006, xuyên qua Edit: Skye Trịnh vương thở dài tiếng, "Kỳ thực từng mời vị tiểu thần tiên kia chuẩn bệnh cho Nguyên Bảo, đáng tiếc, tiểu thần tiên kia có danh nhưng bất tài, bệnh của Nguyên Bảo những giảm mà còn tăng thêm.” Liên tục lắc đầu, Trịnh vương làm bộ vô cùng đau đớn, phỏng giống như hối hận cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngược lại hại Nguyên Sơ Hàn. Mặt Phong Li biểu cảm, con ngươi tối đen như hàn đàm gì dao động, áp bách người khó thở. "Thái y viện thần y vô số, đợi đến được đế đô, ta thái y cẩn thận chuẩn bệnh cho quận chúa." Giọng lạnh lùng, nghe qua tựa như có bao nhiêu thành ý, nhưng lại khiến người ta tự chủ mà giữ vững tinh thần. "Ai!" Trịnh vương tiếng thở dài, cũng biết này lần này Phong Ly nhất định mang Nguyên Bảo . Nguyên Sơ Hàn ho khan, phổi trống vang tiếng, nghe qua như người sắp tắt thở. Tầm mắt Phong Li dừng tại hai má xanh tím của Nguyên Sơ Hàn vài giây, sau đó xoay người rời , bước chân thong dong quý khí, dường như hết thảy đều là kiến bị giẫm dưới chân . Con ngươi Nguyên Sơ Hàn chuyển về phía Trịnh vương, Trịnh vương vỗ tay nàng, sau đó đứng thẳng người, “Nguyên Bảo à, nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa phụ thân lại đến.” Nguyên Sơ Hàn gật đầu, bên kho khan, tiếng vang trống rỗng quanh quẩn ở trong phòng, làm người ta nghe qua khỏi nổi cả da gà. Phong Li cùng Trịnh vương rời , Hương Phụ luôn luôn quỳ gối bên cửa mới sống lại, đặt mông ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi lạnh. "Tiểu thư, Nhiếp chính vương vừa rồi có nhắc đến tiểu thần tiên, có phải biết cái gì rồi hay ?” Đứng dậy lảo đảo chạy vội tới bên giường, Hương Phụ cảm thấy hết hồn . Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy dọa người như thế, ngay cả ngẩng đầu nhìn vị Nhiếp chính vương kia, nàng cũng dám. " biết." Thở vất vả, tay Nguyên Sơ Hàn rút bao chân từ gối đầu, lấy ra ngân châm, chuẩn xác châm ngực. Hô hấp ngừng chút, sau đó thở tiếng dài, rốt cục cũng có thể thở bình thường. "Có lẽ nghe quá danh tiếng tiểu thần tiên, chỉ là nô tì vẫn cảm thấy cảm thấy lo sợ ." Hương Phụ dùng khuôn mặt nhắn trắng bệch nhìn Nguyên Sơ Hàn. "Coi dọa ngươi tới mức này, có dọa người như thế sao?" Ngồi dậy, Nguyên Sơ Hàn lắc đầu, thân khí thế kia quả bất phàm, nhưng đến mức khiến người run sợ. "Dọa người." Gật gật đầu, Hương Phụ vẫn cảm thấy hoảng hốt. " có tiền đồ! Được rồi, đóng cửa lại, chúng ta thể ra ngoài ngay." Sắc mặt vẫn tốt lắm, mảnh xanh trắng, nhưng hô hấp bình thường rồi. Hương Phụ đứng dậy đóng cửa, tạm thời thể ra ngoài. Vị Nhiếp chính vương ở trong phụ, các nàng ra ngoài loạn nếu bị trông thấy, vậy chẳng phải trò diễn hôm nay công toi sao. Phong Li ở tại trong phủ Trịnh vương, được Trịnh vương mời thăm thú khắp vương phủ. Vương phủ tuy được gọi là phủ của vương nhưng thực tế khác nhà bình thường mấy, hơn nữa hậu viện đều đầy hoa do Trịnh vương tự tay trồng. Trịnh vương tựa hồ có ý muốn cho Phong Li biết sinh hoạt của mình thế nào, biết lão muốn biểu đạt ý gì, dù sao Nguyên Sơ Hàn vẫn nhìn thấu. Bởi vậy nàng càng khẳng định, Trịnh vương nhất định là người có quyền cao chức trọng gì đó, nếu vị kia cũng bồi lão nhân xem hoa. Nhưng tới cùng vẫn đoán được, nàng hiểu, năm rưỡi qua, nàng thực khai thác được bí mật gì từ người Trịnh vương, lão rất đơn giản, là lão nhân vô cùng đơn giản. Đêm hoa mới lên, sảnh chính vương phủ bày món ăn quý và lạ khoản đãi Nhiếp chính vương. Trịnh vương vẫn tiếp khách, trong phủ ít người, ngoài hai người kia, bốn phía đều là nha hoàn cùng gã sai vặt, và hộ vệ của Nhiếp chính vương. Mà trong Phù Dung các, Nguyên Sơ Hàn thân quần áo trong ngồi bên cạnh bàn, bàn đặt mấy lọ sứ mở sẵn. Trong lọ là các loại chất lỏng khác nhau, màu mùi nhưng lại chứa sâu xa mùi vị thảo dược. bàn khác có hộp vàng, hộp bạc, bên trong là vạn ngân châm. Lấy kẹp kẹp ngân châm trong hộp bạc nhấn vào nước thuốc trong lọ sứ, ngâm lát, sau đó dùng cái kẹp khác gắp ra. Đặt lên vải bông được hong khô tự nhiên, sau đó cây lại cây cắm trong bao cuốn. Mấy cái bao cuốn đặt trước mặt, lớn đều có. Cái nhất chừng cỡ lòng bàn tay, nếu cuốn lại có thể dễ dàng nhét vào cổ tay áo. Hôm nay xem ra là thế tất phải theo đến đế đô, có lẽ rời khỏi phủ Trịnh vương nàng liền biến thành con tin rồi. Cho dù thế nào, nàng phải bảo vệ tốt mạng của mình, sống lại lần dễ dàng, đời này tuyệt đoản mệnh. Từ khi sắc trời vừa mới tối cho đến nữa đêm, Nguyên Sơ Hàn cuối cùng cũng đem ‘vũ khí’ của mình sửa soạn lại cho tốt. Bao cuốn lớn có thể đặt chỗ người, đây chính là bùa chú bảo mệnh của nàng. Thở sâu, nhìn bao cuốn, trong lòng nàng thấy yên ổn hơn. Bỗng dưng, ngoài cửa vang lên tiếng đập , nghe ra người ngoài dùng rất ít khí lực, miễn cho kinh động đến người khác. Đứng dậy mở cửa, bên ngoài là Trịnh vương. “Lão nhân, người lại uống rượu rồi.” Nghiêng người để Trịnh vương vào phòng, người lão mang theo mùi rượu. “Trước đừng cái này, Nhiếp chính vương chắc chắn mang con đế đô, việc này mặc dù đến mức nguy hiểm nhưng chỉ sợ cũng có phong ba. Nguyên Bảo à, ta phái người thầm bảo hộ con, dù vậy bên người Nhiếp chính vương hay hoàng cung đại nội vẫn dễ dàng tiếp cận. Vạn nhất con có nguy hiểm, sợ tới kịp, con nhất định phải cẩn thận.” Ngồi bên cạnh bàn, Trịnh vương trước mắt thần sắc lo lắng, ngày trôi qua dường như lão già rất nhiều. Nguyên Sơ Hàn đứng bên nhìn lão, sắc mặt nàng trắng xanh, đôi mắt nhiễm nước. “Lão nhân, người sợ cái gì?” Thần sắc lo lắng trong mắt Trịnh vương phải giả. “Hoàng quyền thống trị, chúng ta vốn muốn can dự nhưng lại thể chạy thoát khỏi.” Trịnh vương giải thích, ra vài câu bất đắc đĩ khiến Nguyên Sơ Hàn càng thêm khằng định, Trịnh vương nhất định có gì đó khiến bọn họ mơ ước, hao hết tâm tư muốn có được. Nguyên Sơ Hàn gật đầu, xoay người ngồi bên, sau đó cầm tay Trịnh vương, “Người yên tâm, con có việc gì. Nếu thất có thời điểm bất đắc dĩ, con giả chết. Khi đó người chỉ cần nhanh chóng đưa con về bên người, tại huyệt linh đài châm châm, con liền tỉnh lại. Đây cũng là chiêu bảo mệnh sau cùng của con, chỉ có hai chúng ta biết.” Con ngươi phiếm quang, Nguyên Sơ Hàn kế sách sau cùng cho Trịnh vương, chỉ mong lão nhân yên tâm. Trong đêm tối, bóng đen tiếng động nhảy qua các cửa lớn, bừng tỉnh quỷ mị. Sau khi qua mấy gian, tới phía sau tiểu viện rồi vài bước hướng ánh nến trong phòng. Khẽ chọc cửa, được người trong phòng cho phép, sau đó đẩy cửa lắc mình vào, cửa sau khép lại, nhanh như chưa từng được mở ra. “Bẩm chủ tử, tiểu thần tiên kia có ở Dược Phật sơn, chỉ có thiếu niên canh giữ ở đó.” Tiếng cực thấp từ trong gian phòng truyền ra. “Quả thực là ở.” giọng lạnh lùng vang lên, đúng như dự đoán. “Xem ra, Trịnh vương lòng thương nữ nhi!” tiếng thở dài dễ nghe lại làm cho người ta khỏi say mê mà xem nguy hiểm trong đó.
Chương 7: Vạch trần Edit: Skye Xuất phát đế đô, họa lớn hơn phúc, Nguyên Sơ Hàn sớm có chuẩn bị, dù đánh lại nhưng vẫn đề phòng. Sáng sớm, Nguyên Sơ Hàn dù bệnh nặng thân quần áo mới, nằm giường đợi người mang cáng đến nâng nàng ra cửa, nghĩ tới ‘cáng’ thịt người tới. Trịnh vương vẫn mặc bố y cùng gã sai vặt tiến vào Phù Dung các, ngoài ra còn có người khác. Người nọ thân cao dài, bộ dạng đoan chính, toàn thân trang phục đều màu đen, đây là người bên cạnh Nhiếp chính vương. “Nguyên Bảo a, Vương gia biết con lại được nên cố ý phái phó đô thống Chu đến. lát nữa, phó đô thống Chu ôm con ra ngoài, đừng sợ nha!” Trịnh vương vài bước đến trước giường Nguyên Sơ Hàn biết. Trong phủ này, mặc kệ là nha hoàn hay hộ vệ đều là hạ nhân, thực thể gần người Nguyên Sơ Hàn. Cho nên, Phong Li trước tiếp phái tới phó đô thống, có chức quan trong người, cũng tính là bôi nhọ thân phận quận chúa của Nguyên Sơ Hàn. Hai má xinh đẹp vẫn mảnh xanh tím làm người sợ hãi. Ngay cả khí lực nhấc mí mắt cũng có, cố gắng nhìn thoáng qua người đứng sau Trịnh vương, ừ tiếng liền nhắm hai mắt lại. Sắc mặt Chu Khang trầm tĩnh, chắp tay thi lễ đắc tội, sau đó nâng tay. bên, gã sai vặt trải tấm thảm lên hai tay Chu Khang, xem như gián tiếp ngăn trở Chu Khang cùng Nguyên Sơ Hàn tiếp xúc gần gũi. Dễ dàng đem Nguyên Sơ Hàn ôm ngang, Chu Khang xoay người rời nhanh cũng chậm, Trịnh vương cùng ba bốn gã sai vặt, còn có Hương Phụ bước nhanh phía sau. Bị ôm, Nguyên Sơ Hàn cố mở mắt, vừa tầm mắt là râu cằm Chu Khang. Người này khẩn trương, tựa hồ bất mãn đối với người vô tích là nàng, nhưng vẫn mực chịu đựng. Hừ hừ hai tiếng nghe , sau đó nhắm mắt lại, lúc này mới phát giác thân phận này cũng tệ lắm, mặc kệ người nào có ý kiến với nàng đều phải kìm nén nên lời, sảng khoái! Nguyên Sơ Hàn được ôm đến đại môn Trịnh Vương phủ, ngoài cửa đội ngũ chỉnh tề, hai chiếc xe ngựa song mã đứng trước cửa, thập phần chói mắt. thân Phong Li trường bào ám sắc đứng khoanh tay, từ lúc Chu Khang ôm Nguyên Sơ Hàn ra cửa, tầm mắt vẫn theo. Đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm dưới ánh mặt trời cũng trở nên ấm áp, hàn khí quanh thân lạnh thêm vài phần. Chu Khang đem Nguyên Sơ Hàn ôm vào xe ngựa, bên trong xe trải nệm êm thoải mái như giường lớn. Đặt nàng xuống rồi ra ngoài, giây cũng ở lại thêm. Bên trong là tùng hương cháy quá, cực kì dễ ngửi. Bất quá trong khoảng khắc Hương Phụ chui vào trong xe ngựa cùng Nguyên Sơ Hàn liếc mắt, tiểu nha đầu này là bộ dáng kinh hồn bạt vía. “Đừng để vẻ mặt đau khổ nữa. Ta khẳng định có thể bình an vô trở về.” An ủi nàng nhưng trong lòng Nguyên Sơ Hàn vẫn bồn chồn yên. Hương Phụ gật đầu, thả lỏng nhưng còn lo lắng. “Trịnh vương yên tâm, bổn vương tất chiếu cố tốt quận chúa. chậm ven đường, đợi đến đế đô ở trong quý phủ bổn vương, rất chiếu cố, cũng mời thái y chuẩn bệnh cho quận chúa.” Giọng Phong Li vang lên, tuy trầm thấp dễ nghe như lại đòi mạng. “Ở trong phủ của vương gia a? Vậy phiền toái Vương gia rồi.” Trịnh vương ngoài ý muốn , vốn tưởng rằng trực tiếp đưa vào trong cung. Nhưng nguyên nhân trong đó, sợ là lão cũng đoán ra hai ba phần. “Trịnh vương dừng bước thôi!” Phong Li dứt lời, sau đó hướng phía trước xe ngựa. Bên trong xe, Nguyên Sơ Hàn mở to mắt, ở tại trong phủ của sao? Đây là trực tiếp bắt nàng làm con tin à? ổn! Hương Phụ mở to mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nha đầu kia hiểu , Nguyên Sơ Hàn là con tin, tiểu nha đầu nàng theo con tin là ngoài dự liệu. Chỉ có điều lúc này gì cũng vô dụng, xe ngựa động, vững vàng rời khỏi phủ Trịnh vương. Trịnh vương đứng trước phủ nhìn theo đội ngũ dài, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt mới thôi. Thần sắc lo lắng trong đáy mắt chưa từng giảm lại thêm vài phần cam lòng. Phong Li đội ngũ chậm, là ‘ chậm’, từ lúc rời khỏi địa giới phủ Trịnh vương, tốc độ ràng nhanh hơn. Mà còn phải đường trơn thẳng, xóc nảy vô cùng, Dù dưới người là vài tầng nệm êm nhưng cả người Nguyên Sơ Hàn vẫn như muốn bay lên rồi! Hương Phụ bắt lấy góc bàn cố định trong thùng xe, nhìn ngoài cửa sổ xe, phong cảnh bên ngoài nhanh chóng lui về phía sau, có thể thấy tốc độ này nhanh, con ngựa như muốn chắp thêm cánh vậy. “Nội tạng muốn rơi rụng luôn, sốt ruột đầu thai à!” Nhịn được mắng chửi người, Nguyên Sơ Hàn lấy cây ngân châm, nhắm ngay huyệt phía sau lỗ tai, thân thể thả lỏng, khí lực trở lại. “Đúng vậy, vừa rồi còn chậm mà!” Hương Phụ cất giọng oán giận, xem ra từ nay về sau quả có lấy ngày tốt lành. “Thôi, người dưới mái hiên thể cúi đầu.” Vận động cơ thể ngồi xuống, nội tạng của nàng muốn nát rồi! “Xem ra về sau lão gia cứu được chúng ta rồi. Bất quá, tiểu thư người yên tâm, Hương Phụ vĩnh viễn theo người.” Nhìn Nguyên Sơ Hàn, trong lòng Hương Phụ có rất nhiều cảm khái, từ sau về sau chỉ còn chủ tớ hai người các nàng mà thôi. “Được rồi, đừng tỏ lòng trung thành nữa. Yên tâm, theo ta, ngươi chết được.” Giọng điệu Nguyên Sơ Hàn thoải mái, rơi tự do theo xóc nảy, trái lại rất khác biệt. Đội ngũ theo lối tắt rời khỏi Sâm Châu, sau cùng đường cái rồi như cũ đường chạy như điên. May mà đường cái bằng phẳng, xe ngựa còn xóc nảy, Hương Phụ thở dài nhõm, mông nàng tê rần rồi. Nguyên Sơ Hàn ngồi khoanh chân, cầm ngân châm trát cổ tay mình, mặt đổi sắc, coi như người bị trát kia phải nàng. Hương Phụ luyện thành thói quen, đây là lạc thú của Nguyên Sơ Hàn, bất quá nhìn hai má xanh tím như cũ khiến người sợ hãi kia. Lại thêm động tác ngừng trát vào cổ tay, quả nhiên quỷ dị nguy hiểm. Hương Phụ may mắn mất thói quen, nếu nàng cũng bị dọa sợ mất. ngày chạy như điên đường, chỉ có buổi trưa dừng lại lát nghỉ ngơi ăn uống tiểu tiện. Lúc chạng vạng tối đội ngũ rốt cục cũng dừng lại, chưa bao giờ bôn ba thế này, Hương Phụ cảm thấy khung xương toàn thân đều muốn tan vỡ. Nguyên Sơ Hàn nằm xuống, bộ dáng nửa sống nửa chết nhưng con ngươi lấp lánh có thể thấy được nàng thích ứng cực kỳ tốt. Xe ngựa dừng lại có vài phút, cửa xe được mở ra, người sáng sớm phụ trách ‘vận chuyển’ Nguyên Sơ Hàn là Chu Khang xuất . Tiến vào xe ngựa, đặt thảm bạc lên hai tay, sau đó ôm Nguyên Sơ Hàn nhanh xuống xe. Chạng vạng ánh nắng nhu hòa ấm áp chiếu mặt. Nguyên Sơ Hàn nhắm mắt lại nhưng lại nhịn được cong môi đỏ mọng, là thoải mái. “Tiểu thần tiên còn khỏe ?” Bỗng dưng tiếng vang lên bên tai, hô hấp Nguyên Sơ Hàn bị kiềm hãm, khóe môi cong lên lập tức sụp xuống. Mở mắt ra nhìn về phía người chuyện, khuôn mặt tuấn mỹ tỳ vết xuất giữa tầm mắt. buông mâu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm nhiệt độ khiến người ta cảm giác khí quanh mình đông lại. Tiểu thần tiên? Nàng bị phát rồi! Đôi mắt thủy sắc dập dờn nhìn chằm chằm Phong Li, Phong Li vẫn sắc mặt lạnh nhạt nhìn nàng, trong nhãn tình kia ràng viết, ‘ vạch trần ngươi, biểu diễn vụng về như vậy làm trò cười cho người trong nghề mà’.
Chương 8: Giao phong Edit: Skye Sau khi Hương Phụ vừa xuống xe Phong Li dứt lời, liền lập tức quỳ gối mặt đất, xong rồi, bị vạch trần rồi! Nguyên Sơ Hàn cùng Phong Li nhìn nhau lúc lâu, từ cánh tay Chu Khang mạnh mẽ nhảy xuống, vững vàng đứng mặt đất, thân thủ dứt khoát, do đó cũng chứng minh nàng thể tốt hơn! Phong Li hạ mắt nhìn nàng, mặt gợn sóng, hộ vệ bốn phía cùng người ‘vận chuyển’ Chu Khang đều chút nào kinh ngạc, có thể thấy được bọn họ đều biết nàng giả bộ bệnh. Hai má vẫn xanh tím như cũ, tóc dài buông xuống, dáng người yểu điệu, nhìn bóng dáng đó quả mỹ vô cùng. “Vương gia quả nhiên lợi hại, tại hạ hành động vụng về, bị Vương gia nhìn thấu rồi. Nên luận tội thế nào, Vương gia cứ định đoạt, tuyệt phản kháng.” Hai tay ôm ngực, nàng làm bộ dáng nhận tội, ngược lại cực kỳ cao ngạo. Phong Li nhìn nàng vài giây rồi xoay người vào trạm dịch. “ vào .” thầm hừ hừ, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía Phong Li bước vào đại môn trạm dịch, dáng người cao ngất, bước chân quý khí văn hoa. thân khí thế thượng vị giả này lộ ra trong bước , là người sát phạt cũng phải đúng. Theo suy đoán của Nguyên Sơ Hàn, thuộc hạ nguyện chết trong tay chỉ hơn năm người! vài bước túm lấy Hương Phụ vẫn quỳ mặt đất dậy nổi, “Vào thôi, binh đến tướng chặn, coi ngươi lá gan quá quá so với con kiến còn hơn.” Phát phát còn làm thế nào nữa? Nàng có kế sách cuối cùng, nếu lâm vào tình cảnh khó khăn, nàng sử dụng kế sách đó! Trạm dịch quan gia coi là xa hoa nhưng chắc chắn tràn đầy mùi quan gia. Người lui tới đều mặc y phục binh lính, binh khí rời tay. vào sân liếc thấy đến chỗ chính đường, phía bên ngoài chính đường đều là hộ vệ cưỡi ngựa, mà trong phòng, Phong Li ngồi ghế , chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hương Phụ và Nguyên Sơ Hàn. , bị Phong Ly dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm thể có áp lực. Nguyên Sơ Hàn khẽ nhếch miệng cũng để cho mình tỏ chút khí thế ai cũng sợ. Bước bậc thang, sau đó buông Hương Phụ, ý bảo nàng chờ ở bên ngoài, lá gan Hương Phụ , gần Phong Ly sợ rằng bị áp bách hít thở thông mà chết mất. vào đại sảnh, Nguyên Sơ Hàn lập tức ngồi xuống ghế tựa, mắt nhìn phía trước, mặt thay đổi. “Tiểu thần tiên đại danh đỉnh đỉnh lại là nữ nhi của Trịnh vương, tàng thâm hậu.” Phong Li mở miệng, vừa khiến người căng thẳng tự chủ. Từ từ quay đầu, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía , gương mặt xanh tím tựa như bị sét đánh. “ tàng thâm hậu còn phải vẫn bị Vương gia vạch trần sao, đây chỉ là tiểu tạp kỹ thể đặt cược. Lừa Vương gia, mong ngài bao dung.” xong lời có thành ý, giọng điệu thanh mị đặc biệt hấp dẫn người. Con ngươi Phong Li khẽ chuyển. “ Bao dung? Chuyện bao dung lát nữa sau, trước về mục đích của Trịnh vương và quận chúa .” “Mục đích? Nào có mục đích gì, lão nhân nỡ rời xa ta, cho nên ta nghĩ muốn ở cùng với lão cho đến khi lão nhập thổ vi an( qua đời)”. Bịa chuyện là điểm mạnh nhất của Nguyên Sơ Hàn. “ Là Trịnh vương muốn quận chúa gả vào trong cung.” Phong Li nghe nàng bậy liền chỉ ra. Nguyên Sơ Hàn nhìn , phút sau liền lắc đầu, “ quan hệ tới lão nhân, bản thân ta muốn gả cho hoàng thượng. Tiểu hài nhi như vậy, ta có thể làm mẹ rồi.” Ôm thân mình, nàng đều có thứ tự. “Quận chúa so với hoàng thượng lớn hơn năm tuổi, tính nhiều.” Phong Li đáp. Vặn mi, Nguyên Sơ Hàn nhìn Phong Li. “Nếu Vương gia cưới đứa mười tuổi, Vương gia lấy sao?” Mi đẹp khẽ nhếch, Phong Li nhìn nàng, mâu quang như đao phong. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyên Sơ Hàn vô cùng dọa người! “Ý chỉ của tiên hoàng, há lại hồ nháo”. trả lời vấn đề của Nguyên Sơ Hàn nhưng lại nâng xuất tiên hoàng. Nguyên Sơ Hàn cực kỳ khinh thường, tận lực đè nặng phần khinh thường trong lòng, nhưng đuôi mày vẫn biểu ra ngoài. “Tiên hoàng cũng dự đoán được, quận chúa ta căn bản làm được hoàng phi, có thể chỉ là quỷ đoản mệnh mà thôi.” Bị Phong Li nhìn thấu, xem ra nàng chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng thôi! “Tiểu thần tiên y thuật vô song sao có thể đoản mệnh được chứ?” Đôi mắt hàn đàm xẹt qua tia hứng thú. “Bị Vương gia vạch trần, phải biến thành quỷ đoản mệnh sao?” Lời trong lúc đó có thăm dò, biết Phong Li có thể vấn tội nàng cùng Trịnh vương hay . “Nhanh mồm nhanh miệng, Trịnh vương biết nuôi nữ nhi.” Đứng lên, Phong Li trả lời câu hỏi của nàng, cất bước nghiêm nghị rời khỏi. Nguyên Sơ Hàn nghi hoặc nhìn chằm chằm về hương Phong Li, vẫn hiểu có ý tứ gì. Nếu vấn tội, tại mang nàng về Sâm Châu là được. Này coi như chiêu nắm đằng chuôi, dùng để áp chế Trịnh vương cực kỳ dễ dàng! Bất quá, lại rời , rốt cục là muốn giở trò gì? Nếu có thể mang nàng trực tiếp về Sâm Châu, đường nàng có thể dùng chiêu đó, ngược lại còn hãm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Mà tình huống lúc này, nàng lại biết nên làm thế nào. Phong Ly rời khỏi, hộ vệ liền xuất , ‘cung thỉnh’ nàng nghỉ ngơi. Đứng dậy ra ngoài, đưa Hương Phụ trong sợ hãi cùng lên lầu. Phòng sạch , cửa sổ mở đưa gió mát vào, cực kỳ thoải mái. Hương Phụ sau khi vào liền đặt mông ngồi ghế thở mạnh, vẻ mặt xanh xao nhìn Nguyên Sơ Hàn, “Tiểu thư, chúng ta có phải chết hay ?” “Chết cái gì chứ? Xem ra tạm thời định làm gì ta.” Chỉ là có lẽ nàng là con tin. Hương Phụ thở hắt ra nhưng vẫn lo sợ như cũ, “Vương gia quá dọa người, hù chết nô tỳ rồi.” Giờ hồi tưởng lại vẻ lạnh lùng của nhìn Nguyên Sơ Hàn, thời điểm gọi tiểu thần tiên, Hương Phụ vẫn nhịn được mà rung mình. Nguyên Sơ Hàn ngồi bên giường, cười nhạt Hương Phụ sợ hãi. Mở bao cuốn, qua lớp y phục đâm tại ngực, nét xanh tím mặt rất nhanh biến mất. Thở phào, thoải mái hơn rồi, thân thể khỏe mạnh mới đúng là tiền vốn, nếu toàn bộ cần bàn nữa. Hai má xinh đẹp khôi phục vẻ trắng nõn, ửng sáng tựa ngà voi. Môi đỏ mọng ướt át, nào có bộ dáng sinh bệnh mà là khỏe mạnh có sức sống. Xoay cổ, Nguyên Sơ Hàn mở mắt ra. “Thoải mái quá!” “Tiểu thư, người thể giả bộ bệnh được nữa, vậy kế tiếp nên làm sao bây giờ?” Xem ra chỉ có thể vào cung làm hoàng phi rồi. Chớp mắt mấy cái, Nguyên Sơ Hàn khẽ thở dài, “ bước tính bước, bảo mệnh quan trọng hơn.” Hương Phụ gật đầu. “Tiểu thư đúng.” “Lá gan ngươi như vậy, thường ngày cãi nhau với Văn Thuật biết lấy sức mạnh đâu ra, mặt mũi ta đều vì ngươi mà mất sạch rồi.” Dạy bảo Hương Phụ, Nguyên Sơ Hàn là muốn khí thế yếu . Chỉ cần nàng có khí thế, nha đầu này tự nhiên cũng phải ngoi lên được mặt bàn. Hương Phụ méo miệng sau đó gật đầu, nàng cố gắng. Lần tới thấy vị Nhiếp chính vương kia, nàng tận lực nhũn chân là được!
Chương 9: Tâm tư bất chính Edit: Skye đêm trôi qua rất nhanh, an bình hơn so với trong tưởng tượng của Nguyên Sơ Hàn. Sáng sớm hôm sau, rửa mặt rời giường, cần giả bộ bệnh, Nguyên Sơ Hàn thấy nhõm hẳn. Váy áo dài xanh nhạt cân xứng với thân thể yểu điệu. Tóc dài vắn sau ót đung đưa theo từng động tác của nàng tựa như thác nước chảy. Khuôn mặt trắng noãn như ngà voi, con ngươi ướt át thanh thấu tràn đầy sức sống. Hương Phụ đem bữa sáng tiến vào, chủ tớ hai người dùng cơm như những ngày còn ở phủ Trịnh vương hay núi Dược Phật. Vừa mới buông đũa xuống, bên ngoài liền có người gõ cửa, “Quận chúa, đến lúc khởi hành.” Là hộ vệ của Phong Li, điệu bộ lạnh lùng kia y hệt chủ nhân của . Nguyên Sơ Hàn cũng để ý tới, nhìn Hương Phụ rồi bước tiêu sái ra ngoài. Đợi nàng ra, hộ vệ kia xuống lầu. Nguyên Sơ Hàn nhìn lướt qua, khỏi hừ , đúng là biết coi trọng quận chúa nàng mà. Hai chủ tớ xuống lầu, tới cửa trạm dịch, đội ngũ chỉnh đốn tốt chuẩn bị xuất phát. Hướng theo xe ngựa, phía sau cửa lớn có người ra, trường bào ám sắc viền vàng khác ngày hôm qua. Ngọc đái tinh mỹ, giày cẩm thêu kim tuyến, đẹp đẽ quý giá. Tóc buộc lên, chuỗi ngọc kim sắc buông xuống rơi vào tóc đen mực làm màu tóc càng trở nên ửng sáng nổi bật. “Khi đến đế đô, hy vọng tiểu thần tiên vẫn giữ bộ dáng ốm yếu trước đó.” Nguyên Sơ Hàn chân bước càng xe, phía sau truyền đến thanh khiến nàng lập tức dừng bước. Từ từ quay người, thân thể vẫn duy trì tư thế muốn lên xe. Làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời tỏa ánh bạch quang, khác xa với nét mặt xanh tím làm người sợ hãi ngày hôm qua. Nhìn nàng, mặt mày Phong Li trầm tĩnh đến áp lực, bộ dạng này của nàng chút nào ngoài ý muốn, khi ở núi Dược Phật, nàng chính là thế này. Khỏe mạnh có sức sống, xinh đẹp cao ngạo còn có vài phần như trẻ con. “Được thôi.” Nhìn , Nguyên Sơ Hàn từ từ cong mắt, con ngươi như trăng sáng, nàng cười rộ lên đặc biệt rực rỡ, sáng lạn hơn vài phần so với ánh mặt trời. Phong Li nhìn nàng rồi bước đến xe ngựa phía trước, bước ổn trọng ung dung lại mang theo nghiêm nghị quý khí. cần hỏi đến thân phận của , chỉ nhìn là có thể biết, thân phận nhất định bất phàm. lên xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn thở dài nhõm, xem ra, Phong Li này tựa hồ cũng muốn để nàng tiến cung! Xem ra lão nhân Trịnh Vương có thứ gì đó quan trọng trong tay, người trong hoàng cung muốn giữ nàng trong cung mà Phong Li lại muốn tranh đoạt. cho nàng lấy diện mạo này gặp người trong hoàng cung, đại khái là muốn đặt nàng trong tay mình, do đó để Trịnh vương đem vật đó giao cho . Tuy tâm tư bất chính nhưng Nguyên Sơ Hàn vẫn phải phối hợp với , dù sao nằm trong tay so với tiến vào hoàng cung tốt hơn rất nhiều. người khác, nghĩ ngay đến tên tiểu hoàng đến kia, nàng liền có biện pháp bình tâm mà đối đãi. Hương Phụ ngồi xổm ở bên nhìn Nguyên Sơ Hàn, lời Phong Li vừa nàng nghe được, chỉ có điều nàng có cách nào hiểu được thâm ý bên trong. Nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Nguyên Sơ Hàn, nàng tạm thời cũng yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn,hai người các nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hôm nay khởi hành, xe ngựa vẫn chạy vội như trước, quả thực như muốn chắp thêm cách. Nguyên Sơ Hàn vững vàng nhưng có phần chịu nổi. Hương Phụ bám vào góc bàn trong xe, mông tận lực nhấc cao, nếu hạ xuống e rằng mông nàng nát mất. Khoảng cách từ Sâm Châu đến đế đô tính là gần, nếu đường bình thường ba ngày là đến nơi. Nhưng mà, đội ngũ này quả thực phi như bay, còn chưa tới chạng vạng cư nhiên tiến qua cửa thành đế đô. Nguyên Sơ Hàn tựa vào tường xe lật chuyển suy nghĩ, từ ngoài cửa kính truyền đến tiếng ồn nhốn nháo, nàng có hứng thú với cảnh vật bên ngoài. Hương Phụ mặt mũi xanh xao, nàng chưa từng tới đế đô nhưng ngay lúc này cũng chẳng có lòng hiếu kỳ. Đế đô có hơn trăm năm lịch sử, phồn hoa rộng lớn, long khí tại trung tâm, nơi khác thể sánh bằng. Đội ngũ ngược lên con phố dài, dân chúng đều lui sang bên cạnh nhường đường, cần hỏi đến liền biết là xe ngựa của ai. Đoàn xe tiến vào phố Kim Tước, cả đoạn đường an tĩnh tiếng động, cùng con phố chính phồn hoa hình thành hai vẻ rực rỡ khác biệt. Phủ Nhiếp chính vương ở chỗ này, con đương ai dám tùy ý tiếp cận vì đều biết đây là vùng cấm. Đại môn màu son đóng chặt, hai tượng thạch sư đứng sừng sững trước đại môn, bậc thang bằng đá cẩm thạch ửng sáng dưới thái dương. Cửa hông vương phủ được mở rộng, gã sai vặt phủ phục quỳ mặt đất đợi đội ngũ trực tiếp tiến vào. Đội ngũ dừng lại, trực tiếp vào theo cửa hông bao gồm cả xe ngựa. Đợi đội ngũ vào trong phủ, gã sai vặt quỳ dưới đất vội đứng lên, đóng cửa lại, động tác lưu loát. Ở trong xe ngựa nghe động tĩnh cũng đoán được vào phủ, bởi vì lặng yên tiếng động, an tĩnh đến mức quỷ dị. Đẩy cửa sổ xe, vừa tầm mắt là hành lang gấp khúc màu tối, mặt đất cũng là màu tối, loại màu sắc khỏi khiến người ta áp lực, ngay cả thở mạnh cũng dám, nhận tiện che dấu tiếng động. Hộ vệ xuống ngựa, xe ngựa phía trước cũng dừng lại, chỉ riêng chiếc xe ngựa còn lại vẫn tiếp, tựa hồ muốn đưa các nàng nơi khác. Hai chiếc xe ngựa giao qua nhau, vừa lúc người trong xe ngựa ra, đứng càng xe từ cao nhìn xuống. giây kia, Nguyên Sơ Hàn có ảo giác, người này sớm hay muộn cũng quần lâm thiên hạ. Xe ngựa qua rất nhanh, Nguyên Sơ Hàn cũng thu hồi tầm mắt, cảm thấy lòng trăm mối ngổn ngang, khỏi vì lập trường của mình mà cảm thấy lo lắng. Nếu đấu lại Phong Li, xem ra Trịnh vương chỉ có thể thỏa hiệp, đưa Phong Li thứ muốn. Chỉ có điều, nếu đưa cho Phong Li, sợ là bọn họ cũng bình tĩnh nổi, quyền mưu tranh đấu phải trò đùa, ngươi lừa ta gạt, sơ ý chút liền xương cốt còn. Xe ngựa rốt cuộc dừng lại trước lại tiểu viện, phu xe hộ vệ tiếng đến nơi, sau đó liền có tiếng động nào. Nguyên Sơ Hàn trước bước xuống xe, hai ngày đường khiến bọn họ muốn tan nát đời hoa rồi. Đứng càng xe ngựa, tiến vào giữa tầm mắt là tiểu viện u tĩnh. Hai bên đều là rừng trúc khiến con đường như được kéo dài hơn, cực kỳ yên lặng. Nguyên Sơ Hàn dám , đây tuyệt đối là góc của phủ Nhiếp chính vương, góc trong góc. Xuống xe, nhìn lướt qua hộ vệ kia, nàng liền chán ghét. Sau khi Hương Phụ xuống xe, ngó nhìn chung quanh, nơi này xem ra cũng tốt, tốt hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Nàng còn cho rằng, xuống xe là nhìn thấy lao ngục nha. Hai người xuống xe, hộ vệ dắt xe ngựa rời , hơn nữa còn nghênh ngang mà , hai chủ tớ liếc nhau cái rồi lần lượt vào tiểu viện. Sân được dát bằng đá gạch, khối kề tiếp khối ngay ngắn chỉnh tề. Ngoài viện, hàng trúc cao bao quanh tường, mang lại vẻ thanh u vốn có. Tổng cộng có ba gian phòng, trong đó có gian là phòng bếp , mọi thứ đều đủ. Cất bước tiến vào cửa phòng, Nguyên Sơ Hàn nhìn vòng, sau đó thở dài , “Sinh hoạt con tin bắt đầu, vì mạng của chúng ta, Hương Phụ à, người nhất định phải nhẫn nhục chịu đựng .” Hương Phụ nháy mắt mấy cái, sau đó gật đầu, nàng mực nhẫn nhục chịu đựng. Chỉ là nhìn Nguyên Sơ Hàn, tựa hồ nàng(NSH) hề nghĩ muốn nhẫn nhục chịu đựng, ngoài miệng lại lời khiêm tốn.