1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 10: đêm


      Diệp Sơ Hiểu bất ngờ kịp đề phòng, tim loạn nhịp đập mạnh, bị Trì Tuấn chặt chẽ ngăn chặn. sớm có chuẩn bị tay siết trụ hai tay , tay kia bóp chặt hàm dưới của , mặt hai người chỉ cách nhau 2-3 cm.


      Đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Hiểu cùng cái khác phái gần gũi như thế. có thể cảm nhận được hơi thở, còn có đôi mắt tối đen của như phun hoả, ngập tràn tức giận.


      Người có mùi hương bạc hà của thuốc lá, nhưng có lẽ là do còn trẻ, cũng quá khó ngửi, chẳng qua là nó mang theo cảm giác xâm lược mà Diệp Sơ Hiểu thể chịu được.


      lần đầu tiên ý thức được nguy hiểm thực , thế nhưng hai má bị nắm, thân thể bị siết trụ thể nhúc nhích, Diệp Sơ Hiểu phát ra thanh mơ hồ : "Buông tôi ra!"


      Trì Tuấn bình tĩnh nhìn , nhất thời có chút giật mình. cũng biết chính mình muốn làm gì, chỉ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. muốn đem kiêu ngạo cùng thanh cao của đập vỡ, kéo xuống vũng bùn, tại nơi Tân Hồ bẩn thỉu này, bọn họ đáng nhẽ nên có gì khác biệt cả.


      Trì Tuấn mang theo tia căm hận nhìn Diệp Sơ Hiểu, nhưng là dưới ánh đèn sáng trưng, đôi mắt ngập nước của điềm đạm đáng , bởi vì giãy dụa mà hai má phiếm hồng, xinh đẹp động lòng người, đôi môi bị cắn mà có chút biến dạng, mang theo hương vị mê người.


      Trì Tuấn đột nhiên vô cùng hoảng sợ, Diệp Sơ Hiểu mới mười tám tuổi này mà như hạ độc .


      bỗng nhiên lo lắng nghĩ về cuộc sống thời gian tới, loại lo âu này xuất , làm cho suy nghĩ của trống rỗng, thân thể tự chủ càng đè xuống.


      dùng lực dán lên cơ thể , phủ lên đôi môi hơi hé như mời gọi kia.


      Như bị sét đánh, Diệp Sơ Hiểu vốn định thử giãy dụa thân thể, liền cứng đờ, cả người giống như bị đặt ở mép vực, bị rét lạnh cùng sợ hãi bao phủ, thế nên quên cả phản kháng.


      Trì Tuấn hoàn toàn có kinh nghiệm với chuyện này, cũng chưa bao giờ có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, nhưng khi răng môi gắn kết nhau chặt chẽ, nội tâm của lại nhịn được dâng trào cuồn cuộn như thuỷ triều.


      lặng lẽ tự rủa tiếng, quả tinh mê hoặc lòng người. Nhưng rất nhanh liền trầm luân trong loại thể nghiệm xa lạ đó, tỉ mỉ mà chặt chẽ mút, cẩn thận gặm cắn.


      Khi theo bản năng đem đầu lưỡi tiến vào, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên kinh sợ mà tỉnh lại. muốn cắn chặt môi, lại bởi vì hàm dưới bị bóp chặt, uổng công vô ích.


      chỉ có thể giãy dụa toàn thân kịch liệt, hai hàng nước mắt khuất nhục chảy ra.


      Phản ứng của Diệp Sơ Hiểu, rốt cục làm cho Trì Tuấn thoáng thanh tỉnh. Nhìn nước mắt mặt , làm ngơ ngác chút, rất nhanh như là chán ghét rời môi , đứng dậy buông ra.


      Hai người vừa mới tách ra, Diệp Sơ Hiểu liền như tránh ruồi bọ, nhanh chóng lùi về đầu giường, cuộn tròn thân thể, sợ hãi lại oán hận trừng mắt nhìn , như là lúc nào cũng phải phòng bị .


      Trì Tuấn lấy mu bàn tay lau môi, khóe miệng nhếch giọng mỉa mai cười: "Vốn là quen nhìn xem thường và khinh bỉ chính nơi mình sinh ra và lớn lên, liền muốn cho nếm thử tư vị bị lưu manh như tôi chà đạp là như thế nào? Nhưng tôi phát ra, đối với loại sân bay như , tôi có hứng thú."


      Diệp Sơ Hiểu vừa thẹn vừa giận, ngực phập phồng kịch liệt, tìm trong đầu ra lời mắng chửi nào, cuối cùng cũng chỉ tức giận mắng ra câu: "Trì Tuấn, đồ khốn nạn!"


      Lời mắng có tí lực sát thương nào này làm cho Trì Tuấn nở nụ cười.


      xoay người, ngang tàng nằm xuống giường Diệp Sơ Hiểu, nhắm mắt lại, thèm .


      Diệp Sơ Hiểu căm giận nhìn , muốn đuổi , lại có can đảm, sợ chọc giận , chính mình chịu thiệt, chỉ hận bản thân phải tuyệt thế cao thủ, có thể cước đá ra ngoài cửa sổ, đá đến tan xương nát thịt.


      Lúc này gần mười giờ, Diệp Sơ Hiểu biết Trì Tuấn nằm giường mình là có ý gì? Nhưng là nhìn bộ dáng lúc này, chẳng lẽ là chuẩn bị ngủ qua đêm tại đây luôn?


      Ý niệm này trong đầu , rất nhanh được xác minh.


      Hô hấp của bình tĩnh, giống như ngủ, mắt nhắm lại nhưng vẫn chút để ý mở miệng: "Tôi hôm nay ngủ lại đây, tôi mà mang theo vẻ mặt thương tích này trở về, ba tôi nhìn thấy lại lải nhải."


      Diệp Sơ Hiểu đương nhiên muốn, nhưng lại dám cự tuyệt, chỉ có thể bụng đầy chửi rủa mà chuẩn bị đứng dậy, tính sang phòng của Trương Liên cách vách ngủ.


      Nào biết, còn chưa xuống giường, cổ tay bị Trì Tuấn dù vẫn nhắm mắt, chuẩn xác bắt lấy.


      Diệp Sơ Hiểu giống như gặp kẻ thù nhìn về phía , thấy mắt như cũ vẫn chưa mở, chỉ thản nhiên : "Đây là phòng của , cần rời , yên tâm, tôi tuyệt đối làm gì . Tôi từng , tôi đối với sân bay có hứng thú. Hơn nữa cửa phòng khách bị tôi đá hư rồi, mà ở mình phòng, so với ở cùng chỗ với tôi càng an toàn."


      Diệp Sơ Hiểu xấu hổ và giận dữ đan xen, nhưng vẫn giãy khỏi tay đứng dậy ra khỏi phòng.


      Đến phòng khách, kiểm tra khóa cửa chút, quả là bị sức mạnh của Trì Tuấn phá tong. vừa oán thầm trong lòng vừa kéo sofa chặn ngang cửa.


      Xong việc, vào toilet, tắm rửa chút, đem ngày lộn xộn rửa sạch.


      Từ toilet ra, nhìn nhìn cánh cửa, vẫn là có chút yên.


      Trị an ở Tân hồ tốt, ban đêm kẻ trộm từ trước đến nay đều rất ngang ngược, dường như mỗi nhà đều bị trộm ghé qua. mình ở nhà, luôn phải khóa trái cửa mới yên tâm.


      Diệp Sơ Hiểu đến cửa phòng Trương Liên, quay đầu lại nhìn cánh cửa đáng thương phía sau sofa, rốt cục vẫn khẽ cắn môi xoay người trở lại phòng mình.


      Lúc này Trì Tuấn xếp chỗ ngủ cho mình, dường như đối với việc quay lại nằm trong dự liệu. Hơi hơi mở mắt ra, cười như cười nhìn cái, thoáng động thân thể, chừa ra nửa giường: "Tôi có như tưởng tượng phân phải trái, giường này tôi chỉ muốn nửa."


      Diệp Sơ Hiểu hừ tiếng, đến bên giường rút gối của mình, ngồi xuống ghế trước bàn học.


      Trải qua ép buộc tối nay, kỳ thực mệt muốn chết, nhưng tên hỗn đản trong phòng này, đuổi cũng , cũng tuyệt đối thể đồng giường cộng chẩm (ngủ cùng giường) với , chỉ có thể ủy khuất chính mình chấp nhận nằm ghế đêm.


      Trì Tuấn hiểu tâm tư quật cường của , thoáng ngồi dậy, lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của , nhanh chậm mở miệng: "Hồi chúng ta còn , ai cũng rất nghịch ngợm. Mỗi ngày sau khi tan học, mọi người đều chơi đùa ngoài ngõ, cũng chỉ có mình ngồi học. Tôi khi đó mỗi ngày đều nghĩ, làm sao có thể có người thú vị như vậy, nên thường xuyên lấy hòn đá ném vào cửa sổ của ."


      "Hỗn đản!" Diệp Sơ Hiểu oán thầm, cửa sổ này trước đây thường bị những đứa trẻ xấu dùng đá ném, cũng biết đầu sỏ gây nên là ai, ra là !


      Trì Tuấn tiếp tục : "Người Tân hồ lớn lên, có truyền thống hiếu học. Nhất là con , sau khi học xong cấp hai, phần lớn đều mười lăm sáu tuổi liền bỏ học, lêu lổng ngoài xã hội. Tôi cũng chán ghét học, nếu phải ba tôi chạy chọt cho tôi học, tôi sớm cuốn xéo khoit trường rồi. Chỉ có mình , từ bé học hành xếp thứ nhất, hàng năm đều lấy giấy khen, thi được vào trường cấp hai trọng điểm, lại vào được trường trung học trọng điểm, bây giờ còn muốn vào đại học nổi tiếng nữa chứ."


      Diệp Sơ Hiểu tưởng tán thưởng mình, lại nghe tiếp: " xem sao lại đáng ghét như vậy? nên khác người như vậy, nên biến mình như hoa sen trong vũng bùn, lúc nào cũng thanh cao thèm nhìn người khác. cho là học tập tốt, liền giống như bạn trai của ? làm thế nào vẫn còn học được nhỉ, ra ngoài vẫn là người Tân Hồ, vẫn có người cha tồi tệ hít thuốc phiện, cùng người mẹ dâm nữ!"


      Diệp Sơ Hiểu cho tới bây giờ chưa từng nghe Trì Tuấn nhiều như vậy, mới biết được bộ dáng ngày thường lạnh lùng của , hoá ra là do miệng ác độc như thế. cố nén phẫn nộ, gằn từng tiếng lạnh lùng : "Hoàn cảnh sinh ra của tôi quả thể thay đổi, nhưng vận mệnh tương lai, là do chính tôi tạo nên, quan hệ với ai hết."


      rất có đạo lý, làm cho Trì Tuấn cảm thấy chua chát, thấy tác động gì được , hừ tiếng, nằm yên giường, lên tiếng nữa.
      levuong, Parvarty, 19002 others thích bài này.

    2. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 11: Tống mẫu


      Chắc là do buổi tối náo loạn như vậy khiến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Diệp Sơ Hiểu thế nhưng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.


      Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, dáng vẻ của khi ngủ thoải mái an nhàn, hoàn toàn bị ảnh hưởng khi phải ngủ gục xuống bàn học. Mãi đến khi cảnh trong mơ chấm dứt, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm Diệp Sơ Hiểu tỉnh lại, mới phát giác thế nhưng mình lại ngủ ở giường.


      theo bản năng cả kinh ngồi bật dậy, nhìn thấy giường cũng chỉ có mình mình, mới thở phào nhõm.


      Diệp Sơ Hiểu biết Trì Tuấn rời khi nào, khi đứng dậy đến phòng khách, nhìn thấy ghế sofa chặn ở cửa được kê lại vào vị trí cũ, kiểm tra cửa ra vào, thấy khoá cũng được sửa xong.


      Tuy rằng muốn thừa nhận Trì Tuấn có lòng tốt như vậy, nhưng ràng từ việc chuyển lên giường, đến việc sửa khoá cửa này, đều là cái tên lưu manh Trì Tuấn này làm ra.


      Đương nhiên, Diệp Sơ Hiểu hề thấy cảm kích, vốn chính là kẻ đầu têu mà.


      Nghĩ đến tối hôm qua bị cường hôn, liền tức giận đến cả người phát run, chỉ có thể cố gắng làm cho chính mình quên thời khắc làm cho người ta chán ghét lại sợ hãi đó.


      Buổi chiều, Diệp Sơ Hiểu như cũ dạy gia sư ở Chu gia. Sau khi vào cửa, lại hề thấy bóng dáng của Tống Gia Dương. Đây là lần đâu tiên trong hai tuần qua, cậu ta xuất tại Chu gia.


      Diệp Sơ Hiểu nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, khỏi lo lắng, hỏi đôi song sinh, bọn chúng cũng biết vì sao. ngờ hai tiểu quỷ này cực kỳ nhiệt tình, lại tuổi ngây thơ, thấy chuyện bát quái liền muốn xen vào.


      Thấy bộ dáng lo lắng của Diệp Sơ Hiểu, tuy rằng biết vì sao, nhưng chúng lập tức xung phong nhận việc tìm Tống Gia Dương, xong, Đại Phi liền chạy trước ra ngoài.


      Nhà của Tống Gia Dương vốn ngay gần Chu gia, chỉ chốc lát sau, Đại Phi với vẻ mặt cổ quái, liền dẫn Tống Gia Dương yên lặng cúi đầu vào nhà.


      Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu nhìn Tống Gia Dương, tuy rằng cậu ta cúi đầu, nhưng đại khái vẫn thấy được bộ dáng cậu ta, liền cả kinh lắp bắp: "Cậu... Cậu sao chứ?"


      Tống Gia Dương gãi gãi đầu, bộ dáng dám ngẩng đầu, ấp úng : "Mình cảm thấy tại mình giống cái đầu heo a, cậu đừng nhìn mình."


      Diệp Sơ Hiểu xác định cậu ta ngoài việc quả có chút giống đầu heo ra, dường như cũng quá đáng ngại, cũng yên lòng: "Cậu có việc gì là tốt rồi."


      Tống Gia Dương ngồi xuống ghế sofa, quay đầu hỏi : "Ngày hôm qua cái tên kia có làm gì cậu ?"


      Diệp Sơ Hiểu lắc đầu: "Mình từ bé biết những người đó rồi, bọn họ kỳ thực cũng chỉ là phô trương thanh thế với hàng xóm láng giềng thôi, làm gì đâu."


      Tống Gia Dương trầm mặc lát, lại hỏi: "Ngày hôm qua ta cậu là việc nhà của ta, sao lại thế này?"


      Diệp Sơ Hiểu sửng sốt chút, muốn cùng người ngoài Tân Hồ về cái gia đình chính mình chịu nổi kia, nhưng nhìn mặt Tống Gia Dương sưng đỏ, có chút buồn cười, nghĩ lát, vẫn là mở miệng: "Mẹ mình có khả năng cùng ba ta kết hôn."


      lời ít mà ý nhiều, che giấu cho xong chuyện thực chịu nổi kia.


      Tống Gia Dương bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: " ra là như vậy." xong, liền thấy yên tâm hơn, "Nếu là như vậy, ta hẳn là làm gì đâu."


      Tranh chấp đánh nhau này coi như là cho qua.


      Buổi chiều khi làm xong công việc gia sư, Diệp Sơ Hiểu tự nhiên cho Tống Gia Dương đưa mình về nhà nữa, nhưng Tống Gia Dương thân tàn chí kiên (ý chỉ người có thương tật nhưng lòng vẫn vững), sau khi dùng mặt đầu heo của mình thản nhiên đối mặt với Diệp Sơ Hiểu, cũng liền thông suốt ra cùng, cố ý kiên trì muốn tiễn .


      Diệp Sơ Hiểu lay chuyển được, chỉ phải nghe theo cậu ta.


      kỳ thực vẫn hơi lo lắng bọn Trì Tuấn lại gây , cũng may ngày hôm nay gặp mấy người đó.


      Vài ngày nữa trôi qua vẫn gặp lại bọn họ.


      Diệp Sơ Hiểu hận thể làm cho những kẻ đó vĩnh viễn biến mất biến mất.


      tuần sau là có kết quả thi đại học.


      Tuy rằng Diệp Sơ Hiểu tự nhận bài làm của rất tốt, nhưng sáng sớm khi gọi điện thoại tra điểm thi, vẫn khỏi có chút khẩn trương, mãi đến khi thanh máy móc trong điện thoại chậm rãi báo điểm xong, mới thở phào nhõm.


      Thành tích đúng như mong muốn, so với điểm chuẩn hàng năm, điểm của khẳng định hơn điểm chuẩn vào trường đến mấy chục điểm, chừng còn có thể lấy học bổng.


      Tống Gia Dương cũng thi được rất tốt, cao hơn Diệp Sơ Hiểu mười điểm, rốt cuộc cũng xem như toại nguyện như ý.


      Bởi vì tâm tình tốt, đôi tiểu tình nhân, đợi công việc gia sư xong, lập tức ăn mừng.


      Thương tích mặt Tống Gia Dương lành, lại khôi phục được bộ dáng tuấn.


      Thanh niên trẻ tuổi, ăn mừng cũng chính là ăn KFC, đồ ăn tốt cho sức khỏe.


      Đại khái là cảm thấy chắc chắn đỗ đại học rồi nên Tống Gia Dương cùng Diệp Sơ Hiểu vui vẻ ngồi ở KFC nghĩ về những ngày tương lai.


      Bốn năm tới, bọn họ ở cùng thành phố, cùng học trường đại học, tóm lại đây là chuyện thể tốt hơn .


      Diệp Sơ Hiểu tuy rằng nhiều, nhưng với tương lai như vậy cũng chờ mong, hoàn toàn thoát khỏi Tân Hồ, cuộc sống từ nay về sau chỉ cùng nam sinh Tống Gia Dương này trải qua.


      Mãi đến khi thời gian còn sớm, Tống Gia Dương mới lưu luyến rời lôi kéo Diệp Sơ Hiểu rời KFC.


      Cậu ta vẫn nắm tay , mà cũng tránh.


      "Gia Dương!"


      Đúng lúc hai người đứng chờ xe bus, bỗng nhiên có người gọi tên Tống Gia Dương.


      Diệp Sơ Hiểu cùng Tống Gia Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ven đường có chiếc xe đỗ, ba người trung niên đại khái là từ nơi nào đó ra chuẩn bị lên xe, ba người này đều ăn mặc rất trưng diện, thoạt nhìn đều như là có thân phận.


      Mà mở miệng chính là người phụ nữ trung niên trong ba người kia, bà nhíu mi nhìn về phía Tống Gia Dương cùng Diệp Sơ Hiểu, giọng điệu hơi hơi có chút bất mãn trách cứ: "Khi nào rồi, con còn ở bên ngoài chơi bời, mau nhanh về nhà!"


      Tống Gia Dương bất mãn nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, tay vẫn nắm tay Diệp Sơ Hiểu cũng có buông ra, chỉ cách xa xa vài bước, kiên nhẫn : "Con biết, mẹ, nếu mẹ bận mẹ cứ !"


      Diệp Sơ Hiểu ngẩn ra, hoá ra bà là mẹ của Tống Gia Dương, nhất thời có chút luống cuống chân tay.


      Nhưng hiển nhiên Tống mẫu cũng để ý hai người nhiều lắm, chỉ mặt nhăn nhíu mày liền lên xe.


      Tống Gia Dương nhìn xe rời , lè lưỡi: "Bà ấy cả ngày bận bịu đến mình còn thấy bóng dáng, thế mà còn cho mình ra ngoài chơi, mình mới thèm nghe lời."


      Diệp Sơ Hiểu được ngây thơ của cậu ta lấy lòng, che miệng cười ha ha, rất nhanh đem chuyện vừa gặp Tống mẫu vứt ra sau đầu .


      Chẳng qua hai ngày sau, Diệp Sơ Hiểu lại nhìn thấy Tống mẫu Thẩm Quân Lan.


      Chiều hôm đó Tống Gia Dương chỉ ngồi ở Chu gia giờ, liền bị cú điện thoại gọi . Vì thế, sau khi kết thúc công việc gia sư, Diệp Sơ Hiểu mình về.


      xuống dưới lầu của tiểu khu, chiếc xe chậm rãi dừng bên người , cửa sổ ghế sau của xe chậm rãi mở ra, lộ ra khuôn mặt của người phụ nữ.


      Ngày ấy bởi vì là buổi tối, cho nên Diệp Sơ Hiểu cũng nhớ diện mạo của Thẩm Quân Lan .


      Thẩm Quân Lan cười mở miệng: "Bác là mẹ của Gia Dương, muốn chuyện với cháu lát."


      Đối mặt với mẹ của bạn trai, Diệp Sơ Hiểu sao bình tĩnh cho nổi, cũng thể thể chút hoảng sợ, chỉ đành ngượng ngùng gật đầu, nghe lời lên xe.


      Thẩm Quân Lan đưa Diệp Sơ Hiểu đến quán trà u nhã tĩnh mịch, nơi này làm cho mới vào đây lần đầu, cảm giác sâu sắc bất an.


      Diệp Sơ Hiểu vốn giỏi chuyện, đối mặt trưởng bối khí thế mạnh mẽ như vậy, lại càng biết phải cái gì.


      Thẩm Quân Lan điển hình là nữ cường nhân, bề ngoài quá làm người khác sợ hãi, thậm chí có thể được cho là xinh đẹp tao nhã, nhưng khí chất người bà, lại mang theo chút nghiêm khắc giận mà uy .


      Diệp Sơ Hiểu cảm thấy bà rất chút nhìn quen mắt, nhưng nghĩ ra gặp qua ở đâu.


      Thẩm Quân Lan chờ cho phục vụ rót cho mỗi người ly trà, cầm lấy chén trà, chậm rãi nhấp ngụm, mới thản nhiên : "Bác từ lâu nghe Gia Dương kể, lớp thằng bé có bạn học như cháu, rất chăm chỉ lại có chí tiến thủ, thành tích ngang tài ngang sức với Gia Dương. Bác cũng biết nghỉ hè này, cháu làm gia sư cho đôi song dinh nhà Chu cục trưởng. bé tuổi còn mà tích cực cố gắng như vậy, bản thẩn bác cực kỳ tản thưởng cháu."


      Diệp Sơ Hiểu nâng chén trà, cũng biết đáp lại như thế nào, chỉ thấp giọng : "Cảm ơn bác khích lệ."


      Thẩm Quân Lan ngoài cười nhưng trong cười cong cong khóe miệng: "Bác tự nhận mình là phụ huynh rất tiến bộ, biết Gia Dương thích cháu, cũng định can thiệp."


      Diệp Sơ Hiểu nín thở chờ đợi câu tiếp theo của bà, quả nhiên, bà dừng chút, lại : "Nhưng là, Gia Dương liền lập tức ra nước ngoài du học, ở nơi đất khách quê người lại xa như vậy, đối với hai đứa còn như vậy, chỉ sợ cũng thực tế lắm, làm trưởng bối, bác có nghĩa vụ trước nhắc nhở các cháu."


      Diệp Sơ Hiểu rốt cục ngẩng đầu nhìn Thẩm quân Lan: "Cậu ấy phải ghi danh khoa luật đại học Giang thành sao ạ?"


      Thẩm Quân Lan bật cười lắc đầu, như là nghe truyện cười: "Khoa luật đại học Giang thành tồi, nhưng đối với Gia Dương mà , quá miễn cưỡng rồi. Nếu nó có cơ hội rất tốt khác, làm cha mẹ, bác đương nhiên thể cho nó nhầm đường."


      Diệp Sơ Hiểu rốt cục mơ hồ hiểu được, mẹ của Tống Gia Dương tìm mình chuyện là vì cái gì. Quanh co lòng vòng bất quá là muốn cho hai người tách ra mà thôi.


      Vì sao?


      Chẳng lẽ chỉ là vì Tống Gia Dương muốn nước ngoài du học?


      Thế giới này tình ở khác nước vô cùng nhiều, huống hồ mục đích cuối cùng của Tống Gia Dương vào hệ thống tư pháp, tốt nghiệp xong nhất định sé về nước.


      Diệp Sơ Hiểu trăm mỗi lo nghĩ được giải, mãi đến khi Thẩm Quân Lan ngồi trong xe cùng khách khí tạm biệt: " , xuất thân từ gia đình như vậy, cháu còn tuổi lại biết cố gắng tiến thủ, làm trưởng bối, bác cảm thấy rất khâm phục. Bác chúc cháu học hành suôn sẻ tiền đồ rộng mở."


      Diệp Sơ Hiểu như ở trong hầm băng, ra là như vậy? Chẳng qua là như thế này!


      Chẳng qua là tư tưởng cũ rích nhưng rất thực tế về gia đình, dòng dõi mà thôi.


      Có lẽ chỉ là gia đình, dòng dõi đơn giản như vậy, người cha hít thuốc phiện, cùng người mẹ dâm nữ, làm sao là gia đình văn minh tiến bộ được, chỉ sợ ai cũng đều khó mà chấp nhận được có bối cảnh gia đình như thế.


      Diệp Sơ Hiểu trong nháy mắt chỉ cảm thấy khó thở, nghĩ mình tìm được sợi dây thừng để cố gắng trèo lên mà hướng về ánh sáng mặt trời, lại chung quy bị người giội gáo nước lạnh, đẩy trở về trong cát bụi như ban đầu.


      lờ mờ về đến nhà, Trương Liên khó có khi làm được bàn đồ ăn, nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của con , có điểm lấy lòng, lại có chút mất tự nhiên: "Mẹ và Trì thúc định kết hôn."


      Diệp Sơ Hiểu sửng sốt chút, đạm mạc a tiếng, sau lát, lại bồi thêm câu: "Chúc mừng mẹ!"


      Trương Liên gượng cười: "Mẹ biết con thích Trì thúc, cho nên tính chờ con học xong, mới chính thức làm thủ tục, mẹ chuyển hẳn sang nơi đó của chú ấy."


      Đại khái là cảm thấy phản ứng của con rất lãnh đạm, Trương Liên cũng tiếp tục, tùy tiện mở TV, bên trong phát mục tin tức địa phương.


      Diệp Sơ Hiểu tùy ý liếc mắt cái, nhìn thấy lãnh đạo thị sát đầu tiên trong tin tức, liền thấy bóng dáng quen thuộc.


      Khó trách cảm thấy Thẩm Quân Lan nhìn quen mắt, ra là trong TV gặp qua.

    3. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 12: Cha


      tháng làm gia sư rất nhanh kết thúc, mấy ngày cuối này, Tống Gia Dương cũng xuất nữa.


      Diệp Sơ Hiểu tự nhiên biết sao lại thế này. Hành vi của Thẩm Quân Lan, đối với , thể nghi ngờ là loại nhục nhã.


      Dù vậy, cũng đối với mối tính đầu chưa khai tàn này của mình với Tống Gia Dương hơi hơi có chút tiếc nuối.


      từng nghĩ rằng, ở cùng chỗ với Tống Gia Dương chính là phương thức duy nhất giúp hoàn toàn thoát khỏi Tân Hồ. Nhưng tại mới biết được, xuất thân cũng giống như là dấu ấn của mỗi người, có lẽ là vĩnh viễn thể xoá nhoà.


      Đương nhiên, Diệp Sơ Hiểu vẫn chưa bởi vì thế mà tinh thần sa sút. biết thực có nhiều phương pháp khác để thoát khỏi vận mệnh, chính vì nhận thức được điểm này, mới có thể cố gắng học hành, thi tốt vào đại học.


      Chẳng qua là hôm nay quay về thực tế thôi.


      có thể ở cái loại địa phương Tân Hồ này, bị ảnh hưởng mà mạnh mẽ hướng về phía trước để trưởng thành, sau này mới có thể chân chính nắm trong tay cuộc sống tương lại của mình


      Tống Gia Dương chẳng qua là lần nếm thử thất bại. Mà đối với Diệp Sơ Hiểu mới mười tám tuổi mà , tình thuở ngây ngô này, vốn chỉ nhặt đáng kể.


      Sau khi nhận được tiền lương làm gia sư từ Chu cục trưởng, Diệp Sơ Hiểu càng cảm thấy được tình của mình và Tống Gia Dương chết non rồi, chẳng qua giống như gió thoảng mây bay thôi, còn bằng này xấp nhân dân tệ dày trong phong bì này, làm kiên định an tâm hơn nhiều.


      Làm việc được trả thù lao, làm tâm tình Diệp Sơ Hiểu rất vui vẻ.


      Nhưng mà, vừa lúc rời khỏi Chu gia, liền gặp Tống Gia Dương vài ngày thấy .


      Tinh thần của cậu ta thoạt nhìn tốt lắm, cả người uể oải phấn chấn, nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu, đầu tiên là ánh mắt loé lên chút, lại lập tức suy sụp xuống.


      Cậu ta lên trước, thanh ràng thực áy náy: " xin lỗi, Sơ Hiểu, nhà mình sắp xếp cho mình ra nước ngoài du học, mình thể cùng cậu học đại học ở Giang thành kia được rồi ."


      Diệp Sơ Hiểu thấu hiểu cái vô năng vô lực của chàng trai mới mười tám tuổi, ung dung mà cười cười, làm như trấn an cậu ta: "Ra nước ngoài tốt lắm mà, nếu mình có cơ hội này, nhất định cũng bỏ qua."


      "Nhưng mà mình chỉ muốn học cùng trường với cậu. Mấy ngày nay mình đấu tranh với ba mẹ, liền bị cấm cửa vài ngày. Người lớn chính là vô lý như vậy, hoàn toàn thèm suy nghĩ xem con cái cần gì." Tống Gia Dương vô lực than phiền.


      Diệp Sơ Hiểu yên lặng nhìn cậu ta, nghĩ, cậu ta là người sống an nhàn sung sướng mà lớn lên, cha mẹ lại vạch sẵn con đường tương lai tốt đẹp, cậu ta cần lo lắng cho cuộc sống, vì thế đối với tình cảm nam nữ phong hoa tuyết nguyệt, với cậu ta mà có vẻ quang trọng đến vậy.


      "Cha mẹ làm cái gì đều là vì tốt cho con cái, cậu hẳn nên hiểu cho nỗi khổ tâm của bọn họ." Câu trả lời máy móc, làm cho lời an ủi của Diệp Sơ Hiểu có vẻ có chút cứng nhắc, chính cũng có ý thức được rằng, cho dù chăng nữa, Thẩm Quân Lan quả cũng có thể ép Tống Gia Dương . thấy Tống Gia Dương cả người ủ rũ chán chường, nghĩ lát, tiếp tục , "Kỳ thực học cùng trường cũng sao mà, chúng ta có thể gửi thư để liên lạc."


      Đôi mắt Tống Gia Dương thoáng sáng lên, rốt cuộc cũng nhận thức được điểm ấy: "Cậu đúng a, cũng phải thể liên hệ, đợi khi nào nghỉ mình trở lại thăm cậu." Cậu ta xong, dường như là nghĩ đến cái gì, rút từ trong túi lấy ra trang giấy , "Mình biết cậu có QQ, nên mình lập hộ cậu tài khoản rồi, số tài khoản tớ viết trong này. Về sau chúng ta hãy dùng cái này để liên hệ nhé."


      Đây là thời kỳ mà việc mỗi nhà chiếc máy tính còn chưa thông dụng, Diệp Sơ Hiểu có máy tính, kiến thức của đối với máy tính và Internet chằng qua là từ mấy tiết học máy tính ở trường trung học. Nó cũng chả liên quan gì đền kiến thức thi đại học, nên càng có nhiều hứng thú, lại có lúc nào để tập sử dụng, cho nên trong số người trong lớp có QQ.


      nhận lấy tờ giấy Tống Gia Dương đưa, nhìn dãy số đó, hé miệng cười: "Tốt, đợi khi lên đại học, lúc nào lên mạng được, chúng ta hãy dùng QQ liên hệ nhé."


      xong, cẩn thận gập gọn gàng trang giấy, để vào trong túi sách, rồi ngẩng đầu : "Cậu trở về , mấy ngày nay ba mẹ cậu khẳng định canh chừng cậu kỹ càng, đừng làm bọn họ lo lắng."


      Tống Gia Dương nhếch miệng: "Để mình đưa cậu về nhà lần cuối . Vài ngày nữa mình rồi, ba mẹ cho mình trước để tập quen thuộc hoàn cảnh, biết khi nào mới có thể gặp lại cậu."


      là bậc cha mẹ dụng tâm lương khổ, nội tâm Diệp Sơ Hiểu mỉa mai cười, lắc đầu: " cần, mình muốn mua ít đồ, khả năng có vẻ muộn mới về nhà."


      Tống Gia Dương lại : "Mình cùng cậu mua đồ cũng được mà."


      Diệp Sơ Hiểu chỉ đành tìm cái cớ: "Mình có hẹn trước với người khác rồi."


      Tống Gia Dương ý thức được cự tuyệt của , cũng miễn cưỡng nữa, rầu rĩ : "Vậy được rồi, cậu cẩn thận chút, đừng về nhà muộn quá."


      Diệp Sơ Hiểu nhàng gật đầu cười, xoay người rời .


      Tống Gia Dương đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn bóng dáng thướt tha của , cho dù cậu rất lạc quan, cũng hiểu được tình vừa mới nảy sinh này hai người, có lẽ giống như gió thoảng mây tan rồi.


      Lúc này cậu ta quá bé, từ trước đến nay đều là ở dưới cánh chím của cha mẹ, như chim non chờ đợi được mớm ăn, cái gì cũng thể làm. Mà Diệp Sơ Hiểu lại quá mức bình tĩnh lãnh đạm, thế cho nên nhiệt tình muốn bất chấp hết thảy của cậu tạ cũng chỉ như là đánh vào cục bông mà thôi.




      Cậu ta nặng nề thở dài, đôi mắt mờ mịt như sương mù.


      Diệp Sơ Hiểu đương nhiên là hề mua gì cả.


      Tâm tình của rất phức tạp, cảm thấy vửa hưng phấn vì lần đầu tiên dựa vào lao động chính mình mà kiếm được 3 ngàn tệ, vừa mất mát vì chuyện của mình và Tống Gia Dương.


      Có lẽ đây còn chưa được coi là thất tình theo tiêu chuẩn, nhưng mười tám năm qua của cuộc đời , mới trải qua duy nhất chuyện tình cảm này.


      ... thế nào nữa, cùng Tống Gia Dương chia tay rồi.


      Mang tậm trạng hỗn loạn mà xuống xe, Diệp Sơ Hiểu đến đường cái, bỗng nhiên nghe được thanh quen thuộc gọi to tên mình.


      quay đầu lại nhìn, thấy người người đàn ông cúi lom khom, gầy như que củi, vành mắt biến thành màu đen. giật mình, nghĩ rằng trong túi mình còn có phong bì ba ngàn đồng, cũng thèm để ý đến Diệp Kiến, chạy nhanh về nhà.


      Nào biết vừa mới chạy được vài bước, Diệp Kiến đuổi theo, chỉ vài bước đuổi kịp, đợi qua đường cái, kéo lấy tay : "Hiểu Hiểu, ba gọi con sao con trả lời?"


      Diệp Sơ Hiểu thở hổn hển mà cố giãy khỏi tay : "Tôi muốn nhìn thấy ông!"


      Diệp Kiến xoa xoa mũi: "Ba biết con vừa thi đỗ đại học nổi tiếng, ba rất vui. Ba tặng con cái MP3 làm quà, con xem có thích hay ?"


      Diệp Kiến vừa vừa vừa từ trong túi lấy ra cái MP3 bình thường đưa cho Diệp Sơ Hiểu.


      Diệp Sơ Hiểu giãy dụa nữa, ánh mắt nhìn xuống MP3 trong tay ông ta, bỗng nhiên có chút giật mình, còn nhớ được lần cuối Diệp Kiến mua đồ tặng là khi nào, hai năm trước hay là ba năm trước đây?


      Lòng mềm nhũn, định cầm lấy chiếc MP3. muốn mở miệng cảm ơn, lại thấy Diệp Kiến nhếch miệng cười cười: "Hiểu Hiểu, ba vì mua quà tặng con, nên hết tiền rồi, con có thể hay cho ba mượn chút, đợi ba kiếm được tiền lại trả lại cho con!"


      Lòng của Diệp Sơ Hiểu vừa mới mềm chút, lập tức khôi phục cảnh giác, sắc mặt suy sụp, đem MP3 trả lại Diệp Kiến, lạnh lùng : "Tôi có tiền!"


      xong, chuẩn bị xoay người rời .


      Nào biết Diệp Kiến lại gắt gao nắm chặt lấy dây túi đeo vai : "Hiểu Hiểu, con cho ba mượn chút tiền , đợi ba có tiền rồi trả lại gấp bội cho con!"


      "Tôi cho ông tiền!" Diệp Sơ Hiểu quát, "Tôi cho ông tiền mua thuốc phiện đâu!"


      Diệp Kiến ăn khép nép vài câu, thấy có hiệu quả, cũng kiên nhẫn nữa, nắm chặt lấy túi của thả.


      Cha và con cứ như vậy đứng bên cạnh đường cái mà lôi kéo.


      Cơn nghiện của Diệp Kiến bắt đầu phát tác, đầu óc dần hỗn loạn, táo tợn kiên nhẫn nữa, thấy lôi kéo có kết quả, liền động thủ đẩy Diệp Sơ Hiểu ngã xuống đất, đoạt lấy được túi sách của , xoay người bỏ chạy.


      Diệp Sơ Hiểu nhìn bóng dáng ông ta rời , nghĩ đến ba ngàn đồng mình vừa kiếm được vẫn còn trong túi, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, suy nghĩ duy nhất chính là, vô luận như thế nào cũng phải cướp về.


      luống cuống tay chân đứng lên đuổi theo.


      Cơn nghiện của Diệp Kiến bắt đầu phát tác, thế nhưng bước chạy vẫn như bay, ôm túi sách trong tay chạy trốn cực nhanh.


      Ông ta vừa chạy vừa cho tay vào túi sờ soạng, rất nhanh nắm được cái phong bì dày, mở ra thấy bên trong xấp tiền hồng hồng, nhất thời mừng rỡ, cước bộ lại nhanh hơn vài phần.


      Chạy hồi, quay người lại, tiến vào con ngõ hẻo lánh u ám ven đường.


      "Trần ca, tôi mang tiền đến đây, mau... Cho tôi thuốc nhanh lên..." Diệp Kiến vừa thở hổn hển, vừa chảy nước mũi .


      Có hai tên lưu manh đứng trong ngõ, trong đó người đàn ông Trần ca vừa được gọi tên, nhìn thấy Diệp Kiến vừa chạy vào, cười cười: "Mày mang tiền đến à, phải gạt người chứ!"


      "Là , vài ngàn đấy!" Diệp Kiến vừa vừa giơ tiền ra, "Mau cho tôi thuốc, tôi chịu nổi nữa rồi!"


      Trần ca qua lấy cái phong bì, mở ra đếm đếm, vừa lòng gật đầu, từ người lấy ra cái cái hộp : "Đây, cho mày hàng tốt, lần này là thuốc tinh khiết, bảo đảm cho mày thoải mái."


      Diệp Kiến luống cuống tay chân mở hộp ra, giống như là động vật bị bỏ đói, đưa mũi ngửi.


      Diệp Sơ Hiểu vừa bước vào ngõ, nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó thấy được trong tay kẻ kia chính là phong bì quen thuộc của mình. Đầu óc suy nghĩ được nhiều nữa, xông lên trước muốn giành lại phong bì: "Đây là tiền của tôi, trả lại cho tôi!"


      Kẻ đó bất ngờ kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị cướp , nhưng rất nhanh phản ứng lại, đẩy ra, giận thể chịu nổi quát: "Cái gì vậy? Dám giựt tiền từ trong tay lão tử hả!"


      Diệp Sơ Hiểu lảo đảo vài bước dựa vào tường, mà lúc này tên lưu manh Trần ca đó, cũng thấy bộ dáng người mới tới, đôi mắt sáng lên, chậc chậc : "Làm sao vậy con nhóc, muốn tiền trong tay ca ca sao?"


      Diệp Sơ Hiểu hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi mắt nhìn theo phong bì trong tay , lẩm bẩm : "Đó là tiền của tôi... Đó là tiền của tôi..." xong, lại quay đầu nhìn về phía Diệp Kiến, thấy dựa vào tường ngồi xuống đất, trong tay còn cầm cái hộp còn thừa ít bột phấn trắng, ánh mắt tan rã, giống như như lọt vào trong sương mù.


      Trần ca đến trước mặt Diệp Sơ Hiểu, giơ phong bì lên: "Mày đây là tiền của mày?"


      Diệp Sơ Hiểu khóc gật đầu: "Là ba tôi cướp lấy tiền của tôi!"


      Trần ca bừng tỉnh đại ngộ: "Hoá ra mày là con lão già này." xong xoay người đạp cước vào Diệp Kiến "Lão già kia sao sớm, nếu biết mày có đứa con xinh đẹp như vậy, ta cần gì phải lấy tiền của mày? !"


      Đầu óc Diệp Sơ Hiểu thanh tỉnh mà trống rỗng, biết rằng ba ngàn đồng này tong rồi, hận thể chém người cha của mình vài nhát, hoàn toàn biết nguy hiểm đến gần.

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 13: Cứu giúp


      "Em à, em muốn lấy tiền này về hả?" tay Trần ca chống ở tường, tay kia cầm phong bì để hai má trắng nõn của Diệp Sơ Hiểu .


      Diệp Sơ Hiểu còn khóc, nghe vậy vừa khóc vừa gật đầu.


      " thôi!" Trần ca ái muội dùng phong bì xẹt qua mặt , "Chỉ cần làm cho đây vui vẻ phen, tiền này liền trả lại cho em!"


      Diệp Sơ Hiểu đột nhiên tỉnh ngộ, mở to mắt, mới phát giác người đàn ông xa lạ xấu xí này dựa vào mình quá gần.


      sợ tới mức kinh hồn bạt vía, giơ tay muốn đẩy ra, lại bị tay nắm trụ, tên ông đáng sợ đó lại càng được thế dựa vào càng gần.


      Diệp Sơ Hiểu sợ hãi kêu to: "Ba! Ba cứu con!"


      Nhưng Diệp Kiến lúc này sớm phê thuốc, cái gì cũng nghe thấy.


      "Ba em lúc này phê thuốc rồi, cho dù đây ở trước mặt ông ta chơi em, ông ta cũng có phản ứng đâu."


      thể nào... thể nào...


      Dù Diệp Sơ Hiểu hận Diệp Kiến như thế nào, sâu trong đáy lòng vẫn coi là ba, dù còn chút hy vọng, vẫn cố đong đưa đầu, tránh hơi thở xa lạ ghê tởm, dùng sức giãy dụa, miệng lớn tiếng hô cứu mạng.


      vừa xong, mặt muốn dán vào mặt .


      Ngay khi sắp mở miệng muốn kề lên khoé miệng Diệp Sơ Hiểu, bỗng nhiên bịch tiếng, Diệp Sơ Hiểu chỉ cảm thấy người bẫng, hơi thở ghê tởm kia biến mất rồi.


      định thần lại nhìn, ra là Trì Tuấn biết xuất từ khi nào, đánh cho tên lưu manh kia quyền.


      Trần ca sờ soạng chút cái mũi bị đánh chảy máu, thấy người đến chỉ là tên thiếu niên, nhất thời giận thể át: "Thằng nhãi kia mày từ đâu đến hả, muốn sống à? !"


      Trì Tuấn vặn vặn nắm tay, lạnh lùng : "Muốn đụng đến con Tân Hồ bọn tôi, ông cũng phải hỏi chút tôi có đồng ý hay ?"


      Trần ca nghi ngờ ngồi đất đánh giá cậu ta phen, lại nhìn phía sau cậu ta có ba người theo, híp mắt hỏi: "Mày là Trì Tuấn ở Tân Hồ?"


      Trì Tuấn lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng coi như là lưu manh nổi danh. Cậu ta cười lạnh tiếng, từ chối cho ý kiến: "Ông quản tôi là ai làm gì, tóm lại là con Tân Hồ chúng tôi, nếu ông dám động ngón tay, tôi cho ông biết tay!"


      Trần ca cũng xuy cười tiếng: "Mày cho mày là ai hả! Còn chưa đủ lông đủ cánh mà đòi kiêu ngạo với ông à! Ông đây cũng phải người Tân Hồ, muốn làm gì sao phải được mày đồng ý?"


      "Tôi thèm xen vào ông muốn làm gì!" Trì Tuấn kéo Diệp Sơ Hiểu lại bên người, tiếp tục nhanh chậm , "Nhưng ấy là người con của tôi, ông tôi muốn quản hay ?"


      Trần ca ngày thường chỉ là người trung gian, đầu cơ trục lợi ít thuốc phiện, tuy là ở trong môi trường hỗn độn này, nhưng tính tình quá hung hãn, thấy Trì Tuấn tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng hung ác, lại nghe đây là nữ nhân của cậu ta, căn cứ vào quy củ giang hồ, cũng chỉ có thể từ bỏ: "Mày như vậy, mọi người coi như là trùng hợp thôi."


      xong, nhìn về tên tay sai đằng sau: "Chúng ta !"


      "Đợi chút!" Trì Tuấn gọi lại, "Phiền Trần ca để lại phong bì tay mình nữa."


      Trần ca giận dữ cười lại: "Tiểu tử, mày thế là được. Đây là tiền ông già này mua hàng của tao phải trả, tao việc gì phải để lại?"


      Trì Tuấn cúi đầu nhìn Diệp Kiến nằm ở ven tường: "Hàng ông đưa cho ông ta giá trị nhiều như vậy, đây là tiền người phụ nữ của tôi, ông trả lại cho ấy, rồi ông giá thực , tôi trả tiền cho ông."


      Dù sao đối phương có nhiều người, Trần ca cũng nghĩ cùng cái tên chưa đủ lông đủ cánh nhưng vẫn rất lợi hại này dây dưa quá nhiều, thuận miệng báo con số, đưa phong bì cho Diệp Sơ Hiểu.


      Diệp Sơ Hiểu vẫn sợ hãi mà nức nở đứng ở bên cạnh Trì Tuấn, tuy rằng hận thấu người này, nhưng đối mặt với nguy hiểm chân chính, tiềm thức của lại cho rằng là cọng rơm cứu mạng.


      Nhìn đến tiền của mình mất rồi còn lấy lại được, tiến lên đoạt lấy rồi nắm chặt trong tay.


      Trì Tuấn rút từ trong ví mấy tờ tiền giá trị lớn đưa cho Trần ca, mắt lạnh nhìn hai người đó căm giận rời .


      "Chậc chậc chậc..." Chu Hạo khoa trương chậc lưỡi, nhìn diệp kiến nằm mặt đất còn phê thuốc, "Lão già họ Diệp này ngay cả con mình cũng định bán a?"


      Trì Tuấn bình tĩnh mặt quay đầu, nhìn về phía Diệp Sơ Hiểu cả mặt đầy nước mắt: "Vì chút tiền ấy, mà mạng cũng cần à?" ngữ khí mang theo hung ác trách cứ, "Nếu phải là tôi vừa vặn trông thấy, lúc này bị cái đồ lưu manh đó cưỡng hiếp ? Có biết hay hả?"


      Diệp Sơ Hiểu hé miệng lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ba mình, hận thể đâm cho ông ta vài nhát.


      Diệp Kiến lúc này rốt cục cũng chậm rãi trở lại bình thường, nhìn thấy con , nhếch miệng cười cười: "Hiểu Hiểu, con vì sao lại ở đây?"


      Diệp Sơ Hiểu rốt cuộc nhịn được nữa được, cầm lấy túi sách đất, dùng sức nện vào đầu : "Tôi hận ông! Hận ông!"


      phát tiết xong, để ý người khác, khóc sướt mướt chạy .


      Trì Tuấn nhướng mày, đến trước mặt Diệp Kiến, đá cước: " ấy làm sao lại có người cha như ông! Chỉ vì hít thuốc phiện mà con mẹ nó mất hết tính người !"


      xong liền đuổi theo bóng dáng Diệp Sơ Hiểu.


      Diệp Sơ Hiểu chạy trốn rất nhanh, thực quá khó tiếp thu chuyện vừa rồi, khó chịu đến mức thở nổi. Tên lưu manh vừa mới khi dễ kia cũng phải làm cho sợ hãi nhất, điều làm cho tuyệt vọng chính là Diệp Kiến.


      Thấy con của mình bị lưu manh khi dễ, người cha ruột của , lại hề phản ứng gì.


      Đến tận cổng thôn Tân Hồ, Trì Tuấn mới đuổi kịp Diệp Sơ Hiểu, tay giữ chặt tay , quát: " là cái đồ lòng lang dạ sói, tôi vừa mới cứu , còn chưa có cảm tạ tôi đâu!"


      Diệp Sơ Hiểu lúc này còn trong tâm tình xúc động, làm sao còn bận tâm đến điểm ấy. Nhìn thấy Trì Tuấn, cũng liền nhân tiện nhớ tới vẻ xấu xa của , mắt đỏ hồng hướng quát: "Tôi cảm tạ ! Vĩnh viễn cũng ! giống những tên đó, đều là thằng khốn!"


      Trì Tuấn sửng sốt, chợt giận thể át, nhưng nhìn thấy khóc đến đỏ cả mắt, điềm đạm đáng như thế, lời trong lòng muốn rống ra, lại nuốt trở vào, chỉ đẩy ra: "Đồ vô lương tâm, lười so đo với !"


      căm giận xoay người, trở lại với bạn bè của chờ trong đó.


      Chu Hạo tò mò hỏi: "Tuấn ca, và con Diệp gia cái gì vậy? Thấy thế nào như là cãi nhau à?"


      " có gì!" Trì Tuấn nổi giận đùng đùng đá cục đá đất, tức giận .


      Chu Hạo lại hỏi: " vừa mới con nhóc Diệp gia là người phụ nữ của à, chúng em thế nào hè biết?"


      "Mày ngốc à!" Trương Uy ở bên cạnh trả lời, "Tuấn ca đó là giúp Diệp Sơ Hiểu giải vây, có thế mà mày nhìn ra à? Con bé đó từ trước đến nay đều coi trọng chúng ta, Tuấn ca mà phải tự làm mình mất mặt à?"


      "Đúng đúng đúng!"


      Trì Tuấn cảm thấy đau đầu: "Đừng mẹ nó nhiều lời, , Hoàng Triều uống rượu ."


      Hoàng Triều chính là hộp đêm cha của Trì Tuấn, Trì Tùng Niên mở, đẳng cấp mặc dù qúa cao, nhưng quy mô khá được, là nơi đủ hạng người đến hưởng thế giới cực lạc.


      Trì Tuấn kêu nam phục vụ mang đến tá chai bia, lấy răng mở nắp, buồn bực uống.


      "Tuấn ca, làm sao vậy?" Chu Hạo chân chó (nịnh nọt) hỏi.


      Trì Tuấn mặt mày nhăn thành chữ xuyên, cả mặt viết chữ mất hứng to đùng, tức giận trả lời: " có gì, chính là muốn uống rượu!"


      Đều là nhưng người tùy tiện, cũng tiếp tục truy hỏi, vài người thét to uống nào.


      em nhảy múa dẫn đầu sân nhảy, nhảy điệu dụ hoặc, đủ loại người ghế ồn ào trêu đùa, khoái hoạt dung tục.


      Chu Hạo uống vào mấy ngụm rượu, bỗng nhiên như kẻ trộm lánh , sau lát, biết lại từ nơi này bò ra, tay cầm mấy viên thuốc màu sắc sặc sỡ, chậc lưỡi : "Tuấn ca, tâm tình tốt liền làm chút trợ hứng, chứ chỉ uống rượu giải sầu chả có ý nghĩa gì."


      Trì Tuấn nhìn thấy thứ đó, tức giận đến mức đẩy cả bình rượu bàn ra, đạp cước: "Lão tử từng cái gì? Động vào cái gì động chứ tuyệt được động vào ma tuý? Thằng nhóc cậu đem lời của tôi thành gió thoảng bên tai à?"


      Chu Hạo dụi dụi chân: "Tuấn ca, đừng nóng giận, đây là thứ bên Chung ca làm ra, chỉ là trợ hứng chơi đùa chút thôi, nguy hại gì lớn cả, đừng nghiêm trọng như vậy! Em nếm qua lần rồi, gây nghiện, đấy!"


      Trì Tuấn có chút say say, kiên nhẫn khoát tay: "Cậu mẹ nó cắn ! Vài người các cậu có phải hay cũng cắn cái thứ nay rồi?"


      Mấy người khác giơ tay lên, nhún nhún vai, cùng kêu lên : "Chỉ có mình Hạo tử chạm vào thôi ạ."


      Chu Hạo cắt tiếng: "Đây chẳng qua là đồ trợ hứng chơi đùa thôi, mọi người đừng coi tôi giống như mấy thằng bán ma tuý chứ!" xong, hướng Trì Tuấn nháy mắt mấy cái, tiện tay cầm luôn chai bia bàn, cho thuốc vào miệng, ngửa đầu uống.


      Trì Tuấn vốn nghẹn cả ngày, thấy tính tình của thế này, càng thêm tức giận, đạp cước, đứng dậy: "Các cậu ở trong này chơi, về trước !"


      "A? Tuấn ca, sao phải rồi à? cả nhóm cũng chán bỏ xừ!"


      Trì Tuấn xì tiếng khinh miệt: "Cậu cút !"


      ra ngoài Hoàng Triều, ban đêm gió thổi ít cảm giác say, đầu óc nhớ tới mấy viên thuốc màu sắc rực rỡ vừa nãy, lấy di động ra nhấn số, bên kia rất nhanh bắt máy: "A Tuấn à!"


      "Ba, hộp đêm của ba cho dù là toàn thanh niên, thế nào mà ba lại cho A Chung làm thuốc phiện? Ba là ngại mệnh mình quá dài sao?"


      Trì Tùng Niên ha ha cười : "Ai u, cha con làm gì có cái lá gan mà bán thuốc phiện, là A Chung trong quán có ít khách muốn chút trợ hứng, ta liền để làm ít thuốc, chỉ là chút thuốc phiện dạng , nguy hại lớn, số lượng cũng nhiều, có việc gì. A Chung có chừng mực."


      A Chung là quản lý của hoàng triều, theo Trì Tùng Niên rất nhiều năm, Trì Tùng Niên đối với thập phần tín nhiệm.


      Trì Tuấn nghe xong, tức giận : "Tốt nhất là có chừng mực, nếu ba phải vào cục cảnh sát, con đưa cơm cho ba đâu."


      Trì Tùng Niên ở đầu bên kia ha ha cười cười: "Biết biết, ba con còn muốn ôm cháu cơ. Đúng rồi, nghe bọn Hạo tử , con bây giờ làm cái gì ở công ty Internet à, cái này ba hiểu, nhưng nếu con thiếu tiền, vạn lần phải cho ba biết. Con trai làm việc, ba con ủng hộ hoàn toàn."


      Trì Tuấn kiên nhẫn : "Rồi, rồi, con thiếu tiền bảo với ba."


      xong, chút khách khí liền tắt điện thoại.


      Trì Tùng Niên tuy rằng đọc nhiều sách, nhưng ý thức pháp luật vẫn là có chút. Nhất là Tân Hồ mấy năm nay, vài người tốt liên tiếp bị nghiện, đều biến thành kẻ ra người quỷ ra quỷ. Trì Tùng Niên sớm cam đoan với con trai, tuyệt đối dính vào thứ kia.


      Trì Tuấn vẫn là có vài phần tín nhiệm với ba mình, cũng mơ hồ nghe này thuốc trợ hứng này quả nguy hại lớn, liền đem chuyện này ném ra sau đầu.


      lau mặt phen, lại thế nào cũng gạt được căm tức còn sót lại trong lòng.


      Nghĩ đến lúc trước, có ý tốt cứu Diệp Sơ Hiểu, lại bị gào thét hận , là cơn tức lại càng trào dâng. Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cam lòng, hận thể ngay lúc này đứng trước mặt , cho hai cái tát cho hả giận.


      Nghĩ vậy liền chìa tay ra ngăn chiếcc xe taxi, thẳng đến tân hồ.

    5. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 14: Đến nhà


      "Mở cửa! Mở cửa!" Trì Tuấn nổi giận đùng đùng chạy đến nhà Diệp Sơ Hiểu, dùng sức vỗ vào cánh cửa gỗ cũ kỹ.


      lát sau, cửa mở ra, Trương Liên xuất , kinh ngạc hỏi: "A tuấn, có việc gì sao?"


      Ngửi được toàn thân đầy mùi rượu, mi tâm Trương Liên hơi nhíu lại.


      "Diệp Sơ Hiểu đâu ạ?!" Trì Tuấn trực tiếp lướt qua bà, vào trong nhà, nhíu mi nhìn quanh chút căn phòng trống rỗng, xoay người đến cửa phòng ngủ Diệp Sơ Hiểu.


      Trương Liên nhìn bước chân của có chút lơ lửng say, tim loạn nhịp lát, bước nhanh qua che ở trước cửa: "Cháu tìm Sơ Hiểu à? Con bé ngủ rồi, có chuyện gì, có chuyện gì cứ cho biết, lại với nó cho."


      Trương Liên cũng biết Diệp Sơ Hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ biết chạng vạng trở về, thấy mắt là biết vừa khóc lớn, vừa hồng vừa sưng, cũng ăn cơm, nhốt mình trong phòng ra.


      Mắt thấy Trì Tuấn thân mùi rượu chạy tới gây , bà nghĩ rằng hai người xảy ra mâu thuẫn, tự nhiên dám cho Trì Tuấn đến gần Diệp Sơ Hiểu.


      Trì Tuấn kiên nhẫn liếc bà cái, lướt qua bà gõ gõ cánh cửa đằng sao: "Dì tránh ra ! Đây là chuyện của cháu và ấy."


      Trương Liên vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngượng ngùng cười: "A Tuấn, nếu Sơ Hiểu làm cái gì khiến cháu mất hứng, dì thay nó xin lỗi cháu."


      Trì Tuấn dừng lát, giễu cợt cười: "Từ đến lớn, cháu cũng chưa từng thấy dì quan tâm ấy vài lần, thế nào lúc này lại diễn bài mẹ con tình thâm vậy? Dì cũng đừng chọc vào cháu, làm cho cháu mất hứng, cháu mà đồng ý, dì cũng đừng mong gả cho ba cháu."


      Trương Liên bị chẹn họng, lúng ta lúng túng : "Mấy năm nay, dì cũng còn trẻ nữa rồi, lấy chồng hay thực ra cũng sao cả." xong, có vẻ ý thức được giọng điệu của mình đúng, hấp tấp , "Chủ yếu là con bé Sơ Hiểu ngủ rồi, hôm nay nó hình như mấy vui vẻ, bằng gọi nó dậy giải thích với cháu rồi."


      Trì Tuấn cũng hề ép buộc, chỉ khoan thai xoay người ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy điếu thuốc bàn trà rồi châm lên, bộ dáng bất cần đời : "Dì có biết hôm nay vì sao ấy vui ?"


      Trương Liên thấy có tư thế muốn phá cửa, thả lỏng thân thể, đến bên cạnh ngồi xuống, nhưng trả lời.


      Trì Tuấn lạnh lùng liếc mắt cái cửa phòng còn đóng chặt, biết Diệp Sơ Hiểu lúc này nhất định vẫn còn tỉnh, quay đầu cười cười: "Hôm nay, ông bố chết tiệt hít thuốc phiện, cướp tiền lương làm gia sư của ấy để mua thuốc."


      Trương Liên sửng sốt chút, phản ứng lại, nhất thời tức giận đến mắng to: "Tên khốn đấy ngay cả tiền con mình mà cũng cướp, sao lão chết cho rồi!"


      Trì Tuấn nghiêng đầu liếc bà cái, tiếp tục nhanh chậm : "Lão khốn đấy chỉ cướp tiền của con mình, mà còn mặc kệ bọn lưu manh bán thuốc phiện ức hiếp ấy, lão thờ ơ bỏ mặc."


      Trương Liên hoảng hốt, quay đầu nhìn cửa phòng Diệp Sơ Hiểu, thanh cũng thay đổi theo: "Vậy Sơ Hiểu có bị bọn chúng khi dễ ?"


      Trì Tuấn giọng mỉa mai cười, chậm rãi : "Nếu gặp được cháu, ấy khẳng định là bị làm nhục."


      Trương Liên nửa ngày mới phản ứng lại được, khô khốc mở miệng: “Vậy cám ơn cháu!"


      Trì Tuấn thở ra ngụm khói: "Dì so với ấy còn biết lý lẽ hơn nhiều. Cháu cứu ấy, ấy chẳng những cảm kích, còn mắng cháu. Dì xem giọng điệu đó thế nào cháu nuốt nổi?"


      "A?" Trương liên mở to hai mắt. Diệp Sơ Hiểu tính tình lạnh lùng quật cường, bà cũng biết, lại luôn luôn chán ghét Trì Tuấn, phải có khả năng làm chuyện lấy oán trả ơn. Bà nghĩ nghĩ, , "Sơ Hiểu tuổi còn hiểu chuyện, cháu đừng chấp nhặt với nó. Tóm lại việc này dì thay nó cảm ơn cháu. Gặp loại chuyện này, trong lòng nó cũng chịu khổ sở, đợi ngày mai nó tỉnh lại, dì bảo nó đặc biệt lời cảm ơn với cháu."


      "Vâng! ấy đúng là còn , thế mà biết chuyện đương rồi đấy ạ." Trì Tuấn kiên nhẫn phẩy phẩy tay, "Cháu còn biết ấy sao, cho dù lời cảm ơn, khẳng định cũng là vẻ mặt lạnh nhạt tình nguyện, còn ngại cách cháu đủ xa nữa chứ!"


      vừa dứt lời, cửa phòng Diệp Sơ Hiểu vốn đóng chặt, kẽo kẹt tiếng mở ra. Diệp Sơ Hiểu đứng ở cửa phòng, mắt sưng đỏ, tóc rối tung, quả khuôn mặt lạnh nhạt.


      nhìn hai người trong phòng khách, mặt chút thay đổi đến, cầm năm trăm đồng đặt ở bàn trà: "Đây là tiền đưa cho tên lưu manh đấy, tôi trả lại cho !"


      Cơn giận của Trì Tuấn vốn còn sót lại chưa tiêu tan, thấy thái độ này của , cơn tức bị chạm vào liền dâng lên bừng bừng, nhưng bỗng nhiên dường như là nghĩ đến cái gì, nhíu mày cười: " đem tiền trả lại cho tôi, vậy chẳng khác nào tiêu tiền cho ba mua thuốc phiện? Tôi thấy hay là thôi , coi như là tôi mua cho chú Diệp liều thuốc, dù sao tôi làm người ác thành quen rồi."


      Diệp Sơ Hiểu mở miệng lời nào.


      Trương Liên nhíu mày nhìn con , thấp giọng hỏi: "Vừa mới rồi A Tuấn có đúng ? Nếu A Tuấn cứu con, con phải cảm ơn người ta chứ."


      Trì Tuấn gạt gạt tàn thuốc, ung dung ngẩng đầu nhìn cơ, trong mắt cười như cười, lại như hàm chứa tia châm chọc.


      Mắt Diệp Sơ Hiểu sụp xuống, nửa ngày sau, rốt cục mới câu: "Hôm nay cảm ơn !"


      xong, trong đầu lại lên cảnh tượng vài ngày trước đó, Trì Tuấn ở giường đè lên mình, còn có nụ hôn ướt át làm người ta sợ hãi. Hai má vốn tái nhợt, bởi vì khuất nhục mà lên tia màu đỏ.


      Trì Tuấn kinh ngạc nhìn biểu tình biến hóa của , quay đầu với Trương Liên: "Cháu sai ! Bảo ấy lời cảm ơn cháu, bộ dáng như này phải rất chán ghét sao!"


      Trương Liên ngượng ngùng cười: "Tính tình nó từ bé thế này rồi, cháu cũng biết mà."


      Trì Tuấn mắt lạnh nhìn về phía Diệp Sơ Hiểu đứng, hừ tiếng: "Tôi buổi tối chưa ăn cơm, đói bụng, nấu bát mỳ cho tôi , coi như là cảm ơn tôi rồi."


      Trương Liên nhanh nhẹn xung phong nhận việc : "Để dì làm cho."


      Trì Tuấn lại cả giận : "Thế nào? Cảm ơn mà chút thành ý ấy cũng có sao?"


      Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu nhìn cái: "Được để tôi làm."


      Biểu tình mặt Trì Tuấn lúc này mới thoáng dịu chút.


      Vài phút sau, Diệp Sơ Hiểu bê chén mỳ lớn đặt trước mặt Trì Tuấn, ý bảo ăn .


      Mỳ sợi trắng bóng, bên chỉ có mất cọng rau cải, thoạt nhìn có gì ngon. Tâm tình tốt, nên chắc là đồ ăn cũng nấu ra gì.


      Trì Tuấn nhíu mày nhìn sợi mỳ, hờn giận : "Tôi cũng phải hòa thượng, ngay cả trứng gà có à?"


      Diệp Sơ Hiểu thấp giọng : "Tôi nấu cho quả."


      " cần!" Trì Tuấn kiên nhẫn khoát tay, cầm chiếc đũa lên ăn.


      Mỳ nhiều, hương vị cũng tốt. Trì Tuấn vừa ăn vừa nhíu mày, nhưng đến cuối cùng, ngay cả nước canh cũng đều uống hết. Trương Liên nghĩ rằng đói bụng, thấy buông bát: "Ăn no chưa? Có muốn dì làm cho cháu thêm chút đồ ăn ?"


      Trì Tuấn khoát tay, ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Hiểu đứng giữa phòng, day day cái trán vẫn còn cảm giác say: "Hôm nay cháu tức cũng no rồi, làm sao còn có khẩu vị ăn cái gì ạ."


      có khẩu vị còn ăn hết bát mì, Diệp Sơ Hiểu bất mãn oán thầm.


      Trì Tuấn tự nhiên là biết trong lòng nghĩ gì, nhìn đồng hồ, đứng dậy : "Cháu về đây ạ." xong, lại với Diệp Sơ Hiểu: "Về sau mà thấy người cha hít thuốc phiện đó của , nhanh tránh , nếu sớm hay muộn lão già đó cũng bán , tôi cũng phải là mỗi lần đều ở bên cạnh ."


      Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lên tiếng.


      Trương Liên ngượng ngùng cười : "Thực cảm ơn cháu, A Tuấn. Sơ Hiểu con bé biết làm như thế nào."


      "Tốt nhất là ấy phải biết ." Trì Tuấn cuối cùng liếc Diệp Sơ Hiểu cái, bất mãn rời .


      Diệp Sơ Hiểu nhìn thấy mấy tờ tiền vẫn còn để bàn, cẩn thận cất , dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời kiếm được tiền, đặc biệt quý trọng.


      Trương Liên nhìn : "Cha con thực cướp tiền của con à, còn mặc kệ nhìn con bị lưu manh khi dễ?"


      Động tác tay Diệp Sơ Hiểu dừng chút, trong mắt lập tức nhịn được ủy khuất mà nóng lên, nghẹn lâu mới miễn cưỡng nhịn xuống được, thanh thản nhiên : "Cái người hít thuốc phiện đến mất hết tính người đấy, mẹ cũng phải là chưa thấy qua. Con coi như người ba này."


      Trương Liên phiền chán hít điếu thuốc: "Dù sao bao lâu con cũng học đại học rồi, cũng làm phiền được con nữaa." Dừng chút, lại thử hỏi, "Trì Tuấn ..."


      Thân mình Diệp Sơ Hiểu cứng nhắc, còn chưa đáp lại, nghe Trương Liên thở dài: " tuy rằng từ bé hoành hành ngang ngược, nhưng cũng quá xấu xa, ít nhất ra tay cứu ngươi. Mẹ nhớ nhiều năm trước, cũng giúp con đánh tên lưu manh muốn khi dễ con mà."


      Diệp Sơ Hiểu căm giận : "Chính còn phải lưu manh sao ạ."


      Trương Liên từ chối cho ý kiến thở dài: " , mẹ tuy rằng coi như là nhìn lớn lên , nhưng chung cũng thấy giống lưu manh, cũng biết trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì." Bà xong, liếc mắt sườn mặt trắng trong thuần khiết của con , dù lo lắng vẫn có chút thoải mái , "Dù sao con cũng nhanh rời khỏi nơi này, cái gì cũng sao cả."
      levuong, Parvarty, 19002 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :