1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 10:

      Có lẽ là bởi vì ban ngày ngủ nhiều, hoặc là do nhiệm vụ Tái Kỳ Nhã giao cho Tiểu Ngọc Nhi làm cho nàng khó xử, Tiểu Ngọc Nhi căn bản có biện pháp tiếp tục ở tiếp trong nhà bạt, vì thế nàng chỉ có thể ra ngoài dạo.


      Thuận tay nhổ gốc cây hoa dại ven đường, Tiểu Ngọc Nhi nhìn về phía Cao Oa ở phía sau : "Cao Oa, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?"


      "Hồi Cách Cách , nô tỳ năm nay mười bốn ." Cao Oa cung kính hồi đáp.


      "Mười bốn ?" Tiểu Ngọc Nhi hơi có chút giật mình nhìn dáng người xinh của Cao Oa, "Ta còn tưởng rằng ngươi mới mười tuổi, thể tưởng được cũng là mười bốn ."


      Cao Oa cười ngại ngùng, gương mặt tròn tròn tươi cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, rất đáng : "Bộ dáng Ngạch Cát của nô tỳ tương đối thấp bé, cho nên nô tỳ cũng giống nàng."


      "Người nhà của ngươi sống có tốt ?"


      "Vâng." Nghĩ đến người nhà, nụ cười mặt Cao Oa càng vui vẻ, "Ngạch Kỳ Cát rất cố gắng săn thú, Ngạch Cát cũng chăn nuôi gia súc, trong nhà còn có em trai mới năm tuổi, bởi vì nô tỳ hầu hạ Cách Cách, cho nên đại phúc tấn đặc biệt hậu đãi người nhà nô tỳ, cuộc sống của người nhà nô tỳ đều rất tốt."


      " tốt, ngươi thực hạnh phúc." Tiểu Ngọc Nhi nhìn Cao Oa nhắc tới người nhà mà vui vẻ mặt cũng lên nụ cười hạnh phúc, phát ra tiếng cảm thán.


      "Nô tỳ làm sao có thể so được với Cách Cách, ngài xinh đẹp cao quý, đại phúc tấn lại thương ngài như vậy, nô tỳ cảm thấy Cách Cách mới là người hạnh phúc nhất." trong giọng Cao Oa có chút hâm mộ.


      Tiểu Ngọc Nhi cười nhạt , con người chính là như vậy, hâm mộ thứ người khác có được, lại bỏ qua thứ chính mình có, Tiểu Ngọc Nhi ở trong lòng cảm thán .


      "Nha, là Hải Lan Châu." Cao Oa đột nhiên nhìn con sông cách đó xa .


      Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy nhìn lại, quả là Hải Lan Châu, chỉ thấy nàng quỳ gối ở bờ sông, nhìn thiên đăng nước, rơi lệ đầy mặt, ngừng cầu nguyện .


      bộ dáng này, là vì tình của Trác Lâm , lơ đãng quay đầu cái, phát Hoàng Thái Cực biết khi nào cũng đứng cách sau nàng chỗ xa. Theo bản năng Tiểu Ngọc Nhi trốn về phía sau nhà bạt, xoay người làm động tác chớ lên tiếng với Cao Oa, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn động tĩnh phía trước.


      Chỉ thấy Hải Lan Châu thả thiên đăng rồi lại nhìn thiên đăng rơi xuống, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ta là tai tinh sao? !"


      "Trời cao a, nếu là như vậy, nếu Trác Lâm vì ta mà chết, chỉ cần có thể để bình an, để ta thay chết !" Hải Lan Châu dùng tiếng la phát tiết phẫn uất trong lòng mình, sau đó lại vô lực ngã bên bờ sông, thấp giọng nức nở khóc.


      "Hải Lan Châu này đối với Trác Lâm đúng là si tình." Cao Oa ở phía sau giọng cảm thán .


      Tiểu Ngọc Nhi tán thành gật đầu, nhưng mà vừa trông thấy Hoàng Thái Cực nhìn Hải Lan Châu khóc mà mặt lên biểu tình đau lòng thương tiếc, Tiểu Ngọc Nhi nhướng mày, này... Hoàng Thái Cực vẫn là trước sau hữu ý với Hải Lan Châu sao?


      Hải Lan Châu ở bờ sông khóc bao lâu, Hoàng Thái Cực liền ở bên nhìn bấy lâu, cho đến khi đến Hải Lan Châu rời khỏi bờ sông, Hoàng Thái Cực lúc này mới chậm rãi thong thả bước trở về nhà bạt của mình.


      Chờ Hoàng Thái Cực vừa , Tiểu Ngọc Nhi mới từ phía sau nhà bạt ra, nhìn bộ dáng này của Hoàng Thái Cực đại khái là Hải Lan Châu để lại cho ấn tượng khắc sâu, nếu Trác Lâm chết trận, như vậy chuyện Hoàng Thái Cực nạp Hải Lan Châu làm phi cũng là chuyện sớm muộn. Bất quá, như thế có tăng thêm chút phân lượng nào của Đại Ngọc Nhi ở trong lòng Hoàng Thái Cực đâu? Tiểu Ngọc Nhi bên suy nghĩ, bên cũng chậm rãi trở về nhà bạt của mình.


      "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi trở lại." Tiểu Ngọc Nhi bước vào nhà bạt, Đại Ngọc Nhi vội tiến lên đón, oán trách với Tiểu Ngọc Nhi, chắc là đợi nàng hồi lâu .


      Tiểu Ngọc Nhi áy náy cười cười: " có lỗi, muội vừa ra ngoài, tỷ tìm muội có chuyện gì sao?"


      "A, tỷ tỷ ta tới đưa thuốc cho muội." Đại Ngọc Nhi vội từ lấy bình sứ cái khay trong tay Tô Mã, "Đây là tuyết cao, loại thuốc trị bỏng tốt nhất, ta còn bỏ thêm rất nhiều phấn trân châu vào, dùng cái này, cần lo lắng tay của muội lưu lại vết sẹo ."


      Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận bình sứ, chân thành cười cười: "Cám ơn Ngọc tỷ tỷ."


      "Chúng ta là tỷ muội a, khách khí làm cái gì!" Đại Ngọc Nhi sang sảng cười , "Muốn cám ơn, ta phải hảo hảo cám ơn muội, muội vì cứu tỷ tỷ, còn khiến mình bị thương."


      " sao, Hải Lan Châu tỷ tỷ có việc gì là tốt rồi."


      "Đúng rồi, Đại Hãn có muội qua thời gian ngắn cũng chúng ta kinh đô đúng ?" Đại Ngọc Nhi đột nhiên hỏi.


      "A, có." Tiểu Ngọc Nhi hơi hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu.


      Đại Ngọc Nhi lập tức kéo chặt cánh tay Tiểu Ngọc Nhi, cười : "Lần này muội phải theo chúng ta a, vài lần trước vô luận tỷ tỷ ta cầu như thế nào muội cũng nhất định chịu theo ta kinh đô, xem ra vẫn là Đại Hãn có biện pháp, có thể khuyên nhủ muội."


      Lời này nếu như từ miệng người khác ra, Tiểu Ngọc Nhi có khả năng hoài nghi ý tứ trong lời , nhưng mà do Đại Ngọc Nhi ra, Tiểu Ngọc Nhi cũng biết nàng hoàn toàn là cao hứng vì mình cũng có thể theo nàng kinh đô, vậy nên Tiểu Ngọc Nhi cười : " long uy của Đại Hãn thể phạm tới, hơn nữa nếu lần này ta còn kinh đô, còn bị tỷ tỷ làm phiền chết a!"


      "Ai kêu mỗi lần khi tỷ kinh đô muội muội ngươi cũng theo ta , khiến cho tỷ tỷ đây người ở kinh đô cũng được vui vẻ." Đại Ngọc Nhi oán giận chu chu môi, lập tức lại nở nụ cười: "Lần này chúng ta đến kinh đô, nhất định phải đến những nơi có thể chơi, có thể ăn quét hết lượt!”


      "Tốt!" Tiểu Ngọc Nhi cười gật gật đầu.


      "Tỷ tỷ tiếp tục quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, ta trước." đem lễ vật đưa lên, Đại Ngọc Nhi cũng cáo từ .


      "Ân, tỷ cũng nghỉ ngơi sớm chút a." Tiểu Ngọc Nhi cười đem đồ Đại Ngọc Nhi đưa đến đặt vào trong hộp.


      Đêm khuya, Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy nhìn chằm chằm đỉnh lều trại, đầu óc tất cả đều là thân ảnh ba người Hoàng Thái Cực, Đại Ngọc Nhi, Hải Lan Châu. Đại Ngọc Nhi thích Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực hình như có ý tứ với Hải Lan Châu, Hải Lan Châu si tâm mà Trác Lâm... Sau đó, đạo thân ảnh di động vào đầu Tiểu Ngọc Nhi, Đa Nhĩ Cổn... Tuy rằng này Đa Nhĩ Cổn này phải Đa Nhĩ Cổn trong lòng nàng, nhưng mà hai người cũng đều giống nhau thích Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi càng nghĩ càng loạn, cuối cùng, nổi giận đem cả người từ đầu đến chân quấn vào trong chăn.


      Qua vài ngày sau, Hoàng Thái Cực liền nhận được tin chiến thắng, Đa Nhĩ Cổn tập kích bộ tộc Sát Ha Nhĩ trong đêm, khiến quân đội Sát Ha Nhĩ bị thương nặng, Hoàng Thái Cực nghe vậy mừng rỡ, lúc này quyết định trở về doanh trướng đốc chiến, tranh thủ thời gian để có thể mau chóng đánh bại toàn bộ Sát Ha Nhĩ, giải quyết buồn phiền này nhanh chóng.


      Mà Tiểu Ngọc Nhi mấy ngày nữa cũng theo Đại Ngọc Nhi, mang theo lễ vật đưa cho Triết Triết, hướng kinh đô phía trước khởi hành.


      ... ... ...


      Năm tháng sau, kinh đô.


      Kinh đô náo nhiệt từ đầu đường đến cuối đường, tiếng cười vờn quanh, lâu lâu còn truyền đến tiếng hét to của người bán hàng rong, cùng với thanh thảo luận và vỗ án trầm trồ khen ngợi ở trà lâu tửu quán. Còn có chút tiếng sáo diều bay cao mà những đưa bé cầm trong tay chạy tới chạy lui, kinh đô thành mảnh phồn hoa yên ổn.


      Cao Oa ngồi bên trong xe ngựa, tựa đầu nhìn bên ngoài cửa xe, nhìn cảnh sắc ngã tư đường phồn hoa, cười đến đặc biệt sáng lạn.


      "Ngươi nha, mỗi lần xuất cung ngươi đều có thể vui thành như vậy." Tiểu Ngọc Nhi buồn cười liếc mắt nhìn Cao Oa cái.


      Cao Oa thu hồi tầm mắt, làm nũng với Tiểu Ngọc Nhi: " kinh đô này mỗi ngày mỗi dạng, dù như thế nào nô tỳ cũng cảm thấy nhàm chán, hơn nữa nô tỳ cũng chỉ có thể cùng Cách Cách xuất cung hai lần mỗi tháng, tất nhiên phải quý trọng này đó cơ hội ."


      "Vậy ngươi liền hảo hảo xem ." Tiểu Ngọc Nhi cười , sau đó tiếp tục nhìn kinh Phật trong tay.


      Vô luận thời gian thay đổi như thế nào, mỗi ngày mười lăm hàng tháng nàng đều chùa miếu dâng hương bái phật, trở thành thói quen của Tiểu Ngọc Nhi. Trước kia khi nàng cãi nhau với Đa Nhĩ Cổn, chỉ có bái phật niệm kinh, việc này có thể khiến Tiểu Ngọc Nhi từ phiền não mà có thể thế giải thoát, dần dần nàng có thể thu liễm tính tình của mình, tức giận liền có thể tức giận, nhưng mà vẫn như cũ trở về níu kéo tâm của người kia...


      Nghĩ đến đây, Tiểu Ngọc Nhi tự giễu nở nụ cười chút, mỗi lần đều tự chủ mà nhớ tới ... Nhưng chung quy những việc nàng làm đều có liên quan đến , Đa Nhĩ Cổn, ngươi quả nhiên là khúc mắc vĩnh viễn giải được trong lòng ta...


      Đợi khi Tiểu Ngọc Nhi lễ Phật xong, tiểu ni bên chờ sẵn, "A di đà phật, Ngọc thí chủ, thiện phòng chuẩn bị cho ngài, là căn phòng đệ nhất trong viện phía đông."


      Tiểu Ngọc Nhi hai tay tạo thành chữ thập đáp lễ: "Đa tạ tiểu sư phụ ."


      " cần phải khách khí." Tiểu ni kia gật đầu, lập tức mang Tiểu Ngọc Nhi đại điện.


      Giúp Tiểu Ngọc Nhi đốt xong hương bái xong phật rồi lại thêm dầu vừng, Tiểu Ngọc Nhi liền đến thiện phòng được chuẩn bị để chép kinh Phật.


      Cao Oa lẳng lặng đứng ở bên, lâu lâu nhìn nàng, sau đó nhìn trời. Khi Tiểu Ngọc Nhi chép gần mười trương kinh Phật, nàng cũng đứng ngồi yên, "Cách Cách, ngài còn muốn chép bao nhiêu a?"


      "Việc chép kinh Phật cầu tâm phải thành, cầu nhiều, chỉ cầu dụng tâm." Tiểu Ngọc Nhi vừa vừa đem trương kinh Phật chép xong tốt thổi thổi mực cho khô rồi đặt qua bên, nghe vậy, Cao Oa khổ sở cúi mặt, Tiểu Ngọc Nhi tiếp: " nếu Ngươi nhàm chán, tự mình chơi , trước bữa tối trở về là được."


      sắc mặt Cao Oa nhất thời từ tối chuyển tỉnh: "Đa tạ Cách Cách, vậy nô tỳ liền cáo lui trước." xong, liền giống như con thỏ chạy ra ngoài, biết bao khoan khoái.


      Tiểu Ngọc Nhi buồn cười nhìn bóng dáng của nàng, sau đó tiếp tục tập trung bắt tay vào việc chép kinh Phật.


      Phổ Tể Tự này là khi Tiểu Ngọc Nhi vừa tới kinh đô lâu chơi cùng với Đại Ngọc Nhi phát được, Phổ Tể Tự này cung phụng Quan , bởi vì kinh đô phần lớn người Mãn đều chiếm đa số, mà người Mãn và người Mông Cổ đều là thờ phụng đạo Tát Mãn, còn người Hán phần lớn là dân chúng bình dân, cho nên hương khói thường quá nhiều. Tiểu Ngọc Nhi vừa mới thờ phụng phật giáo, tiền hương khói cũng rất hào phóng, vì thế liền trở thành khách hành hương thường hay lui tới, Phổ Tể Tự này còn có gian phòng tốt chuyên dành cho Tiểu Ngọc Nhi. Tiểu Ngọc Nhi cũng thích nơi này vì lịch tao nhã cùng u tĩnh, cho nên ngày mười lăm hàng tháng nàng xuất cung đến nơi này lễ Phật và ngủ lại.


      Sau khi Tiểu Ngọc Nhi sao chép xong kinh Phật, mặt trời lặn về phíaTây, là hoàng hôn, nhưng Cao Oa còn chưa có trở lại, điều này khiến cho Tiểu Ngọc Nhi có chút yên lòng. Tuy rằng này Phổ Tể Tự này lịch tao nhã, nhưng cũng là bởi vì nó ở núi cao, nên cảnh phía sau núi rất xinh đẹp, nên mỗi lần buồn chán Cao Oa đều thích đến phía sau núi ngao du, nhưng mỗi lần đều đến trước hoàng hôn trở về, nhưng lần này lại lâu như vậy cũng chưa có về.


      Đối với nha hoàn đáng thẳng thắn này, Tiểu Ngọc Nhi vô cùng thích nàng, cho nên Tiểu Ngọc Nhi thu thập chút rồi cũng ra phía sau núi tìm kiếm Cao Oa.


      Khi Tiểu Ngọc Nhi vào sâu trong núi, càng càng xa, đến cuối cùng ngay cả chính nàng cũng biết mình tới chỗ nào. Lúc này sắc trời từ từ tối sầm, ánh trăng ở giữa trung, gió đêm thổi tới, khiến Tiểu Ngọc Nhi bắt đầu lo lắng.


      Cuối cùng, Tiểu Ngọc Nhi chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để tìm đường cũ quay lại, hy vọng có thể tìm được đường trở về, để những tăng lữ tới hỗ trợ tìm Cao Oa. Nhưng mà nàng càng tìm lại càng khó thấy lối ra, đến lỗi rẽ Tiểu Ngọc Nhi nhắm mắt chọn đại đường bên phải, nhưng mà biết bao lâu, đột nhiên phía sau lại truyền đến giọng nam hô lên. Nàng còn chưa nhìn lại, thấy bóng đen xuất ở trước mặt nàng, mạnh mẽ kéo nàng qua bên phải. Người nọ dùng sức mạnh, phía bên phải lại là đường dốc, Tiểu Ngọc Nhi kêu thảm tiếng, nàng và người nọ đồng thời cùng lăn xuống núi.
      Last edited: 28/11/15

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 11


      Tiểu Ngọc Nhi vô cùng hoài nghi bản thân có phải rất có duyên với thương tích hay .


      Bằng như thế nào khi nàng vừa mới tỉnh lại, người tất cả đều là vết thương do roi, sau đó vì cứu Hoàng Thái Cực, lưng bị trúng đao, vì cứu Hải Lan Châu tay bị bỏng, giờ, vì Cao Oa, mà bị lạc đường, còn bị nam tử ôm chặt cùng lăn xuống sườn núi, hơn nữa chân phải ở lúc lăn xuống chạm phải hòn đá, bây giờ chân phải truyền đến từng trận đau đớn.


      Mà nam tử đè nặng Tiểu Ngọc Nhi cũng vội vàng đứng lên, nhìn nàng còn té mặt đất, vươn tay muốn kéo nàng đứng lên, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi đẩy ra.


      đợi nam tử kia kịp phản ứng, đống cỏ dại và viên đá hỗn loạn ném tới chỗ , nam tử kia vội vàng tránh né, vừa trốn vừa giải thích: " nương, có lỗi, ta phải cố ý, ngươi đừng ném nữa, ôi! ..."


      Tiểu Ngọc Nhi bỏ mặc quan tâm, nắm mấy hòn đá bên người lên tiếp tục ném nam tử kia, cả giận : "Ngươi chỉ bằng câu có lỗi liền xong việc sao? Ngươi, hỗn đản! Tại sao ngươi lại đẩy ta xuống dưới? !"


      Nam tử kia trả lời: " có lỗi, nương! Chỉ là do ta săn bắn ở bên cạnh, chỗ lúc nãy ngươi chuẩn bị dẫm lên chính là bẫy rập ta thiết kế để săn thú, ta cũng là sợ nương bị ngã xuống nên mới...! Ai, nương, đừng ném..."


      "Chính là ngươi lại đem ta đẩy xuống dốc!"Tiểu Ngọc Nhi cả giận , sau đó tiếp tục ném người nọ, phát tiết phẫn nộ trong lòng nàng. Cho đến khi Tiểu Ngọc Nhi còn khí lực, nàng mới căm giận ngừng tay, sau đó tức giận trừng .


      Nam tử bị ném thành mặt xám tro cũng phát hoả với Tiểu Ngọc Nhi, chỉ ngượng ngùng dám tiếp xúc ánh mắt của nàng, đến khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày xoa mắt cá chân, mới đề nghị : " nương, chân của ngươi bị thương, nương nếu ngại, chúng ta trước hết tìm chỗ đánh lửa, ta giúp nương xem vết thương trước, huống hồ sắc trời bây giờ tối, chúng ta đại khái cũng chỉ có thể ở núi này đêm ."


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cảnh giác nhìn : "Ngươi muốn làm gì làm , ta cho ngươi biết tốt nhất ngươi đừng có đánh chủ ý gì với ta, nếu thân nhân của ta nhất định bỏ qua cho ngươi !"


      Nam tử vội vàng xua tay: " nương ngươi đừng hiểu lầm, lần này là việc ngoài ý muốn, hơn nữa ta cũng có chủ ý gì, nếu nương tin lời ta , Đa Đạc ta xin thề, nếu ta thực có ý đồ gì gây rối, ta bị thiên lôi đánh xuống, được chết tử tế!"


      Lần này là Tiểu Ngọc Nhi ra tiếng, cũng phải nàng tin lời thề của , mà là..."Ngươi tên ngươi là Đa Đạc?"


      nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên hỏi như vậy, Đa Đạc sửng sốt chút, lập tức gật gật đầu: "Đúng, nương biết ta?"


      " biết!" Tiểu Ngọc Nhi lập tức quay đầu .


      Đa Đạc bị nghẹn.


      Trong chốc lát, Tiểu Ngọc Nhi mở miệng dò hỏi: "Ngươi có biết đây là nơi nào hay ?"


      Nghe vậy, Đa Đạc xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Ta cũng biết đây là nơi nào."


      "Cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi thể tin trừng lớn hai mắt: "Ngươi phải còn ở núi này đào bẫy rập bắt thú sao? Hẳn là phải ràng địa hình nơi này mới đúng?"


      "Cái kia..." Đa Đạc càng xấu hổ , ho khan hai tiếng: "Kỳ ta cũng bị lạc ở nơi này bao lâu, chỉ vừa mới đào cái bẫy ở nơi đó."


      "Cho nên, ta liền vừa vặn trúng phải bẫy rập của ngươi?" Tiểu Ngọc Nhi mặt đổi sắc nhìn .


      Đa Đạc nghiêng đầu, tránh khỏi ánh mắt của Tiểu Ngọc Nhi, sau đó nhàng gật gật đầu.


      "..."


      " thôi!"


      Đa Đạc sửng sốt.


      Tiểu Ngọc Nhi : "Ngươi phải vừa mới muốn tìm chỗ để nhóm lửa sao? Còn mau ?"


      Đa Đạc khi phản ứng, lập tức vươn tay cười với Tiểu Ngọc Nhi: ", nương, để ta giúp nương."


      Vốn là Tiểu Ngọc Nhi vẫn là muốn đẩy tay ra, nhưng chân truyền đến đau đớn toàn tâm, khiến cho nàng khuất phục, đem tay khoát lên tay Đa Đạc.


      Cuối cùng, hai người đến mảnh đất trống, Đa Đạc đặt Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở dưới cây đại thụ, sau đó quay đầu bước .


      Tiểu Ngọc Nhi vội gọi lại : "Uy! Ngươi đâu?"


      "Ta vào trong rừng tìm chút củi đốt rồi trở về nhóm lửa." Đa Đạc trả lời, sau đó lại vào trong rừng.


      "Ngươi đừng vào trong rừng." Tiểu Ngọc Nhi ngăn lại: "Ngươi nhặt ở bên này, được ra khỏi tầm mắt ta."


      Đa Đạc nhìn quanh bốn phía chút, trống rỗng , chỉ có Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở chỗ cây đại thụ kia, làm sao có thể có củi đốt. Đa Đạc có chút thể hiểu được suy nghĩ của nàng, : "Vì cái gì, nhánh cây ở trong rừng phải nhiều hơn sao."


      Tiểu Ngọc Nhi cường ngạnh : "Dù sao được chính là được, ai biết ngươi có phải mượn cớ chạy trốn hay a." Đánh chết Tiểu Ngọc Nhi cũng cho biết, là bởi vì nàng sợ tối.


      "Tốt tốt tốt." Đa Đạc bất đắc dĩ, đành phải ở trong phạm vi Tiểu Ngọc Nhi có thể nhìn thấy nghe được cúi người tìm nhánh cây, nhưng mà may mắn là chỗ này vẫn có rất nhiều đoạn cây , đại khái là do những cành cây bị gió lớn thổi rơi xuống, Đa Đạc rất nhanh liền nhặt được lượng lớn về, sau đó bắt đầu đánh đá nhóm lửa.


      Động tác Đa Đạc rất quen thuộc điêu luyện, như là nhiều lần sống ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau, cũng đem lửa nhóm lớn lên. đắc ý chuyển đầu: "Nhìn, lửa nhóm tốt."


      Bởi vì trời tối, nên ở trong rừng Tiểu Ngọc Nhi nhiều lắm chỉ nhìn thấy thân hình và quần áo của Đa Đạc, tướng mạo nhìn lắm, tại có ánh lửa chiếu sáng, Tiểu Ngọc Nhi có chút vui vẻ.


      Vốn là lúc trước bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi đều vẻ tức giận, giờ đột nhiên nở nụ cười, khiến Đa Đạc hiểu tại sao: " nương, làm sao vậy?"


      Tiểu Ngọc Nhi lời nào, chỉ vào mặt của cười to.


      Đa Đạc nghi hoặc dùng tay lau mặt, rồi lại nhìn lên tay, ôi! bẩn, lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi cười đến thoải mái, cũng cười theo: " có biện pháp, vừa mới từ sườn núi lăn xuống lại vào rừng cây tìm củi, bẩn được a!"


      Tiểu Ngọc Nhi cười đến càng vui vẻ, Đa Đạc còn biết nguyên bản mặt chỉ bị dính chút bẩn ở hai cánh mũi, kết quả dùng tay quyệt lên, nửa gương mặt bị bôi đen hoàn toàn, thoạt nhìn càng thêm buồn cười.


      Tiểu Ngọc Nhi cười hồi lâu, mới chậm rãi dừng lại, kết quả lại nghe thấy Đa Đạc phá lên cười, Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn , "Ngươi cười cái gì a?"


      "Ta cười nương a." Đa Đạc tiếp tục cười to.


      "Cười ta? Ta như thế nào?" Tiểu Ngọc Nhi đầu đầy dấu chấm hỏi.


      "Ta cười nương chỉ biết là cười ta, lại xem chính mình." Đa Đạc trắng ra, sau đó chỉ chỉ hai má Tiểu Ngọc Nhi, thanh cười lớn hơn nữa .


      Tiểu Ngọc Nhi đen mặt, dùng tay vừa sờ hai má, kết quả thoạt nhìn tay càng bẩn, mặt Tiểu Ngọc Nhi cũng rơi vào hoàn cảnh giống như gương mặt của Đa Đạc. Tiểu Ngọc Nhi nhất thời tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc, tựa đầu quay sang hướng khác.


      Đa Đạc thấy Tiểu Ngọc Nhi tức giận, cười gượng hai tiếng, cuối cùng trực tiếp thu lại khóe miệng. Gãi dãi đầu hiểu, vốncho rằng vị nương này cười nhiều hơn, ngờ lại phản hiệu quả.


      Mà bên kia, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy mắt cá chân càng ngày càng đau, liền nhàng cởi giầy và tất ra, vừa thấy mắt cá chân sưng lên giống như cái bánh mỳ, chung quanh mảnh xanh tím.


      Tiểu Ngọc Nhi dùng đầu ngón tay đụng vào chỗ bị thương, mới vừa đụng tới chút, Tiểu Ngọc Nhi liền mạnh mẽ rụt về tay, đau đến nỗi hút hơi lạnh. Thấy đầu sỏ gây chuyện chỉ nhìn nàng cái, sau đó liền chỗ khác, Tiểu Ngọc Nhi càng cảm thấy tức giận vỗ cái xuống đất, , ! Chờ nàng trở về hoàng cung, nhất định tìm cơ hội chỉnh chết .


      Trong lòng hung tợn nghĩ đến, Tiểu Ngọc Nhi nhìn đến chỗ bị thương ở chân, lập tức trở nên đáng thương hề hề, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, xoa xao lên chỗ bị thương, mỗi lần xoa chút, Tiểu Ngọc Nhi liền đau đến cắn răng, hỏa khí trong lòng đối với Đa Đạc càng lớn.


      nghĩ tới Đa Đạc rất nhanh liền trở lại, trong tay cầm túi nước da trâu, nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi xoa lên miệng vết thương, vội xông lên phía trước giữ lại tay Tiểu Ngọc Nhi.


      "Ngươi làm gì a!" Tiểu Ngọc Nhi đẩy tay ra phẫn nộ trừng .


      Đa Đạc chuyện, mà chỉ lập tức kéo vạt áo choàng xuống, dùng nước trong túi tẩm ướt khăn lau lên vết thương, sau đó mới chậm rãi giải thích: "Chân vừa mới bị thương thể lập tức xoa, nếu thương thế tăng thêm, trước phải dùng nước lạnh lau qua, sau đó mới xoa lên chỗ bị thương, như vậy mới có tác dụng tiêu tan máu bầm."


      Nghe vậy, mặt Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút xấu hổ, lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Cám ơn, cám ơn..." Thanh rất .


      Bất quá Đa Đạc lại nghe được , câu môi cười: " có gì." Sau đó trực tiếp quỳ gối xuống, đem chân Tiểu chân Ngọc Nhi đặt lên đầu gối, đè lại chỗ bị thương của Tiểu Ngọc Nhi nhàng ấn lên. .


      Hành động của Đa Đạc khiến cho Tiểu Ngọc Nhi sợ hãi nhảy lên, vội rút về chân.


      Đa Đạc cũng bị phản ứng của nàng giật mình, lập tức cũng hiểu được bản thân thực có chút đường đột, vội : " nương, có lỗi."


      Tiểu Ngọc Nhi mặt ửng đỏ mảnh, giọng : "Ta tự mình ấn , cám ơn." Sau đó Tiểu Ngọc Nhi chỉ vùi đầu xuống ấn.


      Đa Đạc xấu hổ ho khan hai tiếng, cuối cùng chủ động đề xuất tìm chút ăn về, sau đó liền ly khai.


      Chờ Đa Đạc vừa xa, Tiểu Ngọc Nhi mới chậm rãi ngẩng đầu, đập đầu của mình chút, Tiểu Ngọc Nhi vì phản ứng giống tiểu nương mới lớn vừa rồi của mình mà ảo não, Tiểu Ngọc Nhi a Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đúng là càng lớn da mặt càng mỏng, cũng lớn tuổi như vậy rồi, còn thẹn thùng cái gì a!


      Lần này Đa Đạc lâu chút, biết là thức ăn khó tìm như vậy, hay cố ý chậm trễ chút thời gian, để cho loại xấu hổ này giữa hai người biến mất. Bất quá, chờ lúc trở về, Tiểu Ngọc Nhi cũng khôi phục thái độ bình thường, còn chủ động hỏi mang thứ gì ngon trở về.


      Đa Đạc dùng lá cây gói kỹ đặt ở trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, những quả mận các đỏ tươi no đủ, mặt còn có chút nước, như vậy Đa Đạc rửa sạch những qua mận này, "Vốn là cho rằng lúc này dễ tìm thức ăn như vậy, nhưng thể ngờ được trái cây lại thực dễ kiếm, ta nếm vài quả, ăn rất ngo , nương thử xem."


      "Ân." Trước lấy túi nước rửa tay, Tiểu Ngọc Nhi mới cầm quả mận, cắn cái, đúng là chua chua ngọt ngọt, thực ngon miệng.


      Ăn uống no đủ, Tiểu Ngọc Nhi cười mị mắt, tâm tình phiền muộn lức trước bây giờ mới tốt hơn rất nhiều.


      Đa Đạc ở bên, nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi phát ra tiếng cười vui vẻ từ nội tâm, cũng tự giác mà giương lên khóe miệng.
      Last edited: 29/11/15

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 12:

      Sáng sớm, nắng dần dâng lên, làm cho chân trời sáng lên, Đa Đạc trải qua thói quen nhiều năm, khi thái dương vừa lên chớp mắt cái liền tỉnh lại.


      Phản ứng đầu tiên của Đa Đạc khi tỉnh lại đó là khẩn trương nhìn về phía dưới cây đại thụ, ánh mắt nhìn đến thân ảnh ngủ say của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc mới thở ra hơi.


      Mắt thấy trời sáng, nếu còn nhanh chóng tìm được đường ra đưa nương này về nhà, còn biết người nhà vị nương kia gấp thành cái dạng gì. Quyết định chủ ý, Đa Đạc liền nhàng tới trước người Tiểu Ngọc Nhi, tuy rằng thấy Tiểu Ngọc Nhi ngủ ngon đến như vậy, Đa Đạc do dự trong nháy mắt, nhưng vẫn phải nhàng đem Tiểu Ngọc Nhi đánh thức.


      "Làm sao vậy?" Nhu nhu cổ bị đau nhức, Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn buồn ngủ nhìn Đa Đạc.


      " nương, trời sáng, chúng ta vẫn nên nhanh tìm đường trở về, nếu người nhà nương lo lắng ." Đa Đạc giọng giải thích.


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi mặc dù có chút tình nguyện dậy sớm, nhưng vẫn là miễn cưỡng đứng lên, than thở : "Chúng ta nên nhanh thôi, nên đâu a?"


      " nương nếu tin ta, chúng ta trước hết quân doanh của ta, đến lúc đó ta tự mình hộ tống nương về nhà, như thế nào?" Đa Đạc đề nghị .


      "Quân doanh?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn , "Quân doanh phải cho nữ nhân tiến vào sao? Hơn nữa ngươi phải ngươi biết nơi này là chỗ nào? Như thế nào có thể ra?"


      " nương yên tâm, quân doanh tuy cho nữ nhân tiến vào, nhưng cũng chính xác là nữ nhân thể đứng ngoài quân doanh. Tối hôm qua khi ta hái quả phát con sông , ta nhớ gần trước quân doanh chúng ta cũng có con sông , chỉ cần dọc theo dòng sông, chúng ta nhất định có thể tìm đường ra" Đa Đạc giải thích chi tiết.


      " sao?" Tiểu Ngọc Nhi mừng rỡ, sau đó lại có chút trách cứ nhìn Đa Đạc: "Vậy sao tối hôm qua ngươi sớm?"


      Đa Đạc vội vàng giải thích: "Tối hôm qua quá muộn , hơn nữa ta cũng xác định chắc chắn, chân nương lại bị thương, nếu như lầm đường, tình huống có thể xấu ."


      Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng vậy, sau đó gật gật đầu.


      Đa Đạc cũng coi như săn sóc, còn lấy chủy thủ tước xuống nhánh cây đưa cho Tiểu Ngọc Nhi làm nạng chống giúp nàng dễ dàng di chuyển.


      Vì thế Tiểu Ngọc Nhi chống theo gậy khiễng chân chậm rãi phía sau, mà Đa Đạc ở phía trước cẩn thận mỗi bước, đôi lúc còn quay lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi chút.


      tính toán chắc chắn nên sau khi gần ba canh giờ, tính tình Tiểu Ngọc Nhi rốt cuộc cũng bạo phát. Tức giận ném nhánh cây kia , Tiểu Ngọc Nhi hề để ý hình tượng ngồi xuống dưới đất, oán giận với Đa Đạc: "Ta nổi, cố thế nào cũng nổi nữa."


      Đa Đạc quay đầu lại, giọng khuyên nhủ: " tiếp thôi, lát nữa tới ."


      "Ngươi như vậy từ hai canh giờ trước rồi! Ta mới tin ngươi !" Tiểu Ngọc Nhi lên án .


      "Lúc này là , chỉ cần về phía trước đoạn nữa, theo dòng suối kia, chúng ta có thể đến." Đa Đạc chỉ chỉ phía trước.


      Tiểu Ngọc Nhi theo hướng nhìn qua, hết sức mới nhìn thấy, miễn cưỡng thấy được dòng suối chảy xuôi. Tiểu Ngọc Nhi trở mình xem thường cái, hữu khí vô lực : "Vậy làm phiền ngươi về trước, sau đó tìm người đem ta nâng về , ta nổi."


      Kỳ cũng có gì khiến Tiểu Ngọc Nhi phát giận, nàng vốn chính là được nuông chiều từ bé đến lớn, cho dù là sinh trưởng ở thảo nguyên Mông Cổ nhưng nàng cũng chưa có đường xa như vậy, huống chi chân nàng lại bị thương, tối hôm qua chỉ ăn chút mận, từ sáng sớm ba canh giờ cũng chỉ uống mấy ngụm nước, hơn nữa bây giờ là giữa tháng sáu, thời tiết nóng bức, Tiểu Ngọc Nhi bị cảm nắng là tốt rồi.


      Đa Đạc lau mồ hôi trán, kỳ cũng nóng nực khó chịu, nhưng mà nếu tại mặc kệ Tiểu Ngọc Nhi ở nơi này, nàng bị cảm nắng cũng là chuyện sớm muộn, suy nghĩ chút, Đa Đạc đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, đưa lưng về phía nàng ngồi xổm xuống.


      "Ngươi làm gì vậy?" Tiểu Ngọc Nhi hiểu nhìn .


      Đa Đạc quay đầu nhìn nàng: " nương phải mệt sao? Ta cõng nương ."


      Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy vui vẻ, rốt cục có thể cần phải tiếp tục nữa, nhưng mà mặt cũng có lộ ra, còn có ý tốt : "Vậy phiền toái ngươi a."


      " phiền toái." Đa Đạc sang sảng cười, "Đều là ta hại nương thành như vậy, ta cũng nên phụ trách phải sao?"


      "Vậy ta đây liền khách khí!" Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng chút khách khí, lập tức liền nhào tới lưng Đa Đạc, kéo chặt lấy cổ .


      Đa Đạc bị nàng dùng lực như vậy, thiếu chút nữa lảo đảo té cái mặt đất, may mắn dùng hai tay chống được. Phía sau lập tức truyền đến tiếng cười sang sảng của Tiểu Ngọc Nhi: "Xuất phát!"


      Đa Đạc dở khóc dở cười, cũng đành phải điều chỉnh tư thế chút, sau đó cõng Tiểu Ngọc Nhi lên.


      hồi, Tiểu Ngọc Nhi chú ý tới Đa Đạc, cổ trán chảy nhiều mồ hôi, có chút bất an hỏi: "Ngươi sao chứ? Nóng , ta cho quạt cho ngươi chút gió."


      Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng dùng tay quạt gió cho Đa Đạc.

      "Ta sao." Đa Đạc cười cười, sau đó ngừng chút hơi nâng Tiểu Ngọc Nhi lên, sau đó tiếp tục vừa vừa lẩm bẩm : " thể ngờ được a..."


      " thể ngờ được cái gì?" Cách gần như vậy Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên nghe được lời lầm bầm lầu bầu.


      Đa Đạc có ý tốt, cười : " thể ngờ được, nương so với thoạt nhìn còn nặng hơn nhiều, cho nên ta mới lao lực như vậy a."


      "Ngươi!" Tiểu Ngọc Nhi trừng , lập tức dùng sức kéo lấy mái tóc của Đa Đạc.


      "Ai ~ đau!" Đa Đạc vội vàng hô đau, cầu xin tha thứ : " nương tuyệt nặng, lời vừa nãy ta chỉ đùa!"


      "Hừ!" Tiểu Ngọc Nhi hừ lạnh tiếng, sau đó buông lỏng bím tóc Đa Đạc ra, cũng quạt cho nữa, ngược lại bắt đầu thưởng thức cảnh sắc ven đường.


      Da đầu ở ót bị kéo phát đau, Đa Đạc xin thề, lần sau bao giờ tiện miệng mà trêu chọc nữ nhân, ít nhất nếu trêu chọc cũng thể trêu chọc nữ nhân hung dữ.


      Lần này Đa Đạc cũng mạnh miệng gì, hết con suối , quả nhiên liền thấy được quân doanh ở cách đó xa, quân kỳ Đại Kim tung bay theo gió, khiến cho Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi thấy được hy vọng.


      " nương, chúng ta đến !" Đa Đạc kích động .


      Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên cũng nhìn thấy, cao hứng phấn chấn : "Ân, chúng ta nhanh lên!"


      Đa Đạc đáp ứng, sau đó dùng toàn lực, cơ hồ là chạy trở lại quân doanh.


      Đến cửa quân doanh, Đa Đạc mới buông Tiểu Ngọc Nhi ra, sau đó bước vào quân doanh, thị vệ mặc quần áo màu trắng đỏ mang theo vài tên tiểu binh tiến lên đón, thấy Đa Đạc bình an trở về, người đầu lĩnh thở ra hơi: "Bối lặc gia, ngài trở lại! Ngài nếu như trở lại, chờ thập tứ bối lặc trở về thấy ngài, thế nào cũng lột da chúng ta a!"


      Đa Đạc cười ha hả, tới vỗ bả vai người nọ, "Yên tâm ! Có ta ở đây, tuyệt đối để ca ca ta lột da của ngươi! Đúng rồi, Hách Triết, nhanh chóng chuẩn bị con ngựa tốt."


      "Vâng!" Hách Triết quay đầu phân phó vài câu với tiểu binh phía sau, rồi mới lên tiếng dò hỏi: "Bối lặc gia, người cần ngựa làm gì?"


      Đa Đạc quay đầu lại chỉ Tiểu Ngọc Nhi đứng ở cách đó xa, "Vị nương này bị lạc đường, ta phải đem người đưa về nhà."


      Nghe vậy, Hách Triết nhìn Tiểu Ngọc Nhi, tay khoát lên vai Đa Đạc, sau đó ý vị thâm trường cười với Đa Đạc, "Thuộc hạ hiểu được, bối lặc gia ngài đúng là diễm phúc tràn đầy, hôm qua cả đêm đều ở cùng chỗ với vị nương này sao?"


      " , ngươi đoán mò cái gì vậy!" Đa Đạc ghét bỏ đẩy tay ra, "Ta cùng vị nương này thanh danh trong sạch, ngươi đừng lung tung hủy danh dự nương người ta!"


      Hách Triết hề gì buông tay: "Vừa đúng lúc, bối lặc gia ngài liền thuận tiện đem người cưới vào cửa!"


      "Ta giống như ngươi, đến da mặt! Lời này nếu bị nương người ta nghe được còn ra thể thống gì?" Đa Đạc thấp giọng trách cứ Hách Triết chút, sau đó cũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, rất sợ lời vừa bị nàng nghe được khiến nàng tức giận.


      Thấy bộ dáng Đa Đạc lúc này khẩn trương như vậy, Hách Triết bật cười, cảm thấy hiểu : "Đúng đúng đúng, là ta lung tung, bối lặc gia ngài còn phải vất vả hộ tống vị nương này về nhà ."


      chuyện chút, tiểu binh cũng đem ngưa dắt đến trước mặt Đa Đạc.


      "Hách Triết, ngươi ở lại quân doanh, ta lát." Trước khi dặn dò vài câu, Đa Đạc liền dắt ngựa ra khỏi quân doanh.


      Tiểu Ngọc Nhi thấy Đa Đạc ra, cũng vội tiến ra đón: "Chúng ta tại là có thể rồi sao."


      "Có thể ." Đa Đạc gật gật đầu, sau đó giải thích: "Chỉ là, quân doanh chúng ta cũng chỉ có ngựa, cho nên nếu nương ngại, ta đưa nương về nhà."


      Tiểu Ngọc Nhi suy tư lúc, gật gật đầu, sau đó : "Vậy ngươi đưa ta về Phổ Tể Tự là được, ở nơi đó ta còn có chuyện muốn làm, đến lúc đó ta tự mình về nhà ."


      "Phổ Tể Tự?" Đa Đạc nghi hoặc : "Kinh đô chúng ta có ngôi chùa này sao?"


      Vẫn đứng ở phía sau nghe trộm lời bọn họ chuyện Hách Triết nhịn được xen mồm : "Ngôi chùa kia toạ ở núi, lúc chúng ta săn thú cũng thường xuyên thấy qua, từ nơi này thẳng về phía đông vài dặm liền tới ."


      Đa Đạc gật gật đầu, sau đó giúp Tiểu Ngọc Nhi lên ngựa, cũng may Tiểu Ngọc Nhi cũng là người thường xuyên cưỡi ngựa, cho dù bị thương nhưng lên ngựa cũng quá sức. sau khi Tiểu Ngọc Nhi ngồi xong, Đa Đạc cũng lưu loát xoay người lên ngựa, đá bụng ngựa, hai người con ngựa hướng phía đông chạy .


      đường, Đa Đạc nghĩ Tiểu Ngọc Nhi tuy rằng vừa mới bị thương, nhưng rất quen thuộc động tác lên ngựa, liền hỏi: " nương, ngươi cũng thường xuyên cưỡi ngựa sao? Ta thấy động tác vừa rồi của nương rất thuần thục ."


      "Ta là người Mông Cổ, thuở thường cưỡi ngựa." Tiểu Ngọc Nhi chút nào giấu diếm .


      "Người Mông Cổ?" Đa Đạc kinh ngạc: " nương được tiếng Mãn Châu giỏi như vậy a."


      "Ta có thân thích ở bên cạnh, cho nên cũng biết."


      Có thân thích, Mãn ngữ rất hay, bộ dạng cũng tốt, Đa Đạc đoán : " nương là người từ Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm tới?"


      "Làm sao ngươi biết?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn , chẳng lẽ liền chỉ bằng hai điểm này, liền có thể đoán ra nàng từ đâu đến?


      "Hắc hắc." Đa Đạc cười đắc ý, "Người ta đều con Khoa Nhĩ Thấm đều là đại mỹ nhân, ta cũng chỉ đoán mò, thể ngờ được là đoán đúng."


      Những lời này khiến Tiểu Ngọc Nhi thực thoả mãn, nữ nhân a, đều có chút hư vinh, hơn nữa này có thể xem như trong suốt khoảng thời gian ở cùng Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy đây là lời hay nhất phát ra từ miệng , Tiểu Ngọc Nhi vừa lòng gợi lên khóe môi.


      "Bất quá, mỗi khi ra lời này, Ngọc tỷ tỷ lại bắt ta làm chút trò hề." Đa Đạc tiếp.


      Tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi có chút cương tại bên miệng, liếc mắt trừng Đa Đạc, tiếng Tiểu Ngọc Nhi có chút lạnh: "Ngươi vừa mới cái gì?"


      "Ngọc tỷ tỷ a." Đa Đạc còn có nghe ra tức giận trong lời của Tiểu Ngọc Nhi, tiếp tục : "Ngọc tỷ tỷ cũng là từ Khoa Nhĩ Thấm tới, ngươi đại khái cũng biết chứ, chất nữ của đại phúc tấn Triết Triết, cũng được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Mãn Mông a."


      Tiểu Ngọc Nhi bên miệng còn tươi cười, " biết."


      "A." Đa Đạc bừng tỉnh đại ngộ, "Hôm nào ta giới thiệu cho các ngươi nhận thức, nàng là người trong lòng ca ta, chúng ta cũng từng gặp nhau."


      "Phải ?" Tiểu Ngọc Nhi ngoài cười nhưng trong cười.


      "Đó là đương nhiên!" Đa Đạc cao ngạo nhấc đầu: "Tuy Ngọc tỷ tỷ cũng là đại mỹ nhân, nhưng là ta lại cảm thấy nàng xứng với ca của ta."


      "Vậy loại mỹ nhân tài năng nào mới có thể xứng với ca của ngươi?" Đối với sùng bái trong lời của Đa Đạc với đối Đa Nhĩ Cổn, Tiểu Ngọc Nhi chỉ biết vô lực xem thường, thằng nhãi này kiếp trước hay kiếp đều như vậy, lấy huynh làm trời a.


      Đa Đạc đúng là chăm chú suy tư chút, hồi đáp: "Người như nương khẳng định được, rất nhu nhược, chút khí khái nữ tử Mông Cổ cũng có. Có thể xứng với ca của ta, tất nhiên phải là tài mạo song toàn, cưỡi ngựa săn bắn mọi thứ đều tinh thông, nhưng quan trọng nhất vẫn là trù nghệ phải tốt, có thể dỗ cho ca ta mỗi ngày đều vui vẻ, ta cũng có thể thuận tiện sang ăn cơm ké, ha ha!"


      Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại hướng cười cười, sau đó chân trái nảy sinh ác độc, đem hết toàn lực hung hăng đạp Đa Đạc cước.


      Đa Đạc nhất thời đau nhe răng trợn mắt, hiểu nhìn Tiểu Ngọc Nhi, " nương đá ta làm gì a?"


      "A, có lỗi, đột nhiên chân muốn giãn ra chút để lát nữa có thể đứng." Tiểu Ngọc Nhi tựa tiếu phi tiếu giải thích.


      Kỳ có trời mới biết, nàng mất nhiều khí lực mới áp chế suy nghĩ muốn đem Đa Đạc đá xuống ngựa, cho nên, tính tình nàng ra vẫn còn tốt lắm a.
      Last edited: 29/11/15

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 13:


      Thời gian kế tiếp, Tiểu Ngọc Nhi sinh hờn dỗi, mà Đa Đạc cũng hiểu ra sao, biết mình như thế nào lại chọc cho Tiểu Ngọc Nhi tức giận, hai người đường trầm mặc đến Phổ Tể Tự.


      Vừa đến cửa chùa Phổ Tể Tự, cái thân ảnh nho chính xác vọt tới trước ngựa của Tiểu Ngọc Nhi, thanh còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Cách Cách, ngài trở lại, hù chết Cao Oa !"


      Người tới đúng là Cao Oa, nhìn thấy Cao Oa êm đẹp đứng ở chỗ này, Tiểu Ngọc Nhi cũng nhàng thở ra, vội an ủi: "Được rồi, có việc gì, ngươi trước đừng khóc ."


      Cao Oa hốc mắt hồng hồng , chắc là khóc cả đêm, "Cách Cách, ngài biết, nô tỳ lo lắng ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, may mắn Bồ Tát phù hộ, bây giờ ngài trở về. Cách Cách, tối hôm qua ngài đâu a?"


      Nhắc tới chuyện tối hôm qua Tiểu Ngọc Nhi liền tức giận, nhưng nhìn Cao Oa khóc đến thương tâm như vậy, cũng chỉ giọng oán giận : "Ngươi còn a, ngày hôm qua ngươi trễ như vậy cũng chưa trở về, ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ra ngoài tìm ngươi, kết quả ngã xuống dốc, chân còn bị gãy."


      "A?" Nghe vậy, Cao Oa vội khẩn trương nhìn chân Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, ngài bây giờ còn được ? tại muốn tìm lang trung hay , để xem lại vết thương cho ngài?"


      " có việc gì, ngươi đừng khẩn trương như thế." Tiểu Ngọc Nhi trấn an .


      Cao Oa đỏ mắt vành mắt, cảm động nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, ngài đối với nô tỳ tốt, còn tìm nô tỳ, nô tỳ đời này kiếp này nhất định làm trâu làm ngựa cũng phải hảo hảo phụng dưỡng Cách Cách!"


      Vừa , Cao Oa còn quỳ rạp xuống đất, làm chứng cho quyết tâm.


      Tiểu Ngọc Nhi dự đoán được Cao Oa bởi vì chuyện này, lại đột nhiên thể trung tâm, trong lúc nhất thời có chút phản ứng kịp. Cho đến khi Đa Đạc ở phía sau nhắc nhở, nàng mới hồi phục tinh thần lại, "Ngươi muốn nha hoàn của ngươi quỳ mặt đất bao lâu a?"


      Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại trừng mắt nhìn liếc mắt cái, sau đó quay đầu nhìn Cao Oa, vốn định tự mình kéo nàng đứng lên, nhưng mà đứng tiện, vì thế liền trực tiếp ra lệnh : "Vậy ngươi nhanh lên đứng lên, nha hoàn ta cũng thể duyên cớ quỳ trước người khác ."


      Cao Oa nghe vậy, nâng lên đôi mắt đỏ có thể so với thỏ nhìn về phía sau Tiểu Ngọc Nhi, lúc này mới nhìn thấy Đa Đạc. Nàng vội đứng lên, sau đó hiểu nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, vị này là?"


      "Chính là hại chân ta bị đau, đến tại mới có thể trở về." Tiểu Ngọc Nhi tức giận giải thích.


      Nghe vậy, con thỏ trong nháy mắt lập tức biến thành sài lang, hung tợn trừng mắt nhìn Đa Đạc cái: "Nguyên lai là ngươi làm hại Cách Cách nhà ta thảm như vậy, ngươi còn ngồi ở phía sau Cách Cách nhà ta, ngươi nhanh cút xuống dưới cho ta! Muốn chiếm tiện nghi sao, đăng đồ tử!"


      Đa Đạc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bị Cao Oa kéo xuống ngựa, đừng nhìn Cao Oa tuổi còn , khí lực nhưng cũng rất lớn, Đa Đạc cũng có kịp phòng bị, bị nàng kéo xuống. May mắn phản ứng nhanh nhẹn, nếu chật vật ngã mặt đất .


      Đa Đạc gì lau mặt phen, sau đó kêu oan: "Tiểu nha đầu, tuy Cách Cách nhà ngươi biến thành như vậy cũng có trách nhiệm của ta, nhưng mà thể đều đem tất cả sai lầm quăng cho ta a? Hơn nữa ta cũng đưa Cách Cách nhà ngươi trở về phải sao?"


      "Ngươi câm miệng! Cách Cách Nhà ta tại bị thương, ngươi chuyện gì cũng đều sao, phải ngươi sai còn có thể là ai? Đưa Cách Cách nhà ta về, đó cũng là việc mà ngươi phải làm." Cao Oa nguýt cái, sau đó cẩn thận đem Tiểu Ngọc Nhi đỡ xuống ngựa.


      Nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi đường khập khiễng , ánh mắt Cao Oa càng hận thể biến thành dao nhọn thẳng tắp mà đâm về phía Đa Đạc, trong ánh mắt tràn đầy tố cáo, nhìn, ngươi làm hại Cách Cách nhà ta bị thương nghiêm trọng như vậy.


      Đa Đạc tự nhận mình đuối lý càng cúi đầu thấp xuống.


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy trong lòng trận thống khoái, nhìn! Vẫn là nha hoàn nàng đau lòng nàng a!


      Bất quá trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngọc Nhi cũng muốn tiếp tục dây dưa với Đa Đạc hơn nữa, vội ngăn lại Cao Oa vẫn còn tiếp tục muốn gì đó, "Cao Oa, đừng thêm nữa, chúng ta vẫn là nhanh trở về ."


      Cao Oa cũng vội vàng gật gật đầu, nhưng vẫn quay đầu lại trừng mắt nhìn Đa Đạc cái, sau đó mới chậm rãi nâng Tiểu Ngọc Nhi vào Phổ Tể Tự.


      Đa Đạc thấy nàng hai xa, cũng có dừng lại, liền dắt ngựa trở về, lại vô tình thấy cây trâm cài bằng bạc rơi mặt đất. tiến lại nhặt lên, nhìn cây trâm thấy giống cái Tiểu Ngọc Nhi cài đầu như đúc, chắc là lúc nàng vừa mới xuống ngựa liền làm rơi mặt đất .


      Thấy thân ảnh Tiểu Ngọc Nhi lập tức mất ở cửa chùa, Đa Đạc vội gọi lại nàng:" nương!"


      Tiểu Ngọc Nhi chắc là cùng Cao Oa chuyện gì rất cao hứng, nên lúc quay đầu lại, bên miệng cũng còn vương ý cười . Vừa vặn ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi, khiến cho da thịt nàng càng thêm trắng nõn phấn nộn, mắt hạnh mỉm cười, để lộ chút ngây thơ.


      Đa Đạc lập tức ngốc lăng ở nơi đó, nhìn khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi lâu chưa có tỉnh lại.


      Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn Đa Đạc hồi lâu, thấy nửa ngày cũng chuyện, tưởng vừa rồi nàng nghe lầm, liền quay đầu rời .


      Trong chớp mắt khi cửa lớn của Phổ Tể Tự đóng lại, Đa Đạc mới như tỉnh lại, nhưng mà trong đầu đều là hình ảnh Tiểu Ngọc Nhi vừa mới ngoái đầu lại cười, nhìn thây rất nhiều nương cười, nhưng tựa hồ người cười khiến cảm thấy tươi đẹp động lòng người như vậy, khiến tâm cũng tự giác mà đập mạnh.


      Vỗ mạnh cái ót của mình chút, Đa Đạc lẩm bẩm: "Đa Đạc a Đa Đạc, việc quan trọng tại phải là nụ cười của nương người ta a, phải nhanh chóng trở về quân doanh, nếu đợi ca ca trở lại, kia đúng là việc lớn!"


      Kiên định ý tưởng của chính mình, Đa Đạc lập tức cưỡi ngựa hướng quân doanh mà chạy như bay, nhưng mà trâm cài đầu kia được Đa Đạc chặt chẽ nắm trong tay.


      Chờ khi hồi cung, sau khi an ổn trong hoàng cung, việc đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi làm là vội vàng thay quần áo bẩn người, sau đó phân phó Cao Oa mời ngự y tới đây.


      Chờ ngự y tiến đến, cuối cùng chẩn đoán bệnh, vết thương chân Tiểu Ngọc Nhi tuy có gì quá nghiêm trọng, nhưng cũng thương tổn đến gân cốt, trong những ngày sắp tới được tùy tiện lại nhiều, muốn hoàn toàn khôi phục cũng phải hai tháng.


      Mà vừa vặn, chờ sau khi ngự y băng bó vết thương cho Tiểu Ngọc Nhi, Triết Triết liền dẫn Đại Ngọc Nhi đến.


      Vừa thấy Tiểu Ngọc Nhi gọi ngự y đến, chân còn băng bó, Triết Triết hoảng sợ: "Tiểu Ngọc Nhi, chân con bị sao vậy?"


      Tiểu Ngọc Nhi vội giải thích: " , con sao, chính là cẩn thận bị chật chân mà thôi."


      Đại Ngọc Nhi nghi hoặc : "Tiểu Ngọc Nhi, phải con lễ Phật sao? Như thế nào chân lại thành ra như vậy?"


      Cao Oa ở bên muốn mở miệng giải thích, Tiểu Ngọc Nhi vội ngăn cản nàng lại, sau đó làm như có gì cười : "Chỉ là khi xuống cầu thang cẩn thận bị ngã, sau đó chân liền bị chật."


      "Con a." Triết Triết nghe vậy, oán trách liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái, "người lớn như vậy rồi, vẫn còn nghịch ngợm chịu cẩn thận, còn tưởng rằng con lễ Phật có thể khiến cho con an tĩnh lại chút, kết quả lại thành ra như vậy, trong lúc dưỡng thương cho phép con nữa, ngoan ngoãn ở lại trong cung."


      Tuy rằng trong miệng là oán giận, nhưng Triết Triết vẫn là hỏi kỹ thái y phen về tình huống thương thế của Tiểu Ngọc Nhi, sau khi xác định có gì trở ngại mới nhàng thở ra, cũng lập tức phân phó người chuẩn bị ít thuốc bổ, hảo hảo chăm sóc cho Tiểu Ngọc Nhi trong thời gian dưỡng thương.

      "Cám ơn ." Tiểu Ngọc Nhi vội cám ơn, sau đó dò hỏi: "Bất quá hôm nay như thế nào lại đến tìm con a? Chẳng lẽ là tin tức linh thông như vậy, Tiểu Ngọc Nhi vừa xảy ra chuyện liền biết?"


      "Con còn a." Triết Triết tức giận nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái, " phải sau khi hồi cung việc đầu tiên là muốn bồi ta uống trà ngắm hoa sao? Kết quả đến buổi trưa con cũng chưa trở về, nghe được cung nhân bẩm báo con trở lại, cho nên liền đến xem sao."


      "Cũng phải như vậy a." Đại Ngọc Nhi cũng ở bên tiếp lời : " đợi muội lâu, liền sợ muội xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."


      Tiểu Ngọc Nhi áy náy nhìn Triết Triết và Đại Ngọc Nhi: " xin lỗi, con hẳn là phải phái người hồi cung đưa tin ức cho hai người sớm chút, còn khiến cho vì con mà lo lắng như vậy."


      "Hài tử ngốc." Triết Triết cười nhìn nàng: "Chuyện xảy ra đột ngột, trở tay kịp cũng đương nhiên, con ấy, trước hết phải hảo hảo dưỡng thương , uống trà ngắm hoa khi nào cũng có thể bồi cùng ta."


      "Ân!" Tiểu Ngọc Nhi cười gật gật đầu.


      Đại Ngọc Nhi cũng : "Tiểu Ngọc Nhi, muội liền chuyên tâm dưỡng thương, trong khoảng thời gian này tỷ tỷ thường xuyên đến đây chuyện với muội."


      "Cám ơn Ngọc tỷ tỷ."


      Triết Triết bên đột nhiên mệt mỏi ngáp cái.


      Nhìn cái bụng mới lộ ra của nàng, Tiểu Ngọc Nhi vội hỏi: " nếu người mệt, trước hết hồi cung , vết thương của con chỉ là việc , long thai của người thể chịu khổ như vậy a."


      "Ân." Triết Triết cũng lười biếng đáp: "Ta hồi cung trước, con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt."


      " , con đưa người trở về." Đại Ngọc Nhi vội đứng dậy với Triết Triết.


      "Tốt." Triết Triết gật gật đầu.


      Đại Ngọc Nhi quay người lại cũng hảo hảo dặn Tiểu Ngọc Nhi chú ý dưỡng thương, sau đó liền đỡ Triết Triết rời .
      Last edited: 28/11/15

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 14:


      Đại khái tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, ngự y rốt cục chấp thuận cho Tiểu Ngọc Nhi có thể bước trong phạm vi gần, cũng cẩn thận chuẩn bị cho Tiểu Ngọc Nhi cái nạng, để cho Tiểu Ngọc Nhi lại thuận tiện hơn.


      Rốt cục Tiểu Ngọc Nhi có thể ra ngoài chút, việc sử dụng nạng cũng làm khó nàng mấy, vừa vặn, ngày hôm đó Triết Triết cũng chuyện cùng Đại Ngọc Nhi ở hoa viên, Tiểu Ngọc Nhi cũng vịn nạng tới hoa viên.


      "Tiểu Ngọc Nhi!" Đại Ngọc Nhi Vừa vặn quay đầu lại lấy khối điểm tâm liền thấy Tiểu Ngọc Nhi, cao hứng ra nghênh đón, thấy Tiểu Ngọc Nhi với hai cái nạng tay, thuận tiện : "Tiểu Ngọc Nhi, thái y chấp thuận cho muội rồi?"


      "Ân." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó Đại Ngọc Nhi giúp đỡ nàng ngồi lên ghế, sau đó đem nạng đưa cho Cao Oa, giọng oán giận : "Nhưng mà, đường phải dựa vào nạng mới có thể được, khó coi chết được."


      Nghe nàng giọng oán giận, Đại Ngọc Nhi cũng nở nụ cười: "Khó coi cũng chỉ là tạm thời, bây giờ có thể được chút cũng so với việc mình ngây người ở trong phòng còn tốt hơn nhiều."


      "Điều này cũng đúng." Tiểu Ngọc Nhi đồng ý gật đầu.


      Triết Triết ở bên đem canh gà thủ ô mình chưa có động qua đưa cho Tiểu Ngọc Nhi, "Tiểu Ngọc Nhi, đến uống chén canh này, chén canh này rất bổ, giúp cho vết thương của con mau lành hơn."


      "Cám ơn ." Vừa vặn lúc Tiểu Ngọc Nhi cũng rất mệt mỏi, vì thế cũng cự tuyệt, tình thần phấn chấn bưng lên nhìn cái.


      Mới vừa mở ra, cỗ mùi hương liền phải vào mặt, thịt gà được hầm nhừ, nước là sữa tươi, hơn nữa còn có rau chân vịt xanh biếc và trái cầu kỷ tử (*) đỏ tươi, vừa thấy khiến cho người ta muốn ăn ngay.

      (*) Cầu kỷ tử
      [​IMG]

      Tiểu Ngọc Nhi vội múc thìa uống ngụm, lập tức khen dứt miệng: "Ân, ngon."


      Đại Ngọc Nhi ở bên cảm thấy hâm mộ, lập tức làm nũng với Triết Triết: " bất công, người cũng chưa từng đưa canh gà tốt như vậy cho con."


      Triết Triết buồn cười điểm điểm mũi nàng, "Con a, như vậy lớn như vậy còn thích làm nũng, Tiểu Ngọc Nhi phải bị thương sao? Cần phải bồi bổ cho nàng."


      "Đúng vậy a." Tiểu Ngọc Nhi ở bên gật đầu, sau đó múc muỗng đưa lên trước mặt Đại Ngọc Nhi hấp dẫn nàng, cuối cùng đem canh trong muỗng uống hết, sau đó còn làm vẻ mặt vô tội hướng Đại Ngọc Nhi nháy mắt mấy cái: "Ai bảo muội bị thương a?"


      " xấu, muội còn trêu ta!" Đại Ngọc Nhi ra vẻ cả giận , sau đó làm bộ muốn tiến tới làm đoạt canh nàng uống.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng phối hợp nắm chén canh ở trong tay, chính là chịu để cho Đại Ngọc Nhi đụng tới.


      Hai người nhất thời cười nháo thành đoàn.


      Triết Triết cũng bị hai người các nàng chọc cho dở khóc dở cười, hai người này còn tiểu nha đầu a.


      Hải Lan Châu ở bên cũng thừa dịp Triết Triết cao hứng, lên đưa lên kinh thư chính mình sao chép, "Phúc tấn, đây là Kim Cương kinh ta tự tay chép, nguyện ngài khỏe mạnh bình an."


      Nụ cười mặt Triết Triết lập tức liền nhạt xuống, còn chưa , A Dâng Nhật ở phía sau vội : "Nhận đồ của người trong nhà có tang, phạm huý kiêng kị ."


      Nếu như người khác, Hải Lan Châu có thể coi như nghe thấy, nhưng mà nhắc tới Trác Lâm, Hải Lan Châu liền vội phản bác: "Trác Lâm chưa có chết."


      Chú ý tới động tĩnh bên này, hai người cũng tiếp tục nháo loạn hơn, Đại Ngọc Nhi vội vàng giảng hòa: " , Hải Lan Châu tỷ tỷ cũng là mảnh hiếu tâm, người nhận, đúng ?"


      Triết Triết cũng làm mất mặt mũi Đại Ngọc Nhi, liền với Hải Lan Châu: "Đó là đương nhiên, ta cũng hy vọng Trác Lâm có thể bình yên vô ."


      A Dâng Nhật, nhận lấy , Hải Lan Châu, cám ơn ngươi ."


      Nghe vậy, Hải Lan Châu cũng là cảm kích cười, sau đó lui về bên.


      Đại Ngọc Nhi lúc này cũng dâng lên điểm tâm mình làm, hy vọng có thể thay đổi khí chút, " , đây là điểm tâm con tự mình làm, người nếm thử, xem ăn có ngon ?"


      Triết Triết theo lời cầm khối điểm tâm lên, nếm chút, "Ân, ăn rất ngon, ta gần đây cũng muốn ăn ngọt ."


      Đại Ngọc Nhi cũng nở nụ cười: " , bọn họ thường thai nam thích ngọt, như vậy chứng minh, người hoài tiểu a ca."


      Nghe vậy, đuôi lông mày Triết Triết càng nhuộm ý cười, "Pháp sư cũng chuẩn đoán, thai lần này nhất định là đại ca."


      "Khó trách tại tâm tình tốt như vậy a." Tiểu Ngọc Nhi cũng cười , sau đó cầm khối điểm tâm của Đại Ngọc Nhi lên, ăn chút.


      Đại Ngọc Nhi nhìn thấy, cười trêu : "Ai, đưa cho muội chén canh này còn chưa có uống xong đâu, tại muội còn muốn ăn điểm tâm của ta a."


      " có biện pháp, muội là người thích ăn a." Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đem toàn bộ điểm tâm nhét vào miệng.


      "Muội, cái quỷ tham ăn này!" Đại Ngọc Nhi làm mặt quỷ với nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng lè lưỡi với Đại Ngọc Nhi, sau đó tiếp tục chơi đùa, trong lúc vô ý ánh mắt quyết đến bên người Hải Lan Châu, chỉ thấy nàng thần sắc đơn nhìn Đại Ngọc Nhi và Triết Triết. Tiểu Ngọc Nhi thở dài, sau đó chủ động với Hải Lan Châu: "Hải Lan Châu tỷ tỷ, ngươi có muốn nếm thử hay , Ngọc tỷ tỷ làm điểm tâm rất thơm, ăn ngon a."


      Vừa Tiểu Ngọc Nhi còn vừa cầm lấy khối điểm tâm muốn đưa cho Hải Lan Châu.


      Hải Lan Châu cũng là lễ phép cười với Tiểu Ngọc Nhi: "Đa tạ ý tốt của Tiểu Ngọc Cách Cách, chỉ là tại Hải Lan Châu đói bụng, tạm thời chưa muốn ăn gì cả."


      Nụ cười của Tiểu Ngọc Nhi nhất thời cứng lại ở khóe miệng, tay cũng đình chỉ giữa trung, Triết Triết cũng ngờ quét mắt nhìn Hải Lan Châu cái.


      Đại Ngọc Nhi vội cười cười: "Tiểu Ngọc Nhi muội biết, tỷ tỷ thích ăn ngọt, chúng ta ăn trước , hôm nào ta lại làm chút đồ tỷ tỷ thích ăn ."


      Tiểu Ngọc Nhi cũng theo bậc thang mà xuống dưới, "Phải ? Ha hả, bất quá thủ nghệ của Ngọc tỷ tỷ rất tốt!"


      "Muội thích ăn ăn nhiều chút, cũng vậy!" Đại Ngọc Nhi được tán dương, tất nhiên là vui vẻ thoải mái.


      Mấy người tiếp tục hàn huyên hồi lâu, Triết Triết liền có chút mệt mỏi phải về nghỉ ngơi, Đại Ngọc Nhi đưa Tiểu Ngọc Nhi trở về, mà chỗ ở của Hải Lan Châu tiện đường với các nàng, nửa đường liền ly khai.


      Hải Lan Châu vừa tách , Đại Ngọc Nhi vội vàng với Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, tình vừa rồi của tỷ tỷ muội chớ để ở trong lòng a."


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười, " sao." Nhưng mà trong lòng cũng có chút chú ý, Hải Lan Châu này biết xảy ra chuyện gì, gan cho tới bây giờ cũng chưa có lớn như vậy, gần đây cũng thường xuyên làm lạnh mặt với nàng, có thể lời nào , hôm nay lại cố tình ở trước mọi người khiến nàng mất mặt. Bất quá nàng lạnh lùng mà chống đỡ, Tiểu Ngọc Nhi nàng về sau cũng mặt dày dán mông lạnh chuyện với nàng ta nữa.


      Thấy thế, Đại Ngọc Nhi cũng lập tức chuyển đề tài khác: "Vốn là ngày mai Đa Nhĩ Cổn hẹn ta lên núi chơi, ta còn muốn gọi muộiđi cùng, nhưng chân muội lại bị thương, đáng tiếc."


      "Này có cái gì đáng tiếc." Tiểu Ngọc Nhi chế nhạo : "Ta , như vậy chẳng phải càng tạo cơ hội tốt cho hai ngườicùng ở chỗ phải sao?"


      "Muội bậy bạ gì đó a!" Đại Ngọc Nhi lập tức xấu hổ đỏ mặt, đập Tiểu Ngọc Nhi, "Ta và Đa Nhĩ Cổn chỉ là bằng hữu bình thường, ngươi đừng có hiểu lầm."


      "Bằng hữu bình thường?" Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc nhìn nàng: "Tỷ và Đa Nhĩ Cổn luôn luôn cùng với nhau, đây là bằng hữu bình thường a?"


      " ra ngoài chơi sao lại phải là bằng hữu bình thường? Dù sao ta cũng có khả năng có quan hệ gì hơn với !" Đại Ngọc Nhi trảm đinh trặt sắt .


      "Vì cái gì? Đa Nhĩ Cổn có chỗ nào tốt sao?" Tiểu Ngọc Nhi hiểu nhìn nàng, trong khoảng thời gian này Đa Nhĩ Cổn cơ hồ cả ngày đều là vây quanh Đại Ngọc Nhi, đối với những cầu của của Đại Ngọc Nhi đều đáp ứng, chỉ sợ đến trăng trời cũng muốn lấy xuống cho tỷ, Đại Ngọc Nhi nếu muốn, Đa Nhĩ Cổn cũng tìm mọi cách khiến cho nàng vui vẻ, nhưng tình cảm của Đại Ngọc Nhi đối với Đa Nhĩ Cổn cũng chỉ dừng lại ở mức bằng hữu, điều này làm cho Tiểu Ngọc Nhi thực khó hiểu.


      Đại Ngọc Nhi lập tức trở nên ấp úng, nửa ngày cũng chưa ra được nguyên cớ.


      Thấy bộ dáng này của nàng, Tiểu Ngọc Nhi cũng đột nhiên hiểu được , "Trong lòng của tỷ vẫn còn hình bóng của vị đại phi ưng kia sao?"


      Đại Ngọc Nhi trả lời, chỉ là thẹn thùng cúi đầu.


      Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ : "Ngọc tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn nhìn theo , mệt mỏi sao?" tại Hoàng Thái Cực đối với Đại Ngọc Nhi mà , là khó có thể thực , tuy rằng Đại Ngọc Nhi vì những khi Hoàng Thái Cực ở bên ngoài đánh giặc cầu phúc cho Hoàng Thái Cực, sau khi Hoàng Thái Cực trở về càng hết sức thể tâm ý của chính mình, nhưng mà Hoàng Thái Cực tựa hồ chút nào chú ý đến Đại Ngọc Nhi.


      Đại Ngọc Nhi lắc đầu: "Ta thích , nhưng cầu cũng phải thích ta, chỉ cần có thể vì làm ít việc ta có đủ khả năng làm được, cho dù là chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của , ta cũng cam nguyện."


      "Như vậy tỷ mệt chết ." Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục khuyên, cái loại tình này, chỉ sợ ai có thể hiểu hơn nàng.


      " có quan hệ." Đại Ngọc Nhi cũng bướng bỉnh lắc lắc đầu.


      Thấy Đại Ngọc Nhi cố chấp như vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng có tiếp tục nữa .


      Chờ khi Tiểu Ngọc Nhi về phòng, Đại Ngọc Nhi cũng trước, Tiểu Ngọc Nhi nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt phức tạp,.


      Ngọc tỷ tỷ, chỉ mong tỷ hối hận quyết định này.
      Last edited: 28/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :