỏ ngoại bào, sau đó là y phục bên trong...

      Chuyện kế tiếp dường như là thuận lợi mạch lạc, mà trong lòng Như Ý mực yên lặng niệm trình tự trước đây được dạy qua.

      Cho dù lần đầu đau đớn, nàng cũng cắn răng nhịn xuống, phát ra tiếng rên rỉ.

      Chẳng qua, tình đằng sau, có chút vượt quá suy nghĩ của nàng. thể nhịn được nữa! Bản năng sinh lý liền khống chế tâm trí.

      Cả đêm, nàng cảm thấy mình giống như cá nằm trong chảo, bị ép buộc lăn qua lật lại, thẳng đến khi chín đến cháy khét còn có bỏ qua.

      Cổ họng, gần như kêu ra tiếng, khí lực động ngón tay cũng có, cả người đau run lên, hạ thân càng xé rách đau đớn, nàng cảm thấy mình gần như chết đến nơi rồi.

      Nàng cắn răng cho mình ngất , trong lòng băn khoăn được có quy củ, nhưng càng về sau, thần trí lại hoàn toàn .

      Sáng hôm sau, nàng bị Thược Dược đánh thức Thái Tử rời , chân nàng run run được Thược Dược nâng dậy, trong lòng kinh hãi vạn phần, nàng lại ngủ quên mất hầu hạ buổi sáng, đây chính là đại bất kính.

      "Phu nhân đừng lo lắng, Thái Tử Điện hạ cũng trách tội!"

      Thược Dược thấy Như Ý thần sắc lo lắng bất an, vội vàng lên tiếng an ủi.

      "Mau giúp ta rửa mặt chải đầu, đợi chút còn đến chỗ Thái Tử phi thỉnh an!" Như Ý vừa mở miệng, cũng bị cổ họng khàn khàn làm cho kinh ngạc, nàng vội vã cầm chén nước đặt bên cạnh, uống ngụm.

      Thị thiếp Đông cung, kỳ giống phi tần phân vị thấp trong cung Hoàng Đế, có tư cách thỉnh an Thái Tử phi, nhưng tối qua vừa ân sủng, đó lại là vấn đề khác. Như Ý nghĩ đến buổi sáng sai lầm lần, trong lòng hối hận thôi, chuyện thỉnh an Thái Tử phi, tuyệt đối thể chậm trễ.

      Thược Dược cũng biết nặng , hai lời, đưa khăn mặt cho Như Ý, sau đó bắt đầu giúp Như Ý trang điểm.
      Layla06, amandatruc, heartheart78817 others thích bài này.

    2. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 5

      Hai người lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng có chậm trễ, đến lúc Thược Dược dìu Như Ý ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy Lý bảo lâm cũng từ Hương Chỉ viện ra.

      Xa xa Lý bảo lâm thấy Như Ý dáng vẻ yếu đuối được Thược Dược dìu , nhớ đến tối qua Thái Tử đến chỗ Như Ý, trong lòng có chút thoải mái.

      Dù nàng nhất quán lấy ôn nhu đối đãi mọi người, giờ phút này cũng có vài phần trầm mặt, muốn đến ra uy với Như Ý, ai biết lúc nhìn đến Như Ý trong lòng "Rầm" cái lớn, lời ra đến miệng, lập tức dừng lại.

      Như Ý thấy Lý bảo lâm, trong lòng có vài phần sợ hãi, nàng chống đỡ cung kính hành đại lễ.

      Lý bảo lâm thấy vậy vội vàng nâng nàng đứng dậy, cuối cùng, nhịn được hỏi: "Trần muội muội, thân thể ngươi có việc gì ?"

      Ngược lại phải Lý bảo lâm có hảo tâm, dáng vẻ Như Ý như vậy, nhìn quá ghê người.

      Nàng phải chưa từng thấy qua nữ nhân sau ân sủng, người nào mặt mang xuân sắc, mặt mày quyến rũ, Thái Tử luôn luôn lạnh nhạt với nữ sắc, giường cũng thô bạo, cho nên cũng “chịu tội” quá lớn.

      Nhưng mà thấy Như Ý như vậy, Lý bảo lâm khỏi cân nhắc, hôm qua còn cảm thấy thân thể nàng kém, ai biết thị tẩm xong bản thân lại thành dáng vẻ này.

      "Lý tỷ tỷ, đa tạ quan tâm, là thân thể ta tốt!" Yết hầu Như Ý khàn khàn, suy yếu .

      "Trần muội muội, ta thấy ngươi như vậy, vẫn nên bẩm Thái Tử phi tỷ tỷ thỉnh người Thái Y viện tới xem chút!"

      "Muội còn chống đỡ được."

      Như Ý cũng muốn gây chú ý, đặc biệt tại thời điểm mẫn cảm này, dù sao lúc làm cung nữ, bị bệnh đều nhịn chút.

      "Vậy muội muội có gì khỏe, nhất định phải nhanh chóng ra!"

      Lý bảo lâm cũng miễn cưỡng, lời này ra chẳng qua là ngoài mặt. Bất quá Lý bảo lâm thấy dáng vẻ Như Ý như vậy, khỏi tạo khoảng cách với nàng, sợ người Như Ý có bệnh truyền đến người nàng, cũng sợ Như Ý đợi lâu nửa đường té xỉu lại liên luỵ bản thân.

      Bất quá tình Lý bảo lâm sợ ngược lại phát sinh, Thược Dược đỡ tay Như Ý, cứng rắn tới cung Thái Tử phi.

      Lúc này Thái Tử phi còn chưa trang điểm xong, trong đại sảnh người cũng chưa tới.

      Như Ý làm thị thiếp, ở trong này có chỗ ngồi. Nàng chỉ có thể tiếp tục để Thược Dược nâng đỡ, đứng trong đại sảnh. Lúc này người Như Ý căng như dây cung, gần như trọng lượng cả người đều dựa vào người Thược Dược.

      Dáng vẻ này của nàng, làm cho các vị tiểu chủ ngồi trong đại sảnh vốn dĩ định dò xét đều ngừng thở, các vị ngồi đây cũng phải đèn cạn dầu, dù thoải mái vẫn giả vờ, các nàng liếc mắt liền có thể nhìn ra.

      Mà mặt Như Ý vốn dĩ tái nhợt, giờ phút này biến thành trắng xanh, thời tiết ràng hơi lạnh, nhưng mồ hôi lạnh trán nàng đều túa ra, nhìn giống như hấp hối.

      Mấy người nhịn được thầm, hồi đừng ngã xuống trong này, xui xẻo.

      chỗ khác, Thái Tử phi Trần Nguyên Hương ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi tinh tế trang điểm, chỉ thấy thị nữ vấn tóc dài đen nhánh của nàng thành phi tiên kế, lại cài từng cây trâm cài tóc tinh xảo lên, mỗi lần đều cẩn thận, lệch phân.

      tay Trần Nguyên Hương để xuống bàn trang điểm, chậm rãi hoàn tất công việc cuối cùng, tinh tế vẽ môi, sau đó mới nhìn người trong gương, hết sức hài lòng.

      Tuy rằng da thịt Trần Nguyên Hương trắng nõn, ngũ quan đoan trang, nhưng tính là xinh đẹp, cũng coi là xấu, nàng cũng tự biết có cách nào so sánh với những nữ nhân thiên kiều bá mị kia, cho nên lúc trang điểm, đều hướng tới khí chất đoan trang, dù sao nàng cũng là Thái Tử phi, nàng thể để người khác chê cuời.

      Hôm nay, nàng mặc bộ cung trang màu tím, nhìn hết sức trầm ổn phóng khoáng. Từ từ đứng lên, khí thế kinh người. Cung nhân bên cạnh đỡ nàng đến đại sảnh, được nửa đường nàng giật mình nghĩ tới gì đó, hỏi câu: "Trần thị tới chưa?"

      Trần Nguyên Hương tùy ý hỏi lời này, dường như chỉ là tâm huyết dâng trào.

      Nhưng cung nhân thường hầu hạ nàng lại biết chủ tử mình hiển nhiên có chút chú ý đến người này, cung nhân vội vàng mở miệng : "Chủ tử, nàng sớm tới đại sảnh, chờ thỉnh an, chỉ là thần sắc được tốt!"

      được tốt, Trần Nguyên Hương nhíu mày, cũng nhiều lời, nàng chú ý đó là Trần thị kia có được sủng mà kiêu hay , dù sao cũng là nàng đưa lên, nàng muốn người đó có quy củ. Nay nghe là sớm đến, liền để ý.

      Chẳng qua là, đến khi nàng vào đại sảnh, nhìn đến Như Ý, người lung lay như sắp đổ thỉnh an nàng, mặt cũng có vài phần kinh ngạc.

      Trong lòng nàng suy nghĩ, là mẫu nhìn nhầm , chọn nhân vật như vậy đưa đến cho Thái Tử khai chi tán diệp. Được ân sủng lại thành dáng vẻ này, như thế nào mang thai hài tử.

      Tuy rằng trong lòng Trần Nguyên Hương nghĩ như vậy, nhưng mặt vẫn là thần sắc ôn hòa thân thiết: "Trần muội muội nếu thân thể ngươi khỏe, sớm chút trở về nghỉ ngơi, cần thỉnh thái y sai hạ nhân đến ta tiếng!" Nàng sợ người này ngã xuống chỗ nàng, xui xẻo phen, cũng sợ bị người loạn truyền thành mình khắt khe thị thiếp Thái Tử.

      Nghĩ nghĩ, sai Lan Trân cầm trang sức sớm chuẩn bị đến, lại ôn nhu : "Nếu vào Đông cung, về sau hầu hạ Thái Tử tốt."

      Như Ý cố nhịn xuống choáng váng, cung kính tới trước mặt Trần Nguyên Hương nhận thưởng: "Nô tỳ tạ ơn Thái Tử phi nương nương."

      "Được rồi, mau để cung nữ dìu ngươi trở về !"

      Trần Nguyên Hương nhìn Như Ý dáng vẻ cung kính, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, ngữ khí cũng hòa hoãn rất nhiều.

      Đến lúc này, Như Ý cũng dám lơi lỏng, mực cung kính hành lễ cáo biệt Trần Nguyên Hương và các tiểu chủ, mới để Thược Dược đỡ ra khỏi đại sảnh.

      Gần như vừa thoát khỏi tầm mắt, người Như Ý liền mềm nhũn, nếu phải Thược Dược có vài phần khí lực, nàng cả người liền muốn té xuống đất.

      tình sau đó dù sao Như Ý cũng biết, đợi đến khi nàng tỉnh lại người nằm giường trong phòng mình, màn thả xuống, tay trái đặt ngoài màn, phủ lớp vải mỏng, có người bắt mạch cho nàng.

      "Thái y, phu nhân nhà ta thế nào?"

      Như Ý nghe thanh Thược Dược hỏi ngoài màn, vốn dĩ nàng muốn đứng dậy, nhưng ngẫm lại vẫn nên nằm giường yên lặng xem xét.

      "Phu nhân tà phong nhập thể, sốt cao giảm, uống mấy thang thuốc khỏi, lúc nữa ta sai tiểu đồng đưa thuốc đến."

      Thái y thu tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Người có năng lực vào Thái Y viện, tự nhiên y thuật cao minh, y thuật lại càng thêm cao minh hơn bọn họ, cho văn vẻ, bằng y thuật của bọn họ, làm sao xem ra Như Ý bị bệnh gì.

      Nhưng ăn ngay thẳng, đây phải Thái Tử dục vọng quá độ sao! ràng đắc tội ba người, Thái Tử, Thái Tử phi cùng với phu nhân nằm giường vừa được ân sủng này, cho nên giảm tránh mới là đạo lý sinh tồn.

      Mà Như Ý nghe xong lời thái y , trong lòng thở phào nhõm, lúc này mới cố ý làm ra điểm động tĩnh như vừa mới tỉnh dậy. Sau đó, lại sai Thược Dược lấy bạc cảm tạ thái y.

      Thẳng đến khi nghe được bên ngoài có động tĩnh, lần nữa nàng nhắm mắt lại, lập tức thu sạch thần sắc vừa vất vả tích góp, nặng nề ngủ.

      Giữa trưa tỉnh lại Như Ý nếm qua thức ăn thanh đạm Thược Dược đưa lên, lại uống chén thuốc, người tựa vào giường, có thể buổi sáng ngủ nhiều, mặc dù lúc này có chút hỗn loạn, nhưng lại có buồn ngủ.

      Thược Dược thấy vậy, liền bồi bên người nàng chuyện giải sầu.

      "Phu nhân, buổi sáng cho thái y mười lượng bạc, giữa trưa lại cho Lưu công công năm lạng bạc mới đáp ứng trong khoảng thời gian này nấu chút cháo."

      Như Ý nghe vậy gật gật đầu, mở miệng : "Nên cần tiêu tiền tiêu, chỗ bạc này ngươi dùng trước, đủ ta."

      Thược Dược nghe vậy liên tục gật đầu.

      Tuy rằng ngoài miệng Như Ý bình thản, nhưng trong lòng đến cùng vẫn có chút đau lòng.

      Bạc này là mấy năm nay nàng tiến cung nỡ dùng, vất vả tiết kiệm được, nay mới vào Đông cung quá hai ngày, cũng mất gần phần tư. Đương nhiên nàng cũng phải là người có chết cũng ôm tiền khư khư, chẳng qua nàng có chút tiếc hận, lại có chút lo lắng về sau nên làm gì mới được.

      Nay mang danh chủ tử, nàng lại cảm thấy có chút chống đỡ nổi.

      Nàng làm thị thiếp Thái tử như vậy, hàng năm có thể lĩnh 30 lượng bạc, kỳ ít hơn lúc nàng còn làm cung nữ, cũng phải thị thiếp bằng cung nữ, dù sao thị thiếp cũng là chủ tử, tuy tiền tiêu vặt hàng tháng ít , nhưng mặt khác phúc lợi lại hơn rất nhiều, tỷ như cách khoảng thời gian có thể nhận được vải vóc, trang sức, son phấn cùng với những thứ khác, cuộc sống tự nhiên tốt lên rất nhiều. Ngày lễ ngày tết, cũng phát hồng bao, nếu Thái Tử phi hào phóng, còn có thể có các loại ban thưởng đến. Nếu được sủng, Thái Tử còn ban thưởng cho người đó càng nhiều.

      Nhưng là thu vào nhiều, chi ra cũng nhiều, thân phận nàng như vậy, muốn lấy lòng cung nhân bên cạnh Thái Tử, Thái Tử phi và vài vị tiểu chủ, chính là phải có chút lòng thành, phải ai cũng vui vẻ giúp đỡ. Còn có sinh bệnh giống như hôm nay, thiện phòng muốn thêm cái gì đó, cũng đều phải đưa tiền.

      Hơn nữa, nàng được ban thưởng, đều là ít trang sức đáng giá, có nhưng dùng được, những cái này đều đổi được bạc, trừ trang sức của mình, thực dụng.

      Khó trách thường nghe người ta chủ tử được sủng địa vị thấp, còn bằng cung nữ tầm thường, nàng xem như chân chính cảm nhận được.

      *Phi tiên kế: như hình
      http:// http:// [​IMG]
      Layla06, amandatruc, heartheart78819 others thích bài này.

    3. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 6

      Như Ý mời thái y, Trần Nguyên Hương tự nhiên biết , thực tế, sau khi Như Ý ngã xuống, là nàng phái người đưa người về.

      Nghe thị nữ hồi bẩm xong, Trần Nguyên Hương cầm lấy chén trà đặt ở bàn tháp, khẽ nhấp ngụm, mới : "Lan Trân, lúc nữa lấy chút dược liệu trong khố (kho) của ta đưa qua. Mặt khác, ngươi chọn cung nữ đưa đến đó."

      Thân là thị thiếp Đông cung, cung nữ bên cạnh kỳ có đến bốn người, nhưng người, cũng hợp quy củ, Trần Nguyên Hương cũng phải quá mức hà khắc, nhìn Như Ý mới ân sủng, lại phát bệnh, cũng nên để nhiều người chú ý.

      "Dạ, nương nương!"

      Lan Trân nghe vậy hành lễ lui ra ngoài, lão cung nhân bên cạnh Trần Nguyên Hương giọng hỏi câu: "Nương nương, Trần thị bên kia có cần đưa dược qua hay ?"

      Lão cung nhân Lưu thị là nhũ nương của Trần Nguyên Hương thân cận, từ , sau khi Trần Nguyên Hương tiến cung, nàng cũng tiến cung, theo bên người.

      Trần Nguyên Hương do dự, lập tức chuyện, tùy nhũ nương tiếp lấy chén trà, nàng thở dài, lên tiếng : "Trước đừng đưa qua, mấy ngày nay phỏng chừng có thái y đến bắt mạch, vạn nhất nhìn ra đầu mối gì, tốt!"

      Tuy dược , nhưng nàng chắc thái y có thể nhìn ra hay , càng trọng yếu hơn là, Trần thị này thân thể tốt, vạn nhất uống dược xong, bệnh trạng càng xấu , như vậy tốt.

      "Hơn nữa, thân thể Trần thị, cho dù mang thai, có thể giữ được hay , vẫn còn là vấn đề". Trần Nguyên Hương đối với Như Ý có quá nhiều để ý, xuất thân thấp kém như vậy, thân thể lại là dáng vẻ kia, chỉ mới được sủng, lại có năng lực quật khởi bao nhiêu sóng to gió lớn.

      "Nương nương rất đúng." Lưu cung nhân nghe vậy liên tục gật đầu, lắm miệng vài câu, "Nương nương, kỳ những thị thiếp bên dưới mang thai hài tử của Thái Tử thế nào, chỉ cần vừa ra đời liền ôm đến chỗ người, lúc đó chẳng phải nhận người là nương sao?"

      Trần Nguyên Hương là người trong cuộc, Lưu cung là người ngoài cuộc nhìn thấy ràng hơn, nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.

      Trần Nguyên Hương nghe vậy trong lòng có chút vui, dù sao cũng là nữ nhân, liền ràng đạo lý này, nhưng luôn nguyện ý nhìn trượng phu cùng nữ nhân khác sinh hài tử. Nhưng Lưu cung nhân là nhũ nương của nàng, từ thân cận, cho nên nàng cũng chỉ bình tĩnh trả lời câu: "Vẫn là tự mình sinh tốt hơn."

      "Nương nương cũng đừng trách lão nô lắm miệng, ta thấy Hoàng Hậu nương nương rất bất mãn với hài tử Thái Tử, cứ thế mãi, ngược lại khiến nương nương chịu vất vả. bằng để những thị thiếp kia hoài thai trước, địa vị những nữ nhân kia thể so với nương nương, cho dù là nam hài, cũng ảnh hưởng tới nương nương."

      Trần Nguyên Hương tay xoa trán, có chút mệt mỏi, cuối cùng, nhịn được lên tiếng: "Nhắc đến lại , thái y cũng ta duyên phận chưa tới, lại đợi nửa năm!"

      Tuy rằng ngoài miệng Trần Nguyên Hương ra cái kỳ hạn, nhưng Lưu cung nhân thế nào nhìn ra trong lòng chủ tử mình nuôi lớn có ý tứ gì, căn bản là muốn dùng phương pháp mượn bụng sinh con này, nhưng mà, dù bà và Thái Tử phi tình cảm sâu đậm, cũng chỉ là nô tài, tới đây tự nhiên khuyên nhủ nữa.

      Chuyện này, vẫn là nước chảy đá mòn.

      Có thể là vì chuyện ban ngày khiến Trần Nguyên Hương buồn rầu, cả ngày có vẻ có tinh thần, thẳng đến Thái Tử đến đây dùng bữa tối nàng mới phục hồi tinh thần, cẩn thận hầu hạ.

      Đến khi Thái Tử dùng bữa xong, thay chén trà, trong lòng nàng đánh giá, giọng : "Điện hạ, sáng nay Trần muội muội đến đây thỉnh an, thiếp thấy thần sắc nàng tốt lắm, trở về quả nhiên bị bệnh, người có muốn thăm nàng ."

      Thái Tử chỉ thưởng thức nhẫn cầm tay, nghe vậy hơi dừng lại, nhưng mặt chút cũng lộ ra, đeo nhẫn vào lại ngón tay cái, mới : " cần, chút nữa ta phái Đặng Tiên đến ban thưởng."

      Trong lòng Thái Tử phi liền cao hứng với lời vô tình của Thái Tử, nhưng cũng dám lộ ra, lại hiền thục hỏi: "Điện hạ đêm nay đến chỗ vị muội muội nào?"

      "Hôm nay ta có việc, liền nghỉ tại thư phòng, ngươi cần an bài."

      Thái Tử xong, liền đứng lên, Trần Nguyên Hương nhìn ra đây là ý tứ muốn rời , vội vàng theo sát đứng lên, ngoài miệng ôn nhu như cũ : "Vậy Điện hạ đừng nghỉ ngơi quá muộn, thể để công việc ảnh hưởng sức khỏe."

      Trần Nguyên Hương nhìn Thái Tử rời , trong lòng có quá nhiều cảm xúc, dù sao, Thái Tử lạnh nhạt nữ sắc, trong tháng, luôn có hơn nửa thời gian là người mình nghỉ ngơi trong thư phòng.

      Nàng thân là Thái Tử phi, Thái Tử lại ngủ ở thư phòng, tổng so với ngủ ở chỗ những nữ nhân khác, mồng mười lăm, Thái Tử nhìn chung vẫn cho nàng thể diện.

      Lúc Thái Tử ban thưởng đưa đến Như Ý được hầu hạ ăn cơm, người mới phân đến Sắc Vi cũng là người quy củ, về sau là người mình, cùng Thược Dược trước sau trợ thủ, cũng tranh giành xuất trước mặt Như Ý.

      Như Ý đối với hai người được phân đến này cũng ấn tượng ai tốt ai xấu, dù sao hai người cũng chỉ là tiểu cung nữ, phẩm chất giống nhau, nàng đối xử bình đẳng, cũng thưởng cho Sắc Vi năm lạng bạc làm lễ gặp mặt, về sau ai được coi trọng hơn, ai được được thưởng nhiều, phải dựa vào bản lĩnh của các nàng.

      Giống như trong tiểu thuyết cung đấu, ai cũng coi trọng, muốn thu phục hai người, Như Ý hoàn toàn có cái ý nghĩ này. Nàng cũng xuất thân cung nữ, tự nhiên biết suy nghĩ của cung nữ. Chỉ bằng thân phận nàng bây giờ, muốn hai người này hoàn toàn trung thành với nàng, đó là mơ tưởng, đừng Thái Tử phi, chính là thị thiếp khác muốn hại nàng, phân phó hai người này làm, hai người bọn họ bởi vì chủ tử nơi dựa dẫm liền cần tính mạng của mình thành toàn cái gọi là trung thành sao?

      Hơn nữa, chỉ cần mình tìm chết, nàng như vậy, trước mặt tiểu chủ khác, chính là bằng con kiến, ai vì giúp con kiến khiến mình bị nắm thóp.

      Cho nên Như Ý hề nặng lòng quyết định hưởng thụ hai người này hầu hạ, về phần chủ tử các nàng chân chính là ai, đối xử với người chủ tử này thế nào, nàng hoàn toàn để ý, ngoài mặt mọi người sai biệt lắm phải.

      Người đưa hai tiểu cung nữ này qua Như Ý để ý, nhưng Đặng công công bên cạnh Thái Tử đưa thưởng tới, Như Ý cũng dám để ý. Đây chính là tâm phúc bên cạnh Thái Tử, ngay cả Thái Tử phi cũng dám nể mặt.

      Như Ý nhân lúc người chưa đến, sai Thược Dược và Sắc Vi nâng nàng dậy mặc quần áo xuống giường chuẩn bị nghênh đón.

      Lúc nãy người chưa có tới, nàng thiếu chút nữa quên mất sau khi thị tẩm, bình thường Thái Tử đều ban thưởng, khả năng bởi vì lúc trước nhận qua nhiều ban thưởng, hôm nay Thái Tử phi ban thưởng hai lần, mặt khác tiểu chủ cùng với bộ phận thị thiếp khác, cũng đều đưa gì đó qua. Bất quá đều là chút trang sức tùy thân, Như Ý xem qua liền sai Thược Dược thu lại.

      Đợi đến tiễn Đặng công công nhiệt tình rời , Như Ý mới có có tâm trạng xem đồ Thái Tử ban thưởng, thể , Thái Tử ban thưởng thực hào phóng, làm cho Như Ý vô cùng vui mừng, đều là thứ nàng cần.

      Trừ bộ trang sức cài tóc, còn có bạc, số lượng ít, quan trọng nhất là, còn có lọ thuốc, Như Ý đỏ mặt tự mình cất bình thuốc kia , những vật khác sai Thược Dược cất .

      Chai thuốc này đối với Như Ý bây giờ mà , trọng yếu hơn những thứ khác. Buổi sáng Thược Dược hầu hạ nàng, bởi vì thời gian cấp bách, tuy rằng thấy người Như Ý có thương tổn, nhưng thấy nghiêm trọng bao nhiêu, Như Ý cũng khó mà ra. Sau khi thái y đến bắt mạch, cũng chỉ cho thuốc uống, Như Ý đương nhiên ngượng ngùng , nàng tính toán chậm rãi dưỡng thương, để nó tự khỏi, ai biết, Thái Tử thế nhưng đưa thuốc đến.

      Bất quá, chuyện này, nhiều lắm trong lòng Như Ý chỉ thấy may mắn, cho rằng Thái Tử sau khi ân sủng nhữ nhân đều đưa qua, có ý nghĩ nào khác.

      Đặng Tiên đưa lễ xong, trở về chỗ Thái Tử, vừa mới tới, uống ngụm trà tiểu thái giám đưa lên, nghe Thái Tử ở bên trong gọi đến, vội vã buông chén trà, sửa sang xiêm y, sau đó đến trước cửa thư phòng, bẩm tiếng, cung kính vào.

      Thư phòng Thái Tử, chỉ có thể thư phòng, diện tích lớn, trừ bố trí như bình thường, còn đặt tháp , ngày thường Thái Tử xử lý công việc trong này, hiếm khi tiếp kiến nội thần.

      Đặng Tiên tiến vào Thái Tử viết chữ tại bàn, cung kính hành lễ, nghe được miễn lễ, lúc này mới cẩn thận đứng dậy, liếc nhìn Thái Tử.

      Trong lòng suy nghĩ Thái Tử gọi tiến vào hội phân phó việc gì, lại nghe Thái Tử tùy ý hỏi câu: " đưa ?"

      Trong lòng Đặng Tiên "Rầm" cái, lại lập tức hồi thần, cung kính trả lời: "Nô tài đưa qua cho Trần phu nhân."

      đột nhiên có chút đoán được thái độ của Thái Tử, lúc đưa đồ ban thưởng qua thấy có vài phần phong phú, hơn nữa còn là tự Thái Tự phân phó , cũng phải có tiền lệ, nhưng lúc này Thái Tử còn tự mình hỏi đến, đây là lần đầu tiên.

      Trong lòng nhịn được nghĩ thái độ Thái Tử đối với Trần phu nhân là gì, đầu óc lại đột nhiên nghĩ tới hôm qua lúc Trần phu nhân thị tẩm, theo Thái Tử, tự nhiên biết hôm qua Thái Tử có bao nhiêu khác thường, tuy Trần phu nhân diện mạo xuất chúng, nhưng đám nữ nhân trong hậu viện Thái Tử, cũng phải đỉnh đỉnh xuất chúng, theo lý, Thái Tử cũng đặc biệt để tâm.

      Tuy rằng nghĩ vậy, Đặng Tiên vẫn là nghiêng về cảm giác của bản thân, vì thế cẩn thận nghiền ngẫm : "Nô tài đến chỗ Trần phu nhân thấy Trần phu nhân tốt hơn nhiều, còn xuống giường nghênh đón Điện hạ ban thưởng."

      xong lời này, hồi lâu có động tĩnh, tim Đặng Tiên đập liên hồi, cũng dần dần bình phục, biết mình thành công.

      lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thái Tử, thấy Thái Tử vẫn cúi đầu viết chữ, cũng bẩm báo, chỉ là vô thanh hành lễ, sau đó cẩn thận lui khỏi thư phòng. Thẳng đến tới ngoài cửa, mới thở dài nhõm, hồi tưởng thái độ lúc nãy của mình mang thưởng cho vị Trần phu nhân kia, khỏi may mắn mình coi như cung kính khách khí.
      Last edited: 27/9/15
      Layla06, amandatruc, heartheart78822 others thích bài này.

    4. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      cho mình hỏi chút. truyện này làm đến chương 2 mấy rồi sao giờ mới có chương 4 vậy.
      thuyt thích bài này.

    5. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 7

      Những ngày kế tiếp, Lý bảo lâm miễn Như Ý thỉnh an, Như Ý mỗi ngày ngoan ngoãn nằm giường dưỡng thương, ba bữa ngày cộng thêm thuốc bổ, lại thêm ít bát quái Thược Dược và Sắc Vi bên ngoài nghe được.

      Sau ngày thứ hai nàng sinh bệnh, Thái Tử triệu Dương thị thiếp, người cùng nàng tiến Đông cung, Như Ý giật mình nhớ tên của đối phương là Xuân Mai, có vẻ cùng chỗ với Xuân Lan, phải trí nhớ nàng kém, ràng hai người học chung vài ngày mà tên cũng nhớ , tính là có giao tế.

      Lúc theo Lâm cung nhân học tập, học tương đối nhiều, hơn nữa có thể lúc ấy trong lòng mọi người có ý nghĩ cạnh tranh, mặc dù có chuyện, cũng tên qua, lại rất ít giao lưu, thế nên tiến Đông cung cũng có giao tình gì. Về phần cái gì gọi là kết minh, Như Ý hoàn toàn biết.

      Bất quá, lúc Thược Dược và Sắc Vi đưa đến bát quái thứ hai sau giờ ngọ, vị Dương thị thiếp kia lại đến thăm nàng, mang theo trang sức Thái Tử và Thái Tử phi ban thưởng, tự mình làm thành phong thái rạng rỡ, mặt nhuộm thành đỏ ửng, mặt mày quyến rũ.

      Như Ý câu có câu đáp lời nàng, nghe nàng mặt ngượng ngùng thảo luận với nàng về Thái Tử, lại nghe nàng đầy bụng bực tức những nữ nhân khác trong Đông cung, thuận tiện trong lời còn đạp cước vào mặt hai thị thiếp khác tiến Đông cung với hai nàng tới giờ vẫn còn chưa được Thái Tử sủng hạnh.

      Trong đầu Như Ý liền xuất ba suy nghĩ: muội tử này gan lớn dám như vậy, trong cung Hoàng Hậu làm sao lại có thể được chọn đưa vào Đông cung; lại nghĩ đến mình thân thể quá kém, đều là thị tẩm, bản thân bệnh nặng đến chết sống lại, người ta lại là thần thái sáng láng, rạng rỡ; quan trọng là, muội tử này quả nhiên Xuân Mai, mình có nhớ lầm.

      Sau đó, cũng có gì.

      Dương Xuân Mai thấy Như Ý câu có câu , chỉ là ứng phó nàng, trong lòng tức giận, lại cảm thấy có tiếng chung, cuối cùng thần sắc phẫn nộ, đứng lên cáo biệt.

      "Muội muội, ngươi dưỡng bệnh cho tốt ! Ta trở về chuẩn bị tốt chút, buổi tối nghênh đón Thái Tử!"

      Như Ý còn chưa phản ứng kịp đối phương muốn chuẩn bị cái gì, lại thấy Dương Xuân Mai rời .

      Ngược lại Thược Dược và Sắc Vi thay nàng tức giận bất bình: "Phu nhân, Dương phu nhân có ý gì tốt! Lại cố ý chọc giận người."

      Như Ý lúc này mới hiểu ra, người ta là trở về chuẩn bị thị tẩm, bất quá buổi tối Thái Tử đến chỗ nàng ta sao?

      Như Ý mang theo cái nghi vấn này, được Thược Dược và Sắc Vi hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, lại vùi đầu ngủ say, sáng sớm hôm sau, vừa mới mở mắt, nàng nghe hai cung nữ hưng phấn bẩm báo với nàng: "Tối qua Thái Tử Điện hạ đến chỗ Dương phu nhân mà đến chỗ Diệp lương đệ."

      "À!" Như Ý mơ hồ, nghe câu được câu , bởi vì cần đến chỗ Lý bảo lâm thỉnh an, nàng cũng đứng lên trang điểm, đơn giản rửa mặt chải đầu qua, liền bắt đầu hưởng dụng bữa sáng cùng khổ dược.

      Đợi đến cơm nước uống thuốc xong, thanh tĩnh lại, nghe được tin tức khác, ra ngày hôm qua lúc đầu Thái Tử Điện hạ muốn đến chỗ Lưu thị thiếp, người tiến Đông cung cùng Như Ý, kết quả còn chưa đến nơi, nha hoàn của Diệp lương đệ nửa đường chặn Thái Tử lại, báo thân thể Diệp lương đệ được khỏe, sau đó Thái Tử liền đến chỗ Diệp lương đệ trong Hương Hành viện, cuối cùng muộn, Thái Tử ngủ lại chỗ Diệp thị thiếp cũng trong Hương Hành viện, Diệp thị thiếp là nha hoàn hồi môn của Diệp lương đệ năm đó mang vào cung.

      là biến hóa bất ngờ! Như Ý thầm nghĩ.

      Sau vài ngày trong kiếp sống dưỡng bệnh, cơ bản mỗi ngày Như Ý đều nghe được vài tình về hậu viện Đông cung, chẳng qua Thái Tử đến phòng ai, vậy mà đến trầm bổng, càng càng phấn khích, còn nếu Thái Tử nghỉ trong thư phòng, liền ít vài phần thú vị.

      Vì hai cung nữ này lời coi như có chừng mực, cũng tính là nhiều chuyện lắm mồm, Như Ý cũng ngăn cản lạc thú của bọn họ, ngược lại lấy việc này thành phương pháp giải sầu duy nhất lúc dưỡng bệnh.

      Bệnh tới núi sập, bệnh từ từ, lại sốt cao hồi, Như Ý dưỡng nửa tháng mới thấy có chuyển biến tốt, đây là do tố chất thân thể nàng tương đối tốt, lọ thuốc kia hiệu quả, vết thương người lành rất nhanh, tại gần như nhìn ra dấu vết.

      Vừa vặn lúc này, Thái Tử phi phái Lan Trân tới ân cần thăm hỏi, Như Ý cũng biết mình khỏi hẳn, sáng mai phải qua chỗ Thái Tử phi tạ ơn.

      Nửa tháng này mỗi ngày đều ngập trong khổ dược, nhiều lắm chỉ lấy khăn ẩm lau qua, tuy rằng thời tiết còn chưa nóng, nhưng Như Ý cảm thấy người mình chính là tổng hợp mùi thuốc và mùi mồ hôi, nàng hít thở thôi cũng cảm thấy mình bốc mùi.

      Thái y cuối cùng kết luận khỏi, Như Ý liền khẩn cấp sai Thược Dược lấy nước, chuẩn bị tắm rửa, ngày mai sạch mới đến chỗ Thái Tử phi tạ ơn.

      Hai người Thược Dược và Sắc Vi hiệu suất cao, Như Ý vừa xong bao lâu, trong thùng tắm lớn đầy nước ấm, hơi nước tỏa khắp gian phòng, hết sức mê người.

      Như Ý khẩn cấp cởi y phục áo bước vào, ngờ nước quá nóng, lại bị phỏng chút.

      "Nô tỳ đáng chết!"

      Thược Dược và Sắc Vi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

      " có việc gì, có việc gì!" Như Ý thấy cũng phải lỗi của các nàng, nàng vừa thân thủ thử nước cũng chỉ cảm thấy có chút nóng, đoán chừng là do thân thể nàng quá lạnh.

      "Phu nhân, người chờ lát, nô tỳ lấy nước lạnh lại đây."

      Trong phòng thùng nước ấm lớn, lại chuẩn bị nước lạnh, Thược Dược thấy vậy vội vàng ra cửa chuẩn bị nước lạnh, mặt khác, Sắc Vi sợ Như Ý bị lạnh, cầm khăn lau khô hơi nước người nàng, lại cầm khăn lông trùm lên.

      Chẳng qua là, đợi lúc, vẫn thấy Thược Dược trở về, Như Ý nhịn được thân thủ thử nước, bản thân cảm thấy được, phân phó Sắc Vi hầu hạ nàng tắm rửa trước.

      Nàng vừa mới bước vào thùng tắm, thoải mái dội nước lên người, Thược Dược trở lại.

      Như Ý cũng để ý, sợ nàng lại xin lỗi, chỉ điểm : " tại nước ấm vừa, ngươi lại đây giúp ta chà lưng."

      Lời vừa xong, Thược Dược thông minh lại lập tức phản ứng kịp, Như Ý có chút kỳ quái ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Thược Dược cầm cái thùng gỗ , mặt tái nhợt, mắt ngây ngốc đứng bên cạnh, lời.

      "Sao vậy?"

      Trong lòng Như Ý kỳ quái, Sắc Vi bên cạnh nháy mắt ra dấu, nhắc nhở nàng.

      Sắc Vi sốt ruột đẩy đẩy Thược Dược, nghĩ tới nàng nhàng đẩy, lại làm Thược Dược "Phịch" cái, ném thùng gỗ quỳ mặt đất dập đầu hô: "Nô tỳ đáng chết!"

      "Mau nâng nàng đứng dậy!"

      Như Ý nhìn tư thế nàng dập đầu liền thấy đau đầu thay nàng, vội vàng sai Sắc Vi nâng nàng dậy, đến khi thần sắc Thược Dược bình tĩnh lại, nàng mới hỏi: "Ngươi ra ngoài lấy nước lạnh, như thế nào lại thất hồn lạc vía, xảy ra chuyện gì?"

      "Phu nhân..." Môi Thược Dược tái nhợt mấp máy hai lần, sau đó mới mở miệng : "Dương phu nhân chết!"

      "Ai..."

      Nhất thời Như Ý có phản ứng, đợi đến lúc phục hồi lại, mặt cũng lập tức trắng bệch nhìn Thược Dược, "Tại sao lại chết rồi!"

      Như Ý có chút tin, mới hôm qua, Dương Xuân Mai còn mang trâm cài Thái Tử mới ban thưởng đến đây khoe với nàng, người sống như vậy, làm sao có thể chết liền chết!

      "Dương phu nhân va chạm với Diệp lương đệ, bị Diệp lương đệ báo lên Thái Tử phi nương nương, sau này hình như lại va chạm với Thái Tử phi nương nương, bị kéo ra ngoài đánh, chịu nổi nên..."

      Lúc này Thược Dược khôi phục lại chút thần chí, còn có vài phần trật tự từng lời ra.

      Nhưng mà trong đầu Như Ý kêu loạn, Sắc Vi an ủi nàng, nàng cũng nghe thấy, trong đầu loạn thành đoàn. Ngoài miệng hỏi: "Nàng va chạm như thế nào với Diệp lương đệ và Thái Tử phi nương nương..."

      "Nô tỳ biết." Biểu tình Thược Dược cũng là sắp khóc.

      lâu, Như Ý mới làm cho mình khôi phục, cực lực khống chế mình, dùng thanh bình tĩnh : "Nước sắp nguội, các ngươi nhanh hầu hạ ta tắm rửa xong !"

      Thậm chí nàng còn biết kế tiếp mình mặc y phục như thế nào, lần nữa về giường nằm.

      Màn buông xuống, Như Ý lại khống chế được tâm tình của mình, gắt gao che miệng, dùng chăn che đầu lại. Nàng rất sợ, cả người run run.

      Ngày hôm qua người tinh thần sáng láng chuyện với nàng, chết liền chết, hơn nữa còn là bị trượng đánh chết. Nàng biết đây là cái thế giới coi mạng người như cỏ rác, nhưng mà tâm lý, vẫn là chịu nổi.

      Nàng nghĩ đến lúc mình ở đại, nàng có đồng nghiệp, dấu diếm mình mắc bệnh nan y, thẳng đến khi cấp cứu ở bệnh viện tin tức mới truyền ra. Kết quả ngày sau vị đồng nghiệp kia liền tạ thế. Cho dù Như Ý và vị đồng nghiệp này thân, cũng chưa từng chuyện, cũng biết vị đồng nghiệp này sinh bệnh mười mấy năm, chết ngược lại là giải thoát, nhưng nàng cũng sinh đau lòng nhiều ngày.

      Vị đồng nghiệp này giống nàng đều là con , chết , tại lễ tang nàng nhìn thấy cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh khóc ngã xuống đất, nàng mới hiểu được đây là loại cảm giác thỏ chết cáo khóc, khi đó nàng nhịn được tưởng tượng, nếu ngày nào đó nàng gặp phải bất hạnh, cha mẹ nàng khổ sở như thế nào.

      Sau này nàng chết rồi, nhưng nàng lại kịp khổ sở, cuộc sống áp bách nàng thu lại cảm xúc bi thương. Mà giờ khắc này Dương Xuân Mai chết, càng làm cho nàng có loại cảm giác môi hở răng lạnh.

      Tại sao Dương Xuân Mai chết! Chỉ là va chạm nho sao?

      Căn bản Như Ý tin, nàng nghĩ tới trong khoảng thời gian này, Thược Dược và Sắc Vi chuyện với nàng, lại nhớ đến thần sắc Dương Xuân Mai tới đây khoe khoang, trong thời gian nửa tháng nàng sinh bệnh, Thái Tử sủng hạnh nữ nhân, trừ hai vị thị thiếp đạo cùng nàng tiến Đông cung, chính là Thái Tử phi và vài vị tiểu chủ, ngoài ra, còn có hai đêm là ở chỗ Dương Xuân Mai...

      Như Ý biết Dương Xuân Mai chết là vì được sủng ái mà kiêu ngạo, hay là hai người đều có, nhưng nàng càng sâu sắc cảm nhận được thân phận các nàng hèn mọn, các nàng giống như lục bình có điểm tựa, thân phận cung nữ là cái gì căn bản đều có thể ban chết!
      Layla06, amandatruc, heartheart78822 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :