123123123123123123123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 6
      Ôn hòa
      Lúc này Hàn ngồi rất gần với Phó Tạ, gần đến nỗi có thể nghe thấy được khí tức thanh nhã người , vậy còn mang theo cảm giác man mát, liền đoán được mới tắm rửa xong.

      Nàng lại quan sát Phó Tạ, thấy đội mũ màu đen, mặc cẩm bào màu trắng thêu chỉ bạc, nhìn rất ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ chỉnh tề, liền phỏng đoán trễ như vậy mà Phó Tạ còn ăn mặc chỉnh tề như vậy, chắc chắn là còn muốn ra ngoài tuần tra.

      Hàn ngẩng đầu nhìn mành cửa bằng vải bông ngoài nhà chính, phát bởi vì gió đêm quá lớn, mành vải bông bị gió thổi bay tới bay lui, cơn gió thừa cơ thổi vào, làm cho bên trong trở nên rét lạnh.

      Nàng nhìn Phó Tạ, nghiêm mặt hỏi: “Ca ca lát nữa còn ra ngoài sao?”

      Phó Tạ có chút nghi hoặc, gật đầu.

      Hàn liền phân phó Tẩy Xuân: “ vào rương quần áo lấy áo choàng gấm xanh ngọc, mặt trong có lót da cáo đen tới đây.”

      Tẩy Xuân đáp ứng vào trong lấy áo choàng.

      Hàn lúc này mới nhìn về phía Phó Tạ, cười dịu dàng : “Ban đêm trời rất lạnh, muội sợ ca ca bị nhiễm lạnh. Chỗ muội có cái áo choàng lông cáo đen mới tinh màu xanh ngọc, vừa vặn đưa cho ca ca mặc thử! “ Lúc Hàn mới ba tuổi đính hôn với Phó Tạ, Hàn Thầm cùng Lâm thị bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho nàng, Lâm thị thậm chí sai người sang Liêu quốc mua ít da cáo tốt nhất, bởi vậy đồ cưới Hàn rất phong phú. Thí dụ như cái áo choàng gấm màu xanh ngọc làm bằng da cáo đen được Hàn nhắc tới này, chính là sau khi Lâm thị biết được vóc người con rể tương lai, bèn chọn kỹ lựa khéo da cáo đen loại tốt nhất, sai Tú Nương trong phủ tướng quân sớm ngày làm xong để Hàn mang theo. Lâm thị sợ Phó Tạ ghét bỏ Hàn tuổi còn , còn đặc biệt dặn dò Hàn , muốn nàng tìm cơ hội thích hợp tặng cho Phó Tạ.

      Mắt phượng của Phó Tạ híp lại, đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, quả thực biết cái gì cho phải.

      Lập Xuân lấy áo choàng ra, Hàn tiếp nhận áo choàng, mắt to cười tươi, đôi lúm đồng tiền nho má lúc lúc , rất là đáng : “Ca ca, muội giúp huynh mặc áo choàng nhé!”

      Phó Tạ: “... Ta tự mình mặc được rồi!” nhận lấy áo choàng, thần sắc trang nghiêm cám ơn, sau đó khoác áo choàng lên người.

      Hàn thấy khoác áo choàng lên, thoạt nhìn rất vừa người, vội vàng : “Ca ca, để muội cột dây cho!”

      Vừa xong, nàng cực kỳ nhanh nhẹn đứng ở giường gấm, tay mập mạp còn phối hợp đong đưa, mắt to tràn đầy chờ mong.

      Phó Tạ khó có thể cự tuyệt, đành phải đến gần, có chút ngửa đầu đợi Hàn cột dây áo choàng cho .

      Hàn áp sát vào người Phó Tạ bắt đầu buộc dây, bên vừa buộc bên vừa tự hào : “Ca ca, muội biết...biết buộc nơ con bướm rồi!” mùi người Phó Tạ rất dễ chịu, thanh thanh đạm đạm, như là mùi bạc hà, lại giống như mùi thanh trúc.

      Phó Tạ: “...” Nơ con bướm? Đại nam nhân thắt nơ con bướm cái gì! muốn mở ra, lại sợ Hàn vui, đành phải nhẫn nại.

      Hàn cầm dây buộc ra cái nơ con bướm hoàn mỹ, trong nội tâm thoả mãn cực kỳ, lại dí sát mặt vào quan sát phen, ngoài ý muốn phát da thịt Phó Tạ rất mịn, quả thực nhìn thấy lỗ chân lông, nhịn được muốn sờ thử chút.

      Hàn trong mắt Phó Tạ chính là hài tử gấu bướng bỉnh, bởi vậy tính cảnh giác rất cao, phản ứng cũng rất nhanh, Hàn vừa vươn tiểu móng vuốt ra, liền nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, hai tay ôm quyền hành lễ: “Đa tạ muội muội!”

      Dứt lời quay người vén rèm lên ra.

      Hàn hậm hực nhéo nhéo hai ngón tay, đáng tiếc mình có sờ được mặt đẹp của thiếu niên.

      Thấy nương nhà mình quan tâm gia tương lai, Từ ma ma ở bên mỉm cười đắc ý, thình lình liền xảy ra hành động này. Phó Tạ vừa rời , bà liền hạ giọng : “ nương, người sao lại đùa giỡn gia? gia vạn nhất chán ghét người rồi, làm sao bây giờ....!”

      Thấy Từ ma ma đau lòng như thế, Hàn giảo hoạt cười cười: “Ma ma, con đói bụng, muốn uống sữa nóng ngọt ngào ma ma tự tay làm!”

      Từ ma ma: “... thêm mật ong hay là thêm đường?”

      Hàn ngọt ngào như mật sáp đến ôm lấy eo của bà: “Thêm ít đường cát là được rồi.”

      Từ ma ma ngừng chỉ huy Hoán Hạ đun nóng sữa, mau chóng làm cho Hàn ly sữa ngọt ngào.

      Nhuận Thu cùng Sấu Đông chỉnh đốn giường chiếu xong, ở trong chăn còn để hai cái bình nước nóng, đợi tới lúc Hàn ngủ, ổ chăn có chút ít ấm áp rồi.

      Hàn cởi quần áo, chỉ còn lại có áo ngủ bằng gấm trắng thuần cùng quần lót, xốc chăn lên chui vào trong, nhưng vẫn cảm thấy lạnh run.

      Từ ma ma thương nàng, kêu Sấu Đông đổi bình nước nóng, còn sai Nhuận Thu cầm cái áo ngủ bằng gấm đắp lên. Xong hết những việc này, Từ ma ma lại ngồi ở bên giường nhìn Hàn , còn chà xát tay cho nàng hồi, thấy con mắt Hàn mở ra nổi nữa, lúc này dặn dò nha hoàn phen rồi ra.

      Tối nay đến phiên Nhuận Thu trực đêm. Từ Từ ma ma sau khi rời khỏi, nàng trải chăn nệm của mình ra phía trước cửa sổ, trải chăn nệm xong cũng có dập tắt nến mà nằm xuống ngủ.

      Hàn dần dần cảm thấy ấm áp, ở trong tiếng gió gào thét ngủ mất.

      Ngoại viện ánh đèn trong phòng Phó Tạ sáng lâu.

      Từ trong phòng Hàn ra, mang theo Phó Bình, Phó Tĩnh tuần tra nơi đóng quân của binh sĩ. Binh sĩ hộ tống đều xuất phát từ phủ Trấn Bắc tướng quân, là thân binh dưới trướng .

      Binh lính tuần tra thấy tới, vội vàng bẩm báo Tưởng Vân Xuyên.

      Tưởng Vân Xuyên mặc áo giáp chỉnh tề ra đón: “Tiêu hạ bái kiến Tướng Quân!” Phó Tạ tuy rằng mới mười lăm tuổi, nhưng sớm lập nhiều chiến công, là tứ phẩm Minh Uy tướng quân.

      Phó Tạ khẽ vuốt càm, bước chân tiếp tục về phía trước.

      Tưởng Vân Xuyên vội vàng mang theo hai Thiên phu trưởng theo.

      vòng ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng treo cao, gạch ngói trạm dịch màu lam xám đắm chìm ở bên trong ánh trăng, mảnh đen sì sì, nhánh cây trụi lủi ở chung quanh lay động trong gió đêm, làm nghiền nát vẻ hoa lệ của ánh trăng.

      Gió lạnh thấu xương thổi ở mặt Phó Tạ, lạnh như đao cắt. lặng lẽ thể nhận ra mà ôm lấy áo choàng người , cảm thụ được cảm giác ôn hòa ấm áp mà áo choàng mang đến, trong nội tâm tràn ngập tình cảm ấm áp.

      Phó Tạ tuy là con trai trưởng của phủ quốc công, nhưng do mẫu thân mất sớm, tỷ tỷ tiến cung, phụ thân quanh năm trấn thủ quân doanh Liêu Bắc, mẹ kế Hầu thị cũng thân cận, từ có thói quen tự chăm sóc mình, đây là lần đầu tiên được người khác quan tâm như thế.

      Dù cho đối phương chỉ là tiểu hài tử, vẫn cảm nhận được thân tình.

      Sáng sớm trời còn chưa sáng, đoàn người Phó Tạ bắt đầu xuất phát.

      Phó Tạ thấy Hàn nhắm mắt, được Từ ma ma nâng lên xe, bỗng có chút lo lắng cho nàng, nhịn được đánh ngựa tới, gõ cửa sổ xe nhìn thoáng qua.

      phát Hàn đưa lưng về phía , nằm nghiêng ở chỗ ngồi xe ngựa , gối lên gối mềm, đắp áo ngủ bằng gấm mà ngủ say, mà Từ ma ma ngồi ở phía bên phải trông coi nàng, lúc này mới yên lòng lại.

      Đến trưa, đoàn người Phó Tạ ngừng lại, binh sĩ bắt đầu vùi nồi nấu cơm.

      dọc đường thể như thuyền có các món ẩm thực tinh xảo, Phó Tạ luôn luôn cùng binh sĩ ăn, lại lo lắng Hàn thuở được nuông chiều, ăn quen những thứ ẩm thực thô lậu này, liền phân phó đầu bếp trong quân làm cho Hàn nồi canh gà hầm thập cẩm, thêm mấy cái bánh bột ngô.

      Dù là như thế, vẫn yên lòng, liền qua xem thử, phát Hàn đoan đoan chánh chánh ngồi xe ăn ngon lành.

      Hôm nay nàng mặc áo màu đỏ thêu hoa hồng màu hồng nhạt dưới vạt áo, đầu là trâm hoa hồng bằng vàng cài lên hai búi tóc đen mềm mại, phần tóc còn lại toàn bộ rủ xuống xõa sau lưng, thoạt nhìn trắng trẻo đáng vô cùng.

      Phó Tạ rất vui mừng, tự chủ được luồn tay vào tóc tóc Hàn , làm ra vẻ : “Hôm nay rất nghe lời, tiếp tục duy trì.”

      Hàn : “...” Phó Tạ huynh xác định ta là vị hôn thê của huynh hay là con của huynh?
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181033 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 7
      Phiên ngoại : Có
      Hai năm sau, Phó Tạ mười bảy tuổi, Hàn mười bốn tuổi.

      Vào ngày xuân về hoa nở.

      A : "Ca ca, hoa hồng trong hoa viên nở rồi kìa, sắc màu rực rỡ, hương lại thơm nữa!" ( theo ta ngắm hoa, theo ta ngắm hoa (*^__^*))

      Tiểu Phó rủ mắt xuống: "Ừ. Đúng rồi, sách luận ngày đó ta kêu muội làm hoàn thành chưa?"

      A : "... Vẫn chưa." ( ˇˇ)

      Tiểu Phó liếc nàng, thấy nàng ảm đạm khỏi đau lòng, liền thản nhiên : " thôi!"

      A : " đâu?"

      Tiểu Phó: "Ngắm hoa."

      A bỏ tay béo của mình vào trong tay Phó Tạ: "Ca ca tốt!"

      Phó Tạ mặt biểu tình, trong mắt phượng lại có ý tứ mỉm cười, nắm tay Hàn hoa viên ngắm hoa.

      Tám năm sau, Phó Tạ hai mươi ba tuổi, Hàn hai mươi tuổi.

      Vào ngày mùa hè sau cơn mưa.

      Hàn mặc cái váy mới xinh đẹp, nâng cao bụng hơi phình to ra, dương dương đắc ý kêu Phó Tạ: "Ca ca, Váy mới của muội có đẹp ?"

      Phó Tạ nhìn nàng cái, phát nàng cho tới hôm nay chưa từng nghiêm trang, búi tóc lỏng loẹt, ở búi tóc chỉ cài cây trâm viền hoa thụy hương, da thịt tuyết trắng mềm mại đáng dị thường, vạt áo thêu hoa nguyệt sắc, dây áo thèm buộc, lộ ra chiếc yếm đỏ thẫm, chỗ ngực đầy đặn kia run run rẩy rẩy sinh động...

      lặng yên xoay người sang chỗ khác, cúi đầu tiếp tục nhìn binh thư, tay trái lại nhanh chóng nâng lên, cầm cái khăn lụa trắng lau lau chóp mũi.

      Hàn có chút mất mặt, từ phía sau dính sát vào người Phó Tạ, cợt nhả dán lên lưng của Phó Tạ, ngửi hương vị bạc hà người Phó Tạ.

      Phó Tạ rủ mắt xuống, lại cầm lấy khăn lau lau chóp mũi, thấy khăn bị máu làm ướt sũng rồi, liền vo lại thành cục cất vào.

      Hàn dán lưng rầm rì làm nũng: "Ca ca, bây giờ huynh thèm nhìn muội nữa!"

      Phó Tạ bất đắc dĩ thở dài: "Muội mang thai bốn tháng đấy!" Thành thân năm năm Hàn mới có thai, Phó Tạ đối với bụng của nàng tràn ngập kính sợ, nhưng mà hễ nhìn thấy Hàn lại có phản ứng, nghe thấy mùi của nàng cũng có phản ứng. rất phiền não: chẳng lẽ từ bây giờ đến lúc a sinh hạ hài tử được gặp nhau sao?

      Hàn nghe vậy nở nụ cười: "A..." Trong thanh giống như mang theo cỗ mị ý...
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181031 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 8
      Phụ thân
      đoàn người Phó Tạ nắng hai sương ăn ngủ ngoài trời, rốt cuộc vào buổi chiều đầu tháng hai chạy tới huyện Trừ tiếp giáp với Vân Châu cùng Ngạc Châu.

      Dãy núi tiếp giáp với Vân Châu, Ngạc Châu cao vút tận mây xanh, núi non hiểm trở, địa thế hiểm yếu, vậy vùng khỉ ho cò gáy này còn xuất điêu dân, Vân Châu Ngạc Châu xưa nay dân phong bưu hãn, cho nên khi qua núi luôn có phần an ổn, bốn phía núi rừng có rất nhiều trộm cướp tụ họp rít gào.

      Trong lòng Phó Tạ có chủ ý, cho nên vội ngay, mà trực tiếp nghỉ ở trạm dịch vùng ngoại ô huyện Trừ.

      Sau khi cơm nước, tắm rửa xong, Hàn phân phó Sấu Đông: “Dẫn theo hai bà tử đến rương có dán nhãn “Địa lý sông núi”, tìm quyển sách có tựa là “Nhật ký bốn năm ở huyện Trừ”, rồi đem đến đây cho ta”.

      Sấu Đông chịu trách nhiệm giấy, bút mực cùng sách vở, những rương sách này đều là nàng kêu người ta chất lên xe, cho nên rất là quen thuộc. Nàng suy nghĩ chút, : “ nương, cái rương sách này nằm ở tầng thứ tư xe ngựa, dễ lấy đâu...”

      Hàn luôn luôn rất hiền hoà, lần này thái độ cũng rất kiên quyết: “Ngươi với Phó Bình tiếng, kêu Phó Bình gọi mấy người lính giúp ngươi chuyển.” Chỉ huy cũng là môn học vấn, quá nghiêm khắc hay quá dễ dàng đều được.

      Trần Bình là gã sai vặt của Phó Tạ, tự nhiên có thể gọi binh sĩ hỗ trợ, Sấu Đông liền dẫn hai bà tử .

      Sau khi Sấu Đông rời khỏi, Hàn chống cằm lên bàn hoa lê ở giường, tập trung suy nghĩ.

      Lập Xuân ở sau lưng nhàng chải mái tóc dài có chút ẩm ướt của nàng.

      Sấu Đông rất nhanh cầm quyển “Nhật ký bốn năm ở huyện Trừ” trở về.

      Hàn cầm quyển sách cũ ố vàng, bên lật sách bên với Lập Xuân: “Thưởng cho binh sĩ khuân sách, mỗi người xâu tiền mua rượu uống.”

      Lập Xuân đáp “Vâng”, mang theo Sấu Đông vào buồng trong lấy tiền.

      Hàn nằm dựa vào gối mềm, cầm lấy quyển “Nhật ký bốn năm ở huyện Trừ” xem từng tờ từng tờ, rốt cuộc nàng tìm được địa phương muốn tìm, tiện tay từ đầu rút ra cái cài tóc bằng vàng nhét vào.

      Từ ma ma bưng chén canh vào nhà chính, : “ nương, vẫn là bên trong trạm dịch thuận tiện hơn. Ma ma hầm xương sống heo với đảng sâm, táo đỏ, long nhãn cùng cẩu kỷ, nấu canh bổ huyết lợi khí cho nương, thừa dịp còn nóng nương mau uống !”

      Hàn nghe vậy nở nụ cười, rời mắt khỏi quyển sách nhìn Từ ma ma: “Ma ma, nguyệt tín của con còn chưa có tới, bổ máu gì chứ!”

      Từ ma ma đặt khay ở bàn, cầm nắp đậy ra để ở bên, cầm lấy thìa khuấy trong bát để bớt nóng, trong miệng liên miên cằn nhằn: “Có nữ hài tử mười, mười tuổi nguyệt tín tới rồi, nương mười hai tuổi, nguyệt tín còn chưa tới, điều này lên điều gì? ràng là khí huyết chưa đủ, phải cần bồi bổ...”

      Hàn nhìn thoáng qua mùi vị phong phú trong chén canh bổ huyết lợi khí, mặt trái táo nho mang theo ý cười, ngón tay tuyết trắng giấu trong tay áo màu tím xoắn xoắn lại.

      Từ ma ma chăm sóc nàng từ khi sinh ra tới mười hai tuổi, quen thuộc tất cả những hành động mờ ám của nàng, biết xoắn ngón tay có nghĩa là Hàn có ý đồ, liền bất động thanh sắc quan sát Hàn , chuẩn bị cự tuyệt lời sắp thốt ra của Hàn , nhất định khích lệ nàng uống hết chén canh này.

      Thấy Từ ma ma nhìn mình chằm chằm, Hàn híp mắt cười vui vẻ, nàng nghĩ ra kế hoạch rất hay, chỉ chờ con cá mắc câu thôi.

      Mỗi đêm trước khi Phó Tạ tuần tra đều ghé qua chỗ nàng, ra là giám sát nàng thôi!

      Quả nhiên cũng lâu lắm, Nhuận Thu chờ ở ngoài hành lang liền bẩm báo: “ nương, gia tới!”

      Từ ma ma nghe vậy vội vàng đứng dậy đứng hầu ở bên.

      Hàn miễn cưỡng dựa vào tấm đệm giường, đợi Phó Tạ vừa đến liền : “Ca ca, hôm nay muội mệt mỏi quá a!”

      Phó Tạ nghe vậy, mắt phượng đảo qua toàn thân tựa như có xương cốt của Hàn , đột nhiên ngồi xuống giường cách Hàn qua chiếc bàn .

      xuất thân thế gia, tuy là võ tướng nhưng thực là văn võ song toàn, tất nhiên là đọc qua lượt sách “ nữ giới”, cảm giác có thể dùng cuốn sách này để luyện ra chữ “Lễ” đến giam cầm những nữ tử cần quản thúc.

      Hôm nay có Hàn , cho dù “ Mặt mũi đoan trang, phẩm hạnh đoan chính, phục vụ phu quân, thanh tĩnh tự trọng, cười nháo,”, hay “ nhàng dịu dàng, thủ tiết chỉnh tề, hành vi biết sỉ, hành động phải có quy củ”, Hàn ràng điểm nào cũng hợp “Lễ”, nhưng nhìn nhìn lại, nhìn như thế nào cũng thấy rất thuận mắt, rất dễ chịu.

      Phó Tạ biết cái này gọi là bao che khuyết điểm, nên trong lòng đầy nghi hoặc, sau khi ngồi xuống vẫn còn suy tư.

      Hàn cười hì hì nhìn Từ ma ma, bưng chén canh lên bàn lên dâng cho Phó Tạ: “Ca ca, đoạn đường này huynh khổ cực quá rồi, uống chén canh bồi bổ nha!”

      Mắt phượng xinh đẹp của Phó Tạ nhìn nàng cái, “Đa tạ”, tay nhận chén canh nhưng uống mà lại đặt ở bàn, lại cầm lấy quyển “Nhật ký bốn năm ở huyện Trừ” lên xem. Trong canh có táo đỏ, cẩu kỷ, những thứ này sao lại cho nam nhân như uống chứ? có mắc mưu đâu!

      Hàn thấy cầm sách lên, bèn tươi cười rạng rỡ : “Ca ca, quyển sách này là cha muội đặc biệt tặng cho muội, muội vừa rồi sai người tìm đó.”

      Phó Tạ lật đến chỗ Hàn lấy trâm cài tóc đánh dấu, cầm lấy trâm cài nắm ở trong tay tiếp tục xem sách, phát chỗ này đúng là bản đồ địa hình nơi tiếp giáp giữa hai châu Vân Ngạc và núi cao, khỏi vừa mừng vừa sợ, mắt phượng trở nên tĩnh mịch nhìn về phía Hàn .

      Hàn với vẻ mặt muốn được khen ngợi tán thưởng, trông mong mà nhìn .

      Trong lòng Phó Tạ mềm nhũn, nhìn về phía Hàn , thấy nàng đầu tóc đen mềm mại rủ xuống trước người, còn nghe thấy mùi thơm hoa hồng thoang thoảng, liền vuốt tóc Hàn cái: “Hôm nay ngoan.”

      Hàn : “...”

      Đối với vẻ mặt oán trách của Hàn , Phó Tạ làm như có gì, nhìn về phía Hàn , mắt phượng nghiêm nghị: “Lúc nhạc phụ đại nhân đưa sách cho muội có ?” Trấn nam Tướng Quân Hàn Thầm mười lăm năm trước đóng giữ Vân Châu, từng dẫn quân Vân Châu tiêu diệt băng đảng trùm thổ phỉ Hoàng Ân Hoán ở Vân Ngạc. Ông ấy cố ý giao quyển sách này cho Hàn , kêu Hàn giao cho mình, Phó Tạ tất nhiên là lĩnh hội được nỗi khổ tâm của nhạc phụ.

      Hàn nhớ lại chút, : “Phụ thân quyển sách này tác giả viết tương đối thực tế, bản đồ địa hình rất có giá trị.” đến đây, nụ cười mặt nàng biến mất, cái mũi có chút chua xót, trái tim cũng có chút run rẩy: cha mẹ vì nàng, là nhọc lòng...

      Phó Tạ , nhìn Hàn , trịnh trọng : “Cảm ơn muội muội.”

      Hàn chẳng hề để ý: “Những thứ này muội xem cũng hiểu, ca ca, tất cả muội nghe theo huynh.” Khi chuyện nàng híp mắt lại.

      Phó Tạ thấy mắt nàng mở hết nổi, liền phân phó Từ ma ma: “Ma ma, mang nàng vào phòng nghỉ ngơi !”

      Từ ma ma vội vàng quỳ gối hành lễ: “Vâng.” nương thực giảo hoạt, đến cùng vẫn là chạy thoát chén canh lợi khí bổ huyết này!

      Hàn giả bộ mắt mở ra, từ trong khóe mắt nhìn về phía Phó Tạ, thấy làm ra vẻ ông cụ non, thế nhưng dung nhan tuấn tú, thân hình cao gầy, đúng là thiếu niên mười lăm tuổi xinh đẹp, khỏi muốn trêu chọc Phó Tạ, liền nằm ở đệm thêu hoa nhắm mắt lại, giả bộ ngủ rồi.

      Theo tiếng thét kinh hãi của Từ ma ma , Hàn cảm thấy thân thể chợt bị người bế lên.

      Ngửi ngửi hương vị tươi mát dễ chịu người Phó Tạ, khóe miệng Hàn nhếch lên.

      Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, nằm ở trong chăn ấm, Hàn lặng lẽ mở mắt, lại phát dưới ánh nến bên giường có người đứng, khỏi hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng.

      Phó Tạ xoay người nhìn về phía nàng, mắt phượng thanh tịnh, thanh trầm tĩnh: “A , ngày mai bắt đầu học.”

      Hàn : “...”
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181032 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 9
      Dạy vợ (2)
      Phó Tạ thấy nàng phiền não, trong nội tâm xảo quyệt thấy rất vui vẻ, liền chậm rì rì bổ thêm đao: “Còn phải học cầm kỳ thư họa nữa, ngày mai nhất định kiểm tra!”

      Hàn : “...” Có ai đối đãi vị hôn thê như vậy ?

      Trong lòng Phó Tạ cảm thấy nhõm vui sướng, mặt lại làm ra vẻ lạnh lùng:” vượt qua được kiểm tra bị phạt đấy.”

      Hàn triệt để nhắm mắt lại, thèm nhìn Phó Tạ, cho dù đẹp mắt cỡ nào nữa.

      Từ ma ma như lâm vào đại địch, mang theo Lập Xuân cùng Nhuận Thu khẩn trương đứng hầu ở bên, dám có chút chủ quan, nương còn như vậy, chắc gia giở trò cầm thú đâu? Nhưng bà vẫn nên cẩn thận cho chắc!

      Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt phượng toàn là ý cười. ngồi thẳng lên, chút dấu vết đánh giá phòng ngủ Hàn phen. Hàn đúng là tiểu nương, chỉ là ở tạm thôi mà trong phòng cũng được trang trí tỉ mỉ, ngay cả những đồ chơi chỉ chơi ở nhà cũng bày hết ra, giống như là thiên trường địa cửu phải ở cùng với nhau.

      chắp tay bước thong thả, biết như thế nào trong đầu lại nghĩ tới phòng ngủ sau này của và Hàn . Nghĩ đến mấy chục năm sau này, mỗi ngày mình đều ngủ ở cái trong đống gấm vóc được thêu thùa đủ loại hoa cỏ này, Phó Tạ cảm thấy lạnh cả người.

      được, vì mấy mươi năm hạnh phúc về sau của mình, phải làm chút gì đó rồi!

      muốn hảo hảo cải tạo Hàn , nhào nặn Hàn thành bộ dạng mình muốn!

      Nghĩ đến việc cải tạo Hàn bằng những biện pháp kia, tâm tình Phó Tạ càng ngày càng tốt.

      Lúc tuần tra doanh trướng, Tưởng Vân Xuyên cùng Tô Tương Chi đều phát khóe miệng Phó Tạ mang theo nụ cười vui vẻ. Tưởng Vân Xuyên thấy thế mỉm cười , Tô Tương Chi cười hỏi câu: “Tướng Quân hôm nay tâm tình rất tốt!”

      Phó Tạ nhìn cái, dừng bước lại hỏi: “Khi nào Chu Thanh mới tới?”

      Tưởng Vân Xuyên suy nghĩ chút, tiến lên bước bẩm báo: “Bẩm Tướng Quân, Chu Thanh chậm nhất buổi trưa ngày mai có thể đến.”

      Phó Tạ thêm gì nữa, cất bước tiếp tục thẳng về phía trước.

      Phần lớn tiểu thư khuê các ở Chu triều lúc chưa xuất giá là học cầm kỳ thư họa. Hoài Ân hầu Hàn Thầm tuy là võ tướng, nhưng Hầu phu nhân Lâm thị lại xuất thân thư hương thế gia, là danh môn khuê tú, cho nên giáo dục của gia đình Hàn là có chút toàn diện.

      Bởi vì có chuyện trong lòng, Hàn nằm ở giường lật qua lật lại suy nghĩ.

      Hàn luyện cầm là Nguyệt Cầm, cũng có thể đánh được mấy thủ khúc rồi, trình độ cờ vây mặc dù tính là cao, nàng cùng cha Hàn Thầm đánh cờ thua ít thắng nhiều; thư pháp Hàn cảm thấy cũng tệ lắm; về phần hội họa, nàng tuy rằng chỉ biết vẽ hoa đào, hoa sen, hoa cúc cùng hoa mai, cũng có thể mạo muội xưng tên có thể vẽ nên bốn mùa hoa cỏ rồi, bức tranh hoa mai Lăng Tuyết treo trong thư phòng phụ thân chính là nàng vẽ, bức hoa đào núi treo trong phòng khách của mẫu thân cũng là nàng vẽ.

      Trải qua phen củng cố tâm lý, Hàn khẩn trương nữa, rất nhanh liền ngủ mất.

      Tuần tra xong, Phó Tạ mang theo Tưởng Vân Xuyên cùng Tô Tương Chi trở về nội viện.

      ghế nhà chính ngồi xuống, Phó Tạ hỏi Phó Bình: “Đồ vật ta cầu có chưa?”

      Phó Bình rất nhanh liền bưng khay tới đây phục mệnh.

      Tưởng Vân Xuyên cùng Tô Tương Chi thấy khay phủ tầng lụa mềm, phía đó để cây thước giống như thanh trúc, khỏi kinh ngạc nhìn về phía Phó Tạ.

      Phó Tạ cầm lấy thanh trúc nhìn nhìn, ở trong lòng bàn tay mình gõ thử cái, lại sờ sờ cái, cảm thấy thoả mãn, chẳng qua là bề mặt còn có chút thô ráp, khi nào rảnh mài nhẵn chút là được.

      gật đầu, ý bảo Phó Bình thu lại.

      Phó Bình lui ra, khuôn mặt Phó Tạ trầm tĩnh nâng chung trà lên uống ngụm, thẳng vào vấn đề, chuyện chánh : “Trong núi Vân Ngạc phần lớn là phường trộm cướp, thể tiêu diệt hết, trùm thổ phỉ cùng phản nghịch đối đãi khác nhau, cần phải phân chia ràng.” Tuy rằng thời điểm trêu chọc Hàn , Phó Tạ hoạt bát tí, kỳ khi làm công rất nghiêm túc, thừa lời nào.

      Tô Tương Chi trầm ngâm lát, : “Tướng Quân cực kỳ đúng, phe ta thế nhưng lại lập ra quy định hễ là tòng phạm do bị ép buộc đều được miễn chết, chính sách quy định còn có thể thay đổi .”

      Phó Tạ khẽ vuốt càm: “Việc này do ngươi làm .”

      vừa nhìn về phía Tưởng Vân Xuyên: “Vũ khí mới cùng áo giáp phân phát hết chưa?”

      Tưởng Vân Xuyên chắp tay trả lời: “Bẩm Tướng Quân, toàn bộ phân phát hết.”

      Phó Tạ gật đầu.

      Sau khi Tưởng Vân Xuyên cùng Tô Tương Chi rời khỏi, Phó Tạ lại luyện hồi quyền cước đến khi ra thân đẫm mồ hôi, lúc này mới tắm rửa.

      Tóc dài còn ẩm ướt, nhất thời vẫn thể ngủ, Phó Tạ dựa theo lệ cũ cầm quyển binh thư ngồi ở giường xem. Giường của là quá đơn sơ, chỉ có tấm chăn mỏng, tấm đệm mỏng, cái gối cứng ngắc, giống như giường Hàn chất đầy các loại đệm gấm, gối ôm cùng gối mềm, cho nên dù cho Phó Tạ có muốn giống như Hàn dựa vào đệm cũng có khả năng.

      Trước khi ngủ, Phó Tạ buông binh thư ra, mắt phượng có chút mệt mỏi nhìn về phía đèn cầy chập chờn, lặng yên suy nghĩ.

      là đệ đệ của đương kim Hoàng Hậu, trong mắt người khác là quốc cữu gia, là cậu của Hoàng Đế tương lai, thế nhưng Phó Hoàng Hậu đến nay con, sủng, mặc dù thân là chính cung nhưng địa vị lại bất ổn.

      Phụ thân của là Trấn Bắc Tướng Quân danh chấn thiên hạ, An quốc công, trong mắt người khác tương lai là phương chư hầu, nhưng còn có hai thứ huynh được phụ thân sủng ái, có thể trở thành thế tử An quốc công hay còn chưa biết được.

      mới mười lăm tuổi, cũng có sáu vạn binh sĩ thực quyền dưới trướng Tướng quân, nhưng biết mình bất quá chỉ là tướng quân trong trăm ngàn tướng quân ở Chu triều.

      Đúng vậy, dã tâm của rất lớn, những thứ này đều thỏa mãn được .

      Trong thân thể đơn bạc của Phó Tạ bắt đầu nhen nhúm chút dã tâm.

      muốn ở Đông Phương đại lục nắm giữ quyền lực tối cao, điều khiển vị hoàng đế mắt hoa tai ù này, loại bỏ ngoại thích, hoạn quan chuyên quyền, cứu giúp dân chúng bị mất nước phải trôi giạt khăp nơi, ngăn chặn địch xâm lăng, bảo vệ tổ quốc, ngày càng cường đại, hưng thịnh, lập lại Đông Phương đại lục hùng cứ vô hạn vinh quang ba trăm năm trước!

      Dùng điểm tâm xong, Hàn được Hoán Hạ hầu hạ súc miệng, Nhuận Thu tiến đến hồi báo, Phó Bình đến.

      Phó Bình là thiếu niên cực kì thanh tú, cẩn trọng mà hành lễ, tay bưng chồng sách, bắt đầu truyền đạt lại lời Phó Tạ : “Bẩm Hàn nương, công tử mời nương đọc trước quyển “Truyện lịch sử”, hôm nay chỉ cần đọc xong “lục đế bản kỷ”[1] là được rồi, công tử buổi chiều kiểm tra.”

      [1] Bản kỷ hay còn gọi là Sử ký: là dạng văn viết về lịch sử.

      Hàn đoan đoan chánh chánh ngồi ở giường gấm, ánh mắt yên tĩnh, đáp “ biết”, nhìn về phía Phó Bình hỏi: “Hôm nay khi nào xuất phát?”

      Phó Bình cũng ngẩng đầu lên, ôm quyền hành lễ : “Bẩm Hàn nương, nô tài biết.”

      Phó Bình sau khi rời khỏi, Hàn phân phó Từ ma ma: “Ma ma, kêu mọi người chỉnh đốn hành lý !”

      Từ ma ma cũng hỏi nhiều, trước dặn dò bốn đại nha hoàn chiếu cố nương, mình ra ngoài phân phó đám bà tử chỉnh đốn hòm xiểng phía ngoài. Lần này nương vào kinh, theo ngoại trừ nha hoàn bà tử, còn có vợ của các quản gia, đều là thị tì của nương, trượng phu của các nàng xuất phát kinh thành, ở Kinh Thành quản lý cửa hàng cho nương.

      Hàn đẩy ra cửa sổ có dán giấy ô vuông xanh nhạt, ánh mặt trời sáng lạn thoáng cái liền soi đến, làm rét lạnh đầu xuân ấm áp hơn nhiều.

      Ánh mặt trời rất tốt, Hàn kêu Lập Xuân cùng Hoán Hạ mang theo tiểu đám nha đầu sắp xếp hành lý, mình mang theo Nhuận Thu Sấu Đông ra ngoài tản bộ.

      Mới đầu tháng hai thời tiết còn lạnh, hoa và cây cảnh trong nội viện tiêu điều, duy chỉ có cây hoa phía trước cửa sổ vươn ra đón xuân, hoa đầu xuân màu vàng nhạt lạnh run trong gió.

      vài vòng quanh nội viện, Hàn phát gã sai vặt Phó An canh giữ ngoài cửa chính cùng hai bà tử cường tráng. Nàng gọi Sấu Đông tới, thấp giọng câu: “Nghĩ biện pháp hỏi Phó An khi nào xuất phát.” Hàn biết ngoại viện của Phó Tạ có nam nhân lui tới, cho nên cũng có ý định dạo, nàng ở chỗ Phó Bình có hỏi được gì, liền ý định ở chỗ Phó An hỏi thăm chút, để sớm có chỗ chuẩn bị.

      Sấu Đông rất giỏi nghe ngóng tin tức, nghe vậy cười dịu dàng đáp “Vâng”, nhưng lập tức rời .

      Đợi Hàn làm ra tư thế chuyên tâm thưởng thức hoa cỏ đón xuân, Sấu Đông lúc này mới lặng lẽ đến chỗ cửa ra vào.

      Thấy Sấu Đông tới đây, Phó An cười : “Tỷ tỷ có việc gì ?” năm nay mới mười ba tuổi, khuôn mặt em bé mắt to, vóc dáng so với Hàn có cao hơn bao nhiêu.

      Sấu Đông vẻ mặt phiền não: “ có việc gì, chính là nương phiền não khi nào nên sắp xếp hành lý, chỉ sợ nước đến chân kịp nhảy.”

      Phó An nghĩ tới cái Hàn nương với số lượng nha hoà, nhũ mẫu đông đảo như vậy, xe hành lý cùng gian phòng trang trí rườm rà, mặt biểu lộ có chút kỳ diệu. Công tử quanh năm ở trong quân, xưa nay đơn giản, Thiếu phu nhân tương lai lại nuôi dưỡng ở khuê phòng, đôi phu thê như vậy, tương lai xảy ra vấn đề sao?

      Sấu Đông cả buổi, thấy Phó An trả lời, liền trực tiếp hỏi: “Chừng nào xuất phát nha?” gia thương nương như vậy, nàng chính là trực tiếp nghe ngóng, cũng đâu có sao đâu?

      Phó An nhìn nàng cái, : “Đợi Chu du kích mang binh tới đây cùng nhau xuất phát.”

      Gã sai vặt bên người Phó Tạ đều là người tinh , Phó An tuổi tuy nhưng rất lanh lợi, đoán được Sấu Đông hẳn là do Hàn nương phái tới hỏi thăm. Hàn nương cũng phải ngoại nhân, công tử an bài cũng sao.

      Sợ Sấu Đông nghe , lại giải thích câu: “Chu du kích cùng Tưởng du kích giống nhau, đều là soái lĩnh dưới trướng công tử.”

      Nghe xong Sấu Đông hồi báo, Hàn hiểu , khỏi mỉm cười, từ cổ tay cởi vòng tay bằng vàng ròng thưởng cho Sấu Đông: “Chuyện này ngươi làm rất tốt.” Như vậy xem ra, Phó Tạ sớm hoàn toàn chuẩn bị, nàng cái gì cũng cần quan tâm, trốn ở sau lưng Phó Tạ là được rồi.

      Nghĩ đến Phó Tạ lộ ra vóc người thiếu niên non nớt, mặt Hàn khỏi có chút phát sốt, nàng lặng lẽ sờ cái, phát hơi nóng à nha.

      Thế nhưng nhìn lại dáng người loli cứng nhắc của mình, Hàn khỏi thở dài, nàng xem Phó Tạ là vị hôn phu, nhưng Phó Tạ lại xem nàng là tiểu hài tử!

      Phó Tạ đưa viên quan huyện Trừ đến cửa ra vào nhà chính, đối với viên quan huyện Trừ nịnh bợ này, đứng chắp tay mỉm cười, làm ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ hòa ái dễ gần.

      Đưa mắt nhìn bọn ra, lúc này mới trở lại nhà chính ngồi xuống.

      Phó An cầm ấm trà ngon vào, đồng thời báo cáo lại việc buổi sáng Sấu Đông tìm đến để nghe ngóng tình hình.

      Phó Tạ nghe vậy, vẻ mặt đổi, mắt phượng lại trở nên tĩnh mịch, vị tiểu hôn thê của lại dám để cho người dò hỏi nghe ngóng việc bố trí sắp xếp của , phải đến giáo huấn tốt chút!
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181026 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 10
      Dạy vợ (3)
      Hoán Hạ chỉ huy đám tiểu nha đầu dọn cơm, thấy Nhuận Thu bên kia giúp nương rửa tay, liền giòn giòn giã giã : “Mời nương dùng cơm!”

      Hàn ngồi ghế có phủ gấm thêu hoa, nhận chiếc đũa Hoán Hạ đưa tới, nhìn sang bàn cơm.

      Hoán Hạ cười đọc tên món ăn: “Món ăn mặn có hai món: thịt hươu nướng cùng vịt xào măng mùa đông, đồ ăn có sẵn là hai món: dương xỉ non xào nấm, canh sườn nấu với táo đỏ, cẩu kỷ.”

      Nghe Hoán Hạ đọc tới món canh sườn nấu với táo đỏ, cẩu kỷ, Hàn nhìn về phía Từ ma ma.

      Từ ma ma mỉm cười: “Đây là nấu theo đơn thuốc Trần đại phu đưa, nương nếu muốn gia tức giận, nên ăn hết !”

      Hàn : “... Múc chén nếm thử !” Nàng phải sợ Phó Tạ, mà là ngại phiền toái, chẳng muốn đụng chạm đến .

      Nếm thử miếng canh, Hàn cảm thấy hương vị cũng tạm được, phải như mình tưởng tượng, do đó uống hết chén.

      Sau giờ ngọ là thời gian thoải mái nhất trong ngày, ánh mặt trời ôn hòa từ cửa sổ mở rộng chiếu vào, chiếu vào giường quý phi phía trước cửa sổ. Hàn dựa vào gối mềm, trong tay cầm quyển truyện lịch sử, đọc tác phẩm “lục đế bản kỷ”.

      Hàn thích thể loại tình cảm nồng nàn, cơm trưa ăn hơi no bụng, ánh mặt trời sau giờ ngọ quá ôn hòa, mà “lục đế bản kỷ” lại vô cùng buồn tẻ, cho nên bao lâu Từ ma ma ngồi ở bên đóng đế giày liền phát nương nhà mình ngủ mất rồi.

      Bà cẩn thận đứng dậy đắp chăn cho Hàn , sách cầm để ở bên, đợi mọi việc thoả đáng lúc này mới tiếp tục làm việc.

      Hàn ngủ rất ngon bị Từ ma ma kêu dậy.

      Từ ma ma thấy nàng tỉnh, vội vàng sai Hoán Hạ: “Nhanh lấy chén canh tới đây cho nương uống!”

      Hàn mơ mơ màng màng bị Từ ma ma đút uống chén canh ngọt, lúc này mới tỉnh táo lại: “Ma ma, đây là canh gì?”

      Từ ma ma cười: “Song hồng canh.”

      Hàn chớp chớp mắt to: “Canh gì?”

      “ Hồng bì cùng táo đỏ thêm chút ngân nhĩ nấu thành canh, bổ huyết lại đẹp da” Từ ma ma cầm trong tay áo choàng lông chồn tuyết đỏ thẫm khoác người nàng, “Phó Bình tới đây báo, nửa canh giờ sau xuất phát. nương lên giường thay quần áo nhé?”

      Hàn : “... Mỗi ngày bổ, lại bổ đến xảy ra vấn đề rồi!”

      nương nên bậy!” Từ ma ma thấy Tẩy Xuân đóng cửa sổ lại, liền đỡ Hàn ra sau tấm bình phong thay quần áo.

      Hàn sai Tẩy Xuân lấy bộ váy áo quen thuộc màu xanh nhạt thêu hoa lê ở cổ tay áo, lại phân phó Nhuận Thu lấy đôi trâm cài tóc khắc hoa lê, lúc này mới bắt đầu rửa mặt thay y phục.

      Ăn diện xong, Hàn cảm thấy mình tươi mát đáng , soi gương lát, lại nhìn thoáng qua cuốn sách bàn đầu giường, liền thấy bực bội: “YAA.A.A… cuốn “lục đế bản kỷ” còn chưa có xem hết nữa!”

      phút đồng hồ sau, Hàn ngồi xe ngựa tinh xảo chạy nhanh ra nội viện, gió nhấc màn xe lên, Hàn phát toàn bộ binh sĩ hôm nay của Phó Tạ cùng ngày xưa tựa hồ có chút bất đồng, áo giáp thoạt nhìn tươi sáng rõ nét hơn, vũ khí sắc bén, nhân số cũng nhiều hơn, chắc là Chu du kích kia mang người tới đây hội hợp rồi.

      Kỵ binh với tác phong chỉnh tề gọn gàng bắt đầu lên núi, trong đội ngũ xen lẫn vô số xe ngựa giống nhau như đúc, phía trước là nữ quyến của phủ tướng quân, đằng sau là rương hành lý của Hàn .

      Hàn ngồi trong xe ngựa, bị hiếu kỳ giày vò nửa ngày, cực kỳ khó chịu, thấy Từ ma ma nhắm mắt dưỡng thần, liền lặng lẽ xốc rèm cửa sổ xe lên nhìn thoáng qua phía trước, phát phía trước cách đó xa có mấy vị quan quân cỡi ngựa vây quanh vị Tướng Quân mặc áo giáp có vẻ hơi đơn bạc chầm chậm mà , bóng lưng vị tướng quân này nhìn có chút quen thuộc. Hàn nhìn chăm chú, nhìn lâu, mới biết được vị này là Phó Tạ.

      Phó Tạ tâm như tương thông, quay đầu nhìn lại phía sau, vừa vặn cùng Hàn bốn mắt nhìn nhau.

      Lúc này bên trái phải Phó Tạ là Tương Bách Xuyên cùng Chu Thanh thấy quay lại nhìn, cũng quay lại nhìn theo. Thấy trong xe mặc dù nửa che nửa đậy cũng che được nữ hài tử xinh đẹp bên trong, bọn đều có chút giật mình: vị hôn thê của Tướng Quân đẹp như vậy?

      Tương Bách Xuyên luôn luôn thận trọng từ lời đến việc làm, coi như bỏ qua, hết lần này tới lần khác Chu Thanh mới có mười bảy tuổi, tính cách hoạt bát nhanh mồm nhanh miệng, liền ngay: “Ồ? nữ hài tử đẹp quá! Tướng Quân, đây là vị hôn thê của người sao?”

      Mặt Phó Tạ sớm trầm xuống, mắt phượng nhìn chằm chằm vào Hàn mang theo tia rét lạnh.

      Mắt của là mắt xếch, phần đuôi mắt có chút khiêu khích, bình thường nhìn rất đẹp, thế nhưng nếu như tức giận, đôi mắt sâu hun hút, nhìn vào khiến người sợ hãi.

      Hàn bị nhìn sợ tới mức lập tức khép rèm lại.

      Ngồi trong xe lâu rồi mà trái tim của nàng vẫn đập bịch bịch, vừa rồi Phó Tạ là dọa người!

      Hàn cũng dám nhìn ra bên ngoài nữa, kêu Hoán Hạ cầm quyển truyện lịch sử ra, lật đến chỗ Phó Tạ cầu “lục đế bản kỷ” nhẫn nại đọc....

      Từ ma ma hối hận mình dung túng cho nương ngủ trưa, Hàn đọc sách, nàng liền nắn vai cho Hàn ; tay Hàn cầm sách mệt mỏi, nàng liền giúp Hàn cầm sách.

      Khiến cho da mặt Hàn dù dày như tường thành cũng có chút ngượng ngùng, đành phải an ủi Từ ma ma: “Ma ma, con sao, cần lo lắng!”

      Kỳ nàng mặc dù đọc sách, nhưng trong lòng cũng cầu nguyện Phó Tạ quên việc kiểm tra tình hình đọc sách của nàng.

      Thế nhưng việc gì đến chung quy cũng đến.

      Đoạn đường lên núi này cực kỳ yên lặng, ngoại trừ tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa cùng thanh xe ngựa chạy lộc cộc, còn thanh nào khác.

      Hàn khỏi kính phục Phó Tạ trị quân nghiêm khắc.

      Cha nàng thân là thiên tài quân , ở trong thực chiến tích lũy ít kinh nghiệm giáo huấn, lại bởi vì chỉ có nữ nhi bảo bối hay nũng nịu là Hàn , cho nên chỉ có thể đối với Hàn thổ lộ chút.

      Hàn nghe phụ thân từng qua kỷ luật quân đội nhất định phải nghiêm minh, như vậy mới có khí thế quân đội, bị rời rạc, nghĩ tới Phó Tạ tuổi còn trẻ quán triệt tư tưởng quân triệt để như vậy rồi...

      Trong lòng của nàng khỏi có chút ngưỡng mộ sùng bái.

      Hàn muốn có trượng phu nàng, thương nàng, sủng nàng, chứ phải phu quân chí tại thiên hạ, lạnh như băng, có chút nhi nữ tình trường như Đại Tướng Quân...

      Buổi chiều cả đoàn dừng chân ở trấn trong núi.

      Do trấn này nằm ở trong núi nên vị thế hiểm trở, bởi vì phải phiên chợ, cho nên con đường duy nhất trở nên vắng tanh, do đó chỉ thấy rải rác vài ngôi nhà, tửu quán cùng khách điếm buôn bán.

      Phó Tĩnh sớm tới đây bao toàn bộ cái khách điếm duy nhất trong trấn này.

      Khách điếm rất , vì vậy cũng chỉ có cái sân . Sắp xếp cho Hàn xong, Phó Tạ liền bố trí trọng binh canh gác, còn lập tức cùng hai vị du kích dưới trướng là Tương Bách Xuyên cùng Chu Thanh đến ở quân doanh.

      Ăn xong cơm tối Hàn liền tắm rửa.

      Trong lúc tắm rửa, nghĩ đến cái nhìn thoáng qua mang theo lãnh ý vừa rồi của Phó Tạ, Hàn vẫn còn sợ hãi. Nàng ngâm mình trong thùng tắm bằng gỗ, tập trung suy nghĩ cách ứng đối.

      Tắm rửa xong, Hàn tính trước rồi, Phó Tạ huynh cường hãn, muội liền giả bộ yếu đuối!

      Hàn hôm nay đặc biệt dặn dò Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu trang điểm cho nàng: “Đêm nay ta muốn cách ăn mặc sao cho đáng , làm người thương !”

      Tẩy Xuân Nhuận Thu: “...”

      Hàn chỉ đạo xuống, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu rất nhanh liền hoàn thành nhiệm vụ.

      Hàn đến trước gương Tây Dương nhìn lại nhìn, trong nội tâm thoả mãn cực kỳ.

      Trong gương là tiểu mỹ nữ chải hai nụ hoa đầu, trái phải cài trâm hoa hồng bằng ngọc thạch, tóc dài đen nhánh mềm mại còn lại rủ xuống dưới, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn, nhắn đáng , mặc người bộ áo váy màu hồng phấn, thoạt nhìn như tiên Tử trông rất xinh đẹp.

      Nàng mới từ phòng ngủ ra, Phó Tạ liền tới.

      đội mũ lụa đen, mặc áo choàng gấm xanh ngọc, cổ áo màu đen, phần eo đeo đai lưng màu đen, ngọc diện như sương đến, nhìn Hàn hành lễ với , phất phất tay, trầm giọng : “Từ ma ma lưu lại, còn lại đều ra ngoài!” muốn thu thập Hàn , nhưng thể để cho bọn nha hoàn thấy, miễn cho Hàn mất mặt.

      Từ ma ma lo lắng nhìn Hàn : “ gia...”

      Phó Tạ sóng mắt lưu chuyển nhìn bà, gì.

      Từ ma ma bị dọa đến té cứt té đái, lúc này mới nháy mắt kêu bốn đại nha hoàn ra, mình ở bên trông mong mà nhìn Hàn , chuẩn bị tinh thần nhào tới che chở cho nương.

      Hàn bé cười ngọt cực kỳ xinh đẹp: “Ca ca, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Người ta thường ai đánh khuôn mặt tươi cười, nàng muốn cười nhiều, cười đến mức Phó Tạ mềm lòng.

      Phó Tạ vung lên áo choàng, ở giường gấm ngồi xuống, nhìn Hàn đứng ở đó dám động đậy, nửa ngày lời nào.

      muốn mượn tư thế tức giận để trấn áp Hàn .

      mặt đáng , nụ cười Hàn dần dần chịu nổi, ngay cả lúm đồng tiền nho cũng thấy nữa.

      Phó Tạ thản nhiên : “Lưng “nữ luận đầu tiên phải đứng thẳng”.”

      Hàn lặng lẽ véo véo lưng thịt mềm của mình, chậm rãi đọc thuộc lòng: “Trong ngoài các nơi, nam nữ khác nhau. được dòm ngó lung tung, được xuất ra ngoài. Nam phải thân thuộc, được phép xưng tên lung tung. Nữ tử phải hiền thục, được cùng ai thân cận. Đứng thẳng đoan chính, mới có thể làm người.”

      Hàn tuy rằng ở trước mặt cha mẹ cùng trước mặt Phó Tạ làm nũng, kỳ ở trước mặt người ngoài đều là rất đoan trang, vì thể ra thôi, chứ ra “nữ giới” hay sách “nữ luận ngữ” nàng đều theo tiên sinh học qua rồi.

      Lúc này trong mắt to của Hàn thành công mờ mịt rớt ra nước mắt, nàng nhìn Phó Tạ, chờ đợi lương tâm phát .

      Trong long Phó Tạ mềm nhũn, lập tức kiềm chế lại, lạnh lùng : “Hôm nay sai ở đâu?”

      Hàn nháy con mắt cái, đợi giọt nước mắt chảy ra, thấy Phó Tạ còn có lòng trắc , lúc này mới : “Trong ngoài các nơi, nam nữ khác nhau. được dòm ngó lung tung, được xuất ra ngoài. Muội nên vén rèm xe lên nhìn ca ca.”

      tiếng “Nhìn ca ca “ này bị nàng ủy khuất vô cùng, lòng kiên trì của Phó Tạ “RẮC...A...Ặ..!!” tiếng bể thành mẫu vụn.

      cố ý nhìn Hàn , thản nhiên : “Còn gì nữa ?”

      Hàn nghĩ mãi ra.

      Phó Tạ cũng nhìn nàng, chậm rãi : “Sấu Đông dò xét quân tình, Phó An tiết lộ quân cơ, đều bị đánh hai mươi đại bản.”

      Hàn sững sờ, Phó Tạ cho là nàng dò hỏi chuyện của , muốn bắt chẹt nàng đây mà! Sấu Đông là nữ hài tử yếu đuối, làm sao chịu nổi hai mươi đại bản? Nàng dám làm dám chịu, thể để cho Sấu Đông thay nàng chịu được!

      Nàng hơi suy nghĩ chút liền đến giường gấm bên cạnh Phó Tạ, ở bên giường quỳ xuống: “Ca ca, muội sai rồi, là muội chỉ thị Sấu Đông đến hỏi đấy, huynh đừng đánh Sấu Đông...”

      Hàn cầu khẩn, nước mắt lưng tròng nhìn Phó Tạ, nhìn đáng thương cực kì, làm trái tim Phó Tạ có chút đau. cứng rắn : “Hành vi ngay thẳng, đánh mười bản.”

      Hàn trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Tạ biết từ chỗ nào mà xuất ra thanh trúc bản, bộ dạng giả bộ đáng thương, giả bộ mảnh mai đều quên hết: “... Huynh đánh muội? Cha ta mẹ muội cũng đánh muội!”

      Mắt phượng Phó Tạ tĩnh mịch, tay phải cầm thanh trúc, ở trong tay trái gõ cái.

      Hàn sợ đau nhất, lúc này “ngao” tiếng chạy ra ngoài, lại bị Phó Tạ nhanh như chớp nắm trở về.

      Phó Tạ đè đùi nàng xuống, bờ mông hướng lên , ngay cả thanh trúc bản cũng quên dùng, dùng tay đánh xuống bờ mông mập của Hàn .

      Ôi! Bờ mông Hàn đầy thịt mềm quá .

      Hàn “Ngao ngao” gọi: “Ma ma! Ma ma!” Kêu xong liền khóc òa lên: “Ma ma...” Kỳ Phó Tạ đánh cũng đau, nhưng nàng cảm thấy ủy khuất.

      Từ ma ma lao đến, nhưng dám ngăn cản, mắt đỏ cả lên.

      Phó Tạ giơ tay lên, muốn đánh xuống cái thứ hai, lại nghe Từ ma ma đè thấp tiếng kêu: “Máu! Máu! nương, váy đều là máu!”

      Hàn sờ mông cái, sờ được tay đầy máu, khỏi ngây dại.

      Thấy tình trạng như vậy vậy, Phó Tạ lo lắng cực kỳ, trái tim đập bịch bịch, nhưng vẫn trấn định: “ gọi Trần Bình tới!”

      Hàn biết là chuyện gì xảy ra rồi, vội : “Đừng .”

      Từ ma ma lập tức cũng hiểu , khỏi vui vẻ.

      Phó Tạ ôm Hàn trong ngực giống như ôm tiểu hài tử, mặt mũi toàn là nước mắt, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

      Hàn lời nào, từ trong lòng ngực của giãy giụa, trực tiếp vào phòng ngủ.

      Phó Tạ lo lắng nhìn bóng lưng của nàng, gì.

      Từ ma ma vẻ mặt vui mừng thấp giọng : “ gia, nương đại khái là quý thủy tới!” Cái này tốt rồi, nương rút cuộc trưởng thành, là đại nương!

      Phó Tạ: “...”

      mang theo vẻ mặt bị sét đánh rời .
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181030 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :