1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 6





      “Hạ Nhiễm?”

      Người chủ quản phỏng vấn cầm bản sơ yếu lí lịch của Hạ Nhiễm, đôi mắt lợi hại liếc qua vài thông tin giấy rồi nhìn thẳng vào . “Tốt nghiệp trường đại học tại London?”

      “Vâng.”

      “Tại sao bạn lại muốn được nhận vào công ty của chúng tôi?”

      “Vì tôi thích công việc này, tôi cũng tin rằng mình có thể làm tốt việc được giao.”

      Chính bốn năm du học làm dần tự tin và học được cách bình tĩnh trước mọi tình huống, đối mặt với các câu hỏi của bên phỏng vấn cũng rất tự nhiên trôi chảy.

      người phỏng vấn hiếu kì nhìn vừa mới tốt nghiệp đứng trước mặt: “Ồ, tại sao bạn lại nghĩ mình có khả năng đảm nhiệm được công việc này?”

      ai có thể xác định bản thân họ có thể hoàn thành công việc cách hoàn hảo trước khi bắt tay vào thực công việc ấy. Trước khi trở thành nhân viên của công ty ta, tôi cũng thể biết được chính mình liệu có thể đem đến những lợi ích lớn cho công ty hay . Nhưng có điều tôi có thể khẳng định, rằng tôi dùng toàn bộ lòng nhiệt tình của mình để hoàn thành công việc, người nếu toàn toàn tâm toàn ý để làm việc gì khả năng sáng tạo là vô tận.”

      Chủ quản phỏng vấn đợi những người phỏng vấn khác hỏi thêm, trả lời : “OK, bạn có thể trở về và đợi tin tức từ chúng tôi.”

      “Vâng, cảm ơn.”

      Sau khi Hạ Nhiễm đứng dậy ra ngoài, người vừa đặt câu hỏi đáng tiếc lắc đầu, quay sang với người phỏng vấn khác: “ Kiểu này xem ra được rồi.”

      “Bằng cấp ổn, vừa gan dạ lại thông minh.” Chủ quản phỏng vấn nghe hai người họ trò chuyện liền nhịn được : “Đáng tiếc, sếp dặn, ai cũng có thể nhận, trừ ấy.”

      “Sao lại thế?”

      “Còn vì cái gì nữa, khẳng định là có chủ rồi.”



      Hạ Nhiễm vừa rời khỏi công ty có nhu cầu tuyển nhân viên, uể oải bước đường thấy di động trong túi rung ngừng, vô cùng khẩn trương nuốt nước miếng cái mới dám nhận điện thoại. “Alo.”

      “Xin chào, cho hỏi đầu dây bên kia là Hạ Nhiễm tiểu thư?”

      “Vâng, chính là tôi.”

      “Hạ tiểu thư, chúng tôi gọi từ công ty XX, chúng tôi xem qua sơ yếu lí lịch của , đáng tiếc điều kiện của lại phù hợp với chức vụ công ty chúng tôi cần.”

      “Cho nên…”

      “Rất xin lỗi, mong có thể tìm được công việc phù hợp ở công ty khác.”

      “Tôi hiểu rồi.”

      Đây là lần thứ năm trong ngày Hạ Nhiễm nhận được điện thoại báo từ chối, cúp máy, nhìn bản sơ yếu lí lịch cuối cùng cầm tay, có chút bất lực, “Thiên lí mã thiếu, chỉ thiếu Bá Nhạc”*. Tuy rằng thành tích của bản thân rất bình thường, chưa có kinh nghiệm làm việc nhưng dù sao cũng từng du học cơ mà.

      ủ rũ ngồi xuống ghế đá bên đường, người đường tới lui náo nhiệt. Có vài nhân viên văn phòng mặc váy qua làm hâm mộ thôi.

      Đầu năm nay xin việc trong nước sao lại khó thế chứ!

      Nhìn lại mới thấy, vài công ty đến xin việc thậm chí còn chuyên nghiệp, giao tiếp tiếng cũng tốt bằng , tùy tiện liền có công việc lương mấy nghìn tháng. Lòng người khó dò, lý do từ chối vô cùng phong phú, có nơi trực tiếp bằng cấp quá thấp, thậm chí có nơi còn có ngoại hình phù hợp.

      Nghĩ đến đây, Hạ Nhiễm có chút tự trách bản thân sao lúc trước chọn học đại học trong nước, như thế có lẽ cần lo lắng chuyện bằng cấp cao thấp như bây giờ.

      Nếu nghe lời ba mẹ cũng phải xuất ngoại rồi.

      Ba Hạ năm đó sở dĩ có thể nhẫn tâm đưa con du học, ngoại trừ có lòng riêng muốn cùng bà xã tận hưởng thế giới hai người, còn có nguyên nhân vô cùng quan trọng.

      Cố Tấn Thần.

      Năm đó, có người vô tình phát ra Hạ Nhiễm sớm, lại chút lưu tình đem chuyện này cho hai vợ chồng Hạ gia.

      Trong cơn tức giận, Hạ Thế Hiên lần đầu tiên cấm cản con đương.

      Năm ấy Hạ Nhiễm mới mười sáu tuổi, bị cưỡng ép đưa ra nước ngoài, triệt để cắt đứt mối tình đầu tiên trong cuộc đời .

      Nếu có Cố Tấn Thần, khẳng định phải xuất ngoại.

      Rút ra kết luận cuối cùng như thế, Hạ Nhiễm khỏi nhớ đến thông tin hôm qua nghe được từ Tiêu Sơn.

      Mạc Sâm là sản nghiệp của nhà .

      Cho nên, tới Mạc Sâm mà có nhìn thấy Cố Tấn Thần cũng phải thiên ý trêu ngươi, đúng, chính là ông trời trêu ngươi. Tùy tiện chọn cái nhà hàng để ăn cơm cũng gặp nhân vật lớn như .

      Nếu coi đây là duyên phận, nó chắc chắn là nghiệt duyên.

      "Hạ tiểu thư?"

      Tiếng gọi kia ngoài ý muốn khiến Hạ Nhiễm trầm tư phải giật mình, chiếc Bentley quen thuộc dừng lại ngay bên cạnh .

      Cửa kính được hạ xuống, Hạ Nhiễm có thể nhìn được người trong xe. Là thư kí riêng của Cố Tấn Thần, gặp qua vài lần, nhưng vẫn chẳng thể nhớ tên.

      Miễn cưỡng mỉm cười, lên tiếng chào hỏi: "Là sao."

      " mình sao? dạo phố à?"

      Hạ Nhiễm nhìn vào trong xe thấy trống , phù, ta mình.

      "Ừm,... cứ cho là thế ."

      "Có muốn tôi đưa về khách sạn ?"

      "..."

      Đây, đây là chủ ý của Cố Tấn Thần hay là ý của ta vậy? Chính là, vẻ mặt của vị thư kí này ôn hòa lại tươi cười rạng rỡ, nhìn ra chút ác ý nào. Tuy bản thân thích Cố Tấn Thần cho lắm, nhưng là người ghét rất ràng.

      Lên xe, thắt dây an toàn. Sau đó mới thấy thiếu người ta lời cảm ơn: " Cảm ơn ."

      "Hạ tiểu thư cần khách sáo." Xe chậm rãi xuất phát, Ninh Viễn quay đầu sang nhìn ngồi bên cạnh, đầu hơi cúi xuống, vò đầu bứt tai. khỏi hoài nghi, này có mị lực thế nào mà làm cho ông chủ quan tâm như vậy.

      Ninh Viễn cứ lần lại lần gọi Hạ tiểu thư khiến Hạ Nhiễm nghe mà thấy thoải mái. "Gọi tôi là Hạ Nhiễm được rồi.

      "Được, Hạ tiểu thư."

      "Trời ạ..." Trò chuyện với nhau hồi, Hạ Nhiễm bắt đầu thấy bất lực, vị thư kí này là đầu gỗ hả. Quả nhiên là cùng loại người với Cố Tấn Thần, tính tình sao mà giống nhau đến thế.

      "Tôi còn chưa biết tên là gì."

      "Tôi là Ninh Viễn."

      "Yên tĩnh trí viễn." chống cằm, chân thành mà khen: "Tên hay."

      Hai người thả lỏng mà trò chuyện, khí trong xe vì thế mà thêm hòa hợp.

      Tán gẫu hồi, nghĩ tới buổi phỏng vấn hôm nay, tâm tình Hạ Nhiễm lần nữa rơi xuống đáy vực.

      "Rất khó tìm việc ở thành phố C hả Ninh Viễn?"

      Nghe hỏi vậy, ràng trong lòng biết tỏng, Ninh Viễn quanh co trả lời, hỏi lại: "Hạ tiểu thư muốn tìm việc làm?"

      gật đầu.

      " thử đến Mạc Sâm làm việc xem sao, bên lễ tân hình như tuyển người."

      "Lễ tân?"

      Ninh Viễn vừa nghiêm túc lái xe vừa thành khẩn đáp: "Ừ."

      "Vẫn là thôi ..." lè lưỡi, bộ dạng hứng trí bừng bừng bỗng tiu nghỉu. Từ khi biết đại boss đằng sau Mạc Sâm là Cố Tấn Thần, chỉ cần quay về Mạc Sâm liền có cảm giác đưa dê vào miệng cọp.

      *****************

      Tại phòng họp rộng lớn của khách sạn Mạc Sâm ở thành phố C, Cố Tấn Thần nửa nằm nửa ngồi ghế xoay, hai tay để tay vịn chữ được chữ mất ngồi nghe phòng đầy người thảo luận hăng say,ngồi bên cạnh là thư kí ngồi tốc kí ghi lại nội dung cuộc họp.

      Rất lâu rất lâu sau, tổng giám đốc Trần Tử Ngang bên phía Vạn Hào vô thức nhìn qua đồng hồ đeo tay mới biết hai giờ chiều. Từ tám giờ sáng bắt đầu buổi họp đến giờ qua mấy giờ liên tục họp hành. Thực thể kiên nhẫn nổi, cúi đầu dặn dò trợ lí bên cạnh mấy câu liền đứng dậy rời khỏi phòng họp.

      cứ thế bỏ mặc mấy chục người trong phòng, tiêu sái vung chân thẳng.

      Trần Tử Ngang chân trước vừa bước ra, trợ lý của vội vàng đứng dậy giải thích:

      "Ngại quá, Trần tổng tạm thời có chuyện gấp cần giải quyết, kết thúc cuộc họp tôi báo cáo cho ngài ấy."

      Lần này Trần Tử Ngang rời làm cho quản lý của cả Vạn Hào cùng Mạc Sâm rơi vào tình thế khó xử, cả hai lần mở cuộc họp đều thể đầy đủ người hai bên. Lần trước Cố Tấn Thần tạm ngừng cuộc họp, lần này Trần Tử Ngang lại vội vội vàng vàng rời cuộc họp, âu cũng coi như huề nhau. Xem ra, chuyện hợp tác giữa hai khách sạn còn nhiều vấn đề cần giải quyết lắm đây.

      Bên này, người đứng đầu là Cố Tấn Thần chỉ nhướn mày nhìn Trần Tử Ngang vội vã rời , dùng giọng lạnh lùng ra lệnh: " sao cả, tiếp tục cuộc họp ."

      Cuộc họp tiến hành hết sức thuận lợi, Cố Tấn Thần ngồi trong phòng làm việc của mình, ngón tay từng khớp xương, có vết chai do hút thuốc lá nhiều năm tùy ý sờ môi mỏng, ánh mắt dừng tại bản hợp đồng chờ kí tên bàn làm việc.

      Phất tay kí ba chữ Cố Tấn Thần như rồng bay phượng múa. Vừa xem liền thấy chữ như người, trầm ổn, thận trọng.

      cầm trong tay chiếc bút lông, viết lên bản nháp hai chữ, dùng bút như mây bay nước chảy, đầu bút lông cứng cáp mạnh mẽ.

      "Ông chủ." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cố Tấn Thần nhanh như chớp vạch xuống tờ giấy vài đường, chỉ hai ba cái đem bút tích giấy biến mất.

      Đem điếu thuốc trong tay dập tắt, mới phân phó: "Mời vào."

      Trong phòng tổng giám đốc của Mạc Sâm, ngoại trừ bàn làm việc được đặt làm thủ công tại quốc, những đồ nội thất khác cũng giống như phòng làm việc của các nhân viên.

      Nhưng bên trong căn phòng ấy lại có điều bí ai biết.

      Trong góc khuất của căn phòng này có cánh cửa vô cùng độc đáo, đẩy cửa ra, chiếu vào tầm mắt là hành lang dài u tối. Dưới ánh đèn màu đỏ sậm có thể thấy hai bên cánh cửa trưng bày rất nhiều rượu vang kéo dài đến cuối hành lang, qua hành lang ấy, vuốt ve vài chai rượu vang lâu năm của châu Âu, thần trí khỏi dâng lên cỗ kích động tên.

      Cố Tấn Thần hề nghiện rượu, chỉ là có đôi chút thích việc cất chứa rượu vang. Trừ những người thân cận, ít ai biết có sở thích này.

      ngồi sofa đặt giữa những giá rượu, nhàn nhã lắc ly rượu vang trong tay, giống như thưởng thức người đẹp phong tình vạn chủng. Khép hờ đôi mắt, ngũ quan tuấn tú càng được khắc họa nét hơn.

      "Xử lí xong việc kia rồi?"

      "Dạ, xử lí xong. Hơn nữa còn đưa ba mẹ Hạ tiểu thư trở về Hạ gia an toàn." Ninh Viễn đem việc được giao phó hoàn thành báo cáo lại, tiện thể đem chuyện hôm nay vô tình gặp Hạ Nhiễm đường cũng với Cố Tấn Thần.

      "Ông chủ, lúc nãy tôi gặp Hạ tiểu thư đường."

      Còn tưởng ông chủ có chút phản ứng khác thường, thế mà sau khi trầm mặc vài giây, chỉ trả lời:

      "Thế à?"

      "Vâng, Hạ tiểu thư tâm tình có vẻ được tốt". Thấy Cố Tấn Thần kêu dừng lại, Ninh Viễn lại tiếp tục :

      "Thấy ấy bảo là do chuyện xin việc."

      Tất nhiên là tâm tình tốt rồi, thế mới uổng công Cố Tấn Thần nhờ người khắp nơi giúp đỡ để đóng vở kịch rất khó xin việc ở thành phố C. Nhưng mà, trái lại bây giờ tâm tình của lại tốt.

      Đặt ly rượu cầm lên bàn, "Cậu thế nào?"

      "Công ty tuyển dụng lễ tân."

      Ninh Viễn nhìn thoáng qua Cố Tấn Thần nóng lạnh, muốn lại thôi.

      Cố Tấn Thần liếc xéo cái: "."

      "Nhưng mà ấy hình như có hứng thú với công việc này."

      *“Thiên lí mã thiếu, chỉ thiếu Bá Nhạc”: Đời Đường có văn sĩ nổi tiếng Hàn Dũ viết bài thuyết về thiên lý mã và Bá Nhạc như sau:
      "Đời có Bá Nhạc rồi sau mới có ngựa thiên lý. Ngựa thiên lý thường có mà Bá Nhạc thường có." Nếu có Bá Nhạc, người đời ai biết đến có loại ngựa là Thiên lí mã.


      @LạcLạc bạn update chương cho mình nha :3

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 7



      Trong mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Hạ Nhiễm trước sau như yên bình.

      Yên bình đến phát sợ.

      như mấy ngày trước đó điện thoại cự tuyệt nối đuôi nhau như vịt gọi đến, mấy ngày nay sơ yếu lí lịch gửi như đá chìm đáy biển, cuộc gọi trả lời.

      chút hy vọng nào.

      tin vào định mệnh, nhưng lại thể lý giải nổi tại sao thành phố phồn hoa như vậy, lại có bất kỳ công ty nào chứa chấp nổi mình.

      Trong khi phải vò đầu bứt tai giải quyết vấn đề rối như tơ vò, Hạ Nhiễm, vẫn nghiến răng nghiến lợi chiến đấu với cái bánh bao. Vừa ăn vừa mở ví, xót xa nhìn mấy tờ tiền cuối cùng còn lại, muốn khóc lớn.

      Về nước được mấy ngày, tiền thuê phòng, tiền ăn cũng tốn hết phần ba tiền tiết kiệm của , còn lại hai phần ba số tiền lại bị Hạ Thế Hiên lấy danh nghĩa giữ tiền cho con mà cầm mất.

      Cho nên, tại trong ví của Hạ Nhiễm chỉ còn ba trăm năm mươi bốn nhân dân tệ, quang vinh trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.

      Chỉ có thể ngồi chờ chết, ôm cây đợi thỏ.

      Hạ Nhiễm phá lệ làm theo nguyên tắc làm việc của bản thân, khi gửi cho nhị vị phụ huynh của mình mười hai tin nhắn, cũng chưa nhận được tin nhắn trả lời nào liền quyết đoán đem mục tiêu chuyển lên người của bạn tốt Tiêu Sơn.

      Thành phố lên đèn rực rỡ, mở ra cuộc sống về đêm của thành phố C. Ở khu giải trí xa hoa, nhạc vang vọng khắp nơi làm cho thần kinh người ta dù có căng thẳng mấy cũng được thả lỏng. Giọng nam trầm trầm cùng giọng nữ mềm mại hòa quyện với nhau, trong nháy mắt tạo nên khí ám muội kích thích hormone người ta.

      đứng trước phòng VIP được bao trọn tại KTV sang trọng nhất thành phố, nhìn số phòng được sơn màu vàng kim - 888, nhịn được chép miệng cái.

      Thế giới này công bằng, người có tiền có cuộc sống tiền tiêu như nước, người có tiền cuộc sống ấm no cũng đảm bảo được. Giống như chuỗi thức ăn của sinh vật ngoài thiên nhiên, người ngồi trong phòng bao này chính là kẻ đứng đầu trong chuỗi thức ăn, mà lại là thực vật đứng thấp nhất.

      Cánh cửa này bị Hạ Nhiễm coi như cánh cửa phân chia giàu - nghèo, bị người bên trong mở ra. cái bóng đen che khuất người , thậm chí có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Sau khi nhìn thấy người nọ, trưng ra nụ cười chuẩn bị trước, phút chốc, cả gương mặt trắng nõn liền tươi như hoa nở. "Xin chào."

      Người mở cửa chính là tổng giám đốc của Vạn Hào, Trần Tử Ngang, chỉ gật đầu lãnh đạm liếc nhìn vừa chào hỏi với mình, khiêm tốn nhã nhặn : "Chào ."

      Hạ Nhiễm từng gặp ít trai đẹp, nhưng đứng trước người đàn ông có ngũ quan thanh tú này, vẫn kìm lòng đặng mà trồng cây si với ta. ta tỏa ra mị lực, phải kiểu đẹp trai hư hỏng như Tiêu Sơn, có chút giống Cố Tấn Thần, nhưng lại lạnh lùng như . Phải chính xác là sạch chân dịu dàng.

      Trần Tử Ngang khẽ gật đầu, sau đó nghiêng người vòng qua Hạ Nhiễm, động tác lịch thiệp mà lưu loát lướt qua , trong giây lát bước tới tận cuối hành lang.

      hiếu kì đánh giá bóng lưng ta, tĩnh nhưng mang lại vẻ đơn, giống như bù nhìn bị người ta vứt bỏ ngoài ruộng, đơn mình hứng mưa chịu gió.

      Trong vô thức có chút đồng tình với người đàn ông có duyện gặp qua này.

      "Hạ Nhiễm, qui tắc như cũ, uống cạn ba li." Tiếng cùng tiếng huýt sáo từ trong phòng bao vang lên, chính là giọng của Tiêu Sơn phóng đãng bất kham kéo về thực.

      Dưới ánh đèn neon bảy sắc chớp lóa, khép hờ mi mắt, quét qua cả phòng bao. Người trong phòng túm năm tụm ba, cũng thể nhìn ràng, thế nhưng Tiêu Sơn ngồi ở chính giữa lại hết sức nổi bật.

      ta giơ tay cầm micro, tay còn lại quên đặt lên bàn ba cái li , nhanh nhẹn rót đầy.

      "Cậu cứ chờ đấy." kéo khóe miệng, lập tức về phía Tiêu Sơn, đem túi xách ném lên sopha, cầm li rượu bàn, hơi uống cạn.

      Động tác của rất nhanh, từ cách uống rượu có thể nhìn ra phí phách rắn rỏi hào hùng.

      Uống cạn li rượu cuối cùng, lau khóe miệng, chất cồn kích thích làm cổ họng hơi ngứa, ho tiếng rồi thuận tay đặt úp li rượu xuống bàn thủy tinh, " Tôi có việc nhờ cậu đây."

      "Có việc gì đợi lát , tới chào hỏi trước ."

      xong, Hạ Nhiễm mới ý thức được trong phòng .phải chỉ có hai người bọn họ, nhìn theo hướng Tiêu Sơn chỉ, lập tức thấy được thân ảnh quen thuộc ở góc khuất của sopha.

      Cái duyên này đến nhanh, mấy ngày nay với Cố Tấn Thần gặp nhau cũng quá thường xuyên !

      mới nghĩ vậy, người nào đó ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt như bị nhiễm màu của ánh đèn tối mờ, giống như uống li vang đỏ, làm người uống thử lần liền như say như si đắm chìn vào trong đó.

      ngồi trong góc, hai chân tùy ý vắt lên nhau, điếu thuốc lá trong tay lập lòe ánh lửa, khói trắng từ từ lan tỏa ra xung quanh. Nếu tính đến vẻ mặt đạm bạc của , đây quả thực là cảnh đẹp ý vui.

      Nụ cười mặt Hạ Nhiễm cứng lại, lát sau tự nhiên quay đầu chào hỏi Ninh Viễn ngồi bên cạnh Cố Tấn Thần, " cũng ở đây sao Ninh Viễn, xin chào."

      , giây khi Hạ Nhiễm tránh nhìn thẳng vào Cố Tấn Thần, đầu ngừng niệm chú : ngàn vạn lần được nhắc đến chuyện tôi mời khách.

      Ninh Viễn bị kẹp ở giữa hai người có chút lúng túng, nhìn thoáng qua ông chủ mím môi , lại nhìn Tiêu Sơn cười nhạo, lễ phép hướng Hạ Nhiễm chào: "Chào Hạ tiểu thư, tôi đến cùng ông chủ."

      Làm thư kí của Cố Tấn Thần, năng lực giao tiếp của Ninh Viễn đương nhiên thể kém được, câu liền chuyển lực chú ý của Hạ Nhiễm về lại Cố Tấn Thần. cười ngây ngô, giống như trẻ con dối bị vạch trần, vẫy tay với Cố Tấn Thần: "Chào , lâu lắm rồi gặp."

      xong, chỉ hận cắn đứt lưỡi mình, làm gì mà ' lâu gặp', ràng là mới gặp lâu mà.

      Cố Tấn Thần vui buồn gì cũng lộ ra bên ngoài, đảo qua mặt cũng tìm ra chút phản ứng, gẩy tàn thuốc, ngẩng đầu hài hước : "Nếu nhớ nhầm chúng ta mới gặp nhau cách đây vài ngày."

      Lời làm dở khóc dở cười, cắn môi dưới ấp a ấp úng đáp: " Thế à, có thể là do trí nhớ của tôi được tốt."

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 8



      khí ngay lập tức liền lạnh xuống, Cố Tấn Thần lạnh mặt nhìn , ánh mắt như muốn lột da tróc thịt nuốt vào bụng. Chân Hạ Nhiễm run run, nụ cười miễn cưỡng môi cũng cứng ngắc, nước mắt cũng sắp trào ra rồi. ngồi bên cạnh đột nhiên xen vào, : "Tấn Thần, hai người có quen biết à?"

      Hơn cả quen biết ý chứ, thiếu điều muốn kết oán thôi...

      Lời đến môi, nhưng dưới ánh mắt nguy hiểm của Cố Tấn Thần, Hạ Nhiễm nuốt vội lời muốn xuống bụng, đưa mắt nhìn vừa lên tiếng.

      Từ bé đến giờ, Hạ Nhiễm luôn thích thưởng thức cái đẹp. Loại thưởng thức này phải chỉ là trêu trọc trai đẹp, xinh. Mà xinh đẹp trước mặt lại có vẻ đẹp trầm ổn và trí thức.

      Mái tóc dài rối tung xõa vai, bồng bềnh như ánh nắng. ấy mặc lễ phục bó sát, phô bày hết được những đường cong cơ thể cân xứng. Hạ Nhiễm nhịn được cúi đầu nhìn ngực mình giấu dưới lớp áo sơ mi trắng.

      Con xinh đẹp hay , dựa ít vào thứ này!

      Trong khi Hạ Nhiễm còn đánh giá chính mình, Giản Ngôn cũng yên lặng thầm đánh giá , gật đầu chào đầy thiện ý: "Chào , tôi là Giản Ngôn, là bạn thời đại học của Cố Tấn Thần."

      "Xin chào, tôi là Hạ Nhiễm." Là con bạn của ba Cố Tấn Thần, nếu như bắt buộc phải giới thiệu.

      "À, Hạ Nhiễm." Giản Ngôn cười sâu xa, đưa ánh mắt Hạ Nhiễm hiểu sang phía Cố Tấn Thần, sau đó quay đầu tiếp tục trò chuyện với , "Tên này nghe rất quen."

      Cái gì vậy, ý ấy là tên rất thông tục ý hả?

      Năm xưa khi Hạ Thế Hiên đặt tên cho Hạ Nhiễm cố ý tra gia phả của Hạ gia. Để chứng minh tên mình là độc nhất vô nhị, khi lên cao trung còn cố tình tra google, baidu tìm tìm lại.

      Kỳ , người thẳng tính cũng như đứa trẻ con, nghĩ cái gì trong đầu, liền ra ngoài miệng.

      Cho nên kẻ ương bướng Hạ Nhiễm thẳng thừng hỏi lại: "Tên của tôi rất phổ thông à?"

      "Hì hì --" Giản Ngôn nhịn được bật cười, ánh mắt lướt qua bên mặt tối tăm của Cố Tấn Thần, lại thấy khóe môi khó gặp khẽ nhếch, giọng mang ý cười. " đâu, tên em rất đặc biệt."

      Đằng này vừa chuyện xong, Tiêu Sơn bên kia từ bên ngoài vào, dẫn theo mấy người nữa. Hạ Nhiễm chỉ nhận ra người đầu tiên, chính là người tên Trần Tử Ngang vừa bắt gặp ngoài cửa. Phía sau Trần Tử Ngang là mấy người nữa, cũng Tây trang giày da thẳng thớm, xem bộ dáng chắc là người có địa vị cao. Lúc bọn họ đẩy cửa vào, ngay lập tức liền có cảm giác "đại khí hào hùng".

      Giới thiệu lẫn nhau xong, mỗi người đều kính nhau li rượu.

      Đột nhiên, Cố Tấn Thần đứng dậy, hai tay tùy ý chỉnh lại vạt áo comple của mình, bình tĩnh thong dong, nhanh khiing chậm : "Mọi người ở lại chơi, tôi còn phải xử lí vài chuyện."

      Ngay trước lúc , Hạ Nhiễm thấy ánh mắt ràng chiếu vào mình, ánh mắt ấy lạnh lùng, mang theo ý cảnh cáo nồng đậm.

      Cho đến tận khi thấy bước ra khỏi phòng bao, trái tim treo lơ lửng của Hạ Nhiễm mới bình tĩnh lại. Nhưng ngay lúc định cùng đám người Giản Ngôn ra quầy bar mini trong phòng, điện thoại di động để bàn lại rung ngừng, lại cho rằng đấy là điện thoại của hai vị phụ huynh nhà , lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy thăm hỏi đứa con bị bỏ rơi này.

      Tùy tiện mở ra xem, lại là tin nhắn từ số lạ.

      " ở ngoài chờ em. - Cố Tấn Thần."

      Chẹp, đơn giản vào điểm chính lại ngắn gọn súc tích.

      Người đàn ông này tự cao tự đại, lại ngạo kiều.

      chỉ xem qua, hề coi trọng tin nhắn kia, sau đó ném điện thoại lên ghế.

      Chơi đổ súc sắc vài lần, bị chuốc uống vài chén rượu phạt.

      Khi mắt bắt đầu mơ màng, nhìn , điện thoại lại rung lên liên tiếp.

      Cố Tấn Thần: "Cho em mười giây."

      Cố Tấn Thần: "Mười."

      Cố Tấn Thần: "Chín."

      Cố Tấn Thần: "Tám."

      ...

      Cố Tấn Thần: "Hai."

      Người đàn ông nào đó ở đầu dây bên kia hứng trí đếm ngược, Hạ Nhiễm ở bên này nhận được tin nhắn mà như bị khủng bố, run như cầy sấy, ngoan ngoãn trả lời : "Ra ngay đây."

      Lấy túi xách, uống nốt ly cocktail cách đầy tức giận để lấy can đảm, Hạ Nhiễm buồn rầu chào tạm biệt Tiêu Sơn.

      bước lung la lung lay, bước thành năm, vốn dĩ quãng đường chỉ cần hai phút, nay đến mười phút vẫn chưa đến nơi. Vừa ra khỏi cửa chính câu lạc bộ, thấy ngay chiếc Bentley đỗ bên kia đường.

      Xe thể thao sang trọng, dưới ánh đèn đường càng lộ ra vẻ cao quý.

      Chỉ là, khí bao quanh người đàn ông đứng bên cạnh lại hết sức lãnh khiến người khác tiếp cận khỏi rùng mình.

      Chất cồn còn trong người cũng bay biến sạch.

      Cố tiên sinh ra rất có công hiệu trong việc giải rượu, tỉnh táo đầu óc đấy nhé!

      biếng nhác dựa vào cửa xe, cúi thấp đầu, cho dù chỉ cách con đường, Hạ Nhiễm vẫn có cảm giác bị áp bách.
      Khi vẫn còn thất thần, chẳng biết từ lúc nào Cố Tấn Thần ngẩng đầu, ánh mắt quấn lấy , hất cằm ra dấu muốn về phía này.

      thể phủ nhận điều, đời này thứ có thể gây đủ lực ảnh hưởng tới người phải mị lực mà là uy hiếp lạnh lùng, bạo lực. Dưới loại áp bách kinh người ấy, Hạ Nhiễm bước từng bước tới gần Cố Tấn Thần. Đến khi cách khoảng mét mới dừng lại, rất cao, ánh đèn hắt xuống người làm cái bóng của bao phủ cả người . Điều này làm vô thức né tránh, lui về sau bước mới ngẩng đầu hỏi: " tìm tôi có việc gì à?"

      đáp: " đói."

      "Hả?" Hạ Nhiễm ngạc nhiên nhìn , người đàn ông này có thể câu " đói" tao nhã hơn nữa ? Thanh sắc trầm thấp, vô cùng tự nhiên.

      nghiêng người mở cửa xe bên ghế phụ ra, hoàn toàn hề trưng cầu ý kiến nhét vào trong xe. Sau đó mới vòng qua bên kia lên xe.

      Đến lúc này Hạ Nhiễm ngồi im mới nhận ra ý của . Nắm chặt túi xách, khẩn trương nuốt nước miếng, đợi Cố Tấn Thâng vào trong xe mới dè dặt hỏi: " chưa ăn tối à?"

      "Chưa."

      Cố Tấn Thần trả lời rất ngắn gọn lại làm Hạ Nhiễm đứng ngồi yên. Bây giờ mới hối hận vì sao lại tới đây tìm Tiêu Sơn, sao chưa hỏi Tiêu Sơn xem có ai ở đó vội vàng bắt xe tới.

      Còn nữa, lúc nãy tiền taxi vẫn chưa đòi từ Tiêu Sơn tên kia đâu.

      Nếu đem số tiền ít ỏi còn trong ví tiêu xài nữa, khẳng định phải sống đầu đường xó chợ luôn.

      "Tám rưỡi rồi."

      Hạ Nhiễm oán trách trong bụng, có ai tám rưỡi tối rồi còn chưa ăn cơm , nếu có ra đây, nếu tôi đánh chết .

      thành gật đầu : " biết."

      "Tôi, còn bao nhiêu tiền đâu." Hạ Nhiễm sau khi uống rượu mũi đo đỏ, ngay cả đôi mắt vốn trong suốt giờ cũng mờ mịt, ướt át. như thế này, rơi vào đáy mắt Cố Tấn Thần lại phi thường đáng thương.

      Cố Tấn Thần thuận mắt nhìn túi xách ôm khư khư trong ngực, mi tâm lại nhăn thêm mấy nếp. biết trong cái đầu nho của của lại nghĩ lung tung cái gì đây, giơ tay chỉnh lại kính chiếu hậu, chính xác bắt được tầm mắt né tránh mình của , hắng giọng, lên tiếng: " kén ăn."

      Ý là em mời cái gì ăn cái đó.

      Bạn học Hạ Nhiễm áy náy, mở to mắt quay sang nhìn người nào đó lái xe, kén ăn tức là có thể ăn rất nhiều. Cho nên, hôm nay khẳng định phải ngủ ngoài đười rồi!?

      Suốt dọc đường , họ qua vài khách sạn năm sao, nhà hàng cao cấp. Lần nào Cố Tấn Thần dừng xe, Hạ Nhiễm thấy đèn đỏ phía trước mới thở phào nhõm.

      Cuối cùng, Cố tiên sinh thiện lương dừng xe ở quán mìa.

      Ngay lúc Hạ Nhiễm xuống xe còn giọng câu, làm Hạ Nhiễm mặt vốn hồng còn đỏ hơn.

      "Cái này chắc em có thể mời được đúng ."

      Quán quá lớn, trang trí khá đơn giản.

      Đây chẳng phải là quán ăn hay tới sao!

      Mời được, chắc chắn mời được!

      Mì với ớt xanh xào thịt - 12 NNT

      Mì thị bò kho tiêu - 18 NNT

      Mì thịt nạc - 15 NNT

      Mì thịt gà xé - 15 NNT

      ...

      lén lút cười khi nhìn thấy giá cả thực đơn, ngay phút chốc tâm tình nở hoa. Vẫy tay gọi chủ quán, cong cong miệng cười đon đả với Cố Tấn Thần: "Đừng khách sáo, để tôi mời."

      Bộ dáng này với lúc ngồi xe đúng là khác nhau trời vực, lúc Cố Tấn Thần ngẩng đầu nhìn bắt gặp cười ngây ngô, áo khoác bị tùy tiện ném lên bàn, vài sợi tóc rơi bên tai, đôi mắt như sáng thêm mấy phần khi im lặng. tỉnh bơ rút thực đơn từ tay , cần suy nghĩ, trực tiếp gọi món: "Ba phần mì thịt bò kho tiêu loại lớn."

      Ba phần, loại lớn, mì thịt bò kho tiêu???

      có họ với heo thế? Có thể ăn hết nhiều mì thế, bảo sao kén ăn.

      ngẫm kĩ, lại thấy khóe môi người nào đó đàn nhếch lên cách khả nghi, ổn! lấy lại thực đơn, mới phát ra đúng là có điều ổn .

      thể tin nổi ở cột ghi giá tiền còn có thêm vài dòng chú thích nho .

      P/S : giá ghi thực đơn chỉ áp dụng cho phần ăn loại , loại lớn gấp đôi.

      3x18x2 = 108

      108 NNT

      Cho nên, bữa tối đến muộn của Cố tiên sinh tốn mất nửa tiền sunh hoạt phí của rồi

      Người nào đó được lợi còn biết, còn cẩn thận hỏi thăm : "Em gọi món à?"

      " cần." xong, để cho thuyết phục còn đánh "ợ" tiếng kêu, dựa người vào ghế, "Tôi ăn rồi."

      Chén mì thịt bò lớn, thơm ngào ngạt được phục vụ bưng lên, Cố Tấn Thần bên lấy đũa gắp mì, bên hỏi lại : "Em muốn ăn thêm?"

      Mạnh mẽ nuốt nước miếng, kiên quyết đáp : " muốn!"

      Cuối cùng Hạ Nhiễm cũng hiểu được cảm giác miếng ăn đến mồm rồi còn được há mồm ra ăn. Nhất là khi vị ông chủ lớn kia cứ dùng sức mút sợi mì để tạo tiếng động, làm lòng cứ chộn rộn yên.

      Sau khi ăn hết bát mì, Cố Tấn Thần tao nhã rút khăn lau miệng. Hạ Nhiễm nhìn hai bát mì vẫn còn bốc khói bàn, nghi ngờ hỏi: " ăn no rồi?"

      "Ừ."

      "Thế...." gọi ba bát mì để làm gì? mình ăn bát, thế hai bát còn lại sao đây!!!

      "Gói về." Lời đến cổ họng rồi, nghe hai chữ này của liền nuốt về.

      Đến khi trả tiền, Hạ Nhiễm hiểu sâu sắc câu này : Việc đau khổ nhất đời này phải là em biết, cũng phải ba bát mì thịt bò thơm ngon để trước mặt lại phải mời người khác ăn, mà là trong ví của bạn chỉ còn ba trăm NNT sinh hoạt phí nhưng lại phải cắn răng lấy nửa mời người ta ăn ba bát mì thịt bò lớn mà mình chỉ có thể ngồi nhìn.


      @LạcLạc bạn update chương giùm mình.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Nàng ơi, bìa truyện trang 1 ấy, " cung quảng hẳng" nàng à

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Sai chính tả kìa hì hì:yoyo60: chờ đợi chương ms là một loại hạnh phúc
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :