Chương 17: tưởng mình là ai hả?
Editor: Haruka234
hơn 10 giờ, xe đường cũng thưa thớt hẳn. Sau khi hết con đường chiều hẹp của khu phố cũ là lập tức dẫn đến ngã tư dẫn vào trung tâm thành phố.
- đường nào đây?
Hai mươi mấy tiếng đồng hồ diễn vai vợ chồng mà ta biết đường đến nhà , đúng là thể nổi. Dựa vào tính cách của Dung Thành Kiêu nhất định cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cố Tuyết Thần dần dần thăm dò mục đích của . Người này nhìn bề ngoài như có gì, nhưng sau lưng cất giấu bí mật nào đó, muốn tìm hiểu nó là gì tuyệt đối khó.
- Cho tôi xuống đường Đông Tuyền là được rồi. Khu đó rất an toàn, tôi có thể tự về.
- Nửa đêm thế này, , đặc biệt là xinh đẹp như em, thân mình xuất ở bất cứ nơi nào đều an toàn!
Tuy rằng vốn phải là tiểu thư mỗi giờ mỗi phút đều được bảo vệ, được cưng chiều đến mức mong manh, yếu đuối. Nhưng theo nguyên tắc của Dung Thành Kiêu, đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình là chuyện hết sức bình thường.Nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng thể bảo vệ tốt dù có bản lĩnh lớn thế nào cũng chỉ là phế nhân mà thôi!
Nếu như ngồi xe của , mà ngay cả việc tự mình đưa đến tận cửa cũng làm được, tuyệt đối chấp nhận!
Con hồ ly giảo hoạt này chỉ nhiệt tình quá mức mà tài ăn cũng thuộc hàng cao thủ. Cố Tuyết Thần lười vòng vo với , dứt khoát dùng lời lẽ ngoan độc :
- đừng mơ tưởng! Cho dù có đưa tôi về tận nhà tôi cũng mời vào nhà ngồi đâu!
Lại lần nữa Dung Thành Kiêu bị cảnh giác quá mức của làm cho tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Có trời đất chứng giám, chỉ đơn thuần suy nghĩ cho an toàn của , muốn tự mình đưa về tới nhà mới yên tâm. Về căn bản, trong kế hoạch của có kế sách tiến dần từng bước thế này ( đúng hơn là tới bây giờ vẫn chưa nghĩ đến bước này), sao có thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử như thế chứ?
Nhưng mà như vậy, ý kiến của xem ra cũng tồi:
- Cám ơn em nhắc nhở tôi. Lát nữa chở em về đến nhà xong, nhất định phải lén lên nhà em xem chút mới được .
- Được, chỉ cần có bản lĩnh này cứ việc !
Bởi vì chỗ ở của có hệ thống xác nhận thân phận nghiêm ngặt, nên Cố Tuyết Thần hề lo lắng. Nhiều lắm là cho ta biết ở khu nào thôi. Còn về phần cái cổng ra vào kia hoạt động thế nào, tạm thời vẫn chưa phải lúc cho ta biết.
Cố gia đại tiểu thư trước giờ luôn cẩn thận, lại bởi vì tự tin quá mức mà nhất thời sơ sẩy, phạm phải sai lầm làm cho hối hận thôi!
Xe nhanh chóng dọc theo con đường về phía tây, chưa đến 20 phút đường xe đến, chỗ dành cho những người giàu có ở Thành phố D – khu biệt thự Lăng An. Cố Tuyết Thần ở đường Đông Tuyền, là nơi bình thường nhất trong khu này. chưa thuộc đường ở đây, căn bản biết nơi này còn điều đặc biệt nữa là chỉ có đường vào chứ có đường ra.
thể , tâm tư của kia rất đa đoan. giống như những tiểu thư con nhà giàu khác thích ở những căn biệt thự xa hoa nhiều người biết đến, mà chỉ thân mình ở tại cư xá sâu bên trong khu biệt thự. Vì sao ư? Chỉ vì nơi đó yên tĩnh.
Hệ thống bảo an của cư xá này được làm rất đặc biệt. Bất kể là vào từ cửa chính hay xe vào tầng hầm đều phải thông qua việc xác nhận dấu vân tay nghiêm ngặt thanh chắn phòng hộ mới kéo lên.
Ở nơi này, cần quá lo lắng về vấn đề an ninh. Nhìn sơ qua toàn cảnh khu cư xá này lần, Dung Thành Kiêu lập tức quyết định địa điểm định cư ở thành phố D của là nơi này!
Khỏi phải . Riêng việc bước vào tầng trệt cũng phải xác định dấu vân tay thêm lần nữa. Cứ như vậy, liền khiến cho Dung Thành Kiêu từ bỏ ý định cố gắng lén lút theo đuôi .
Bước xuống xe, đứng dưới tầng trệt có bảng tên là “Hải Đường uyển”, Cố gia đại tiểu thư tâm tình vô cùng tốt, nhướn mắt với giọng đầy khiêu khích:
- Ở cổng có 7 camera hoạt động 24/24, nhất định phải thông qua xác nhận dấu vân tay mới có thể vào. Sau khi vào còn có nhân viên bảo vệ theo sau. Bây giờ có thể yên tâm chưa?
Có thể đưa đến tận đây, về cơ bản mục đích của đạt được. Dung Thành Kiêu cũng định ‘theo đuổi’ quá gấp gáp:
- Khuya rồi, em lên nhà nghỉ ngơi sớm chút .
Nhìn thấy Dung Thành Kiêu lên xe chuẩn bị rời , tâm trạng Cố Tuyết Thần tốt hẳn lên, thậm chí còn nở nụ cười hiếm hoi với :
- Mai gặp lại.
Dường như Dung Thành Kiêu bị nụ cười sáng ngời của làm cho mê mẩn, hồi lâu cũng có phản ứng, mãi đến lúc kịp hoàn hồn còn thấy đứng ở chỗ đó nữa.
Aiz, nhìn ra bé kia cũng là hồ ly như . Có điều thời gian tu hành đủ, đạo hạnh còn kém chút.
Thôi kệ, muốn đùa giỡn với tâm tư của người khác đành miễn cưỡng giúp đỡ vậy.
Chiếc xe màu đen bóng có rèm che nhanh chóng mất hút trong bóng đêm. Cố Tuyết Thần đứng dưới “Hải Đường uyển” gần phút đồng hồ, sau đó xoay người, về phía “Thanh Phong các” đối diện. Hừ, gian xảo như vậy, làm sao bổn tiểu thư có thể tùy tiện cho biết nhà của mình được chứ!
Đêm thứ hai sau khi ‘kết hôn’, Cố Tuyết Thần lại lần nữa đơn mình vượt qua đêm dài.
Cũng tốt. quen với đơn độc, quen với căn phòng trống rỗng trong cái nhà rộng lớn thế này. có ai quấy rầy mới có thể dồn hết tâm sức của mình tập trung vào mấy bản hợp đồng lớn bị hoãn việc ký kết kia.
Sau khi ba nằm viện, giá cổ phiếu của Cố thị xuống 3 lần. Nếu như ký được bản hợp đồng này để xoay chuyển tình thế, giá cổ phiếu của Cố thị có khả năng tiếp tục giảm. Có thể thấy được áp lực vai chủ tịch hội đồng quản trị như nặng thế nào.
Tại buổi hôn lễ hôm đó, Tống Dịch Minh bị vứt bỏ. Điều này cũng có nghĩa là người duy nhất có thể ủy thác trọng trách từ nay biến thành người xa lạ. Bây giờ, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!
Ba ly cà phê đen thơm ngon chuẩn bị xong, có lẽ đêm nay lại là đêm ngủ của .
Cuộc sống như thế này tập mãi cũng thành thói quen. Thói quen sau đó cũng dần dần tê liệt. Cuối cùng chỉ có thể chấp nhận thực.
Tại sao lại là con lớn của nhà họ Cố, là người thừa kế thứ nhất của công ty Cố thị? Sinh ra với thân phận như thế này, mọi thứ đều được định sẵn. Đây chính là số mệnh của .
Cà phê đen rất đắng nhưng lại giúp tinh thần tỉnh táo hơn. thích vị đắng này, nhưng thể dùng nó. Nhắm mắt lại, ực hơi hết nửa ly, ít nhất nó cũng có thể giúp xem xong các chi tiết trong phần thứ nhất của hợp đồng.
...
Chết tiệt, ai lại gọi điện thoại gây rối vào giờ này vậy chứ?! biết nguyên tắc của là sau 0 giờ tiếp bất cứ cuộc gọi nào ngoại trừ cuộc gọi từ bệnh viện sao?
Nhạc chuông điện thoại di động cứ vang vang làm người ta cảm thấy phiền phức. Theo tính cách của Cố Tuyết Thần phải trực tiếp tắt máy mới đúng. Nhưng hiểu sao sau khi nhìn cái tên ra màn hình, ngón tay của lại nghe lời chạm vào phím màu xanh, bắt điện thoại!
- qua 0 giờ, sao em còn chưa ngủ? – Người ở đầu dây bên kia cố gắng ép giọng của mình đến mức thấp nhất, nhưng vẫn để lộ vài phần tức giận.
- Vừa mới ngủ bị đánh thức. Tôi còn chưa hỏi tội , lại còn biết xấu hổ nổi giận chất vấn tôi ư?! – Mặc dù là qua điện thoại, nhưng khi những lời ‘ đúng ’ này Cố Tuyết Thần vẫn có chút chột dạ.
Dung Thành Kiêu nghe thấy giọng vì chột dạ nổi giận:
- Bị tôi đánh thức sao? Được, em dám gọi thoại video với tôi ? Nếu như em thay đồ ngủ lên giường rồi muốn tôi làm gì cũng được. Còn nếu như bây giờ em vẫn còn ngồi trước máy tính ngoan ngoãn ngủ ngay lập tức cho tôi!
Cố Tuyết Thần là điển hình của dạng người ăn mềm ăn cứng, ngang ngược với chỉ vô dụng mà thôi:
- Này! tưởng mình là ai vậy hả? Tại sao tôi phải nghe lời ngoan ngoãn ngủ chứ?!
Đây là đạo lý gì vậy. phải chỉ nợ tiền ta thôi ư?! Sao thậm chí cả giấc ngủ của ta cũng muốn quản vậy?!