1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh kiều thê vô địch - Mị Dạ Thuỷ Thảo (40/242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 22: Vấn đề người đại diện.

      Hai người Lạc Học Tâm cùng Lạc U quyết định kịch bản, bắt đầu thảo luận vấn đề phân phối nhân viên.

      “Tiểu U con đối với người đại diện và trợ lý có cầu gì ?” Ở thế giới giải trí, người đại diện tốt tương đối khá quan trọng, kỳ thực Lạc Học Tâm chọn ra mấy người thích hợp, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của Lạc U.

      Nghe được câu hỏi của út, ánh mắt Lạc U sáng lên, trong đầu khỏi ra khuôn mặt lý tính (sống bằng lý trí) rành nghề, chỉ có điều tại người đàn ông đó vẫn chưa nổi danh có thể tùy ý đến nước ra tên, nếu như ký ức có lầm, lúc này người đàn ông đó chỉ là tiểu trợ lý mới vào nghề được bao lâu.

      út, con muốn tự mình chọn người đại diện và trợ lý, dù sao cũng là người ở bên cạnh con, thận trọng chút mới phải.”

      “Như vậy cũng được để người đưa tới tư liệu người đại diện và trợ lý thích hợp cho con chọn, con coi trọng ai an bài cho con.”

      “Tư liệu là phải xem, nhưng con cũng muốn kiểm tra chút, xem người , mới cảm thấy thích hợp hay thích hợp.” Lạc U nghĩ người đàn ông vẫn còn là tiểu trợ lý kia phỏng chừng rất khó nằm trong danh sách này, hẳn là nhìn tư liệu cũng vô dụng thôi.

      “Tiểu U muốn nhìn người ? Điều này cũng khó, lúc cuối năm vừa vặn công ty muốn tổ chức bữa tiệc mừng ngày thành lập, xem như là an ủi toàn thể nhân viên trong công ty lao động khổ cực năm qua, trong thời gian này bất luận là người đại diện hay minh tinh đều tham gia, Tiểu U có thể đến xem để lựa chọn, nếu như vừa ý người trong công ty, cũng có thể lấy tư liệu người đại diện của những công ty khác cho con, chỉ cần là Tiểu U muốn, nhất định đưa đến trước mặt con.” Lạc Học Tâm rất là quả quyết , có điều cũng là , ở trong thế giới giải trí tìm kiếm người đại diện, đối với đây phải là vấn đề khó.

      “Hì hì, vậy con cảm ơn trước, đến lúc đó con nhất định tham gia.” Lạc U cũng rất tò mò, người đại diện theo mình năm, sáu năm bộ dáng ngây ngô ban đầu có thể rất thú vị hay .

      Lúc Lạc U ở thế giới giải trí từng có ba người đại diện, hai người lúc đầu cũng quá thích hợp, mãi cho đến khi xuất người đại diện thứ ba, nghiệp diễn xuất Lạc U mới chính thức đến đỉnh cao, đồng thời người đại diện này theo Lạc U phấn đấu năm, sáu năm, cũng là trong những người Lạc U tương đối tin cậy, sau đó lúc Lạc U xảy ra chuyện, người đại diện này cũng dùng toàn lực giúp ngăn cản những loại scandal thiết thực, nhưng sức mạnh của người đại diện làm sao có khả năng chống lại các đại thế gia đây, làm cũng như muối bỏ biển mà thôi, cuối cùng bất đắc dĩ rút khỏi thế giới giải trí, rời nước biết tung tích.

      Trong lòng Lạc U cũng có chút cảm ơn người đại diện này, hơn nữa thực lực của người đại diện này rất cao, ở trong phạm vi bình thường thẳng đến rất tốt bảo vệ , ánh mắt độc đáo săn sóc tỉ mỉ, thủ đoạn mạnh mẽ vì ngăn cản ít phiền phức, tại nếu quyết định bước vào thế giới giải trí lần nữa, người đại diện này tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, cho dù vào lúc này, khả năng chỉ là người đại diện trưởng thành ở bước đầu, nhưng Lạc U cũng đồng ý giúp trưởng thành, đây cũng là cách mà cảm ơn .

      “Đến lúc đó con và Tiểu Thần hãy cũng tham gia, cũng để cho nó quan sát, có hài lòng cho , thực rất chờ mong nhìn thấy dáng vẻ ảnh hậu ảnh đế của các con.” Lạc Học Tâm cảm khái .

      ngày như vậy, hãy yên tâm.” Ánh mắt của Lạc U lay động, xưng hô ảnh hậu như vậy làm cho nhớ tới rất nhiều, từng dựa vào nỗ lực và thực lực của chính mình nhận được xưng hô như thế, tại làm lại đời, xưng hô như vậy sớm phải là mục tiêu theo đuổi, nhiều nhất cũng chỉ là độ cao mà ắt phải đạt tới mà thôi.

      Buổi chiều ngày thứ hai, Lạc U nhận được hai bản tư liệu, cái là Lạc đưa đến có đề cập tới danh sách người đại diện và trợ lý, Lạc U nhìn lần, quả nhiên tìm được cái tên trong ký ức, mà cái khác chính là ghi chép mà mẹ đưa tới, đó là ít tâm đắc và kinh nghiệm của Tô khi ở trong thế giới giải trí nhiều năm, Tô biết con của mình cũng muốn vào thế giới giải trí hỗn loạn, sớm chỉnh lý bản tài liệu này, mặc dù bà là người mẹ bận rộn có cách nào ở bên cạnh chăm sóc con , thế nhưng bà đối với Lạc U chính là thương hết.

      Hai bản tư liệu này đều rất quen thuộc với Lạc U, kiếp trước cũng từng nhận được tư liệu tương tự, lòng tin trong đó giúp được lợi vô cùng, nhưng làm cảm thấy quý giá nhất chính là ủng hộ và thương của người nhà.

      Kiếp trước đương nhiên Lạc U tiếp thu được số chuyện, mà đời này, học được cảm ơn.

      Hạ tuần (tương đương từ ngày 21 đến ngày 30) giữa tháng, cuộc thi cuối kỳ trường học kết thúc, chủ nhiệm lớp đặc biệt gọi cho Lạc U cuộc điện thoại, thông báo cần lo lắng cuộc thi, chỉ cần để ý chuyên tâm nghỉ ngơi, vấn đề cuộc thi giúp giải quyết, mà đối với thái độ vô cùng hữu hảo của chủ nhiệm lớp, Lạc U bày tỏ cảm ơn.
      Cúp điện thoại, Lạc U bán tháo hai cổ phiếu đoản tuyến (1), vào ra lợi nhuận hơn hai mươi vạn, con số như vậy đối với có cảm giác như muối bỏ biển, ăn bữa cơm đều có thể tiêu phí rất nhiều tiền, dù sao cũng là tự kiếm lời, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút cảm giác thành công.

      (1) “Cổ phiếu đoản tuyến”: Thông thường chỉ tuần hoặc hai tuần, người đầu tư cổ phiếu chỉ muốn kiếm được lợi nhuận trong thời gian ngắn, mà quan tâm tình huống căn bản của cổ phiếu, chủ yếu dựa vào kỹ thuật phân tích biểu đồ.

      Lạc U chưa trưởng thành, nhưng Lạc gia quản lý cũng hết sức rộng rãi, đặc biệt là giúp đỡ vật chất, mỗi tháng tiền tiêu vặt của Lạc U đến mấy trăm ngàn, cái này cũng chưa tính ăn, mặc, ở, lại, mà tại sao cổ (2) chính là dùng tiền tiêu vặt mà tích luỹ, bốn năm trăm vạn đều đầu tư vào thị trường chứng khoán, cũng giúp kiếm lời hơn vạn.

      (2) “Sao cổ”: Chính là hoạt động mua bán cổ phiếu, thông qua thị trường chứng khoán mua vào bán ra giá cổ phiếu sai biệt để thu lợi nhuận.

      Lạc U tính toán tài sản của mình, nghe được thanh chuông cửa vang lên, sau đó lâu nhìn thấy thím Ngọc vào, dò hỏi: “Hình như là bạn học của tiểu thư, tên là Trịnh Nghị Phong, tiểu thư có muốn gặp ?”

      Thím Ngọc do dự tính tình của Lạc U khó định, cũng dám đưa người vào, theo lý mà căn hộ này tồn tại tương đối bí , ngoại trừ Lạc U mang Diệp Vẫn Thần tới, người bên ngoài ai biết.

      gặp.” Ba chữ Trịnh Nghị Phong làm cho Lạc U thực căm ghét, đây là nhà của , tuyệt đối cho phép người đàn ông đáng ghét này vào đây, khí hô hấp của ô uế, ai cũng đền được!

      Thím Ngọc rất kinh ngạc cũng rất khó xử, nhưng vẫn vâng theo mệnh lệnh của Lạc U, mà Trịnh Nghị Phong bị chặn ngoài cửa có cách nào khống chế sắc mặt thay đổi, thông qua quan hệ trong nhà mới tìm được chỗ ở này của Lạc U, tân tân khổ sở đến nhưng cửa cũng vào được, lạnh nhạt như vậy làm cho đại thiếu gia như chịu nổi!

      Sau khi tức giận Trịnh Nghị Phong cũng hơi nghi hoặc chút, tuy rằng trước đây thái độ của Lạc U đối với lạnh nóng, nhưng cũng có tình người như tại, dường như ưa mình vậy, làm cho tình tình dũ toả dũ dũng (3) của bị đả kích ngốc đầu lên được, nếu như phải gia tộc sắp xếp, cũng muốn đến gần lạnh như băng này, đường đường là đại thiếu gia lúc nào chịu loại đãi ngộ như vậy, đơn giản chính là biết điều!

      (3) “Dũ toả dũ dũng”: Người Trung Quốc từ xưa đến nay khi gặp khó khăn, áp lực ở trước mắt, nhất trí đoàn kết, cố gắng khắc phục khó khăn.
      Phong Vũ Yên, ly sắc, thuyt2 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 23: Tiểu trung khuyển.

      Cuối tháng, hai ngày trước khi tiệc mừng cuối năm thành lập công ty giải trí Tâm Tinh, Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần tới bệnh viện, định kỳ gỡ thạch cao ra.

      tới thời gian tháng, khi Lạc U lần thứ hai nhìn thấy Diệp Vẫn Thần, cảm giác rất ràng biến hoá của Diệp Vẫn Thần, nếu như huấn luyện trước Diệp Vẫn Thần còn có ngây ngô thuộc về tuổi mười bảy, như vậy trải qua huấn luyện ngắn ngủi này, ngây ngô đó cũng biến mất còn tăm hơi, giống như người đàn ông bước ra từ bóng đêm, tràn ngập sức quyến rũ trầm ổn nội liễm giống nhau.

      Lạc U có thể cảm giác rệt người Diệp Vẫn Thần giấu mùi máu tanh, tuy rằng biết Diệp Vẫn Thần nhận huấn luyện ra sao, nhưng hiển nhiên cường độ huấn luyện này rất mạnh, cả người Diệp Vẫn Thần dường như cao lên ít, khí thế ác liệt giống như thằng nhóc.

      Chỉ là Lạc U vẫn chưa thưởng thức đủ biến hóa của Diệp Vẫn Thần Diệp Vẫn Thần đến gần Lạc U lại lần nữa khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, ôn hòa yên tĩnh ngoan ngoãn, có bất kỳ nguy hiểm, ánh mắt nhìn Lạc U tràn ngập ái mộ và lưu luyến, dường như ngay lập tức từ đế vương hắc ám sát phạt thiết huyết trở thành chú chó sủng vật dịu dàng ngoan ngoãn giữ nhà, làm cho Lạc U nhịn được chớp mắt cái, sau đó lại chớp thêm cái nữa.

      Đây là trình diễn thay đổi sắc mặt à? Lạc U nghĩ thầm trong lòng , mặt biểu lộ ý cười, người đàn ông này làm cho cảm thấy kinh ngạc, nhưng càng nhiều là thoả mãn và vui sướng, thích bộ dáng này của Diệp Vẫn Thần.

      Trong bệnh viện, thạch cao đùi Lạc U tháo xuống, lộ ra chân trắng nõn tinh tế của , tuy rằng tình trạng vết thương khôi phục rất tốt, nhưng muốn bước cần phải tu dưỡng hai tháng, Diệp Vẫn Thần tỉ mỉ hỏi thăm bác sĩ rất nhiều khoản cần thiết phải chú ý, mới thận trọng đẩy Lạc U trở về nhà.

      Diệp Vẫn Thần ôm Lạc U đặt giường, thím Ngọc lưu lại gian tri kỉ cho hai người bọn họ, Diệp Vẫn Thần tới bên cạnh Lạc U, chậm rãi quỳ xuống, hai tay nắm chặt tay phải của Lạc U, sau đó đặt đầu tay phải của Lạc U, nửa nằm ở mép giường.

      " được để bị thương nữa, nhìn thấy em bị thương, tôi đau khổ." Giọng Diệp Vẫn Thần buồn buồn vang lên, như là thỉnh cầu, vừa giống như làm nũng.

      Lạc U có loại kích động muốn xoa đầu Diệp Vẫn Thần, nghĩ như thế, rồi cũng làm như vậy, đưa tay từ dưới não của Diệp Vẫn Thần rút ra, mạnh mẽ xoa xoa đầu Diệp Vẫn Thần.

      "Dáng vẻ của lúc này thấy thế nào cũng giống như con cún con làm nũng vậy, , đúng, hẳn là con chó lớn mới đúng." Lạc U trêu ghẹo , người đàn ông này chỉ có tâm tư là trung khuyển, có vẻ như cử chỉ cũng trở nên rất giống, làm cho cảm thấy đáng chịu được.

      Vẻ mặt Diệp Vẫn Thần cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng lập tức cả gương mặt tuấn tú lại đỏ lên, ấp úng ra lời, chẳng qua là đầu lại lần nữa chôn cạnh Lạc U, muốn để cho dáng vẻ luống cuống của mình bị Lạc U nhìn thấy.

      Ở Lạc U trước mặt, hành vi và tâm tư Diệp Vẫn Thần đều đơn thuần như vậy, mỗi cái phản ứng đều thẳng thắn đáng .

      "Xấu hổ à?" gặp cảm thấy, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy Diệp Vẫn Thần, Lạc U phát mình có chút nhớ , hơn nữa biết bắt đầu từ lúc nào, muốn rời xa Diệp Vẫn Thần, đồng thời cũng bắt đầu thích cảm giác lưu luyến của .

      "Tiểu U, ..." Diệp Vẫn Thần muốn giải thích, lại bị Lạc U cắt ngang lời .

      " phải muốn tôi là nữ vương của sao, đổi loại xưng hô nghe thử." Giọng Lạc U nhàng, dường như vô cùng tùy ý.

      Diệp Vẫn Thần có chút mê hoặc, suy nghĩ chút thăm dò kêu: "Nữ vương?" Tuy rằng trong lòng xem Lạc U là nữ vương của , nhưng gọi như vậy có cảm giác kỳ quái.

      Lạc U lắc lắc đầu, dường như hài lòng lắm đối với xưng hô này, trong ánh mắt chợt vệt ánh sáng u ám, giọng thấp hai độ mang theo cảm giác giống như mê hoặc : "Tôi là nữ vương của , vậy cũng là chủ nhân của , gọi chủ nhân cũng được?"

      biết tại sao, vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng giống như trung khuyển của Diệp Vẫn Thần, nghĩ đến xưng hô này.

      Diệp Vẫn Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lạc U, Lạc U cũng lời nào, chỉ là đối diện với Diệp Vẫn Thần, ôn nhu mà kiên trì, rồi lại mang theo loại cường thế thuộc về nữ vương, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần ngớ ra, trong nháy mắt chìm đắm trong hơi thở của Lạc U.

      "Chủ, chủ nhân." Tim Diệp Vẫn Thần đập thình thịch, hai chữ này làm cho mẩn cảm, trong chớp mắt gọi ra, thậm chí cảm giác được trong thân thể mình có phản ứng nên có.

      Xấu hổ cúi đầu, Diệp Vẫn Thần hơi khom lưng, tận lực che giấu lúng túng của mình, muốn bởi vì chuyện này mà bị Lạc U căm ghét, Lạc U biết có phản ứng như thế, nhất định lần nữa xua đuổi ! Nghĩ tới đây, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần lạnh lẽo, kết quả như vậy để Diệp Vẫn Thần cảm thấy hoảng sợ, tuyệt đối để chuyện như vậy lại xảy ra!

      Sau phút, , đau đớn kịch liệt truyền đến, Diệp Vẫn Thần mạnh mẽ cắn đầu lưỡi của mình, mùi vị tanh mặn truyền đến, trong miệng đau nhức đè nén thân thể mẩn cảm, trong lòng Diệp Vẫn Thần lặng lẽ thở phào nhõm, đây đối với chính là loại giày vò ngọt ngào, hưng phấn ** cùng thể áp chế **, chờ mong, rồi nhất định phải ngột ngạt.

      Sắc mặt Diệp Vẫn Thần nháy mắt hồng rồi trắng, Lạc U đều nhìn ở trong mắt, động tác hơi khom lưng của cũng có tránh được chú ý của Lạc U, điều này làm cho Lạc U rất là lòng suy nghĩ chút, sau đó nghĩ đến loại khả năng nào đó, có chút quá chắc chắn hỏi: ", bởi vì loại hành động này mà xuất phản ứng?"
      Cách dùng từ dùng câu của Lạc U rất văn nhã, nhưng thực tế vấn đề này lại trực tiếp quá đáng, hơn nữa còn tinh chuẩn quá đáng!

      Sắc mặt Diệp Vẫn Thần lần nữa thay đổi, vẻ mặt trắng xám lại lộ hoảng sợ, lo lắng muốn giải thích: ", ..."

      Diệp Vẫn Thần muốn " có", nhưng hiển nhiên phải thực, mà lời dối lại ra được, chỉ có thể kinh hoảng nhìn Lạc U.

      Trong lòng Lạc U thở dài tiếng, người đàn ông này sợ hãi mình như thế, cũng bởi vì nguyên nhân quá mức quan tâm .

      "Tại sao tiếp, tôi nghe đấy." Qua mấy ngày nay Lạc U cũng xem xét ít sách vở và bệnh án về phương diện tâm lý, đặc biệt là phương diện có liên quan đến trạng thái tâm tư tiểu M của Diệp Vẫn Thần, cho nên khi nãy nhìn thấy loại phản ứng kia của Diệp Vẫn Thần mới có thể đoán được ít.

      Qua nhiều nghiên cứu, Lạc U cũng rút ra được chút kết luận, có thể , ở trong lòng người đàn ông này, mình chính là tất cả của , là chúa tể của , thậm chí có thể hoàn toàn điều khiển số mệnh của , bởi vì hoàn toàn thần phục , từ trong tâm đến thân thể, căn bản có bất kỳ chống cự, chỉ có ràng buộc, trái lại là loại ân thưởng, mỗi cầu của với , đều cảm nhận được cảm giác về tồn tại của mình, có thể , nếu như muốn vui sướng, như vậy lấy thân phận chủ nhân cầu , loại tư thái cao cao tại thượng cường thế kia, chính là thể mẩn cảm chống cự, chỉ cần đụng vào, hưng phấn, bất kể là tinh thần hay thân thể!

      muốn vui vẻ, vui vẻ, muốn đau khổ, đau khổ, ở lúc Diệp Vẫn Thần nhận định Lạc U, tất cả những thứ này cũng định trước.
      Phong Vũ Yên, ly sắc, thuyt2 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 24: Tiểu U, cảm ơn em.

      "Xin lỗi, tôi bảo đảm, lặp lại lần nữa." Diệp Vẫn Thần cách nào dối, nhưng có thể bảo đảm, lần sau lúc xảy ra chuyện này, nhất định phản ứng lại đầu tiên, cho dù là cắn đầu lưỡi của mình, cũng tuyệt đối để Lạc U nhìn tới làm chán ghét.

      thể trách thái độ phản ứng kịch liệt và thận trọng như thế của Diệp Vẫn Thần, quả thực tình cảnh phát sinh trong rừng cây từ lâu mang đến hậu quả khắc sâu trong lòng Diệp Vẫn Thần, loại khủng hoảng và sợ hãi kia cũng khiến Diệp Vẫn Thần e ngại thôi, sợ lần nữa lại bị Lạc U xua đuổi, lại giống như con khuyển nuôi trong nhà bị chủ nhân vứt bỏ, mùi vị đó làm người tuyệt vọng.

      Lúc Diệp Vẫn Thần mở miệng lúc chuyện tơ máu màu đỏ quanh quẩn ở hàm răng trắng như tuyết, Lạc U nhìn thấy, khẽ cau mày, đưa tay ngẩng cằm Diệp Vẫn Thần, giọng có chút kiềm nén hỏi: "Máu trong miệng là xảy ra chuyện gì?"

      Vấn đề chuyển đổi quá nhanh để Diệp Vẫn Thần phản ứng kịp, nhưng nghĩ tới nguyên nhân lại biết nên trả lời như thế nào, lẽ nào để là vì ức chế cảm giác hưng phấn của mình cho nên cắn đầu lưỡi của mình à?

      Diệp Vẫn Thần , nhưng mặt được tự nhiên cũng làm Lạc U ràng, trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ, người đàn ông này làm sao lại biết quý bản thân như vậy, xuống tay với bản thân lại tàn nhẫn như thế.

      Tâm tình Lạc U tốt, động tác cũng trở nên ôn nhu, bất kể là ở quá khứ hay tại, kỳ thực cũng thể xem như là người tính tình tốt, kiêu ngạo và tùy hứng ở trong xương, người đời thường giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dưới bề ngoài lạnh nhạt tao nhã, giấu chính là loại cường thế cố chấp thậm chí hơi cá tính nóng nảy!

      Người đàn ông này nếu biết quý bản thân, như vậy nên chịu ít giáo huấn.

      Ngón tay của Lạc U thô lỗ luồn vào trong cổ họng Diệp Vẫn Thần, mạnh mẽ khuấy lên, dường như là muốn tìm đường vết thương biết ở nơi nào, rốt cục đụng đến vết thương Diệp Vẫn Thần trong nháy mắt phản ứng lại, kinh ngạc né tránh về phía sau.
      "Ai cho phép trốn? Lại đây, cút ra ngoài." Trong tính cách của Lạc U bộc lộ tia bạo ngược chút nào giấu, tuy rằng giọng lạnh lẽo, cảm giác giống như ngư lôi lúc nào cũng có thể nhen lửa.

      Diệp Vẫn Thần hai lời liền đến, lúc này vẫn quỳ mặt đất, hơi cúi đầu, sắc mặt hơi bối rối, nhưng vẫn là tư thế thần phục.

      "Tới chút nữa." Trong giọng lạnh lẽo của Lạc U tựa như kiềm nén cái gì đó, ánh mắt nhìn Diệp Vẫn Thần vô cùng sáng tỏ.

      Diệp Vẫn Thần vì sao nhưng vẫn nghe lời lại gần hơn, ở phút tiếp theo sau đó, chỉ thấy bóng người lóe lên, môi của cảm nhận được lạnh lẽo, môi lưỡi thơm mềm chui vào trong miệng , có bất kỳ mùi vị ám muội, đảo lộn thô bạo, như là cố ý tìm kiếm vết thương của .

      Đây tuyệt đối phải nụ hôn ngọt ngào, giống như trừng phạt ác ý, Diệp Vẫn Thần có thể cảm nhận được giữa môi lưỡi truyền đến đau nhói, vết thương của bị Lạc U liếm, thế nhưng đau nhói như vậy cũng cách nào chiếm được chú ý của , chỉ có thể ngơ ngác quỳ ở đó, sững sờ nhìn Lạc U, gương mặt kinh ngạc, căn bản biết nên phản ứng ra sao.

      Lạc U trừng phạt mình , Diệp Vẫn Thần biết điều này, nhưng loại này trừng phạt cũng nên, dù sao, trừng phạt như vậy đối với , so với bất kỳ khen thưởng trong thiên hạ còn tốt hơn trăm lần, , hơn nghìn lần!

      Lúc Lạc U cảm giác được mùi máu tanh dứt ra lùi lại, gì, cũng giải thích gì, chỉ là dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Diệp Vẫn Thần, căn bản là thể dựa vào nét mặt của mà đoán được suy nghĩ.

      Lạc U suy nghĩ cái gì? Kỳ thực e rằng chính cũng biết, lúc nãy cũng chỉ là do kích động, nghĩ đến là làm, làm xong mới phản ứng được, mà làm đều làm xong, bất kể là bởi vì sao, Lạc U cũng thèm để ý, người đàn ông này có thể bốc lên tâm tình bất đồng của phải sao?

      "Tôi, em..." Diệp Vẫn Thần vẫn là dáng vẻ ngơ ngác, biết cái gì cho tốt.

      "Đây là trừng phạt, tôi có thể tha thứ có ** với tôi, nhưng thuộc về tôi, cho phép của tôi, cũng thể làm bị thương bản thân, hiểu chưa?" Lạc U vô cùng bá đạo, thực rất ghét cảm giác của mình khi Diệp Vẫn Thần bị thương, nó làm cho cảm thấy rất thoải mái.

      "Trừng phạt?" Diệp Vẫn Thần ngơ ngác lặp lại, trong đầu tất cả đều là nghi vấn, trừng phạt như vậy có thể quá chân hay ? Diệp Vẫn Thần muốn hỏi, nhưng nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Lạc U, nghi vấn nuốt trở vào, trực giác cho , vấn đề này vẫn nên hỏi, nếu Lạc U coi nó là trừng phạt, chính là trừng phạt, tuy rằng trừng phạt như vậy phạt đối với như là ban ân.

      "Tôi muốn lặp lại, lặp lặp lại chủ yếu là sao." Lạc U cũng phải người ngốc, tâm tư Diệp Vẫn Thần chưa hẳn biết, lời này của đúng là thẹn quá thành giận.

      Kỳ thực Lạc U hơi xấu hổ, tuy rằng kiếp trước là vợ chồng chưa cưới với Trịnh Nghị Phong, nhưng thực tế hai người đều gắn bó, chưa bao giờ thích Trịnh Nghị Phong, vì bệnh thích sạch căn bản muốn tiếp xúc với Trịnh Nghị Phong, sở dĩ đáp ứng cầu hôn cũng bởi vì gia đình, mà ngoại trừ Trịnh Nghị Phong, những người đàn ông khác càng lọt mắt , cho nên, vừa mới trước đó, hôn hơi thô lỗ, hoàn toàn hổ là nụ hôn đầu của Lạc U.

      " phải." Diệp Vẫn Thần lắc đầu nghiêm túc trả lời.

      Lạc U nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Vẫn Thần, chớp mắt cái, nhịn được vỗ cái, trực tiếp vỗ đầu Diệp Vẫn Thần, luôn biết người đàn ông này ở trước mặt giống, có cần thiết ngốc bẩm sinh như vậy , lẽ nào chuyện cười nghe hiểu sao? Quả thực chính là tức chết !

      Lạc U hơi ngạo kiều, ngốc bẩm sinh Diệp Vẫn Thần thực là làm cho được gì, hơn nữa trong lòng có cảm giác ngượng ngùng cả người cũng muốn chuyện, vén chăn lên nằm ở giường, trực tiếp nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

      Mắt thấy lòng phiền, cũng tính toán với người đàn ông ngốc này.

      Diệp Vẫn Thần nhìn Lạc U quay lưng lại với mình, vẻ mặt mờ mịt, kích thích trước đó thực là hơi lớn, ở vấn đề thế này đầu óc thông minh của có vẻ hơi trì độn, bây giờ thần trí còn mơ màng, chẳng qua nếu nghĩ hiểu nên nghĩ nữa, nụ hôn kia, bất kể là trừng phạt hay khen thưởng, đối với cũng là hồi ức quý giá cần phải cất kỹ.

      Tiểu U, cảm ơn em đồng ý tiếp nhận tôi lần nữa, cảm ơn em tiếp nhận tâm lý vặn vẹo như vậy của tôi, càng cảm ơn em cho phép tôi tới gần, có thể tôi đần độn biết làm sao để em hài lòng, có thể tôi ngu xuẩn hiểu ý của em, có thể em đối với tôi tất cả đều là trêu đùa, thế nhưng, tôi cam tâm tình nguyện tiếp thu tất cả những gì em ban tặng, hài lòng cũng được, thống khổ cũng được, chỉ cần là em cho tôi, đều là hồi ức quý giá nhất trong đời của tôi.
      Phong Vũ Yên, ly sắc, thuyt2 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25: Yến tiệc hằng năm của Tâm Tinh.

      Bởi vì phải tham dự tiệc thành lập của công ty giải trí Tâm Tinh, Diệp Vẫn Thần tạm thời ngừng huấn luyện ở Cổ Sát, Lạc U cũng chuẩn bị đơn giản chút, đây coi như là lần đầu tiên chân chính vào giới giải trí, bề ngoài vẻ vang thanh đẹp, bên trong lại rối loạn bẩn thỉu, quái lạ, mới mẻ, tràn ngập đủ loại cơ hội cùng mê hoặc, đêm thành danh có, đột nhiên rơi xuống đàn thần cũng có, mà , phải mang theo tự tin, vào nơi này, phải đạt đến độ cao so với kiếp trước càng cao hơn!

      Cuối tháng, cùng ngày tiệc rượu, Lạc U vẫn cách nào bước như cũ, Diệp Vẫn Thần mặc bộ âu phục màu đen thủ công kinh điển, y hệt tiểu thân sĩ bình thường đẩy Lạc U tiến vào hội trường, hôm nay Lạc U mặc bộ váy dài màu tím vừa cao quý lại tao nhã, tuy rằng ngồi xe lăn, nhưng vẫn lộ ra khí tức cao quý như công chúa và tia thần bí.

      Lạc U xuất cùng Diệp Vẫn Thần dẫn tới ít người chú ý, toàn bộ mấy trăm người trong bữa tiệc, các loại minh tinh đại bài, đủ loại người đại diện kim bài, mọi đạo diễn biên kịch, còn có vài chính khách (1) nổi tiếng được mời đến, mặc dù là tiệc thành lập hàng năm của công ty giải trí Tâm Tinh, nhưng thực tế cũng là nơi giao lưu tin tức, Lạc gia vốn là dự định cùng Lạc U đồng thời xuất , nhưng bị Lạc U trực tiếp từ chối, như vậy xuất của ắt phải dẫn đến càng nhiều chú ý, đây tuyệt đối phải điều muốn, mà thân phận xuất ở đây cũng rất đơn giản, tân nghệ sĩ ký kết với công ty giải trí Tâm Tinh, quay quảng cáo, chỉ đến thế mà thôi.

      (1) "Chính khách": Người trong giới chính trị.

      Cho nên, tuy rằng ngoại hình và tạo hình của Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần đều dẫn tới ít người chú ý, nhưng gây ra náo động gì, tuy là có phần người cũng thảo luận nguyên nhân bọn họ xuất ở đây, nhưng chú ý rất nhanh dời chỗ khác.

      Diệp Vẫn Thần dưới chỉ thị của Lạc U đẩy vào góc hẻo lánh tương đối yên tĩnh, ở đó chỉ ngồi ba người xem ra là tiểu trợ lý an tĩnh, trường hợp này bản thân bọn họ cũng có chuyện gì, trốn ở nơi nổi bật ăn chút gì đó, cũng coi như là giết thời gian.

      Lúc Diệp Vẫn Thần đẩy Lạc U tới ba người kia cũng ngẩng đầu lên nhìn về bọn họ, ánh mắt xem kỹ rất ràng, chỉ có điều trong đó hai người là mê hoặc, người lúc nghi vấn qua biểu lộ sáng tỏ, như là xác nhận thân phận của bọn họ.

      Mà lúc này ánh mắt Lạc U cũng vô tình hay cố ý rơi thân người đàn ông biểu lộ ánh mắt sáng tỏ kia, cảm giác quen thuộc tự nhiên mà sinh ra, lông mày hơi hẹp dài, sống mũi gầy, môi mỏng khẽ mím, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đeo gọng kính mắt màu bạc, lộ ra lý trí và ngây ngô, như bay về hướng dương, vẫn còn chưa tới giờ phút tới rực rỡ nhất, nhưng lại khiến người ta chờ mong.

      Lý Ngang Vũ, người đại diện kiếp trước theo mình đến sáu năm, người khôn khéo lý tính, có thủ đoạn có năng lực của người đại diện, mà đời này, cũng vẫn là ứng cử viên người đại diện mà mình vừa ý, tuy rằng người đàn ông này chưa đạt đến độ cao như kiếp trước gặp phải, thế nhưng vội vã, có đủ thời gian và năng lực để bồi dưỡng trưởng thành.

      Trong lòng Lạc U có kết luận, nhưng thực tế cũng chỉ là thoáng nhìn phớt lờ, bất kỳ động tác dư thừa nào đều có.

      Diệp Vẫn Thần lấy hai ly sô đa, ly cho Lạc U, ly cho mình, nhàng uống hớp, đứng phía sau Lạc U, cũng có trò chuyện nhiều cùng Lạc U, đáng nhẽ làm cho người ta cảm thấy hơi quái dị, nhưng thực tế có loại mùi vị hài hòa ra được, hình như tất cả vốn chính là như vậy.

      Yến tiệc bắt đầu, siêu sao thiên vương, ảnh đế ảnh hậu, sau vương ca dồn dập ra trận, danh đạo danh biên gì đều sôi nổi biểu , toàn bộ hội trường đều là ánh sao chói mắt, Lạc gia mặc bộ váy dài màu đỏ, qua lại ở trong hội trường, khí thế nữ vương quanh thân vững vàng áp chế lại những nhân vật cấp thiên vương kia, mà phàm là ngang qua chỗ nào, mọi người càng kính cẩn chào hỏi, có thể thấy được địa vị của Lạc Học Tâm ở trong giới giải trí cao ra sao.

      Lạc U vẫn ở bên lẳng lặng nhìn tình cảnh này, kiếp trước có hai người tính là thần tượng của thần tượng, là mẹ của mình, nhân vật cấp thiên hậu tránh bóng, từng vang dội toàn bộ Châu Á, chính là ở Hollywood cũng nhất định có tiếng tăm, mà người khác chính là tiểu của mình, nhân vật cấp nữ vương với thủ đoạn cường thế, cái nhíu mày nụ cười đều lộ ra tự tin gì sánh kịp, sinh hoạt tự do phóng khoáng, cuộc sống độc lập quả quyết.

      Tuy sau đó Lạc U cũng đạt đến thậm chí là vượt qua độ cao của hai người này, nhưng thực tế từ tuổi thơ bắt đầu tôn sùng cách nào thay đổi, đời này lần thứ hai nhìn thấy khoảng cách gần như vậy, tâm trạng cũng ít nhiều cảm khái.
      Lạc U phát , sau khi sống lại dường như cảm xúc chính mình thay đổi rất nhiều, đây có phải là dấu hiệu già trước tuổi hay , thân thể mười lăm tuổi, tâm lý hai mươi lăm tuổi, kỳ thực cũng tính là già.

      Lúc Lạc U suy nghĩ tâm của bản thân, tiệc rượu bắt đầu khoảng dài, mà ngay lúc Lạc U cảm khái, người phụ nữ ăn mặc khá là khiêu gợi tới.
      "Ngang Vũ, lâu rồi gặp, cùng chyện phiếm chứ?" Giọng điệu nữ tinh (nữ minh tinh) nhìn như ngỏ lời mời bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Lý Ngang Vũ mang theo ý vị khiêu khích, phải ràng, lại bị Lạc U nhìn ở trong mắt.

      Lạc U cố gắng suy nghĩ chút, nhưng nghĩ được người phụ nữ này đến cùng là ai, nổi danh, dường như cũng chưa từng xuất trong cuộc sống của , trong lúc nhất thời làm được thân phận của người phụ nữ này, chỉ là mục đích của người phụ nữ này, Lạc U lại biết.

      Hoa rơi hữu ý, biết nước chảy có tình hay , Lạc U quét Lý Ngang Vũ chút, người đại diện này của rất có duyên với phụ nữ, ngờ cho dù tại trong tình trạng nổi danh, cũng có nữ tinh đồng ý tới gần, tuy rằng chỉ là nữ tinh hạng ba.

      "Chúng ta quen." Giọng lạnh lùng của Lý Ngang Vũ vang lên, trong xa cách mang theo từ chối ràng.

      Sắc mặt nữ tinh hơi khó coi, nhưng tối thiểu là diễn viên, rất nhanh khôi phục lại, mang theo ý tứ uy hiếp : "Là quen biết sao, xem ra Lý tiên sinh ở trong giới giải trí lăn lộn tốt, chỉ là tôi ra rất coi trọng năng lực của Lý tiên sinh, nếu như Lý tiên sinh đồng ý, có thể cân nhắc đến làm người đại diện của tôi, người đại diện của tôi vừa vặn kết hôn nên nghỉ việc, biết ý Lý tiên sinh như thế nào?"

      Nữ tinh nổi danh nhưng tối thiểu vẫn nữ tinh, có thể làm người đại diện của , cũng coi như là hoàn thành chuyển biến từ trợ lý thành người đại diện, chưa chắc phải là chuyện tốt, nhưng Lạc U có thể thập phần ràng từ đáy mắt của Lý Ngang Vũ nhìn thấy chán ghét, phỏng chừng người đại diện này cũng phải dễ làm như vậy, biết có phục vụ bồi giường hay , trong lòng Lạc U nghĩ .

      Chương 26: Người đại diện Lý Ngang Vũ.

      "Hà tiểu thư, xem như là rút ra khỏi giới giải trí, tôi cũng làm người đại diện của , tôi như vậy, ngài hiểu chưa?" Giọng điệu Lý Ngang Vũ đông lạnh, tuy rằng dùng kính ngữ, nhưng chút lưu tình.

      Lạc U cười khẽ, nghĩ, đây chính Lý Ngang Vũ, người nhìn như vô cùng lý trí, thực tế là người thà rằng chịu thiệt nhưng khom mình, muốn quy tắc ngầm với Lý Ngang Vũ? phải thể, nhưng trước mặt loại đẳng cấp này, hiển nhiên có hi vọng.

      Minh tinh được gọi là Hà tiểu thư tên là Hà Húc Ninh, nữ tinh, thoát (cởi đồ) thành danh, cuộc sống riêng rất phong phú, mà lúc này hiển nhiên chủ ý đánh lên Lý Ngang Vũ, dễ nhận thấy ý định mua món nợ Lý Ngang Vũ đều có.
      Mấy người xung quanh có thể nghe ràng ý tứ trong đó, kỳ thực chuyện như vậy ở thế giới giải trí xảy ra quá nhiều, mọi người nghe xong cũng coi như nghe, phảng phất là xem cuộc vui.

      "Được, có cá tính, tôi thích đàn ông có cá tính như vậy, Lý Ngang Vũ, hối hận hãy đến tìm tôi, tuy rằng tôi lăn lộn ở giới giải trí lâu, nhưng năng lực phong giết (1) tiểu trợ lý vẫn có." Hà Húc Ninh là minh tinh xinh đẹp, tác phong lớn mật cũng hiểu được cấm kỵ, nếu như trước mặt là người đàn ông cấp thiên vương gì đó, hoặc là kim quy tế (2), còn có thể do dự, nhưng tiểu trợ lý mà thôi, tin chính mình bắt được người đàn ông này!

      (1) "Phong giết": Chèn ép người ta vào đường cùng.(?)

      (2) "Kim quy tế": Chỉ thân phận cao quý của con rể, tiếng khen xuất phát từ bài thơ《 Vi hữu 》của đại thi nhân Lý Thương thời Đường. Ở đây ý người đàn ông có thân phận cao quý.

      "Xin cứ tự nhiên." Vẻ mặt chán ghét trong mắt Lý Ngang Vũ càng thêm dày đặc.
      Thân mình Hà Húc Ninh đong đưa rời , Lý Ngang Vũ hít sâu hơi xua cảm giác chán ghét trong lòng.

      "Ha ha ha, Ngang Vũ à, đúng là diễm phúc ít nha, nếu tôi chấp nhận, tháng ngày trợ lý có thể dễ nha." trợ lý bên cạnh Lý Ngang Vũ trêu ghẹo , giọng kia biết là ghen tỵ nhiều hơn, hay trào phúng nhiều hơn, thế giới này đều thiếu những kẻ bỏ đá xuống giếng, đương nhiên càng thiếu kẻ ăn ngồi rồi.

      " muốn , tôi ngăn cản ." Lý Ngang Vũ hề liếc mắt nhìn người đàn ông kia, tâm chán ghét chuyện như vậy, biết giới giải trí hỗn loạn, nhưng chuyện như vậy xảy ra ở người mình, vẫn làm căm ghét ngớt.

      Sau đó mấy người này lại rảnh rỗi hàn huyên gì đó, cũng hề e dè tồn tại của Lạc U và Diệp Vẫn Thần, chỉ là Lý Ngang Vũ có vẻ hơi mất tập trung, ánh mắt đều là vô tình hay cố ý nhìn về vị trí của Lạc U, hình như là suy tư cái gì đó.

      Hai người trợ lý còn lại hàn huyên lúc rồi rời khỏi góc hẻo lánh này, thừa cơ hội này ló mặt nhiều cũng là chuyện tốt, ai cam tâm tình nguyện muốn làm tiểu trợ lý, thế nhưng Lý Ngang Vũ lại , mà là đắn đo dùng từ với Lạc U: "Vị tiểu thư này, nếu như tôi nhớ lầm, tiểu thanh tân (tươi mát) quảng cáo bộ điện thoại di động kia chính là , rất hân hạnh được biết , đến đây, là đại biểu ký kết cùng công ty sao?"

      Lạc U cũng ngoài ý muốn người đàn ông này có thể nhận ra mình, trí nhớ người đàn ông này vẫn luôn tốt.
      "Lạc U, cũng rất hân hạnh được biết ." Lạc U cũng rất có lễ tự giới thiệu mình, nghĩ con cá chủ động mắc câu, há có đạo lý vui lòng nhận.

      "Vị này chính là?" Lý Ngang Vũ nhìn về Diệp Vẫn Thần bên hỏi.

      "Diệp Vẫn Thần." Nếu Lạc U đều đồng ý chào hỏi, như vậy coi như là muốn cũng phối hợp.

      "Ha ha, dáng vẻ hai vị xuất cùng nhau như là đôi kim đồng ngọc nữ, hai người đều là nghệ sĩ mới của công ty à? Lần này ánh mắt công ty rất tốt." Trong lời của Lý Ngang Vũ vô cùng ràng khen tặng, chỉ là lời là tự đáy lòng, bởi vì chính là cho rằng như thế.

      "Tôi cũng cảm thấy vậy." Lạc U thuận theo lời của Lý Ngang Vũ, thần thái kia tự tin ra được.

      Lý Ngang Vũ sửng sốt chút, biểu kinh ngạc đều kịp che giấu, tuy rằng tâm cảm thấy điều kiện hai người này tệ, nhưng bé này tự tin như vậy, là khiến người ta được gì!

      "Ha ha, Lạc tiểu thư thực rất có lòng tin, nghề giải trí này phải lăn lộn tốt như vậy." Lý Ngang Vũ biểu lộ cảm khái, kỳ thực ngày thường ngược lại có hình tượng hòa ái dễ gần như vậy, chỉ là lúc đối mặt với Lạc U, biết làm sao có loại cảm giác thân thiết, tuy rằng cảm thấy bé này dường như từ trong xương tản mát ra lạnh nhạt.

      Lạc U lời nào, chỉ là thẳng tắp nhìn Lý Ngang Vũ, dùng loại ánh mắt trong suốt phảng phất như nhìn thấu tất cả.

      Lý Ngang Vũ lại sửng sốt, hơi lúng túng cười cười, biết vì sao, luôn cảm thấy ở trước mặt bé này, chính mình dường như trong suốt vậy, ý đồ kia của mình hình như cũng bị đối phương nhận ra được.

      Lý Ngang Vũ bối rối, nhưng cũng hề từ bỏ ý định của mình, tin tưởng đời này có thứ gọi là kỳ ngộ, chỉ có nắm lấy chặt chẽ, hướng mới có khả năng thành công, mà lúc này cảm giác mình chính là gặp phải thời khắc như vậy.

      "Lạc tiểu thư, mạo muội hỏi câu, tìm người đại diện thích hợp phải ? Nếu như có thể, tôi muốn mao toại tự tiến (3) mình, tuy tôi chưa có kinh nghiệm làm người đại diện bao giờ, nhưng cũng làm trợ lý hơn năm, người đại diện nên làm cái gì nên làm như thế nào tôi đều ràng, nếu như tìm được người đại diện thích hợp, ngại cân nhắc tôi hồi." Kỳ thực Lý Ngang Vũ là người đàn ông khá kiêu ngạo, ra loại đưa tới cửa này dễ chịu, nhưng cuộc sống ở trước mặt, người kiêu ngạo cũng cần cúi đầu, có thể nghểnh đầu tiếp tục , quá ít quá ít.

      (3) "Mao toại tự tiến": Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn

      Lạc U gì, rất ràng cảm giác được dưới bề ngoài tao nhã của Lý Ngang Vũ là chật vật và lúng túng, điều này làm cho nhớ tới kiếp trước lúc mình bị scandal quấn quanh người, người đàn ông này dùng hết năng lực của chính mình muốn giúp làm sáng tỏ, vào lúc ấy vẻ mặt của người này cũng như thế, kiên cường tao nhã chống đỡ, bỏ xuống kiêu ngạo.

      "Vấn đề này tôi cảm thấy cũng cần cân nhắc." Ở lúc Lý Ngang Vũ dứt lời trong nháy mắt Lạc U mở miệng .

      Ánh mắt Lý Ngang Vũ vốn có chút mong đợi trong nháy mắt u ám, Lạc U trả lời chắc chắn hiển nhiên cho tin tức thể, chỉ là nghiêm túc ngẫm lại, Lạc U còn chưa xuất đạo trở thành phát ngôn viên của công ty lớn, thậm chí là tiểu hoả (tên hot?), tại bước vào thế giới giải trí, dựa vào khí chất và điều kiện của bản thân , công ty tự nhiên chọn người đại diện tốt, nơi nào đến phiên tiểu trợ lý như .

      Lý Ngang Vũ nghĩ thông suốt, tự giễu cười cười, chính mình vẫn quá nóng ruột, đủ trầm ổn, nên cố gắng tỉnh lại mới đúng.

      "Ha ha, là tôi quá nóng ruột, chỉ là cầu chúc Lạc tiểu thư có thể ở trong cái vòng đại hồng đại tử này, quấy rầy Lạc tiểu thư ở đây nghỉ ngơi, tôi..." Lý Ngang Vũ cũng oán Lạc U lựa chọn chính mình, cái này cũng là nhân chi thường tình (4), chỉ là để ngồi lại ở đây, cảm thấy hơi bối rối, cho nên vừa vừa đứng lên muốn cáo từ.

      (5) "Nhân chi thường tình": Việc thường ngày xảy ra.

      "Lý tiên sinh, liên quan đến hợp đồng với người đại diện, tôi để công ty đứng ra trao đổi với , hi vọng trong cuộc sống sau này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." Ở phút Lý Ngang Vũ muốn rời khỏi, giọng điệu Lạc U lạnh nhạt .

      Lý Ngang Vũ dừng bước, dại ra nhìn Lạc U, trong ánh mắt biểu lộ thể tin tưởng cùng kinh hỉ khó có thể áp chế.
      Phong Vũ Yên, ly sắc, thuyt2 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Editor: Tui trở lại và ăn hại hơn xưa hí hí (▰˘◡˘▰).

      Chương 27: Ký hợp đồng.

      " đồng ý để tôi làm người đại diện của ? phải hiểu giờ tôi chỉ là trợ lý mà thôi, yên tâm giao mình cho tôi?" Lý Ngang Vũ chắc chắn hỏi, nhưng sau khi kinh ngạc, lúc này vẻ mặt hiển nhiên lý trí như thường.

      Lạc U nhíu mày, hình như hài lòng với câu hỏi của Lý Ngang Vũ, cái gì gọi là yên tâm giao chính mình cho ? Nghe sao cũng phải mùi vị này.

      Lạc U thầm trong lòng, vẻ mặt Diệp Vẫn Thần quá lương thiện, ánh mắt sâu thẳm lướt qua Lý Ngang Vũ, làm Lý Ngang Vũ có loại cảm giác lạnh giá.

      "Lý tiên sinh có lòng tin với mình à?" Lạc U hỏi ngược lại.

      "Tự tin đương nhiên có, chỉ là.." Lý Ngang Vũ muốn giải thích, lại bị Lạc U lần thứ hai đánh gãy.

      "Có lòng tin là có năng lực, lời thừa thãi cần phải , theo tôi làm việc, hối hận." Kiên định và tự tin trong giọng Lạc U hiển nhiên nhiều hơn rất nhiều so với Lý Ngang Vũ, loại ngạo nghễ từ trong xương lộ ra, càng làm Lý Ngang Vũ thiếu hụt.

      Giờ phút này, Lý Ngang Vũ có loại ảo giác hết sức ràng, ở trước mặt căn bản phải người mới vừa gia nhập giới giải trí, giống như là nhân vật thiên hậu bước lên vương vị từ lâu.

      " biết Lạc tiểu thư tiếp nhận kế hoạch gì chưa? Thân thể của ngài?" Ánh mắt Lý Ngang Vũ lướt qua xe lăn, lời hỏi quan tâm.

      Lạc U nở nụ cười nhạt, hỏi ngược lại: "Kế hoạch kế tiếp của tôi phải do sắp xếp à?" Lý Ngang Vũ nhấc kính mắt lên, dường như nghiêm túc suy xét gì đó, trưng cầu : "Ý của Lạc tiểu thư là bắt đầu phát triển từ phương diện nào? Điện ảnh? Phim truyền hình? Hay nhạc? Nếu Lạc tiểu thư ký hợp đồng cùng công ty, vậy công ty cũng chuẩn bị kế hoạch vì Lạc tiểu thư, tuy rằng tôi muốn dựa vào cố gắng của mình vì kế hoạch của Lạc tiểu thư, nhưng năng lực có hạn, tạm thời cũng chỉ có thể trở thành người làm nền mà thôi."

      Lời này của Lý Ngang Vũ là thỉnh cầu thực , cũng phải tự hạ mình, mà là tự biết bản thân, vấn đề năng lực vẫn là thứ yếu, chủ yếu là giao thiệp, người trong giới giải trí tương đương loại tài nguyên quý giá, mà loại tài nguyên này bây giờ khiếm khuyết.

      Lạc U nhìn thấy dáng vẻ lòng của Lý Ngang Vũ, cũng đùa người đàn ông này nữa, thẳng: "Tôi và Vẫn Thần suy nghĩ tiếp nhận bộ phim, tuy rằng tại thị trường điện ảnh cổ trang rất ít, nhưng kịch bản tồi, nên cũng định diễn."

      "Hai người đều tham gia diễn, nhân vật định diễn ra sao? Biết đạo diễn là ai ? Còn có diễn viên gì tham gia?" Lý Ngang Vũ hơi hỏi vài vấn đề mấu chốt.
      " nên nóng lòng quá, xem trước kịch bản lại bàn luận, ngày mai ký kết hợp đồng rồi đưa cho tôi."

      Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Lạc U nhận được điện thoại của út, sau khi cáo từ Lý Ngang Vũ liền đến phòng khách quý của bữa tiệc.

      Nhìn đôi kim đồng ngọc nữ rời , vẻ mặt Lý Ngang Vũ kìm nén được nỗi hưng phấn, trực giác cho Lý Ngang Vũ biết, thân phận của hai người này nhất định đơn giản, tuyệt đối phải đứa trẻ người bình thường có thể nuôi, loại khí chất tao nhã ngạo nghễ, cho dù là người thiên vương thiên hậu của giới giải trí, cũng rất khó gặp.

      "Tiểu U, Tiểu Thần, cảm giác thế nào, tìm được người đại diện thích hợp chưa?" côLạc gia cảm thấy hứng thú hỏi.

      " có nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi cạnh con , Lý Ngang Vũ, để ta làm người đại diện của con ." Ở phòng tiệc, nhìn nhiều lần, tin nhìn thấy tồn tại của Lý Ngang Vũ.

      "Ha ha, quyết định của Tiểu U làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, tư liệu người kia điều tra, trợ lý mới vào nghề hơn năm, Tiểu U suy nghĩ thêm à?" Lạc gia hiển nhiên rất nghi vấn ánh mắt Lạc U, dưới cái nhìn của trợ lý này coi như là có tiềm lực phát triển, nhưng cũng đủ đặc sắc để Tiểu U coi trọng mới đúng.

      ", hãy giúp ta, con chọn người, chắc chắn để thất vọng."

      " như vậy, người này tự nhiên giúp con bồi dưỡng cẩn thận, Tiểu U, ngày mai cậu ta tới công ty ký hợp đồng à?"

      "Đương nhiên!"

      Ngày thứ hai, Lạc gia, Lạc U, Diệp Vẫn Thần và Lý Ngang Vũ đều ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty giải trí Tâm Tinh, vài hợp đồng đặt giữa mấy người, sau khi xem rồi ký tên của chính mình.

      "Tiểu U, trong đoàn người của con có thêm tên chủ tướng, tiếp theo phải tiếp tục cố gắng." nghệ sĩ có thể thành công phải là dựa vào chính mình thôi, mà là nỗ lực của tập thể, người đại diện tự nhiên được xem như là chủ tướng trong đội.
      "Con hiểu rồi." Lạc U tự tin gật gật đầu.

      Lý Ngang Vũ ở bên kỳ quái chuyển động nhìn hai người, luôn cảm thấy hai người quá mức thân thiết.

      Lạc U, Lạc Học Tâm, trong lòng Lý Ngang Vũ nhắc tới, là trùng hợp, hay là giải thích thực nào đó?

      "Ngang Vũ, ngại tôi xưng cậu như thế chứ, đây là kịch bản Tiểu U cân nhắc, có vấn đề gì điều tốt gì kiến nghị có thể trực tiếp tìm tôi chuyện." Lạc giao kịch bản Đệ Nhất Công Chúa cho Lý Ngang Vũ, trải qua nửa tháng cải chính, kịch bản vốn gần như hoàn thiện.

      "Ồ, được, tôi nhất định nghiêm túc xem, vai của Lạc tiểu thư cùng Diệp tiên sinh là?" Tuy rằng Lý Ngang Vũ cảm thấy khả năng vai chính rất lớn, nhưng cũng muốn hỏi ra đúng lúc, chỉ là dò hỏi.

      Lạc gia nhìn về phía Lạc U, ra hiệu Lạc U trả lời.

      "Tôi diễn tiểu công chúa, Vẫn Thần diễn thị vệ thiếp thân, vấn đề tuyển chọn những người khác phải làm phiền hai người, còn ngày quay phim, định hai, ba tháng sau, đến lúc chân tốt là được."

      "Được, vậy quyết định như thế." Lạc cũng rất tán thành cách an bài như này.
      Sau đó mấy người lại trao đổi vài câu, Lạc gia sắp xếp cho Lý Ngang Vũ khóa học cần phải huấn luyện, mà Lạc U và Diệp Vẫn Thần cần an bài huấn luyện nghệ sĩ gì cũng có, trong lòng Lý Ngang Vũ cười khổ , hoài nghi tiến vào giới giải trí đến cùng là ai, thế nào cảm giác công việc người đại diện này còn bận rộn hơn so với hai người nghệ sĩ này.

      Lý Ngang Vũ có chút bất đắc dĩ, chỉ là sau khi đọc kịch bản hơi nghi hoặc, thân phận Lạc U tầm thường hầu như có thể khẳng định, nhưng thân phận của Diệp Vẫn Thần là gì đây, cùng với Lạc U có cảm giác rất xứng đôi, rất giống thế gia công tử có tu dưỡng, nhưng lại cho cảm giác quái dị, dường như là quá câu nệ, luôn cảm thấy cùng thân phận Lạc U ngang nhau, đặc biệt là xem qua nhân vật trong kịch bản, phải nam chính trái lại là người thị vệ, bởi vì nhân khí đủ, hay là bởi vì thân phận đủ, hoặc là nguyên nhân khác? Trong đầu Lý Ngang Vũ rối loạn, mãi đến lúc ra phòng làm việc cũng hiểu.

      Phong Vũ Yên, ly sắc, thienbinh23883 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :