1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt (c162) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 94: Bữa tối ở hầu phủ

      Triệu Khả Nhiên nghĩ, xem ra dù là thái tử hay Triệu Khả Nhân đều tính kế a! khó nhìn ra thái tử thực có hứng thú với Triệu Khả Nhân nhưng tuyệt đối vì nàng ta mà từ bỏ quyền thế. Mà Triệu Khả Nhân lại nhìn trúng quyền thế của thái tử. Có điều cũng mệt cho Triệu Khả Nhân khi đến tình rơi xuống nước lần trước quá. ràng là do nàng ta thiết kế mà bây giờ lại thành như thế này, nếu để Lâm Khê Nhiễm nghe được ra sao đây nhỉ?

      Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên đúng là có chút mong đợi, biết Triệu Khả Nhân dùng biện pháp gì để giải quyết hôn ước kia đây? Bất tri bất giác, khóe miệng Triệu Khả Nhiên gợi lên nụ cười có chút xấu xa.

      Tư Đồ Húc lẳng lặng đứng bên, nhìn nụ cười kia của Triệu Khả Nhiên cũng cười. Giờ phút này, trong lòng Tư Đồ Húc cảm thấy thập phần thỏa mãn. thấy Triệu Khả Nhiên đáng , nhất là nụ cười của nàng luôn mê hoặc .

      Suy nghĩ chẳng bằng hành động, Tư Đồ Húc liền kéo Triệu Khả Nhiên vào lòng. Triệu Khả Nhiên chú tâm nhìn lén đột nhiên bị kéo ra hoảng hốt, suýt nữa hô lên. Nhưng ngay tại lúc nàng định kêu lên đôi môi của Tư Đồ Húc chặn môi nàng, nuốt hết những tiếng kinh hô vào bụng.

      Động tác bất thình lình của Tư Đồ Húc làm Triệu Khả Nhiên sững sờ, khong biết làm sao. Ngay tại lúc nàng còn chưa có phản ứng, Tư Đồ Húc liền khiêu mở hàm răng nàng, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng nàng. Đầu lưỡi hai người ngừng quấn quýt, ánh mắt Triệu Khả Nhiên cũng chậm rãi trở nên mơ hồ.

      Lúc lâu sau, Triệu Khả Nhiên cho rằng mình bị nghẹt thở Tư Đồ Húc mới nhàng buông nàng ra. Triệu Khả Nhiên cảm thấy hai chân như nhũn ra, may rằng Tư Đồ Húc luôn ôm nàng, nếu nàng sớm tê liệt ngã xuống.

      Nhìn đôi môi của Triệu Khả Nhiên bị hôn đến sưng đỏ lên, Tư Đồ Húc vô cùng có cảm giác đạt thành tựu, khóe miệng khẽ gợi lên nụ cười tà mị.

      Hai mắt Triệu Khả Nhiên trợn lên, trừng nhưng ánh mắt như vậy lại ra vẻ tức giận mà chỉ mang theo tia mê người.

      Tư Đồ Húc nhìn Triệu Khả Nhiên như thế, trong lòng tràn ngập loại tình cảm trìu mến nhưng dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, sợ lại chọc cho nàng sinh khí.

      lát sau, Triệu Khả Nhiên thu hồi ánh mắt phẫn nộ, còn tình hình cảu thái tử và Triệu Khả Nhân bên kia cái gì mà âu sầu triền miên, nàng cũng có hứng thú xem nữa, vì vậy kéo lại bức tranh về chỗ cũ rồi :

      “Húc, thiếp muốn trở về. Tối nay, trấn bắc hầu phủ có tiệc gia đình, thiếp phải về chuẩn bị chút.”

      Tư Đồ Húc đương nhiên muốn Triệu Khả Nhiên nhưng tiệc gia đình Triệu Khả Nhiên nhất định thể để sai sót gì cho nên cũng có giữ lại: “Được, ta đưa nàng về lầu bốn.”

      Triệu Khả Nhiên gật đầu: “Vâng, thiếp phải nhanh mới được, nếu lại gặp phải Triệu Khả Nhân biết phát sinh chuyện gì nữa.”

      Sau đó, Tư Đồ Húc liền đưa Triệu Khả Nhiên đến bên ngoài phòng lúc trước ở lầu bốn, bảo nàng vào trước rồi mới rời . Triệu Khả Nhiên nghĩ ghĩ, mặt đỏ lên, lúng túng hôn lên mặt Tư Đồ Húc rồi mới chạy trối chết vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

      Tư Đồ Húc đứng bên ngoài ngây ngốc cười. Triệu Khả Nhiên khó có khi chủ động như vậy, trong lòng ngọt lịm như uống mật đường. đứng yên lúc lâu mới lưu luyến rời . quyết định đem Triệu Khả Nhiên danh chính ngôn thuận giữ nàng bên mình.

      Bên trong phòng.

      Thi Hương và Lung Nhi uống trà, chờ Triệu Khả Nhiên trở về. Lung Nhi vốn là rất sốt ruột nhưng do Thi Hương cam đoan lần nữa nên mới thoáng yên lòng. Lúc hai người lẳng lặng uống trà, bỗng nhiên phát ra tiếng đẩy cửa, bóng người nhanh chóng chạy vào, sau đó cửa lập tức bị đóng lại. Lúc các nàng định thần lại, ra là tiểu thư vào, hơn nữa sau khi đóng cửa, tiểu thư còn đứng tựa lưng cửa nữa.

      Thấy vậy, Lung Nhi vội vàng tiến ra đón: “Tiểu thư, người trở lại, người rốt cục có quen biết ông chủ kia sao? có gây khó dễ cho ngời hay ?”

      Đối mặt với vấn đề của Lung Nhi, Triệu Khả Nhiên chỉ cười lắc đầu: “Ngươi nha, thích lo lắng phải ? Ta rồi, ông chủ ở đây là người quen cũ của ta, ta với chỉ hàn huyên chút thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì? Với lại phải bây giờ ta trở lại rồi sao?”

      “Tiểu thư.” Triệu Khả Nhiên cũng tiến lên gọi tiểu thư tiếng. Nàng vô cùng ràng tiểu thư vì sao phải lên lầu năm, cũng biết tiểu thư gặp ai nên nàng hề lo lắng.

      “Được rồi, chúng ta nên trở về thôi. Tối nay ta cũng thể đến trễ đâu.”

      Lung Nhi cũng nhanh chóng gật đầu: “Vâng, chúng ta về thôi.”

      Triệu Khả Nhiên cười cười, rồi : “Đúng rồi, lát nữa về các ngươi được nhắc đến chuyện chúng ta tới đây dùng bữa, biết chưa?”

      Nếu như để Triệu Khả Nhân biết hôm nay nàng cũng ở Vọng Nguyệt lâu tốt, dù nàng ta thể biết được nàng nghe lén nàng ta trò chuyện với thái tử. Về Thi Hương nàng có thể yên tâm, nên tại chỉ cần dặn dò Lung Nhi là được rồi.

      Tuy rằng biết vì sao Triệu Khả Nhiên phân phó như vậy nhưng hai người vẫn gật đầu: “Vâng, tiểu thư.”

      Rất nhanh, ba người về đến trấn bắc hầu phủ. Trở lại phòng, Triệu Khả Nhiên tìm cớ kêu Lung Nhi ra ngoài, chỉ để lại Thi Hương ở trong phòng.

      “Tiểu thư muốn phân phó nô tỳ việc gì sao?” Thi Hương hỏi.

      Nàng biết, tiểu thư lưu lại mình nàng hẳn là có chuyện gì đó. Nhất là lúc nãy tiểu thư dặn các nàng được nhắc tới chuyện đến Vọng Nguyệt lâu, điều này rất kì quái.

      “Thi Hương, ngươi thông minh. Ta thực có chuyện muốn ngươi làm.”

      “Tiểu thư cứ ạ.”

      Triệu Khả Nhiên mỉm cười: “Ngươi biết hôm nay ở Vọng Nguyệt lâu, ta gặp ai ?”

      Thi Hương hơi sửng sốt, nàng hiểu Triệu Khả Nhiên tự nhiên điều này là có ý gì.

      Triệu Khả Nhiên tiếp tục : “Ta gặp Triệu Khả Nhân ở đó, , chính xác mà , ta gặp Triệu Khả Nhân và thái tử cùng chố.”

      “Sao ạ? Tiểu thư thấy được Triệu Khả Nhân gặp thái tử?” Thi Hương chấn động: “Chẳng lẽ hôm nay nhị tiểu thư ra ngoài là vì gặp thái tử?”

      Triệu Khả Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng Triệu Khả Nhân cũng biết ta nhìn thấy. Ta nhìn ra được Triệu Khả Nhân rất vừa ý với thái tử, xem ra nàng ta sớm có hành động. Ta biết nàng làm gì nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận tốt hơn. Từ hôm nay trở , ngươi tìm người coi chừng Triệu Khả Nhân chút, nếu nàng ta có hành động gì lập tức báo cho ta. Còn có, chuyện này được để Nguyệt và Lung Nhi biết đến.”

      “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ hiểu.” Thi Hương cung kính trả lời.

      “Vậy là tốt rồi.”

      --- Đường phân cách ---

      Giờ Dậu khắc, trong đại sảnh của trấn bắc hầu phủ, tuy bữa tối chưa bắt đầu nhưng mọi người đến đông đủ, ngoại trừ vị trí chủ nhân - Triệu Lâm và hai thê tử của . Ở trung tâm đại sảnh bày cái bàn rất lớn, mọi người đều ngồi vây quanh.

      Triệu Khả Nhiên nhìn xung quanh chút, mọi người coi như đến đủ. Nhìn mọi người ngồi vây quanh cái bàn, Triệu Khả Nhiên cảm thán, ra tổ phụ có hoa tâm như phụ thân nàng. chỉ có hai thê tử và thiếp thất mà thiếp thất kia qua đời. Cho nên trong trấn bắc hầu phủ có nhiều nữ nhân lắm. Có điều, cho dù chỉ có hai nữ nhân nhưng tuyệt dối là nữ nhân lợi hại nhất.

      Bởi vì phụ thân nàng là con trưởng nên Triệu Khả Nhiên ngồi bên phải. Còn bên trái là nhà nhị thúc. Nhị thúc là do bình thê – Lý Phỉ Nhi sở sinh. Vốn Lý Phỉ Nhi là chính thê mới đúng, nếu phải tổ mẫu nàng chặn ngang nhị thúc danh chính ngôn tuận làm trưởng tử. Tuy bình thê cũng là thê tử nhưng ở đại lịch hoàng triều, mọi người đều biết bình thê chỉ cao hơn thiếp thất, nếu so với chính thê vẫn thua cái đầu. Vì thế, nhị thúc Triệu Dũng đối với tổ mẫu nàng có ít đối địch. Có điều, mọi người vẫn phải tươi cười với nhau dù có bao nhiêu hận thù, đó là đạo lí sinh tồn trong đại gia tộc.

      Nữ nhân ngồi bên cạnh Triệu Dũng thoạt nhìn cũng kém tuổi Tần Hương Hà là bao, cùng lắm chỉ thua , hai tuổi. Nàng mang theo hương vị thành thục, tao nhã, nhàn tĩnh. Đó là thê tử Triệu Dũng, nhị thẩm của Triệu Khả Nhiên – Chu Thị. Chu Thị chỉ là thứ nữ của Chu quốc công, mà nhà Chu quốc công cũng là gia tộc suy yếu nhất nên kỳ thực cũng có giúp đỡ cho Triệu Dũng được gì. Triệu Khả Nhiên luôn hiểu vì sao nhị thúc lại cưới Chu thị làm thê tử.

      Mà ngồi bên cạnh Triệu Dũng và Chu Thị là nam, nữ. Triệu Dũng và Chu Thị cưới nhau mười mấy năm qua, sinh ra nam nữ nhưng chỉ có Chu Thị sinh con cho mà thôi, các thiếp thất khác của Triệu Dũng sinh đứa nào cả. Có lẽ Triệu Dũng thập phần tôn trọng thê tử của .

      Ở vị trí đối diện với chủ vị là Triệu Phi và Triệu Tuyết Mai. Triệu Phi khoảng 30 tuổi, có ý cạnh tranh quyền lực. Triệu Phi là do Cao thị sinh, bởi Cao thị có gia thế hiển hách, chỉ là Triệu Lâm nhất thời thích nên Triệu Phi có địa vị lớn trong nhà. Hơn nữa, lúc Triệu Phi còn trẻ tuổi đem lòng nông gia nên cơ hồ cùng Triệu Lâm trở mặt, kiên trì muốn kết hôn với nữ nhân kia. Tuy Triệu Phi địa vị cao nhưng vẫn là thiếu gia của trấn bắc hầu phủ nên Triệu Lâm tuyệt đối thể cho phép cưới quê. Nhưng về sau, Triệu Phi vẫn quyết tâm cưới kia, có điều nàng ấy vì khó sinh mà chết. Từ sau đó, Triệu Phi cũng thành thân nữa, mình nuôi đứa , đến nay mười tuổi.

      Bên cạnh Triệu Phi là muội muội – Triệu Tuyết Mai. Tuy rằng Triệu Tuyết Mai danh nghĩa là do Cao thị sinh nhưng thực tế nàng là do nha hoàn trong phòng bếp sinh. Nha hoàn kia bất quá chỉ là cùng Triệu Lâm lần xuân phòng, nghĩ tới có thể mang thai. Triệu Lâm cũng nạp nha hoàn kia làm thiếp mà chỉ bế đứa . Có điều, Tiêu Linh và Lý Phỉ Nhi đều nhận nuôi nên cũng chỉ có thể để Cao thị nuôi. Triệu Tuyết Mai tuy rằng là của Triệu Khả Nhiên nhưng cũng chỉ lớn hơn Triệu Khả Nhiên mấy tuổi. Triệu Tuyết Mai năm nay 18 tuổi, đáng lí ra tuổi này phải lập gia đình rồi mới đúng nhưng đến giờ nàng vẫn chưa có mối hôn nào. Trước đây, Tiêu Linh và Lý Phỉ Nhi đều vì nàng mà tìm rất nhiều người bởi nàng rất nhân hậu. Nhưng người bình thường nàng chướng mắt, người có gia thế tốt lại nguyện ý lấy nàng làm chính thê, cứ như vậy mà hoài phí đến tuổi này. Bởi vì nàng rất kén chọn nên bây giờ Tiêu Linh và Lý Phi Nhi cũng còn muốn vì nàng mà tìm người nữa. Có lẽ đời này, nàng rất khó để gả , có gả cũng chỉ làm thiếp hoặc gả cho người có vợ mà thôi.

      Triệu Khả Nhiên luôn quan sát mọi người dấu vết. Nhìn lại, nàng cảm thán, bản thân sống trong đại gia tộc như vậy cũng cao siêu a!

      Phụ thân nàng và nhị thúc tuy rằng bên ngoài là huynh đệ thân thiết nhưng mọi người đều biết chỉ có hai người bọn họ mới có tư cách kế thừa ở trấn bắc hầu phủ. Phụ thân nàng có tổ mẫu là Đoan Mẫn quận chúa, còn có Tần quốc công phủ làm chỗ dựa vững chắc nên có nhiều cơ hội để kế vị. Nhưng nhị thúc tuy có mẫu thân và thê tử để dựa dẫm nhưng muội muội lại là Thục phi được hoàng thượng sủng ái a! Hơn nữa tứ còn sinh bát hoàng tử Tư Đồ Vân. Hơn nữa, bây giờ nhị thúc là lễ bộ thượng thư, cho nên cũng thập phần có tư cách cạnh tranh cùng phụ thân nàng.

      Đối với suy nghĩ của tổ phụ, Triệu Khả Nhiên hiểu. Theo lý mà , tổ phụ cao tuổi, hẳn là nên lui ra để con cái kế thừa. Cho dù lui cũng nên lập thế tử kế vị mới đúng chứ. Vậy mà cho tới bây giờ, tổ phụ vẫn chưa có thế tử, ngay cả ý muốn muốn ai kế thừa cũng qua, tùy ý để phụ thân và nhị thúc cạnh tranh ngầm mà thôi.

      Lúc Triệu Khả Nhiên còn miên man nghĩ, Triệu Lâm mang theo hai thê tử tới đại sảnh. Thấy Triệu Lâm đến, mọi người đều đứng lên, Triệu Khả Nhiên cũng vội vàng đứng dậy theo.

      Triệu Lâm mang theo hai thê tử chậm rãi ngồi xuống vị trí chủ nhân, mọi người cũng ngồi xuống theo.

      Vừa ngồi xuống, Triệu Lâm liền : “Sắp đến tết trung thu, mọi người đều về đây ở lại vài ngày.”

      Triệu Tùng cũng liền mở miệng: “Đó là đương nhiên, hầu phủ thoải mái hơn phủ thái sư rất nhiều, chúng còn còn muốn ở lâu hơn.”

      Triệu Dũng cũng tiếp lời: “Đại ca đúng, chúng con ở phủ thượng thư cũng luôn muốn tới hầu phủ a!”

      Triệu Lâm tựa hồ nghe thấy hai đứa con tranh đấu, cười : “Vậy là tốt rồi, mấy đứa ở lại vài ngày. Trong nhà lâu náo nhiệt như vậy.”

      Triệu Lâm vừa dứt lời, Triệu Khả Nhân liền : “Tổ phụ như vậy, chúng con liền ở lại luôn trong phủ, nhưng người đừng có đuổi chúng con nha!”

      Tính cách Triệu Khả Nhân chính là như vậy, nhất định nắm bắt mọi cơ hội để thể bản thân. Cho nên, ở trường hợp này, tiểu bối vốn là nên mở miệng nhưng nàng vẫn cứ ngắt lời, hơn nữa giọng điệu còn mang theo chút nũng nịu làm cho người ta đành lòng trách cứ.

      “Ha ha ha.” Nghe được Triệu Khả Nhân , Triệu Lâm cười to: “Được dược được, Khả Nhân nếu thích có thể ở luôn trong phủ, chỉ sợ lúc đó con ghét bỏ lão nhân ta phiền phức a!”

      “Tổ phụ, người đừng oan uổng cho con a! Con lúc nào cũng thích ở cùng người mà!”

      “Hảo hảo hảo, vẫn là Khả Nhân có hiếu!” Triệu Lâm mở miệng khích lệ.

      Nghe được Triệu Lâm khích lệ, sắc mặt mọi người đều khác nhau. Triệu Tùng và Tần Hương Hà đắc ý. Lý Phỉ Nhi tuy rằng mặt tươi cười, hiền lành nhìn Triệu Khả Nhân nhưng đáy mắt vẫn là tia ngoan, mọi người ở đây trừ Triệu Khả Nhiên, có ai chú ý đến đáy mắt Lý Phỉ Nhi.

      Triệu Khả Nhiên chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Khả Nhân diễn, cũng có chút hâm mộ nào. Triệu Khả Nhiên hiểu, ở những trường hợp thế này vẫn là nên im lặng chút. Ở đây, mỗi người đều mang ý xấu, nếu như ngươi biểu xuất chúng chỉ làm cho người khác căm ghét mà thôi. tại Triệu Khả Nhân phải là như thế này sao?

      Lí Phỉ Nhi, Triệu Dũng, thậm chí Chu Thị đều thầm chú ý dến Triệu Khả Nhân. Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên cười , xem ra những ngày kế tiếp ở hầu phủ, Triệu Khả Nhân cần phải cẩn thận hơn rồi.

      Nàng vừa mới nghĩ thế, Lý Phỉ Nhi mở miệng: “Khả Nhân đúng là trưởng thành a! Dỗ người ngọt như vậy. Đúng rồi, gần đây dường như Khả Nhân định ra hôn rồi? Tương lai bà bà của Khả Nhân thập phần quý mến nàng nha!”

      Lý Phỉ Nhi vừa dứt lời, tiếng cười ở đây lập tức im bặt. Lúc trước, hôn của Triệu Khả Nhân thế nào mọi người đều . Hơn nữa, thọ yến ở Tần quốc công phủ đều truyền ra ngoài. Cho nên mọi người đều biết Triệu Khả Nhân đem bộ tranh giả tặng bà bà tương lai của nàng. Lý Phỉ Nhi như vậy chính là châm chọc.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 95: Triệu Khả Nhiên giải vây, đêm ở Bàn Long điện

      Rất nhanh, trong đại sảnh liền mảnh trầm mặc, mọi người ai cũng im lặng, trong khoảng thời gian ngắn, khí nặng nề ngừng lan tràn. Bất kể là Triệu Lâm, Tiêu Linh hay là Triệu Tùng và Tần Hương Hà sắc mặt đều trở lên khó coi. Nhất là Triệu Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Lý Phỉ Nhi.

      Triệu Khả Nhiên trong lòng cảm thán, xem ra vị Lý tổ mẫu này lợi hại a! Chọn vết thương đau nhất của Khả Nhân mà xuống tay, có điều hôm nay nàng cũng hồ đồ mới vậy, bình thường nàng làm ra loại tình trái ý tổ phụ như thế.

      Bất quá khí nặng nề như vậy làm cho người ta thoải mái a! Xem ra bữa tiệc hôm nay đúng là Hồng Môn Yến. may là trưa nay nàng ăn no, trước khi đến đây còn ăn ít điểm tâm. Có điều vẫn là cần có người làm dịu khí mới được, bằng đau đầu nha!

      Đợi hồi lâu, vẫn là có người mở miệng, Triệu Khả Nhiên bất đắc dĩ, nàng tươi cười, mở miệng :

      “Cám ơn Lý tổ mẫu quan tâm, Khả Nhân cùng Lâm thế tử đúng là đôi ngọc bích trời đất tạo thành. Đoạn hôn ước này tổ phụ cũng rất tán thành, con tin tổ phụ cũng rất cao hứng nếu Khả Nhân có thể hạnh phúc, phải ạ?”

      Lời vừa ra, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Triệu Khả Nhiên bởi trong trí nhớ mọi người, Triệu Khả Nhiên luôn cúi đầu, tùy tiện trước mặt mọi người. Nhưng nghĩ tới giờ đây nàng lại có thể đáp lời cách xảo diệu, hơn nữa thoạt nhìn lại vô cùng tự tin, làm sao nàng có thể trở lên như vậy? Nàng thay đổi từ khi nào?

      Có điều, cũng bởi vì câu này của Triệu Khả Nhiên mà khí có chút thay đổi. Nàng khéo léo trả lời Lý Phỉ Nhi, vừa mất lễ phép mà còn vừa nhắc nhở mối hôn này được Triệu Lâm đồng ý, mọi người cần thảo luận nhiều.

      sai, Khả Nhiên rất đúng.” Triệu Lâm cười trả lời: “Hôn này quả xứng đôi. Vẫn là Khả Nhiên hiểu tâm ý của ta.”

      Triệu Lâm dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, biết khi nào nữ hài nhát gan này lột xác thành tự tin như vậy. Chỉ đáng tiếc là nếu nàng xinh đẹp như Khả Nhân tương lai đặc biệt có tiền đồ.

      Tiêu Linh cũng thể đánh giá lại đứa cháu này, biểu của nàng là ngoài dự đoán. Mà Triệu Tùng và Tần Hương Hà lại thập phần vui mừng nhìn Triệu Khả Nhiên, nhất là Tần Hương Hà, bất mãn gần đây tựa hồ biến ít.

      Bất quá, Triệu Khả Nhân vẫn có tâm tình mà cảm tạ Triệu Khả Nhiên, nàng chỉ thấy Triệu Khả Nhiên chính là châm chọc mình. Tuy rằng mặt cười tươi nhưng ánh mắt Triệu Khả Nhân vẫn tràn ngập oán hận, nàng oán hận phải nhằm vào Lý Phỉ Nhi mà là nhằm vào Triệu Khả Nhiên giải vây cho nàng.

      Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng biết Triệu Khả Nhân tuyệt đối cảm kích nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy tức giận, bởi vì kỳ thực đến cùng, nàng cũng phải muốn giải vây cho Triệu Khả Nhân mà chỉ vì có mục đích riêng của nàng thôi. Triệu Khả Nhân tại phải muốn cùng Lâm Khê Nhiễm giải trừ hôn ước sao? Bây giờ nàng làm cho tất cả mọi người thấy nàng ta và Lâm Khê Nhiễm xứng đôi, như thế Triệu Khả Nhân muốn tùy tiện giải trừ hôn ước cũng đơn giản nữa đâu.

      Bất quá, vô luận như thế nào cũng tốt, Triệu Khả Nhiên làm cho khí bình ổn lại.

      Lý Phỉ Nhi tự tiếu phi tiếu nhìn Triệu Khả Nhiên: “Khả Nhiên, xem ra con trường thành rồi nha, lên đạo lý ràng như vậy, so ra ta cũng kém con vạn phần a!”

      Lý Phỉ Nhi đúng là xem thường Triệu Khả Nhiên, nghĩ tới bình thường là nha đầu trầm măc ít , nhát gan khiếp nhược mà bây giờ có thể khiến nàng ta á khẩu.

      Triệu Khả Nhiên cười cười, thong dong trả lời: “Lý tổ mẫu khách khí, nếu bàn về kỹ xảo chuyện, con làm sao dám so với người a! Con chỉ là ngay mà thôi, nếu có gì sai sót, mong Lý tổ mẫu chỉ điểm.”

      Nghe Triệu Khả Nhiên , Lý Phỉ Nhi vô ngôn mà chống đỡ, nàng thể Triệu Khả Nhiên sai ! Đoạn hôn ước này được lão gia đồng ý, nếu Triệu Khả Nhiên sai chẳng phải là chống đối lão gia sao?

      Lý Phỉ Nhi gượng cười, : “Khả Nhiên sai, lão gia lòng hi vọng Khả Nhân có tương lai tốt, mối hôn này đúng là rất tốt!”


      xong, Lý Phỉ Nhi nhìn Triệu Khả Nhiên cười cười nhưng ánh mắt lại vô cùng bất mãn.

      Triệu Khả Nhiên cũng thấy ràng ánh mắt đó nhưng nàng để ý nhiều. Lý Phỉ Nhi cho dù oán hận nàng, muốn trả thù cũng dễ dàng vì nàng chỉ ở lại đây mấy ngày nữa là trở về phủ thái sư rồi. Hơn nữa kẻ thù lớn nhất của bà ấy phải Triệu Khả Nhiên mà là tổ mẫu nàng.

      Mà Tiêu Linh ở bên bàng quan thập phần cao hứng, khó có được cơ hội nhìn thấy kẻ thù của mình mất còn như vậy, lại còn bị phản bác ra lời, thế nào cũng thấy thống khoái.

      Xem hết thảy tình, Triệu Lâm mở miệng: “Được rồi, người nhà khó có được bữa cơm chung, cần nhắc đến chuyện này nữa.”

      Sau đó, Triệu Lâm liếc nhìn Lý Phỉ Nhi: “Nếu bà có thời gian quan tâm đến việc chung thân đại của Khả Nhân như vậy, bằng sau Trung thu vài ngày dùng chút thời gian mà cung yến.”

      Nghe Triệu Lâm , Lý Phỉ Nhi cảm thấy nghẹn uất nhưng bà vẫn còn lí trí, bây giờ nên chọc lão gia, vội vàng đáp: “Lão gia yên tâm, thiếp biết phải làm gì.”

      Triệu Lâm gật đầu hài lòng, thầm thở dài trong lòng. Kỳ thực Triệu Lâm đối với Lý Phỉ Nhi vẫn có chút áy náy. Dù sao lúc trước gả cho , thập phần thích Lý Phỉ Nhi nhưng sau này do thánh chỉ của hoàng thượng mà cũng cần trợ giúp của Tiêu Linh để lên hầu vị nên đành ủy khuất Lý Phỉ Nhi từ chính thê xuống bình thê. Vì thế, nếu phải chuyện lớn gì, tận tâm tận lực nhân nhượng cho Lý Phỉ Nhi.

      Tiếp đó, tuy khí phải ấm áp nhưng cũng là bĩnh tĩnh, xảy ra chuyện lớn gì cũng phát sinh tình xấu hổ như vậy.

      Bữa cơm kéo dài nửa canh giờ, Triệu Khả Nhiên cuối cùng cũng được trở về phòng. biết vì ban ngày chơi đùa hay là do bữa tối mà Triệu Khả Nhiên cảm thấy rất mệt, vừa về đến phòng liền rửa mặt rồi tiến vào mộng đẹp luôn.

      Thời điểm mọi người đều ngủ say, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, nhưng trong hoàng cung lại có tình ngừng diễn ra.

      Bàn Long điện là nơi ở của hoàng thượng, xà cung điện làm bằng gỗ đàn hương, lấy thạch ngọc bích để phát sáng, trướng làm bằng trân châu, cột trụ bằng vàng. Giường làm bằng gỗ trầm hương rộng sáu thước, màn treo bằng tơ lụa quý giá, gió thổi làm bức màn bay lượn như mây đỉnh núi, như sóng biển. Chiếc gối màu xanh giường đượm hương thơm, đệm giường bằng tơ tằm mềm mại, chăn mền được gấp gọn gàng. nóc điện treo viên dạ minh châu lớn, phát ra ánh sáng rạng rỡ như trăng rằm. Tấm thảm trải dưới đất màu trắng bạc như bạch ngọc có thêu họa tiết hoa sen, là thêu, ấy vậy mà cánh hoa lại như tràn trề sức sống, tươi sáng lung linh, nhụy hoa cũng tinh tế lạ thường.

      Lúc này, trong Bàn Long điện, thiên tử của vương triều Đại Lịch – Tư Đồ Lăng Chí sau khi trải qua ngày xem tấu sớ mệt mỏi, cũng triệu hạnh phi tần mà chỉ chuẩn bị ngủ, đúng lúc đó, tiểu thái giám vội vàng đến.

      Thấy tiểu thái giám, Lí Phúc Toàn – người đứng đầu thái giám liền khiển trách: “Tiểu Lễ Tử, hoàng thượng cần phải nghỉ ngơi, ngươi còn dám tiến vào quấy nhiễu, muốn sống nữa sao?”

      Tiểu Lễ Tử ủy khuất quỳ mặt đất: “Bẩm hoàng thượng, nô tài cố ý quấy rầy, là Húc vương điện hạ tới, ở bên ngoài đợi. Nô tài có biện pháp nên đành vào bẩm báo.”

      Tiểu Lễ Tử vô cùng ủy khuất bởi lúc trước hoàng thượng phân phó vô luận khi nào Húc vương điện hạ tới đều phải thông báo. Nếu thông báo, làm trì hoãn việc gì đó mạng của cũng đảm bảo được a!

      “Húc Nhi đến?” Tư Đồ Lăng Chí cảm thấy ngạc nhiên: “Giờ này nó đến là phát sinh chuyện gì sao? Tiểu Lễ Tử, ngươi mau mời Húc vương vào.”

      Rất nhanh, Tư Đồ Húc theo Tiểu Lễ Tử dẫn vào, nhưng sau khi vào Bàn Long điện, Tư Đồ Húc giống như những hoàng tử khác hành lễ với hoàng thượng mà chỉ lẳng lặng đứng đó, cũng mở miệng gì.

      Có điều, làm cho người ta thấy kì lạ là hoàng thượng cũng tức giận mà chỉ phân phó với các cung nữ trong điện: “Các ngươi lui xuống hết . Trầm muốn chuyện với Húc vương, cho phép ai quấy rầy, ai đến cũng k hông cho vào, người nào làm trái giết cần hỏi, hiểu chưa? Lí Phúc Toàn, ngươi canh ở cửa cho trẫm.”

      “Nô tài tuân chỉ.” Lí Phúc Toàn xong mang cung nữ ra ngoài.

      Sau khi mọi người ra ngoài hết, Tư Đồ Húc vẫn mở miệng, nhưng đối với hành vi vô lý như vậy, Tư Đồ Lăng Chí vẫn như trước hiền lành nhìn .

      “Húc Nhi, lâu con có đến tìm ta, lần này tới là vì chuyện gì sao?”

      Nếu để người khác nhìn thấy nhất định kinh ngạc, là vua của nước mà lại cúi đầu trước con trai, thậm chí chỉ dùng danh xưng “ta” mà xưng “trẫm”. Thế nhưng Tư Đồ Lăng Chí rất ràng, đối với đứa con này, vĩnh viễn thể đối xử bình thường được, bởi nếu phải , kia…

      Aiz, nếu là lỗi của nữ nhân phải ôm nỗi hận mà chết đứa con này của đối với lạnh lùng như vậy, đến cùng đều là nỗi của .

      Đối với Tư Đồ Lăng Chí, Tư Đồ Húc cũng có cảm giác đặc biệt gì, chỉ nhàn nhàn mở miệng: “Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”

      “Chuyện gì, con .” Tư Đồ Lăng Chí cảm thấy kinh hỉ, lâu Tư Đồ Húc có tìm giúp đỡ, từ khi phát sinh chuyện kia, đứa con này cũng đến tìm , tại có thể nghe nó nhờ giúp đỡ chứng tỏ trong lòng nó vẫn coi là phụ hoàng.

      Nhìn Tư Đồ Lăng Chí kinh hỉ, Tư Đồ Húc cũng chỉ đạm mạc nhìn cái rồi mục đích của mình: “Ta có người trong lòng.”

      Nhàn nhạt câu nhưng cũng khiến Tư Đồ Lăng Chí ngạc nhiên vạn phần, đồng thời trong lòng khỏi dâng lên cỗ cảm giác khó lên lời, Húc Nhi những lời này, có phải Húc Nhi vẫn luôn nghĩ đến phụ hoàng?

      Tư Đồ Lăng Chí cố nén niềm vui trong lòng, : “Nữ tử kia là ai? Nàng là khuê nữ nhà ai?”

      Nhớ tới Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc bất tri bất giác lộ ra tia nhu tình:

      “Nàng là nữ tử đặc biệt, thoạt nhìn rất nhu nhược nhưng thực tế lại rất kiên cường, vô luận gặp phải chuyện gì đều thập phần bình tĩnh, giống như là có gì có thể làm khó nàng.”

      Nhìn Tư Đồ Húc ôn nhu như vậy, Tư Đồ Lăng Chí biết rằng đứa con này của chìm vào mối tình cảm này, nhưng cái cần biết là:

      “Nữ tử đó là ai? Nàng tên gọi là gì, là nữ nhi của nhà nào?”

      Tư Đồ Húc nhàn nhạt mỉm cười: “Tên của nàng là Triệu Khả Nhiên, là cháu của trấn bắc hầu, phụ thân nàng là thái sư Triệu Tùng.”

      “Triệu Khả Nhiên?” Tư Đồ Lăng Chí cố nhớ: “Cháu của trấn bắc hầu, có phải có muội muội là Triệu Khả Nhân ?”

      Tư Đồ Lăng Chí nhớ được Triệu Khả Nhiên là ai, nhưng biết trấn bắc hầu có cháu trong tứ đại mỹ nữ trong kinh thành.

      sai!” Tư Đồ Húc gật đầu.

      Nghe Tư Đồ Húc , Tư Đồ Lăng Chí nhăn mày, thấm thía :

      “Húc Nhi, con cũng phải biết, Triệu Khả Nhiên thân phận cao, nàng xứng với con. Đừng phụ thân nàng tại chỉ là thái sư nho , cho dù phụ thân nàng tương lai kế vị cũng xứng với con được. Con phải biết, nữ tử đó thể giúp con tranh ngôi vị hoàng đế được.”

      Tư Đồ Lăng Chí mỗi câu mỗi chữ đều là tính toàn cho Tư Đồ Húc. Mọi người đều cho rằng nhìn trúng thái tử hoặc Hàn vương, cho dù thương Tư Đồ Húc cũng muốn kế thừa ngôi vị. Nhưng kỳ thực, trong lòng Tư Đồ Lăng Chí lại hướng đến Tư Đồ Húc. Mặc kệ là vì nữ nhân nhất hay là vì vương triều Đại Lịch vẫn muốn truyền ngôi cho Tư Đồ Húc. Có điều từ trước đến nay, Tư Đồ Húc lại khiến khổ tâm, hề có ý muốn tranh ngôi vị. Bất quá, Tư Đồ Lăng Chí vẫn muốn nghĩ cho .

      Nghe vậy, Tư Đồ Húc chỉ gợi cười nơi khóe miệng: “Ta cần nhờ nữ nhân làm hậu thuẫn, cho dù sau này ta muốn tranh ngôi vị cũng chỉ dựa vào năng lực của bản thân.”

      “Nhưng, con…” Tư Đồ Lăng Chí định khuyên bảo nhưng liền phjast có điều đúng. Bình thường, chỉ cần nhắc đến đề tài này, Húc Nhi liền tức giận, kiên quyết muốn tranh ngôi. Vậy mà nghe giọng điệu lúc nãy tựa hồ Húc Nhi cũng có ý muốn tranh, chẳng lẽ nó thông suốt?

      Để xác định mình nghe lầm, Tư Đồ Lăng Chí hỏi: “Con muốn kế ngôi bằng chính thực lực của mình phải ?”

      Tư Đồ Húc trả lời nhưng khuôn mặt lại biểu cảm kiên định, cũng chứng minh quyết tâm.

      Thấy màn như vậy, Tư Đồ Lăng Chí thập phần kích động, nhưng đồng thời cũng tận lực khuyên:

      “Con có quyết tâm như vậy cũng nên thú nữ tử có lợi cho con. Về phần Triệu Khả Nhiên, nếu con thích nàng thú làm trắc phi là tốt rồi. Mà nếu nàng thực thích con so đo. Lại , dựa vào thân phạn của nàng có thể lên làm trắc phi cũng quá tốt.”

      Khóe miệng Tư Đồ Húc gợi cười trào phúng: “Giống như ngươi phải ? Vì ngôi vị hoàng đế mà hi sinh mẫu phi. Nếu ngươi vì ngôi vị này mẫu phi hẳn là vẫn còn sống đời này, phải sao?”

      “Húc Nhi, con…” Tư Đồ Lăng Chí cười đến chua sót: “Con vẫn trách ta, trách ta hại mẫu phi của con sao?”

      “Ta trách ngươi.” Tư Đồ Húc : “Ngươi chỉ là lựa chọn điều tốt nhất cho mình mà thôi, mẫu phi lựa chọn ngươi cũng hối hận ta đâu có tư cách để trách cứ ngươi?”

      Tư Đồ Húc đều là , trách Tư Đồ Lăng Chí. có nhiều ấn tượng về mẫu phi lắm, đại khái chỉ biết người là nữ nhân dịu dàng. Ở trong lòng , mẫu phi bất quá chỉ là danh từ. phải lãnh tình mà là tình cảm của dành hết cho người. Mặc kệ là phụ hoàng hay mẫu phi, trong lòng Triệu Khả Nhiên mới quan trọng nhất. Nếu có người khác khiến coi trọng cũng chỉ có thể keert hêm người bạn tốt Xích Uyên. Nhưng cho dù người này ở bên cạnh giúp đỡ nhiều năm cũng thể hơn Triệu Khả Nhiên được. (Oimeoi, là người trọng sắc khinh bản điển hình =.:)

      Vả lại, lúc trước mẫu phi lựa chọn con đường này phải tự gánh lấy hậu quả. Nàng lựa chọn phụ hoàng chứng tỏ nàng cam chịu để cho phụ hoàng làm như vậy, thể trách ai. Cho nên trách phụ hoàng.

      Nhưng Tư Đồ Lăng Chí nghe Tư Đồ Húc vẻ mặt trở nên bi thương, nhớ tới nữ nhân nhất, xin lỗi nàng: “Đề là nỗi của ta, nếu vì ta Tiểu Tiểu qua đời sớm như vậy.” [Mẫu phi của Tư Đồ Húc tên là Tiêu Tiểu Tiểu]

      “Ta tuyệt đối dẫm lên vết xe đổ của ngươi.” Tư Đồ Húc kiên định : “Ta nàng ấy, ta tuyệt đối để nàng chịu ủy khuất, ta muốn dùng năng lực của bản thân bảo vệ nàng. Nếu danh phận cũng thể cho nàng ta lại có tư cách để nàng.”

      Nghe Tư Đồ Húc xong, Tư Đồ Lăng Chí nhàng mà thở dài hơi:

      “Được rồi! Nếu con thực thích, vậy làm theo quyết định cảu con . Con muốn ta giúp con tứ hôn, phải ?”

      Tư Đồ Lăng Chí vẫn là thoái nhượng, bởi Tư Đồ Húc nhắc tới nỗi đau nhất của . Nếu như trước kia cũng có suy nghĩ giống Húc Nhi có phải bây giờ Tiểu Tiểu vẫn ở bên cạnh hay ? Nếu vì ngôi vị hoàng đế mà phụ Tiểu Tiểu, cho dù tại ngồi ngai vàng nhưng lại có Tiểu Tiểu bồi bên cạnh càng hạnh phúc có phải ? lên ngôi vị cao nhất nhwung người còn đau khổ. mình phải chịu cảm giác ấy là đủ rồi, nếu còn để Húc Nhi dẫm lên vết xe đổ của Tiểu Tiểu ở trời có linh thiêng nhất định trách cứ . Vô luận như thế nào, chỉ cần Húc Nhi hạnh phúc là được. Húc Nhi quyết tâm giành ngôi vị bằng thực lực cũng cần phải cưỡng cầu nữa.

      Tư Đồ Húc lắc đầu: “ phải, bây giờ vẫn chưa cần thiết phải tứ hôn, ta muốn ngươi giúp ta đề cao thân phận của nàng hơn nữa.”

      Tư Đồ Húc tự nhiên cũng muốn tại có thể cùng Triệu Khả Nhiên định ra hôn ước, nhưng vẫn biết tình cần phải từng bước tiến hành. Đầu tiên cần phải đề cao thân phận của Triệu Khả Nhiên, như vậy tương lai tứ hôn mới dễ dàng.

      “Sao?” Tư Đồ Lăng Chí hiểu: “Vậy con muốn làm thế nào? Tìm cho nàng phụ mẫu khác sao?”

      Tìm cho nàng phụ mẫu quyền quý cũng là chuyện bình thường ở vương triều Đại Lịch. Nếu người nào muốn có thân phận cao quý tìm cách thân cận với người có địa vị lớn, sau đó nhận làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, nhưng trong lòng biết đó chỉ là danh nghĩa, danh bất chính, ngôn bất thuận.

      Tư Đồ Húc lắc đầu, muốn dùng biện pháp này. lấy từ trong tay áo ra tờ giấy, đưa cho Tư Đồ Lăng Chí

      Tư Đồ Lăng Chí vừa thấy, nhất thời chấn động: “Con là muốn --”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 96: Đêm ở Tê Phượng điện

      Tư Đồ Húc gật đầu: “ sai, làm như vậy, đối nàng mà mới là tốt nhất.”

      Tư Đồ Lăng Chí bất đắc dĩ thở dài, gật đầu: “Vậy được rồi! Ta làm theo con , chỉ cần con vui là tốt rồi.”

      Nghe được Tư Đồ Lăng Chí hứa hẹn, Tư Đồ Húc cũng đáp lại, lập tức ra khỏi Bàn Long điện.

      Nhìn đến thái độ của Tư Đồ Húc, Tư Đồ Lăng Chí gì, cũng mở miệng giữ lại, bởi vì biết, cho dù là giữ lại cũng thay đổi được điều gì.

      Sau khi Tư Đồ Húc rời , Lí Phúc Toàn tiến vào chuẩn bị hầu hạ Tư Đồ Lăng Chí ngủ. Nhưng vừa tiến vào liền thấy Tư Đồ Lăng Chí cầm bức họa, ngồi ở đầu giường ngắm. bức họa là nữ tử xinh đẹp giụ dàng. Thấy được nữ tử này, ngươi cảm thấy tất cả nữ tử tại đều trở nên ảm đạm thất sắc, cho dù là tứ đại mỹ nhân ở kinh thành tiếng tăm lừng lẫy của có ai sánh được với nàng.

      Lạc Thần Phú từng : “Người trong hình bay nhanh như nhạn múa, uyển chuyển như rồng bay, tươi tốt như ánh nắng chiếu hoa cúc mùa thu, xum xuê như tùng mùa xuân, Phảng phất như mây vờn bên trăng, lay động như tuyết phiêu phiêu trong gió. Nhìn từ xa, sáng như mặt trời ló hừng đông. Trông gần lại sáng như bông sen. Nàng bé mà cao thấp phù hợp. Đôi vai hoàn mỹ như được gọt, eo xinh. Gáy lộ ra trắng bóc. Dung mạo cần thêm, duyên hoa chống cự được. Búi tóc cao, lông mày lá liễu. Môi đỏ rực rỡ, hàm răng trắng sáng, đôi mắt nhìn nghiêng lương thiện, lúm đồng tiền cao quý. Dung nhan đẹp hiếm thấy, dáng điệu thanh nhàn tĩnh lặng. Phong thái thùy mị, giọng quyến rũ. Trang phục lóng lánh tươi sáng, hoa tai ngọc bích xinh đẹp, đầu cài trâm phỉ thúy đẹp rạng ngời.”

      Chỉ cần xem qua nữ tử trong bức họa thấy Lạc Thần Phú chính là hình dung nữ tử đó, thân váy trắng lại làm nền cho làn da trắng trẻo ngọc ngà.

      Lí Phúc Toàn hầu hạ bên người Tư Đồ Lăng Chí lâu nhất đương nhiên cũng hiểu con người của Tư Đồ Lăng Chí. Thấy bộ dạng của , Lí Phúc Toàn lại thầm thở dài, xem ra cho tới bây giờ hoàng thượng vẫn thể quên được Tiêu quý phi.

      sai, tuyệt đại giai nhân họa chính là Tiêu quý phi qua đời, mẫu phi của Tư Đồ Húc. Tiểu quý phi có được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng hồng nhan bạc mệnh, qua đời sớm, được hưởng phúc.

      Lí Phúc Toàn cũng lên tiếng quấy rầy Tư Đồ Lăng Chí, chỉ lẳng lặng ra ngoài.

      Lúc này trong Bàn Long điện là mảnh yên tĩnh ở Tê Phượng điện lại vẫn đèn đuốc sáng trưng, chính là nơi ở của hoàng hậu.

      Trong đại sảnh của Tê Phượng điện, nữ nhân mặc trang phục màu vàng ngồi ở chủ vị. Nữ tử này có đôi mắt sáng như sao trăng, phong thái kiêu ngạo như cây mai mùa đông. thân phượng bào lại có dáng vẻ ngàn vân. Người này chính là mẫu nghi thiên hạ Đại Lịch hoàng triều, hoàng hậu nương nương.

      Hoàng hậu tên là Lâm Phượng Nghi, phụ thân nàng là vương gia của vương triều Đại Lịch – Lâm Trung Quốc. Tổ tiên Lâm gia năm đó cùng tổ tiên Tư Đồ cùng nhau gây dựng giang sơn, sau khi thành lập Đại Lịch hoàng triều được phong làm vương gia - Lâm vương gia. Mà tại Lâm vương gia chính là huynh trưởng của hoàng hậu. Năm đó, nếu có Lâm vương gia trợ giúp Tư Đồ Lăng Chí đâu có dễ dàng ngồi lên vị trí hoàng đế như vậy. Nhưng hoàng hậu lại chưa từng dùng đến công lao này mà tranh sủng. Hơn nữa, hoàng hậu vô cùng rộng lượng, tranh sủng với phi tần, mỗi ngày đều sắp xếp mọi việc trong hậu cng thỏa đáng. Vì thế, dù hoàng thượng có đối với hoàng hậu ân ái nhưng vẫn là tương kính như tân.

      Lúc này, hoàng hậu ngồi ở chủ vị, tao nhã uống trà. Mà ở ghế dưới cũng có bóng dáng sáng ngời, người này là thái tử do hoàng hậu sở sinh – Tư Đồ Thiên.

      Mẫu tử lẳng lặng uống trà, ai mở miệng trước, qua lúc lâu, hoàng hậu bèn chậm ra buông ly trà xuống, gật đầu tán thưởng:

      “Làm tệ, kiên nhẫn mười phần, cũng lộ vẻ kiêu ngạo, điểm này tồi, bất quá vẫn là có cải thiện gian.”

      Nghe hoàng hậu khen ngợi, Tư Đồ Thiên cũng đắc chí, mà chỉ gợi cười, đáp:

      “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần tiếp tục nỗ lực, tuyệt đối để người thất vọng.”

      Hoàng hậu tán thưởng gật đầu, ngữ điệu uyển chuyển:

      “Có điều, ở phương diện nữ nhân, con cũng làm tốt chứ?”

      Nghe được hoàng hậu ngụ ý, mặt Tư Đồ Thiên rất nhanh xuất tia cứng ngắc: “Mẫu hậu nghe ai đó gì sao?”

      “Con cảm thấy bổn cung nghe được cái gì? Bổn cung có phải nên nghe thấy con luôn dây dưa với Triệu Khả Nhân?”

      Sắc mặt Tư Đồ Thiên trở nên trầm, cho dù hoàng hậu là mẫu hậu nhưng cũng hi vọng mọi tình của đều bị người ta hiểu , muốn bất kì ai khống chế cuộc sống của .

      Nhìn sắc mặt của Tư Đồ Thiên, hoàng hậu nhíu mày, : “Thiên Nhi, mẫu hậu phải muốn giám thị con, chỉ là sợ con bước sai mà thôi, gia thế Triệu Khả Nhân xứng với con đâu, mà bây giờ nàng cũng là vị hôn thê của thế tử nhà trung nghĩa hầu. Nếu con cùng nàng chỗ có lợi gì, còn có cự tình ở thọ yến của tần lão phu nhân đừng tưởng mẫu hậu biết. Nữ tử như nàng sao có thể khiến con coi trọng như vậy? Con có biết nữ tử như thế nào mới xứng với vị trí thái tử phi hay ?”

      “Nhi thần biết.” Tư Đồ Thiên ngừng chút mới tiếp: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết phải làm thế nào. Đối với Triệu Khả Nhân, nhi thần có hứng thú nhưng thể hơn đó. Nếu nàng có biện pháp giải trừ hôn ước, nhi thần để nàng làm trắc phi, còn nếu nhi thần cũng thể nạp nàng. Nhi thần rất ràng cái gì mới là quan trọng nhất.”

      Nghe vậy, hoàng hậu mới yên lòng: “Thiên Nhi, con minh bạch như vậy rất tốt, con phải nhớ rằng mẫu hậu hại con. Nếu con hứng thú với Triệu Khả Nhân nạp nàng làm thiếp cũng phải chuyện xấu. Tuy rằng tại trấn bắc hầu phủ còn huy hoàng như trước nhưng lạc đà gầy vẫn hơn con ngựa béo, chung vẫn có tác dụng đối với con.”

      Tư Đồ Thiên gật đầu,“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết nên làm như thế nào.”

      “Vậy là tốt rồi.” Hoàng hậu dừng chút, suy nghĩ rồi mới mở miệng:

      “Thiên Nhi, giờ con cũng trưởng thành, nên lo đến chuyện chung thân đại .”

      Tư Đồ Thiên
      Tư Đồ Thiên biết đây mới là mục đích chính của hoàng hậu, vì thế trực tiếp hỏi: “Mẫu hậu đúng, biết mẫu hậu cảm thấy tiểu thư nhà nào là thích hợp với nhi thần nhất?”

      Tư Đồ Thiên trong lòng hiểu , mẫu hậu ra miệng vậy chứng tỏ người sớm có người thích hợp. Đối với , thú ai cũng đều giống nhau, chỉ cần có lợi với bản thân là được. Mẫu hậu chọn nữ tử nào cũng nhất định có bối cảnh tốt, bởi chỉ có như thế mới có thể trợ giúp .

      Hoàng hậu cũng lòng vòng mà : “Con cảm thấy đại tiểu thư của Tần quốc công phủ Tần Y Miểu như thế nào? Nàng chỉ có dung mạo quốc sắc thiên hương mà còn là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân của kinh thành, tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, lại còn có danh đệ nhất tài nữ kinh thành. Phụ thân nàng là đương nhiệm Tần quốc công, tổ mẫu nàng lại là hảo hữu của thái hậu. Gia thế như vậy chỉ sợ toàn bộ Đại Lịch hoàng triều tìm ra được người thứ hai.”

      Nghe hoàng hậu nhắc tới Tần Y Miểu, Tư Đồ Thiên tuyệt kinh ngạc, kỳ thực ở trong lòng sớm đoán được, dù sao Tần Y Miểu vô luận là gia thế hay bất kì phương diện nào đều hơn người, tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất, hơn nữa tâm ý của nàng ta đối với ràng như vậy. Cho nên, xem ra Tần y Miểu chính là người thích hợp làm thái tử phi nhất.

      Tư Đồ Thiên liền mỉm cười : “Nhi thần cảm thấy Tần Y Miểu vô cùng tốt, nàng thích hợp. Nhi thần cũng rất thích nàng, hết thảy theo ý của mẫu hậu .”

      Hoàng hậu vừa lòng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, con cũng thích như vậy để mẫu hậu tìm cơ hội chuyện với hoàng thượng, hoàng thượng nhất định đáp ứng.”

      Tư Đồ Thiên gật đầu: “Làm phiền mẫu hậu rồi.”

      Thấy Tư Đồ Thiên thuận theo ý mình, hoàng hậu vô cùng cao hứng. Nàng cũng tin tưởng hoàng nhi nhất định biết nen làm thế nào mới là lựa chọn tốt nhất.

      Hoàng hậu suy nghĩ chút, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, gần đây Tư Đồ Hàn có động tĩnh gì ?”

      Tư Đồ Thiên lắc đầu, trả lời:
      gần đây dường như làm ra chuyện gì. Mẫu hậu yên tâm.”

      Hoàng hậu lắc đầu:
      “Con phải biết Tư Đồ Hàn đơn giản như vậy. Chỉ cần nhìn Vân quý phi là biết. Ỷ vào mình có chỗ dựa vững chắc mà dám đối đãi với bổn cung như vậy. Nàng đúng là tự cho mình là giỏi, phải chỉ là thế thân thôi sao?”

      Hoàng hậu chỉ cần nghĩ đến Vân quý phi liền nghiến răng nghiến lợi. Bình thường, hoàng thượng hay triệu hạnh Vân quý phi thị tẩm, hơn nữa sau lưng có chỗ dựa là Vân tướng quân nên thường đối với hoàng hậu cung kính lắm, ngay cả buổi sáng đến thỉnh an cũng thường đến trễ. Hơn nữa nhị hoàng tử Tư Đồ Hàn do Vân quý phi sinh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của thái tử. Cho nên hoàng hậu cực kì căm ghét Vân quý phi.

      Có điều, Tư Đồ Thiên hiểu ý tứ của hoàng hậu, hỏi: “Mẫu hậu thế là sao? Cái gì thế thân?”

      Tư Đồ Thiên hiểu lắm, chỉ biết hoàng thượng sủng ái Vân quý phi nên mẫu hậu ghen tị, điều này có thể hiểu, nhưng mẫu hậu lại cái gì thế thân đây?

      Hoàng hậu tựa hồ cũng ý thức được mình lỡ lời, nhưng là ra, nàng che giấu. Mà đay cũng phải chuyện lớn gì, trong cung cũng chỉ có những người ở đây lâu năm hoặc những người bồi bên cạnh hoàng thượng lâu mới biết đến.

      “Bổn cung thế thân chính là Vân quý phi.”
      Hoàng hậu mỉm cười châm chọc:
      “Vân quý phi này cho rằng hoàng thượng thích mình a! Hoàng thượng coi trọng chính là cái khuôn mặt kia thôi. Nếu phải khuôn mặt nàng ta có vài phần giống với Tiêu Tiểu Tiểu hoàng thượng chẳng thèm để ý nàng ta đâu.”

      “Tiêu Tiểu Tiểu?” Tư Đồ Thiên chỉ cảm thấy tên này thập phần quen thuộc, nhưng nghĩ ra là ai.

      “Con cũng cần nghĩ nhiều.” Hoàng hậu nhàng nhấp ngụm trà rồi :
      “Tiêu Tiểu Tiểu chính là mẫu thân của Tư Đồ Húc, cũng chính là Tiêu quý phi. Năm đó, Tiêu quý phi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bất quá bộ dạng xinh đẹp như thế nào? Cuối cũng vẫn là chống lại được số phận hương tiêu ngọc vẫn a!”

      Tư Đồ Thiên lần đầu tiên nghe được chuyện có liên quan đến Tiêu quý phi, cảm thấy ngạc nhiên:
      “Mẫu hậu có biết Tiêu quý phi chết như thế nào ?”

      Nghe câu hỏi của Tư Đồ Thiên, trong mắt hoàng hậu lóe qua tia hoảng loạn nhưng rất nhanh liền biến mất, ngay cả Tư Đồ Thiên cũng khong nhìn thấy.

      “Chuyện này làm sao bổn cung biết được, những người trong hoàng cung này cũng có ai biết đến. Đúng rồi, Thiên Nhi, tối nay chúng ta chuyện về Tiêu quý phi tuyệt đối thể để cho người khác biết, hiều ?”

      Tư Đồ Thiên hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Nhi thần biết.”

      Hoàng hậu thầm thở ra, tiếp tục :

      “Con phải nhớ kĩ, kẻ thù lớn nhất bây giờ của con là Tư Đồ Hàn, nhất định phải chú ý đến nhất cử nhất động của , tuyệt đối để cho có cơ hội nào, biết chưa?”

      Tư Đồ Thiên gật đầu: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần hiểu . Nhi thần biết nên làm như thế nào, nhất định để cho Tư Đồ Hàn có cơ hội làm gì.”

      Hoàng hậu tán thưởng nhìn cái, :

      “Con phải nhớ, Tư Đồ Dật về phe Tư Đồ Hàn, tuy rằng phe chúng ta có Tư Đồ Vân nhưng thể bằng Tư Đồ Dật.”

      “Nhi thần biết.”
      Tư Đồ Thiên gật đầu:
      “Cho nên tại nhi thần tranh thủ kéo tam dệ về phe mình. Nếu có giúp đỡ của tam đệ đối với nhi thần mà , tuyệt đối là trợ lực .”

      “Tư Đồ Húc?” Hoàng hậu cau mày: “Con muốn mượn sức của Tư Đồ Húc?”

      Hoàng hậu cau mày khi nghe đến Tư Đồ Húc, chỉ cần nhắc đến , nàng nhớ đến mẫu thân là Tiêu quý phi, điểm này khiến nàng thoải mái.

      Tư Đồ Thiên cũng chú ý tới vẻ mặt hoàng hậu, nhưng tại đối với Tư Đồ Húc rất có ích nên mở miệng:

      “Mẫu hậu, nhi thần biết người thích tam đệ vì Tiêu quý phi nhưng chúng ta cần phải lấy đại cục làm trọng. Mẫu hậu cũng biết phụ hoàng rất coi trọng tam đệ, nếu có tam đệ, đối với chúng ta tuyệt đối là trăm lợi mà hại.”

      Tuy rằng nghe Tư Đồ Thiên phân tích, nhưng hoàng hậu vẫn thập phần mất hứng:

      như thế nhưng con có biết Tư Đồ Húc có nguyện ý giúp con hay ? Còn có, Tư Đồ Húc có tranh ngôi hay , con làm sao biết được?”

      Tư Đồ Thiên tiếp tục khuyên:
      “Mẫu hậu, người cứ yên tâm. Tam đệ có mơ ước ngôi vị hoàng đế, cái này người cũng ràng sao? Nếu muốn tranh đoạt ngôi vị làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy? Người xem, từng ấy năm tới nay, vẫn nhúng tay vào chuyện gì ở triều đình, nếu có tâm cơ sao lại có hành động gì cả? mà phụ hoàng cũng chưa từng có ý muốn bồi dưỡng tam đệ, phải sao?”

      “Nhưng con làm sao biết được phải diễn trò đây?”

      Hoàng hậu vẫn quyết giữ ý mình như trước, hận ý của nàng đối với Tiêu quý phi sớm bén rễ ăn sâu, hơn nữa năm đó phát sinh chuyện kia, cho nên nàng thực muốn có gì đó liên quan đến Tư Đồ Húc.

      Nhìn hoàng hậu ngoan cố, Tư Đồ Thiên nhịn được liền :

      “Mẫu hậu, người có chuyện gì gạt nhi thần phải ? Bằng làm sao người lại phản đối nhi thần mượn sức tam đệ? tại phụ hoàng vô cùng thương tam đệ, đó là chuyện ràng như ban ngày. Nếu tam đệ đồng ý giúp chúng ta sau này làm việc dễ dàng hơn rất nhiều. Nhi thần hiểu, việc có lợi cho nhi thần như vậy mà tại sao mẫu hậu lại phản đối?”

      “Tóm lại bổn cung chính là đồng ý.”
      Trong mắt hoàng hậu tản ra quang mang hận thù:
      “Chỉ cần nghĩ đến mẫu thân của , trong lòng bổn cung lại như có bụng hỏa. Nữ nhân kia chết lâu như vậy mà hoàng thượng lại vẫn tưởng nhớ đến ả, ngay cả Vân quý phi có bộ dáng gần giống cũng quan trọng hơn bổn cung vài phần. Bổn cung hận ả ta nên bổn cung tuyệt đối cho phép con hợp tác với con trai của con tiện nhân kia.”

      Tư Đồ Thiên nhìn ra được hận ý của mẫu hậu đối với Tiêu quý phi sâu, nhưng là…

      “Mẫu hậu.”
      Tư Đồ Thiên kêu lên: “Nhi thần biết người hận Tiêu quý phi nhưng người nên biết làm đại câu nệ tiểu tiết. Mà tam đệ cũng có nhiều ấn tượng đối với Tiêu quý phi, phải sao? Mẫu hậu sao có thể đem hận ý kéo đến người đây? Lại , nếu tìm cơ hội mượn sức tam đệ mà để Tư Đồ hàn cướp cơ hội thập phần bất lợi. Nếu mẫu hậu hận như vậy tương lai khi nhi thần lên làm hoàng đế trừ bỏ , như vậy được ? tại phải lấy đại cục làm trọng, nên vì nỗi hận của người àm để mất cơ hội.”

      “Được rồi, đừng nữa.” Hoàng hậu quát lên:
      “Tóm lại, bổn cung quyết định, vô luận như thế nào con cũng cần tiếp cận Tư Đồ Húc. Bổn cung tin có Tư Đồ Húc con thể lên ngôi. Con chỉ cần cưới Tần Y Miểu toàn bộ Tần quốc công phủ đứng về phía con, hienejt ại chuyện quan trọng nhất chính là chuyện hôn , về phần tiếp cận Tư Đồ Húc về sau cần nhắc lại, biết chưa?”

      “Nhưng, mẫu hậu ---” Tư Đồ Thiên vẫn muốn thuyết phục hoàng hậu thay đổi chủ ý.

      “Được rồi, bổn cũng quyết.” Hoàng hậu kiên định : “Nếu con còn nhận bổn cung là mẫu hậu đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

      Tư Đồ Thiên bất đắc dĩ, đành phải trả lời: “Nhi thần tuân theo mẫu hậu dạy bảo.”

      Tư Đồ Thiên cũng biết vì sao đối với việc có lợi cho như vậy mà mẫu hậu lại phản đối. tại đáp ứng với mẫu hậu như vậy nhưng nhất định bỏ qua. Nếu tiếp cận Tư Đồ Húc chẳng may Tư Đồ Húc lại về phe Tư Đồ Hàn đúng là đả kích lớn. Vì vậy, tiếp tục làm theo ý mình, có điều phải cẩn thận, thể để mẫu hậu phát mới được. Xem ra việc này cần tự mình làm, nếu để mẫu hậu giám sát, làm chuyện gì cũng khó.

      Thấy Tư Đồ Thiên nhượng bộ, hoàng hậu cảm thấy mệt mỏi: “Được rồi, Thiên Nhi, con về trước , bổn cung rất mệt, muốn nghỉ ngơi chút.”

      “Dạ, mẫu hậu, người nghỉ ngơi cho tốt.” Tư Đồ Thiên quan tâm : “Nhi thần xin cáo lui.”

      Tư Đồ Thiên sau khi quỳ hành lễ rời khỏi Tê Phượng điện.

      Mà hoàng hậu lại nghỉ ngơi, chỉ lẳng lặng ngồi đó, tâm loạn nhưu ma.

      Aiz, hoàng hậu nhàng thở dài, nàng luôn cho rằng mình quên nhưng nguyên lai phải. Nếu phải hôm nay nàng lơ đãng nhắc đến Tiêu Tiểu Tiểu quả nàng cho rằng mình quên chuyện năm đó. nghĩ tới Thiên Nhi lại muốn mượn sức Tư Đồ Húc, chuyện này nàng tuyệt đối cho phép. Bởi vì Tư Đồ Húc là con trai của ả tiện nhân kia, nàng để hăn ở bên người Thiên Nhi. Nếu phải là sợ việc năm đó bại lộ Tư Đồ Húc sao có thể sống đến ngày hôm nay đâu? Xem ra về sau nàng vẫn cần phải cẩn thận mới được.

      Nghĩ vậy, ánh mắt hoàng hậu tản ra loại quang mang làm người ta kinh hãi.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 97: Triệu Tùng hối hận, Tần Hương Hà bày kế

      Ngày mai chính là ngày hội Trung thu. Vào giữa trưa mai, Triệu Lâm mang theo hai thê tử vào cung dự tiệc. Mỗi năm vào ngày Trung thu, trong cung đều tổ chức yến hội vào giữa trưa. Bởi dù sao cũng là ngày đoàn viên nên nọi người đều muốn dành buổi tối cho gia đình nên mới tổ chức vào buổi trưa. Có điều yến hội này phải ai cũng có tư cách tham gia, chỉ có những người có tước vị cao hoặc là người trong hoàng thất mới được đến dự. Cho nên, tối hôm nay, Triệu lâm cùng hai thê tử của đều chuẩn bị cho ngày mai, mọi người thể cùng nhau ăn cơm mà tự dùng bữa tối ở trong viện của mình.

      Tùng Bách viên, cả nhà Triệu Tùng ăn tối.

      “Cha, yến hội ngày mai ở trong cung rất náo nhiệt phải ?” Triệu Khả Nhân đột nhiên hỏi.

      Triệu Tùng nghĩ, trả lời: “Hẳn là như vậy. Tuy rằng ta chưa từng tham gia tiệc Trung thu nhưng cũng từng tham gia các yến hội khác, đúng là rất náo nhiệt.”

      Trong mắt Triệu Khả Nhân thập phần khát khao: “Ước gì con được thăm hoàng cung a! Con chưa bao giờ được tiến cung đâu.”

      Triệu Tùng nhìn Triệu Khả Nhân cười :
      “Khả Nhân, con cần mơ ước, chờ tương lai cha kế thừa tước vị nhất định mang con tiến cung dự tiệc.”

      sao?” Triệu Khả Nhân thoạt mừng rỡ: “Cám ơn cha, con tin cha nhất định được kế vị. Cha danh chính ngôn thuận là con trưởng a! Nhị thúc cùng lắm cũng là con trai trưởng nhưng danh bất chính, ngôn bất thuận, làm sao có thể so bì với cha được a!”

      Nghe Triệu Khả Nhân , mặt Triệu Tùng nhất thời liền tươi cười:
      sai, vẫn là Khả Nhân hiểu cha nhất, có nữ nhi như con là cha kiêu ngạo a!”

      Được Triệu Tùng khen ngợi, Triệu Khả Nhân liền cười nở hoa. Mà Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong yên lặng ở bên, chen vào câu nào.

      Tần Hương Hà nhìn cảnh tượng như vậy cũng cười : “Khả Nhân yên tâm, thực ra cơ hội tiến cung cũng thiếu a! Nhất là về sau gả cho Lâm thế tử tương lai lại càng nhiều cơ hội a!”

      Nghe Tần Hương Hà nhắc tới Lâm Khê Nhiễm, Triệu Khả Nhân mất tự nhiên:
      sao?”

      Tần Hương Hà cũng chú ý tới Triệu Khả Nhân mất tự nhiên nhưng nàng cho rằng Triệu Khả Nhân thẹn thùng mà thôi, vì thế mở miệng trêu ghẹo: “Sao hả? đến hôn , con liền thẹn thùng sao?”

      Triệu Khả Nhân gượng cười nhưng trong lòng rất phiền chán. tại chỉ cần nghe đến cái tên Lâm Khê Nhiễm liền nhịn được hối hạn a! Nếu phải lúc trước nàng quá nóng nảy bây giờ đâu có bị mối hôn ước này cột vào đâu. Khó có được cơ hội thái tử coi trọng mình vậy mà nàng lại thể bắt lấy. đến cùng đều là lỗi của Triệu Khả Nhiên, nếu nàng đâu có vội vã tính kế như vậy đâu. Giá như lúc trước vội vã như thế bây giờ liền có thể đáp ứng thái tử rồi, chừng nàng còn được ngồi lên ghế thái tử phi. Hết thảy là tại Triệu Khả Nhiên

      Triệu Khả Nhân bất tri bất giác đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Triệu Khả Nhiên.

      Còn Triệu Khả Nhiên yên lặng ăn cơm cũng có chú ý đến cảm xúc của Triệu Khả Nhân. thể , nàng cũng với Triệu Khả Nhân là kẻ thù sống chết nhưng dù sao hai người cũng là tỷ muội song sinh, các nàng có đấu nhau ác liệt bao nhiêu cũng là những người hiểu nhau nhất. Cái loại huyết thống này chắc chắn là còn hơn cả quan hệ huynh đệ tỷ muội bình thường.

      Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên mỉm cười châm chọc, biết nàng cùng với Triệu Khả Nhân có được tính là kẻ thù thân mật nhất giới này ?

      Mà trong lòng Triệu Tùng cũng dễ chịu, lúc trước nghe mẫu thân , vốn là muốn Khả Nhân có cơ hội gả vào hoàng gia, nhưng bây giờ lại hóa thành hư ảo.

      Nghĩ vậy, tâm tình Triệu Tùng tốt, kiên nhẫn

      “Được rồi, Khả Nhân còn , cần nhắc đến hôn vội vã như vậy.”

      Tần Hương Hà vô cùng hiểu: “Lão gia, người làm sao vậy? êm đẹp mà sao thiếp lại cảm thấy lão gia cao hứng lắm? Mới vừa còn vui vẻ.”

      Nghe Tần Hương Hà , trong lòng Triệu Tùng càng buồn bực. Hăn nhớ tới lúc trước chính là do Tần Hương hà bày mưu kế, nếu Khả Nhân lúc đó đâu có đính hôn với Lâm Khê Nhiễm, chừng bây giờ là có hôn ước với người nào đó của hoàng thất rồi. Như thế đối với cực kì có lợi a!

      Nghĩ vậy, Triệu Tùng cũng còn hưng trí như lúc nãy nữa mà trừng mắt nhìn Tần Hương Hà khiển trách: “Thôi, nữa, ăn cơm .”

      Bỗng nhiên bị trừng mắt khiến Tần Hương Hà hiểu lắm, nhưng cũng phản bác. Nàng là nữ nhân thông minh nên biết mình cần phải nhẫn nhịn, vẫn là cúi đầu yên lặng dùng bữa.

      Vốn là khí hòa hợp mà bất giác lại trở nên quỷ dị. Dù là Triệu Tùng, Tần Hương Hà hay Triệu Khả Nhân đều có tâm tình ăn nữa. tại, bàn cơm còn lại đúng hai người vẫn có tâm tình dùng bữa, đó chính là Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong. Mới được mấy câu mà khí cứng ngắc như vậy, có điều hai người họ đều có mở miệng nên đối với cái khí này cũng để tâm, vẫn là bình tĩnh ăn cơm.

      Triệu Khả Nhiên bình tĩnh nhưng trong lòng lại thấy kì quái. Lúc nãy mẫu thân cũng đâu có thích hợp đâu mà phụ thân lại bỗng nhiên sinh khí vậy chứ? Chỉ là nhắc tới hôn của Triệu Khả Nhân mà thôi. Triệu Khả Nhân nghe xong tâm tình thoái mái nàng còn hiểu được, phải là vì xuất thái tử sao? Nhưng nàng có thể nhìn ra, phụ thân nàng tức giận khi nghe đến hôn của Triệu Khả Nhân. Lúc trước, chuyện đổi hôn ước hẳn là cha cũng rất tán thành, giờ lại phát sinh chuyện gì đây? Triệu Khả Nhiên hiểu nhưng cũng biểu ra ngoài.

      Dưới khí như vậy, mọi người dùng bữa xong đều tự về phòng của mình.

      đường trở về phòng, Triệu Khả Nhiên bên tai Thi Hương vài câu, Thi Hương liền rời ngay. Lung Nhi ở phía sau thấy rất kì lạ nhưng cũng hỏi, bởi nàng biết tiểu thư làm vậy nhất định có đạo lí, nàng nên hỏi nhiều.

      Triệu Khả Nhiên cũng nhìn ra Lung Nhi khó hiểu, nhưng nàng có ý định giải thích. ra nàng vừa mới kêu Thi Hương thăm dò chút, vì sao tối nay phụ thân nàng lại tức giận khi nhắc đến hôn của Triệu Khả Nhân như vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Húc từng với nàng rằng, luôn có ảnh vệ ở nơi bí mật bảo vệ nàng, có chuyện gì phân phó . tại, chuyện này xem ra cần phải thầm tra mới được. Nàng tin rằng, sau khi về phòng, mẫu thân nhất định hỏi nguyên nhân phụ thân tức giận. Thi Hương luôn ở bên nàng hầu hạ, rời lâu quá tiện, thích hợp nhất vẫn là người kia.

      quả nhiên giống như Triệu Khả Nhiên dự đoán, sau khi về đến phòng, Tần Hương Hà nhịn được liền hỏi Triệu Tùng:

      “Lão gia, tối hôm nay xảy ra chuyện gì a? Lúc dùng bữa tối, thiếp có gì sai sao? Vì sao lão gia lại tức giận chứ?”

      Tần Hương Hà đầy bụng ủy khuất, lúc ăn tối, nàng bỗng nhiên bị người ta phát hỏa mà biết nguyên do, điều này làm cho nàng cảm thấy vạn phần ủy khuất, phải biết rằng từ đến lớn nàng đều là thiên kim chi nữ a! Cho tới giờ còn chưa chịu ủy khuất như vậy đâu, lúc ở nhà mẹ, mọi người đều nhường nàng vài phần. Sau khi thành thân, Triệu Tùng cũng tận lực nhường nhịn nàng. Vì thế nếu bây giờ Triệu tùng cho nàng lí do hợp lí nàng bỏ qua đâu.

      Trong lòng Triệu tùng cũng rất bất mãn, nếu phải do Tần Hương Hà tình đâu có như bây giờ? Có điều, qua lúc lâu, tỉnh táo lại, nếu muốn đoạt tước vị thể thiếu “chống lưng” nhà mẹ đẻ của Tần Hương Hà được. Cho nên thể mất bình tĩnh như lúc nãy.

      Triệu Tùng hít sâu hơi mới chậm rãi mở miệng:
      “Hương Hà, lúc nãy là xin lỗi nàng, ta nhất thời tức giận, nàng đừng để ý.”

      Nghe Triệu Tùng xin lỗi, Tần Hương Hà trong lòng dễ chịu hơn nên mở miệng :
      “Lão gia, người cho thiếp biết rốt cục là ai chọc vào lão gia vậy? Lúc đầu bữa tối phải lão gia vẫn còn vui vẻ sao?”

      Triệu Tùng thở dài: “Aiz, nếu phải nàng nhắc tới hôn của Khả Nhân, ta phiền não như vậy.”

      Thấy Triệu Tùng như oán như trách, Tần Hương Hà thắc mắc: “Ý của lão gia là gì đây? Hôn của Khả Nhân tốt sao? Lão gia có gì mà phiền lòng? Chẳng lẽ hôn ước có gì ngoài ý muốn ư?”

      Cứ nghĩ xảy ra chuyện gì, Tần Hương Hà gấp gáp: “Có phải bởi vì tình ở thọ yến lần trước ảnh hưởng đến hôn của Khả Nhân ? Chẳng lẽ trung nghĩa hầu phủ bên kia gì sao?”

      Thấy bộ dạng sốt ruột của Tần Hương Hà, Triệu Tùng vội : “ có, nàng cứ yên tâm, trung nghĩa hầu phủ có hành động gì, hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối làm ra chuyện gì, dù sao mối hôn này cũng liên quan đến danh tiếng của họ, làm gì chỉ mang vạ vào thân thôi.”

      Tần Hương Hà nghe vậy mới bình tĩnh lại: “Vậy nếu phải thế sao lão gia lại tức giận?”

      Triệu Tùng nhíu mày, : “Aiz, lúc trước giá mà chúng ta vội vã đổi hôn ước cho Khả Nhân bây giờ Khả Nhân có mối hôn tốt hơn rồi.”

      Tần Hương Hà vẫn hiểu: “Lão gia, người vậy là ý gì? Lâm thế tử là tốt lắm rồi, nếu tốt hơn chỉ có thể là mấy vị hoàng tử a!”

      sai, chính là gả vào hoàng thất.” Triệu Tùng tiếp lời của nàng ta: “ ra mẫu thân luôn tính toán cho Khả Nhân. Mẫu thân , đối với tài mạo của Khả Nhiên trung nghĩa hầu phủ tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Còn Khả Nhân có danh tiếng như vậy, nương muốn giúp Khả Nhân gả vào hoàng gia.”

      Tần Hương Hà chấn động: “Lão gia Khả Nhân có cơ hội gả vào hoàng thất?”

      “Nhưng bây giờ hết cơ hội rồi.” Triệu Tùng tiếp: “ tại Khả Nhân có hôn ước, vì thế thể gả vào hoàng thất nữa.”

      Trong lòng Tần Hương Hà hối hận thôi, lúc trước sao nàng lại nghĩ đến Khả Nhân gả vào hoàng thất đây? Nếu có thể như vậy những tương lai của Khả Nhân mà tương lai của lão gia cũng tuyệt đối là tốt a!

      Sau khi nghĩ ngợi, Tần Hương Hà mới : “lão gia, dù sao bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu, còn chưa có thành thân. Nếu như giải trừ hôn ước …”

      “Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ đến.” Triệu tùng ngắt lời nàng: “Nàng thử nghĩ xem, vì sao Khả Nhân lại có mối hôn này? Nếu vội vàng giải trừ hôn ước có khi Khả Nhân gả ra ngoài còn khó, chứ đừng đến là gả vào hoàng thất. Vả lại trung nghĩa hầu phủ và trấn bắc hầu phủ luôn có quan hệ tốt qua nhiều thế hệ, nếu như hủy hôn ước coi như phá mối giao tình này, ta đây còn có cơ hội lên vị trí trấn bắc hầu sao?”

      Tần Hương Hà nghe Triệu tùng phân tích cam lòng, nàng đâu có biết mẹ chồng nàng tính toán như vậy, nếu như bà ấy sớm chút đâu có xảy ra tình huống ngày hôm nay? Bất tri bất giác, Tần Hương Hà oán trách Tiêu Linh.

      ra Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân giống nhau, chỉ cần xảy ra vẫn đề đem mọi lỗi lầm đổ cho người khác, hề nhận lỗi về mình tí nào.

      Triệu Tùng nhìn Tần Hương Hà đột nhiên yên lặng thở dài: “Được rồi, nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, coi như Khả Nhân có phúc khí. Nếu lúc trước chúng ta gấp gáp như vậy kết quả như bây giờ.”

      Tần Hương Hà lâm vào trầm tư, nếu như biết điều này nàng rất cao hứng khi Khả Nhân được gả vào trung nghĩa hầu phủ. Thê snhuwng bây giờ nàng biết Khả Nhân có cơ hội gả vào hoàng gia làm soa nàng có thể cam tâm? Nếu được gả vào hoàng gia ít nhất Khả Nhân cũng được vị trí vương phi, còn nếu may mắn hơn biết đâu trở thành hoàng phi, có khi lại có thể làm mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu chừng. Cho dù là gì cũng tuyệt đối cao quý hơn là trung nghĩa hầu phu nhân.

      Nhưng lão gia đúng, nếu giải trừ hôn ước đừng Khả Nhân muốn vào hoàng gia, chỉ sợ gả cho nhà quan cũng có vấn đề.

      Trong đầu Tần Hương Hà đột nhiên lóe tia sáng, : “Lão gia, tại chúng ta thể tùy tiện giải trừ hôn ước phải ? Nhưng nếu chúng ta có biện pháp có thể chứ?”

      Triệu Tùng hiểu: “Nàng có ý gì?”

      Tần Hương Hà đáp, hỏi lại:
      “Lão gia, nếu như có lí do chính đáng để giải trừ hôn ước, cũng động đến danh dự của Khả Nhân con bé có cơ hội được gả vào hoàng thất sao?”

      “Đương nhiên, mẫu thân luôn ngầm trải thảm cho Khả Nhân, những việc này cũng phải là làm . Nàng hỏi như vậy, chẳng lẽ nàng có sáng kiến gì ư?”

      Tần Hương Hà cười:
      “Lão gia, mỗi hôn ước này muốn giải trừ nhất định phải có chúng ta , nếu danh dự của Khả Nhân bị tổn hại. Nhưng nếu chúng ta cứ như vậy mà đưa ra việc này Khả Nhân vẫn bị tổn hại. Có điều, nếu như là vì bên trung nghĩa hầu phủ có vẫn đề, đến lúc đó chúng ta giải trừ hẳn là thể trách chúng ta được rồi.”

      “Ý của nàng là --” Triệu Tùng nghe hiểu: “Chỉ cần bắt được lỗi của Lâm Khê Nhiễm chúng ta có cớ để giả trừ hôn ước, mà bên đuối lí lại là trung nghĩa hầu phủ?”

      “Đúng vậy.” Tần Hương Hà tiếp tục : “Đến lúc đó, chúng ta bắt mũi tên trúng hai cái đích, giải trừ hôn ước cho Khả Nhân mọi người đồng tình với Khả Nhân, những thế mà danh dự của con bé cũng tổn hại gì.”

      “Nhưng là --” Triệu Tùng động tâm, nhưng đồng thời cũng thập phần do dự: “Nàng cũng biết xưa nay Lâm Khê Nhiễm luôn giữ mình trong sạch, chúng ta sao có thể bắt lỗi đây?”

      Tần Hương Hà cười : “Con người làm sao có thể có sai lầm? Mà cho dù có lỗi sao, chúng ta có thể tự tạo ra lỗi cho nha! Cơ hội chính là do con người tạo ra. Lâm Khê Nhiễm luôn tự nhận mình là quân tử, chúng ta có thể tìm nữ tử thanh lâu đến dụ dỗ . Chỉ cần dây dưa với nữ tử kia mà bị truyền ra ngoài chúng ta liền bắt lấy cơ hội này mà Khả Nhân cũng bị tổn hại chút nào a!”

      Triệu Tùng vẫn còn do dự: “Như vậy có được ? Nàng cũng biết quan hệ giữa chúng ta và trung nghĩa hầu phủ có nhiều năm giao hảo, chúng ta làm vậy tốt lắm đâu.”

      Tần Hương Hà tiếp: “Có cái gì tốt đâu, lại , chúng ta cũng phải bịa đặt, mà là tạo ra thôi. Nếu Lâm Khê Nhiễm kiên định đâu có bị sai lầm, nếu phạm sai lầm chứng tỏ bản thân cũng có vấn đề. Còn có, nếu như vẫn quyết tâm giữ mình được thiếp cũng nhắc đến chuyện giải trừ hôn ước nữa. Chúng ta cứ coi như đây là khảo nghiệm là được rồi. Nếu thông qua khảo nghiệm tương lai gả Khả Nhân cho , chúng ta cũng có thể yên tâm. Còn nếu cầm được cũng phải là chúng ta sai.”

      thể , đúng là “Độc nhất là tâm đàn bà” a! Tần Hương Hà vì Triệu Khả Nhân mà ngay cả việc thiếu đạo đức như vậy cũng có thể nghĩ ra.

      Nghe Tần Hương Hà , Triệu Tùng tâm động thôi:
      “Chủ ý này của nàng tốt lắm, nhưng nếu như bị phát phải làm sao đây?”

      “Làm sao có thể bị phát ?” Tần Hương Hà cười đến thập phần tự tin:
      “Chúng ta tìm nữ tử thanh lâu nhưng ra mặt mà tìm người khác ra mặt giúp chúng ta. Xảy ra chuyện như vậy trung nghĩa hầu phủ cũng chỉ muốn che lấp chuyện này thôi, điều tra đâu.”

      Nghe Tần Hương Hà phân tích, Triệu Tùng cũng thập phần đồng ý:
      “Nàng sai, mặc kệ là vì Khả Nhân hay là vì chúng ta vẫn phải làm như vậy.”

      Tần Hương Hà cười:
      “Đúng vậy, lão gia, chúng ta cũng phải làm chuyện gì xấu, chỉ là vì Khả Nhân mà thôi.”

      Dường như là bởi chuyện phiền lòng được giải quyết nên Triệu tùng cảm thấy đặc biệt thoải mái, phen ôm lấy Tần Hương Hà cười cười:
      “Phu nhân, mọi chuyện tốt quá rồi, chúng ta ngủ .”

      xong, Triệu Tùng liền ôm Tần Hương Hà hướng giường đến. Còn Tần Hương Hà tùy ý để Triệu Tùng ôm mình vào trong giường. Rất nhanh, trong phòng liền xuất những thanh làm cho người ta mặt đỏ tim đập. (aaaaaaaa, H ngầm nè >.< ngờ hai ông bà già mà cũng …. Hô hô, biết truyện này có cảnh của chị Nhiên với Húc nhỉ? Mong đợi a!!!!)

      Mà ngay tại này lúc này, bóng dáng màu đen liền rời nóc nhà chỗ phòng Triệu Tùng và Tần Hương hà, bay về phía phòng của Triệu Khả Nhiên.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 98: Nhàn Vân hiến kế

      Ở thời điểm sau tình huống dùng xong bửa tối, Triệu Khả Nhân về tới phòng mình. tại nàng còn biết, nàng rất phiền lòng chuyện hôn ước, cha nương nàng đứng ra nghĩ biện pháp giúp nàng giải quyết đâu! Nếu biết có lẽ nàng buồn chán như vậy.

      Khi bước vào cửa phòng, Triệu Khả Nhân sắc mặt liền căng thẳng, vừa mới vẫn nở nụ cười mặt, giờ còn lại sắc mặt vui. Triệu Khả Nhân rất muốn suất này nọ phát tiết chút phiền muộn trong lòng nàng, nhưng mà, nàng vẫn là thập phần nổ lực khắc chế bản thân, bởi vì dù sao nơi này phải Thái Sư phủ, mà là Trấn Bắc Hầu phủ, nếu bản thân trong này bị ai đó nghe thấy, vây tốt. cho nên, Triệu Khả Nhân cũng chỉ có thể như vậy sinh hờn dỗi.

      Thấy được Triệu Khả Nhân tâm tình tựa như thập phần tốt, ở bên nha hoàn Nhàn Vân cùng Nhàn Lạc đều đoán được nguyên nhân làm Triệu Khả Nhân tâm tình tốt , nhưng là hai người trong lúc đó có gì trao đổi . Kỳ thực Nhàn Lạc từ lần này trở về sau, hai nàng cũng trở bắt đầu chậm rãi xa lạ . Phải biết rằng từ nay trở về sau , Triệu Khả Nhân lại càng thêm vắng vẻ Nhàn Vân , có chuyện gì muốn , đều chính là cùng Nhàn Lạc thương lượng. Cho nên Nhàn Vân đối với Nhàn Lạc là khẳng định bài xích. Mà Nhàn Lạc đâu? Nàng luôn luôn đều khinh thường Nhàn Vân loại cá tính rụt rè sợ hãi, nhất là trong chuyện lựa chọn thái tử cùng Lâm thế tử, mặt , nàng liền càng thêm cảm thấy Nhàn Vân khó thành đại , cho nên đối với cho Nhàn Vân cũng là coi thường.

      Bất quá, tuy rằng hai nàng hai tại thập phần bất hòa, nhưng mà trong lòng thầm phân cao thấp, ngoài mặt thoạt nhìn vẫn là thập phần hài hòa . Cứ như vậy, Triệu Khả Nhân biến hai nha hoàn luôn luôn bên cạnh trở nên mặt cùng tâm bất hòa ở chung . Thậm chí còn đến tại, Triệu Khả Nhân tâm tình thập phần tốt , hai người như trước chịu đoàn kết đứng lên, cùng nhau vì Triệu Khả Nhân chia buồn giải nạn, mà là làm theo ý mình .

      Nhàn Lạc thẹn tâm tư tinh tế , nàng rất nhanh cũng tìm ra nguyên nhân khiến Triệu Khả Nhân buồn lòng như vậy, mở miệng ,“Tiểu thư, ngươi có phải hay còn suy nghĩ về chuyện lúc bửa tối, phu nhân nhắc tới ngươi chuyện hôn ?”

      Nghe được Nhàn Lạc lời , Triệu Khả Nhân mặt vẻ u sầu liền càng nhiều , chậm rãi mở miệng ,“Nhàn Lạc, cũng chỉ có ngươi hiểu biết ta nhất, ta tại chỉ cần nghĩ đến ta kia chuyện hôn , trong lòng ta liền cảm thấy phiền.”

      Khi nghe đến Triệu Khả Nhân khen ngợi , Nhàn Lạc thập phần đắc ý nhìn Nhàn Vân liếc mắt cái. Nhàn Vân nhất thời cảm thấy nổi trận lôi đình, nghĩ nghĩ, mở miệng ,“Tiểu thư, ngươi có phải hay bởi vì chuyện thái tử điện hạ, cho nên mới bài xích chuyện hôn ước của người?”

      Triệu Khả Nhân thở dài hơi,“ sai, thái tử hướng ta thổ lộ , ngươi phải biết rằng, nếu ta gả cho Lâm Khê Nhiễm lời , như vậy tương lai nhiều nhất, ta cũng chỉ là cái công hầu phu nhân mà thôi. Nhưng là nếu gả cho thái tử lời , ta đây chính là thái tử phi , tương lai rất có khả năng chính là mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu .”

      Nghe được Triệu Khả Nhân trả lời, Nhàn vân trong lòng kinh ngạc thôi, bởi vì Triệu Khả Nhân việc này nàng cũng phải hiểu biết, nhất là khi nghe thái tử hướng tiểu thư thổ lộ chuyện này, nàng lại biết. Nhưng mà, nàng vụng trộm nhìn Nhàn Lạc liếc mắt cái, Nhàn Lạc mặt có gì kinh ngạc, như vậy Nhàn Lạc biết đến rồi chuyện này .

      khi nghĩ đến chuyện này có khả năng, Nhàn Vân trong lòng liền chua sót vạn phần, nàng cùng Nhàn Lạc đều là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, hơn nữa đều là cùng nhau lớn lên . Nhưng mà, từ lần này trở về sau, tiểu thư ràng cũng chỉ thiên hướng Nhàn Lạc bên này , loại tình huống này khiến bản thân trong lòng sốt ruột, đồng thời cũng cảm thấy khổ sở.

      “Tiểu thư, nô tì cảm thấy tại chuyện trọng yếu nhất, chính là nghĩ biện pháp giải quyết này chuyện hôn ước.” Ở bên Nhàn lạc mở miệng ,“Phải biết rằng, để càng lâu, đối tiểu thư ngươi càng bất lợi.”

      Nghe được Nhàn Lạc lời về sau, Triệu Khả Nhân nhíu mày,“Phải như thế nào?”

      “Tiểu thư, ngươi nghĩ gì!” Nhàn lạc bắt đầu phân tích,“Thái tử có địa vị phải rất cao, chúng ta trong lòng đều là thập phần ràng . Cho nên, bên người có bao nhiêu mỹ nữ, ngươi cũng là nghĩ tới chuyện này , phía trước Y Miểu biểu tiểu thư phải vì thái tử mà cảnh cáo ngươi sao? Ngươi phải biết rằng, vô luận nếu thích người, mà luôn luôn chiếm được lời , trong lòng nhiệt tình vẫn là dần dần suy yếu .”

      Nghe được Nhàn Lạc phân tích, Triệu Khả Nhân nghĩ ra, mở miệng ,“Ý của ngươi là , nếu ta luôn luôn đáp ứng chuyện thái tử , thái tử còn có khả năng cưới người khác, phải ?”

      Nhàn Lạc gật gật đầu,“Tiểu thư, ngươi phải biết rằng, thái tử tuổi , cũng nên là thời điểm tuyển phi thôi! Ngươi nghĩ , ngươi tại là có hôn ước trong người , nếu thái tử tuyển phi , ngươi là tuyệt đối có tư cách , cho dù thái tử thích ngươi, nhưng là hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đâu? Bọn họ lại làm sao có thể đồng ý đâu? Cho nên mới , tiểu thư chuyện cấp bách tại, chính là nhanh nghĩ biện pháp giải trừ hôn ước.”

      Vừa nghe đến những lời của Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhân trong lòng liền càng thêm phiền chán ,“Ta cũng nghĩ muốn giải trừ hôn ước ! Nhưng mà, ta có biện pháp sao? Nếu dễ dàng như vậy là có thể giải trừ hôn ước, ta tại phiền lòng như vây.”

      Luôn luôn đứng bên xem, Nhàn Vân thập phần sốt ruột, nếu luôn luôn như vậy xuống lời , như vậy mình ở trước mặt tiểu thư chút địa vị. Lúc trước, mình luôn luôn đều vì tiểu thư làm tính toán , nhưng mà tiểu thư càng ngày càng thêm vắng vẻ mình, ngược lại càng thêm tín nhiệm Nhàn Lạc. Xem ra, bản thân cũng phải thay đổi chút mới được nha!

      Nghĩ vậy, Nhàn Vân ở trong lòng thầm hạ cái quyết định, nàng nhất định phải làm cho tiểu thư lại tín nhiệm mình mới được, như vậy bản thân tại phải làm , chính là nghĩ biện pháp, bày mưu tính kế vì tiểu thư làm tốt nàng chuyện tình, chỉ có thể lấy tài năng của bản thân làm cho tiểu thư trọng dụng.

      Nghĩ vậy, Nhàn Vân mở miệng ,“Tiểu thư, ngươi như vậy muốn giải trừ chuyện hôn ước phải ? Nếu là như vậy, nô tì có chủ ý.”

      Nếu mà qua thời điểm, Nhàn Vân luôn luôn vì Triệu Khả Nhân tính toán lời , như vậy tại Nhàn Vân làm , bất quá vì muốn củng cố vị trí bản thân ở trong lòng Triệu Khả Nhân mà thôi. Nàng làm tại bất quá chính là ở đón ý hùa theo Triệu Khả Nhân mà thôi, tuyệt đối phải ở vì Triệu Khả Nhân tính toán. Kỳ thực lại tiếp, Triệu Khả Nhân vẫn rất đáng buồn , ở bên nàng luôn luôn tính toán với Nhàn vân, làm cho nàng chỉ có thể mặt phụ họa, sớm quên bản thân ước nguyện ban đầu .

      Nhàn Vân lời này vừa ra, Triệu Khả Nhân và Nhàn Lạc đều cảm thấy thập phần kinh ngạc, bởi vì cho tới nay,Nhàn Vân đều là thập phần phản đối Triệu Khả Nhân giải trừ hôn ước , nhưng là nghĩ tới, tại Nhàn Lạc thế nhưng mở miệng muốn hỗ trợ nghĩ biện pháp giải trừ hôn ước.

      Nghe được Nhàn Vân lời về sau, Triệu Khả Nhân kinh nghi bất định, mở miệng hỏi ,“Nhàn Vân, ngươi cho tới nay phải luôn đều phản đối ta giải trừ hôn cùng Trung Nghĩa hầu sao? Vì sao tại có biện pháp giúp ta giải trừ hôn ước đâu?”

      Nghe được Triệu Khả Nhân nghi vấn, Nhàn Vân cười cười,“Tiểu thư, phía trước là nô tì quá mức bảo thủ , hơn nữa khi đó thái tử thái độ cũng minh xác, cho nên, nô tì mới có thể luôn luôn khuyên ngươi cần hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà, ngươi vừa mới cũng , thái tử điện hạ hướng ngươi thổ lộ , kia nếu giờ phút này nô tì còn khuyên ngươi bảo trụ hôn ước lời , kia phải ở trở ngại tiểu thư ngươi tiền đồ sao? Ta nô tì là lòng hướng về tiểu thư , cho nên có như thế nào có thể trở ngại tiểu thư ngươi tiền đồ?”

      Nghe được nhàn vân lời , Triệu Khả Nhân thập phần vừa lòng gật gật đầu,“Nhàn Vân, ngươi có thể nghĩ thông suốt, vậy là tốt rồi , kỳ thực, phía trước mấy ngày, ta cũng phải cố ý muốn xa lánh ngươi , nhưng mà, ngươi cũng phải biết, lúc đó như vậy dưới tình huống, thái tử hướng ta cung thuận, nhưng mà ngươi nhưng luôn phản đối, trong lòng ta là phiền lòng, cho nên mới hội xa lánh ngươi .”

      Nghe được Triệu Khả Nhân lời về sau, Nhàn vân gật gật đầu,“Tiểu thư, ngươi cần phải , nô tì đều minh bạch .”

      Triệu Khả Nhân tươi cười, nhịn được mở miệng truy vấn,“Nhàn Vân, ngươi vừa mới , ngươi có biện pháp giúp ta giải này chuyện hôn ước, phải ? Ngươi mau.”

      Thấy được Triệu Khả Nhân sốt ruột bộ dáng, Nhàn Vân cũng lại kéo dài, mở miệng ,“Tiểu thư, ngươi phải biết rằng, tại chuyện hôn ước nếu muốn giải trừ, tuyệt đối phải chuyện dễ, chúng ta muốn chủ động giải trừ hôn ước, nhưng mà lại thể lỗ mãng được.”

      Nghe được nhàn vân lời về sau, Triệu Khả Nhân nhíu nhíu mày, hỏi,“Ý của ngươi muốn là.”

      Nhàn Vân cười cười, tiếp tục ,“Tiểu thư muốn chủ động giải trừ hôn ước, nhưng mà vẫn giữ gìn được thanh danh của ngươi, nhưng mà, nếu muốn giải trừ hôn ước và bảo vệ thanh danh kia, ví dụ như Lâm thế tử phạm sai lầm về nhân tính. Chỉ có như vậy, tiểu thư, ngươi có thể danh chính ngôn thuận giải trừ hôn ước.”

      Đúng như tình huống của chuyện này. Nghe được Nhàn Vân lời , Triệu Khả Nhân thập phần đồng ý gật gật đầu,“Kỳ thực, ngươi ta đều nghĩ tới , nhưng mà, phải nên làm thế nào mới tìm được lỗi của Lâm Khê Nhiễm?”

      “Chuyện này, tiểu thư, ngươi làm mình xong .” Nhàn Vân mở miệng ,“Cho nên, tiểu thư, ngươi cần phải tìm người hỗ trợ mới được?”

      “Tìm người hỗ trợ?” Triệu Khả Nhân cảm thấy thập phần nghi hoặc,“Ta có thể tìm ai hỗ trợ a! Phải biết rằng, ta tại là muốn giải trừ hôn ước nha! Chuyện như vậy, ta như thế nào có thể với người khác.”

      Nghe được Triệu Khả Nhân , Nhàn Vân lắc lắc đầu,“ phải, tiểu thư, vẫn là có người, nàng nhất định giúp ngươi , chỉ cần ngươi đem chuyện tình đều cho nàng, nàng liền nhất định trợ giúp ngươi .”

      “Là ai?” Triệu Khả Nhân vội vàng truy vấn,“ mau, ngươi là ai, ngươi nhanh nhanh ra.”

      “Là phu nhân.” Nhàn Vân tiếp mở miệng ,“Tiểu thư, ngươi có thể tìm phu nhân, phu nhân nhất định trợ giúp ngươi . Phải biết rằng, phu nhân so với ai đều muốn thứ tốt cho người, cho nên chỉ cần ngươi đem chuyện này cho nàng, đương nhiên, thái tử hướng ngươi thông báo chuyện tình cũng nhất định phải ra, như vậy, phu nhân mới có thể trợ giúp ngươi .”

      Nghe được Nhàn Vân , Triệu Khả Nhân nhăn mày lại,“Nhưng mà, ngươi muốn ta cùng mẫu thân chuyện này, nếu mẫu thân đồng ý lời , nàng có phải hay quở trách ta a?”

      Thấy được Triệu Khả Nhân ở do dự bất định, Nhàn Vân cười thần bí,“Tiểu thư, ngươi chỉ cần đem Y Miểu biểu tiểu thư uy hiếp qua ngươi ra, ngươi thêm dấm chua cho phu nhân, nàng liền nhất định đồng ý hỗ trợ .”

      “Ngươi là ” Triệu Khả Nhân trước mắt sáng ngời.

      Nhàn vân gật gật đầu,“Phu nhân cùng cữu phu nhân luôn luôn mặt cùng tâm bất hòa chuyện này, chúng ta đều là thập phần ràng . Nếu biết Y Miểu biểu tiểu thư thích thái tử, mà thái tử liền thích ngươi , còn có Y Miểu biểu tiểu thư vì thế còn uy hiếp ngươi , phu nhân liền nhất định hỗ trợ .”

      Nghe xong Nhàn Vân lời về sau, Triệu Khả Nhân luôn luôn buộc chặt mày rốt cục giãn ra mở, mở miệng tán dương,“Nhàn Vân, nghĩ tới ngươi vẫn là rất thông minh , phân tích vấn đề cũng là thập phần thấu hiểu, nếu lần trước ngươi có thể như vậy luôn vì ta, mà trợ giúp ta bày mưu tính kế, ta cũng xa lánh ngươi .”

      Nghe được Triệu Khả Nhân khen ngợi, Nhàn Vân cố ý vô tình nhìn về phía Nhàn Lạc bên cạnh mực yên lặng lên tiếng, trong mắt tràn ngập khiêu khích.

      Nhàn Lạc tự nhiên cũng có bỏ qua ánh mắt của Nhàn Vân, nhưng mà nàng tuyệt đối cho phép Nhàn Vân người đỗ trạng nguyên . Nghĩ vậy, Nhàn Lạc mỉm cười, lên phía trước, mở miệng ,“Tiểu thư, quyết định chuyện này , chúng ta đây có phải hay nên mau chóng tìm phu nhân ?”

      Triệu Khả Nhân vừa định gật đầu, Nhàn Vân liền mở miệng ,“Tiểu thư, nô tì nhận thấy, hay là đợi đến Trung thu , về tới Thái Sư phủ, chúng ta lại tìm phu nhân.”
      Nghe được nhàn vân lời , Triệu Khả Nhân nhíu nhíu mày, thập phần hiểu,“Chuyện này phải càng nhanh càng tốt sao? Vì sao còn muốn kéo dài tới Trung thu?”

      “Tiểu thư, ngươi nên nghĩ!” Nhàn vân ,“ tại chúng ta ở trong Trấn Bắc Hầu phủ, nơi này ngươi cũng là ngươi của chúng ta, nếu chúng ta tìm phu nhân tình truyền ra ngoài, kia đối với tiểu thư ngươi, có phải là nhiều bất lợi nha! Nhất là thái tử hướng tiểu thư ngươi thổ lộ tình, nếu bị ngoại nhân biết được, tiểu thư bị phá hủy danh dự sao.Đến lúc đó, thái tử cho dù có thích ngươi, cũng tuyệt đối thừa nhận . Nếu thừa nhận lời , phải bị xem là ngươi bất nhân bất nghĩa sao?”

      Nghe được Nhàn Vân phân tích xong, Triệu Khả Nhân thập phần đồng ý gật gật đầu,“Vẫn là Nhàn Vân rất đúng, xem ra chuyện này muốn gấp cũng được nha! Vẫn là chờ đến khi trở lại Thái Sư phủ mới cùng mẫu thân , như vậy tương đối hảo.”
      bên Nhàn Lạc nhìn đến này hết thảy, hận hàm răng ngứa , nhưng mà biện pháp gì.

      Đúng lúc này, Triệu Khả Nhân đột nhiên kéo tay Nhàn Vân cùng Nhàn Lạc, đặt ở cùng nhau,“Nhàn Vân, Nhàn Lạc, các ngươi đều là nha hoàn bên cạnh ta, cũng là từ liền cùng ta cùng nhau lớn lên , ta cho tới bây giờ đều có đem các ngươi là ngoại nhân. tại liền ngay cả Nhàn Vân cũng nghĩ thông suốt , vậy tốt nhất . Về sau, các ngươi nhất định phải hảo hảo mà có thương có lượng , cùng nhau nghĩ cách giúp cho ta, biết ?”

      Nhàn Vân cùng Nhàn Lạc liếc nhau, đều ở đối phương trong mắt thấy được bất mãn còn có bài xích, nhưng là các nàng mặt như trước treo đầy tươi cười, cùng kêu lên trả lời,“Nô tì biết, nô tì về sau nhất định hảo hảo hợp tác, cùng nhau vì tiểu thư xếp ưu giải nạn .”

      Nhàn Vân cùng Nhàn Lạc tự cho là bản thân đem hết bất mãn che giấu thập phần tốt lắm, nhưng là các nàng biết là, các nàng trong mắt bài xích cùng bất mãn, Triệu Khả Nhân sớm thu hết đáy mắt .

      Nhưng mà, đối với bản thân phát , Triệu Khả Nhân cũng là bất động thanh sắc , như trước tràn ngập ý cười nhìn về phía các nàng, dường như chút cũng có phát các nàng trong lúc đó bất hòa giống nhau.

      Kỳ thực, đối với Nhàn Vân cùng Nhàn Lạc trong lúc đó bất hòa, Triệu Khả Nhân tự nhiên là biết được , nàng cũng phải là ngu ngốc, như vậy ràng tình huống, nàng vẫn là phát , nhưng là nàng lại như trước tùy ý như vậy tiếp tục phát triển. Bởi vì, chỉ cần có cạnh tranh, các nàng hai người mới có thể càng thêm tận tâm vì bản thân làm việc. Liền ngay cả tự bản thân đoạn thời gian thiên sủng Nhàn Lạc, kia cũng là có mục đích , vì buộc Nhàn Vân thỏa hiệp, tại xem ra hiệu quả vẫn là sai .

      Kỳ thực, nàng nhận ra Nhàn Vân cùng Nhàn Lạc trong lúc đó cạnh tranh càng là kịch liệt, vậy càng tốt, như vậy các nàng tài năng càng thêm nỗ lực vì bản thân làm việc. Hơn nữa bản thân có tự tin, tuyệt đối có thể tốt lắm giá nô hai người kia .

      Triệu Khả Nhân tại rất tràn đầy tự tin , nhưng mà, nàng cũng nghĩ đến, tại bản thân bởi vì Nhàn Vân cùng Nhàn Lạc trong lúc đó cạnh tranh lợi ích, nhưng mà trong tương lai, bản thân cũng là bởi vì hai người kia cạnh tranh mà thụ hại, đến thời điểm, nàng mới vì bản thân hôm nay tự tin mà hối hận thôi.

      Bên này Triệu Khả Nhân còn biết, cha nương nàng cũng ở vì nàng tính toán chuyện hôn ? Bất quá, ở lâu sau, cũng là bởi vì nàng gia nhập, khiến tình phát triển càng thêm thuận lợi .

      Mà ở bên kia, Triệu Khả Nhiên về tới phòng , nhưng có lập tức nghỉ ngơi, mà là bắt đầu đọc sách . Thi Hương cũng trở lại, cùng Lung Nhi cùng nhau đứng bên cạnh hầu hạ Triệu Khả Nhiên bên. Nhưng mà quá lâu, Triệu Khả Nhiên liền nhìn đến Thi Hương lén lút hướng nàng đánh tín hiệu.

      Khi chú ý tới Thi Hương tín hiệu, Triệu Khả Nhiên buông sách, thân duỗi người, đánh ngáp cái, mở miệng phân phó ,“Lung Nhi, thời gian còn sớm , ngươi trước xuống nghỉ ngơi ! Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi , sớm chút nghỉ ngơi ! Ngày mai còn có dậy sớm! Thi Hương, ngươi liền lưu lại, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu thay đồ.!”

      “Vâng, tiểu thư, vậy nô tì cáo lui trước.” Kỳ thực Lung Nhi sớm mệt mỏi, nhưng mà luôn luôn dám xuống trước, tại vừa nghe đến Triệu Khả Nhiên phân phó, nàng lên tiếng , rất nhanh liền ly khai khỏi phòng.
      Khi xác định Lung Nhi xa, Thi Hương mở miệng ,“Tiểu thư, Nhất trở lại, đại khái là hỏi thăm ràng tình , ngươi có muốn gặp chút ?”

      Triệu Khả Nhiên gật gật đầu,“Được rồi, ngươi cho vào !”

      được đến Triệu Khả Nhiên đồng ý, Thi Hương đem cửa sổ mở ra , rất nhanh, đạo màu đen bóng dáng cũng vào phòng.

      Triệu Khả Nhiên tập trung nhìn vào,nam nhân toàn than màu đen, chính là thập phần cung kính nửa quỳ mặt đất. Triệu Khả Nhiên tinh tế đánh giá thu hút tiền hắc y nam tử. Này nam tử thân hình lạnh lùng , tướng mạo trang nghiêm. đôi ánh mắt bắn hàn khí , hai loan mi hoàn toàn giống loát nước sơn. Bộ ngực hoành rộng rãi, có vạn phu nan địch oai phong. khó nhìn ra, như vậy gã nam tử, kết quả là có nhiều lợi hại, hơn nữa toàn thân cao thấp đều tản ra cỗ hàn khí cùng sát khí, còn loáng thoáng có chứa cỗ huyết tinh khí. Bởi vậy có thể suy đoán, trước mắt nam tử tuyệt đối phải cái gì thiện nam tín nữ, ở tay mạng người tuyệt đối ít. Này khó trách Tư Đồ Húc hội phái đến thầm bảo hộ bản thân. Nhớ tới Tư Đồ Húc đối bản thân quan tâm, Triệu Khả Nhiên trong lòng khỏi nổi lên cỗ ngọt ngào.

      “Ngươi chính là Nhất?” Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt mở miệng hỏi.

      Nhìn đến Triệu Khả Nhiên lạnh nhạt vẻ mặt, Nhất trong lòng cảm thấy thập phần khiếp sợ, người bình thường lần đầu tiên nhìn đến người đều bị sát khí người mà kinh sợ, do đó cảm thấy sợ hãi, câu cũng nên lời. Nhưng mà ngờ, trước mắt khuê các nữ tử yếu đuối nhìn mình có thể như vậy, lời lạnh nhạt, đúng hổ là người chủ tử coi trọng.

      Nghĩ vậy, Nhất thái độ càng cung kính ,“Dạ, tiểu thư, thuộc hạ chính là Nhất, là chủ tử phái thuộc hạ đến thầm bảo hộ tiểu thư , về sau tiểu thư nếu có cái gì phân phó lời , có thể trực tiếp gọi đến thuộc hạ.”

      Nghe được Nhất lời như vậy, Triệu Khả Nhiên vừa lòng gật đầu,” Được rồi, ta biết. Ngươi trước đứng lên ! tại, ngươi trước hết chút, vừa mới ta cho ngươi hỏi thăm tình, kết quả là chuyện gì xảy ra?”

      Kỳ thực muốn Nhất thăm dò người là chuyện , có chút người tài làm việc vặt, nhưng mà Nhất vẫn hiểu ràng bổn phận của mình, chỉ cần là Triệu Khả Nhiên phân phó, vô luận là nhiều việc vặt chuyện tình, bản thân đều phải xuất sắc hoàn thành, chỉ có như vậy chủ tử mới có thể vừa lòng .

      Nhất chậm rãi đứng lên, mới đem những việc mới nghe lén toàn bộ ra, liền ngay cả việc Triệu Tùng cùng Tần Hương Hà thân mật hành động cũng bỏ toàn bộ ra.

      “Tốt lắm, ngừng!” Triệu Khả Nhiên vội vàng ngăn lại Nhất tiếp tục tiếp, phải biết rằng nàng đối với chuyện cha mẹ giường có gì hứng thú , cũng tuyệt đối muốn biết.

      Nghe được Triệu Khả Nhiên kêu ngừng, Nhất lẳng lặng đứng ở bên, có lại mở miệng. hiểu biết chức trách của mình,
      nên phát biểu ý kiến thời điểm, tuyệt đối nên lung tung .

      Khi nghe Nhất báo cáo toàn bộ, trong lòng Triệu Khả Nhiên rơi vào trầm tư. Nàng cho tới bây giờ biết, nguyên lai tổ mẫu luôn luôn tại đánh chú ý nhường Triệu Khả Nhân gả nhập hoàng gia, còn luôn luôn tại vì mà vui vẻ . Còn có, nguyên lai ở trong mắt bọn họ, bản thân xứng thượng Trung Nghĩa hầu thế tử, thế nhưng là trèo cao . Bọn họ đúng là để mắt bản thân a! Bản thân có phải hay hẳn là cảm động đến rơi nước mắt mới đúng đâu?(mình ko biết làm sao cho dễ hiểu…. xin lỗi nha…)

      Còn nữa, cha nương của chính mình đúng là lợi hại ! Lúc trước vì Triệu Khả Nhân, liền luôn luôn muốn nàng từ hôn, tại Triệu Khả Nhân chiếm được này chuyện hôn , bọn họ vẫn là muốn từ hôn, làm cho Triệu Khả Nhân gả cho hoàng gia, xem ra lòng dạ bọn họ đúng là ! Hơn nữa, mẫu thân còn có mưu kế đúng là đủ độc a! Bất quá, bọn họ làm như vậy, đều muốn
      Triệu Khả Nhân như ý. Triệu Khả Nhân tại phải là trăm phương nghìn kế muốn giải trừ hôn ước sao?

      “Tiểu thư, chúng ta có nên hay ngăn cản ?” Ở bên Thi Hương mở miệng hỏi .

      cần.” Triệu Khả Nhiên khóe miệng gợi lên chút cười,“ chỉ là cần, tất yếu thời điểm, chúng ta còn trợ bọn họ giúp tay! Bất quá, tại, chúng ta cái gì đều cần làm, ngươi chỉ cần phái người giúp cho bọn họ đến nơi là được.”

      Thi Hương tuy rằng vì sao, nhưng mà như trước thập phần cung kính trả lời,“Vâng, tuân theo tiểu thư phân phó.”

      Triệu Khả Nhiên cười đến thập phần sáng lạn, trong lòng nàng ràng, thái tử phi tuyển người là Tần Y Miểu ! Điểm này là tuyệt đối thay đổi . Nếu đợi đến Triệu Khả Nhân giải trừ hôn ước, nàng mới phát nguyên lai bản thân có biện pháp lên làm thái tử phi, biết nàng có cái gì phản ứng thế nào? đúng là chờ mong nha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :