1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sư muội xinh đẹp - Hồng Trần Huyễn (62/110)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      TIỂU SƯ MUỘI XINH ĐẸP

      Tác giả: Hồng Trần Huyễn

      Editor: KẹoĐắng

      Converter: Ngocquynh520

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, sạch, sủng, HE

      Số chương: 110 chương

      Nhân vật chính: Tiêu Lang vs Ngọc Khuynh Vũ​




      Giới thiệu nội dung:


      , ban ngày là công tử tuấn mỹ xuất trần được người đời kính ngưỡng, ban đêm là huynh trưởng mặt băng tâm lãnh.

      , tài hoa phong nhã, mưu lược thiên hạ, bề ngoài tao nhã, nội tâm đen tối.

      từng qua, “Ngoại trừ ta ra, ai cũng cho phép khi dễ nàng.”

      *********

      Nàng, từng là đệ nhất kỳ nữ bản xếp hạng quần phương.

      Nàng, kinh tài tuyệt diễm, điệu múa khuynh thành, hồng nhan tuyệt thế.

      Kiếp trước, khi tình hóa thành lưỡi dao sắc bén, vị hôn phu lại tự tay đoạt tánh mạng của nàng.

      Trùng sinh mà đến, xinh đẹp xuất chúng, nàng thề phải thay đổi vận mệnh bất công.

      Khi phúc hắc gặp phải nghiệt, có thể va chạm ra lửa hay ?


      【 Cảnh


      thanh Lạc Ngọc Ly mang theo giọng mũi trầm trầm, hỏi: “Xuân cung đồ? Hửm?”

      Bị đôi mắt u của đảo qua, Băng nhi bĩu môi : “Làm sao đại ca biết đây là xuân cung đồ?”

      Lạc Ngọc Ly nhìn nàng : "A? Muội nghĩ muốn lừa gạt ta?"

      Băng nhi cẩn thận : “Chẳng lẽ đại ca xem qua xuân cung đồ? Hay là đại ca nhìn lén qua xuân cung đồ? Nếu là như vậy, quả là đại ca quá biết cách giả trang đứng đắn rồi. Nếu đại ca có thể nghiêm túc đứng đắn, khi đó hãy trở lại giáo huấn ta cũng muộn.”

      Nghe vậy, khóe miệng Lạc Ngọc Ly hơi cong, từ từ nở nụ cười. Nhưng mà nụ cười xinh đẹp kia lại chứa ý lạnh thấu xương.


      【 Cảnh hai 】


      Tiêu Lang tao nhã cười “Sư muội, bộ dáng của ta đẹp mắt hay là đại ca muội đẹp?”

      Băng nhi nhìn chút, nghiêm túc : "Đương nhiên là bộ dáng của huynh đẹp mắt.”

      Tiêu Lang lại hỏi: “Muội cảm thấy đại ca tốt hay là ta tốt?”

      Băng nhi vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Đều rất tốt."

      Tiêu Lang dịu dàng cười : "Nếu ta và đại ca của muội cùng rơi xuống nước, muội cứu ai trước?”

      Băng nhi khinh thường : "Nếu như huynh rơi xuống nước, toàn bộ nữ nhân trong kinh thành nhảy xuống cứu huynh. Nếu như huynh chết, các nàng vì huynh tự vẫn, ít nhất ta .”

      Quả nhiên vẫn là đại ca quan trọng hơn. Tiêu Lang thầm thở dài tiếng, nhưng vì sao lại tự ăn dấm chua của chính mình chứ?


      【 Cảnh ba 】


      Dung Chích cưỡi lưng ngựa, cười đắc ý “Tiểu tử kia chạy chậm, đại khái có hơn phân nửa mọi người đều đuổi theo rồi.”

      Mắt thấy bọn thị vệ đuổi tới, cặp mắt Băng nhi lập tức xoay chuyển “Đại ca, chuyện này ta nhớ kỹ rồi.”

      Dung Chích ngoái đầu nhìn lại, ý cười mê người, : “Nhớ kỹ, người của bản công tử rất nhiều, kém hơn ngươi, những người này đều giao lại cho ngươi.”

      "Yên tâm!" Gương mặt Băng nhi trấn định tự nhiên, "Đại ca, ta biết huynh đánh cược thắng, trở về cho ta 300 xâu. Lần này ta trộm được cái yếm của thiên kim Thượng Thư, huynh mang về cũng có mặt mũi gấp mấy lần, ta toàn lực ngăn cản bọn họ.”

      Khốn kiếp! Sắc mặt mấy tên thị vệ trắng bệch, thầm nghĩ cái yếm của tiểu thư là xảy ra chuyện gì?

      Ánh mắt mọi người nhìn lại, nam nhân áo đen cưỡi lưng ngựa vừa nhìn thấy liền biết phải người tốt. Đôi mắt đặc biệt, ánh mắt quyến rũ, sắc mặt tươi cười cực kỳ bỉ ổi, vừa thấy liền biết là người chiếm tiện nghi của thiên hạ. Người đứng đầu đám thị vệ lập tức hô lên: “Lưu lại hai người, còn lại tất cả đều đuổi theo tên tiểu tử kia.”

      Dung Chích nghe vậy liền biến sắc, nhìn lại, thấy mười mấy người đuổi theo , nhất thời kỳ quái kêu lên “ là tên tiểu tử đáng giận! Tâm cơ thâm trầm, hiểm giả dối.”

      Giống nhau thôi. Cặp mắt to lanh lợi cong thành hình mặt trăng, hai gò má lên lúm đồng tiền mê người.

      Triết nhân từng qua: “Muốn chiếm tiện nghi của người khác, cuộc sống làm cho chịu thiệt!” Đây là triết lý của Lạc Ngọc Ly.


      【 nữ chính nghiệt + nam chính phúc hắc, quá trình 1V1, kết cục 1V1, dán mác rau sạch chất lượng cao, sạch bong kin kít từ xuống dưới, từ trong ra ngoài】
      Hale205, Chris, Trâu3 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆Mở đầu

      Trăng tròn, sương mù dày đặc, gió mát, ánh trăng thê lương, làm lòng người tan nát.

      Ngọc Khuynh Vũ có tâm tình ngắm trăng, đứng dốc núi nhìn ra xa xa.

      Đôi mắt nàng trong sương mù dày đặc lại sáng ngời như thế, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến đáng sợ.

      Ánh trăng trong sáng chiếu rọi lên khuôn mặt chút huyết sắc của nàng, lại như cũ chút tổn hao đến vẻ mỹ lệ của nàng. Bộ dáng của Ngọc Khuynh Vũ rất đẹp, cực kỳ mỹ lệ, tuy y phục màu trắng người nhiễm vết máu vết bẩn, có hơi chút hỗn độn, nhưng bất luận có là vải bố y sợi gai, chỉ cần mặc lên người nàng đều tản ra loại xinh đẹp xuất chúng.

      Nhưng mà ai có thể nghĩ gia nhân trong sáng xuất trần này bị người đuổi giết ba ngày ba đêm. Trước mắt là tuyệt lộ, phía trước là vực sâu vạn trượng cùng con sông băng lãnh chảy xiết, phía sau lại là vô số truy binh.

      Rất nhanh, phía sau có tiếng vó ngựa giẫm đạp mà đến, từ trong rừng cây nhảy ra hơn mười con ngựa.

      Đôi mắt của nam tử cầm đầu cụp xuống, Lâm Phong , chỉ vững vàng ngồi yên ngựa chạm trổ hoa văn.

      Trong bóng đêm, đôi mắt trong sáng của nhìn Nhược Thu Thủy, đôi mày kiếm thẳng có vẻ khí bức người, y bào màu xanh tung bay theo gió, gần như muốn hòa thành thể cùng vòm trời xanh cao. Nét mặt chút thay đổi dừng lại ở người nữ tử đối diện, theo bên hông rút ra mũi tên lóe ra hàn quang. Dưới ánh trăng yên tĩnh, nhắm tên ngay người Ngọc Khuynh Vũ, kéo cung tên cong như trăng tròn.....

      Giờ khắc này, Ngọc Khuynh Vũ nhìn chằm chằm thanh y nam tử ở cách xa vài chục trượng, đôi mắt lên tia thể tin, mang theo cái chớp mắt buồn thương, lên tiếng “Là ngươi!”

      Nam tử chậm rãi đáp: "Là ta."

      “Chẳng lẽ ngươi cũng phải đuổi giết ta?”

      “Chỉ cần ngươi khoanh tay chịu trói, ta áp giải ngươi trở về.”

      Ngọc Khuynh Vũ nhịn xuống tia thất vọng trong mắt “Sau khi trở về cũng là sống bằng chết, có đúng hay ?”

      Giờ phút này, nàng ngắm nhìn mặt mày nam tử đối diện, thanh nhã mà đạm bạc, quen thuộc mà như xa lạ.

      ngờ ngày xưa là người thanh mai trúc mã, 3 năm gặp, cư nhiên tại giờ khắc sinh tử hôm nay lại thể buông tha nàng. Thậm chí biết từ lúc nào bắt đầu, ánh mắt đạm bạc của liền giống như bạn đồng hành, trong mắt còn tồn tại bất kỳ tình ý nào. Nàng đưa cho mũi tên truy hồn làm vật đính ước, cư nhiên lại vì nữ nhân khác mà nhắm mũi tên vào nàng.....

      Trong nháy mắt, trong lòng đau làm cho nàng tuyệt vọng hít thở thông.

      Dưới chân Ngọc Khuynh Vũ có chút hư , đáy mắt lên mảnh khói mù, khỏi ảm đạm cười “Ta theo ngươi trở về, nhưng mà chúc mừng ngươi tìm được nữ nhân thập toàn thập mỹ.”

      Giờ phút này, nàng nhịn được từ từ tháo xuống cây trâm ngọc bích búi tóc, cây trâm tao nhã hoa mỹ, là vật định tình đối phương đưa cho nàng.

      Bàn tay trắng nõn của Ngọc Khuynh Vũ vươn , cây trâm ngọc bích nháy mắt hóa thành tia u quang màu xanh biếc, rơi xuống vách núi đen vạn trượng phía sau người nàng. Chỉ thoáng, mái tóc dài đen tuyền tú lệ của nàng tiếp theo đó mà trút xuống, ngổn ngang bay nhàng trong gió, làm nổi bật dưới ánh trăng sáng.

      Hôm nay tình tuyệt, cần gì phải nhìn vật nhớ người.

      Nam tử nắm cung tên, ánh mắt thâm trầm hơn vài phần phẫn nộ cùng thất vọng.

      "Thiếu chủ! nương này tính tình giả xảo trá, chúng ra có ba nhóm huynh đệ xuất mã, toàn bộ đều bắt được nàng, còn bị nàng đánh trọng thương. tại, nàng ta nhất định nghĩ mưu kế kim thiền thoát xác* gì đó.” gã hán tử lớn giọng lên tiếng.

      *Kim thiền thoát xác: trong 36 kế trong Binh Pháp Tôn Tử.
      Kim thiền là con ve sầu
      Kim thiền thoát xác có nghĩa là con ve sầu lột xác. Trong lúc nguy cấp tính chuyện ngụy trang để che mắt đối phương tìm cơ hội đào tẩu

      "Thiếu chủ! Người nhập ma đạo giết người chớp mắt, nếu như chúng ta thể chế trụ nàng, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.”

      "Thiếu chủ! Tuyệt thể nhân từ nương tay đối với ma đạo!"

      "Thiếu chủ!" Mọi người cùng hô to.

      Liền trong cái chớp mắt này, nam tử tay run lên, tên rời cung.

      Trong thời khắc đó, tất cả tình ý đều bị phá hủy tan nát.

      Ngọc Khuynh Vũ nhanh nhẹn gập người, thân pháp vô cùng uyển chuyển, nhưng tên truy hồn vẫn như cũ sượt qua dưới xương sườn của nàng.

      Nàng đau đến thân hình nhoáng lên cái, thừa cơ hội nhảy về phía sau, rơi xuống vách núi đen vạn trượng.

      Dưới vách núi, tiến núi lỡ ngừng truyền đến.

      dốc núi, gió lạnh tiêu điều.......

      *********

      Mây mù càng ngày càng nặng, che lấp trăng tròn bầu trời, bầu trời lẻ loi rơi xuống chút ánh sáng màu trắng ảm đạm.

      Là bay sương? Là tuyết rơi? Hay là nước mắt tình nhân?


      Nội tâm Ngọc Khuynh Vũ rất đau rất đau, nàng rơi vào trong dòng sông, nước sông chảy xiết, băng lãnh rét lạnh thấu xương.

      Dưới xương sườn của nàng bị tên truy hồn tổn thương, miệng vết thương nóng rát, dần dần đau đớn khó nhịn, giống như bị ngàn vạn con khiến gặm xương cốt.

      nghĩ tới, ra..... mũi tên có độc.

      Thân thể nàng lay động, trong miệng có ngụm ngai ngái vọt lên cổ họng.

      nghĩ tới muốn đuổi tận giết tuyệt. Trước kia tình thâm lưu luyến bịn rịn, hoàn toàn thèm để ý rồi.

      Giờ khắc này, đột nhiên nàng muốn cười to ra tiếng, lại ngay cả khí lực để cười cũng còn.

      Nhưng vào lúc này, chợt bóng người mơ hồ xuất trong tằm nhìn của Ngọc Khuynh Vũ, nàng ngưng mắt nhìn lại, ánh vào mắt chính là nử tử mộc mạc, dung mạo thanh tú lại mang theo nét non nớt ngây thơ.

      Chỉ thấy hai mắt thiếu nữ nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch, theo dòng nước trôi xuống, giống như sớm mất sức sống.

      Vận mệnh hai người giống nhau, lại cùng lúc rơi vào con sông chảy xiết này, giống như có cái gì đó được ước định.

      Dòng nước giao hội, Ngọc Khuynh Vũ cùng thiếu nữ cùng nhau lọt vào vòng xoáy.

      Vòng xoáy xoay nhanh, trong khoảnh khắc, Ngọc Khuynh Vũ chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, phun ra ngụm máu tươi.

      Cảnh tượng trước mắt nhất thời trở nên vặn vẹo, trí nhớ cùng tên của nàng cùng với trí nhớ còn lại xảy ra va chạm lẫn nhau, trí nhớ xa lạ giống như đèn kéo quân xoay tròn trong đầu óc nàng. Thống khổng so với vừa rồi còn nhiều hơn gấp mười lần, tuyệt vọng so với vừa rồi cũng nhiều hơn gấp mười lần.

      Tuổi thơ bi ai, cuộc gặp gỡ đau thương, trí nhớ xa lạ giống như thủy triều, mạnh mẽ, dũng mãnh nhập vào trong đầu nàng......
      Hale205, Chris, sanone21122 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆ Chương 1: Nàng như băng như lửa

      Thành Yên Kinh.

      Trời hoàng hôn, sắc trời đỏ ửng, thời tiết đầu hạ, gió mát dễ chịu.

      đường phố chật chội, đám người chen lấn nhộn nhịp, tiểu nương duỗi thẳng cổ, gọi tới gọi lui.

      Tiểu nương này khoảng chừng 14, 15 tuổi, gương mặt trái xoan tròn tròn, lông mi giống như trăng lưỡi liềm, đôi mắt to tròn màu hổ phách, toàn thân tản ra hơi thở thah xuân, hoạt bát giống như ngọn lửa, lại được gọi là Băng nhi.

      Băng nhi loanh quanh trong thành Yên Kinh hơn nửa ngày, vẫn như cũ nhìn thấy bóng dáng đại ca mình.

      Lúc này nàng dùng sức vỗ vỗ hai má, trong lòng nghĩ ra. Đại ca khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp như ngọc, như lan như chi như thế, dù ở bất kỳ địa phương nào, liếc mắt cái liền có thể nhìn thấy, như thế nào mới nháy mắt cái, người thấy tăm hơi?

      Nàng vừa đói vừa khát, ngoại trừ bọc quần áo sau lưng, người ngay cả đồng tiền cũng có, trong lòng khỏi cực kỳ phiền muộn.

      Theo lời đại ca từng , trong bao đồ này là toàn bộ di vật của mẫu thân Băng nhi, hai bức tranh chữ, ba cuốn sách, còn có văn phòng tứ bảo, vứt mặt đất cũng có người nhặt, nhưng đại ca lại mười phần kiêu ngạo về nó. Nàng từng nghĩ muốn lấy tranh chữ cầm, nhưng mà nếu như đại ca biết nàng làm như vậy, liền tính sau này nàng có chuộc lại đồ, đại ca cũng tuyệt đối lột xuống lớp da của nàng.

      Nghĩ đến cổ tay ‘tàn khốc’ của đại ca, Băng nhi lĩnh giáo qua rất nhiều lần, nghĩ qua đủ loại, trong lòng nàng khỏi run sợ. Như là đối diện với vực sâu, bước băng mỏng.....Bất kể như thế nào nàng cũng dám đánh chủ ý lên mấy bức tranh này.

      Bất đắc dĩ, trong bụng nàng lại hát khúc Thành kế, ngực dán sát vào lưng, trở về kịp.

      Rốt cuộc muốn nàng phải làm thế nào? Trong lòng Băng nhi nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt lại nhìn về phía bao đồ sau người.

      Nay tại thời điểm nàng thể nhịn được nữa, đường bỗng dưng vang lên tiếng kèn Xô-na cổ điển, dẫn đến ít dân chúng vây xem.

      hộ nhân gia giăng đèn kết hoa, chiêng trống đùng đoàng, rất là vui mừng.

      Mặc dù Băng nhi ôm bụng, mặt mày lại có chút trầm, nhưng cũng nhịn được qua xem náo nhiệt. Nàng liền nghe thấy bên tai có tiếng người la hét: “Đến, đến, tân lang đến rồi!

      Vừa dứt lời, đám người lập tức bắt đầu khởi động như thủy triều, Băng nhi kịp né tránh, bị đoàn người lách đến chính giữa, nhưng đoàn người tấp nập, đầu kề tiếp đầu, chân giẫm lên chân, Băng nhi giống như bánh thịt, ngay cả hơi thở đầu gấp gáp đều, cảm giác đói khát trong bụng lại giảm vài phần.

      lâu, đường tiến đến hai đội ngũ, bên trái giơ chữ “Hỷ” xa hoa rực rỡ. Nhóm người bên phải lại đốt giấy tang, thổi kèn Xô-na, giơ cao lá cờ trắng tang thương.

      nửa là tang lễ, nửa là hỷ , đội ngũ như vậy làm cho người ta khó hiểu.

      Băng nhi chen lấn giữa đám người, vạn đầu người di chuyển, nhao nhao ầm ĩ, chen tới chen lui, tiếng người ồn ào.....Cuồn cuộn mà đến mang theo sóng nhiệt nháy mắt chôn vùi nàng, Băng nhi vội vã nhảy ra vài bước chân, vẫn như cũ thấy tình hình phía trước, mà nhìn lại phía sau lại cũng thấy được đến nơi đến chốn, rốt cục nhịn được nàng quay đầu sang phía vị đại nương giống nhau bị chen lấn thành bánh thịt, cao giọng hỏi: “Xin hỏi, nơi này náo nhiệt như vậy, rốt cuộc là.....vì sao lại thế?”

      Vị đại nương kia cười đến khoa trương, vừa thấy liền biết là người nhiều chuyện, bà ta liếm liếm môi, : “Tiểu nương, chắc là người bên ngoài thành?”

      Băng nhi đảo mắt trắng dã, ai nàng là người ngoài thành? Lại mở miệng: “Người bên ngoài làm sao?”

      Vị đại nương lại cười hai tiếng “Tiểu nương có điều biết, Trương Các Lão có vị thiên kim, ai biết vừa mới xuất giá liền chết, trong lòng Trương Các Lão cực kỳ đau khổ, cảm thấy nữ nhi của mình chịu thiệt. tại tìm tới vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của nàng, cho ngàn lượng bạc, cưới cái bài vị, xem như ở rể, thành thân.”

      Băng nhi lập tức trợn to hai mắt, người sống có thể thành thân cùng người chết? Đây là lần đầu nàng nghe .

      Vì vậy, Băng nhi nghẹn họng nhìn trân trối tân lang xuống ngựa, bị mọi người vây xung quanh giống như ngôi sao vây quanh mặt trăng, kéo vào. Nàng dừng chân, vững vàng đứng lại, cũng bị mọi người chen lấn ngã.

      Tiếng nhạc dừng lại, cửa chính vừa mở, tân khách nối đuôi nhau theo vào, trong viện bày đầy bàn tiệc rượu.

      Ngoài cửa vào nhóm người, lại tới nhóm người, ngựa xe như nước, khách đến rất đông, nối liền dứt. Trong tay khách nhân mang theo lễ vật, ‘chúc mừng’ với người thu lễ bên trái, lại câu ‘thỉnh nén bi thương’ với người bên phải, thở dài vài tiếng, tiếp theo làm bộ làm tịch vài giọt nước mắt, nâng bụng đến trong viện ăn uống.

      Pháo hoa vang lên, đại môn vừa khép, ngoài cửa còn động tĩnh.

      Đợi nửa buổi, mọi người duỗi thẳng cổ, còn gì náo nhệt để nhìn mới dần dần tản để lại mình Băng nhi đứng tại chỗ ngẩn ngơ. Chỉ còn vài người đến tặng lễ, mà mùi thức ăn trong viện càng lúc càng nồng.

      Lúc này, chóp mũi Băng nhi giật giật, tròng mắt nhanh như cắt xoay chuyển, bỗng nhiên chạy đến chỗ có người, từ phía sau bao đồ rút ra quyển trục, bày xuất giấy mực....tùy bút vẽ bức tranh sơn thủy, phát động hai má, dùng sức thổi khô, lại nhìn chung quanh chút, thấy chung quanh có người, vụng trộm xé xuống mảnh vải đỏ phía trước xe ngựa, bao lại bức tranh.

      Băng nhi nghênh ngang tới trước cửa, ngẩng đầu, cầm tranh chữ trong tay đưa cho người thu lễ.

      Người thu lễ nhìn thấy Băng nhi còn trẻ, lại là nữ tử, từ xuốg dưới đánh giá nàng phen, chần chờ hồi lâu, mở miệng: “ nương là.....”

      Mặc dù Băng nhi bị nhìn có chút chột dạ, mặt lại đổi sắc, : “Ta họ Lạc.”

      Người thu lễ ‘a’ tiếng, : “ nương là Lạc gia Thượng Thư thành Tây, hay là Lạc gia Thị Lang thành Nam?”

      Băng nhi nghiêm túc suy nghĩ chút, hạ quyết tâm, đáp: “Tà là Lạc gia Thị Lang thành Nam.”

      Người thu lễ nghiêng đầu bên, tựa tiếu phi tiếu* : “ phải Lạc Thị Lang vừa vào sao? Vì sao nương lại vào cùng lúc?”

      *Tựa tiếu phi tiếu: cười mà như cười

      Khóe miệng Băng nhi giật giật, yên lặng oán thầm, ‘người vào, ngươi còn hỏi ta làm gì?’

      Cố tình mùi thơm của thức ăn trong tiệc rượu thoảng hương, rất dễ ngửi, tròng mắt nàng đảo quanh, khụ khụ giọng, : “ ra, lúc Lạc Thị Lang xuất môn làm rơi lại lễ vật, phân phó ta đưa đến sau.” xong, ánh mắt của nàng rơi vào mặt bức họa, nhân tiện : “Vật này chính là mảnh tâm ý của Lục đại nhân, chẳng lẽ có cái gì ổn?”

      Người thu lễ nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, lập tức mở ra bức họa trong tay. Bất quá chỉ có vài nét bút ít ỏi, lại nhìn ngang dựng thẳng xem, xoay sang trái, lại xoay mặt sau xem....Rốt cuộc cũng nhìn ra được cái gì.

      Băng nhi mắt xem mũi, mũi xem tâm, nghĩ thầm ‘Có gì đẹp? phải là chế tác xấu thôi sao? Nếu phải thời gian cấp bách, khẳng định họa được giống như .’ Lúc này, trong bụng nàng trống trơn, cuối cùng thể nhịn được nữa, lên giọng cao ngạo : “Các ngươi từ từ xem, vật này chính là họa cho Vương Chiêu Quân của triều Hán, họa còn giống hơn người ......Tranh của vị họa sư này tuyệt tích, chỉ sợ sau này còn cơ hội chiêm ngưỡng.”

      Người thu lễ nhất thời gật gật đầu, vội vàng thỉnh nàng vào viện, bừng tỉnh đại ngộ, : “ ra là chế tác của vị đại sư này, khó trách bút pháp viết ngoái, mười phần cuồng ngạo! Khó có được! Khó có được!"

      Xem ra người này cũng biết cách giám định và thưởng thức, cho rằng đây là bức hoạ của Vương Tường, là họa sư như thế nào lại viết ngoái cuồng ngạo đây?

      Trong lòng Băng nhi biết , cũng chấp nhiều, phất tay áo xoay người, cước bộ nhanh đến yến hội, vội vàng tế miếu ngũ tạng của nàng.

      Thân thể Băng nhi vừa ngồi xuống, đôi mắt thoáng nhìn qua tiệc rượu, phát đồ ăn bị mọi người chén qua nửa.

      Hơn nữa con cá kho tàu vĩ đại bị người ăn đến cái đuôi cũng còn. Băng nhi rất thích cá, trong lòng nhất thời nên lời bi thống.

      Chỉ là đổi cách khác mà , con người lúc còn sống, có thể ăn liền tốt, mọi việc nên soi mói, gặp chuyện gì cũng cần phải bình tĩnh.

      Băng nhi cầm đũa lên, bĩu môi, ăn chút rau xanh củ cải dưa chuột trước mặt, tiếp theo lại ăn lúc hơn mười món ăn khác. Xem ra Trương Các Lão là người phúc hậu, Băng nhi ăn rất là vui vẻ, vội vàng ăn viên vi cá, sau đó mở cái nấp của tố canh, đúng là canh gà sợi, nóng hổi bóc khói. Băng nhi uống ngụm canh gà, nhất thời le lưỡi vì nóng, còn chưa hồi phục tinh thần, bỗng niên nghe thấy tiếng người la lớn"Cứu mạng ——"

      Tiếng kêu như thọc huyết heo vang vọng xuyên qua mấy gian viện.

      Nhất thời tân khách rướn cổ lên, trừng to mắt, nhìn xem chuyện gì xảy ra, dù là ai cũng bất chấp ăn tiếp.
      Hale205, sanone2112Dion thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆ Chương 2: Tân nương cương thi

      Cửa viện vừa mở, tân lang mặc hỷ phục màu đỏ chạy ra đầu tiên.

      Dưới chân đứng vững, thân thể thất tha thất thiểu suýt chút nữa ngã xuống bậc thang. Sắc mặt trắng bệch, so với sắc mặt người chết cũng sai biệt lắm.

      ràng liếc mắt nhìn trong sân viện cái, chỉ nhìn người còn lại bàn lang thôn hổ yết, người kia chính là Băng nhi. hai lời, lập tức chạy đến, vén áo bào lên, chui vào dưới bàn lớn kia.

      Ánhh mắt tân khách lậ tức rơi vào cái bàn kia, giống như chờ xem kịch vui.

      cần chờ lâu, trong viện liền toát ra bóng dáng hồng y nữ nhân, đội khăn voan đỏ, hóa trang kia có vài phần nhìn quen mắt.

      Khách nhân thấy cách ăn mặc của nàng chính là cách ăn mặc của tân nương tử. tại tân nương tử hương tan ngọc nát, nằm trong quan tài, mà người trước mắt này....Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Chỉ thấy bộ dáng chạy của nàng ta cực kỳ quái dị, hai đầu gối giống như là muốn đánh cong, lại cong xuống được, nện bước khập khiễng, thẳng hướng nhảy về phía này, giống như người bị thọt, nhất cử nhất động cực kỳ khó coi. Mà đầu tân nương tử là khăn voan che kín, giống như là con ruồi đầu, ngừng va chạm qua lại giữa mấy cây cột. Tân khách nghĩ chủ nhà làm trò quái gở, vốn là cùng nhau nhìn, lại nhịn được vỗ tay cười ha hả.

      Ai ngờ nàng càng đụng càng lợi hại, cuối cùng động đến cây cột nát vụn. Mọi người ngẩn ra, tiếng cười đột nhiên dừng lại.

      Khăn voan cũng theo đó rơi xuống, tân nương tử ngẩng đầu lên, thấy nàng lộ ra hai cái nanh, sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt đen trắng điên đảo, đôi mắt gần như mảnh đen tuyền. Bỗng nhiên nâng lên cánh tay, trong tay áo vươn ra hai bàn tay, dưới ánh trăng, mười móng tay lóe ra tia sáng lạnh, chỉ cần nhàng đâm cái là có thể trát lỗ thủng người người khác.

      Người phía dưới rốt cuộc bị kích động, hô to tiếng “Cương thi!”

      Cửa chính vừa mở, "Ầm ầm" tiếng, đám người như chim thú tán loạn, trong viện nhất thời còn nửa phần nhân khí.

      Đến lúc này, vị tân lang kia rốt cuộc nhịn được, cũng từ dưới gầm bàn bò ra, chạy rối chết về phía cửa chính.

      "Tân nương tử" chậm rãi ngẩng đầu, rống tiếng với mặt trăng, lại tiếp tục đuổi theo.

      Dưới ánh trăng quỷ dị, hai bóng người màu đỏ ngã nghiêng đường, trước sau chạy.

      Tân lang là người ngoài thành, đối với thành Yên Kinh hề quen thuộc, chạy mấy vòng tròng thế mà lại chậy về chỗ cũ. Đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, đành phải quay lại trong viện, giương mắt vừa thấy Băng nhi vẫn như cũ ngồi ăn cơm.

      Gặp phải loại chuyện này còn có thể trấn định như vậy, nếu phải kẻ ngu ngốc tức là người có bản lĩnh.

      còn kịp thở, vội vàng chạy đến trước mặt Băng nhi, thở hồng hộc như trâu “Vị...... nương này, có thể giúp tại hạ hay .....cứu ta!”

      Băng nhi vừa mới lấp đầy bao tử, liếm liếm môi, tính trở về chỗ cũ, đối với Trương Các Lão rất có hảo cảm. Đột nhiên nhìn thấy tân lang xuất trước mặt mình, cũng từ chối, cười tươi như ngọc: “Ngươi có chuyện gì?”

      Tân lang thấy đến giờ phút này mà Băng nhi còn có thể cười được, lại càng tin tưởng nàng có biện pháp. Sắc mặt trắng bệch : “...... nương, ......nữ hiệp, con cương thi kia còn đuổi theo ta, ngươi có diệu kế nào có thể đánh bại nàng ta hay ?”

      Băng nhi thấy kinh hoàng lo lắng, lại xưng hô nàng là nữ hiệp, nhịn được cười hai tiếng. ngờ vị nam tử này là nhát gan chịu nổi, người thành quỷ, quỷ thành người, có gì mà sợ? Nhưng mà cương thi này là đặc biệt, trong truyền thuyết còn thích hút máu người, đến lúc đó cũng hàn phục. Nhưng mà cương thi này xem ra lại gây với nàng, tự nhiên cần e ngại.

      Tiếng cười kia nghe vào trong tai tân lang, giống như thập phần tự tin, hề biết Băng nhi biết chút nào về đạo thuật.

      Tân lang vừa thở ra cái, nhìn lại, bỗng nhiên kêu thảm tiếng “Đến, cương thi.....đến rồi!”

      Băng nhi lập tức ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng “tân nương tử” kia đuổi đến. Hai chân thẳng tấp, nhảy rất cao, lúc trước bởi vì thân thể cương thi còn chưa ra đầy đủ cho nên hành động mới trở nên quái dị.

      Giờ phút này hai chân hoàn toàn khép lại, hai tay vươn về phía trước, từng bước từng bước tới gần tân lang.....

      Tân lang nấp sau lưng Băng nhi, lúc tưrớc vẫn cố giả bộ trấn định, mắt thấy cương thi càng ngày càng gần, hơn nữa đôi mắt lạnh lẽo kia nhấm vào người, rốt cuộc nhịn được hét to tiếng “Má ơi!” dọc theo chân tường mà chạy. “Tân nương tử” cũng từng bước ép sát, bám riết tha.

      Tân lang vừa chạy vừa kêu cứu: "Nữ hiệp. . . . . . Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

      Băng nhi rót ly trà, nhàng hớp ngụm: "Ngươi phải cần sợ! Phía trước có cây đại thụ, ngươi chạy vòng quanh cái cây, đừng nên dừng lại."

      Tân lang hít hơi khí lạnh, vội vàng chạy đến dưới gốc cây, chạy vòng quanh cái gốc cây to đến ba người ôm.

      Lúc này tay chân "tân nương tử" cứng ngắc, lượn quanh mấy vòng tròn, hành động liền chậm lại.

      Vừa lúc tân lang có thể thở dốc, dựa vào thân cây, đứng thẳng người, lau mồ hôi trán, thở hổn hển, hỏi câu quan trọng nhất “Kế tiếp làm sao bây giờ?”

      Băng nhi nhún nhún vai, cười khan : " ràng lắm."

      "Cái gì?" Sắc mặt tân lang liền biến sắc, nhíu mày, giận dữ quát: “Vì sao.....vì sao, ngươi lại sợ nữ quỷ này?”

      Dưới ánh trăng, tân lang mi thanh mục tú, hai mắt đen trắng ràng tràn đầy phẫn nộ, tướng mạo tuy là văn nhược, nhưng khí chất lại tiêu sái, coi như cũng là ngọc thụ lâm phong.

      Băng nhi chớp chớư hai mắt, nghĩ thầm, vẫn muốn cho biết, vì từ trước đến giờ lá gan của nàng cũng rất lớn. Trước kia ra ngoài hái thuốc, ra ra vào vào bãi tha ma vô số lần, người chết người sống gì mà chưa có gặp qua, huống chi là cương thi. Loại chuyện này trăm năm mới gặp lần, vì sao nàng lại ở lại xem náo nhiệt? Nhưng tàn khốc, bình thường nam nhân cũng có kiên cường như bề ngoài, ra khỏi đả kích đến vị tân lang này. Nàng nheo mắt, nghĩ nghĩ, : “Vì sao ngươi lại cởi thân hỷ phục này ra?”

      Sắc mặt tân lang trầm xuống, cho rằng Băng nhi đùa cợt với , trầm giọng hỏi: “Vì sao?”

      Băng nhi vốn là cợt nhã, giờ phút này lại thu lại nụ cười, : “Trong sách có ghi, cương thi trời sanh tính thị huyết, thích nhất là đuổi theo màu đỏ.”

      Tân lang nhíu mày, môi giật giật, giống như mắng người. nhanh chóng cởi hỷ phục ra, vứt mạnh lên nóc nhà.

      Lúc này, “tân nương tử” quả nhiên ngừng truy đuổi, nàng ta từ từ chuyển động cổ, xoay chỉnh cái đầu về phía sau lưng. Đôi mắt nàng ta mở to, thân thể xoay xoay, hướng về phía Băng nhi mà đến.

      Băng nhi ngẩn ra, ly trà trong tay vô ý rơi xuống đất, vội vàng cúi đầu liền thấy, lúc này mới nhìn lại bản thân mặc quần màu đỏ, ai ngờ quần áo của nàng quá ngắn lại che được bộ phận dưới đầu gối. Gần đây thời tiết thành Yên Kinh nóng bức, mà bên trong cái gì nàng cũng có mặc.

      Như vậy cũng thôi , đằng này bên cạnh nàng lại có nam tử trưởng thành, làm sao nàng có thể cởi quần trước mặt người ta?

      Hơn nữa tháng trước, nàng cũng cập kê rồi, nàng cũng biết nam nữ khác nhau, hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, nhất thời biết làm thế nào cho phải.

      Lúc này, tân lang ngồi trước bàn đối diện, chạy trốn đến miệng đắng lưỡi khô, rót ly trà, miệng giống như đồng tình : “ nương có thể chạy vòng quanh gốc cây kia, ngàn vạn lần đừng nên dừng lại.”
      Last edited: 29/9/15
      Hale205, sanone2112PhongVy thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆ Chương 3: Mỗi tháng bị sét đánh

      Mặc dù Băng nhi biết lời của sai, nhưng lại bị bộ dáng thảnh thơi thoải mái chọc cho tức giận, trong lòng bốc hỏa, trừng mắt nhìn cái.

      Trong lòng thập phần hối hận lúc nảy cho cái phương pháp kia. Trong mũi khẽ hừ tiếng, muốn chạy về phía trước......

      Bỗng nhiên trận cuồng phong thổi đến, mây đen dầy đặc, cả bầu trời trong phút chốc thay đổi.

      Quạ! quạ! quạ! Hai con quạ đen tuyền từ xa bay tới, thoải mái đậu mái hiên, vuốt vuốt cánh.

      Lại tới! Lần này Băng nhi thầm đau đầu.

      Mỗi tháng thiên lôi đến lần, so với nguyệt của nữ nhân còn muốn chuẩn hơn.

      Nếu muốn hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, việc này rất dài đòng, thuận tiện theo lâu lâu trước kia mà kể vậy.

      Lúc đó, tại Miêu Cương, nương nàng là đại phu chân trần, mỹ mạo tuyệt thế. ngày nọ, ở bên ngoài cứu được vị tướng quân trẻ tuổi bị thương, biết như thế nào, hai người lại lâu ngày sinh tình, về sau sinh hạ nàng, đứa con riêng danh bất chánh ngôn bất thuận.

      Đợi đến khi nương được rước vào tướng phủ, lại phát phụ thân nàng sớm có ba thê tử, hơn mười phòng thị thiếp, trong nhà còn có mấy chục huynh đệ tỷ muội. Chỉ tiếc đám tỷ muội kia những đối xử ôn hòa với nàng, còn hùa nhau kêu nàng là tiểu tiện nhân.

      Cố tình nương cùng nàng ở bên ngoài tự do tự tại quen, tính tình ngay thẳng, đắc tội ít người.

      Về sau nàng biết gì bị đám tỷ muội kia đẩy vào trong nước, lúc được người cứu lên còn hơi thở.

      lúc này, đạo sấm sét trời giáng xuống, nàng lại đột nhiên xác chết vùng dậy, ách, đúng, là khởi tử hồi sinh.

      Lại sống lại sống lại, vì sao lôi điện kia về sau giống như trời ban, mỗi tháng nhất định phải tới lần, giống như hồn tan.

      Tính tính ngày chút, lịch, đúng là hôm nay!

      Giờ phút này Băng nhi nhìn hồng y cương thi trước mắt, lại nâng mắt nhìn bầu trời, giống như nhận mệnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Nào biết nháy mắt cái, thân thể nàng bỗng nhiên di động, giống như mỹ nhân ngư linh hoạt nhảy lên cao. đạo sấm sét liền đánh trúng vị trí vừa rồi của nàng.

      Điện quang chợt lóe, rọi thẳng vào mắt. Mặc dù nhắm mắt nhưng trước mắt vẫn như cũ xẹt qua mảnh sáng bạc.

      Ngay sau đó lại là tiếng sấm vang, chấn động lỗ tai phát ra tiếng ong ong.

      Nam tử trợn to đôi mắt, hai tay phát run, ly trà trong tay rơi xuống đất vỡ vụn. là rất đáng sợ!

      Nếu như...... nương kia bị đốt trọi hay là bị sét đánh thành hai nửa? Vì sao có động tĩnh gì? Còn hồng y cương thi kia phải làm thế nào bây giờ?

      Sấm sét biến mất, mở to đôi mắt, vừa nhìn liền thấy hồng y cương thi kia bị cháy đen, hai con ngươi đáng sợ từ khe hở ở hốc mắt phát ra hàn quang, vẻ mặt vô cùng thống khổ, dần dần quỳ xuống trước mặt , hóa thành tro bụi, chỉ còn lại mảnh vải vụn màu đỏ bay bay trong gió. Cho tới bây giờ, tân lang cũng thể tin những gì chứng kiến trước mắt.

      Băng nhi khỏi lại ra vẻ du côn mà cười. bên ngồi bàn, tay chỉ lên trời “Lần này lại đến hai đạo sấm sét, nghĩ ta dễ khi dễ lắm à? Nhưng mà nương ta đây lại dễ dàng tránh thoát, từ khi ra bò ra từ trong quan tài, mỗi lẫn đều đánh ta chết, như thế nào?”

      Nghe vậy, nam tử kia bụm miệng tựa vào tường, lại sợ tới mức lạnh run, môi trắng bệch.

      nhớ quê truyền thuyết, truyền thuyết kia là..... Người chết rồi sống lại là điềm hung, ắt gặp thiên khiển.*

      *Thiên khiển: trời phạt, cho thiên lôi đánh.

      Nữ tử trước mắt này thế mà lại bò ra từ trong quan tài, khó trách nàng ta lớn gan như vậy, khó trách dẫn thiên lôi tới, chỉ sợ là so với cương thi kia còn đáng sợ hơn!

      Vừa rồi nàng ở đây...... phải là muốn gây rối gì với chứ?

      Giờ phút này, Băng nhi cười hồi liền dừng.
      Hale205, Winter, sanone21122 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :