Hồ Ly Phu Quân

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Hồ Ly Phu Quân




      Tác giả: Mèo Lười Mùa Thu

      Thể Loại: Xuyên , Huyền Huyễn,Sủng,Hài,

      Số chương: Đọc tới đâu mò tới đó

      Ngồn converter: wattpad.com

      Editor: Mục Huyền

      Tình trạng edit: 2 chương/ 1 tuần

      Văn Án


      Nàng chỉ vô tình " mượn" nhờ toilet của tiệm đồ cổ này thôi mà! tại sao khi tỉnh dậy lại thế giới khác... đời này có chuyện ly kỳ như vậy sao???

      Khi nàng tỉnh lại : Nhà có phu quân khuynh thành, da trắng như bạch ngọc, tóc đen như mực, môi hồng nhuận mọng như mật, mị nhãn câu hồn...Quả nhiên là nghiệt...





      Danh sách chương



      Quyển 1: Gả cho phu quân có đuôi

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786

      Quyển 1: Gả cho phu quân có đuôi



      Chương 1: Tiệm đồ cổ kỳ quái


      Màn đêm buông xuống, mặt trời khuất núi thành thị phồn hoa tấp nập dần trở nên an tĩnh rất nhiều.Ít nhất, Nhạc Hiểu Đồng cho là như vậy.




      Nhạc Hiểu Đồng lưng đeo balo, khoác áo khoác từ từ tới, trời tối gió thổi vào có chút lạnh, nàng rụt cổ cái.



      Khó có được cuối tuần, nàng vẫn còn muốn liều chết làm, muộn như vậy mới có thể về nhà, ngay cả hai đồng tiền mua vé xe bus cũng nỡ bỏ ra, vì thế chỉ có thể bộ về nhà...




      Dừng, Dừng, Dừng!!! Nàng Nhạc Hiểu Đồng thiếu tiền tới mức này sao? làm tuyệt đối phải liều mạng như vậy, vé xe bus phải là có tiền mua nổi...Tại sao lại như vậy chứ?



      Chính là, nhà nàng cách cơ quan rất gần, bộ chỉ mất 5 phút đồng hồ, vậy thử hỏi nàng ngồi xe bus kiểu gì? Về phần làm, thuần túy là Nhạc Hiểu Đồng nàng có việc làm mà thôi...



      tin?Được rồi, có tin hay tùy các người, dù sao đây cũng là .Nhạc Hiểu Đồng phải thiếu tiền, mà là quá nhàm chán. Cuộc sống quá an nhàn dẫn đến quá nhàm chán.



      Chẳng qua đáng nhắc tới phải là, đường về nhà mặc dù phải rất xa, nhưng có đoạn đường an tĩnh hơn những đoạn khác, có thể bởi vì cách xa khu dân cư phó xá xầm uất cho nên có vẻ vắng vẻ.



      Lúc này trời tối, lại nổi nên cơn gió, quét qua lưng nàng khến nàng đột nhiên nổi da gà.Lạnh quá, hôm nay xảy ra chuyện gì, như thế nào đột nhiên nhiệt độ hạ đột ngột?



      Bả vai run run vì lạnh, qua góc phố, phát bên cạnh nhà có tiệm đồ cổ. Nhạc Hiểu Đồng dừng cước bộ, khi nào nơi này mở tiệm mới mà mình biết.




      Nghiêng cái đầu suy nghĩ chút, khoảng thời gian trước dường như có người nào đó suốt ngày ở chổ này bing bing bang bang ( =.= ta ứ hiểu) khua khua gõ gõ ( Chắc là đóng gì đó), đại khái hiểu được là nó sửa chữa.




      Nhưng là, nàng đối với ông chủ tiệm đồ cổ này bày tỏ đồng tình, ràng chẳng ai muốn mở tiệm ở cái nơi thưa thớt dân cư này. sợ lỗ vốn sao..Aiz, dù sao cũng chả phải chuyện của nàng.Thu hồi tâm tư, nàng bước nhanh qua cửa hàng về nhà.




      " Tiểu thư xin dừng bước!" Có tiếng người gọi nàng lại từ phía sau.




      Dừng bước?Dùng từ có phải hơ kì quái .Nhạc Hiểu Đồng nghi ngờ xoay người lại, chỉ thấy phía sau là mỹ nam mặc trường bào.Người này đẹp mắt, nhất là còn mặc trang phục cổ đại.Bây giờ còn người mặc đồ này sao?Mắt lại liếc về phía tiệm đồ cổ.Chẳng lẽ đây là ông chủ tiệm.




      Người kia bước nhanh tới, giống như sợ Nhạc Hiểu Đồng qua, vội vàng : " Tiểu thư, mời vào xem của hàng chút."




      Nhạc Hiểu Đồng nhìn nhìn bảng hiệu, lại ngắm trang phục của , hỏi: " là chủ cửa hàng?"



      Người kia gật đầu, :" Hôm nay của hàng tôi ngày đầu khai trương, còn chưa có khách nhân nào tới xem, biết tiểu thư có nguyện ý hay khai trương cửa tiệm của tôi?"



      Nhạc Hiểu Đồng khóe mắt hơi dật, người này chỉ ăn mặc " cổ" ngay cả cách ăn cũng rất "cổ", như thế nào làm nàng cảm thấy như xem phim cổ trang Tivi vậy.



      " Cái kia, ngại quá, tôi có tiền." Mặc dù trời tối rồi, cái tiệm này có người tới thăm, mặc kệ chuyện liên quan tới nàng, nàng còn phải về nhà ăn cơm mẹ nấu.



      Người kia cười cười, xin lỗi: " Tôi... cần có tiền, chỉ cần vào thăm chút là được rồi, nếu thích, tôi cũng có thế mang món đồ tặng , coi như quà khai trương được ?



      Như vậy...Cũng được sao?Nhạc Hiểu Đồng kì quái nhìn người nọ. gải thích được theo ta vào tiệm đồ cổ.


      Mở cửa vào, đột nhiên nàng bị cỗ lực hấp dẫn, lôi kéo nàng vào bên trong. Nàng hơi dừng lại, cảm giác kia liền biến mất.




      Ngẩng đầu, ông chủ tiệm vào, quay đầu quan sát nàng.



      Nhạc Hiểu Đồng cười " Hi...hi!" hai chân bước vào cửa.




      Trong tiệm đồ cổ, quả nhiên có rất nhiều đồ cổ, nào là ngọc, gốm sứ...hoa cả mắt, Nhạc Hiểu Đồng cũng chỉ là người bình thường, trông thấy nhiều đồ như vậy liền nổi lên hiếu kì, tự nhiên bị hấp dẫn.




      Những bình sứ kia, nhìn qua rất đẹp, còn có ngọc, mỹ ngọc đó, nàng nhịn được hét chói tai, tiệm đồ cổ nho ràng bên trong toàn bộ đều là quý giá.



      nhiều, còn có kiếm, có tranh...




      Nhạc Hiểu Đồng kích động chạy tới bức họa phía trước. bức họa vẽ nam nhân ngồi lưng ngựa, dáng người cao ngất, người ngựa hài hòa.




      " Đẹp quá!" Nhạc Hiểu Đồng nhịn được tán thưởng, thiếu chút nữa kích động sờ vào bức tranh kia. Mà làm cho nàng kích động như vậy còn có nguyên nhân khác, chính là chàng trai trong bức tranh kia vô cùng đẹp trai, hình dáng ràng, tuấn tiêu sái, so với ảnh chụp còn muốn đẹp hơn, đẹp đến ngây người, chỉ cần liếc mắt thôi nàng liền chết chàng đẹp trai này. Nếu thực tồn tại tốt rồi.




      Nàng thế nhưng biết kĩ thuật của người cổ đại tốt như thế.




      " Tiểu thư rất thích bức họa này sao?" Thanh của chủ tiệm bỗng nhiên vang lên.




      Nhạc Hiểu Đồng mới nhớ tới mình đứng trong tiệm đồ cổ, biết từ lúc nào chủ tiệm đứng sau nàng?Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn , cảm giác có chỗ là lạ. Mà cũng loại trừ khả năng nàng nhìn bức tranh quá chuyên chú...




      Nhìn chằm chằm chủ tiệm như có điều suy nghĩ, chính là nghĩ ra, Nhạc Hiểu Đồng cũng chỉ nhếch miệng cười cười, tránh ra bên.Nàng thẹn thùng, chính mình đối bức họa thiếu chút nước chảy nước miếng.chàng trai trong bức tranh kia chính là cực phẩm soái ca a. Từ trước tới giờ nàng chưa nhìn thấy ai đẹp trai như vậy.




      Nhạc Hiểu Đồng bĩu môi, lại ngoài ý muốn nhìn vào cặp mắt chàng trai trong tranh, trong lòng hiểu tại sao lại run rẩy.Ánh mắt sao lại quen thuộc như vậy. Sau đó nàng lại quay sang nhìn thanh đoản kiếm bên cạnh.




      thanh đoản kiếm rất tinh xảo, phản xạ dưới ngọn đèn tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.




      Con mắt Nhạc Hiểu Đồng tỏa ra hào quang. Đồ Tốt a! Mặc dù nàng chẳng phải chuyên gia đồ cổ gì, nàng chỉ có con mắt thích cái đẹp, thứ này thực đẹp.





      " Tiểu thư cũng thích chủy thủ ( dao ) này?" Tiếng của chủ tiệm thình lình truyền tới.




      Tốt, lần này nàng chuẩn bị tâm lí, có bị giật mình, rất vững vàng quay đầu, đối với : " Ông chủ, ngài có thể hay đừng thình lình đứng sau tôi, rất dọa người, hù chết tôi."



      Người nọ nhàn nhạt nở nụ cười, " Nếu tiểu thư thích, tôi cũng có thể tặng cho , chỉ cần có thể mang ."




      Tặng cho nàng?Liền cứ như vậy? Nhạc Hiểu Đồng nghĩ lại, ta còn chỉ cần nàng có thể mang , " Tôi có gì mà thể đem , những thứ này cũng bị buộc, dù có buộc cũng có thể cởi ra.''




      " Tiểu thư đúng lắm, vậy tiểu thư thử xem, làm thế nào để lấy thứ này xuống đây?" Người nọ gật đầu đáp.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 2: Xuyên qua quá mãnh liệt


      Nhạc Hiểu Đồng nhìn cái, nhìn đến ngu ngốc. Vấn đề này mà hắn cũng hỏi được, muốn tháo bức tranh xuống thì chỉ cần gỡ ra khỏi tường là được.


      Nàng trực tiếp tới, đưa tay khẽ tháo, bức họa liền nhẹ nhàng ở trong tay này, ổn định cực kỳ. Mặc dù, Nhạc Hiểu Đồng chính mình cũng cảm thấy kì quái, nhưng dù sao cũng là lấy được. Chủ cửa hàng kinh ngạc nhìn xem nàng, sau đó đáy mắt hào quang chợt lóe rồi biến mất.


      "Còn thanh đoản kiếm này?" Chủ tiệm đồ ̉ chỉ thanh kiếm. Nhạc Hiểu Đồng nhìn một chút bức họa trong tay, rồi lại nhìn thanh đoản kiếm, liền cảm thấy thanh đoản kiếm và bức họa mỹ nam có lien quan với nhau . Vừa ̣nh nhấc nốt thanh kiếm ra thì nàng lại dừng lại .


      Đương nhiên, chủ tiệm đồ cở cũng nghĩ nàng ̣nh cầm nốt thanh kiếm, thì nàng lại dừng lại một chút, đem bức họa nhét vào tay ta, vội vàng : "Xin hỏi, ông chủ toilet ở nơi nào?"


      Nhìn người nọ ngẩn người, Nhạc Hiểu Đồng lại bổ sung : "Nhà cầu a, tôi...". Chủ tiệm hiểu được, liền hướng tay chỉ vào phía bên trong, sau đó liền quay mặt . Kỳ quái, nàng muốn toilet, ta thẹn thùng cái gì chứ? Nhạc Hiểu Đồng buồn bực, theo hướng hắn chỉ.


      Cái tiệm đồ cổ này, ngay cả của toilet cũng mang đạm phong phạm ̉ trang, Nhạc Hiểu Đồng ở trong lòng thầm, đẩy cửa ra.Chạm mặt ̃ năng lực hấp dẫn cường đại, trong toilet lại là mảnh hắc ám, như dòng nước xoáy. Nhạc Hiểu Đồng cước bước vào, liền bị dòng nước xoáy hắc ám hút vào, vô tung vô ảnh.




      "Phụ thân, con vào nha." đầu củ cải từ đằng sau tiệm đồ ̉ xuất . Chủ tiệm đồ cổ quay đầu lại, lập tức hướng trán hắn gõ một cái: "Nếu phải là ngươi tùy tiện bỏ loạn thứ kia, nàng uống nhầm thuốc vào thế giới này?" Thằng nhóc bị ́c đầu mếu máo khóc , "Con xin lỗi phụ thân, con phải cố ý mà..."


      "Nếu như con ́ ý, ta sớm đem con ném tới núi Côn Lôn rồi! Còn mau theo nhìn xem chút !" Người nọ vung tay áo hướng dòng nước xoáy đến. Thằng nhóc liền vội vàng đuổi theo. Trong lòng thầm cầu nguyện, mẫu thân nên vội vàng nhớ con, nếu con sống nổi a!


      Dưỡng khí càng ngày càng ít, nàng sắp có cách nào khác hô hấp. Bốn phía đều là nước, rất nhiều nước, che mất thân thể của nàng, tràn vào khoang miệng, mũi…. Đây là nơi nào... Nước chảy điên cuồng hướng phía nàng tới, lưng có một ̃ lực lượng mạnh mẽ áp chế nàng dãy dụa.


      Ý thức dần mơ hồ, bỗng có cái gì đó ôm lấy eo của nàng, nhấc nàng lên khỏi mặt nước. Nàng há mồm thở dốc.


      "Phanh".


      Thân thể nhỏ bé của nàng bị ném lên mặt đất. Nàng đau đến nhe răng trợn mắt, mơ mơ màng màng, ý thức mơ hồ, cứng rắn nhét trở về cơ thể . Đau quá! Đầu rất đau, con mắt rất đau, mũi rất đau... Nửa người đều ở đau nhức, nhưng sao... đùi là có cảm giác , đại khái là tê dại .


      Cũng may chỗ té xuống cũng cao, nếu nàng liền tan xương nát thịt... nàng thầm cầu nguyện trong lòng, Nhạc Hiểu Đồng khó khăn giật giật mí mắt. Ánh mặt trời rất chói mắt, làm cho nàng đau mắt, ́ hết sức vẫn thể mở hai con mắt, chỉ loáng thoáng nghe thấy được tiếng chuyện:


      - "Xem chút tiện nhân kia còn sống hay đã chết?"


      Thanh kia tràn đầy khinh bỉ cùng khinh thường. Đó là giọng của nam nhân,bên cạnh đã rất lạnh mà giọng nói của hắn càng lạnh hơn. người nam nhân tới, đối với đứa trẻ vừa được vớt trong nước kia lên, chính là đạp cho cước, "Trong nước lâu như vậy, cũng sống được ! Còn tuổi mà ác độc như vậy, làm việc cũng thật sạch sẽ!".


      Vốn là đau đến chết sống lại , vừa rồi lại tặng thêm cước, Nhạc Hiểu Đồng đem hết toàn lực mở mắt ra, muốn nhìn một chút kẻ có tình cảm mất hết lương tâm kia, nàng là người phải là đá sỏi !


      Bỗng dưng mở mắt ra con ngươi, đem người kia giật mình, lui hai bước, rồi sau đó hắn định thần , thầm lắc đầu: "Tiện nhân!" Tiện nhân?Nàng giết người, phóng hỏa, có quyến rũ nam tử đàng hoàng như thế nào lại là Tiện nhân.


      Chính lúc này một mỹ phụ lảo đảo chạy xuống: "Thanh , Thanh nhi , đều là nương hại ngươi !" Mẹ?Thanh ?Nhạc Hiểu Đồng chịu đau đớn có gắng mở mắt thật to, nhìn vị mỹ phụ ôm nàng trong lòng, đúng là mẹ nàng còn rất trẻ nhưng phải vị mỹ phụ trước mắt này ? Đầu đau quá, thực đau…


      "Trở về tướng phủ, ngũ tiểu thư... Nàng còn sống." Tên nam nhân vừa rồi đá nàng cước, lại hô "Tiện nhân" , hướng nam nhân trung niên tuấn ăn vận sang trọng ngồi ghế bẩm báo .


      Vừa nghe lời này, liền biết phải làchuyện tốt."Cái gì! Ngươi tiện nha đầu kia còn sống ."mỹ nam trung niên lên tiếng. Kia oán giận, cam lòng, ánh mắt như lưỡi dao nhọn muốn băm thây nha đầu nằm mặt đất.


      Nhạc Hiểu Đồng rùng mình cái, là lạnh, lạnh quá. Vị mỹ phụ kia dường như biết nàng lạnh , ôm chặt nàng, lại quật cường nhìn về phía kia nam tử trung niên: "Tướng gia, ngài nói cho thiếp biết chúng ta đã làm gì sai mà ngài đối sử với ta và nó như vậy!" ,"Ngươi... Tiện nhân! Mãi mãi chỉ là tiện nhân!" Nam tử căm giận nói , Nhạc Hiểu Đồng thầm kêu khổ, sự việc xảy ra trước mắt, nàng cũng muốn làm rõ, quan trọng nhất bây giờ là, nàng lạnh quá, lại đột nhiên nóng quá,nóng như lửa đốt. Kinh nghiệm cho nàng biết: nàng là bị cảm rồi.


      Vị trung niên nam tử giận dữ xoay người sang chỗ khác, qua hồi lâu, lại chợt xoay người lại, "Tốt. Nếu là lão thiên gia lưu lại mẹ con các ngươi, ta cũng thể làm trái đạo trời. " Hất áo bào, giận dữ bỏ .


      Nhạc Hiểu Đồng mí mắt rất nặng , nhìn chằm chằm bóng lưng nam tử, dần mất tri giác. "Thanh, Thanh Nhi. Ta là nương, con mau tỉnh lại, mau tỉnh lại." Bên tai có thanh lo lắng, thì thầm làm Nhạc Hiểu Đồng biết tại sao đau lòng. Từ trong hư ảo tỉnh lại, nàng khắp người đều đau! Đầu thật choáng váng. Bên tai vẫn là thanh dịu dáng nỉ non lo lắng mong nàng mau tỉnh lại, "Thanh , con tỉnh lại được hay ? Tất cả đều là lỗi của nương, con nhanh lên tỉnh lại, nương cũng chỉ còn lại có con, con thể bỏ nương mà ".


      "Thanh , con nhất định phải sống tốt , mẫu thân chỉ hi vọng ngươi sống thật tốt , con đại nạn chết, mẫu thân cầu xin con , nhất định phải chống đỡ !" Thanh kia vẫn thút tha thút thít, "Cha con ác độc, con vô tội, con là con của ! ta... Đều là nương hại con, nương mong con hảo hảo sống tốt, kiên cường, mạnh mẽ !" thanh kia chính là la lên, khiến lòng nàng đau đớn, thân thể giống như có khí lực, cố hết sức mở mắt ra, Nhạc Hiểu Đồng liền thấy mỹ phụ nắm chặt tay của nàng. Mà nàng thân mồ hôi, muốn chuyện, chỉ cảm thấy cuống họng khô khốc, câu đều nên lời. Người mỹ phụ hiểu ý bưng tới nước trà tới, " Trà của con đây ."

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 3: Nàng gọi Cung Tích Thanh.



      Nhạc Hiểu Đồng quản được nhiều chuyện như vậy, nhận lấy chén trà uống ừng ực, nhưng xui xẻo nàng vừa mới rớt xuống nước vừa mới uống hai ngựm liền sặc."Thanh, con uống từ từ thôi."Phu nhân vừa vừa nức nở ".



      "Đừng vội, từ từ uống, mẫu thân cái gì cũng có, nhưng chén nước vẫn có...!!!"


      "Người là mẹ ta?"Nhạc Hiểu Đồng nhịn được hỏi câu.Nàng vốn là có ý định hỏi, nhưng nhiều chuyện xảy ra như vậy, lại nhìn chút vị phu nhân xinh đẹp thực thê thảm, đúng là hỏi khôn được.

      Chuyện này đúng là quỷ dị, nàng ràng là ở bên trong tiệm đồ cổ , muốn nhà vệ sinh, sau đó đẩy cửa WC ra... Sau đó, liền xuất tại nơi này rồi?Rốt cuộc là thế nào a?


      Khóe mắt lướt qua cảnh vật sung quanh, nhìn xung quanh trang trí theo phong cách cổ đại, giường gỗ lim, cửa sổ giất, bình phong tranh thủy mặc, đây ràng chính là... Nhạc Hiểu Đồng đột nhiên sáng tỏ, nàng rất có thể... Rất có thể xuyên qua!


      "Thanh , Con... con nhớ mẫu thân sao?" Vị phu nhân xinh đẹp vẻ mặt đả kích, dường như thể tin nổi.


      Nhạc Hiểu Đồng bày ra vẻ mặt vô tội , nàng phải cố ý, nàng phải cố ý, nàng xác thực là biết vị mỹ nữ phu nhân trước mặt này là ai, cha ruột gì đó là ai nha, có ai tới cho nàng biết chuyệ gì xảy ra ?


      Mà vị thiếu phụ xinh đẹp này đột nhiên nghĩ đến cái gì, ôm nàng vào lòng, "Thanh , Thanh đáng thương của mẫu thân , nhất định con bị hù dọa rồi . cần sợ, sau này nương bảo hộ tốt cho con."


      Nhạc Hiểu Đồng cái trán chảy mồ hôi hột. Nàng bị vị mĩ nữ này xưng"Mẫu thân" lâu, còn "Thanh" là tên bây giờ của nàng sao ?


      Ngay lúc Nhạc Hiểu Đồng còn muốn hỏi cái gì, vị "Mẫu thân" này liền tiếp nhận chén thuốc tay người hầu vừa : "Thanh , con uống thuốc trước ."


      Nhạc Hiểu Đồng trước mặt thình lình xuất bát thuốc đen xì.Thuốc Đông y, bên trong có những thứ gì mà nó có thể đen nhưa thế này, còn mùi thuốc gay mũi này nữa chứ? Ngẩng đầu lên nhìn " Mẫu thân" vẻ mặt kiên định, hơn nữa đầu nàng tại rất đau , nên nàng cũng chỉ có thể rưng rưng nín thở uống xong hết chén lớn thuốc.


      Thực... Đắng a!


      Uống rồi thuốc, Nhạc Hiểu Đồng tại liền buồn ngủ, đại khái là do công của thuốc .


      Hốt hoảng chìm vào giấc ngủ, nàng liền chìm vào mảnh hư vô, bốn phía trắng xóa, cái gì cũng nhìn thấy, đưa tay ra thấy được năm ngón , tuyệt đối phải là ban đêm, mảnh trắng xóa, phủ sương mù dày đặc .


      Lúc này ý niệm duy nhất trong đầu của Nhạc Hiểu Đồng bây giờ chính là: hổ là xuyên qua ác liệt, ngay cả nằm mơ vì sao cũng ác liệt như thế.


      Trong mơ hồ , có người nào đó về phía nàng. Nhạc Hiểu Đồng lấy lại bình tĩnh, liền nhìn thấy bạch y nữ tử xuất ở trong sương mù, từ từ hướng nàng đến gần.Là tìm nàng sao?


      Nhạc Hiểu Đồng vừa mới khiêu mi, Bạch y thiếu nữ ở trước mặt nàng, đối với nàng khẽ mỉm cười, "Nhạc Hiểu Đồng tỷ tỷ, cám ơn ngươi tới giúp ta."


      Nhạc Hiểu Đồng miệng hình "O" kinh ngạc, "Ngươi biết ta?"


      "Đương nhiên, chính là ta mang ngươi đến đây.Ta kiên trì nổi nữa, mong rằng ngươi, thay thế ta ở bên cạnh mẫu thân chăm sóc ngài."


      Chuyện gì xảy ra vậy?. Nhạc Hiểu Đồng còn chưa kịp đáp ứng hay , người thiếu nữ kia liền kéo tay của nàng, cỗ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, phát ra vầng sáng.


      Nàng ở đó trong vầng sáng, nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, dường như chính là kì ức của tiểu nương này , ở giữa trung chậm rãi chuyển động , nàng cẩn thận chút... Những thứ vầng sáng kia liền hướng nàng bay tới.


      "A..." Nàng bị kinh hách, liền lập tức ngất .


      Ngoài trời nắng lên cao, ngủ say giường đột nhiên ngồi dậy. Nóc nhà óng ánh phản chiếu ánh nắng lung tung chiếu vào. Nhạc Hiểu Đồng trong đầu đống hỗn độn.


      Nàng làm sao vậy???... Trong đầu dường như nhét vào vật gì đó, cảm giác có điểm nặng nha.Đúng rồi, mẫu thân đâu?


      Nàng nhìn quanh, khắp nơi đều nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của mẫu thân... đúng, tại sao nàng có thể gọi mẹ tự nhiên như thế?Nhạc Hiểu Đồng cảm thấy thích hợp.Dứt khoát vén chăn người, giác quan thứ sáu của nữ nhân cho nàng biết, dường như xảy ra chuyện.


      Nhạc Hiểu Đồng vội vàng nhảy xuống giường, cẩn thận chân chẹo cái. Đau đến nhe răng trợn mắt , cũng có dừng lại, bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài.


      Tại cửa, ngay ngưỡng cửa lại vấp cái, cả người chổng ngược lên trời, liền có người chạy tới đỡ nàng, ngẩng đầu nhìn lên, mở miệng liền kêu: "Tú Hà tỷ tỷ." Hô xong vội vàng che miệng, nàng làm sao mà biết được?


      Người kia hoàn toàn có cảm giác đúng , ôm lấy Nhạc Hiểu Đồng mắt nén lệ khóc, "Ngũ tiểu thư ngươi mau xem chút , phu nhân sắp được rồi!"


      được! Giống như đạo sét đánh xuống, Nhạc Hiểu Đồng quan tâm nhiều, buông Tú Hà ra, liền đường chạy như điên.



      Nhạc Hiểu Đồng thời trông thấy mẫu thân xinh đẹp , nàng hấp hối nằm ở thảm cỏ, ngay chỗ hôm qua nàng được vớt lên kia.

      Chung quanh có rất nhiều người, đều đứng bên xem kịch vui, thậm chí còn bày ra vẻ mặt cười nhạo, còn có trận tiếng cười.


      Nhạc Hiểu Đồng vội vàng chạy tới, liền quỳ gối bên cạnh mẫu thân xinh đẹp, tiếp theo liền nước mắt tràn ra như vỡ đê , "Mẫu thân, ngươi làm sao vậy, tối hôm qua ngươi phải còn rất tốt sao?"



      Mẫu thân nàng bây giờ đâu còn hơi sức để , chỉ nhiệt tình hướng nàng lắc đầu. Cùng quỳ với Nhạc Hiểu Đồng là Tú Hà liền khóc to: "Ngũ tiểu thư, đều là nhị phu nhân, nàng ngài đẩy Nhị tiểu thư, mặc dù lão gia truy cứu, nhưng nàng muốn thay Nhị tiểu thư đòi cái công đạo. Phu nhân thể để ngươi chịu khổ, khi ngươi ngủ liền bị các nàng kéo đến đẩy nàng xuống nước..."



      "Các ngươi những kẻ nhân tính, dựa vào cái gì đối với mẫu thân ta như vậy..." Nhạc Hiểu Đồng ngẩng đầu mắng, rất nhiều người trông thấy bộ dáng hung ác của nàng rối rít nghiêng đầu, đều tản ra, "Con rùa đen rút đầu! Đầu sỏ gây nên chuyện đâu? Ở nơi nào, ra cho ta..."


      "Thanh ..." Mẫu thân xinh đẹp thở gấp cố gắng hít thở, giữ chặt tay của nàng, " cần phải truy cứu, cái gì cũng cần... nghe lời của nương, tốt... Còn sống..."


      "Nương, mẫu thân, ngươi ngàn vạn lần đừng ngủ, ta nhanh chóng tìm đại phu, nương người đừng ngủ..." Nhạc Hiểu Đồng vừa khóc vừa kêu, "Tú Hà tỷ tỷ, ngươi giúp ta tìm đại phu , mẹ ta sắp chống đỡ được rồi..."


      "Ngũ tiểu thư!" Tú Hà quỳ xuống, " phải là Tú Hà , Tú Hà căn bản qua nổi cái cửa này. Nhị phu nhân để cho bất luận kẻ nào cho lão gia, chúng ta chỉ có thể..."


      "Tuyệt đối được!"Nhạc Hiểu Đồng đứng thẳng lên, "Tú Hà tỷ tỷ, ngươi chiếu cố nương ta, trước khi ta trở về, nên mang nàng đâu, cầu ngươi đó!"


      Tú Hà gật đầu, nàng muốn hóa thành cơn gió.


      Nhạc Hiểu Đồng phải tìm trung niên nam tử phụ thân của nàng. Nàng xông thẳng tiền viện, theo lý dùng thân phận của nàng còn tư cách xuất ở tiền viện . Nhưng mà nàng liều mạng, sợ nhất , chính là cần mạng.


      "Lão nhân, ngươi ra cho ta! Mẫu thân ta sắp chết, ngươi có lương tâm liền ra cho ta! Ngươi ra cho ta a, lăn ra đây cho ta!!! " .

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 04: Mẫu thân qua đời.


      "Lão nhân, ngươi cút ra đây cho ta " ngoài cửa vang lên tiếng mắng, mà người trong phòng cũng phải kẻ điếc.


      Trong thư phòng, giọng truyền ra: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"


      Vẫn chưa có người nào tới kịp trả lời ta, liền có cái bóng lao đến, thoáng cái kéo lấy ống tay áo của : ", gặp nương với ta!"


      Cái kẻ kéo lấy người của , phải là nghiệt chủng hôm qua chết sao, Cung Tích Thanh.



      "Ngươi làm cái gì vậy?" ta giận tái mặt.


      Nhạc Hiểu Đồng gắt gao kéo lấy ta, "Ngươi theo ta gặp nương! Nhị phu nhân của ngươi tốt, nàng muốn hại chết nương ta!"


      " bậy bạ gì đó?" ta giận dữ mắng mỏ.


      " tin chính ngươi xem!" Nhạc Hiểu Đồng tức giận ! Tư thế?xem ai sợ ai? Nàng người đại còn sợ ông già sao?


      Lúc Cung Tích Liệp Đức chạy tới, mẫu thân xinh đẹp trụ nổi nữa, Nhạc Hiểu Đồng tròng mắt ngước lên, đối với ta vênh mặt hất hàm sai khiến: "Ngươi, tìm đại phu điều trị cho mẹ ta!"


      Mặc kệ đứa bé vì cái gì có thể dùng loại khẩu khí này chuyện, Cung Tích Liệp Đức hướng hạ nhân mời đại phu.


      Cứu chữa nửa ngày, đại phu cũng đành bất lực, sinh mệnh mẫu thân khó giữ, sau đó rời .


      Dù Nhạc Hiểu Đồng có kêu khóc cũng có ai để ý nàng, có ai chịu tiến tới cứu người, mỗi người đều lắc đầu rồi rời .


      Bọn họ , mẫu thân vốn có bệnh trong người, cộng thêm ngâm nước cả buổi sáng, toàn thân mệt lả, đem bệnh trong người phát tác, nên mới vô phương cứu chữa .



      Nhạc Hiểu Đồng đỏ mắt, mắng tất cả bọn họ đều là lũ lang băm!



      Cung Tích Liệp Đức cũng dám nàng, tùy ý để nàng mắng.


      biết qua bao lâu, mẫu thân nàng từ trong hôn mê tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là kéo nữ nhi của mình , "Thanh , con nghe lời của mẹ, về sau sống tốt, giống như tên của con vậy..."


      "Mẹ, mẫu thân, người còn trẻ như vậy, người được cứ như vậy bỏ lại con ..." Nhạc Hiểu Đồng khóc lớn, chính nàng cũng phát được tại mình thương tâm đau lòng như vậy. Đó ràng tình cảm, tuyệt đối phải là đối với người quen biết đơn giản đồng tình hay thương cảm như vậy.


      "Lão... Lão gia, Thanh là con của ngài, ngài có thể quan tâm thiếp, nhưng nàng là con ngài! Thiếp chết , ân oán giữa thiếp và ngài cứ như vậy kết thúc , ngài nhất định phải đáp ứng thiếp, đền bù cho nàng!"



      "Được..." Cung Tích Liệp Đức bị mẫu thân làm cho rung động. Nàng chưa từng mạnh mẽ kiên quyết như vậy, luôn luôn nhẫn nhịn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục , hôm nay...


      Nhận được đáp án mình mong muốn, mẫu thân xinh đẹp của nàng còn trụ được nữa rồi, trút hơi thở cuối cùng, thân thể nàng mềm nhũn, tựa như búp bê vải, mất sức sống.


      Cung Tích Liệp Đức hướng nàng tìm kiếm hơi thở, sắc mặt liền thay đổi, " có... Nàng còn thở..."


      "Mẹ! Mẹ ..." Nhạc Hiểu Đồng khóc kinh thiên động địa.Ôm thân thể nàng người mà nàng nghĩ là xa lạ, hôm nay giải thích được tại sao nàng lại thân thuộc như thế, nàng khóc bi thương, mượn tiếng khóc muốn nhiều thứ.


      "Mẹ... Mẹ................"



      Về sau Cung Tích phủ có người nhớ tới, ngày tam phu nhân qua đời, tiếng khóc của ngũ tiểu thư kinh thiên động địa, tê tâm liệt phế. Tiếng khóc đó, làm người ta thể nào quên được.



      Nhạc Hiểu Đồng xuyên qua nơi này mới hai ngày, vừa mới tiếp nhận tình của nàng mà nàng cứ như vậy ngắn ngủ mất . Lúc mẫu thân nàng còn hơi thở nằm đó, nàng sợ, phảng phất như thấy chính mẹ của nàng như vậy, trong khắc kia đem tất cả sợ hãi thương tâm đồng dung hợp lại trong tiếng khóc, làm cho tất cả mọi người nghe mãi thể quên.


      Cũng làm cho nàng hiểu được sinh ly tử biệt, cuộc sống ai cũng trốn khỏi. Linh đường của mẫu thân nàng, đặt tại nơi nàng sống nhiều năm Dương viện .


      Mà vị kia nhị phu nhân cũng đến linh đường mẫu thân nàng phúng viếng, bởi vì bị Cung Tích Liệp Đức buộc tới, Nhạc Hiểu Đồng ngoại trừ khinh khỉnh, cũng nghĩ lấy thêm cái gì đối đãi. Nàng thực tại nghĩ ra được mình như thế nào đối với kẻ sát nhân đối mặt.



      Chính là lúc vị Nhị phu nhân gần , Nhạc Hiểu Đồng còn nghe thấy nàng : " tốt, nơi này giờ là linh đường xem bây giờ còn ai giám tới"


      Chỉ là nơi hoang phế như này rất hợp với ngươi!


      Người trong truyền thuyết kẻ bị Cung Tích Thanh đẩy xuống hồ- Nhị Tiểu thư, từ đó có xuất , nghe nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.



      Cung Tích Liệp Đức mỗi ngày đều đến hai lần, lúc mới đầu Nhạc Hiểu Đồng đối với xa cách, về sau nàng hoàn toàn đếm xỉa tới, ta cũng uể oải, còn quấn quít lấy nàng.


      ngày Nhạc Hiểu Đồng nổi giận , liền rống : "Ngươi phải là hoài nghi ta phải con của ngươi sao? Đối với ta cùng nương ta đâu cần tốt như vậy?Ngươi có thể thay người khác nuôi nghiệt chủng sao?"


      Cung Tích Liệp Đức có tức giận, mà là khổ sở, "Quá khứ là ta hiểu lầm nương con, nàng có lỗi với ta, mà tất cả đều là lỗi của ta, ta nghe xàm ngôn, quan tâm tới mẹ con con, kể từ hôm nay, ta muốn đền bù tổn thất cho con."


      " cần!" Nhạc Hiểu Đồng lạnh giọng, " Ông thôi , tôi nghĩ mẫu thân cũng muốn thấy ông, vì thế về sau cần tới đây quấy rày tôi và mẫu thân thanh tịnh."


      Cung Tích Liệp Đức chẳng kịp lời nào, bị Nhạc Hiểu Đồng đuổi ra khỏi cửa.


      Đông Dương viện chung quy chính là "Đại nạn chết, tất có phúc" Tướng phủ Ngũ tiểu thư .


      Nhạc Hiểu Đồng tại trong viện này sinh sống, trong viện, cũng chỉ có nàng cùng Tú Hà hai người, tất cả người hầu Cung Tích Liệp Đức phái tới cho nàng, đều bị nàng đuổi .


      Xuyên qua tới đây nửa tháng, Nhạc Hiểu Đồng chính là chưa có nhìn qua dung mạo của chính mình bây giờ. Thừa dịp rảnh rỗi, nàng cầm gương bàn trang điểm... dung mạo trong gương, làm cho nàng suýt chút nữa sặc chết


      Này này này, đây phải là nàng chứ - nữ hài tầm tám chín tuổi? Khó trách ra cửa, xuống giường đều bị ngã.


      Nhìn kỹ chút, khuôn mặt này so với khuôn mặt thiếu nữ gặp trong mộng, chính là phiên bản thu . Lại ngẫm nghĩ chuyện nửa tháng nay xảy ra, nàng đại khái hiểu được, Cung Tích Thanh đại khái là đem trí nhớ của mình truyền cho nàng phần, cho nên, rất nhiều thứ nàng ràng biết, lại quen thuộc, tựa như đối với mẫu thân nàng, cũng như đối với cha nàng - Cung Tích Liệp Đức.


      tại bộ dáng này, chỉ sợ trở về được.

      Nhạc Hiểu Đồng nhìn vào gương quan sát kĩ, Cung Tích Thanh sau này lớn lên chính là đại mỹ nhân, nhất là đôi mắt, to tròn linh hoạt , linh khí bức người , sau này biết còn câu dẫn bao nhiêu người đây.


      Trước kia nàng còn có mẫu thân che chở, mà tại mẫu thân qua đời, chính mình lại là đứa bé, Tú Hà cũng chỉ là người làm, phải nàng xem thường người làm, chính là thông tin Tú Hà cung cấp quá ít ỏi. Như vậy nàng về sau phải làm sao đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :