1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10


      Ngón tay của Phù Hiểu giật giật.

      “Liên quan gì đến ?”

      “Có người thấy với con ả đến Tử Cấm Thành, hai người rất là thân thiết, con đàn bà đó là ai?” Chúc Đình Đình lấy được đáp án, tiếp tục chất vấn.

      Trong nháy mắt, con ngươi đen như mực của Đường Học Chính trở nên lạnh giá, tất cả những người quen với đều biết đây là điềm báo rằng sắp nổi giận.

      “Được rồi, Đình Đình, chín chắn chút , đừng làm loạn ở đây.” Mạc Vu Phi thấy tình thế ổn, đứng dậy hòa giải, “Có chuyện gì hai người tìm thời gian mà riêng với nhau.”

      “Hừ, giờ vị đại thiếu gia như ta làm gì còn chút thời gian quý báu nào cho tôi, bao nhiêu hồn vía chả bay hết đến chỗ con hồ ly tinh nào đó rồi ý chứ?”

      Dương Mật khỏi liếc Phù Hiểu cái, lẽ tiểu thư đỏng đảnh này cho rằng Hiểu với Đường thiếu…

      “Chúc Đình Đình, cho mười giây, biến khỏi mắt tôi.” Đường Học Chính trừng mắt, chậm rãi ra lệnh.

      Chúc Đình Đình vốn định vào đây phá đám, giờ phút này run rẩy cả người, nhìn , há mồm nhưng cũng dám gì thêm, cuối cùng, đành bỏ lại câu dọa dẫm, “Đừng để tôi biết ả là ai!” Sau đó nổi giận đùng đùng bỏ .

      Cả căn phòng lặng thinh mất lúc, sắc mặt của Đường Học Chính bình thường lại, “Đừng để ý đến ta, ăn tiếp thôi.”

      Peter lắc lắc ly rượu đỏ của mình, cười trêu: “Đường, sở thích của cậu khác biệt.”

      “… Con người luôn có lúc phạm sai lầm.” Mà sai lầm của chính là nên vì quá nhàn rỗi mà nhân nhượng mẹ , đồng ý hẹn hò với tiểu thư ‘dịu dàng, hiền thục’ cỡ vậy. thoáng thấy phiền chán, ngó ngó Phù Hiểu, chỉ thấy thôi ăn nữa, nhìn chằm chằm vào di động của mình.

      Phù Hiểu phát cái nhìn của , xem xong tin nhắn mới nhận được, chớp chớp mắt, nghiêng tai gì đó với Dương Mật, Dương Mật ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

      Được đồng ý của bạn tốt, Phù Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười với cả bàn: “Các vị, tôi có chút việc gấp, có lẽ phải trước rồi. Chúc mọi người ngon miệng.”

      “Có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm chứ?” Mạc Vu Phi là người đầu tiên phản đối.

      “Là ít việc riêng, rất vui được làm quen với mọi người,” vừa vừa đứng lên, đưa mắt nhìn qua mọi người, “Ngại quá, tạm biệt mọi người.”

      Đường Học Chính cau mặt, dán mắt vào gương mặt sao nhìn thẳng được vào mắt .

      Đợi Phù Hiểu ra khỏi lô, Mạc Vu Phi vẻ tiếc nuối: “Bỏ qua cơ hội tốt.”

      “Nhưng tao thấy cái đó có hứng thú với mày.” Peter đâu thèm để ý, Phù Hiểu phải đồ ăn của , thích kiểu người đầy đặn, tay thể ôm trọn.

      Đừng Học Chính đột nhiên đứng bật dậy, rằng bước nhanh ra khỏi lô.

      Mạc Vu Phi hiểu mô tê gì, sao thằng đó lại vội vội vàng vàng lao ra ngoài thế?

      Trong mắt Dương Mật lóe lên tia lo lắng, muốn cùng bạn mình rời lại bị chồng dùng ánh mắt ngăn lại.

      “Jennifer.” Peter gọi.

      “Dạ, Trưởng phòng.” Dường Mật vội vàng lên tiếng.

      Peter cười hai tiếng, “Bây giờ phải thời gian làm, đừng câu nệ thế. Gọi tôi là Peter được rồi.”

      “Vâng…”

      “Trông bộ dạng có vẻ rất thân với Đường?”

      “À … Chồng tôi với Đường thiếu cũng hay qua lại với nhau.” Dương Mật cẩn thận trả lời.

      “À…” Peter gật gù, nhìn về phía Tiêu Nhiên, nâng ly với , sau đó lại quay sang nhìn , “Đường chưa với tôi nên tôi cũng biết. Công tác cho tốt, bạn của Đường chính là bạn của tôi.”

      “Vâng ạ!” Dương Mật kìm chế nổi kích động trong lòng, phải biết rằng câu này của ta bằng biết bao nhiêu là thời gian phải cắm đầu cắm cổ công tác. Kiểu gì cũng phải cám ơn Đường thiếu đàng hoàng!

      Phù Hiểu định bước vào thang máy bị lực rất mạnh kéo lại. kinh ngạc, ngẩng đầu lên, đột ngột nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm chỉ cách gang tấc của Đường Học Chính.

      gì, chỉ ra sức giãy ra.

      “Giận à?” Đường Học Chính túm chặt để thoát, trong giọng chứa đựng thân thiết khó tả.

      Phù Hiểu cau mày, “Tôi hiểu gì.” Mắt nhìn chằm chặp vào bàn tay to lớn nắm lấy tay , cần cũng biết ý tứ của cái nhìn ấy.

      Đường Học Chính ngắm gương mặt xinh xắn mấy ngày được nhìn kỹ, cuối cùng thở dài hơi, vẻ bất đắc dĩ, “Được rồi, là sai lầm của .” Chúc Đình Đình chết tiệt.

      “Đường thiếu, thấy là quá vô lý sao?” Phù Hiểu lạnh lùng đáp lời.

      Tiếng chuyện huyên náo từ xa tiến đến gần, hai người đều làm ngơ.

      “A, phải là Học Chính đây sao?” Giọng có vẻ chếnh choáng say của người đàn ông trung niên bất ngờ truyền vào tai hai người.

      Đường Học Chính quay đầu nhìn lại, cười với vẻ thản nhiên, “Chú Đàm ạ.”

      Người đàn ông được gọi là chú Đàm cắp theo túi hồ sơ, ông cười thân thiết, vỗ vỗ vai , “Thằng nhóc càng lớn càng đẹp trai nha, ông nội cháu vẫn an khang chứ?”

      “Sức khỏe của ông cụ tốt lắm ạ.”

      Mấy người tầm tuổi dưới bốn mươi theo sau người đàn ông mập mạp đều lấy làm kỳ lạ, ông chú đầu hói, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Cục phó Đàm, ông chuyện với ai thế?”

      “Ha ha, cậu ấy chính là Đường thiếu mà đám con cháu mấy ông thường xuyên nhắc đến đó.” Cục phó Đàm cười ha hả.

      “À –” Ông chú hói đầu giật mình hiểu ra, ánh mắt của mấy người mới đến bỗng trở nên săm soi, người mà con trai, con của họ luôn miệng nhắc đến là cậu ta.

      Đường Học Chính gật đầu cách khách sáo, tay phải vẫn buông Phù Hiểu ra.

      Người đàn ông mập mạp chú ý đến, ông cười ra vẻ hiểu biết, “Cùng bạn đến đây dùng cơm hả?”

      Đường Học Chính cười cười, kéo bên cạnh lại gần mình, “Phù Hiểu, đến chào chú Đàm , chú ấy là Cục phó Tổng cục Xuất bản.”

      Phù Hiểu ức muốn chết, ta giải thích câu chết à.

      “Chào chú, chú Đàm ạ.” thể nhẫn nhịn, gọi tiếng.

      “Ha ha, tốt.” Người đàn ông mập mạp gật gù, nhìn kỹ Phù Hiểu, cười ra vẻ bí hiểm, sau đó quay sang Đường Học Chính: “Bao giờ cưới thế?”

      Đường Học Chính cười ha hả, “Chú Đàm à, chú cứ yên tâm , nhất định thiếu bao lì xì[1] của chú đâu.”

      “Khá lắm chàng trai.” Cục phó Đàm nhìn sang mấy người đứng cạnh ông, cả đám người cùng bật cười.

      Nếu phải là người có văn hóa chắc chắn đạp cho ta đạp sau đó quay đầu bỏ .

      “Thế mấy thanh niên các cháu cứ ở chơi vui vẻ nhé, chúng ta trước đây.”

      Cười gượng tiễn đoàn cán bộ lãnh đạo lạ hoắc lạ hươ rời xong, Phù Hiểu lập tức biến sắc mặt, dùng sức hất tay ra.

      “Sao thế?” Tâm trạng của Đường Học Chính ràng rất tốt.

      Phù Hiểu mặc kệ , lập tức ấn nút gọi thang máy.

      Đường Học Chính đè lên tay , “Xem ra chúng ta cần chuyện.”

      “Đường thiếu, thói quen của là túm tay người khác khi chuyện hả?”

      Đường Học Chính chau mày, dường như có thắc mắc gì, “ tưởng Dương Mật chỉ cho em rồi.” Bằng cái bộ dáng chậm chạp của , muốn tự hiểu ra có khi phải mất mấy tháng.

      “Đề nghị bằng ngôn ngữ mà tôi nghe hiểu được.”

      “Chuẩn bị tốt để làm người đàn bà của chưa?”

      Mặt đỏ, tim đập, ngạc nhiên, còn có vài cảm xúc tên khác ập đến với Phù Hiểu, ngây ngẩn người khoảng chừng 5 giây, cho đến tận khi thang máy “Bíp –” tiếng, mới giật mình bừng tỉnh, khẽ mắng tiếng, “Đồ điên.”

      bước nhanh vào buồng thang máy bóng người, Đường Học Chính theo sau . ấn nút đóng cửa, đồng thời hôn cuồng nhiệt.

      [1] Người Trung Quốc ăn cưới đặt tiền mừng trong bao lì xì đỏ giống bao lì xì ngày Tết (vì màu đỏ tượng trung cho may mắn theo tục lệ của họ).
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11


      Mùi thuốc lá và mùi rượu đan với mùi đặc trưng của đàn ông xộc vào các giác quan của Phù Hiểu, hoảng hốt, ra sức giãy dụa nhưng cách nào lay động được người đàn ông ghì chặt lấy .

      Môi cùng môi trằn trọc, lưỡi với lưỡi dây dưa, thêm vào đó là tiếng hít thở nóng bỏng đầy mờ ám khiến càng sợ hãi và chống cự, “Sao dám…”

      Đường Học Chính đâu chịu để trốn thoát, sau khi đôi môi tránh né , lấy tay cố định gương mặt xinh của , môi mỏng bịt lại bờ môi đỏ thắm của , càn rỡ cướp đoạt.

      Đầu óc Phù Hiểu bỗng trống rỗng, sao suy nghĩ được gì, chỉ biết có đôi môi nóng bỏng làm hơi thở càng lúc càng trở nên hỗn loạn của .

      Dường như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng thang máy cũng dừng ở lầu 1. Đường Học Chính thể dời mắt khỏi , ánh nhìn của dừng lại nơi ánh mắt mờ sương và đôi môi sưng đỏ của , vừa ổn định lại nhịp thở dồn dập của mình, vừa ôm ra khỏi thang máy.

      Tiếp xúc với luồng sáng chói mắt khác hẳn trong thang máy, Phù Hiểu như vừa sực tỉnh lại từ trong giấc mộng. Hơi ấm còn vương môi và tiếng trái tim đập rộn lên trong ngực nhắc về chuyện mới xảy ra. , , nhưng lại… Ôi, hãy để cho biến mất trong chớp mắt !

      … đồ…” Phù Hiểu ảo não lắm, nghiến răng, muốn mắng lại biết mắng thế nào cho đúng.

      “Em thích?” Đường Học Chính cúi đầu, nhìn gương mặt xấu hổ của , hỏi bằng giọng khàn khàn. Chết tiệt, cảm giác của là: ‘rất tuyệt’!

      “Vớ vẩn!” Có kẻ điên mới thích!

      “Nhưng mà thích đòi mạng.”

      Cho nên kẻ điên = Đường Học Chính! Phù Hiểu rút ra kết luận, hung hăng hất tay ra, nhanh chân chạy lên đằng trước.

      “Này, vợ, tụi mình bình tĩnh chuyện nào.”

      Phù Hiểu xém trượt chân, “Ai là vợ !” trừng mắt với cách hung dữ, khẽ mắng.

      “Tụi mình hôn cũng hôn nhau rồi mà em còn muốn phủ nhận?” Đường Học Chính trưng ra nụ cười rất đáng đánh đòn, “ sao cả, có camera làm chứng cho .”

      ta, ta còn dám ! Phù Hiểu hận thể giết chàng luôn, sau cùng, chỉ có thể căm tức vung túi xách lên, ra sức đập vào , “Câm miệng!”

      Đường Học Chính bị đau rên lên tiếng, ra vợ bạo lực đến vậy?

      Hai người ra khỏi khách sạn, Đường Học Chính cất lời: “Phù Hiểu, em thích .”

      Khóe miệng Phù Hiểu giật giật hai cái.

      “Tụi mình đều biết giữa tụi mình có sức hút, tụi mình thu hút nhau, em sợ cái gì vậy?”

      tự tin của từ đâu mà có, hả Đường đại thiếu gia?” Phù Hiểu dừng bước, hỏi với giọng mỉa mai.

      phải tự tin mà là em quá chậm chạp.” Đường Học Chính nhìn , vẻ buồn cười lắm.

      “Theo tôi thấy là quá tự đại có.”

      “Em dám em có chút cảm giác nào với nụ hôn ban nãy?”

      “Xin , đó là nụ hôn đầu của tôi, dù là người đàn ông bất kỳ nào đột nhiên hôn tôi, tôi cũng có cảm giác tốt hay tốt? Tôi phải người chết!” Phù Hiểu đỏ mặt cãi lại.

      “Nụ hôn đầu của em?” Đường Học Chính nghe được câu mình thích, nhìn chăm chú, rồi cười khẽ, “Thấy chưa, nhất định em là vợ .”

      Phù Hiểu hít sâu hai lần, cần phải bình tĩnh.

      “Ở lại Bắc Kinh , giúp em tìm công việc tốt, hoặc là em làm gì cũng được, nuôi em.” Môi cong lên nụ cười tươi rói.

      … Đồ vô liêm sỷ. có bạn rồi.” Phù Hiểu nhìn vẻ ghét bỏ.

      Lại còn có người dám mắng vô liêm sỷ? Đường Học Chính cảm thấy lẽ ra phải tức giận, nhưng quả thể nổi giận với khuôn mặt này được, “ chia tay rồi.”

      “Người ta còn chờ đổi ý, thế mà ở trong này… Tôi ngờ, ra là đồ playboy.” Phù Hiểu giận đến đỏ cả mặt.

      Vậy là sao? Đường Học Chính nhíu mày, cho đến giờ, đàn bà đối với chỉ là hợp nhau tụ lại, còn hợp nữa là lập tức tan, những người đàn bà khác ai cũng chờ chia tay với người trước để đến với mình, sao lại nổi giận vì chuyện này.

      Tiếng di động vang lên đúng lúc chút nào, Phù Hiểu ấn nút từ chối nghe, sau đó mấp máy môi, câu nào, xoay người bỏ .

      “Phù Hiểu, em trốn thoát đâu.” Đường Học Chính cũng ngăn lại, chỉ phát thề ngay đằng sau .

      thực tế là Phù Hiểu trốn mất rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, lập tức rời khỏi Bắc Kinh, từ chối những lời nằn nì hòng giữ ở thêm của Dương Mật, cõng ba lô du lịch , lên chuyến bay sớm nhất ngày hôm ấy để về nhà.

      Hơn tháng sau lần đó, Phù Hiểu trải qua cuộc sống như bình thường, buổi sáng ngủ, buổi tối làm việc, trừ những lúc cần kíp lắm chứ hầu như chẳng bước chân khỏi cửa, thậm chí di động của hết tiền từ bao giờ rồi mà cũng chả buồn nạp tiền. muốn đem tất cả những ký ức về Bắc Kinh khóa kín vào trong hòm, nhưng phát bóng dáng người đàn ông đó luôn đột nhiên xuất trong đầu , khiến ngừng phiền muộn.

      Lại là ngày sau đêm thức trắng làm việc, bị tiếng di động bên gối đánh thức khi mới ngủ say được bao lâu, nhấn nút từ chối nghe cách kiên nhẫn.

      Ba giây sau, tiếng chuông di động lại vang lên.

      “Chết tiệt…” khẽ chửi thề tiếng, dùng sức nhấn nút nghe.

      “A, lần này em chịu bắt máy.” Ống nghe truyền đến giọng xa lạ mà quen thuộc vô cùng, giọng ấy giống như cây kim xuyên suốt qua đầu óc của Phù Hiểu khiến cho tỉnh ngủ trong chớp mắt. bật dậy theo phản xạ có điều kiện, vô số ý tưởng ra trong đầu, cuối cùng lời thốt lên lại là: “Số máy ngài vừa gọi hết cước…”

      “Đừng giả vờ với , vừa mới nạp cước chuyện cho em.”

      Phù Hiểu làm như nghe thấy, tiếp tục mấy câu công thức hóa mà nhớ.

      “Bé ngốc, nếu trong vòng 5 phút mà em xài hết 1000 tệ, Gia công nhận em lợi hại.” Giọng của đối phương mang theo trêu cợt.

      Phù Hiểu giật mình, trừng mắt với di động lúc lâu, “Đồ điên.” thầm mình, lại vội vàng cúp điện thoại.

      Nhét điện thoại di động xuống dưới gối, ngồi đó ngơ ngác, lòng như mặt hồ phẳng lặng bị ném mạnh xuống tảng đá to tướng, dập dềnh từng cơn sóng.

      lâu sau, di động lại vang lên, như chim sợ cành cong, rên lên tiếng, mắt lại tự chủ nhìn xuống màn hình điện thoại, may quá, là Dương Mật.

      thờ phào nhõm, tiếp điện thoại: “A lô, Kẹo Mật.” Cú điện thoại của nó gọi đến đứng lúc, có thể tha thứ tha thứ, Phù Hiểu cố tránh nghĩ đến chuyện khác.

      “Hiểu, lần này mày nhất định phải giúp tao đấy!” Giọng Dương Mật truyền đến, vẻ rất nóng vội.

      “Chuyện gì?” Phù Hiểu lập tức dời chú ý sang bạn.

      “Mày cũng biết rồi đấy, Đường thiếu giúp cho tao với thủ trưởng tao, giúp tao rất nhiều, lần này ta nổi hứng đến chỗ tụi mình du lịch, mày nhất định phải giúp tao chiêu đãi ta cho tốt, tiền đồ của tao dựa cả vào mày đấy!”

      “Mày… Lặp lại lần nữa?” Phù Hiểu tin nổi những gì vừa nghe được.

      “Đường thiếu muốn đến quê hai ta, tao đoán chắc là đến nơi rồi á? Tao vốn định để ba mẹ tao tiếp đãi ta, nhưng mày cũng biết đấy, hai người họ chưa tiếp đãi mấy người sang cỡ ấy bao giờ, nghĩ nghĩ lại, tao chỉ có thể trông cậy vào mày.”

      Suy nghĩ của Phù Hiểu rối như tơ vò, “Để ta với đoàn du lịch .”

      “Làm ơn , quê tụi mình lấy đâu ra đoàn du lịch.”

      Vậy ta còn du lịch cái quái gì!

      “Hiểu, bà chị thân ơi, vốn tao muốn xin nghỉ phép cùng ta, nhưng tao dứt ra nổi, bây giờ tiền lương của tao được thăng bậc, coi như mày giúp đứa em này trả ơn ta lần !”

      Câu từ chối bị nghẹn lại trong cổ họng, Phù Hiểu có nỗi khổ mà lên lời.

      “Xin mày mà, xin mày mà, mày tốt nhất mà, Hiểu ~~” Dương Mật liều mạng làm nũng.

      “Tao biết rồi.” Phù Hiểu nhíu mày, nhận lời cách cam tâm tình nguyện.

      “Tốt quá rồi! Cám ơn mày, Hiểu, bao giờ về tao đãi mày chầu đời nha!” Dương Mật hoan hô, “Tao gửi số điện thoại của Đường thiếu cho mày, mày liên lạc với ta nhé.”

      “…Ừ.”

      Cúp điện thoại, Phù Hiểu cắn môi, trừng mắt với di động lúc lâu. Tin nhắn của Dương Mật gửi đến, nhìn cũng chả buồn nhìn, chuyển động ngón tay với tốc độ cực kỳ thong thả, tìm số điện thoại lạ gọi đến lúc nãy: là dãy số may mắn vô cùng dễ nhớ. mím môi suy tư trong chốc lát, rồi mới ấn nút gọi cách miễn cưỡng.

      Vài giây sau, đầu bên kia bắt máy, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, “A lô!”
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12

      “Đường thiếu.” Phù Hiểu nghiến răng nghiến lợi gọi tiếng.

      “Ừm?”

      “Nghe hạ mình đến nơi quê mùa, hẻo lánh này của chúng tôi?”

      “Khiêm tốn quá rồi, nghe rất nhiều người khen vùng này phong thủy tốt.”

      “Nếu như… chê bai tôi… làm hướng dẫn viên du lịch cho vậy?” Phù Hiểu đề nghị, có vẻ ấm ức lắm.

      “Sao có thể biết xấu hổ đến vậy chứ?”

      “Thế …”

      “Tuy thấy rất chi là ngại nhưng biết là: vì khi ở Bắc Kinh rất nhiệt tình chiêu đãi em nên chắc chắn em vô cùng mong muốn được báo đáp . Xem ra thể từ chối được rồi, thế này đành làm phiền em vậy.”

      Da mặt của người mà cũng dầy được đến mức này sao? Dường như Phù Hiểu có thể nghe được tiếng nghiến răng của mình, “ định ở đâu?”

      “Đùa gì vậy trời, có nhà bạn bè ở đây sao còn phải ở khách sạn? Lãng phí phải phẩm chất tốt đẹp.”

      người vô duyên vô cớ nạp cho người khác 1000 tệ cước điện thoại mà còn dám với tiết kiệm là phẩm chất tốt đẹp ư? Phù Hiểu rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, “Vậy muốn thế nào?”

      cho địa chỉ nhà em, đến tìm em.”

      cứ mơ .”

      “Hả, em cái gì cơ? Phù tiểu thư à, khi em ở Bắc Kinh em ở nhà là vì Dương Mật mời em trước, nếu cực kỳ vui vẻ cho em đến nhà thời gian, em nên vì việc đó mà ghi thù nha? Thế này vậy, lần sau đến Bắc Kinh em tới chỗ ở là được rồi, đảm bảo hết sức tận tình chiêu đãi em.” Tiếng cười truyền qua điện thoại tới tai là tiếng cười khiến người ta rất…

      ra vẻ lịch lâu nay của ta đều là giả tạo, ta ràng là gã lưu manh!

      “Tôi đặt phòng giúp .”

      cần đâu, quen.”

      “Tôi cũng…”

      “Phù Hiểu, em thẳng thừng từ chối , còn trốn nhanh như thỏ ý, dù da mặt có dày mấy cũng biết xấu hổ đến mức đấy đâu?” Giọng điệu của Đường Học Chính đột nhiên biến thành nghiêm túc, “Chỉ là được nghỉ, muốn tìm nơi yên tĩnh để thư giãn thôi.”

      Phù Hiểu đỏ mặt, tim đập nhanh, cũng cảm xúc trong lòng mình bây giờ là vui mừng hay là buồn bã. “Thế… Tôi đón nhé.” ậm ừ.

      cần đâu, em đọc địa chỉ cho , tự bắt taxi đến.”

      “… Được.”

      giờ sau, Đường Học Chính trong bộ quân phục màu lằn ri xuất trước cửa nhà Phù Hiểu. Phù Hiểu nhòm qua khe cửa sắt, nhìn chăm chú vào người đàn ông mang vẻ đẹp nam tính và khỏe khoắn ấy, lòng nhói đau, khẽ khàng mở cửa.

      “Trông em có vẻ rất mất tinh thần.”

      ánh mắt dừng người , là ánh mắt khiến người ta cảm nhận cách rệt tồn tại của nó, ánh mắt ấy khiến cứng người, “Chỉ là chưa ngủ đủ giấc.”

      Đường Học Chính nhướng mày, “ đó? đợi đến tầm thời gian em ngủ dậy mới gọi cho em đấy.”

      Phù Hiểu ngầng đầu nhìn lên , vào tầm thời gian này chỉ có chuyến bay hạ cánh lúc 8 giờ, lẽ nào ấy… “ tàu à?”

      đời nào, tàu chậm bỏ xừ, kiên nhẫn cỡ đó đâu.” Đường Học Chính bước vào trong nhà, quẳng luôn chiếc balo lằn ri xuống.

      Đồng hồ chỉ 12 giờ, là giữa trưa, Phù Hiểu thấy hơi khó hiểu: ấy đợi ở sân bay đến 11 giờ mới gọi điện cho chứ?

      “Chết tiệt, trước tiên phải tắm cái .” chau mày, nhìn sang . “Phòng tắm ở đâu?”

      Phù Hiểu ngơ ngác chỉ về hướng ban công.

      “Được rồi, cho đôi dép nào.”

      Phù Hiểu tiếp tục ngơ ngác làm theo, sau khi nhìn theo vào phòng tắm, mới sực tỉnh táo lại. Tuy nhiên, xét trong vấn đề nào đó căn bản là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vấn đề đó là: đây là nhà của hay nhà của ?

      biết qua bao lâu, giọng Đường Học Chính từ trong phòng tắm truyền ra, “Phù Hiểu.”

      “Chuyện gì?” cố gắng khiến giọng của mình trở nên cứng cỏi hơn.

      “Lấy giùm cái khăn mặt mới nào.”

      “… Của đâu?”

      mang.”

      “Tôi cũng có.”

      “Thế dùng của em nhé, ừm, màu hồng, có in hình Hello Kitty.” Giọng Đường Học Chính hòa lẫn trong tiếng nước, nghe có vẻ rất là khoái trá.

      dám!”

      “Thế mang khăn mới đến đây.”

      “… Tôi mua cho !”

      “Vậy : ngại quá, phải làm phiền em rồi, tiện thể em mua giùm bàn chải đánh răng với đôi đép trong nhà số lớn nhá.”

      biết ngay mà, ta Làm-Gì-Có-Tý-Ý-Tốt-Nào!

      Nửa giờ sau, Đường đại thiếu gia mới: trai-đẹp-vừa-tắm-xong, mặc bộ quần áo để thay khi tắm rửa duy nhất mà mang theo rồi ra, vươn vai ra vẻ sảng khoái lắm, “Cuối cùng cùng được thoải mái, em biết đâu, ở khu diễn tập, chỉ có 5 phút để tắm.” nhìn Phù Hiểu, mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, ngồi sô pha và lườm , “ nghĩ cần ngủ giấc, diễn tập thực chiến[1] khó chịu chết mẹ, buồng ngủ của em đâu?”

      Được rồi, chắc chắn ta nghĩ chỗ này là quán trọ, “Tôi nhanh chóng chuẩn bị tốt buồng dành cho khách cho , được chứ?”

      cần phiền em thế đâu, cứ để ngủ giấc , ngủ dậy tự thu xếp, a, thấy buồng em ngủ rồi.” Ngắm qua lượt căn hộ khoảng 70m3, Đường Học Chính rất nhanh tìm thấy mục tiêu, “ nghỉ lát, cơm tối gọi nhá.” Dứt lời vẫy tay, thẳng vào khuê phòng của chủ nhà và đóng luôn cửa buồng lại.

      “Này!” Phù Hiểu ngỡ ngàng, đứng bật dậy, vọt vào buồng bằng tốc độ nhanh nhất. Vào tới nơi, thấy nằm sấp hình chữ ‘đại’ (大) chiếc giường êm ái của , cánh tay cường tráng còn đè lên chiếc gối ôm hình cá heo mà thích nhất.

      đứng lên cho tôi!” ra sức kéo dậy, bực mình lại càng bực mình hơn khi phát hiên ra buồn nhúc nhích.

      “Khò… Khò…” thanh mang tính chất có lệ cho thấy chủ nhân của nó trong giấc mơ đẹp.

      “Ê, đừng có ngủ giường của tôi!” Mặt bỗng nóng bừng, Phù Hiểu cũng tâm trạng khi này của là gì nữa.

      “Khò… Khò…”

      trừng mắt với lúc lâu, biết rằng khách này có ý đồ chiếm nhà chủ, mím chặt môi, làm gì được đành mắng vốn câu, “Đừng có chảy nước miếng ra gối đầu của tôi đấy!” xong giận đùng đùng bỏ ra ngoài.

      Cửa sập đánh rầm tiếng, khóe miệng chàng giường cong lên nụ cười.

      … Khi Đường Học Chính tỉnh dậy là hơn nửa đêm rồi, vò đầu, dụi mắt hai cái cho tỉnh hẳn. Thấy mình nằm chiếc giường dường như còn thoang thoảng hương thơm, ý cười lên trong mắt . ngẫm nghĩ lát rồi xoay người xuống giường cách dứt khoát. bật đèn lên, cẩn thận tăm tia khuê phòng của Phù Hiểu.

      gian lớn nhưng ngăn nắp, chiếc giường lớn kê sát bức tường bên trái cửa buồng, ga trải giường được phủ kín bởi rất nhiều hoa văn, họa tiết, trông rất sạch và gọn gàng. Cạnh đuôi giường kê chiếc bàn học bằng gỗ, ngay trước bàn học là cửa sổ, bàn bày mấy cuốn sách với chiếc laptop, còn có ống đựng bút có hình hoạt hình và khung ảnh để bức ảnh gia đình. Đối diện với bàn học là chiếc giá sách rất to, giá xếp đầy sách… Ừm, dựa theo nội dung của sách có thể thấy sở thích của khá đa dạng. Bức tường màu trắng cũng để trống, tường dán nhiều tấm áp phích, có của phim chính kịch, có của phim giả tưởng,… Tính cách của cái nàng này là khó đoán.

      Ra khỏi buồng ngủ là phòng khách, lúc này, phòng khách chìm trong bóng tối và yên tĩnh. vòng quanh phòng khách, phòng bếp và phòng tắm sau đó nhàng đẩy cửa buồng dành cho khách ra. Quả nhiên thấy chủ nhà say ngủ chiếc giường dành cho khách được trải ga tinh tươm, mày khẽ nhíu, dường như ngay cả khi ngủ cũng muốn thể hài lòng của mình.

      Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, nhàng khép cửa lại rồi quay vào phòng bếp, liếc qua góc bếp chỗ để thùng mì ăn liền lại mở tủ lạnh ra kiểm tra, ái chà, kể ra cũng quá bạc đãi bản thân: còn ít nguyên liệu nấu ăn.

      [1] Hình thức huấn luyện cao nhất của quân đội, bố trí như trận chiến thực để thử thách khả năng thực chiến của binh sỹ.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13


      Dạo gần đây mình hơi lơ là với Chén trà lý do vì mình kiếm được Chén trà bản xuất bản sách, nó hơi khác chén trà bản mạng, mình phân vân ko biết nên chỉnh lại theo sách cả ko vì tình hình mình ko thích bản xuất bản sách bằng bản internet)

      Phù Hiểu bị con giun tham ăn trong bụng gọi dậy, bởi vì: từ nãy đến giờ, mũi cứ liên tục ngửi được mùi thức ăn. Nhà ai nấu nướng thế nhỉ? mơ mơ màng màng đứng dậy. Vừa mở cửa ra thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, lại còn nghe được những thanh rời rạc truyền đến từ phòng bếp nữa chứ. Thế là giật mình, tỉnh ngủ hẳn. Khi này, mới nhớ ra trong nhà còn có vị… khách.

      bước nhanh, qua phòng khách vào phòng bếp. Vừa đến cửa bếp là thấy vị khách kia của nhà . xem gì đó trong chiếc laptop màu đen để bàn ăn của . Mà chiếc bếp từ cách chỗ chàng ngồi xa có đặt cái nồi, mùi thơm ngửi thấy ràng là bay từ đó ra.

      Dễ dàng nghe được những động tĩnh xung quanh, người đàn ông nghiêng đầu, cười phô hàm răng trắng với , “Dậy rồi à?”

      Phù Hiểu như hốt hoảng, cứng người mất lúc rồi mới chậm rãi hỏi: “ nấu gì đó?”

      “Ninh canh gà, em có ngửi thấy mùi ?

      biết ninh canh?”

      Đường Học Chính nhìn Phù Hiểu hãy-còn--ngơ-ngác-đứng-ở-cửa, khẽ cười, “ thể công nhận mấy thứ như Internet đôi khi rất tiện dụng.”

      …”

      “Xin lỗi, tự tiện dùng bếp của em, tại vì đói meo rồi mà em vẫn ngủ ngon quá nên tự mình ra tay.” Đường Học Chính đứng dậy, mở vung ra nhìn nhìn, “Ừm, chắc là được rồi đó. Tiện thể nên nấu cả phần em, cùng ăn nhé.”

      Phù Hiểu cứng họng – ing, đây là ‘tu hú chiếm tổ chim khách’[1]? Hay là ‘được đằng chân lân đằng đầu’?

      Trong lúc hãy còn ngơ ngác Đường Học Chính lấy từ tủ tiệt trùng ra hai bộ bát đũa rồi bưng canh lên bàn ăn, “Qua đây mau, còn đứng đó làm gì thế?”

      lời nào tả xiết cái cảm xúc trong lòng Phù Hiểu lúc này. Theo lời , tới bàn ăn và ngồi xuống. ngắm nghía nồi canh bốc hơi nghi ngút rồi từ tốn bưng bát canh trước mặt lên nhấp ngụm. chỉ thấy mùi canh thơm nức mũi và vị canh gà ngọt từ lưỡi đến bụng.

      “Thế nào?” Đường Học Chính chờ nhận xét.

      “Khá ngon.” Phù Hiểu trả lời cách nghiêm túc.

      Đường Học Chính ràng thở phào nhõm, “Xem ra là cũng có khiếu nấu ăn ra phết, lần đầu tiên vào bếp được nhận xét là khá ngon.”

      Phù Hiểu sựng lại, “Lần đầu tiên vào bếp?” hãy còn tưởng chỉ là lần đầu ninh canh mà thôi, bởi vì người phương Bắc hay ăn món canh.

      “Về cơ bản, có tý thời gian dùng cho việc vào nhà bếp nào.” Đường Học Chính cũng nhấp ngụm, trả lời.

      “Thế ra tôi là vật thử nghiệm à?” Phù Hiểu nhíu mày, trừng mắt với bát canh.

      Đường Học Chính cười lớn, “Muộn rồi, em bị Gia đầu độc chết rồi.” Cái biết đường cảm động này, nghe kể chuyện tự mình vào bếp có phản ứng như thế đấy.

      Phù Hiểu bĩu môi, nâng bát lên uống thêm ngụm canh nữa.

      Thế là: hai người cứ trò chuyện câu được câu chăng cho đến khi ăn cơm xong, , nên là ăn cháo xong – vì Đường đại thiếu gia cho hơi bị nhiều nước vào gạo. Phù Hiểu thu dọn bát đũa còn Đường Học Chính ngồi tại chỗ, nhìn chăm chăm vào bóng lưng khi rửa bát, biểu tượng QQ, MSM màn hình laptop cạnh nhấp nháy liên tục mà cũng chẳng buồn để ý.

      “Em vẫn sống mình suốt sao?” Im lặng lúc lâu, hỏi cách bình thản.

      Phù Hiểu ngừng lại chốc lát, sau đó : “, trước mười tám tuổi tôi vẫn ở với gia đình tôi.”

      “Vì sao em lại dọn về đây ở mình, bọn họ đối xử tốt với em à?”

      “Họ tốt lắm, chỉ do tôi muốn làm phiền họ thôi.” Phù Hiểu vò khăn lau, quay sang hỏi: “Mai muốn đâu chơi nào?”

      “Chuyện ngày mai để ngày mai lại .” Thấy muốn Đường Học Chính cũng ép.

      có muốn ra ngoài từ sáng ?”

      Đường Học Chính nghiêng đầu cười, : “Yên tâm , có thời gian, buổi chiều bắt đầu cũng muộn.”

      Thế là hai người trải qua đêm đó cách bình yên. Nửa buổi hôm sau, Phù Hiểu cố lắm mới rời giường được. Ra đến phòng khách, thấy Đường Học Chính ngồi gác chân lên bàn uống nước, nghịch chiếc laptop đặt đùi, dậy từ sớm. Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn rồi cười rất là tự nhiên: “Chào buổi sáng, ngủ có ngon ?”

      “Cũng tạm được…” Phù Hiểu phát ra vấn đề: có đôi lúc, cảm thấy cứ như mình mới là khách trong ngôi nhà này ý.

      “Lúc sáng, xuống dưới nhà loanh quanh lúc, có mua ít đồ ăn sáng về, em ăn tạm .”

      “Cám ơn.” Lúc này, Phù Hiểu mới cảm thấy mình nên áy náy, tốt xấu gì người ta cũng là khách đến chơi, “Xin lỗi, tôi vô ý quá, lẽ ra tôi phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mới phài.” vội vàng xin lỗi.

      sao đâu.” Đường Học Chính cong lên nụ cười, cũng đâu để chuyện cỏn con này trong lòng, “Mau rửa mặt .”

      “À, ừ.” Nhận ra lỗi của mình nên Phù Hiểu càng ngượng hơn. là quá đáng mà, Đường Học Chính đâu phải Dương Mật, sao lại vô ý thế chứ?

      Phù Hiểu nhanh nhẹn chuẩn bị xong xuôi, ra khỏi buồng và gọi: “Tôi xong rồi, Đường thiếu, định đâu?”

      biết những chỗ chơi quanh đây thế nào, em đề cử chỗ ?” Đường Học Chính gập laptop vào, nhìn sang Phù Hiểu (hôm nay, vận bộ thể thao).

      Phù Hiểu ngẫm nghĩ, thấy hơi khó xử, “Quê tụi tôi có núi hay sông gì, nhưng thị trấn kế bên có khá nhiều cảnh đẹp.”

      “Thế chúng ta chỗ đó ngắm cảnh , mấy khu du lịch từng đến chẳng có khu du lịch nào là tự nhiên hoàn toàn cả. Em cũng biết đó, ở phương Bắc, chỉ vài đống đất cũng gọi là núi.” Đường Học Chính đứng dậy, cầm di động lên, “ nào.”

      Vậy là hai người thong thả ra khỏi nhà, Phù Hiểu đưa vòng quanh ngọn núi – sân chơi của từ bé đến lớn. Ngọn núi này còn chưa bị thay đổi bởi bàn tay con người, núi tràn ngập hương hoa và tiếng chim hót. Tuy là mùa thu nhưng những cơn gió thổi qua nơi đây vẫn mang theo hơi ấm và quyện lẫn hương thơm tươi mát. Vì thấy hơi ngại khi để khách chờ lâu sáng nay nên Phù Hiểu đâm nhiệt tình hẳn, hết kể những kỷ niệm thú vị hồi của , Dương Mật và tụi bạn ngọn núi này, rồi lại chỉ cho từng dấu vết bọn họ để lại, khí dần trở nên hòa hợp.

      Lên đến đỉnh núi, Đường Học Chính híp mắt lại nhìn xung quanh, ngắm những kiến trúc tý hon phía xa, “Quê tụi em đẹp .”

      “Dân thủ đô đến đây cũng đừng chê cười chúng tôi nha.” Phù Hiểu lau mồ hôi, sức khỏe của vẫn rất tốt, chưa bao giờ mệt đến mức này.

      “Ê này, lại còn kỳ thị dân thủ đô hử?”

      “Oan , là tôi tự chê mình.”

      “Bé ngốc.” búng trán .

      đường về, trong taxi, Phù Hiểu đề nghị, “Chúng ta ăn tối ở bên ngoài , tiện thể tôi rút tiền.”

      có.”

      “… Tôi muốn trả lại khoản cước điện thoại mà nộp giùm tôi.” Hễ nhắc đến chuyện này là Phù Hiểu lại tức nghiến răng, thế là tong 1000 tệ rồi, những miếng bạc trắng bóc của … Có trời biết cước điện thoại tháng của còn chẳng đến 30 tệ, giờ tuyệt chưa, khoảng hai năm tới khỏi cần nộp cước điện thoại luôn.

      “Sao phải khách sáo thế, cứ coi đó như chi phí ăn ở của là được rồi.” Đường Học Chính rút chiếc di động rung ra, liếc qua màn hình rồi nhấn nút từ chối nhận cuộc gọi.

      “Vậy sao được!”

      “Có gì được nào, dù gì cũng vì bản thân mình mới giúp em.” Đường Học Chính thuận miệng câu, cho đến rất lâu về sau, Phù Hiểu mới hiểu được ý nghĩa câu này của .

      Ý tưởng mời ăn tối để bù lại cái bữa tối vẫn nợ của Phù Hiểu lại lần nữa chết non và lần này là mẹ của Dương Mật gọi đến: “Hiểu Hiểu, thấy Mật Nhi bảo con bé có đứa bạn đến quê chúng ta chơi, bảo con chiêu đãi giúp.”

      “Đúng vậy ạ, Dương.”

      “Cái con ranh đó nữa, chẳng biết điều gì cả, sao lại làm phiền con thế chứ.” Bà Dương mắng câu.

      Dương à, gì vậy, người bạn này của cậu ấy ra con cũng quen, khi ở Bắc Kinh chơi, con được người ta giúp nhiều, giờ người ta đến đây, đương nhiên con phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà rồi.”

      Đường Học Chính như cười như liếc cái, bây giờ, ấy đến là dễ nghe.

      [1] Tu hú chiếm tổ chim khách: thành ngữ chỉ người đến ở nhờ nhà người khác lại còn chiếm đoạt nhà cửa, tài sản, ruộng đất hay lợi ích gì của người kia thậm chí có khi còn hại người kia. Bắt nguồn từ thực tế là loài chim tu hú biết làm tổ, tu hú mẹ đẻ trứng vào tổ chim khác, đồng thời vứt những quả trứng trong tổ loài chim đó xuống, con chim kia nuôi con non hộ tu hú mà ko biết.

      [2] Tủ tiệt trùng: trong thế này nè

      [​IMG]
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14

      “Con cũng quen à? Thế tốt rồi, còn tưởng con ranh đó bảo người lạ hoắc đến cho con chiêu đãi cơ.” Lúc này bà Dương mới thấy yên tâm, liền : “Nếu người đến đây chơi là bạn bè ở Bắc Kinh của Mật Nhi chúng ta cũng phải thể chút chứ nhỉ, chú Dương của con mua thức ăn rồi, tối nay các con sang nhà chúng ta ăn cơm nhé.”

      “Thế …” Phù Hiểu nhìn sang Đường Học Chính, bịt mic lại rồi hỏi, “Ba mẹ của Dương Mật bảo đến nhà họ ăn cơm, ?”

      “Em quyết định .” Đương Học Chính nhún nhún vai vẻ thế nào cũng được.

      “… Được ạ, Dương, bây giờ tụi con qua nha.” Phù Hiểu lườm với ánh mắt căm giận nhưng giọng lại rất dịu dàng.

      Hai người đến dưới lầu khu nhà ông bà Dương ở xuống xe, đầu tiên, Phù Hiểu kéo Đường Học Chính vào siêu thị gần đó mua ít hoa quả, rồi họ cùng lên lầu. Đến cửa nhà ông bà Dương, chỉ vào túi hoa quả tay dặn: “ mua biếu họ, ứng xử cho linh hoạt vào đấy.”

      Đường Học Chính thế mới giật mình, “Thế sao em còn giành trả tiền?”

      “Tôi thừa tiền được à.” Phù Hiểu nhấn chuông cửa.

      Cái bé này là!

      Bà Dương ra mở cửa, thấy hai người họ cười toe toét, “Các con đến rồi à, vào , mau vào nào.”

      Hai người bước vào nhà ông bà Dương, Đường Học Chính đặt túi hoa quả lên bàn, Phù Hiểu cười, ôm bà Dương, : “ ấy là Đường Học Chính, là bạn tốt của Dương Mật và Tiêu Nhiên ạ, chỗ hoa quả này là ấy mua đến biếu chú đó.”

      “Ây dà, đến đây rồi còn khách sáo thế làm gì.” Bà Dương vốn tưởng khách đến là , ngờ rằng lại là chàng trai trẻ trung, tuấn lãng và phong độ, bà sửng sốt giây lát mới cười khà khà, “Mau ngồi .”

      Đường Học Chính ngồi xuống theo lời bà.

      Bà Dương trách : “Con cũng là, ở đó còn để Tiểu Đường phải tiêu pha.”

      “Aizzz, con bảo rồi, con mãi mà ấy vẫn cứ mua con đành chịu thôi, dù sao con cũng thể bảo ấy là: ‘ đừng mua nữa, cứ đưa tiền đó cho tôi’ được.”

      Bà Dương cười ha hả, “Cái con bé này…”

      Đường Học Chính nhìn chăm chú vào gương mặt ngoan hiền của Phù Hiểu, đáy mắt như lóe sáng ý cười tên.

      Chỉ lát sau, ông Dương về đến, bà Dương đón lấy túi thức ăn rồi luôn vào bếp, Phù Hiểu thấy thế theo bà vào, bị bà Dương đuổi ra liền, “ ra , ra xem ti vi , đừng ở đây quấy rầy .”

      “Con giúp rửa rau nhé.”

      “Con rửa sạch đâu, cứ để đấy cho .”

      “Sao con rửa lại sạch chứ!”

      “Được rồi, được rồi, đừng tranh mấy việc này, con ra với Tiểu Đường , cậu ấy lần đầu tiên đến nhà chúng ta, kiểu gì cũng hơi khách sáo, ở trong này cần con đâu.” Bà Dương đuổi ra phòng khách.

      Phù Hiểu tỏ vẻ bất đắc dĩ, đành nhìn bà Dương cái rồi quay lại chỗ sô pha.

      “Khà khà, Hiểu Hiểu, qua đây ngồi con, cứ để mình Dương của con nấu .” Ông Dương sắp qua tuổi sáu mươi, tóc ông xám trắng, ông gọi bằng chất giọng hiền hòa.

      “Qua đây nào.” Đường Học Chính cười tươi rói, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh .

      Tim Phù Hiểu bỗng đập nhanh, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy: dường như mình nghĩ nhiều quá. đến chỗ rồi ngồi xuống cách tự nhiên, còn tiện tay cầm quả cam lên bóc.

      “Tiểu Đường, giờ cháu công tác ở đâu?” Ông Dương tìm đề tài, ở người thanh niên này toát ra khí phách hiếm thấy, chắc chắn là nhân tài.

      “Cháu học trường quân đội, vẫn chưa tốt nghiệp ạ.” Đường Học Chính cẩn thận tìm từ.

      “Sinh viên trường quân đội à, tốt, tốt, ra trường là trụ cột của nước nhà.” Ông Dương rất hài lòng khen ngợi.

      “Chú Dương, chú lúc nào cũng thích bộ đội.” Phù Hiểu cười khẽ, đưa ông quả cam bóc vỏ, “Đây ạ, chú Dương, con mời chú ăn cam ạ.”

      “Để Tiểu Đường ăn .”

      “Aizzz, người đừng lo cho bề dưới.” nhét cam vào tay ông, “ ấy tự ăn.”

      Ông Dương cười khà khà đón lấy, “Tốt, tốt, Tiểu Đường, cháu cũng đừng khách sáo nhé, cứ coi như ở nhà mình.”

      “Đúng đấy, Đường Học Chính, tự ăn nhá.” Phù Hiểu lại lấy quả nữa, bóc vỏ, thử múi, “Á, chua quá!” Cặp mày nhíu chặt.

      “Chua đừng ăn nữa.” Thấy khuôn mặt nhắn đó nhăn lại, Đường Học Chính nghiêng đầu nhìn , .

      “Quá lãng phí.” Phù Hiểu còn băn khoăn.

      “Đưa nếm thử nào.” Đường Hoc Chính lấy cam trong tay , nhét hai múi vào miệng, “Thế này mà kêu là chua?” chế nhạo.

      “Vậy cho cả đấy.” Phù Hiểu tự động bỏ qua câu chê của chàng, nhét cả quả cam trong tay vào tay .

      “…” Đường Học Chính nhìn bằng cái nhìn đầy ý.

      cũng nhận ra hành vi vừa rồi của mình được đẹp cho lắm, cười hì hì, “Tôi bóc quả khác ngọt cho ăn.”

      Chỉ bằng hai ba miếng là Đường Học Chính giải quyết xong quả cam chua đó, “Ăn nhiều nóng trong người đấy.”

      “Tôi ăn lấy vậy.”

      Cái nhìn đầy vẻ nghiên cứu của ông Dương lướt từ sang rồi lại từ sang , “Hiểu Hiểu, con cũng thân với Tiểu Đường ghê?”

      thân lắm ạ, con biết ấy qua Kẹo Mật.” Phù Hiểu đáp.

      “Ồ,” Ông Dương gật gù, ông quay đầu nhìn sang Đường Học Chính, “Thế Tiểu Đường à, sao cháu lại quen Mật Nhi vậy?”

      “Tiêu Nhiên có người bạn cũng là bạn cháu, tụi cháu chơi với nhau mấy lần quen nhau ạ.”

      “Ha ha, ra ngoài phải năng kết bạn mới tốt, đông người còn giúp đỡ lẫn nhau.”

      “Vâng.” Khó lắm mới có dịp Đường Học Chính ngoan ngoãn nghe người lớn dạy bảo như vậy, ngay cả ông cụ nhà cũng chưa có vinh hạnh đó đâu.

      Phù Hiểu nửa cười nửa , khi liếc thấy cái vẻ rụt rè của chàng, mắt sáng lấp lánh.

      Chỉ trong thời gian xấp xỉ giờ đồng hồ là bữa tối phong phú của bà Dương được bày lên, mọi người ngồi quây quần bên chiếc bàn ăn và bắt đầu dùng bữa.

      “Ừm, vẫn là tay nghề của Dương tuyệt vời, đến bây giờ, Kẹo Mật cũng mới học được có năm phần của thôi ạ.” Ăn gắp món ăn mà mình thích, Phù Hiểu cười tít mắt, khen.

      “Thế mà lần nào kêu con sang ăn cơm con cũng chối.”

      “Con lười đó mà.”

      “Cái con bé này, con chả biết xấu hổ gì cả.”

      “Hì hì.”

      “Tiểu Đường, cứ kệ họ , cháu ăn nhiều vào nhé, chúng ta nhìn Hiểu Hiểu lớn khôn, con bé cũng như con của chúng ta vậy, con bé quen làm nũng với Dương của nó rồi.” Ông Dương tiếp Đường Học Chính, ông gắp miếng thịt gà cho , “Đây, nếm thử món tủ của Dương cháu nè, Hiểu Hiểu thích ăn món này nhất đấy.”

      “Cám ơn chú.”

      “Ha ha, đừng khách sáo, ăn nhiều vào nhé.”

      Đường Học Chính nếm thử gắp, “Phù Hiểu, em ăn cay giỏi ghê nhỉ?”

      “Con bé ấy à, nó chỉ thích cả mâm toàn món cay thôi.” Bà Dương cười .

      “Có thấy cay lắm ? Đường thiếu.” Phù Hiểu châm chọc.

      “Đường Thiếu?” Bà Dương nhắc lại vẻ kỳ quái, “ phải Tiểu Đường tên là Đường Học Chính ư? Có phải tên là Đường Học Chính ?”

      “À , con đùa thôi mà, giống như thỉnh thoảng vẫn gọi Kẹo Mật là: ‘Đại tiểu thư’ ý.”

      Đường Học Chính liếc cái, bé ngốc này cũng giỏi tùy cơ ứng biến ghê nhỉ.

      “Tiểu Đường, cháu trọ ở đâu?” Ông Dương như sực nhớ đến chuyện gì, ông hỏi cách đột ngột.

      Phù Hiểu bị sặc luôn, thể để chú ấy biết hai người ‘ nam quả nữ’ ở chung nhà, chứ với bảo thủ của hai ông bà, hai người bị ép cưới nhau ngay lập tức, “ ấy ở khách sạn, ở khách sạn ạ.”

      đến chỗ chúng ta rồi còn ở khách sạn làm gì, Mật Nhi cũng là, hôm nay mới kể với chúng ta, Tiểu Đường à, hay cháu đến ở nhà chú nhé.” Bà Dương liền nhiệt tình mời.

      Phù Hiểu đảo mắt.

      quấy rầy chú hơn ạ, cháu quen ở cùng bề cho lắm.”

      “Sao cháu lại thế, thanh niên lễ phép như Tiểu Đường cháu sao chúng ta có thể hoan nghênh cơ chứ.”

      Lời này làm Phù Hiểu dứt hẳn cái ý tưởng có trong đầu . Đường Học Chính ràng là cậu ấm, để ta ở nhà chú Dương, Dương thêm ngày nào là hai chú ấy phải hầu ta thêm ngày đó. Bỏ , mấy công việc khổ sai kiểu này thôi cứ để làm, “Khách sạn đó rất được, với lại trả tiền phòng rồi ạ, chú đừng có lo.”

      “Đúng đó, cháu cũng rất hài lòng với chỗ ở tại.” Đương Học Chính hùa theo.

      hài lòng với hành vi ‘được tiện nghi còn khoe mẽ’ của chàng, ở dưới bàn, Phù Hiểu đá cho phát.

      Đường Học Chính thầm rên tiếng.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :