[Trọng sinh] Nhàn thê - Vị Miên Quân

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3 – Tiếc rằng khói thành sương (ba)

      Diêu Chỉ Yên hề kích động, xoay người sang chỗ khác, ống tay áo của nàng tung bay như đóa hoa nở rộ trong yên tĩnh. Nàng đạp khinh công, nhanh chóng đến chỗ bốn tì nữ.

      Ngày đó, nàng võ công đầy mình, khinh công cũng thể xem thường, nhoáng xa. Dư thị vừa bước ra sân, thấy các nàng từ xa như là tới nơi này. Khoảng cách giữa các nàng có tiểu viện, nàng ta nhiều lắm là nghe được ít thanh la hét, thể biết được nội dung cuộc chuyện được.

      Dù nghĩ vậy, nhưng Dư thị vẫn lo sợ, liền suy nghĩ. Diêu Chỉ Yên cho dù có ít võ công mèo quào, nàng ta cũng thể có thính lực tốt để nghe hết toàn bộ. Mà nàng ta cũng chỉ mới mười tuổi, biết cái gì chứ? Lúc này, Dư thị liền nở nụ cười, nụ cười tái nhợt khuôn mặt đau khổ có chút khó nhìn. Cười được nửa liền ngừng lại, Dư thị sực nhớ lúc này phải là lúc nên cười. Dư thị rối rắm, biểu tình trở nên cực kì cổ quái, nhìn thoáng qua có chút quỷ dị.

      Dư thị vốn phải mỹ nhân, khuôn mặt nhắn, cằm nhọn, chân mày vừa dài vừa , khóe mắt như đuôi phượng. Vì mặt của nàng ta , nhìn vào có phần sắc bén, bình thường nếu vui vẻ có mấy ai thích thân cận với nàng ta. Hôm nay, nàng ta mặc áo tang trắng như Diêu Chỉ Yên, còn có áo khoác ngoài, mất vẻ đẹp đẽ của ngày thường.

      Khi Diêu Chỉ Yên đến gần, Dư thị liền hỏi : « Nhị muội linh đường sao? »

      Giọng yếu ớt, sắc mặc của nàng ta lại có vẻ tốt, giống như đau khổ vì phu quân vừa mới mất.

      Nếu là ngày trước, Diêu Chỉ Yên còn cảm thấy đại tẩu đáng thương. Nhưng nghe xong đoạn đối thoại vừa rồi, nàng liền nghi ngờ. Dư thị phải là thương tâm mà vì thẹn trong lòng nên cảm thấy bất an.

      mặt Diêu Chỉ Yên có biểu gì, chỉ gật đầu với Dư thị.

      Dư thị nghe , Diêu Chỉ Yên và ca ca rất thương nhau, hai lần khóc ngất rồi trở về phòng. Hôm nay, nghĩ tới nàng ta có thể ra đây. Bình thường, nàng ta ỷ mình là tam tiểu thư, tính tình ngang ngược, vênh váo, bây giờ lại im lặng như người vô hồn.

      « Nếu thân thể của muội khỏe đừng , bên kia có chúng ta lo rồi, muội trở về nghĩ ngơi cho tốt. » Dù gì Dư thị cũng có chút ít quyền quản lý công việc trong phủ, có rất nhiều chuyện cần nàng thu xếp. Nhìn thấy Diêu Chỉ Yên như thế nàng cũng nên dặn dò đôi ba câu, như vậy mới ra dáng chủ mẫu.

      « Muội mà , trong lòng luôn cảm thấy đau khổ. Mới vừa nãy mơ thấy ca ca, huynh ấy muốn nhìn thấy muội bồi huynh ấy. » Giọng của Diêu Chỉ Yên vô cùng thành khẩn, đầy nghẹn ngào, ánh mắt lại có chút đỏ.

      Dư thị nghe vậy ngẩn ra, biểu tình thay đổi liên tục. Quay đầu nhìn nha hoàn hồi môn đứng bên người, cùng trao đổi ánh mắt. Sau đó cả hai nhìn chằm chằm thần sắc của Diêu Chỉ Yên, muốn tìm ra chút sơ hở.

      Trong ấn tượng của bọn họ, Diêu Chỉ Yên thể giấu chuyện gì trong lòng.

      Quan sát nửa ngày, thấy có gì khác lạ, Dư thị liền gật đầu: « Vậy muội thong thả, cũng đừng làm khổ bản thân. Nếu cảm thấy thoải mái nghỉ , mọi người lại phải lo cho muội » Lúc này, giọng điệu của Dư thị có chút mất kiên nhẫn.

      « Đại tẩu cùng muội ? »

      Dư thị sắc mặt hơi đổi, chậm rãi lắc đầu: « được, tẩu còn vài chuyện phải làm. »

      Hai người còn vài câu, sau đó Diêu Chỉ Yên liền linh đường. Khi nàng xác định chung quanh có người, lúc này mới nhìn mấy tì nữ theo bên nàng, nghiêm túc : « Chuyện vừa rồi nếu truyền ra ngoài, ta tha cho các ngươi. » Sau đó giọng điệu nàng liền thay đổi, bình thản mà tiếp : « Thân làm muội muội, ta cũng nên đưa vài tì nữ của mình theo bồi ca ca »

      Nghe thấy thế, thân thể của Thính Sương, Thính Vũ và bốn tì nữ liền cứng đờ, gật đầu liên tục. Các nàng sao lại hiểu ý tứ của tiểu thư, nếu việc này mà truyền ra mang các nàng chôn theo cùng, là chôn sống đó!

      Cùng lúc đó, vài tì nữ hoài nghi Diêu Chỉ Yên có phải trở nên cảnh giác vì nghe được chuyện gì chăng? Mặt khác người nàng tản ra loại khí chất khác xưa, trở nên có chút đáng sợ.

      Ngày trước, tam tiểu thư tuy tinh quái, ngẫu nhiên đùa dai, cũng mang mạng người ra uy hiếp. Chẳng lẽ cái chết của đại thiếu gia làm cho nàng bị đả kích quá lớn, khiến tính cách có chút thay đổi sao?

      Diêu Chỉ Yên nhìn các nàng, bước nhanh đến linh đường. Vô ý qua, tình là nàng biết nghe được chuyện gì, ai ngờ lại nghe được chuyện như vậy. Nếu nàng biết trước, tất nhiên cư xử vụng về như thế, làm cho Dư thị để mắt tới, dù là trọng sinh đầu óc của nàng cũng linh hoạt lắm.

      Chẳng lẽ Dư thị hại ca ca? Nhưng đó là chiến trường, Dư thị chỉ là nữ nhân, làm sao có thể? Mà ca ca mất nàng ta có lợi gì chứ? Phủ Quốc Công cùng nhà mẹ đẻ của Dư thị đều là đại gia tộc, nếu ca ca mất nàng ta cũng thể tái giá, phải ở trong phủ thủ tiết. Nửa đời sau của nàng ta chỉ có thể như thế, nàng ta muốn như vậy sao? Nàng ta chỉ mới gả vào phủ hai năm, cũng có con nối dõi, kể cả đường lui cũng có. Nếu thay đổi trưởng tử, ngay cả quyền quản lý trong phủ nàng ta cũng còn. Hoàn cảnh của nàng ta sau này bị biến thành cái gì khó mà biết được.

      Diêu Chỉ Yên lờ mờ hiểu được, nhưng ràng, dường như nàng bỏ qua cái gì đó.

      suy nghĩ, nàng tới linh đường.

      Linh đường rất lớn, đồ đạc trong phủ đều theo tiêu chuẩn của đại gia tộc. Ngày trước để được coi trọng, đại ca chịu nhiều cực khổ, bây giờ mất , đương nhiên mọi người trong phủ làm lễ tang lớn.

      Nàng vào, đến bên lấy nhan, đưa người châm rồi trịnh trọng nhận lấy. Tiếp đó, nàng đến đệm cói quỳ xuống, cung kính bái lạy.

      Diêu Chỉ Yên trong lòng suy nghĩ : đại ca, người muội muội tốt này đến thăm ca. Nếu có thể, muội hy vọng người trọng sinh là ca, chứ phải muội. Mới vừa rồi muội mới biết được, chuyện ca ra kì quái, cho dù muội có khả năng gì, muội cũng nhất định điều tra ra chuyện này, trả công đạo lại cho ca.

      Làm xong hết thảy, nàng đứng dậy chuẩn bị đến túc trực bên linh vị của đại ca, vừa mới xoay người, liền nhìn thấy có mấy người đến.

      Mày của Diêu Chỉ Yên nhíu lại, kinh ngạc nhìn nam tử tuấn dật vào.

      Nam tử mặt mày như vẽ, tóc đen như mực được búi lên gọn gàng, vài sợi tóc còn sót lại rủ xuống trán. Đôi mắt hẹp dài như chứa toàn bộ bầu trời, lại sâu như đêm đen, vừa tịch liêu vừa thần bí. Trong đôi mắt ấy lóe lên thông minh và gian xảo. Mũi huyền đảm (*), môi như son, cằm thon, khó nhận ra rằng bị hô, nhưng cũng nhiều lắm, chỉ làm cho trông có chút cao ngạo. Tuy vậy, cũng bớt tuấn tú chút nào, đường cong ở hàm dưới càng thêm phần đẹp đẽ.

      mặc đồ của viện Thái Học, màu xám cùng màu trắng của trang phục nhìn vô cùng hài hòa khi ở người , khiến có thêm vài phần nho nhã.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
      *Chú thích :
      - Mũi huyền đảm : Dạng tướng mũi này có đặc điểm là chóp mũi rất tròn đầy, 2 cánh mũi nở và đầy đặn, sơn căn hơi hẹp trông giống như là treo quả cật lợn. Chính vì vậy mà người xưa còn gọi tướng mũi này là mũi cật lợn. Đây là dạng tướng mũi có phú quý bẩm sinh.

      Người có dáng mũi này đa số là người có cuộc sống trước khổ sau sướng, trước nghèo sau giàu. Thời trẻ cuộc sống hơi vất vả và bôn ba nhưng khi đến tuổi trung niên phát tài, cuộc sống bình ổn, sung túc, nhiều phúc lộc và giàu sang. Vận tiền tài của người này phải tự dưng mà có được, họ thường phải trải qua quá trình phấn đấu gian khổ mới có được thành công. Do đó, thành công mà họ đạt được rất đáng nể. Họ có mối quan hệ giao tiếp khá tốt, cộng với tính cách thà, trung thành tiếp sức cho con đường chinh phục những đỉnh cao, giàu sang và vinh quang của họ.
      ----
      Edit đoạn tả "" vất vả, trước giờ đọc ngôn tình bao giờ quan tâm đến việc tả người cho lắm, nhất là việc tả người cách phô trương như thế này ^^.

      Cặp đôi gian thần có tiếng ở kiếp trước cùng nhau xuất , ai là người cùng với Yên nhi hết kiếp này đây ^^. Thực ra tui edit đến đâu đọc đến đó, nên tui cũng biết nhiều đâu.
      ------------------------------------------------------------------------

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4 - Ở đây có gian thần đợi trưởng thành ( 1 )

      Thấy Diêu Chỉ Yên, liền quan sát nàng, nhìn mặt nàng tiều tụy, mặt lộ ra vẻ quan tâm. Nhưng nháy mắt liền khôi phục phong thái trước đó, làm cho người khác khỏi có chút cảm thán, nam tử đẹp như vậy chỉ nên sống ở tiên giới mà thôi.

      Chỉ là vừa mới bước , điểm khiếm khuyết của liền ra.

      rất cố gắng che dấu, nhưng cũng giấu được việc chân cà nhắc.

      Chân thấp chân cao, lát bị vấp, làm cho người khác cảm thấy tiếc nuối, người tuấn mỹ như vậy mà có đôi chân như thế.

      Tuấn mỹ thế nào ? bị hô mà còn là người cà nhắc. người như thế mà cơ thể hoàn mỹ. Khắp kinh thành có nam tử nào đẹp đẽ như , những vậy gia thế của càng làm cho người khác khiếp sợ, vậy mà cố tình trọn vẹn. Cho nên trong kinh thành, mỗi lần bàn về thanh niên tài tuấn, nhắc tới đều cảm thấy đáng tiếc, rồi bỏ qua .

      Có lẽ vì khuyết điểm như vậy, nên mới sa ngã. Ở kinh thành nổi tiếng ăn chơi, mỹ thiếp thành đàn, ngay cả tì nữ bên người cũng cực đẹp, nguyên nhân cũng .

      Vì trọng sinh nên Diêu Chỉ Yên biết, sau này vô cùng phóng đãng, vậy nên thấy nàng liền thích.

      sủng thiếp diệt thê, nhốt thê tử trong Thiên viện được ra ngoài. Cưới thứ muội của tẩu tẩu làm bình thê, lại đem chức cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm cho nàng ta. Sau này còn đem hoa khôi thanh lâu về phủ, cả ngày hoang dâm. Trong triều có tiếng là gian thần, là tham quan, kéo bè kết phái, lạm quyền vào việc tư, giết hại trung lương. Vậy mà địa vị của vẫn vững vàng, nếu như đem diệt trừ, trong triều có nửa thế lực bị dính líu, nếu như nghiêm trị , triều đình nhất định tê liệt. Ngay cả Hoàng thượng cũng thể động đến . từng bắt chéo hai chân, mặt đầy nét cười, trơ mắt nhìn phụ mẫu bị trảm. Người biết chuyện nghĩ tuân thủ hiếu đạo, kẻ biết cho rằng vì đại nghĩa diệt thân.

      Câu “ Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo ” hề đúng người . Vì trước khi nàng trọng sinh, sống vô cùng tốt, còn chuẩn bị phụ tá tân đế đăng cơ.

      Minh Tranh và Hoàng thượng có thể dựng lên câu đối thế này, Hoàng thượng viết : “ Giết, giết, giết tất cả ”. Minh Tranh viết : “ Xét, xét nhà, xét nhà cho ta ”. Hoành phi là : Hiền thần nào dám can gián bãi chức quan.

      và nàng ở kiếp trước có qua lại, nàng chỉ nghe phu quân oán giận mấy lần, đại ý là trong triều gian thần nắm quyền, còn trung thần bị chèn ép đến ngốc đầu nổi.

      “ Ta nghĩ ngươi đến. ” Diêu Chỉ Yên .

      Minh gia và Diêu gia nhà nàng vốn có tiếng là đối đầu nhau, lý do rất đơn giản, quan văn và quan võ vốn dĩ ở hai bên đối lập, võ tướng của Diêu gia ngay thẳng, còn Minh gia là loại a dua nịnh hót, rất là thích. Cho nên triều có việc gây tranh cãi, liền ầm ĩ với nhau, bình thường cũng ưa nhau.

      Nghe câu châm chọc của Diêu Chỉ Yên, Minh Tranh khẽ nhíu mày, cảm thấy thái độ của nàng đối với tốt lắm.

      Khóe miệng run rẩy, trả lời.

      “ Tiểu tử, ngươi sao lại chọc cho Diêu muội muội tức giận rồi ? ” giọng truyền đến từ phía sau, muốn giúp Minh Tranh giải vây, người này cũng mặc đồ của viện Thái Học, nhưng khí chất của hoàn toàn khác biệt với Minh Tranh.

      Nếu Minh Tranh giống như nam tử nho nhã, người này trông rất tiêu sái.

      đến bên người Minh Tranh, mặt mày đẹp như Minh Tranh, nhưng cử chỉ nhàng, người cao ráo, mày kiếm, đôi mắt hẹp dài như đêm tối, ánh lên vẻ lạnh lẽo. Mũi huyền đảm, như đỉnh núi cao ngất. Môi dày mỏng, màu môi hơi nhạt, khóe miệng có chút câu dẫn, càng ra vẻ phong lưu. Làn da hơi đen, đứng cùng Minh Tranh trắng trẻo càng thêm đen. Thậm chí có phần buồn cười, giống như hắc bạch vô thường cùng đứng cạnh nhau vậy. Quan hệ của hai người lại tốt, thường xuyên cùng nhau ở chỗ, nên có nhiều người gọi họ như thế.

      Diêu Chỉ Yên cũng biết người này, cùng là danh gia vọng tộc, mặc dù ăn chơi nhưng thanh danh của so với Minh Tranh tốt hơn nhiều.

      Nếu Minh Tranh là công tư trăng hoa, Văn Tĩnh Bạc là công tử phong lưu.

      Ở kiếp trước, biết Văn Tĩnh Bạc có phải là bị Minh Tranh làm cho hư hỏng hay . Nếu Minh Tranh là tướng quân của bọn gian thần, Văn Tĩnh Bạc là quân tiên phong của . Ban đầu, cũng rất tốt, càng về sau lại coi thường sinh mạng, giết người như ngóe. Thời điểm cùng Minh Tranh đánh bại vị quan đối địch, tự dẫn người xét nhà, trong nhà già trẻ bé lớn đều giết hết, ngay cả sai vặt cùng thị nữ cũng tha. Nghe qua ba tháng mùi máu trong phủ vẫn còn vương, hoàn toàn tiêu tán.

      Nàng nghĩ, hôm nay sở dĩ hai người cùng nhau tới, có lẽ Văn Tĩnh Bạc muốn vào phủ thăm hỏi mọi người, nhưng Minh Tranh cùng quan võ hợp, thế nên cùng Minh Tranh liền đến linh đường.

      Tuy lúc này Minh Tranh thân quần là áo lụa, cũng thấy có khí chất gian thần, trong nhà của cũng ngờ, vừa mới vào triều, liền thuận lợi kéo bè kết phái, quan hệ với Hoàng thượng lại vô cùng tốt, dần dần leo lên vị trí cao. đúng là người trầm làm chuyện đáng sợ.

      Tâm tình Diêu Chỉ Yên mà tốt, tám phần vỗ vai khen ngợi Minh Tranh cùng Văn Tĩnh Bạc “ Hai người chính là có năng lực tiềm làm gian thần đó nha ! Tai họa của quốc gia, tai họa của nhân dân, tất cả đều giao cho các người ”

      “ Ta vốn chưa cái gì ” Giọng Minh Tranh phẫn nộ, đôi mắt phượng sắc bén liếc Diêu Chỉ Yên cái, thấy sắc mặt nàng tốt, liền nhướng mày, giống như trêu đùa nàng, là quá lỗ mãng.

      Văn Tĩnh Bạc liếc mắt nhìn hai người, đôi mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng vỗ lưng Minh Tranh, cười gian xảo : “ Ngươi làm gì mà Diêu muội muội lại tức giận, chẳng lẽ nàng là loại người hay gây sao ? ”

      Câu này là chế giễu nàng.

      Thực ra phải Diêu Chỉ Yên tức giận, chỉ là đối với Minh Tranh thích mà thôi, ai bảo điệu bộ giả vờ của làm cho nàng ưa chứ.

      Minh Tranh cũng tự làm mình mất mặt nữa, cung kính khom người tựa như hành lễ với Diêu Chỉ Yên, sau đó liền trực tiếp lấy hương dâng cho đại ca Diêu Chỉ Yên.

      Văn Tĩnh Bạc khoanh tay trước ngực, nhìn Diêu Chỉ Yên trong giây lát, rồi đột nhiên cúi đầu cẩn thận xem sắc mặt của nàng.

      Mới đầu, ánh mắt của nàng dõi theo Minh Tranh, thấy bái tế quy củ, nên gì. Bỗng nàng cảm thấy Văn Tĩnh Bạc nhìn nàng chăm chú, lúc này nàng mới nhìn sang, liền hoảng sợ, theo bản năng liền lùi ra sau vài bước. Bị ánh mắt ngời sáng nhìn chăm chăm, làm nàng có chút được tự nhiên. Mặc dù Diêu Chỉ Yên định thần trở lại, nàng vẫn có cảm giác xấu hổ.

      Cho dù người Liên quốc cởi mở, cũng có luật nam nữ thụ thụ bất thân, bị nam tử nhìn như thế, tốt tí nào.

      “ Người có chuyện gì sao ? ” Giọng điệu của Diêu Chỉ Yên hề thân thiện, lúc này nàng có ác cảm với .

      “ Ta muốn xem muội có ổn , ta hơi lo lắng khi nghe muội khóc xỉu những hai lần. ” Văn Tĩnh Bạc chăm chú nhìn nàng, quả đáy mắt của có vài phần lo lắng. Khi làm chương này, tui bị sặc bởi gia thế của hai đại gian thần, tác giả có cần lần nữa khoa trương thế này >.<

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 5 - Ở đây có gian thần đợi trưởng thành ( 2 )

      Diêu Chỉ Yên kinh ngạc, trong trí nhớ của nàng, rất hiếm khi nàng tiếp xúc với Văn Tĩnh Bạc. Chừng nào nàng thấy Văn Tĩnh Bạc cùng Minh Tranh bắt nạt người ở học viện, nàng mới ra mặt tranh chấp với hai người đó. Nếu lại họ, chừng nàng ra tay đánh người. Nàng cùng hai người, mỗi lần gặp hầu như đều cãi nhau, tại sao hôm nay Văn Tĩnh Bạc lại đột nhiên quan tâm tới nàng?

      có chuyện gì mà tử tế tức là có dối trá trong đó.

      cần ngươi giả mù sa mưa. ” Giọng của nàng đầy châm chọc, còn hai tay của nàng chống nạnh.

      Văn Tĩnh Bạc ngẩn ra, mặt lộ ra vẻ kinh sợ, lập tức cảm thấy có chút tức giận, vừa muốn phát tác, liền nhịn xuống. Kỳ buồn bực, mấy ngày trước với Diêu Chỉ Yên ràng còn vui vẻ mà, tại sao hôm nay bỗng giương cung bạt kiếm đối với chứ. Giống như nàng chán ghét và Minh Tranh vậy. Gần đây, bọn họ hề trêu chọc gì nàng cả. Nhưng nghĩ đến nàng vừa mất ca ca, tâm tình hẳn rất xấu, liền nhịn xuống, phát tác ra ngoài. Nếu với tính nóng nảy của , lúc này có thể cùng Diêu Chỉ Yên trở mặt rồi.

      “ Thôi bỏ , mấy ngày này tâm tình của muội tốt, ta cũng so đo làm gì. ” xong, liền theo Minh Tranh dâng hương, vừa được vài bước liền quay đầu lại nhìn nàng, miệng mấp máy lát rồi mới : “ Muội đợi ta lát, ta có chuyện muốn với muội ”

      Sau đó, liền cùng Minh Tranh dâng hương.

      Việc bái tế, nếu khóc ra tiếng, có nước mắt bất kính với người chết. Người của danh gia vọng tộc đều biết điểm này, nên người trong gia tộc lớn đều biết bái tế cần phải làm gì. Như Minh Tranh và Văn Tĩnh Bạc ở dưới linh đường cũng giả vờ khóc thành tiếng, về phần nước mắt trong chốc lát ra được, Diêu Chỉ Yên cũng làm như thấy việc đó.

      Diêu Chỉ Yên mơ hồ cảm thấy, thái độ của Văn Tĩnh Bạc đối với nàng hơi lạ.

      Do buồn bực trong lòng, nên vừa đến bình phong quỳ xuống, bộ mặt trấn tĩnh của nàng liền còn nữa, chỉ còn bộ dạng phiền muộn. Ngay lúc đó, có bàn tay nhàng túm lấy tay áo nàng, xoay qua, nàng liền thấy tiểu muội muội mới sáu tuổi của mình - Diêu Chỉ San.

      Kiếp trước, muội muội đáng thương đương tuổi thanh xuân phải chết sớm, nay nhìn thấy muội ấy, mắt Diêu Chỉ Yên liền đỏ.

      “ San nhi. ” Diêu Chỉ Yên giang hai tay đem muội muội kéo vào trong lòng, vô cùng cưng chiều sờ sờ đầu của muội ấy, nước mắt của nàng liền thi nhau rơi xuống.

      “ Tam tỷ… ” Diêu Chỉ San nhìn thấy tam tỷ bi thương như vậy, ánh mắt cũng đỏ theo. Tuy nàng còn , nhưng cũng biết lúc này là tình huống gì, đại ca người tốt nhất với nàng còn, có ai bồi nàng chơi, trong lòng nàng cũng vô cùng khổ sở.

      Rúc vào lòng tam tỷ, dựa vào người tỷ ấy, tại nàng cũng chỉ còn có người thân duy nhất là Diêu Chỉ Yên tỷ tỷ.

      Diêu Chỉ Yên cùng Diêu Chỉ San đều là con vợ cả. Mẫu thân nàng có ba người con, ngờ đại ca lại ra như vậy. Trong phủ có trưởng tử, giống như ngọn núi lớn bị sập, mà cả Diêu Chỉ Yên cùng Diêu Chỉ San đều bị vùi lấp trong bùn đất, dù giãy dụa cũng ra.

      Hai nữ tử ôm nhau cùng khóc lóc nỉ non. Nghe ra tiếng khóc của Diêu Chỉ Yên, Minh Tranh cùng Văn Tĩnh Bạc đều nhìn về phía trong bình phong, tuy rằng thể nhìn thấy gì, nhưng có thể biết được tiếng khóc của người đó bao nhiêu đau lòng. Hai người liếc mắt nhìn nhau cái, trong mắt Minh Tranh có chút thấu hiểu, còn Văn Tĩnh Bạc lại thoáng xuất tia đau lòng, dù vậy cuối cùng chỉ nắm chặt nắm đấm, hề lời.

      "Minh huynh, Văn huynh." Đúng lúc này có người tới đón tiếp họ, bọn họ liền qua, thấy người con trai thứ ba của phủ Quốc Công – Diêu Tử Minh tới.

      Đồng lứa với Diêu Chỉ Yên, ngoài Diêu Tử qua đời là trưởng tử, nhị tử chính là trưởng tử của nhị thúc tên Diêu Tử Hành, tam tử chính là Diêu Tử Minh, con trai thứ hai của phụ thân nàng, chỉ là con thứ.

      Giờ Diêu Tử mất, Diêu Tử Minh liền trở thành trưởng tử của phụ thân, nếu mẫu thân thể sinh con trai, Diêu Tử Minh chừng còn có thể được phong làm thế tử. Ngày trước ai xem tới người con thứ này, nay lại được người khác coi trọng. Có ít người đến bái tế mấy câu với Diêu Tử Minh, có ý muốn lấy lòng . Điều đó ngoài mong đợi của Diêu Tử Minh, nên có chút choáng váng, dẫu vậy cũng từ đó bắt đầu ra dáng gia chủ của đại gia tộc.

      Lúc này, Diêu Tử Minh cố ý lại đây để chuyện cùng hai người. vì cái gì khác, chỉ dựa vào danh phận của hai người, chính là chủ động đến nịnh bợ.

      Đầu tiên, hãy về người cà nhắc Minh Tranh. Ông nội của chính là Thái sư đương triều, phụ thân là Trung thư lệnh kiêm thầy dạy học của thái tử, mẫu thân là đích nữ của Thái phó cũng là Đại Vân quận chúa, của là đương kim Thái Hoàng thái hậu. gia tộc như vậy, có thể là vô cùng cường hãn. Nếu phải vì như thế, Minh Tranh cũng ăn chơi trác táng. Từ xưa đến nay, con hư tại mẹ, đứa con thứ hai này của Đại Vân quận chúa là đứa làm cho nàng đau đầu nhất.

      Còn Văn Tĩnh Bạc, ông nội là Thượng thư lệnh, phụ thân là Trung thư thị lang, mẫu thân là đích nữ thứ ba của Tả Thượng thư, tỷ tỷ của là đương kim Hoàng hậu. Văn Tĩnh Bạc chỉ mới mười bảy tuổi, vậy mà là quốc cữu.

      Cho dù Diêu Tử còn sống, cũng nên chủ động qua lại thân thiết với bọn họ. Nhưng Diêu Tử vốn là người ngạo mạn, cực kỳ khinh thường loại người chỉ biết ăn chơi, cho nên để hai người vào mắt.

      Nhìn thấy Diêu Tử Minh, khóe miệng Minh Tranh nhếch lên, nhớ người kia là ai, liền liếc mắt nhìn Văn Tĩnh Bạc, phát khó xử nhìn mình. Cuối cùng dĩ nhiên hai người cùng kêu lên: “ Diêu huynh. ”

      Con của phủ Quốc Công, cứ gọi theo họ Diêu là được rồi. Nếu lại có người đến, bọn cũng cần phải kêu tên.

      “ Nhị vị có thể đến bái tế, ta rất cảm kích."

      “ Đâu có gì. ” Văn Tĩnh Bạc là người biết chuyện, cười ha hả : “ Chúng ta cùng tỷ muội của Diêu Chỉ Yên là bạn tốt, nghe tin dữ, đến đây bái tế là chuyện thường tình. ”

      Đứng bên, Minh Tranh hoàn toàn im lặng, chỉ hứng thú nhìn vách tường, làm như vách tường của phủ Quốc Công giống như ở nơi khác vậy.

      Đối với xã giao, Minh Tranh chẳng thấy hứng thú gì cả, hoặc nên là đối với tất cả mọi chuyện đời, đều có hứng thú.

      Bên này Văn Tĩnh Bạc vài câu khách sáo với Diêu Tử Minh, Văn Tĩnh Bạc bỗng nhắc tới Diêu Chỉ Yên : "Ta hy vọng Diêu huynh chiếu cố tỷ muội Diêu Chỉ Yên, muội ấy cùng đại ca rất thương nhau, đại ca mất làm cho muội ấy vô cùng bi thương, ta rất lo lắng cho muội ấy."

      Diêu Tử Minh nghe quan hệ của bọn họ cùng Diêu Chỉ Yên khá tốt, là người thông minh, hiểu rằng Văn Tĩnh Bạc có ý tứ với nàng ta, nên ra lời này cũng hết sức bình thường. mím môi đáp ứng, nhưng trong lòng lại thầm oán : chiếu cố Diêu Chỉ Yên, giỡn sao ? Nàng ta thưởng cho mấy roi may mắn rồi.

      Đồng thời lại nghĩ đến, Văn Tĩnh Bạc mười bảy tuổi rồi, tuổi tác cũng lớn, nên thành gia lập thất, biết phụ thân cùng mẫu thân có thể cùng Văn gia làm thông gia nữa. Dù gì Văn gia cũng có gia thế trong sạch, quy củ trong nhà nhất định là tốt hơn người què kia. chỉ lo lắng chuyện, khoảng cách tuổi tác của Văn Tĩnh Bạc khá lớn so với Diêu Chỉ Yên, biết Văn Tĩnh Bạc có thể chờ được nữa. Vì đợi Diêu Chỉ Yên đến tuổi cập kê Văn Tĩnh Bạc hơn hai mươi.

      Lại tiếp, Minh Tranh cũng mười lăm tuổi, nên nghĩ đến hôn rồi. Nhưng hai người lại nổi tiếng ăn chơi, mặc dù gia thế vô cùng tốt, cũng chẳng có mấy người nguyện ý gả nữ nhi cho. Cao có, thấp được, thành thử cứ kéo dài đến tuổi này.
      ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
      Yên nhi là con nhà võ, nàng dùng roi làm vũ khí, về điểm này càng ngày càng thích Yên nhi, vì trước giờ xem phim kiếm hiệp, roi là trong những vũ khí tui thích.

      À, chắc mọi người cũng phát ra điểm kỳ lạ giữa chương 4 và chương 5 đúng , chương trước Yên nhi bảo qua lại với hai đại gian thần, còn chương này trong mắt Bạc đệ tình cảm của hai bên khá thân thiết, kể cả người ngoài Diêu Tử Minh cũng thấy thế.

      Chương sau có câu trả lời cho chuyện này ^^.
      Anhdva, Huỳnh Thượng HỷAliren thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 6 - Ở đây có gian thần đợi trưởng thành ( 3 )

      Diêu Tử Minh cười hắc hắc, nghĩ lại đúng là suy nghĩ quá xa rồi. định tiếp tục chuyện về học viện, thấy hai người kia nhìn vách tường, cũng nhìn thử thấy vách tường chẳng có gì lạ cả, hoàn toàn nghĩ đến chuyện hai người đó muốn tiếp tục chuyện với nữa. Thế nên vẫn đứng đối diện với hai người, làm cho Văn Tĩnh Bạc bực mình, thiếu chút nữa là đấm cái.

      chỗ khác, Diêu Chỉ San giọng hỏi Diêu Chỉ Yên : “ Tam tỷ, tỷ phải có quan hệ tốt với Bạc ca, Tranh ca sao, hôm nay, thế nào lại cãi nhau với bọn họ vậy ?”

      “ Quan hệ tốt.. với bọn họ ? ” Diêu Chỉ Yên kinh ngạc hỏi, thân thiết với hai người đó, chỉ cần nghĩ thôi cũng làm cho người khác nổi gai óc rồi. Chuyện này là hoang đường, nàng vốn là đích nữ của trung lương thế gia (*), sao nàng có thể thân thiết với hai kẻ phong lưu vậy chứ.

      “ Đúng vậy mà, từ khi tỷ cùng hai huynh ấy thoát khỏi hang gấu, quan hệ của các người trở nên tốt hẳn, dù cho mẫu thân có la mắng thế nào, tỷ cũng chẳng nghe. ”

      Đôi mắt đẹp của nàng mở to, há hốc miệng, được câu nào.

      Thoát khỏi hang gấu ư ?!

      Nếu nàng nhớ lầm, kiếp trước sở dĩ nàng trở thành thê tử của Bạch Cốc, là do nàng và Bạch cốc cùng nhau chạy thoát khỏi hang gấu, vì chuyện đó nàng mới đính hôn với Bạch Cốc, nên sau này nàng mực phải gả cho , sao bây giờ lại đổi người ?!

      “ Với bọn họ ? đúng, tỷ nhớ là Bạch Cốc mà ? ” Diêu Chỉ Yên liền hỏi theo bản năng của nàng.

      Diêu Chỉ San nghe tỷ tỷ thế liền sửng sốt, lát sau nàng mới sờ lên trán tỷ tỷ, rồi lại sờ mặt nàng, giọng có chút lo lắng : “ Tam tỷ, có phải do tỷ quá đau lòng nên đầu óc có vấn đề sao? Người đẩy tỷ vào hang gấu là Bạch Cốc đó! ”

      Diêu Chỉ Yên cảm thấy việc này có gì đúng, nàng sợ hãi than lên tiếng : “ A? ! ”, tí hình tượng thục nữ nàng cũng chẳng có.

      Năm đó ở phí Đông ngoại thành có tổ chức săn bắn, nàng ẫm ĩ đòi đại ca cho bằng được. Thế nhưng sau đó lại vô ý lạc mất đại ca, rồi nàng đụng phải đám người, sau đó cãi nhau, thế là nàng liền cưỡi ngựa chạy khỏi mấy người đó, ngờ ngựa đột nhiên nổi điên, nàng bị ngã ngựa rơi xuống khe núi, còn rơi vào hàng gấu nữa chứ. Khi đó chỉ có Bạch cốc tìm nàng, cuối cùng cả hai cũng thoát ra khỏi hang gấu. Tại sao lúc này lại thành Văn Tĩnh Bạc cùng Minh Tranh? Hai người này hại người là may rồi, làm sao mà hăng hái làm việc tốt cơ chứ.

      “ Tam tỷ, tỷ nhớ sao? Năm trước săn bắn ở ngoại thành, tỷ cùng ca ca, đường gặp người của viện Thái học, tỷ nhìn thấy Văn Tĩnh Bạc cùng Minh Tranh khi dễ đám người Bạch Cốc. Tỷ liền dùng roi đánh bọn họ, kết quả các người đánh nhau, càng đánh càng hăng. Nếu phải Bạch Cốc đẩy tỷ, cần tỷ nhiều chuyện tỷ cũng rơi xuống ngựa. Lúc ấy Văn Tĩnh Bạc cũng vì trượng nghĩa, liền nhảy xuống với tỷ, huynh ấy còn lôi Tranh ca xuống theo…."

      Nghe Diêu Chỉ San nàng cũng thấy hợp lý, nhưng sao hề giống trong trí nhớ của nàng.

      Nàng lờ mờ cảm thấy, có chuyện gì đó đúng.

      Đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại thành hình chữ xuyên, bộ dáng trầm tĩnh trải đời lại xuất mặt nàng, đứa trẻ chỉ hơn mười tuổi. thể , lúc này nhìn Diêu Chỉ Yên có chút khí phách. Nhìn bộ dáng bình tĩnh suy nghĩ của nàng, làm Diêu Chỉ San càng thêm lo lắng, trong trí nhớ của Diêu Chỉ San tỷ tỷ phải là nữ tử khôn ngoan, vậy mà lúc này lại lộ ra thông minh, sắc sảo, có tí giống với trí nhớ của nàng.

      Tam tỷ nhất định do quá đau thương nên đầu óc có vấn đề rồi .

      “ Tam tỷ... ” Diêu Chỉ San kêu lên tiếng, giọng điệu có chút do dự biết có nên quấy rầy việc tam tỷ suy nghĩ hay .

      “ Sau này về phủ, tỷ liền có quan hệ thân thiết với hai người đó sao ? ” Diêu Chỉ Yên dường như xác định được, liền hỏi lại lần nữa.

      Diêu Chỉ San gật đầu : “ Đúng vậy, lúc tỷ ở trong khe núi phát hai huynh ấy cũng rất có nghĩa khí, cho dù chính họ cũng sợ chết khiếp, lại bỏ rơi tỷ mà ." Thực ra nếu Diêu Chỉ San cẩn thận suy nghĩ, thấy sở dĩ hai người kia bỏ rơi Diêu Chỉ Yên, chỉ vì trong ba người, Diêu Chỉ Yên là giỏi võ nhất.

      Nghe Diêu Chỉ San , Diêu Chỉ Yên cảm thấy cuộc sống xung quanh của nàng đảo lộn hết cả rồi.

      Ngơ ngác hồi, nàng lại hỏi : “ Mối quan hệ giữa tỷ cùng Bạch Cốc thế nào? ”

      “ Bây giờ, tỷ để ý đến , nhìn thấy quay đầu rồi chỗ khác, Bạc ca và Tranh ca mỗi lần gặp Bạch Cốc đều phải móc mỉa, tỷ cũng chẳng quản đến chuyện đó ”

      Diêu Chỉ Yên giật mình rồi thất thần, nên lời.

      Kiếp trước, Bạch Cốc là phu quân của nàng, sủng nàng nàng. Cho dù thành thân vài năm, nàng thể sinh cho đứa con nào, cũng trước sau đối xử tốt với nàng, khiến cho phụ nhân (*) của quan lại hâm mộ nàng được gã cho phu quân tốt. Nàng cũng từng nghĩ rằng mình là người rất hạnh phúc, nếu nàng cũng vì giúp Bạch Cốc dỡ bỏ vật cản lớn nhất, cùng kẻ thù đồng quy vu tận, rồi cho phép cưới nữ tử khác, sinh con nối dõi.

      Tại sao ở kiếp này, nàng lại chán ghét Bạch Cốc chứ ?

      Cái này đúng đâu…

      Giống như có người cố ý thay đổi cuộc sống của nàng, làm cho nàng chán ghét Bạch Cốc, kiên quyết đem Minh Tranh cùng Văn Tĩnh Bạc chen vào.

      “ Ta hỏi muội, tam ca kết hôn với nữ nhi của Tuyên Uy tướng quân ? ”

      "Đúng vậy."

      Cái này có thay đổi.

      “ Đỗ biểu ca vừa mới thăng chức làm Quốc tử tế tửu (*)? "

      "Đúng rồi."

      Cái này cũng thay đổi.

      "Năm trước, trạng nguyên là Cổ Phàm Chi, bảng nhãn là Hứa An Nhạn, thám hoa là Ngô Thiên Diệc."

      Nhưng lần này Diêu Chỉ San có đau xót mà gật đầu, nàng lắc đầu liên tục : " , trạng nguyên là Hứa Thải Văn, bảng nhãn là Cổ Phàm Chi, thám hoa là Minh Cầm."

      Diêu Chỉ Yên kinh ngạc mở miệng, cái này cũng thay đổi, hơn nữa là hai cái tên mà nàng quen. Nhưng cẩn thận nhớ lại, nàng đột nhiên phát , Hứa Thải Văn chính là loại người ăn chơi trác táng, cùng Minh Tranh, Văn Tĩnh Bạc cũng là dân chơi bời, nhưng hai bên lại ưa nhau. Sau này trong triều cũng là gian thần có tiếng, cùng Minh Tranh, Văn Tĩnh Bạc đấu tranh gay gắt. Cuối cùng Minh Tranh, Văn Tĩnh Bạc giành thắng lợi, bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, nghe tài vật trong phủ của chất đầy ngoài sân.

      Chẳng lẽ kiếp này hối cải, muốn làm lại mọi chuyện, cho nên học hành tốt để đậu trạng nguyên?

      Còn có đại ca của Minh Tranh là Minh Cầm, là thư sinh đúng nghĩa, thích viết thơ làm câu đối. Tính cách nhát gan, quyết đoán, đúng tiêu chuẩn của con mọt sách. Nghe người lúc nào cũng phải có thuốc, đứng cách ba thước, ngửi thấy mùi dược. Người như thế sao thành thám hoa được? Mặc dù vậy… diện mạo của Minh Cầm cũng rất xứng đối với danh hiệu thám hoa này.

      Càng nghĩ Diêu Chỉ Yên càng cảm thấy việc này có chút quỷ dị, nàng liền hỏi theo bản năng: “Ngày đó tỷ rơi xuống núi, có Hứa Thải Văn ở đó hay ?”

      “À, muội nghe , ngày đó tranh chấp là do Hứa Thải Văn gây ra. ”

      Chẳng lẽ vấn đề là ở Hứa Thải Văn, rồi Minh Tranh cùng Văn Tĩnh Bạc vô tình qua lại với mình?

      lẽ… Hứa Thải Văn cũng trọng sinh, mà lại sớm hơn nàng? Cho nên khi thay đổi bản thân vô tình làm cuộc sống của nàng cũng thay đổi theo?

      Mà chuyện này cũng chỉ là giả thuyết, thời điểm này mọi chuyện đều ràng, tập hợp các việc lại là người được lợi nhiều nhất, nhưng nàng chỉ sợ có gì ổn ở đây. Nếu người đó là người suy nghĩ sâu xa, vừa muốn làm người dẫn đầu, vừa muốn có vị trí nào, vậy người có danh hiệu thám hoa mới là người đáng nghi ngờ nhất?

      Nét mặt của Diêu Chỉ Yên văn vẹo, nàng rất rối rắm a.
      ------------------------------------------------------------------------
      *Chú thích :
      - Trung lương thế gia : nhà quan trung với dân hiếu với nước, luôn có tư tưởng sống vì dân vì nước.
      - Phụ nhân : người phụ nữ có chồng
      - Quốc tử Tế tửu : Hiệu trưởng ở trường học giành cho con cháu nhà quan

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 7 - Ở đây có gian thần đợi trưởng thành ( 4 )

      Nàng chán nản ngồi chỗ, có vài chuyện nàng thể xác định được, rốt cuộc có bao nhiêu người trọng sinh chứ? Xem ra việc trọng sinh cũng phải là đặc quyền của nàng, cũng biết…

      Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên hỏi : "Lưu Hàm Sơn, đâu?"

      Diêu Chỉ San ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, biểu tình vô cùng bình thường, dường như tỷ tỷ cái gì : “ là ai vậy?”

      Lưu Hàm Sơn là phu quân của Diêu Chỉ San trong tương lai, kẻ ngốc đích thực, nếu phải theo , muội muội cũng chết thảm như vậy. Bất quá nhìn muội muội cũng phải là giả vờ, nàng cũng an tâm.

      Muội muội hề trọng sinh.

      Nàng cảm thấy đầu óc mình có chút rối loạn, đầu nàng đau nhức giống như có hàng trăm con ong bay vù vù bên trong vậy. Nàng cảm thấy mình cần nghỉ ngơi lát, sau đó đem mọi việc sắp xếp lại.

      ra trong lòng nàng sớm có thể tiếp nhận chuyện đại ca qua đời, vì đối với nàng đại ca mất hơn mười năm rồi. Chỉ là gặp lại muội muội làm cho nàng đau lòng. Nàng lại nghĩ kiếp này nàng nhất định để cho muội muội bị tổn thương chút nào, trong lòng liền được an ủi.

      Nếu nhìn ra vấn đề ở đâu, nàng cũng nên sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. Cho nên nàng bỗng muốn trở về phòng nghỉ ngơi lát, bảo tì nữ kể cho nàng mọi chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây… rồi nhất định phải ghi lại. Sau đó nàng từ từ sắp xếp lại mọi chuyện. Về phần muội muội Diêu Chỉ San, nàng cần lợi dụng tính cách trong sáng của muội ấy chút, thuận tiện hỏi vài chuyện của bản thân, đồng thời giúp muội ấy còn nghĩ nhiều về việc ra của đại ca, như vậy bớt đau lòng hơn.

      Nghĩ được như vậy nàng liền thực .

      “San nhi, tỷ có vài chuyện riêng muốn với muội, theo tỷ vào phòng trong nào.”

      Tính cách Diêu Chỉ San đơn thuần, liền gật đầu đáp ứng, đứng dậy theo Diêu Chỉ Yên ra ngoài. ngờ, vừa mới đứng dậy, liền đối diện với Nhị thẩm.

      Nhị thẩm Trần thị là thê tử của Nhị thúc các nàng. đến người thiếm này, chuyện của nàng làm cho người khác thấy thú vị.

      Nhị thẩm là đích nữ của Hầu phủ, ra cửa lớn cửa , là mẫu tiểu thư khuê phòng điển hình. Khi tổ mẫu (*) của Diêu Chỉ Yên nhờ bà mai làm mối, phụ thân của Nhị thẩm nàng vô cùng hiền lành, hai bên cũng là môn đăng hộ đối, hai vị tổ mẫu chuyện lại hợp ý, rất nhanh tính chuyện hôn nhân. Lúc Nhị thẩm được cưới vào cửa, ngày đó thành thân, Nhị thúc bị choáng váng.

      Nhị thúc và phụ thân Diêu Chỉ Yên đều là nam tử ngôi khô, khí độ bất phàm, tài năng cần hoài nghi. Vậy mà khi thúc xốc khăn voan của tân nương lên, dù là võ tướng nhưng tay thúc ấy vẫn run lên.

      Nhị thẩm mặt chữ điền, mắt mí lại hí, mũi to. Môi của thiếm rất mỏng lại đỏ như son, nó rất đẹp nếu như thiếm ấy cố tình hô răng. Chỉ cần thiếm tùy ý cười cái, là miệng đầm đìa máu, cái chuyện nữ tữ cười hở răng, là làm khó thiếm ấy rồi. Nam tử ở Diêu gia chỉ có thể có thiếp lẫn thông phòng quá năm người, phụ thân nàng mặc dù là thế tử cũng mới có hai người thiếp cùng thông phòng. Vậy mà trong phủ, tổ phụ(*) cùng tổ mẫu cảm thấy Nhị thúc đáng thương, nên quản chuyện nạp thiếp của Nhị thúc, thế nên thiếp thất của Nhị thúc là nhiều nhất.

      Cho dù Nhị thẩm hiền lành, cũng chịu nổi đãi ngộ(*) như vậy. Mới đầu thiếm ấy cũng oán giận gì, về sau mới bắt đầu gây , làm chết mấy mạng người. Từ đó Nhị thúc mới ngừng nạp thiếp. Thúc ấy nghĩ mình mệnh khổ mới cưới người vợ xấu xí như vậy.

      Chuyện cưới hỏi của Diêu gia lần đó giống như là người mù bị người ta dắt , nên rất đau. Sau này, bất luận là chuyện hôn nhân của ai cũng phải tìm hiểu cho kỹ mới dám đính hôn.

      Nhưng Diêu Chỉ Yên biết, Nhị thẩm bộ dạng hơi xấu, thoạt nhìn thấy hiền lành, nhưng thiếm ấy cũng là người có đầu óc. Khi mới vào cửa thấy Nhị thúc thích nàng, liền chịu đựng, khóc, nháo. ràng thẩm ấy biết tình cảnh của bản thân, nên đành phải chờ cơ hội mà hành động. Sau này, Nhị thúc nạp người thiếp thứ tư, Nhị thẩm mới đến chỗ của tổ mẫu khóc lóc lát, cũng là vì chuyện nạp thiếp mà chỉ bảo chính mình bị tủi thân. Đến khi Nhị thúc nạp người thiếp thứ sáu, Nhị thẩm mới bắt đầu ra tay, xoá sạch đứa của thiếp thất, đem mấy thiếp thất đưa vào khuôn khổ, người nào nghe lời, liền loạn côn đánh chết, thực ra là giết gà dọa khỉ.

      Đúng lúc này, Nhị thúc biết mình có quá nhiều thiếp thất, cảm thấy có lỗi với Nhị thẩm nên cũng so đo hay trách cứ gì nàng. Kết quả là, sau khi Nhị thẩm náo loạn như vậy, mọi người trong phủ cảm thấy xấu hổ với nàng, liền phớt lờ mọi chuyện. Nhị thẩm cũng là người có tâm tư sâu xa.

      Nhị thẩm tới trước mặt hai nàng, đưa tay sờ mặt Diêu Chỉ Yên, rồi : “Nhìn cháu này, gầy ít, làm cho người khác cảm thấy đau lòng mà.”

      Chân mày Diêu Chỉ Yên rủ xuống, nàng quy củ chào Nhị thẩm, : “Cháu làm cho Nhị thẩm phải lo lắng rồi.”

      “Cháu cũng đừng quá thương tâm, nếu trong lòng buồn khổ tìm Họa nhi, tuổi của hai đứa cũng xấp xỉ nhau, có thể cùng nhau chuyện trò.”

      Diêu Chỉ Yên gì, nàng chỉ cúi đầu lắng nghe.

      Diêu Chỉ Họa là đích nữ của Nhị thẩm và Nhị thúc, nàng ta được nuông chiều từ bé thế nên khá hỗn xược. Diêu Chỉ Yên hợp với nàng ta, gặp nhau mà đánh nhau là tốt lắm rồi. Nhiều năm về sau, nếu phải nhà chồng nàng ta nể mặt phủ Quốc Công, viết giấy bỏ vợ rồi, có thể thấy được nữ nhân này hung dữ ra sao.

      ra Nhị thẩm chủ động thân thiết với nàng, còn do nguyên nhân khác.

      Huynh trưởng của Diêu Chỉ Yên mất , thế tử của phủ Quốc Công liền còn, phụ thân nàng lại chỉ có hai người con trai. Nếu mẫu thân thể sinh hạ trưởng tử, chức thế tử được truyền cho Diêu Tử Minh là con của thiếp thất. Mà mẫu thân Diêu Tử Minh là Tần di nương, được xem như quý thiếp. Ngày thường nàng ta rất kiêu ngạo, giờ con trai nàng ta mà làm thế thử, chỉ sợ mẹ con Nhị thẩm là người bị ức hiếp đầu tiên.

      Thế nên liền tính toán lên người mẫu thân nàng, thiếm muốn Diêu Tử Nhạn, con trai của thiếm ấy làm con thừa tự của mẫu thân, xem như là con trai trưởng, như vậy vị trí thế tử đường nhiên là của Diêu Tử Nhạn. Phải biết rằng đây là phủ Quốc Công, tổ phụ là công thần Liêu quốc nên tước vị truyền từ đời này sang đời sau.

      Thiếm ấy là biết tính toán mà.

      mặt Diêu Chỉ Yên có biểu gì, nhưng trong lòng nàng thầm oán.

      Nhị thẩm biết tính cách của nữ nhi nhà nàng, bao giờ chuyên với Diêu Chỉ Yên, nên lần này chắc cũng chẳng muốn cái gì. Nàng liền dặn dò Diêu Chỉ Yên nghỉ ngơi cho tốt, để thân thể khỏe hơn. ra nàng muốn an ủi, khuyên nhủ mẫu thân của Diêu Chỉ Yên hơn, lúc này Dương Uyển Bạch mới là người đau lòng nhất .

      Diêu Chỉ Yên và Diêu Chỉ Yên gặt đầu tiếp thu, rồi hành lễ với Nhị thẩm rời .

      Vừa vào hành lang, sau lưng liền có người gọi tên Diêu Chỉ Yên, nàng thản nhiên quay đầu lại nhìn thấy Văn Tĩnh Bạc vội vàng đuổi theo đến đây, vừa mới đến trước mặt nàng có chút bực mình hỏi Diêu Chỉ Yên: "Mới vừa rồi, phải ta bảo muội chờ ta sao? "

      Lúc này Diêu Chỉ Yên thể nào thân thiết với , lại thể nổi nóng, làm cho người khác nhận thấy điều gì bất thường. Vì vậy mới giật giật khóe miệng, rốt cuộc câu : " tại, tâm tình của ta được tốt, muốn về phòng nghỉ ngơi lát."

      Văn Tĩnh Bạc vốn là người nóng tính, khi còn là tiểu bá vương cõi, ai dám chọc chứ? Ngày thường ít lần cũng vì tính tình nóng nảy mà cãi nhau với Diêu Chỉ Yên. Hôm nay thấy thái độ của Diêu Chỉ Yên như vậy đương nhiên tức giận, nhưng phát bộ dáng của Diêu Chỉ Yên tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, mới làm ầm ỹ. Trong lòng đấu tranh hồi, xấu hổ ho tiếng rồi : "Muội qua đây lát, ta có lời muốn với muội, xong là ta ."
      --------------------------------------------------------------------------
      *Chú thích :
      - Tổ mẫu : bà nội
      - Tổ phụ : ông nội
      - Đãi ngộ : được đối xử tốt, nhưng trong câu là có ý mỉa mai.
      --------------------------------------------------------------------------
      Làm phụ nữ như Nhị thẩm của Yên nhi cũng coi như thành công nửa, trị chồng quản gia đều ổn, nhưng dạy nên con như thế cũng xem như là thất bại. Mà nghĩ lại Nhị thẩm xấu xí nhưng lấy được người chồng tốt là cũng phúc ba đời rồi.
      Vì xì poi nhầm chương, nên tí nữa up chương tiếp theo lên ^^.
      Anhdva, Huỳnh Thượng HỷAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :