1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cách làm sủng phi - Bích Vân Thiên (Full+đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]

      Tác giả: Bích Vân Thiên

      Thể loại: Xuyên , cung đấu, cực sủng, cực hài.

      Số chương: 106C + 2PN

      Nguồn convert: TTV

      Nguồn raw: www.123yq.com

      Editor: LạcLạc + MànThầu + Tiểu Lộc Hàm

      Beta: LạcLạc


      Văn án

      Có ai đáng thương như Cố Tương , bị mẹ ruột bán cho người ta làm thiếp... 囧, bất quá cuộc sống này vẫn tệ, phu quân thương, đại phu nhân chính quy hiền lành nhân hậu, dường như hết thảy đều trở nên tốt đẹp, nhưng ai có thể cho nàng biết, tại sao Hoài An vương - cha chồng nàng lại tạo phản, tại sao con trai đều chết sạch, chỉ còn lại phu quân nàng.

      Cho nên, về sau nàng trở thành sủng phi của thái tử ư?

      P/s: Truyện này thực ra là 1 vs 1, nam chính của chúng ta rất ngây thơ, -_-|||, còn Uông thị tự có cuộc sống của nàng ấy.
      P/s của bạn Lạc: nam chính sạch bong có chút thịt :ex10:
      Khuyến cáo: Chống chỉ định đọc lúc bụng đói, đói cào ruột editor chịu trách nhiệm :uong2:

      Mục lục
      C1C2C3C4C5C6C7C8C9C10
      C11C12C13C14C15C16C17C18C19C20
      C21C22C23C24C25C26C27C28C29C30
      C31C32C33C34C35C36C37C38C39C40
      C41C42C43C44C45C46C47C48C49C50
      C51C52C53C54C55.1+.2C56.1+.2C57C58C59.1+.2
      C60
      C61C62C63C64C65.1+.2C66C67C68C69
      C70
      C71C72C73C74C75C76C77C78.1+.2C79
      C80C81C82C83C84C85C86C87C88C89.1+.2+.3
      C90C91C92C93C94C95.1+.2C96.1+.2C97C98
      C99C100C101C102C103C104C105C106.1+.2+.3+.4+.5
      PN2PN3

      HOÀN

      EBOOK
      [​IMG]
      Last edited: 10/6/19
      nkhanh3324, thuann, sakuramai59 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 1: Bị lừa xuất giá.
      Editor: LạcLạc
      Lúc Cố Tương còn quấn tã, đơn giản mà là từ khi nàng còn trong bụng mẹ nhảy ra mang theo ký ức kiếp trước, để bị coi là ma quỷ quái thiêu chết, nàng đành phải khổ cực sắm vai đứa trẻ, chảy nước miếng nè, giả vờ dáng nè, cũng may khổ cực uổng phí, nàng thuận lợi lớn lên thành thiếu nữ đậu khấu[1] trắng nõn non nớt.

      [1]Chỉ thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi.

      Cố gia ở thôn Hoa Bắc là đại gia tộc, nữ nhân của Cố gia dễ sinh nở, cố gắng khai chi tán diệp, đến thế hệ của Cố Tương có mấy năm tộc nhân.

      Nhắc tới cũng lạ, đáng nhẽ Cố Tương tính là xuất chúng trong đám đường huynh đường muội, song kể từ năm mười tuổi, Cố Tương phát triển tựa như cành liễu, để lộ tiềm chất mỹ nhân, tóc đen nhánh, mặt trái xoan, đôi mắt rất xinh đẹp, do đó, đợi đến tết trung thu năm nay khi cả nhà tụ họp chung chỗ, giống như phượng hoàng lọt vào ổ chim sẻ, khá bắt mắt.

      Cố lão thái thái được mọi người vây quanh trông thấy Cố Tương nở nụ cười hiền lành, bèn vẫy vẫy tay, “Cháu ngoan, con qua đây, để bà nội nhìn chút.”

      Vì người Cố gia nhiều, tam phòng bọn họ hơn mười người, nhà Cố Tương có năm huynh đệ, và sáu tỷ muội, nên hiếm khi được lão nhân gia quan tâm như thế, nơm nớp lo sợ tới, lúng túng cười với lão thái thái, thoáng có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, “Bà nội, chúc ngài vạn thọ an khang.”

      “Tốt! Tốt! Tốt!” Lão thái thái liên tục ba câu tốt, cầm tay nàng đánh giá tỉ mỉ, càng nhìn càng hài lòng, “Cháu ngoan, sau này cả nhà tam phòng chúng ta đều nhờ vào cháu.”

      Cố lão thái thái cũng nở nụ cười, nếp nhăn khuôn mặt lập tức giãn ra, mở miệng để lộ hai chiếc răng cửa lẻ loi, mọi người ở bên cũng cười rộ, giống như bất ngờ trúng năm triệu vậy.

      Bỗng nhiên Cố Tương có loại dự cảm rất xấu, -_-|||

      Từ đó về sau, người trong nhà Cố Tương càng khách sáo với nàng, việc nhà để nàng làm, tiếp đãi đồ ngon, ngay cả đệ đệ tiểu Thập Nhất thường cướp quà vặt của nàng cũng nhường nàng hết, đương nhiên, nếu phớt lờ ánh mắt thỉnh thoảng nỡ lòng nào của mẫu thân Vương thị, nàng thực cảm thấy hết thảy đều quá hoàn mỹ… -_-||| nhưng mà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao nàng có loại cảm giác mình bị bán còn giúp người ta đếm tiền nhỉ?

      Chẳng qua nỗi lo lắng này cũng duy trì bao lâu, rất nhanh, Cố Tương biết nguyên do, vì vào ngày đó đột nhiên nàng bị mẫu thân và mấy vị tỷ tỷ lột sạch y phục tắm rửa sạch , sau đó trực tiếp mặc luôn bộ hỉ phục, lập tức bị mẫu thân Vương thị bôi bôi vẽ vẽ nửa ngày, chờ tới lúc kết thúc, mấy vị tỷ tỷ bên cạnh và bá mẫu đều lộ vẻ mặt kinh diễm.

      “Tương nha đầu đúng là đẹp .”

      “Tựa như tiên nữ, còn đẹp hơn lúc thắp hương trông thấy bồ tát.” Đệ đệ tiểu Thập Nhất ở bên chen miệng .

      Nhìn mỹ nữ trong gương, Cố Tương sợ hãi, đây là muốn gì? Nàng nhìn hỉ phục người mình, ta…, ta còn chưa đính hôn mà, tại sao mặc đồ kết hôn chứ!!!

      Mẫu thân Vương thị nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Cố Tương, thoáng đành lòng, lau nước mắt , “Con à, sau này uất ức cho con rồi, nương cũng muốn để con làm thiếp cho người ta đâu, nhưng tiểu Thập Nhị sắp ra đời, trong nhà ngày càng phất nổi.” xong nhìn cái bụng nhô cao của mình, bên trong là tiểu Thập Nhị chưa chào đời, tổng cộng Cố Tương có mười huynh muội.

      “Nhìn muội , thế chắc chắn làm Tương nhi sợ.” Nhị bá mẫu ở bên thương vuốt đầu Cố Tương , “Tương nhi à, đừng sợ, nha đầu con có vận khí tốt, lại làm thị thiếp cho Lục thiếu gia của Hoài An vương gia, đây chính là chuyện người khác cầu còn được, như tam biểu tỷ con đấy, nó coi như đứa xinh đẹp nhất đời này của Cố gia chúng ta, nhưng bất quá vào phủ đệ của phủ đài đại nhân, con cần phải trân trọng.”

      Nhị bá mẫu xong, nữ quyến ở bên đều bày vẻ mặt hâm mộ, giống như làm thiếp là chuyện vinh quang cỡ nào, Vương thị thấy mặt mũi Cố Tương trắng bệch, dịu dàng , “Con yên tâm , chúng ta đều giúp con nghe ngóng rồi, vị Lục gia này mặc dù là con thứ, nhưng mới mười chín tuổi thôi, đúng là tuổi tác tốt, đại nương nhà bọn họ, nương cũng gặp rồi, là tiểu thư gia đình giàu có, chẳng qua khó sinh nở, lúc này mới nạp thiếp, nhà đó đều là người hiểu quy củ, có chuyện xấu nào, sau khi con qua đó cần lo lắng những việc khác, an phận, có thể khai chi tán diệp cho nhà bọn họ đó là công lao lớn rồi, tạo được chỗ đứng vững chắc.”

      Cố Tương thực khóc ra nước mắt, chuyện này là sao, lẽ nào mấy ngày nay đối xử tốt với nàng là vì bán nàng cho người ta làm thiếp ư? Đây là mẹ ruột nàng hả trời?

      Chẳng qua, rất nhanh, Cố Tương lại nên lời, vì cỗ kiệu tới… đồng thời, nhị bá mẫu cầm tay Cố Tương rất nhiều, tổng kết lại chính là, đứa trẻ ngoan, con bán cho Hình gia, nếu con chạy trốn chính là đào thiếp, bị bắt về rất thê thảm đấy, ::>_<::

      Cố Tương hoàn toàn mờ mịt chỗ này chẳng quen ai, cho dù có chạy có thể chạy đâu? Thời đại này hoang sơn dã lĩnh rất nhiều, đến lúc đó cũng cần người nhà tìm nàng, nàng phân biệt được phương hướng chắc lạc trong rừng già rồi, trực tiếp gọi dã thú tới ăn, do đó cuối cùng ngẫm lại, nàng chỉ có thể thành an vị cỗ kiệu, đương nhiên, về sau về sau nữa…, Cố Tương nhớ lại khoảng thời gian này, thoải mái nghĩ, kỳ thực làm thiếp ở thời đại này, cũng phải chuyện đau khổ nhất.

      Có lẽ trước đây đọc quá nhiều chuyện thê thiếp tương tàn, hậu viện yên, hạ độc hãm hại nhau, nên lúc thực gả nàng mới phát , giống như tiểu thư xuất thân từ thế gia vọng tộc từ chịu giáo dục tẩy não, chỉ cần thiếp thất an phận, đều giết cùng đuổi tận, cố gắng hài hòa ở chung với nhau, mà bản thân Cố Tương sao, cũng nghĩ thông suốt rồi, khiêm tốn đối đãi, an phận nghe lời, tranh thủ làm sâu gạo hết ăn uống, hết uống ngủ.

      Cố Tương bị cỗ kiệu loạng choạng đưa vào Hình phủ, chờ vào cổng trong bị người dẫn đến chính viện gặp đại phu nhân Uông thị, lúc này lần đầu tiên Cố Tương trông thấy nương tử chính quy, tâm lý khó tránh khỏi bồn chồn, luôn cảm thấy mình như tiểu tam vậy, cho nên có chút rụt rè, ra gì.

      Uông thị là phu nhân trẻ tuổi tầm hai mươi hai, hai mươi ba, mặt tròn hơi mập, nhưng dung mạo cởi mở, mày rậm khe khẽ nhếch lên, thoạt nhìn hơi nghiêm khắc.

      “Ngươi chính là Cố thị?” Mama trắng mập bên cạnh Uông thị mở miệng .

      Cố Tương chẳng dám ngẩng đầu, giọng trả lời.

      “Ngẩng đầu lên.” Phu quân mama họ Trầm, nên tất cả mọi người đều gọi bà là Trầm mama, bà nhìn Cố Tương lên tiếng đáp, đúng lúc bảo.

      Cố Tương bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên, tùy tiện để Uông thị quan sát mình như xem xét hàng hóa, trong lòng buồn bực, ở cổ đại này xem trọng nhân quyền gì đó vốn là chuyện tiếu lâm, phải ngoan ngoan giữ quy củ mới đúng.

      lúc sau, Uông thị lộ nét mặt hài lòng, với Trầm mama, “Là nữ nhân đoan trang có dáng dấp tốt, lần này lòng ta cũng có thể buông lỏng phân nửa.” Lập tức chỉ chỉ cái mâm bên cạnh, mặt dùng lụa đỏ che kín, “Thứ này thưởng cho nàng ấy .”

      Cố Tương ngoan ngoãn gật đầu tạ ân, Uông thị lại mấy câu, đương nhiên là ít lời khách sáo phải tuân thủ phụ đạo.

      Đợi Cố Tương được dẫn về phòng, lại có hai tiểu nha đầu tiến vào, thoạt nhìn chưa tới mười mười hai tuổi, người mặt tròn tên là Liễu Chi, người hơi gầy tên là Phương Viên, Cố Tương nghe xong nhịn được , hai người các ngươi hẳn nên đổi tên cho nhau, kết quả, hai người họ gật đầu đồng ý, cứ an bài theo lời chủ tử.

      Cố Tương 囧 nửa ngày, mới giải thích chẳng qua chỉ đùa thôi, khuyên can cả buổi, mới bảo được các nàng đổi tên lại, làm hai nha đầu này có việc gì, nhưng nàng toát mồ hôi toàn thân.

      Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, sau khi Cố Tương vào cửa là buổi sáng, kéo đến tận bây giờ thực thoáng chịu nổi, phải tựa vào mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi, con người có đôi khi rất kỳ quái, chấn động càng lớn, đầu óc càng trống rỗng, theo đạo lý lúc này Cố Tương hẳn có rất nhiều suy nghĩ, ít nhất than thở cuộc đời bản thân đáng thương, ngươi xem, bị mẹ ruột bán, đây là việc tàn nhẫn cỡ nào? Nhưng nàng lại rất bình tĩnh, nên ăn ăn, nên ngủ ngủ.

      Hai tiểu nha đầu Phương Viên, Liễu Chi ở bên đưa mắt nhìn nhau, phải hai người họ cũng phải lần đầu tiên được phái tới, vị thiếp đầu tiên của Lục gia cũng là tiểu thư xuất thân từ nông thôn, tiểu thư này mới vào cửa khóc sướt mướt, mình muốn làm thiếp, lại bị cha nàng ép đưa đến nơi này, xin Lục thiếu nãi nãi thả nàng về, cuối cùng ngay cả mặt mũi Lục gia còn chưa gặp bảo người đưa rồi.

      Lúc đó sắc mặt Lục thiếu nãi nãi, phải nó khó coi cỡ nào.

      Các nàng nhìn tiểu thư kia cười trong nước mắt mất, trong lòng lại nặng nề, cảm thấy tiểu thư đó thực được nuôi dưỡng trong khuê phòng đến choáng váng, mặc dù Gia bọn họ là con thứ, ở trong phủ cũng được tiếp đãi đáng kể, song dù sao cũng là con trai Hoài An Vương, thân phận cao quý, tiểu thư này bị trả lại như vậy, quả nhiên chưa tới vài ngày nghe được tin tức, tiểu thư đó tự vẫn, đến nỗi bản thân muốn chết còn… Chính là được.

      Khi ấy hai người họ chỉ thở dài hơi, im lặng hồi lâu, đôi khi, người ta phải biết thân phận của mình, tựa như hai người họ và vị tân di nương hôm nay.

      Vị Cố di nương này thoạt nhìn là người hiểu quy củ, mặc dù có vẻ rụt rè, nhưng nhiều, nhiều chuyện, còn rất bình tĩnh, dĩ nhiên… đợi mãi bèn ngủ mất, -_-|||

      Lúc Hình Thượng Thiên tiến vào liền thấy cảnh tượng như thế, nghe nương nào đó – thị thiếp mới của mình ngửa đầu ngủ, mép môi đầy đặn là nước bọt bắt mắt, dưới ánh nến, mắt sáng dị thường.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2: Tỷ đệ luyến.
      Editor: LạcLạc
      Hình Thượng Thiên trầm mặc, Phương Viên ở bên bị dọa , nàng vừa ra ngoài, sao có thể ngờ Lục gia xuất lúc như thế chứ, vội vàng bước lên phía trước lắc lắc Cố Tương, “Di nương, Lục gia về rồi.” Mặc dù biệt viện của Hình Thượng Thiên nằm ở vùng đất hoang vắng hẻo lánh cách Hoài An vương phủ khá xa, song bọn tôi tớ bên dưới vẫn dựa theo phép tắc trong phủ gọi là Lục gia.

      Cố Tương nằm mơ ăn bò bít tết ấy mà, ăn vào trong miệng liền giống như hòa tan vậy, tươi non đó, nàng suýt nuốt luôn đầu lưỡi của mình, trong lòng bèn nghĩ, chuyện này chắc chắn nằm mơ, nên tuyệt đối đừng lãng phí, lần ăn cho đủ vốn, cứ thế dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cố Tương lại gọi thêm mười phần bít tết, kết quả chờ mãi, rốt cuộc thấy người hầu mặc áo bành tô bưng cái khay rất cao tới, nước bọt nàng dính ngay mép, chỉ kém xíu tiến lên cướp, vất vả lắm mới chờ được miếng bò bít tết kia bày lên bàn, mùi thơm thoang thoảng nức mũi, nàng tính hạ dao xuống cơ, chợt tỉnh giấc.

      “Di nương, Lục gia tới.” Phương Viên nóng nảy lặp lại lần nữa, còn sợ Cố thị nghe thấy nên ghé sát bên tai nàng .

      Đợi Cố Tương mở mắt, cách bày biện trong phòng vẫn cổ kính, nàng biết là tỉnh mộng, đương nhiên thất vọng, bất quá cũng gì thêm, vừa ngước mắt lên bèn thấy Phương Viên ra sức nháy mắt với mình, cách đó xa, nam nhân có vóc người cao to đứng dưới ánh nến cam, dung mạo tuấn dật, khí chất thanh nhã, quả nhiên là túi da tốt, nếu phải gặp nhau dưới tình huống đặc biệt kiểu này, Cố Tương còn muốn cảm thán câu, thực soái ca nha!

      Hình Thượng Thiên trước mặt cũng quan sát Cố Tương, ánh mắt kia tương đối hài lòng, Cố Tương gần như ngay lập tức giật mình, sực nhớ hôm nay mình chính thức trở thành thiếp của rồi, vội vàng đứng dậy, “Lục gia, ta là…, nô tỳ là Cố thị.” Cố Tương suýt sai, bất quá cũng may nàng sửa sai kịp thời, câu kế tiếp nàng càng càng trôi chảy, càng quên vỗ mông ngựa với ông chủ sau này, “Lục gia, sắc trời trễ vậy, ngài dùng cơm chưa ạ?”

      Cố Tương xong cũng chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Hình Thượng Thiên, dáng vẻ cực kỳ ân cần.

      Hình Thượng Thiên ừ tiếng, với Phương Viên, “Dọn bữa lên .”

      Chờ Phương Viên ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Tương và Hình Thượng Thiên, Hình Thượng Thiên rất tự nhiên dang tay với Cố Tương, ý này cần cũng biết, kết quả đợi nửa ngày, Cố Tương lại dùng loại ánh mắt cực kỳ ngây thơ nhìn .

      Lúc này Cố Tương cũng buồn bực lắm chứ, Lục gia này sao thế? có việc gì dang tay ra làm chi? Suy xét thế nào Cố Tương cũng hiểu, cuối cùng giật mình, vụt cái đỏ mặt, lẽ nào ý…, ý là muốn ôm nàng? Chuyện này…, bữa tối còn chưa ăn đấy, hơn nữa, cho dù bây giờ là chập tối, có phải cũng quá vội ?

      Hình Thượng Thiên đợi nửa ngày cũng thấy Cố Tương giúp cởi y phục, nhịn được, định nổi giận, kết quả chỉ trong chớp mắt Cố Tương lại chủ động nhào vào lòng mình.

      Cố Tương cố nén thẹn thùng ôm lấy hông Hình Thượng Thiên , còn quên làm nũng cọ cọ ngực , trong lòng liên tục tự nhủ, sau này là cha mẹ cơm áo của ngươi, ông chủ của ngươi, tất cả của ngươi… dáng dấp lại khá tốt, Cố Tương, ngươi coi như được hời rồi, nếu người ta hào phóng muốn ngươi ôm, ngươi cứ dứt khoát thẳng thắn chút, đừng ra vẻ như nàng dâu .

      Nghĩ vậy, dũng khí của Cố Tương lại xoàn xoạt tăng vụt, giống như thông suốt bèn kiểng chân chuẩn bị hôn Hình Thượng Thiên cái, kết quả vóc dáng nàng hơi thấp, cuối cùng chỉ quét tới cằm Hình Thượng Thiên.

      Hình Thượng Thiên lập tức ngây ngẩn cả người! Có điều lúc sau, ánh mắt toát ra đóm lửa.

      Ngoài mành, Liễu Chi dẫn theo nhóm nha đầu bà tử, tay đều bưng khay, mặt là vật dụng rửa mặt và y phục cho Hình Thượng Thiên thay, lúc này bị chặn ngoài cửa, nàng mở to mắt nhìn động tác to gan của Cố Tương, hồi sau mới hòa hoãn tí, nghĩ thầm, trước đây còn nghĩ tân di nương này hiểu chuyện, kết quả lại lỗ mãng khiến nàng nhìn lầm, tân di nương ấy gặp được Lục gia tuấn tú nên bị câu hồn rồi, lại còn biết xấu hổ thế…, làm ra loại chuyện này, bất quá sao Lục gia tức giận nhỉ?

      Lục gia ghét nhất nữ tử dùng thủ đoạn dụ dỗ mà, Liễu Chi nhớ, trước đây nha hoàn Xuân Đào hầu hạ Lục gia chỉ mặc y phục có cần cổ hơi thấp tí, bị Lục gia nổi trận lôi trình đuổi ra ngoài.

      Có điều rất nhanh Liễu Chi nữa, vì trong phòng xuất ít hình ảnh hạn chế, nàng đỏ mặt bảo nha hoàn bà tử sau lưng lui xuống.

      Ngươi tính hỏi Cố Tương, cảm giác của lần đầu tiên thế nào à, có đánh chết nàng cũng ngươi biết đâu, vì chuyện ngày đó thực hơi mất mặt, sau đó Cố Tương mới biết, Hình Thượng Thiên dang tay ý bảo nàng hầu hạ thay y phục, nàng lại tưởng…, trực tiếp nhào tới, kết quả của việc này là nàng bị Hình Thượng Thiên đè giường thời gian rất dài.

      Hình Thượng Thiên nhìn như hũ nút, nhưng khi làm thực rất khát máu lợi hại, Cố Tương là lần đầu tiên, lúc bắt đầu còn lầm bầm càng về sau càng van xin nài nỉ, nước mắt nước mũi chảy xuống giường, đau đớn cũng sung sướng, đơn giản là ký ức suốt đời khó quên.

      Đợi đến ngày hôm sau, Cố Tương bị Phương Viên dựng dậy mặc y phục rửa mặt chải đầu, khi chân đều run rẩy, chờ nàng đến chính phòng rồi, Uông thị tính số sách với quản , bảo Cố Tương chờ ở gian phòng hướng Đông.

      Song Cố Tương thực có chút tiền đồ nào, đợi mãi lại ngủ mất, cũng trách nàng được, bị giày vò hơi thê thảm.

      Trong chính phòng, Uông thị thở phào nhõm với đám sổ sách làm xong, Trầm ma ma ở bên bưng nước ô mai lên, mấy ngày nay quá oi bức, chỉ ngồi thôi cũng ngừng toát mồ hôi.

      “Phu nhân người uống chút nước ô mai , giải nóng.” Trầm ma ma là ma ma hồi môn của Uông thị, từ hầu hạ nàng, tình cảm hề tầm thường, chăm sóc Uông thị cũng như chăm sóc khuê nữ ruột vậy, thậm chí còn muốn tôn kính hơn khuê nữ ruột mấy phần.

      Uông thị tiếp nhận, uống hớp , chỉ cảm thấy khí lạnh theo cuống họng đường xuống bụng, vô cùng sảng khoái, mặt mày nàng giãn ra, lại uống hai ngụm, rồi cầm bát đưa cho Trầm ma ma , “Vẫn là nước ô mai ma ma làm ngon, phiền người rồi, đưa qua cho Lục gia chưa?”

      Ánh mắt Trầm ma ma cười sắp thấy trời trăng, “Có thể làm được món phu nhân thích, lão nô ta vui vẻ còn kịp, sao ngại phiền chứ?” tới đây bèn cầm cây quạt tròn nhàng quạt cho Uông thị, ân cần tiếp, “Bên Lục gia đương nhiên đưa qua từ lâu, ta còn cố ý bảo Thanh Trúc đường , đừng để thời gian quá dài, đủ lạnh.”

      Thanh Trúc là đại nha hoàn bên cạnh Uông thị, coi như là người đắc lực nhất của nàng, Uông thị nghe xong gật đầu , “Ma ma mà làm việc là ta yên tâm, có điều…” Uông thị vừa nghĩ lại , “Món có tính hàn này thấm miệng là được, đừng tham lam quá, phu quân luôn luôn rất thích những…, mama đưa qua đó bao nhiêu thế?”

      “Cũng chung thôi.”

      Uông thị ngước mắt, đồng ý nhìn Trầm ma ma, “Ma ma, người đâu phải biết…, được ta phải xem thử.”

      “Phu nhân của ta ơi!” Trầm ma ma vội vàng đứng dậy nắm vai Uông thị, ấn nàng trở lại, “Người đây lại hồ đồ rồi.”

      Lời như vậy nếu là người khác đương nhiên khiến Uông thị tức giận, song do Trầm ma ma lại làm nàng thể châm chước mấy phần, nàng kinh ngạc hỏi, “Ma ma, người gì vậy?”

      Trầm ma ma lộ ra thần sắc lo lắng, “Phu nhân, mặc dù Lục gia hơn người mấy tuổi, nhưng dù sao cũng là phu quân người, chính là trời của người đấy, cả ngày người quản như thế, cái này được ăn nhiều, cái kia được chơi quá, thậm chí bằng hữu tới tìm uống rượu, người cũng phải dò hỏi ràng là ai mới để xuất môn, việc này hơi quá đáng rồi đó.”

      Uông thị nghe xong im lặng, “Ta đây phải vì Lục gia sao? Lục gia thích lạnh, mùa hạ thường ăn những thứ có tính hàn kia, bụng thoải mái, có năm nằm hơn nửa tháng đấy thôi. Chuyện này người cũng biết mà.”

      Trầm ma ma vội vàng bước lên trước dỗ, “Phu nhân, chuyện này ta biết chứ, nhưng nam nhân dù sao cũng là nam nhân, bọn họ luôn luôn thích nữ nhân ôn tồn cẩn thận..., phu nhân à, từ ngài hiếu thắng, lão phu nhân chỉ sợ ngài xuất giá rồi cũng như vậy, mới đưa lão nô tới, bảo lão nô khuyên nhủ phu nhân, mộc tú vu lâm phong tất tồi chi[1], cứng rắn quá rất dễ gãy, người thông minh hơn người, hẳn phải hiểu hơn lão nô chứ.” tới đây thấy Uông thị hé răng, suy xét nửa ngày mới dỗ tiếp, “Phu nhân, người cũng cần quá lo lắng, Lục gia biết nỗi khổ tâm của người, cũng kính trọng người nhất, đừng chuyện khác, chứ và người có duyên từ , cho dù người thể có con, sớm muộn gì cũng …”

      [1] Nằm trong câu: 木秀于林风必摧之, 鸟太出头枪必打 (Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả - Cây cao vượt rừng gió dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.

      “Im miệng!” Uông thị giống như bị người ta giẫm phải đuôi, đột nhiên kích động.

      Trầm ma ma sợ hãi lập tức quỳ xuống, bà run rẩy cả người , “Lão nô vượt quá bổn phận.”

      Trong phòng chợt yên tĩnh, Trầm ma ma thành quỳ, chưa tới lúc cảm thấy đầu gối đau xót, tầng mồ hôi mịn phủ đầy trán, thoạt nhìn rất chật vật.

      Uông thị uống chén trà, cảm thấy cơn tức dần dần biến mất, mới ngẩng đầu nhìn Trầm ma ma quỳ cũng thoáng mềm lòng, thở dài hơi, , “Bỏ , cũng do tính tình ta hơi nóng nảy, ngươi đứng dậy .” Lập tức lại bổ sung thêm câu, “Sau này đừng nhắc tới con cái nữa, ta và Lục gia có con.”

      Lời này khiến Trầm ma ma lập tức trợn tròn đôi mắt.

      Cố Tương thề nàng thực có ý nghe trộm, nàng ngủ hồi bèn có chút mắc tiểu, sau khi tỉnh giấc phát Phương Viên và Liễu Chi ở đây, nàng tính tìm cái bô, kết quả nàng chưa quen thuộc nơi này, cẩn thận lại chui vào cửa hông bên cạnh nhà chính, để nàng nghe sạch .

      Lượng tin tức mặc dù hơi lớn, song Cố Tương vẫn sắp xếp được, đơn giản mà chính là Uông thị này lớn hơn Lục gia mấy tuổi, hiển nhiên là tỷ đệ luyến thịnh hành nhất ở cổ đại, đồng thời hai người quen biết từ , chắc là loại thế giao, nên địa vị vị phu nhân này hẳn lung lay nhỉ? Nhưng tại sao có con?”

      Cố Tương này suy xét xong tin tức phức tạp, vừa xoay đầu suýt bị dọa ngất, ôi cha mẹ ơi, người đứng đối diện nàng là ai trời?

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3: Thịt kho măng dẫn tới huyết án.
      Editor: LạcLạc

      Thành dáng dấp người trước mắt tuyệt đối dọa người chút nào, vóc người ục ịch, khuôn mặt tròn trắng nõn, ánh mắt mang theo mấy phần tang thương, mặc nhu váy[1] đỏ thẫm, vừa nhìn liền cảm thấy là phụ nhân trung niên đôn hậu, song khi nàng ấy từ cao nhìn ngươi, ngươi có cảm giác toàn thân nàng ấy tản ra loại uy nghiêm nên lời, khiến người ta sợ hãi.

      [1] Nhu váy thuộc hán phục, thân mặc áo đuôi ngắn và thân dưới buộc váy hợp thành nhu váy. Có hai dạng nhu váy, dạng vị trí buộc thắt lưng ngay eo, và dạng vị trí buộc cao hơn ngực.

      Có lẽ đây là khí chất trong truyền thuyết chăng?

      Cố Tương có tiền đồ rụt cổ lại, thoáng chẳng biết làm sao, dè dặt đánh giá người trước mắt, trong lòng suy nghĩ người này có thể là ai? Nàng vắt óc nghĩ ngợi rốt cuộc phải giải thích thế nào chuyện mình đứng ở góc tường đây, kết quả đợi nửa ngày, vị phụ nhân ấy vậy mà tự mình mất, khiến nàng vẫn có chút hoảng sợ.

      Uông thị thích cho mặt mũi vui vẻ, nàng bưng chén trà lên hỏi Cố Tương chuyện hôm qua hầu hạ Lục gia, chẳng qua chỉ là tối đó ăn gì, uống trà gì, dùng huân hương gì, làm chuyện giường chiếu chưa? Lục gia có ngủ tới bình minh , thực là việc xé to, lúc mới bắt đầu Cố Tương còn đáp lại hai câu, sau đó bèn nghẹt luôn, nàng cũng thể trắng ra với Uông thị, hôm qua Lục gia của ngài giày vò ta giường, đủ 360 tư thế, đủ loại cực hạn, nếu phải nàng là nương xuyên tới, chắc sớm mắc cỡ chết được, còn tưởng Lục gia cố ý nhục nhã nàng đây.

      Trầm ma ma ở bên thấy Cố Tương càng càng đỏ mặt, cúi đầu giọng với Uông thị, “Phu nhân, di nương vừa tới, rất nhiều chuyện đều hiểu, người dạy dỗ nàng ấy nhiều là được.”

      Kỳ thực đêm qua xảy ra chuyện gì, Uông thị làm sao biết, biệt viện này thuộc quyền quản lý của nàng mà, sao nàng biết được? Nhưng những việc ngoài mặt phải làm, thực ra chính là biến tướng cho Cố Tương biết, phải chăm sóc Lục gia cho tốt, đừng tưởng nàng có thể muốn làm gì làm.

      Uông thị nghe xong gật đầu , “Phép tắc đương nhiên phải dạy, nếu bôi nhọ danh tiếng vương phủ chúng ta.” xong dường như suy nghĩ làm thế nào, lập tức gật đầu , “Việc này phải bảo Trịnh dạy, bà ấy là lão nhân từ trong cung ra.”

      Trầm ma ma ở bên cười theo, “Phu nhân và lão nô đều có chung suy nghĩ, Trịnh thực là người thích hợp nhất.” xong nhìn Cố Tương với vẻ mặt có mấy phần đồng cảm, nhìn đến mức trong lòng Cố Tương dựng hết tóc gáy.

      Nếu để Cố Tương tự lựa chọn, đương nhiên là ăn ngủ, ngủ rồi ăn, cuộc sống như thế tương đối tự tại, song có thể trải qua cuộc sống này điều kiện tiên quyết là bản thân ngươi có tiền vốn kìa, tại Lục gia kim chủ của nàng dường như chưa đáng dựa vào lắm, vậy phải dựa vào chính mình chậm rãi tu luyện thui, ít nhất phải học chút phép tắc, ví dụ như…, loại chuyện tối qua, đừng để trở thành trò cười nữa, -_-|||

      Cố Tương nghiêm túc cảm tạ, lúc này nàng lòng muốn học hỏi, luôn cảm thấy vào loại đại trạch nhà cao cửa rộng này rồi hai mắt như bị bôi đen chẳng biết cái gì cả, loại cảm giác này thực rất hỏng bét.

      Uông thị lại thông báo mấy câu, sau đó bảo Cố Tương lui xuống.

      Khí trời càng ngày càng nóng, chỉ mặc lụa Hàng Châu mỏng tí cũng khiến người ta toát mồ hôi cả người, thân thể Hình Thượng Thiên hơi thịnh hư hỏa, thể chất thiên về hỏa, để giữ vững dáng vẻ chỉnh tề thể mặc quần lót to, áo lót to, vậy là chỉ có thể vén tay áo để lộ cổ tay, giống như làm vậy có thể khiến bản thân mát tí, mùa hạ hàng năm là ngày tháng chật vật nhất, chỉ hận thể mỗi ngày đều ngâm mình trong hồ, cho dù ngâm mình trong hồ, trong phòng cũng phải đặt rất nhiều băng, song dù sao ở đây cũng là biệt viện, điều kiện có hạn, đồng thời vẫn chưa tới lúc nóng nhất, cũng thể thoáng cái đều dùng hết, nên đợi Hình Thượng Thiên uống cạn nước ô mai Uông thị đưa tới cảm thấy có chút chịu nổi, chữ cũng viết, thư cũng đọc, đặt mông ngồi ngay ghế nằm trải chiếu, bực bội kéo kéo cổ áo, với Chiêu Trữ ở bên, “Ngươi xem thử bữa trưa xong chưa?”

      Mấy vị gia trong vương phủ, tính tình Hình Thượng Thiên là xấu nhất, đây là chuyện mọi người đều biết, thời gian Chiêu Trữ theo Hình Thượng Thiên ngắn, cũng bốn, năm năm, tất nhiên hiểu , có điều thấy Hình Thượng Thiên có dấu hiệu phát cáu, trong lòng bồn chồn, dám trễ nãi, vội vàng , “ sớm chuẩn bị tốt rồi ạ, chỉ việc bảo bọn nha hoàn dọn lên thôi.”

      Hình Thượng Thiên nhịn được , “Mau lên chút.”

      Chiêu Trữ tay chân lanh lẹ, cũng biết Lục gia nhà mình có tính nhẫn nại, vừa bảo nha hoàn quạt cho Hình Thượng Thiên, vừa vội vàng phân phó nhà bếp, chưa tới lúc, dọn đầy bàn.

      Hình Thượng Thiên vốn rất đói, nhưng lúc thấy thức ăn đầy bàn nghi ngút khói có chút mất khẩu vị rồi, trừng Chiêu Trữ nghĩ thầm, ngươi còn chê người ta chưa đủ nóng à!

      Chiêu Trữ cũng biết những món này chắc chắn hợp khẩu vị Hình Thượng Thiên, nếu dựa theo sở thích của , lúc này làm sao cũng phải chuẩn bị ít canh đậu xanh đủ loại khai vị trước, song tại ta thực chả dám phân phó, nguyên nhân đương nhiên là do Uông thị quản nghiêm, cười khổ giải thích, “Lục gia, phải tiểu nhân làm cho ngài, thực ra phu nhân từng …”

      Hình Thượng Thiên bực bội nửa ngày, đứng dậy , “Ngươi phái người báo cho Cố di nương tiếng, ta qua đó ăn trưa.”

      Chiêu Trữ, “…” Việc này phải chăng hơi đột nhiên !

      Chờ người ta đến ăn cơm là việc rất thống khổ, điều kiện tiên quyết của việc này là ngươi còn ở dưới tình huống rất đói, Cố Tương nhìn bánh đậu xanh bàn, thừa dịp Phương Viên chú ý bèn gắp miếng, lập tức với Phương Viên, “Giày vò tới trưa, thực hơi khát, Phương Viên người giúp ta pha ít nước trà .”

      Phương Viên thoáng mờ mịt, chỉ ấm trà bốc hơi nóng , “Di dương, đây là nước trà Liễu Chi vừa pha ạ.”

      Cố Tương hơi uất ức, “Nóng thế uống được đâu.”

      Phương Viên nhìn Cố Tương đầu đầy mồ hôi, trong lòng cũng thấy băn khoăn, nghĩ rằng nhà bếp có lẽ còn thừa lại dưa hấu lạnh, , “Vậy nô tỳ xem thử còn dưa hấu , di nương, người chờ chút.”

      Đợi Phương Viên , Cố Tương bèn hơi ăn hết nửa cái bánh đậu xanh, đồ ăn lót bụng, có thể coi như giải quyết cơn đói của nàng rồi, bất quá có lẽ đói quá ác liệt, ăn nhiêu đấy căn bản đủ, nàng lại tiện tay lấy khối… mỗi lần đều tự nhủ, đây là miếng cuối cùng, miếng cuối cùng, kết quả chờ Phương Viên bưng dưa hấu tới, đĩa bánh đậu xanh bàn trống trơn.

      Phương Viên nhìn miệng Cố Tương đầy vụn bánh ngọt, bỗng nhiên có chút biết gì, mà Cố Tương cũng cảm thấy rất 囧, ORZ[2].

      [2] Giống hình người quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa của Orz này là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”.

      Cũng may thời gian hai người xấu hổ bao lâu, Hình Thượng Thiên tới.

      Nha hoàn bà tử trong phòng bận bịu trận, lần này Hình Thượng Thiên dang tay Cố Tương hiểu ý ngay, dưới ánh mắt có thâm ý khác của Hình Thượng Thiên, nàng đỏ mặt xấu hổ cởi áo khoác cho , lại rửa tay cho , đợi hai người rửa mặt chải đầu xong, bàn cơm dọn xong từ lâu.

      Tám món xào, bốn món nguội, hai món ngọt, bát canh, bày biện đầy bàn cơm bằng gỗ tử đàn được chạm trổ, Cố Tương ngồi dưới Hình Thượng Thiên.

      Hình Thượng Thiên vốn chẳng có khẩu vị gì, ăn mấy miếng bèn để xuống, kết quả chỉ trong chớp mắt, cừ … di nương mới nạp đúng là ăn uống tốt, bên này gắp miếng thịt kho măng, bên kia ăn bách hợp xào, ăn say sưa ngon lành thế, hai má trắng trẻo phúng phính phồng tới phồng lui, ánh mắt sáng lên ngắm bàn cơm, giống như bàn đều bày sơn hào hải vị món ngon vậy.

      Thực ra nhắc tới mới , đầu bếp trong biệt viện đương nhiên kém hơn vương phủ, món ăn càng sơ sài đáng nhắc tới, cả ngày đều là đủ loại măng, rau dưa chế biến, muốn ăn bánh sữa cũng ăn được, nhưng khi nhìn cách ăn của tân di dương này, chẳng biết xảy ra chuyện gì, cũng có chút bị lôi kéo.

      Hình Thượng Thiên nhìn miếng thịt kho măng Cố Tương vừa ăn, cũng gắp miếng, phải biết rằng Cố Tương ăn liên tục mấy miếng, kết quả vừa bỏ vào miệng nhai, Cố Tương lại gắp hai miếng.

      Cố Tương cảm thấy tất cả món ăn này đều rất ngon ấy, đặc biệt là thịt kho măng, dĩ nhiên phải do đầu bếp cỡ nào trâu bò, mà là… bàn ăn này chỉ có món mặn như thế thôi, =.=

      Cuộc sống ở Cố gia vất vả hay , cũng tệ đến nỗi nào, nhưng đến mức có thể ăn mười mấy món, món này còn có dầu mỡ, nhìn lóng lánh, vâng, ở thời đại món ăn kiểu này chính là béo ngậy, song Cố Tương ở cổ đại sống cuộc sống nghèo khó mấy chục năm cảm thấy, quỳ cầu xin ai để ta có chút dầu mỡ, %>_<%

      Hình Thượng Thiên ăn thịt kho măng cảm thấy sao à, chính là vầy nè, nấu hơi quá lửa, thịt có mùi sạch lắm, chắc trước đó chưa ướp tốt, song cúi đầu vừa nhìn, ta X, vị tân di nương đó nhúng nhàm mấy miếng thịt cuối cùng trong đĩa, đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác bị cướp thức ăn… cho nên nghĩ cũng nghĩ, theo bản năng lại gắp miếng.

      Cố Tương ngước mắt, thấy Hình Thượng Thiên gắp miếng cuối cùng, =_=, nàng giơ đũa lên nửa ngày.

      Hình Thượng Thiên thấy Cố Tương bày dáng vẻ cực kỳ đáng thương, ánh mắt gần như mang theo mấy phần hâm mộ nhìn miếng thịt kia của mình, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ đắc ý trước nay chưa từng có, dưới ánh mắt của Cố Tương hơi ăn hết.

      Chiêu Trữ ở bên nhìn Hình Thượng Thiên và tân di nương ăn uống với nhau, tròng mắt suýt trợn rớt ra ngoài, đây là Lục gia có tính khí nóng nảy, lại lạnh lùng, thích chuyện của bọn họ ư? Sao làm chuyện trẻ con thế?

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4: Thị thiếp biết thỏa mãn thường vui vẻ.
      Editor: LạcLạc

      Cố Tương thấy thịt kho măng ăn sạch, nhanh chóng tiến công đĩa thức ăn tiếp theo…, nghĩ thầm, ngươi là công tử của vương phủ đấy, có thể khiêm nhường chút ? Hừ hừ hừ.

      Hình Thượng Thiên nhìn dáng vẻ mếu máo uất ức của nàng, bờ môi hồng căng đầy vểnh lên, trong lòng biết sao cảm thấy hơi đắc ý, còn mang theo mấy phần buồn cười, đặt đũa xuống, với Chiêu Trữ ở bên, “Thịt kho măng hôm nay tệ, thêm đĩa nữa .”

      Cố Tương thoáng sửng sốt, nụ cười nơi khóe môi nhanh chóng kiềm nén được.

      Hình Thượng Thiên thấy, cũng cười theo, mặt mày cong cong, đặc biệt tuấn tú.

      Con ngươi ban nãy sắp trừng rớt ra ngoài của Chiêu Trữ chứng kiến Hình Thượng Thiên nở nụ cười hiếm có, thực cảm thấy, vạn tuế đơm hoa[1] cũng thể sánh bằng, theo Hình Thượng Thiên ít nhất bốn, năm năm, song thấy Hình Thượng Thiên cười cũng chỉ được mấy lần thôi, cứ thế, trong lòng nghĩ, lẽ nào chủ tử bị đặt ở nơi thôn quê này, giờ có chút ngốc luôn à?

      [1] 'Vạn tuế đơm hoa' ý chỉ những việc rất khó trở thành hoặc vô cùng hiếm thấy, vì dân gian tương truyền 'cây vạn tuế 60 năm ra hoa lần'.

      Mà bên Phương Viên và Liễu Chi lại có cách nghĩ khác, các nàng thấy Cố Tương và Hình Thượng Thiên ăn chung với nhau tốt vậy, cảm giác rất kiêu ngạo, hai người các nàng được phân đến hầu hạ Cố Tương, nếu có bất ngờ gì xảy ra, về sau theo Cố Tương, nàng được sủng ái, ngày tháng của các nàng tốt lên, nàng được sủng ái đương nhiên cũng chật vật, hôm nay mở màn bằng hình thức này, ngày tháng phía sau tốt đẹp!

      Vì có nốt nhạc đệm ấy, nên bữa trưa hôm nay rất vui vẻ, Chiêu Trữ đứng bên cảm thấy khá viên mãn, từ sau khi tới biệt viện Lục gia ăn nhiều lắm, khiến phu nhân vẫn lo lắng thôi.

      Thu dọn bàn ăn xong, bưng trà mới lên, đáng nhẽ Hình Thượng Thiên thích uống, song ăn ít thức ăn dầu mỡ, nghĩ rằng mùa hạ oi bức uống nước trà giải ngấy cũng khó chịu lắm.

      Đợi uống nước trà xong, Hình Thượng Thiên với vẻ mặt thỏa mãn được Cố Tương cung tiễn ra ngoài, Cố Tương đứng ngay cửa nhìn bóng lưng Hình Thượng Thiên, chỉ kém chút rút khăn tay ra vẫy vẫy, nghĩ thầm… ngài nên tới nhiều hơn, ngài vừa tới, bàn cơm của ta lập tức phong phú lên rất nhiều đấy, =.=

      Cố Tương cho rằng dựa vào mức độ kịch liệt đêm qua của Hình Thượng Thiên, tối hôm nay làm thế nào mai cũng phải nở hai lần, kết quả liên tiếp mấy ngày chạm vào nàng, buổi trưa thỉnh thoảng cũng tới đây cùng nhau ăn cơm, còn bữa tối,… theo Phương Viên là tối nào cũng đến chỗ phu nhân dùng, lúc này giọng Phương Viên mang theo mấy phần chua xót, còn dùng nét mặt đầy ý di nương à, có phải người nên hăng hái tranh giành .

      Nếu là người khác chắc chắn cảm thấy có chút cam lòng, dù sao cũng là di nương mới vào cửa, thể tới hàng đêm, ít nhất cũng phải cách ngày ngủ ở chỗ nàng chứ, nhưng Cố Tương chẳng phải người ta, nàng căn bản có ý muốn tranh sủng, Hình Thượng Thiên đến tìm nàng, nàng bèn hầu hạ cẩn thận, đem thái độ đối đãi như ông chủ ra, làm thị thiếp hoàn mỹ, nếu tới… đương nhiên, món ăn ít tí, băng để giải nóng trong phòng cũng ít tí, song lại tự tại, =.=, tại sao nàng phải tự tìm phiền phức chứ?

      Tất nhiên, trong lòng còn có suy tính khác, sợ bản thân có hành động nào đó quá chủ động khiến Uông thị nghĩ nàng an phận, giờ nàng khẩn thiết muốn xây dựng hình tượng an phận, nghe lời trước mặt Uông thị, liên quan đến hạnh phúc về sau của nàng đó.

      Về phần thân phận của vị phu nhân này, Cố Tương cần tốn nhiều sức lực nghe được từ miệng Phương Viên, đúng là ngờ , thân phận Uông thị, nghe là thứ nữ dòng chính của Chiêu Hòa vương, vì vị hôn phu thứ nhất bệnh chết, nên mang cái danh khắc phu, kéo dài rất nhiều năm như thế, chẳng ai đến hỏi cưới, mắt thấy tuổi tác nữ nhi càng lúc càng lớn, Chiêu Hòa vương sốt ruột, thể để khuê nữ mình làm nương cả đời, lúc này cũng mặc kệ xuất thân dòng dõi, chỉ cần chịu cưới khuê nữ ngài, ngài đồng ý, chuẩn bị đồ cưới số lượng lớn , chỉ kém chút tài trợ hết.

      Cũng may Chiêu Hòa vương và Hoài An vương là thế giao mất đời, đúng lúc con trai út của Hoài An vương vẫn chưa cưới vợ, mặc dù là con thứ, còn hơn mấy tuổi, nhưng dù sao cũng còn hơn những người quen biết, chỉ vì muốn thăng chức nhanh mà hỏi cưới lung tung, lúc đó Hoài An vương bộc lộ nguyện vọng muốn kết thân, Chiêu Hòa vương hai lời đồng ý ngay, còn rất nóng lòng hỏi khi nào tổ chức lễ thành thân cho đôi trẻ?

      Cho dù Uông thị gả thấp, bất quá Chiêu Hòa vương rất hài lòng, Hoài An vương chẳng qua vì củng cố quan hệ với Chiêu Hòa Vương, nên tìm thông gia hùng mạnh cho con trai út của mình, đền bù cho thân thế con thứ của , đương nhiên cũng rất hài lòng, còn bản thân hai người trong cuộc… nghe , lúc mới bắt đầu Hình Thượng Thiên vẫn chưa thích ứng được việc thay đổi thân phận, luôn gọi Uông thị là tỷ tỷ, 囧.

      Giữa hai người phần lớn là tương kính như tân, hiếm khi ân ái.

      Cố Tương nghe nghe lại, chú ý tới vấn đề tình cảm giữa Lục gia và Uông thị mà Phương Viên muốn , nàng chỉ để ý, thân phận Uông thị này sao mạnh mẽ quá, chúng ta thể trêu vào, trong lòng nghĩ về sau càng phải cẩn thận hơn.

      Thực ra, nhắc tới mới , Cố gia cũng phải quá kém, mấy năm nay liên tục cho ra mấy cử nhân gì đó, song vì đại gia tộc mấy trăm người, đợi cử nhân lão gia nhắc tới quan hệ thân thích với ngươi, cũng chẳng biết là vai vế nào, cơ bản thân hơn láng giềng chút thôi.

      Song mấy người đứng sau này có thể so với Chiêu Hòa vương, khai quốc công thân, có công lao hạn mã sao? Tựa như chim sẻ so với phượng hoàng vậy, căn bản cấp bậc khác biệt.

      Cố Tương khác, thích ứng với mọi hoàn cảnh, tự mình biết mình.

      Cứ thế, mỗi buổi sáng Cố Tương đến thỉnh an, thỉnh thoảng tới buổi trưa dùng cơm với Hình Thượng Thiên, Hình Thượng Thiên tới, tự mình ăn cũng rất vui vẻ, xế chiều nghỉ trưa, có việc gì dạo ở hậu viên, có điều… sau ngày đầu tiên dạo ở hậu viên bị hơi nóng ép lui về, Cố Tương bèn chuyển qua dạo bên hồ, nhờ hồ nước có thể mát mẻ chút, đôi lúc nàng cho cá ăn, có khi còn lấy túi lưới ra bắt cá, rồi phân phó nhà bếp làm, khiến Phương Viên mờ mịt, cuối cùng uyển chuyển nhắc nhở đây là cá kiểng… cho dù biết thể ăn, Cố Tương vẫn làm biết chán, bắt rồi thả, thả rồi bắt, chính là muốn có cảm giác cá bắt đầy tay tốt đẹp kia! Dáng vẻ rất vui sướng ( có tiến bộ).

      Lúc mới bắt đầu Phương Viên và Liễu Chi thấy Cố Tương như vậy hiển nhiên cũng tuân theo, sau đó bèn có chút nóng nảy, bóng gió với nàng, hôm nay Lục gia đọc sách trong thư phòng xong, có lẽ lại ra ngoài uống rượu với bằng hữu về, người có nên nấu canh giải rượu các loại đợi ngài ấy ?

      Hết thảy Cố Tương đều giả ngu, =.=

      Làm tới cuối cùng Phương Viên và Liễu Chi còn nóng nảy nữa, nghĩ thầm, nay Lục gia chỉ có di nương, địa vị luôn luôn khác biệt nhỉ? Quan trọng nhất là… di nương vội, nha hoàn có vội cũng vô dụng thôi! ┭┮﹏┭┮

      Buổi tối dùng cơm xong, Hình Thượng Thiên bèn ở gian nhà phía đông đọc sách, mặc dù lấy cái tên ‘Tu Dưỡng’ đặt cho biệt viện ở, thoạt nhìn nhàn hạ, song tuy ở cách xa kinh thành nhưng việc học hành của Hình Thượng Thiên vẫn được trình báo đúng giờ lên Hoài An vương, đại nha hoàn Thanh Trúc của Uông thị ở bên hầu hạ, thỉnh thoảng hồng tụ thiêm hương[2].

      [2]Hồng tụ thiêm hương: chữ "hương" ở đây nghĩa là hương thơm/hương vị; Hồng tụ: để chỉ thiếu nữ xinh đẹp >>> thư sinh học tập mà có thiếu nữ bồi học còn gì bằng, càng thêm thi vị, càng thêm diễm phúc.

      Bên kia, Uông thị cầm khung thêu thêu hoa dưới ánh nến, khuôn mặt trầm tĩnh xinh đẹp hệt như bức họa vậy, chẳng qua nàng có thể nhịn, nhưng có người bình tĩnh nổi, Trầm ma ma duỗi cổ ra ngoài nhìn mấy lần, hi vọng có thể nhìn được gian nhà phía Đông chỗ Hình Thượng Thiên đọc sách từ phía sau mành, nhưng có thể sao? Đừng dựa theo quy định của vương phủ, chính phòng này rộng cỡ nào, cho dù lớn tới thế… Trầm ma ma cũng có thiên lý nhãn, cách gian nhà mà có thể thấy.

      Đợi Uông thị thêu xong phiến lá, rốt cuộc Trầm ma ma cũng ngồi yên, bà đứng dậy bưng chén trà đến cho Uông thị , “Phu nhân, tối lắm rồi, đừng để hỏng mắt.”

      Uông thị lắc đầu, “Sinh thần của mẫu phi sắp tới, bình phong này phải mau chóng thêu xong ta mới có thể yên tâm.”

      Trầm ma ma đau lòng giúp Uông thị vén sợi tóc ra sau tai nàng , “Ta đương nhiên biết trong lòng người nôn nóng, nhưng có vội cũng thể làm ngay vào lúc này được.”

      Uông thị tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp ngụm, nóng lạnh vừa phải, hiển nhiên Trầm ma ma thử xong mới bưng đến cho nàng, nàng thích nước trà hơi nguội tí.

      Trầm ma ma thấy Uông thị để lộ thần thái dễ chịu, vội bước lên phía trước nhàng lấy khung thêu ra, đứng ở phía sau khẽ bóp vai cho Uông thị.

      Uông thị thoải mái nhắm nghiền mắt lại, thở phào nhõm , “Bả vai này luôn luôn ê nhức.”

      “Người quá lo nghĩ rồi, aizzz… chúng ta phải có tú nương giỏi, lúc trước người gả tới đây, Vương phi sợ người vất vả, cố tình tìm năm vị tú nương từ tận Giang Nam cùng gả qua, tay nghề ấy từng thêu cho các quý nhân trong cung.” Trầm ma ma vừa đau lòng bóp bả vai, vừa tận tình khuyên nhủ, “Người nhìn người hà cớ gì phải tự thân làm thế?”

      Uông thị hiếm khi để lộ nụ cười, vỗ vỗ tay Trầm ma ma , “Ta biết ma ma thương ta, nhưng những việc khác có thể làm, sinh thần mẫu phi lại được, người cũng đừng càm ràm nữa.”

      Trầm ma ma muốn chút gì đó, thấy dáng vẻ mệt mỏi của Uông thị lập tức nuốt trở vào, gian phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ xào xạc.

      lúc sau, Thanh Trúc mặt áo choàng ngắn màu vàng nhạt, tươi mát như nụ hoa đầu xuân tiến vào, nàng cúi chào với Uông thị, “Lục gia , hôm nay muộn lắm rồi, ngài ngủ trong thư phòng, bảo phu nhân cũng nghỉ sớm chút ạ.”

      Uông thị khẽ gật đầu , “Cứ ta biết rồi. Bảo người bên dưới hầu hạ Lục gia cho tốt.”

      Chờ Thanh Trúc ra, Trầm ma ma mới để lộ vẻ mặt lo lắng, “Phu nhân của ta ơi, người sao lại… lần này lão nô thực phải vượt quá bổn phận, người bảo Lục gia nạp thiếp lão nô này có ý kiến, người như chúng ta chẳng phải có mấy thị thiếp sao? Huống chi ba năm rồi người vẫn chưa mang thai, đây cũng là chuyện có cách nào, nhưng người cũng thể đẩy gia ra ngoài chứ.”

      Uông thị chút gợn sóng nhìn Trầm ma ma , “Sao ta lại đẩy ra ngoài chứ?”

      “Mặc dù Lục gia nạp thiếp, nhưng mỗi ngày đều ở đây dùng bữa tối với người, đây là ý gì? Hiển nhiên chính là vẫn coi trọng người như trước đây, xưa nay người chưa từng để ý, nữ tử lúc nào cũng phải ôn tồn ân cần, người thể bày dáng vẻ nương tử chính thức kia… về sau chắc chắn chịu thiệt.” Trầm ma ma khẩn thiết , tất nhiên rất sốt ruột thay Uông thị, nên quên mất tôn ti.

      Uông thị lại tức giận, nàng sâu kín nhìn ngoài cửa sổ , “Ngươi nghĩ ngày ngày qua đây dùng bữa là có ý gì?” Ngay sau đó tự nở nụ cười, giống như lẩm bẩm vậy, , “Trầm ma ma, chuyện giữa ta và Lục gia, ngươi còn chưa biết đâu.”

      “Nhưng…”

      Uông thị thấy Trầm ma ma chưa muốn kết thúc, bèn nghiêm mặt, “Ma ma, có phải ngươi quên mất thân phận của mình ?”

      Trầm ma ma giật mình, vội vàng quỳ xuống, “Là lão nô vượt quá bổn phận, xin phu nhân thứ tội.”

      Thanh Trúc phân phó chuyện Lục gia bên kia xong bèn xoay người về chính phòng, thoáng cái trông thấy Trầm ma ma quỳ mặt đất, trong lòng nàng thoáng xem thường, Trầm ma ma này, ỷ vào bản thân từng hầu hạ chủ tử cứ mù quáng khuyên giải thế, nhắc tới mới , năm ngoái Chiêu Hòa vương phi nghe được Uông thị mãi vẫn mang thai, lúc này vô cùng lo lắng đưa Trầm ma ma tới, do đó căn bản biết chuyện giữa Lục gia và phu nhân.

      Phi, để bản thân bà ta nếm mùi thất bại là được, tưởng mình là ai? Còn định giẫm chủ tử dưới chân à? lần hai lần, xem xem về sau phu nhân còn cho bà ta mặt mũi .

      Hơn nữa, bà ta là ma ma, sốt ruột cái gì? Phu nhân phân phó nàng từ lâu, nhìn chằm chằm động tĩnh của tân di nương, nàng quan sát mấy ngày, cảm thấy cũng an phận, thành , chưa bao giờ giở thủ đoạn gì, lần này phu nhân hài lòng rồi, đương nhiên cũng có ý định của mình, bọn họ là nô tỳ, lòng trung thành là quan trọng nhất, chủ tử bảo làm gì làm nấy, thể cái gì cũng tự chủ trương hết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :