1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 10

      Làm nền ngược lại lại nổi bật

      Nếu bà thím này ngồi tức là thừa nhận TừDu Mạn biết nam hay nữ, còn phân biệt được cùng cà lăm, ngồi , tại cũng phải là dễ kiếm xe, đangvội.

      Chú lái xe rốt cục cười đủ, lúc ngồi dậy, Từ Du Mạn ràng thấy khóe mắt chú lái xecòn dính nước mắt? cười ra.

      Chú lai xe thấy hai người giằng co thôi, thời gian càng kéo dài, ông lại càng chịu thiệt. Thời gian này rất tốt đối với xe taxibọn họ mà chính là giờ vàng, thời gian, kia đều là tiền a. Nhìn mỹ nữ kiếm được tiền .Ông còn muốn nuôi vợcùng con ông nữa . Vì thế, ông ra mặt rồi."Đichỗ nào?"

      "Quảng trường Kim Phủ." Hừ, đến cùng vẫnlà ngồi. Đắc ý tươi cười còn chưa có xong,liền héo rũ rồi. Chỉ nghe thấy lái xe lại hỏiTừ Du Mạn chỗ nào.

      "Quảng trườngKim Phủ." Từ Du Mạn ngồi vị trí bên cạnh tài xế. cũng cùng vị thím này tranh chấp. Người phụ nữkia nghe Từ Du Mạn cũng Quảng trườngKim Phủ, bắt đầu? Cười đến vui vẻ, thậtvui sướng khi người ta gặp họa. Tuổi trẻ xinh đẹp thế nào? Còn phải giống nhưcô muốn yến hội Tương Thân. Chẳng được bao lâu,khuôn mặt vừa khóc còn nữa,người phụ nữ này , ta còn muốn diễn sao?

      Ôi hay, nghĩ cái gì chứ. Người phụ nữ này cũng có cơ hội, hoa tươi cuối cùng vẫn làmnền cho lá xanh, liền miễn cưỡng nhườngngười phụ nữ này làm lá xanh của cũng được.

      Xe rất nhanh liền chạy đến Quảng trườngKim Phủ, Từ Du Mạn móc tiền trả, nhìncũng chưa từng nhìn thím kia, trực tiếpxuống xe. thấy Thẩm Mặc Dư ở đâurồi.

      "Mạn con nhóc, thím kia là ai?" Thẩm MặcDư tay khóac vai Từ Du Mạn, tay bỏ trong túi quần, hỏi.

      Từ Du Mạn dùng tâm địa trả lời : "Là tới cùng cậu giành đàn ông."

      "Giành đàn ông?"

      "Cậu tới Thân Cận này, ta cũng đến ThânCận, là cùng cậu giành đàn ông là cái gì?"

      " ta?" Thẩm Mặc Dư khinh thườngnói." ta giành cũng là giành ông chú ."

      "Nghĩ như thế nào tới chỗ Thân Cận này?"Trở lại chuyện chính, Từ Du Mạn hỏi thẳngchủ đề.

      " Ông cho mình chọn đàn ông nghe cái gì là lão tổng công ty. Nực cười, ông bắt mìnhkết hôn với ?" Từ Du Mạn gì nữa, loại tình cảnh trong tiểu thuyết cũng xuất rất nhiều, sinh ra trong nhà giàu có, thân bất do kỷ.Đa số những người giàu đều ép con mình kết hôn, vì xí nghiệp mình đạt được ích lợi? Thẩm Mặc Dưlà con riêng cũng có kết quả giống như vậy.

      Từ Du Mạn bên vì Thẩm Mặc Dư ưu phiền, bên cũng vì bản thân may mắn,nhà hoàn hảo, còn bình thường.

      "Đừng đồng tình biểu cảm của mình, chúng ta tám lạng nửa cân, đều sai biệt lắm."

      Ít nhất, mình so với cậu tự do hơn. Từ Du Mạn ra câu này. Mà là dắt tay Thẩm Mặc Dư" thôi! Để cho cậu xem xét đàn ông."

      "Có cần hay cậu cũng xem xét mộtchút?"

      "Mình cần, mình còn học trung học đó." Từ Du Mạn cự tuyệt đề nghị vui đùa của Thẩm Mặc Dư.

      *******************

      "Mình cũng là học trung học đấy thôi?"Thẩm Mặc Dư gõ đầu Từ Du Mạn cái. Nhắc nhở Từ Du Mạn cùng Từ Du Mạn giống nhau.

      "Ha ha." Từ Du Mạn chỉ cười, bỗng nhiênsắc mặt liền thay đổi. Từ Du Mạn quay lại, đồng loạt bắt được cổ áo người đàn ông bên cạnh.

      "Ngươi muốn sống nữa phải ?Đồ của lão nương mà ngươi cũng muốntrộm?"Từ Du Mạn dùng giọng điệu bìnhtĩnh nhưng lại ra lời hung tợn, càng làm cho người ta cảm giác được đáng sợ.

      "Tôi. . . tôi có trộm đồ của ." Kẻ trộm bị Từ Du Mạn bắt được sợ tới mức mồ hôi lạnh đều chảy ra, vẫn luôn phủ nhận.

      "Phải ?" thực tế, Từ Du Mạn biếtđồ của mình vẫn có bị trộm. đúng người này phải kẻ trộm, mà là, kẻ trộm còn có đắc thủ, bị Từ Du Mạn phát , hơn nữa còn bắt được cổ áo .

      " tôi có trộm đồ ."

      "Ý của ngươi là có trộm đồ của ta, phải trộm đồ người khác?"

      Ai biết, giờ phút này Từ Du Mạn giống nhưác ma. Từ Du Mạn vừa ra, người chung quanh đều bắt đầu kiểm tra bóp tiền bọn họcòn hay , cũng mất đồ gì. Từ Du Mạn cũng kiểm tra túi quần áo mình.

      "Tiền của tôi đâu? Tiền của tôi thấynữa! Ngươi còn ngươi trộm?" Sau khi mọi người kiểm tra đồ của mình đều thở ra hơi. Lúc này nghe thấy tiền của Từ Du Mạn thấy nữa, tất cả mọi người tứcgiận bất bình. Này là người nào a, trộm đồ người mỹ nhân. Từ Du Mạn cũng tháo xuống hình tượng cường hãn, bắt đầu là vẻ nhu nhược.

      "Tiền của tôi thấy nữa, có thểchính là ngươi trộm. Tôi khôngthể soát bên trong người có ai khônggiúp tôi chút, giúp tôi lục soát người hắnta, có thể chứ?" Mỹ nữ đưa ra thỉnh cầu, chodù là lên núi đao, xuống chảo dầu chỉ sợ cũngcó người nguyện ý , huống chi chỉ là lụcsoát người. Vì thế, trong đám người ra vài người đàn ông tự cho rằng tác phong mình nhanh nhẹn, muốn để ấn tượng tốt chomỹ nữ, giành chiếm được niềm vui của mỹ nữ, chừng còn có thể ôm được mỹ nhân về.

      Khi vài người đàn ông đứng trước mặt,kẻtrộm kia giống như là cừu non mặc cho giàyxéo, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hi vọng mọi người có thể thủ hạ lưu tình. Đáng tiếc, thể tưởng được những người đàn ông vì mỹ nữ trước mặt buông tha cho cơ hội tốt như vậy đâu.

      Sau đó, người kẻ trộm xuất nhiềutay, sờ khắp người ta. Cuối cùng lấy ra caí ví cùng ít tiền.

      Có người vây xem trong đám người chui vào, thấy bóp tiền trong tay người đàn ông."Đó là của tôi."

      "Đây là ví tiền của tôi."

      Bóp tiền bị lấy xong rồi, có bóp tiềncủa Từ Du Mạn. Đương nhiên, Từ Du Mạncăn bản là có mất bóp tiền, bên tronglàm thế nào có thể là của được?

      Nghe người chung quanh bóp tiền Từ Du Mạn bị mất còn có tìm được, mọi người đem phẫn nộ phát tiết người kẻtrộm. Kẻ trộm càng ngừng khôngcó trộm bóp tiền Từ Du Mạn, nhưng là, mặc kệ ắn biện bạch cỡ nào, căn bản là cóngười tin.

      Kẻ trộm bị đánh chút, dự thính đưa vào cục cảnh sát.

      Cũng có rất nhiều người đàn ông muốn mờiTừ Du Mạn ăn cơm, hỏi số điện thoại Từ Du Mạn, Từ Du Mạn đều cự tuyệt rồi.

      Từ Du Mạn cũng phải điểm thu hoạch đều có. Bóp tiền bị nhận xongrồi, người kẻ trộm còn tìm được mấy ngàn đồng tiền, có người nhận. Mọi người cho rằng bóp tiền Từ Du Mạn đánhmất có tìm được, cho nên đem này tiềncho Từ Du Mạn .

      Mấy ngàn đồng tiền kia, chắc là tiền của kẻ trộm . Từ Du Mạn làm sao mà lấy?

      Mọi người tán sau, Từ Du Mạn cũng cùng Thẩm Mặc Dư rời ."A Dư, ,mình mời cậuăn khuya."

      "Haizz, mình còn muốn Thân Cận. Cậu vừa nảy làm nổi bật của mình đều bị cướp sạch rồi. Nhìn cậu bị đám đàn ông vây quanh ở bên trong, mình cũng vàođược."

      "Tốt lắm, là mình sai, được chưa? thôi! tại để cậu nồi bật còn mình chỉ làm nền cho cậu." Từ Du Mạn .

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 11

      Lấy thân báo đáp được ?

      "Em tới nơi này làm gì?" Từ Du Mạn bị người đàn ông trước mặt này làm giật mình.Khi nào Cố Uyên chạy tới trước mặt ,côcũng biết nữa? Hơn nữa ánh mắt Cố Uyên giống như u ám.

      Từ Du Mạn tâm căng thẳng, ho khan haitiếng, trả lời : "Cố giáo sư trùng hợp,thầy cũng đến Thân Cận à?"

      Cố Uyên nghe thấy Từ Du Mạn vậy, ánhmắt càng them u ám rồi. Từ Du Mạn hoàntoàn biết đến cùng là Cố Uyên muốnnhư thế nào."Em cũng tới Thân Cận?"

      Từ Du Mạn cảm giác, lời Cố Uyên giốngnhư là từ trong kẽ răng nặn ra.

      " phải chỉ là theo bạn tới Thân Cận ạ." Từ Du Mạn rốt cuộc mình bị gì ,lại tự nhiên giải thích cùng Cố Uyên nhiềunhư vậy.

      Cũng may nghe thấy Từ Du Mạn giải thích,Cố Uyên rốt cục khôi phục vẻ bìnhthản."Ừm."

      Cố Uyên hình như rất kỳ quái nga. khôngthích mình thôi? là hành động của Cố Uyên rất kỳ quái, để Từ Du Mạnbuộc lòng phải suy nghĩ phương diện này.Tuyệt đối phải là Từ Du Mạn tự kỷ nha.

      "Thầy ơi,thầy cũng tới Thân Cậnsao?”Người đàn ông ưu tú như vậy, cũng tới nơi Thân Cận này? Từ Du Mạn thể cảm thán thế giới này, đến cùng nổi phồng bao nhiêu rồi.

      " phải. Theo bạn đến." Lúc này, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên mới phát , Thẩm Mặc Dư cùng bạn Cố Uyên ở bên cạnh trò chuyện rôm rả. Xem ra, hai người bọn họ hợp nhỉ?"Xin chào! Tôi gọi Trương Chương Việt." Bạn Cố Uyên lúc này tới,nở nụ cười càng làm rất tuấn tú, thực tế cũng rất tuấn tú.

      "Tôi gọi Từ Du Mạn."

      "Em mỹ nữ, biết tôi có thể có vinh dự mời hai em cùng ăn tối ?"TrươngChương Việt đứng dậy cũng tệ, Từ Du Mạn cảm thấy có thể tác hợp Thẩm Mặc Dưcùng , mời ăn cơm, đương nhiên phải đáp ứng rồi. Trước lạ sau quen mà. Dù sao làbạn Cố Uyên chắc là có vấn đề gì.Quyết định xong, Từ Du Mạn liền cười gậtđầu đáp ứng.

      Từ Du Mạn có thấy thời điểm đápứng sắc mặt Cố Uyên có chút khó coi. NhưngCố Uyên vẫn gì thêm? cuốicùng vẫn thể hủy mặt mũi của bạn bèđược.

      Thương lượng lâu, cuối cùng vẫn là quyết định ăn lẩu.Từ Du Mạn thích cái gọi là cơm Tây mà xã hội thượng lưu thường hay ăn gì đó, linh tinh. Bất quá thờiđiểm tất yếu cũng làm xấu mặt làđược.

      Thời tiết này lạnh cũng nóng. Ăn lẩu cũng là vừa đúng.

      Từ Du Mạn giới thiệu quán lẩu mà thích.

      Trương Chương Việt lái xe đến, Thẩm MặcDư ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Từ Du Mạncùng Cố Uyên cùng nhau ngồi ở vị trí sau.

      Cùng Cố Uyên ngồi cùng chỗ,cho dù trong lòng Từ Du Mạn biểu gì lớn nhưng vẫn là có chút mất tự nhiên. Ngồibên cạnh, dù thế nào cũng là thầy của .Cố Uyên cảm thấy mất tự nhiên, luôn luôn bình thản ung dung. Có đôi khi còn nhìn nhìn bộ dáng Từ Du Mạn băn khoăn bấtan, tâm tình cũng trở nên tốt lắm.

      "Thầy. . . . . ." Từ Du Mạn muốn tìm chút gìđó , nhưng vẫn là tìm được đề tài gì để . Nghe thấy ghế trước hai người ThẩmMặc Dư cùng Trương Chương Việt càng nóicàng hăng say, cười ha ha, Từ Du Mạn rốtcục tìm được đề tài.

      "Thầy này bạn thầy thoạt nhìn giống như tìm được bạn nha, làm sao lạicó thể đến chỗ Thân Cận?"

      " phải, trong nhà thúc giục kết hôn thôi." Cố Uyên rất đơn giản liền đem mọichuyện ràng.

      "Ồ. . ." Lại hết lời để rồi. Từ Du Mạnbỗng nhiên nghĩ đến các nữ sinh nhiềuchuyện trong lớp, có lẽ, có thể biết đượcđáp án mà các nữ sinh muốn chừng.

      "Thầy ơi thầy muốn kết hôn ?"

      Nghe thấy câu hỏi Từ Du Mạn dè dặt cẩntrọng, tâm Cố Uyên bị kiềm hãm, lại thấy khuôn mặt nhiều chuyện tươi cười của Từ Du Mạn, tự giễu cười cười.

      " có. Còn chưa có người nào nguyện ýnhảy vào hố lửa này của tôi."

      "Phốc. . . . . . ngờ thầy cũng nóigiỡn vậy nha." Cố Uyên có trả lời.

      Trải qua cuộc chuyện như vậy, Từ Du Mạn cảm thấy sống chung chỗ cùng CốUyên khó mà chịu đựng. thể chịu được, thời gian liền qua rất nhanh.

      Trong lúc lơ đãng, cũng đến quán lẩu rồi.Quán lẩu kêu Lẩu Vương Mụ. Quán lẩu kích thước lớn, bên trong trái phải cũng chỉ có mười bàn. Bất quá trang trí bên trong cũng tệ, có hương vị gia đình.

      Có khách đến đây, người phụ nữ trung niêncó chút béo ra.

      "Vương Mụ." Từ Du Mạn thân thiết gọi người phụ nữ trung niên.

      "Uhm, là Từ Từ à. Từ Từ cháu lâu lắm rồikhông tới chổ dì nha, có phải quên

      Vương Mụ rồi phải ?" Vương Mụ oán trách .

      Từ Du Mạn quen Vương Mụ như vậy,cười : "Con làm sao dám đem Vương Mụ chúng con quên được chứ! Tại dạo này con bận mà. Dì xem, con rảnh liền tìm đến dìkhông phải sao?"

      "Tiểu Dư, cháu cũng tới rồi."

      "Dạ, Vương Mụ." Vương Mụ cùng ThẩmMặc Dư biết nhau cũng là do Từ Du Mạn.

      "Đây là. . . . . ." Vương Mụ nhìn Cố Uyên cùng Trương Chương Việt hỏi . Hai người trẻ tuổi này bà vẫn là lần đầu tiên gặp.

      "Nhìn coi, cháu lại quên giới thiệu rồi. Đâylà chủ quán Vương Mụ, còn đây là thầy conCố Uyên cùng bạn thầy ấy Trương ChươngViệt." Từ Du Mạn đối với mọi người giới thiệu.

      "Thầy con?Trẻ tuổi như vậy? Là bạn trai , bằng làm sao cùng nhau đến chổ dì?"Vương Mụ nhiều chuyện , còn đối với Từ Du Mạn nháy mắt. Khiến cho Từ Du Mạn dở khóc dở cười.

      "Vương Mụ,thầy ấy là thầy con mà. Chúng con ở đường gặp nhau."

      " phải muốn ăn lẩu sao." Còn khôngđi vào? Cố Uyên lắm cao hứng . "Nhìn dì coi, thấy Từ Từ liền hưng phấn mọithứ đều quên rồi. Các con mời vào." Vương Mụ biết Từ Du Mạn thích ăn lẩu cá nấu cải chua[1], cho nên cũng có hỏi cần gì liền vội vàng chuẩn bị.

      Quán này có lẩu cá nấu cải chua ngon lắmhơn nữa cũng tiện nghi. Trước kia Từ Du Mạn thường xuyên tới chỗ này ăn lẩu cá, đến nhiều, tự nhiên liền quen thuộc luôn. Saunày Vương Mụ biết tình trạng trong nhà Từ Du Mạn, cũng trợ giúp Từ Du Mạn. Có thểgiúp đỡ cái gì liền giúp đỡ.

      Tận đáy lòng Từ Du Mạn cũng thích Vương Mụ, đem Vương Mụ đối đãi giống như ngườithân.

      Lẩu cá nấu cải chua rất nhanh liền lên đến, Từ Du Mạn cũng khách khí, trước hết đem đầu cá gắp vào trong chén sau bỏ miếngcá thơm lừng vào trong miệng.

      Thẩm Mặc Dư sớm quen Từ Du Mạn ănlẩu cá nấu cải chua đầu tiên nhất định phảiăn đầu cá, bản thân bắt chước gắp khốicá ăn.

      cũng cảm thấy cá nơi này ngon lắm.

      Cố Uyên ăn lẩu giống Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư mà từng ngụm từngngụm ăn, cay đến muốn thổi khínhưng vẫn làm như vậy. Nước mắt đều vì ăn cay mà chảy ra. Tuy rằng tướng ănnhìn đẹp lắm, nhưng cũng khônglàm người khác cảm thấy có lễ nghi, lịch . Ngược lại làm cho ngườichung quanh, người ta cảm thấy ăn như vậymới thoải mái.

      Cố Uyên ăn cá nhanh cũng chậm. giống Từ Du Mạn ăn vào miệng lại phun ra, mỗi lần ăn, đều đem đồ lấy ra hoàn toàn mới bỏ vào trongmiệng nhai kĩ nuốt chậm.

      Trương Chương Việt lúc đầu luôn luônkhông ăn, nhìn thấy tất cả mọi người ăn hăngsay, mới bắt đầu ăn. Ăn miếng sau,liền cùng Từ Du Mạn Thẩm Mặc Dư giốngnhau từng ngụm từng ngụm ăn.

      Có người ăn rất lịch , hơn nữa còn là nam, Từ Du Mạn đương nhiên ăn liền có thư thái như vậy, Từ Du Mạn ngồi ở bên phảiCố Uyên, cho nên Từ Du Mạn dùng đũa củamình gắp miếng thịt cá trực tiếp nhét vào trong miệng Cố Uyên.

      Thấy ánh mắt Cố Uyên nhìn , Từ Du Mạnmới ý thức đến bản thân làm cái gì"Thanhtoán xong rồi nha."

      Cố Uyên biết ý tứ Từ Du Mạn. dùng qua ly của , lần này dùng đũa của , thanh toán xong.

      Quay đầu lại thấy Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt miệng mở to nhìn ,Từ Du Mạn ho khan hai tiếng, vùi đầu vàoăn, nhìn hai người bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt ái muội. Nhưng là, vì sao côkhông nhìn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bọn họ a?

      "Hai người ăn sao?" Cố Uyên kịp thờigiải vây. Rốt cục ánh mắt như vậy dừng lại đỉnh đầu của rồi. Từ Du Mạn ngẩng đầu, đối với Cố Uyên lộ ra ánh mắt cám ơn.

      Lông mi Cố Uyên khẽ chớp, như là : "Dùng cái gì cảm ơn đây?"

      Sau đó Từ Du Mạn lại dùng ánh mắt :"Lấy thân báo đáp được ?"

      Chương 12

      Lần lượt hay cùng lên

      Sau đó, Từ Du Mạn ràng thấy khẩu miệng Cố Uyên : “Cũng được."

      Sau đó, Từ Du Mạn lúng túng. nghĩ tới Cố Uyên cũng được. Tiếp đó, Từ Du Mạn lại nhanh chóng vùi đầu ăn?

      Cá nấu cải chua ăn ngon lắm, thoáng chốc đãbị đảo qua hết. Thời điểm tính tiền, Vương Mụ : "Bữa này dì mời các cháu."

      Từ Du Mạn cự tuyệt, lý do là: "Cũng phải con trả tiền, là hai người đó trả. Bọn họlà người có tiền, lấy tiền hai người đócũng uổng.Nên dì vẫn là để lần sau , nhấtđịnh con để dì mời."

      Vương Mụ nghe lời Từ Du Mạn xong, cười ha ha, cũng :"Cái con bé này,chỉ là chuyện thôi cần gì tính kỉ vậy.Như vậy đidì chỉ tính 50 phần trăm thôi."

      "Ít nhất 80 phần trăm, 50 phần trăm làm sao có lời chứ." Trước kia là có tiền, tại tuy rằng nhiều tiền lắm,nhưng cũng thể lại để Vương Mụ chịu thiệt. Hơn nữa giống như lấytiền bọn họ uổng.

      Tiền là Cố Uyên trả còn trả gấp đôi giá gốc. Vương Mụ có chút ngượng ngùng,thấy ánh mắt Từ Du Mạn ám chỉ lấy, vẫn nhận.

      Ra quán lẩu, Từ Du Mạn từ trong túi lấy ra số tiền mà Cố Uyên đưa thêm trả cho Cố Uyên."Đây là tiền đưa dư." Cố Uyêncười đem tiền nhận lấy.

      Từ Du Mạn bỗng nhiên cảm thấy, Cố Uyên biết làm vậy.

      "Mình đưa Tiểu Dư về nhà, Từ Từ cậuđưa nha." Trương Chương Việt .

      Cố Uyên gật đầu.Sau đó bốn người liền tách ra. Từ Du Mạn cùng Cố Uyên song songtrên đường, Từ Du Mạn cảm thấy bọn họnhư vậy giống như là người dạo.

      Cố Uyên bỗng nhiên đụng phải Từ Du Mạn cái, Từ Du Mạn thấy có người bổng vượtnhanh qua bọn họ. Bóp tiền?

      Từ Du Mạn ở phiá trước Cố Uyên liền chạynhanh đường, theo sát phiá sau kẻ cắp.Cố Uyên thấy thế, cũng chạy theo phía sau. Cái bóp tiền kia, tuyệt đối thể bỏ. Bí quyết của kẻ cắp là gì? Đơn giản chính là nhanh, lợ hại, chuẩn. Lấy bóp tiền người khác rất chuẩn, động thủ xong chạy trốn rấtnhanh,lấy bóp tiền cũng rất lợi hại.

      Kẻ ăn cắp này chắc chắn là kẻ rất rànhrổi, ăn cắp rất nhiều lần, chạy cũng rấtnhanh. Từ Du Mạn có chút may mắn bởi vì hôm nay có mang giày cao gót.Bằng thể chạy lợi kẻ cắp.TừDu Mạn quên bóp tiền bị trộm phải là của , mà là của thầy , hơn nữa Cố Uyên chạy vượt qua . Kẻ trộm này có ổ điểm, có đoàn thể.

      Rất nhanh, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên bị dẫntới cái ngõ cụt.Thời điểm đến chỗ kẻtrộm,phía trước xuất vài đồng đội của kẻ trộm, phía sau cũng xuất vài đồng đội của kẻ trộm, bọn họ vây quanh hai người.

      Từ Du Mạn vốn đoán được mục đích củamấy kẻ cắp, muốn hỏi Cố Uyên chút bêntrong có cái gì quan trọng nếu khôngquan trọng cần đuổi theo.

      Nhưng Từ Du Mạn chưa kịp hỏi, thấy bóng dánh của Cố Uyên đâu nữa rồi, Từ Du Mạn mới vội vàng chạy theo. Người đàn ông này vẫn là thầy ! Bóp tiền có thể giữđược đồ quan trọng sao, người đàn ông đần.

      Thời điểm Từ Du Mạn bị bọn kẻ cắp bao bọc vây quanh, trong lòng gào thét càng mạnh liệt, người đàn ông đần người đàn ông đần.Nhưng là Từ Du Mạn cũng có lộ ra vẻ sợ hãi, hơn nữa, giống như có chút hưng phấn. Lâu rồi có đánh nhau .

      Phát quá thệ? Thề có thể thế nào? tuân thủ có thể thế nào? nhìn thấy.

      Cố Uyên thấy Từ Du Mạn chộn rộn, cười càng thêm đậm.

      "Con đàn bà thối, phải mới vừa thậtkiêu ngạo sao? Thế nào? tại biết sợ rồichứ?"Kẻ cắp bị Từ Du Mạn bắt lấy cũng bịđánh cái .

      Bởi vì tóc ta màu vàng , cho nên tạm thờigọi ta là Hoàng Mao.

      Hoàng Mao mặt mũi bầm dập, là do bị đánh.Cũng khó trách người ta muốn trả thù. chỉ trộm được tiền, còn đem đồ bị cắp trả lại , bản thân còn có tiền, còn bị đánh thành như vậy, nếu là Từ DuMạn, cũng khẳng định từ bỏ ý đồ.

      *******************

      "Ngươi thế nào chỉ thấy ánh mắt ta sợ hãi rồi hả?"Từ Du Mạn cười lạnh . Lý giải lý giải, nhưng vẫn là thể tha thứ.

      Hoàng Mao thấy Cố Uyên" Cậu bé này cònchưa đủ để bọn tao đùa giỡn đâu."

      "Phốc. . . . . ." Từ Du Mạn nhịn được cười lên. Cố Uyên là cậu bé? ra nhìn cũng có chút giống.

      "Ta có cần ngươi hỗ trợ?" Từ Du Mạnlại khinh thường .

      Cầu nguyện Cố Uyên cần kéo ra phiá sau, tuy rằng gây ra chuyện là vì .

      "?" Hoàng Mao cũng muốn cười lạnhgiống Từ Du Mạn, muốn giống quyết đón của ừ Du Mạn ,nhưng ta cố gắng. rất đau, cười ra.

      "Theo ta. Lên lần lượt hay là cùng lên?"

      " bé, tên của kêu **. Thực con mẹ nó,bất quá tao thích. Mày nghĩ coi chúng ta nên lên lần lượt hay là lần luôn đây?" Hoàng Mao muốn cười, vẫn là cười nổi. Bấtquá theo ánh mắt biểu cảm của ta còn cóthể thấy, YD(dâm đảng).

      Từ Du Mạn nổi giận."Muốn chết!"

      Từ Du Mạn dùng tốc độ rất nhanh tiến lên,chân vừa nhấc, đá trúng cằm Hoàng Mao.

      Liền bị gảy ba cái răng. Sau khi Hoàng Mao khom xuống, miệng toàn máu, quỳ rạp trênmặt đất nhặt răng của ta. Nhặt được haicái, còn có cái nữa có thấy.Hoàng Mao mặt đất tìm lại răng. Này, răng rơi xuống đất có thể giải thích là lợ hại.

      Chỉ cần người đấu võ, đánh nhau, liềnchính thức bắt đầu.

      Phần đông kẻ cắp động thủ Cố Uyên cũngđộng thủ rồi. Từ Du Mạn thưởng thức nhữngcú đánh của Cố Uyên, rất lợi hại chứ nhỉ. Vốn cũng cho rằng Cố Uyên chính làmột cậu bé.

      Kẻ cắp động thủ, sao có thể có chuẩn bị?

      Gặp hai đối thủ đều là cao thủ, bọn kẻ cắp bày ra vũ khí, dao. Có lẽ đối với mỹ nữ hạ thủ, đại đa số dao đều hướng về Cố Uyên, Từ Du Mạn có nguyên tắc riệng biệt ứng phórất nhàng.

      Trong khi đánh nhau ,bóp tiền Cố Uyên rơixuống đất.

      Từ Du Mạn qua nhặt lên. Thấy bóp tiềnCố Uyên Từ Du Mạn muốn biết rốt cuộctrong ví Cố Uyên có gì ? Khiến Cố Uyên dũng cảm quên mình như vậy.

      Từ Du Mạn có chút tò mò biết trong ví tiền này có gì, vì thế nhìn xem, mở bóp tiền ra thấy bên trong, tim Từ Du Mạn bỗngnhiên ngừng đập.Sau lúc lâu mới có thểkhôi phục lại. Sau đó Từ Du Mạn rất thản nhiên cầm bóp của Cố Uyên bỏ vào túi mình, vừa làm xong việc này, Từ Du Mạn liền thấycó người chuẩn bị từ phía sau đánh lén CốUyên. Từ Du Mạn lập tức tiến lên trợ giúp.

      Tục ngữ , nam nữ phối hợp, làm việc khônmệt. Đây chính là, nam nữ phối hợp, đánhnhau mệt. Hai người hợp tác, rấtnhanh liền đem tất cả bọn ăn cắp đánh ngã.Trong đó, Từ Du Mạn dùng xong vài lầntuyệt chiêu, mỗi khi dùng lần, thànhcông lần, nhưng là lần nào cũng đúng. Chiêu này tên là: tuyệt hậu lược bắp chân[1].Chuyên môn đối phó đàn ông. Là người phụ nữ dùng khi phòng sói.

      Thấy bọn cắp đứng dậy nổi nữa, TừDu Mạn vỗ vỗ tay. Từ trong túi lấy ra bóp tiền của Cố Uyên ."Ví tiền của thầy." Từ Du Mạn trực tiếp ném trả Cố Uyên.

      Tay Cố Uyên chụp được bóp tiền, còn chưanói gì, chỉ thấy Từ Du Mạn chuẩn bị rồi. Cố Uyên lập tức theo phía sau Từ DuMạn.

      đáng lẽ là đưa Từ Du Mạn về nhà,nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muố , bây giờ còn chưa có đưa.

      " trở về , cần đưa tôi." Cố Uyênkhông chân tướng, thế nào mới lát, thái độ Từ Du Mạn đối với liền hoàntoàn thay đổi? Trước đó ,nhưng là Cố Uyên có thể cảm giác, Từ Du Mạn chính là tính trẻ con. Nhưng là tại, cảm giác được cả người Từ Du Mạn tảnra hơi thở lạnh như băng. Có gan, khiến cảm giác nên tiến lên. Cố Uyên cóchút sợ hãi.

      "Tôi là thầy của em, có trách nhiệm bảo hộ an toàn của em." Cố Uyên tìm ra cái cớ.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 13

      Đánh nhau

      Trước mười phút lên lớp, Cố Uyên đến phòng học nhìn lần, toàn lớp đếnđược 45 học sinh rồi. phút lại đến mộtlần.Sau đó từng phút cho đến năm phút.Họcsinh từ từ lục đục đến tất cả. Cuối cùn tiếng chuông vào học vang lên, chỉ có chỗ ngồi vẫn còn trống. Cố Uyên biết,đó là chỗ ngồi của Từ Du Mạn.

      Có lẽ là tối hôm qua chơi quá muộn, nên đếnchậm chăng. Cố Uyên nghĩ trong lòng. Có lẽ chút nữa Từ Du Mạn đến.

      Tiết kết thúc, Từ Du Mạn cũng cóđến .Cố Uyên lấy điện thoại ra điện cho Từ Du Mạn. Trong điện thoại truyền đến bài, bởi vì tình . Cố Uyên bình thường cũng rất thích bài này, nhưng là hôm nay có tâm tư thưởng thức bài này. Khibài hát sắp kết thúc, chỉ nghe trong điện thoại di động truyền đến giọng người phụ nữlạnh như băng."Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách điện tạm thời. . . . . ." Cố Uyên cúp điện thoại, lại điện. Vẫn giống nhau,bài hát sắp hết, vẫn là giọng nữ lạnhbăng kia.Cúp máy, lại điện. Cúp máy, lạiđiện. Cúp máy, lại điện. Cố Uyên biết rốt cuộc mình điện bao nhiêu cú.

      Rốt cục,cũng có người bắt máy."A lo? Ai vậy?"

      Cố Uyên nghe thấy giọng đầu bên kia điện thoại thể che giấu suy yếu mỏimệt, bỗng nhiên, cảm thấy dây cung tronglòng bỗng giương căng lên, chặt đứt.

      "Là tôi, Cố Uyên."

      "À, Cố Uyên . . . giáo sư Cố? Khụ khụ."

      "Em bị bệnh rồi hả?" Giọng Cố Uyênbỗng cao lên.

      "Đừng ầm ĩ, em muốn ngủ."

      "Alo. . . Alo?" Điện thoại vẫn còn,nhưng đầu bên kia có người đáp lại. Cố Uyênkhông có vội vã cúp máy, mà là nghe tiếng hítthở của Từ Du Mạn.

      Hôn nay Cố Uyên có lớp, tính lái xe đitìm Từ Du Mạn. Theo như nghe trong điện thoại, Từ Du Mạn suy yếu, có thể là bị bệnh rồi. là thầy chủ nhiệm lớp, Hẳn là nên thăm chút? Kỳ thực,trong lòng Cố Uyên nghĩ như thế nào, ai biết được chứ.

      Cố Uyên tâm loạn như ma, nghĩ nhanh chútđến nhà Từ Du Mạn.Trời lại chìu ý người, cư nhiên bị kẹt xe. Người bình thảnnhư Cố Uyên nay trong lòng lại rất sốt ruột.Đợi cả tiếng đồng hồ vẫn còn bị kẹt. Cố Uyên ấn còi, ấn còi xong, bản thân Cố Uyên cảm thấy có phải mình quá khẩn trương rồi ?

      Có lẽ thanh ấn còi của Cố Uyên trở thành ngòi nổ. Mọi người cũng cảm thấy thiếukiên nhẫn, bắt đầu thường xuyên ấn còi.

      Mắt thấy chắc còn kẹt xe lâu lắm. Cố Uyêntìm người giúp lái xe trở về, bản thân xuống xe.

      tốt nhà Từ Du Mạn cách trường học cũng xa.Lúc đó có kẹt xe, nhưng vẫn còn bộ được. sai lầm a,bây giờ mọi người ai cũng ỷ vào xe, thực tế có đôi khi xe tốt bằng bộ.

      Xe chạy đoạn đường, Cố Uyên chỉ hơn mười phút là đến tiểu khu Hoa Dương.

      Lúc này đây, Cố Uyên thuận lợi vào. Cố Uyên có nghe thấy chú bảo vệ gì.

      Nhìn bóng lưng Cố Uyên, chú bảo vệ lại bắt đầu nhiều chuyện." tốt cậu ta đến đây, bằng chắc chắn ta tìm . Tiềm[1]Từ Từ chẳng lẽ phụ trách sao? Làm sao có thể?" Lần này rốt cục Cố Uyên nghe được lời chú bảo vệ .

      "Chú? Tiềm là ý gì vậy?"

      "Tiềm cũng hiểu? Bản thân tìm Baidu ."

      "Chú, Baidu[2] là ai?"

      "Ngu ngốc."

      "Chú ơi,chú còn chưa với cháu Baidu làai nha. Làm sao con biết được?". . . . . ."

      "Aizz, là phiền! Sao lại ấn chuông cửa hoài thế! phải tiền thuê nhà tháng nàyđã trả rồi? Tiền còn lại mình còn mua quầnáo nữa là." Từ Du Mạn khó khăn mở to mắt,lại đung đưa người mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, Cố Uyên liền thấy Từ Du Mạn mặc váy ngủ phim hoạt hình ra. Váyngủ chắc là mua lâu lắm rồi, nếu làm sao lại ngắn như vậy, vừa khéo che khuất được bắp đùi. Lộ ra đùi trắng noã,làm Cố Uyên nhìn qua liền thầy toàn bộ.

      "Em bị bệnh rồi à?" Cố Uyên biết lời này hỏinhư , mặt Từ Du Mạn hồng như vậy, còn đung đưa, phải sinh bệnh là cái gì?

      Từ Du Mạn có trả lời Cố Uyên, căn bản có nghe thấy Cố Uyên nóicái gì. Mở cửa xong, Từ Du Mạn liền về phía phòng mình.

      Chưa được hai bước liền đứng vữngđược nữa.

      May mắn Cố Uyên kịp thời ôm được Từ Du Mạn, bằng Từ Du Mạn cùng sànnhà tiếp xúc thân mật. Đụng chạm vào da thịt của Từ Du Mạn, Cố Uyên nhíu mày."Sao lại nóng như vậy?"

      Cố Uyên đem Từ Du Mạn ôm ngang trở vềphòng Từ Du Mạn. Đem Từ Du Mạn đặt ở giường sau, Cố Uyên từ đầu giường Từ Du Mạn tìm được chút thuốc đơn giản cho Từ Du Mạn uống. Sau đó đắp chăn lạicho Từ Du Mạn.

      Làm xong hết thảy, Cố Uyên cũng córời . Ngược lại đem ghế trước bàn vi tính của Từ Du Mạn chuyển lại bên giường, ngồi xuống. Lấy điện thoại ra chụp khuôn mặt ngủ say của mỹ nữ Từ Du Mạn, sau đó gọiđiện thoại.

      "A Việt, có việc cần cậu giúp việc."

      "Soái ca Cố Uyên chúng ta lần đầu tiên nhờmình giúp nha, chuyện gì mình cũng giúp. Chuyện gì?"

      Đầu bên kia điện thoại, là Trương ChươngViệt.

      "Tìm bác sĩ giùm mình,mình đem địa chỉgửi qua cho cậu liền."

      "Ai sinh bệnh rồi hả?" Trương Chương Việt có chút lo lắng, tưởng Cố Uyên sinh bệnh rồi.Nhưng nghĩ đến giọng Cố Uyên cũngkhông giống như người sinh bệnh, mới yênlòng.

      "Cậu cần biết nhiều.Mình cúp điệnthoại đây." Cố Uyên cúp điện thoại, an vị ngồi bên giường nhìn Từ Du Mạn. Cố Uyênkhông có chú ý tới, mắt mình nhìn Từ Du Mạn lúc này rất ôn như mà trước đó chưa bao giờ có.

      Cố Uyên là lần đầu tiên tiến vào phòng Từ Du Mạn, đương nhiên thể tránh khỏitò mò đánh giá.

      Phòng Từ Du Mạn cũng giống với số ở tuổi này, căn phòng màu hồng, nơi nơi chất đầy thú nhồi bông. Phòng Từ Du Mạn rất đơn giản. Tường chính là màu trắngđơn giản. tủ quần áo, giá sách, mộtcái bàn máy tính, cái giường. cóđồ gì dư thừa. Thú bông cũng chỉ có đó là con thú nhồi bông lớn.Con thú nhồibông này cơ hồ chiếm cả khoảng khônggian.

      Thấy con thú nhồi bông kia, ánh mắt Cố Uyên trở nên sâu thẳm.

      Chuông cửa vang lên, Cố Uyên đoán chắc làbác sĩ do Trương Chương Việt mời đến. Mởcửa ra,lại phải là.

      "Xin hỏi là?" Cố Uyên nhìn người đàn ông ngoài cửa này tuổi tác lớn lắm,hỏi.

      "Tôi đến tìm Từ Từ , ấy đâu rồi?" Mộ Trường Phong điểm cũng kháchkhí. Ai vậy? Thế nào lại xuất ở trong nhà Từ Từ?

      " là gì của ấy?" Cố Uyên nhíu mày.Gần đây nhíu mày hình như nhiều hơn lúc trước.

      " là ai?" Hai người đàn ông cao to giốngnhau, nhưng phong cách lại khác nhau, đốichọi gay gắt. Luồng khí mạnh mẽ khôngngừng xuyên thấu ở giữa hai người.

      "Tôi là ai cũng quan trọng, quantrọng là tôi đến tìm Từ Từ ." Mộ TrườngPhong tựa hồ muốn gì thêm với CốUyên, lướt qua Cố Uyên bước vào phòng TừDu Mạn.

      Cố Uyên theo phía sau Mộ Trường Phong, còn chưa có biết cái gì, bị Mộ TrườngPhong thình lình ra quyền đánh trúng.

      quyền của Mộ Trường Phong là dùng toàn sức lực của , Cố Uyên cũng có chuẩn bị gì. Đành phải chịu quyền nàycủa Mộ Trường Phong. Cố Uyên lảo đảo ài bước, hoàn hảo ổn định thân mình, cũng có ngã sấp xuống.

      Động tác Cố Uyên cực tao nhã lau vết máutrên khóe miệng. từ trước đến naykhông đánh người, nhưng là người khácđánh vào mặt , còn nén giận có tỏ vẻ là đàn ông rồi. Huống chi là khi nguyên nhân lại bị đánh quyền.Cố Uyên chậm rãi đến trước mặt Mộ Trường Phong, cũng đánh vào mặt Mộ Trường Phong quyền. Tiếp theo, chính là quyền tôi quyền đánh lên rồi.

      Đương nhiên, bọn họ còn chưa có đánh đãnghiền, nhưng phải dừng lại bởi vì chuông cửa lại vang lên rồi.

      [1] Tiềm:XXOO

      [2]Baidu: là website nổi tiếng của TQ, vừanhư google, vừa như wiki.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 14

      Có cậu tốt

      Lần này chắc là bác sĩ mời đến đây?

      Cố Uyên mở cửa, vẫn phải thầy thuốc.Duy nhất giống lần trước, lần này tới là nữ sinh, biết này. Này phải là người muốn kết hôn cùng Trương Chương Việt -Thẩm Mặc dư.

      Thẩm Mặc Dư nhấc lên gói to, chắc là đồ cho Từ Du Mạn ."Giáo sư Cố? Sao thầy ởtrong nhà Tư Từ?"

      Thẩm Mặc Dư có thể kinh ngạc à? Hay là, sáng hôm đó giáo sư Cố cùng Từ Từ cũng xảy ra chuyện gì? tại còn ở chung! Từ Từ đáng chết, chuyện quan trọng như vậy cũng thèm với . Từ Mạn con nhóc, chờ xem coi mình xử cậu nhưthế nào.

      Thẩm Mặc Dư vừa sải bước vào nhà, lại thấy Mộ Trường Phong.

      Cố Uyên biết, nhưng Mộ TrườngPhong, có lỗi, khôngbiết." là ai?" Thẩm Mặc Dư cẩn thận hỏi.

      xong, Thẩm Mặc Dư còn ra cửa, nhìnbản số nhà cái, sai a, đúng là nhà Mạn con nhóc mà. Nhưng từ lúc nào nhà Mạn con nhóc lại tàng trữ nhiều đàn ông như vậy? 3P[1]? Thẩm Mặc Dư cũng nghĩ là như thế, đùa à. cùng Mạn con nhóc làm bạn nhiều năm như vậy, Mạn con nhóc là ngườinhư thế nào chẳng lẻ biết sao?Nhưng người đàn ông này, khi nào Mạn con nhóc biết bọn họ biết nha?

      Cửa còn chưa đóng, lại có người. Lần nàychính là bác sĩ Trương Chương Việt mời đến.

      Này chắc là bác sĩ khám cho Từ Du Mạn chăng.

      Cố Uyên nhíu mày.

      nghĩ tới Trương Chương Việt lại mời bác sĩ trẻ như vậy.

      Này lại là? Thẩm Mặc Dư cảm thấy bản thân sắp điên rồi, muốn biết rốt cuộc cuối cùng xảy ra chuyện gì! Muốn hỏi rõràng chuyện gì xảy ra, chỉ có thể hỏi ngườitrong cuộc,chủ căn nhà này, phải, phải chủ nhà tạm thời .

      Thẩm Mặc Dư vọt vào phòng Từ Du Mạn,bổng nhiên Thẩm Mặc Dư phát ra tiếng thét chói tai.

      Ba Đại Suất Ca đều vội vàng vọt vào phòng Từ Du Mạn phòng. Chỉ thấy Thẩm Mặc Dư thấy bọn họ vào, vội vàng đáp chăn cho Từ Du Mạn. Cố Uyên cũng biết chuyện gìđang xảy ra, chỉ có Mộ Trường Phong cùngThẩm Mặc Dư biết.

      Thời điểm Mộ Trường Phong vào phòng, chăn bị Từ Du Mạn đá văng ra, quần áo cũng cuốn lên. Sắc mặt ửng hồng. Cho nên cho rằng Cố Uyên cùng Từ Du Mạn haingười. . . . . . Sau đó bọn họ chỉ lo đánh nhau, cho nên quên Từ Du Mạn. Bây giờ khiến Thẩm Mặc Dư thấy đến màn như vậy.

      Cố Uyên suy nghĩ đem mọi chuyện xảy ra giải thích ra hết. Bao gồm vì sao lại xuất nơi này, còn có bác sĩ này. Duy nhấtkhông có giải thích, chính là Mộ TrườngPhong. cũng biết, như thếnào?

      Mộ Trường Phong cũng có giải thíchhắn đến cùng là ai. tình ràng, cũngrời khỏi. tại Từ Du Mạn cũng chưa có tỉnh, nhưng lại có nhiều người như vậy, anhcòn có thể gì? khôngthích ở trước mặt mọi người ra chuyệnmình

      Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể của Từ Du Mạn, sau đó treo nước biển, đưa chút thuốc sau liền rời .

      Thẩm Mặc Dư có việc gì, có thể ở chỗnày chiếu cố Từ Du Mạn, Cố Uyên cũng cần ở lại chỗ này.

      Lần này trở về, Cố Uyên trong lòng nghẹnngào,cực kì thoải mái.Người đàn ôngkia, rốt cuộc là ai?

      Cố Uyên nắm ly nước của mình, vẻ mặt phức tạp.

      Cố Uyên hiểu chuyện, cho nên cho Từ Du Mạn nghỉ ba ngày. Từ Du Mạn có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi.

      Mấy ngày nay, Từ Du Mạn nghỉ ngơi đủ. Thời gian, Lâm Thiển Tuyết đến thăm Từ Du Mạn vài lần, Mộ Trường Phong cũng đến thăm Từ Du Mạn vài lần, Cố Uyên cũng đếnthăm Từ Du Mạn vài lần. khéo, LâmThiển Tuyết cùng Mộ Trường Phong lần cũng chạm mặt nhau. Đôi khi là Lâm Thiển Tuyết mới vừa Mộ TrườngPhong mới tới, hoặc là Mộ Trường Phong mới vừa , Lâm Thiển Tuyết mới tới. Trùnghợp như vậy biết là có ý hay là vô ý.Vấn đề này chỉ có hai người đó mới biết được.

      Thẩm Mặc Dư lại trốn học đến nhà Từ Du Mạn.

      Phòng Từ Du Mạn.

      "A Dư, Cậu đừng có trốn học nữa." Từ Du Mạn tận tình khuyên nhủ.

      Tuy rằng biết có hiệu quả, nhưng là thể . tại các đanghọc cấp ba cũng là thơi gian căng thẳngnhất,sao lại có thể trốn học thường xuyên được chứ?

      " cần mình. cậu . Cậu xemcậu kìa, quen cậu nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy cậu bị bệnh. ! Vì sao lại sinh bệnh hả." Thẩm Mặc Dư tư thể bộ thẩm vấn nhìn Từ Du Mạn.

      "Sinh bệnh chính là sinh bệnh, nào có nguyên nhân. Bất quá, muốn nguyênnhân sinh bệnh, này cũng phải khôngcó."

      "Vậy nguyên nhân gì?"

      " là thân thể tốt, ngu ngốc."

      "Được,mình ép hỏi cậu.Khi nào cậumuốn ." Thẩm Mặc Dư làm sao có thể biết đó phải suy nghĩ củaTừ Du Mạn.

      "Ừa, mình ."

      "Mạn con nhóc ngu ngốc. Dù có chuyện gì xảy ra cũng được lấy sức khỏe ra mà đùa biết ." xong, Thẩm Mặc Dư còn gõ vào đầu Từ Du Mạn cái.

      "Lại gõ, lại gõ, cẩn thận mình cắn cậu bây giờ." Từ Du Mạn hung tợn .

      " , tuổi cậu còn như vậy sao kết hônđược."

      "Trước làm tiệc mừng, đến tuổi lại làm hônthú."

      ", các cậu phát triển mau vậy, cũng cần nhanh như vậy nha. Y chang tia chớp a."

      Thẩm Mặc Dư tùy tiện cầm lấy quả táo gọt vỏ."Chúng mình gọi đây là thịnh hành?"

      Từ Du Mạn mặt khinh thường."Cướichui có?Chỉ là lỗi thời. Đây là thịnh hành của năm trước."

      "Cắt, mới phải. Chúng mình gọi là khế ước kết hôn nhân, khế ước kết hôn nhân đó hiểu ?"

      "Khế ước kết hôn? Giống như mấy năm trước, Ngôi Nhà Hạnh Phúc cũng phổ biến đấy. Nha đầu, cậu OUT ."

      "Dù sao tại trong tiểu thuyết có rấtnhiều truyện về khế ước kết hôn nhân ,mình thấy rất nhiều người ưa thích đấy thôi. Còncó cái gì mà kim cương hoa tươi,cũng được cho đó."

      "Kỳ thực mình thường đọc tiểu thuyết thầytrò luyến tương đối cảm thấy hứng thú. Gần nhất xem bên Tiêu Tương tác giảmới viết về thầy trò luyến, gọi là《 Giáo sưkhó chịu,chớ lộn xộn >>. Văn rất tốt, bất quá tác giả rất đáng thương. Đừng là Kim cương hoa tươi, ngay cả bộ sưu tập cũng ít."

      "Mình đây chạy nhanh đăng ký tốt chỗ cấtchứa, đưa hoa tươi đưa kim cương!"

      "A. Đều tại cậu, làm hại mình bị lạc đề rồinày."

      ". . . . . ."

      "Mình , cậu có biết gia thế cùng thói quên nhân phẩm cuả ta như thế nào ? Cứ như vậy vội vàng gả cho rồi hả?"

      "Mạn con nhóc, bọn mình đây là khế ước kết hôn nhân, khế ước kết thúc liền ai đườngnấy, cần gì biết mấy chuyện đó."

      "Thôi, mặc kệ cậu. Bản thân chú ý là tốtrồi."

      "Vốn là chuẩn bị đến Thân Cận tìm mộtngười. tại Trương Chương Việt chính là lựa chọn tốt nhất. Dù sao, là bạn củagiáo sư Cố của cậu, nhân phẩm chắc quá kém. Huống hồ giấy khế ước củabọn mình viết xong, sau khi kết hôn khôngđược quấy nhiễu cuộc sống bình thường của đối phương, thể bắt buộc đối phươngthực nghĩa vụ vợ chồng linh tinh. Này với mình mà , cũng là tốt nhất rồi."

      "Ừa.Mình hiểu. Mặc kệ cậu làm cái gì? Nếucậu có thể lo lắng cho bản thân tốt, thìmình đều ủng hộ cậu."

      "Có cậu tốt." Thẩm Mặc Dư cảm động .

      Từ Du Mạn cũng cười trả lời: "Mình cũng vậy."

      Kích động còn chưa có kết thúc, luôn người nào đó phá hư hoặc những lời hay. Này , vừa mới còn kích động, lập tức liền thay đổi.

      Từ Du Mạn đoạt lấy quả táo trong tay ThẩmMặc Dư, cắn ngụm. Cười tủm tỉm : "Này , có cậu còn có miễn phí sức lực.",

      [1] 3P: 2 nam 1 nữ.
      _tata_, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 15

      người đàn ông ngu xuẩn!

      Thẩm Mặc Dư tức giận: "Đó là quả táo tớ gọt cho tớ nha!"

      Đáng tiếc, Từ Du Mạn mới đem quảtáo đưa đến miệng trả lại cho Thẩm Mặc Dư đâu.

      Lúc này, Mộ Trường Phong lại tới.

      Từ Du Mạn thấy Mộ Trường Phong vào, có chút châm chọc khiêu khích. Đây là nhiệm vụ cần thiết trong hai ngày nay, Mộ Trường Phong tới bao nhiêu lần Từ Du Mạn liền châm chọc khiêu khích bấy nhiêu lần. Ngoại trừ thời điểmTừ Du Mạn chưa tỉnh ngủ.

      Lần này , chỉ nghe Từ Du Mạn vừa cắn quả táo phát ra tiếng, vừa : "Giao tình của chúng ta hình như tốt đến mức để cho ngày đến gặp tôi hai ba lần chứ."

      Mộ Trường Phong có chút xấu hổ, nhưng mà, lúc này xấu hổ thể giải quyết vấn đề. Cóthể giải quyết vấn đề nhất định phải da mặt dàymới được.

      " biết tôi tới chỗ của là có mục đích gì."

      "Nhưng mà, dường như tôi cũng có nghĩavụ phải tạo điều kiện cho nhỉ." ,bản thân Từ Du Mạn biết nên đối mặt với Mộ Trường Phong như thế nào. Chỉ cóchâm chọc, lạnh lùng với ta, mới có thểche giấu cảm xúc trong lòng mình.

      " cần gì? Có thể với tôi." Bất luận cầncái gì? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhấtđịnh giúp.

      " cần. Trước kia quen biết , tôicần thứ gì đều dựa vào đôi tay của chính mình mà đạt được. Cho nên, ý tốt của , tôi cũng thể tiếp nhận."

      12 năm, còn phải sống như vậy đến bây giờ sao, hơn nữa còn sống rất tốt. dựa vào bất luận kẻ nào.

      Nghe thấy lời của Từ Du Mạn, Mộ TrườngPhong lần đầu tiên lộ ra nét mặt bất đắc dĩ cùng hối hận như vậy đối với người ngoại trừ Lâm Thiển Tuyết.

      Mấy ngày nay tiếp xúc với , Mộ TrườngPhong biết Từ Du Mạn miệng lưỡi bén nhọn cỡ nào, cũng lại . Mệt cho đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị,trải qua vô số cuộc đàm phán đối chọi gay gắt,lúc nào từng thua? Nhưng mà ở trước mặt Từ Du Mạn, cũng biết bái phục. lại, như vậy .

      Mộ Trường Phong thẳng tới ban công bên ngoài gian phòng của Từ Du Mạn.

      Chỗ ấy có thể nhìn thấy phòng của Lâm ThiểnTuyết. Vụng trộm nhìn Lâm Thiển Tuyết nhưvậy, là cảm thấy hài lòng rồi.

      Từ Du Mạn chịu nổi bộ dáng rình coi điên cuồng này của Mộ Trường Phong, hơnnữa chính cũng trở thành kẻ rình coi điênkhùng rồi mà còn tự hiểu!

      " cảm thấy chính mình – tổng giámđốc của công ty lớn, làm chuyện như vậy,rất mất thể diện sao?"

      "Cũng có người ngoài."

      "Vậy nếu có người ngoài ở đây sao?" Từ Du Mạn phát ra lời này chính là gián tiếp thừa nhận mình phải là ngườingoài.

      "Cho dù có người ngoài ở đây, tôi nhìn bà xã của mình có gì mất thể diện chứ." Mộ Trường Phong trả lời rất đúng lý hợp tình.

      Từ Du Mạn dường như có chút hài lòng với câutrả lời của Mộ Trường Phong, khóe môi khẽnhếch lên. Chỉ là, trong lòng nghĩ như thếnào chỉ có Từ Du Mạn biết. Chúng ta chỉ có thể nghe Từ Du Mạn .

      "A Dư, cậu cảm thấy bộ dáng này của ta cógiống kẻ điên rình coi ?"

      "Giống nha." Thẩm Mặc Dư nén cười, đáp lại. biết, vừa , đừng , như vậy rất giống a.

      "Ha ha. Nghe thấy , dáng vẻ này của anhrất giống kẻ điên rình coi a."

      "Nhìn trộm bà xã của mình tính a." Mộ Trường Phong vẫn trả lời như vậy.

      Từ Du Mạn đưa Mộ Trường Phong tới chỗ mộtđống sản phẩm bổ dưỡng, "Tôi bị cảm, còn chưa mang thai đâu, đưa tôi thứ này làm gì?"Sản phẩm an thai bổ dưỡng, nhìn cái cũngbiết là để đưa cho chị Tuyết, còn mang tới chỗ của ! Có thể bị Từ Du Mạn đả kíchsao?

      "Cái này… Đây là cho Tuyết Tuyết. Xin giúp tôi đưa cho ấy."

      " phải biết, đồ đưa tới đây mỗi lần, chịTuyết chưa từng nhận." Toàn bộ đều để ở chỗcủa . Đáng tiếc chính là dùng được,nếu còn có thể chất đống tại kia sao?

      "Tôi hiểu ." Mộ Trường Phong lại lộ ra nụcười chua xót.

      Từ Du Mạn ở trong lòng nhổ ngụm nướcmiếng. Mộ Trường Phong chết tiệt, là hiểu chịu được nhất là nhìn thấy bộ dáng này của người khác, cố ý phải ?

      " chừng, là chị Tuyết cảm thấy anhkhông đủ thành ý, đưa thứ gì cũng đều khôngphải tự mình đưa đến." Từ Du Mạn rốt cuộc tốt bụng nhắc nhở. Cái tên Mộ Trường Phong này, phương diện công việc là nhân vật sốmột, nhưng phương diện tình cùng cấp bậc với mấy đứa bé trong nhà trẻ á. Nếukhông làm sao ngay cả vợ của chính cũng nhìn vừa mắt chứ? là quá nguxuẩn. cũng thể tìm người chồng ngu ngốc như vậy, nếu đó chính là tự mình chịu tội.

      "Nhưng phải là Tuyết Tuyết nhìn thấy tôi tức giận, có thể ảnh hưởng đếnthai khí sao?"

      "Ngốc. xuất , vậy chị Tuyết cũng chỉ có thể tự mình sinh hờn dỗi. xem tức giận phát tiết ra ngoài dễ dàng ảnh hưởng đến thai khí hơn hay là buồn bực ở trong lòng dễ dàng ảnh hưởng đến thai khí hơn?"

      Mộ Trường Phong bừng tỉnh hiểu ra: "Buồn bực ở trong lòng."

      "Chính là như vậy." ông chồng nguxuẩn. biết chị Tuyết làm sao lại thích ta?

      Nhìn thấy Mộ Trường Phong còn mang vẻ mặt ngây ngô cười khúc khích đứng ở trước mặtmình, Từ Du Mạn tức giận : "Còn đứng ởchỗ này làm gì?" , phải muốngiúp bọn họ, mà là muốn nhìn thấy MộTrường Phong ở trước mặt mình, ảnh hưởng tớitâm tình của mình.

      "Nhóc Mạn, sao lại có lòng tốt như vậy rồi?"Sau khi Mộ Trường Phong rời khỏi đây, Thẩm Mặc Dư vừa sửa móng tay vừa .

      "Hừ. Tớ là muốn nhìn thấy ta, mớikhuyến khích ta tiến tới."

      "Cậu cứ mạnh miệng , con nhóc."

      Thẩm Mặc Dư biết cuộc sống cũng như cảnh ngộ trong nhà của Từ Du Mạn, biết mọi thứ từ trong miệng của Từ Du Mạn, cũngbiết Mộ Trường Phong rốt cuộc là ai, cho nênmới như vậy. Chỉ là rất khéo. MộTrường Phong cư nhiên cùng chị Tuyết là mộtđôi.

      Trong chốc lát, lại có người gõ cửa.

      Thẩm Mặc Dư mở cửa, vẫn là Mộ TrườngPhong.

      Mộ Trường Phong tới trước mặt Từ Du Mạn,đáng thương : "Tuyết Tuyết đá văng tôi ra ngoài rồi."

      "Rất tốt."

      " bị đá văng ra ngoài rồi, còn tốt sao?" Mộ Trường Phong khó tin hỏi. Tiểu nha đầu này, phải đùa với chứ?

      "Mấy thứ cầm đâu rồi?" Từ Du Mạnkhông đáp hỏi ngược lại.

      "Đưa Tuyết Tuyết cầm rồi, dĩ nhiên ở chỗ Tuyết Tuyết."

      "Vậy phải rồi. Lúc trước tôi đưa qua thứ gìchị ấy cũng cho mang vào, toàn bộ đều bắt tôi mang trở về. , đây là ý gì?"

      "Hì hì, hình như là tốt a."

      là tên đàn ông ngu ngốc. "Vậy còn khôngmau ?" Từ Du Mạn lại bắt đầu hạ lệnh đuổikhách.

      Mộ Trường Phong đạt được mục đích, cũngkhông tiện ở lại chỗ này nữa. Nhắc Từ Du Mạnchăm sóc bản thân tốt rồi rời . Từ Du Mạn xoa xoa huyệt thái dương của mình, "Cuốicùng ."

      "Nhìn thấy ta liền nhức đầu?"

      "Ừ." Buổi sáng Thẩm Mặc Dư liền về. Cứ ngây ngốc ở nhà của Từ Du Mạn cũng khôngphải là biện pháp. Huống chi còn phải học,chuẩn bị thủ tục kết hôn.

      Sau khi Thẩm Mặc Dư , Từ Du Mạn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Kết quả cuối cùng là mất ngủ. Nhưng mà vẫn giống như ngàyhôm đó mất khống chế xông vào dưới nước lạnh.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Du Mạn cũng đihọc như thường ngày. Vừa tới, liền nghe nóitrường học lập tức muốn tiến hành đại hội thể dục thể thao.

      Từ Du Mạn biết thời điểm này hàng nămtrường đều tổ chức đại hội thể dục thể thao. Nhưng mà, phải lớp mười hai đều khôngđược tham gia sao?
      _tata_tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :