123123123123123123123123123123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 21

      Vào kinh

      Lúc này Phó Bình và Phó Trữ đứng ở bên, hình như cũng có chút kinh ngạc, sau khi nhìn nhau liền lên hành lễ : “Bái kiến Phạm biểu nương.” Từ khi quốc công phu nhân qua đời, trang viên ở trấn Chu Tiên này vẫn danh nghĩa của công tử. Bởi vì có nữ quyến, công tử dứt khoát đem thôn trang này giao cho quản Phó Cường trong phủ trông coi, nha hoàn bà tử đều có, dần dần nơi đây liền biến thành thế giới của đàn ông, nữ quyến trong phủ cũng tới đây, sao Phạm biểu nương tiếng tới?


      Vị nương xinh đẹp kia mỉm cười nhìn Phó Bình, Phó Trữ, ánh mắt dò xét: “Biểu đệ đâu? Sao các ngươi lại theo hầu hạ Hàn muội muội vậy?”


      Phó Bình kiêu ngạo siểm nịnh trả lời: “Công tử bảo nô tài theo chăm sóc Hàn nương.”


      Lúc Vị Phạm biểu nương này chuyện với Phó Bình, Hàn bên vui vẻ quan sát. Nàng cùng Phó Bình cũng coi như hiểu biết, Phó Bình khách khí như vậy, cho thấy Phạm biểu nương cũng phải là người thân thiết với Phó Tạ


      Khi thấy vị Phạm biểu nương nhìn về phía mình, Hàn liền mỉm cười với nàng, sau đó đứng dậy nhìn về phía Phó Bình.


      Phó Bình liền ngay: “Nô tài sớm sai người thu dọn nhà chính, mời nương nghỉ ngơi lát ạ!” Phạm biểu nương xem ra là muốn ở trước mặt Hàn nương đảo khách thành chủ đây mà, phải ra mặt thôi.


      Hàn khẽ vuốt cằm, gật đầu với Phạm biểu nương, mang theo Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu theo Phó Bình. Từ ma ma, Hoán Hạ và Sấu Đông theo ở phía sau.


      Phó Trữ hành lễ với Phạm biểu nương, lui xuống, Phạm biểu nương sao bỗng nhiên lại ở chỗ này, phải hỏi quản Phó Cường chút mới được.


      Phạm biểu nương nở nụ cười nhìn Phó Bình dẫn Hàn về phía nhà chính, trầm tư chút cũng theo.


      Hàn vừa vừa quan sát đình viện, phát đình viện rất rộng rãi sáng sủa, ngoài vài cây hoa hoa quế già ở giữa vườn chỉ có hàng cây ngô đồng cao lớn ở tường xây phía đông và phía tây, cây ngô đồng mặc dù được xanh tốt như vào mùa hè, nhưng vẫn có thể che khuất bầu trời, cho nên hai bên sân viện rất mát mẻ.


      Thấy Hàn thích thú nhìn cảnh trí trong sân, Phó Bình liền giới thiệu : “Bẩm nương, trang viên này bởi vì gần kênh đào, nên vào mùa hè rất mát mẻ, Hoàng hậu nương nương lúc chưa tiến cung thường dẫn công tử tới đây nghỉ hè. Sau khi Hoàng hậu nương nương tiến cung, công tử tới đây nữa. Lần này vì muốn nương nghỉ ngơi chút trước khi vào thành, cho nên mới chỉ thị nô tài sai người chỉnh đốn, sửa sang lại chút.” Phạm biểu nương là do mình gọi tới, thể để Hàn nương hiểu lầm được.


      Hàn hiểu ý trong lời của Phó Bình, nhưng ra, mà chỉ cười cười đợi Phạm biểu nương tới đây, cùng vào nhà chính.


      Nhà chính rất lớn, mặt đất được trải thảm màu đỏ thẫm, trong nhà được trang trí đơn giản cùng với các vật dụng làm bằng gỗ lim, giường được trải đệm, còn gối đầu là bảo thạch xanh ngọc được bọc bởi tơ lụa thêu hoa văn vạn tự, nhìn chung mọi thứ trông rất xa hoa.


      Hàn cùng Phạm biểu nương ngồi xuống giường gấm, bà tử bắt đầu dâng trà.


      Phạm biểu nương cười : “Đây là bốn loại trà ta mang từ Liêu Châu đến, muội muội nếm thử xem!”


      Hàn vội cám ơn.


      Sau khi Cùng Phạm biểu nương hàn huyên vài câu, Hàn đại khái nắm được vấn đề. Vị Phạm biểu nương này tên là Phạm Tinh Tinh, là đích nữ của tứ Phó Tạ, vốn là ở Liêu Châu với phụ mẫu, hôm nay vào kinh thăm người thân ở phủ quốc công, vô tình ngang qua trang viên này của Phó Tạ nên vào tham quan chút.


      Hàn cầm chén trà , nhưng trong lòng cảm thấy buồn cười, từ Liêu Châu đến Biện Kinh, phải từ cửa thành phía đông ở Biện Kinh, mà trang viên này lại nằm ở phía Tây Nam Biện Kinh, cái gọi là “ ngang qua” cũng quá buồn cười.


      Do có chuyện trong lòng, cho nên nàng chỉ cầm chén trà làm dáng chút, chứ uống.


      Lúc này Từ ma ma ở bên : “ nương, gia chờ ở ngoại viện, kêu Phó Bình dọn cơm lên rồi, người chỉnh đốn nhanh rồi ra nhé!”


      Hàn áy náy nhìn Phạm biểu nương.


      Phạm biểu nương rất thành : “Muội muội mời tự nhiên, buổi chiều còn phải vào kinh, giờ ta phải trở về đây!”


      Tiễn Phạm Tinh Tinh xong, Hàn lập tức ngã xuống giường gấm, oán giận : “Ngồi đường xe ngựa, mệt mỏi đau lưng, còn phải xã giao, thiệt là...”


      Từ ma ma bảo đám người Tẩy Xuân săn sóc nàng, mình ra ngoài cùng Phó Bình trao đổi việc cơm nước, nương nên dùng cơm trưa trước, sau đó tắm rửa sửa soạn chút, mới tiếp tục lên đường.


      Lúc Hàn dùng cơm Từ ma ma cũng ở bên hầu hạ, Hàn liền cười : “Ma ma cũng tranh thủ thời gian dùng cơm , đến lúc đó con còn phải chờ người!”


      Từ ma ma biết nàng quan tâm tới mình, vui vẻ dùng cơm.


      Phạm Tinh Tinh trở lại khách viện của mình, nàng cùng hai nha theo ăn bữa cơm trưa nhạt nhẽo.


      Bởi vì tâm nặng nề, Phạm Tinh Tinh muốn ăn, nghĩ đến biểu đệ Phó Tạ quan tâm đến tiểu vị hôn thê kia như vậy, ngay cả thân tín Phó Bình cũng phái tới cận thân hầu hạ, dường như sợ xảy ra điều gì, trong lòng của nàng hơi có chút ghen tuông. Thế nhưng nàng nghĩ lại, Phó Tạ thu xếp hết mọi thứ cho vị tiểu hôn thê, ràng là xem đối phương như tiểu hài tử, như vậy xem ra có ý gì rồi...


      Nha hoàn thiếp thân Tu Trúc thấp giọng cười : “ nương, vị Hàn nương kia rất xinh đẹp, giống như là bánh bao được bọc bởi lớp đường sữa, khiến người khác chỉ muốn ăn vào ngay, cảm giác nếu bỏ vào miệng tan ra, ngọt ngào như mật ấy!”


      “Hàn nương làm cho người khác thể nào rời mắt được, nhưng lại thể là đẹp ở chỗ nào “ nha hoàn tên Thu Lan , “Chỉ tiếc là vẫn còn , sợ là còn chưa có trưởng thành đâu!”


      Phạm Tinh Tinh cười cười, chuyện. Vị hôn thê này của Phó Tạ tuy rằng tuổi còn , thế nhưng trời sinh xinh đẹp quyến rũ, ngày sau nhất định là vị đại mỹ nhân. Trách được Phó Tạ lại thương nàng.


      Tắm xong ra, Hàn ngồi trước bàn trang điểm, nhớ tới sắp phải lên đường vào kinh, phải cùng Phó Tạ tách ra, biết khi nào mới có thể gặp lại, trong lòng cũng có chút trống trải.


      Thời điểm gặp lại, Phạm Tinh Tinh phát Hàn lại giống với lúc trước.


      Lúc mới gặp vào giữa trưa, quần áo Hàn rất trang nhã, hôm nay gặp lại, tuy rằng nàng vẫn chải tóc kiểu tùy vân kế, nhưng hôm nay nàng mặc bộ váy hồng, chất liệu là gấm thủy thiên Nam Dương tiến cống, đầu cài bộ trang sức hồng bảo thạch nạm vàng, viên bảo thạch mượt mà sáng bóng, nàng bây giờ tựa như đóa Hồng Mân Côi chớm nở, có chút non nớt pha lẫn diễm lệ phong tình.


      Nàng nhịn được cầm chặt tay Hàn đánh giá từ xuống dưới: “Muội muội là xinh đẹp!”


      Hàn cũng cười: “Tỷ tỷ tươi mát tú lệ, đây mới gọi là đẹp!” Nàng cảm thấy mình thanh lệ của Phạm Tinh Tinh, cho nên lúc này mới thay đổi lại phong cách trang điểm.


      Phó Bình gọi người đánh xe ngựa của Hàn cùng Phạm Tinh Tinh đến, hai người lờ nào, ai nấy tự lên xe của mình.


      Hàn ngồi vào trong xe, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng cố ý đè thấp của Từ ma ma: “ nương, gia đến rồi!”


      Trong lòng nàng vui mừng, vội vàng kéo cửa xe ra nhìn ra phía ngoài.


      Phó Tạ mặc quần áo màu xanh đậm mang theo Phó Tĩnh cùng Phó Trữ cưỡi ngựa vào trong viện, thấy Hàn ở phía sau xe ngựa, trực tiếp thẳng tới.


      Phạm Tinh Tinh nghe bà tử Phó Tạ đến, cũng vội vàng đẩy cửa xe ra, cười tươi như hoa nhìn sang.


      Thần sắc Phó Tạ trong trẻo lạnh lùng, ngọc thụ lâm phong từ xa tới.


      Phạm Tinh Tinh nhoài người, cười tươi như hoa: “Tam đệ “


      Phó Tạ qua xe ngựa của nàng, chữ “Đệ” còn chưa ra khỏi miệng, Phạm Tinh Tinh lại phải nuốt trở vào, nụ cười mặt cứng lại, mất mát vẫn còn vương lại đâu đây.


      Hàn vui mừng gọi tiếng “Ca ca”, trông mong mà nhìn thấy Phó Tạ.


      Phó Tạ đứng ở bên ngoài nhìn vào trong xe nàng.


      Da thịt Hàn trắng nõn, cho dù mặc màu hồng cũng thấy thô tục. Nhìn người nàng nho , xinh xinh, làm sinh lòng thương.


      nhìn Hàn sâu: “Trở về hầu phủ được bướng bỉnh.”


      Hàn gật đầu.


      Phó Tạ đưa tay ra vén mái tóc nàng, ôn nhu : “Rất nhanh gặp lại.” Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của rồi, tự nhiên có thể nghĩ cách để gặp Hàn .


      Hàn híp mắt cười: “Ca ca muốn quà sinh nhật gì?”


      Phó Tạ rủ mắt xuống, đưa tay che miệng ho tiếng: “Ta cần gì cả.”


      Hàn định làm cho làm bộ quần áo cùng giày vớ, vốn định ra, thế nhưng nghĩ lại muốn lưu lại chút cảm giác thần bí, cho nên gì, mà ngơ ngác nhìn Phó Tạ. Phó Tạ cực kỳ tuấn tú, lại bởi vì ở trong quân ngũ nên lộ ra khí khái hào hùng bức người, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt...


      Phó Tạ bị nàng nhìn có chút xấu hổ, sắc mặt ửng hồng, rủ tầm mắt suy nghĩ chút, ngẩng đầu nhìn Hàn : “truyện lịch sử” đọc tới đâu rồi?”


      Hàn : “...” mấy ngày này nàng có đọc.


      Hàn Nhìn Phó Tạ, chậm rãi : “Quay về hầu phủ tiếp tục đọc “truyện lịch sử”, cứ cách mười ngày phải viết bài luận, giao cho Phó Bình, ta kiểm tra.”


      Hàn mắt cá chết nhìn : “...”


      Phó Tạ mỉm cười, vuốt vuốt tóc Hàn , khẽ cười tiếng mới rời .


      Khi đến trước xe ngựa Phạm Tinh Tinh, nụ cười mặt biến mất, vẫn là khuôn mặt biểu tình, chắp tay với Phạm Tinh Tinh, liền nhấc chân rời .


      Phạm Tinh Tinh cười dịu dàng, nhìn Phó Tạ xa. Khi ở Liêu Châu nàng từng gặp Phó Tạ mấy lần, Phó Tạ chính là cái đức hạnh này, nàng sớm thành thói quen, nếu Phó Tạ nhiệt tình chu đáo với nàng, nàng ngược lại mới quen đó.


      Ngựa xe lộc cộc rời , Hàn ngồi ngay ngắn ở trong xe, nghe Từ ma ma phổ cập tình hình ở phủ An quốc công cho nàng: “Sau khi mẫu thân gia qua đời, An quốc công lấy muội tử Thôi Tể tướng làm kế thất, quốc công phu nhân Thôi thị nhiều năm ra ngoài. nay nam đinh trẻ tuổi ở phủ An quốc công ngoại trừ gia, còn có thứ xuất Đại công tử cùng Nhị công tử, hai vị này đều là do năm ấy lão thái thái làm chủ cho phép thiếp thất An quốc công sinh ra, quốc công phu nhân quá cố thành thân nhiều năm dưới gối chỉ có đương kim hoàng hậu trong cung, lão thái thái liền làm chủ cho An quốc công nạp mấy phòng cơ thiếp, ai ngờ có được hai thứ tử rồi, quốc công phu nhân quá cố lại có gia...”


      đến đây, Từ ma ma khóc thút thít ngừng, lại đến các nương ở phủ quốc công: “Ngoại trừ đại nương tiến cung, nay trong phủ còn có mấy nương thứ xuất...”


      Hàn dựa vào Từ ma ma, chuyên chú lắng nghe, trong lòng ngừng suy nghĩ.


      Kỳ những chuyện này mẫu thân cho nàng nghe rồi, bất quá Từ ma ma lại lần nữa nàng cũng vui lòng lắng nghe.


      đến nửa canh giờ, thành Biện Kinh nguy nga ra trong tầm mắt. Đầu tiên là quản gia Phó Quý của phủ An quốc công cưỡi ngựa chạy ra đón, tiếp theo đó là quản gia Đường Đại Quý của phủ Hoài Ân hầu cưỡi ngựa chạy ra.

      Phó Tạ sai Phó Quý hộ tống Phạm biểu nương về phủ quốc công, tự mình hộ tống Hàn quay về phủ Hoài Ân hầu
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181023 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      [1] Cửa thuỳ hoa - kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.


      [​IMG]


      Chương 22

      Hầu phủ

      Đường Đại Quý dẫn theo mấy gã sai vặt cỡi ngựa ở phía trước dẫn đường, còn Phó Tạ mang theo đội kỵ binh bảo vệ xe ngựa Hàn từ cửa thành Tây Nam tiến vào thành.


      Bởi vì biết có Phó Tạ ở ngay bên ngoài, cho nên Hàn cực kì yên ổn ngồi trong xe, cũng có thò đầu ra nhìn xung quanh hay kéo mành xe ra nhìn.


      đoàn người trực tiếp vào từ cửa hông phủ Hoài Ân hầu, dọc theo bóng rừng ở phía cánh đông, biết bao lâu, xe ngựa rốt cuộc cũng ngừng lại.


      lát sau, cửa xe mở ra, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu tiến lên đỡ Hàn giẫm lên ghế xuống xe ngựa.


      Hàn vừa xuống xe liền thấy Phó Tạ cùng thanh niên mi thanh mục tú mặc tử sam tới, nàng loáng thoáng nhận ra là đại đường huynh Hàn Lập nhà Nhị thúc, liền hành lễ : “Bái kiến đại ca.”


      Hàn Lập hơi hơi đánh giá, mặt ra vẻ kinh ngạc: “Nhị muội... Lớn như vậy?” sao lại xinh đẹp kiều diễm như vậy?


      Hàn cười cười, ánh mắt lại nhìn về phía Phó Tạ, Phó Tạ cũng nhìn nàng, hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau.


      Ánh tà dương màu vàng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ, là xinh đẹp nên lời. Trong lòng Hàn rung động, tim cũng đập nhanh thêm vài phần, nàng dám nhìn nữa, lặng lẽ dời ánh mắt.


      Phó Tạ nhìn nàng, thản nhiên : “Nhớ phải chăm chỉ ôn bài, năm ngày sau Phó Bình tới đây lấy bài luận.”


      Hàn nhu thuận hành lễ: “Vâng. Ca ca.” Trước mặt người khác nàng nhất định phải lưu lại mặt mũi cho Phó Tạ.


      Phó Tạ lúc này mới nhìn về phía Hàn Lập: “Hàn huynh, mời!”


      Hàn Lập còn đứng đó chưa chịu , còn muốn tạo mối quan hệ với đường muội phu kiêm quốc cữu gia Phó Tạ, bởi vì muốn lôi kéo Phó Tạ, cho nên tự nhiên biết phải nghe lời, vì vậy đáp “được”, lúc này mới dặn dò mấy bà tử đứng trước cửa thùy hoa[1] “Dẫn Nhị nương Khánh Thọ Đường!” nay trong Hoài Ân hầu phủ hai vợ chồng Nhị lão gia Hàn Hoài cùng Nhị phu nhân Phương thị ở tại nhà chính, còn Thái phu nhân Mạnh thị ở Khánh Thọ Đường phía sau nhà chính.


      Bà tử đáp “Vâng”, vui vẻ dẫn đám người Hàn vào cửa thuỳ hoa. Hàn rất chậm.


      Nàng vừa vừa quan sát cảnh trí xung quanh, trong lòng vô cùng xúc động, cảnh còn người mất, năm năm trước nàng cùng mẫu thân vào kinh thăm tổ mẫu, chính là ở trong viện này, hôm nay nàng nhìn lại, phát ít nha hoàn với y phục sáng sủa đứng ở hành lang, còn có mấy vị phu nhân đợi ở bên ngoài, xem ra nơi này chắc là chỗ ở của quản gia, vậy là Nhị thẩm cùng Nhị thúc chuyển vào ở trong nhà chính hầu phủ rồi.


      Tuy trong lòng Hàn xúc động, nhưng nàng cũng có ý định ở lại nơi này. Nơi này vẫn là hầu phủ nguy nga lộng lẫy, còn nàng thực tế khách qua đường rồi, có lẽ bao lâu nữa, nàng Liêu Châu đoàn tụ với cha mẹ. Còn hầu phủ để lại cho bọn họ thôi.


      Sau khi qua tiền sảnh, đại môn được sơn màu hồng ra trước mắt, đại môn mở rộng, có hai ba nha hoàn mặc váy trắng đứng trước cửa, vừa thấy bà tử dẫn tiểu mỹ nhân xinh đẹp vừa thanh thuần vừa mị hoặc đến, đều ngây người hồi, sau đó liền cười chạy ra đón, dẫn đầu là nha hoàn xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, giọng trong trẻo cất lên: “Đây là Nhị nương sao? rốt cuộc đến rồi! Thái phu nhân, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, đại nương, Tam nương cùng Tứ nương cứ nhắc người mãi!” Nàng là đại nha hoàn Mai Hương được lòng Thái phu nhân nhất.


      Vừa chuyện Mai Hương vừa dẫn Hàn vào cánh cửa đại môn màu hồng. qua bức tường hình chữ phúc, phía sau đình viện chính là năm gian phòng hảo hạng.


      Tất cả các nha hoàn lớn đều đứng ở hành lang trước chánh đường, nhìn thấy đám nha hoàn bà tử vây quanh tiểu mỹ nhân mặc trang phục đẹp đẽ đến, liền cười bẩm báo trong nội đường: “Thái phu nhân, Nhị nương đến!”


      bà tử chịu trách nhiệm vén rèm nhấc màn gấm màu chàm thêu phượng hoàng bên hoa cúc, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu đỡ Hàn tiến vào chánh đường.


      Ngồi giường gấm là vị phu nhân chừng năm mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, y phục lộng lẫy nhìn Hàn vào, mặt mỉm cười, vẫy tay : “a của ta, đến đây cho tổ mẫu nhìn cái nào!”


      Hàn nhận ra vị này là tổ mẫu của nàng tổ mẫu nàng tuy sáu mươi tuổi, nhưng chưa bao giờ chịu chịu chút ủy khuất nào, cho nên nhìn trẻ hơn so với tuổi ít, liền quy củ quỳ gối hành lễ: “Bái kiến tổ mẫu!”


      Thái phu nhân phân phó nha hoàn: “Còn nâng Nhị nương dậy?”


      Hàn đứng dậy sau đó nhìn sang Nhị phu nhân Phương thị cùng Tam phu nhân Trâu thị ngồi bên cạnh: “Bái kiến Nhị thẩm, Tam thẩm.”


      Vẻ mặt Phương thị cùng Trâu thị vui vẻ, tuy nhiên cũng tinh tế đánh giá Hàn , các nàng đều nghĩ tới năm năm gặp, tiểu nha đầu trước kia xinh đẹp bức người như vậy, ràng đại bá Hoài Ân hầu cùng đại tẩu Lâm thị đều có tướng mạo mảnh khảnh cao gầy thanh tú mà!


      Hàn vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào môi, lên chào hỏi với đại đường tỷ Hàn Bội, tam đường muội Hàn Diễm cùng tứ đường muội Hàn Linh.


      Đại nương Hàn bội chính là đích xuất (con vợ cả)của Nhị phu nhân Phương thị, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, mắt to mũi cao, da thịt hơi đen, dáng người cao gầy, mặt trang điểm tinh xảo, vừa nhìn liền biết đây là người hiếu thắng.


      Nàng ta cười tủm tỉm nhìn Hàn , duỗi ra hai ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ nhéo nhéo tay Hàn : “Muội muội nẩy nở chút rồi đó, ta còn tưởng muội muội muốn cả đời làm nương bỏ túi chứ!”


      Hàn mỉm cười: “Muội trổ mã muộn, thể so với đại tỷ cao lớn cường tráng!” Nàng nhớ Hàn bội bởi vì khung xương lớn, cho nên ghét nhất người khác nàng “Cường tráng”.


      Hàn Bội vừa nghe vậy quả nhiên tức giận, nụ cười mặt lập tức biến mất, thêm gì nữa.


      Tam nương Hàn Diễm chính là đích xuất của Tam phu nhân Trâu thị, năm nay mười ba tuổi, mắt cá vàng mặt tam giác, dáng người xinh xắn, khuôn mặt khô khốc gầy teo ấy sau khi tận lực tô son điểm phấn cũng có thể nhìn được, nàng cười ôn hòa, nắm tay Hàn : “Nhị tỷ tỷ hôm nay là xinh đẹp quá !”


      Hàn cố ý sẵng giọng: “Tam muội muội cũng giễu cợt ta? Ta thèm chơi với muội đâu!”


      Nhất thời tất cả mọi người đều nở nụ cười.


      Tứ nương Hàn Linh năm nay mười hai tuổi, chính là thứ muội của đại nương Hàn Bội, mẹ đẻ là Mã di nương của Nhị lão gia Hàn Ức, ngày thường thanh thanh tú tú, đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng linh lợi.


      Nàng nhìn Hàn ngại ngùng cười cười, nhưng gì.


      Tạm thời việc chào hỏi hoàn tất, Hàn ngồi xuống cười dịu dàng hành lễ: “Từ ma ma sắp xếplại hành lý, cho nên lễ vật bị chậm trễ, mong mọi người nên ghét bỏ.”


      Hàn Bội cùng Hàn Diễm đều gì, Hàn Linh nhìn chung quanh, nhàng : “Lễ vật bất luận nặng , đều là Nhị tỷ tỷ từ Ngọc Khê xa xôi ngàn dặm mang đến, chúng ta làm sao lại ghét bỏ!”


      Hàn thấy nàng hiểu chuyện, liền nhéo nhéo khuôn mặt nhắn nàng: “muội muội đáng quá!”


      Mặt Hàn Linh lập tức đỏ lên.


      Hàn Bội thích nhìn Hàn Linh nịnh bợ Hàn , hừ tiếng.


      Hàn Linh sợ nhất vị đích tỷ này, bèn cúi đầu xuống tiếng nào.


      Hàn mỉm cười giả bộ cái gì cũng thấy, ngồi bên cạnh Hàn Diễm thấp giọng chuyện với nhau.


      Sau khi dùng cơm xong, Hàn được thị tì của Nhị phu nhân Phương thị là vợ quản gia Đường Đại Quý là dẫn đến viện của lão thái thái ở phía Tây.


      Từ ma ma dẫn theo Hoán Hạ, Sấu Đông cùng với những bà tử và các tiểu nha hoàn từ Ngọc Khê mang đến sắp xếp hành lý, sau khi chỉnh đốn mọi thứ ổn thỏa, ngồi chờ Hàn trở về.


      Hôm nay Hàn ở hầu phủ bộ quá nhiều, vì thế chân rất đau, vừa về nhà chính liền ngồi xuống giường gấm dựa vào gối ôm thêu hoa ngồi xuống, làm nũng : “Ma ma, chân con đau quá!”


      Từ ma ma bước lên phía trước ngồi xuống mép giường, cởi giày thêu của Hàn ra, sau đó cởi vớ lụa trắng rồi mới mát xa chân cho nàng.


      Vợ Đường Đại Quý đứng hầu bên, nhàng đánh giá xung quanh, phát những vật dụng đáng tiền ở nơi này còn nữa, những vật này vẫn còn mới nhưng có lẽ vì nghênh đón Nhị nương nên thay mới toàn bộ bằng những thứ xa xỉ hơn, giường kháng[2] trải tấm đệm màu phấn hồng thêu hoa đào cùng với bốn cái gối cũng màu phấn hồng thêu hoa đào; giường còn đặt chiếc bàn tinh xảo bằng gỗ hoa lê, giữa phòng ngủ và phòng khách ở phía đông được ngăn cách bởi tấm bình phong thêu bốn mùa hoa cỏ; những đồ vật bày biện ngổn ngang kệ ở thư phòng phía tây cũng được thu dọn sạch , chỉ đặt vài cái đỉnh nho bằng đồng cổ màu xanh đậm; trước tấm bình phong đặt bốn cái ghế dựa cao, bốn cái ghế được ngăn cách bởi hai chiếc bàn làm bằng gỗ hoa lê, bàn đặt hai bình hoa khác nhau vô cùng tinh xảo.


      [2] Bàn kháng - Hoa kháng, còn được gọi là giường đất hay giường lò, là chiếc giường có tác dụng làm ấm, đầu giường thường đặt lò sưởi.


      Trong lòng bà ta tính toán phen, cảm thấy lần này Nhị nương vào kinh tuy chỉ mang theo mười xe hành lý, nhưng món nào cũng tinh xảo quý giá, ngược lại là có thể bàn bạc với Nhị phu nhân, bù vào chỗ thiếu hụt …


      Hàn lười biếng nhìn vợ Đường Đại Quý. Thấy trong mắt bà ta tràn đầy tính toán, Hàn khỏi cười lạnh trong lòng, nhàn nhạt : “Nếu như Đường ma ma ở đây, vừa vặn dẫn ma ma bên này tặng lễ vật cho các phòng!”


      Đường ma ma tất nhiên là đáp ứng.


      Hàn lại cười : “Tẩy Xuân, lấy cái hầu bao cho Đường ma ma đem về cho tiểu hài tử chơi!”


      Đường ma ma nhận hầu bao, lặng lẽ bóp bóp ngân lượng lớn bên trong, vui mừng : “Tạ Nhị nương!”


      Hàn cúi đầu cười cười, thêm lời nào.


      Sau khi rời khỏi phủ hoài ân hầu, Phó Tạ cỡi ngựa mang theo Phó Tĩnh cùng Phó Bình đến trước cửa cung trình bài tử.


      Cũng lâu lắm, tổng quản thái giám Hứa Chiếu Thủy của Thừa Dận Đế ra, phía sau là mấy tiểu thái giám khiêng kiệu.


      Hứa Chiếu Thủy trước thỉnh an Phó Tạ, sau lại cười : “Quốc cữu gia, hôm nay trùng hợp, bệ hạ ở Khôn Ninh cung, nghe Hoàng hậu nương nương người từ Nam Hải khải hoàn hồi triều, bệ hạ liền chỉ thị nô tài đến triệu người vào cung yết kiến!”


      Phó Tạ nhìn sang Phó Tĩnh.


      Phó Tĩnh lập tức lấy ra chồng ngân phiếu nhét vào trong tay áo Hứa Chiếu Thủy.


      Hứa Chiếu Thủy liền giả vờ nhún nhường phen, Phó Tạ thản nhiên : “Mời Hứa công công dẫn đường.”


      Giọng của mát trong như gió suối reo, tướng mạo như thiên tiên đỉnh tuyết liên, Hứa Chiếu Thủy mặc dù sống trong nội cung quyền cao chức trọng, ngang ngược quen, nhưng ở trước mặt cũng dám thở mạnh , thành thành nhận ngân phiếu, kính cẩn mời Phó Tạ lên kiệu, dẫn Phó Tạ vào cung.


      Sau khi hành lễ, Phó Tạ đứng dậy nhìn về phía giường gấm ở giữa đại điện.


      Có hai người ngồi song song giường gấm màu vàng sáng. Vị có khuôn mặt tuấn, thân hình cao lớn bên trái, mặc long bào đầu đội long quan chính là đương kim Thừa Dận Đế. vị bên phải đầu đội mũ phượng, mặc cẩm bào màu vàng, khuôn mặt trái xoan mắt xếch, da thịt trắng nõn, dáng người thon thả, đôi mắt phượng dịu dàng chuyên chú nhìn chính là đại tỷ Phó Hoàng Hậu.


      Thấy tỷ tỷ hai mắt rưng rưng nhìn mình, trong lòng Phó Tạ vọ cùng chua xót, người thân của tuy nhiều, thế nhưng ruột thịt của chỉ có người đại tỷ này thôi.


      Lòng vô cùng xúc động, thế nhưng mặt lại rất bình tĩnh: “Bệ hạ, nương nương, vi thần may mắn làm nhục sứ mệnh.”


      Buổi tối Thái phu nhân sai nha hoàn đến truyền lời, cho phép Hàn cần qua.


      Hàn cũng quá mệt mỏi, vội vàng ăn ít, rửa mặt liền ngủ.


      đêm mộng mị.


      Sáng ngày thứ hai, mắt Hàn còn chưa mở ra phân phó Tẩy Xuân: “Nhanh mau giúp ta chuẩn bị lụa trắng cùng lụa xanh nhạt, ta phải may quần áo!”


      Năm ngày sau chính là sinh nhật của Phó Tạ, nàng nhất định phải tự tay chuẩn bị quà sinh nhật cho .


      Nhuận Thu mang theo hai tiểu nha hoàn hầu hạ Hàn rửa mặt, Sấu Đông cố ý ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu : “Hôm nay nương may quần áo cho gia, thế nhưng là gia cầu nương chừng nào nộp bài luận?”


      Hàn : “... Ngày mai !”


      Từ ma ma cười: “’Ban ngày ung dung dạo chơi khắp nơi, buổi tối khêu đèn vá đũng quần’ nương, câu này là dùng cho người là đúng nhất đó? đường vào kinh gần bảy tháng, gia kêu người đọc sách? Người lại may y phục cho gia? Ngươi chỉ lo chơi đùa thôi!”


      Bị ma ma của mình như vậy, Hàn nhịn được giải thích: “... con làm được cho cha mẹ mấy bộ y phục, vài đôi giày lận đó...” giày cho cha mẹ là nàng thêu, đế giày do Từ ma ma giúp nàng đóng, cho nên mới nàng đủ sức khỏe.


      Từ ma ma gật đầu, cười khẽ : “nhưng ma ma giúp nương đóng đế giày mà!”


      Hàn liếc Từ ma ma: “...”


      Từ ma ma sợ nàng vui, vội : “Bà ơi, chỉ cần bắt đầu từ hôm nay cố gắng đọc sách thêu hoa, ma ma ta từ nay về sau gì nữa!”


      Hàn lầm bầm: “con biết rồi!”


      Từ ma ma cùng nhiều nha hoàn thấy nàng tình nguyện như trước đấy, khỏi đều nở nụ cười.


      Hàn sau khi trang điểm sửa soạn xong, lưu lại Từ ma ma giữ nhà, mình dẫn theo Tẩy Xuân cùng Sấu Đông qua tiểu hoa viên đến Khánh Thọ Đường thỉnh an Thái phu nhân.


      Nàng Vừa trong tiểu hoa viên vừa cân nhắc việc an bài những người Liêu Châu hầu hạ cha mẹ.


      Thế nhưng đây là việc trọng đại, nàng định mấy ngày nữa Phó Tạ gặp lần, cùng Phó Tạ thương lượng chút.


      Vừa mới vào Khánh Thọ Đường, đại nha hoàn Mai Hương bên người Thái phu nhân liền cười chạy ra đón, quỳ gối hành lễ: “Có tin vui cho Nhị nương!”


      Hàn mỉm cười, còn chưa kịp chuyện, sau lưng liền truyền đến thanh của Hàn Bội: “ biết Nhị muội muội có tin gì vui?”

      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181023 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905



      Chương 23

      Khóe miệng

      Hàn hơi nghiêng người, đợi Hàn Bội, Hàn Diễm cùng Hàn Linh chạy tới, lúc này mới có hành lễ chào hỏi các nàng.


      Mai Hương nhẫn nại thỉnh an với tỷ muội Hàn Bội, sau khi đứng dậy hai mắt tỏa sáng nhìn Hàn : “Bẩm Nhị nương, Tam lão gia vừa mới chỉ thị Đường Đại Phúc truyền tin tức, bệ hạ hồng ân, phong Phó tam công tử làm Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ !”


      Hàn suy nghĩ lát mới tiêu hóa được tin tức của Mai Hương vừa , thống lĩnh cấm quân Kinh Thành, Trưởng Quan là Đô Chỉ Huy Sứ, Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ tuy là phó chức, nhưng quyền cao chức trọng, xưa nay chỉ có thứ sử trở lên mới có thể đảm nhiệm chức đấy.


      Nghĩ đến bản lĩnh trị quân của Phó Tạ, có thể từng bước thăng chức, Hàn vô cùng vui mừng, híp mắt to, đôi lúm đồng tiền nho lúc lúc , cả người tràn đầy vui vẻ.


      Hàn Bội ở bên cạnh nghe xong, trong lòng chua chát, lại thấy Hàn cười đến mắt híp lại, lòng càng đố kỵ nhiều hơn, hai tay giấu ở trong tay áo nắm chặt lại, rốt cuộc nhịn được : “Con nít cũng có thể bò lên địa vị cao, xem ra trong triều có người làm quan cũng tốt, phải ai cũng có hảo tỷ tỷ giúp thăng quan phát tài!” Năm năm trước Hàn cùng Phó Tạ đính hôn, nàng gặp qua Phó Tạ lần, trong ấn tượng Phó Tạ là tiểu nam hài tóc cắt ngang trán, mắt phượng môi son trông như tiểu nương xinh đẹp; về sau Hàn theo Hầu phu nhân Lâm thị trở về Ngọc Khê, Phó Tạ cũng bị An quốc công mang Liêu Châu, nàng cũng chưa từng gặp lại, ở trong trí nhớ của nàng Phó Tạ vĩnh viễn là tiểu nam hài xinh đẹp, hề lớn lên.


      Hàn hít sâu hơi nhằm ngăn chặn lại lửa giận trong lòng, mỉm cười nhìn chung quanh.


      Sấu Đông tiến lên bước ý định thay nàng phản bác, lại bị Hàn ngăn cản trở về , Phó Tạ đối với nàng rất tốt, là “Thân ái Ca ca” của nàng, nàng muốn mượn tay người khác.


      Mai Hương cau mày lại, “Đại nương sao người có thể như vậy”.


      Hàn Bội nâng cằm, vẻ mặt cương quyết bướng bỉnh, chờ Hàn mở miệng cãi nhau với nàng.


      Hàn Diễm rủ mắt xuống đứng xem ở bên.


      Hàn Linh có chút sợ hãi núp sau lưng Hàn Diễm, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.


      Hàn khẽ cười tiếng: “A...” Sau đó tiến lên bước, nhìn chằm chằm Hàn Bội, vẻ mặt ngây thơ : “Ơ, Đại tỷ tỷ, lời người thâm ảo, câu muội muội nghe cũng hiểu nổi? Cuối cùng ai là 'con nít' bò lên địa vị cao? ai 'Trong triều có người làm quan'? Cuối cùng ai có ' hảo tỷ tỷ giúp thăng quan phát tài' ?”


      Nét mặt nàng nghi ngờ, giọng lại thanh thúy cực kỳ, trọng đều là chữ “Ai”, câu tiếp câu, mỗi câu đều đâm vào lòng người.


      Hàn Bội bị nàng từng bước ép sát, hỏi câu cũng đáp được, lưng bất tri bất giác xuất ra tầng mồ hôi lạnh, khi Hàn tới gần, nàng tự chủ được lui về phía sau, muốn mạnh mẽ giải thích vài câu, lại phát Hàn buông tha nàng, nhàng về phía chánh đường.


      Dáng dấp Hàn bước vô cùng đẹp, lại cực nhanh, rất nhanh liền cách xa các nàng.


      Hàn Bội thở dài hơi, liền thấy Hàn quay người vẫy tay gọi Hàn Diễm, Hàn Linh: “Tam muội muội, Tứ muội muội, các ngươi nhanh chút! Lòng hiếu kỳ của hết chịu nổi rồi, các ngươi theo ta hỏi tổ mẫu !”


      Hàn Diễm, Hàn Linh cười có chút miễn cưỡng, biết làm sao cho phải, theo Đại tỷ tỷ chi thứ hai có quyền thế hay là lựa chọn theo Nhị tỷ tỷ của đại phòng suy yếu nhưng có rể hiền? lựa chọn khó khăn mà!


      Các nàng luôn luôn xem Hàn Bội như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lần này lại đột nhiên do dự.


      Hàn kiên nhẫn đợi các nàng, thấy bà tử vén rèm nhấc nhấc màn gấm màu chàm thêu phượng hoàng bên hoa cúc lên, nàng liền trực tiếp vào nhà chính.


      Tẩy Xuân cùng Sấu Đông theo vào mà đứngchờ ở bên ngoài hành lang.


      Sau khi Hàn bước vào, trước đứng ở đó nhìn vòng, thấy Thái phu nhân ngồi ngay ngắn giường gấm uống trà, Nhị phu nhân Phương thị cùng Tam phu nhân Trâu thị ở bên hầu hạ trà quả, liền tính toán ở trong lòng.


      Nàng gọi tiếng “Tổ mẫu”, lúc này mới quỳ gối hành lễ.


      Thái phu nhân thả chén trà trong tay ra, mỉm cười nhìn nàng: “a , tới đây với tổ mẫu!” bà vốn để vị cháu khó thấy mặt này ở trong lòng, nhưng hôm nay vị cháu này được coi trọng thể nhắc tới vị rể hiền kia, nay bà nhìn Hàn với cặp mắt khác xưa.


      Hàn nhu thuận tới, ngồi giường gấm kế bên tổ mẫu, thấy Hàn Bội dẫn theo Hàn Diễm cùng Hàn Linh vào, lúc này mới nháy mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía tổ mẫu, giọng thanh thúy ngữ khí ngây thơ: “Tổ mẫu, a có rất nhiều việc , muốn thỉnh giáo người đây!”


      Lời nàng còn chưa dứt, Hàn Bội đen mặt lập tức trở nên tái nhợt, như phân lừa rơi xuống tầng sương trắng, trông rất khó coi. Nàng cầu khẩn nhìn về phía Hàn . Hàn Bội rất ràng hầu phủ nhìn vào tưởng mẫu thân Phương thị của nàng làm quản gia, kỳ quyền hành hoàn toàn ở trong tay Thái phu nhân, tuyệt đối thể chọc giận Thái phu nhân.


      Hàn liếc mắt nhìn Hàn Bội, thấy nàng cầu khẩn, lúc này mới rủ mắt xuống, dựa thân thể mềm mại vào người Thái phu nhân: “Tổ mẫu, bốn ngày nữa chính là sinh nhật của Phó ca ca. đường chiếu cố con vào kinh, con rất cảm kích , muốn tặng món quà sinh nhật. cái gì cũng thiếu, người con nên tặng lễ vật gì đây?” Hầu phủ hôm nay do nhị phòng làm chủ, nàng chỉ có thể giả ngốc thôi, cho nên dọa Hàn Bội là được rồi, nên chèn ép người khác.


      Hàn Bội thấy Hàn có hỏi những lời kia, tâm treo cao lúc này mới để xuống, chậm rãi thở dài hơi.


      Hàn Diễm cùng Hàn Linh đứng ngoài quan sát, trong lòng đều nhất trí nhận thức, Hàn này cũng giống như các nàng nhận định ngực to mà có não!


      Thái phu nhân híp mắt cười hiền từ, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy tâm . con trai trưởng Hàn Thầm kế tục tước vị Hoài Ân hầu, chức quan cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm trấn nam Tướng Quân, huống chi hôm nay có tước vị, nửa chức quan cũng có, còn bị điều phục vụ Liêu Châu rồi, thứ tử Hàn Hoài từ trước đến nay chỉ thông thạo ăn uống, chơi , đánh bạc, thành tựu lớn nhất chính là biên soạn thành công bộ sách”hướng dẫn chơi Biện Kinh”, quả thực là tấm mặt mo này của bà biết để đâu nữa; đứa con thứ ba Hàn Ức hôm nay là quan lục phẩm Khâm Thiên Giám, phụ trách thiên văn lịch pháp, có chút thực quyền nào.


      Còn hai đứa cháu Hàn Lập cùng Hàn Vũ có tiền đồ gì, Hàn Thầm, Hàn Hoài cùng Hàn Ức hôm nay cũng giúp được gì.


      Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ mặc dù chỉ là chức quan tứ phẩm, thế nhưng tay cầm quân quyền trọng yếu, chỉ có thân tín Hoàng Đế mới có thể làm, Phó Tạ tuy rằng trẻ tuổi, lại tiền đồ vô hạn!


      Như vậy vì hai đứa cháu nội ngoan Hàn Lập cùng Hàn Vũ, ngược lại phải hảo hảo nịnh bợ con rể Phó Tạ của đứa cháu này rồi...


      Nghĩ tới đây, bà thương vuốt ve khuôn mặt tròn nhắn của Hàn : “a , con muốn tặng cái gì?”


      Hàn giả vờ giả vịt suy nghĩ chút: “con muốn tặng cho Phó ca ca bộ quần áo!”


      Thái phu nhân gật đầu khen ngợi: “Ý này tệ!”


      Hàn có chút phiền não thở dài: “Dạ, nhưng thời gian quá gấp, con sợ làm kịp...”


      Thái phu nhân vẫn gì, Tam phu nhân Trâu thị ở bên cười : “a , con phải tự làm những việc này thôi!”


      Hàn được cấp cái bậc thang, liền cười dịu dàng nhìn Thái phu nhân: “Tổ mẫu...”


      Thái phu nhân biết thời biết thế : “Con mấy này nay bận rộn, cần tới đây hầu hạ!”


      Hàn được tấc lại muốn tiến thêm tấc: “Tổ mẫu, con tối hôm qua cùng sáng nay cũng chưa ăn cơm, bây giờ con đói quá!”


      Thái phu nhân cau mày lại, nhìn Nhị phu nhân.


      Nhị phu nhân muốn đứng dậy giải thích, Hàn lại thay nàng giải thích: “Tổ mẫu, con quen ăn đồ ăn của ngọc khê, đồ ăn Biện Kinh mặc dù ngon, nhưng dạ dày của con lại quen...”


      Thái phu nhân suy nghĩ chút.


      Trong lòng Nhị phu nhân oán hận, nhưng mặt ra, chẳng qua là xoắn ngón tay vào khăn tay đến trắng bệch.


      Hàn lại : “Tổ mẫu, người đừng làm Nhị thẩm khó xử, bên cạnh con có mang theo đầu bếp nữ ở Ngọc Khê, chỉ cần ở tây viện mở phòng bếp , phí tổn mua sắm cũng lấy ở trong phủ, ma ma bên cạnh con xử lý.”


      Lời nàng vừa ra, lòng Nhị phu nhân buông xuống hơn phân nửa, chỉ cần tốn bạc của nàng, nàng cái gì cũng chịu. Nàng lúc này quên là chi phí hầu phủ trong kinh là do Hoài Ân hầu Hàn Thầm chu cấp, đây là Hoài Ân hầu Hàn Thầm hầu phủ, phải là hầu phủ của nhị phòng.


      Bởi vì hoài ân hầu Hàn Thầm cùng Hầu phu nhân Lâm thị nhiều năm có nhi tử, cho nên Nhị phu nhân Phương thị sớm đem tước vị hoài ân hầu thành vật trong bàn tay, bất luận thứ gì nàng đều muốn quy ra bạc.


      Nếu như Hàn thức thời như vậy, Thái phu nhân còn có lời gì để ? Lúc này đáp ứng.


      Bốn chị em Hàn cùng Hàn Bội, Hàn Diễm, Hàn Linh sau khi rời khỏi, trong nhà chính chỉ còn lại có ba mẹ chồng nàng dâu Thái phu nhân, Nhị phu nhân Phương thị cùng Tam phu nhân Trâu thị.


      Phương thị nhìn Thái phu nhân, trầm giọng : “Thái phu nhân, là tháng tám rồi, đại ca còn chưa gửi tiền về!” lúc trước Phủ hoài ân hầu bị lão Hầu gia làm lụn bại, mấy cái thôn trang đều bán ra ngoài, hầu phủ này chỉ còn lại cái xác rỗng. Sau khi Hàn Thầm thừa kế tước vị, mỗi năm đầu tháng tám đều gửi tiền về trong kinh, ít nhất cũng bảy tám ngàn lượng bạc, trong kinh bởi vậy mới có thể duy trì thể diện tiếp tục hoạt động, chẳng qua là năm nay tiền chưa được gửi tới, Nhị phu nhân quen với khoản bạc đúng hạn hàng năm này, bởi vậy năm nay đến muộn chút nàng liền có chút bất mãn.


      Thái phu nhân ung dung : “Công việc của Đại ca ngươi hôm nay được tốt, người lại ở Liêu Châu, tiền gửi muộn chút cũng là điều hợp tình. Bất quá ta biết dù sao cũng quên người nhà trong kinh, sớm muộn gì cũng nghĩ biện pháp đưa tới.”


      Nhị phu nhân lúc này mới nữa.


      Tam phu nhân đứng nghe ở bên, khỏi có cảm giác con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sau im lặng nửa ngày.


      Sau khi bãi triều, Phó Tạ vừa rời , lại bị thái giám tổng quản Hứa Chiếu Thủy ngăn lại.


      khuôn mặt của Hứa Chiếu Thủy bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, gặp Thừa Dận Đế, Phó Hoàng Hậu cùng mấy vị sủng phi của Thừa Dận Đế, mắt đều là ý cười, mi thanh mục tú cười đến hân hoan; gặp những quyền thần của Đại Chu triều, như là Tể tướng Thôi Thành Trân cùng Xu Mật Sứ Trần Ân, lại tiến thoái ôn hòa dễ thân; gặp thái giám cung nữ trong nội cung, trở nên ngang ngược ngông cuồng; gặp đám quan chức địa vị hơi thấp trong triều hoặc quý tộc trong kinh kinh xuống dốc, lại vênh váo tự đắc kiêu căng.


      Chẳng qua là hôm nay đối mặt với vị mấy ngày nữa là Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ Phó Tạ mới đầy mười sáu tuổi này, nhưng có chút nơm nớp lo sợ, tự chủ được mà cung kính.Hứa Chiếu Thủy cũng có chút nghi hoặc, kính cẩn hành lễ: “Phó đại nhân, bệ hạ nương nương cho mời!” Ánh mắt lại lặng lẽ đánh giá Phó Tạ.


      Phó Tạ dung mạo tuấn tú, dáng người cao gầy, cử chỉ ưu nhã thong dong, tuy rằng mặc quan phục võ tướng, nhưng tướng mạo là quý công tử nhàng, chỉ là cả người lộ ra cỗ sát khí, làm cho người khác ở trước mặt phải cung kính sợ hãi.


      Dẫn Phó Tạ tới trước điện sùng chính, Hứa Chiếu Thủy nhìn Phó Tạ vào đại điện.


      Nhìn bóng lưng cao ngất như trúc như tùng của Phó Tạ, Hứa Chiếu Thủy bỗng nhiên nghĩ tới nguyên nhân, chẳng lẽ cái này mọi người hay gọi là sát khí?


      nhớ tới ba truyền thuyết liên quan đến Phó, giết người như ngóe khi chống địch ở Liêu Châu, cắt đầu như cắt cỏ khi tiêu diệt phiến loạn ở Vân Châu cùng máu chảy thành sông khi giải vây Ngọc Khê. Tiếp theo lại nhớ tới tin tức mật thám từ liêu châu truyền đến, ngoại hiệu Phó Tạ ở liêu châu là ngọc diện Tu La...


      Hứa Chiếu Thủy khỏi rùng mình, khuôn mặt thanh tú trở nên tái nhợt.


      Sau khi Bái kiến Thừa Dận Đế, Phó Tạ ra điện Sùng Chính.


      Đứng trước cửa cung, Phó Tạ tiếp nhận danh sách ban thưởng của Thừa Dận Đế cùng phó Hoàng Hậu, nhìn tám hòm xiểng sơn hồng mạ vàng được thái giám khiêng ra có chút dở khóc dở cười, từ khi phó Hoàng Hậu cùng Thừa Dận Đế hỏi chuyện chung thân của , mà lại hàm súc phải Hàn cưới, Thừa Dận Đế lập tức ban thưởng cho ít tơ lụa son phấn châu báu, ai biết Đế hậu lại thưởng những vật này.


      nhàn nhạt phân phó Phó Bình: “Cầm danh thiếp của ta, kể cả tặng phẩm lần trước bệ hạ ban thưởng đều đưa cho Hàn nương.” cũng chỉ là tạm ở phủ quốc công, những thứ châu báu tơ lụa son phấn này vẫn là cho Hàn , tăng thêm thể diện cho nàng, cho người ta biêt mình đứng ở phía sau của nàng, thể coi thường nàng; đồng thời cho nàng sống sung túc hơn.


      Phó Bình đáp “Vâng”.


      Phó Tạ lại : “Đem cái hòm đựng bao lì xì ta kêu ngươi chuẩn bị cũng đưa qua !” Hàn ăn nhờ ở đậu, thể thiếu tiền thưởng được, chuẩn bị nhiều bao lì xì cho nàng cũng là hợp tình hợp lí.


      Phó Bình: “... vâng.” Công tử, ngài là vị hôn phu của Thiếu phu nhân, phải là phụ thân...


      Phó Tạ nhận dây cương cấm quân hầu hạ đưa tới, phi thân lên ngựa, thúc mã chạy như bay mà . Chức vụ Đô Chỉ Huy Sứ còn bỏ trống, tạm thời do phụ trách, còn phải xử lý công đây!


      Phó Tĩnh mang theo mấy vị cấm quân vội vàng lên ngựa đuổi theo.


      Hàn lúc này bận rộn.


      Hôm nay trời u, trong phòng có chút tối, nàng sai người đem giường trúc ra bên ngoài hành lang, phía trải tấm nệm gấm, nàng ngồi nệm gấm thêu thùa may vá.


      Nàng dùng gấm đen có đường vân làm cho Phó Tạ cái trường bào cổ tròn, dùng bạch la (chất liệu bằng tơ mỏng để mặc mát)may trung y cho mặc bên trong quan phục, lại dùng lụa trắng may quần, sau đó may đôi vớ lụa trắng, cuối cùng làm đôi giày da màu đen võ tướng hay mang.


      Trường bào cổ tròn may xong rồi, tại Hàn chuyên tâm may trung y.


      Từ ma ma ngồi ở bên dùng cái dùi và kim khâu lớn cùng dây thừng làm đế giày.


      Thêu thùa Hàn chịu nhờ người khác, Tẩy Xuân liền ngồi ở bên quấn sợi tơ, Nhuận Thu đứng ở trước giường trúc cầm kéo cắt lụa trắng chuẩn bị thay nương làm vớ trắng, Hoán Hạ ra ra vào vào hầu hạ trà nước, trái cây.


      Mọi người ai cũng bận rộn, bỗng nhiên giọng Sấu Đông từ bên ngoài truyền đến: “ nương, có khách nhân đến!” Sấu Đông cùng tiểu nha hoàn ngồi ở ngoài cổng giữ cửa.

      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181022 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 24

      Tham niệm

      Hàn thêu hoa vào cổ áo gấm đen, trầm ngâm chút.


      Sấu Đông ngay sau đó liền bẩm báo : “Tam nương Tứ nương đến!”


      Hàn cũng ngẩng đầu lên: “Mời vào !” Nàng bận nên cũng chưa có ý nghênh đón.


      Hàn Diễm và Hàn Linh bởi vì Hàn Bội mới đến, bởi vậy chỉ mang theo nha hoàn, dám gióng trống khua chiêng.


      Các nàng tươi cười vào viện, thấy Hàn ngồi ngay ngắn ở giường trúc, bên cạnh bày đầy các loại vải trân quý, liền tiến lên chào hỏi


      đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười, Hàn đối với hai đường muội Hàn Diễm và Hàn Linh chuyên phục tùng Hàn Bội cũng rất khách khí, cười : “Ta bận chút, thứ cho ta thể đứng dậy nghênh đón!”


      Hàn Diễm cùng Hàn Linh cũng khiêm tốn vài câu, cầm vải lên thưởng thức.


      Những thứ vật liệu may mặc này vừa nhìn là biết đồ tốt, vải có đường vân ngân tuyến được dệt tỉ mỉ, nhìn vào thấy lấp lánh, sờ vào mịn màng, có thể lại vải quý hiếm thấy.


      Từ ma ma sai tiểu nha hoàn đem hai băng ghế ra, mời Hàn Diễm cùng Hàn Linh ngồi.


      Hàn Diễm cười : “Nhị tỷ tỷ, loại vài này cũng chỉ có Nhị tỷ phu tương lai mới có thể mặc thôi!”


      Hàn cúi đầu tiếp tục làm việc, trả lời.


      Hàn Diễm tựa hồ nghĩ tới điều gì, xấu hổ dùng khăn che miệng nở nụ cười: “Nghe nhị ca ca , từ khi Phó tam công tử trở về Kinh Thành, giới quý tộc trong kinh nay đều gọi 'Kinh Thành nhị mỹ', đúng hơn là Tam đệ Xu Mật Sứ Trần đại nhân Trần Hi cùng Nhị tỷ phu của chúng ta.”


      Hàn biết nhị ca ca chính là nhị đường huynh Hàn Vũ của tam phòng, liền cố ý cười : “'Kinh Thành nhị mỹ' ? ý là hai người bọn họ xinh đẹp sao?” Trần Hi nàng chưa gặp qua, biết có đẹp hay ; song tướng mạo Phó Tạ ngược lại rất tuấn tú. Nghĩ đến Phó Tạ được mọi người gọi là mỹ nhân, Hàn cười đến híp mắt.


      Hàn Diễm gật đầu: “Đúng vậy!”


      Hàn Linh cũng ở bên nở nụ cười, ngẩn người : “Ài, mặc kệ là trần Tam công tử hay là Nhị tỷ phu, ta đều chưa từng gặp qua!” nam nữ đại phòng ở Đại Chu triều cũng nghiêm khắc, giao tiếp qua lại giữa quý tộc cũng rất cấm kỵ nam nữ, chẳng qua là nàng là thứ nữ vợ lẽ, đâu có cơ hội cùng Nhị phu nhân Phương thị cùng đích tỷ ra ngoài giao tiếp.


      Hàn cười : “Cái này rất dễ dàng, muội nghe lời chút, ta có thể cho muội nhìn thấy trong 'Kinh Thành nhị mỹ'!” Nghĩ đến thần sắc kinh ngạc của Phó Tạ khi bị người khác gọi là mỹ nhân, nàng lại nở nụ cười.


      Hàn Linh cùng Hàn Diễm cũng cười theo.


      Hoán Hạ mang theo tiểu nha hoàn dâng lên mâm trái cây, nước trà, Hàn cũng duỗi lưng cái: “Chúng ta uống trà ăn điểm tâm, dạo hoa viên , ta nhớ được trong hậu hoa viên có cái cúc uyển, chủng loại ít, tháng tám là mùa hoa cúc nở!” Ngực nàng vẫn trổ mã, ngồi lát là nghe nặng trịch, có chút đau nhức, phải ra ngoài vài vòng mới được.


      Hàn Diễm vui vẻ : “Nhị tỷ tỷ, ý này hay đó!”


      Hàn Linh cũng hiểu được, mím môi cười.


      Mọi người uống trà ăn điểm tâm giọng Sấu Đông vang lên: “Bái kiến đại nương!”


      Hàn cười dịu dàng nhìn sang.


      Hàn Diễm cùng Hàn Linh lập tức thu liễm nụ cười mặt, chần chờ đứng lên.


      Hàn Bội mang theo hai nha hoàn tới, mặt tình bất định. Nhìn thấy Hàn Linh cùng Hàn Diễm, nàng khỏi cười lạnh tiếng : “Ta sao nhìn thấy hai vị, ra là trèo cành cây cao khác rồi!”


      Hàn Diễm Hàn Linh lúng túng cực kỳ, câu cũng , sợ nàng đột nhiên nổi giận. Hàn Bội thân là đại tỷ, đặc biệt được nuông chiều nên tính tình dữ dằn, miệng lại buông tha người, hai người bọn họ đối với nàng là “Tú tài gặp binh, có lý được mà”.


      Hàn cũng sợ nàng, cười : “Đại tỷ tỷ tới làm gì? Cũng tới trèo cành cây cao sao?”


      Hàn Bội lại nàng, cũng có lời nào để , hậm hực ngồi ghế Từ ma ma đem ra, thấy Hàn muốn đứng dậy, liền trừng mắt : “Các ngươi muốn đâu?” Ta vừa tới các ngươi liền , có ý gì?


      Hàn sửa sang lại tay áo chút: “Chúng ta muốn cúc uyển ở hậu hoa viên ngắm hoa cúc, Đại tỷ tỷ muốn theo ?” Nàng cố ý “Chúng ta”, còn “Đại tỷ tỷ “, thoáng cái chia bốn tỷ muội thành hai phe, cố ý muốn làm Hàn Bội nổi cáu. Người đánh ta ta phạm người, người nếu phạm ta tất phạm người. Hàn Bội khi dễ nàng, nàng cũng phải là quả hồng mềm.


      Hàn Bội bị tức giận đến sắc mặt ửng đỏ, há hốc mồm ra lời, oán hận trừng mắt nhìn Hàn .


      Hàn hôm nay chải tóc triều vân cận hương kế, đầu cài bộ trâm cài tóc hồng bảo thạch nạm hoa luy luy, người mặc áo hồng nhạt cùng váy xanh nhạt, nhìn vô cùng xinh đẹp, vô cùng kiều, vô cùng tươi đẹp, như nụ hoa đào màu hồng phấn chớm nở trong gió xuân...


      Cho dù nàng có được dung mạo xinh đẹp, nhưng có huynh đệ ruột thịt, hầu phủ này, tước vị này sớm muộn gì cũng thuộc về nhị phòng!


      Nghĩ tới đây, tức giận mặt Hàn Bội dần dần biến mất, thay vào đó chính là nụ cười vui vẻ giả dối: “Ta cũng !”


      Bốn tỷ muội vừa qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, liền nhìn thấy đại ca Hàn Lập mang theo gã sai vặt thanh tú tới, đằng sau còn theo nhóm bà tử khiêng hòm.


      Hàn trước hành lễ với Hàn Lập, sau đó mới nhìn về phía Phó Bình bên cạnh Hàn Lập.


      Hàn Lập cười : “Nhị muội muội, Phó phủ phái tiểu ca Phó Bình tới thăm muội.” lời hề đề cập tới việc Phó Bình tới đưa lễ vật.


      Phó Bình nhanh nhẹn hành lễ với Hàn : “Bái kiến nương!”


      Sau khi đứng dậy tiếp: “Sau khi công tử hồi kinh nhiều lần nhận lệnh vào cung yết kiến, mỗi lần đều được bệ hạ cùng nương nương ban thưởng. Công tử sai nô tài đem ban thưởng đưa tới cho nương, nhờ ân huệ của hoàng thượng và nương nương… “


      lải nhải dài dòng liên tục, Hàn rốt cuộc hiểu được “Công tử được bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ban thưởng, muốn dùng mình, muốn chia sẻ với nàng “


      “Ta hiểu rồi, kêu các nàng mang vào trong !” Hàn nhìn nhìn Hàn Lập đứng bên há to miệng muốn điều gì, ý vị thâm trường , “ là vật vua ban, sao lại có danh sách” Có danh sách người hầu phủ có cách nào ôm .


      Phó Bình đáp “Vâng”, chỉ huy bà tử, Từ ma ma phân công khiêng hòm xđi vào, lại lấy ra danh sách quà tặng đưa cho Hàn .


      Hàn nhận lấy danh sách, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Lập: “Đại ca, huynh có muốn nhìn chút ?”


      Hàn Lập nhịn xuống xúc động muốn đoạt lấy những cái hòm mạ vàng kia, nuốt nước miếng cái, nhạt nhẽo : “ là vật vua ban, ta cũng muốn mở mang kiến thức...” liền thò tay cầm lấy danh mục quà tặng.


      Phó Bình thấy thế, trong lòng có chút cảnh giác, lại chậm rãi từ trong tay áo lấy ra tấm thiệp: “Bẩm nương, bốn ngày sau là sinh nhật công tử, phủ quốc công có tổ chức yến hội nam nữ riêng biệt, đây là thiếp mời Nhị nương đưa cho người.”


      Hàn nhận lấy thiếp mời, mở ra xem trước mặt mọi người. Theo như lời Phó Bình, Nhị nương trong phủ đúng là thứ nữ của phủ An quốc công, thứ muội Phó Du của Phó Tạ, năm nay mười ba tuổi, trong phủ quốc công ngoại trừ Phó Hoàng Hậu có đích nữ nào nữa, đám thứ nữ cũng chỉ có nàng ra ngoài xã giao, Phó Tạ ngược lại có thể mượn danh nghĩa của nàng quang minh chính đại phát thiệp mời cho mình, trách được lúc trước ở trang viên trong Chu Tiên trấn, “ rất nhanh gặp lại”.


      Nhớ tới lúc ở trang viên trong trấn Chu Tiên bên cạnh kênh đào, khi Phó Tạ đưa tay vén mái tóc nàng, trái tim Hàn khẽ run, trong lòng loạn giống như bị mèo quào, thân thể tê dại, mặt của nàng dần dần nổi lên vòng ửng đỏ.


      Hàn Lập đứng Bên cạnh xem hết danh mục quà tặng giương mắt nhìn lại, thấy mặt Hàn như hoa đào, mắt giống như xuân thủy, trước ngực php phồng, thế nhưng eo lại mảnh, áo hồng nhạt cùng váy xanh nhạt làm nổi bật lên thân hình ngực to eo chân dài của nàng…


      gần như nhìn ngây người, đường muội này là xinh đẹp vô cùng, Phó Tạ tuy rằng quyền cao chức trọng, dù sao cũng chỉ là quốc cữu gia, đường muội đẹp như vậy công gả cho Phó Tạ, là lãng phí...

      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181026 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 25

      Bài tập

      Phó Bình lại cầm cái thiệp dâng lên cho Hàn : “Bẩm nương, đây là đề bài nghị luận công tử đưa cho người, công tử cần gấp, ngày sinh nhật nộp cũng được.”


      Hàn : “...”


      Nàng nhận lấy thiếp mời sau đó mở ra chỉ thấy giấy trắng như tuyết phẳng phiu chỉ viết hàng chữ tinh xảo và dấu móc câu[1] “luận tam cương ngũ thường”.


      [1] dấu hình móc câu (biểu thị văn viết chính xác hoặc vật đúng tiêu chuẩn, thời xưa cũng dùng làm dấu cần chú ý hoặc bỏ ).


      Phó Bình thấy mặt Hàn nụ cười cũng có, liền chắp tay hành lễ, lại thêm câu: “Bẩm nương, công tử , thể ít hơn ba trăm chữ.”


      Hàn mắt cá chết: “...” Phì! Phó Tạ huynh là võ tướng, là võ tướng mà! võ tướng như huynh ra được đề nghị luận gì cho vị hôn thê chứ!


      Bất quá nàng lập tức lâm vào trầm tư. Hôm nay Đại Chu tôn trọng Đạo Gia vô vi nhi trì[2], Phó Tạ lại kêu mình nghiên cứu tư tưởng của Nho gia, tôn chỉ tam cương ngũ thường, cuối cùng là có ý gì?


      [2] Thuận theo tự nhiên có chí tiến thủ (thuận theo tự nhiên, làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa).


      Thấy Phó tam công tử mến vị hôn thê như thế, còn tự mình chỉ bảo vị hôn thê đọc sách, biểu cảm mặt Hàn Bội, Hàn Diễm cùng Hàn Linh đều có chút vi diệu.


      Hàn Bội có có chút hả hê, đại phòng sao,


      các ngươi muốn trèo cành cây cao là Hàn sao? Cành cây cao phải muốn trèo là trèo đâu? Người ta chướng mắt ngươi, chê ngươi là bao cỏ, bắt ngươi đọc sách đó!


      Hàn Diễm có chút hâm mộ, phu quân Nhị tỷ tỷ nguyện ý dạy Nhị tỷ tỷ đọc sách, tương lai chắc chắn cho phép Nhị tỷ tỷ hồng tụ thiêm hương, ôi phong nhã quá !


      Hàn Linh là có chút đơn, dung nhan Nhị tỷ phu tuấn tú như vậy, thân phận lại cao quý, tài văn chương trác tuyệt, mình đời này là có phúc gặp, chỉ tự trách mình đầu thai vào bụng Đại phu nhân, Nhị phu nhân hoặc là Tam phu nhân...


      May mà Hàn nghe được lời trong lòng Hàn Linh, nhất định cảnh tỉnh nàng: tài văn chương trác tuyệt sao? Phó Tạ? Phì! Được mấy người võ tướng có tài văn chương trác tuyệt!


      Thấy Phó Tạ hư hư thực thực dùng Phó Bình làm người môi giới để gián tiếp cùng đường muội mỹ nhân của mình liếc mắt đưa tình, Hàn Lập cảm thấy tâm tình tốt, liền tới bên cạnh Hàn , thăm dò nhìn nhìn, : “A, ra là đề bài của thư viện Thanh Phong, Phó huynh đệ lại trực tiếp lấy ra dùng!” Thanh Phong thư viện là thư viện nổi danh nhất Đại Chu triều, ở phố Thư Điếm thành Biện Kinh.


      Hàn giống như vô tình về phía trước hai bước, kéo ra khoảng cách cùng Hàn Lập, đưa thiếp mời cho Tẩy Xuân: “Cầm thiếp mời giúp ta, lấy bao tiền thưởng cho Phó Bình về mua rượu uống!”


      Trước mặt nhiều người như vậy, Hàn đối với Phó Bình cũng chỉ nhàn nhạt, chỉ thị Tẩy Xuân cầm cái bao tiền thưởng cho .


      Sau khi Phó Bình cáo từ, đám người Hàn và Hàn Bội cứ tiếp tục về phía hậu hoa viên.


      Hàn Lập thấy thế, cố tình theo sau, cười : “Bọn muội muội hậu hoa viên chơi à?”


      Hàn Bội bởi vì mấy cái hòm giơ ban thưởng trong nội cung, tâm nặng nề, căn bản nghe thấy câu hỏi.


      Hàn cười mà trả lời.


      Hàn Diễm nhìn thoáng qua Hàn Linh, thấy nàng vẫn nhút nhát e lệ như trước, liền cười : “Bốn tỷ muội chúng ta cúc uyển hậu hoa viên thưởng cúc !”


      Hàn Lập ngẩng đầu nhìn sắc trời, : “Trời hơi ư, sợ là sắp mưa, ta với bọn muội muội!”


      Hàn lúc này mới cười dịu dàng : “Đại ca, mấy nữ hài tử chúng ta chơi, huynh theo sợ bất tiện đó!”


      Hàn Lập thấy nàng cười tươi như hoa, lập tức có chút sững sờ, câu “ có gì bất tiện” cũng chưa kịp ra.


      Hàn trực tiếp về phía hậu hoa viên, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu vội vàng theo, Hàn Diễm kéo Hàn Bội, Hàn Linh theo, nha hoàn của các nàng cũng đều theo.


      Hàn Lập đứng ở đó nhìn nhóm thiếu nữ trùng trùng điệp điệp rời , cũng thấy mình quả thích hợp xen lẫn vào bên trong.


      sờ sờ cái mũi, nhớ tới cuộc hẹn với mấy hồ bằng cẩu hữu, liền quay người lắc lắc mang theo mấy gã sai vặt rời .


      Hầu phủ tuy rằng suy tàn, thế nhưng hình thức vẫn còn, trong hậu hoa viên hương hoa quế nhàng tỏa hương trong làn gió, hoa cúc thi nhau đua nở, ngược lại có phen ý thu dạt dào náo nhiệt.


      Hàn vui vẻ chậm rãi theo đám tỷ muội tới cúc uyển, vừa tỉ mỉ thưởng thức tên cũng như màu sắc các loài trong cúc uyển,vừa suy nghĩ trong lòng.


      Nàng có chút phiền muộn với Hàn Lập, cảm thấy tuy mi thanh mục tú, thế nhưng đôi mắt như phủ tầng sương mù, nhìn cũng có chút dâm tà...


      Hàn quyết định sau này tận lực trốn tránh vị đường huynh này.


      Hàn Bội ở phía trước và Hàn Diễm sóng vai bước .


      Hàn Linh thấy Hàn lẻ loi ở phía sau, mặt mặc dù cũng nở nụ cười nhạt nhẽo, nhưng khi nhìn thấy toát ra đơn lạnh lẽo, liền lui về phía sau vài bước, biến thành sóng vai với Hàn , giọng giới thiệu với Hàn những loại hoa cúc này: “Nhị tỷ tỷ, tỷ xem cây hoa cúc có gốc màu đỏ tím này , hoa này khi nở cánh hoa xoắn lại, gọi là tử phượng vĩ!”


      Hàn nhìn sang, thấy gốc cây hoa cúc này tuy rằng hoa nở rất đẹp, nhưng màu sắc có vẻ cũ kỹ, liền cười : “Màu sắc hơi cũ!”


      Hàn Linh thấy nàng đáp lại, lập tức lớn gan lên chút, mím môi nở nụ cười, lại chỉ vào gốc cây có hoa màu trắng, nhụy hoa vàng nhạt : “Cái gốc kia gọi là Bạch Long giơ vuốt, màu sắc tuyết trắng óng ánh, và có chút giống bạch quế!”


      Hàn cười : “Nhìn như vậy, kỳ giống, từng cánh hoa Bạch quế rủ xuống dưới, mà cánh hoa Bạch Long giơ vuốt đều hướng lên !”


      Hàn Linh nghe vậy vội vàng ngồi xuống trước cây hoa so sánh kỹ càng, phát quả như thế, ngạc nhiên nhìn Hàn : “Nhị tỷ tỷ, đúng là như vậy nha!”


      chuyện được vài câu, tích tụ trong lòng Hàn dần dần được tháo ra, cũng dừng bước, nhớ lại : “Trong phủ tướng quân ở Ngọc Khê, ta cũng trồng ít hoa cúc, giỏi nhất chính là chăm sóc bạch thác quế, phi liêm thác quế, thúy cái điền, phù dung thác quế và phấn thác quế...”


      Nàng vừa nghĩ vừa , nghĩ đến mình thể trở lại phủ trấn nam tướng quân ở Ngọc Khê nữa, nụ cười mặt dần dần phai nhạt, đôi mắt cũng ẩm ướt, giọng cũng càng ngày càng thấp.


      Hàn Linh đồng tình nhìn nàng, cố lấy dũng khí đứng dậy cầm tay nàng, thấp giọng : “Tỷ tỷ, mọi việc ổn thôi!”


      Hàn bị nàng an ủi như vậy, cảm thấy hơi thẹn thùng, cúi đầu nén nước mắt, lúc này mới : “Cả vườn hoa trong hậu hoa viên ở Phủ tướng quân đều do ta trồng, biết sau khi người kế nhiệm tới, vận mệnh vườn hoa kia như thế nào.”


      Hàn Linh nắm tay nàng, an ủi: “Người kế nhiệm trấn nam Tướng Quân là Nhị đệ Trần Nghĩa của Xu Mật Sứ Trần đại nhân, nghe là võ phu dáng vẻ rất oai phong, gây khó dễ cho hậu hoa viên hoa đâu? Nhị tỷ tỷ yên tâm !”


      Trong đầu Hàn chợt ra hai hình ảnh đối lập nhau mãnh nam cao lớn hùng vĩ và vườn hoa xinh, vô cùng buồn cười.


      Sau khi trở lại tây viện, Hàn rửa tay liền bắt đầu may vá. Mãi cho đến khi gần ăn tối, nàng mới may xong trung y.


      Từ ma ma tới thúc giục Hàn ăn cơm, Hàn cầm bộ trung y vừa mới may xong cho bà nhìn: “Ma ma, con may có đẹp ?”


      “Rất đẹp!” Từ ma ma nhìn thoáng qua, , “Nhưng còn phải giặt rồi ủi nữa, rồi mới đưa cho gia được!”


      Hàn tỉ mỉ xếp đồ lại: “vâng, con biết rồi.”


      Mấy ngày nay Từ ma ma rất bận rộn, phòng bếp ở tây viện được đưa vào sử dụng, từ việc chọn mua, đầu bếp nữ đến giúp việc bếp núc, đều là người Hàn mang từ Ngọc Khê tới, ngày đó cơm tối đều được nấu từ phòng bếp .


      Hoán Hạ dọn đồ ăn lên.


      Hàn vừa rửa tay vừa nhìn, thấy canh có hai phần, theo thứ tự là canh cua và canh nghêu; cật xào rau, bao tử xào ngải cứu, món bánh củ cải đường phủ mật ong thơm ngon, còn có các loại hải sản khác nhau, hến hấp dấm gừng, tất cả đều là thức ăn mình ở Ngọc Khê hay ăn, khỏi việc mừng, cũng cần Từ ma ma thúc giục, nhanh chóng ngồi xuống.


      Từ ma ma vừa hầu hạ nàng dùng cơm, vừa : “ nương đời này có hai việc con người cần phải chú ý, là ăn, là ngủ!”


      Hoán Hạ sợ Hàn chưa nghe kĩ, vì vậy nở nụ cười: “Vâng, ma ma rất đúng, nương chỉ biết ăn và ngủ!”


      Hàn vừa bưng rượu vàng mật ong nóng lên uống ngụm, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc: “Chỉ biết ăn và ngủ? Ta là heo sao?”


      Hoán Hạ nghiêm túc : “ nương phải là heo, ngài là Thiên Bồng Nguyên Soái hạ phàm!” các trà phường Đại Chu đều có các tiên sinh kể thoại bản, Thiên Bồng Nguyên Soái là nhân vật trong thoại bản Thần Thoại lưu hành phố, thi thoại (tiểu thuyết xen thơ) <Đường tam tạng thỉnh kinh> trong đó có vị heo tinh vừa làm biếng lại vừa tham ăn.


      Hàn : “...”


      Hoán Hạ tiếp: “Chẳng qua là đời này tại sao có thể có Thiên Bồng Nguyên Soái xinh đẹp như vậy?”


      Từ ma ma và đám người Tẩy Xuân đều nở nụ cười.


      Hàn ăn tối xong thấy hơi no bụng, liền dẫn Tẩy Xuân tản bộ.


      Khu nhà này hơi đơn sơ, có kỳ hoa dị thảo, chỉ có hai hàng hoa hồng trồng ở góc tường, Hàn dọc về phía đông, lại dọc về phía tây, vừa vừa nghĩ làm cách nào ngày mai có thể ra ngoài chuyến, gặp gỡ cái kia người nhà, an bài người Liêu Châu hầu hạ cha mẹ...


      Hàn trong lòng vừa tính toán, còn chưa kịp cân nhắc kỹ lưỡng, liền cảm thấy mặt, cổ có chút mát, lúc này mới phát chẳng biết lúc nào trời đổ mưa .


      Nàng ngửa đầu cảm thụ lát, lúc này mới cười tay xách váy, tay kéo Tẩy Xuân chạy về phía hành lang.

      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181024 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :