1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cách làm sủng phi - Bích Vân Thiên (Full+đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 5: Nóng quá.
      Editor: LạcLạc

      Thời tiết dần dần nóng lên, lần đầu tiên Cố Tương cảm thấy mùa hạ cũng khắc nghiệt thế, trước đây lúc còn ở nhà, nếu trời nóng quá, nàng bèn khóa cửa, cởi áo ngoài, chỉ còn lại đồ lót bên trong, đồ lót mùa hạ đều giống tay ngắn với quần cụt vậy, khá mát mẻ.

      Hoàn cảnh Cố gia tính là quá tệ, thỉnh thoảng còn có quả dưa hấu ăn, nàng bèn ướp lạnh dưa hấu trong nước giếng, nghe tiếng ve sầu ngoài cửa sổ, cộng thêm dưa hấu ngon miệng này, mát mẻ khỏi phải .

      Đương nhiên, việc này cũng là phần sau sau khi lớn lên, lúc mới đau khổ, người trong thôn chú ý nhiều thế, cái gì mà nam nữ bảy tuổi thể ngủ chung, căn bản có quy củ như vậy, càng nhiều quy củ, càng là nhà quyền quý, nếu sắp xếp quy củ, vậy dân nghèo chết đói từ lâu, bởi đại nương nàng dâu đều ra ngoài mua sắm rồi? Thế lúc nam nhân rảnh cũng xắn tay áo lên tham gia thu hoạch à? Vậy mỗi người xuất môn đều lấy khăn lụa che mặt, lúc đó chẳng phải cổ đại nữa mà là Ả Rập rồi, 囧.

      Ngày thường Cố Tương dẫn đệ đệ muội muội mình cùng nhau đến bờ sông thôn bên cạnh bơi lội, cởi y phục, trực tiếp nhảy xuông, đợi hết hứng, mới về thay đồ, thỉnh thoảng còn có thể mò trai sông gì đó dưới sông, coi như cải thiện thức ăn.

      Bất quá đến năm mười tuổi, đặc trưng nữ giới của nàng rệt, cho dù mẹ nàng ý kiến, bản thân nàng cũng bằng lòng , cảm thấy xấu hổ luống cuống, =.=

      Nhưng, lúc gả vào vương phủ, mùa hạ này bèn có chút khắc nghiệt, dáng vẻ gì đó của ngươi đều có người nhìn chằm chằm, ngươi cũng thể giống như ở nhà, khóa cửa cởi y phục?

      Do đó Cố Tương chỉ có thể uống nước ô mai, ăn dưa hấu lạnh, canh đậu xanh lạnh, y phục cũng hận thể mặc lụa mỏng nhất, song lụa mỏng có thể ngăn cái gì? Bên trong còn phải phối với bộ y phục, làm thế giống như mặc hai lớp, còn bằng mặc thẳng lụa Hàng Châu mát mẻ nhất.

      Nhưng ngày Cố Tương ‘thê thảm’ nhất vẫn chưa hết, vì Uông thị ngại Cố Tương có phép tắc, cố tình mời tới dạy phép tắc cho nàng, vị này họ Trịnh, nghe là lão nhân từ trong cung ra, chuyên dạy con rồng cháu phượng đủ cả, lúc này dạy nha đầu như Cố Tương chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

      Thế, có thể thấy đến ngày đại hạ, y phục Cố Tương ngăn nắp, toàn là gấm vóc sang trọng, xinh đẹp mỹ lệ, nhưng nàng bưng bít đến mức sắp ngất thôi, mà Trịnh lại làm như thấy, còn sai người đặt quyển từ điển dày cộm lên đầu Cố Tương, bắt đầu luyện tập đường trước, ống tay áo gì đó thể lay động, làn váy thể vén lên, khi bước trâm đầu thể phát ra thanh, cười lộ răng..v.v..

      Cố Tương thực khổ thể tả, nàng nhìn gương mặt quen thuộc của Trịnh , sai… Trịnh này là cái vị lúc nàng nghe trộm đụng phải, mỗi ngày sầm mặt, bày bộ dáng ai cũng thiếu ta trăm vạn, điều này khiến nàng cảm thấy, rất mất tự nhiên, mỗi lần Trịnh cầu nàng lại lần nữa, nàng bèn nghĩ bà ta nhất định nhân cơ hội này chỉnh nàng!

      Thực ra Cố Tương oan uổng Trịnh rồi, người như bà ấy, xưa nay chưa từng cho người khác khuôn mặt tươi cười, nghe giống như phu nhân mặt lạnh, chỉ quy củ tình cảm, vì vậy tỉ mỉ ra, ngày đó có thể buông tha Cố Tương, coi như nàng chiếm được món hời lớn, nhưng giờ Cố Tương biết, cả ngày bị quy củ làm cho chết sống lại, chưa tới vài ngày, gương mặt tròn trịa được nuôi trong vương phủ gầy .

      Cố Tương tìm vui trong khổ nghĩ, vâng… cũng tính là quá tệ, ít nhất vẫn có thu hoạch, khôi phục lại gương mặt trái xoan của mỹ nhân, o(╯□╰)o

      Tối hôm đó, Cố Tương hầu như đứng cả ngày mệt đến mức nằm no cẳng giường có chút đứng dậy nổi, đợi uống hớp nước dưa hấu ướp đá Phương Viên bưng tới, lập tức ngủ ngay.

      Song nửa đêm nàng bèn tỉnh giấc, cái nóng này, rốt cuộc nóng cỡ nào trời? Mọi người có thể tưởng tượng thời điểm mùa hạ, có tám nương trong phòng ngủ, nhưng chẳng có máy điều hòa, buổi tối ngủ như nung như nấu, quan trọng nhất là, nàng còn phải mặc trung y bọc tay chân lại, lúc mới bắt đầu nàng từng để lộ suy nghĩ mặc loại trung y nửa đoạn kia, kết quả bị Trịnh phát sau đó danh chính ngôn thuận dạy dỗ trận, lời trong lời ngoài đều là, thân phận bây giờ của người khác biệt, sao có thể tuân theo phép tắc như mấy nương thôn quê chứ? Ngươi phải hăng hái lên, bằng , ngươi mất mặt , ngay cả lãnh đạo của ngươi – Uông thị và Lục gia cũng bị người ta chê cười.

      Cố Tương lau vệt mồ hôi, tới trước cửa sổ, gió mùa hạ lướt qua mặt, mang theo ít hơi lạnh, dưới khẩn cầu làm bộ đáng thương của Cố Tương, Uông thị dời chỗ ở của nàng từ viện phía tây ban đầu đến viện Hà Hoa bên hồ, chẳng qua chỉ bảo Trầm ma ma chuyển lời nàng nhất định phải chú ý thân thể, ORZ, Cố Tương sống chung với vị phu nhân chính quy kia càng ngày càng phát giác, thực ra con người nàng ấy thoạt nhìn nghiêm khắc, nhưng cũng phải người xấu, trái lại còn biết quan tâm kẻ khác.

      Viện Hà Hoa sát bên hồ, phong cảnh hợp lòng người, nhưng kỳ thực thích hợp để ở, thứ nhất nhiều muỗi, thứ hai mùa hạ độ ẩm cao, mùa đông vì có vật che chắn nên rất lạnh.

      Song lúc này Cố Tương kịp nhớ tới cái gì, độ ẩm cao độ ẩm cao, chỉ cần có thể bớt nóng là được.

      Mở cửa sổ ra có thể thấy hồ nước xanh biếc, vầng trăng tròn, Cố Tương cắm đầu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy, là thời điểm cần trí thông minh của xuyên như nàng rồi, chúng ta có khả năng nắm giữ thay đổi thời cuộc, ít nhất, trong điều kiện có hạn, phải để bản thân sống dễ chịu chút chứ?

      Cố Tương vắt hết óc suy nghĩ cả buổi tối, quyết định làm quạt nhân tạo, chính là loại dựa vào tám cánh quạt, dùng thủ công lay động, nghĩ tới sau khi mọi người trông thấy vẻ mặt đều giật mình, nàng bèn cảm thấy trí thông minh mình thực quá TM chói mắt, nàng cũng sắp sùng bái mình rồi.

      Kết quả vừa thế với Phương Viên, trái lại Phương Viên im lặng, Liễu Chi ở bên vừa cười vừa , “Di nương, người là quạt máy sao? Loại vật này trong khố phòng có mấy cái, nhưng vì động tĩnh quá lớn, gió quạt ra lại gần giống như nha hoàn quạt, nên mấy ai dùng.”

      Cố Tương nhìn vẻ mặt người thực nương thôn quê của Liễu Chi, trong lòng bốc hỏa.

      Lúc mới bắt đầu Cố Tương và hai nha đầu này chung sống rất hài hòa, song lâu dài bèn có mâu thuẫn, Liễu Chi luôn luôn thích khoa tay múa chân với nàng, ví dụ như nàng thích đeo bộ trang sức trân châu, cảm thấy trân châu cỡ hạt gạo khảm lên trang sức rất đẹp, cũng rất xinh xắn đáng , nhưng Liễu Chi lại cảm thấy có chút phóng khoáng, cho nàng cài trâm vàng to cỡ ngón út kia, 囧.

      Ngoài mặt rằng, những món đồ trang sức này vài món do Uông thị thưởng, cũng có ít do Hình Thượng Thiên tặng, chưa tới tháng nàng dưới bốn bộ trang sức, khiến nàng nhịn được tặc lưỡi, công tử vương phủ này chính là giống nhau.

      Vóc người Phương Viên yểu điệu, dáng dấp trắng nõn, tính tình cũng rất ôn hòa dịu dàng, chỉ cần chuyện Cố Tương muốn làm luôn cố hết sức làm, Liễu Chi được vậy, nàng trông hơi béo, khuôn mặt tròn tròn, cười rộ lên rất đáng , nhưng làm việc cứ chậm rì, việc này cũng phải nhắc tới gia thế nàng ta, nàng ta khác với Phương Viên giữa đường bán vào phủ, nàng ta là tôi tớ trong vương phủ, phụ thân ở Hoài An vương phủ là tiên sinh làm trong phòng thu chi, mặc dù tiên sinh trong phòng thu chi ít nhất có mười mấy người, song lại có thể được chủ tử coi trọng, có mặt mũi ở trước mặt chủ tử, nên nàng ta luôn cảm thấy bản thân cao hơn người khác bậc, hơn nữa tốt hơn thôn nữ như Cố Tương chưa từng va chạm xã hội biết bao nhiêu lần.

      Dựa theo lời ‘thiếu cung kính’ của Liễu Chi càng ngày càng khiến Cố Tương chẳng muốn sai bảo nàng ta, bản thân nàng mới tới, khó thực hành động quyết liệt nào đó, khiến người ta cảm thấy nàng là kẻ bụng dạ độc ác (này, ngươi có bụng dạ ác độc hả?), từ đó cần nàng nữa! Hừ.

      Cố Tương ra vẻ nghe Liễu Chi , với Phương Viên, “Ta đây suy nghĩ lại chút.” Ngay sau đó lại lấy váy lụa mỏng ở bên cho Phương Viên, đây là kiểu dáng mới làm năm nay, Uông thị cố tình sai người tặng Cố Tương hai bộ, nàng , “Ngươi bảo Xuân Nha là chiếc váy này chút, mấy ngày nữa ta muốn mặc.”

      Phương Viên sửng sốt, liếc nhìn sắc mặt mất tự nhiên của Liễu Chi , “Nhưng phu nhân, loại chuyện này trước đây phải do Liễu Chi làm sao?” Phương Viên cái gì cũng tốt, duy chỉ có thế này, khó tránh khỏi có chút mềm lòng, luôn luôn nỡ để người khác khó xử.

      Cố Tương tiếp tục ra vẻ nghe thấy, như đinh chém sắt, “Ta thấy Xuân Nha rất tốt, tay chân chịu khó, lại rất thông minh, sau này loại chuyện chạy vặt cứ sai nàng ấy là được.”

      Cố Tương ngoại trừ có hai thiếp thân nha hoàn còn có bốn nha hoàn thô sử, bốn bà tử thô sử, Xuân Nha là nha hoàn phụ trách quét dọn trong viện.

      Phương Viên nhìn nét mặt kiên định của Cố Tương, trầm mặc lập tức mang váy lụa mỏng lui ra ngoài, Xuân Nha nhận lệnh, quả thực cảm giác như đĩa bánh từ trời rơi xuống, nàng khác với Liễu Chi, Phương Viên, nàng phải từ Hoài An vương phủ ra, nàng vốn là tôi tớ trong biệt viện này, nếu có bất ngờ gì xảy ra chết già ở đây.

      Nếu biệt viện chính là nơi để các chủ tử tiêu khiển, bình thường đều trông thấy người, nhìn thấy chủ tử vậy đâu có ngày ngốc đầu lên! Do đó, lần này nàng có thể tìm được cơ hội hầu hạ bên cạnh chủ tử, khỏi phải Xuân Nha kích động cỡ nào, nàng đỏ mặt, kích động chẳng biết làm sao, thề nhất định làm tốt, giống như Phương Viên là ân nhân giúp nàng sống lại vậy.

      Mà Liễu Chi cao ngạo kia sao, từ lúc Cố Tương trắng trợn thèm nhìn nàng ta, khóc chạy ra ngoài, đương nhiên hơn phân nửa là tức mà khóc, còn giọt nước mắt ân hận… chắc vẫn hơi sớm nhỉ?

      Thực ra ngoài Cố Tương bị mùa hạ giày vò, còn có Hình Thượng Thiên càng sợ nóng hơn nàng, ngày đó ở phòng Uông thị dùng cơm bèn trở lại, trong thư phòng tựa vào cửa sổ phía thư án, song cái nóng này, khó chịu khỏi phải .

      Chiêu Trữ nhìn nét mặt phiền não của Hình Thượng Thiên liền biết chuyện gì xảy ra, vội vàng tiến lên dò hỏi, “Có cần gọi hai nha hoàn đến quạt cho người ?”

      Hình Thượng Thiên bực dọc khoát khoát tay, “ cần.” Quạt tới quạt lui đều là gió nóng, bên cạnh lại có hai người đứng, giống như than lửa vậy, càng nóng hơn.

      Chiêu Trữ nhìn chủ tử khó chịu, cũng có loại cảm giác khó chịu lây, suy nghĩ hồi , “Có cần uống bát nước ô mai nữa ạ?”

      Miệng Hình Thượng Thiên tràn ngập vị ô mai, đến mùa hạ nóng bức, Uông thị có thể coi như đại phát từ bi, nước ô mai có thể uống nhiều chút, điều này làm cảm thấy cuộc sống dễ chịu tí, nhưng vẫn nóng!

      Nhìn Hình Thượng Thiên nhíu mày, Chiêu Trữ dùng khăn thấm nước giếng, nhàng lau mồ hồ cổ Hình Thượng Thiên, nhưng thể chất Hình Thượng Thiên, thực … trong nháy mắt lại toát mồ hôi tiếp.

      Kỳ thực, chủ yếu là băng đủ dùng, mặc dù Uông thị sai người thu mua, nhưng nước xa khó giải được cơn khát gần, nơi này cách kinh thành cưỡi ngựa phải mất tháng, có thể thấy biệt viện này ở nơi hoang vu cỡ nào, đợi băng đến rồi, chắc cũng phải hai tháng sau nhỉ? Lúc đó trời mát mẻ rồi? =.=

      Hình Thượng Thiên ném cây bút lông, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ , “Cố di nương dời đến viện Hà Hoa rồi ư?” nhớ nơi đó rất mát, nàng biết hưởng thụ.

      Chiêu Trữ chẳng biết ý của Hình Thượng Thiên, dè dặt trả lời, “Đúng vậy, mấy hôm trước vừa dọn vào.”

      bao lâu rồi ta chưa qua đó?”

      Mặc dù lời này chỉ đích danh, song Chiêu Trữ tri kỷ thoáng cái liền hiểu đây chỉ Cố Tương, vội vàng theo tình thế , “Cũng gần nửa tháng ạ, nghe bọn nha hoàn , Cố di nương luôn luôn theo Trịnh học phép tắc, chắc giờ cũng có chút tiến triển, nếu người tới nhìn xem?”

      “Ừm.” Hình Thượng Thiên lên tiếng, “Ngươi thông báo tiếng, chúng ta qua đó ngay.”

      Chiêu Trữ lau mồ hôi trán nghĩ thầm, ngài muốn phóng khoáng có, còn bảo ta ra, cho nên mới , làm hạ nhân đạt tiêu chuẩn rất mệt, lúc nào cũng phải đoán được tâm tư chủ tử, người bên ngoài chỉ thấy bọn họ nở mày nở mặt, tại sao công việc này phải người bình thường có thể làm chứ?

      Trong lòng Chiêu Trữ tự ca ngợi mình, tự tán thành mình, cước bộ di chuyển cũng nhanh như bay.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 7: Túi thơm
      Editor: MànThầu


      Trước đây Cố tương chưa bao giờ nghĩ mẹ ruột thương mình, nàng xếp thứ sáu trong nhà, tổng cộng có mười chị em, dù nương của nàng muốn an ủi cũng phải quan tâm lần lượt mười lần, ai có thể kiên trì? Cho nên được chú ý nhiều nhất là lão đại và em út, nàng đứng ở giữa, luôn cảm giác mình là hài tử được nuôi thả, ai thương ai , nên vào thời khắc mấu chốt mới bị đẩy ra làm thiếp cho người ta chút do dự.


      Có điều vào lúc này, sau khi nhìn Liễu Chi thêu thùa nàng hơi bị thuyết phục, Liễu Chi nàng có thể cầm kim bắt đầu học nữ công, thêu sai phải chịu đánh, Cố Tương hồi tưởng lại tuổi thơ của mình, tựa hồ mỗi ngày đều vui đùa ăn ăn uống uống, sau đó bắt đầu học nữ công, kiên nhẫn là cái nàng thiếu nhất, mỗi đôi đế giày, cần ít nhất hai ngàn mũi khâu, nàng có thể khâu được năm trăm mũi là tốt lắm rồi, kết quả mỗi lần chỉ làm được nửa liền bỏ chạy, nương nình nàng trực tiếp lắc đầu, nhưng vẫn tươi cười, hề trách mắng nàng.


      Cố Tương nghi hoặc, nương nàng sủng nàng như thế, cũng coi như thương mình đúng ? Chỉ là cái ý niệm này bị phẫn nộ đè xuống rất nhanh, bởi vì bị thực làm cho bẽ mặt, nàng cần tài hoa để cầu phú quý, vậy sao nàng lại ở chỗ này?


      "Di nương, chỗ này nên thêu ba mũi."


      Cố tương ngẩng đầu, mắt thấy Liễu Chi ngồi đối diện cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở, nàng quyết tâm để những thứ này làm hỏng chuyện, nhưng còn đường lui, vậy cố gắng nỗ lực xem phía trước thế nào.


      Liễu Chi rất kiên trì, chỉ bảo giống như dạy học sinh tiểu học vậy, hay là do lần trước nàng lạnh nhạt để Liễu Chi biết được tình cảnh của mình, thái độ cung kính hơn trước đây rất nhiều, nhưng lại quá cung kính... khiến người ta khó mà nhìn ra được tâm tư của nàng ta.


      Sau hồi lâu, cuối cùng Tương cũng hoàn thành xong túi thơm đầu tiên của mình, thế nhưng cái quái gì vậy... Hoa lan thêu ở mặt nhìn sao như mấy đường màu đen? hề có linh khí, "Di nương, châm pháp này hơi khó, ban đầu nô tỳ cũng mất rất nhiều thời gian mới học được." Liễu Chi thấy Cố Tương ngây người nhìn chằm chằm vào tú phẩm, vội vàng an ủi.


      về lanh lợi, chỉ cần Liễu Chi chịu làm tuyệt đối mạnh hơn Phương Viên, nàng ta nhìn cái, nàng thêu như chó gặm vậy mà vẫn an ủi thế này..., nếu như là Phương Viên, ăn ngay , ngài vẫn nên bỏ ý học thêu thùa , T﹏T


      Cố Tương nỗ lực học, nhưng tại sao cái kim trong tay người khác lại có thể linh xảo như có sinh mệnh, vậy mà vào tay nàng lại biến thành xấu xí như này? Hừ hừ, điều này phản khoa học nha!


      Đúng lúc Hình Thượng Thiên đến thấy Cố Tương ngẩn người nắm túi thơm trong tay, cúi đầu, nhịn được cau mày : " có việc gì tự dưng thêu đoàn cỏ dại làm gì?" Dĩ nhiên Cố Tương vô cùng oán hận nhìn , "Lục gia, đây là phong lan."


      Hình Thượng Thiên trầm mặt lại với Phương Viên: "...Dọn cơm ."


      Lần đầu tiên Cố Tương có loại cảm giác nuốt trôi, có nữ công, sao có thể gây ấn tượng tốt trước mặt Uông thị? có cảm tình tốt sau này sống thoải mái sao nổi? Lẽ nào có thể hi vọng vào nam nhân này? Hiển nhiên thể, Uông thị có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa quá cường hãn, nếu Uông thị muốn giết nàng, đương nhiên rất dễ dàng rồi.


      Có lẽ ánh mắt u oán của Cố Tương quá mức mãnh liệt, phỏng chừng Hình Thượng Thiên thể chịu nổi nữa, gắp cá viên cho Cố Tương : "Ăn nhiều chút."


      "Vâng." Cố Tương u oán ăn cá viên, u oán ăn sạch cơm trong bát, dưới tâm tình u oán lại xới thêm bát cơm..., rồi cứ u oán như vậy đến hừng đông. -_-|||


      Đến sáng ngày hôm sau, Cố Tương giúp Hình Thượng Thiên mặc quần áo, từ sau khóa huấn luyện ma quỷ của Trịnh ma ma Cố Tương nắm hết bản lĩnh hầu hạ người, à , mỗi ngày đều phải tự mình làm như thế.


      Hôm nay Hình Thượng Thiên mặc kiện áo dài bằng tơ hàng châu trắng ngần như trăng tròn, bên ngoài lại khoác áo lụa mỏng màu xanh nhạt, nhìn ít chút ác liệt ngày thường nhiều hơn chút khí chất tuấn tú tao nhã, làn gió thoảng qua, tà áo bay bay, khỏi phải cảnh hữu ý thế nào, Cố Tương đắc ý nghĩ, ngược lại thân soái ca, nên sờ mó thế nào cho tốt, có đủ cách nha!


      Hình Thượng Thiên thấy biểu của Cố Tương khi nhìn mình chảy nước miếng, ánh mắt ấm dần, chờ khi đeo đai lưng bèn với Cố Tương: "Túi thơm nguyên bảo kia đeo lâu, mùi thơm cũng nhạt nhiều, nên thay cái mới."


      Cố Tương hơi mờ mịt, nghĩ thầm thể nha, mùi thơm nồng như thế..., ở cổ đại rất nhiều muỗi, cây cối tươi tốt mà, vì thế cổ nhân rất thích đeo túi thơm người, bình thường đều đeo cái, lại , gần như mọi thứ người Hình Thượng Thiên đều do Uông thị xử lý, bên người mặc tiết y tiết khố đến túi thơm đai lưng, rất cẩn thận, sao có thể xuất sơ suất chứ?


      Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cố Tương, Hình Thượng Thiên có điểm nộ kỳ bất trang*, lạnh mặt, cứng rắn , " phải hôm qua nàng mới làm cái sao?"


      *Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết "Khổng Ất Kỷ". Ai kỳ bất hạnh: đến vì cảnh ngộ của ai đó mà cảm thấy bi ai, Nộ kỳ bất tranh: là đến ai đó tranh giành, chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ tiếc nuối.


      "A!" Rốt cục Cố Tương lấy lại tinh thần.


      Cho nên, ngày đó lúc Hình Thượng Thiên ra khỏi Hà Hoa viện, eo buộc cái túi thơm thêu hình cỏ dại. -_-|||


      thể lấy được thiện cảm nhờ nữ công, Cố Tương sa sút trận, có điều nàng nhận ra rằng dù Phương Viên nàng nên từ bỏ nữ công, thế nhưng người nào đó vẫn động viên, bất luận nàng thêu chim uyên ương thành con vịt cũng được, thêu con cọp thành con chó cũng chẳng sao, cơ bản thèm để ý vẫn đeo lên người.


      Người này ai khác chính là Hình Thượng Thiên.


      buổi tối Chiêu Trữ lấy túi thơm ra, kết quả vừa nhìn hình thêu túi thơm giống chó, giống trâu, cũng chẳng giống sư tử chơi đùa, suy nghĩ nát óc cũng hiểu, nhịn được hỏi, lão đại, đây là thứ gì nha.


      Hình Thượng Thiên mở mắt cũng biết Chiêu Trữ cái túi thơm nào, hồi đáp, lúc đầu Cố di nương định thêu chó cho ta, sau đó phát thêu được chó, bèn đổi thành trâu..., Kết quả thêu đến thân trâu lại xong, đành sửa thành sư tử, Ân... Cuối cùng chính là thành phẩm này.


      Chiêu Trữ dại ra nửa ngày, thực biết thế nào, cuối cũng vẫn nhịn được ấm ức , sao ngài có thể đeo thứ này người? Ngài có thân phận gì nha!!!


      Trong mắt Chiêu Trữ, Hình Thượng Thiên chính là thần tượng của , vầng thái dương của , có cái gì có thể sánh được với Hình Thượng Thiên.


      Đương nhiên Hình Thượng Thiên giải thích với người hầu, quay đầu ngủ, có điều Chiêu Trữ vạn năng thăm dò từ người bên trong nghe được, có người , Cố di nương cố gắng học nữ công để thêu túi thơm cho Hình Thượng Thiên, chỉ là nàng có năng khiếu, thêu xong được tốt lắm, Hình Thượng Thiên vốn muốn đeo, nhưng Cố di nương buồn khổ mà mất ngủ mấy buổi tối, Hình Thượng Thiên thấy tội nghiệp quá đành tiếp nhận.


      Chiêu Trữ nghe xong há hốc mồm, Cố di nương mà mất ngủ sao? bữa có thể ăn hai bát, ánh mắt quét ngang quét dọc bàn ăn, long lanh mềm mại, khỏi cười lên có bao nhiêu xán lạn như thế vị kia có thể mất ngủ sao?


      Có điều Chiêu Trữ dám ra lời này, chỉ có thể rầu rĩ giấu trong bụng.


      Ngày đó, khi Cố Tương thỉnh an Uông thị hiếm khi thấy nàng ta lộ ra khuôn mặt tươi cười, làm Cố Tương có chút thụ sủng nhược kinh.


      Ít khi Uông thị nhiều với Cố Tương vài câu, đơn giản là gần đây làm gì, nghe muội học nữ công? Muốn làm túi thơm cho Hình Thượng Thiên? Nên như vậy, nữ nhân nên đặt suy nghĩ lên người nam nhân, phải hầu hạ tốt người như Lục gia, đúng lúc đó Hình Thượng Thiên tìm đến Uông thị, thấy hai lão bà nhà mình việc nhà, nhịn được hỏi các nàng chuyện gì.


      Uông thị liền ra: "Nghe Cố di nương làm cho túi thơm cho người, ta khen nàng vài câu, đúng lúc người đến, lấy ra cho ta nhìn cái, xem xem có hình dáng gì."


      Lời này Uông thị ra vô cùng ôn nhu, lại khiến Tương suýt chút nữa chảy mồ hôi, có gì đặc biệt đâu... Nàng nhớ tới mấy ngày trước mới thêu cho Hình Thượng Thiên cái túi đâu vào đâu, tình là như vậy, nàng thấy Hình Thượng Thiên nhận lấy túi thơm hình cỏ dại của mình, vô cùng kích động, cảm thấy nếu thêu cái túi thơm đẹp mắt là có lỗi với Hình Thượng Thiên, nàng hùng tâm tráng chí chuẩn bị thêu hình năm tuổi của Hình Thượng Thiên, tuổi tuất, kết quả thêu được nửa, Phượng Viên giống chó mà giống trâu, nàng phiền muộn trận nghĩ thầm, vậy trực tiếp thêu trâu , trâu cũng được, trâu cổ đại chính là động vật vô cùng ghê gớm, được chăm sóc tốt, kết quả thêu được hai phần ba, Phương Viên lại phải trâu mà giống như sư tử, o(╯□╰)o, vì thế lại sửa thành thêu sư tử, cuối cùng thành phẩm hoàn thành, Cố Tương cảm thấy, chả giống cái gì cả, ┭┮﹏┭┮


      Cố Tương nghĩ thầm, Hình Thượng Thiên ngươi tuyệt đối đừng mang theo cái ra cái hình gì kia, đeo túi thơm hình cỏ dại kia còn tốt hơn cái này.


      Kết quả khi Uông thị nhìn thấy hình động vật kỳ lạ trong đống túi thơm kia sửng sốt nửa ngày, nàng dùng sức xoa xoa mắt mình, nghiêm khắc nhìn Cố Tương nửa ngày, lập tức hỏi: "Phía này thêu cái gì thế?"


      Khuôn mặt của Cố Tương lập tức trắng bệch, nàng vốn nghĩ tới định học nữ công tạo thiện cảm với Uông thị, cuối cùng lại thành gây ấn tượng tốt với Hình Thượng Thiên, nhưng vấn đề là...làm sao bây giờ!


      Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương đáng thương, bình tĩnh thu túi thơm về, lập tức với Uông thị, "Di nương đây thêu Kỳ lân."


      Cố tương, ORZ.


      Trầm ma ma đứng bên tức giận muốn hỏng rồi, nghĩ thầm, di nương này mới vào Lục gia mấy ngày mà mở mắt mò gạt phu nhân, ràng Kỳ lân bao gồm đầu ngựa, mắt sư tử, lưng hổ, thân xạ hươu, vảy rồng thành thể mới đúng! Cái này cũng kém quá xa ?


      Cố Tương lo sợ bất an.


      Vẻ mặt Uông thị có điểm là lạ, mơ hồ mang theo tức giận nhìn Cố Tương nửa ngày..., lập tức lại đưa mắt nhìn sang Hình Thượng Thiên, cuối cùng vẫn để cho Cố Tương lui xuống trước.


      Lần đầu tiên Cố Tương bị Uông thị đối xử như vậy, lúc đó bị dọa mặt mũi trắng bệch, run run rẩy rẩy lui ra, chờ ra khỏi cửa, Phương Viên tiến lên đỡ Cố Tương, đau lòng , "Di nương, chúng ta về trước."


      Chờ Cố Tương ra ngoài, tức giận nhẫn nửa ngày Uông thị cũng thu lại, "Lục gia, ngươi phải thị tỉnh tiểu dân, sao có thể đeo thứ này?"


      Nhất thời sắc mặt Hình Thượng Thiên dễ nhìn.


      "Chỉ là cái di nương mà thôi, còn sủng thành như vậy? Sủng đến mức Lục gia ngươi cũng cần mặt mũi?" Uông thị rất tâm trạng, "Ngài nên quên, phụ thân ngài là ai, đường đường là nhi tử Hoài An vương, dĩ nhiên..., làm cho ta thất vọng."


      Sắc mặt Hình Thượng Thiên lúc trắng lúc xanh, cười lạnh , "Ta từng làm phu nhân thất vọng rồi sao?"


      Uông thị thấy Hình Thượng Thiên tức giận , cố nén tức giận hạ thấp giọng , "Ý ta là, bất cứ lúc nào ngài nên cũng nên nghĩ mình phải người bình thường, ngài cần có khí độ nên có, đừng để người ta xem thường, trước đây ngài hiểu cũng sao, ta có thể dạy ngài, nhưng ngài thể như thị tỉnh tiểu dân muốn học." Uông thị vẫn cảm thấy Hình Thượng Thiên sống bên ngoài từ , rất nhiều chuyện có quy củ, mà chuyện túi thơm hôm nay gợi lên mâu thuẫn nhiều năm.


      Hình Thượng Thiên quay đầu, rừng lựu ngoài cửa sổ dày đặc, như chiếc võng vây vào bên trong, làm thở nổi, bỗng nhiên cảm thấy hơi phiền chán.


      Kể từ sau ngày đó nàng mới phát ra, hình như Uông thị với Hình Thượng Thiên chiến tranh lạnh! Bởi vì như trước đây, phải tối nào Hình Thượng Thiên cũng qua ăn tối cùng Uông thị sao, dù thế nào cũng phải , đây là thể ý coi trọng vị phu nhân này, nhưng bốn năm ngày liên tiếp , mà ở chỗ Cố Tương dùng cơm.


      Đột nhiên Cố Tương được sủng ái, rốt cuộc lần này bị dọa cho phát sợ, chỉ là, lẽ nào nàng nhất định phải nhận lấy cái danh hồ ly này sao, ông trời à, cần nha!

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 8: Phu thê.
      Editor: MànThầu


      Thế nhưng lần này Cố Tương thực mất ngủ, sống ở cổ đại mười mấy năm nàng hiểu giai cấp quý tộc tàn nhẫn thế nào, có lần nàng chợ nhìn thấy người hầu vì chọc giận chủ nhân của mà bị đâm mù con mắt, những người xung quanh ai quan tâm, vì người hầu này in dấu tay vào giấy bán thân, chết cũng là người nhà bọn họ..., cũng giống như nàng vậy, nàng làm thiếp Hình gia, khó nghe là, dù Uông thị có độc chết nàng, chỉ cần với người bên ngoài nàng chết vì bạo bệnh, ai có thể chất vấn chứ? Phỏng chừng phụ mẫu nàng liền cái rắm cũng dám phóng cái.


      Đương nhiên, theo như lần va chạm gần đây, Uông thị cũng phải người tàn nhẫn nhất, ngược lại nàng còn có thể cảm nhận được quan tâm của nàng ta, nhưng nàng dám đánh cược với lòng con người này, vì nàng đánh cuộc được, bây giờ nhìn nàng có vẻ phong quang vô hạn, nhưng giống như dây cáp, phía dưới là vực sâu vạn trượng, cẩn thận ngã xuống thịt nát xương tan.


      Ngày hôm sau khi ăn điểm tâm, đôi mắt gấu trúc của Cố Tương nhìn chằm chằm, cúi đầu lên tiếng, bộ dáng phi thường mất tinh thần.


      Hình Thượng Thiên liếc qua, đưa bánh bao nhân thịt cho nàng, thấp giọng : "Ăn ."


      Sau khi Cố Tương nhận lấy bèn liếc nhìn Hình Thượng Thiên, thấy vẫn trước sau như mặt hề có cảm xúc, quả thực dáng vẻ giống Uông thị, hai người ngồi chỗ, đều bày ra mặt lạnh, có điều loại mặt lạnh như Hình Thượng Thiên mùi vị ác liệt giống bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, còn Uông thị, là loại trầm tĩnh, có thể nhìn thấu thế tục, đương nhiên đây là cách hoa mỹ, chung, hai người đều thiếu tinh thần hăng hái, sao giống ông cụ non quá vậy, -_-|||


      Cố Tương ăn xong cái bánh bao nhân thịt này rất kích động, \(≧▽≦)/, Hình Thượng Thiên ít khi chủ động thể , lần trước phá cái túi thơm thêu cỏ dại của nàng,...Chắc lần này cũng là loại bù đắp?


      thế nào, sao có thể từ chối loại thương sâu sắc như thế này chứ? Cố Tương lần cắn hai miếng, chỉ chốc lát sau ăn xong, sau đó lại chớp mắt nhìn Hình Thượng Thiên.


      Hình Thượng Thiên nhìn dáng vẻ kia của Cố Tương, nhịn được dần tràn ra ý cười, lại gắp thêm cái bánh bao thịt đưa qua, "Thích ăn nhiều chút."


      Thức ăn của nhà quyền quý phải đặc biệt chú ý, nếu như trước đây, Cố Tương nghĩ kiểu gì bánh bao nhân thịt cũng to bằng bàn tay, kết quả ở đây đồ ăn lại như phiên bản bỏ túi, còn hơn bình thường nửa, vì thế Cố Tương ăn xong hai chiếc cũng cảm thấy nhiều.


      Cố Tương ăn bánh bao nhân thịt xong, vì biểu kia nàng cảm động đến rơi nước mắt, cũng chủ động gắp miếng lòng trắng cho Hình Thượng Thiên, lập tức cười cười lấy lòng: "Cái này ăn cũng rất ngon."


      Chiêu Trữ đứng bên cạnh tròng mắt muốn rớt ra, xưa nay Lục gia đều ăn lòng.


      Hình Thượng Thiên nhìn miếng lòng màu ngà ngà nửa ngày, đôi đũa cũng nửa ngày nhúc nhích, kết quả vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Cố Tương vô cùng mong đợi, trong đôi mắt lấp lánh ánh mai, như đóa hoa hải đường nhiễm bụi trần, trắng nõn, thanh tú, khiến người ta vừa liếc mắt nhìn liền cảm thấy đáy lòng mềm mại.


      Chỉ có điều, vành mắt đen xì, ra cực kỳ phối hợp, 囧.


      Chắc nàng bị dọa sợ? Cả đêm ngủ ngon, Hình Thượng Thiên nghĩ nghĩ lại, rồi gắp miếng lòng lên cắn miếng, ăn vào miệng cũng có chán ghét như trong ấn tượng, tất nhiên cũng thấy mỹ vị gì, hiếm khi ăn nốt miếng còn lại, lập tức ngước mắt lên, Cố Tương vui mừng nhìn , vô cùng sùng bái, giống như ăn miếng lòng là chuyện ghê gớm đến cỡ nào, ánh mắt ấm dần, lộ ra ý cười.


      Hậu quả chỉ trong chớp mắt, Cố Tương lại vui mừng khấp khởi gắp thêm miếng lòng cho .


      Hình Thượng Thiên, =_=.


      Chờ Hình Thượng Thiên rồi, Cố Tương mang theo Phương Viên thẳng đến nhà chính Uông thị, ở bên ngoài nàng lo sợ bất an chờ Uông Thị triệu vào, vắt óc nghĩ xem nếu Uông thị hỏi chuyện túi thơm nên trả lời thế nào, kết quả vẫn giống như mấy ngày trước, Trầm ma ma ra Uông thị rất bận, gặp!


      Cùng dáng vẻ ôn hòa trước đây, thần thái lần này của Trầm ma ma lãnh diễm cao quý hơn nhiều, hề thân thiện liếc nàng cái rồi trở về, nhưng chỉ riêng ánh mắt này cũng khiến Cố Tương sợ hãi quá chừng, giời ạ, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha! Hai vợ chồng các ngươi cãi nhau, sao còn muốn liên lụy đến ta?


      Cố Tương ủ rũ về, nhưng tròng lòng lo lắng yên.


      Trầm ma ma trở lại thấy trong Uông thị cầm khung thêu hoa, nhưng nửa ngày vẫn động đến, nhìn thấy vậy trong lòng bà nổi nóng, nhớ tới lời lẽ vô tình của Hình Thượng Thiên bèn cảm thấy đáng giúp Uông thị, nhịn được tiến lại gần cẩn thận dò hỏi: "Phu nhân, có muốn dùng điểm tâm ạ? Nhà bếp làm bánh trứng gà lá hẹ, lão nô nếm thử hai cái, giống với mùi vị trong vương phủ chúng ta, phải khi ngài còn bé thích ăn nhất sao?"


      Uông thị lắc đầu, lại cúi xuống bắt đầu thêu.


      Trầm ma ma nhìn dáng vẻ Uông thị có điểm tiều tụy, tâm như vỡ nát: "Phu nhân..., trong lòng lão nô có chuyện này, chỉ là biết có nên hay ."


      Uông thị dừng động tác lại nhìn Trầm ma ma chút, trong mắt lóe lên mấy phần kiên nhẫn: "Ma ma chăm sóc ta từ , ngươi lại có gì thể với ta?"


      Lời này cho Trầm ma ma mấy phần can đảm, "Phu nhân, ngài ngẫm lại xem trước đây khi chúng ta còn ở Chiêu Hòa vương phủ, cách ba năm rưỡi vương gia nạp thị thiếp, chỉ quản những nữ nhân này, chuyện vụn vặt ngày thường ít, người có thai Vương phi chúng ta cũng dồn hết tâm trí trông nom, nếu sinh đứa con trai, còn nhìn xem có cần báo hỉ cho vương gia , mà người thấy đó vương phi có oán giận gì chứ?".


      Uông thị lời nào, cầm chặt chén trà.


      "Gia phong vương phủ rất tốt, mẹ cả nhân hậu công bằng chính trực, giáo dưỡng hài tử khá lắm, ngài có tất cả năm tỷ tỷ, đều gả vào gia đình tốt, hàng năm đến thời điểm lại mặt, trong nhà náo nhiệt đông vui, ai ước ao? Vạn của gia hưng thịnh, ngay cả trong lòng Vương gia với Vương phi càng thêm kính nể." tới đây Trầm ma ma thấy Uông thị vẫn cúi đầu lời nào, vội ra trọng điểm chủ đề lần này, "Phu nhân, ngài nghĩ Vương phi mỗi ngày đều nhìn thấy những oanh oanh yến yến kia, trong lòng có thể thoải mái sao? Tất nhiên cũng thoải mái, có điều Vương phi nghĩ rất thoáng, những người kia đều là thiếp, khó nghe chính là xách giày cho Vương phi cũng đủ tư cách, mỗi ngày nàng để những người kia nịnh nọt, ngước nhìn, như "Chúng tinh phủng nguyệt"*, các nàng phải nhìn Vương phi mà sống, dĩ nhiên cảm thấy thoải mái."


      *Mọi người đều chấp nhận tình của những người mà họ tôn trọng.


      "Ma ma, ta biết ý của ngươi."


      "Ngài biết là tốt rồi." Trầm ma ma thở phào nhõm, hiển nhiên ý nghĩa những câu kia tốn ít tâm tư của bà, "Cố di nương có thân phận gì, thân phận ngài là gì? Ngài tuyệt đối đừng vì người quan trọng mà lại xa lạ với Lục gia, phải chỉ cái túi thơm thôi sao? Lần tới ngài nhắc nhở di nương, dù nàng ta gan to bằng trời cũng dám nghe ngài, hà tất gì ngài phải răn dạy Lục gia khiến lúng túng chứ?"


      Ánh mắt Uông thị dần lạnh xuống, nhìn cành liễu xanh mượt ngoài cửa sổ, ngữ khí lạnh lùng : "Ma ma, gần đây phòng bếp thiếu người, ta nhớ tay nghề ngươi kém..."


      Trầm ma ma nghe xong, trong lúc đó có cảm giác giống như sấm sét giữa trời quang, nàng sửng sốt, sắc mặt dần trắng bệch, nhịn được hỏi, "Phu nhân, ngài đây là..., đây là chê lão nô hầu hạ tốt?"


      Uông thị cười nhạt, nhưng nụ cười kia chạm đến đáy mắt, "Sao, đây là ngươi muốn?"


      Trầm ma ma nghe Uông thị mang vài phần uy hiếp, sợ hãi quỳ 'rầm' xuống, vội gật đầu: "Sao dám bất mãn, lão nô..., tối hôm nay qua bên đó." trán bà chảy mồ hôi lạnh, chợt có cảm giác nghĩ mà sợ, vừa nãy bà với Uông thị cái gì?


      Uông thị thu lại nụ cười , "Vậy tốt, có điều ma ma, ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ kỹ, cái gì nên , cái gì nên ."


      Chờ Trầm ma ma đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt lui xuống, trong phòng chỉ còn mình Uông thị, nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chiếc bóng đơn độc, nàng ngồi yên tĩnh lúc, lập tức kéo hộp gỗ sơn màu đỏ ra, hộp chia làm ba tầng, tầng dưới cùng đặt phong thư, bức thư này cũ rồi, giấy ngả vàng, nhưng nét chữ phía vẫn vô cùng mạnh mẽ phóng khoáng.


      Uông thị trân trọng vuốt nét chữ ấy, mặt lộ ra vẻ đơn.


      Nhìn Trầm ma ma hồn bay phách lạc trở về phòng, Thanh Trúc đứng canh ngoài cửa cười gằn, nàng quay đầu nhổ ngụm nước bọn với Thanh Hoa ở bên: "Muội nhìn dáng vẻ ảo não của bà ta, trước đây hung hăng cỡ nào, nhìn như cung kính với phu nhân, nhưng miệng lại lão nô có lời muốn với phu nhân biết có nên hay ..., có nên hay , lần nào mà ? Phu nhân ngoài lạnh trong nóng, chẳng lẽ lại ngăn cho bà ta ? Phi, bà già kia, ta sớm biết có ngày hôm nay."


      Thanh Hoa nhát gan hơn Thanh Trúc rất nhiều, nhịn được sợ sệt , "Thanh trúc tỷ tỷ, tỷ đừng nữa, bà ta có thể nghe thấy đó."


      "Nghe thấy nghe thấy, có gì đáng sợ chứ? Tỷ giống bà ta, cậy già lên mặt, tỷ dùng lòng trung thành theo phu nhân." Thanh Trúc thẳng thắn vô tư .


      Thanh Hoa thấy Trầm ma ma càng càng xa, lúc này mới có chút can đảm đặt câu hỏi, "Thanh Trúc tỷ tỷ, sao muội lại cảm thấy Trầm ma ma đúng nhỉ?"


      Thanh Trúc phẩy tay trước mắt Thanh Hoa, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Muội cũng bị hồ đồ rồi à? Phu nhân là người tinh tế, chẳng nhẽ biết những đạo lý đơn giản kia? Còn cần bà ta khuyên?" Tất cả có tám người tự Thanh, từ Chiêu Hòa Vương phủ theo đến, muốn về lòng trung thánh, tất nhiên đáng tin cậy nhất, mà quan hệ của Thanh Hoa với Thanh Trúc là tốt nhất, chỉ có điều hình như Thanh Hoa lúc nào cũng phản ứng chậm hơn người khác nửa nhịp.


      "Nhưng sao phu nhân lại..."


      Thanh Trúc nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Thanh Hoa, cảm thấy sớm muộn gì nàng cũng biết việc này, bằng trước, cẩn thận lại giúp được phu nhân, suy nghĩ ra câu: "Muội còn nhớ lúc phu nhân kết hôn với Lục gia, khi tỷ và muội thu dọn giường chiếu phát giường rất chỉnh tề sao?"


      Thanh Hoa trợn to hai mắt.


      "Sau đó muội rồi, tỷ nhặt được bình sứ trắng đất, bên trong còn nửa bình máu."


      Thanh Hoa tự chủ nhớ tới lời đồn về buổi tối hôm kết hôn đó Lục gia ngủ ở thư phòng của mình, nhưng có nguyên mạt (khăn lót máu...), ngăn những lời đồn này lại, chẳng lẽ ..., Thanh Hoa thể tin nổi kêu lên: "Sao có thể chứ! Lại , nếu là , Vương phi, Vương gia cũng phải kẻ ngốc, sao có thể giấu được lâu như vậy?"


      Thanh Trúc nhìn về phía cửa sổ, nơi đó là phòng Uông thị, đằng sau cửa sộ lộ ra bóng người thướt tha của Uông thị, càng nhìn càng thấy đơn, nàng : "Tỷ cũng hy vọng là sai." tới đây dừng lại, quay đầu nhìn Thanh Hoan tiếp tục : "Nhưng nếu như người muốn cảnh thái bình giả tạo, người lại có ý ám độ trầm thương (hành động bí ), muội có thể giấu được hay ?"


      Thanh Hoa lại trầm mặc, những cảnh tượng kỳ quái nàng thấy mấy năm gần đây dường như tìm được đáp án chính xác, xưa nay phu nhân cùng Lục gia tương kính như tân, phu nhân chủ động nạp thiếp cho Lục gia..., kỳ thực nàng cũng sớm hoài nghi, chỉ có điều thấy ý nghĩ của mình quá lớn mật, nhưng tại..., Rốt cuộc là như thế nào? Nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thanh Trúc, chợt cảm thấy, chuyện nơi này như cái hố đen sâu thấy đáy vậy, mà nàng đặt mình trong đó ngột ngạt thở nổi.


      ***


      Cố Tương về phòng nằm nửa ngày, sao nàng lại có cảm giác mình sắp chết vậy, vậy tội danh sủng thê diệt thiếp..., ô ô ô làm sao bây giờ? Nàng hề muốn là tiểu tinh đâu!!!


      Nàng buồn rầu đến nỗi bữa trưa cũng muốn ăn, vì nàng cảm thấy, nàng thực cần bị bệnh.


      Kết quả Phương Viên cuống lên, nàng thương lượng với Liễu Chi nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra thực đơn, để nhà bếp làm, chờ tới lúc đồ ăn được đưa đến, Cố Tương nuốt ngụm nước miếng, cũng nằm được nữa, lừa người nha, đều là món ăn nàng thích ăn mà!


      Cố Tương trở mình cái bò dậy, vừa ăn vừa nghĩ, vẫn nên ăn xong bữa cơm này rồi bệnh , -_-|||


      Khi Hình Thượng Thiên tiến vào Hà Hoa Viện nhìn thấy Cố Tương như vậy, mặt vui sướng ăn cơm, còn quên sai khiến nha hoàn, lột vỏ tôm cho nàng, cuốn thành nem, =_=, rốt cuộc ai nàng thoải mái?


      Chiêu Trữ báo tin cho Hình Thượng Thiên đứng bên suýt chút nữa cúi đầu xuống sát ngực.
      Last edited: 1/2/16

    5. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 9: tức giận

      Edit: tiểu lộc hàm

      Hình Thượng Thiên rửa tay, thay đổi thường phục rộng rãi ngồi kháng bên cạnh bàn, Cố Tương khiếp sợ đứng ở trước mặt, cúi đầu, bộ dạng chột dạ giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện.

      Phòng bếp lần nữa dâng đồ ăn lên, tất nhiên là dựa theo sở thích của Hình Thượng Thiên mà làm: cá Sóc chua ngọt, xoài xào sò điệp, bánh thịt nướng, bao tử giã tỏi, gà ba vị, nấm hương kho, cháo gà, bánh bao hấp, màn thầu ngũ cốc, cơm trân châu…, món ngon liên tục mang lên, ít nhất cũng phải hai mươi mấy món ăn, hai loại cháo, bốn loại điểm tâm, thức ăn trải đầy bàn.

      Vẻ mặt Hình Thượng Thiên bình tĩnh, vững vàng trầm lặng ăn cơm giống như có nhìn thấy cái tay Cố Tương.

      Cố Tương nôn nóng muốn chết, chết tiệt, rốt cuộc là ai nhanh mồm đem tin nàng bị bệnh báo tới tai Hình Thượng Thiên vậy? Phải biết rằng nàng còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng đó! ┭┮﹏┭┮

      Về phần bị bệnh hay giả, lãnh đạo, ngài phải tin tưởng ta a, ta thực bị bệnh đó, chẳng qua là phải ở thân thể mà là ở trong lòng đấy, tục xưng là tâm bệnh, ngài nhìn mọi việc như vậy chẳng lẽ lại nhìn ra, ta ở giữa ngài và phu nhân sắp bị ép thành nhân bánh rồi, hơn nữa còn là cái nhân bánh sắp bị vứt bỏ, ai ai ai, ta vô cùng vô cùng vô tội a!

      Hình Thượng Thiên ăn lửng bụng cảm thấy cỗ tà hỏa trong lòng tiêu tan ít, cúi đầu liếc mắt nhìn Cố Tương, thấy nàng nhìn mình trông mong thiết tha, bộ dáng đầy đáng thương, đặc biệt mỗi lần vươn đũa tới gà ba vị, đôi mắt to ngập nước của nàng lộ ra khát vọng vô hạn, quay đầu nhìn cái đĩa đựng đồ ăn, trang trí bằng rau rất đẹp mắt, nhưng cái đĩa to như vậy trừ rau quả khắc hình trang trí lượng đồ ăn còn lại ít đến đáng thương, tất cả chỉ tầm năm sáu miếng, gắp hai đũa còn đến nửa.

      hậu tri hậu giác nhớ tới, hình như mỗi ngày Cố Tương đều muốn ăn món này, còn hỏi ở phòng bếp người nào làm món này, đây là đồ ăn Viên Châu, cũng chỉ là loại đồ ăn bình thường nên khó làm, nhưng muốn giữ được nguyên nước nguyên vị phải có công phu nhất định, đầu bếp lần này bọn họ mang tới là người hồi môn của Uông thị, đầu bếp này am hiểu nhất những món ăn đặc biệt của kinh đô, đương nhiên, nếu muốn làm cũng khó, vấn đề ở chỗ tầm mắt đầu bếp này lại nằm đỉnh đầu, trừ bỏ lệnh của Uông thị bất kể ai cũng chịu làm cho. -_-|||

      Đầu bếp kia những muốn làm mà còn chịu làm, phải là Lý Lưu đầu bếp ở biệt viện chịu làm, những người này khó khăn đợi chủ tử tới đây ở, đều là trông mong ngóng nhìn, nghĩ có thể lọt vào mắt chủ tử, chờ khi chủ mang theo họ về vương phủ, dù sao ai cũng hướng chỗ cao mà thôi, biệt viện ở nơi hoang sơn cùng cốc này làm sao có thể so với vương phủ ở kinh đô chứ, nước chảy chỗ trũng, lúc này Cố Tương lại trong tình thế như vậy nên tất nhiên phải cố gắng lấy lòng, nếu ... , hôm nay thừa dịp Hình Thượng Thiên ở đây dùng bữa mới cố ý cho làm bàn đồ ăn này.

      Hình Thượng Thiên ăn miếng gà ba vị nhìn thoáng qua Cố Tương bỗng nhiên phát tiểu thiếp này của biểu tình rất phong phú, trong chốc lát là chu miệng, trong chốc lát lại nuốt nước miếng, chờ tới khi gắp miếng gà ba vị cuối cùng ánh mắt kia lại lộ ra tuyệt vọng, miễn bàn đến có bao nhiêu đáng thương, biết nên làm như thế nào ..., Hình Thượng Thiên bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu cho người bên ngoài thấy.

      nhịn cười, chờ bình tĩnh mới với Chiêu Trữ chờ bên cạnh: "Bảo phòng bếp làm thêm đĩa gà ba vị." Rồi mới vẫy tay gọi Cố Tương:"Lại đây."

      Khi Cố Tương nghe thấy Hình Thượng Thiên câu trước chỉ cảm thấy hình tượng của Hình Thượng Thiên trong mắt lại cao lớn ngừng, cuối cùng lại nghe thấy gọi mình, ngữ khí mềm còn sót lại chút tức giận nào, vậy nên nàng chút cốt khí cũng có mà vui vẻ bước tới.

      "Lục gia." Cố Tương đến trước mặt Hình Thượng Thiên trông mong nhìn .

      Hình Thượng Thiên hừ tiếng, : "Mau ăn cơm."

      Cố Tương lập tức cười tươi, nụ cười còn đẹp hơn cả hoa hải đường mới nở ngoài cửa sổ, nàng đặt mông ngồi bên cạnh Hình Thượng Thiên, cũng ngại mà cầm đũa bắt đầu ăn.

      Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương nhu thuận, trấn an sờ sờ đầu nàng : "Ăn ."

      Nhìn hai người thân mật hài hòa cùng nhau ăn cơm, Liễu Chi mới thở dài nhõm hơi, Chiêu Trữ tích cực báo tin cũng hiểu được đại nạn ngày hôm nay cũng qua, còn tưởng rằng sau khi trở về có nhiều người mất mạng, nhưng lúc này lại thấy vị di nương này quả rất lợi hại, cứ như vậy mà làm cho Hình Thượng Thiên nguôi giận, cảm thấy sau này vẫn nên cố gắng lấy lòng vị di nương này chút, tóm lại làm như vậy sai.

      Chờ ăn cơm xong, Hình Thượng Thiên lôi kéo Cố Tương ra bên hồ tản bộ, sắc trời cũng chưa tối hoàn toàn, thái dương nằm giữa sườn núi, những áng mây bay bay được nhuộm màu đỏ nhu hòa, mặt hồ giống như phủ thêm tấm gấm đỏ, là dị thường xinh đẹp.

      Trong khí tán mát hương hoa làm cho người ta cảm thấy tâm tình cũng tốt lên.

      Hình Thượng Thiên hay nhiều, trầm mặc mà bước , dáng người cao to phản chiếu mặt nước càng phiêu dật tiêu sái, gió thổi lướt qua mặt hồ, khuôn mặt tuấn tú nghiêng nghiêng, cũng có cảm giác đẹp đến nên lời.

      Cố Tương nhìn đến ngây người, nàng cảm thấy bản thân trùng sinh tuy rằng có trở thành long tử phượng tôn gì, nhưng có thể làm vợ cho nam nhân có dung mạo như trích tiên thế này cũng có gì là khổ sở cả, ít nhất so với mấy vị thiếp thất nhà người ta cũng hơn gấp bội. Con người quan trọng nhất là biết đủ là vui rồi, Cố Tương cái khác có nhưng tinh thần AQ lại có rất nhiều.

      Nàng bước theo sau, Hình Thượng Thiên vốn cao lớn, mỗi bước cũng phải bằng ba bước chân của Cố Tương, Cố Tương là theo kịp , -_-|||, nàng vụng trộm vươn tay túm lấy cánh tay Hình Thượng Thiên, sau đó thuận thế cầm tay .

      Thân mình Hình Thượng Thiên cứng đờ, dừng lại cước bộ đưa mắt nhìn Cố Tương, thấy nàng cười cười nhìn mình, mặt mày tươi cười rạng rỡ làm cho cảm thấy ấm lòng, tự giác vươn tay gãi đầu, cảm thấy bên tai có chút nong nóng...

      Hai người dạo vòng quanh bên hồ vòng mới tới lương đình giữa hồ nghỉ ngơi, bàn đá bày điểm tâm, nước trà pha, bốn phía quanh đình được hạ mành ngăn cho muỗi vào.

      Cố Tương ăn miếng dưa hấu ướp lạnh, qua lớp mành mỏng nhìn hồ nước, trong lòng nghĩ cuộc sống quý tộc sướng nha, ngươi chỉ cần nhìn cái, muốn cảnh có cảnh, muốn mỹ thực có mỹ thực, muốn mỹ nam cũng có mỹ nam... , ừm, áo đến mặc cơm đến há mồm, là cuộc sống quá mức xa xỉ a! Những chuyện này ở đại người bình thường cũng có thể hưởng, nhưng ở cổ đại điều kiện cuộc sống rất thấp giống như vậy, tuyệt đối phải thuộc loại cấp bậc quí tộc mới được hưởng thụ đó.

      Trách được người nhiều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để có liên quan tới vương phủ, đặc biệt nương của nàng... , là muốn tốt cho nàng, kỳ xét về khía cạnh nào đó quả là muốn tốt cho nàng.

      Nghĩ đến mẹ ruột của mình, Cố Tương còn có chút vui, vui lại nghĩ tới vị Uông thị xuất thân cao quý kia.

      Ngay lúc Cố Tương uể oải, bàn tay lại vươn tới sờ sờ đầu Cố Tương, động tác tay rất , mang theo ý trấn an, Cố Tương giương mắt nhìn, Hình Thượng Thiên ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh ánh mắt nhìn xa xa, bàn tay cầm chén trà, bàn tay đặt đầu nàng, vững vàng như dãy núi làm cho người ta tự giác tĩnh tâm lại.
      Những chú thích vè các món ăn trước đây ta ko tìm lại nữa, các nàng thông sờ cảm nhé, nhìn mà thèm ghê gớm, ta bệnh mất thôi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :