1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 31

      Lúc này, Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân cầm sắc hòa minh[1], hai người tay nắm tay thảo luận tối nay ăn gì.

      [1] Cầm sắc hòa minh: nam nữ xứng đôi vừa lứa, hòa hợp với nhau.

      Trương Kiêu ở sau lưng khó tránh khỏi có chút giận dữ, nhìn bộ dạng của Trương Nghiêu, ràng là cướp người phụ nữ của . Véo thịt mỡ ngay bụng, Trương Kiêu rầu rĩ.

      Được rồi, quên nữa, hơn nửa năm ở nước ngoài, ngoại trừ trái tim thay đổi nhanh chóng, thể trọng của Trương Kiêu cũng vậy.

      Cũng đúng thôi, tên béo, làm sao biết xấu hổ cười nhạo người béo khác chứ.

      Nhất là, người béo kia từng thương thầm bạn.

      Trương Kiêu vác toàn thân đầy mồ hôi về nhà, tuyệt đối ngờ, Trương Nghiêu khác xa còn tốt hơn nữa.

      “Mẹ, mẹ gì? Nhà họ Từ cho nó tiệm sửa xe?”

      Bà Trương gắp cái đùi gà cho Trương Kiêu, lại bị Trương Kiêu ghét bỏ đẩy ra, “Mẹ, con giảm cân đấy.”

      Bà Trương thở dài, “Con giảm cân cái gì, con mẹ đẹp trai thế, còn phải giảm cân sao?”

      thể , lời này rất êm tai, nhưng… Trương Kiêu véo thịt mỡ eo, kiên quyết đẩy đùi gà bà Trương đưa tới.

      “Mẹ, mẹ nhà họ Từ đó, cho thằng cặn bã Trương Nghiêu kia tiệm sửa xe hả?”

      Bà Trương cũng buồn rầu, “ phải sao. Cũng chẳng biết cái thằng đó rốt cuộc cho Từ lão hổ ăn gì, Từ lão hổ tốt với nó, nghe còn muốn giao hết chuyện làm ăn của nhà họ Từ cho nó…”

      đến đây, bà Trương cũng thoáng vui. Sớm biết vậy, dâng con trai mình lên. Thằng Trương Nghiêu ấy từ có dáng vẻ kia, thích làm tu hú chiếm tổ[2].

      [2] Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích,..v.v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ.

      Bà Trương tan nát lòng, đáng nhẽ cảm thấy con trai mình cưới Từ Tái Xuân là hết sức thua thiệt, song nghĩ lại, bà ta thấy có mấy phần may mắn.

      Dù gì lần trước, dáng vẻ tai to mặt lớn của Từ Tái Xuân xông tới trước mặt bà ta mồn , bà ta thực sợ. Có người vợ như vậy, ta có thể leo lên đầu bà ta làm mưa làm gió đấy.

      Trong lòng bà Trương vừa bi thương, vừa vui sướng.

      Cuối cùng, vui sướng nhiều hơn chút. Dù gì, con trai bà ta trông đẹp trai thế, với vẻ bề ngoài điển trai của con trai bà ta, còn sợ tìm được giàu có xinh đẹp sao?

      Bà Trương càng nhìn Trương Kiêu càng cảm thấy tự hào, sau đó gắp cái đùi gà cho Trương Kiêu.

      Trương Kiêu: “Mẹ! Con ăn rồi mà!”

      Bên này Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu cũng biết bên nhà họ Trương có ít lời đối thoại như thế, lúc hai người họ nắm tay nhau về nhà, trời tối rồi.

      Sau khi hai người vào cửa, Từ lão hổ ngồi ở sopha vờ đọc báo.

      ông làm bộ làm tịch, Trương Nghiêu có oan uổng ông đâu. Ai đọc báo mà cầm ngược chứ, đến cả Từ Tái Xuân vô tâm, cũng phát được chút nào, trái lại còn đem đồ về cho Từ lão hổ và dì Thái.

      Bất kể thế nào, Từ Tái Xuân rất có hiếu, hai vị đại nhân đều rất vui vẻ.

      Đặc biệt là dì Thái, kéo tay Từ Tái Xuân lại muốn , có điều lần này Trương Nghiêu thông minh, trước miệng dì Thái bước gọi Từ Tái Xuân lại.

      “Từ Tái Xuân, gấu của em… thấy nó rơi xuống đất kìa…”

      Từ Tái Xuân thương con Đại hùng kia cỡ nào, Trương Nghiêu vừa nhắc nhở vậy, chẳng thèm quan tâm gì nữa, chạy mạch lên lầu.

      Trương Nghiêu rất đắc ý nhường đường, sau đó chống lại nét mặt hiểu của dì Thái, nở nụ cười u.

      Khà khà, ai phải nam chính phúc hắc hả.

      Dì Thái và Từ lão hổ ràng xảy ra chuyện gì đó, nhìn bộ dạng xấu hổ của Từ lão hổ kìa, Trương Nghiêu dường như hiểu.

      Bất quá dáng vẻ lạnh như băng của dì Thái giống như chẳng có gì phát sinh cả. Trương Nghiêu cũng bó tay, bạn xem mặc dù Từ lão hổ có dáng vẻ đáng như Từ Tái Xuân, nhưng cũng coi như phú ông có tiền, Trương Nghiêu gặp ít phú ông, ai chẳng có xinh đẹp, hay trai bao bên người, duy chỉ có Từ lão hổ này lại thích dạng phụ nữ trung niên vẫn còn thướt tha như dì Thái đây.

      Trương Nghiêu vuốt cằm, có chút nhiều chuyện, lẽ nào do dì Thái có chỗ hơn người…

      Khụ khụ… Sao có cảm giác hơi hèn mọn nhỉ.

      Hình như dì Thái cảm nhận được suy nghĩ hèn mọn của Trương Nghiêu, ăn xong đồ Từ Tái Xuân mang về, vào thẳng nhà bếp dọn dẹp.

      Trông thấy Trương Nghiêu, dì Thái xoay đầu sang chỗ khác, “Nhà bếp có hoa quả Vượng Vượng thích ăn đó, cậu bưng lên cho nó .”

      Trương Nghiêu nghi ngờ bà, theo dì Thái vào nhà bếp. Đợi đến lúc vào nhà bếp trông thấy hoa quả nên thấy, Trương Nghiêu biết mình bị lừa.

      “Dì Thái, dì tìm tôi có chuyện sao?”

      Dì Thái quen cửa quen nẻo bóc vỏ kiwi, nghe Trương Nghiêu thế, đầu cũng ngẩng lên, mở miệng câu, “Nghe kỹ thuật của cậu tốt?”

      Phụt ——

      Mặt Trương Nghiêu đỏ như mông khỉ, đáng nhẽ còn muốn uống nước, lúc này biết làm gì, đâu còn nhớ phải uống nước chứ.

      Chờ chút… Đây phải trọng điểm, trọng điểm chính là tại sao loại chuyện này phải với dì Thái. Đây chẳng phải là chuyện thú vị nơi khuê phòng giữa và Từ Tái Xuân sao?

      “Cậu xác định là chuyện thú vị hả?”

      Hình như biết trong lòng Trương Nghiêu nghĩ gì, dì Thái lạnh lùng cắt ngang, ngoài cười nhưng trong cười, “ phải tôi cậu rồi à, cậu già đầu rồi, Vượng Vượng tuổi, lẽ nào cậu cũng luôn hả? Vợ là của cậu, biết thương, coi chừng người ta thèm cậu…”

      “Tôi… tôi… tôi đâu có.”

      Vất vả lắm Trương Nghiêu mới thốt được mấy chữ này.

      thực bị oan mà, đâu phải kỹ thuật của tốt đâu, ràng giỏi lắm bộ!

      “Cậu cảm thấy tôi oan uổng cậu?”

      Trương Nghiêu trả lời, sai! Quả thực cảm thấy hơi oan uổng.

      Dì Thái bóc xong quả kiwi, đặt lên đĩa.

      người Vượng Vượng có vết thương, tôi thấy cả rồi.” Dì Thái nhàn nhạt câu, mặt Trương Nghiêu càng đỏ hơn. căm thù da mặt mỏng, đỏ mặt làm gì! Rốt cuộc đỏ mặt làm cái gì chứ!

      “Tôi chuyện khá thẳng thắn, chắc cũng khó nghe. Nhưng tôi nghiêm túc, cậu và Vượng Vượng còn trẻ, nếu là vợ cậu, phải thương chút…”

      Đầu Trương Nghiêu càng cúi càng thấp, lúc sau mới lên tiếng, “Tôi biết rồi.”

      “Ừm.”

      Nghe được đáp án hài lòng, cuối cùng dì Thái gật đầu, “Hoa quả làm xong, bưng lên cho Vượng Vượng ăn . Chú ý bảo nó ăn ít thôi, hôm nay chắc chắn nó ăn ở ngoài nhiều lắm…”

      xong, hình như dì Thái nghĩ tới điều gì đó, “Thôi, tối nay tôi vẫn nên ngủ chung với Vượng Vượng…”

      Trong lòng Trương Nghiêu rơi nước mắt chua xót, gần như lấy cơ ngực ra đảm bảo, mẹ ơi, phải mẹ ruột , nhưng hơn hẳn cả mẹ ruột đấy, lẽ nào trong lòng bà, bằng cầm thú tới thế à?

      Hơn nữa, chẳng phải đồng ý với Từ Tái Xuân sao? Tối nay nghỉ ngơi?

      Huhuhu… Trương Nghiêu muốn ôm đầu khóc rống.

      đúng, là ôm bộ ngực to của Từ Tái Xuân, khóc huhuhu.

      Trương Nghiêu ủ rũ cúi đầu về phòng, Từ Tái Xuân ôm Đại hùng kiểm tra, thấy tới, phàn nàn liên tục.

      , ai kéo rách tai ông Gấu rồi.”

      Trương Nghiêu đỏ mặt, ho khan tiếng mới lên tiếng, “Ăn kiwi ?”

      Từ Tái Xuân lắc đầu, “Tí nữa ăn.”

      từ chối Trương Nghiêu, từ chối đồ ăn tay Trương Nghiêu. Điều này khiến Trương Nghiêu cảm thấy cực kỳ kinh khủng, “Em có chỗ nào khó chịu sao?”

      Trương Nghiêu tới gần, nhưng Từ Tái Xuân trước bước ra ngoài.

      “Em đâu thế?”

      “Em xuống lầu chuyến.”

      Chả lẽ tối nay lại phải ôm gối chiếc khó ngủ ư? Trong lòng Trương Nghiêu càng thêm chua xót.

      Song, may là, Từ Tái Xuân về.

      cầm túi may vá, quan sát ông gấu, sau đó lắc lắc tai nó, điều chỉnh phương hướng chính xác, chuẩn bị khâu vá.

      Thấy Từ Tái Xuân quan tâm con gấu kia vậy, trong lòng Trương Nghiêu cảm thấy khó chịu. Sớm biết thế, nên chà đạp con gấu ngu ngốc này hung ác hơn.

      “Haha, Từ Tái Xuân, em thích con gấu này lắm hả…”

      Từ Tái Xuân cũng xoay đầu, mà gật đầu ngay.

      Trương Nghiêu rớt nước mắt, lẽ nào con gấu này trở thành Khoai Tây thứ hai? ! thể được…

      “Từ Tái Xuân, con gấu này hỏng rồi, lần sau mua … con khác…”

      cần.”

      Từ Tái Xuân từ chối, động tác tay cũng dừng lại, “, cần đâu, con này cũng rất tốt mà.”

      Trái tim Trương Nghiêu… chìm xuống đáy cốc.

      biết, lại tự kỷ rồi.

      Mẹ nó! Lúc đương, chỉ phải ghen với bồ cũ, giờ ngay cả con gấu cũng buông tha.

      thực bằng cầm thú mà.

      Trương Nghiêu vẽ mấy vòng tròn vẫn chưa nguôi giận, tốt nhất hung hăng ăn hết đĩa kiwi , trong lòng cuối cùng cũng thoải mái chút.

      “Từ Tái Xuân, em làm gì thích con gấu này thế?”

      Từ Tái Xuân gảy gảy lỗ tai ông gấu, phục hồi tốt đẹp, cho nên mới xoay đầu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Trương Nghiêu.

      “Vì, đây là quà tặng.”

      Trương Nghiêu nghĩ tới rất nhiều đáp án, bởi Từ Tái Xuân có tính cách trẻ con, nên thích búp bê là chuyện thường tình. Song chỉ duy nhất ngờ lại nhận được đáp án này.

      Bên tai, Từ Tái Xuân ôm gấu, cười rất đẹp.

      nè, lần đầu tiên tặng em kẹo bông gòn, em đâu nỡ ăn hết. Nhưng ba ăn hết hư, nên em mới ăn. Ông gấu, là búp bê đầu tiên tặng em, em rất thích, có thời gian em chuyện với nó, nó rất tốt, rất dịu dàng với em, giống vậy, thậm chí… người nó còn có mùi của …”

      Trương Nghiêu im lặng, thực ra rất khó mở miệng.

      biết mình có tình cảm với Từ Tái Xuân, thích ngốc, vì là đồ ngốc của . Nhưng đến ngày hôm nay, mới hiểu.

      Kỳ thực, từ đầu đến cuối, xem đồ ngốc thành người vợ chân chính, thành nửa kia cần phải tôn trọng.

      hi vọng cười, thích cười, nhưng chưa từng nghĩ tới, nụ cười của rốt cuộc làm thế nào có, vì cái gì có.

      “Từ Tái Xuân, ngày thường rất ít khi ở bên em phải ?”

      ràng từ chối việc kiếm tiền ở chỗ Cố Tây Dương, ràng vừa tan tầm về nhà ngay.

      Từ Tái Xuân lắc đầu, “ tốt lắm, nhưng… em rất nhớ , dì Thái , thể làm phiền , nên…”

      Nên mới gửi gắm nhiều tình cảm lên con gấu như vậy.

      Trương Nghiêu nhìn con gấu kia, nét mặt thoáng phức tạp.

      Nó là thế thân của à, vậy có phải về sau nên đối xử tốt chút với thế thân của mình .

      Ví dụ như, kéo rách tai nó nữa?!
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon7 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      A fang, thuyt, Vyngg6 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 32

      Ngày nghỉ cuối cùng của tết Lịch, Cố Tây Dương hẹn Trương Nghiêu ra uống rượu.

      Nếu là trước đây, Trương Nghiêu chắc chắn đồng ý.

      Nhưng hôm nay, lúc nghĩ tới Từ Tái Xuân.

      biết những cặp tình nhân hay vợ chồng khác chung đụng ra sao, Baidu có người như gần như xa cho nhau gian riêng mới tốt, song cảm thấy từng giờ từng phút mang theo Từ Tái Xuân cũng tệ.

      Trước đây phải người thích dính người vậy, nhưng hôm nay, muốn để Từ Tái Xuân lẻ loi mình.

      Nghe tính nướng đồ ăn, Từ Tái Xuân rất vui vẻ.

      Mặc dù thích Cố Tây Dương, chắc là vì Cố Tây Dương từng chế giễu hoặc lòng khinh thường , nên mặt Từ Tái Xuân xuất tia do dự ngắn ngủi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, thậm chí còn xung phong nhận việc chuẩn bị thức ăn.

      Tay nghề Từ Tái Xuân được dạy dỗ của dì Thái càng ngày càng hoàn mỹ, Trương Nghiêu hoàn toàn cần lo lắng.

      Chẳng qua, đợi đến địa điểm hẹn, Trương Nghiêu phát Cố Tây Dương cũng dẫn theo .

      Trong điện thoại Cố Tây Dương , sau khi gặp mặt lại thấy nháy mắt ra hiệu.

      “Mày đâu có mang theo phụ nữ?”

      Trương Nghiêu tưởng là dạng phụ nữ đứng đắn trong quán bar Cố Tây Dương, thoáng khó chịu, cũng đừng làm hư bé ngốc của chứ.

      phải… Nếu là mấy kia tốt rồi, mẹ tao sắp xếp đối tượng hẹn hò cho tao, là họa sĩ, bất quá tao cảm thấy chỗ này của ta có vấn đề…” Cố Tây Dương chỉ chỉ đầu, khẽ .

      Trương Nghiêu chỉ quan tâm vấn đề, “Mày mới bây lớn, mẹ mày sắp xếp xem mắt cho mày?”

      Cố Tây Dương càng thêm mày chau mặt ủ, “Mày biết thôi, đều tại tao, tuổi lớn còn giả bộ trẻ tuổi, làm thế nào cũng chịu tìm đối tượng, sắp thành trai ế rồi, mẹ tao ép ác liệt lắm, hận thể cột tao lên lễ đường…”

      Đối với việc ồn ào của Cố Tây Dương, Trương Nghiêu chỉ lạnh lùng cắt ngang, “Trọng điểm đâu?”

      “Trọng điểm là tao đẩy tao ra… Ô ô ô ô…” Cố Tây Dương vô cùng uất ức. cũng muốn chạy trốn đấy, nhưng , nếu đến gặp , vậy tài trợ bất kỳ thẻ gì nữa. Cố Tây Dương ở nhà họ Cố là tay ăn chơi trác táng, cái gì cũng chả biết ngoại trừ tiêu tiền, nếu Cố Đông Hải thế, Cố Tây Dương đành uất ức thôi, dù sao cầu của đối phương là cậu ấm Cố gia, cũng đâu có là cậu hai hay cậu út.

      Có điều, nghĩ đến tác dụng duy nhất của bản thân chính là hôn nhân, Cố Tây Dương chỉ muốn khóc a a a…

      Cuối cùng, Cố Tây Dương còn cực kỳ tủi thân, “ đó lớn hơn tao ba tuổi đó…”

      Trương Nghiêu uống hớp bia, lành lạnh , “Vậy tốt chứ sao, nữ hơn ba ôm gạch vàng[1] mà.”

      [1] Theo quan niệm của người Trung Quốc xưa, lấy vợ lớn tuổi hơn gặp may mắn. Nhất là khi tham dự hôn của người khác hay về chuyện hôn nhân của người khác phải những câu may mắn, chỉ cần lỡ câu xui xẻo có thể khiến hai nhà trở mặt thành thù ghi hận suốt đời. Vì thế những câu may mắn được gieo thành vần, tạo thành các bài vè, dễ đọc dễ nhớ.

      Nữ hơn , ôm gà vàng;

      Nữ hơn hai, vàng đầy hũ;

      Nữ hơn ba, ôm gạch vàng;

      Nữ hơn bốn, phúc thọ tới;

      Nữ hơn năm, hơn mẹ già;

      Nữ hơn sáu, vui ngừng;

      Nữ hơn bảy, cười hi hi;

      Nữ hơn tám, nhất định giàu;

      Nữ hơn chín, gì cũng có;

      Nữ hơn mười, gì cũng vui.

      … (Mạn phép trích từ chuvan.wordpress.com)


      “A a a…”

      Trương Nghiêu: “…”

      Giống như Cố Tây Dương , chung đụng với tên Lư Lạc này hồi lâu, Trương Nghiêu thực phát có chút thích hợp.

      Đầu tiên, ta đẹp khá lạnh lùng và cao quý, xa cách với người khác, toàn bộ đại hội nướng đồ ăn, Từ Tái Xuân phụ trách nướng, sau đó ta bèn ở bên cạnh cầm bức tranh vẽ vời, chẳng giúp tay tí nào.

      Vợ mình chỉ có mình đau lòng, Trương Nghiêu muốn giúp, lại bị Cố Tây Dương lôi kéo, vẫy nước mắt kể hết những uất ức trong lòng .

      Trái lại Từ Tái Xuân để ý, làm việc rất nghiêm túc, đồ làm ra cũng tệ. Trương Nghiêu rất hài lòng, thậm chí còn phát tay nghề này còn có thể khai thông xúc tiến.

      Đợi đến lúc và Cố Tây Dương uống vòng trở lại, Từ Tái Xuân thân thiết với Lư Lạc. Trương Nghiêu phát , nguyên nhân Lư Lạc giúp tay, phải là giỏi, chẳng qua chỉ vì ta giúp đều đảo lộn hết.

      Hình như, vợ ngốc của được Lư Lạc hỗ trợ, càng vất vả hơn.

      “Từ Tái Xuân, tương này ăn ngon quá, mua ở đâu thế?”

      Từ Tái Xuân đưa cánh gà cho Lư Lạc, nghe vậy suy nghĩ hồi mới đáp: “Là tự tôi làm đó, dì Thái làm vậy mới khỏe mạnh.”

      sao?” Lư Lạc híp mắt, ngoắc ngoắc tay với Từ Tái Xuân, “Hì, bé mập nè, em cho chị biết , em còn biết làm gì nào?”

      Từ Tái Xuân vẫn chưa gì, Trương Nghiêu tức giận vọt tới.

      Mẹ nó! Kêu ai là mập đó!

      Song Từ Tái Xuân cảm thấy bản thân bị người ta công kích chút nào, ngược lại trả lời.

      “Còn biết nhiều lắm ạ… Sườn xào chua ngọt nè, rất ngon, còn có bánh gato nướng, bánh quy nho cũng ăn rất ngon…”

      Từ Tái Xuân rất nhiều, ánh mắt Lư Lạc càng ngày càng sáng.

      “Hì, bé mập, em bằng lòng đến chỗ chị làm việc ?”

      “…”

      Lúc trở về, mặt Trương Nghiêu đen kịt.

      bao giờ muốn ra ngoài nướng đồ gì đó với Cố Tây Dương nữa, hoàn toàn hãm hại mà.

      Nhất là Lư Lạc kia, đúng là đầu óc bình thường, nghe họa sĩ, song thứ vẽ ra chả biết là cái gì. Mặc dù ta ngụy biện đó là trường phái trừu tượng gì đấy, nhưng đối với Trương Nghiêu mù chữ mà , xem hiểu tức là xem hiểu, có trừu tượng trừu triết gì hết.

      cảm thấy dáng dấp ta trái lại rất trừu tượng.

      Ấn tượng của Trương Nghiêu dành cho Lư Lạc giảm bớt rất nhiều, đầu tiên là vì Lư Lạc mở miệng câu ‘bé mập’ hai câu ‘bé mập’, mặt khác nguyên nhân quan trọng chính là ta lại muốn Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc.

      Trương Nghiêu muốn Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc, luôn cảm thấy bé này ngốc nghếch, rất có thể bị những người khác ức hiếp.

      Song khi nhìn thấu bằng lòng của , Lư Lạc lại ngăn cản .

      thể nhốt ấy cả đời, ấy là người hoàn chỉnh, phải thú cưng của .”

      Trương Nghiêu vốn muốn rồi, nhưng nghe vậy bèn trở lại.

      “Đúng, ấy phải thú cưng của tôi. ấy là vợ tôi, sau này đừng quấn lấy ấy nữa!”

      Có lẽ nhìn thấu tâm trạng sa sút của Trương Nghiêu, lúc trở về Từ Tái Xuân chủ động nắm tay Trương Nghiêu.

      vui sao?”

      “Đâu có.”

      Trương Nghiêu lên tiếng phủ nhận, phải vui vẻ.

      Được rồi… thừa nhận, có chút vui. Nhìn gương mặt mũm mĩm của Từ Tái Xuân, trong chớp mắt, bỗng nhiên Trương Nghiêu có cảm giác hết sức mất mác.

      Đúng rồi, tuy mỗi ngày tan tầm về cũng ở bên cạnh Từ Tái Xuân, song dù sao cũng phải tất cả thời gian.

      Thế giới của còn có những thứ khác, nhưng thế giới của Từ Tái Xuân chỉ có mình .

      Lúc trở về, bọn họ lại ngang qua trường đại học của Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân lần nữa dừng bước.

      Trương Nghiêu theo bước chân dừng lại, “Nhìn gì thế?”

      có ạ.” Sinh viên tựu trường tương đối trễ, lúc này, đại học còn chưa khai giảng, trong sân trường chỉ có lác đác vài sinh viên về nhà vào ngày nghỉ, hoặc tới sớm.

      Bọn họ cùng khóa với Từ Tái Xuân, song mặt lại có thần thái Từ Tái Xuân có.

      Cũng đúng, Trương Nghiêu từng thấy thần thái như vậy, khi Từ Tái Xuân nghiêm túc làm việc, mặt xuất thần thái như thế.

      Trương Nghiêu hơi động lòng, kéo tay Từ Tái Xuân, kéo vào lồng ngực mình, “Từ Tái Xuân, em biết em có muốn làm việc cho ban nãy kia ?”

      Đối với Từ Tái Xuân mà , thế này, có lẽ hiểu ngay lập tức.

      Do đó, Trương Nghiêu bèn kiên nhẫn giải thích thêm lần nữa.

      “Chính là kia, rằng mở chuyên mục về mỹ thực, gần đây muốn chuẩn bị chương trình, em bằng lòng giúp ta ?”

      Từ Tái Xuân nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ chút, cuối cùng, lắc đầu, “Em cũng biết… em biết làm gì hết… nhưng, hình như ấy rất thích cánh gà nướng của em…”

      Trương Nghiêu trả lời, nhưng trong lòng : cũng rất thích cánh gà nướng của em đấy.

      Cuối cùng, Trương Nghiêu bị vây trong tư tâm vẫn để Từ Tái Xuân ra ngoài với Lư Lạc, đầu tiên là vì chưa hiểu Lư Lạc này, cá tính lại càng ổn, sợ Từ Tái Xuân thua thiệt, thêm nữa, biết ý nghĩ kiểu này của tốt lắm, song muốn Từ Tái Xuân ở nhà mình đợi , tất cả mọi chuyện đều lấy làm trung tâm là được.

      Cách nghĩ của Trương Nghiêu rất đơn giản, hơi ích kỷ, cũng rất trực tiếp.

      Trước đây chính là người như vậy, cũng thể ràng thế.

      Tết Lịch qua , bắt đầu làm. Gánh trách nhiệm nuôi Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu đặc biệt ra sức làm việc, ngay cả Từ lão hổ cũng thỉnh thoảng nhắc nhở , phải giữ gìn sức khỏe, đừng tiêu hao sức khỏe để kiếm tiền.

      Trương Nghiêu cũng thấy mệt, trái lại rất có ý chí chiến đấu. Đặc biệt thấy doanh thu mỗi tháng tăng lên nhanh chóng, trong lòng càng thêm thỏa mãn.

      tại chỉ thỏa mãn tiệm sửa xe này, thậm chí còn nghĩ tới mở trung tâm tiêu thụ ô tô.

      có kế hoạch, song thiếu tiền vốn. Tiệm sửa xe bên này vào quỹ đạo, muốn tìm Từ lão hổ lấy thêm khoản tiền, mặc dù Từ lão hổ nhất định đưa.

      Do đó tìm Cố Tây Dương.

      “Mày muốn mở tiệm bán xe hả?”

      Cố Tây Dương vuốt cằm, “Nếu tao nhớ lầm, bên Trương Kiêu kia cũng bán xe, mày tính tranh việc làm ăn của bọn họ?”

      “Cái này thể là tranh mối làm ăn, mà dựa vào bản lĩnh của mình.”

      Nhà họ Trương thực bán xe, có điều người ta cũng chế tạo linh kiện ô tô, mấy năm nay càng khuếch trương thần tốc, túi tiền ông Trương phình ra, bụng cũng ngửa lên, ngay cả phụ nữ bên người cũng như cá diếc sang sông[2], đếm xuể.

      [2] “cá diếc sang sông”: đến mùa cá diếc chúng đổ về từ đầu nguồn ào ào như cám gạo.

      tại trái lại thể là Trương Nghiêu đối kháng với nhà họ Trương, cách nghĩ của rất đơn giản.

      Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền.

      Về phần chuyện lúc trước, sao, còn thời gian cả đời mà, từ từ thôi.

      Cố Tây Dương thoáng suy nghĩ, nghĩ nghĩ hồi, trả lời thẳng với Trương Nghiêu, “Số tiền này nhiều nhiều, nhưng ít cũng ít, mày biết đó, tao có thực quyền gì…”

      “Tao biết. Tao vốn muốn hợp tác với mày mà…”

      Cố Tây Dương: “…”

      Ngay khi Trương Nghiêu khua chiêng gõ mỏ bắt đầu cuộc sống mới của , chỗ Từ Tái Xuân cũng có ngoài ý muốn nho .

      Đầu tiên là Lư Lạc thường xuyên đến tìm Từ Tái Xuân. Bạn bè của Từ Tái Xuân rất ít, mặc dù Lư Lạc ăn hơi độc, bất quá dường như con người cũng tệ lắm.

      Dù sao Từ Tái Xuân kết bạn đều dựa giác quan thứ sáu, lần đầu tiên và Lư Lạc nướng đồ ăn cảm thấy này tệ, nên khi Lư Lạc tìm ăn chùa, cũng cực kỳ hoan nghênh.

      Đương nhiên, mỗi lần Lư Lạc đến đều là ban ngày, sắp tan tầm mới về, hơn nữa ngoéo tay với Từ Tái Xuân đây là bí mật của hai người, nên Từ Tái Xuân cho Trương Nghiêu biết.
      Last edited: 23/11/15
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni9 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 33

      Phải rằng, Lư Lạc cũng là kẻ xảo quyệt. Trải qua khoảng thời gian gặp gỡ này, ta sớm nhìn ra Từ Tái Xuân kia có gì đó bất thường.

      Bất quá trái lại cũng ngốc như Cố Tây Dương , chỉ hơi thẳng tính, biết quanh co vòng vèo, nên luôn có cảm giác hơi chậm chạp.

      Nhất là ở mặt nghe lời Trương Nghiêu, thực ngốc đến hết thuốc chữa. Lẽ nào có chút tự tôn à? Gã Trương Nghiêu ấy vừa nhìn biết là tên côn đồ, hơn nữa, người theo Cố Tây Dương lăn lộn có thể là người tốt gì.

      Lư Lạc điều tra, gã Trương Nghiêu này đúng là tên côn đồ, bản lĩnh cũng tệ lắm, trước đây vì cố ý gây thương tích cho người khác nên phải ngồi tù, kẻ cặn bã vậy, có chỗ nào xứng với tình cảm cuồng si của em mềm mại Từ Tái Xuân chứ.

      Lư Lạc cảm thấy mình tan nát cõi lòng, Từ Tái Xuân này sao cứ ngu xuẩn vậy nhỉ.

      “Hì, bé mập!” Lư Lạc nhìn Từ Tái Xuân đặt bánh quy làm xong vào hộp, hình như muốn gói kín, “Em làm gì đó?”

      “Em đưa cho .”

      Lư Lạc phun ngụm máu, “Em thích cái tên côn… đàn ông kia thế sao?”

      Từ Tái Xuân gật gật đầu rất nhanh, “Thích ạ, rất tốt.”

      Tốt chỗ nào?! Lư Lạc muốn lật bàn, ngoại trừ dáng dấp tốt thực chả còn gì khác.

      Lư Lạc thích Trương Nghiêu, nhìn dáng vẻ của Từ Tái Xuân, ràng là người ta thấy ngốc, nên cố tình đùa giỡn mà, chừng cũng lâu nữa, chơi đùa bé mập xong vứt xa, đến lúc đó xem muốn khóc cũng khóc được.

      “Em thương , em biết ở bên ngoài làm gì sao?”

      Từ Tái Xuân cũng hiểu cách bóng gió của Lư Lạc, sắp xếp hộp bánh quy xong, sau đó cẩn thận bọc lại.

      “Này… Mập! Rốt cuộc em có nghe chị ?”

      Bé mập ngu ngơ xoay đầu lại, trong mắt tràn ngập xin lỗi, “Ặc… chị gì?”

      Lư Lạc bày tỏ, lúc mới bắt đầu chẳng qua ta cảm thấy Từ Tái Xuân mở chuyên mục mỹ thực quá đáng tiếc. ta là người quý nhân tài, Từ Tái Xuân này là mỹ thực gia trời sinh, cứ ru rú ở nhà lãng phí quá.

      Mặc dù Cố Tây Dương hơi ngốc, nhưng Lư Lạc bày tỏ thế giới này chẳng bao giờ tìm được người ngốc hơn Cố Tây Dương đâu.

      tên ngốc có tư cách gì người như Từ Tái Xuân chứ, haha.

      Song, trải qua việc chung đụng, Lư Lạc phát muốn thuyết phục Từ Tái Xuân dễ dàng, vì cực kỳ nghe lời Trương Nghiêu.

      Mọi người đều phụ nữ phải tự mình cố gắng tự lập, thể bị đàn ông ăn gắt gao, nhưng Từ Tái Xuân hoàn toàn khác, ở trước mặt Trương Nghiêu, chính là con cún vẫy đuôi.

      Lư Lạc thực tan nát lòng thay Từ Tái Xuân.

      Sau khi Từ Tái Xuân làm xong bánh quy, lại bắt đầu lấy quyển vở con gấu của ra. Lư Lạc đến gần xem thử, phát quyển vở của viết đều là ít thực đơn.

      cần suy nghĩ, toàn bộ là chuẩn bị cho Trương Nghiêu.

      Đúng là gã đàn ông tốt số, có điều cũng càng thể gã đàn ông này là tên cặn bã.

      Lư Lạc càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, kéo Từ Tái Xuân bận rộn lại, “Hì, bé mập, em muốn tìm … của em sao?”

      Từ Tái Xuân hơi sửng sốt, lắc đầu, “ cần đâu.” Dừng chút, mới lên tiếng: “ thích…”

      Trương Nghiêu thích? Lư Lạc nghĩ, đúng rồi đàn ông như vậy chắc chắn cảm thấy bộ dạng này của Từ Tái Xuân quá mất mặt.

      Tên cặn bã! Cầm thú bằng.

      “Thế có chỗ nào tốt?” Lúc Từ Tái Xuân nhón chân lên lấy mứt quả đặt trong ngăn tủ, đuôi mắt Lư Lạc phát máu ứ đọng eo Từ Tái Xuân.

      “Eo em bị sao vậy?”

      Lư Lạc hỏi xong, phát gương mặt mũm mĩm của Từ Tái Xuân thoáng đỏ ửng, nhanh chóng lui về sau bước, kéo kéo cái áo xuống, ánh mắt còn dao động bất định.

      Dù sao Lư Lạc chưa từng ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy.

      làm?”

      Lư Lạc biết giọng mình lạnh tới thế, “ đều làm vậy ư, em còn cảm thấy tốt hả? đâu có thương em đâu…”

      có…” Từ Tái Xuân cuống quít lui về sau bước, rất mất tự nhiên, liên tục kéo áo xuống, thấy Lư Lạc Trương Nghiêu tốt, càng thêm sốt ruột, “ phải thế… …”

      Song, Từ Tái Xuân lắp ba lắp bắp, ấp úng nửa ngày cũng chẳng được gì ràng, đến cuối cùng, trong lòng Lư Lạc, Trương Nghiêu là tên cặn bã ép người quá đáng dựa vào phụ nữ trèo lên.

      Đúng, Lư Lạc ân oán ràng vậy. ta rất thích bé mập này, thực ra mặc dù… tròn trịa cũng tính là béo còn rất đáng , Lư Lạc càng nhìn Từ Tái Xuân càng thấy dễ thương, đối với người có cuộc sống thất thường tùy tiện như ta, thế giới này chia làm hai loại người.

      loại ta che chở, loại ta ghét.

      Hiển nhiên, Từ Tái Xuân là người trước, người sau chính là Trương Nghiêu rồi, chút nghi ngờ nào.

      Hôm nay da mặt Lư Lạc dày, vẫn quấn lấy Từ Tái Xuân cả buổi chiều, ngược lại Từ Tái Xuân luôn bình tĩnh, vì quen mình, giờ có người líu ríu bên cạnh, cũng tệ.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi Từ Tái Xuân làm cơm tối xong, Trương Nghiêu cũng trở về.

      Lư Lạc nhìn nồi canh, còn chưa hỏi Từ Tái Xuân khi nào có thể xới cơm, bé mập này ném cái muôi mau chóng phóng tới cửa.

      Lư Lạc ngạc nhiên xoay đầu lại, sau đó bèn thấy bóng dáng tròn vo chạy như bay ra cửa, rồi va vào lòng người đàn ông xuất ngay cửa.

      ta tuyệt đối nhìn lầm, người đàn ông sau lưng tiếp được Từ Tái Xuân, thân hình rất nhanh hơi loạng choạng lui về sau.

      Haha, sao đánh bay ra ngoài nhỉ.

      Trong lòng Lư Lạc khó chịu nghĩ, Trương Nghiêu này đúng là nhân tài, Từ Tái Xuân đụng như thế vậy mà chỉ hơi loạng choạng, sau đó, giơ tay lên…

      Cái gì, muốn đánh người hả?

      đúng, Trương Nghiêu đánh người, sờ sờ đầu Từ Tái Xuân.

      Hừ, thắm thiết quá, mau chết đấy. Lư Lạc bĩu môi, tên cặn bã này đừng chiếm tiện nghi của em mềm mại được ?

      Đệt! Lư Lạc lại phun câu thô tục! Trương Nghiêu hôn Từ Tái Xuân.

      Này… hai người này xong chưa trời? Đó là cửa chính đấy, tuy là kẻ qua người lại, nhưng làm thế chọc mù mắt chó đó?

      Này, đừng biết xấu hổ như vậy chứ?

      Mặt Lư Lạc đen kịt. Cho dù là ai chứng kiến hình ảnh thế này, sắc mặt cũng tốt.

      Lúc này, ta càng thêm chắc chắn việc, Từ Tái Xuân thực đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.

      Thiết Ngưu và Từ Tái Xuân tình chàng ý thiếp xong, trong lúc vào nhà, còn có chút chưa thỏa mãn, tính kéo Từ Tái Xuân làm lần nữa, lại thấy người ngay cửa phòng bếp.

      Mặt Trương Thiết Ngưu cũng đen xì.

      “Tại sao ta ở đây?”

      Từ Tái Xuân kéo tay Trương Thiết Ngưu, rất kiên nhẫn giải thích, “Xế chiều hôm nay Lạc Lạc học nấu ăn, trễ quá, nên chưa về.”

      “Trễ? Cũng phải tám mười giờ gì, giờ mới có sáu giờ, xe buýt còn chưa hết giờ làm đâu…”

      Trương Nghiêu chút nể mặt muốn Lư Lạc ra khỏi cửa, nhưng bị Lư Lạc thông minh nhìn thấu.

      “Bé mập, canh xong rồi.”

      “Vâng, tới ngay.” Từ Tái Xuân nghi ngờ , buông Trương Nghiêu ra vào nhà bếp múc canh, để lại hai người mắt to trừng mắt , nhìn ưa nổi.

      Trương Nghiêu xác định bản thân ghét Lư Lạc. Có lẽ do người phụ nữ này muốn Từ Tái Xuân rời khỏi làm, cũng vì ta biết liêm sỉ ở lại ăn chực.

      Điểm này, giống y đúc mức độ chán ghét Cố Tây Dương.

      Hai người này, quả thực là đôi trời sinh.

      Lúc ăn cơm, tâm trạng Trương Nghiêu khó chịu, thừa dịp Từ Tái Xuân vào nhà bếp bưng bát, Trương Nghiêu gọn gàng dứt khoát ra lệnh đuổi khách.

      ăn cơm xong .”

      “Ơ, xin lỗi. Quên biết, tối nay tôi muốn ở lại ngủ với Xuẩn Xuẩn[1]…”

      [1] Xuẩn này đồng với Xuân, có nghĩa là ngu xuẩn, ngu ngốc.

      kêu ai Xuẩn Xuẩn… Con mẹ nó mới ngu đó!”

      “Chậc chậc chậc chậc, côn đồ chính là côn đồ, vừa mở miệng là thối chết, sao Xuẩn Xuẩn ngửi được nhỉ?”

      …”

      Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, trong lòng thầm nhủ bình tĩnh bình tĩnh, con bà nó, ở địa bàn của , còn phải ăn thiệt con đáng ghét này, thực thoải mái.

      tính chuyện, Từ Tái Xuân bưng canh gà ra. Đầu tiên múc cho Trương Nghiêu bát, sau đó múc thêm cho Lư Lạc bát.

      Trương Nghiêu nhíu mày, “Em uống sao?”

      Từ Tái Xuân lắc đầu, “Em thích uống canh.” xong câu này, Từ Tái Xuân lại thoáng do dự, “Nhưng… dì Thái canh tốt…”

      “Đúng vậy, lấy bát , múc cho em.”

      Từ Tái Xuân nhìn đùi gà bàn, do dự. Song Trương Nghiêu rất kiên quyết, “, thể chỉ ăn thịt.”

      Việc này đơn giản là muốn cái mạng già của Từ Tái Xuân mà, ai cũng biết thích ăn thịt, thích uống canh. Nhưng lại hết sức nghe lời Trương Nghiêu, bỏ đùi gà, cực kỳ cam lòng.

      Lư Lạc ở bên nhìn mà đau lòng, “Em ấy thích ăn để em ấy ăn , được sao?”

      biết cái gì?” Trương Nghiêu nghiêm túc múc váng đầu mặt canh gà ra, sau đó múc cho Từ Tái Xuân bát, “Hôm nay uống bát , được ?”

      Từ Tái Xuân thoáng do dự, gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đùi gà trong bát.

      “Bác sĩ em ăn quá nhiều thịt khỏe mạnh, cũng muốn kéo em giảm cân, ngoan, đùi gà chỉ có thể ăn phân nửa…” xong, Trương Nghiêu lấy đùi gà, tự mình ăn mấy miếng mất hơn phân nửa, sau đó còn dư lại đưa cho Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân nhào tới muốn lấy, nhưng bị Trương Nghiêu tránh được, chỉ canh trong bát , dáng vẻ chút nào nể mặt.

      “Uống cạn bát canh, mới ăn đùi gà. Bằng lập tức ăn hết.”

      Từ Tái Xuân giống như muốn khóc vậy, Lư Lạc thực đau lòng.

      “Bé mập, em đừng sợ, chị gắp cho em…”

      Lời này biến mất ngay dưới ánh mắt như dao của Trương Nghiêu.

      Mà Từ Tái Xuân nhìn đùi gà chút, lại nhìn bát canh, biết nghĩ đến ít chuyện gì, cuối cùng cúi đầu từ từ uống hết.

      Lư Lạc ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, tên Trương Nghiêu này hoàn toàn dùng chính sách tàn bạo mà. chỉ dùng đùi gà uy hiếp Từ Tái Xuân uống canh, còn ép Từ Tái Xuân ăn rau.

      Bé mập đáng thương, Lư Lạc cắn đũa, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, phải làm sao mới có thể cứu vớt bé mập đáng này đây.
      Last edited: 23/11/15
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni10 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 34

      Hôm nay Từ lão hổ và dì Thái ra ngoài trải nghiệm thế giới hai người, đương nhiên, đây là do Trương Nghiêu đoán.

      Bất quá quan trọng, quan trọng là… tối nay chỉ có và Từ Tái Xuân ở nhà.

      Khà khà khà khà… biết vì sao, hơi hưng phấn.

      Thời gian còn sớm, tiễn Lư Lạc đáng ghét kia xong, Trương Nghiêu lên lầu chơi game.

      Trong lúc chơi, Cố Tây Dương gửi tin nhắn tới, Cố Đông Hải muốn mình chuyện với , Trương Nghiêu trả lời qua đó. Bất kể thế nào, nếu Từ Tái Xuân theo , muốn chịu khổ, tốt nhất nuôi trắng trẻo mập mạp nhất.

      Có điều, nhắc tới trắng trẻo mập mạp, Trương Nghiêu cũng hơi rầu rĩ.

      rất thích dáng vẻ này của Từ Tái Xuân, nhưng, lần trước dì Thái mang báo cáo kiểm tra sức khỏe về lạc quan lắm, Từ Tái Xuân giống hệt Khoai Tây có mỡ trong gan, mẹ nó, đây là quá đau buồn.

      Do đó, mặc dù có chút đành lòng, song Trương Nghiêu vẫn quyết định để Từ Tái Xuân ăn nhiều rau ít thịt sau đó vận động nhiều.

      Vận động… khà khà khà khà, nghĩ tới đây, Trương Nghiêu lại nhịn được nở nụ cười bỉ ổi, khà khà khà khà…

      Trương Nghiêu chơi game high, Từ Tái Xuân bưng hộp bánh quy tới.

      Trương Nghiêu thích ăn đồ ngọt, chẳng qua được Từ Tái Xuân làm cho ăn nên thỉnh thoảng cũng ăn mấy miếng, quan trọng nhất là, luôn luôn có thể cho Từ Tái Xuân ít sáng kiến hay.

      “Hôm nay bánh quy hơi ngọt.” Trước đây, từng với Từ Tái Xuân thích ăn ăn đồ ngọt, nên Từ Tái Xuân làm bánh quy đều ít đường, hôm nay sao ngọt thế.

      ! nếm ra à! Đó là Lư Lạc làm!”

      “…” Mẹ nó! Giờ nhổ ra, còn kịp ?

      Sau nửa giờ bang chiến kết thúc, Trương Nghiêu thấy Từ Tái Xuân lại ăn bánh quy. Người này đúng là có lỗ tai mà, được ăn nhiều đồ ngọt vậy.

      Trương Nghiêu nhét toàn bộ bánh quy vào miệng mình, sau đó vỗ vỗ đầu Từ Tái Xuân, “Bớt ăn vặt , biết chưa?”

      Từ Tái Xuân trơ mắt nhìn Trương Nghiêu, rầu rĩ vui.

      Trương Nghiêu vất vả lắm mới nuốt cả ngụm bánh quy xuống, lừa đảo, hèn chi khó ăn thế, hóa ra Lư Lạc làm. Có điều nhắc tới Lư Lạc này, Trương Nghiêu càng thêm vui. ta phải là thiếu nữ ngu ngốc có chuyện gì làm, nghe Cố Tây Dương , này còn chưa tốt nghiệp đại học đấy, là năm ba hay năm tư gì đó, giờ ở bên ngoài gây dựng nghiệp, nghe còn lăn lộn tệ.

      Trương Nghiêu chưa quên, lần trước Lư Lạc bảo Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc.

      Lẽ nào, Lư Lạc có mưu?

      Từ Tái Xuân vuốt bụng, thoáng ai oán nhìn Trương Nghiêu.

      Buổi tối chỉ uống canh, ăn rau nhiều, giờ đói quá . Vốn muốn ăn chút bánh quy, nhưng hình như bánh quy bị ăn sạch rồi.

      hơi buồn bực.

      Song ngẩng đầu lên, sắc mặt dường như tốt lắm.

      ơi?”

      Trương Nghiêu phục hồi tinh thần, còn uống hớp sữa tươi của Từ Tái Xuân, “ tắm , mai còn phải dậy sớm.”

      Từ Tái Xuân nhúc nhích, vuốt bụng, rất ai oán, “, em đói quá à.”

      “…” Nếu Trương Nghiêu nhớ lầm, ràng hai người vừa mới ăn cơm tối.

      Thực ra tương đối mà , Trương Nghiêu là người dễ chuyện nhất trong nhà. Đặc biệt đối với Từ Tái Xuân, hoàn toàn có sức chống cự, hơn nữa dáng vẻ Từ Tái Xuân liều mạng khóc, Trương Nghiêu thực nghĩ tới mà sợ.

      “Vậy… chỉ cho phép quả táo?”

      “Hai quả!”

      Từ Tái Xuân cò kè mặc cả, đương nhiên, ở mặt này, tuyệt đối chuyên nghiệp.

      Cuối cùng, Trương Nghiêu nhìn giơ hai quả táo to lên gặm vui vẻ, trong lòng lặng lẽ phun máu, quả nhiên chiều quá.

      Rốt cuộc trong bụng được lót ít đồ, Từ Tái Xuân ầm ĩ nữa, bò tới bên người Trương Nghiêu nằm.

      Dáng vẻ ngoan ngoan kia, khiến Trương Nghiêu nhịn được động lòng trận. Có điều chờ chút, còn việc chưa với .

      Trương Nghiêu đưa cho Từ Tái Xuân tấm thẻ, “Mật mã thẻ là sinh nhật em, nhớ chưa?”

      Từ Tái Xuân gật đầu, nhưng biết Trương Nghiêu đưa thẻ này có nghĩa gì.

      “Đây là tiền của chúng ta, cất , sau này mua đồ.”

      Trương Nghiêu dặn dò, cũng tin Từ Tái Xuân có thể quản gia tốt, song chồng đưa tiền cho vợ giữ, hình như là việc phải làm của đàn ông sau khi kết hôn.

      Trương Nghiêu suy nghĩ nhiều thế, hơn nữa, có lẽ sau khi thảo luận với Cố Đông Hải xong, bận rộn hơn, đến lúc đó, chắc càng thể chăm sóc Từ Tái Xuân, để nắm chút tiền, có phải khiến có cảm giác an tâm hơn .

      Trương Nghiêu cảm thấy điều mình có thể nghĩ cũng nghĩ cả rồi, cuối cùng trước khi ngủ, nhịn được hỏi Từ Tái Xuân.

      “Em muốn ra ngoài làm ?”

      Từ Tái Xuân ôm cánh tay , ngáp cái.

      “Ưm…”

      Thực ra Trương Nghiêu muốn Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc, nhưng sợ buồn. vẫn chưa tới hai mươi tuổi, ngoại trừ tình thân và tình , còn phải có tình bạn nữa.

      nghĩ, thế giới này nếu có có thể lòng đối đãi , chừng cười càng rạng rỡ hơn.

      Từ Tái Xuân vẫn còn do dự, Trương Nghiêu đợi câu trả lời của , song rất lâu vẫn chưa nhận được đáp án.

      Vì, Từ Tái Xuân ngủ mất tiêu.

      Cái đồ ngốc này.

      Trương Nghiêu thở dài, ôm cơ thể mềm mại vào lòng, “Đúng là ngốc.”

      mắng tiếng, nhưng tay lại nhịn được càng ôm chặt hơn.

      Cứ như vậy, Từ Tái Xuân đề cập chuyện làm, thậm chí, căn bản biết rốt cuộc khác tại chỗ nào.

      Chẳng qua, sau khi Trương Nghiêu và Cố Đông Hải đạt được thỏa thuận, quả nhiên bận rộn rất nhiều. Trước đây mỗi ngày còn có thể về ăn tối, song dần dần, ngay cả bữa tối cũng thể về ăn, đến cuối cùng lúc trở về Từ Tái Xuân ngủ.

      Trương Nghiêu sớm về trễ, thành , Từ Tái Xuân rất đơn.

      Ngay lúc đó, Lư Lạc bảo Từ Tái Xuân giúp ta làm bánh quy thủ công.

      Mỗi ngày vào buổi sáng chỉ cần đến phòng làm việc làm ít bánh quy là được, cần nhiều thời gian, đồng thời tiền lương Lư Lạc đưa tính là thấp.

      Ít nhất, Trương Nghiêu cảm thấy hợp lý.

      Từ Tái Xuân nghĩ dù sao cũng buồn chán, ngay cả bữa tối Trương Nghiêu cũng trở về ăn, giống như mất động lực vậy, vừa vặn lúc này Lư Lạc cho động lực.

      thể , Từ Tái Xuân rất được hoan nghênh. Mặc dù trong mắt người ngoài ngốc nghếch, nhưng làm việc cực kỳ nghiêm túc, còn rất cố gắng chăm chỉ, nên mọi người ở phòng làm việc đều rất thích .

      Nhất là em mềm mại, còn nấu ăn ngon, càng được hoan nghênh hơn rồi.

      Tuy , Lư Lạc thích Trương Nghiêu, song Từ Tái Xuân hình như rất thích Trương Nghiêu, đương nhiên Lư Lạc cũng để đàn ông khác ức hiếp , nên rất nhiều đàn ông có ý với Từ Tái Xuân, nhưng ngại chiếc nhẫn lấp lánh tay phải , nên dám tiến tới.

      Bất quá, sau khi Từ Tái Xuân làm lại mập thêm mấy kg. Trương Nghiêu xem báo cáo kiểm tra sức khỏe, mặt đen kịt.

      “Chẳng phải kêu em ăn ít bánh quy hả?”

      Từ Tái Xuân chỉ chỉ ngón tay vào nhau, “ nhịn được.”

      Trương Nghiêu chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhưng hết lần này tới lần khác lại cách nào động vào Từ Tái Xuân, chỉ có thể cho Từ Tái Xuân biết, nếu kết quả kiểm tra tháng sau vẫn khỏe mạnh, phải vận động.

      Mọi người ở phòng làm việc đều biết báo cáo kiểm tra sức khỏe của Từ Tái Xuân, họ đều nghĩ Từ Tái Xuân mập mạp rất đáng , song đe dọa đến sức khỏe, bọn họ cũng lý trí cho Từ Tái Xuân ăn quá nhiều đồ vặt.

      chỉ thế, Lư Lạc vì giúp Từ Tái Xuân khôi phục sức khỏe, còn giúp Từ Tái Xuân làm thẻ tập gym.

      Mà thẻ tập gym này mang tới loạt phiền phức.

      Phải rằng phiền phức này, nên tới Trương Kiêu.

      Chẳng phải Trương Kiêu từng quen bạn mắc bệnh AIDS à? Dọa choáng váng, về sau, biết có phải vận may của quá tốt , vậy mà nhiễm AIDS.

      Song Trương Kiêu cũng hứng chịu nỗi sợ ghê gớm, bắt đầu suy nghĩ lại chuyện qua, nghĩ tới Từ Tái Xuân.

      Hơn nữa, sau khi trở về thấy dáng vẻ đường làm quan rộng mở của Trương Nghiêu, trong lòng cực kỳ ước ao ghen tị, nhà họ Từ là của , Từ Tái Xuân cũng có thể là của , tất cả hẳn phải là của .

      lãng tử, nhưng lãng tử biết quay đầu còn quý hơn vàng mà, phải sao?

      biết, Từ Tái Xuân chỉ tạm thời mất trí nhớ, sớm muộn gì cũng có ngày, ngoan ngoãn trở lại bên người .

      Do đó, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi…

      Nhưng, chờ dài cổ. Đặc biệt, trong tình huống tên cặn bã Trương Nghiêu hình như càng lăn lộn càng tốt, Trương Kiêu bắt đầu nghĩ, có phải cơ hội đều để cho người chủ động ra trận ? có nên chủ động chút .

      Trương Kiêu nghĩ rất đơn giản, tuy giờ biến thành tên béo, nhưng vẫn là tên béo đẹp trai, Từ Tái Xuân cũng béo. người béo hẳn rất dễ thích tên béo đẹp trai phóng khoáng chứ.

      Giấc mộng của Trương Kiêu mơ rất đẹp, thậm chí nghĩ tới làm sao gặp gỡ lãng mạn với Từ Tái Xuân, sau đó như thiên lôi đánh vào địa hỏa, ném tên Trương Nghiêu kia xa.

      Giống như Trương Nghiêu, Trương Kiêu từng là cao phú soái cũng có chút tự kỷ quá đáng.

      có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào như suy nghĩ, thực chứng minh, từ sau lần kia, còn gặp được Từ Tái Xuân nữa.

      Đương nhiên, cũng tra được nơi ở của Từ Tái Xuân, song mỗi lần tới gần, đều bị Khoai Tây dí tè ra quần.

      Về sau, Trương Kiêu bi kịch phát , mỗi lần bản thân bị chó dí, sau đó đều gầy tí.

      Bất quá, xét thấy Khoai Tây càng ngày càng hung tàn, lần trước suýt cắn rớt mông , Trương Kiêu vì lý do an toàn, nên bỏ qua kế hoạch tốt đẹp vào phòng trộm hương trộm ngọc.

      thoáng rầu rĩ vui, Từ Tái Xuân này sao cứ ở nhà miết. Ngay cả ngày thường ra ngoài mua nước tương cũng có.

      Làm hại suy nghĩ nhiều kế hoạch hoàn mỹ vậy, đều bị chôn vùi hết.

      Trương Kiêu phải người kiên nhẫn lắm, cảm giác chỗ Từ Tái Xuân quá khó, muốn buông tay.

      Song, khiến vạn lần ngờ là, ngay lúc Trương Kiêu chuẩn bị buông tha, Từ Tái Xuân xuất trước mặt .

      Thoáng chốc, cảm thấy thượng đế vẫn thương .

      có nguyên nhân nào khác, ông đưa Từ Tái Xuân đến trước mặt , hai người họ đều là thành viên của phòng tập gym.

      Rất nhiều phương án gặp gỡ tốt đẹp tuần hoàn trong đầu, thậm chí, Trương Kiêu còn mắc hội chứng sợ lựa chọn[1] chút, rốt cuộc nên dùng màn ra sân kinh diễm nào đây.

      [1] Hội chứng sợ lựa chọn (选择恐怖症): là chứng gặp trở ngại trong việc lựa chọn, người mắc chứng này có cách nào hài lòng với việc lựa chọn của mình, trong lúc lựa chọn thời gian ra quyết định rất khủng hoảng, thậm chí mồ hôi đầm đìa, dẫn đến việc sợ hãi chuyện lựa chọn ở mức độ nào đó.

      Haha, thực chứng minh Trương Kiêu nghĩ quá nhiều, tầm mắt quá nóng bỏng, Từ Tái Xuân ngốc nghếch phát , nhưng Lư Lạc phải kẻ tầm thường.

      Đợi sắp xếp cho Từ Tái Xuân xong, mặt ta đen kịt, sải bước tới chỗ Trương Kiêu.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :