1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      next
      Last edited by a moderator: 25/12/17
      sabera.tran, Thùy Dương95, misa61 others thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 16
      Thái phó ngay cả giọng cũng thay đổi, vừa dứt lời có thị vệ chạy tới kéo Bình Nhi ra ngoài. Bình Nhi bị dọa sợ đến thét chói tai: “Tứ phu nhân... Tam tiểu thư! Tiểu thư, mau cứu em, mau cứu Bình Nhi!”

      Thượng Vân Hương cũng ngờ tới Thái phó lại thốt ra lời như thế, sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng : “Thái phó, Bình Nhi mặc dù có sai, nhưng tội đáng chết mà!”

      Vệ Lãnh Hầu nhìn nàng ta đầy thâm ý: “Đả thương Long thể là đại tội liên lụy cửu tộc, nàng ta chết, lẽ nào ngươi muốn gánh lấy cái tội danh tày trời này? Ngươi trước về phủ bế môn , chuyện ả nô tài này, chớ nhắc lại nữa.”

      câu sau khi đóng đinh Thượng Vân Hương với khuôn mặt trắng bệch đứng như trời trồng ở đó, Vệ Thái phó như cơn gió xoay người rời .

      Nguyễn công công theo phía sau, trong lòng suy nghĩ vì sao Thái phó phát uy? Chẳng lẽ là vị tân phụ này khi dễ Vân phi, Thái phó rốt cuộc vẫn là tình cũ khó quên?

      Còn chưa nghĩ thông, Thái phó lại ném ra câu: “Nguyễn công công, Vân phi rảnh rỗi nuôi mèo, chứng tỏ ăn mặc chi tiêu trong cung đầy đủ. Gần đây triều đình thiếu tiền, bách tính khốn đốn, hiển nhiên phải tiết kiệm mới tốt, sau này chi phí trong cung của nàng ta có thể giảm rồi.”

      Nguyễn công công vội vàng đáp vâng, nhủ thầm trong bụng, những tháng ngày cực khổ của Vân phi rốt cuộc tới rồi! Tâm tư Thái phó thế này thực khiến ông hồ đồ, tỷ muội Thượng thị mỗi người bị đánh 50 đại bản, nghiêm trị hồng nhan. Chẳng lẽ là trút giận thay cho Hoàng thượng?

      Nghĩ như vậy, ngay cả chính ông cũng cảm thấy buồn cười, sao có thể chứ!

      Ngay tối hôm đó, vật dụng bài trí trong cung Vân phi bị thu hồi hơn phân nửa. Vân phi cũng cởi xuống thân hồng y từng được tình lang tán thưởng, toàn thân trắng toát, thống khổ ngồi ghế, nhìn người của nội thị giám dọn đồ . Nàng ta chỉ nghĩ muội muội rót vào tai Vệ hầu những lời sàm ngôn, mới dẫn tới cớ này.

      Quả nhiên chỉ thấy người mới cười, nào ai hay người xưa khóc!

      Vệ Lãnh Hầu, ngươi vì người mới, bức hại ta như thế, từ nay về sau giữa ta và ngươi còn tình , chỉ có chữ hận! Trong lòng nhanh nhẹn ra quyết định, mặc kệ nước mắt lăn dài má...

      Trải qua chuyện hôm nay, giai thoại Vệ Thái phó quân pháp bất vị thân lập tức truyền khắp đầu đường cuối ngõ, phong ba say rượu đêm khuya xông vào hoàng cung trước đó cuối cùng cũng trôi qua, ngay cả Ngô các lão bị ép bế môn tại nhà cũng rất hài lòng, mấy sợi râu dê vểnh lên cũng rũ xuống.

      Thế nhưng có người bắt đầu đứng ngồi yên, người này chính là Binh Bộ Thị Lang Thượng Ngưng Hiên.

      Vốn nghĩ tống muội muội đích xuất qua đó, có thể kéo gần khoảng cách tình cảm giữa mình và Thái phó đại nhân, ai dè, chút thông minh của muội muội đều dán vào mông ngựa hết rồi. Còn cái ả Vân phi kia, cũng ngu xuẩn chịu nổi hệt như mẫu thân di nương thiển cận của ả ta!

      Hai tỷ muội đấu tâm nhãn, kết quả toàn thua, làm hại Thái phó cũng theo đó mà bị mất mặt, nhưng quan trọng nhất là hại đến con đường làm quan của người làm ca ca là y gặp nhiều trắc trở, thực đáng chết mà!

      Suy nghĩ cả đêm, Thượng Ngưng Hiên cũng chợp mắt, tìm lối thoát cho bản thân.

      Lại qua mấy ngày nữa, sắc trời hôm nay rất tốt, lại đúng vào thời điểm nghỉ ngơi giữa triều, y vừa vặn phải bồi Thái phó đến kho vũ khí xem những vũ khí mới ra lò, liền tiện thể nhân cơ hội này dò xét hư thực nơi Thái phó.

      Phương pháp điều chế gang dùng để đúc đao, mâu là áp dụng phương pháp cách tân do Thái phó mang tới. Vũ khí chế tạo lộ ra hàn khí, phi thường rắn chắc sắc bén.

      Phương pháp cổ quái kia vừa nhìn biết phải là phương pháp luyện sắt mà Trung Nguyên vẫn dùng, cũng biết Thái phó thần thông quảng đại đào ở đâu ra nữa.

      Vệ Lãnh Hầu vung vẩy thanh bán mã trường thương tựa như liêm đao: “Cái này thử chưa? Chém chân ngựa lưỡi có xoắn lại ?”

      Đốc công vội vàng trả lời: “Phương pháp mới để chế tạo vũ khí này rất bền, dù có chém muời mấy cái chân, cũng hề hư hao.”

      Vệ Lãnh Hầu hài lòng gật đầu, căn dặn đốc công gấp rút chế tạo, nội trong năm ngày phải hoàn thành số lượng quy định.

      lại nhấc lên cây cung cái khay đốc công bưng tới.

      Cây cung này là mấy hôm trước Thái phó cố ý căn dặn, được chế tác rất tinh xảo, chất liệu để làm nên bộ khung được tinh tế lựa chọn trong hàng ngàn cây song tử diệp, tính đàn hồi vô cùng tốt, lại quá nặng. Cánh cung được điêu khắc hoa văn tinh tế, lại còn khảm bảo thạch vụn sáng óng ánh, trông càng sang trọng mà lại tăng thêm trọng lượng. Chỗ để cầm tay cánh cung được bọc bằng lớp da trâu thượng hạng.

      Vệ Thái phó kéo kéo dây cung bằng gân bò, suy nghĩ chút lại : “Chặt quá, hạ độ căng xuống chút nữa. Ngoài ra da trâu có hơi cứng, bên ngoài quấn thêm chút lông tơ .”

      Đốc công vội vàng đáp vâng, trong lòng sáng tỏ. Phủ Thái phó có tiểu công tử, hơn nữa cung tiễn dành cho tiểu công tử hà tất tinh xảo thế này? Nhất định là đưa cho ái thiếp kiều sủng nào đó thưởng thức rồi. Cũng biết mỹ nhân tuyệt sắc như thế nào lại có thể khiến Thái phó đích thân ra lệnh cho đốc công, để sư phó am hiểu về cung tiễn nhất chế tác cây cung giống như món đồ chơi này.

      Thượng Ngưng Hiên phải là hai muội muội ngu ngốc của y, có tâm tư suy nghĩ chuyện phong lưu của Thái phó. Trong lòng y vẫn lộn tùng phèo, bởi vì binh bộ kiêm quản lý kho quân khí, giám sát chế tạo vũ khí nhất định phải vào tay y. Nhưng kể từ khi Thái phó phân phó y bí mật giám sát chế tạo đám vũ khí này, lại công khai những thứ này dùng để làm gì, chỉ là thực nghiệm phương pháp nấu gang mới, nếu như khí cụ sản xuất ra làm hài lòng, thay thế hàng loạt cho vũ khí của ngự lâm quân.

      Định mức của số binh khí này vừa mới bắt đầu cũng nhiều lắm, thế nhưng con số cứ vài ngày lại đổi mới lần kia, khiến y bỗng nhiên phát tổng số lượng nhiều ngày gộp lại, thực con số kinh người! Trang bị cho mười nhóm ngự lâm quân cũng đủ, quả thực có quy mô đủ cho lần phát động chiến tranh rồi!

      Thái phó... Đây là muốn làm gì? Đáng sợ nhất chính là, y thân là Binh Bộ Thị Lang, vì sao Thái phó chịu công khai với y?

      Chất chứa phần tâm tư thấp thỏm này, Thượng Ngưng Hiên thỉnh Thái phó giám sát xong đến Định Ba Lâu uống rượu.

      Hôm nay Thượng Ngưng Hiên bao trọn tửu lâu lớn nhất kinh thành này, mặc dù có thể gọi đầu bếp trong phủ của mình tới bày tiệc rượu, nhưng Định Ba Lâu ngoài phong cảnh hợp lòng người, còn là nơi thưởng tuyết ngắm mai tuyệt hảo.

      Bình thường nơi này luôn là khách khứa đầy lâu, nhưng hôm nay, tửu lâu từ sớm vắng bóng khách, yên yên tĩnh tĩnh, vừa vặn có thể bàn việc nhà, vun đắp tình hữu nghị giữa muội phu và vợ.

      Thế nhưng vừa mới bước vào cửa tửu lâu trông thấy có người quấy rối, la hét ầm ĩ: “Là nhà kẻ nào làm đám tang hay sao mà bao trọn tửu lâu lớn thế này? Ngay cả Vương gia ông đây cũng dám chặn ngoài cửa, ngươi là đứa mắt chó coi thường người khác, ta thấy ngươi muốn làm ăn buôn bán nữa rồi đấy!”

      Đợi đến khi đám người Vệ Thái phó mang thị vệ cưỡi ngựa tới trước tửu lâu, cái kẻ béo ú đứng xe ngựa vung roi mới ngừng quát mắng, mặt đầy hoảng sợ: “Ai u, Thái phó đại nhân, sao lại gặp ngài ở đây thế này?... Này... tửu lâu này phải là ngài bao đó chứ?”

      Lúc đến đây, gương mặt béo ú đầy ngấn mỡ kia lập tức túa ra mồ hôi hột.

      Kẻ quát mắng chính là Vương gia thuộc hoàng tộc Niếp thị, tổ tiên của y là huynh trưởng của cao tổ, cùng theo cao tổ vào sinh ra tử gầy dựng thiên hạ, đổi lấy mấy đời vinh hoa phú quý, cũng dưỡng ra An Vinh Vương gia vô công rỗi nghề.

      An Vinh Vương gia Niếp Thắng vốn mắng chửi đến sướng cả miệng, nghĩ tới tửu lâu muốn chiêu đãi lại chính là Thái phó đại nhân. Nhớ tới ban nãy bản thân năng hồ đồ, chỉ hận thể nuốt đầu lưỡi của mình vào trong.

      Có thể là bởi vì hôm nay sắc trời quá đẹp, Thái phó đại nhân bỗng dưng nổi giận, ngược lại còn hòa nhã mời An Vinh Vương gia cùng lên lầu uống rượu.

      Niếp Thắng là kẻ có chừng mực, vốn lo lắng Thái phó trách tội, nghĩ tới mình lại được mời uống rượu, cơ hội tốt rút ngắn khoảng cách với hạ thần quyền khuynh triều dã, y bèn hớn hở đáp ứng.

      Điều này khiến cho Thượng Ngưng Hiên phía sau liên tục bóp tay, chỉ hận thể bẻ cái đầu heo của Vương giá béo ú này xuống, đá văng ra xa.

      Đợi đến khi Vinh Thân vương gia xuống xe ngựa, trong xe lại bước xuống thiếu niên mỹ mạo, vóc người gầy gầy, vận y phục màu hồng, cổ áo hơi trễ xuống, mày tô mắt vẽ, cỗ hơi thở phong trần cách nào che giấu được phả vào mặt người đối diện.

      Xem ra An Vinh Vương gia này chơi đùa thăng cấp lên cảnh giới mới, lại đùa tới đoạn tụ rồi.

      Thái phó tiếng nào, Thượng Ngưng Hiên thể mở miệng ngăn cản: “An Vinh Vương gia, bồi Thái phó đại nhân uống rượu, những kẻ có liên quan cần theo chứ?”

      An Vinh Vương gia nghe xong, thầm mắng mình hồ đồ. định xoay người lệnh cho thiếu niên quay trở về, Thái phó lại ngoài dự đoán mọi người mở miệng: “Hôm nay chỉ là để thoải mái uống rượu, lễ nghi phiền phức triều đình bỏ sang bên , bàn tiệc náo nhiệt chút mới tốt.” An Vinh Vương gia nghe thấy cười ha ha ngừng.

      Thượng Ngưng Hiên nghe xong thầm mắng mình hồ đồ, vội vàng căn dặn thị vệ sau lưng nhạc phường tìm vài cầm nương ca cơ nổi bật đến giúp vui.

      Cứ thế, thiếu niên trang điểm đậm đen kia cũng theo lên lầu.

      Đợi đến khi mấy người ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, rượu và thức ăn cũng mang ra, tiếng đàn du dương vang lên, giọng hát mềm mại của ca cơ yểu điệu cũng thay đổi, khiến bàn tiệc rượu lập tức bao trùm ý xuân.

      Thượng Ngưng Hiên cùng Vương gia sau khi kính rượu Thái phó xong, bỗng mở miệng hỏi: “An Vinh Vương gia, bản Hầu nghe tiểu nữ của ngài sắp xuất giá, biết được gả cho công tử nhà ai thế?”

      Gương mặt béo ú của An Vinh Vương gia hơi hơi cứng lại, sau đó vừa cười vừa : “Tiểu nữ từ được hứa gả cho Đô úy Bình Tây Vương Mậu làm thê ạ.”

      Vệ Thái phó cười cười: “Vương Mậu? Y là thanh niên tài tuấn, nếu bản Hầu nhớ lầm y chính là cháu trai ruột bên ngoại của An Tây Vương ? Ừm, thực là chuyện tốt thân càng thêm thân.”

      Trong lòng An Vinh Vương gia biết Thái phó và An Tây Vương rất ưa nhau, lo lắng Thái phó trở mặt, nghĩ tới lại nhàng chuyển đề tài như thế, trong lòng y khỏi buông lỏng.

      “Dẫu sao cũng đều là hoàng thân, tiểu nữ được gả qua đó cũng có thể săn sóc. Nhưng nếu như Thái phó ngài có lòng cưới chính thê, hôn dù có tốt hơn nữa ta cũng cần, nhất định phải gả tiểu nữ vào phủ ngài. Ngài mới chính là thanh niên tài tuấn số của triều Đại Ngụy này đấy! Ha ha ha ha...” An Vinh Vương gia cười đến nỗi những tảng thịt mặt cũng rung cả lên.

      Thượng Ngưng Hiên ngồi bên cạnh lại tức đến nghiến răng, muội tử ruột của y còn làm thiếp trong phủ Thái phó đấy. Tên Vương gia vô năng này muốn làm nhạc phụ Thái phó, là tên vô tích mơ mộng hão huyền mà!

      Chỉ có điều đúng là bội phục Thái phó, ngày thường chính là uổng cho cái danh Diêm Vương mặt lạnh, hôm nay là thế nào chứ? Chuyện cười nhạt nhẽo như thế của An Vinh Vương gia mà vẫn có thể cười theo cho được.

      “Vương gia ngài quá khiêm tốn rồi, chỉ có điều ngài cũng biết đấy, An Tây Vương vẫn luôn có hiểu lầm với bản Hầu, giờ quốc khố của triều đình eo hẹp, còn phải nhờ vào An Tây Vương châm chước ít. Bản Hầu cùng Phiên vương trấn thủ phương lúc nào cũng giằng co thế này thực tốt đâu! Chi bằng nhân cơ hội này, cùng trò chuyện lần để biểu thị tâm ý. Bản Hầu mới có bảo bối, là sàng tháp do ngọc bích thượng hạng chế thành, chất ngọc thượng hạng to như thế cũng nhiều lắm, mùa hè mà nằm đó tiêu tan cái nóng cho mà xem. Mùa hè ở Bình Tây rất dài, khó mà chịu nổi cái nóng như thiêu như đốt kia, bản Hầu nghĩ phần lễ mọn này An Tây Vương hẳn là vui lòng nhận lấy chứ?”

      An Vinh Vương gia vừa nghe xong, mắt trợn tròn cả lên. Ngọc sàng y thấy qua, toàn thân xanh biếc óng ánh, tùy tiện gỡ miếng ra là ngọc tốt giá trị thiên kim rồi, cộng thêm thợ thủ công mài dũa khéo tay, ngọc sàng được chế ra quả thực giá trị liên thành! Hóa ra bảo bối đó là của Vệ Lãnh Hầu nha!

      Nghe xong lời Thái phó , y liền vội vàng cười đáp: “An Tây Vương thích nhất là sưu tầm kỳ trân dị bảo, ngày kia đội ngũ đưa tiểu nữ của ta xuất phát, Thái phó cứ đưa bảo bối kia vào phủ ta trước !”

      Vệ Thái phó cười khoát khoát tay: “Ngọc sàng này nếu vận chuyển toàn bộ phụ tùng phải tháo ra, lắp lại rất mất công. Ta sai người đóng gói, gọi thêm mười mấy ngọc tượng lành nghề cùng đội đưa dâu của ngài. Bằng lễ vật đưa đến là đống ngọc rời rạc tốt lắm đâu.”

      An Vinh Vương gia vốn ôm tâm tư muốn nằm ngủ ngọc sàng trước. Ngọc sàng xanh biếc, để mỹ nhân da trắng nằm lên đó chơi đùa thưởng thức, chẳng phải đẹp chết người sao! Đáng tiếc Thái phó lại cho y cơ hội này. Mặc dù có tiếc nuối, nhưng Thái phó có lòng muốn giao hảo với An Tây Vương, với y mà chuyện tốt.

      Nghĩ như vậy, y bèn cười to đáp ứng, sau đó ôm thiếu niên xinh đẹp bên cạnh uống bát rượu to. Thiếu niên kia thể chất nhắn yếu ớt, mị nhãn như tơ, cơ thể mềm mại dựa vào lòng Vương gia.

      An Vinh Vương gia bỗng phát cặp mắt Thái phó cứ luôn nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong lòng y, nhất thời ngộ ra vì sao Thái phó lại để tiểu quan này lên lầu.

      Hóa ra khẩu vị của Vệ Thái phó cũng tốt ra phết! Thảo nào lâu rồi mà chưa lập chính thê!
      Last edited by a moderator: 25/12/17

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      next
      Last edited by a moderator: 25/12/17
      Mushaderland, Thùy Dương95, misa59 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 17
      An Vinh Vương gia luôn tôn sùng chủ nghĩa có mỹ sắc cùng hưởng, thế là bèn đẩy thiếu niên trong lòng ra: “Bảo nhi, tới kính Thái phó đại nhân chung rượu !”

      Bảo nhi mặt mày ngượng ngùng liếc nhìn Thái phó tuấn, phát cũng nhìn mình chằm chằm, liền đánh bạo mỉm cười tới ngồi xuống bên cạnh Thái phó, nũng nịu : “Thái phó đại nhân, Bảo nhi mời ngài chung.”

      nghĩ tới Định Quốc Hầu tiếng tăm lừng lẫy —— Vệ Thái phó, Vệ đại nhân lại là bậc tướng mạo như tranh vẽ khiến người ta ngờ tới như thế này, làm say lòng người mà. Bảo nhi mặt mày đỏ ửng cơ thể nhũn ra, hơi hơi dựa vào Thái phó đại nhân.

      Thượng Ngưng Hiên đại nhân bên cạnh mới vừa có cục tức dâng lên đến cổ, nay lại phải nuốt hết vào bụng. Chỉ thấy Thái phó đại nhân mỉm cười nhận lấy chung rượu, nhân tiện kéo tên đoạn tụ kia vào gần hơn.

      Các muội muội à, khó trách các muội bị thất sủng, vốn dĩ là do cơ thể khuyết thiếu từ trong bụng mẹ nha!

      May là Thái phó đại nhân sau khi uống xong chung rượu kia, lại đưa Bảo nhi trở về chỗ ngồi bên cạnh Vương gia. Ngay cả Vương gia toẹt ra buổi tối muốn đưa Bảo nhi đến phủ Thái phó hầu hạ, cũng bị cười cười từ chối, bằng mặt mũi vợ của Thượng Ngưng Hiên y đúng là mất sạch rồi.

      Yến tiệc xong, Thái phó tuyệt bình luận về thịt cá đầy bàn, mà chỉ chỉ vào mật quả giải rượu mới được bưng lên: “Mật quả này mùi vị tệ, trước đây ta chưa được ăn đấy.”

      Chưởng quỹ đích thân mang thức ăn lên liền vội vàng : “Đó là kiểu dáng của Dư Phương Trai tại Giang Nam, gần đây mới mở chi nhánh ở kinh thành. Tiểu nhân cố ý căn dặn tiểu nhị đến đó mua cho bằng được để chư vị đại nhân nếm thử đó ạ.”

      Vệ Thái phó gật đầu, liền tuyên cáo tiệc rượu kết thúc, sau đó lại mượn cớ say rượu nhức đầu muốn hồi phủ trước. Đáng thương cho Binh Bộ Thị Lang uổng công bao bữa tiệc này, câu thân mật cũng chẳng được với Thái phó đại nhân.

      Ngược lại Thái phó sau khi lên ngựa chuẩn bị rời xoay người trấn an y: “ Động tĩnh triều đình của quần thần thời gian trước, Ngưng Hiên huynh hẳn là trong lòng biết. Bản Hầu cũng đau lòng cho Hương nhi, nhưng dù sao đó cũng là đại triều đình, bản Hầu thể nể mặt Hoàng thượng được. Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, huynh nếu có rảnh, đến quý phủ của bản Hầu thăm Hương nhi lần, cũng khuyên nàng ấy chút . Giữa phu thê thể chỉ vì đứa nô tài mà nảy sinh khoảng cách được.”

      Thượng Ngưng Hiên nghe xong trong lòng buông lỏng, vừa mắng muội muội hiểu chuyện, vừa vội vàng đáp ứng.

      Vệ Lãnh Hầu hồi phủ, sai người chuẩn bị nước ấm tắm rửa, cũng cần thiếp thân thị nữ hầu hạ, liền vào thùng gột rửa phen.

      Vừa rồi tại tửu lâu, thực là buồn nôn mà.

      Thực ra hôm nay Thượng Ngưng Hiên có ý gì, trong lòng biết . Thượng thị lang này chính là kẻ chuyên thấy gió chiều nào theo chiều ấy, trong lòng bất cứ lúc nào cũng tính toán khôn khéo. Chuyện chuẩn bị dụng binh bình Tây, bố trí soái lĩnh đều là bộ hạ cũ, chưa đến thời khắc cuối cùng, thực muốn để Thượng Ngưng Hiên biết được.

      Đợi sau khi trừ khối u ác tính An Tây Vương kia, hiển nhiên làm lung lay căn cơ tua tủa đầy nhánh của Thượng thị lang tại binh bộ, thế nhưng trước mắt phải trấn an y cho tốt, miễn cho phát sinh rắc rối.

      ra nghĩ tới ở trước tửu lâu gặp được tên An Vinh Vương gia bị thịt kia. Vốn định phái vài người lành nghề xâm nhập vào Bình Tây phủ, lần này quả thực là cơ hội dâng đến cửa rồi.

      Chỉ có điều, ban nãy nể mặt tên tiểu quan kia, nửa là vì trấn an lôi kéo, nửa cũng là muốn thử xem bản thân đối với nam sắc đến tột cùng là tới trình độ nào rồi.

      Mặc dù biết bản thân đối với tiểu Hoàng đế ôm tư tưởng an phận, lúc mới đầu còn có chút kinh sợ, nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng phen, cũng thản nhiên tiếp nhận. Nhưng lúc rảnh rỗi, nghĩ tới thực bản thân muốn đè nam tử, trong lòng mơ hồ có chút thoải mái.

      Hôm nay nhìn thấy An Vinh Vương gia mang sẵn đến, đúng lúc có thể thử lần: có phải là đứa bé trai nào xinh đẹp cũng thích hay ?

      Nhưng sau khi tên Bảo nhi kia dựa vào gần , mặc dù mặt trét đầy phấn nhưng vẫn có thể loáng thoáng trông thấy lỗ chân lông thô ráp. phần cổ lộ ra do ve áo trễ xuống kia, mơ hồ có thể thấy được đường nét hầu kết, nhìn vào trong ve áo, là khoảng bình nguyên trống , khiến người ta nhìn mà phát ngán.

      Đến khi tên thiếu niên kia dựa sát vào lòng ...

      Khoảnh khắc kia, nếu phải vì đại cục, Thái phó thực muốn túm cổ áo tên đoạn tụ dó, ném gã từ cửa sổ xuống dưới đất.

      Dính thân xú uế, dĩ nhiên là phải về tắm rửa kỹ càng phen.

      Chỉ có điều xem ra rốt cuộc mình vẫn thích nữ nhân hơn, mất bản sắc nam nhi. Có lẽ tiểu Hoàng đế tuổi còn , phát dục khoẻ mạnh như chúng bạn đồng trang lứa, dáng dấp lại tinh xảo, khiến tà niệm của bàn thân bị trêu chọc. Đợi đến khi Long Châu tử xuất hầu kết như tên thiếu niên kia, bản thân tự nhiên mất hứng thú.

      Nghĩ như thế, ra là tà niệm ngắn ngủi cũng tự hết, trong lòng càng thêm buông lỏng.

      Tắm xong liền thay y phục. Đúng lúc này, bên kho vũ khí mang tới cây cung được điều chỉnh, Thái phó suy nghĩ chút, lại lệnh Lưu tổng quản phái người đến Dư Phương Trai mới mở mua mật quả và điểm tâm tinh xảo, bỏ vào trong hộp thức ăn, sai người mang theo. Xong xuôi liền đứng dậy vào cung.

      Hôm nay hiếm khi được rãnh rỗi, vốn nên ở trong phủ gọi vài thị thiếp tới giải khuây. Nhưng giờ hứng thú của bản thân với tiểu Hoàng đế nồng đậm, ngoại trừ ta ra, những thiếp thất khác đều khơi dậy nổi hứng thú. ngày gặp Long Châu kia, tâm tư liền có chút ngứa ngáy khó chịu.

      Đến lúc tiến cung là xế chiều. Vào đến cửa cung, cũng cần thái giám bẩm báo, mà tiến thẳng luôn vào sân, phát tiểu Hoàng đế có trong phòng, mà ở trong sân ngoài điện chơi đùa với con mèo kia.

      Tiểu Long Châu mặc chiếc áo choàng gấm ngắn màu xanh, ve áo có gắn lông cáo trắng tinh, muốn với tay tới con mèo leo lên nhánh mai. Hoa mai nở rực rỡ, những đóa hoa đỏ tươi bị bao phủ bởi trận tuyết hôm qua, nay bị con mèo bướng bỉnh kia cào cái, thoáng cái từng đóa đẫm tuyết rơi lả tả xuống, dẫn đến trận cười duyên của bé con bên dưới.

      “Hoa đào ưng ửng đỏ hây má hồng” Vệ Lãnh Hầu bình sinh lần đầu tiên có thể ngộ ra ý cảnh trong câu thơ kia.

      Nụ cười của Hoàng đế còn chưa kịp thu lại, quay đầu thấy Thái phó đại nhân đứng ở cửa viện.

      Bởi vì hôm nay nghỉ triều, nên Thái phó đại nhân mặc triều phục. Toàn thân màu đen, chiếc mũ to gắn đầu, chỉ để lộ ra gương mặt tuấn tú xuất chúng. Vóc người cao lớn đứng giữa trời tuyết, khiến ai nấy trông thấy đều phải ngừng thở.

      Niếp Thanh Lân chậm rãi thở hắt ra, nhìn đám thái giám cung nữ còn chưa hồi hồn, quỳ đầy đất, trong lòng hơi thấy áy náy: Các ngươi theo Trẫm chịu khổ rồi, trông thấy tên Diêm Vương kia sợ đến mất cả hồn.

      Cũng biết Thái phó đại nhân tới nơi này lại muốn phát tà phong gì đây?

      Thái phó hề hay biết tâm tư của Thánh thượng, chỉ nhìn khuôn mặt nhắn hơi khựng lại kia, chỉ nghĩ bé con nhìn thấy ý trung nhân ngượng ngùng, gương mặt lạnh lùng quen của hơi lộ ra ý cười.

      từ từ tới dưới tàng cây, giơ tay bắt lấy con mèo bám chạc ba, nhàng đặt vào trong lòng tiểu Hoàng đế, lại giơ tay phủi phủi bông tuyết tan thành nước dính khuôn mặt nhắn: “Tuyết rơi trời lạnh, Hoàng thượng chớ có ham chơi mà bị cảm lạnh.”

      Niếp Thanh Lân vội vàng cảm ơn Thái phó nhắc nhở, bèn mặc kéo tay, cùng quay về tẩm cung.

      Khi vào trong tẩm cung, Vệ Lãnh Hầu liền sai người mang tới hộp gỗ dài tinh xảo, mở nắp đậy ra bảo: “Qua thời gian nữa là vào xuân rồi, vi thần nghĩ Hoàng thượng ở trong cung cũng bị đè nén lâu, nên dự định mang Hoàng thượng ra ngoại thành săn bắn. Vì thế đặc biệt sai người chế tạo cây cung này, Hoàng thượng xem thử xem có vừa ý ?”

      Niếp Thanh Lân ngờ tới Thái phó lại có thể tặng cho mình lễ vật tinh xảo đến thế, có chút thụ sủng nhược kinh. Sau khi đa tạ Thái phó, nàng nhấc cung tên lên, vụng về kéo kéo.

      Thái phó thấy tư thế của nàng chút quy tắc nào, liền hỏi: “Trước đây Hoàng thượng chưa học bắn tên sao?”

      Niếp Thanh Lân ngượng ngùng cười cười: “Lúc Trẫm nhiều bệnh, lúc học bắn lại luôn cáo bệnh, chưa từng học hết công khóa như những hoàng huynh khác, chỉ e Trẫm ở nơi săn bắn phụ phen tâm ý của Thái phó ngài thôi.”

      Thái phó cúi đầu nhìn dáng vẻ tiểu Hoàng đế lưu luyến vuốt ve cây cung , cười : “Có khó gì đâu, thần thông thạo đôi chút tiễn thuật có thể chỉ điểm hoàng thượng hai.”

      Dứt lời liền sai người dựng bia trong sân, lại bảo Hoàng đế khoác thêm chiếc áo choàng lông điêu trắng tinh xảo, đội mũ trùm đầu lông điêu, quân thần hai người mới bắt đầu đứng trong sân luyện tập kỹ nghệ bách phát bách trúng.

      Hoàng tử học kỹ nghệ tuân theo lục nghệ của nhà Nho: Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ, thiếu món nào.

      Lúc Niếp Thanh Lân mới được đến thư phòng, học tập cực kỳ chăm chỉ. Khi ấy tuổi , suy cho cùng vẫn là tâm tính trẻ con, mẫu phi của nàng bằng người ta, liền muốn tự mình nhặt lại phần nào thể diện cho mẫu thân. Kết quả hoàng tử học tập trễ nhất này lại thông tuệ cơ mẫn, học biết mười. Cứ thế khiến cho đám hoàng tử lớn tuổi hơn cũng học ở đấy khi đó đều thể so sánh nổi.

      Điều này khiến Ngô các lão làm lão sư đương nhiệm khi ấy tán thưởng, thẳng là trẻ dễ dạy.

      Thế nhưng tin vui này truyền tới tai Lệ phi, lúc nàng hồi cung liền bị mẫu phi đánh bạt tai.

      “Ta và ngươi ở trong cung này như băng mỏng, chỉ cầu an ổn, muốn nổi bật cái gì chứ? Giờ đây ngươi ở trong học đường khiến người ta chú ý như thế, chẳng lẽ xem mình là hoàng tử, định tranh đoạt vị trí Thái tử sao? Chi bằng ngươi nhân lúc còn chưa muộn quỳ trước mặt phụ hoàng, thừa nhận thân phận nữ nhi , đến lúc đó cầu được ba thước vải trắng, cũng miễn cho mẫu phi ngươi cả ngày hốt hoảng lo sợ...”

      Cái bạt tai kia, vết sưng đỏ mặt mấy ngày chưa tan, lúc uống trà cũng đau như kim châm muối xát, nhưng cuối cùng khiến bản thân khắc ghi, diệt tâm tính tranh cường háo thắng, từ nay về sau tại học đường tới trễ về sớm, lén lút giở xem vài loại sách tiêu khiển, giải đáp vấn đề cũng bắt đầu như râu ông này cắm cằm bà kia.

      Khiến Ngô lão tiên sinh giận đến ngửa mặt lên trời thở dài —— gỗ mục thể đẽo mà!

      tại xem ra, mẫu phi quả chí lí! Thân tại Hoàng gia còn là cái vị trí lung lay thế này, lục nghệ dù có giỏi mấy cũng phải là pháp bảo hộ mệnh, ngược lại chữ “Giấu” trong “Giấu dốt” này, thực môn tuyệt kỹ cần phải đục lỗ treo lên xà nhà để học tập rồi.

      Bây giờ Thái phó đích thân giảng bài, tuyệt kỹ càng phải khắc ghi trong lòng, vả lại thuật bắn cung phải là lĩnh vực sở trường của nàng. Sau vài lần luyện tập, khắp nơi đều là mộc tiễn, dọa đến đám thái giám cung nữ bên cạnh ào ào lùi bước, tránh cho trở thành oan hồn dưới tay Thánh thượng.

      Vậy mà Thái phó triều đình mày nghiêm mắt lạnh khiến chúng quần thần khiếp đảm kinh hồn, bây giờ làm phu tử lại nhẫn nại còn hơn cả đại nho Ngô các lão. Sau khi uốn nắn tư thế của tiểu Hoàng đế mấy lần thấy hiệu quả, dứt khoát đứng sau lưng Hoàng đế, duỗi tay ra kéo tiểu Hoàng đế đến trước người mình, nắm lấy đôi tay bé mềm mại kia vừa sửa vừa : “Thánh thượng thả lỏng cánh tay chút, để tránh lúc bắn tên ra chệch hướng. Dựa vào lòng vi thần đây này, từ từ nhắm ngay...”

      Niếp Thanh Lân chỉ thấy Thái phó cúi đầu, hơi nóng trong miệng chui thẳng vào khoang tai nàng, hơi ngưa ngứa, nhưng lại thể tránh. Trong lòng thoáng hoảng hốt, mũi tên càng thêm chệch hướng, bay thẳng về phía quả cầu lông trắng dùng móng vuốt gẩy gẩy mộc tiễn ở bên cạnh.

      Quả cầu lông bị dọa sợ đến kêu “meo meo” đầy sợ hãi, liền chạy vào trong đại điện dám ló đầu ra nữa.

      Dáng vẻ quẫn bách của quả cầu lông khiến đám thái giám cung nữ đều cúi đầu cười trộm, thế nhưng An Xảo Nhi đứng ở bên lại cảm thấy toàn thân tuôn đầy mồ hôi lạnh.

      Cổ lễ có : Thần và quân bắn, thần và quân cùng đứng, thần cách quân thước. Nhưng tên Thái phó kia phải hiền thần, mà là đầu đảng nịnh thần cùng Thánh thượng bắn tên khiến người ta bất ngờ. Hơn nữa... Lúc nào Hoàng thượng thân mật với Thái phó như thế rồi?

      An Xảo Nhi mặc dù chưa hiểu chuyện nam nữ, nhưng suy cùng cho cũng lớn tuổi, ở trong cung lâu như vậy, chứng kiến vô số hình ảnh Hoàng đế sủng hạnh phi tử, cũng có thể nhìn ra ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân đến mức độ nào rồi.

      Cho dù nàng ta có ra sức chớp mắt như thế nào, cũng có thể nhìn ra ánh mắt tên Thái phó kia nhìn Hoàng đế cực kỳ bình thường nha! Sủng nịch đong đầy trong mắt vượt qua cả ngôn ngữ, giờ phút này ngay cả tư thế ôm Hoàng đế vào lòng cũng toát lên vẻ ngông cuồng.

      Đó là vẻ ái muội khi nam nhân cảm thấy hứng thú với nữ tử, nhưng tuyệt phải là thái độ nên có của nịnh thần đối đãi với Hoàng đế bù nhìn.

      Đây... Đây rốt cuộc là chuyện quái gì thế này? Chẳng lẽ Thái phó khám phá ra thân phận nữ nhi của Hoàng thượng rồi sao?
      Last edited by a moderator: 25/12/17
      Mengotinh_Ranluoi, sabera.tran, Winter78 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 18
      An Xảo Nhi nhìn đến mất hồn mất vía, lại dám lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái phó với danh nghĩa dạy học, vừa kéo vừa ôm Hoàng đế.

      vất vả mới đợi được thùng trúc đựng mộc tiễn đều bị bay xuống đất, quân thần hai người lúc này mới trở vào trong cung.

      giờ bài trí trong cung đều được nội thị giám thay đổi lần nữa. Nhuyễn tháp hẹp ban đầu còn thấy bóng dáng, thay vào đó là chiếc hoành tháp bằng gỗ hương có kèm theo chiếc bàn con, nằm đó đọc sách, ăn uống rất thuận tiện.

      Dùng khăn ấm lau chùi bề mặt, hộp thức ăn đựng điểm tâm Thái phó mang tới được bày chiếc giường con của hoành tháp.

      “Dư Phương Trai nổi danh ở Giang Nam mở chi nhánh tại kinh thành, thần nghĩ Hoàng thượng chưa chắc nếm qua điểm tâm mật quả của nó, cho nên mới cố ý mang vào cung để Hoàng thượng nhấm nháp.” Thái phó cởi ngoại y, nửa nằm hoành tháp, sau khi bảo đám thị nữ phục vụ trong tẩm cung lui ra, bèn ngồi xuống bên cạnh tiểu Long Châu giới thiệu.

      Món điểm tâm mới lạ này, quả thực đều là những món Niếp Thanh Lân chưa từng ăn qua. Thân tại hoàng tộc có nỗi bi ai của hoàng tộc, ở ngự thiện phòng đều là những lão già kỹ lưỡng, phàm là hoa quả điểm tâm hơi chút mới mẻ, đều thể tùy tiện trình vào trong cung. Bằng ngày nào đó chủ tử tâm huyết dâng trào, noi theo nàng quý phi nào đó mùa đông đòi ăn vải, trong lúc nhất thời kiếm ra, chẳng phải là muốn mạng ngự thiện phòng sao?

      Cho nên Thái phó đại nhân mang tới những món quà vặt ngoài cung này, đều là những món Niếp Thanh Lân từ trước đến nay chưa từng thấy qua. Vớt miếng mật quả bỏ vào miệng, hương vị quả nhiên chua chua ngọt ngọt.

      Mấy ngày nay bọn hạ nhân cẩn tuân mệnh lệnh của Thái phó, dám lấy bất cứ món quà vặt nào đưa cho Hoàng thượng giải thèm. Giờ đây hộp điểm tâm đầy ụ bày ngay trước mắt, cho dù là Thái phó đại nhân tẩm thạch tín, cũng phải nếm thử phen.

      Tiểu Hoàng đế trong lúc nhất thời ăn đến quên cả trời đất.

      Thế nhưng nàng mới ăn được vài miếng, bỗng bị Thái phó đại nhân túm lấy lôi vào trong lòng. Thái phó thân thiết mở miệng: “Hoàng thượng mới vừa giơ cung bắn tên nhất định là mệt lắm rồi, cứ nằm xuống nghỉ ngơi , để thần hầu hạ thánh thượng nhé.”

      xong liền nhón lấy quả táo thấm đầy mật ong, nhàng đặt lên cánh môi hoàng thượng.

      Niếp Thanh Lân có chút khốn quẫn, hơi há mồm muốn ngậm táo, nhưng ngón tay của Thái phó cứ đè quả táo kia cái miệng đào lăn qua lộn lại, cố ý bỏ vào miệng của nàng.

      Vài lần như thế, quả táo đẫm mật tẩm ướt cánh môi phấn nộn khiến nó trở nên bóng loáng, tỏa ra vị ngọt, dụ dỗ người khác hận thể ngụm hung hăng mút vào.

      Hai tròng mắt Thái phó bắn ra tia sáng mờ ám, định cúi đầu dùng miệng mình thưởng thức hương vị chua chua ngọt ngọt của Dư Phương Trai, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng “loảng xoảng”, phá vỡ bầu khí ngọt ngào.

      Niếp Thanh Lân sớm phát giác ra tình thế bình thường mới vừa rồi, khổ nỗi có cách nào thoát ra được, nhân cơ hội này bèn vội vàng giãy ra khỏi lòng Thái phó, hướng ra ngoài : “Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”

      Chỉ nghe An Xảo Nhi ở ngoài phòng kinh sợ bẩm: “Là nô tỳ chân tay vụng về, cẩn thận đánh vỡ tách trà ạ.”

      Niếp Thanh Lân nghe xong trong lòng cả kinh, thầm nghĩ Xảo nhi tuyệt phải người lỗ mãng, hôm nay sao lại nhè lúc ôn thần này ở tẩm cung mà phạm lỗi chứ?

      Vội vàng xoay người lại nhìn thần sắc Thái Ppó, quả nhiên mặt đầy sát khí, nhìn điệu bộ này chính là muốn sai người lôi An Xảo Nhi ra ngoài đánh chết, liền vội vàng thừa dịp trước khi Thái phó phát uy cướp lời mở miệng: “Đồ nô tài vụng về, còn mau ra ngoài sân tự vả vào miệng.”

      Tiểu Hoàng đế hiếm có khi nào phát uy như thế, Vệ Lãnh Hầu sao lại biết dụng ý của nàng? thản nhiên : “Thánh thượng phát khởi long uy quả thực có chút khí thế của cao tổ Hoàng đế.”

      Lời ám chỉ vẻ hài lòng, Niếp Thanh Lân liếm liếm mật ong môi, vô tội chớp mắt.

      Thái phó đại nhân nhìn đầu lưỡi phấn nộn kia, cỗ tà hỏa biết từ đâu bỗng dâng lên.

      Nhưng đợi túm lấy Hoàng đế, Long Châu tử thẳng người dậy trèo xuống tháp, cung kính với : “Thái phó đại nhân cứ nghỉ ngơi , bụng trẫm hơi đau, muốn nhà xí.”

      Dứt lời liền ôm bụng rồng chui vào nhà xí.

      Niếp Thanh Lân dây dưa trong nhà xí nửa ngày, phát Thái phó đại nhân rồi, lúc này nàng mới thở phào hơi.

      Lúc này, An Xảo Nhi cũng vào nội điện, mặt mày hơi sưng đỏ, thoạt nhìn vừa rồi dùng sức .

      Niếp Thanh Lân phất tay bảo những cung nhân khác lui ra ngoài, kéo tay An Xảo Nhi lại, đau lòng : “Bảo ngươi vả miệng, sao ngươi lại dùng sức thế chứ? Đối phó vài ba cái là được mà.”

      An Xảo Nhi giọng : “Thị vệ của Thái phó đều ở trong viện, sao lại làm giả được. muốn liên lụy đến chủ tử, dĩ nhiên là phải cố sức chút.”

      Niếp Thanh Lân nhìn người cung nữ săn sóc mình từ đến lớn, thở dài tiếng. Vươn tay lấy thuốc mỡ trong cái hộp bày bàn, lờ né tránh của An Xảo Nhi, đích thân thay nàng ấy bôi lớp thuốc mỏng lên hai gò má sưng đỏ. Bôi thuốc xong, nàng mới hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Sao hôm nay ngươi lại cẩn thận như vậy, nhè lúc ta ở đây mà làm vỡ tách trà?”

      Sắc mặt An Xảo Nhi cứng lại, nhớ tới bản thân qua khe cửa nhìn thấy màn vừa rồi, do dự hồi lâu mới hỏi: “Hoàng thượng... Khi Thái phó ở cùng Người thế nào?”

      Cặp mắt to của Niếp Thanh Lân hơi hơi híp lại: “Thái phó đại nhân quyền cao chức trọng, lúc lạnh lúc nóng ai mà đoán được, nhưng may mà ngoại trừ thỉnh thoảng tâm tình tốt răn dạy Trẫm đôi câu, những lúc còn lại đa phần quá khó khăn.”

      Nàng trả lời như thế, An Xảo Nhi biết hỏi gì thêm. Hai người đều là hai nương khuê các chưa gả ra ngoài, biết thảo luận những chuyện khó này như thế nào.

      Nhất là tiểu chủ tử vẫn luôn giả làm bé trai, nếu như Thái phó có ý khinh bạc hoàng thượng... vậy Vệ Lãnh Hầu vang danh kinh thành chẳng phải là bị đoạn tụ chi phích hay sao?

      An Xảo Nhi vẫn còn muốn nhắc nhở Hoàng thượng, lại bị Niếp Thanh Lân ôn hòa cắt đứt: “Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện vô dụng này nữa. Nếu như Thái phó muốn bắt ta và ngươi, chúng ta có thể làm gì? Nên làm thế nào, trong lòng Trẫm tự có tính toán, chỉ là hành động như hôm nay, sau này ngươi tuyệt đối đừng làm ra nữa. Nếu như ngươi có sơ xuất gì, Xảo Nhi định nhẫn tâm bỏ lại Trẫm lẻ loi trong thâm cung đại nội này sao?”

      Lời này vừa ra, An Xảo Nhi lập tức hiểu , người khác đều nghĩ tiểu chủ tử tuổi dễ bắt nạt, nhưng nàng biết rất vẻ thông tuệ của chủ tử. Tình hình kia bản thân nàng cũng biết, trong lòng Hoàng thượng sao có thể có tính toán chứ? Nàng ấy có chủ ý của mình, muốn bản thân bị vạch trần, nếu mình ra, ngược lại khiến Hoàng thượng khốn quẫn. Vì vậy bèn ngấn lệ gật đầu đáp vâng, hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt thay y phục xong liền lui xuống.

      Niếp Thanh Lân nằm xuống giường, xuất thần nhìn cây cung được treo tường.

      Khoảng thời gian trước Thái phó lạnh lùng với mình, nàng lại cảm thấy an lòng. Vốn nghĩ rằng chỉ cần an phận thủ thường, hành tùy theo hoàn cảnh, có lẽ có thể bảo toàn được tính mạng thời gian.

      tại xem ra, thực là họa vô đơn chí. Tâm tư ai có thể nhìn thấu của Thái phó đại nhân bỗng dưng đều dùng hết người nàng, quả nhiên là nhìn trúng nàng cha mẹ, đơn độc lẻ loi, tuổi dễ bắt nạt đây mà!

      Mặc dù nàng có sở trường đoán ý qua lời sắc mặt, thế nhưng bụng dạ quanh co đen tối của Thái phó đại nhân nàng há có thể nghiên cứu thấu đáo được sao?

      Trong sách tài tử giai nhân tuy khiến người ta hâm mộ, nhưng khi đặt vào thực, những nữ tử lén cha lén mẹ vụng trộm gặp tình lang có mấy ai có được kết quả tốt? Huống chi là cái loại quân thần làm trái với luân thường đạo lý triều cương?

      Vả lại cho dù Thái phó đến tột cùng là có thích nam tử hay , đám tiểu thiếp trong phủ Thái phó cũng phải chỉ để trang trí. Tứ phu nhân kia thế nào? Thanh xuân mềm mại, xuất thân danh môn, từng được Thái phó ân sủng, kết quả ra sao?

      Nam nhi vốn dĩ bạc tình, nam nhi thân tại danh lợi càng bạc tình hơn. Cho nên bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ mình là giai nhân, Thái phó đáng sợ kia lại càng chẳng có dây mơ rễ má gì với tài tử nhu tình mật ý, thâm tình thắm thiết.

      Bản thân nàng nếu thực là nam nhi, có lẽ buông bỏ tôn nghiêm thể diện, dây dưa cùng Thái phó. Thế nhưng nàng phải là hoàng tử , nếu như đến lúc Thái phó đại nhân cởi y phục ra, mới phát cái chuyện mất hứng này... Coi như Thái phó nam nữ kiêng, nhưng nàng giả mạo hoàng tử, khi bị bại lộ, bị đám người có lòng dâng tấu, phá hỏng đại kế của Thái phó. Vệ hầu từ trước tới nay đều là quyết đoán dứt khoát, lúc phát ra manh mối, nhất định nhổ cỏ tận gốc, lưu hậu hoạn.

      Đó là lý do mà nàng có thể có chút khẳng định, Thái phó nhất định chưa phát ra bí mật của nàng, bằng e rằng an nhàn thoải mái, trêu chọc mình giống như trêu chọc sủng vật thế kia đâu.

      Sắc đẹp và Vương quyền, đề mục lựa chọn thế này đối với nam tử bày mưu lập kế dã tâm bừng bừng như Vệ Lãnh Hầu mà , tuyệt phải là về đề quá khó để lựa chọn. Cho dù là phụ hoàng hôn quân hoang dâm vô độ, nếu có cơ hội cho ông ấy lựa chọn, cũng vứt bỏ mỹ nhân mà giữ lấy giang sơn. Suy cho cùng, ngồi bảo tọa cao cao kia, muốn dạng mỹ nhân gì phải là dễ như trở bàn tay sao?

      Aiz, chỉ là ngờ Thái phó lại bị đoạn tụ chi phích khó ra kia, quả nhiên còn truỵ lạc hơn cả phụ hoàng nữa!

      Niếp Thanh Lân là loại người lười biếng đến phát rầu, hôm nay bị An Xảo Nhi dấy lên phiền muộn hồi, nhưng chỉ là hồi mà thôi. Huyết khí đủ, cơn buồn ngủ dâng lên, liền chôn mặt vào chăn mà ngủ.

      Trái lại, ở trong mơ nàng nghiêm túc suy nghĩ: Săn bắn? Có thể xuất cung giải sầu, ngược lại là chuyện tốt mà...

      An Xảo Nhi vốn lo lắng Thái phó lại tới quấy rầy hoàng thượng, thế nhưng mấy ngày sau vẫn thấy Thái phó ló đầu ra.

      Bởi vì... đại chấn kinh toàn quốc phát sinh.

      Văn võ toàn triều, ai cũng ngờ tới Vệ Lãnh Hầu bỗng dưng thầm lặng lẽ, nội trong đêm liền san bằng địa khu Bình Tây có tiếng là binh hùng tướng mạnh.

      Vệ Lãnh Hầu võ tướng kỳ tài am hiểu tập kích nhanh như thiểm điện. Lại có thể nhân cơ hội An Tây Vương trình hiến giường ngọc, phái nhân thủ xâm nhập vào trong đội ngũ gả nữ nhi của An Vinh vương gia, vào đúng lúc cháu ngoại An Tây Vương cử hành hôn lễ gây rối loạn, nhất cử đắc thủ, ám sát An Tây Vương.

      Cùng lúc đó, hắc kỳ quân mà Thái phó đích thân bồi dưỡng bắt đầu công thành hãm trận. Phụ tá thân tín của An Tây Vương rất trung thành, dưới tình huống rắn mất đầu cũng chịu bó tay chịu trói. Trong lúc tử thủ cửa thành, lại thả bồ câu đưa thư thỉnh cầu tiếp viện từ Du Bắc vương và Lĩnh Nam vương gần đó.

      Thế nhưng Du Bắc vương Niếp Thụ Nguyên, Lĩnh Nam vương Niếp Lộ Viễn phái binh cứu viện, ở địa giới Bình Xuyên lại bị cây đổ, tướng sĩ chặn đường mượn cớ Bình Xuyên Vương tiến kinh diện thánh xem bệnh, có chỉ lệnh của Phiên vương, bọn họ dám tùy ý cho phép để binh mã qua.

      Binh mã của Du Bắc vương và Lĩnh Nam vương muốn mạnh mẽ xông qua trạm kiểm soát. Kết quả tướng sĩ đối phương ai nấy đằng đằng sát khí, dũng mãnh phi thường, vũ khí móc ra đều lạ lùng và có hình dạng như liêm đao, chém chân ngựa như hái rau.

      Đám tướng sĩ hung hãn như thổ phỉ thế kia nào có giống thủ hạ của Bình Xuyên Vương bệnh lao mãn tính chứ? ràng chính là tinh binh được bố trí của Vệ Lãnh Hầu!

      kịp chờ đến lúc tiếp viện cho An Tây vương, binh mã hai phe tại lộ khẩu Bình Xuyên hao tổn quá nửa.

      Tính tình Du Bắc vương cũng lỗ mãng y như An Tây Vương, quan hệ tư giao giữa hai người rất thân thiết. Y vẫn khư khư cố chấp, muốn xông qua ải cứu viện. Nhưng Lĩnh Nam vương Niếp Lộ Viễn lại là kẻ khôn ngoan, vừa nhìn thấy tình thế kia trong lòng hiểu Vệ Lãnh Hầu trù tính rất lâu, bố trí chu đáo, kiếp nạn này An Tây Vương có chạy đằng trời cũng thoát. Đắn đo suy nghĩ, vẫn là phải bảo tồn thực lực tự bảo vệ mình thôi.

      Vì vậy tiên phong rút lui, quay về Lĩnh Nam. Du Bắc vương cây làm chẳng nên non, có mắng Lĩnh Nam vương lâm trận bỏ chạy cũng chỉ tốn công vô ích, vất vả mới xông qua phòng tuyến cách vô cùng thê thảm, thế nhưng chiến dịch Bình Tây cũng viên mãn kết thúc.

      Đại quân Vệ thị vòng trở lại, cần tốn sức tiện tay xử lý sạch đám tàn binh cực kỳ mỏi mệt kia, ngay cả Du Bắc vương đích thân dẫn binh cũng bị nhốt trong cũi gỗ, tụ họp cùng gia quyến thân tín của An Tây vương áp giải trở về kinh thành.

      Hai ngày này, tuyến báo của các lộ phủ nha lui tới ngừng, bụi đất cuồn cuộn quan đạo tại dịch trạm có lúc nào được tiếp đất.

      Đợi đến lúc các đạo nhân mã tìm hiểu, Vệ gia quân chiến thắng hoàn triều rồi.

      Đại quân chiến thắng tiến vào cổng thành ngày đó, toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều náo động, chen chúc hai bên đường lớn mong ngóng chiêm ngưỡng dáng vẻ hắc kỳ quân mặt xanh nanh vàng trong truyền thuyết.

      Vệ Lãnh Hầu đích thân mang theo tiểu Hoàng đế lên thành lâu khao ba quân tướng sĩ đại thắng khải hoàn, còn Binh Bộ Thị Lang sớm phụng chỉ ra ngoại thành cách trăm dặm đón tướng sĩ.

      Đợi đến khi y tận mắt nhìn thấy trang bị của hắc kỳ quân đều là vũ khí tân tiến do quân khí giám chế tạo, tình phỏng đoán trước đó lập tức sáng tỏ.

      Lòng dạ của Vệ hầu lại có thể thâm sâu đến thế... Thượng Ngưng Hiên bỗng nhiên cảm thấy sau lưng tuôn mồ hôi lạnh, chẳng biết tại sao, y luôn cảm thấy lòng y bắt đầu còn yên ổn nữa...

      Trong đám bách tính thượng tầng hết ăn lại nằm hục hặc lẫn nhau, chỉ biết rằng hôm nay có thể nhìn thấy phong thái của Thánh thượng và Thái phó đại nhân.

      Tuy loan giá của Thánh thượng mạn che trùng trùng, bọn họ lại thể ngẩng đầu nhìn trộm long nhan, nhưng Thái phó đại nhân Định Quốc Hầu lại như thế!

      Vệ Lãnh Hầu ngồi ngay ngắn xe ngựa, mà là cưỡi chiến mã cao to, mặc thân khôi giáp lấp lánh ánh bạc, khí ngời ngời, mày kiếm mắt lạnh, khiến cho nữ tử toàn kinh thành trông thấy mà lòng run rẩy.
      Last edited by a moderator: 25/12/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :