1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

May mắn gặp lại khi chưa gả - Thị Kim (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      May mắn gặp lại khi chưa gả
      [​IMG]
      Tác giả: Thị Kim


      Nguồn: http://91baby.mama.cn

      Thể loại : Cổ Đại

      Editor: Quýt đường

      Văn án 1:
      loại chủ nợ, ngươi mượn tiền của , cần ngươi trả tiền, chẳng phải ngươi còn cái khác để trả sao, mà còn phải trả cả vốn lẫn lãi kìa!

      Bởi vì nàng mượn “ba lượng bạc”, nên bị "ức hiếp", thủ đoạn của quả "làm người ta tức lộn ruột”.

      Văn án 2:
      Ba lượng bạc dẫn đến "Mầm tai họa", làm đảo loạn nhân duyên của ba người

      Thái tử tranh giành rất nhã nhặn, ám sát rất thong dong, quyến rũ rất nhàng, giao dịch rất đau lòng

      Tuy rằng quen biết nhau quá muộn, hiểu nhau quá trễ, nhưng may mắn là gặp nhau lúc chưa gả.

      Lúc mới gặp gỡ, nàng còn chưa cập kê, kiểng chân nhưng vẫn chưa tới vai , điều ngờ là nàng còn vậy mà hứa hôn rồi, song cũng bị từ hôn.

      Sớm chiều ở chung, nàng duyên dáng kiều như nụ hoa chớm nở, chẳng qua, từ khi nào mối tình đầu trong lòng nàng lại là nam tử khác?

      Mặc dù tình cảm bị tổn thương, nàng vẫn hồn nhiên phát ra tình của dành cho nàng, thậm chí thần biết quỷ lại đính hôn với nhau. Lúc này đây, quyết định buông tay nữa.

      Thân là Thương Lan Vương sao? muốn phá vỡ quy củ mấy trăm năm nay, cưới nữ tử bình dân. Thân là Đại sư huynh thế nào? thèm nghe theo cái môn quy vô lý đó, cái gì mà đồng môn thể lấy nhau, thề nhất định cưới tiểu sư muội của .

      Mặc dù trải qua gian khổ, nhưng may mắn là nàng vẫn chưa gả , cho dù chân trời góc biển, ta cũng theo nàng.

      Nội dung nhãn hiệu: cường thủ hào đoạt.

      Nhân vật chính: Ti Điềm, vai phụ: Thương Vũ, Bùi Vân Khoáng, Thiệu Bồi, Tạ Thông, Lâm Tây Yến, Tô Phiên, Mông Lý Hải Đường.

      p/s: ôi up lại 1 hồi mới phát là quên tiết tử, mình bổ sung o đây luôn nha

      Tiết tử
      thầy tướng số vừa nhìn thấy cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, lập tức kích động nhào tới.

      "Ai nha, dung mạo của tiểu công tử như rồng như phượng mà, tướng mạo bất phàm. Lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời mới nhìn thấy cậu bé có khí chất tôn quý như thế, tiểu công tử, cho ta xin ngày sinh tháng đẻ của cậu ?"

      Tiểu nam hài trắng ngần nhìn thầy tướng số cái, sau đó quay đầu lại gọi người mẹ.

      nữ tử tuổi còn trẻ đứng sau lưng cậu bé, mỉm cười dịu dàng.

      Dáng người nàng tha thướt, mi mày như vẽ, thướt tha đứng dưới ánh nắng xuân tươi đẹp, giống đóa hoa sen chớm nở sau cơn mưa rào

      Đột nhiên nàng thu lại nụ cười, miệng hùm gan sứa đối đáp với thầy tướng số kia: "Trở về với chủ nhân nhà ngươi, đây là con của ta, đừng có hao tâm tổn trí suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ngày sinh của thằng bé." xong, liền kéo đứa bé bỏ .

      đoá hoa sen yểu điệu bỗng chốc hóa thành loại ớt chỉ thiên cay chết người, vụn ớt văng lên gương mặt thầy tướng số.

      "Ti Điềm, mình nàng làm thế nào sinh ra được nhi tử, ta rất muốn biết."

      Nàng thường ngày vốn rất bình tĩnh, nhưng hôm nay bàn tay nắm tiểu hài tử bỗng nhiên run lên.

      rốt cuộc vẫn tìm tới đây.


      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 14/5/16
      rabbitphan, langthangkt, levuong32 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 1:

      Cảnh xuân tháng ba đẹp như tranh vẽ, vào ngày đẹp trời ở dưới chân núi Lan Chu là hình ảnh phiến dây leo hoa tử vi vịn vào chiếc giá đỡ, cảnh đẹp này làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

      Thế nhưng, trong cảnh xuân hoà thuận vui vẻ ấy, Ti Điềm lại cảm thấy dường như có dòng khí lạnh len lỏi vào lòng bàn chân nàng.

      Đứng trêndốc núi Lan Chu hiểm trở, dõi mắt trông về phía xa, từng dãy núi non trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn quanh ngọn núi giống như khoác vai tấm áo tơ lụa bay lên bầu trời. Thềm đá trước mắt cao vun vút, giống như dãy cầu thang vươn thẳng tới trời cao, khí thế mạnh mẽ như muốn xuyên qua màn mây xanh. Thang đá biết có bao nhiêu bậc, cho dù chưa có trèo lên những bậc thang ấy, chỉ đứng nhìn từ xa thôi nhưng cũng làm cho người ta thấy sợ hãi. Lên đến bậc đá cuối cùng, từ trong mây mù mờ ảo, mới mơ hồ thấy được tấm cửa đá đỉnh núi.

      Nàng ngửa đầu hít sâu hơi, cố gắng nâng bước chân lên.

      Ở những bậc thang cuối cùng, nàng phải dùng cả tay lẫn chân, ruột gan như muốn đứt ra từng khúc, đầu óc choáng váng. Bò lên đến bậc thang cuối cùng, cả người nàng như bị bại liệt, trước mắt là những ngôi sao màu vàng khẽ động, nàng nằm rạp mặt đất thở dốc hồi mới ngẩng đầu lên.

      Ánh sáng xinh đẹp xuyên qua đỉnh núi đầy mây mù, bởi vì dựa vào dãy núi, cánh cửa được khắc ba chữ to "Thất Thế Môn" càng làm nổi bật lên hùng vĩ của núi non nơi đây, lực đạo khắc kiểu chữ thảo này mạnh mẽ như xuyên thấu trời xanh.

      Nghỉ ngơi lát, cảm thấy hơi thở ổn định lại nàng mới sửa sang lại quần áo đứng lên. cơn gió lướt qua mặt nàng, thổi lên ống tay áo nàng tựa như chim bay vỗ cánh, đứng trong gió rỉa lông.

      Cánh cửa được bao bọc bởi tấm da thô, dày và đen xỉn, giống như màu sắt, nàng hơi chần chừ chút, nhưng vẫn nhàng bước vào bên trong.

      Bên trong cánh cửa, gió thổi mát cổ tay áo, khí trong lành, trong đình viện rộng lớn là mấy cây tùng bách và bồ đề cao to. Cành lá sum xuê, màu xanh đậm như muốn nhuộm màu y phục. Gió núi làm vang lên từng tiếng thông reo, làm cho tâm hồn trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Ngày thường bôn ba vất vả, cả người nàng chỉ có mệt mỏi cùng lo lắng, nàng rất lâu có bình yên thư thái như bây giờ,gió mát tẩy sạch lớp bụi đường.

      Nếu như phải trong đình viện có người giọng chuyện, nàng có thể hiểu lầm đây là cái động dành cho người tu tiên.

      Trong đình viện phía bên phải gốc bồ đề là người ngồi ghế dựa bằng trúc hạ lệnh cho cấp dưới. thiếu niên mười tám mười chín tuổi, khí khái hào hùng, tuấn lãng như mây, như ánh mặt trời biển, gác chân nửa nằm nửa ngồi, có vẻ là người bướng bỉnh, chịu gò bó.

      Vây quanh là mấy thiếu nữ trẻ tuổi, cảnh xuân oanh oanh yến yến, tựa như nhánh hồng hạnh đầu cành khao khát tình .

      "Đại ca, huynh châm chước cho chúng muội nha! chúng muội vất vả lắm rồi mà."

      "Đúng vậy đó, đại ca tốt nhất mà."

      dường như nghe thấy những thanh dịu dàng bên cạnh, mí mắt cũng thèm nhấc lên, chỉ lười biếng vuốt ve thanh chủy thủ sắc bén trong tay. Lưỡi dao chủy thủ mỏng như cánh ve, thỉnh thoảng phát ra tia sáng, lóe lên khuôn mặt tuấn mỹ của .

      Đột nhiên, chân mày nhăn lại, cười cười với người thiếu nữ trong đó, sau đó kề sát vào bên tai nàng câu gì, người thiếu nữ kia sau khi nghe xong sắc mặt đỏ bừng, liền đứng dậy rời .

      Ba thiếu nữ còn lại giống như chim bay bị kinh sợ, "Phịch" tiếng, toàn bộ tản ra!

      cầm chủy thủ đắc ý mím môi cười cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời trong xanh sáng tỏ.

      lại gì đó? Nàng ta sửng sốt nhìn , vừa hiếu kỳ vừa khâm phục, ràng chỉ là cười cười , vậy mà làm cho quân địch tro tàn thành mây khói*.

      làn gió thơm thổi qua bên người, bốn thiếu nữ sắc mặt ửng đỏ, vội vàng rời .

      Trong đình viện lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại có nàng. giương mắt đánh giá, nét mặt lười biếng, như để ý tới.

      Dám ngồi càn rỡ ở chỗ này, nhất định là nhân vật quan trọng của Thất Thế Môn. Nàng vội vàng mỉm cười với , khóe môi cử động cái mới phát vừa mệt vừa đói, cánh môi dường như bị hồ dán dính lại, vừa chát vừa khô.

      chớp chớp mày kiếm, nâng cái cằm lên hỏi: "Ngươi là ai?"

      Nàng vội vàng thi lễ: "Ta là Ti Điềm, muốn tới đây bái sư, nghe Thất Thế Môn muốn nhận đệ tử."

      híp mắt lại, tuỳ tiện quan sát nàng hai cái, hỏi: "Có biết lý thuyết y học cơ bản ?"

      Nàng vội vàng gật đầu, ra trong lòngthấp thỏm yên, biết "cơ bản" này là cơ bản đến trình độ nào mới có thể chấp nhận được. ra nàng cũng nhận biết được ít dược liệu đơn giản, đại khái chỉ biết chút ít dược tính mà thôi, sao nàng lại can đảm như vậy chứ.

      "A" rồi tiếng, : " Hình như ngươi được khỏe mạnh cho lắm, môn chủ , người nào đường đến cái thềm đá này mà nghỉ ngơi mới có thể vào gặp người. Nhưng ta thấy ngươi nằm rạp mặt đất thở hổn hển hơn nửa ngày mới bò đến nha."

      xong, thèm đếm xỉa tới nàng, mà cầm thanh chủy thủ ngồi gọt móng tay.

      "Nằm sấp", "Thở gấp", "Bò" ba chữ này làm cho nàng kìm lòng được mà nghĩ đến chú chó trắng trắng tròn tròn trước đây của nhà mình. Nàng có chút ngượng ngùng, nghĩ tới khi nàng nhếch nhác ở bên ngoài cánh cửa bị nhìn thấy. Thế nhưng lúc này đây nàng có chút sức lực nào để ngượng ngùng hay xấu hổ, nàng cố hết sức : "Ta nghỉ ngơi lát là bởi vì buổi sáng ta chưa ăn cơm. Thân thể ta rất khoẻ mạnh, xin đại ca cho ta cơ hội." xong, nàng đứng thẳng lưng lên.

      nhướng mắt lên liếc nhìn thân thể nhắn của nàng, khinh thường rủ mắt xuống tiếp tục gọt móng tay.Vòng eo nàng như cành liễu mỏng manh, ràng có sức thuyết phục cho cái từ "khoẻ mạnh" kia chút nào, còn cách rất xa so với tiêu chuẩn bình thường.

      Thanh chủy thủ trong tay khắc bức họa “Sao Bắc Đẩu”*, bảy ngôi sao trong bức họa này sử dụng đá quý cùng ngọc bích viền quanh, còn mỗi ngôi sao được làm từ khối mỹ ngọc thượng hạng Dương Chi. cần đến thanh chủy thủ này có phải được chế tạo từ thép Huyền Thiết hay ? Chỉ cần dựa vào bảy ngôi sao kia có giá trị liên thành.

      * Sao Bắc Đẩu : tên đầy đủ là Bắc Đẩu thất tinh. là mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.

      Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc vì vậy số nước gọi nó là sao Bắc Đẩu.

      giơ tay lên, đón lấy ánh nắng rồi nhìn chút, dường như rất hài lòng

      Ánh mặt trời xuyên qua giữa ngón tay , ngón tay của thon dài cứng cáp, nàng nhìn vào lòng bàn tay, chỉ có các đốt ngón tay ngón trỏ mới thấy được vết chai ràng, so với vùng da thịt mịn màng chung quanh quả tương phản lớn.

      thuận tay cắm chủy thủ vào trong ủng da, híp mắt, để ý hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      Nàng ngập ngừng chút, : "Mười sáu."

      "Mười sáu? Quá lớn."

      Nàng vội vàng sửa lại: " ra là mười lăm, vẫn chưa tới sinh nhật mười sáu tuổi."

      Thiết Ngưu ca ca, hàng xóm sát vách nhà nàng học nghề ở cửa hàng thợ rèn, ai muốn nhận đồ đệ tuổi cả, bởi vì có sức lực, cho nên cố ý láo thêm tuổi, ai ngờ lợn lành chữa thành lợn què, người ta lại chê lớn tuổi.

      nhíu nhíu mày, : "Mười lăm cũng lớn quá."

      Nàng vội vàng sửa lại: " Mười lăm tháng chạp mới tới sinh nhật ta, ra ta hơn mười bốn tuổi rồi." xong, nàng bắt đầu bối rối, nếu lại chê nàng lớn, chẳng lẽ muốn nàng mình mới mười ba tuổi? Nhưng nàng mười bốn tuổi ba tháng rồi, làm sao mở miệng mười ba tuổi được chứ.

      Mới có nghĩ như vậy thôi mà mặt nàng đỏ lên rồi.

      Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào nàng, quát lớn: "Suy cho cùng cũng hơn mười tuổi?" vốn khí khái hào hùng bức người, lại quát lớn tiếng như vậy, càng thêm thô bạo hung ác, giống như con báo săn bỗng nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ.

      Nàng rụt rụt thân thể, sợ hãi nhìn , giọng : "Mười, mười bốn."

      hừ tiếng: "Mười bốn, quá ."

      Nàng ủy khuất nhìn , biết rốt cuộc muốn bao nhiêu, mười lăm mươi sáu quá lớn, mười bốn lại quá . Hóa ra là cố tình làm khó dễ nàng sao? Nàng thấp giọng năn nỉ: "Đại ca xin thương xót, cho ta gặp môn chủ nha."

      lắc đầu: "Ta là đệ tử của Thất Thế Môn, chỗ ta ngươi còn chưa qua được, còn muốn gặp môn chủ sao? Môn chủ chính là để cho ta ở chỗ này quan sát các ngươi lên núi, những người nghỉ ngơi khi leo bậc thang đều được chấp nhận."

      là đệ tử Thất Thế Môn? Nàng vội vàng khẩn cầu: "Sư huynh, huynh có thể xem như nhìn thấy ."

      đứng lên, chắp tay tới, lúc bước vạt áo khẽ đung đưa, trầm ổn tiêu sái. bộ trường sam thêu lên áng mây xanh, lúc này đây trông rất hiền lành lương thiện. Thế nhưng trong mắt lại mang theo kiêu ngạo, làm cho người ta cảm thấy khó có thể gần gũi.

      đứng ở trước mặt nàng, ôm cánh tay nhìn nàng, vóc dáng nàng nhắn xinh xắn, miễn cưỡng đến đầu vai , cho nên ánh mắt của có chút hứng thú nhìn từ cao xuống.

      Nàng thấp thỏm chờ đợi lòng nhân từ của , châm chước,châm chước.

      đột nhiên mím môi cười cười: "Ngươi hôn ta cái, ta coi như nhìn thấy, dẫn ngươi gặp môn chủ."

      Cái gì? Nàng hoảng sợ nhìn ! khuôn mặt nàng đỏ bừng, tim đập như sấm. Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, lại có thể đưa ra cầu phi lễ như vậy!

      lại hề thoái chí, dường như cầu này là đạo lý hiển nhiên, hợp tình hợp lý. Trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ bỡn cợt cùng trêu chọc, mặt còn làm ra vẻ mình mới là người bị ủy khuất!

      Thân hình cao lớn, đứng ở trước mặt nàng, nàng vốn là ngửa đầu lên nhìn , giờ phút này lại cúi đầu thấp xuống, thấp đến thể lại thấp hơn, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.

      hề cảm thấy bất ngờ trước phản ứng của nàng, tự nhiên mất hết hứng thú, miễn cưỡng đuổi nàng : "Tiểu nha đầu, trở về ."

      Thấy quần áo màu xanh dưới mi mắt khẽ động, nàng vội ngẩng đầu : "Ta, ta bằng lòng." cầu của làm cho nàng hoàn toàn bất ngờ, ngượng ngùng, lúng túng. Thế nhưng, nàng thể đồng ý cầu của .

      Đuôi lông mày nhướng lên, bước chân ngừng lại. quay đầu lại, nhàng cười cười tựa như khiêu khích.

      Nàng tiến lên bước đứng trước mặt của . người có khí tức nam tử tươi mát như rượu Khải Phong Chi tỏa hương trong gió, mùi rượu như hòa vào toàn bộ bầu khí trước mặt nàng. Trong lòng nàng giống như có thanh Hoa Cổ vội vàng gõ nhịp trống*, tiếng trống dồn dập đến nỗi làm rối loạn hô hấp của nàng.

      *Hoa Cổ (điệu múa dân gian, nam nữ, người gõ thanh la, người gõ trống cùng múa)

      Ánh mắt của chứa bỡn cợt và khiêu khích, ràng đánh cuộc là nàng dám.

      Nàng nhón chân lên hôn cái. Đáng tiếc, quá cao, cho nên nàng hôn trúng ngay cái cổ của .

      Như vậy có được tính đây?

      Cùng lắm chỉ như chuồn chuồn lướt qua, nàng xấu hổ đến nỗi trước mắt tối sầm. Lần đầu tiên hôn người nam nhân, lại rơi tình trạng này. Được rồi, coi như là hôn chú chó trắng trắng tròn tròn ở nhà mình .

      giống như sợ nhột, bị môi nàng đụng cái, lập tức rụt cổ lại, lui về phía sau bước, sau đó dùng tay sờ lên cổ, : " theo ta."

      Nàng dám nhìn nét mặt của , cảm giác mặt mình nóng như bị thiêu cháy, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

      Nếu quả có thể vào Thất Thế Môn, vị sư huynh này, là rất, rất khó ở chung.

      · Nguyên văn là “đàm tiếu gian tường lỗ hôi phi yên diệt” - Một đoạn trong bài thơ Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha.


      Niệm nô kiều (Xích Bích hoài cổ )

      Đại Giang đông khứ ,
      Lãng đào tận 、
      Thiên cổ phong lưu nhân vật .
      Cố lũy tây biên ,
      Nhân đạo thị 、
      Tam Quốc Chu Lang Xích Bích .
      Loạn thạch băng vân ,
      Kinh đào phách ngạn ,
      Quyển khởi thiên đôi tuyết .
      Giang san như họa ,
      Nhất thời đa thiểu hào kiệt .

      Dao tưởng Công Cẩn đương niên ,
      Tiểu Kiều sơ giá liễu ,
      Hùng tư phát .
      Vũ phiến luân cân ,
      Đàm tiếu gian 、
      Cường lỗ khôi phi yên diệt .
      Cố quốc thần du ,
      Đa tình ứng tiếu ngã ,
      Tảo sanh hoa phát .
      Nhân sinh như mộng ,
      Nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt .

      Tô Thức

      Dịch thơ :

      Niệm nô kiều ( Nhớ Xích Bích xưa )

      Sông dài băng chảy về đông
      Sóng trào cuốn hết hùng xưa nay
      Mờ mờ lũy cũ phía tây
      Tam phân Xích Bích hùng tài Chu Lang
      Sụt mây đá loạn ngổn ngang
      Ba đào cuồng nộ tràn lan vỡ bờ
      Ngàn ngàn cột tuyết lặng lờ
      Bức tranh sông núi như thơ rạng ngời
      Bao nhiêu hào kiệt thời
      Tài xưa Công Cẩn tuyệt vời biết bao
      Tiểu Kiều mới cưới hôm nào
      hùng tư cách ra vào ung dung
      Quạt là khăn lụa thong dong
      Phá tan giặc mạnh đương trong cười
      Giặc kia khói diệt tro bay
      sông nước cũ hồn ai trở về
      Đa tình cười lão mải mê
      Tóc đà sớm bạc về đâu thân già
      Đời người như giấc mộng qua
      Sông trăng chén rượu gọi là quý nhau.


      Last edited by a moderator: 6/4/16
      Pe Mick, Hale205, xukem8 others thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      vất vả cho nàng quá, fai3 up lại từ đầu r

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      2 chủ nợ

      theo ra phía sau đình viện, qua tầng tầng lớp lớp sân , rồi qua loạt cánh cửa, càng sâu vào bên trong càng tĩnh mịch. Chỉ có tiếng chim hót cùng tiếng thông reo điểm xuyết cho bầu trời mênh mông trống trải này.

      Bước vào cánh cổng lớn màu đỏ thẫm, đình viện phía sau bức tường phù điêu (tường xây làm bình phong ở cổng) trang nhã, gọn gàng sạch . Phía đông trồng khóm trúc trúc cao vút, bên dưới khóm trúc là mấy bụi cỏ bồng (Cỏ bồng. Mùa thu chết khô, gió thổi bay tung gọi là phi bồng) xinh xắn đón xuân, màu xanh biếc gầy yếu kiên cường làm tôn lên màu vàng nhạt mềm mại đáng , tao nhã lịch , thanh tú đẹp đẽ nên lời.

      cánh cửa đại sảnh treo tấm hoành phi màu đen mạ vàng, đó viết hai chữ hành thư* "Tu lư". ngừng bước chân trước gian phòng phía đông, : "Vào , môn chủ ở bên trong."

      * Hành thư ( kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo)

      Ti Điềm "Vâng" tiếng, đồng thời trấn an lại tinh thần bất an của mình chút, mới nhàng vào.

      Gian phòng rất lớn, trang hoàng theo phong cách cổ xưa, dường như có thể nghe thấy được mùi vị năm tháng đọng lại nơi đây. Mỗi món đồ vật đều đẹp đẽ quý giá, nếu như phải nàng từng sống trong cảnh giàu sang, e rằng nàng hoàn toàn thể nhìn ra sang trọng cùng xa hoa nơi đây, bên trong có thể là bất hiển sơn bất lộ thủy (* đụng ta biết hàng). Phía bên phải là tường sách gọn gàng sạch .Trong phòng, sách vở cùng mực đen nhàn nhạt ngân nga, chỉ có gió núi hòa cùng mùi vị của lá trúc xanh lại nhàng khoan khoái đến thế, thư thái, bình yên nên lời.

      Phía trước tấm bình phong tinh xảo được làm từ tám phiến thủy tinh là chiếc ghế gỗ tử đàn, vị nam nhân khoảng ba mươi tuổi cầm quyển sách, dường như biết nàng vào, ánh mắt căn bản hề rời khỏi quyển sách để nhìn nàng cái.

      mi dài môi mỏng, nghiêm trang đoan chính. Cả người mặc quần áo màu đen, đầu cài cây trâm bằng gỗ, trang phục cực kỳ đơn giản nhưng lại toát lên uy nghiêm lẫm liệt, tịch mịch trầm tĩnh giống như cây tùng cây bách sừng sững cao lớn.

      chính là môn chủ Thiệu Bồi của Thất Thế Môn? Nàng cho rằng vị lão giả, nghĩ tới trẻ tuổi như vậy.

      Nàng dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy, im lặng đứng ở trước cửa cách ba thước, thấp thỏm chờ đặt câu hỏi.

      Chiếc đồng hồ cát ở góc phòng cho thấy thời gian vô thanh vô tức trôi qua, chân của nàng bắt đầu nhũn ra, ánh nắng lờ mờ xuyên qua cửa sổ , từng bước, từng bước xuyên qua, từ phiến thủy tinh đầu tiên chậm rãi di chuyển đến phiến thủy tinh thứ ba của bình phong, vẫn đọc sách như cũ, giống như biết đến tồn tại của nàng.

      Đột nhiên, bụng của nàng lỗ tiếng! Mặt của nàng bắt đầu nóng lên, xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.

      Rốt cuộc cũng để sách xuống, ngẩng đầu lên.

      " Vì sao ngươi muốn gia nhập vào Thất Thế Môn?" Thanh của giống như từ trong sơn cốc truyền đến, giấu thanh gào thét vang vọng, lại có khả năng thu hút lòng người, làm cho người ta kìm lòng đậu mà hoảng sợ.

      Nàng vội : "Ta, ta nghe đệ tử Thất Thế Môn mỗi tháng được nhận mười lượng bạc."

      dường như có chút vui, chau mày lại hừ tiếng.

      Nàng có chút xấu hổ, lý do mình đến Thất Thế Môn quả thực là thể ra mà. Thế nhưng đây là suy nghĩ chân của nàng. Trước đây, lượng bạc chỉ đủ cho nàng ăn bữa cơm, thế nhưng bây giờ, nàng gần như có thể ăn trong hai ba tháng. Mười lượng bạc là số tiền lớn đối với nàng.

      Nàng cúi đầu, mặt bắt đầu đỏ lên. Nàng như vậy, nhất định cho rằng nàng là người tham tiền.

      "Ngươi tên là gì?"

      "Ti Điềm."

      nhìn nàng, : "Gia nhập vào Thất Thế Môn, sau khi học thành tài cầu phải làm việc cho Thất Thế Môn ba năm. Ngày ngươi học thành tài, ta mua ngươi ba năm thời gian với giá ngàn lượng bạc trắng. Trong ba năm này, ngươi phải làm theo mệnh lệnh của Thất Thế Môn. Nhưng mà ngươi yên tâm, Thất Thế Môn phải là bàng môn tà đạo hay tà phái Ma giáo, ngươi phải giết người phóng hỏa. Ba năm sau, hay ở là do ngươi quyết định, ngươi có đồng ý ?" Vẻ mặt của hờ hững,lúc chuyện ánh mắt khôngmột chút dao động, giống như là đến chuyện ăn uống ngủ nghỉ.


      Làm theo mệnh lệnh? Trong thời gian ba năm? Ngàn lượng bạc trắng? Trong đầu nàng ngừng suy nghĩ về mấy từ này, nàng phải là đại tiểu thư, có nghề nghiệp, có chỗ ở, có người để dựa vào, nàng có con đường nào để chọn hết. Cho nên, nàng chút do dự lập tức trả lời: "Ta đồng ý." ra có lựa chọn, có đường lui cũng là chuyện tốt, làm cho người ta dứt khoát, gọn gàng, linh hoạt, dũng cảm tiến lên phía trước.

      mím môi nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén như đao, dường như tất cả bí mật đều thể nào che giấu dưới ánh mắt của .

      Nàng cúi đầu lo lắng yên, dám nhìn , trong lòng tràn đầy lo lắng cùng lo nghĩ, rốt cuộc có đồng ý giữ nàng lại hay ?


      im lặng làm cho nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột, bất an đến nỗi tiếng hít thở cũng giống như tiếng gió rì rào.

      Cho đến khi tiếng chuông gió Thất Bảo treo tấm bình phong nhàng vang lên hai tiếng. mới mở miệng : "Ngươi ở lại ."

      Nàng thở phào nhõm, tự nhiên cảm thấy rất vui mừng.

      gọi người ngoài cửa: "Thương Vũ!"

      Thiếu niên đứng ngoài cửa vào, cúi đầu ôm quyền : "Sư phụ!"

      ra gọi là Thương Vũ.

      "Dẫn nàng tới viện Chu Tước, ở cùng với Lâm Tây Yến."

      "Vâng."

      Nàng vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, : "Đa tạ sư phụ thu nhận."

      Thiệu Bồi lạnh lùng : "Thất Thế Môn cùng môn phái khác khác nhau, mặc dù ngươi gọi ta tiếng sư phụ, kỳ thực ngươi và ta chỉ là quan hệ khách hàng. Ta trả tiền cho ngươi. Ngươi làm việc cho ta. Hy vọng lần giao dịch này, ta và ngươi đều hài lòng."

      Vâng, sư phụ." Ngàn lượng bạc trắng, đối với nàng mà , vậy là đủ rồi.

      Thiệu Bồi nhìn Thương Vũ, khẽ vuốt cằm: "Ngươi dẫn nàng xuống dưới thu xếp chút."

      Thương Vũ nhìn nàng cái, Ti Điềm theo , chẳng qua là thận trọng và căng thẳng nhìn Thiệu Bồi.

      Thiệu Bồi nhíu nhíu mi, giống như có điều thắc mắc.

      Nàng dè dặt : "Sư phụ, con có thể ứng trước bạc tháng này ? Con muốn ứng ba lượng." đến đây nàng xấu hổ đến nỗi ngón tay cũng đỏ lên. Thế nhưng nàng có biện pháp mà.

      Thiệu Bồi quan sát sắc mặt của nàng, với Thương Vũ: "Ngươi cho nàng mượn ba lượng bạc trước ."

      Trong lòng nàng buông lỏng, vội : "Cảm ơn sư phụ."

      Thiệu Bồi nhìn theo bóng lưng nhắn yểu điệu của nàng, xoay người lại.

      người trẻ tuổi, thanh tú, cao gầy, phong tháihoà nhã từ phía sau bình phong ra. Cẩm bào màu tím thêu con Giao Long vờn mây. phất vạt áo ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, thanh nhã như vẽ, khí định thần nhàn.

      Thiệu Bồi cau mày: "Ngươi thích nàng?"

      Người trẻ tuổi cười nhạt tiếng: "Nàng rất thích hợp."

      Thiệu Bồi trầm ngâm lát, : "Nha đầu kia rất thành . Thế nhưng, tiền có chủ sở hữu."

      "Đúng vậy, tiền vô chủ, đổi chủ giống như dòng nước chảy, hôm nay Hà Đông, ngày mai Hà Tây. Nhưng mà nàng như vậy, cho thấy nàng rất thành . Vả lại khi nàng bước vào đây, từng đánh giá trang trí trong phòng, trong mắt để lộ ra kinh ngạc tán thưởng, nhưng có nhìn vật gì lâu. Lúc ngươi xem sách, nàng vẫn luôn rủ mắt xuống, cũng có nhìn bất cứ vật gì trong phòng, càng lộ ra vẻ thèm thuồng, có thể thấy được nàng gặp qua người phú quý, nếu ta đoán sai, nàng có lẽ gặp khó khăn, thiếu tiền chi tiêu, chưa chắc là người tham lam."

      Thiệu Bồi : "Nếu bàn về động cơ, cừu hận so với tiền tài động lực lớn hơn, cho nên ta xem trọng Lâm Tây Yến hơn."

      "Lâm Tây Yến quả thực là nhân tài có thể bồi dưỡng, đáng tiếc dung mạo bình thường, sau này theo bên cạnh ta, ngược lại dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ, suy đoán lai lịch của nàng. Còn nàng sao, xinh đẹp thanh tú, dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là thị thiếp của ta, dễ dàng cho việc che dấu tai mắt người khác."

      Thiệu Bồi gật đầu: "Đúng vậy, với thân phận của ngươi, có mỹ nhân bên cạnh mới hợp tình hợp lý."

      Thương Vũ dẫn nàng đến đình viện ở phía Tây Tu Lư, qua cửa nguyệt lượng (cửa có hình ánh trăng), lại qua bức tường phù điêu, bức tường là bảy con Phi Long ngũ sắc vờn mây, miệng ngậm ngọc Lưu Ly, giương nanh múa vuốt, trông rất sống động.

      qua khỏi bức tường phù điêu là đình viện rộng rãi. Trong sân vườn, có tất cả bốn cái sân độc lập. mỗi cánh cửa treo tấm biển được viết theo thứ tự "Thanh Long", "Bạch Hổ", "Huyền Vũ", "Chu Tước" .

      đứng ở trước cửa sân Chu Tước gõ vài tiếng.


      nữ hài tử mở cửa ra, dung mạo đoan trang, tuổi tác xấp xỉ Ti Điềm, nhưng ngây ngô và linh hoạt của thiếu nữ, vẻ mặt như ông cụ non, nghiêm túc lạnh lùng.

      chỉ chỉ sau lưng nàng, : "Lâm Tây Yến, đây là Ti Điềm. Sư phụ bảo các ngươi ở chung với nhau."

      Nữ hài tử kia dường như sửng sốt chút, hai đầu lông mày chợt lóe lên chút vui, nếu như là trước đây, Ti Điềm nhất định nhìn ra chút vui đó, thế nhưng trải qua thói đời nóng lạnh, nàng thuộc nằm lòng phần tâm tư này. Nhìn mặt mà chuyện, chỉ có ở người vô ưu vô lo mới có thể nước chảy thành sông.

      dẫn nàng vào sân . Trong tiểu viện gọn gàng ngăn nắp, hành lang gấp khúc trồng toàn là hoa cỏ. Mùa xuân ở núi mới bắt đầu đơm nụ, mơ hồ có thể ngửi được hương thơm trong những ngày sắp tới.

      Ở giữa viện có gốc bồ đề lớn, giống như cái ô khổng lồ che phủ đình viện. Ánh mặt trời loang lổ, từ cành lá thưa thớt chiếu xuống, giống những mảnh lá vàng . Nghĩ đến đây, nàng có chút xấu hổ, quả nhiên là nghèo đến điên rồi, ngay cả ánh mặt trời cũng có thể nhìn thành vàng lá.

      dẫn nàng vào gian phòng phía bên phải, chỉ vào phòng : "Nơi này chính là chỗ ở của ngươi, Lâm Tây Yến đến sớm hơn ngươi bảy ngày, ở kế bên cạnh, ngươi có cái gì hiểu hỏi nàng." dặn dò qua loa xong, xoay người rời .

      Nàng còn chưa kịp quan sát căn phòng, vội vàng gọi : "Đại sư huynh."

      quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt hình như có chút kiên nhẫn.

      "Cái kia, cái kia, bạc." Nàng cà lăm xong, xấu hổ thôi, nắm góc áo ước gì có thể đem góc áo tạo thành đồng tiền.

      Việc này nàng làm nhiều lần, nhưng mỗi lần, nàng đều thể tránh khỏi xấu hổ ngượng ngùng. Có số việc có thể thành thói quen, có số việc, cho dù có làm nhiều hơn nữa vĩnh viễn cũng cách nào thành thói quen, ví dụ như vay tiền.

      cau mày, : " theo ta." Chân dài bước bước, ra khỏi phòng.

      Nàng lúng túng theo phía sau , ra khỏi viện Chu Tước, trực tiếp vào viện Thanh Long, nàng cũng vào theo.

      Viện Thanh Long cùng viện Chu Tước có bố cục giống nhau. Điểm khác nhau duy nhất chính là ở giữa viện có gốc bồ đề, mà là ngọn núi giả. Hình dạng ngọn núi giả cũng giống như những nhà phú quý khác, mà là cao ngất quái dị, gạch đá lởm chởm. Nhưng trong ao nước quanh hòn non bộ, các chú cá bơi nhanh trong nước, thể trong tĩnh có động, trong ngốc nghếch có thông suốt.

      vào gian phòng, lát ra, cầm bạc trong tay, giống như hạt châu chuyển động trong lòng bàn tay.

      Quả nhiên là kẻ có bạc, thái độ đối xử với bạc quả thực là thèm để ý.

      thong dong tiêu sái tới, vai rộng lớn lưu lại ánh mặt trời, giống như quý công du xuân tử, lỗi lạc ( ai bó buộc được) bước chút để ý.

      Nàng liếc mắt nhìn bạc trong tay , xấu hổ đến mức cúi thấp đầu xuống.

      đứng trước mặt nàng, cũng có nóng vội đưa bạc cho nàng, ngược lại híp mắt nhìn nàng, cũng biết suy nghĩ gì, vẻ mặt chăm chú lại nghiêm túc.

      Dưới tình hình trầm mặc và bị nhìn chăm chú như thế này, nàng cảm giác mình bị ánh mắt của nung chảy ra, trong lòng dâng lên xấu hổ .

      Cuối cùng cũng mở miệng, cực kỳ thận trọng : "Ti Điềm, ngươi quá mập."

      Nàng sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sáng trong của . lớn như vậy, là người đầu tiên nàng béo. Làm sao đây? Nàng gầy đến mức khi ngủ cũng cảm thấy xương cốt tiếp xúc với ván giường rồi, còn nàng quá béo? Thế nhưng ánh mắt của nghiêm trang, giống là đùa.

      Nàng nghi ngờ nhìn , biết đột nhiên như vậy là có ý gì.

      đưa ba lượng bạc, cực kỳ nghiêm túc : "Ngươi lại gầy nữa rồi , có thể chui vào chính giữa đồng tiền rồi."

      Thanh của tràn đầy tiếc nuối, chân tình thân thiết. Còn thở dài yếu ớt, cường điệu bản thân lấy làm tiếc.




      Pe Mick, Hale205, Thiên Thanhh10 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      3 Hai chủ nợ


      Mặt Ti Điềm lập tức như được thoa lớp son mỏng.


      Vừa rồi đứng ở ngoài cửa thư phòng, nhất định là nghe được lý do mình đến Thất Thế Môn, hơn nữa mình còn vay tiền của , rất khó để người khác xem nàng như kẻ tham tiền. Nàng bực bội, phiền muộn, nhưng thể thừa nhận sai. Đúng vậy, tại tiền là quan trọng nhất đối với nàng. Nếu như làm ra chuyện như vậy lại có thể nào cho người nghĩ như vậy? Nghĩ tới đây, chút tức giận lập tức tan thành mây khói. Được rồi, hiểu lầm hiểu lầm. Nàng cũng phản bác, cúi đầu ngượng ngùng nhìn mũi chân.


      Đôi má nàng nhàng ửng hồng xinh đẹp, như ánh nến chiếu lên đoá phù dung mùa xuân ngủ say, rất hài lòng với thành quả của câu đầu tiên của mình, nắm tay của nàng cẩn thận đặt ba lượng bạc vào đó.


      Nàng gượng gạo nặn ra nụ cười: "Sư huynh, muội trả lại huynh." Thái độ vô cùng chân thành, ước gì có thể viết cái biên lai mượn đồ đặt trong lòng bàn tay , bày tỏ thành ý mình quyết tâm trả tiền.


      Thế nhưng chỉ "" tiếng, quay đầu liền vào phòng, giống như ba lượng bạc này có về.


      Nàng cong cong khóe miệng, quay người ra khỏi viện thanh long, ở cửa sân suýt nữa đụng trúng thiếu niên.


      tò mò nhìn nàng, đôi mắt trừng to phát sáng, mang theo kinh ngạc cùng kinh diễm.


      "Ngươi là ai? Mới tới hay sao?"


      Ti Điềm hoảng sợ, nhìn thẳng vào ánh mắt của , giọng bỗng nhiên tắc nghẹn. Ánh mắt của sao lại giống Tiểu Ngạn như vậy.


      "Ngươi biết chuyện?" Thiếu niên tinh nghịch vẫy vẫy tay, cười hì hì ở trước mặt nàng.


      Nàng cất giọng nghẹn ngào, mỉm cười : "Ta là Ti Điềm, hôm nay vừa tới đây."


      Thiếu niên cười cười ha ha: "Ta là Tề Dương. kỳ lạ, sư phụ phải tuyển người Chu Tước sao, tại sao lại tuyển nữa?"


      Ti Điềm muốn chuyện, sau lưng truyền đến thanh Thương Vũ: "Chuyện của Sư phụ ngươi có thể quan tâm sao, thất tinh phi vũ châm ngươi luyện tới đâu rồi?"


      Nàng vừa hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Thương Vũ ôm cánh tay lười biếng tựa cửa, híp mắt nhìn Tề Dương.


      Tề Dương le lưỡi: "Đại sư huynh, huynh vừa thấy đệ liền hỏi bài học, so với sư phụ còn hung dữ hơn."


      mặt lạnh lùng của Thương Vũ lập tức lên ý cười, vẫy với tay : "Tới đây."


      Tề Dương tới, lại quay đầu nhìn nàng cười cười.


      Trong tay nàng cầm ba lượng bạc, trong lòng gấp gáp thể chờ được nữa. Xoay người ra khỏi viện thanh long, lại quay trở lại thư phòng của Thiệu Bồi.


      Tốt quá, vẫn còn ở đây. Chẳng qua là hề đọc sách, mà chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, biết suy nghĩ gì.


      Trước cửa sổ có mấy lá trúc đung đưa, mấy nhánh trúc gầy cùng với lá nhô ra, phật đầu vai của , dáng người cao gầy, tao nhã như nhánh trúc kia.


      Có lẽ sớm nghe ra cước bộ của nàng, đợi nàng đến gần, cũng quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì?"


      Nàng vội vàng nhanh hơn mấy bước, giọng : "Sư phụ, con muốn xuống núi chuyến, lập tức trở lại."


      quay đầu lại, thanh lạnh nhạt đáp "được".


      Ti Điềm nghĩ tới lại có thể dễ chuyện như thế, ngay cả hỏi cũng hỏi liền lời đáp ứng, cũng làm cho nàng sững sờ. Nàng suy nghĩ chút, lại cẩn thận từng li từng tí mà bổ sung câu: "Con chạy trốn, khoảng canh giờ nữa con trở lại."


      Thiệu Bồi xoay người, nhìn nàng nở nụ cười.


      thân huyền y, đạm bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, đột nhiên nhoẻn miệng cười, đúng là ấm áp động lòng người ra được, giống như xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã.


      cười yếu ớt : "Nha đầu, Thất Thế Môn còn sợ ngươi lừa gạt ba lượng bạc chạy trốn sao?"


      Nàng đỏ mặt, nếu như lúc trước, nàng nhất định có như vậy, cũng nhất định ngờ được. Bởi vì trước kia, nàng chưa từng quan tâm đến tiền, ba lượng bạc cùng lắm chỉ là bộ áo mùa xuân. Nàng biết tiền có thể làm người sinh ra rất nhiều ý niệm đáng sợ trong đầu, cũng có thể tạo ra rất nhiều ngăn cách cùng nghi kỵ. trải qua rất nhiều, nàng cũng trở nên lo lắng nhiều hơn. Thất Thế Môn tài đại khí thô (*tiền nhiều như nước), hoàn toàn lo lắng nàng cầm ba lượng bạc bỏ chạy.


      Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao? Thiệu Bồi cười yếu ớt làm cho nàng hết sức xấu hổ, nàng cám ơn, quay người lại liền nhìn ra.


      Bước ra cửa núi, từ thềm đá nhìn xuống, kinh tâm động phách. Nàng bất chấp sợ hãi, xách váy liền chạy. Chân mỏi nhừ, vừa xuống trăm bậc nàng liền thở hồng hộc. Thế nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân ờ nhờ nhà Dương thẩm ho ra chậu máu, nàng cách nào dừng bước.


      Chạy được nửa, đột nhiên phát phía trước có người trẻ tuổi.


      Nàng kìm lòng được nhìn hai lần, bởi vì mặc trường sam màu tím.


      Nàng rất thích màu tím. Bởi vì là mẫu thân da nàng trắng nõn sáng ngời, mặc màu tím rất đẹp, cho nên làm cho nàng rất nhiều quần áo tím đậm, thiển tím, phấn tím. Lúc nàng mặc, ánh mắt Lâm Nhất Phong đặc biệt sáng trong, dường như là tán thưởng. Lâm Nhất Phong, nàng lắc đầu, nên suy nghĩ tới cái tên này nữa.


      Lúc nàng ngang qua người nọ, nàng nghe thấy khí tức thanh đạm, rất dễ chịu, phải mùi hương liệu cũng phải son phấn, ngược lại giống hương thơm của loại thực vật tự nhiên nào đó.


      Nàng vội vàng lướt qua , tiếp tục chạy xuống.


      Chạy xa xa có thể thấy được chân núi, nàng thở hơi dài nhõm, nhếch lên khóe môi. Dưới chân núi có cái quán bánh bao, nàng nhất định phải mua mấy cái bánh bao mới được, là đói bụng quá mà. Cuối cùng nàng cũng dám tiêu ba văn tiền kia rồi. Nghĩ tới đây, nàng liền sờ lên hầu bao ở eo.


      Tim nàng bỗng đập điên cuồng! Sao lại thấy hầu bao, trong hầu bao có tới ba lượng bạc cùng ba văn tiền nàng nỡ tiêu đó.


      Nàng cảm thấy muốn phát điên, tìm kiếm toàn thân lần nữa, vẫn có.


      Nàng suýt nữa khóc lên. Lập tức đứng lên nhìn lại con đường vừa . Đập vào mắt nàng là dãy bậc thang trống rỗng, cái gì cũng có. Nàng nhấc váy chạy lên, trong lòng hoảng hốt bối rối.


      đường chạy lên, vừa chạy vừa nhìn, tìm nửa ngày cũng thu hoạch được gì. Mồ hôi trán bắt đầu rơi xuống, nàng chẳng quan tâm lau , đổ mồ hôi mà người lại cảm thấy rét run.


      Người trẻ tuổi áo tím ngang qua người nàng, khí tức thanh đạm giống như luồng gió sớm.


      Nàng giật mình, vội hỏi: "Xin hỏi công tử, có thấy cái hầu bao ? Màu tím có thêu hoa sen đó."


      Người nọ dừng bước, quay đầu lại, khuôn mặt thanh nhã (thanh lịch tao nhã), thần sắc trấn định thanh thản, khí thế cao quý nên lời, chỉ có người sống trong vinh hoa phú quý mới có thể có khí độ tao nhã như thế.


      Nàng trơ mắt nhìn , trông chờ cho nàng hy vọng. Mấy giọt mồ hôi đọng cái trán trơn bóng của nàng, giống như giọt sương sau đêm đông lại lá cây. Đôi mắt của nàng sáng lạ thường, óng ánh như nước.


      hơi nhíu mày: "Hầu bao? thấy."


      Ti Điềm có chút tuyệt vọng, đôi chân bắt đầu mềm nhũn.


      lại hỏi câu: "Bị mất tiền sao?"


      Nàng gật đầu.


      dừng chút, : " nương chạy từ xuống chắc là rất mệt. nương mất bao nhiêu tiền?"


      "Ba lượng bạc."


      "A" tiếng, từ trong tay áo móc ra cái hầu bao, : "Ta có ba lượng bạc, nương lấy dùng trước ."


      Nàng vội vàng khoát tay: "Đa tạ công tử, ta thể nhận."


      cười cười: " nương từ Thất Thế Môn ra, chắc là đệ tử của Thiệu môn chủ? Ta cùng Thiệu môn chủ quan hệ cá nhân rất tốt, bạc này ta cho nương mượn, chút nữa nương đem bạc trả lại cho Thiệu môn chủ là được."


      Ti Điềm vui vẻ : " sao?"


      khẽ vuốt càm: " , ta lừa tiểu nương làm gì?"


      "Đa tạ công tử."


      Nàng thèm khách khí nữa, tuy rằng rất có ý tứ, nhưng cũng rất cảm động với đề nghị của .


      đưa qua cái hầu bao màu vàng, dưới hầu bao là các ngón tay thon dài trắng nõn, giống như chưa từng làm qua công việc, y hệt ngón tay của nàng nửa năm trước, sạch xinh xắn, giống như men sứ trắng, ôn nhuận như ngọc Dương Chi.


      Nàng có cách nào từ chối, đành phải nhận lấy hầu bao.


      "Ta có mang nhiều bạc, ở đây còn có miếng ngọc bội, nương nếu cần tiền gấp, có thể cầm, sau này trả cho ta cũng được." lại đưa miếng ngọc bội, vừa nhìn liền biết là phỉ thúy thượng hạng. Ti Điềm sợ hết hồn, vội : "Đa tạ công tử, ba lượng bạc là đủ rồi, nhiêu đây đủ rồi."


      Nàng xoay người vội vã chạy xuống bậc thang. Chạy được mấy bậc, lại cảm thấy đúng, vội vàng xoay người lại hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?"


      "Ta là Bùi Vân Khoáng." đứng thềm đá đầu tiên, tóc đen như mực, ánh mắt sáng ngời. Gió núi lướt qua góc áo của , làm nổi bật lên tướng mạo như ngọc, thanh nhàn trong trẻo của . Dãy núi sau lưng như những đám mây xanh, giống như bức họa sơn thủy mờ mờ ảo ảo, đứng đó, như đứng bên trong bức họa, như lúc điểm mắt cho rồng, rồi rồng vụt bay vút lên bầu trời cao, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp này làm cho nàng ngẩn ngơ trong phút chốc.


      Nàng cười cảm kích , sau đó chạy xuống mấy bậc thang, lại cảm thấy đúng, lại xoay người nhìn , nghiêm túc :"Ta là Ti Điềm,Ti trong Ti Mã (Ti:điều khiển), Điềm trong điềm tĩnh, ta nhất định trả tiền cho công tử"


      có chút buồn cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trịnh trọng gật đầu dường như ba lượng bạc là số tiền lớn


      Nàng cảm kích cười khách sáo với , vừa nhanh chóng chạy xuống. Lần này nàng dám nhét hầu bao ở eo nữa mà đặt ở trong ngực, giữ chặt trong lòng bàn tay.


      Dưới bậc thang cuối cùng có bốn nam tử cùng cỗ kiệu đứng chờ.Ti Điềm liếc mắt nhìn qua cảm thấy cỗ kiệu rất lộng lẫy, có lẽ là chờ nam tử áo tím kia.


      Nàng kìm lòng đậu lại cúi đầu nhìn nhìn hầu bao trong tay. Càng nhìn kĩ lại càng thêm hoảng sợ, hầu bao dùng chỉ kim tuyến thêu hai con rồng vờn ngọc châu. Vảy rồng còn dùng chỉ kim tuyến nhét vào, vừa nhiều vừa chặt, ánh nắng chiếu vào trở nên rực rỡ. Giữa hai con rồng điểm xuyết viên trân châu tròn. giá trị ít nhất phải năm lượng bạc!


      Nàng cẩn thận cất kỹ hầu bao, quay đầu lại nhìn nhìn thềm đá. Xa xa chỉ thấy bóng dáng màu tím, giống như vòng khói tím trong núi

      Pe Mick, Hale205, Thiên Thanhh9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :