1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 33: Câu cá

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mộ Tịch Dao ngồi chuyện với Mặc Lan, liền thấy nữ tử dáng vẻ chật vật nhưng lưu loát chạy đến quỳ trước mặt, dập đầu, miệng ngừng cầu xin.


      "Cầu tiểu thư cứu ta, có tặc nhân ở giữa ban ngày cướp đoạt dân nữ, quan sai lại làm như thấy, đuổi ta khỏi nha môn. Cầu tiểu thư che chở." Nữ tử ngừng dập đầu, trán đỏ ửng .


      Nữ tử này thực biết nhìn hoàn cảnh. Trực tiếp bỏ qua vừa nhìn biết là đầu lĩnh Tông Chính Lâm, chọn Mộ Tịch Dao làm bạn bên người . Vừa hay nàng là nữ tử, mà là nữ tử đều dễ dàng mềm lòng. Thứ hai là tránh sinh ra việc hiểu lầm, khiến cho Mộ Tịch Dao chán ghét.


      Mộ Tịch Dao cúi đầu vừa nghĩ liền sáng tỏ dụng ý của nữ tử. Thấy Tông Chính Lâm thản nhiên phẩm trà, liền sai Huệ Lan giúp đỡ nàng ta đứng lên, lui sang bên. nhàng phe phẩy quạt tròn, chờ truy binh đến.


      Chỉ trong chốc lát, liền thấy hai gã nam tử mang theo bảy tám tên tùy tùng chạy tới, kẻ nào kẻ nấy hung hùng hổ hổ, to tiếng ồn ào vào cửa. Vị công tử trẻ tuổi hơn chút, khuôn mặt ngay ngắn, nhưng vẻ mặt lãnh. Phía sau nửa bước có nam nhân tầm trung niên , mặt mũi nhẵn nhụi. Đám người phía sau ai ai cũng có tướng mạo hung hãn, vừa nhìn là biết kẻ thường động tay chân.


      "Chạy , tiểu tiện nhân, xem ngươi còn có thể chạy đâu! Đúng là kẻ thức thời, có thể được quý nhân trong kinh nhìn trúng, là phúc khí mà ngươi tám đời tu luyện được. Bây giờ lập tức theo chúng ta , nếu tên đệ đệ đọc sách trong thư viện kia của ngươi biết chừng thiếu cánh tay hoặc thiếu chân đó , đừng để đến lúc đó khóc cũng kịp khóc!"

      Tên đàn ông tầm trung niên coi ai ra gì kêu gào, lại quay đầu hung tợn cảnh cáo đám người Mộ Tịch Dao , "Vị tiểu nương tử này, cần xen vào việc của người khác, tránh cho bản thân mình gặp hoạ." vậy nhưng nhìn ra được Tông Chính Lâm ngồi kia dễ dây vào, thay đổi câu chuyện liền chỉ vào Mộ Tịch Dao, gián tiếp biểu lộ thái độ.


      "Hả?" Mộ Tịch Dao nhíu mày, " Trong Thịnh Kinh cũng chỉ có mấy người bổn tiểu thư thể chọc, ngươi liệu là người nào?" Thái độ vô cùng cao ngạo, thưởng thức bức vẽ thủy mặc quạt tròn, khóe mắt cũng chưa thèm liếc cái.


      " phải dọc đường tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng hay sao? Đám chó có mắt nhìn này từ đâu đến vậy ?" Mộ Tịch Dao nâng bàn tay lên, tinh tế xem xét bộ móng tay mới vẽ, ngữ khí vô cùng chán ghét và kiên nhẫn, lộ ra cỗ nồng đậm kinh thường .


      "Tiểu thư, nô tì cho người đuổi bọn họ ra ngoài ." Mặc Lan rất cơ trí, vội phối hợp theo ý Mộ Tịch Dao diễn trò, cũng biết sợ, ánh mắt kiêu ngạo cao quá đỉnh đầu, y hệt Mộ Tịch Dao.


      "Vài con quỷ , biết trời cao đất dày, các ngươi cũng biết ta là người phương nào sao? Ở Lâm Thành này, đến lượt đám nữ tử các ngươi làm càn." Tên công tử trẻ tuổi u nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao.


      Trong phút chốc,vang lên tiếng "Phách", khiến mọi người trong khách điếm giật nảy mình.


      khi diễn Mộ Tịch Dao diễn cho đủ bộ, bị tên công tử kia vũ nhục, cũng hoàn toàn quan tâm, ngồi nguyên tại chỗ, thuận tay nâng ấm nước lạnh lên, mặt đổi sắc liền ném xuống. Vẻ mặt lạnh như băng, ngữ thanh nhu hòa, quạt tròn trong tay cũng chưa hề dừng lại, nhưng lời nàng phát ra lại vô cùng tàn nhẫn.


      "Đánh nặng cho ta! Hôm nay nếu để bị mất thể diện thế này, Chu gia ta sao còn có thể thay điện hạ làm việc? Tỷ tỷ ta ở hậu viện của điện hạ chẳng phải bị người ta chê cười hay sao?"


      Vệ Chân nhận được ám chỉ của Tông Chính Lâm, “Oành “ tiếng đứng lên cùng đám thị vệ, rút đao chuẩn bị trận lớn.


      "Chậm chậm , hiểu lầm là hiểu lầm thôi!" Nam tử trung niên nào ngờ nhóm người này là dám hung thần dễ chọc vào, chỉ câu hợp liền động đao động thương, còn to gan hơn cả đầu xà bên mình.


      vôi cao giọng la lên, "Vị tiểu thư này, có chuyện gì đều có thể thương lượng mà." Sau đó vội kéo tên công tử kia phen, nhanh miệng , " Thiếu gia nhà ta làm việc cho Dương Đại nhân tri phủ Lâm Thành, cũng là có ý chỉ của quý nhân trong kinh. Có khi vị quý nhân kia cũng có vài phần tình cảm với vị điện hạ của tiểu thư cũng chừng." Lời nàyrõ ràng chứa ám chỉ.


      Người đàn ông trung niên thấy Mộ Tịch Dao tuy chỉ là nữ tử, nhưng lại có khí thế vô cùng, thị vệ theo sau đều là được tuyển chọn , làm việc kiêu ngạo coi ai ra gì, vô cùng khí thế. Sợ chọc phải người nên chọc, lại nghe nàng nhắc đến hai chữ "Điện hạ", liền dám vọng động, đành phảimềm mỏng trước , về nhà bẩm báo rồi tính sau.


      biết là có liên lụy đến oai phong của vị điện hạ nào đó ? Mộ Tịch Dao nhìn Tông Chính Lâm, thấy vị kia vẫn vững vàng thản nhiên uống trà, thèm quan tâm. Hừ, nàng nghĩ thầm, để cho ngươi giả vờ, đồ mặt than.


      Mộ Tịch Dao thu lại vẻ kiêu căng, nhưng lời hề mềm mỏng, "Đừng mong kiếm cớ thân cận, hôm nay các ngươi thể đưa nữ tử này . Muốn người, cũng được, kêu vị Dương đại nhân của nhà ngươi đem theo bái thiếp của vị quý nhân kia đến đây bái kiến."


      Sau đó nàng nâng chung trà lên, mở nắp chén gạt gạt lá trà bên trong."Thế nào, còn muốn bổn tiểu thư tiễn ngươi hả?"


      Tên trung niên vội trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Tiểu thư, hôm nay mạo phạm, còn mong ngườichớ để ở trong lòng. Ta đây xin cáo từ, xin cáo từ." Sau đó nghiêm mặt trầm kéo tên công tử kia , lại kín đáo liếc mắt nhìn Mộ Tịch Giao cái. Tạm thời bắt được người , đành phải mặt xám mày tro dẫn ngườicủa rời .


      Đợi đợi việc xong suôi, Mộ Tịch Dao liền chờ đồ ăn đưa lên, chút khách khí tự mình động đũa trước, may mà còn nhớ rằng phải thường gắp vài đũa cho Tông Chính Lâm. Tông Chính Lâm vô cùng chú trọng lễ nghi trong khi dùng cơm, nhưng việc bóc vỏ tôm cho Mộ Tịch Dao khiến cho tròng mắt của đám hạ nhân như rớt xuống .


      Cơm xong, Mộ Tịch Dao vào phòng khách lầu hai nghỉ ngơi. kia còn chưa kịp hiểu gì bị Mặc Lan dẫn theo, dè dặt cẩn trọng đứng ở trong phòng.


      "Ngươi có liên quan đến người quyền quý trong kinh thành?" Mộ Tịch Dao khôi phục vẻ lười nhác thường ngày, giọng mềm yếu kiều, hề có chút cường thế nào.


      "Hồi bẩm tiểu thư, dân nữ từ sinh trưởng ở Lâm Thành, trong nhà cũng chỉ là gia đình bình thường phổ thông, cũng chưa từng nhìn thấy vị đại nhân vật nào cả. Càng có cơ hội có liên quan đến người quyền quý trong kinh ." Nàng kia mặc dù bị dọa sợ hãi, nhưng đáp lời rất ràng rành mạch.


      "Nữ tử trong Lâm thành nhiều như vậy, vì sao chỉ cần bắt có mình ngươi?"


      " chỉ mình dân nữ bị Dương gia thầm bắt . Trước kia có tin đồn, những nương mất tích trong thành là do Dương gia thầm xuống tay, nhưng có bằng chứng, cũng có người dám can đảm đứng ra chống đối. Dân nữ may mắn phát sớm, mới có thể thoát thân. ngờ khi tới phủ nha báo quan, lại bị đuổi ra, sau đó bị hai người kia phát , mới đuổi theo đến nơi này." Nàng ta xong, trong mắt lệ quang .


      Mộ Tịch Dao nhíu mày, " chỉ người?" Vậy tức là phải nhất thời gặp người có nhan sắc mới nảy ra ý chiếm bắt.


      "Những nữ tử biến mất đó, có người nào xuất sau khi bị mất tích hoặc có tin tức gì khác ?"


      "Chưa từng. Những người mất tích hề có tin tức gì, ngay cả những gia đình từng báo án, sau này cũng năng thận trọng hoặc là dần dần cũng có tung tích." ta vừa vừa như nghĩ đến cái gì đó rất đáng sợ, thân thể run run.


      Mộ Tịch Dao nghe xong, cảm thấy chuyện này nàng thể quản được, liền nhìn chằm chằm Lục Điện hạ, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ và hưng phấn. Vốn tưởng rằng đường gặp cảnh "Bán mình chôn cha ", ngờ lại là "Cường đoạt dân nữ" . Định luật của xuyên đúng là vô cùng ngoan cố.


      Tông Chính Lâm luôn khoanh tay đứng nhìn, bây giờ cũng chỉ đành cảm thán, may mà Vu thị giáo dưỡng tốt, nếu với tính khí của nàng, biết thành cái dạng gì.


      Tiểu nữ nhân này đúng là lừa người chết cũng đền mạng, liền vài câu yên , mò cũng dám chụp mũ đối phương. Mệt nàng vậy cũng diễn được khá giống, mười phần tụa như người đàn bà chanh chua. Tông Chính Lâm nghĩ đến cảnh con thỏ có bộ lông hổ, liền cảm thấy buồn cười.


      Tông Chính Lâm cho người dẫn nương kia xuống, lại phân phó Nghiêm Thừa Chu vài câu, sau đó liền cho mọi người lui xuống.


      "Sao nào, tỷ tỷ của ngươi là sủng thiếp của vị huynh đệ nào của bổn điện hạ?" Tông Chính Lâm cố ý chế nhạo.


      Cái đầu của Mộ Tịch Dao ngẩng lên, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Tông Chính Lâm, "Cái đó có gì hiếm lạ ? Thiếp đây còn là đầu quả tim của Lục Điện hạ của chốn kinh thành đó, chẳng phải càng như ý hơn sao?" khuôn mặt nhắn là kiêu ngạo và phô trương hề che dấu, khiến cho khuôn mặt nàng thêm vài phần sáng chói.


      Tông Chính Lâm mang theo nét cười, nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, trong lòng rất là hưởng thụ.


      Ánh mắt Mộ Tịch Dao lóe sáng, hừ, chị đây chỉ biết, ngươi đúng là thích được tâng bốc!


      Lúc này ở nơi khác, tên kia trung niên lúc chiều bẩm báo lại với Dương đại nhân việc đột nhiên xuất đoàn người của Mộ Tịch Dao. Vị đại nhân kia cân nhắc lúc lâu, xác định trong kinh cũng có vị hoàng tử nào có chính phi hoặc tiểu thiếp họ Chu. Nếu là thứ phi hoặc thị thiếp, quả thực cũng đáng lo. Nhưng những gia thế hào môn ở Thịnh cũng có Chu gia nào cả, liền chắc chắn là Mộ Tịch Dao phô trương thanh thế, vì cứu người mà lừa gạt phen thôi.


      "Nàng ta chẳng qua là gạt ngươi thôi, quyền quý trong kinh cũng có Chu gia nào cả. Chú ý theo dõi bọn họ, thể để lộ tin tức. Nếu như khi cần..." Dương đại nhân lúc vô cùng hăng hái, nhưng lại biết răng những bí mật đen tối tại Lâm thành, bị Lục Điện hạ đào ra từng cái từng cái . Cũng cần phải ra tay trước, có người tự tìm tới cửa, mời về kinh uống trà.


      Tông Chính Lâm ở lại Lâm thành ngày, xem báo cáo của ám vệ, mắt phượng sáng rạng rỡ. Đệ Ngũ Dật Triều ở bên cạnh chậm rãi xem sách ,đánh cờ, nhưng trong miệng lại hứng trí khen ai đó, " ngờ tới vị thứ phi này của điện hạ lại là chó ngáp phải ruồi, câu được cá lớn."


      Tông Chính Lâm nghe Đệ Ngũ Dật Triều vô ý nhắc đến hai chữ "Câu cá", liền nhớ tới có cái nữ nhân nào đó nghich ngợm ở biệt viện hôm nào, trong mắt hơi lộ ra ý cười.
      minhhanhng, Chris, Sweet you23 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      fai3 post lại từ đầu, khổ nhỉ :v
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 34: Đóng cửa
      edit : Linh Sờ Tinh

      Thu xếp xong công việc ở Lâm thành, mọi người tiếp tục lên đường.


      Trong xe, Mộ Tịch Dao mềm mại dựa vào Tông Chính Lâm chợp mắt, cảm thấy được ôm rất thoải mái, là tháng mười, hai người ôm ấp cũng thấy nóng. Xe ngựa vững vàng chạy về phía trước, Tông Chính Lâm tay ôm người ngọc, tay xuyên vào mái tóc dài rối tung sau lưng nàng, mềm mại mượt mà, đầu ngón tay có chút quyến luyến loại cảm giác mát mẻ nơi đầu ngón tay này.


      Nhìn nàng nhắm mắt hưởng thụ, Tông Chính Lâm cúi đầu nhàng chạm vành môi, đầu lưỡi liếm khiêu khích, rồi thấy nàng mở đôi mắt mê man mênh mông, rất là bất mãn nhìn mình. Đáng tiếc ngay cả khi thỏ trợn mắt vẫn luôn bị bắt nạt, mặc dù nàng kháng nghị bao nhiêu lần, nhưng vẫn chỉ đành chịu đựng, bị Tông Chính Lâm bá đạo đánh thức.

      ”Điện hạ ~~” giọng của nàng hơi khàn khàn.

      ”Ừ. Sắp tới rồi.” Tông Chính Lâm chờ giây phút nhìn mắt Mộ Tịch Dao sáng lên.

      Quả nhiên, ánh mắt của tiểu nữ nhân lập tức phát sáng, đôi mắt sáng vừa đẹp vừa trong suốt, ướt át mọng nước.

      Mộ Tịch Dao vội ngồi dậy, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, cửa thành Huệ Châu quả nhiên ra ngay trước mắt.

      Cánh tay của Tông Chính Lâm duỗi ra, kéo nàng trở về: ”Đợi thêm lát nữa.” lấy chiếc gương từ chiếc hộp bên cạnh đưa cho Mộ Tịch Dao.

      Mộ Tịch Dao khó hiểu cầm gương nhìn vào, là, đôi môi hồng hồng, còn hơi sưng, mặt cũng ửng đỏ , vừa nhìn là biết làm chuyện đứng đắn. Nhoài người lại nằm về trước ngực Tông Chính Lâm, bàn tay ngừng cọ cọ người .

      ”Điện hạ, lần này ở Huệ Châu mấy ngày?”


      ”Thích ở đây?” Tông Chính Lâm có chút khó hiểu, Mộ Tịch Dao tuy rằng cũng thích cây cỏ hoa lá, nhưng với tính tình lười biếng của nàng đến mức phải chịu đựng cả đoạn đường xóc nảy này để đến ngắm hoa Lan Hồ Cơ, còn muốn ở lại đây mấy ngày.


      ”Thích. Rất thích hoa Lan Hồ Cơ, còn muốn làm thử vài thứ.” Mộ Tịch Dao thành trả lời. Đến Huệ Châu rồi, nàng quen thuộc ở đây, giờ có Triệu Thanh giúp nàng làm việc, chỉ có thể dựa vào Tông Chính Lâm, mượn người của , giúp mình làm xong việc.


      ”Ồ? Ở Thịnh Kinh có sao?” Thứ gì có thể khiến cho nàng để bụng như vậy?


      “Khắp thiện hạ cũng có.” Mộ Tịch Dao cao giọng khoe khoang: “Phải do thiếp tự mình ra tay.”


      Tông Chính Lâm đột nhiên nhớ ra, hình như sau khi nàng nhập phủ, cũng tặng đồ gì đó cho mình. Thẻ kẹp sách lúc trước coi như là tạ lễ,đồ may vá cho lúc nạp lễ cần nghĩ cũng biết chắc là phải tay nghề của nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng tất nhiên thoải mái rồi. Mắt phượng hơi nhíu, nâng khuôn mặt nhắn của Mộ Tịch Dao lên: ” người đám huynh đệ của bản điện ít nhiều đều có vài món đồ do thê thiếp đưa tặng, nhưng vì sao người bản điện hạ chẳng có thứ gì?”


      Mộ Tịch Dao chột dạ cúi đầu, cọ cọ bàn tay to của Tông Chính Lâm : ”Thiếp, nữ hồng rất kém…” Ân thanh lí nhí, vành tai đỏ hồng, như xấu hổ.


      Tông Chính Lâm cúi xuống bên tai Mộ Tịch Dao khẽ : ”Nữ hồng gỏi, vậy cái khác, bản điện hạ chờ.” Thấy nàng đồng ý, liền xoa xoa đỉnh đầu đầu nàng : ”Ít nhất cũng ở lại khoảng tám, chín ngày, nếu như thích, cũng có thể lại ở thêm dăm ba bữa.”


      Mộ Tịch Dao nghe thế, rất hài lòng. Nếu như vậy, thời gian cũng đủ vừa để nàng xoay sở.


      Nàng ngẩng đầu khóe mắt cong cong cười trả lời Tông Chính Lâm: “Khi nào rời khỏi Huệ Châu, điện hạ nhận được lễ vật mà thiếp dụng tâm làm.”

      Nghe xong tâm tình của Tông Chính Lâm rất vui sướng.


      Vệ Chân tìm biệt viện ở thành Tây, xung quanh còn có vườn hoa rất lớn, bên trong đủ loại hoa nở rộ, Mộ Tịch Dao thậm chí thấy cả hoa Ngu mỹ nhân* và hoa Cẩm Chướng. Còn về hoa Lan muốn loại nào có loại đó, muôn màu muôn vẻ, xinh đẹp vô cùng.

      * Ngu Mỹ Nhân: Tên tiếng việt là Hoa Túc. https://vi.wikipedia.org/wiki/Papaver_rhoeas


      Tông Chính Lâm nhìn vẻ thán phục và mừng rỡ trong mắt nàng, suy tính xem khi ra cung lập phủ có nên xây cho nàng nhà ấm chuyện trồng các kỳ hoa dị thảo để cho cho nàng thưởng ngoạn hay ?

      Buổi chiều, sau khi mọi người thu xếp ổn thỏa, Tông Chính Lâm liền hỏi Mộ Tịch Dao có muốn cùng đến Kiềm Sơn chuyến hay , về về mất chừng năm ngày. Tông Chính Lâm vốn thuận miệng hỏi, hề nghĩ rằng bị cự tuyệt. Ai dè nàng hề nghĩ ngợi, liên tục lắc đầu, rất muốn . Nếu phải nhìn thấy sắc mặt Tông Chính Lâm càng ngày càng kém, Mộ Tịch Dao chắc vẫn còn chưa phát ra có gì thích hợp.

      “Thứ thiếp muốn làm rất tốn thời gian. Huống hồ đây lại là lễ vật tặng điện hạ, thiếp cần mấy ngày để tự tay hoàn thành.” Nghe vậy, Tông Chính Lâm mới miễn cưỡng đồng ý, để Diệp Khai cho Mộ Tịch Dao sai bảo, đám người còn lại tới Kiềm Sơn.


      Tông Chính Lâm rồi, Mộ Tịch Dao liền sai Diệp Khai mời sư phụ có tay nghề và thợ làm hoa về, dẫn người vào xưởng chế tác rồi đóng cửa từ chối tiếp khách. Mỗi ngày đều có hơn mười chậu hoa được mang vào trong xưởng, nhưng thấy ai ra. Năm ngày nháy mắt trôi qua.


      Khi nhóm người Tông Chính Lâm trở về, phát cả biệt viện đến bóng người. Phòng của Mộ Tịch Dao cũng yên tĩnh vắng lặng, có dấu vết đệm chăn xộc xệch, ràng là mấy ngày nay ở trong viện.


      Đến khi Vệ Chân tìm được Diệp Khai ở trong thành rồi mang về biệt viện, sắc mặt Tông Chính Lâm rất khó coi. Quả nhiên thể dễ dãi với nàng, nữ nhân này lại dám tự mình qua đêm ở bên ngoài! Gia quy để đâu cả rồi?


      May mà có Diệp Khai hằng ngày trông chừng, mất người. Sau khi cẩn thận bẩm báo lại hành tung của nữ chủ tử , Diệp Khai mới thở phào cái. Nhiều ngày nay là lo lắng chờ đợi cả ngày lẫn đêm, rất sợ xảy ra chuyện may, hôm nay điện hạ trở về, cuối cùng cũng có thể bàn giao lại.


      Vốn tưởng rằng việc này đến đây là xong, nhưng bất ngờ sau đó khiến mọi người thất kinh. Mặc dù điện hạ phái người đón, nhưng vị chủ tử kia lại đóng cửa ra, tiếp tục ở bên trong đùa dai. Chỉ có Huệ Lan nơm nớp lo sợ ra thông báo: ”Chủ tử , nàng rất khỏe, cần lo lắng cho nàng.”, rồi thêm gì nữa.


      Tông Chính Lâm nghe xong, vẻ mặt tốt. Lại nhìn phòng ngủ trống vắng, chỉ gọi theo Vệ Chân rồi ra ngoài.

      Vệ Chân theo điện hạ trong chớp mắt dừng chân ở bên ngoài xưởng chế tác , nhưng sau khi nhìn chằm chằm bảng hiệu mấy lần, liền xoay người hồi phủ. Trong lòng rất buồn bực, đây là náo loạn gì đây?


      Từ khi Mộ Tịch Dao vào phủ, Tông Chính Lâm rất ít khi ngủ mình. Mấy ngày gần đây đều ngủ mình, rất quen. Ban đêm lúc xoay người, theo thói quen tìm kiếm phía bên cạnh, nhưng chỉ chạm vào chiếc gối, giường vắng vẻ, liền càng khó ngủ hơn, đành nhắm mắt dưỡng thần.


      Mộ Tịch Dao phải muốn gặp Tông Chính Lâm, nhưng mà thứ đồ kia thể rời người được! Thời gian vượt quá chút, toàn bộ bị phá hủy.


      Thao tác thực tế so với tưởng tượng ban đầu thực là khó hơn nhiều lắm.


      đại, vật phẩm trang sức nước ngoài tinh sảo đẹp đẽ vô cùng, tới Đại Ngụy , công nghệ quả thực rườm rà đến phát điên. Bên còn có qua nhiều chênh lệch về kỹ thuật và công cụ, đều phải lọ mọ cải tiến mấy lần .


      Mộ Tịch Dao cảm thấy mình quả chịu đựng quá nhiều, sau lần , đừng mong nàng lại phí công cố sức như vậy nữa. Cái này so với làm thêm giờ ở đại còn mệt hơn, bi thảm hơn là việc này là nàng tự mình tìm đến, có khóc cũng có người quan tâm.


      Mộ Tịch Dao quyết tâm, nếu bắt đầu khó khăn vất vả như thế, vậy nhất định phải tạo ra thành quả, nếu thực quá có lỗi với bản thân khi phải ngàn dặm xa xôi khổ cực đến đây? Huống chi mới có chút việc như vậy, muốn bỏ cuộc làm cái khác, sao nàng có thể cam tâm?


      Vì vậy, nàng tức giận, dẫn theo hai đóa hoa lan cùng sư phụ có tay nghề mỗi ngày bán mạng ở trong xưởng, từng chậu hoa được bê vào lại phá , mấy người nhìn mà trong lòng rỉ máu. Chỗ hoa đó cũng đều là danh phẩm hiếm có đó,chủ tử đùa nghịch trận rồi cũng chỉ có thể ném , quá phá của.

      Ngày thứ bảy sau khi Tông Chính Lâm trở lại, cuối cùng Mộ Tịch Dao cũng dẫn theo người trở về. Thấy nam nhân ngồi ở vị trí chủ vị kia lời nào, khuôn mặt tuấn tú đen lại, Mộ Tịch Dao vừa định tiến lên, nhưng ngờ vừa mới cất bước, lại ngã xuống, ngất xỉu, chẳng biết trời đất gì nữa.

      “Chủ tử!” Huệ Lan và Mặc Lan kinh hãi hấp tấp tiến lên đỡ người, thấy hai mắt Mộ Tịch Dao đóng chặt, có chút phản ứng nào. Sắc mặt hơi tái, mất hẳn vẻ khỏe mạnh ngày thường, dọa cho hai người sợ đến mức hoang mang lo lắng.


      Tông Chính Lâm bật dậy đỡ lấy nàng, bước nhanh về nột thất. Đặt người lên giường lại gần nhìn kỹ hơn. Nàng hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lộ vẻ mệt nhọc, cằm nhọn chướng mắt, ngay cả xiêm y cũng mất cẩn thận sạch ngăn nắp thường ngày.

      Đưa tay bắt mạch, thấy phải là đại . Thở phào cái, sau đó trong lòng lại dấy lên giận dữ, cước đá lăn ghế đẩu đổ mặt đất.

      Liên tục mấy ngày đóng cửa gặp, lại biến mình thành dạng này, giông tố bão táp nổi lên trong mắt Tông Chính Lâm, nhìn Mộ Tịch Dao, khuôn mặt tuấn tú của mang tầng sương mù.


      Đại phu ở trong thành trước đó bị Vệ Chân lôi về, sau đó lại bị ánh mắt lạnh lẽo của của Tông Chính Lâm săm soi, sợ đến mức lúc bắt mạch tay cũng run rẩy, cũng lắp bắp. Khó khăn lắm mới giải thích được ràng, là nàng mệt nhọc quá độ, ngủ đủ, dùng bữa đúng lúc, thân thể suy yếu chịu nổi. Điều dưỡng vài ngày khôi phục.

      Tông Chính Lâm nghe xong, phạt Diệp Khai đứng ở trong sân, hai nha hoàn quỳ ngoài cửa.

      Cố áp chế tâm tình thô bạo, nhìn người khác đút thuốc cho Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm liền quay đầu rời , hề ngoảnh lại.
      minhhanhng, Chris, levuong19 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 35: Cỏ Linh Chi
      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mặc Lan cho Mộ Tịch Dao uống thuốc xong, nhàng hầu hạ nàng nằm xuống. Nhìn cằm nàng trở nên nhọn, Mặc Lan rất đau lòng.


      “Tiểu thư.” Do dự lúc lâu, vẫn nhịn được: “Điện hạ, ngài ấy…”


      “Có chuyện gì? Cứ thẳng ra.” Mộ Tịch Dao chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều ngày liên tục thức đêm, ăn uống cũng đầy đủ, dùng đan dược điều dưỡng cũng đỡ.


      “Hôm ấy điện hạ có tới, nhưng sau đó hề hỏi đến nữa. Hôm nay, lại ra ngoài rồi.

      ”Ừ, ta biết rồi.” Tiếng rời rạc, sau đó liền vào giấc ngủ.


      Mặc Lan nhìn chủ tử ngủ, thể làm gì khác đành lẳng lặng đứng ở bên. Chủ tử nhập phủ được hai tháng, điện hạ vẫn luôn cưng chiều che chở. Những nơi khác ở hậu viện chẳng bao giờ ngó qua, đối đãi với chủ tử như thế, đừng là điện hạ, ngay cả phu quân nhà bình thường cũng cực kỳ khó mà có được.


      Mặc Lan mơ hồ nghĩ tới , chủ tử đối xử với điện hạ dường như… thể nghĩ thêm được. Nàng sợ mình hiểu rồi, cảm thấy sợ hãi.

      Hai ngày sau, Mộ Tịch Dao cảm thấy yếu ớt nữa, tinh thần cũng khôi phục như cũ. Cả người ngoài việc có hơi gầy ra, tất cả đều có việc gì.


      hai vòng ở trong sân, Mộ Tịch Dao quay đầu hỏi Mặc Lan: “Thứ mà ta làm, thu thập thỏa đáng chưa?”


      Mặc Lan gật đầu: “Lúc trở về giao cho Huệ Lan cất xong, hôm nay tiểu thư muốn nhìn ạ?”

      “Chút nữa mới nhìn, thay ta gọi Diệp Khai chuyến.”


      Diệp Khai được cho gọi, vẻ mặt đau khổ đến nội viện đưa tin. Tiếp nhận tờ giấy Tuyên Thành Mộ Tịch Dao đưa cho, mặt chi chít viết đống đồ, đành đau khổ cười ha ha chạy .


      Tông Chính Lâm nhiều ngày cố tình sớm về trễ, chính là muốn lạnh nhạt cái người càng gặp càng làm càn kia vài ngày. Quả thực là càn quấy quá mức. chỉ có tự tiện ở bên ngoài, còn làm cho chính mình ốm yếu đến mức té xỉu. Trước kia đúng là quá dung túng nàng, khiến cho nàng biết thu liễm, bây giờ vừa hay mượn lúc sinh bệnh để tự suy nghĩ lại.


      Nhìn báo cáo sinh hoạt hàng ngày của nàng mà ám vệ dâng lên, nàng quả là chỉ biết ngoan ngoãn dưỡng bệnh, ngay cả ý thỉnh tội cũng có. Tông Chính Lâm nheo mắt, cái tính bướng bỉnh này rốt cuộc là được do ai nuông chiềumà ra? Trong lòng vẫn là rất nhớ nhung, tính đợi đến ban đêm nhân lúc nàng ngủ, qua nhìn.

      Mộ Tịch Dao mở hai mắt mê mang , đôi tay bé kéo kéo góc ống tay áo của , nương theo ánh nến, nhìn bóng lưng vững chãi bên giường, khàn khàn cất giọng: ”Điện hạ.”

      Tông Chính Lâm đến thăm Mộ Tịch Dao, nhìn khuôn mặt nàng có chút sắc hồng, định rời , ngờ lại bị kéo ống tay áo. Cơ thể cứng đờ, quay lại cũng đáp lời.

      “Điện hạ.” Nữ tử lại gọi, thanh trong trẻo hơn.

      Áo bào bị kéo kéo vài cái, Tông Chính Lâm mới chậm rãi xoay người quan sát thần sắc của nàng, tinh thần khôi phục. Ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lẳng lặng đứng đó, lời.


      “Điện hạ.” Mộ Tịch Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của , chậm rãi ngồi dậy, cũng sợ khí thế của , đưa tay kéo vòng eo Tông Chính Lâm, đầu cọ vào trước ngực , thành buồn buồn vang lên: “Thiếp nhớ ngài.”

      Tông Chính Lâm hơi trầm ngâm, đứng đó lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống. Tùy nàng ôm mình, giọng lại vô cùng nghiêm khắc , thứ giọng mà Mộ Tịch Dao chưa từng nghe thấy: “Tự ý ở bên ngoài, ngay cả bản thân mình cũng chăm sóc nổi, để thành cái dạng này?”


      Mộ Tịch Dao biết lần này rất tức giận, lập tức sợ hãi ngẩng đầu, trong con ngươi mang theo lệ nóng, giọng nghẹn ngào: “Thiếp chỉ là muốn nhanh chóng làm cho xong, trong lúc bận rộn nhất thời quên mất.” Rồi nàng tiếp tục rúc vào trong lòng Tông Chính Lâm, rất ủy khuất, thân thể bé còn run lên cái.


      Tông Chính Lâm chỉ im lặng trong chốc lát, tay nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, con mắt đen sâu thẳm, nghiêm túc cảnh cáo: “ có lần sau.” Giọng sắc bén, thái độ cường ngạnh.

      “Vâng.” Mộ Tịch Dao khe khẽ đồng ý, sau đó đánh bạo nhìn lướt qua . Thấy nét mặt hòa hoãn, mới lại chen vào trong ngực , vòng tay ôm .


      Mộ Tịch Dao trốn ở chỗ Tông Chính Lâm nhìn thấy, luôn miệng thầm mắng: “Đàn ông thối, tự cao tự đại, quá keo kiệt. Nhưng mà còn phải lấy lòng , quá uất ức.


      Điều chỉnh tốt tâm tình, ánh mắt đen nháy của Mộ Tịch Dao lại lóe lên. Sau đó nghĩ tới điều gì, nghiêng người , bàn tay lục lọi bên gối hồi, lôi ra hộp gỗ lim khắc hoa màu nâu tinh xảo đưa cho Tông Chính Lâm.


      Tông Chính Lâm nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, cẩn thận nhận lấy cái hộp có nét chữ và lối vẽ tỉ mỉ của nàng, rồi mới chậm rãi mở nắp hộp ra.


      Đặt tấm vải màu trắng ngà là vòng cổ lồng chiếc nhẫn màu đen. Nhẫn kim loại màu đen đúc thành hình hoa cỏ, mặt nhẫn còn có hoa văn có thể nhìn thấy ràng, nhìn vô cùng sống động, giống hệt hoa tươi. Dây chuyền là chuỗi hình hoa cỏ linh chi kết thành , vô cùng tinh mỹ, từng chi tiết đều phảng phất như chúng tự nhiên mà thành.

      ”Thiếp mạ lớp hắc kim ở dây chuyền hoa cỏ linh chi, niêm phong lại dáng vẻ tự nhiên của nó, chưa hề cố ý chỉnh sửa tân trang lại dù chỉ chút.” Mộ Tịch Dao tinh tế giảng giải, thanh ngọt ngấy mềm mại vang lên bên tai Tông Chính Lâm.

      ”Như thế, ‘Cỏ’ của ‘Tịch Dao’, vĩnh viễn lụi tàn. Điện hạ, có thích ?” Mộ Tịch Dao thấp thỏm nhìn ánh mắt của Tông Chính Lâm.

      Sóng ngầm bắt đầu nổi lên trong đôi mắt ngăm đen của Tông Chính Lâm, nhưng nét mặt từ đầu đến cuối chút thay đổi. Tháo vòng cổ ra, Tông Chính Lâm cởi áo của mình, kéo tay của Mộ Tịch Dao, ý bảo nàng đeo vào cho mình.

      Mộ Tịch Dao nhận lấy dây chuyền, tay hơi run rẩy, đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Tông Chính Lâm, vòng hai tay vào sau gáy của , khuôn mặt nhắn kề sát lên da thịt bên gáy của , toàn bộ hô hấp nóng rực đều phả lên đó, thân thể cũng dựa sát vào .

      tay Tông Chính Lâm men theo vạt áo lót đưa vào trong, vuốt ve tấm lưng bóng loáng tinh tế của nàng, tay ấn đầu nàng, nụ hôn rơi xuống bên gáy .

      Cả người Mộ Tịch Dao run lên, vất vả mới cài xong được dây chuyền, vội vã lui về phía sau. Nhưng ngờ vừa rời , đôi môi bị ngậm lấy, sau đó là trận triền miên, trằn trọc nhiều lần, khó rời.

      Bàn tay to của Tông Chính Lâm đến trước ngực Mộ Tịch Dao, nắm lấy khối đẫy đà mà mong nhớ lâu ,vuốt ve cái, trong yết hầu tràn ra hơi thỏa mãn.

      Mộ Tịch Dao biết động tình, nhất quyết ngã người vào trong lòng , há mồm thở dốc, mặc làm gì làm.

      gần nửa tháng Tông Chính Lâm chưa thân mật với nàng, bức bốicăng trào mãnh liệt khó khống chế nổi. gần như thô bạo xé quần áo của hai người, cơ thể nóng rẫy áp lên thân thể mềm mại của thiếu nữ , cả hai người cùng run lên.

      Mộ Tịch Dao nhịn được phát ra tiếng rên, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, hơi nước tràn ngập trong mắt, mùi thơm cơ thể giục tình trong nháy mắt lan ra bốn phía.

      Bàn tay của Tông Chính Lâm lần đến nơituyệt vời ngày đêm nhớ mong, phát phía dưới ngọc lộ ẩm ướt, xuân thủy dạt dào. thể nhẫn nại hơn nữa, gầm tiếng, bế Mộ Tịch Dao lên, hai mắt đỏ lên, trong nháy mắt mắt lý trí bị che phủ, chỉ gắt gao tập trung vào điểm riêng tư của hai người, điên cuồng đâm vào.

      đêm này, Tông Chính Lâm đặt nàng ghế mềm, bàn, bàn trang điểm, điên cuồng va chạm, rốt cuộc cũng tiêu tan tịch mịch và nỗi tức giận nóng nảy mà mấy ngày nay mình. Kín đáo chặt chẽ ôm lấy nữ tử này, lần lượt bổ sung cho những ngày đó, Tông Chính Lâm đem toàn bộ dục vọng phát tiết trong cơ thể nàng, sau đó cũng rời , cứ như thế dính sát vào nhau trải qua đêm.

      Tinh mơ hôm sau, lần thứ hai Lục điện hạ Tông Chính Lâm vắng họp sáng sớm, chỉ còn lại Vệ Chân dơn lẻ bóng ở trong viện cảm thán, Dao chủ tử giữ chặt Lục điện hạ, nắm là chuẩn. Trong lòng vô cùng vui vẻ , những ngày chật vật cuối cùng cũng qua, cần phải nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng trầm của điện hạ nữa, quá dọa người.

      Mấy ngày sau, thư của Đệ Ngũ Dật Triêu từ Kiềm Sơn gửi tới, ở lại Huệ Châu tháng, mời điện hạ trước. Tông Chính Lâm đồng ý,lợi dụng mấy ngày cuối cùng đem theo Mộ Tịch Dao dạo mấy khuôn viên trồng hoa, ngay cả vườn hoa tư nhân cũng mấy chỗ. Mộ Tịch Dao rất hưng phấn, mặt ngày nào cũng lộ vẻ thỏa mãn vui sướng, khuôn mặt nhắn càng trở nên sáng mượt mà, xinh đẹp.

      Lục điện hạ ban ngày du lịch cùng mỹ nhân, ban đêm tất nhiên phải hưởng thụ phen. Hai người đêm đêm hoan ái, Tông Chính Lâm xuất ra vô số chiêu thức, chỉ hận thể vò nát Mộ Tịch Dao, để cho nàng dám hỗn hào khi cách xa nữa.

      Ngày cuối cùng của tháng 10, mọi người thu dọn hành trang, khởi hành trở về kinh.
      minhhanhng, Chris, Sweet you20 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 36: Đại án
      edit: Linh Sờ Tinh


      Lúc này hồi kinh chỉ còn lại hai chiếc xe ngựa , chiếc chạy sau cho cho hai nha hoàn ngồi, còn Tông Chính Lâm mang theo Mộ Tịch Dao ở cùng xe.


      Tông Chính Lâm xử lý xong công văn, xem qua báo cáo của ám vệ, vừa nâng mắt liền phát tiểu nữ nhân chăm chú nhìn trang sách. Sườn má nàng mềm mại, lông mi rũ xuống thỉnh thoảng chớp động, áo nàng lệch ra lộ khung cảnh tươi đẹp, tóc nàng phủ lên đôi ngực no đủ cao ngất, bên dưới là vòng eo mảnh khảnh.

      Mắt tối , nhìn đường viền bắp đùi nữ nhân dưới làn váy, mắt như muốn xuyên qua lớp quần áo, thăm dò cặp đùi kia. Theo dao động của ánh mắt, dưới thân Tông Chính Lâm trở nên khó chịu, trong mắt là dáng vẻ nhu hòa tĩnh lặng của Mộ Tịch Dao, nhưng trong đầu lại là hình ảnh người con đêm qua quay cuồng lăn lộn giường , nằm dưới người mình mị hưởng hoan lạc.

      Tông Chính Lâm nuốt nước bọt, hỏa khí dâng lên trong nháy mắt,thứ giữa hai chân gắng gượng muốn được đứng thẳng lên.

      “Lại đây.” Giọng trầm thấp của nam nhân vang lên .

      Mộ Tịch Dao đọc sách bị gọi , nghiêng đầu nhìn đầy vẻ khó hiểu.

      “Đến bên người ta.” Đôi mắt phượng hẹp dài của Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao, thu dọn bút mực, đưa tay về phía nàng, chờ nàng đến gần.

      Mộ Tịch Dao để quyển sách xuống, vừa đứng dậy vòng qua thư án, bị Tông Chính Lâm bắt lấy, gắp gao ôm vào trong ngực, cúi đầu liền hôn xuống.

      “Ô ô ~~” Mộ Tịch Dao bị tập kích bất ngờ, đôi tay bé đẩy đẩy ngực của Tông Chính Lâm,chiếc đầu lắc lắc tỏ ý thuận theo .

      Tông Chính Lâm tách chân nàng ra, để cho nàng ngồi người mình, lại vén váy lên, đưa tay vào bên trong.

      “Điện hạ ~~” Mộ Tịch Dao bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, nhưng vẫn còn nhớ là bọn họ ở trong xe ngựa, mặt nàng đỏ lên: “ ở bên ngoài, được.”

      Tông Chính vốn vân vê nụ hoa mềm mại, vừa nghe nàng bọn họ ở bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú càng thêm động tình nhiều : “Kiều Kiều nghe lời, ta nhịn nổi.” xong xé tiết khố, vào dò xét.

      Mộ Tịch Dao bị ngón tay có vết chai của Tông Chính Lâm vào, nhất thời nước xuân chảy ra từng giọt, mắt nàng nhuốm xuân ý: “Điện hạ, tại sao ~~”

      Mộ Tịch Dao còn chưa dứt, Tông Chính Lâm hiểu ý của nàng, tà tà nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của nàng: “ Ta chịu nổi bị nàng trêu chọc nàng.” Động tác của tay phía dưới trở nên nhanh hơn, tay khác bắt đầu tự cởi đai lưng.

      Mộ Tịch Dao xấu hổ và giận dữ đến muốn chết, cái gì mà nàng trêu chọc ?? Thằng nhãi này quả thực quá vô sỉ. Những kẻ mắt mù kia, ai Lục điện hạ ham nữ sắc, tất cả đều là bịa đặt!

      Nhưng cuối cùng vẫn đành để quấn lấy, cho được như ý nguyện.

      Lần đầu tiên Tông Chính Lâm làm chuyện này ở bên ngoài, cộng thêm xe ngựa bất chợt có xóc nảy, phía ngoài còn có đám người Diệp Khai, hưng phấn giống với ngày thường, bị kích thích nắm lấy vòng eo nhắn của Mộ Tịch Dao dùng sức đâm vào. Tiếng va chạm vang lên làm cho xuân thủy của Mộ Tịch Dao phun ào ạt khối lửa nóng của Tông Chính Lâm, khiến càng dùng sức lôi Mộ Tịch Dao áp lên người mình.

      Nơi đào nguyên sâu thẳm của người con mút chặt lấy thứ của khiến cho Tông Chính Lâm càng điên cuồng ra vào càng thấy dục vọng của bị hút chặt. Hôm qua Mộ Tịch Dao mới bị hung hăng thu thập trận, bây giờ chịu nổi, thầm nảy ra ý ác độc, dùng sức hóp bụng lại, Tông Chính Lâm liền cảm thấy khối thịt nóng rực của dường như bị hàng nghìn vạn cái miệng nhắn đồng thời mút cái, kiềm chế nổi nữa, dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất của nàng, gầm tiếng rồi phát tiết ra.

      Ôm lấy Mộ Tịch Dao lúc này tê liệt thành đống, Tông Chính Lâm mới thỏa mãn hôn lên trán nàng: ”Kiều kiều của bản điện, tư vị tuyệt vời.”

      Mộ Tịch Dao bị rút cạn sức lực, trong lòng ôm hận. Nam nhân này càng ngày càng biết xấu hổ.

      Xe ngựa rồi lại ngừng, mất gần tháng mới về đến Thịnh Kinh. Mộ Tịch Dao luôn ngồi cùng xe với Tông Chính Lâm, bị trêu đùa đến nỗi ngày thanh tỉnh, quả thực như nước sôi lửa bỏng. Chỉ mong sao nhanh chóng hồi cung, để thằng nhãi này làm chính , rời mình ra mới được.

      đường về Mặc Lan và Huệ Lan còn đón Quế ma ma của Vu phủ, ba người ngồi cùng xe ngựa của Mộ Tịch Dao về cung.

      Mới về đến phủ Lục Hoàng tử, thấy toàn bộ nữ nhân các viện ăn mặc tỉ mỉ, cao thấp mập gầy oanh oanh yến yến đứng đợi ngoài . Vừa thấy Tông Chính Lâm xuống xe, liền đồng loạt hành lễ vẫn an. đám nữ nhân ngưỡng mộ nhìn dung mạo tuấn mỹ cao ngất của Lục điện hạ.

      Tông Chính Lâm xuống xe ngựa, chỉ liếc mắt cái, xoay người bế Mộ Tịch Dao xuống, sửa sang búi tóc hộ nàng, mới quay đầu kêu đứng dậy.

      Mọi người thấy Mộ Tịch Dao được Tông Chính Lâm che chở, tuy là hành lễ chào nhưng trong lòng tư vị lại hề dễ chịu. Mộ thị thế mà lại đẹp hơn so với mấy tháng trước.

      Mấy người bọn họ ngày ngày ở tại hậu viện, khuê phòng trống vắng tịch liêu, ngóng trông điện hạ sớm ngày hồi phủ, dù là tháng có thể hầu hạ hai lần cũng được. Mà Mộ thị ngược lại, chẳng những cần chịu đựng mình tịch mịch, còn đượcngày ngày bầu bạn cùng điện hạ, được điện hạ cưng chiều che chở, như vậy sao có thể làm cho người khác ghen tị đến phát cuồng?

      Mộ Tịch Dao thèm để ý những ánh mắt sắc như dao nhìn mình, chỉ theo Tông Chính Lâm vào hậu viện. Mọi người ngồi vào sảnh chính, Tông Chính Lâm vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túchỏi Đường Nghi Như tình hình hậu viện những ngày qua.

      Đường Nghi Như ngờ điện hạ vừa ngồi xuống hỏi, vội vã lấy lại tinh thần, tư thái đoan chính.

      “Bẩm điện hạ, tất cả đều tốt. Tề thị cấm túc đủ ba tháng, trăm bản ‘Nữ tử quy’ chép phạt thiếp cũng xem qua, nên chuyển cho Đại quản đặt bàn trong thư phòng của điện hạ.”

      Tông Chính Lâm thấy Đường thị dung mạo đoan chính, lời nịnh nọt, rất quy củ, lại nghĩ nàng ta quản lý hậu viện có công, vẻ mặt có chút giãn ra, : “Vất vả ngươi rồi.” Về phần các thị thiếp khác, đều giữ sắc mặt bình thường nhìn vòng, thêm gì.

      Trong lòng Mộ Tịch Dao oán thầm. Tông Chính Lâm đúng là đàn ông phong kiến, quả nhiên vẫn coi thị thiếp thành đồ chơi, có chút địa vị nào. Đời trước nguyên thể này bị phụ mảnh thâm tình, cũng trách được Tông Chính Lâm. Ai kêu ánh mắt nàng ấy tốt. Nhưng mà đời trước Mộ Tịch Dao cũng được Tông Chính Lâm để ý, thực ra còn tốt hơn so với Khổng thị, thảo nào mấy người thứ phi trắc phi coi nàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

      Còn cảm khái Mộ Tịch Dao đột nhiên thấy Đường thị quay đầu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt mọi người ai cũng nhìn về phía nàng. Thoáng chốc mới kịp phản ứng lại, chẳng lẽ mình thất thần nên bỏ lỡ điều gì?

      Nàng chớp chớp mắt, làm bộ đáng thương nhìn Tông Chính Lâm.

      Lục điện hạ vừa nhìn liền biết tiểu nữ nhân này có tính toán, ý cười chợt lóe lên nhưng giọng vẫn nghiêm túc: ”Mệt mỏi sao?”

      Mộ Tịch Dao lập tức kiều gật đầu, còn ngượng ngùng cười cười với mọi người.

      Tông Chính Lâm nhìn dáng vẻ nàng diễn cứ như mọi chuyện vốn như vậy, đứng dậy dắt nàng ra ngoài, chỉ để lại tiếng “Lui cả ” khi người xa.

      Đường Nghi Như nhìn bóng lưng của hai người khuất, hai tay nắm chặt thành đấm, đôi mắt rũ xuống. Mộ thị đúng là coi ai ra gì, ngay cả việc thứ phi đồng cấp bậc như nàng đây tự mình hỏi nàng ta cũng để ý tới. Cuối cùng lại câu dẫn điện hạ rời , ràng mới ngồi chưa được bao lâu .

      Mộ Tịch Dao ra cửa, xoay người thấy có ai, ôm cánh tay Tông Chính Lâm làm nũng: ”Điện hạ, các nàng vừa hỏi thiếp cái gì?” khuôn mặt nhắn ràng hiểu chuyện, rất ngay thẳng, hề xấu hổ vì mình chú ý.

      Mắt Tông Chính Lâm vẫn nhìn về phía trước, kéo eo nàng, đáp lại câu vô cùng đứng đắn: ” biết.” Chọc cho Mộ Tịch Dao cười rộ lên. Nhìn ngồi thẳng tắp ở đại sảnh, nét mặt nghiêm túc, nhưng ngờ cũng giống như mình, thần trí sớm bay đến tận đâu. Nàng cười cách vô cùng vui vẻ, dáng người ngả nghiêng xiêu vẹo.

      Tông Chính Lâm cúi đầu thoáng nhìn chiếc nhẫn ngón tay áp út ở tay trái của nàng, nét mặt nhu hòa, dường như có ý cười.

      Đưa nàng đến cửa Đan Như Uyển, Tông Chính Lâm liền xoay người thư phòng.

      Mấy ngày gần đây trong Thịnh Kinh vô cùng náo nhiệt. Đại án bắt cóc con nhà lành, ép người lương thiện làm kĩ nữ, bán cho quân kỹ ở Lâm thành gây huyên náo cả triều đình. Án này có liên quan đếnđông đảo quan viên, tình tiết khá ác liệt. Nguyên Thành Đế mưu tính sắp tới dụng binh với Mạc Bắc, nhưng ngờ lại truyền ra chuyện gièm pha như vậy, còn dính líu tới đám tướng lĩnh của quân doanh Mạc Bắc. Trong lúc nhất thời mặt rồng tức giận, hạ lệnh cầu Hình bộ tra , tự mình đốc thúc. Còn đặc biệt sai mật thám đến Mạc Bắc thầmđiều tra chứng cứ.

      Vang dội tra xét hơn tháng, kết quả khiến mọi người trợn mắt líu lưỡi. Đại hoàng tử Tông Chính Thuần, thái tử Tông Chính Huy là hai nhân vật có thực quyền đứng đầu hai phái trong triều bất ngờ đều có dính dáng . Tiếp đó rất nhiều các quan lại đều bị bắt được chứng cứ liên quan gián tiếp đến vụ án. Quan lại hai phái này chỉ ở giữa kiếm lời, còn dựa hơi quyền quý, nhiễu loạn trật tự quân đội, thậm chí còn hãm hại lẫn nhau, dính líu rộng rãi. Các địa phương có liên quan đến vụ án cũng điều tra ra ngoài Lâm thành còn có tam châu và mười bảy thành lớn khác. Nghiêm trọng hơn còn có cả việc thiếu nữ lương thiện của Đại Ngụy đàng bị bán đến các bộ lạc man di ở Mạc Bắc làm nô tì.

      Đây là vụ án lớn, nghiêm trọng nhất từ khi Nguyên Thành Đế đăng cơ đến nay.

      Nguyền Thành Đế giận giữ đến mức kìm chế được, lúc này phát hỏa trách cứ triều: ”Dùng người tra ràng, trị người dưới nghiêm.”, phạt Tông Chính Thuần, Tông Chính Huy ba năm bổng lộc , cầu hai người đóng cửa tự suy nghĩ lỗi lầm, được tham chính nửa năm. Các quan viên có liên quan đến vụ án toàn bộ đều bị điều tra, người nào tội trạng nghiêm trọng, chém đầu răn chúng.

      Ngoài ra còn răn dạy thái tử thất trách ngay trước mặt văn võ bá quan, phạt quỳ từ đường ba ngày, tự mình suy ngẫm.

      Trong lúc ấy Đại Ngụy danh tiếng vang xa, bách tính vỗ tay ca tụng.

      Mộ Tịch Dao hề biết việc mình cứu mỹ nhân trước đó lại có dính dáng sâu rộng đến thế, nàng thể tin được ngây người nhìn Quế ma ma.
      minhhanhng, Chris, Sweet you21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :