1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 26/9/15
      levuong, Parvarty, 19003 others thích bài này.

    2. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 16: Điện thoại di động


      Tháng bảy là cái tháng nóng nhất năm, mặt trời chói chang, người đường ít ỏi, quạt điện nho đơn sơ trong phòng, vù vù chạy.


      Trong phòng là ba người con trai cùng mấy cái máy tính.


      Trì Tuấn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy tính, tay thao tác những bước quen thuộc. Bên cạnh là Chu Hạo và Trương Uy cũng nhìn chằm chằm vào trang web màn hình, tỏ ra vô cùng buồn chán. Hồi lâu sau, Chu Hạo với vẻ mặt mệt mỏi, rốt cục chịu được nữa, rầm rì : "Tuấn ca, xem em cũng nhìn chằm chằm máy tính vài ngày rồi, như vậy có thể thành ông chủ sao?"


      Trì Tuấn trả lời, Trương Uy ở bên, trước liếc mắt nhìn : "Mệt cho mày còn muốn trở nên vượt trội, làm việc lớn mà chút chuyện ấy cũng muốn làm à? phải chỉ có chút khô khan thôi sao? Tuấn ca lại phải bắt chúng ta dời núi lấp biển."


      Trì Tuấn nhìn thời gian máy tính, : "Các cậu hôm nay ghi lại tình hình mạng chút, sau đó nghỉ ngơi lát ."


      Trương Uy lập tức phấn chấn tinh thần, gõ chữ cành cạch, vừa vừa hỏi: "Tuấn ca, bảo cái loại trang web này ở nước ngoài phát triển sao?"


      Trì Tuấn dừng công việc trong tay lát, ung dung trả lời : "Tuy rằng ba tao cho tao sang nước ngoài học, tao lại học được kiến thức gì, nhưng lại biết được rất nhiều cái khác, tại network cực kỳ phát triển, ở nước ngoài cái này thông dụng rồi, trang web phân loại thông tin kiểu này, thâm nhập đến cuộc sống mọi người từ lâu. Ví dụ, mày có đồ chơi gì đó, muốn bán lại biết bán ở đâu, còn nếu bán mạng, những người khác thấy được liên hệ với mày, có khi lại bán được. Nếu mày muốn thuê phòng, ngày nắng to gió lớn cũng phải chạy xem quảng cáo cột điện, phiền toái quá phải ? Nhưng chỉ cần tao lên mạng tìm kiếm, liền biết chỗ nào có cho thuê phòng."


      Trương Uy hiểu gật đầu: "Tuy rằng em chỉ biết chuyện phiếm chơi điện tử, đối với cái network gì đó biết gì cả, nhưng như vậy cũng hợp lý. Nó giống như cái chợ bán đồ cũ nhỉ, nhưng là mạng, phải ạ?"


      Trì Tuấn cười, vỗ vai cái to: "Đúng vậy."


      Nhưng trương uy lại nghi ngờ: "Nhưng cái này kiếm tiền thế nào ạ?"


      Trì Tuấn trả lời : "Rất đơn giản, khi trang web của chúng ta được nhiều người biết đến, người sử dụng tăng nhiều, cho quảng cáo vào. Đây là phương thức kiếm tiền trực tiếp nhất, sau đó còn có thể giúp người khác phát triển. Tóm lại, chỉ cần trang web có tiếng tăm, nhiều người dùng, kiếm tiền đương nhiên là có vấn đề. Cho nên tao cho chúng mày ghi lại người đăng kí mỗi ngày, lại phải cập nhật thông tin thường xuyên là vì thế. Hai năm này máy tính cũng ngày càng thông dụng rồi, trang web của chúng ta khẳng định có thị trường, đến lúc đó kiếm được tiền rồi, nhân viên nhiều hơn, chúng ta liền chuyển đến toà nhà cao nhất trung tâm thành phố hoặc chuyển sang thành phố lớn giống như Giang thành, làm nên trang web nổi tiếng cả nước."


      Trì Tuấn từ bé thích học, lúc thi nộp giấy trắng biết bao nhiêu lần, dựa vào việc giỏi thể dục và danh nghĩa lưu manh mà tốt nghiệp được trung học. Chả qua là vài năm trước, từ sau khi tiếp xúc máy tính, liền bắt đầu cảm thấy hứng thú với mấy thứ này.


      Trì Tuấn từ bé làm việc rất chuyên tâm, thích cái gì dốc lòng đối đãi, mấy năm trôi qua dựa vào việc tự mình mò mẫm nghiên cứu, kỹ thuật máy tính tuyệt đối hề kém hơn dân chuyên nghiệp.


      Mà khi tuổi dần lớn lên, cũng hiểu được rằng thể suốt ngày chơi bời lêu lổng được, tuy rằng đây là thói quen cũng là cách sống tất yếu trong hoàn cảnh của , nhưng đây phải là cuộc sống muốn. Cho nên từ sau khi Mỹ về, tuy rằng mặt ngoài tiếp tục thể bất cần đời, nhưng cũng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho tương lai.


      " ra là như vậy." Trương Uy bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cười , "Vậy về sau em cũng là thành phần tri thức ngồi trong văn phòng giống như sinh viên phải ạ? Đúng rồi, về sau Tuấn ca chính là UFO rồi, em và Hạo tử là tổng giám đốc."


      Trì Tuấn cười ra tiếng: "Cái đó gọi là CEO."


      "Đúng đúng đúng, CEO." Trương Uy vội vàng gật đầu, đưa tay ra đẩy Chu Hạo bên cạnh vẫn được lời nào: "Hạo tử, nghe thấy , về sau tao chính là tổng giám đốc."


      Chu Hạo bụm mặt, mê mê mang mang ngẩng đầu, vẻ mặt mệt mỏi khó chịu, nước mắt trực trào ra.


      Trì Tuấn sửng sốt: "Hạo tử, mày làm sao thế? Sao mà ỉu xỉu thế này?"


      Chu Hạo hít hít mũi, xoa xoa mắt: "Tối hôm qua ngủ tốt thôi ạ."


      Trương Uy xuy tiếng: "Nhất định là đêm qua chơi à!"


      Chu Hạo chà xát mặt, bộ dáng khó chịu đến cực điểm, khoát tay: "Em toilet rửa cái mặt ."


      Trì Tuấn nhìn thất tha thất thểu chạy ra bên ngoài, vốn cười, bỗng nhiên trở nên có chút trầm mặc, nhíu mi hỏi Trương Uy: "Trong khoảng thời gian này Hạo tử luôn có bộ dáng này à?"


      Trương uy gật đầu: "Đúng vậy, tối nào nó cũng lêu lổng với , buổi sáng mới về, cũng sợ thận hư."


      Qua nửa giờ, Chu Hạo rốt cục từ bên ngoài trở về, mặt đầy nước, tinh thần quả tốt lên rất nhiều, lại khôi phục miệng lưỡi trơn tru như bình thường, hắc hắc cười : "Rửa mặt xong thoải mái hơn nhiều, xem ra sau này em phải ít chơi thôi, tu thân dưỡng tính ."


      Trương uy cười ha ha: "Em là do nó chơi nhiều quá mà."


      Trì Tuấn nhổ nước bọt: "Mày cũng ngại bọn linh tinh đấy bẩn à."


      " sợ, em nhớ lời Tuấn ca dạy, làm chuyện đó em đều mang bao mà."


      Trì Tuấn nhìn ngồi xuống giả vờ giả vịt tiếp tục công tác thống kê số liệu, ghét bỏ vỗ vào gáy cái: "Quên , tí lại làm, đầu tiên chúng ta ăn cơm trưa thôi."


      Ba người ở nhà hàng bên ngoài ăn chút, khi chuẩn bị trở về tiếp tục công việc, lúc ngang qua cửa hàng di động bên cạnh mới khai trương. Trì Tuấn hình như là nghĩ đến cái gì, vẫy tay: "Hai đứa về trước, tao xem lát." xong liền rẽ vào cửa hàng di động đấy.


      bán hàng nhiệt tình hướng dẫn khách hàng, thấy có người vào, lập tức lôi kéo đến quầy trước: " đẹp trai à, muốn mua di động sao? xem kiểu dáng này thế nào? Đây là sản phẩm vừa đưa ra thị trường đấy ạ! Màn hình rất lớn, nhưng lại màn hình trượt đấy."


      Trì Tuấn nhìn cái máy màu đen to đùng trong tay, rất nhanh ghét bỏ, lại đến quầy thủy tinh bên trong tìm kiếm.


      bán hàng phẫn nộ thấy liên tục buông di động, lát lại hỏi: "Soái ca, xem thích loại gì? Để em giới thiệu cho."


      "Có loại nào xinh xắn, màu sắc xinh đẹp chút ?" dừng chút, lại , "Thích hợp cho con dùng ấy."


      bán hàng bừng tỉnh đại ngộ, chạy nhanh lấy cái di động màu đỏ xinh xắn: " xem chiếc này thế nào? Năm nay các trẻ thích nhất chiếc này."


      Trì Tuấn cầm lấy chiếc điện thoại nhìn lát, vừa lòng gật gật đầu: "Vậy lấy cái này ."


      vừa dứt lời, từ phía sau liền nhảy ra hai người, chỉ nghe tiếng Chu Hạo : "Tuấn ca, Sao lại mua di động kiểu con ? Đưa cho ai vậy ạ? Chẳng lẽ có bạn rồi à?"


      Trì Tuấn vỗ vào gáy phát: "Đừng hươu vượn, tao mua hộ người khác."


      "Ngẫm lại mới thấy, em ở bên cạnh suốt mà ngay cả con muỗi cũng thấy, làm sao có thể bỗng nhiên đào đâu ra người bạn nhỉ."


      Trì Tuấn mặc kệ , trả tiền, tính toán đến giờ làm việc rồi, liền mặt chút thay đổi mà dẫn hai người kia trở về văn phòng đơn sơ để tiếp tục.


      Diệp Sơ Hiểu mấy ngày nay có chút buồn chán vô cùng, kết quả trúng tuyển hai ngày trước thông báo, được như nguyện trúng tuyển hệ tiếng Đức chuyên nghiệp của đại học Giang thành, bây giờ chỉ còn chờ thư thông báo trúng tuyển thôi.


      nhẩm tính, còn có tháng, nếu rời nhà lên đại học luôn, cũng còn hơi gấp gáp.


      Trương Liên biết kết quả trúng tuyển của rồi, tuy rằng thể ra hưng phấn của mình, nhưng mặt cũng có chút vui vẻ.


      Hai ngày sau, bà từ ngoài về, cầm chiếc hộp điện thoại di động đưa cho Diệp Sơ Hiểu: "Đây là chúc Trì mua cho con, là thưởng cho con thi đỗ đại học đấy."


      Diệp Sơ Hiểu nhìn chiếc hộp đó: "Con cần."


      Sắc mặt Trương Liên trầm xuống, đặt chiếc hộp bàn trà: "Mày có khí khái nhỉ, cậy cũng đừng học. Mày đừng quên mấy năm nay tiền cho mày học là ai cho, chẳng lẽ là thằng cha khốn nạn kia của mày sao?"


      Diệp Sơ Hiểu trong lòng biết bà đúng, này vài năm mẹ con toàn phải dựa vào quan tâm của Trì Tùng Niên, cũng từ đó mới có thể chuyên tâm đến trường học.


      Nhưng luôn nhớ tới nhiều năm trước, khi cha mẹ còn chưa ly hôn, cảnh tượng Trì Tùng Niên quần áo chỉnh tề từ phòng Trương Liên ra. Đối với đứa trẻ mười hai mười ba tuổi mà , điều này thể nghi ngờ là loại sỉ nhục đáng sợ.


      do dự lát, rốt cục vẫn lúng ta lúng túng lấy cái hộp di động kia, thấp giọng : "Con biết có chú ấy, có khả năng con sớm bỏ học. Chờ con có tiền, con trả lại cho của chú ấy." xong có lẽ phát ra sắc mặt Trương Liên càng ngày càng kém, chỉ phải giơ cái hộp trong tay lên: "Tóm lại vì chú ấy đối tốt với mẹ, mới có thể chiếu cố đến con như này. Mẹ thấy chú ấy thay con cảm ơn chú ấy nhé."


      Sắc mặt Trương Liên thế này mới thoáng dịu .


      Diệp Sơ Hiểu nằm ở giường, nhìn cái hộp điện thoại mới tinh tủ đầu giường, vốn định để ý tới, nhưng là ánh mắt lại nhìn được mà liếc đến, chung quy vẫn là tò mò. Nằm hồi mà ngủ được, ngồi dậy, với tay lấy chiếc hộp mở ra.


      Chiêch di động màu đỏ xinh đẹp, là chiêc di động trong quảng cáo mới nhất TV.


      Rốt cuộc chỉ là trẻ mười mấy tuổi, lập tức có chút thích buông tay.


      Ngày hôm sau, Trì Tuấn nhóm ba người ăn xong cơm trưa, như cũ qua cửa hàng di động đấy.


      Chỉ nghe Chu Hạo ồ tiếng: "Đó phải là con nhóc Diệp gia sao?"


      Trì Tuấn nhìn theo tầm mắt của , quả nhiên thấy Diệp Sơ Hiểu đứng tại cửa hàng bán linh kiện di động ven đường lật xem vỏ di động.


      Tuy rằng cách xa hơn hai mươi thước, nhưng vẫn thấy ràng tay cầm chiếc di động đó. Thấy lựa chọn kỹ lưỡng vỏ điện thoại, bộ dáng cẩn thận đặt điện thoại và trong vỏ, khóe miệng Trì Tuấn nhịn được nhếch lên nụ cười.


      ", xem ta làm gì ?" Chu Hạo lôi kéo .


      "Nhìn cái gì? Mày cùng ấy rất quen thuộc sao? Mau trở về làm việc ." giả vờ quát , mặt lại lên nét tươi cười quỷ dị .


      Trương Uy chắc là phát giác ra biểu tình kỳ lạ của , kỳ quái hỏi: "Tuấn ca, có vẻ tâm tình rất tốt à, gặp được chuyện gì cao hứng à?"


      Trì Tuấn bất mãn quan sát sâu sắc của , dùng sức liếc mắt nhìn : "Tao suy nghĩ mấy ngày nay lượng người dùng tăng lên đáng kể, đương nhiên vui rồi. Mấy ngày nay hai đưa phải chăm chỉ hơn nữa vào, lên nhiều diễn đàn BBS của vùng mà quảng cáo. Nội dung quảng cáo phải chuyên nghiệp chút, đừng biến thành giống như bọn thấp kém chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ."
      levuong, Parvarty, 19004 others thích bài này.

    3. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 17: Biến cố


      Hôm nay tâm tình Trì Tuấn rất tốt, lượng người đăng ký của trang web mấy ngày nay tăng lên đáng kể. Trang web mới triển khai hoạt động đến tháng mà người sử dụng đạt đến mấy trăm thành viên. Tuy rằng số này vẫn chưa phải là nhiều, nhưng dù sao cũng là vừa mới bắt đầu, hơn nữa vài công ty liên hệ với muốn đăng quảng cáo. Chẳng qua tại vội với kiếm tiền, cho nên từ chối hết. Điều tại cần nhất là, hy vọng càng ngày càng nhiều người biết và dùng trang web của mình. Hơn nữa cũng thấy là đây là việc gì khó cả, có kế hoạch khi nào cho phép đăng quảng cáo rồi. Tóm lại, tràn ngập ý chí chiến đấu, tựa như thanh niên hai mươi tuổi có khát vọng chân chính .


      Buổi tối, đoàn người chạy tới Hoàng Triều để chúc mừng thành tích trong thời gian này.


      Uống mấy chai bia, trừ Trì Tuấn, mấy người khác lại lên sàn nhảy để cháy hết mình. mình ngồi ở ghế, mở chai rượu, khi chuẩn bị tiếp tục uống, bỗng nhiên thấy Chu Hạo cong mình, ôm mũi, chạy ra khỏi sàn nhảy, thất tha thất thểu chạy vào toilet.


      Trì Tuấn lúc này cũng chưa say, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến khoảng thời gian này Chu Hạo luôn có hành đông kỳ lạ, kìm được liền theo.


      So với bên ngoài huyên náo ồn ào, lúc này buồng vệ sinh thực yên lặng, Trì Tuấn thấy Chu Hạo đâu, chỉ nhìn thấy cửa buồng đóng chặt.


      "Hạo tử!"


      tiếng, đợi lát, có ai đáp lại.


      Trì Tuấn kiên nhẫn lên vỗ cánh cửa đóng kín đó: "Hạo tử, mày rốt cuộc làm cái quỷ gì hả?"


      Bên trong như cũ có tiếng đáp lại.


      "Hạo tử..." Trì Tuấn nhíu mày lại, chuẩn bị gõ tiếp, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rên rỉ bất thường dồn dập.


      Trong lòng chấn động, nghĩ nhiều nữa, cước đá văng cửa.


      Cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh, Chu Hạo nằm mặt đất, ngừng run rẩy, bên người rải rác mấy viên con nhộng màu sắc rực rỡ, còn mơ hồ thấy chút bột phấn trắng.


      Trì Tuấn bước lên lắc lắc : "Hạo tử, mày làm sao vậy?"


      Chu Hạo lại hề phản ứng, cặp mắt trắng dã đảo qua đảo lại, thân thể như cũ kịch liệt run rẩy.


      Trì Tuấn mơ hồ đoán được sao lại thế này, tùy tay cầm lên mấy viên con nhộng đất, bỏ vào trong túi, kéo Chu Hạo từ đất lên. Lúc ra, lại vừa vặn gặp mấy người Trương Uy.


      "Tuấn ca, Hạo tử làm sao vậy?"


      "Hạo tử xong rồi, nhanh ra ngoài gọi xe còn đưa nó bệnh viện."


      Trương Uy hoảng hốt, cảm giác say cũng tỉnh hơn phân nửa, cùng hai người bên cạnh nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài gọi xe.


      Đoàn người hoảng loạn đưa Chu Hạo đến bệnh viện, mãi đến khi bị y tá đẩy ra ngoài phòng cấp cứu, mấy người lúc này mới đứng thở hổn hển.


      Trương Uy lau cái trán: "Tuấn ca, Hạo tử rốt cuộc làm sao vậy?"


      Trì Tuấn nhíu mày nhìn đèn phòng cấp cứu, lấy từ trong túi ra vài viên con nhộng nhặt được: "Tao cũng biết, lúc thấy nó toilet, tao thấy nó thoải mái liền theo. Đá cửa ra liền nhìn thấy nó nằm mặt đất run rẩy như thế rồi." dừng chút, "Tao hoài nghi nó cắn thuốc quá nhiều."


      "Cắn thuốc?" Trương Uy vẻ mặt khó hiểu nhìn thứ trong tay , "Mấy viên thuốc này đều là Hạo tử trộm ở chỗ Chung ca đấy, nó Chung ca bảo với nó đây là viên lắc K bình thường, nó cắn cũng nhiều, làm sao có thể biến thành bộ dạng như vậy được?"


      "Tao cũng biết." Trì Tuấn nhìn mấy viên thuốc trong tay, nhíu mày thấp giọng .


      giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, người y tá tới, tháo khẩu trang lắc đầu.


      Trì Tuấn kinh hãi, bước lên trước thiếu chút nữa níu lấy cổ áo y tá, cả giận : "Có ý gì!?"


      Y tá nhìn thấy những người này đều có bộ dáng như lưu manh, kinh sợ : "Thực xin lỗi, chúng tôi cố hết sức."


      Trương Uy và hai người con trai bên cạnh thể tin lên phía sau Trì Tuấn, Trương Uy run run : "... có ý gì? Hao... Hạo tử chết rồi?"


      Đầu óc Trì Tuấn trống rỗng, cũng quên theo bản năng hỏi lại: "Nguyên nhân là gì?"


      Lúc này, bác sĩ cũng ra, bình tĩnh mở miệng: “Bạn của mấy người dùng ma tuý quá liều dẫn đến cái chết."


      "Ma tuý?" Trương Uy tưởng tượng nổi kêu to.


      "Nguyên nhân cụ thể, còn phải đợi kết quả kiểm tra , chẳng qua căn cứ vào bệnh trạng và phản ứng của cậu ta, cơ bản có thể kết luận như vậy."


      Vài người nghiêng ngả lảo đảo vào phòng cấp cứu, Chu Hạo nằm ở giường, bị vải trắng phủ lên tận mặt.


      Trì Tuấn chỉ cảm thấy toàn thân rét run, mỗi bước chân đều như nặng ngàn cân. Rốt cục đến bên giường, run run tay mở chăn ra. Khuôn mặt vô cùng quen thuộc đó, lúc này xuất trước mắt, an tĩnh và yên lặng, biểu cảm mặt tựa hồ còn tia đau đớn thống khổ.


      Trương Uy phịch tiếng quỳ xuống, lôi kéo mép giường gào khóc, hai người kia khóc kéo lên, cũng đứng dậy.


      Đầu óc Trì Tuấn vẫn là mảnh hỗn loạn, hoàn toàn thể tin nổi ban ngày chu hạo còn ở trước mặt mình mồm mép láu lỉnh, mà giờ thành cỗ thi thể nằm đây.


      Người con trai trẻ tuổi nằm giường, tóc trán bị gạt ra, lộ ra vết sẹo có tóc che.


      Trì Tuấn còn nhớ lúc đó hai người mới mười , mười hai tuổi, vì đánh nhau cùng với mấy đứa lớn ở nơi khác, có đứa cầm mảnh vỡ của chai rượu muốn nện , là Chu Hạo dùng đầu mình cản thay .


      Tuy rằng từ bé Chu Hạo gọi là Tuấn ca, nhưng thực ra hai người cùng tuổi, Chu Hạo còn lớn hơn hai tháng. Chu Hạo có cha mẹ, hoàn toàn do ông bà nội nuôi lớn, với Chu Hạo mà , mình chính là thân nhân của . (Chu Hạo) tuy rằng học vấn nghề nghiệp, thích lêu lổng, nhưng bản tính rất chính trực lại nghĩa khí.


      Trì Tuấn hiểu nổi, vì sao người chưa từng làm chuyện ác gì như Chu Hạo, tại sao lại vô duyên vô cớ mất mạng.


      Quan trọng nhất là, mới hai mươi tuổi.


      (Trì Tuấn) giật mình tại tại chỗ, vẫn nhìn khuôn mặt có sức sống của Chu Hạo. nghĩ rằng mình khóc, nhưng khi sờ lên mặt, mới phát giác khuôn mặt đẫm nước mắt.


      Di động trong túi vang lên lâu, mới phản ứng lại.


      Vừa nhấc điện thoại lên nghe, sắc mặt Trì Tuấn vốn bi thống, bỗng nhiên đại biến, cúp điện thoại, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.


      Nhưng chạy được mấy bước, lại phát giác mình biết đâu. Màu trắng ờ hành lang bệnh viện chói mắt, làm cho bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, toát ra thân mồ hôi lạnh.


      Trương Uy khóc từ phía sau đuổi theo: "Tuấn ca, phát sinh chuyện gì vậy? Hạo tử còn ở bên trong? Chúng ta cho ông bà nội nó như thế nào được?"


      Trì Tuấn cứng ngắc quay đầu về phía : "Cảnh sát ở Hoàng Triều tra được lượng lớn ma tuý, ba tao bị bắt rồi."


      "Cái gì?" Trương Uy lập tức ngừng khóc, như là nghe hiểu lời của .


      Diệp Sơ Hiểu sớm có thói quen buổi tối Trương Liên trở về nhà, cho nên chỉ coi hôm nay như các tối khác, có lẽ bà ở bàn mạt chược nào đấy, hoặc là trong nhà Trì Tùng Niên.


      Ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên bị hồi động tĩnh làm cho bừng tỉnh. Thanh đó phát ra ngoài phòng khách, rời giường, cẩn thận mở khe cửa, thấy mẹ mình vẻ mặt uể oải ngồi sofa hút thuốc, đất là ghế dựa cẩn thận bị đổ, có lẽ đó chính là nguồn gốc tiếng động ban nãy.


      Mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ, mở cửa ra, hỏi: "Làm sao vậy ạ?"


      Trương Liên như là bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của , lâu sau mới khôi phục lại, đáp: "Cảnh sát tra được trong quán của chú Trì có thuốc phiện, chú ấy bị bắt rồi."


      Nếu ai hỏi trong đời Diệp Sơ Hiểu ghét nhất cái gì, đó nhất định chính là hai chữ: "Thuốc phiện" .


      Nếu phải vì Diệp Kiến bị nghiện, cuộc sống của ít nhất bình thường hơn rất nhiều so với tại.


      sửng sốt nửa ngày, rốt cục lạnh lùng phun ra hai chữ: "Vậy đáng đời chú ấy."


      Trương Liên khiếp sợ nhìn , cả giận : "Chú Trì khẳng định là bị oan. Chú ấy từng , tuyệt đối chạm vào cái kia, cho dù có tiền mà ăn, cũng chạm vào cái kia."


      Diệp Sơ Hiểu giọng mỉa mai cười cười: "Chú ấy mẹ liền tin à? Chú ấy có mấy nhà thổ làm cái gì, mẹ cũng phải biết, bán thịt có thể bán, vì sao bán thuốc phiện? Chú ấy còn phải cái loại người vì tiền cái gì cũng làm sao?"


      "Con câm miệng!" Trương Liên quát.


      Tuy rằng bà rất ít quan tâm Diệp Sơ Hiểu, nhưng là tuyệt bao giờ nổi giận với , tiếng quát này của bà thực làm cho Diệp Sơ Hiểu ngẩn ra.


      Sau lát, có lẽ Trương Liên ý thức được ngữ khí của mình quá nặng, thấy Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lên tiếng, lại hoà hoãn mà hạ giọng: "Quán của chú Trì bị tra được có ma tuý, nhưng lá gan của chú ấy có to cỡ nào cũng có khả năng bán cái thứ này."


      Diệp Sơ Hiểu cũng thu hồi ngữ điệu quái gở của mình lúc nãy, chỉ thản nhiên : "Buôn hai mươi lăm cân là có khả năng bị phán tử hình rồi ạ."


      Trương liên nhìn con , trong mắt lộ ra tia hoảng sợ, qua hồi lâu, mới lúng ta lúng túng : "Mẹ biết rồi."


      Buổi tối này, Trương Liên đêm chưa ngủ, cũng giống bà, còn có Diệp Sơ Hiểu.


      chưa bao giờ thích Trì Tùng Niên, cho dù hiểu được nếu nhờ vào ông, có lẽ sớm bỏ học kiếm tiền, có khả năng thoải mái đến trường làm học sinh tốt như thế.


      Nhưng khi nhớ vài năm trước, lúc cha mẹ còn chưa ly hôn, cảnh tượng Trì Tùng Niên quần áo chỉnh tề từ phòng Trương Liên ra, vô luận thế nào cũng thể tha thứ.


      Đương nhiên, cũng muốn nhìn thấy Trì Tùng Niên gặp chuyện may, dù sao chú ấy chính là chỗ dựa lúc tuổi già của mẹ mình.


      Nếu là nguyên nhân khác, tất nhiên cũng lo lắng, thậm chí yên lặng vì ông cầu phúc, nhưng lại cố tình đây là buôn thuốc phiện.


      Diệp Sơ Hiểu nghĩ đến Diệp Kiến, cái người bộ dáng người ra người quỷ ra quỷ ấy, liền thể sinh ra hận ý với Trì Tùng Niên bị tạm giam kia. Nếu phải là những do những kẻ buôn thuốc phiện như thế này, ba của bị nghiện, thờ ơ với như vậy, có lẽ cuộc sống của cũng khác.
      levuong, Parvarty, 19004 others thích bài này.

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 18: Dây dưa


      Tin tức Trì Tùng Niên buôn thuốc phiện bị bắt rất nhanh lan rộng ở Tân Hồ. Đồng thời cùng lúc với tin tức này, còn có tin Chu Hạo chết.


      tên lưu manh hít thuốc phiện quá liều dẫn đến tử vong, kỳ thực cũng phải chuyện gì quá ngạc nhiên. Chẳng qua dù sao cũng là người sinh ra và lớn lên ở Tân Hồ, ông bà nội nuôi dưỡng cũng vẫn còn ở đây. Diệp Sơ Hiểu thấy hai ông bà của Chu Hạo, nghe hai người cả ngày ngồi trong nhà lấy lệ rửa mặt.


      Tính cách Diệp Sơ Hiểu vốn lạnh nhạt, lại càng có tâm tư mà thương cảm cho Chu Hạo. từ bé biết rồi, nhưng ngay cả chuyện cũng như người xa lạ, thậm chí còn cực kỳ chán ghét . Vì thế, khi nghe tin cái tên lưu manh gầy tong teo mà mồm miệng luôn liến thoắng này chết , cũng có cảm giác gì. Thế cho nên khi ngang qua cửa nhà ông bà Chu Hạo, nhìn thấy hai cụ khóc rất thương tâm, vẫn mặt đổi bước .


      , có lẽ vẫn có chút cảm giác .


      Ví dụ như , đáng đời!


      Chu Hạo chết và Trì Tùng Niên bị bắt, làm cho chuyện trà dư tửu hậu náo nhiệt hẳn lên, đồng thời, cũng làm cho Tân Hồ trở nên còn an bình nữa.


      Bóng dáng Trì Tuấn và bang nhóm lưu manh của từ đấy biến mất, chuyện này thoạt nhìn tựa hồ là chuyện tốt, nhưng thực tế cũng mang lại khổ cực chồng chất cho người dân Tân Hồ.


      Bởi vì còn những tên lưu manh bản thổ bảo kê, liền có rất nhiều tên côn đồ bên ngoài có hảo ý khác lởn vởn xung quanh Tân Hồ, ngay cả chuyện trộm cướp cũng gia tăng nhiều.


      Lúc này, người dân Tân Hồ, hình như mới ý thức được tầm quan trọng của hội Trì Tuấn.


      "Mấy ngày nay bọn A Tuấn ở đây, mấy tên trộm càn quấy quá, ngay cả ban ngày mà cũng dám vào nhà trộm đồ."


      Khi Diệp Sơ Hiểu ngang qua cửa hàng tạp hoá, nghe được người chơi mạt chược trong tiệm như vậy .


      Trong lòng cười nhạo tiếng, hoá ra Trì Tuấn là thần bảo hộ của Tân Hồ à? Chẳng lẽ bọn họ quên, bọn người đó lấy đồ trong tiệm cũng chưa bao giờ trả tiền sao?


      nực cười tinh thần AQ như vậy.


      Khi còn mải chế giễu như thế đường về nhà, còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt.


      Cả hai thanh đều là thanh vô cùng quen thuộc.


      Diệp Sơ Hiểu vội vàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy phòng khách lúc này thành đống hỗn độn.


      Diệp Kiến vừa cầm được tờ chi phiếu chuẩn bị chạy , nhưng chân lại bị Trương Liên tóc tai bù xù ngồi dưới đất gắt gao ôm lấy.


      " là cái đồ đáng bị phanh thây, được chết tử tế..." Trương Liên khóc sướt mướt chửi ầm lên.


      Diệp Kiến tính định đá văng bà ta , nhưng thành công, thở hổn hển mắng: "Ai được chết tử tế? Là ông đây, hay nhân tình họ Trì của ? Thế mà giờ này ở trong tù rồi, còn ông đây bây giờ vẫn còn tốt lắm!"


      Trương Liên bị đá cước, tay vẫn chịu buông ra, tiếp tục : " trả chi phiếu lại cho tôi, đó là tiền tôi cho con học đại học, nếu dám lấy , tôi quyết liều mạng với !"


      "Ba..." Diệp Sơ Hiểu đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng này làm cho sững sờ lát, lúc phản ứng lại, liền chạy nhanh vọt vào muốn giành lại chi phiếu trong tay Diệp Kiến.


      Bị hai người cuốn lấy, Diệp Kiến phải tránh trái tránh phải, tuy rằng chi phiếu trong tay bị Diệp Sơ Hiểu cướp , nhưng cái tay này bị nắm thoát ra được, cuối cùng dường như là có chút kiên nhẫn, dứt khoát hung hăng lấy tay đẩy Diệp Sơ Hiểu.


      dùng lực rất lớn, Diệp Sơ Hiểu đứng vững liền bị ngã xuống, cái trán đụng vào cạnh bàn, bịch tiếng.


      Hai người trong phòng đều là cả kinh mà dừng lại


      Diệp Kiến cũng nghĩ rằng mình làm bị thương con , sắc mặt trắng bệch, : "Hiểu Hiểu, ba cố ý. Tiền này là ba có chút cần dùng gấp, con hỏi xin Trì Tùng Niên , cho con ngay mà, nếu bị bắn chết rồi, con liền hỏi Trì Tuấn ấy, dù sao cha nó khẳng định lưu lại cho nó ít tiền."


      Diệp Sơ Hiểu bị đụng đến choáng váng hoa mắt, sờ sờ cái trán, quả nhiên lập tức thấy cục sưng vù. thấy Diệp Kiến vừa đem Trương Liên đá văng ra, cái mũi đau xót, rốt cuộc nhịn được gào khóc lên: "Ba, ba vì sao lại biến thành như vậy? Con là con của ba mà, ba vì sao lại đối xử với con như vậy?"


      Trương Liên cũng ngồi dưới đất khóc lớn: "Tên khốn Diệp Kiến, còn là người sao? Tự muốn chết liền chết , vì sao còn muốn liên lụy hai mẹ con tôi? Vì sao còn phải liên lụy con ?"


      mặt Diệp kiến vừa lên tia xấu hổ, nhưng rất nhanh lại chuyển thành phiền chán, kiên nhẫn : " phải chỉ là cầm chút tiền sao? Thế mà chúng mày phải sống chết với tao à. có tiền chúng mày đến hỏi họ Trì kia phải được sao?" khoát tay, "Tao đây, chúng mày đừng có gào khóc như đám ma nữa, thấy liền phiền."


      vừa tới cửa, lại bỗng nhiên giật mình đứng lại.


      Người đứng ngoài cửa ngăn đường lại.


      Trương Liên cũng nhìn thấy người tới là ai, chạy nhanh đến vừa lau mắt vừa : "A Tuấn, cháu mau ngăn tên khốn này lại, làm cho trả lại tiền dành dụm cho Sơ Hiểu học đại học !"


      Diệp Kiến có thể là có chút sợ hãi Trì Tuấn, dám trực tiếp ra ngoài nữa, chỉ lúng ta lúng túng : "A Tuấn, đây là việc nhà của chú Diệp, cháu cũng đừng nhiều chuyện."


      "Việc nhà?" Bởi vì do mấy ngày liền có giấc ngủ tốt, sắc mặt Trì Tuấn cực kỳ xấu, lại cộng thêm khuôn mặt lúc này có chút nghiêm nghi, càng có vẻ thêm trầm rét lạnh, "Chú và dì Trương ly hôn cũng đến bốn năm năm rồi, Diệp Sơ Hiểu được quan toà phán giao cho mẹ ấy. tại chú lại ở nơi này cướp tiền của hai mẹ con họ, cái này gọi là việc nhà của chú sao?"


      Sắc mặt Diệp Kiến suy sụp xuống, bày ra bộ dáng trưởng bối: "Đây là chuyện của người lớn, cháu còn đừng có can thiệp vào."


      Trì Tuấn hừ lạnh tiếng: "Diệp kiến, chú có phải hay cho rằng ba cháu tại tiện xuất là chú có thể kiêng nể gì quấy rầy mẹ con bọn họ? Chú coi cháu chết rồi sao?"


      "Mày muốn thế nào?" Diệp Kiến tức giận hỏi.


      "Để chi phiếu lại, chú đến thế nào như thế, cháu cũng làm gì chú?"


      Thịt đến miệng rồi mà còn bắt nhổ ra, hiển nhiên là chịu. Diệp Kiến đem chi phiếu bỏ vào trong túi quần, mở tay ra: "Chi phiếu tao đưa cho mày, tao muốn nhìn xem thằng nhãi như mày có dám động thủ với trưởng bối ?"


      Lời của còn chưa dứt, chỉ nghe bốp tiếng, Trì Tuấn đánh quyền vào thẳng vào mặt, quật ngã xuống đất, tiếp theo giẫm trụ chân lên, rút tờ chi phiếu từ trong túi quần ra, thanh lạnh lùng : "Cháu lại có khái niệm kính già trẻ như vậy."


      Mũi Diệp kiến lúc này chảy máu, muốn đứng lên phản kháng, nhưng nhìn Trì Tuấn cao hơn mình nữa cái đầu, khí thế át người, đành dừng lại, chỉ lau lau cái mũi, hung hăng : "Trì Tuấn, mày khá lắm! Chẳng qua mày cũng đừng đắc ý, ba mày còn trong tù đấy, biết còn có thể ra hay ? Xem mày về sau thế nào!"


      Diệp kiến bỏ , đất còn lưu lại vài giọt máu mũi đỏ sẫm.


      Trì Tuấn đem chi phiếu trả lại cho Trương Liên, ngồi xuống sofa, lấy tay che mặt, lời, như là nghỉ ngơi bình thường.


      Trương Liên đứng lên, cũng kéo con vẫn còn ngồi tê liệt dưới đất lên, nhìn vết sưng trán Diệp Sơ Hiểu, tức giận : "Cái tên súc sinh Diệp Kiến, ngay cả con mình cũng ra tay được." xong, lại hỏi, "Có đau con? Để mẹ lấy thuốc."


      Diệp Sơ Hiểu vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt ngồi xuống sofa, cách Trì Tuấn khoảng nửa thước.


      Trì Tuấn rốt cục bỏ tay che mặt ra, quay đầu liếc nhìn trán , mặt có chút đen lại: "Người nghiện cũng giống như kẻ điên thôi, về sau đừng để ý đến ông ta là được, loại người này là chết sớm là sớm giải thoát, đối với mọi người đều tốt."


      Diệp Sơ Hiểu như là nghe thấy lời của , nhưng sau lát, bỗng nhiên phản ứng lại, quay đầu khống chế được rống to với : "Nếu phải do những kẻ giống ba buôn ma túy như vậy, ba tôi cũng bị nghiện. Phải chết cũng là ba phải chết! Ba thế nào còn chết hả?"


      Trương Liên cầm hòm thuốc hoảng sợ chạy tới, quát lớn: "Diệp Sơ Hiểu, con điên rồi sao? Nếu phải A Tuấn giúp, tiền học đại học của con đều bị ba con cướp mua thuốc phiện rồi!"


      "Tiền này hơn phân nửa cũng là tiền kiếm từ bán thuốc phiện, con thèm!"


      Chát tiếng!


      Tiếng la hét của Diệp Sơ Hiểu, vào lúc bị bạt tai này, lặng lẽ kết thúc.


      Trương Liên nhìn má hồng hồng, lại nhìn tay mình, tựa hồ tin nổi chính mình động thủ đánh con .


      Diệp Sơ Hiểu lúc này cũng ngừng khóc, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Liên, giống như là nhìn người xa lạ.


      Trương Liên hạ giọng lấy lòng hiếm thấy: "Sơ Hiểu, mẹ cố ý. Chú Trì bây giờ còn chưa được ra ngoài, trong lòng A Tuấn khẳng định rất khổ sở, con còn lung tung như vậy nó nghĩ như thế nào?"


      Diệp Sơ Hiểu quay đầu nhìn về phía Trì Tuấn, chỉ thấy sắc mặt của cực kỳ khó coi, biểu cảm lạnh như băng, nhìn ánh mắt phức tạp của , lâu sau, mới lạnh giọng : "Ba tôi bị oan, ma tuý đấy có liên quan gì đến ông ấy cả."


      xong liền đứng dậy, mang theo thân khí lạnh, đá cửa mà .
      levuong, Parvarty, 19002 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @daovan210 bạn ơi thiếu phần 6.2 nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :