1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15


      “Nếu thế thôi vậy.” Bà Dương gật đầu vẻ thất vọng, “Lần sau đến chơi đừng ở khách sạn nữa nhé, nhà chú vẫn có phòng trống.”

      “Vâng, cám ơn .”

      Ông Dương càng nhìn người thanh niên lịch , nhã nhặn trước mắt càng cảm thấy hài lòng, ông suy nghĩ lát, hỏi: “Tiểu Đường, gia đình cháu làm gì? Có nhà ở Bắc Kinh ?”

      “Cả gia đình cháu đều ăn lương công chức, có hai căn hộ ạ.”

      Bà Dương hiểu vì sao đột nhiên chồng bà lại hỏi vấn đề này, cứ y như lúc điều tra về gia đình của Tiêu Nhiên hồi trước vậy.

      “À, khá đấy chứ, vậy giờ cháu có bạn ?”

      có ạ.”

      Phù Hiểu có linh cảm chẳng lành, thấy cái nhạc điệu này quen lắm.

      “Thế cháu thấy Hiểu Hiểu của chúng ta thế nào?”

      Quả nhiên! Phù Hiểu xém cười sặc sụa.

      Bà Dương sực hiểu ra, đưa mắt nhìn hai người, bà cũng thấy rất đẹp đôi nha, trai xinh đẹp, ừm, đúng là trời đất sinh đôi, “Đúng rồi, Hiểu Hiểu của chúng ta cũng có bạn trai, cơ hội tốt thế này cháu đừng bỏ qua nhá.”

      Trán Phù Hiểu chảy xuống ba sọc đen, là món hàng cần thúc đẩy việc tiêu thụ sao?

      tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Đường Học Chính, nhìn Phù Hiểu cái, sau đó vẻ thành khẩn: “Cháu thấy Phù Hiểu rất được, nhưng nhà cháu ở Bắc Kinh, còn ấy ở đây…”

      “Vậy phải tăng tốc lên, để Hiểu Hiểu cũng lên Bắc Kinh là được rồi, nếu được thế Mật Nhi cũng có bạn, chờ các con ổn định, hai ông bà già chúng ta cũng lên đó luôn!” Bà Dương cách quả quyết.

      “Dừng lại –” Phù Hiểu hấp tấp xen vào, “Mọi người đùa gì vậy, đừng để Đường Học Chính mất tự nhiên chứ, điều kiện của ấy tốt thế lo gì tìm được người điều kiện tốt?” trèo cao nổi, “Ăn thôi, ăn thôi.”

      Thế là đề tài dừng lại cách dở dang, gương mặt Đường Học Chính cũng xuất biểu cảm ‘đặc biệt’ nào, khẽ cười rồi tiếp tục ăn.

      Về được đến nhà cả người, Phù Hiểu để Đường Học Chính tắm trước, ngồi phịch xuống sô pha chợp mắt, chuông điện thoại vang lên, nhắm tịt mắt, cầm lên, “A lô?”

      “Hiểu, Đường thiếu đến quê chúng ta chơi thế nào rồi?” Giọng của Dương Mật truyền đến.

      “Ừ, tốt lắm.”

      “Tao có bảo với ba mẹ rồi, hai người có gọi cho mày ?”

      “Tụi tao vừa ở nhà mày về đây.”

      “Gì?”

      “Tụi tao đến nhà mày ăn cơm.”

      “Vậy ba mẹ có ?”

      “… Chú Dương răn dạy Đường Học Chính phen có tính ?” Đương nhiên thể nhắc đến việc hai người họ mai mối linh tinh rồi.

      “Hả?” Dương Mật muốn xỉu luôn, người ba làm giáo viên của con ơi! “Thế Đường thiếu khó chịu vì chuyện đó chứ!”

      ta còn hợp tác chán, yên tâm , mọi chuyện ổn cả.”

      “Phùuuu, thế tốt, nhưng mày vẫn phải để ý đấy, giúp tao tiếp đãi ta cho tốt nhé.” Dương Mật lại lần nữa nhấn mạnh.

      “… Biết rồi.”

      lâu sau khi cúp điện thoại, Đường Học Chính ra từ phòng tắm, bảo: “Phù Hiểu, tắm em.”

      “Ừm.” Phù Hiểu uể oải đáp lời, nằm úp sô pha và buồn nhúc nhích.

      Đường Học Chính lau tóc, đến gần sô pha, thấy thế bật cười, “Em mệt thế cơ à, hôm nay chỉ leo núi có chút xíu thôi đó.”

      “Bây giờ tôi mới phát : xương cốt tôi sắp rời nhau hết rồi.”

      “Xấu hổ chưa kìa.” Đường Học Chính lắc đầu, đến giữa sô pha, ngồi xuống, “Em nên tập thể dục .” Dứt lời, dùng bàn tay to lớn bóp bả vai mảnh khảnh của .

      làm gì vậy?” Phù Hiểu cứng người lại.

      “Giúp em thư giãn gân cốt, thả lỏng nào.”

      cần đâu.”

      “Thả lỏng.” Đường Học Chính để ý tới , điều chỉnh lực bóp vai .

      “Ối, đau quá.”

      “Có vậy mà cũng đau?” Đường Học Chính nhíu mày, chỉ dùng ba phần lực thôi.

      có chắc là định mưu sát ?”

      “Thế này sao?” Đường Học Chính tay hơn ít.

      “Hì hì, nhột quá.”

      “…” Sao nàng này còn khó hầu hơn cả vậy? “Bớt càu nhàu , nhẫn nại chút nào.”

      Thế là: trong tình huống Phù Hiểu lúc : “Đau quá,” chốc lại: “Nhột quá,” Đường Học Chính hoàn thành công việc mát xa của chàng cách dễ chút nào. đứng dậy, “Bây giờ tắm cái là ổn thôi, ngủ trước đây.” Cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay khiến hơi mất tự nhiên, quay đầu lại mà luôn vào buồng ngủ của mình.

      Phù Hiểu cử động thân mình, thấy cơ thể mình quả còn đau nhức như ban nãy nữa. thở phào nhõm, may mà về buồng chứ cũng chẳng biết phải đối mặt với ra làm sao nữa.

      Tóm lại, Đường Học Chính ở nhà Phù Hiểu suốt năm ngày, có vẻ như chàng thăm quan sạch cái thị trấn nho ấy, thậm chí cả trường tiểu học và trung học mà Phù Hiểu từng theo học cũng đến thăm. Mà chàng cũng đâu có tình nguyện về chứ, do nhận được cú điện thoại nào đó nên mới thể mua vé máy bay về Bắc Kinh. Tâm trạng của Phù Hiểu rất phức tạp, khi tiễn Đường Học Chính lên máy bay, nhìn cách chăm chú, há miệng muốn gì đó, cuối cùng, lời ra vẫn chỉ là: “Đường Học Chính, tạm biệt.”

      “Tạm biệt.” Đường Học Chính cũng có biểu cảm gì khác thường, cười khẽ, chào từ biệt , lên máy bay rồi.

      Mới chớp mắt lại sắp hết năm, thị trấn – nơi chưa từng đón trận tuyết rơi nào – vẫn như xưa. Chỉ có những nhánh cây trụi lá là được nhuốm bầu khí của dịp năm hết Tết đến. Dương Mật về quê ăn Tết, Phù Hiểu và nàng cùng mua hàng Tết, Dương Mật bảo: “Hiểu, hôm nay mày sang nhà tao ăn cơm tất niên nhé.”

      Phù Hiểu cầm tay chữ ‘Phúc’ (福) lớn, màu đỏ tươi, vừa ngắm nghía món hàng vừa trả lời: “Năm sau nhớ mời sớm hơn nhé, tao hẹn tao trước rồi.”

      “Hả?” Dương Mật dẩu đôi môi đỏ thắm, “Ê này, chả mấy khi tao về nhà ăn Tết, hay mày từ chối khéo mày ?”

      được rồi, để lần sau .” Phù Hiểu khoát tay, cầm thêm đôi câu đối Tết đưa cho chủ quán, “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

      “Cái con ranh này nữa!” Dương Mật đánh , cũng chọn mấy mức tranh Tết rồi thanh toán tiền. Sau đó, nàng kéo kéo Phù Hiểu, ra vẻ thần bí, hỏi: “Dạo rồi Đường thiếu có liên lạc gì với mày ?”

      Phù Hiểu mải nhìn đoàn người tấp nập qua lại đường cái, hồi hồn, “.”

      Thấy vẻ mặt thờ ơ của , ngược lại là Dương Mật biết phải tiếp thế nào.

      “Sao đột nhiên lại nhắc đến ta?” Phù Hiểu chủ động nhắc đến vấn đề, “ ta có liên quan gì tới tao?”

      , tao hỏi chơi ý mà.”

      Phù Hiểu cùng Dương Mật bắt xe về nhà, xe dừng dưới lầu khu nhà trước, Phù Hiểu xuống xe, “Chúc mừng năm mới nha mày.” cúi xuống, cười tủm tỉm, chúc bạn.

      Dương Mật còn chưa hết hy vọng: “Nếu bên chỗ mày mà tan sớm sang nhà tao nhé.”

      “Biết rồi, bye bye.”

      Trông theo chiếc taxi đến khi chiếc xe khuất đằng xa, Phù Hiểu nhấc túi đồ lên tay, bỏ , cất mấy thứ này lại mua đồ ăn tiếp vậy. xoay người lên nhà, tối nay nên ăn gì đây nhỉ? Nấu tô canh gà, thêm món đậu hũ Ma Bà[1] nữa? vừa nghĩ vừa lên cầu thang, vì mải nghĩ quá nên phát ra bóng dáng cao to, cường tráng đứng dựa vào bức tường cạnh cửa nhà .

      rút chìa khóa ra mở cửa, ngay sát cửa nhà , có người đàn ông đứng – là người luôn khiến người ta thể chú ý đến tồn tại của , nheo mắt lại nhìn . Cửa mở, thấy định vào nhà luôn, ta mới thong dong cất tiếng: “Tối nay ăn gì?”

      “Ừm – mua thêm con cá nữa là ổn rồi.” Phù Hiểu nghiêng đầu trả lời, nhưng, ngay lập tức, phát kỳ quái của tình huống, đứng thẳng người, giọng này… quay đầu lại vẻ khó tin, ngắm từ xuống dưới chàng trai tuấn đứng nơi góc khuất nửa cười nửa ấy, “Đường Học Chính?” Ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên – ngạc nhiên cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, “Sao lại ở đây!”

      [1] Nguyên văn: 麻婆豆腐 (Ma Bà Đậu Hũ): món cay của Tứ Xuyên, cách làm xem ở đây: http://home.meishichina.com/recipe-7533.html

      [​IMG]

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16




      “Sao lại thể ở đây?” nhấc chiếc ba lô dưới chân lên cách nhàng, giục vào trong, rồi chính cũng theo vào nhà còn tiện tay đóng cửa sắt luôn.

      Phù Hiểu ngơ ngác nhìn theo khi vào trong nhà, dường như còn chưa hồi hồn sau phút kinh hãi vừa rồi: “Sao lại ở đây?” nhắc lại câu hỏi với vẻ mặt ngốc trệ, nhưng ngay sau đó như tỉnh táo hẳn, chất vấn, “Hôm nay là 30 Tết!” Trông rất hùng hồn, có lý cơ mà.

      sao?” Đường Học Chính đẩy cửa buồng dành cho khách ra, quẳng ba lô vào.

      sao? ta còn hỏi: “ sao” nữa? “Lẽ ra phải ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.”

      Đường Học Chính nằm hình chữ ‘đại’ (大) sô pha phòng khách, “Bữa cơm đoàn viên cái nỗi gì, lại ở Điếu Ngư Đài[1] thôi, ăn đến phát ngán rồi.”

      gì cơ?” Phù Hiểu trợn mắt, chắc vừa rồi mình nghe đúng.

      “A, có gì.” vươn cánh tay dài ra, cầm quả táo ta đưa lên miệng cắn.

      Chắc là ta coi quê như khu du lịch để đến tránh nóng,… tránh rét? Khóe miệng Phù Hiểu giật giật hai cái: “Người nhà tìm à?”

      “Di động hết pin.” Người đàn ông ậm ừ.

      cách khác là ta tắt điện thoại… Cái gã này thât là, sao lớn rồi mà cứ bốc đồng như trẻ con thế.

      “Em lạnh à?” ngồi dậy, nhìn chăm chú vào , mặc cả đống áo, lớp áo dày cộp tôn lên khuôn mặt hồng hào của , khiến khuôn mặt trông càng nhắn hơn. Loại thời tiết này của phương Nam chỉ cần hai cái áo là đủ rồi, còn bọc kín mít như bánh nếp.

      “Em mặc theo thời tiết được sao?”

      “… Tối nay đâu ăn vậy?” Cái bé này rất bấn rồi đây.

      muốn ăn Tết ở nhà em đấy à?” Từ nãy đến giờ mà Phù Hiểu vẫn chưa hiểu tình huống này là làm sao.

      “Hay để mời em ăn nhé?” Đường Học Chính phần nào ‘tỉnh ngộ.’

      “Em…” sao thốt lên lời từ chối được: người ta đến nhà mày rùi, sao mày có thể biết xấu hổ đuổi người ta được?

      Phù Hiểu hít sâu mấy hơi liền, được rồi, người ta là thanh niên thời đại nên quá chú trọng đến các ngày lễ truyền thống, cứ coi như người ta được nghỉ nên du lịch… Im lặng lúc lâu, thở dài, vẻ bất đắc dĩ, “Em vẫn chưa mua thức ăn đâu.”

      với em.”

      “… là cám ơn quá.”

      Vì vậy, trong bầu khí khác thường đó, hai người cùng nhau siêu thị. Vào ngày cuối cùng của năm, siêu thị vắng tanh, có mấy người. Hai người chậm rãi chọn lựa nguyên liệu nấu ăn. Đám nhân viên siêu thị đều sốt ruột về nhà ăn Tết nên thấy đôi tình nhân trẻ này đủng đỉnh quá họ đâm ra nghi ngờ. Có cặp vợ chồng mới cưới nào là thảnh thơi thế này , chiều ba mươi Tết mới mua thức ăn? Nhà họ chả nấu sắp xong bữa tốt thịnh soạn rồi.

      Hai người buồn để ý đến cái nhìn của những người khác, họ rất ăn ý khi chọn nguyên liệu nấu ăn, chả mấy chốc mà xe đẩy đầy ắp. Khi đến quầy thu ngân, nhìn núi hàng xe mà Phù Hiểu nản (chút xíu), rốt cuộc là hai người bọn họ ăn hay mười người ăn vậy.

      Ai ngờ nhân lúc đứng ngẩn người Đường Học Chính quẹt thẻ xong. Phù Hiểu tiện tay cầm hóa đơn, khi nhìn đến con số đó, lập tức tròn mắt vì ngạc nhiên, chỉ mấy thứ này mà hết tận năm sáu trăm lận? Bọn họ ăn vàng đấy à! “… ngoài đồ ăn ra còn mua gì nữa thế?”

      gì cả.” Đường Học Chính mỗi tay xách túi to, thuận miệng đáp.

      “Vậy có khi họ tính nhầm rồi.” Phù Hiểu sựng lại.

      “Xác xuất cho việc nhầm lẫn thấp đến đáng thương nên thể xảy ra với chúng ta đâu, thôi.” Cười Học Chính cười giục.

      … Được rồi, dù sao cũng chẳng phải tiền của . “Để em xách túi cho.”

      như bông ý, còn phải hai người xách á?”

      Về đến nhà, Đường Học Chính để Phù Hiểu rửa rau, còn chạy ra ngoài. Khi quay về, có cầm theo chai rượu nho. “ nhiều tuổi lắm, uống tạm.”

      Phù Hiểu liếc qua nhãn rượu, thấy quá khiêm tốn rồi. xoay người, vào bếp, tiếp tục nấu nướng, Đường Học Chính cũng vào giúp . liếc thoáng cái nhưng bảo gì, cũng buồn khách sáo với . Lịch kịch lúc lâu, khi sắc trời đen kịt, hai người bưng nồi nước lẩu uyên ương và bếp điện từ lên phòng khách, chuẩn bị vừa xem ti vi vừa ăn cơm tất niên.

      “Hay là xem Conan ?” Đường Học Chính bật ti vi lên và đề nghị.

      “Em muốn xem Chào Xuân[5] cơ.” Phù Hiểu bưng bốn bộ đồ ăn (bát đũa và ly đế dài), với giọng kiên quyết.

      “Em thích xem chương trình đó à? Thế mà em sớm, mà biết đưa em đến trường quay xem trực tiếp rồi.” Đường Học Chính về lại ghế sô pha, ngồi xuống, thoải mái duỗi người, ngờ xuống bếp lại mệt người đến vậy.

      “Em chỉ thích xem ti vi thôi.” lục tục ra vào mấy lần nữa mới bưng hết nguyên liệu món lẩu lên bàn, chả trách khi nãy hết nhiều tiền, chàng ấm này chọn toàn đồ cao cấp, nào là bào ngư đánh bắt từ vùng biển sâu, nào là cua biển loại bự.

      Đường Học Chính cười khẽ tiếng, khui nắp chai để hương rượu lan tỏa ra gian, khi rót rượu cho , thấy lạ nên hỏi: “Em lấy bốn chiếc ly làm gì, còn chờ ai đến nữa à?”

      Phù Hiểu lặng chốc lát rồi mới trả lời: “Đây là chuẩn bị cho ba mẹ.”

      dừng cười luôn, “Ờ.” gật đầu rồi rót rượu bằng cả hai tay.

      Cạnh Phù Hiểu bày lên bàn bốn bộ đồ ăn cả thảy, thầm: “Con mời ba mẹ ăn Tết ạ.”

      Đường Học Chính như thấy được hương vị của nỗi đơn trong giọng . lặng im, chăm chú nhìn , ánh mắt chứa đầy xót thương.

      Ít phút sau, Phù Hiểu đứng dậy, nâng hai ly rượu dâng cho ba mẹ lên, tưới xuống đất rồi cất hai bộ đồ ăn .

      “Cất luôn à?”

      “Ừ, mời xong rồi.”

      Kỳ , mọi năm, khi Phù Hiểu đón Tết mình, luôn đặt ảnh ba mẹ, bát đũa và ly rượu cho ba mẹ bàn, đến tận khi ăn cơm tất niên xong mới cất .

      Đường Học Chính rành vụ này nên chỉ ngồi yên sô pha nhìn lúi húi.

      Chương trình đón xuân mới cấp trung ương được khai mạc trong bầu khí vô cùng náo nhiệt, Phù Hiểu từ trong bếp ra, “A, vừa khéo. Chúng ta cũng bắt đầu ăn thôi.” trở lại chỗ ngồi, lần này chí ít cũng quên mình là chủ nhà, nâng ly với Đường Học Chính, cười , “Chúc mừng năm mới, Đường Học Chính.”

      “Chúc mừng năm mới.” mỉm cười, cụng ly với .

      Hai người đâu còn xa lạ với nhau nên khí bữa cơm tất niên cũng rất hòa hợp. Tuy từ sau mười hai tuổi xem chương trình Chào Xuân nữa nhưng Đường Học Chính vẫn câu được câu chăng tán gẫu với .

      Theo truyền thống của Trung Quốc, đêm giao thừa là khoảng thời gian các thành viên trong gia đình đoàn tụ sum vầy. Kỳ diệu biết bao khi vào thời khắc của đoàn viên này: có hai người nam nữ – phải người thân thậm chí còn chẳng phải bạn tốt của nhau – cùng quây quanh chiếc bàn, ấy thế nhưng lại rất hài hòa tự nhiên.

      “Em thích uống loại cocktail nào, lần tới pha chế cho em uống.”

      “Em chưa uống cocktail bao giờ…”

      Đường Học Chính nhìn với vẻ khó tin, săm soi lâu, “Nhóc này, bề ngoài của em trông có đến mức ‘ nước’[6] đâu, sao lại chưa có gã từng nào mời em ly nhỉ?”

      là phụ nữ ai chả có chút hư vinh, Phù Hiểu cũng vậy, phản bác ngay: “Sao lại có chứ, có cả đống người lận.”

      “Hả?” đặt ly xuống, ra vẻ rửa tai lắng nghe, “ đâu xa, chỉ hỏi em trong khoảng thời gian gần đây có hay thôi.”

      “Đương nhiên là có rồi, mới chỉ hai hôm trước thôi, Cường còn rủ em chơi nha.” thầm lè lưỡi, ràng là lén đổi khái niệm.

      cười khẽ nhưng ánh mắt dành cho lại như thể biết cậy mạnh, “Gã đó là ai?”

      Biết ngay là lừa nổi mà, bĩu môi, “Là người ông cùng lớn lên với em…”

      “Gã đó công tác ở đâu?”

      “Thượng Hải…”

      “Ờ –” gật đầu ra vẻ hiểu biết.

      ờ cái gì hả!” thẹn quá hóa giận.

      “Nào, ăn tôm nhá.” Vì chọc tức người ta nên người nào đó đành bóc tôm dâng lên tạ lỗi.

      “Hừ.” cắn mạnh miếng, coi như tha thứ.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17


      Hai người thong thả ăn xong bữa cơm tất niên. Sau đó, Phù Hiểu lấy chiếc máy sưởi cầm tay rồi lôi thêm chiếc nệm hai lớp hình vuông ra, chiếc nệm này được làm bằng vải mút dày, những người sợ lạnh có thể đút tay chân vào giữa hai lớp nệm, rất là ấm áp, đây cũng là việc Phù Hiểu thích làm nhất vào mùa đông.

      Vụ này chàng đến từ phương Bắc khó mà chấp nhận nổi, thời tiết này mà cũng phải sưởi ấm ư? Nhưng khi thấy thở dài vẻ thỏa mãn và nhìn bộ dạng nằm ườn biếng nhác của liền cảm thấy mình nên lên tiếng.

      Hai người tiếp tục xem Chào Xuân trong hòa bình. Phù Hiểu tìm được chỗ ấm áp đút tay vào rồi chả muốn thò tay ra nữa, thế nên cũng buồn ăn hoa quả: vì còn phải bóc vỏ. Đường Học Chính vừa nhìn với ánh mắt em hết thuốc chữa, vừa đưa chỗ măng cụt bóc vỏ đến trước mặt . Lòng tốt của người ta khó mà từ chối nên đại tiểu thư cố mà thò ngón tay thanh mảnh ra nhúp ăn rồi rụt tay lại luôn.

      Đường Học Chính bỗng thấy hơi buồn lo. Sao lại sợ lạnh đến vậy cơ chứ.

      Chỉ chớp mắt mà sắp đến 12 giờ rồi, Phù Hiểu cuối cùng cũng chịu thò tay ra cầm di động lên và bắt đầu bấm liên tục.

      “Em làm gì đó?” thuận miệng hỏi.

      “Viết tin nhắn chúc mừng năm mới thôi.” vừa nhìn chăm chăm màn hình vừa trả lời, “ nhắn à? ở nhà ăn Tết rồi, vẫn nên gọi điện thoại hoặc nhắn tin về .”

      Hóa ra vào dịp Tết còn có cái trò này cơ đấy? nhướng mày, lấy di động ra và mở máy.

      Khóe miệng Phù Hiểu co giật, là ai di động của ta hết pin thế hả?

      Nào ngờ di động của vừa mở máy là báo có tin nhắn vang lên liên tục như bắn súng liên thanh, nhiều đến mức Phù Hiểu tập trung viết tin nhắn cũng phải ngầng đầu lên, nhìn với vẻ hiếu kỳ.

      Chù nhân chiếc điện thoại đâu ngạc nhiên như , cực kỳ bình tĩnh đọc tin nhắn mình nhận được, “Chỉ là mấy tin chúc mừng ấy mà.” Hàng mày của còn buồn động đậy.

      Người nổi tiếng chính là đây! Ánh mắt biểu đạt cách ràng suy nghĩ của . Tin chúc mừng đến là nhiều, ta là nguyên thủ quốc gia ư.

      dễ gì để đọc hết cả đống tin nhắn đó mỗi tin lần, Đường Học Chính nhoài người lại gần , “Em cũng phải nhắn tin nhắn của em cho .”

      “Em với : “Ngày Tết vui vẻ” lúc nãy rồi.” Còn gửi tin nhắn làm gì nữa, phí tiền.

      “… Để nhắn cho những người khác, người ta chúc cũng phải chúc lại chứ.”

      “Thế tự viết .”

      có tế bào văn học đó.”

      “Vậy chọn cái hay hay trong đống nhận được ý.”

      “Quá thiếu tinh thần sáng tạo.”

      Phù Hiều nghiêng đầu nhìn thẳng vào chàng, dùng của có tinh thần sáng tạo chắc?

      “Đừng keo thế, gửi cho .” Đường Học Chính nhe răng cười, “Cùng lắm nhắn đền em tin.”

      thèm để ý tới lý luận kỳ cục của , Phù Hiểu bất đắc giữ phải gửi vào máy tin nhắn vừa viết xong.

      Sau khi nhận được, vừa xem vừa hỏi cách khiêm tốn: “Bây giờ nhắn luôn hay phải đợi qua 12 giờ đêm?”

      Phù Hiểu hơi là bị sửng sốt, gì ơi, chưa ăn Tết bao giờ à… “Để qua 12 giờ hơn.”

      “À.” Người nào đó rất có tinh thần ham học hỏi gật gù, bắt đầu những thao tác chiếc điện thoại cảm ứng cách thành thạo.

      Trong ti vi rất náo nhiệt, những người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược, hòa trong bầu khí đó, Phù Hiểu nở nụ cười và bắt đầu gửi tin nhắn.

      Đúng 0 giờ, tiếng pháo rộn vang cả trong ti vi lẫn ngoài đời thực, pháo hoa vụt sáng, mọi người nghênh đón ngày quan trọng nhất của năm.

      “Bíp bíp.” Di động của rung lên nhắc nhở chủ nhân của nó: có tin nhắn. Phù Hiểu thử thầm đoán người đầu tiên nhắn tin cho là ai, khi gửi tin nhắn cho mọi người xong và về lại giao diện – thế nhưng lại là tin nhắn của Đường Học Chính. khỏi thoáng liếc chàng nhắn tin nhắn số đó cho rồi mở tin nhắn ra, thấy:

      “Chúc em năm nay: mã đáo công thành,

      Long khiêu hổ ngọa,

      Giai đại hoan hỉ,

      Bách thành chi phú.”

      Lời chúc phúc kỳ quặc khiến đăm chiêu mất lúc, sau đó, ngẩng lên nhìn , vô tình ánh mắt chạm phải đôi mắt đen lay láy của , “Chúc mừng năm mới, Phù Hiểu.”

      “Năm mới…” Chuông điện thoại chợt vang lên cắt ngang lời , Đường Học Chính liếc màn hình cái, “ nghe điện thoại.” bảo với tiếng rồi cầm di động đứng dậy, ra đằng ban công.

      Đúng vào lúc này chuông điện thoại của cũng réo lên ngừng, kéo lại chú ý của .

      Sau khi chắc chắn là Phù Hiểu nghe được, Đường Học Chính mới tiếp điện thoại, dùng cái giọng đùa cợt át tiếng đầu dây kia, “Năm mới phát tài nha, ông cụ.”

      “Cái thằng ranh thối thây kia!” giọng vang dội như tiếng chuông đồng nhưng đầy tức tối truyền đến từ ống nghe, “Rốt cuộc là mày trốn ở xó xỉnh nào rồi! Lại còn dám tắt điện thoại cả với tao!”

      … Vừa sang năm mới mà bị mắng, khởi đầu tốt cho năm nay à nha. Đường Học Chính gãi cằm, “Tết nhất mà ngài cũng chả thèm lấy câu tốt lành là sao?”

      “Mày đừng có đùa với tao! Mày cút về nhà ngay cho tao! Mày cũng biết Tết với chả nhất cơ đấy? Thế còn lang chạ ở ngoài cái nỗi gì!”

      ở xa lắc à, mấy hôm tới con cũng về được đâu. Được rồi, con cũng chúc Tết ngài rồi, nhớ để lì xì cho con đó.”

      “Mày thử cúp điện thoại của tao !” Người ở đầu bên dây kia ràng rất hiểu tính , đầu tiên là dọa dẫm, sau đó lại vội vàng hỏi, “Tóm lại mày ở đâu?”

      Đường Học Chính bĩu môi, “Ở nơi mà ngài tìm được, ngài nhớ giữ sức nhé, chờ con về chiến với ngài hai ván cờ. Với ngài bảo ba mẹ con tiếng nhá, đừng để họ thay phiên nhau gọi đến, bận nè.” Dứt lời, nhanh nhẹn cúp luôn điện thoại.

      Vừa xong cuộc gọi lại có điện thoại và lần này là Mạc Vu Phi. thể lùi lại ban công, “A lô?”

      “Mẹ nó chứ, rốt cuộc mày chạy đâu rồi hả? Ông cụ cứ khăng khăng là tụi tao giấu mày !” Tuy rằng từng có tiền án tiền đó nhưng ông cụ cũng thể cứ thế mà đổ oan cho người khác được.

      Tiếng nhạc, tiếng kim loại đập vào nhau loáng thoáng truyền đến từ đầu dây bên kia, biết ngay là thằng ranh này lại lang chạ ở ngoài dịp Tết mà, “Vậy cũng cần phải biết chỗ tao bây giờ.”

      “Ê này, thằng ranh kia, chúng tao thành người gánh tội thay cho mày rồi đấy, thế mà mày cũng thèm hỏi lấy tiếng là sao? Mà rốt cuộc là dây thần kinh nào của mày bị chập hử? Lại gửi cái tin nhắn chúc mừng năm mới sến súa đó?” Mấy đứa bạn nữa cũng nhận được tin nhắn đó, ôi cái bộ dạng vì được mến mà kinh sợ của cả lũ.

      “… Hợp với khí.” Lý do vừa nãy của tiện dụng.

      Hơi thuốc vừa rít vào bị sặc trong cổ họng nên Mạc Vu Phi ho khan hai tiếng rất chi là chật vật, còn hợp với khí nữa cơ đấy? “Mày, tóm lại là mày ở đâu?” Vì tìm thằng cha này mà mọi người xới tung cả thành phố Bắc Kinh lên rồi.

      “Chỗ ả đàn bà của mày ư?”

      “Đúng rồi đó, ảnh hưởng qué gì đến mày!”

      rảnh mà tào lao với thằng bạn nên Đường Học Chính trực tiếp cúp điện thoại. nghĩ có lẽ cứ tắt quách máy cho rảnh, vừa nghĩ đến đó lại nhận được tin nhắn mới. suýt nữa tắt máy luôn rồi nhưng vừa thấy tên người gửi liền rút tay lại, mở tin ra đọc.

      “Cám ơn cùng em đón Tết.”

      Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến khóe môi của Đường Học Chính cong lên. ngắm trẻ, từ nãy đến giờ vẫn rúc vào sô pha, và lúc này, đọc những tin nhắn chúc phúc của bạn bè, người thân gửi đến và cười híp cả mắt.

      Về lý mà Dương Mật quá quen với việc hàng năm Phù Hiểu đến chúc tết nhà . Nhưng nếu dùng từ để miêu tả tâm trạng của vào giây phút cười mở cửa ra từ đó phải là: KINH HÃI. Đúng vậy, tuyệt đối là kinh hãi.

      Bởi vì: mùng Tết lại còn giữa ban ngày ban mặt mà lại thấy ma.

      Hai mắt trợn tròn lên, nhìn thẳng vào bóng hình cao lớn đứng đằng sau Phù Hiểu, sao con ma lại trông y chang Đường thiếu vậy?
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18

      Phù Hiểu hiểu mô tê gì, đành phải quay ra sau hỏi chàng đứng sau , “ có thấy ai khác nữa ?”

      Đường Học Chính dường như bị hai ngố này chọc cười, “Dương Mật, năm mới tốt lành.”

      Người! Là người!

      Vậy còn đáng sợ hơn cả quỷ!

      Trái tim nho của Dương Mật đập bình bịch, “Đường, Đường thiếu?”

      “A,” lúc mày Phù Hiểu mới có phản ứng, “Ra người mày chỉ là ấy à.”

      Ra người chỉ là ta cái nỗi gì! Cái con nhóc lừa đảo, thô thần kinh này nữa, nó chỉnh đấy phải ! Dương Mật cười gượng, “Đương nhiên phải rồi, là tao thấy đứa trẻ con chạy lên á. Vậy… mời vào, mau vào thôi.” Lát nữa xử lý con ả đó sau.

      “Ba, mẹ, ông xã, Hiểu với Đường thiếu đến nè.” Đứng ở cửa, hô lên.

      “Gì? phải con bé kia bảo buổi tối nó mới sang đây sao?” Bà Dương nghe vậy rất phấn khởi, vừa lải nhải bà vừa xỏ dép, cùng ông Dương ra đón.

      “Chú Dương, Dương, chúc chú năm mới mạnh khỏe, đại cát đại lợi ạ.” Phù Hiểu chắp tay lại, cười híp mắt .

      “Tốt, tốt, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.”

      “Đây là Đường Học Chính, ấy từng đến nhà mình ăn cơm lần đó chú.” Phù Hiểu biết phải giải thich nguyên do xuất ở đây như thế nào nên cố ý chuyển vấn đề này sang cho giải quyết.

      Ông Dương, bà Dương khỏi liếc nhau với vẻ khó hiểu.

      Đầu tiên, Đường Học Chính bắt chước chúc tết ông bà Dương, sau đó, thản nhiên giải thích: “Cháu có chút việc nên về Bắc Kinh được, vì cũng ở gần đây nên cháu đến ăn chực Tết nhà mọi người, chú để bụng chứ ạ?”

      Ông bà Dương đều là người chất phác, vội : “Đứa đáng thương, Tết nhất cũng về nhà được, nào, mau vào nhà cháu, ở đây ăn Tết với chúng ta cũng được!”

      Tiêu Nhiên xém xỉu vì kinh ngạc, Đường thiếu hót cái gì vậy?

      Kỳ , làm gì có chuyện Tiêu Nhiên đoán nổi lý do cơ chứ, chẳng qua là dám nghĩ theo hướng đấy thôi. Mà người đó còn là Phù Hiểu, là khuê mật của chị xã nhà đấy. Nhỡ vị đại thiếu gia này chỉ hứng thú nhất thời, cuối cũng lại… Đến lúc đó Dương Mật còn nổi đóa với Đường thiếu chắc.

      Mấy người vào phòng khách, ông Dương bà Dương ngồi về vị trí cũ, hai vợ chồng Tiêu Nhiên dẫn Đường Học Chính đến ghế phó. Đường Học Chính liếc sang Phù Hiểu, thấy tự động ngồi xuống ghế khách cũng cười cười rồi ngồi xuống cạnh . Đương nhiên là Phù Hiểu dịch sang bên lấy chỗ cho ngồi.

      Hai vợ chồng Tiêu Nhiên khỏi liếc nhau, thấp thỏm ngồi xuống.

      Đợi sau khi mọi người đều ngồi vào vị trí của mình và tán gẫu hăng say những chuyện trời dưới biển, Phù Hiểu mới lén ra hiệu cho Dương Mật, bảo nàng cùng vào buồng ngủ của nàng.

      Dương Mật cũng muốn tìm cơ hội gặp riêng nên lập tức theo vào, vừa vào mắng. “Mày muốn dọa chết tao hả!”

      “Phỉ phui, Tết nhất sống chết cái nỗi gì, dại mồm dại miệng.”

      “Còn dại mồm dại miệng cơ à! Mày léng phéng với Đường thiếu từ bao giờ mà thèm bảo tao lấy tiếng!” Dương Mật chống nạnh, ra vẻ người đàn bà đanh đá.

      Phù Hiểu giật bắn mình, “Ai léng phéng với ai chứ, luyên thuyên gì vậy!”

      “Mày còn lừa tao? Lúc ở ngoài kia hai đứa tụi mày ngồi cạnh nhau, với nhau toàn những lời thân mật, mày coi tao là con mù hả!” Hai đứa nó thân với nhau đến vậy rồi, phải người là cái gì?

      Phù Hiểu có lời nào để , bọn họ là khách, ngồi đó ngồi đâu? Cuộc đối thoại giữa họ bình thường đến thể bình thường hơn nữa được chưa? Sao ả đại tiểu thư này lại nghe thành những lời thân mật chứ? “ phải đâu, ta ta chán ăn Tết ở Bắc Kinh rồi, nên ta đến đây để tìm chỗ để trốn mà thôi.” giải thích.

      Buồn chán? Đường thiếu – ta mà buồn chán á? “Cái cớ đó mà mày cũng tin?”

      “Kẹo Mật, tao với ta có khả năng đâu, hơn nữa ta cũng chính mồm ta còn ý đó với tao nữa.”

      “Chính mồm? còn?” Dương đại tiểu thư rất biết cách bắt lấy những từ khóa, cao giọng, “Xin hãy giải thích ý nghĩa của hai từ .”

      Phù Hiểu tự biết mình lỡ lời, vò đầu bứt tai ngẫm nghĩ, nghĩ đến phát phiền, liền xua tay bảo: “Lúc khác rảnh tao lại cho mày, tao gọi mày vào đây để chuyện quan trọng chứ phải chuyện này.”

      Còn chuyện gì có thể “quan trọng” hơn chuyện này cơ chứ? Dương Mật lườm với cái vẻ mày hoang tưởng đấy à.

      “Tối nay tao phải sang nhà tao, Đường Học Chính cùng tiện lắm, thôi để ta ở chỗ mày vậy.”

      … Con bé này nghĩ Đường thiếu – người ta là thú cưng đấy ư?
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19


      “Hôm qua mày chẳng ở nhà mày ăn tất niên rồi còn gì, sao hôm nay còn sang đó nữa vậy?”

      … Lại lỡ mồm rồi, “Đó còn phải vì ta đến nhà tao ư? Có được đâu.”

      “Đêm qua, Đường thiếu đón giao thừa ở nhà mày?” Dương Mật có vẻ như muốn túm lấy mà lắc.

      Sao ánh mắt này của nó trông cứ như nó muốn xơi tái vậy? Phù Hiểu vốn nhát gan nên cũng hơi sờ sợ: “ là… cũng vì tao biết ta rất quan trọng với tụi mày, nên tao mới dẫn ta đến đây chúc Tết thôi.” cố lấy lòng bạn, “Tối qua kể cho mày là tao đúng, nhưng mà, ra là tao biết phải như thế nào. Với lại mấy khi mày về ăn Tết với chú Dương, Dương được, tao nghĩ: hôm nay tao cùng ta đến đây cũng thế cả.”

      Vấn đề quan trọng phải vấn đề này được ? Cái bà chị chập mạch này là! Người ta biểu mồn như thế mà nó còn có chút phản ứng nào!

      “Hai đại tiểu thư thầm với nhau chuyện gì trong buồng thế? Mau ra đây chơi nào!” Ngoài cửa buồng, bà Dương lớn tiếng gọi.

      “Dạ, con ra ngay đây ạ!” Phù Hiểu vội đáp, “ thôi, mẹ mày gọi đó, lúc khác rảnh, tao lại kể cho mày nhé.”

      Đâu dễ gì mà thoát thân được nên Phù Hiểu cười cách rất là ngoan hiền với ân nhân cứu mạng, “ Dương, lâu rồi con đánh bài với , hay là chúng ta làm vài ván ?”

      “Được đấy,” Nghe đến đánh bài là bà Dương thích liền, “Nhưng mà thiếu mất chân rồi.” Chắc hẳn có ai trong ba người đàn ông có mặt trong nhà chịu làm chân còn lại trong bàn mạt chược của ba người phụ nữ bọn họ.

      “Hay là vậy , mình rủ thêm nhà của Dương Mật đến đây chơi, càng đông càng vui mà, chú chồng Dương Mật mà đến cũng vừa đủ chân để làm thành bàn mạt chược với nhóm chú Dương.”

      “Gọi bọn họ à? Được đấy, vậy vừa xinh. Đông người lại càng vui.” Bà Dương tán thành, sau đó, bà lập tức lấy điện thoại ra gọi.

      Phù Hiểu trở lại chỗ ngồi của mình, khẽ bảo với người ngồi bên cạnh: “À này, tối nay em muốn sang nhà em, cùng có lẽ được tiện cho lắm, ở chơi nhà Dương Mật được ?”

      Đường Học Chính nghiêng đầu, con ngươi đen láy như vụt sáng, “Ừ, tối đến đón em.”

      “Gì? cần đâu!” Phù Hiểu vội .

      “Em yên tâm, đợi em ở bên ngoài.”

      “Ý của em phải như vậy…”

      “Con đêm hôm rất an toàn.”

      sao đâu, chỉ đoạn đường ngắn thôi mà.”

      ở nhà của em, ăn của em, uống của em cũng phải có tý tác dụng chứ.” Đường Học Chính mỉm cười với .

      Cái gì cần ta cũng hết trơn rồi, “… Để em xem , nếu muộn quá em gọi cho .”

      “Phù Hiểu.” Đường Học Chính cũng gì thêm nữa, chỉ ngồi lặng ở đó nhìn .

      Phù Hiểu bỗng thấy hơi chột dạ mà biết tại làm sao, “Em biết rồi, em gọi cho là được.” Sao lại có những cảm xúc kỳ lạ thế này.

      “Biết nghe lời là bé ngoan nha.” xoa đầu coi như khen thưởng.

      thành trẻ con rồi đấy hử? Phù Hiểu sờ lên chỗ vừa mới vỗ, trán chảy xuống ba sọc đen.

      Nửa giờ sau, cả nhà của Dương Mật đến. Đầu tiên là những chúc Tết đôi bên dành cho nhau, rồi ba người nhà đó tươi cười vào nhà ông bà Dương.

      Ban đầu, chỉ có con duy nhất của nhà đó là coi trọng Đường Học Chính, này tên Nhan Ấu Tình, mới lên đại học. Vừa vào đến nhà là nàng nom thấy sau đó cứ nhìn chằm chằm, chút e lệ. Bà Dương em chỉ coi như bạn bè của cháu, tuy bà cũng thấy khí chất của rất mạnh mẽ nhưng bà cũng chẳng thèm để bụng là bao, bà chào hỏi với cung cách như bề hỏi han bề dưới.

      Dương Mật thầm nghĩ: để họ làm như thế là được; thế nên nhân lúc Đường Học Chính còn chưa chú ý đến mấy người bọn họ, bèn dẫn chú mình đền phòng khách hơn mấy câu, hai người đó vốn tươi cười hớn hở lập tức biến sắc. Khi ra, ánh mắt của họ khi nhìn Đường Học Chính cùng giọng điệu của họ khi chuyện với khác hẳn lúc mới đầu.

      Đường Học Chính cũng có phản ứng gì với thay đổi thái độ của họ, chỉ cười nhạt, mấy câu khách sáo với họ.

      Ông Dương thành ra lấy làm lạ; em và em rể của mình ông biết chứ, thái độ của hai đứa nó luôn có chút kẻ cả; sao hai đứa nó lại… thân thiện, dễ gần với Tiểu Đường vậy?

      Bà Dương để ý nhiều đến vậy, chỉ hồ hởi cười : “Tốt, mọi người đến đông đủ cả, chúng ta mở bài!”

      Bà Dương em tiện từ chối lại muốn trò chuyện thêm mấy câu với Đường Học Chính thế nên bà đẩy con bảo: “Tay mẹ hãy còn lạnh, mẹ ở đây cho ấm tay trước, con ra đánh thay mẹ hai ván .”

      Nhan Ấu Tình còn nghĩ phải làm sao mới tiếp cận được với chàng đẹp trai, cực phẩm trước mặt nên cũng hết hứng với trò mạt chượt mà vẫn thích, “Nhưng con có tiền, thua mẹ lại con, thôi mẹ ra chơi .”

      “Nếu Dương sợ lạnh mang lồng sưởi này sang để dưới bàn mạt chược là được.” Đường Học Chính đề nghị.

      cần đâu, cần đâu.” Bà Dương em vội xua tay.

      có gì, các vị nữ sĩ vẫn hay sợ lạnh mà. Tiêu Tử, xách lồng sưởi sang bên đó .” Đường Học Chính cách lịch .
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :