1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 53: Tiêu Trinh
      Phương Mạc lạnh lùng đứng trong sân, nhìn Tiêu Trinh quay đầu nhanh chân chạy về phòng chính nơi chủ nhà ở, nàng tức đến siết chặt tay thành quyền. Phía ngoài phong thanh hạc lệ (gió thổi hạc kêu), bước chân những kẻ kia cách tới trăm mét, hình thành vòng vây xông tới viện, mà giờ khắc này Tiêu Trinh lại gõ cửa phòng chủ nhà rầm rầm.

      Phương Mặc quay đầu cất bước, muốn làm hùng hảo hán, quan tâm mạng của mình cứ mặc , còn nàng vẫn muốn sống thêm ít ngày.

      Tôn Cẩn Du sững người, bóng lưng bé của Phương Mặc tiêu điều quyết tuyệt, cầm lòng đậu mà đuổi theo. Từ Ngọc Sanh gấp đến quýnh lên, đòi kéo chủ tử nhà mình về trừ phi muốn sống nữa. Từ Ngọc Sanh giậm chân cái, tiến lên cản đường Phương Mặc, sốt ruột : “Phương nương, Phương tiểu thư, đây, đây, ngài thể ! Ngài tốt xấu gì cũng phải giúp tôi khuyên giải thiếu gia nhà tôi, cậu ấy nghe tôi!”

      “Tránh ra!” Phương Mặc hất sang bên, cười lạnh: “Ta cũng phải cha mẹ , dựa vào gì phải quản đến sống chết của !”

      Từ Ngọc Sanh ngây ra, bóng Phương Mặc biến mất sau tiểu môn đen kịt, mà then cửa đại môn vang lên tiếng lạch cạch nho . Từ Ngọc Sanh giậm chân, kêu váng: “Nương ta ơi, đây là chuyện gì vậy chứ?” thể làm gì khác hơn là chạy tới kéo Tiêu Trinh, “Gia, gia, chúng ta thực thể ở lại thêm…”

      Lời còn chưa dứt, đại môn tiền viện ầm tiếng bị phá tan tành, vô số bóng đen lũ lượt ùa vào. Sắc mặt Từ Ngọc Sanh tích tắc trắng bệch, còn chờ rút ra trường kiếm, hàn quang loang loáng bổ xuống đầu .

      chật vật lăn người tránh , thuận tiện rút trường kiếm ngăn cản thế công hung mãnh này, Tiêu Trinh bên kia hỗn chiến với mấy tên hắc y nhân bịt mặt.

      Phòng của chủ nhà lúc này mới có động tĩnh, ánh đèn lờ mờ chập chờn sau ô cửa sổ song gỗ, giọng đương gia chậm rãi truyền đến: “Là ai ở ngoài vậy?” Cửa phòng mới mở được khe , chẳng chờ đầu người ló ra, bốn năm tên hắc y nhân nâng đao chờ ở ngoài đồng loạt tiến vào, tiếng kêu thê lương chỉ phát ra nửa liền ngưng bặt.

      Từ Ngọc Sanh kinh hồn bạt vía, nhân số những hắc y nhân này vượt xa tưởng tượng của , ngay cả láng giềng sát vách cũng có tiếng người kinh hoàng truyền ra. Tuy những kẻ này che mặt, nhưng giống trộm cắp tầm thường, hành động nghiêm chỉnh có huấn luyện, ngược lại càng giống cao thủ có chuẩn bị mà đến. vừa trầy trật chống đỡ vừa lăn đến bên cạnh Tiêu Trinh.

      Hai người nhất thời lưng tựa lưng, bấy giờ mới có thời gian thở dốc. Từ Ngọc Sanh quan sát xung quanh, hắc y nhân vây chết họ khắp bốn phía có đến mấy chục tên, bên ngoài tiếng vó ngựa rầm rập, ánh đuốc vù vù từng cây từng cây từ trước cửa vọt tới, chiếu rọi núi hoang tối đen phía xa xa như con thú khổng lồ ngoác mồm, hiển nhiên là có đại đội kỵ binh đến đây.

      Từ Ngọc Sanh vừa thở phì phò vừa : “Gia, chúng ta nhanh rời thôi!”

      Đại môn phòng chính mở toang, bên trong sớm còn tiếng người. Chữ hỷ song cửa tân phòng vẫn mỹ lệ đến khác thường, bị bao quanh bởi lốm đốm những vết máu bắn, tựa màu vẽ mới lên giấy Tuyên Thành thượng hạng, bắt mắt thê lương.

      Tiêu Trinh siết chặt đại đao, cơn căm phẫn trong lòng chừng muốn xuyên ngực bật ra, gào lớn tiếng, như phát điên lao vào chém giết. Từ Từ Ngọc Sanh hầu hạ bên người Tiêu Trinh, ba tuổi cùng lên núi rèn luyện, cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ tự nhận là tồi, nhưng hôm nay dần dần cảm thấy quá sức, hắc y nhân trái phải tầng tầng lớp lớp, thân thủ cũng chẳng hề kém cỏi, mà mấy chục kỵ binh cũng tiến vào sân, đứng xung quanh quan sát cuộc chiến.

      Mấy chục bó đuốc rọi sáng rực khoảng sân, người được kỵ binh vây chính giữa đặc biệt cao to, khăn đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh lấp lánh có thần, nhìn chằm chằm chớp Tiêu Trinh giữa sân, ánh mắt tựa như phát bảo tàng khổng lồ, càng lúc càng sáng. kẻ bên cạnh thấy hai người Tiêu Trinh Từ Ngọc Sanh có phần khó chơi hơi nhướng mấy, lấy đại cung màu bạc, định nhắm tới người mắt xanh che mặt kia liền đưa tay ngăn cản: “Phải sống! Lấy dây thừng đến đây.”

      Từ Ngọc Sanh nhất thời cầm cự được, sau lưng trúng đao, nhịn đau rên tiếng, ngã nhào xuống nền đất. Tiêu Trinh thấy thế, chém mấy đao vọt tới trước mặt , dìu đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Ngươi sao rồi?” Đoạn phát sau lưng rất nhanh thấm ra mảng đỏ tươi, biết tại chắc chắn là bị thương rất nặng, vậy mà Từ Ngọc Sanh còn cười hì hì đáp: “Gia, cậu yên tâm, tiểu nhân mạng cứng lắm, còn chưa chết được.”

      Tiêu Trinh nhìn , hận thể tát cái lên khuôn mặt toe toét đối diện, tại vô cùng khó chịu — nha đầu chết tiệt kia lại đúng nữa rồi, đâm đầu vào họa, là liên lụy Từ Ngũ thành thế này. Tiêu Trinh hung tợn quát: “Ngươi câm miệng lại!” Kéo Từ Ngọc Sanh qua cõng lưng, Từ Ngọc Sanh nào chịu để làm vậy? giãy dụa muốn xuống đột nhiên hai người cảm thấy phía dưới bị thứ quấn quanh, tức cùng ngã nhào đất, chưa kịp đứng dậy, đao kiếm sáng loáng gác lên cổ.

      Tên mắt xanh che mặt nọ xuống ngựa, nắm cằm Tiêu Trinh lên, Tiêu Trinh dù ương ngạnh, bất đắc dĩ hai tay hai chân lại bị trói, căn bản tránh được, chỉ đành hung tợn trừng mắt với đối phương. Kẻ kia tỉ mỉ đánh giá Tiêu Trinh vài lần, cười : “Xem ra lần này chúng ta nhặt được báu vật rồi.”

      Tiêu Trinh bắt gặp vừa mở miệng liền tuôn ra tràng tiếng Mạc Bắc, tức sửng sốt, quát: “Ngươi là ai?”

      Đối phương quay đầu lại, con ngươi màu xanh phát ra hào quang lóa mắt, nở nụ cười rằng: “Ta là ai Trinh thiếu gia cần biết, Trinh thiếu gia chỉ cần chủ nhân nhà chúng ta ngóng trông ngài đến đây lắm, người Tiêu gia Mạc Bắc đều là khách quý của chúng ta mà. Hôm nay có thể mời được vị, quả vinh hạnh vô cùng.”

      Tiêu Trinh còn muốn hỏi lại đối phương trở mình lên ngựa, vung tay lên, dẫn toán kỵ binh rời viện.

      Sau khi Phương Mặc dẫn theo Tôn Cẩn Du ra cửa sau trực tiếp leo lên phía sau núi, cũng biết qua bao lâu, Tôn Cẩn Du đột nhiên dừng chân. Phương Mặc ngoảnh đầu quan sát, bọn họ trèo đến lưng chừng núi, hàn phong Mạc Bắc buốt giá thốc tới, mang theo mùi cháy gay mũi, sơn thôn nho được quần sơn vây quanh phía dưới kia nổi lửa hừng hực, trăng mờ gió rít, đám lửa từ đầu thôn liếm thẳng đến cuối thôn, xa xa trông hệt như con rồng lửa múa lượn giữa trời đêm đen như mực.

      Phương Mặc xoay người rời , làm việc này phải gánh chịu hậu quả nên có.

      “Phương Mặc.” Tôn Cẩn Du ở phía sau gọi lại nàng.

      Phương Mặc dừng bước, quay lưng với Tôn Cẩn Du mà đứng đó chốc lát, gió mang lạnh giá thấu xương của Mạc Bắc thổi tới mặt, đau như dao cứa.

      Tiêu gia Mạc Bắc, nàng chung quy vẫn thiếu nợ Tiêu Vinh ân tình, thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, thời điểm nàng rời cũng đáp ứng Tiêu Vinh, hứa, có thể nào dễ dàng đổi ý?

      Phương Mặc rốt cuộc thở dài hơi, xoay người lại: “ thôi, chúng ta xuống xem.” Tôn Cẩn Du nhịn được bật cười, lớn tiếng đáp: “Được.”

      Tiêu Trinh Từ Ngọc Sanh bị lôi ra cửa, nhốt vào trong cái lồng, Bắc phong Mạc Bắc khóc kêu quanh núi, tiểu thôn nằm trong quần sơn đảo mắt biến thành biển lửa, thế lửa cưỡi gió cao, vọt lên đến hai bên đỉnh núi, như thể muốn diệt quần sơn mênh mông này thành tro tàn. Tiêu Trinh chứng kiến hết thảy những điều ấy, hai tay khỏi hơi run run.

      Tối qua trong lều tranh kia vẫn còn tràn ngập vui cười, nụ cười nồng hậu của phụ nhân phát cháo vẫn hiển trước mắt, tân nương tử trong kiệu hoa đỏ thẫm và tân lang quân tuấn tú ngượng ngùng cùng nhau tiến vào thôn, chỉ phút chốc tất cả những cảnh tượng ấy hóa tàn tro.

      Từ Ngọc Sanh bỗng rên khẽ tiếng, Tiêu Trinh vội vã bò tới, liên tiếp gọi mấy tiếng “Từ Ngũ” cũng thấy trả lời, liền quýnh quáng lật Từ Ngọc Sanh qua, Từ Ngọc Sanh nhịn được lại gào lên đau đớn. Tiêu Trinh phát lớp bông dày sau lưng áo trấn thủ Từ Ngọc Sanh ướt đầm, liền vội vàng nâng dậy, vỗ vỗ mặt , lại kêu: “Từ Ngũ, Từ Ngũ…”

      Bấy giờ Từ Ngũ mới mở mắt, cũng chỉ liếc cái lại tiếp tục nhắm lại, trong miệng lẩm bẩm: “Gia, lưng tôi đau quá, cậu đừng có chăm sóc chỗ đó.”

      Cổ họng Tiêu Trinh nghẹn ngào: “Gia biết, ngươi đừng ngủ.”

      Từ Ngũ cười khổ: “Gia, tiểu nhân cũng muốn ngủ, nhưng mà mí mắt cứ nặng trĩu.” Tiêu Trinh : “Gia bảo ngươi ngủ ngươi được ngủ, ở đâu ra mà lảm nhảm nhiều như vậy?”

      Tiêu Trinh đứng dậy, la lên với tên hắc y nhân cưỡi ngựa bên cạnh xe: “Này! Các ngươi có lang trung hay ?” Đối phương liếc , cười đáp: “Trinh thiếu gia chỗ nào thoải mái? Nơi đây hoang sơn dã ngoại, lang trung cũng khó tìm lắm. Bản thân ngài đành phải chịu trước thôi.”

      Tiêu Trinh nén lửa giận, : “Mau gọi chủ tử của ngươi tới!” Tên kia lừ mắt với , lúc này chẳng còn tốt tính, hừ lạnh tiếng: “Qua hai ngày là ngài có thể gặp mặt chủ tử nhà ta, còn tại ngài vẫn nên im lặng mà chờ ,” Dứt lời để ý đến Tiêu Trinh, cưỡi ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

      Tiêu Trinh trơ mắt nhìn rời , phẫn nộ cực kỳ, nhưng xung quanh có ai để ý tới , hán tử áo đen đánh xe dứt khoát roi vung tới mui xe, suýt nữa xắn miếng thịt mặt . chỉ đành ngồi lại cạnh Từ Ngọc Sanh, ôm bên người, máu của Từ Ngọc Sanh dính đầy người , cũng biết chảy mất bao nhiêu rồi. Trong lòng Tiêu Trinh dần có chút sợ hãi, sợ Từ Ngọc Sanh còn tỉnh dậy, bèn thỉnh thoảng lại gọi Từ Ngọc Sanh tiếng, phải đẩy mạnh Từ Ngọc Sanh mới tỉnh, thế nhưng chốc lát lại nhắm nghiền mắt.

      trung vẫn đen kịt, bóng núi bóng cây xung quanh tầng nối tiếp tầng, phảng phất như có đầu mút, những nhân mã này trong sơn đạo, cũng muốn tới chỗ nào. Xa phu và xe ngựa giam bọn họ hiển nhiên cũng chẳng ngon nghẽ gì, thỉnh thoảng lại nảy lên cái, nên lúc nào cũng dán mắt vào miệng mũi Từ Ngọc Sanh, chỉ lo cẩn thận tiểu tử này bị xóc đến đoạn khí.

      Lúc tờ mờ sáng rốt cuộc những kẻ này cũng ngừng lại, có người đưa nửa bát cháo vào, Tiêu Trinh vội vàng đánh thức Từ Ngọc Sanh, đút cho uống mấy ngụm, tranh thủ lúc còn mở mắt lần nữa dặn dò, “Từ Ngũ, ngươi đừng ngủ! Ngươi mà ngủ nữa là gia ta hất cẳng ngươi xuống xe cho chó hoang trong núi này ăn đấy, có nghe ?”

      Từ Ngọc Sanh bị dọa trợn tròn mắt với : “Dạ, dạ, tiểu nhân ngủ, tiểu nhân nhất định ngủ.” Tiêu Trinh lúc này mới hơi yên tâm, quay đầu kêu to với người bên ngoài: “Này, cho ta thêm chén nước!”

      Chờ nửa ngày cũng có ai qua, mắt thấy mí mắt Từ Ngọc Sanh lại sắp khép, Tiêu Trinh gào ầm lên: “Các ngươi có nghe , cho ta chén nước!” Lần này vừa dứt lời, cái chén vỡ liền bị vứt vào, nước trong nửa chén chỉ còn dư vài giọt, Tiêu Trinh phẫn nộ nhặt lấy chén ném trúng lưng tên vừa vứt đồ về phía này.

      Kẻ nọ nào có ngờ tới có hành động như vậy, sờ sờ gáy mình, cầm cái roi dài đầy xước mang rô bước tới.
      Nhã Tịnh, quỳnhpinkyWinter thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 54: Mỹ sắc
      Vù —

      Roi trong tay kẻ kia còn đương giơ cao đột nhiên, ngực trái gã nhức nhối, biết từ đâu thình lình phóng tới mũi tên sắt trắng bạc cắm giữa ngực trái gã, tên kia tốc độ cực nhanh, sau khi trúng đích chỉ còn chút đuôi tên lộ ra ngoài. Gã theo bản năng xem xét bốn phía, đồng bạn của gã vẫn cười đùa, hồn nhiên biết vừa xảy ra chuyện chẳng ngờ này. Mà rừng rậm ngút ngàn xung quanh cơn gió nổi liền xào xạc vang vọng, đâu đâu cũng hệt như nhau, căn bản biết mũi tên này bắn ra từ bên kia.

      Gã phun ra ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất, phát ra tiếng vang trầm thấp, dấy lên bụi bặm mù mịt.

      đám hắc y nhân xung quanh tới tấp đứng dậy, có tên muốn qua xem ngọn ngành, nhưng mới được nửa bước, vù, lại tiếng giòn , ta hét to, tay còn chưa kịp bụm ngực liền ngã ra đất.

      “Cẩn thận! Lấy binh khí—“ biết là ai hô hoán, nhưng tiếng còn chưa rơi xuống, trung lại lóe ánh quang, mũi tên trắng bạc bay thẳng về phía . Kẻ nọ cũng là tay lão luyện, giơ binh khí trong tay muốn cản trước bước, nhưng mũi tên tốc độ cực nhanh, phút chốc xuyên thấu vai trái của .

      đám hắc y nhân nhao nhao rút binh khí, trận địa sẵn sàng nghênh địch.

      Người che mặt mắt xanh được đám thuộc hạ bao quanh, giương mắt quan sát khắp nơi. Vị trí của bọn chúng là ở điểm cao, dựa vào đại sơn hiểm trở, phía trước rừng rậm vây quanh, chỉ cần lên cao nhìn bao quát là có thể thu hết cảnh sắc vào đáy mắt mà dễ bị người phát giác. Đây chính là vùng đất có địa thế tốt nhất cho cả thủ lẫn công.

      Nhưng những mũi tên này đến thực quỷ dị, chỉ trong thời gian nháy mắt làm bị thương ba người, mà ngay cả hướng tên ra cũng chẳng nhìn tới.

      liếc qua hai người bị giam trong xe tù kia, trong con ngươi xanh màu càng lên tia cười nhàn nhạt.

      Quả là càng ngày càng thú vị, chuyến xuất môn này chỉ bắt được người của Tiêu gia, lại còn gặp gỡ cao thủ xuất quỷ nhập thần như thế.

      Đoạn nghiêng đầu với người bên cạnh: “ hỏi xem, tối hôm qua giao chiến trong tiểu viện kia rốt cuộc có mấy người?” Người kia gật đầu đáp tiếng, dịch đến góc, tìm hán tử to đen che mặt thầm mấy câu, liền trở về thấp giọng thưa: “ là có bốn người. Ngoài trừ hai bị giam trong xe này, còn có hai tiểu tử mặt đen, trong đó còn chỉ là đứa con nít. Do lúc sau cùng mới tiến vào nên người của ta cũng trông , có điều cảm thấy tuổi tác rất , ước chừng chỉ mười tuổi.”

      “Ồ.” Người mắt xanh che mặt cười khẽ hai tiếng, ”Tiêu gia Mạc Bắc quả nhiên chọn người vào lúc này, đứa trẻ con chừng mười tuổi đến Tỷ Thủy dù là ai cũng ngờ tới.” nhìn khắp bốn phía vòng, con ngươi màu xanh mang theo mấy phần hờ hững, đột nhiên lớn tiếng: “Bằng hữu, nếu đến rồi, hà cớ thân gặp mặt? Lén lén lút lút như vậy chẳng phải hành động của nam nhi!”

      Tiếng vừa dứt, đường hàn quang trắng bạc cắt toạc yên tĩnh, nhanh như chớp bay về phía . tay mắt lanh lẹ, đầu hơi nghiêng, mũi tên liền cắm phập vào vách đá sau lưng, ngập hơn nửa.

      vuốt vuốt khăn che mặt bị cắt rách, nhàng mỉm cười, dứt khoát kéo vật cản ấy , lộ ra gương mặt kinh diễm tuyệt mỹ, tuổi chỉ chừng mười bảy mười tám, nước da nhợt trắng, mũi cao thẳng, đôi đồng tử màu xanh đặc biệt hút hồn, lúc nào cũng hàm chứa ý cười dịu dàng. Sau khi lột bỏ khăn che mặt, lại lớn tiếng với cánh rừng già: “Hóa ra bằng hữu cảm thấy hứng thú với khuôn mặt này của ta, sao chẳng sớm? Dùng đến thủ đoạn này vẻ vang cho lắm.”

      chuỗi cười vụn chợt vang lên trong gang tấc, tiểu tử mặt đen chừng mười tuổi đem theo vật kỳ quái từ mặt sau tảng đá lớn cười khanh khách bước ra. Tiểu tử này đen như cột nhà cháy, đầu đội mũ nỉ viền lông điêu màu đen, càng nổi bật khuôn mặt bé xíu chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt đen thẫm lại rực rỡ vô cùng, thân hình thó, mặc áo choàng dài bằng vải bố xanh, phảng phất chỉ cơn gió thổi ngã nó. Nó đứng cách đám hắc y nhân chừng mười thước, cười khanh khách rằng: “Ai bảo ngươi lại xinh đẹp thế kia? Ta cũng chỉ là nhất thời ngứa ngáy mà thôi. Ngươi xem ngươi cũng chẳng giống ta, ngươi tuấn tú thế này sao phải che mặt? Nếu ta mà là ngươi, nhất định thoải mái cho tất cả mọi người ngắm.”

      Kẻ kia xoa cằm, nhìn tiểu tử mặt đen chỉ hơn mười tuổi trước mắt, trong con ngươi lam nhạt khỏi lên tia kinh ngạc, hiển nhiên non tuổi của tiểu tử này vẫn vượt xa tưởng tượng của . Đoàn nhân mã của ít cũng là tám chín mươi người, hơn nữa đều là tài ba tuyển chọn từ trong thiên quân mã, có thể địch mười. Tiểu tử kia tuổi bàn, song xuất ngay trong tình huống cường địch vờn quanh mà gương mặt nhắn đen đúa vẫn chẳng mảy may sợ hãi, còn mồn ý cười, quả là đáng ngạc nhiên.

      cười khẽ: “Thế à? Ngươi thấy ta đẹp mắt, sao còn qua đây xem cho ?”

      Phương Mặc nhíu mày, cười đáp: “Ta lại chẳng phải kẻ ngu, các ngươi ai cũng muốn cái mạng của ta, hà tất ta phải đến gần chịu chết?”

      càng cười phá lên, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần được hai ao nước xanh ngắt tôn lên càng thêm kinh tâm động phách, chậm rãi : “Tiểu huynh đệ, ngươi cho rằng mình đứng đó chúng ta lấy mạng của ngươi ư?”

      Phương Mặc tỏ vẻ đúng là như thế gật đầu: “Đúng đó, các ngươi ai mà dám lại đây, ta nhất định bắn chết. Đầu năm nay người chết làm gì được ta.”

      Hắc y nhân sở hữu cặp mắt xanh lúc này mới đưa mắt tới vật kỳ quái nọ, mặt cũng càng ngày càng hiếu kỳ: Vật này chẳng lẽ chính là “Liên châu nỗ” mà Tiêu gia Mạc Bắc sử dụng trong trận chiến Tây môn? Uy lực của vậy này sớm truyền khắp trong quân Bắc Địch, có kẻ nó có thể bắn liền vài phát mà gián đoạn, tốc độ cực nhanh vượt sức tưởng tượng, ngay cả chủ soái Tây lộ Bắc Địch cũng bị thương dưới tay nó.

      khỏi tiến lên mấy bước.

      “Ấy, ấy, đứng lại, đứng lại.” Phương Mặc cười khanh khách cất lời, “Ngươi đẹp mắt như vậy, ta cũng muốn bắn ngươi thành lỗ máu đâu.”

      liền dừng bước, nghiêng đầu cười: “Ngươi nỡ lòng ư?”

      Phương Mặc lắc đầu, chun mũi cái: “Ta nỡ. Song nếu ngươi lại tiến thêm bước nữa, có là nỡ ta cũng phải nhả tên. Ta cũng muốn giống bị các ngươi nhốt trong lồng đâu.”

      Hắc y nhân liếc sang xe tù giam giữ Tiêu Trinh, bấy giờ Tiêu Trinh đứng dậy, ánh mắt đăm đăm nhìn tiểu tử mặt đen, quan tâm mặt cần cũng biết.

      Trong lòng hắc y nhân khỏi hơi động.

      Phương Mặc lại tiếp: “Ngươi rốt cuộc là người Bắc Địch hay là người Mạc Bắc?”

      cười hỏi ngược lại: “Ngươi đoán xem?”

      Phương Mặc lại nhíu mày: “Dung mạo giống với chúng ta, ngươi là người Bắc Địch, đúng chứ? Vậy tiếng Mạc Bắc thành thạo này ngươi học từ đâu?”

      cười đáp: “Khi còn bé ta từng sống ở Tấn Châu Mạc Bắc, vì thế mới sõi tiếng Mạc Bắc. Ngươi ta là người Bắc Địch cũng hoàn toàn đúng, chí ít ta có nửa là người Mạc Bắc.”

      Trong lòng Phương Mặc thầm kêu tiếng chẳng trách, người này ngũ quan giống người Bắc Địch, nhưng da thịt nhẵn nhụi lại khác xa, thế còn xinh đẹp dường ấy, hóa ra là con lai. Ánh mắt liếc sang bên, bóng Tôn Cẩn Du chợt lóe lên sau cánh rừng, nàng mỉm cười rằng: “Ngươi nửa người Mạc Bắc, sao còn giết sạch người trong thôn Mạc Bắc kia? Ta coi ngươi nhất định là thấy ta mà gạt ta.”

      Đối phương khẽ cười cười: “Làm sao ngươi biết thôn ấy đều do ta giết? Lần này ngươi sai rồi, ta người cũng chưa giết.” lại hơi tiến lên hai bước, “Ngươi xem ta giống kẻ lòng dạ độc ác vậy ư?”

      Phương Mặc gật đầu, điềm nhiên như nhích lại gần xe tù, rất nghiêm túc đáp: “ phải giống, ta cho rằng ràng là thế.” Đồng thời nghiêng đầu hỏi: “Tiêu Trinh, ngươi thấy ta có đúng hay ?”

      Tiêu Trinh nhìn Phương Mặc và tên kia đánh trống lảng hồi sớm gấp đến độ sốt ruột, đột nhiên nghe được câu hỏi của nàng, khỏi ngẩn ra, hơi nhướng mày đáp: “Ngươi từ đâu mà nhảm nhiều vậy? Những kẻ này đều dễ trêu đâu, ngươi mau rời , đừng ở đây mà lèo nhèo.”

      Phương Mặc lườm cái, lạnh lùng : “Ta còn phải vì cứu ngươi.” Tiêu Trinh sững sờ, mặt cũng lạnh xuống, hừ tiếng: “Ta cần ngươi cứu, ngươi mau .”

      Người Bắc Địch mắt xanh thấy tiểu tử mặt đen cãi nhau với Tiêu Trinh đến tưng bừng, lại hoàn toàn lơ mặt liền lộ ra mấy phần khó chịu: “Hóa ra ngươi tới cứu .”

      Phương Mặc quay đầu đáp: “Đúng vậy, chứ ngươi cho rằng ta tới đây làm gì?”

      Đối phương nghẹn họng, sờ sờ cằm, cười giòn giã xem xét chung quanh, nhân mã của có tới năm mươi sáu mươi kỵ binh, hơn nữa mỗi người đều là hảo thủ, cho dù tiểu tử mặt đen trước mắt có thông thiên thần công, chỉ sợ cũng mở nổi đường máu chạy thoát. đánh giá Phương Mặc từ xuống dưới, hết sức nực cười hỏi: “Ngươi tính cứu thế nào? Trong này hình như còn có đứa sắp chết phải, ngươi cõng nó được à?”

      Phương Mặc kinh ngạc trông : “Sao ta phải cõng ? Ở đây có xe mà, sao ta lại đánh xe mà chứ?”

      Kẻ kia suýt chút nữa bật cười, muốn phản bác, đột nhiên “Oành” tiếng nổ vang trời, đám hắc y nhân sát núi có mấy chục tên bị đánh bay lên trung, đợt sóng nhiệt ập tới, hất tung tất cả mọi người ra đất. Chấn động vang trời vĩ đại này tựa hồ muốn rúng động toàn bộ ngọn núi, vô số đá tảng từ đỉnh lăn xuống, dậy bụi mù che kín nửa bầu trời.

      Trong màn khói cuồn cuộn dày đặc, thanh non nớt trong trẻo kêu lên: “Cẩn Du, Cẩn Du, chạy mau!”

      Khí thế tiếng nổ quá mức mãnh liệt, ai là khiếp sợ, ngay cả hắc y nhân mắt xanh luôn mang ý cười nọ cũng ngã đất, đợi đến khi run run vịn tảng đá bên canh bò dậy, lỗ tai vẫn còn ong ong váng vất. Mọi thứ xung quanh đều biến dạng, đất dưới chân như bị cự thú cấu xé, lộ ra hố to sâu hoắm, năm mươi tinh nhuệ dẫn theo lúc này chỉ còn sót lại mười mấy người, hơn nữa đều lăn lộn đất kêu rên đau đớn.

      Quay phắt đầu lại, bên cạnh trống rỗng, xe tù cùng tiểu tử mặt đen cười khanh khách kia tựa như thình lình biến mất, nào còn bóng dáng?

      mặt khỏi toát ra kinh hoàng.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ầy, là đọc chương 54 phấn khích nhất đấy :v chắc chắn là PM dùng đến thuốc nổ rồi, cho bọn chúng lác mắt
      mà sau lần này TV cũng được bài học nhớ đời rồi
      người qua đường_haru_ thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 55: Qua ải
      Cũng biết chạy bao xa, Tôn Cẩn Du đột nhiên nghe Phương Mặc bên cạnh : "Dừng xe ."

      Tôn Cẩn Du vội vã kéo dây cương, nhìn Phương Mặc nhảy xuống xe, lỗ tai lúc này vẫn còn ong ong, cả người cũng có chút hốt hoảng. hoàn toàn nghĩ tới thứ tròn tròn đen thui kia có uy lực lớn như vậy. Cho dù nghe theo Phương Mặc, trước đó chuẩn bị sẵn sàng phen, người cũng trốn ở bên, nhưng vẫn sợ giật bắn. Khi đó bị chấn động đến mức nằm bò đất dám nhúc nhích, nếu chẳng phải Phương Mặc kêu to, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn.

      Toàn bộ ngựa đều cả kinh chồm lên, tung bốn vó lao vào núi, thấy Phương Mặc kéo nổi xe tù, liền gấp gáp nhảy lên xe, bằng thân khí lực mạnh mẽ kéo ngựa và xe về đúng đường, sau đó phi nước đại điên cuồng.

      Phương Mặc liếc qua hai người trong xe, gương mặt tuấn tú của Tiêu Trinh hoàn toàn trắng bệch, mắt phượng trừng trừng, hai tay gắt gao siết lấy chấn song, vẫn còn kinh hồn bất định, mà Từ Ngọc Sanh lại bất động nằm im lìm bên, trông tình trạng thực tốt. Phương Mặc để Tôn Cẩn Du cạy cửa xe, nàng bước tới lạnh lùng nhìn Tiêu Trinh, đá cái: "Còn xuống ?" Tiêu Trinh bấy giờ mới hết mê man, lắc lắc đầu, nhảy xuống xe, thân thể vẫn còn lảo đảo, lần mò tảng đá liền đặt mông ngồi xuống.

      Phương Mặc dò thử miệng mũi Từ Ngọc Sanh, thấy còn có khí liền vẫy Tôn Cẩn lại, hai người cùng khiêng Từ Ngọc Sanh xuống xe, lật lưng qua quan sát vết thương. Vết thương dài chừng tám chín tấc, cũng may Từ Ngọc Sanh mặc dày nên cũng sâu lắm, chỉ là do mất máu quá nhiều, lại bị chút kinh hãi mới nhất thời chưa tỉnh.

      Phương Mặc khẽ cau mày, lúc xuất môn vì biết dọc đường chắc chắn yên ổn gì nên nàng chuẩn bị vô cùng chu đáo, vật dụng đề phòng đều đủ cả. Song trước mắt cũng chỉ có thể làm ít xử lý khẩn cấp cho Từ Ngọc Sanh, nếu muốn khỏe mạnh sống tiếp vẫn phải tìm nhà lang trung chậm rãi chữa trị.

      Nhưng thời gian của bọn họ quả thực có nhiều, chẳng thể dừng chân ở đây quá lâu, xem chừng trước tiên thể lưu lại Từ Ngọc Sanh rồi.

      Phương Mặc thông báo tình hình này với Tôn Cẩn Du, Tôn Cẩn Du gật gật đầu: "Trước chúng ta hãy tìm nhà để Từ Ngọc Sanh ở lại, lại cho thêm chút tiền bạc, hẳn là suôn sẻ." Tiêu Trinh nghe bọn họ thảo luận, hơi mấp máy môi, nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng, chuyện Từ Ngọc Sanh ở mức độ rất lớn là do mà ra.

      Phương Mặc bắt gặp bộ dạng của , quay đầu lại lạnh tanh: "Trinh thiếu gia nhìn chưa? Đây chính là việc tốt ngài làm đấy." Tiêu Trinh nghe nàng mà nhức đầu, khỏi nhíu mày, toan phản bác vài câu liếc đến Từ Ngọc Sanh u đầy tử khí nằm bên, trong lòng tắc nghẹn, cuối cùng vẫn thốt ra lời nào.

      Phương Mặc chỉ sơn đạo phía dưới : "Đẩy xe xuống." Tôn Cẩn Du trông xuống, sơn đạo này dốc đứng, mặt dưới là sông Hắc Thủy nước tung trào cuộn xiết, hai bên bờ đá mỏm san sát. Từ cao nhìn xuống liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, rớt từ độ cao này bất kể là vật gì cũng tan tành.

      Phương Mặc hành động luôn luôn xuất kỳ bất ý (bất ngờ), tự có đạo lý, tuy rằng trong lòng Tôn Cẩn Du có nghi vấn, nhưng vẫn chẳng chút do dự đẩy toàn bộ cả xe lẫn ngựa xuống dưới, dõi theo xe ngựa kia như diều đứt dây rơi trúng vách núi, nát bét. Phương Mặc để Tôn Cẩn Du cõng Từ Ngọc Sanh, : "Chúng ta quay trở về."

      Tôn Cẩn Du ngây ra, khỏi gật đầu. Nếu đám người kia may mắn sống sót mà đuổi tới, tuyệt đối ngờ rằng bọn họ quay ngược lại.

      cõng Từ Ngọc Sanh, Phương Mặc ngoảnh đầu lại, Tiêu Trinh vẫn còn ngơ ngác ngồi tảng đá, Phương Mặc hơi nhướng mày, nóng nảy giục: "Còn mau !" Tiêu Trinh đưa mắt qua, im lặng theo sau lưng họ.

      Ước chừng ba bốn canh giờ sau, cuối cùng họ cũng tìm được gia đình, trong nhà này chỉ có hai cụ già, nhi tử tức phụ vài ngày trước đến Chu Châu làm ăn, đúng lúc gặp phải chiến nên cũng trở về nữa, nghe người ta mất mạng. Lão đầu cũng sang Chu Châu tìm vài lần, song cảnh còn người mất, tất nhiên là cũng chẳng hỏi được tin tức gì.

      Phương Mặc soạn ra câu chuyện, kể rằng mấy huynh đệ mình là người bên kia Ngu Sơn, gặp binh họa Bắc Địch, cả thôn cũng chỉ mấy người họ là trốn thoát. Hai lão thiện tâm, lại thêm đồng cảnh ngộ, mảy may hoài nghi nhắc tới, còn ra sức khuyên bảo, nghe được họ còn muốn đến Chu Châu tìm thân thích, lại có người bị thương nên muốn gởi gắm chăm sóc mấy ngày, hai lão hai lời liền đồng ý.

      Tháng ngày tại chỗ nào cũng khó mà sống yên ổn.

      Đêm ấy bốn người liền dừng chân trong nhà nọ, lúc nửa đêm nghe phía ngoài phong thanh hạc lệ, Tôn Cẩn Du thình lình choàng tỉnh. Phòng trong tất cả đều như cũ, Phương Mặc ngủ rất say, thân thể nho cuộn tròn, bàn tay luồn vào dưới gối.

      Trong lòng Tôn Cẩn Du hơi động, biết trường kiếm của Phương Mặc bình thường luôn đặt dưới gối, ngờ muội ấy lại cảnh giác như vậy, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị phản kích. Tôn Cẩn Du gãi gãi đầu: chỉ muội ấy, bản thân mình còn chẳng thế ư? Mỗi khi nửa đêm bừng tỉnh từ trong mộng, luôn cảm thấy bên ngoài có nguy hiểm sắp tới, rốt cuộc nuôi thành thói quen. Tôn Cẩn Du cười tự giễu, lại nằm về.

      Ngày kế nhét cho hai lão mấy lượng bạc vụn, Phương Mặc Tiêu Trinh Tôn Cẩn Du liền cáo từ rời . Chu Châu lân cận Kỳ Sơn, khoảng tới trưa ba người liền đặt chân đến cổng Tây thành Chu Châu. Phương Mặc thấy thủ thành kiểm tra có chút quái lạ, cũng vội vã vào thành mà để Tôn Cẩn Du loanh quanh mấy vòng phụ cận.

      Tôn Cẩn Du đầy mặt lo âu trở về: "Chúng ta chỉ sợ dễ dàng tiến vào thành này, nghe rằng từ đêm hôm qua Chu Châu thay đổi trạm gác, ra vào trong thành đều tăng cường kiểm tra, phàm là thiếu niên hơn mười tuổi qua đều bị kéo sang bên, đối chiếu với bức vẽ chân dung. Hôm nay bắt ít thiếu niên."

      Tiêu Trinh hơi nhướng mày: "Kẻ mắt xanh tối hôm trước đồ thôn nhất định gặp qua ta, còn biết cả tên ta nữa!" Phương Mặc cười lạnh: "Tên tuổi Trinh thiếu gia ngài vang dội như thế, trong thành Túc Bắc ai mà biết?"

      "..." Tiêu Trinh phẫn nộ đứng bật dậy, tính tranh cãi mấy câu, Phương Mặc hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn . Chịu phong ba mấy ngày qua, huyết sắc mặt nàng lại tan mất, càng nổi bật đôi mắt đen thẫm thâm thúy vô hạn. Cơn tức giận của Tiêu Trinh kẹt trong cổ họng bật ra được, đặt mông ngồi xuống, vứt cỏ dại trong tay ra xa, quay đầu đoái hoài đến Phương Mặc.

      Nàng chính như vậy xem thường , rồi cũng ngày khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng chẳng cần vội lúc nhất thời này.

      Phương Mặc cau mày với Tôn Cẩn Du: "Người hôm qua giống tướng lĩnh bình thường trong quân, phong thái tao nhã, thủ hạ tài ba thành đoàn, ngày nghỉ đêm , trong này nhất định có vấn đề." Nàng hơi trầm tư, lại hỏi Tôn Cẩn Du, "Huynh có trông thấy bức họa kia ? Có đúng là vẽ mấy người chúng ta ?"

      Tôn Cẩn Du lắc đầu: "Ta nào dám đến gần như thế? Chẳng qua là nghe người xếp hàng vào thành bàn tán đôi ba câu thôi. Song bọn họ đúng là có nhắc đến trong bức họa có vẽ đứa bé hơn mười tuổi, nghe miêu tả cũng gần giống muội. Phương Mặc, muội phải cẩn thận, đừng để kẻ khác phát giác."

      Phương Mặc khẽ mỉm cười: "Bọn chúng muốn bắt muội hãy còn non lắm." Mặt trầm xuống, "Xem ra mấy kẻ hôm qua vẫn còn sống rất tốt, hơn nữa tiến vào Chu Châu. Bọn chúng bày ra trận địa như thế, nhất định là biết chúng ta muốn Tỷ Thủy, việc này quả dễ xử lý."

      Tiêu Trinh đứng bên nghe nàng mà kinh hồn, nhịn được mở miệng: "Sao có thể? Việc chúng ta muốn Tỷ Thủy mấy ai biết, hơn nữa chúng ta lại xuất phát từ Tây môn, làm sao bọn chúng có thể nghĩ được tới đấy?"

      Phương Mặc lạnh lùng đáp: "Có lẽ là trước kia biết, có điều Trinh thiếu gia ngài ầm ĩ như vậy, phàm là kẻ có chút đầu óc đều suy tới phương diện này. lại, chúng ta rơi vào cảnh ngộ hôm nay còn chẳng phải Trinh thiếu gia ngài ban tặng."

      Tôn Cẩn Du bắt gặp hai người này lại sắp cãi nhau, liền vội vàng kéo Phương Mặc, khuyên can: "Đều là chuyện qua, muội đừng nhắc tới nữa, chúng ta mau mau nghĩ biện pháp đến Tỷ Thủy , đây chính là đại thể chậm trễ. Phương Mặc muội xem, chúng ta có nên vòng qua Chu Châu, xuyên phía Đông Kỳ Sơn tới Tỷ Thủy chăng?"

      " được." Phương Mặc như trảm đinh tiệt thiết. "Dọc đường này chúng ta lãng phí ít giờ, thể lại kéo dài lâu thêm nữa, tình hình Tỷ Thủy rốt cuộc thế nào đối với Túc Bắc là cực kỳ trọng yếu, chúng ta phải mau chóng tìm . tại từ Chu Châu đến Tỷ Thủy là con đường gần nhất. Dẫu bọn chúng tra xét nghiêm ngặt, nhưng dù sao vẫn cho phép vào, chỉ cần cổng thành mở, nhất định có chỗ sơ hở để luồn qua."

      Tiêu Trinh và Tôn Cẩn Du đều nhìn nàng, Phương Mặc bước qua bước lại tại chỗ, đột nhiên dừng chân, ánh mắt chằm chằm đánh giá Tiêu Trinh. Tiêu Trinh bị ánh mắt nàng rọi đến nổi da gà, khỏi lắp bắp: ", muốn làm gì?"

      Phương Mặc nhoẻn miệng cười: "Trinh thiếu gia, khốn cảnh trước mắt của chúng ta chính là do ngài đâm vào, lẽ ra cũng nên do ngài kết thúc."

      Tiêu Trinh nhìn nàng, cau mày: "Kết thúc? muốn ta kết thúc thế nào?"

      Phương Mặc vẫy tay gọi Tôn Cẩn Du lại gần, dặn: "Cẩn Du, huynh lấy chút bạc vụn, tìm mấy đại nương tiểu tẩu tử hỏi xem bọn họ có thừa quần áo , huynh mua vài món về. Mặt khác, huynh quan sát phụ cận có xe ngựa để ? Cũng đánh chiếc mang tới đây."

      Tôn Cẩn Du gật đầu: "Ta ngay đây."

      Phương Mặc đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trinh, Tiêu Trinh thấy nàng cười đến quái dị, khỏi hơi co người sang bên khác: " muốn làm gì?"

      Phương Mặc nhàng nở nụ cười, dịu dàng đề nghị: "Trinh thiếu gia, để tôi chải lại tóc mới cho ngài nhé."

      Tiêu Trinh khỏi đưa tay sờ đầu, sáng hôm nay Từ Ngọc Sanh tỉnh, kiểu tóc này là tự bản thân búi, mà đây vẫn là lần đầu tiên. Chẳng lẽ tóc có chỗ ổn? Mặt lên dải ửng hồng, khó chịu đáp: " cần, ta tự mình làm là được."

      Phương Mặc khẽ cười cười: "Trinh thiếu gia, búi tóc nam nhân tôi chải được, nhưng chải tóc nương gia tôi rất thành thạo đó, tôi cũng chải năm sáu năm rồi, bảo đảm ngài hài lòng."

      Tiêu Trinh cũng phải tên ngốc, nghe nàng thế liền lập tức hiểu ra. bình sinh hận nhất người khác xinh đẹp, tướng mạo giống đàn bà, thế trong nhà còn có Tiêu Tiêu giống như đúc, vì việc này phát sốt biết bao nhiêu lần, người người đều hay việc đó chính là vảy ngược của . Ấy vậy mà lúc này lại có kẻ nghịch thế mà lên, chỉ muốn mò vảy ngược của , còn tính chuẩn bị lột vẩy ngược của .

      Tiêu Trinh tức đến mặt đỏ chót, cả người phát run, hung tợn quát: "Phương Mặc, dám?!"

      ====

      @người qua đường : há há, bị ngơ hả, còn tôi mệt muốn chít, post lại gần trăm chương =.=

      @Winter : TT chứ , chương này bà chị trả thù hơi bị ác nè :3

      @sanone2112 @Nguyễn^_^An : welcome back nè 2 :-*
      Last edited: 27/9/15
      Nhã Tịnh thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ờ ừ, tôi nhầm hê hê
      công nhận ác, quả này TT tởm đến già luôn, tự dưng đắc tội với PM làm gì, vừa là phụ nữ vừa thù dai
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :