1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lương Cầm Chọn Chồng - Thần Vụ Quang (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Lương Cầm Chọn Chồng
      [​IMG]

      Tác giả: Thần Vụ Quang
      Nguyên tác: Lương Cầm Chọn Mộc
      Thể loại: Tình , đại, tình của thiên chi kiêu tử ( công tử nhà giàu)
      Số chương: 74 chương
      Nguồn convert: tangthuvien
      Edit: Bánh Bao
      Beta: Lon Bia xinh đẹp :yoyo51:
      Nhân vật chính : Hứa Lương Cầm, Tống Dật Hàng
      Diễn ké : Cũng nhiều
      Văn án:yoyo63:


      Hứa Lương Cầm xem mắt ròng rã 6 năm trời, nghĩ tới bản thân cuối cùng lại chọn phải “khúc gỗ mục”.

      Câu chuyện này hư cấu 3 phần, liêm sỉ đầy đất, vì thế cầu mong các bạn đọc đừng đem so sánh và săm xoi từng chi tiết.

      Vâng, giới thiệu rất ngắn gọn Lần đầu edit truyện í í. Mong mọi người ủng hộ. thích xin đừng lời cay đắng. :yoyo52::yoyo52:. Nhưng dù sao cũng mong mọi người ủng hộ Bánh Bao và Lon Bia nhé :yoyo33::yoyo33:

      Mục lục

      Chương 1 - Chương 4Chương 5Chương 6

      Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10Chương 11

      Chương 13
      Chương 14+15+16 ♥


      Chương 17+18+19

      Chương 20Chương 21

      Chương 22
      Chương 23+24+25


      Chương 26

      Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
      Chương 31+
      Chương 32

      Chương 33Chương 34

      Chương 35Chương 36

      Chương 37
      Chương 38 + 39 Chương 40Chương 41

      Chương 42 Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46

      Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51


      Chương 52Chương 53Chương 54 Chương 55Chương 56

      Chương 57Chương 58 ♥ Chương 59 ♥ Chương 60 ♥ Chương 61

      Chương 62 ♥ Chương 63 ♥Chương 64 ♥ hương 65 ♥Chương 66

      Chương 67 ♥Chương 68 ♥Chương 69 ♥ Chương 70 ♥Chương 71

      Chương 72 ♥Chương 73 ♥ Chương 74

      ♥Hoàn​
      Last edited by a moderator: 8/5/19
      Lữ Vũ Uyên, lonkon95, Con Nit26 others thích bài này.

    2. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 1

      Hứa Lương Cầm đứng dưới lầu nhà mình, ngửa đầu nhìn ban công tầng 4 thấy sáng đèn, biết cha mẹ đều bận việc trong bếp, do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn chậm chạp lên.

      “Cha, mẹ, con về rồi”. Vừa cởi giày, Hứa Lương Cầm liền vào bếp chào bố mẹ.

      “Con về à, nhanh rửa tay thôi, đồ ăn nấu xong rồi. Lão Hứa, cá xong chưa, nhanh nhanh!” Trình Lệ cười tươi nhìn con mình cái, lại quay ra tiếp tục nấu đồ ăn.

      “Mẹ, phải mẹ bảo con về để xem mắt sao, kì công chuẩn bị bàn thức ăn nhiều như thế làm gì chứ? Chỉ gặp mặt tí, chuyện là xong thôi mà”. Hứa Lương Cầm vừa rửa tay vừa .

      “Ai bảo vì xem mắt nên mới gọi con chứ, con của mẹ, mẹ muốn nhìn con chút, cái này cũng được sao?”

      Hứa Lương Cầm bắt đầu nghi ngờ, việc mà mẫu thân đại nhân nhà thích nhất chính là mỗi thứ sáu sắp xếp cho xem mắt, hôm nay sao vậy nhỉ, có gì hơi khác thường.

      “Thế nào, con tin mẹ sao? tin hỏi cha con !” Trình Lệ cũng chẳng thèm để ý con , trực tiếp bưng thức ăn ra bàn.

      Hứa Thế Huy cười : “Tối nay mẹ con đúng là chuẩn bị xem mắt cho con ”.

      Lúc này Hứa Lương Cầm mới yên tâm, lại giúp dọn chén đũa, ba người ăn cơm xong, Hứa Lương Cầm xem TV lát rồi về phòng của mình nghịch điện thoại.

      “Tiểu Cầm, mẹ chuyện phiếm với con chút nhé?” Trình Lệ bỗng đẩy cửa vào.

      Hứa Lương Cầm để điện thoại xuống rồi ngồi dậy: “Vâng ạ”. Nghĩ thầm mẫu hậu nhà mình còn có chuyện gì khác ngoài việc thúc giục mình tìm đối tượng chứ.

      “Tiểu Cầm, con còn nhớ thím họ ở quê mình trước kia ?” Trình Lệ ngồi vào bên giường hỏi con câu.

      “Mẹ, con làm sao mà nhớ nổi, mẹ với cha cũng chẳng bao giờ nhắc đến, con làm sao biết thím họ nào chứ”.

      Trình Lệ vội vàng : “Tên thím ấy có hộ khẩu mà nhỉ, hôm nào rảnh lấy ra xem ”.

      cần đâu, lúc con vào trường điền quê quán cũng chẳng để ý, hộ khẩu của con với cha cũng viết như nhau mà”.

      “Đứa bé này, mẹ với con như thế để biết con có thím họ là được rồi, dám xiên xẹo linh tinh! Ông bà nhà mình đều từ Sơn Đông qua đây đó”. Trình Lệ cũng lừa gạt con mình nên có chút tức giận.

      “Con biết, con biết, mẹ tiếp ”. Hứa Lương Cầm cũng để ý điều này.

      “Chuyện là như thế này, thím họ con có người bạn đồng hương ở gần nhà ta, nghe thấy con chưa có đối tượng cũng lo lắng theo. Vì thế muốn giới thiệu cho con người, điều kiện đối phương tệ, có xe có nhà, tiền cũng thiếu, bộ dạng cũng được lắm, cao tầm 1m82 đó”.

      “Mẹ, điều kiện tốt như thế phải tuấn phi phàm sao, người ta sao để ý con chứ? Chúng ta đừng tự làm xấu hổ nhau nữa”. Bộ dạng của mình cũng phải tiên giáng trần, dáng người cũng bình thường, suy nghĩ cũng dám trèo cao, vẫn nên chọn môn đăng hộ đối, điều kiện bình thường thôi.

      Trình Lệ do dự trong chốc lát, : “Chẳng qua cũng phải chỉ có toàn ưu điểm, đối phương tuổi hơi lớn, lại qua đời vợ, nhưng có con. Cho nên nhà bọn họ chỉ mong cưới được người con dâu tính tình tốt chút, cũng cầu khác”.

      Hứa Lương Cầm nghe xong lập tức nóng nảy: “Mẹ, mẹ nghĩ gì thế, con mới 28 tuổi, nay còn nhiều phụ nữ hơn 30 còn chưa kết hôn kìa, mẹ sao lại tìm cho con lão già thế, cái đó có khác gì bán con chứ! Con tốt xấu gì vẫn là trong sạch, thà rằng tìm được chồng, cũng chấp nhận thua thiệt vậy cho mình đâu!”

      “Vớ vẩn! Cả tuổi mụ của con cũng đến 30 rồi còn gì, đối phương chẳng qua mới có 35 tuổi, là độ tuổi tốt để cưới đó, con nhìn con xem, khác gì đứa trẻ con , công việc cũng chẳng ổn định, cả ngày chỉ ôm cái máy tính viết tiểu thuyết gì gì đó, ai mà xem cái đó chứ! Nếu ôm máy tính lại dán vào điện thoại, mẹ và cha con cũng chẳng trông cậy vào việc con chăm sóc hai người già này, nhưng tối thiểu mẹ phải tận mắt nhìn con cưới chồng sinh con mới nhắm mắt được! Tiểu Cầm, con nghe mẹ đây, đàn ông qua lần hôn nhân cũng chẳng sao cả, quan trọng là có con, tương lai con và ta đứa , thế có khác gì các đôi vợ chồng trẻ đâu. Lại người ta có xe có nhà, chẳng cần lo chạy vạy, con xem hàng xóm xung quanh đều vay mượn mới thuê được nhà ở, mỗi ngày lo lắng, thấy mệt sao! Mẹ cũng muốn ép con quá đáng, chẳng qua chỉ gặp thử lần, nếu thấy hợp thôi, con xem được ? Mẹ chẳng can thiệp nhiều đâu, đưa cho con số điện thoại trước, đến lúc đó các con tự mình liên hệ”.

      “Con đồng ý chút nào, con làm nhưng cũng chẳng thiếu gì, con cũng có khả năng tìm được đối tượng khác, mẹ cần ép con, về sau cũng đừng quan tâm nữa, con thấy lúc về nhà là chẳng có chuyện gì tốt, đó là lý do vì sao con thà thuê nhà ở ngoài còn hơn về nhà ở, con đây!” Tính quật cường của Hứa Lương Cầm nổi lên, nhanh chóng lấy quần áo, xách túi ra về.

      “Con bé chết tiệt kia, đúng là đồ cứng đầu, cả ngày chơi với đám bạn có tiền đồ mà! Nào có chuyện phụ nữ kết hôn, mẹ cho biết, chuyện này mẹ để yên đâu!” Trình Lệ tức giận đuổi theo .

      Hứa Lương Cầm làm như nghe thấy, chạy nhanh xuống tầng, lúc xuống đường mới chậm rãi , vừa nước mắt vừa rơi, phải là người dễ rơi nước mắt, chẳng qua chỉ vì chuyện kết hôn nên rất mệt mỏi, chính cũng hiểu cha mẹ rất lo lắng, chẳng qua hôn nhân mà tâm đầu ý hợp sao nên duyên chứ, lấy kiểu đó sớm muộn gì cũng có vấn đề, lại dù gì mình cũng 28 tuổi, sinh nhật xong thêm nửa tháng nữa là sang năm mới, cho nên tính tuổi mụ liền thêm hai tuổi, điều này cũng chẳng thay đổi được.

      cũng chẳng có công việc, chỉ chờ vào tiền viết tiểu thuyết mạng, tiền thuê nhà với ăn uống có thể giải quyết, nhưng tiền để dành cũng có nhiều.

      Trở về nhà trọ, vừa mở cửa, Hứa Lương Cầm liền trợn mắt nhìn, phòng này và Tô Hiểu Vũ cùng thuê, cũng là tác giả viết truyện, cùng nhau ở năm rưỡi, ở chung cũng tệ, đều giấu nhau chuyện gì.

      Sau đó Tô Hiểu Vũ cho tên con trai là Ngô Thừa Long đến thuê phòng , mới đầu cứ nghĩ đó là bạn trai Tô Hiểu Vũ, sau mới phát hóa ra phải.

      ra cũng chẳng ngạc nhiên gì, chủ yếu là lúc Ngô Thừa Long có em họ, quen ta lúc làm từ thiện nhưng bọn chẳng ưa gì nhau. Từ khi Ngô Thừa Long đến trọ lúc Trần Trần Mĩ Nhạc vui, buồn, giận hờn gì đều xả lên người .

      “Xem mắt về rồi sao, nhìn dáng vẻ của này, chắc là lại thất bại rồi chứ gì”. Trần Trần Mĩ Nhạc đắc ý nhìn dáng vẻ của Hứa Lương Cầm, liền cười hỏi.

      “Tôi xem mắt, tới đây làm gì?” Hứa Lương Cầm cũng chẳng quan tâm Trần Mĩ Nhạc, liền ngồi xuống ghế sô pha .

      Gia đình nhà Trần Mĩ Nhạc có năm cửa hàng bán lẻ cho thuê, cho nên đại tiểu thư này cũng chẳng cần phải làm, tiền cho thuê thôi cũng đủ dùng.

      họ tôi ở đây nên đến chứ sao, chẳng qua cũng muốn xem ế 6 năm xem mắt thế nào. Tôi Hứa Lương Cầm này, chị lớn tuổi như thế, vừa béo lại chẳng xinh xắn gì, cao có 1m6, còn cận thị, theo tôi chị nên chọn đối tượng ly hôn , làm mẹ kế có gì tốt đâu”. Trần Mĩ Nhạc đắc ý cười khanh khách.

      Chẳng qua nghĩ tới hôm nay chạm đúng chỗ đau của Hứa Lương Cầm rồi.

      “Trần Mĩ Nhạc , cũng có gì hơn tôi, cao 1m7 lận đấy, nhưng tới 90 kg đẹp hơn ai, có đối tượng rồi sao? Chưa có mà cũng chê người khác!”

      “Tuổi tôi ít hơn chị, nhà tôi có điều kiện, lo gì tìm được người, ai chẳng biết chị vì Uông Tân Dương nên mới tham gia hoạt động từ thiện, mà có làm gì nữa người ta cũng chẳng để vào mắt đâu!” Trần Mĩ Nhạc bị chọc giận, miệng đắn đo công kích Hứa Lương Cầm.

      Đúng rồi, cùng vị “hồng nhan họa thủy” này so đo kịp, Hứa Lương Cầm trừng mắt nhìn Trần Mĩ Nhạc câu nào.

      Uông Tân Dương lúc trước ngồi cùng bàn với ở tiểu học sơ trung, bộ dáng lịch , tính cách ôn hòa, từ tiểu học làm lớp trưởng, ở phương diện học tập luôn giúp .

      tại người này cũng thành danh, làm giảng viên trường đại học nổi tiếng, những thế Uông Tân Dương còn lập tổ chức có tên là “Hội Hạnh Phúc” và làm hội trưởng.

      ra trong lòng Hứa Lương Cầm cũng thừa nhận thầm mến Uông Tân Dương, có lúc nằm mơ thấy hai người kết hôn với nhau, cảm thấy người đàn ông dịu dàng này đúng là mẫu hình lý tưởng, nhưng cũng dám thổ lộ, cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với .

      Có lần hội họp, nghe Uông Tân Dương tuyên truyền, lập tức hưởng ứng tham gia, chút do dự gia nhập “Hội Hạnh Phúc”, quan tâm tới sức khỏe mọi người và cùng hoạt động từ thiện.

      Mà Trần Mĩ Nhạc là đàn em của Uông Tân Dương, ở đại học từng tiếp xúc vài lần với Uông Tân Dương, cho nên vừa tốt nghiệp chạy theo người ta làm từ thiện, đương nhiên là thời điểm có Uông Tân Dương ta cũng chẳng tham gia.

      Bởi vậy, hai người thầm mến người nên là tình địch của nhau, tự nhiên nhìn đối phương vừa mắt.

      “Trần Mĩ Nhạc, quá đáng vừa thôi, nam chưa cưới nữ chưa gả, tùy vào năng lực của từng người, điều kiện trong nhà tuy tốt, những cũng so được với tính tình hiền dịu của Lương Cầm hay Khương Doanh, cha mẹ người ta mở công ty vật liệu xây dựng lớn, cũng giống cứ cả ngày ở nhà ăn bám!” Lúc này Tô Hiểu Vũ từ phòng ra, thích nhìn bộ dáng đắc ý của Trần Mĩ Nhạc, nhưng vì nể mặt mũi bạn tốt Ngô Thừa Long nên nhẫn nhịn.

      “Tôi thèm chuyện với các chị, tôi tìm họ tôi!” Nhắc tới Khởi Khương Doanh, Trần Mĩ Nhạc liền khó chịu, tuy điều kiện nhà bằng, nhưng bạn thân của Lương Cầm là Khương Doanh cần , công ty của nhà Khương Doanh quy mô , đó mới là nhà giàu , hơn nữa Khương Doanh rất xinh đẹp lại có năng lực, quản lý công ty chứng khoán, ngoại giao quốc tế rất tốt, mấu chốt lại là bạn thân của Lương Cầm, cho nên mỗi lần nhắc tới Khương Doanh cũng thích.

      “Cuối cùng cũng chịu im, Thừa Long đêm này làm khuya nên tối nay chắc chắn Trần Mĩ Nhạc đến nữa đâu. Cậu làm sao thế, sao mắt đỏ thế này?” Tô Hiểu Vũ kéo Lương Cầm ngồi vào sô pha.

      Ngô Thừa Long làm thêm ở quán bar, mặc dù có bà con họ hàng là Trần gia nhưng muốn dựa hơi, muốn tự mình cố gắng phấn đấu.

      “Còn có thể làm sao, phải là tại mẹ tớ sao.” Hứa Lương Cầm phiền muộn kể hết cho Tô Hiểu Vũ nghe.

      Tô Hiểu Vũ nghe xong liền vui vẻ: “Tớ này, Lương Cầm cậu phải viết tiểu thuyết kiếm sống sao, sao lại có chút sâu sắc nào thế, tớ thấy quá mà. nay cái việc chọn vợ kén chồng nó khác xưa rồi, cậu biết đàn ông tốt là như thế nào ?”

      Hứa Lương Cầm lắc đầu, biết Tô Hiểu Vũ muốn gì.

      “Có nhà, vay mượn, ly hôn có con! Đàn ông như vậy rất lý tưởng, đàn ông từng ly hôn mới biết hôn nhân dễ dàng gì, cũng là người trải qua đau khổ, có đứa con cũng có ai làm loạn, sợ làm mẹ kế bị người đời mắng, tương lai cũng chẳng ai tranh tài sản, tớ đây là cơ hội tốt đó, nắm cho chắc vào nhé”.

      Khi được Tô Hiểu Vũ giảng giải, Hứa Lương Cầm hơi do dự: “Ôm cái tư tưởng này xem mắt, phải chỉ vì lợi ích sao?”

      “Thời nay ai mà muốn lợi ích chứ? chỉ phụ nữ, mà đàn ông cũng muốn tìm mấy phụ nữ vừa đẹp vừa giàu có đấy thôi! Cũng phải là cậu lừa dối người ta, hợp quen nhau, hợp thôi. Tớ biết trong lòng cậu có Uông Tân Dương, nhưng các cậu tiếp xúc với nhau lâu như thế lại chẳng có tiến triển gì, bằng dời mắt xem chỗ khác, có phải cha mẹ cậu bớt lo lắng hơn ?”

      Tô Hiểu Vũ cứ khuyên giải mãi, Hứa Lương Cầm có chút hối hận vì vừa ầm ĩ với mẹ, cha mẹ cũng chẳng sung sướng gì, con cái hàng xóm xung quanh đều kết hôn, cháu chắt chạy chơi khắp nhà, bọn họ cũng rất áp lực, mà mình còn làm họ buồn, đúng là nên.

      “Cậu cứ từ từ nghĩ , tớ còn 5000 chữ nữa đây, viết xong liền kết toán lĩnh tiền rồi dạo phố thôi”. Tô Hiểu Vũ xong liền vào bếp tính nấu mì.

      “Đợi chút!” Hứa Lương Cầm gọi lại.

      “Làm sao thế?” Tô Hiểu Vũ quay lại hỏi.

      “Cái này, tớ cao có 1m59, có thể 1m6 được … Chiều cao lên lên chút được chứ nhỉ?”

      Tô Hiểu Vũ khinh thường : “Cái này cũng cần phải hỏi sao?” xong vào bếp.

      Mình 1m6 cũng tính là lừa dối phải , Hứa Lương Cầm vẫn để ý những lời Trần Mĩ .

      Tuy rằng viết tiểu thuyết mạng, nhưng Tô Hiểu Vũ kiếm được nhiều tiền hơn , mỗi tháng đều thu về hơn 1 vạn, có lúc là 2-3 vạn, còn lúc được nhiều nhất cũng chỉ có 7000, tiêu xài bình thường cũng mất 3000-4000 rồi, hơn nữa nghề viết tiểu thuyết này phải lúc nào cũng viết ra được, nếu viết ra gì cũng chẳng kiếm được tiền, cho nên áp lực rất lớn.

      Đương nhiên khi Tô Hiểu Vũ có nhiều tiền cũng là liều thuốc khích lệ tinh thần cho thêm tự tin hơn, cũng thu hút được nhiều nữ độc giả.

      Nghĩ thế Hứa Lương Cầm liền trở về phòng mình, nhìn nhìn Laptop càng nhớ tới cha mẹ mình đau khổ thế nào, quyết định đồng ý gặp người đàn ông từng ly hôn kia lần.

      Last edited by a moderator: 6/5/19
      meyil08, cucai_yunnie, Màn Thầu33 others thích bài này.

    3. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 2

      Sáng hôm sau, Hứa Lương Cầm liền gọi điện cho mẹ mình, suy nghĩ cẩn thận, đồng ý xem mắt.

      Việc này làm Trình Lệ vui đến phát điên, vừa cúp máy liền nhắn tin đưa số của đối phương cho Hứa Lương Cầm.

      Nhưng tuần trôi qua mà đối phương cũng có động tĩnh gì, như thế khiến Hứa Lương Cầm rất thoải mái, ra đối phương cũng muốn xem mắt, thế nên chuyên tâm vào tác phẩm của mình, bộ truyện trước kiếm được bao nhiêu nên phải nghĩ cách kiếm thêm bù đắp vào, bằng mục tiêu gửi tiết kiệm ngân hàng của cũng xong rồi.

      xem mắt nhiều năm như vậy cũng biết ít chuyện, giống như Tô Hiểu Vũ , đầu năm nay các đừng mơ mộng được đàn ông bao nuôi, người ta cho bằng tự mình kiếm, cho nên cũng bắt đầu để dành ít, lấy đó làm niềm vui. Huống chi tương lai nếu có kết hôn rồi có con cũng cần số tiền kha khá, còn có chẳng may cha mẹ bị bệnh gì cần chữa trị, mà có chuyện gì cầm điện thoại xem tiền mình gửi trong ngân hàng cũng thấy thoải mái vui vẻ rồi.

      Viết đến hơn 3000 chữ, cảm thấy hơi mệt, Hứa Lương Cầm thuận tay mở túi khoai sấy ăn, chọn bộ phim Mỹ xem, lúc này điện thoại kêu lên.

      “Alo?” Hứa Lương Cầm cầm lên ấn nghe.

      “Xin hỏi có phải Hứa Lương Cầm ?” Đối phương là đàn ông, giọng cũng rất dễ nghe và lễ phép, có điều biết là ai thôi.

      “Đúng vậy, là?” Có phải hội viên của hội Hạnh Phúc cần tìm mình nhờ giúp đỡ nhỉ, tại cũng rảnh, Hứa Lương Cầm nghĩ lý do để từ chối.

      “Xin chào, tôi là Tống Dật Hàng, xin lỗi bây giờ mới gọi cho được, thời gian qua tôi công tác, mới về được hai ngày, hi vọng bỏ qua cho, sắp xếp thời gian thích hợp để chúng ta gặp nhau nhé”.

      Tống Dật Hàng? Ai thế nhỉ, có phải tên nào lừa đảo , chuyện cũng giống lừa đảo mà, may là mình có hai số, số cho người ngoài số chỉ bạn bè người thân biết thôi.

      Nghĩ vậy Hứa Lương Cầm khinh thường bĩu môi: “Tôi biết ”. Sau đó cúp máy, để điện thoại qua bên tiếp tục xem phim.

      đúng đúng, số điện thoại kia chính là người mà mẹ giới thiệu cho! Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng! Ôi mẹ ơi, mẹ hình như có người kia họ Tống đúng ? Hứa Lương Cầm lật đật nuốt vội miếng khoai sấy, nhanh chóng gọi lại.

      Đối phương bắt máy rất nhanh, chẳng qua giọng hơi do dự: “Alo?”

      “Rất xin lỗi, bởi vì lâu quá, tôi quên mất, xấu hổ quá. Tôi lúc nào cũng rảnh, thời gian tự quyết định nhé”. Hứa Lương Cầm vội vàng nhận lỗi.

      Đối phương nở nụ cười: “ sao, ngày mai là chủ nhật nhưng tôi có việc bận, hay là hẹn chiều thứ hai tầm 5 giờ rưỡi, tôi qua đón ”.

      “Được, tôi ở ngay cạnh khách sạn Hoa Minh, cứ ở bên đường chờ tôi, thấy được ?”

      “Vậy cũng được, quyết định vậy nhé, hẹn gặp lại”.

      ràng chính là người đó, nhưng giọng như thanh niên vậy, biết ngoại hình như thế nào, Hứa Lương Cầm để điện thoại xuống, trong lòng lại có gánh nặng, tuy thèm để ý nhưng cũng muốn nhà mình mất mặt, lúc đó bản thân mình có lẽ phải nhờ Tô Hiểu Vũ giúp ăn mặc trang điểm thôi.

      Sau đó lại gọi cho mẹ , nghe càu nhàu hồi mới xong.

      Đến 4 giờ chiều thứ hai, Khương Doanh cũng đến.

      “Sao cậu lại tới đây?” Thấy Khương Doanh vào, Hứa Lương Cầm cảm thấy rất kì lạ, bình thường Khương Doanh tới cho biết trước tiếng.

      “Nửa giờ trước chị đây nhận được điện thoại của dì, nghe cậu gặp đại gia, dì cố ý muốn tớ đến giúp cậu tay, để lại ấn tượng tốt với đối phương”. Khương Doanh cười cười đến, cùng Tô Hiểu Vũ chuyện.

      Mẹ cũng làm quá lên , Lương Cầm bất dĩ mặc Khương Doanh kéo ngồi vào ghế: “ phải đại gia, mẹ tớ bừa đấy, chẳng qua có kinh doanh thôi”.

      “Chẳng cần biết là ai, hai bọn tớ giúp cậu, nhất định thành vấn đề”.

      Tô Hiểu Vũ thấy Khương Doanh trang điểm cho Lương Cầm, xem thử mấy bộ quần áo trong tủ, kết quả là nhìn sơ qua rồi đóng lại luôn. “Hứa Lương Cầm, tớ cũng đến phục cậu, năm bốn mùa, quần áo nào cũng như nhau, bình thường ngoài việc cậu mua đồ ăn vặt tiền đâu thế?”

      “Tiền của cậu ấy toàn cất thôi, tớ nghĩ tới chuyện này, tớ mua cho cậu ấy quần áo trước rồi, để tí nữa thay”. Khương Doanh biết thừa tính của bạn thân này.

      “Quần áo mua cho tớ sao, cám ơn cậu nha”. Hứa Lương Cầm nghe thấy có quần áo mới liền vui vẻ.

      Nhưng sau đó lại có chút hối hận: “Sao lại hở nhiều thế này, tớ sao dám ra khỏi nhà, thích”.

      Quần áo Khương Doanh mua cho chiếc váy màu đen kết hợp với voan mỏng, bên trong còn có lớp vải mỏng cùng màu, dù thế vẫn thể che đậy được bộ ngực đẹp lộ ra mảng, từ bé tới bây giờ, từng mặc đồ như này đâu.

      “Cái này là gì, có nhiều cái lộ hơn nhiều, tớ thấy thế này mới gợi cảm, nhìn nhìn lại, thường ngày nhìn cậu cũng bình thường, mặc đồ đen lên tôn làn da trắng thế này, thua mĩ nhân nào đâu nhé. Bộ này đẹp mà, phần bụng phần đùi đều che hết, có gì đâu mà sợ”. Tô Hiểu Vũ muốn thông não cho Hứa Lương Cầm, lại lấy vài cái quần jean cho thử, Hứa Lương Cầm béo, tỉ lệ người tệ, chẳng qua ngồi máy tính với ăn vặt nhiều mới thấy bụng chút, hơn nữa nhìn cũng thuận mắt, da dẻ trắng bóc.

      Hứa Lương Cầm có cách nào, đành tùy hai bạn tìm đồ, cuối cùng Khương Doanh tháo kính của xuống: “Cấm đeo, vừa trắng lại có đôi mắt to tròn”.

      “Sao lại mang, tớ nhìn thấy ” Mang kính áp tròng sợ nhiễm trùng, cho nên Lương Cầm chỉ đeo hai cái ốp chai to tướng, cận gần 5 độ, về cơ bản là bỏ kiếng ra thấy , hơn nữa lúc đó buổi tối, làm sao nhìn được đây.

      đeo cũng tốt, mắt khép hờ mới quyến rũ. Được rồi, cậu muộn 10 phút, nhanh nhanh xuống dưới ”. Tô Hiểu Vũ đưa ví cho Hứa Lương Cầm rồi giục xuống tầng.

      “Ối, muộn rồi sao, các cậu chịu để ý thời gian, là….”

      “Đàn ông đợi phụ nữ là hiển nhiên, như thế mới thấy cậu có giá, ”. Khương Doanh xong đóng cửa lại.

      Hứa Lương Cầm bất đắt dĩ, đành phải mang giày cao gót bước xuống tầng, đến khách sạn Hoa Minh mới nhớ quên hỏi biển số của đối phương, vì thế lấy điện thoại gọi cho Tống Dật Hàng.

      “Xin hỏi là Hứa tiểu thư?” Chưa tìm thấy số, Hứa Lương Cầm nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.

      “Vâng, là tôi, là Tống Dật Hàng sao?”

      Người nọ cười : “Xe tôi ở bên kia, thôi”.

      Hứa Lương Cầm nhanh chóng đánh giá đối phương, lập tức có cảm giác bị lừa dối, người thấp , lúc lại gần mới nhìn được khuôn mặt, Tống Dật Hàng này sao già thế nhỉ, 35 tuổi 50 người ta cũng tin đấy!

      Giờ quay về cũng tốt, chắc người này cũng có ý xấu gì đâu nhỉ? Hứa Lương Cầm đến xe, tuy biết hãng gì nhưng đại khái cũng biết là loại xe trong nước, đại gia gì chứ, đúng là muốn trêu đùa người ta mà! Chiếc xe này mình cũng mua được, lúc quay về phải chuyện với mẹ mới được, thím họ kia chuyện đáng tin mà!

      “Hứa tiểu thư, mời lên xe”.

      Hứa Lương Cầm thấy đối phương mở cửa sau cho mình, ngượng ngùng hỏi: “Hay tôi ngồi ghế phụ, cũng phải tài xế của tôi, tôi ngồi sau phải”.

      Người nọ nở nụ cười: “Tôi là lái xe của Tống tiên sinh”.

      Hứa Lương Cầm lập tức nhìn phía sau, quả nhiên là trong xe có người, vì thế mặt đỏ lên, lập tức ngồi vào xe.

      “Xấu hổ quá, tôi đến muộn”. Bởi vì ngồi song song, Hứa Lương Cầm cũng dám nhìn đối phương, chỉ nhìn thoáng qua, cũng nhìn , vì thế trong lòng oán trách Khương Doanh cho mình đeo kính.

      sao, bây giờ tôi còn phải đến nhà ga đưa vé tàu cho bạn, ngại chứ?” Tống Dật Hàng nhìn ngồi thẳng lưng kia, có chút yên tâm.

      Từ lúc về nước, ngày cha mẹ cũng để yên, liên tục thúc giục kết hôn, cũng phải tìm được nào, sao cứ phải gấp gáp như thế? Tuần trước mẹ muốn giới thiệu cho , thể từ chối, nghĩ kéo dài thử tuần lễ nhưng cha mẹ cũng hết hy vọng. Cho nên bất đắc dĩ phải hẹn đối phương, nghĩ đối phương lại quên mình, làm cảm thấy có chút hứng thú.

      Dựa vào kinh nghiệm nhìn người của , nhiều năm tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, tuy rằng chưa nhìn kĩ đối phương, nhưng vừa nhìn là thấy này rất thành , cũng phải khẩu vị của mình, chẳng qua chỉ gặp mặt lần nên cũng sao.

      sao, có việc cứ làm ”. Ngoài miệng Hứa Lương Cầm sao, trong lòng xấu hổ vì quên người ta, sao dám để bụng chứ.

      Từ lúc lên xe di động gọi ngớt, tối thứ hai mà bận rộn thế, có thể thấy đối phương với mình hoàn toàn khác biệt, trong nước nhiều xe Jeep, lại còn thuê lái xe, như vậy là rất giỏi rồi.

      “Tôi với lão Vương qua bên kia chút, ở trong xe chờ tôi nhé, chìa khóa xe tôi để đây, có việc gì cứ khóa lại là được”. Tống Dật Hàng xong, cầm chìa khóa xe đưa cho Hứa Lương Cầm, rồi nhanh chóng ra ngoài.

      Nhận chìa khóa xong, Hứa Lương Cầm nhìn hai người rời , cảm thấy lưng họ Tống này rất dài, vóc dáng cũng rất cao, coi như là đại gia rồi, họ tên lái xe cũng kêu lão Vương, lão Lý, khác gì tiểu thuyết viết, chẳng qua giọng của Tống Dật Hàng rất êm tai, phải như ra lệnh cho người khác.

      Đợi trong xe 20 phút đến phát chán cũng thấy hai người kia đâu, nãy cũng chưa vệ sinh, lúc bọn Khương Doanh tra tấn mất cũng quên mất, trong xe lại có điều hòa lạnh chịu được, vì thế nhanh chóng xuống xe, máy móc khóa xe rồi nhìn xung quanh lượt.

      Chẳng qua nhìn lúc, phát có mấy người xung quanh đánh giá mình, có phải ăn mặc hở hang quá ? Tự nhiên thấy xấu hổ liền đến nhà hàng hỏi.

      Vừa vào cửa liền hỏi người phục vụ: “Cho tôi hỏi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

      Người phục vụ rất lễ phép: “Thưa , nhà vệ sinh của chúng tôi gặp trục trặc, tạm thời sử dụng được”.

      Sao lại xui xẻo thế chứ, Hứa Lương Cầm lo lắng.

      “Nếu cần gấp đến chỗ đối diện đằng kia, nơi đó có nhà vệ sinh công cộng”. Nhìn mặt Hứa Lương Cầm trắng bệch, người phục vụ tốt bụng .

      Hứa Lương Cầm nhanh chóng cám ơn, chầm chậm đến bên đường, lúc vào hỏi nhân viên vị trí nhà vệ sinh, sau đó chạy đến.

      đâu vậy?” Hứa Lương Cầm bị chặn lại.

      Hứa Lương Cầm đánh giá đối phương, bộ dáng nho nhã đẹp trai, chẳng qua cũng chẳng để ý: “ nhận nhầm người sao?”

      phải là Hứa Lương Cầm sao?”

      “Đúng vậy, là? Ôi trời, xấu hổ quá, là Tống Dật Hàng sao, tôi muốn vệ sinh, chìa khóa này, chờ tôi lúc”. Hứa Lương Cầm nhìn thấy lão Vương đứng bên cạnh, lập tức biết người này là ai, vì thế đem chìa khóa nhét vào tay Tống Dật Hàng rồi chạy nhanh .

      Bộ dạng của mình khiến người ta dễ quên như thế sao? Tống Dật Hàng sờ sờ cằm, lần đầu tiên có cảm giác nghi ngờ dáng vẻ của mình.

      Nhìn đẹp trai, Hứa Lương Cầm ngồi xổm trong nhà vệ sinh nhớ lại ngũ quan của Tống Dật Hàng, bất kể là khí chất hay tướng mạo mình với ta đều xứng, thể đùa được!

      Chẳng qua người này tựa như bước qua từ tiểu thuyết ngôn tình mà viết: đôi môi mỏng quyến rũ, mũi thẳng, mày rậm cùng đôi mắt thâm sâu đa tình.

      Hì hì, Tống Dật Hàng này đúng là có bộ dạng phong lưu, được đấy!

      Last edited by a moderator: 6/5/19
      meyil08, Màn Thầu, AELITA30 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 3

      Sau khi vệ sinh xong, Hứa Lương Cầm chầm chậm trở về thấy Tống Dật Hàng ở trong xe.

      “Chờ có lâu ?” Hứa Lương Cầm vẫn có chút xấu hổ.

      sao, việc xong hết rồi. Tôi thấy thời gian cũng còn sớm, có muốn ăn cơm chiều ?” Tống Dật Hàng cảm thấy tuy mình có cảm giác gì với này, nhưng vẫn phải giữ phong độ, cũng thể để đối phương cùng mình lúc mà ôm bụng đói ra về, vậy quá mất thể diện.

      Căn bản người này muốn ăn cơm cùng mình! Nghe câu này, nếu muốn ăn cơm cùng chắc chắn hỏi như vậy, nếu muốn hỏi: “Cùng ăn bữa cơm nhé?”

      Nếu người ta miễn cưỡng như vậy, mình cũng nên thức thời, mang mặt dày ăn uống ngon gì, cần gì chứ!

      Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Lương Cầm lễ phép cười cười nhìn Tống Dật Hàng: “ cần, bình thường tôi vốn hay ăn cơm chiều, nếu đưa tôi về nhà trước ”.

      Tống Dật Hàng khỏi thở ra hơi, nay đa số các đều ăn cơm chiều để giảm cân duy trì vóc dáng, bên cạnh ít người như vậy, Hứa Lương Cầm biết điều như thế cũng tránh được lúng túng khi cùng ăn bữa cơm, vì thế liền cười : “Nếu như thế tôi đưa về, lần sau có dịp liên lạc lại”.

      Lời khách khí uyển chuyển như thế, Hứa Lương Cầm đương nhiên cũng vạch trần, qua loa đồng ý, cảm thấy lần gặp mặt này thất bại là chuyện bình thường, hai người chênh lệch quá lớn, mặc dù đối phương chỉ là đại gia , nhưng dựa vào dáng người và khuôn mặt như thế lo tìm được những trẻ tuổi xinh đẹp, mình và người ta cùng đẳng cấp!

      Chiếc xe con dừng lại ở đối diện khách sạn, Tống Dật Hàng rất có lễ độ xuống xe với Hứa Lương Cầm, muốn đưa về.

      Hứa Lương Cầm vội vàng xua tay: “ cần cần, chỗ tôi ở rất gần đây, ở tiểu khu đối diện, cần làm phiền, cảm ơn đưa tôi về”.

      này sao chuyện cứ híp mắt vậy nhỉ? Tống Dật Hàng nhìn thấy Hứa Lương Cầm được tự nhiên liền khách khí hai ba câu rồi ra về.

      Bởi vì sắc trời tối, mắt Hứa Lương Cầm nhìn , sờ sờ cái bụng kêu ục ục, chạy vào quán ăn bên đường mua đống đồ ăn là có bữa cơm no.

      Lên lầu mở cửa vào nhà, vừa mới thay dép tới giữa phòng khách liền nghe thấy tiếng rên rỉ của Tô Hiểu Vũ, thanh này giống như thống khổ, giống như vui sướng làm cho còn chưa trải việc đời cảm thấy mặt đỏ tim đập, miệng khô lưỡi nóng, hơn nữa trong tiểu thuyết tình cảm viết cũng tham khảo ít chuyện mây mưa của Tô Hiểu Vũ.

      Chỉ là người đàn ông trong phòng kia là ai, người theo Tô Hiểu Vũ nhiều đếm hết, đa số đều quen mặt, mà cũng bội phục thủ đoạn của Tô Hiểu Vũ, bạn trai có nhiều nhưng người nào dám ghen tuông tranh giành, lợi hại!

      Cảm thấy nghe tiếp làm cũng nổi lên ham muốn nhộn nhạo, Hứa Lương Cầm quyết định mang theo đồ chạy nhanh về phòng mình.

      Chỉ là chưa kịp cửa phòng kia mở, người đàn ông từ trong đó ra, vừa thấy Hứa Lương Cầm ngạc nhiên, sau khi đánh giá cả buổi mới do dự hỏi: “ là Hứa Lương Cầm?”

      Hứa Lương Cầm cũng híp mắt nhìn đối phương, nghe giọng thôi cũng biết đối phương là ai, Lý Học Thông - “vị hôn phu” của Tô Hiểu Vũ!

      “Là tôi, hôm nay rảnh ghé chơi à?”

      Lý Học Thông cười gật đầu: “Hôm nay kết thúc buổi diễn sớm, đeo kính lại còn trang điểm nên nhận ra, xinh đẹp hơn trước. Hiểu Vũ đói bụng, tôi làm đồ ăn cho ấy”.

      Hứa Lương Cầm gật gật đầu tiếp nữa mà bước nhanh về phòng, tìm được mắt kính thay quần áo xong bắt đầu ăn xiên thịt dê.

      Lý Học Thông này cũng rất tài giỏi, trong nhà có vài đoàn thể tổ chức các loại hình nghệ thuật dân gian, bình thường tham gia lễ khai mạc, khai trương các buổi diễn mới, nhà rất giàu có, hơn nữa lại là con trai , bên người có hàng tá diễn viên theo nịnh nọt, bình thường khác nào thiếu gia.

      Nhưng mà tại lại thua trong tay Tô Hiểu Vũ, biết bên cạnh Tô Hiểu Vũ có mấy người đàn ông, vẫn như kẻ ăn xin ăn bám như đỉa, thời gian sau Tô Hiểu Vũ bị tinh thần cố chấp của dù cho đội nón xanh vẫn theo đuổi làm cho cảm động, hồ đồ nhận lời cầu hôn của Lý Học Thông, đến lúc tỉnh táo cảm thấy hối hận, nhưng Lý Học Thông lại thề non hẹn biển cho nên Tô Hiểu Vũ đâm lao phải theo lao, vứt bỏ được, cuối cùng cảm thấy hổ thẹn nên vẫn kéo dài đến bây giờ.

      Mà Lý Học Thông dù biết Tô Hiểu Vũ sống cùng , nhưng trước sau như vẫn rất tốt với Tô Hiểu Vũ, để ý Tô Hiểu Vũ cùng đàn ông khác lên giường, những thế còn chuẩn bị đồ cưới khi nào Tô Hiểu Vũ đồng ý lập tức kết hôn, làm cho người ta thể tưởng tượng nổi, Hứa Lương Cầm nghĩ Lý Học Thông quả là người hiếm thấy.

      Giải quyết xong 20 xiên thịt dê nướng, Hứa Lương Cầm lại xiên gà muối ớt chanh trước mặt.

      “Trở về sớm thế”. Tô Hiểu Vũ gõ cửa bước vào, người mặc chiếc áo ngủ mỏng manh đến.

      Hứa Lương Cầm nhìn tóc ướt sũng biết là vừa tắm rửa xong: “Cảm thấy hợp nên quay về, Lục Lục Lâm đâu, chưa nấu cơm cho cậu sao?”

      “Lục Lục Lâm là ai?” Tô Hiểu Vũ nghe hiểu.

      “Lý Học Thông đó, trong lòng tớ là Lục Lục Lâm số 1 trong nước”.

      (Lục Lục Lâm vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại)

      “Cậu biết tổn thương người khác, tớ muốn sớm hủy bỏ hôn ước với , là đồng ý, cậu cũng phải biết. Tớ vừa bảo rồi, làm đồ ăn rất khó ăn, ngủ còn thích ngáy làm sao tớ chịu được. xem hợp thế nào, là cậu thích hay thích cậu?” Thấy bàn có cơm rang, Tô Hiểu Vũ đứng lên đến ăn.

      “Như nhau cả thôi, khuôn mặt với dáng dấp của người ta rất được, hơn nữa còn nhiều tiền nên tớ trèo cao nổi, tớ thấy lòng muốn xem mắt, chẳng qua bị trong nhà ép thôi”.

      Tô Hiểu Vũ hừ tiếng: “Mặt mũi cậu cái gì cũng thiếu kém cái gì chứ? Nháy mắt cái khẳng định đám người chạy theo, phân biệt được tốt xấu bỏ bảo bối như thế này người tổn thất là , chúng ta người khác tốt hơn!”

      “Chị hai ơi, liếc mắt đưa tình với híp mắt nhìn người ta là hai việc khác nhau biết ? Các cậu cho tớ đeo kính, tớ chỉ có thể nhíu mắt vào nhìn, chừng bị nhiều người hiểu nhầm đấy!”

      Tô Hiểu Vũ nghe xong cười cười: “Đúng là chiến lược sai lầm. Cậu đừng vội, ngày mai tớ đến môi giới hôn nhân tìm cho cậu nhiều mối tốt hơn, tin là có người thích hợp!”

      Hứa Lương Cầm cũng lời nào, dù sao Tô Hiểu Vũ rất bận rộn chưa chắc nhớ đến chuyện này, mình cũng nên vội vã từ chối lòng tốt của bạn.

      Hai người ăn uống xong, Tô Hiểu Vũ đứng dậy trở về phòng, bắt đầu bế quan gõ chữ viết tiểu thuyết, các tuy phải sáng tác tác phẩm văn học lớn gì nhưng cũng phải có cảm hứng, mà cảm hứng phải để trong đêm yên tĩnh mới có thể phát triển được.

      Hơn 3 giờ sáng rốt cuộc Hứa Lương Cầm cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ, đứng lên lười biếng duỗi lưng đến giường rồi chìm vào giấc ngủ, vừa mới mê man bên tường lại truyền đến tiếng rên rỉ với ván giường kêu cọt kẹt cọt kẹt.

      Đây phải tiếng Tô Hiểu Vũ sao, thanh vẫn nhàm chán như thế đổi, có phải nên có gì mới mẻ hơn ? Hứa Lương Cầm đối với thanh sát vách chịu đựng quen nên cứ ngủ tiếp.

      Buổi trưa ngày hôm sau Hứa Lương Cầm gọi điện cho mẹ xem mắt thất bại, tuy Trình Lệ thất vọng nhưng có biện pháp, chỉ có thể an ủi con vài câu sau đó lại tiếp tục nhờ vả người khác tìm kiếm đối tượng cho Hứa Lương Cầm.

      Qua hơn nửa tháng, Hứa Lương Cầm bắt đầu cảm thấy chán nản, có nguyên nhân gì chẳng qua có mối lo lắng mới xuất , nay tiểu thuyết thất thu nên thu nhập giảm mạnh, nửa tháng mà kiếm được chưa tới 500 đồng đúng là giết người!

      Như thế ổn, biết mình sống chỉ dựa vào tiền sáng tác mỗi tháng, Hứa Lương Cầm cảm thấy phải tự cứu mình, bằng cha mẹ nhất định ép về nhà ở, đến lúc đó muốn kết hôn hay phải lấy ai cũng được tự quyền quyết định.

      “Lương Cầm, nhanh lên! Nhanh nhanh thay quần áo !” Tô Hiểu Vũ xông vào như cơn gió lớn.

      “Cậu thể gõ cửa sao, lịch chút nào”. Hứa Lương Cầm tức giận .

      Tô Hiểu Vũ cười cười: “Cậu ở trong phòng trừ ăn ngủ với gõ chữ ra còn làm chuyện gì khác mà phải sợ, chẳng lẽ muốn tự sướng?”

      “Cậu tự chơi mà chơi, mà vội vàng chuyện gì chứ, thế nào?” Hứa Lương Cầm trừng mắt nhìn Tô Hiểu Vũ cái.

      “Ôi, cậu chưa từng trải nghiệm qua chuyện đó, làm sao biết nó tuyệt như thế nào, Lương Cầm cậu đừng tự bạc đãi chính mình, cứ bảo thủ giữ mình như thế quá nhạt nhẽo đấy. nhiều lời với cậu, nhanh thay quần áo, phải lần trước tớ bảo cậu là tớ có đứa bạn làm trong công ty môi giới à, hôm nay tớ gọi điện cho ấy chuyện phiếm kết quả cậu biết sao , tối nay chỗ ấy có hoạt động xem mắt tập thể, cậu thấy , đây là trời ban hoa đào đến cho cậu đấy!”

      “Xem mắt tập thể? Tớ , xem mắt đủ dọa người, còn tập thể, thôi quên !” Hứa Lương Cầm lắc đầu, muốn trong đám con trai kia chọn ba lựa bốn.

      Tô Hiểu Vũ tức giận đập vai Hứa Lương Cầm: “Cậu biết cái gì! Cậu cho rằng công ty bạn tớ chỉ là công ty môi giới hôn nhân nho sao, tớ cho cậu biết đó là công ty chất lượng cao, tất cả hội viên đều là thành phần lãnh đạo, tri thức trở lên, cán bộ làm ở cơ quan xí nghiệp rất nhiều, địa điểm xem mắt hôm nay là lầu 9 của khách sạn quốc tế Quân Duyệt, phí mỗi cá nhân tới 699 đồng lận đó, tổng cộng chỉ có 20 người, điều kiện nam nữ xem mắt đều cực tốt, cậu nghe hiểu chưa?”

      “Tớ điên đến mức tốn 700 đồng cho cái việc xem mặt vớ vẩn này đâu! điều kiện của tớ cũng tốt lắm, ngay cả công việc đàng hoàng cũng có, đến xem náo nhiệt làm gì chứ”. Hứa Lương Cầm nghe thấy tình huống như vậy lại càng muốn .

      “Tớ thể tưởng tượng được sao cậu lại keo kiệt đến thế, cho cậu biết, xem mắt lần này là phía đàn ông trả tiền, phụ nữ được miễn phí, có bận việc được, bạn tớ cần tìm người thay thế, cậu ấy muốn cầu mà được, cơ hội lần này ông trời an bài cho đó, tớ cảm thấy chuyện lần này của cậu rất có hi vọng, hơn nữa ai có công việc ổn định được xem mắt, biết đâu có người vừa ý. Cậu nhanh lên chút coi, kịp thời gian bây giờ”.

      “Tớ phải cậu, người gặp người thích, chẳng qua nếu cậu tớ giúp bạn của cậu tớ có ý kiến”. Cũng được, tiệc đẳng cấp năm sao, nghĩ đến thèm chảy nước miếng, Hứa Lương Cầm nghe thấy ăn mà phải trả tiền liền động lòng, 30 tuổi rồi mà chưa từng đến cổng của khách sạn 5 sao cao cấp bao giờ.

      Tô Hiểu Vũ nhìn bộ dạng vui thích của Hứa Lương Cầm, nhanh nhẹn giúp thay trang phục rồi tiễn ra cửa.

      Hứa Lương Cầm xe đến khách sạn Quân Duyệt, lúc xuống xe có chút yên lòng, trong lòng dám chắc mình hòa nhập được với nơi cao cấp này.

      Hít sâu hơi, đến tận lúc vào thang máy mới chậm rãi đánh giá, nhìn thấy thiết bị trong thang máy toàn thấy trang bị xa xỉ, thầm nghĩ lúc bình thường viết tiểu thuyết quả là viết bừa bãi, lúc này tận mắt chứng kiến đúng là còn gì để chê.

      Vào cửa tiệc thấy bàn đầy chỗ, bạn của Tô Hiểu Vũ khách khí chào hỏi xong cũng nhanh chóng đưa Hứa Lương Cầm đến bàn duy nhất còn thiếu phụ nữ.

      “Được rồi, đến đông đủ, mọi người có thể tự tìm hiểu đối phương hoặc là nhân viên giúp, chỉ là tôi nhắc nhở mọi người chút vì thời gian có hạn, cho nên cứ 10 phút mỗi người nam đổi vị trí chuyện với khác, đến giờ nhân viên chúng tôi nhắc nhở mọi người thay đổi, tại mời mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện với mỹ nữ nhé!” Hứa Lương Cầm thấy bạn của Tô Hiểu Vũ xong quy tắc liền cùng những nhân viên khác lui vào, tham dự nhiều vào quá trình xem mắt.

      Hứa Lương Cầm nhìn 9 khác đánh giá, mỗi người đều trang điểm tỉ mỉ, quần áo khí chất của mình so với người ta đều chênh lệch, lại càng phải về phương diện công việc, nghĩ vậy cũng biết mình bằng người ta, cảm thấy việc bây giờ nên làm là ăn uống cho .

      “Xin hỏi tiểu thư họ gì? Nếu tôi tự giới thiệu chút nhé, dù sao chỉ có 10 phút, tôi họ Trương, Trương Nhiên, làm giáo viên dạy tiếng trường cao đẳng, thích đây đó”. Người đàn ông đối diện Hứa Lương Cầm vào thẳng chủ đề.

      Nghe giọng của đối phương, lúc này Hứa Lương Cầm mới chậm rãi nhìn.

      thể nào, đẹp trai! Đúng là uổng công! Nghĩ lại thấy dạo này mình gặp trai đẹp nhiều .

      “Tôi cảm thấy nhìn rất quen, có ai rất giống Tề Tần lúc trẻ ?” Dù sao đối phương cũng chẳng coi trọng mình, Hứa Lương Cầm thả lỏng trò chuyện tán gẫu.

      này muốn cưới đến phát điên rồi sao? Làm gì có ai mới gặp mặt rụt rè khen ngợi đối phương, nóng lòng muốn tán tỉnh như thế chứ!

      Ngồi ở bàn ngăn cách bởi tấm bình phong bên cạnh, Tống Dật Hàng nghe thấy giọng điệu nịnh nọt trêu đùa của Hứa Lương Cầm, trong lòng khỏi chế nhạo.
      Last edited by a moderator: 5/5/19
      meyil08, thuyt, Màn Thầu29 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 4

      Người tên Trương Nhiên rất ngạc nhiên, nghĩ Hứa Lương Cầm lại chuyện thẳng thắn như vậy, nhưng rất nhanh tự tin cười: “Nhiều người như vậy , vừa rồi tôi nhiều như thế, còn chưa hỏi họ gì làm ở đâu?”

      “Tôi tên là Hứa Lương Cầm, làm, các là giáo viên trung học có phải rất mệt , dạy thêm dạy bù kiếm được nhiều tiền chứ, làm xa nhà sao?” Hứa Lương Cầm cảm thấy mình nên hỏi han chút, tìm hiểu những công việc khác nhau để tìm thêm vốn viết tiểu thuyết.

      “Khá xa, cùng khu”. Trương Nhiên Hữu có chút hiểu, Hứa Lương Cầm này ầm ĩ cái gì, điều kiện tốt như thế sao có thể là hội viên của công ty môi giới này nhỉ, này có công việc, chẳng lẽ trong nhà có nhiều tiền sao?

      “Vậy dạy như thế nào, lái xe à?” Hứa Lương Cầm lại đặt câu hỏi nữa.

      “Tôi có xe, bình thường đều dùng xe đạp điện làm, trường học chỗ tôi làm phải trường trọng điểm nên cũng phải học bù, cho nên thu nhập nhiều lắm, cha mẹ làm gì, tôi hi vọng có thể tìm người vợ tốt để tôi có thể từ biệt cái xe đạp điện.”

      Bộ dạng của Trương Nhiên này xấu, công việc cũng tệ, nhưng lại muốn tìm người vợ giàu có để thỏa mãn nhu cầu vật chất, tuy rằng đây là nhưng vẫn khiến người ta ghét bỏ.

      “Bố mẹ tôi chỉ là công nhân bình thường về hưu, tôi có công việc cũng chẳng làm, đây chính là điều kiện của gia đình tôi”. Hứa Lương Cầm cũng có kiên nhẫn để tiếp tục câu chuyện này, nghĩ lại phải đối mặt với 9 tên đàn ông như vậy mệt chết, tại muốn đứng dậy đến bàn ăn lấy thức ăn, coi như uổng công đến đây.

      Trương Nhiên xác định đối diện nên cũng còn hứng thú gì để , vì thế hai người tự nhiên đứng dậy ra khu đồ ăn lấy chút gì đó.

      “Dật Hàng, nghĩ gì thế? Bữa tối hợp khẩu vị sao?” Shibata Hisako có chút bất an nhìn Tống Dật Hàng tập trung.

      quen Tống Dật Hàng 10 năm, lại hoàn toàn hiểu điên rồ trong người đàn ông này, bình thường đều là người đàn ông tuấn tú phong độ.

      Tống Dật Hàng cười cười: “ có gì, chỉ cảm thấy buổi tiệc xem mắt bên kia có ý tứ”.

      “Văn hóa xem mắt của Trung Quốc quả thú vị, nhưng mà trong những trường hợp như vậy có thể phụ nữ cảm thấy thoải mái”. Shibata Hisako đồng ý với phương thức xem mắt mất thể diện này, nhưng trong khuôn khép lễ giáo của cho phép ra mấy lời quá đáng.

      cũng là người Trung Quốc, cũng quen rồi”. Tống Dật Hàng nghĩ tới Hứa Lương Cầm thay đổi thái độ với tên con trai kia, đúng là có chút ngoài dự tính của .

      Shibata Hisako nghe lời của Tống Dật Hàng lập tức luống cuống : “ xin lỗi, sống bên nước ngoài lâu quá, em lại quên mất quốc tịch của Dật Hàng, xin lỗi”.

      “Bản thân cũng đồng ý cách thức này, em đừng căng thẳng, chúng ta ăn cơm ”. Tống Dật Hàng rất thích tính dịu dàng của phụ nữ Nhật Bản, có thể làm đàn ông hài lòng, đó cũng là lý do đồng ý ở chung với Shibata Hisako nhiều năm như vậy, hai người ở với nhau rất ăn ý.

      Chờ Hứa Lương Cầm và Trương Nhiên lấy xong đồ ăn, 10 phút trôi qua, Hứa Lương Cầm vẫn ngồi ở chỗ đó, Trương Nhiên đến bàn tiếp theo, sau đó Hứa Lương Cầm nhìn Trương Nhiên ân cần bỏ đồ ăn vào đĩa của , tuy bộ dáng của ta rất tốt, nhưng nếu phụ nữ có tiền có quyền đoán chừng cũng quản được .

      Giữ vững tinh thần, Hứa Lương Cầm mỉm cười nhìn đối tượng thứ hai: “Tôi có công việc, bạn nhờ vả nên mới đến thay thôi”.

      Người này ở trong nồi cháy đen vớt ra sao? Đen cách lợi hại, ngũ quan cùng bộ dáng hình như đều chen ở giữa hay sao, thấy đối phương cũng cười với mình, Hứa Lương Cầm cũng muốn ăn, nếu người đen bình thường mà so với ta chắc thành da trắng cũng nên, người này lại có hẳn răng cửa vàng.

      Trương Nhiên vừa rồi có tính cách làm người ta buồn nôn, còn người này ngoại hình làm người ta phát khiếp! Hứa Lương Cầm cực kỳ bất đắc dĩ, chút cũng muốn ngồi chung.

      “Xin chào, tôi tên Vương Khuê. ra tôi cũng có người quen nên mới tham gia lần gặp mặt này, tôi làm kỹ thuật ở nhà máy, tháng cơ bản có thể kiếm được 5 6 ngàn, đương nhiên là tính luôn cả tiền tăng ca. Tôi thấy rất tốt, hai ta cũng thích hợp, cùng trao đổi số điện thoại , tương lai nếu tôi và kết hôn tiền giữ hết!”

      Người này đúng là bệnh , Hứa Lương Cầm mỉm cười: “ cảm thấy chỗ nào của tôi tốt?”

      “Ừm…. tôi, tôi cảm thấy rất có hương vị của phụ nữ”. Vương Khuê nghẹn nửa ngày mới ra câu như dầu cù là Vạn Kim.

      “Mùi vị rất nhiều sao?” Hứa Lương Cầm vẫn cười.

      “Phụt……..” Vẫn để ý tình hình bên kia, Tống Dật Hàng phun ngụm rượu đỏ, Shibata Hisako nhanh chóng đưa khăn cho , cũng hiểu vì sao Tống Dật Hàng ràng bị sặc mà vẫn cười được.

      “Hả?” Vương Khuê có chút choáng váng.

      phải tôi có hương vị phụ nữ sao, nhiều năm rồi là người đầu tiên khen tôi như vậy đấy, cho nên tôi muốn hỏi mùi vị của phụ nữ nhiều cỡ nào?”

      Mặt Vương Khuê đổ mồ hôi, Hứa Lương Cầm nghĩ nếu người này quá đen bây giờ chắc mặt đỏ bừng, muốn làm khó đối phương, Hứa Lương Cầm lại lần nữa đứng dậy: “Tôi vệ sinh”.

      đến toilet rửa sạch chút”. Tống Dật Hàng nghe thấy Hứa Lương Cầm cũng đứng lên, trong đầu đột nhiên muốn bắt chuyện với Hứa Lương Cầm, muốn chào hỏi chút.

      “Vâng, cứ ”. Shibata Hisako với Tống Dật Hàng.

      Còn phải ứng phó với 8 người nữa, Hứa Lương Cầm tuy rằng muốn tiếp tục, nhưng muốn bạn của Tô Hiểu Vũ khó xử nên cố gắng đến khi kết thúc.

      Nghĩ lại thấy mình cũng hơi quá đáng, bộ dạng tuấn tú công việc tốt dễ nhìn lại chướng mắt với lợi thế của gia đình người ta, đương nhiên đối phương cũng coi trọng , nhưng Vương Khuê này ra là người tốt bụng lại thành , chính mình lại thích người ta.

      Ôi, xem xem lại vẫn là Uông Tân Dương hợp ý mình nhất, mình lại dám thổ lộ, sợ bị từ chối sau này có cơ hội gặp nhau.

      Trong lòng Hứa Lương Cầm bất đắc dĩ thở dài, hai tay đẩy cửa toilet ra ngoài, kết quả lại cẩn thận bị ngã lại còn quỳ trực tiếp xuống hành lang.

      Tống Dật Hàng tựa vào tường chờ bị hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là muốn đỡ Hứa Lương Cầm đứng dậy, nghĩ tới Hứa Lương Cầm thấy tay ra hiệu cần, nhìn nhìn vài cái rồi tự đứng lên, ngay cả quần áo cũng chưa kịp phủi vội vàng tới phòng tiệc.

      “Đừng nhìn tôi, may là có người khác, bằng mất mặt”. Hứa Lương Cầm nhận ra Tống Dật Hàng.

      …….. đau sao?” Tống Dật Hàng do dự hỏi, vừa rồi thấy Hứa Lương Cầm ngã có vẻ đau.

      Hứa Lương Cầm quay lại nhìn: “Sao mà đau chứ, nhưng so với việc bị người khác thấy vẫn đỡ hơn”. Cách toilet đoạn, Hứa Lương Cầm mới dừng lại vỗ vỗ quần áo, vén quần lên nhìn nhìn, chỗ bị ngã cũng đỏ lắm.

      “Chỗ bậc thang kia có biển cảnh báo, thấy sao?” Tống Dật Hàng nghĩ lại bộ dáng sợ bị người khác thấy của Hứa Lương Cầm, rốt cuộc nhin được cười.

      mấy lời này là có ý gì, tôi mà nhìn thấy làm sao ngã chứ?” Hứa Lương Cầm nhìn thấy Tống Dật Hàng cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều, dù sao cũng phải chuyện gặp mặt xấu hổ đó.

      sao lại đeo kính thế?”

      “Cận thị”.

      “Sao lần trước gặp thấy đeo?”

      “Vì muốn xinh đẹp hơn”.

      Hứa Lương Cầm trả lời trực tiếp, Tống Dật Hàng cười, chả trách lần trước gặp thấy mắt Hứa Lương Cầm lạ lạ, chẳng qua lần này Hứa Lương Cầm cũng câu nệ như lần trước, vì thế lại hỏi: “Xem mắt nhiều người như thế có thể gặp được nhân duyên sao?”

      “Ôi, bạn thân thay tôi sốt ruột, tôi cũng đâu rảnh đến vậy, sao cả, điều kiện của tôi tất cả đàn ông đều ưa nổi”.

      “Vừa rồi người kia phải đối với rất vừa lòng sao?”

      Lúc này Hứa Lương Cầm liếc nhìn Tống Dật Hàng: “ dám nghe lén người khác chuyện sao?”

      phải nghe lén, là ngồi gần nghe được”.

      nhiều lời với nữa, thời gian tiệc rất hạn chế, cũng lãng phí thời gian đấy”.

      Tống Dật Hàng cười gật đầu với Hứa Lương Cầm rồi trở về.

      “Ủa? Sao hai người lấy ít thế? Vậy lỗ lắm nha, hay để tôi che cho hai người lấy thêm nhé.” Thời điểm đến bàn của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm vừa nhìn đồ ăn bàn nhiều lắm nên sốt ruột cùng chào hỏi với Shibata Hisako.

      “Tiểu thư, bên này là khu gọi cơm, phải buffet”. Lúc này có người phục vụ đưa thức ăn tới lễ phép .

      ứa Lương Cầm cảm thấy xấu hổ sờ sờ mặt: “Xấu hổ quá, hai người ăn , tôi đây”. xong liền chạy nhanh về chỗ của mình, đến cùng vẫn là mất mặt.

      “Dật Hàng, quen vị tiểu thư kia sao?” Shibata Hisako tò mò hỏi, bạn bè bên cạnh Tống Dật Hàng cũng quen chút ít nhưng này chưa bao giờ nhìn thấy, hơn nữa xem ra bọn họ cũng cùng tầng lớp với nhau.

      “Gặp mặt lần”. Tống Dật Hàng cũng muốn giải thích nhiều.

      Shibata Hisoka cũng hỏi nữa, bởi vì này Tống Dật Hàng cũng để vào mắt, phải xem thường này mà những phụ nữ vây quanh Tống Dật Hàng đều là những xuất chúng.

      Đến 9 giờ buổi xem mắt mới kết thúc, Hứa Lương Cầm nhàng thở ra, lúc này nhân viên của công ty môi giới đến: “Hứa tiểu thư, tiên sinh kia có cảm tình với tiểu thư, bằng hai người lưu lại số để liên lạc nhé”.

      Hứa Lương Cầm nhìn theo tay của nhân viên, quả nhiên thấy Vương Khuê cười với mình, nhất thời kích dộng: “ cần đâu, tôi muốn suy nghĩ thêm chút”.

      Nhân viên lập tức hiểu ý Hứa Lương Cầm khéo léo từ chối, liền mỉm cười ra.

      Hứa Lương Cầm mệt mỏi cả đêm, hơn nữa Vương Khuê liên tục nhìn mỉm cười, chẳng thèm để ý thức ăn của buổi tiệc nữa.

      Hứa Lương Cầm tiếng với bạn của Tô Hiểu Vũ rồi bước vào thang máy, tại muốn về nhà nghỉ ngơi tốt.

      “Đợi tôi với!”

      Hứa Lương Cầm quay đầu nhìn rồi lập tức nhanh hơn.

      “Này, tôi đưa số điện thoại cho tôi , chúng ta hẹn gặp nhau lần sau”. Vương Khuê ở phía sau bám riết tha.

      Người này nhất định là tìm được đối tượng, hơn nữa cho là mình cũng vừa ý nên mới bám dứt như vậy, Hứa Lương Cầm vừa bực mình vừa buồn cười chạy .

      “Mọi người cùng cho nhau cơ hội, được sao?” Vương Khuê dù sao cũng là đàn ông chạy nhanh hơn, lập tức đuổi kịp.

      Hứa Lương Cầm dừng lại, khó xử nhìn Vương Khuê muốn hòa giải để lại mặt mũi, cố gắng muốn dùng lời lẽ làm tổn thương đối phương và biểu đạt cho biết là với mình có khả năng.

      “Lên xe , tôi đưa về nhà”.

      Vào lúc hai người biết gì, Hứa Lương Cầm nhìn thấy Tống Dật Hàng xe Jeep đến, vẫn là lão Vương lái xe.

      Hứa Lương Cầm hề nghĩ ngợi lập tức mở cửa xe ngồi cạnh lão Vương, chỉ để lại Vương Khuê vẫn đứng ngây ngốc nhìn theo bóng dáng chiếc xe.

      “Nếu muốn gặp người ta, chẳng lẽ cũng từ chối sao?” Bình thường ít khi xen vào chuyện người khác, có thể bởi vì hôm nay này luôn khiến mình bật cười nên mới tốt bụng giúp , Tống Dật Hàng tìm lý do cho mình.

      phải có nghe lén sao, chẳng phải tôi muốn từ chối, mà là ta hiểu lời từ chối của tôi? Còn có việc này, căn bản là nhớ tên tôi đúng ?” Hứa Lương Cầm thích Tống Dật Hàng dùng giọng điệu giáo huấn chuyện với mình.

      Tống Dật Hàng ngạc nhiên, tiện đà giải thích: “Rất xin lỗi, tôi có chút thất lễ, quả tôi chỉ nhớ hộ Hứa”.

      “Tôi tên Hứa Lương Cầm, cám ơn giúp tôi, vừa rồi thái độ của tôi cũng tốt lắm”.

      “Tôi thấy bữa cơm tối nay của cũng khá mệt nhỉ, vẫn là đưa tới chỗ bên cạnh khách sạn lần trước đúng ?”

      Hứa Lương Cầm cười gật đầu: “Làm phiền rồi”.

      Tống Dật Hàng cười, hai người cũng nhiều, là vì quen, hai là vì có đề tài chung để , chi bằng tốt hơn.

      Đến khách sạn Hoa Minh, Hứa Lương Cầm lời cám ơn với Tống Dật Hàng rồi quay về nhà trọ.

      “Thế nào, có thu hoạch được gì ? Vì chờ cậu về nên tớ đều hủy hết hẹn đấy”. Tô Hiểu Vũ theo Hứa Lương Cầm vào phòng.

      có, đối phương có điều kiện tốt đều thích tớ, người thích tớ tớ lại thích”. Hứa Lương Cầm đem chuyện vừa xảy ra kể với Tô Hiểu Vũ.

      thể tưởng tượng được là cậu cùng họ Tống kia rất có duyên, đáng tiếc là hợp nhau, lần tới gặp lại Vương Khuê cậu cẩn thận chút, loại người như nhìn thành chứ ai biết trong lòng nghĩ gì, nhất định phải nhanh né , nhưng mà cậu cũng đừng gấp gáp, chỉ vì duyên phận chưa tới”. Tô Hiểu Vũ an ủi Hứa Lương Cầm.

      “Yên tâm , tớ lo chút nào, dù sao cũng có Vương Khuê hâm mộ tớ, xem ra cuối cùng tớ cũng có thể gả ”.

      Vào thời điểm Hứa Lương Cầm xong điện thoại vang lên, Tô Hiểu Vũ thấy Lương Cầm nghe máy biết chắc là Uông Tân Dương gọi tới.

      Last edited by a moderator: 6/5/19
      meyil08, Màn Thầu, lananhtran5133 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :