Chương 10: Khiêu khích Edit: Skye Phủ Nhiếp chính vương hổ là phủ đệ của Nhiếp chính vương, Nguyên Sơ Hàn tự nhận mình là con tin nhưng hết thảy những thứ nàng dùng đều vô cùng đắt đỏ. Bữa tối được nha hoàn cùng gã sai vặt đưa tới, chỉ còn nàng và Hương Phụ nhưng lại đưa tới bàn đầy đồ ăn. Đãi ngộ tốt như vậy khiến Nguyên Sơ Hàn thấy rất bất an, nếu để nàng ăn bánh ngô dưa muối phỏng chừng nàng an tâm chút. Nha hoàn cùng gã sai vặt có tố chất cao lui ra, phòng còn sót lại chủ tớ hai người. Hương Phụ nhìn Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, nàng cầm chiếc đũa cũng dám động. Sau lúc lâu, Nguyên Sơ Hàn rút ngân châm, nàng vẫn tín nhiệm, thử chút xem đồ ăn có độc hay . Hương Phụ khẩn trương nhìn, sợ nghiệm ra độc, nếu như vậy, cuộc sống sau này có thể tràn ngập nguy cơ rồi. Cầm ngân châm, món rồi món thí nghiệm, cuối cùng, ngân châm vẫn chưa biến màu. Mày nhăn mở ra. “Ăn ” thành vấn đề. Hương Phụ thở dài hơi sau đó liền nhanh chóng hành động, nàng sớm đói bụng rồi. Lúc ăn, đầu óc Nguyên Sơ Hàn cũng nhàn rỗi, “Sinh thần tiểu hoàng đế còn bảy đến tám ngày nữa, chừng chúng ta phải tiến cung. Đến lúc đó ngươi cần theo, miễn bị dọa sợ.” Thấy Phong Li, nha đầu còn sợ hãi, càng miễn bàn đến đại nội hoàng cung. Hương Phụ gật đầu. “Vậy tiểu thư phải cẩn thận nhé.” “ cần lo lắng cho ta, ta cái gì cũng sợ” Nguyên Sơ Hàn ngênh cằm, có chút ngạo mạn. Hương Phụ chớp mắt, điểm này nàng tin tưởng. Hai người ăn uống no đủ, sau đó rửa mặt nghỉ ngơi, nơi này tuy là chỗ hẻo lánh nhất trong phủ, chỉ là hoàn cảnh lại rất tốt. Giường thoải mái, bên ngoài yên tĩnh khiến người ta dễ dàng ngủ yên. Hôm sau, trời đầy mây đen, u nhưng mưa vẫn chưa rơi. Hai chủ tớ ngây ngốc trong phòng, Hương Phụ buồn ngủ tựa ghế. Nha đầu kia có thể so với thần ngủ, ngồi chỗ nào cũng có thể ngủ được. Nguyên Sơ Hàn lại mở bao châm, chi chít ngân châm cắm băng gạc sạch . Lần lượt từng cây được rút ra, phía ngân châm phiếm ánh lam u uất, tất cả đều là độc tố. Những thứ này tuyệt đối trí mạng, nàng nhất định phải đặt trong tay, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Mây đen u ám cuối cùng cũng mưa, bên ngoài vang lên tiếng tí tách, mưa rơi xuống. Từ trong cơn mưa, nha hoàn trong phủ mang tới y phục sang quý, còn có mệnh lệnh của Phong Li, ngày kia tiến cung. Hương Phụ tỉnh táo lại, sau đó hưng phấn lật y phục, quả rất hoa lệ. “Tiểu thư, y phục Vương gia chuẩn bị cho ngài đẹp mắt.” Cầm lấy kiện y phục, bên thêu tinh xảo, viền mép màu vàng, phi thường rực rỡ. Nguyên Sơ Hàn nghiêng đầu nhìn, sau đó lắc đầu. “Để bên kia , mặc.” Nàng phải người trong cung, cũng phải người của phủ Nhiếp chính vương, cho nên, nàng thích mặc y phục của mình. Hương Phụ chớp mắt mấy cái. “Vậy Vương gia có tức giận hay ? Tiểu thư phải nên nhẫn nhục chịu đựng đấy thôi.” “Đây là nguyên tắc, nếu mọi chuyện ta đều tuân theo, cũng để người khác cho rằng ta dễ bắt nạt.” Phản kháng số chi tiết là muốn để Phong Li nghĩ rằng nàng như tượng gỗ tùy ý bài trí. Hương Phụ cái hiểu cái gật đầu, sau đó thu hồi y phục hoa lệ. Mưa nặng hạt ngày đêm. Ban đêm, tiếng sấm ầm ầm ngừng oanh tạc trời, Nguyên Sơ Hàn khó vào giấc ngủ. Nàng thích tiếng sấm, cứ tiếng vang lên, lòng nàng lại nhảy lên cái. Tuy hiểu nguyên lý sấm chớp nhưng suy nghĩ vẫn chống đối. đêm ngủ ngon, hôm sau tỉnh lại đầu óc tỉnh táo. Dùng qua điểm tâm, Nguyên Sơ Hàn ra khỏi phòng, mưa gột sạch khí, mang theo mùi thơm của trúc, mùi hương dễ chịu vô cùng. Viện này hai bên đều là trúc phượng vĩ, mọc sum xuê. ra sân, sau đó hướng bên trái vài bước, vườn trúc ngay trước mắt. bước vào, lá cây rơi xuống giọt nước, đập khuôn mặt băng lạnh. Nheo mắt liễu, Nguyên Sơ Hàn chán ghét. Khi còn ở thế giới kia, nàng vẫn luôn ở trong núi, mặc dù tính là thích, nhưng ở thời gian lâu, cũng thấy được. Mọi người trong gia tộc đều ưu tú, mỗi người có sở trường riêng, nàng cũng thể dùng toàn bộ sức lực để nghiên cứu, nếu , thể tồn tại ở nơi đó. Cho nên có khi, nàng cảm thấy cực kỳ may mắn khi bước sang thế giới khác, cần mực cạnh tranh. Hơn nữa còn phát ra, tuyệt kỹ châm cứu của mình có công dụng lớn. Trị bệnh cứu người cũng có ý nghĩa hơn. thêm vài bước, vai tóc vương nhiều giọt mưa, mát mẻ. Tầm mắt bỗng dưng dừng lại gốc cây, vài bước tới, chạm vào lá cây, những giọt nước lá đều ào ào rơi xuống. Đó là gốc cây hoa vàng , ước chừng cao hơn 10 cm, lá dài . Cổ đại đúng là cổ đại, tùy ý đều có thảo dược, dáng vẻ giống như thế giới kia, bị ác ý khai phá, dù bất cứ thảo dược nào, đều ít ỏi đến đau thương. Hiệu quả gieo trồng giảm bớt, muốn chắt lọc cũng khó loại bỏ được phân bón cùng thuốc trừ sâu lưu lại trong cây. Nàng khom người ngồi xổm, chủ động dùng tay đào đất, mười đầu ngón tay dính đầy bùn, chỉ là nàng để tâm tới. May mắn mưa ngày đêm, bùn đất cũng trở nên tươi xốp, đào bao lâu, sợi rễ liền lộ ra. Nàng dò phần rễ cây chính, bắt lấy sợ rễ to, dùng lực kéo. “Quận chúa, Vương gia cho mời.” Nguyên Sơ Hàn ra sức, phía sau vườn trúc bỗng truyền đến tiếng , vừa lúc Nguyên Sơ Hàn dùng lực, sợi rễ bật ra, nàng cũng đặt mông ngồi mặt đất. Hai tay đều là bùn, cầm cây thảo dược quay đầu nhìn qua, bên cạnh vườn trúc có con đường , hộ vệ trông quen mắt ở ngay trước mặt biểu tình nhìn nàng. “Tìm ta có chuyện gì?” Đứng lên, xoay người muốn phủi mông nhưng tay nàng đầy bùn đất. “Quận chúa liền biết.” Hộ vệ cảm tình đáp lời, nghe qua tựa như người máy. hỏi thêm, nàng cầm cây thảo dược ra khỏi rừng trúc, bộ dáng nàng nhìn qua trông vô cùng chật vật nhưng chính nàng lại chú ý tới. Nguyên Sơ Hàn thoải mái bước lên bậc thang lên, tóc dài hơi ẩm, tay đầy bùn đất, váy cũng bẩn nhưng nàng lại coi như có gì. Cửa thư phòng mở ra, Nguyên Sơ Hàn nâng chân bước qua cánh cửa, kết quả chân chưa hạ xuống đất, truyền tới giọng trầm thấp cùng ghét bỏ, “ được, dơ thảm.” Thân thể cứng đơ, Nguyên Sơ Hàn ngẩng đầu nhìn qua, phía sau án thư sắc đen đối diện cửa, Phong Li tóc mai che mày kiếm nhìn nàng. Đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm tràn đầy ghét bỏ bùn đất bám giày nàng, dường như chỉ cần nàng dám đạp bẩn thư phòng của , liền lập tức vặn đầu nàng xuống. Đuôi mày khiêu khích, đáy mắt Nguyên Sơ Hàn vài phần thách thức, chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Li, nhàng hạ chân xuống. Bùn đen rơi thảm sắc tối, lưu tình để lại vết dơ bẩn.
Chương 11: Cười nhạo Edit: Skye “Ai nha, ta cẩn thận.” Giả bộ kinh ngạc, Nguyên Sơ Hàn nâng chân lên, thảm quý lại thêm vết bùn lớn. Phong Li nhìn nàng, trong đôi mắt bừng tỉnh mang theo áp lực dời non lấp biển, khiến người ta trong nháy mắt khó thở. Nhìn ánh mắt , Nguyên Sơ Hàn có chút hoảng sợ, đây là bản năng của sinh vật. Đối mặt với kẻ địch cường đại, sợ sệt tự chủ. Chỉ có điều, cái sợ của Nguyên Sơ Hàn cũng chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó nàng cười tít mắt, “Vậy làm sao bây giờ? Thảm sang quý như vậy, chỉ sợ ta đền nổi.” Khuôn mặt dính bùn, khi nàng cười rộ lên mặt mày cong cong, so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn. “Đứng ngay tại đó.” Phong Li mở miệng, giọng trầm thấp vang dội. Nhướng mày, Nguyên Sơ Hàn thu chân đứng ngoài cửa, cực kỳ nhu thuận. “Vật cầm trong tay là cái gì?” Ngồi phía sau thư án rộng rãi, khí thế Phong Li cường đại. Án thư có màu tối, áo bào của cũng tối. Đồng nhất với con ngươi đen kia, khiến người ta cảm thấy áp lực. “Tam Chỉ Thảo, hiệu quả đối tới tả.” Tính toán thứ này phải dược liệu quý hiếm, nhưng nhìn thấy rồi, nàng nghĩ bỏ qua. “Tiểu thần tiên hổ là tiểu thần tiên, cây thực vật trong phủ tùy ý mọc lên, ngươi đều có thể sử dụng được.” Phong Li đứng lên, dáng người cao ngất tiến vào giữa tầm mắt. Nàng gật đầu, quản Phong Li có ý châm chọc hay , coi như tạm khen ngợi nàng. “ có biện pháp, bệnh nghề nghiệp.” Từ sau án thư tới, Phong Li bước tao nhã mà quý khí, hơn nữa còn thêm vài phần hàn khí nghiêm nghị, ép người thể cúi đầu. đến trước cửa, Phong Li tận lực vượt qua chiếc thảm dơ bẩn Nguyên Sơ Hàn dẫm phải, sau đó ra cửa phòng. Tầm mắt dừng mặt nàng, ánh mắt dao động, tay cùng váy nàng đều là bùn đất, bẩn , là khó phủ nhận bản thân nàng quá tự nhiên rồi. “Tiểu thần tiên y thuật cao siêu, tin tưởng có chuyện làm được. Trước mắt có chuyện cần ngươi, .” Sau cùng nhìn nàng cái, Phong Li cất bước rời . Tấm lưng cao to, lộ ra nghiêm cẩn cự tuyệt người ngoài vạn dặm. Vẻ mặt hộ vệ thay đổi nhìn Nguyên Sơ Hàn, cực kỳ ràng cho thấy muốn nàng nhanh chóng bắt kịp. Vừa , Nguyên Sơ Hàn vừa thất vọng đau khổ thầm đoán, cần nàng sao? Có thể là chữa bệnh cho người nào đấy bệnh lâu! Nàng từ chối, trị bệnh cứu người, từ khi tới thế giới này, nàng càng nhiệt tình hơn. Nhưng mà, Nguyên Sơ Hàn nghĩ tình quá tốt như vậy, chuyện Phong Li muốn nàng, hẳn là cứu người. Hai nữ tử diễm lệ từ trong nhà thủy tạ (nhà ven hồ) bước ra, khoác dải lụa, xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng thân hai người đều mang theo chút phong trần như có như . Thấy Phong Li đến, hai nữ tử phủ phục quỳ xuống đất, dáng người xinh đẹp quỳ mặt đất cũng thấy vẻ kiều diễm. Phong Li vòng qua hai nữ tử, dừng lại bên rào chắn cạnh thủy tạ, con ngươi vừa chuyển, nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn. Đứng cảnh hồ nước, hơi thở người bay , khiến người ta càng chuyên chú khuôn mặt , đẹp, đẹp tỳ vết. “Tiểu thần tiên có phương pháp gì để hai người các nàng lập tức có thai sau chuyện khuê phòng ?” mở miệng, giọng lạnh nhạt. Nguyên Sơ Hàn mở to mắt nhìn thoáng qua hai nữ tử quỳ mặt đất, sau đó sững sờ nhìn Phong Li, nóng lòng muốn có đứa à? Nếu muốn đứa , nữ tử phải thân phận tôn quý mới có được, dù sao cũng là Nhiếp chính vương. Mà hai nữ nhân trước mắt này, xuôi tai, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy hai người các nàng giống nương lầu xanh. Tựa hồ hiểu được đôi mắt trừng to của Nguyên Sơ Hàn, nhướng mày, “ phải bổn vương.” “A…!” Nàng gật đầu, vậy chuyện kỳ quái nữa rồi. “Có biện pháp sao?” lại hỏi, giọng điệu khôi phục hững hờ. “Có thể, thay đổi thời kỳ rụng trứng!” Rất đơn giản, nàng châm mấy kim, thêm chút dược đẩy mạnh nội tiết tố nữ, vậy là thành công rồi. Tựa hồ hiểu nàng thời kỳ rụng trứng là cái gì, nhưng Phong Li hỏi tiếp, chỉ . “Bắt đầu .” Nhìn hai nữ nhân quỳ mặt đất, Nguyên Sơ Hàn bỏ Tam Chỉ Thảo xuống, tùy ý lau chùi bùn đất tay, sau đó lấy ra bao cuốn tùy thân mang theo, “Đứng lên, cởi quần áo ra.” Thân thể hai nữ nhân khẽ run, sau đó hề có động tác. “Đứng lên , toàn bộ đều nghe theo chỉ thị của nàng.” Phong Li mở miệng, xoay đó xoay người đưa lưng về phía các nàng. Hộ vệ bên ngoài thủy tạ cũng xoay người sang chỗ khác, tuy thể rời nhưng bọn họ đều tránh được tầm mắt. Lúc này hai nữ tử mới dám đứng dậy, nhìn Nguyên Sơ Hàn, sau đó chần chừ cởi bỏ xiêm y. “Ngồi xuống.” Nàng ra lệnh, ra phía trước. Hai nữ tử cởi bỏ quần áo, sau cùng người chỉ còn dư quần lót cùng cái yếm. Nguyên Sơ Hàn kéo quần lót hai nàng xuống dưới, sau đó lấy châm. Động tác nàng cực nhanh, tay châm , hạ chậm lại càng lanh lợi, đúng huyệt thần, toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt. Hai nữ nhân có cảm giác gì, bất quá phần bụng có thêm mấy ngân châm đâm tại mặt , phiếm ngân quang. Sau cùng châm hạ xuống, Nguyên Sơ Hàn thu tay, cuốn lại bao châm, nhìn về phía Phong Li vẫn đưa lưng về phía thủy tạ. Con ngươi lấp lánh, nàng đến gần bước, nhìn bóng lưng mực sắc của , giọng : “Đây thuộc loại vẽ đường cho hươu chạy hay là vì dân trừ hại?” Nàng muốn xác định suy nghĩ của mình. Cho dù thế này, nàng cũng là thầy thuốc, khi uy hiếp đến tính mạng, nàng vẫn hy vọng mình vẫn có thể cứu người, mà phải giết người. Tay Phong Li đặt sau lưng vừa động, lạnh nhạt : “Là ngươi có bản lĩnh gan lớn hay là ngực lớn não?” Nguyên Sơ Hàn lập tức trừng mắt, ngay sau đó buộc mình đừng để mắc mưu, cười trừ. “Cảm ơn Vương gia thừa nhận ngực của ta.” xong nàng còn tận lực ưỡn ngực, trong bụng lại bùng lửa. ngờ nàng đánh trả như vậy, Phong Li thoáng qua sườn cổ gáy nhìn nàng cái, sau cùng tầm mắt theo từ mặt rồi rời ngực nàng. “Đích xác có ngực nhưng có não.” Phong Li thu hồi tầm mắt, giọng vẫn đạm mạc như cũ, thế nhưng nếu nghe kỹ có thể thấy ý cười trong đó. Nàng nhịn được cắn răng, thể làm gì được , dơ tay đấm vào khoảng hướng về phía hai lần, sau đó xoay người quay về phía hai nữ nhân kia. Thu châm, nàng ném châm dùng qua lên bàn. “Lấy bút tới, ta viết phương thuốc, các người bốc đúng thuốc. Ba ngày sau đó, liên tục trong vòng mười ngày đều là ‘ngày lành’, tùy thời giường đều có thể mang thai.” Bút được đưa tới, Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống viết phương thuốc, nàng am hiểu bút lông, tư thế cũng chính xác, chữ viết ra xấu đến kỳ dị. Vừa lúc Phong Li xoay người, dừng bước phía sau lưng nàng, tầm mắt rơi chữ nàng. “Ngươi lúc mỗi ngày đều ăn chân gà sao?” Tiếng cười nhạo sau ót vang lên, động tác viết chữ của Nguyên Sơ Hàn dừng lại. “Nhiếp chính vương, ngươi đây là cười nhạo ta sao?” Nàng nghiêng đầu trừng mắt to với , thể tưởng tượng nổi, cư nhiên còn có thể cười nhạo người khác. Phong Li nhìn đôi mắt to trừng , gật đầu.”Ừ.”
Chương 12: Nếm đủ khẩu vị Edit: Skye Bị ép vào cung, Nguyên Sơ Hàn ít nhiều khẩn trương. Ở thế giới này, quyền lực là trung tâm, thống trị tất cả các quốc gia, có thể chi phối sống chết của người. Trước kia từng xem qua nhiều lần truyền hình về vương triều hoàng cung, nhưng dù sao đó phải thực. Sáng sớm, Nguyên Sơ Hàn ra khỏi tiểu viện, Hương Phụ đứng ở cửa nhìn bước chân trống rỗng của nàng, trong mắt đầy lo lắng. Bước của Nguyên Sơ Hàn quả trống rỗng, cho dù ăn rất nhiều điểm tâm nhưng vẫn có khí lực. Nàng tự đâm mình hai châm, sau đó toàn thân liền có khí lực, mặt đầy mụn hồng lớn , nhìn khác gì lưng con cóc. Khi nàng dùng hết khí lực tiêu sái đến đại môn vương phủ mệt đến mức thở hồng hộc, cơ hồ phải ngồi đất. Nàng đúng là ngu xuẩn, đến đại môn rồi châm cũng được, làm sao phải xuống tay ở trong phòng chứ! Hộ vệ vẫn duy trì nét mặt lạnh lùng sắc bén nhưng vẫn tự chủ được mà nhìn nàng, bởi vì bộ dáng nàng quá tệ. Quần áo sạch , tóc dài búi lên, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đó của nàng, mọi thứ khác đều thành thứ yếu. Nguyên Sơ Hàn mặc kệ tầm mắt của bọn họ, lao lực ra đại môn, sau đó hướng về xe ngựa duy nhất. Hộ vệ phía trước xe lui về phía sau vài bước, làm như Nguyên Sơ Hàn có thể tùy thời mà bỏ mình, sau đó phun bọn họ toàn thân đầy máu. Bò vào trong xe ngựa, nàng đặt mông ngồi ở cửa, há miệng thở dốc, cơ hồ khó thở. Trong xe ngựa, Phong Ly ngồi ở chỗ, dáng ngồi tao nhã quý khí. Quần áo đẹp đẽ quý giá, trường bào ám sắc lại càng phóng lớn cỗ hàn khí khiến người run sợ người , làm người ta cảm thấy thiếu gian trong xe ngựa, áp lực quá lớn. Đôi mắt tựa hàn đàm bừng tỉnh gắn chặt người Nguyên Sơ Hàn cố thở mạnh, mày kiếm dưới tóc mai khẽ nhếch. “Thực xong, bộ dáng này của ngươi trông cực xấu.” Mắt to trừng , Nguyên Sơ Hàn thở hắt ra nhìn , hừ lạnh. “Ta chỉ muốn để bọn họ nếm đủ khẩu vị mà thôi.” Đôi mắt tựa hàn đàm ý cười. “Xem ra ngươi muốn gả cho hoàng thượng.” “Là ngài đấy nhé? Ta chỉ muốn tự do tự mình làm việc. phải gả cho đứa hay bị người ta coi làm con tin.” Câu sau cùng là cho Phong Ly nghe. “Ngươi cần cẩn thận ngôn từ, nếu , đầu ngươi rơi xuống đất đấy.” Tùy tiện hoàng thượng là đứa , , chưa từng thấy nữ nhân nào lớn mật như vậy. Nguyên Sơ Hàn để ý, tự nhiên biết nên làm thế nào. Tiến cung nàng liền , cứ có người bắt chuyện nàng liền thở mạnh ho khan, hù chết bọn họ. Xe ngựa tiến về phía trước, Nguyên Sơ Hàn vẫn nằm ở gần cửa xe mà thở mạnh. Phong Ly nhắm hai mắt, lúc này người có áp khí mãnh liệt, ngược lại bên trong xe thoáng ít. Khoảng cách giữa Nhiếp Chính vương phủ và hoàng cung tính là gần, đại khái gần nửa canh giờ, có tiếng hô lớn cung nghênh Vương gia. Sau khi có tiếng khôi giáp chạm vào nhau, tất cả đều phủ phục quỳ xuống đất. Nguyên Sơ Hàn nghe xong rồi quay đầu nhìn về phía Phong Ly. vẫn nhắm mắt như ngủ thiếp . Xem ra quyền thế của rất lớn, tiến vào cửa cung, toàn bộ cấm quân trong cung đều phủ phục quỳ xuống cung nghênh. biết, tương lai quần lâm thiên hạ, hay như các trường hợp trong lịch sử khác mà nàng biết, thất bại thảm hại, ôm nỗi hận mà chết. Nguyên Sơ Hàn nhìn , hy vọng thành công, nếu chết có chút đáng tiếc. Xe ngựa trong hoàng cung tới gần phút đồng hồ, rồi chậm rãi dừng lại. Trong nháy mắt xe ngựa dừng lại, Phong Ly mở mắt nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn. “Có thể tự ?” “Ta nghĩ đừng nên để ta tự tốt hơn.” Nàng nhắm mắt, muốn giả bộ tới cùng. Phong Ly đứng dậy, “Tránh ra chút.” Cả người nàng chặn ở cửa xe, có cách nào xuống xe. Nguyên Sơ Hàn vẫn nhắm mắt, sau đó bắt đầu động thân thể, giống con sâu xoay vặn, sau cùng mới có lối ra cửa xe. Phong Ly nhíu mày, lần này tuyệt đối bị hành động của nàng làm chấn động. bỗng nhiên dừng tại chỗ mấy chục giây, sau đó mới có động tác, vượt qua chân nàng rồi ra khỏi xe ngựa. Nguyên Sơ Hàn vẫn nhắm mắt, hoàn toàn biết động tác của mình có gì đó ổn, nàng là người ‘bệnh nặng’, cách nào bước , chỉ có thể như vậy. Bất quá trong chốc lát, có người xuất ở cửa xe, sau đó là giọng thận trọng. “Nô tỳ gặp qua Quận chúa. Quận chúa, để nô tỳ giúp người đứng dậy, nếu có chỗ ổn, mong Quận chúa tha thứ.” Dứt lời, người kia liền tiến vào xe ngựa, đồng thời cũng thấy mặt Nguyên Sơ Hàn. Nguyên Sơ Hàn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tiểu cung nữ bị dọa, bị ánh mắt Nguyên Sơ Hàn bắt gặp, nàng ta lập tức cúi đầu. Đưa tay đỡ Nguyên Sơ Hàn đứng dậy, sau đó dùng lực để nàng đứng lên, lảo đảo tiêu sái ra cửa xe. Ngoài xe ngựa, tiểu cung nữ khác đợi, đứng cạnh bậc thang xuống ngựa, đỡ lấy cánh tay còn lại còn Nguyên Sơ Hàn, hai tiểu cung nữ cẩn thận đỡ Nguyên Sơ Hàn từ xe ngựa xuống. Nguyên Sơ Hàn nghiêng đầu, há miệng thở dốc, bên mở to mắt quan sát bốn phía, đây là bên trong thành lũy, tường cung bốn phía cao đến dọa người. Đừng người, ngay cả chim chóc cũng khó mà bay qua. cung tường, mái ngói hoàng sắc phản xạ ánh nắng mặt trời, cực kỳ chói mắt. Cấm vệ quân mặc khôi giáp đứng ở cửa cung cách đó xa, còn có người trông cực kỳ quen mắt, là Phó Đô thống cấm quân hộ tống Phong Ly rời khỏi Sâm Châu. Khi đó là người phụ trách ‘vận chuyển’ Nguyên Sơ Hàn, Chu Khang. Phong Ly về phía cửa cung, theo phía sau còn có bốn người trang phục hộ vệ mang theo vũ khí, trong hoàng cung này, chỉ có mới có thể làm vậy. Chu Khang lên phía trước, chắp tay cùng Phong Ly gì đó, Phong Ly gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn bị cung nữ đỡ tới. Bộ dáng Nguyên Sơ Hàn khiến người ta sợ hãi, nếu ý đồ của nàng là làm cho người ta phiền chán, vậy nàng thành công, xem ra cực kỳ chán. “Vương gia đưa Quận chúa đến chỗ Thái hậu sao?” Chu Khang lại hỏi, lần này Nguyên Sơ Hàn nghe thấy. Thái hậu? Nàng biết Thái hậu là người thế nào, chỉ nghe thấy giọng điệu Chu Khang, tựa hồ nếu nàng bị đưa tới nơi đó đừng mong thoát ra. Phong Ly nhìn Nguyên Sơ Hàn, sau đó trầm giọng : “ cần, trực tiếp gặp mặt hoàng thượng.” Chu Khang gật đầu, sau đó hướng đến trước mặt thái giám đứng phía sau cửa cung. Nguyên Sơ Hàn vô ý thức thở ra, nhìn thoáng qua thái giám kia, thái giám kia cũng ngừng đánh giá nàng, đoán chứng là người bên cạnh thái hậu tới đón nàng. Xem ra nàng đúng là nhân vật trọng yếu, ai cũng muốn lưu nàng lại làm con tin, để uy hiếp Trịnh vương. Chỉ có điều, tại nàng tình nguyện làm con tin của Phong Ly, cần bị vây trong hoàng cung này. Chỉ cần nhìn những bức tường tựa như ngục giam kia, nàng liền biết, khi vào cũng đừng nghĩ ra ngoài, trừ phi được chắp cánh. Phong Ly vượt qua cửa cung, bên này hai tiểu cung nữ đỡ nàng theo, phía sau cửa cung là đường thẳng, hoàng cung tiến vào giữa tầm mắt. Chuỗi cung điện san sát nối tiếp nhau, cấm quân xếp thành hàng tuần tra, cung nhân cúi đầu khom lưng bước rất nhanh, phàm là nhìn thấy Phong Ly, đều quỳ phủ phục xuống đất. Bầu trời xanh thẳm, từng đóa mây trắng, thanh thản dễ chịu như vậy nhưng lại cách nào cảm hóa hoàng cung. Ở trong đây, cỗ áp lực vô hình phóng thẳng trước mặt, khiến người ta thể lo lắng đề phòng, dám lơi lỏng.
Chương 13: Bệnh hiểm nghèo trong người Edit: Skye Hoàng cung đại nội, theo Phong Ly, tựa hồ nơi nào đều có trở ngại. Thừa Hòa điện, nguy nga lộng lẫy. Theo bước bậc thang, cung nhân quỳ mặt đất, đến thở mạnh cũng dám thở gấp. Hộ vệ Phong Ly dừng lại ở ngoài điện, rảo bước tiến lên đại môn. Mặt sau hai cung nữ đỡ Nguyên Sơ Hàn vào trong điện. “Thần tham kiến hoàng thượng.” Phía trước, Phong Ly hơi khom người, cần quỳ lễ, thậm chí độ cung khom người cũng rất . Nguyên Sơ Hàn được hai cung nữ kia đỡ quỳ gối mặt đất, nàng cực kỳ muốn quỳ xuống. “Hoàng thúc cần đa lễ, người ngồi .” Giọng thiếu niên vang lên đỉnh đầu,Nguyên Sơ Hàn rất muốn ngẩng đầu nhìn. Giọng tiểu hoàng thượng nghe qua trung khí mười phần, xem ra cực kỳ khỏe mạnh. Phong Ly đến trước ghế, khoát áo ngồi xuống, động tác dứt khoát nghiêm nghị lộ ra tao nhã. “Ngươi là Nguyên Quận chủ.” đôi giày vàng xuất ngay trước mắt, giọng thiếu niên vang lên đỉnh đầu. Nguyên Sơ Hàn cố sức gật đầu, cung nữ quỳ hai bên vẫn đỡ nàng, nếu buông tay, có khả năng nàng liền nằm sấp xuống luôn rồi. “Hoàng thượng…khụ khụ khụ…” Mới vừa hai chữ, nàng bắt đầu ho khan ngừng. “Nhanh, đỡ quận chúa ngồi xuống.” Giọng điệu tiểu hoàng thượng thân thiết, đồng thời cũng vội vươn tay giúp đỡ. Hai cung nữ đỡ nàng đứng lên, Nguyên Sơ Hàn che được mặt, vóc dáng tiểu hoàng thượng cao bằng nàng, nàng đứng dậy cũng nhìn thấy mặt nàng. Tay đỡ nàng liền lập tức buông lỏng, tiểu hoàng thượng bộ dáng thanh tú lui về phía sau hai bước, hiển nhiên bị dọa. Nguyên Sơ Hàn híp mắt nhìn tiểu hoàng thượng, đúng như suy nghĩ của nàng, vẫn là đứa bé. Hai cung nữ đỡ Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống, cả người nàng tê liệt, tựa ghế thở hắt ra. Khuôn mặt làm người ta sợ hãi bởi vì nàng vừa mới ho khan mà đỏ bừng, mụn hồng mặt càng ràng. “Hoàng thượng, bệnh quận chúa rất nặng.” Phong Ly thủy chung nhìn bọn họ, con ngươi sâu thẳm mờ mịt khiến người ta khỏi hốt hoảng trong lòng. Tiểu hoàng thượng hoàn hồn, liếc nhìn Phong Ly, sau đó gật đầu, “Xem ra bệnh nặng. để thái y xem qua chưa?” đứa năm tuổi, toàn thân long bào minh hoàng, tóc dài lấy kim quan buộc đỉnh đầu, có chút khí thế, khắc hẳn với đứa nhà bình thường. Khi chuyện trật tự ràng, xem ra cậu ta thành thục hơn nhiều so với tuổi. “Còn chưa thỉnh thái y.” Phong Ly nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn, trong mắt ràng có chế nhạo. Nàng ta là đại phu tốt nhất mà còn mời thái y. Nguyên Sơ Hàn tuy giả vờ yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn dùng tốt, khi Phong Ly nhìn qua, nàng trừng mắt, ra uy. Phong Ly dường như thấy, chuyển tầm mắt qua hoàng thượng. “Người tới, tuyên thái y.” Khí thế tiểu hoàng thượng vừa đủ, phân phó nha hoàn rồi nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, nhìn khuôn mặt làm người sợ hãi của nàng. Trong mắt ban đầu là kinh hãi, mà lúc này, trái lại rất nhiều đồng tình. Nguyên Sơ Hàn nhìn cậu, sau đó rủ mắt xuống, càng thêm khẳng định tuyệt đối thể gả cho tiểu hoàng thượng này. Tuy mặc long bào, khí thế cũng đủ, nhưng chỉ là đứa bé thôi! Rất nhanh, thái y đến, hổ là thái y trong Thái Y viện, bộ dáng thần tử mang theo hòm thuốc, khom lưng tiến vào, sau đó quỳ xuống đất thỉnh an. Nguyên Sơ Hàn lo lắng, nàng đối với bản thân hoàn toàn tự tin, chắc chắn lộ tẩy. “Bình thân, cho Quận chúa nhìn cái, rốt cuộc bệnh tình nàng như thế nào rồi?” Tiểu hoàng thượng còn đứng giữa đại điện, chắp tay sau lưng, quả bộ dáng thiên tử. “Vâng” Thái y lĩnh mệnh, đứng lên mang theo hòm thuốc tới. Nhưng, còn chưa thỉnh mạch, liền nghe tiếng thái giám bên ngoài cao giọng thông báo. “Thái hậu nương nương đến.” Bên ngoài quỳ đầy đất, trong đại điện, Phong Ly cũng đứng lên. Thái y vừa mới đứng lên, lại quỳ mặt đất. Hai cung nữ đỡ Nguyên Sơ Hàn đứng lên, sau đó quỳ xuống đất. Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng kiên nhẫn, hoàng cung này quả thực phải nơi nán lại lâu, động tý liền quỳ. “Nhi thần gặp qua mẫu hậu.” Tiểu hoàng thượng chắp tay hành lễ, đừng nhìn tuổi còn , nhưng phương diện cấp bậc lễ nghĩa tuyệt đối kém. “Thần gặp qua Thái hậu.” Giọng Phong Ly trầm tĩnh lộ ra nồng đậm lạnh lùng. “Vương gia cần đa lễ. Nghe Vương gia đưa Nguyên Quận chủ vào cung, ai gia phái người tiếp, lại vô ích, nguyên lai là mang Nguyên Quận chủ tới gặp hoàng thượng.” Giọng Thái hậu vang lên, Nguyên Sơ Hàn cúi đầu nhìn thấy người, nghe cũng có thể suy đoán ra bà ta là dạng người gì. “Thân thể quận chúa có bệnh , thân thể Thái hậu ngàn vàng, sợ phải chịu kinh hách.” Phong Ly bình tĩnh đáp lại, lời cung kính nhưng hoàn toàn nghe ra kính trọng. “Kinh hách? Vương gia cho rằng ai gia là giấy sao?” Thái hậu nặng hừ tiếng, sau đó vài bước tới trước mặt Nguyên Sơ Hàn quỳ mặt đất. Nguyên Sơ Hàn cúi đầu nhưng có thể thấy trước mắt làn váy trải thảm, hoa lệ phong phú. “Ngẩng đầu lên, ai gia nhìn xem.” Lời này thẳng từ đỉnh đầu truyền đến. Nguyên Sơ Hàn thầm hừ lạnh, ngay sau đó từ từ ngẩng đầu chậm, khuôn mặt đầy mụn hồng gồ ghề cơ hồ thấy ngũ quan tiến vào giữa tầm mắt thái hậu. Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt kia, thái hậu cũng nhịn được lui về phía sau bước, thực nghĩ tới, nữ nhi Trịnh vương lại có bộ dáng này. Tiểu hoàng thượng tới đỡ thái hậu, bộ dáng hai mẹ con vài phần tương tự. Thái hậu nhìn qua khoảng bốn mươi, nhưng bảo dưỡng thỏa đáng, khí chất ung dung. Mặc dù bộ dáng phải tuyệt thế nhưng khí thế đứng đầu hậu cung phải giả. Nghĩ đến việc bà ta có thể lại lời châm chọc của Phong Ly, liền biết nữ nhân này đơn giản. “Triệu thái y là tới coi bệnh của quận chúa sao? Khẩn trương nhìn cái , xem ra bệnh quận chúa rất nặng.” Thái hậu dấu vết lùi lại, nhìn gương mặt gồ ghề đầy mụn hồng của Nguyên Sơ Hàn, sợ lây bệnh. “Vâng.” Triệu thái y lập tức đứng lên, cung nữ bên kia cũng đỡ Nguyên Sơ Hàn ngồi ghế. Thái hậu tới vị trí cao nhất rồi ngồi xuống, theo động tác của bà ta, tóc búi trâm vàng lắc lư theo. Tầm mắt ghét bỏ rời khỏi người Nguyên Sơ Hàn, sau đó nhìn lướt qua Phong Ly ngồi vững chắc bên dưới. Nhìn Phong Ly, sắc mặt thái hậu vô ý thức lạnh vài phần, lộ ra phẫn nộ bất đắc dĩ. Tiểu hoàng thượng vẫn đứng cách đó xa Nguyên Sơ Hàn, nhìn bộ dáng nàng lao lực mỗi lần thở, khuôn mặt nhắn thanh tú lên nhàn nhạt thông cảm. Lộ ra cổ tay, gác gối , Nguyên Sơ Hàn trấn định chờ Triệu thái y nghe mạch. Lấy hai ngón tay áp mạch chính của Nguyên Sơ Hàn, Triệu thái y tập trung tinh thần. Nguyên Sơ Hàn híp mắt nhìn , trong con ngươi lên xem kịch vui. Chỉ trong khoảng khắc, Triệu thái y bắt đầu thay đổi sắc mặt. Tất cả mọi người chú ý bên này, nhìn thấy Triệu thái y đổi sắc mặt, khỏi rùng mình. Động tác cầm cốc trà của thái hậu cũng tạm dừng, nhìn chằm chằm Triệu thái y, sắc mặt bà cũng bắt đầu trở nên tốt. Ngay sau đó, Triệu thái y chợt buông tay, quỳ phịch xuống đất, “Hoàng thượng, thái hậu, Vương gia, thứ thần y thuật tinh, cách nào trị liệu tật chứng của quận chúa. Nhưng thần lòng tận tâm, khẩn cầu hoàng thượng nhanh chóng đưa quận chúa xuất cung, để tránh bị nhiễm bệnh hiểm nghèo cách trị tận gốc này!”
Chương 14: Diễn trò Edit: Skye "Cái gì? Tước nhi, mau tới đây." Hoắc Thái hậu đứng dậy, vội vàng muốn tiểu hoàng thượng nhanh chóng rời xa Nguyên Sơ Hàn. Phong Ly vẫn ngồi bất động như sơn, tầm mắt xẹt qua đắc ý trong đáy mắt của Nguyên Sơ Hàn, xem ra nàng hổ danh được gọi là tiểu thần tiên, ngay cả thái y cũng lừa gạt được. Tiểu hoàng thượng lui về phía sau vài bước, sau đó nhìn về phía Triệu thái y, " bị lây bệnh? Quận chúa tới cùng bị bệnh gì?" Triệu thái y quỳ mặt đất, "Bẩm hoàng thượng, chứng bệnh quận chúa thuốc nào chữa được, mặt mụn đỏ lở loét phá được, nếu phá ra, người khác đụng tới máu mủ, cũng lở loét như quận chúa. Vả lại, dần dần từ khó thở đến thở gấp ngừng. Đây là tật bệnh mãn tính khó gặp , thần làm nghề y tới nay, hai mươi năm trước mới từng gặp loại bệnh này." Thái hậu lui về phía sau rồi đến bình phong lớn bên cạnh, vội vàng triệu hoán người bên mình kéo tiểu hoàng thượng . Hai thái giám, người đỡ tiểu hoàng thượng lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, lo lắng mụn đỏ mặt Nguyên Sơ Hàn nổ tung bất cứ lúc nào. Phong Ly vẫn vững vàng, mặt đổi sắc, "Bệnh này, thuốc nào chữa được sao?" "Bẩm vương gia, thứ thần y thuật tinh, cách nào trị liệu bệnh quận chúa ." Triệu thái y đầu áp mặt đất, xem ra cũng rất muốn rời khỏi. "Vương gia, khi ngài đưa quận chúa từ Sâm Châu đến đế đô, Trịnh Vương qua quận chúa chính xác mắc bệnh gì sao?" Thái hậu nhìn về phía Phong Ly, khuôn mặt trang nhã pha trộn sắc lạnh trái lại xẹt qua vài phần vui sướng khi người gặp họa. Thập phần hi vọng bệnh của Nguyên Sơ Hàn có thể lây bệnh cho Phong Ly, bệnh càng nặng càng tốt. "Trịnh Vương , chỉ là tìm rất nhiều danh y xem qua cho quận chúa, đều thuốc nào chữa được." Giọng Phong Ly lộ ra vài phần lạnh lùng, càng cao ngạo nghiêm nghị. Thái hậu nhìn Nguyên Sơ Hàn nửa chết nửa sống, đây phải như tính toán của bà. Bất quá, bà vẫn quyết định thể để cho Phong Ly dẫn nàng ta lần nữa, dù sao, nàng ta là lợi thế thập phần trọng yếu . "Phần lớn danh y dân gian đều hữu danh vô thực(danh đúng với thực), thể so bì với thái y trong cung. bằng như vậy , để quận chúa ở lại trong cung, ở hậu cung có tòa cung điện thanh tịnh ít người lui tới. Như vậy càng có thể thuận tiện chữa bệnh cho quận chúa, cũng miễn ở lại phủ Vương Gia khiến Vương gia bị lây bệnh. Vương gia ngày kiếm tỷ bạc, vì hoàng thượng xử lý triều chính quá mức bận rộn, người cũng thể có sơ xuất." Thái hậu như cũ tránh rất xa, mỗi câu đều hợp tình hợp lý. Phong Ly , chỉ nhìn Nguyên Sơ Hàn. Nguyên Sơ Hàn nhưng lại có vài phần khẩn trương, nàng cũng nên ở lại trong cung. Nhìn về phía Phong Ly, cư nhiên thờ ơ, cái gì cũng . được, cách này thể dùng được, nàng muốn làm con tin trong cung, nàng phải dựa vào chính mình rồi. "Khụ khụ, , , " bỗng dưng, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu ho khan Bên kia thái hậu lại lui về phía sau vài bước, nhìn những đốm mụn lở loét mặt Nguyên Sơ Hàn, thập phần lo lắng nó nổ bung. Triệu thái y đứng lên, tay lùi về sau, ông nghĩ muốn cho Nguyên Sơ Hàn khỏi ho khan, thế nhưng ông có biện pháp. Nguyên Sơ Hàn ho khan tăng lên, ho đến ngực phổi phát ra tiếng trống rỗng, ngay sau đó thân thể nghiêng tới trước, thẳng tắp rơi khỏi ghế dựa. Mắt thấy đầu muốn đụng mặt đất, bàn tay đưa tới vừa lúc tiếp được đầu nàng. Thân thể bị cuộn lại, cả người nàng rơi vào bờ ngực lạnh lẽo. Nguyên Sơ Hàn mở mắt, yết hầu co rút nhanh, máu màu đỏ tươi phun ra từ trong miệng nàng, bắn tung tóe lên người ôm nàng. Phong Ly ôm nàng, biết nàng diễn trò, nhưng biết nàng làm đến vậy. Nhìn máu ngừng từ trong miệng nàng tuôn ra, có khoảng khắc còn tưởng rằng là . "Triệu thái y, ngươi còn thất thần làm gì? Nhanh xem cho quận chúa." Mắt thấy Phong Ly ôm lấy Nguyên Sơ Hàn, tư thế chính kia là muốn dẫn nàng , thái hậu lập tức quát lớn. "Dạ… dạ vâng.” Triệu thái y tới, thấy Nguyên Sơ Hàn trong lòng Phong Ly, ông lại dám tiếp cận. "Lúc xuất phát từ Sâm Châu, Trịnh Vương có đem chút dược giao cho bổn vương, đó là dược áp chế cơn ho của quận chúa. Hoàng thượng, thái hậu, bổn vương trước mang quận chúa trở về. Nếu còn nôn ra máu như vậy, quận chúa sợ mất mạng." Nàng nôn ra máu, dù là biết nàng làm bộ, nhưng còn phun nữa, có bao nhiêu máu nàng phun cũng đủ. Thái hậu còn muốn cái gì, bên kia Phong Ly tay ôm ngang Nguyên Sơ Hàn, nhanh tiêu sái ra điện. Tiểu hoàng thượng qua vài bước, nhìn chăm chú vào bóng lưng Phong Ly rời , mặt thanh tú lên thập phần đồng tình cùng thương tiếc, đời này còn có người đáng thương như cậu. Hoàng cung nguy nga nghiêm trang, Phong Ly ôm Nguyên Sơ Hàn nhanh về phía cửa thành, nện bước rất lớn, ôm Nguyên Sơ Hàn, cực kì trầm ổn. vạt áo đẹp đẽ quý giá đều là máu, mặt Nguyên Sơ Hàn chôn trước ngực , bộ dáng sắp chết . Mấy hộ vệ theo phía sau, cung nhân gặp đường đều phủ phục quỳ xuống đất. đường thẳng đến xe ngựa đứng ở cửa thành, Phong Ly đạp ghế ngựa trực tiếp ôm Nguyên Sơ Hàn tiến vào xe ngựa. Hộ vệ lái xe ngựa, nhanh chóng chạy xe. vào xe ngựa, Phong Ly thuận tiện trực tiếp ném người trong lòng xuống. "Ai nha, diễn trò nên diễn đến cùng chứ, vứt ta rồi à?" Nằm ở trong xe, Nguyên Sơ Hàn từ trong tay áo rút ra hai cây châm bạc. Ngăn cách y phục vững vàng đâm ngực cùng sau tai mình, đánh đúng huyệt, kết thúc ngày mệt mỏi. Phong Ly rời chỗ đến chỗ ngồi đằng xa, vạt áo đầy máu, khuôn mặt tuấn mỹ biểu tình, đơn độc lạnh lùng. Nhổ châm, vết mụn đỏ lở loét chồng chất mặt Nguyên Sơ Hàn từ từ biến mất, trong nháy mắt cả người như thay máu sống lại, xoay người ngồi dậy. Lau máu cằm, Nguyên Sơ Hàn vuốt ve ngực, "Thổ huyết này đúng là phải người làm , yết hầu đau quá." Phong Ly vẫn nhúc nhích, hơn nữa thân thể còn có điểm cứng ngắc, hơi thở trong lúc đó mang theo mùi máu vạt áo, giống như dao găm, thổi mạnh vào phổi . "Thái hậu kia cũng muốn cưỡng ép ta làm con tin, xem ra là địch nhân của Nhiếp Chính vương đại nhân nha. Ta là hàng bán chạy đó, Nhiếp Chính vương đại nhân nên bảo hộ ta tốt. Nếu là ta bị thái hậu cưỡng ép , lợi thế của ngài cũng mất." Tuy cùng dạng, nhưng trước mắt mà , nàng vẫn cực kỳ an toàn . Phong Ly nhàn nhạt liếc nàng cái, "Nếu còn có lần sau, ngươi nên đổi loại bệnh khác ." Nhướng mày, gương mặt Nguyên Sơ Hàn trắng nõn như lúc ban đầu , mặt mày cong cong cười, tỏa sáng như ánh mắt trời, ánh sáng trong xe ngựa tựa hồ sáng ngời vài phần. " có lỗi, ói ra máu đầy người Nhiếp Chính vương đại nhân. Bất quá như vậy mới rất nha, loại ‘ bệnh ’này của ta, bệnh trạng phát tác quả là thổ huyết mà." Diễn trò đương nhiên phải làm chân mới được. " là có loại bệnh này." Nhìn gương mặt nàng trắng nõn như ngà voi , sức sống bắn ra bốn phía, rất khó tưởng tượng vừa rồi nàng vẫn còn nôn ra máu. "Đương nhiên, thái y kia sai. Thái y Thái Y Viện , vẫn là có chút tài năng , loại chứng bệnh nghi nan này cũng từng gặp qua." Vê yết hầu, nàng dường như đánh giá thịt heo . Phong Ly nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm từ gương mặt nàng trợt xuống, rơi vào cổ trắng nõn của nàng, "Mụn đỏ lở loét nổ bung, lây bệnh cho ông ta." "Vết lở loét này của ta là giả, ngưng tụ ở dưới làn da chỉ là máu của ta. Nhiếp Chính vương đại nhân sợ hãi rồi hả ? Diễn trò đến nỗi ngay cả bản thân ngài cũng tin." Chỉ là diễn trò thôi mà.