1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 5

      Edit: Huong August

      Sau khi về đến nhà, An Tịnh chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt Bảo Bảo cảm thấy buồn cười. Lúc đồng ý với cậu, bộ dáng kia giống như muốn mạng ấy vậy. Nhưng trong lòng lại buồn bã khó hiểu, chẳng lẽ ấy muốn tiếp cận cậu ư?

      An Tịnh ngồi trước bàn đọc sách suy nghĩ cả đêm. Cuối cùng quyết định nghĩ nữa… =.= được đến đâu hay đến đó. Nghĩ vậy, An Tịnh lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Bảo Bảo.

      Sau khi nhận được tin nhắn Bảo Bảo bỗng phát điên, choáng nha, có bệnh à, lại bảo buổi sáng đến đón cậu ta học! Cho tới bây giờ Bảo Bảo luôn chuông reo vào lớp mới có mặt. Cao trung vốn vào lớp sớm, huống chi Bảo Bảo là cao thủ ngủ nướng, làm sao lại dậy sớm được? Mỗi ngày đều cần ba Bảo cầm cái loa bên tai ngừng gọi, mẹ Bảo hết nồi lại xẻng gắng sức gõ mạnh mới có thể kêu rời giường. Nhưng… như qua, ngay cả nhà cậu ta ở đâu cũng biết. Vì vậy Bảo Bảo lập tức gửi lại tin nhắn hỏi thăm.

      An Tịnh ở bên kia cần nghĩ cũng biết nhất định tại Bảo Bảo rất tức giận, chính vì cậu biết mỗi ngày Bảo Bảo đều học trễ mới đặc biệt làm vậy. Nghĩ thế, khuôn mặt tự chủ được mà mỉm cười. mải nghĩ, lại nhận được tin nhắn của Bảo Bảo, người lại lại còn muốn cò kè mặc cả, ngờ lại hỏi cậu có thể tuần chỉ đón hai lần . Ồ, còn hỏi nhà mình ở nơi nào, quả cậu chưa cái này cho biết.

      Bảo Bảo mực lo lắng, nếu nhà An Tịnh xa trường học hoặc xa nhà làm sao, vậy phải dậy sớm thế nào cơ chứ. Hơn nữa dù gì An Tịnh cũng là nam sinh, chiều cao cân nặng, phương diện nào cũng thua kém, còn chưa biết cậu ta có bắt cõng học hay ?! Vừa đúng lúc Bảo Bảo nhận được hồi của An Tịnh, nhất thời hai mắt tỏa sáng, ngờ cậu ấy lại ở cùng chung cư với ! Nhìn kĩ địa chỉ trong tin nhắn, Bảo Bảo thấy bây giờ có thể xem chút, có lẽ là người đầu tiên trong lớp biết được địa chỉ nhà hot boy đó! o(∩_∩)o

      Rất nhanh, Bảo Bảo dựa địa chỉ tìm được nhà An Tịnh. Trái tim Bảo Bảo đập thình thịch, còn khẩn trương nho . Chà xát hai tay, Bảo Bảo ôm tâm tình kích động nhấn chuông cửa.

      An Tịnh còn chờ tin nhắn trả lời của Bảo Bảo, lại nghe thấy bên ngoài có người nhấn chuông cửa, phải biết rằng, nơi này vốn có người đến tìm cậu, cho dù thường ngày có hai nữ sinh theo dõi, lập tức bị cậu cắt đuôi, trễ thế này, là ai chứ? Cậu nhìn ra từ lỗ mắt mèo, ngờ thấy được Bảo Bảo đứng ở ngoài cửa. Vì vậy, trái tim của An công tử cũng bắt đầu đập loạn rồi…

      Vì vậy, hai người cứ tim đập thình thịch gặp nhau. Đây chính là nai con loạn nhịp trong truyền thuyết?

      An Tịnh sửa sang lại bản thân, thở hơi sâu mới mở cửa.

      Bảo Bảo thấy An Tịnh lập tức biểu kích động khác thường, ngờ thiên tài lại ở cũng chung cư với o(≧v≦)o~~. Điều này có mặt mũi đó.

      "An công tử, ngờ chúng ta ở cùng chung cư o(≧v≦)o~~, đây chính là duyên phận đó, ha ha ha ha~" Bảo Bảo đứng đó chống hông cười to.

      An Tịnh lập tức nhìn chung quanh. Hô~, may là có ai nhìn thấy, cảnh này mà bị người ta thấy mất mặt lắm. Trừng Bảo Bảo cái, An Tịnh hai lời kéo Bảo Bảo vào trong .
      "Cậu thể im lặng chút sao?" An Tịnh tức giận hỏi.

      "Dĩ nhiên… thể! Im lặng phải là phong cách của mình!”

      “…”

      "Ai nha, cái này nữa, An công tử, sau này chúng ta chính là bạn học cùng lớp ngồi cùng bàn cộng thêm hàng xóm o(∩_∩)o . Quan hệ của chúng ta lại sâu hơn bậc đó! Bảo Bảo rất chân chó , hơn nữa còn tiến sát về phía An Tịnh.

      "=.= Cậu lại muốn như thế nào ?"

      "An công tử, chẳng phải cậu là thiên tài sao, ngờ lại biết mình muốn gì? o(≧v≦)o~~. Xem tầng quan hệ giữa hai ta… Cái ước định người hầu kia… có thể hủy bỏ được ?” Bảo Bảo còn chân chó hơn tiếp.

      "Có thể chứ o(∩_∩)o, cậu nằm mơ ." Trong nháy mắt vẻ mặt An Tịnh lạnh xuống. Hủy bỏ? Làm ơn, sao có thể! vất vả tranh thủ được cơ hội, cậu muốn cứ từ bỏ như thế. "Nhưng là… thấy quan hệ chúng ta ‘sâu’ như thế, mình thấy vậy cũng tốt, cho nên…"

      "Ừ, cho nên cái gì?" Vốn Bảo Bảo nghe thấy An Tịnh vậy, vẻ mặt như đưa đám, ngờ câu sau có chuyển biến tốt!

      "Sau này tan lớp cậu cũng đưa đón mình luôn." An Tịnh thoải mải .

      "Cái gì! An Tịnh ! Sao cậu có thể như vậy?!"

      "Tại sao mình được như vậy, sao, mất hứng à, sau này cậu còn có rất nhiều việc phải làm đó. o(∩_∩)o. Hơn nữa, phải cậu tự xưng là Chu hiệp nữ à, cậu thấy hiệp nữ nào lời giữ lời chưa?" An Tịnh thấy Bảo Bảo tức giận, đột nhiên tâm tình chuyển tốt. Cái loại biểu cảm như gà xù lông đó cậu vẫn chỉ nhìn thấy ở , đúng là chơi vui. (Tác giả: Thấy , thấy , đây chính là chỗ thú vị của An công tử nhà ta.)

      Nhìn vẻ mặt hài lòng của An Tịnh, mặc dù rất tức giận, nhưng cậu ta rất hợp lý. Cái khác Bảo Bảo có, nhưng coi trọng chữ tín lại đứng đầu, cho tới bây giờ chưa từng thất tín ai. ra lúc ấy đồng ý An Tịnh, chẳng qua là bởi vì An Tịnh dùng "Mỹ nam kế", lúc ấy cứ như vậy cười cái với Bảo Bảo, khiến cái đầu vốn mấy thông minh của Bảo Bảo càng trở nên trì độn… ╮(╯3╰)╭

      tại Bảo Bảo hận thể tát mình cái, lúc ấy sao lại có tiền đồ như vậy? Chỉ vì nụ cười mà bán mình (┬_┬). Nhưng đáng tiếc, thế giới có thuốc hối hận, nếu bằng bất cứ giá nào cũng phải mua mấy bình.

      An Tịnh vừa nhìn cũng biết trong lòng Bảo Bảo nhất định hối hận muốn chết, ╮(╯3╰)╭ mặc dù lúc ấy cậu dùng chút ít thủ đoạn, nhưng phải trách chính , ai kêu dễ dàng bị lừa như vậy.

      An Tịnh phát , ra trong lòng Bảo Bảo nghĩ cái gì cũng biểu lên mặt, chỉ cần cậu nhìn vào mặt cũng biết bây giờ nghĩ gì. Cho dù thế nào, đối với cậu mà vẫn là tệ.

      "Sáng sớm ngày mai đúng 6: 00 tới đón mình nha."

      "Cái gì! phải chúng ta 7:00 mới vào học sao? Nơi này đạp xe đến trường cùng lắm là 20 phút, tại sao phải đến sớm như vậy, thường ngày 6:40 mình mới rời nhà.”

      An Tịnh nhất thời đen mặt, chẳng trách mỗi lần đều là chuông vào học mới có thể thấy người…"Vậy cậu ăn sáng? Buổi sáng nhất định mình phải ăn."

      "Khụ khụ, mình ăn… cũng quen rồi." Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

      "Chẳng trách cậu lại là thứ hai đếm ngược." An Tịnh tức giận .

      "Mình thứ hai đếm ngược làm sao? Vẫn xếp thứ trăm chin mươi chín đó thôi! Chẳng phải cậu cũng ngồi cùng bàn với kẻ đứng thứ hai đếm ngược đó sao?!” Thấy An Tịnh cười nhạo mình, Bảo Bảo mất hứng. Kẻ sĩ có thể giết, quyết chịu nhục!

      "OK, mình biết rồi, tóm lại cậu đến đúng giờ là được. Đúng rồi, cậu đưa địa chỉ nhà cậu cho mình!”

      "Cậu hỏi cái đó làm gì?" Bảo Bảo cảnh giác nhìn An Tịnh .

      "…" An Tịnh hết nổi. "Nếu cậu đến, mình biết tìm đâu để tính sổ với cậu?"

      Bảo Bảo nhất thời lệ rơi đầy mặt…

      "Đúng rồi, nếu chúng ta ở gần như vậy, vậy mình tin tưởng nhất định sau này cậu ngại thuận tiện đến. o(∩_∩)o "

      Bảo Bảo cảm thấy, cuộc sống rất u ám…
      Trâu, PhongVygaran2602 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6: Con rể

      Edit: Huong August

      Bảo Bảo vừa về nhà lớn tiếng ồn ào với ba mẹ: “Ba Bảo mẹ Bảo! Sau này con ba mẹ sáng nào cũng phải dậy từ 6:00, nếu muộn!”

      ngồi ở phòng khách xem ti vi, ba mẹ Bảo nhất thời sợ hết hồn. “Ba Bảo này, có phải em tuổi lớn rồi nên nghe nhầm ? Sao em lại nghe thấy con ngày mai muốn dậy sớm chứ?”

      Ba Bảo rất nghiêm túc nhìn mẹ Bảo: “ cũng thấy vậy, đoán chừng gần đây áp lực công việc quá lớn, em cảm thấy Bảo Bảo là người biết lời thoại này sao? Em có thấy xác suất nó câu này còn hơn xác suất thi đậu Nhất Trung ?”
      Mẹ Bảo gật đầu: “Ừ, nhất định là hai chúng ta nghe lầm, tiếp tục xem TV, tiếp tục xem TV.” xong, hai người lại lần nữa trở lại trạng thái vừa rồi.

      Bảo Bảo ngờ hai người để ý tới , cảm thấy kỳ quái, vì vậy tới ngồi xuống bên cạnh bọn họ. “Ba mẹ Bảo, hai người nghe được lời con vừa sao?”

      “Vừa rồi con cái gì?” Ba mẹ Bảo nhìn nhau, đều cảm thấy nghi hoặc.

      nghe thấy? Vậy tốt, con lại lần nữa. Khụ khụ, hai người nghe cho kỹ đó. Con, Chu Bảo Bảo, sau này ngày nào cũng học lúc 6: 00!”

      “Ba Bảo, em chỉ cho rằng chúng ta lãng tai, ngờ lại còn xuất cả ảo giác! Chẳng lẽ chúng ta thực mắc bệnh nghiêm trọng như vậy?” Mẹ Bảo bày tỏ rất khổ sở.

      Ba Bảo cũng cảm thấy kỳ lạ, vì vậy lấy tay chọc chọc Bảo Bảo. “Sinh vật này vẫn còn độ ấm, là đó, chẳng lẽ chúng ta nằm mơ?”

      Mẹ Bảo nghe cảm thấy rất có lý, vì vậy lấy tay dùng sức nhéo ba Bảo.

      “Ai u ai u, đau quá, chút! !” Ba Bảo bị đau kêu a a. Hai người chợt nhận ra, đây phải nằm mơ.

      Bảo Bảo thấy đôi cha mẹ dở hơi này, cảm thấy buồn cười: “Hai người đừng làm rộn, con !”

      Ba Bảo vội vàng lấy tay sờ đầu Bảo Bảo. “ sốt, sao lại ra những lời này, chẳng lẽ là trúng tà?”

      Mẹ Bảo ở bên cạnh tỏ vẻ đồng ý. “Hôm sau bệnh viện khám chút!”

      Bảo Bảo sợ, khó tin đến thế sao… Được rồi, ra cũng tin. =.= nếu là trước kia, đánh chết cũng thể nào ra những lời này được. tại đây phải là có biện pháp.

      “Ba Bảo mẹ Bảo! Con rất chuyện nghiêm túc! >_< hai người nghiêm túc lại , cái này là , là , là !!!”

      Lần này Ba Bảo hoảng sợ. “ nó này mẹ Bảo Bảo, làm sao đột nhiên con nó lại ra những lời này? Quá hoang đường rồi? Chẳng lẽ thực ngã hỏng đầu rồi hả? Là nội thương, nên hai ta nhìn ra?” Mẹ Bảo cảm thấy, dù phần mộ tổ tiên có bốc lên khói trắng cũng khó xảy ra chuyện như vậy.

      Vẻ mặt Bảo Bảo thất bại: “Đồng chí ba Bảo, mẹ Bảo, con mà, con muốn hoàn toàn thay đổi, quyết chí tự cường, lần được sao? Hai người tin tưởng con mình →_→.”

      Ba mẹ Bảo hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ nhóc con này thực đổi tinh?

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      “Bảo Bảo, dậy ! Dậy !” Ba Bảo cầm cái loa liên tục gọi.

      “Coong! Coong! Coong!” Mẹ Bảo cũng cầm môi sắt dùng sức gõ. thử xem cảnh này diễn ra bao nhiêu lần, trông chuyên nghiệp đến mức độ nào? Mỗi ngày bị như vậy vẫn có thể sống sót. (┬_┬).

      “Đừng quấy rầy!!!!!” Bảo Bảo ôm gối che đầu, sau đó vây chăn quanh người lăn vòng, cả người chôn ở trong chăn.

      “Bảo Bảo, phải con hôm nay phải dậy sớm sao? Mau dậy chứ, nếu kịp mất!”

      “Dậy sớm? Người nào ? Người nào chứ! Con muốn ngủ…” Bảo Bảo nằm trong chăn hừ hừ .

      “…”

      “Chu Bảo Bảo! Là hôm qua con như vậy, vì con kích động mà cả buổi tối mẹ ngủ ngon, sợ con ngủ quên. Nhất định phải dậy, xem mẹ làm thế nào thu thập con!!!” Mẹ Bảo thực tức giận (╰_╯)

      Lúc này điện thoại Bảo Bảo vang lên. An Tịnh đêm ngủ ngon, chính cậu cũng biết chuyện gì xảy ra, chính là cả buổi tối cứ nghĩ tới tình cảnh ngày mai Bảo Bảo bị cậu chèn ép. Hôm nay dậy từ sáng sớm. Nhìn đồng hồ hẳn sắp đến lúc rồi, nghĩ Bảo Bảo nhất định ngủ quên, đánh liều gọi điện thoại đến.

      Bên này Bảo Bảo còn liều mạng ngủ nướng.

      “Bảo Bảo, mau dậy , điện thoại của con kìa.” Ba Bảo cố gắng dùng cái này dời lực chú ý của Bảo Bảo, để nhanh chóng rời giường, nếu mẹ Bảo nổi giận .

      nhận nhận, muốn nhận tự ba nhận!” Bảo Bảo mới mặc kệ.

      Ba Bảo bất đắc dĩ, nhìn mẹ Bảo vẫn còn dây dưa với Bảo Bảo, rất bình tĩnh đến bên nhận điện thoại thay Bảo Bảo.

      “A lô, ai vậy?”

      Nghe thấy thanh trong điện thoại, An Tịnh hơi mất hứng, người này quên chuyện đó sao?”Xin chào, cháu là bạn học của Bảo Bảo.”

      Ba Bảo cảm thấy kỳ quái, sớm như vậy, gọi điện thoại tới làm chi? “Chào bạn học, chú là ba Bảo, cậu tìm Bảo Bảo nhà chú có việc gì thế?”

      “Là thế này, thưa chú, cháu là An Tịnh, Chu Bảo Bảo muốn cùng cháu tới trường, hôm qua ấy có bây giờ tới tìm cháu, nhưng tại vẫn thấy người, nên cháu muốn gọi điện hỏi xem.”

      Ngay lập tức ánh mắt Ba Bảo sáng lên, trong đầu lên từ: “Con rể!” Ai nha, Bảo Bảo, điển hình nếu chuyện có khuyết điểm. Nhưng vừa mở miệng, lập tức còn ưu điểm nào. ngờ bây giờ lại muốn học với nam sinh! Dĩ nhiên, đây phải là trọng điểm, trọng điểm là Bảo Bảo lại dậy sớm tới trường vì người ta! Ba Bảo rất hiếu kỳ, mọi tình huống hoang đường đều có thể nghĩ ra.

      “A lô, An Tịnh à, cháu chờ chút, Bảo Bảo nhà chú còn ngủ, cháu yên tâm, chú gọi nó dậy, lập tức!”

      “Vậy làm phiền chú rồi.” An Tịnh khách khí .

      Bên kia, ba Bảo hoa hồng bay đầy trời, có thể là vô cùng kích động. Ba Bảo chạy đến bên cạnh Bảo Bảo, : “Bảo Bảo, Bảo Bảo, vừa rồi gọi điện thoại là cậu bạn tên An Tịnh , con muốn cùng cậu ấy học, có phải con vì cậu ấy mà muốn tới trường sớm như vậy ?”

      “An Tịnh… An Tịnh!” Bảo Bảo vừa nghe đến cái tên An Tịn lập tức sợ hết hồn, bò dậy, khiến Ba mẹ Bảo ghé vào mép giường hoảng sợ.

      Xong rồi xong rồi, hôm qua mới đồng ý với cậu ấy, hôm nay liền quên mất, khẳng định cậu ấy chờ mãi, bình tĩnh nổi nữa rồi. Nhanh lên nhanh lên!

      Ba Bảo mẹ Bảo nhìn Bảo Bảo lấy tốc độ ánh sáng vệ sinh cá nhân xong, sau đó ra cửa. Hai người đều ngẩn ra, thấy Bảo Bảo ra cửa mới phục hồi tinh thần lại. “Ba Bảo, con lại phá kỷ lục rồi…”

      Bảo Bảo vừa chạy ra ngoài cửa thấy An Tịnh chờ ở ngoài! Thấy ánh mắt lạnh lẽo của An Tịnh nhìn thẳng vào , Bảo Bảo lạnh run cái, làm thế nào, làm thế nào bây giờ…

      “Mình sai rồi, xin lỗi, xin lỗi, mình xin lỗi, An công tử, cậu tha thứ lần cho mình , lần sau mình tuyệt đối như vậy nữa! đúng, có lần sau!” Bảo Bảo vừa chân chó khẳng định, vừa nghiêm túc . tay còn đặt ở bên tai làm động tác thề.

      An Tịnh nhìn Bảo Bảo, cái gì rời . Lưu lại Bảo Bảo dắt xe phía sau tiếp tục xin cậu tha thứ.

      Phía sau bọn họ, có hai người lén lén lút lút núp ở phía sau cửa nhìn lén.

      “Mẹ Bảo, em thấy chưa, chính là người kia, Bảo Bảo dậy sớm như vậy là bởi vì cậu ấy. đoán chừng bước đầu, câu ấy chính là con rể chúng ta.” Ba Bảo vừa vuốt cằm cọng râu, nghiêm túc .

      Mẹ Bảo thấy mà hai mắt tỏa ánh sáng, cậu nhóc đẹp trai, xứng đôi với Bảo Bảo. Quan trọng nhất là, chuyện này cho thấy cậu có thể thu phục Bảo Bảo, họ vẫn còn lo lắng với tính tình như vậy của Bảo Bảo, tương lai có ai quản được.

      Nhưng… “Ba Bảo này, xem, cậu nhóc đẹp trai như vậy, cậu ấy thực coi trọng Bảo Bảo chúng ta? Coi trọng con chúng ta, đồng nghĩ với việc có mắt nhìn!”

      điều này ba Bảo cũng xác định, vừa rồi cũng chỉ là suy đoán của ông mà thôi.

      “Mặc kệ, đứa con rể này chắc chắn chúng ta phải có được. Bất cứ giá nào, cũng phải khiến cậu nhóc trở thành con rể chúng ta!” \(^o^)/ Mẹ Bảo thực phấn khích.

      Bên này Bảo Bảo còn biết nhà mình xảy ra chuyện gì, vẫn còn cầu xin tha thứ của An Tịnh. ra An Tịnh trách qua, chẳng qua thấy dáng vẻ cầu xin mình của chơi vui. Nhưng chuyện gì cũng thể quá mức.

      “Được, lần sau cậu đến trễ lần nữa thử xem.”

      “Ai nha nha, mình dám có lần sau. Ngài muốn tiểu nhân hướng đông, tiểu nhân tuyệt đối hướng tây. Ngài bảo tiểu nhân bắt mèo, tiểu nhân tuyệt đối cắn chó!”“ Bảo Bảo lời thề son sắt .

      “Phốc~” An Tịnh bị những lời này chọc sợ, kẻ dở hơi o(∩_∩)o

      “Được rồi được rồi, An công tử, cậu định đâu ăn sáng? Ngồi lên, chúng ta xe đạp, nếu chẳng đủ thời gian đâu.” Bảo Bảo vỗ vỗ ghế sau, lại vẫy tay với An Tịnh.

      An Tịnh nhăn mày nhìn chiếc xe đạp này, lại còn là màu hồng, chỗ ngồi phía sau cũng rất thấp, nếu cậu ngồi lên giống cái gì đây?

      Bảo Bảo thấy bộ dáng kia của An Tịnh, cho là cậu lo lắng cho mình, chở cậu mệt, vì vậy rất cảm động: “An công tử, cậu cần thương cảm mình, yên tâm, mình đảm bảo mình mình có thể chở cậu.”

      “…”

      “An công tử, sao thế, mau lên đây, nếu kịp bây giờ!” Bảo Bảo nhìn đồng hồ, sốt ruột .

      An Tịnh nhận thấy mình tuyệt đối ngồi loại xe đạp này, dù gì cũng phải để ý hình tượng chút chứ. An Tịnh nhìn đồng hồ, sắp kịp rồi, còn phải ăn sáng nữa. nghĩ nhiều, An Tịnh với Bảo Bảo: “Cậu xuống , mình chở.”
      Trâu, PhongVygaran2602 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 7

      Edit: Huong August

      Cả ngày hôm nay Bảo Bảo vui vẻ rạo rực, mỹ danh là thế, nhưng điều này thực kinh hãi. Khụ khụ, người khác đều nhận thấy vậy… Đừng tưởng Bảo Bảo lớn như vậy rồi, nhưng lúc còn ở quê, chưa có ai đối xử tốt với như vậy, bởi vì mỗi lần đều là giúp đỡ người khác, khó có được lần được người khác quan tâm, tất nhiên là kích động muốn chết… Vì vậy Bảo Bảo cảm thấy, cho dù An Tịnh bắt nạt thế nào, vẫn cho rằng An Tịnh là người tốt…

      Cả ngày hôm nay An Tịnh đón nhận ánh mắt “cảm động” Bảo Bảo bắn tới, lòng nao nao. Nhóc con này làm sao vậy, ánh mắt nhìn mình trong như con chó đói bụng lâu ngày nhìn thấy mẩu xương tỏa mùi hương bốn phía. Bộ dáng kia, khiến người ta phải hoảng sợ.

      Vì vậy, dưới ánh mắt nồng cháy của Bảo Bảo, An Tịnh lông tóc hao tổn gì vượt qua ngày. Phải biết, đả kích này phải bằn thân thể, mà là ý chí, ý chí đó. Mẹ Bảo thường , tương lai người có thể làm chồng Bảo Bảo tuyệt đối phải là người thường. Với tinh cách Bảo Bảo, tuyệt đối làm người ta tức chết, nhưng nhất định có thể khiến người ta tức gần chết. ╮(╯3╰)╭

      Bảo Bảo vừa về tới nhà bị ba mẹ Bảo vây công.

      “Bảo bối à, sáng nay chàng đẹp trai cùng con đến trường là ai thế?” Mắt mẹ Bảo phát sáng hỏi.

      “A, cậu ấy tên An Tịnh, hot boy kiêm thủ khoa trường con đó! Cậu ấy còn ngồi cùng bàn với con mà.” Bảo Bảo đắc ý .

      Vì vậy ánh mắt mẹ Bảo sáng lên. Ba Bảo cũng chịu tịch mịch vội vàng xen vào: “Cậu ấy có gọi điện thoại, con đồng ý với cậu ấy sáng nào cũng học cùng kia, ngờ sáng dậy sớm cũng là vì cậu ấy, đúng ?” Huong August (LQD)

      “Dĩ nhiên, nếu ba cho rằng con dậy sớm như thế à? Nếu phải tại cậu ấy, con đến trễ giờ cậu ấy cũng đồng ý! Lại còn ép buổi chiều tan học cũng phải cùng!” Bảo Bảo cho rằng ba mẹ Bảo quan tâm , vội vàng oán trách.

      Nhưng mẹ Bảo càng vui mừng. “ chàng đẹp trai này nhà ở đâu? phải hôm nay tới đón con à? Vừa nhìn biết là cậu nhóc chăm chỉ. o(∩_∩)o”

      “Ai nha, cái này nè, ba mẹ Bảo, con cho hai người biết nhé, thủ khoa ở cùng chung cư với nhà chúng ta!” Nó điều này, có vẻ Bảo Bảo cũng rất hưng phấn.

      Ba mẹ Bảo càng vui mừng, ra con rể ở cùng chung cư với bọn họ, lần này gặp mặt càng dễ dàng rồi.

      “Khụ khụ, Bảo Bảo, con ở cùng với thủ khoa, hơn nữa hai người lại ngồi cùng bàn, con thể làm cậu ấy mất mặt được. Nhưng nhìn bộ dáng của con cũng biết, điều đó là thể nào ╮(╯3╰)╭. Cho nên, tuyệt đối chúng ta phải nghiêm chỉnh cảm tạ bạn học An Tịnh, ngồi chung với con đủ uất ức cho cậu ấy, bây giờ lại ở cùng chung cư, cùng nhau học. Vì vậy, mẹ và ba con quyết định, chúng ta muốn mời bạn học An Tịnh đến nhà dùng cơm!”

      Mẹ Bảo rất phấn kích, Bảo Bảo nghe vậy đau lòng. Đây là mẹ ruột đó, đây là mẹ ruột đó, nhất định là con rơi, nhất định, nhất định là thế (┬_┬)…

      Ba Bảo vội tiếp lời: “Đúng vậy, Bảo Bảo, nhưng lần này con làm rất tốt, con rượu của ba ngồi cạnh thủ khoa, ra có mặt mũi. o(≧v≦)o~~” Vẻ mặt ba Bảo đầy say mê, con có tiền đồ cũng sao, còn có con rể thủ khoa cơ mà.

      “Vậy hai người muốn lúc nào con hẹn cậu ấy tới?” Bảo Bảo cảm thấy rất thất bại.

      “Chủ nhật là tốt nhất, vừa khéo hôm đó ba rảnh, hơn nữa các con đều nghỉ học, như vậy mới có thời gian chuẩn bị.” Mẹ Bảo suy nghĩ chút, lần đầu chính thức gặp mặt con rể cũng thể thất lễ. Huong August (LQD)

      “Ai ╮(╯3╰)╭, ba mẹ Bảo, hai người cho là thủ khoa dễ mời như vậy sao, còn biết người ta có thời gian hay , nếu người ta muốn làm thế nào.” Bảo Bảo nghĩ nhất định An Tịnh đồng ý, mặc dù mình rất muốn mời…

      Mẹ Bảo gõ cái vào đầu Bảo Bảo. “Con ngốc thế, sao nghĩ ít biện pháp, muốn con làm chút chuyện con lại mực từ chối, con chẳng giống người Chu gia ta gì cả. Nếu hôm đó con mời được An Tịnh về nhà, cứ chờ đó cho mẹ, xem mẹ làm thế nào trừng trị con!”

      “Được rồi được rồi, con biết rồi, con nhanh chóng với cậu ấy.” Bảo Bảo vuốt vuốt chỗ bị mẹ cốc đầu, hô~ mẹ xuống tay đúng là nặng.

      “Cái này còn tạm được.” Mẹ Bảo hài lòng trở về phòng cùng ba Bảo, bọn họ còn phải thảo luận xem đến lúc đó ăn những món gì, phải mặc quần áo gì nữa.

      Ngày hôm sau…

      được nửa đường, Bảo Bảo cách mấy giây lại nhìn An Tịnh cái, bộ dáng muốn lại thôi, thỉnh thoảng còn nháy nháy mắt. Rốt cuộc, An Tịnh nhịn được hỏi: “Có phải muốn cái gì hay , sao cứ nhìn mình như thế?”

      “Mình nhờ cậu chuyện được ?” Bảo Bảo lo lắng hỏi, sao đột nhiên cảm thấy kì lạ.

      An Tịnh liếc cái, cũng biết có chuyện. “ , lại có chuyện gì.”

      “Ba mẹ Bảo muốn mời cậu chủ nhật đến ăn cơm, có được ?”

      An Tịnh ngẩn ra, phải ba mẹ Bảo là ba mẹ ư. Ặc, muốn mời cậu đến ăn cơm? Cũng phải là thể… Nhưng mà khi nhìn vào khuôn mặt Bảo Bảo, An Tịnh muốn đồng ý nhanh như thế. “Mình có thời gian, mình còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

      Bảo Bảo nghe thế, trong lòng quýnh lên, mở miệng : “Có chuyện gì mình làm giúp cậu!”

      An Tịnh vừa nghe hai mắt tỏa sáng: “Mình phải ở nhà quét dọn, sao, cậu tới giúp mình?”

      Bảo Bảo vội vàng gật đầu: “Có thể có thể, chỉ cần cậu nguyện ý tới nhà mình, cậu bảo mình làm gì cũng được.”

      “Được, chủ nhật mình , nhưng thứ bảy cậu phải tới nhà mình quét dọn đó, nếu chủ nhật mình .”

      Bảo Bảo lệ rơi đầy mặt, sao cảm thấy ở đâu cũng có người uy hiếp vậy.”

      Chủ nhật, cuối cùng Bảo Bảo cũng đưa được người về nhà. Trời mới biết hôm qua làm bao nhiêu chuyện ở nhà cậu ta. Rau chùi tất cả đồ dùng lần, sàn nhà cũng lau sạch. Khiến Bảo Bảo bực mình nhất chính là đống quần áo, ngờ An Tịnh bắt giặt tay. Huong August (LQD)

      đến điều này, An Tịnh cũng cảm thấy rất uất ức, ràng ngày hôm qua người bị hại là cậu mới đúng. Đồ dùng kia, lau còn tốt, nhưng cái khăn kia là dùng để lau giày. Lau sàn, lại rải nước khắp nơi. Còn mấy bộ quần áo cũng bị phá vài cái! An Tịnh cảm thấy, đây là chuyện sai lầm nhất của cậu từ trước cho tới nay.

      Bảo Bảo vui sướng dẫn An Tịnh về nhà. Mở cửa, nhất thời sợ hết hồn!

      “Ba mẹ Bảo, hai người muốn lên ti vi à? Sao lại ăn mặc thành ra như vậy?” Bảo Bảo cố ý mở mắt to tới bày tỏ kinh ngạc của mình.

      trách được Bảo Bảo như vậy, hai người bọn họ ăn mặc quá dọa người. ngờ lại là mặc sườn xám, mặc âu phục! Trước kia chưa từng thấy họ ăn mặc như vậy. Khoan , mặc như vậy chính là…

      Mẹ Bảo vội vàng nháy mắt với Bảo Bảo, ý bảo đừng lung tung.

      “Cậu chính là An Tịnh phải , đến đây, mau vào, đứng ở cửa làm gì.” Ba Bảo rất nhiệt tình kéo An Tịnh vào nhà.

      “Bác , bác trai, chào hai người, con là bạn học của Chu Bảo Bảo, hôm nay tới đây thực quấy rầy hai người.” An Tịnh lễ phép .

      Thấy An Tịnh dễ tính, ba mẹ Bảo vui mừng đắc ý đến quen hết mọi chuyện. Cậu nhóc ngoan, lễ phép như thế, so sánh với Bảo Bảo nhà mình, đúng là khác biệt trời vực.

      Sau khi An Tịnh giới thiệu xong liền bị ba mẹ Bảo kéo qua ăn cơm.

      “An Tịnh à, lần thi cấp 3 cháu đạt thủ khoa à? Cháu học tập tốt như thế, hôm nào rảnh dạy Bảo Bảo nhà bác chút được ?”

      An Tịnh liếc Bảo Bảo cái: “Điều này có gì, nếu cần, cháu có thể dạy Bảo Bảo.”

      lời này, mẹ Bảo nhất thời lệ nóng doanh tròng.

      Bảo Bảo thể bình tĩnh: “Đừng!”

      Mẹ Bảo dùng ánh mắt phóng cho Bảo Bảo đao. Bảo Bảo lập tức đổi lời: “Vậy làm phiền cậu, nhưng mà sao mình lại nỡ để thủ khoa trường chúng ta, hy vọng của toàn trường,, vinh dự của cả lớp,… cậu - An công tử, lãng phí thời gian vào mình chứ?” Bảo Bảo cười thành khẩn.

      An Tịnh cũng cười đáp: “Làm sao biết được? Giúp đỡ đồng học là vinh hạnh của mình, mình vui mừng còn kịp đâu.” Vớ vẩn, muốn thoát?

      Vì vậy mẹ Bảo hơn kích động. Vội vàng ngừng gắp thức ăn cho An Tịnh.

      “An Tịnh , nghe Bảo Bảo cháu ở mình? Vậy chuyện cơm nước cháu giải quyết thế nào?” Ba Bảo tò mò với điều này.

      “Thường đều là cháu tự mình làm, đồ bên ngoài sạch .”

      Ba mẹ Bảo liếc nhau cái, trong lòng hai người nổi nhạc. Thời đại bây giờ, đừng con trai, đến con cũng có mấy người biết nấu ăn, ai chẳng phải là quần áo tới giương tay cơm tới há mồm.

      Ba Bảo cảm thấy, đây chính là mầm tốt, chừng tương lai có bao nhiêu nữ sinh tranh giành nhau đó. Có câu, ra tay trước chiếm được lợi thế, ra tay sau ắt gặp tao ương. Vì vậy ba Bảo lại hỏi: “Ba mẹ cháu làm nghề gì, lại cam lòng để cháu mình sống ở đây.”

      “Mẹ cháu là nhà ngoại giao, ba cháu là luật sư. Bọn họ thường ra nước ngoài, nên ở đây chỉ có mình cháu.

      Nghe thấy câu trả lời của An Tịnh, ba mẹ Bảo càng thêm vui mừng, ra là ba mẹ con rể là cầu nối quốc tế cơ đấy.

      Bảo Bảo thấy ba mẹ Bảo hỏi An Tịnh như vậy, hơi ngượng ngùng, làm cái gì vậy, sao lại hỏi chuyện nhà người ta. Nhưng trái lại, An Tịnh trả lời rất hứng thú.

      “Ba mẹ Bảo, hai người đủ rồi nha, cứ hỏi ngừng thế, ăn cơm ăn cơm.”

      Ba mẹ Bảo nghĩ thầm, ai nha, bây giờ bắt đầu đau lòng cơ đấy, phải chỉ hỏi đôi ba câu thôi sao, chưa gì bảo vệ người ta rồi. Nhưng Ba mẹ Bảo hỏi được điều mình muốn, vì vậy cũng dây dưa quá nhiều. bữa cơm cứ như vậy giải quyết xong.

      Lúc Bảo Bảo đưa An Tịnh ra cửa, An Tịnh vài bước bỗng quay đầu lại : “Sau này mỗi tối tới nhà mình học thêm.”

      Trước mặt Bảo Bảo bỗng tối sầm, gần đây đả kích quá nhiều (┬_┬)…
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Trâu, PhongVygaran2602 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 8

      Edit: Huong August

      Mẹ Bảo : "Cho dù con có chắn trước mặt An Tịnh, cho dù có cao lớn gấp mười người thường người ta cũng có thể giẫm lên người con mà chạy tới An Tịnh. Con với An Tịnh, nếu so sánh, nhất định con là vượn cổ còn chưa tiến hóa.

      Bây giờ dễ dàng gì có cơ hội thăng cấp tố chất, phong cách và chỉ số thông minh của con, còn có thể dính chút hoàn mỹ của An Tịnh, con lại còn mất hứng. Con xem, có người giúp con làm bài tập, người khó khăn là người ta đó, hơn nữa An Tịnh đáp ứng, ngại phiền toái, nếu là mẹ, mới để ý tới chuyện như vậy! Con còn biết điều!”

      Bảo Bảo thầm lẩm bẩm trong lòng, phải mẹ muốn cậu ấy dạy con sao, sao lại làm như con là bá ngạnh thượng cung (*kẻ ngang ngược)… Còn nữa, cậu ấy vui đâu nào, con thấy cậu ấy rất vui vẻ đồng ý mà… →_→ hơn nữa, dù là vượn cổ sao, tổ tiên loài người đó, còn là hoá thạch nữa, chừng là bảo bối vô giá.

      dĩ nhiên Mẹ Bảo biết Bảo Bảo nghĩ cái gì, còn tưởng rằng nghe lọt tai. Vì vậy cuối cùng tổng kết: "Tóm lại, con nhất định phải nghe lời An Tịnh, để cậu ấy phụ đạo cho tốt! Nếu con ngoan ngoãn vào khuôn khổ… Hừm~ Mẹ Bảo cười ý vị sâu xa. Bảo Bảo tự chủ được lạnh run người.

      Vì vậy mỗi mỗi tối, từ 8: 00 đến 10: 00, Bảo Bảo đều đến nhà An Tịnh học tập. ra, ba mẹ Bảo phải chưa từng lo lắng nam quả nữ sống chung chỗ. Nhưng sau lại nghĩ, với điều kiện của An Tịnh, muốn gì mà chẳng có, vì vậy làm gì Bảo Bảo.

      Hơn nữa cho dù hai đứa thế nào, người thua thiệt là An Tịnh mới đúng. =.= Nhưng ba mẹ Bảo vẫn rất tin tưởng hai người, sớm, ba mẹ Bảo cũng ngại, bởi vì bây giờ Bảo Bảo học Cao trung. Ba mẹ bảo bắt đầu qua lại với nhau từ khi mới học sơ trung. Hơn nữa các gia đình bình thường, đồng chuyện con trẻ sớm là vì sợ con làm trễ nãi chuyện học tập, nhưng thực tế, với cái thành tích đó của Bảo Bảo, kém nữa còn có thể kém đến đâu? Huống chi An Tịnh còn đồng ý phụ đạo. Nên đối với Bảo Bảo và An Tịnh, ba mẹ Bảo tỏ thái độ tán đồng. Haiz ╮(╯3╰)╭, ba mẹ tâm lý, nếu hai ngược bọn họ nên chuyện thực xin lỗi ba mẹ Bảo rồi.

      Muốn tên ngu ngốc dạy thiên tài, đó là thể; nhưng muốn thiên tài dạy tên ngu ngốc, đó phải là thể, nhưng rất phiền toái. Tại sao? Bởi vì thường thiên tài đều rất thong minh, học hành, đối vối họ mà nó chỉu là nhạc điệm trong cuộc sống, hoàn toàn mất quá nhiều công sức cùng có thể học giỏi. Nhưng đối với những kẻ ngu ngốc mà , hoàn toàn bất đồng, cho dù dành toàn bộ thời gian vào việc học cũng thể như thiên tài. Cho nên, muốn thiên tài tới dạy ngu ngốc, đó là điều vô cùng khó khăn. tại là ví dụ.

      Mặc dù Bảo Bảo tinh là ngu ngốc, nhưng trng mắt An Tịnh, hẳn Bảo Bảo là người ngốc nhất. Sau khi giảng bài tập dưới ba lần, An Tịnh cuối cùng cũng nhịn được, vì vậy hét lên với Bảo Bảo: “Rốt cuộc cậu có đầu óc hay ? Mình với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu còn hiểu, cậu xem làm thế nào cậu vào được Nhất Trung vậy hả?!”

      "Có mang theo mà, phải ở đây sao?" Bảo Bảo thưa dạ chỉ chỉ đầu chính mình.

      “…”

      "Hơn nữa, ra mình cũng biết làm thế nào mà vào được Nhất Trung…”

      "Còn dám mạnh miệng!"

      Bảo Bảo dám động. Bảo Bảo còn nhớ mình lúc , mẹ Bảo dạy bảo qua, nếu An Tịnh với mẹ cứng đầu cứng cổ chịu nghe lời, mẹ tuyệt đối làm cho biết cái gì là hối hận.

      An Tịnh hít thở sâu mấy cái, để mình tỉnh táo lại. Nhìn bộ dáng kia của Bảo Bảo, An Tịnh cảm thấy mình có lỗi với . Haiz, thôi, đầu óc thong minh cũng phải là lỗi của =.=

      Sau khi An Tịnh trở lại bình thường, cậu với hướng Bảo Bảo: "Thôi, chúng ta tiếp lần nữa."

      Bảo Bảo cảm động gật đầu, cũng biết mình quả thông minh. Nếu như đổi lại là , dạy người khác nhiều lần như vậy mà hiểu, đoán chừng sớm lật bàn rồi. Vì vậy Bảo Bảo nghiêm túc nghe giảng hơn!

      tiếng đồng hồ, rốt cuộc Bảo Bảo có thể hiểu. Mặc dù là có thể, nhưng dù gì cũng có chút tiến bộ. Vì vậy bèn cầu Bảo Bảo tự làm bài tập.

      Nhân lúc Bảo Bảo làm bài tập, An Tịnh quyết định tắm, dù sao thời gian còn nhiều. Kết quả chính là tắm suốt giờ…

      Lúc ra, An Tịnh còn suy nghĩ, với trình độ của , Bảo Bảo làm xong hết các bài tập hay chưa, làm hết là có khả năng.

      Nhưng An Tịnh vừa ra, lại thấy được màn Bảo Bảo ngủ thiếp ! ngờ lại ngủ vào lúc này! Huống chi đây lại ở nhà người khác! An Tịnh thấy tức giận rồi.

      tới bên cạnh, cứ như vậy nằm ngủ bàn. An Tịnh biết vì sao, vừa rồi còn nghĩ qua gọi tỉnh , nhưng bây giờ lại muốn nữa. Nhìn chút, tay An Tịnh tự chủ xoa xoa khuôn mặt Bảo Bảo, vén lọn tóc qua sau tai. biết vì điều gì, trái tim bắt đầu thình thịch tăng tốc.

      Thình thịch thình thích, dường như bên tai An Tịnh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, thời điểm khi thấy đôi môi Bảo Bảo, nhịp tim lại đập nhanh hơn! biết hôn có hương vị gì đây. Bây giờ, h An Tịnh oàn toàn tự chủ được suy nghĩ của mình. Thân thể hoàn toàn khống chế được, nghĩ như vậy, tự chủ được cúi đầu. Càng xuống nhịp tim càng nhanh, càng xuống càng nhanh, càng xuống càng nhanh… Cuối cùng, khi An Tịnh cảm thấy mình nhịp tim sắp nhảy ra, rốt cuộc cậu cũng hôn được Bảo Bảo! khắc kia, An Tịnh cảm thấy thế giới trước mắt mình ngừng bắn đầy pháo hoa, có cảm giác toàn thế giới cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

      Đột nhiên Bảo Bảo khẽ hừ tiếng, còn xê dịch. An Tịnh lập tức hoảng sợ nhảy ra, vừa đúng lúc này Bảo Bảo cũng tỉnh.

      Bảo Bảo vừa tỉnh lại liền nhìn thấy An Tịnh cách mình xa, che ngực thở dốc. biết tại sao cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, ánh mắt còn mê ly. Bộ dáng kia, Bảo Bảo cảm thấy quả thực là tuyệt vời.

      Nhưng Bảo Bảo cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy. "An công tử, cậu làm sao vậy, sao lại đỏ bừng cả mặt thế kia, phải là ngã bệnh chứ?" Nghĩ vậy, Bảo Bảo vội vàng tiến lên sờ trán An Tịnh.

      An Tịnh vốn tâm hoảng ý loạn , tại Bảo Bảo lại còn tiến tới sờ trán cảu cậu! Vì vậ theo phản xạ có điều kiện hất tay Bảo Bảo ra.

      Vì vậy, khí giữa hai người trở nên rất lúng túng.

      Bảo Bảo trong lòng buồn bực, sao, phải là lo lắng cho cậu sao, ngờ lại gạt tay ra, cái này khiến làm sao mà chịu nổi, làm sao mà chịu nổi đây.

      An Tịnh cũng lập tức ý thức được hành động của mình đúng, nhưng bây giờ trong lòng đủ loạn, cảm thấy cần phải điều chỉnh lại tâm lý của mình. Vì vậy với Bảo Bảo: "Hôm nay đến đây là được rồi, cậu trở về , lần sau cho phép ngủ ở đây!”

      Bảo Bảo nghe An Tịnh như vậy, cũng thể lưu lại nữa, vì vậy gật đầu."Ừ, vậy hôm nay mình về trước. Nhưng cậu có việc gì sao?" Bảo Bảo vẫn yên lòng.

      " có việc gì, vừa rồi là do tắm lâu quá thôi."

      Thấy An Tịnh như chém đinh chặt sắt, tại quả cũng có gì, nên Bảo Bảo rất an tâm rời .

      Sau khi tiễn Bảo Bảo ra ngoài, An Tịnh lập tức đóng cửa phòng lại. Sau đó hiểu nguyên do nặng nề dựa vào ván cửa, cứ như vậy từu từu trượt xuống. tại An Tịnh rất dễ nổi nóng, bởi vì cậu hoàn toàn biết rốt cuộc mình bị làm sao, sao lại làm vậy với Bảo Bảo, làm ra chuyện như vậy… , chính cậu cũng tin đó là , nhưng xúc cảm khi hôn ấy lại mực ùa về, thậm chí cậu còn mừng thầm. Nhớ lại tự chủ được lấy tay sờ môi.

      Chẳng lẽ cậu thích An Tịnh biết vì sao sao đột nhiên lại nhớ đến khả năng này. Lập tức bị dọa đến nhảy dựng! nên… nhưng, khụ khụ, ăn thịt heo vẫn khá là ngon miệng.

      Bạn đọc truyện tại Diễnn đàn Lê Quý Đônn

      Sau khi nghĩ thông An Tịnh lập tức cảm thấy trời quang mây tạnh, tâm tình tăng vọt theo cấp lũy thừa. Nếu… Đó là đương nhiên muốn thực bắt được \(^o^)/
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      laula, Trâu, PhongVy 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Semi Nguyen

      Semi Nguyen New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      3
      Hóng hoàn ^^.
      TrâuLạc Linh Ngân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :