1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Ba Lang Quân-Thập Bát Kinh ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 8: Dục vọng thiêu đốt

      Edit: Miho


      Thân thể Cam Đường mềm mại tản ra khí nóng trong ôn tuyền, kề sát trong ngực Đại Lang, cảm giác càng thêm cực nóng, nhưng tình huống này lại làm cho nàng lo lắng sợ hãi, hơn nữa sơn cốc trong rừng gió thổi xuyên qua, thân thể nhịn được phát run.


      Thiếu nữ xinh đẹp 'khỏa thân' trong ngực, là nam nhân đều có phản ứng, Đại Lang có thể cảm giác được, phân thân nóng rực phút chốc căng lớn, cứng rắn nóng rực giống như trong lò luyện gang, sinh sôi để ở Cam Đường.


      Đại Lang hầu kết ngừng lăn lộn, mặt khí nóng muốn thiêu hồng hai mắt, lực đạo đôi tay tự giác tăng thêm, gò đất mượt mà trước ngực Cam Đường muốn hoàn toàn tiến nhập trong ngực , xúc giác non mềm, hai viên tiểu đào hơi hơi nổi lên cảm giác, đều làm cho lý trí của sắp hỏng mất, hình ảnh nhị đệ khống chế được hành động ngừng lăn qua trong não , ý niệm cũng muốn thử xem tư vị như vậy càng ngày càng mạnh, ý tưởng này càng làm cho toàn thân như phát hỏa, nóng bỏng.


      Cam Đường biết, nam nhân lúc này nên chọc vào, cho nên nàng đứng im, cử động cũng dám, miệng chỉ có thể run giọng cầu xin: "Van cầu ngươi... Thả ta."


      Run run cầu xin giống như sắp đứt đoạn cuối cùng của dây đàn, lôi kéo Đại Lang có mấy lý trí, cắn răng chịu đựng, cúi đầu nhìn lại, nữ nhân trong ngực, toàn thân run rẩy, như con dê non nhu nhược mới sinh ra, nội tâm dâng lên tia đành lòng.


      Chân Đại Lang bước bước đứng lên, cảm giác như có sức nặng ngàn cân, mỗi bước động, đều phải cố gắng khí lực toàn thân, hai chân đấu tranh ý chí chính mình.


      Thời điểm Đại Lang buông ra, trái tim gần như tuôn ra khỏi ngực, Cam Đường lần nữa ngồi tảng đá, buông lỏng tay ra, nàng lại có thể cảm giác được cả người run lợi hại, nhẫn nại gian nan.


      "Ta đến bên kia." Đại Lang xong câu này, liền như dã thú bùng nổ, chạy như điên vào sơn cốc trong rừng.


      tâm Cam Đường cũng nhảy rất nhanh, sững sờ ở tảng đá lâu, mới cứng ngắc nhặt lên da thú mặt đất, tiết khố, nhàng mặc vào thân.


      Đại Lang biến mất lâu, Cam Đường ngơ ngác ngồi chờ ở tảng đá, biết như thế nào, nội tâm nàng dâng lên cỗ cảm giác áy náy, là nàng thương tổn Đại Lang, cũng đồng dạng thương tổn Nhị Lang, làm cho nàng cứ như vậy theo bọn , nàng làm được.


      Ai, nội tâm Cam Đường thở dài, tương lai , có lẽ tương lai có ngày, nàng có thể nhận !


      Qua rất lâu, Đại Lang trầm mặc trở lại bên người nàng, giống như lúc , đem nàng lên lưng, dẫn theo cái sọt lúc lên đỉnh núi, theo đường cũ về đến nhà tranh, dọc đường , Đại Lang chuyện nhiều.


      Đại Lang đem nàng thả lại đống cỏ khô, Nhị Lang vừa nhìn thấy bọn họ vào nhà, liền xoay người ra ngoài, tầm mắt thủy chung dám nhìn Cam Đường, sau, Đại Lang cũng trầm mặc ra ngoài, cũng sai biệt lắm sắp tới giờ cơm nước, đầu tiến vào phòng bếp, ra nữa.


      "Nương tử, bọn làm sao vậy?" Tam Lang đơn thuần nữa cũng nhìn ra hai vị ca ca khác thường, mặc dù có thể nhìn ra, lại hiểu thâm ý trong đó, cho nên hỏi nương tử.


      Cam Đường biết gì chống đỡ, chỉ có thể mỉm cười, cái gì. Tam Lang nhìn nàng, lại hướng ngoài phòng nhìn nhìn, ra khỏi nhà tranh, muốn biết đây là có chuyện gì, cũng muốn giúp các ca ca.


      lúc sau, trong phòng trống rỗng, Cam Đường rũ mắt xuống, lại thấy Tiểu Khôi cuộn lại ở bên, trước mắt cũng chỉ có nó có cảm giác, tiếp tục vô vô ưu ưu di động, suy nghĩ khóe miệng khỏi lộ ra tia cười khổ.


      Sau ngày, Đại Lang, Nhị Lang đều trở nên trầm mặc, cũng rất ít cùng nàng ở cùng chỗ, Cam Đường biết bọn phải tức giận, chỉ là sợ ở cùng nàng chỗ, lại hội nhịn được, cho nên tình nguyện trốn tránh nàng.


      Tuy rằng trốn tránh, bất quá, Đại Lang lại quên ghi nhớ lời nàng qua, cẩn thận lọc lấy da con hoẵng, rửa sạch đặt ở mặt đất phơi nắng, đợi cho phơi nắng khô ráo, liền chuẩn bị cùng các con mồi khác mang xuống núi bán.


      Hôm nay, thời điểm Đại Lang ngồi ở mặt đất phơi da, vợ Đại Tường đến đây, còn mang theo vị nương, cũng gặp qua vài lần, là em nhà mẹ đẻ vợ Đại Tường, tên là Hoa Đào, trước kia cũng theo lên núi.


      "Đại huynh đệ, dạo này sao thấy ngươi đến nhà vậy?" Vợ Đại Tường xa xa nhìn thấy thân ảnh Đại Lang, liền đến gần.


      Đại Lang đứng dậy, cười : "Tẩu tử ngươi đến rồi."


      Vợ Đại Tường đến trước mặt , vỗ cánh tay , ha ha nở nụ cười, ý có điều chỉ : " phải dạo này bận quá chứ, tẩu tử là người từng trải, lúc tẩu tử cùng Đại Tường ngươi vừa thành thân, cũng rất quấn quýt."


      Đại Lang suy nghĩ hồi, mới đại khái đoán được ý tứ của nàng, nhưng này , phải muốn xa cách, sắc mặt có chút u ám, ứng phó ân tiếng.


      Vợ Đại Tường nở nụ cười, lơ đãng thấy miếng da phơi nắng mặt đất, nhãn tình khỏi sáng lên, vừa cười : "Đại huynh đệ, tẩu tử hôm nay lên đây, thuận đường liền đem vật săn bắn này mang về, các ngươi khỏi phải chuyến, gạo mì lần này chờ lần sau cùng mang ."


      "Nga, tẩu tử, nương tử chúng ta , con mồi của chúng ta chính mình mang trấn bán, phiền toái tẩu tử." Đại Lang cho tới bây giờ cũng biết bụng vợ Đại Tường đánh chủ ý, cho nên cũng quanh co lòng vòng, trực tiếp liền .


      Sắc mặt vợ Đại Tường liền đổi, nội tâm thầm mắng câu, mặt lại như cũ nở nụ cười: "Đại huynh đệ a, chút vật này sao có thể bán lấy tiền, tuổi tác nương tử các ngươi còn , hiểu được, lời dễ nghe, các ngươi là người lớn, cũng đừng nghe lời tiểu nương tử, nàng hiểu biết, các ngươi chính mình phải biết."


      Đại Lang nghe xong lời nàng , chút nghĩ ngợi trở về: "Huynh đệ chúng ta đều sao cả, nương tử cao hứng so với cái gì cũng hơn."


      Lời này làm cho sắc mặt vợ Đại Tường có chút đóng băng: "Tẩu tử là muốn tốt cho các ngươi, tẩu tử ăn muối so với các ngươi ăn cơm còn nhiều hơn, hảo tâm muốn giúp, miễn các ngươi đường vòng."


      "Đa tạ tẩu tử, sau này có việc gì, tìm tẩu tử hỗ trợ."


      Đại Lang cùng vợ Đại Tường chuyện, Hoa Đào lại sớm ở lại được, đôi mắt hoa đào hướng bốn phía nhìn vòng, thấy được người muốn tìm, vì thế liền thừa dịp bọn họ chuyện, vào nhà tranh.


      Trong phòng, Cam Đường dựa vào đống cỏ Đại Lang làm cho, vuốt ve Tiểu Khôi ghé vào đùi nàng, nó có chút buồn ngủ. Tam Lang ngồi xếp bằng bên cạnh, trước miệng đọc sách.


      Hoa Đào vừa nhìn thấy Tam Lang, lấy tay sờ sờ dầu hoa nhài bôi tóc, cười như hoa rồi vào, ngọt ngào kêu 1 tiếng: "Tam ca."


      Lang Tam ngẩng đầu lên, quay mắt lại cúi đầu xem sách, Hoa Đào bị xem thường mãi thành quen, lại chút nào nổi giận, trực tiếp đến bên người , cong lưng hạ thắt lưng loạng choạng kéo cánh tay của , dịu dàng : "Tam ca, đừng quan tâm người ta."


      Tam Lang đờ đẫn kéo tay ra, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta nhớ ... Ngươi lớn hơn ta ba tháng."


      "Phốc." Cam Đường nhịn được phun cười. Ánh mắt Hoa Đào nhìn qua, trừng mắt nhìn nàng liếc cái, sau, hơi xấu hổ cười cười, tiếp tục õng ẹo : "Huynh xấu lắm, người ta thích kêu huynh tam ca."


      Cam Đường bị lời õng ẹo làm cho toàn thân run lên, đối với da mặt dày của nàng rất là bội phục.


      "Tam ca..."


      "Đừng ồn ta xem sách, ta xem xong, nương tử mất hứng." Tam Lang tiếp tục vùi đầu vào sách, nội tâm lại buồn bực, bảy chữ này rốt cuộc có gì dùng a, chút đều thích.


      Tâm can Hoa Đào bị thương, chuẩn bị hờn dỗi phen, ngoài cửa truyền đến thanh vợ Đại Tường: "Hoa Đào, chúng ta ."


      Đến đây mới được chút liền bắt , Hoa Đào rất là muốn, nàng tốt mấy ngày, mới làm cho mẹ đáp ứng cho nàng đến chỗ đại tỷ, ở nhà đại tỷ cũng đợi mấy ngày, mới gặp được cơ hội lần lên núi, sao có thể như vậy.


      "Tam ca, muội về sau thường đến chơi, huynh có được ?" Hoa đào lại câu kiều.


      "Tỷ ngươi gọi ngươi đấy." Tam Lang hảo tâm nhắc nhở.


      Hoa Đào còn chờ lời , vợ Đại Tường hấp tấp chạy vào, cầm tay Hoa Đào, liền kéo ra bên ngoài: "Kêu muội muội còn chết lại đây là sao?" bên la hét kéo người, bên còn quên hung hăng liếc mắt Cam Đường cái.


      Hoa Đào kêu la còn bị vợ Đại Tường kéo , Cam Đường gì, hổ là lưỡng tỷ muội, đều là cực phẩm.


      Bị màn náo loạn như vậy, Tam Lang tập trung tâm tư đọc sách được, quăng sách, đầu hướng thân Cam Đường, đôi tay quấn thắt lưng của nàng, toàn thân xoay đến xoay : "Nương tử... Nương tử... Ngày mai xem."


      Cam Đường bị ngứa nở nụ cười, ở đầu nàng, Tam Lang đặc biệt thích làm nũng, làm cho nàng có chút ăn tiêu.


      Hai người cười đùa, Nhị Lang đến, liếc mắt cái thấy hành vi hai người hơi thân mật, mặt cứng đờ, chạy ra ngoài.


      Tam đệ có thể, vì sao ta thể. Nội tâm Nhị Lang buồn, chạy thẳng vào trong rừng, ôm cây chút đánh, đầy bụng đắng chát ngừng nảy lên, chỉ cũng chỉ được.
      _tata_, garubi29498, Thu Hằng8228 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 9: Ghen tuông mọc tràn lan

      Edit: Miho


      Từ lần Nhị Lang nhìn thấy Tam Lang ở trước mặt nàng làm nũng, cả người liền trở nên được tự nhiên, luôn mượn cơ hội sai sử Tam Lang, làm cho làm này làm nọ, hôm qua còn lén lút đem Tiểu Khôi dấu , làm hại Tam Lang tìm, huynh đệ với nhau mà làm việc này, suýt chút nữa làm ồn ào.


      Nội tâm Cam Đường cân nhắc, hành vi ngây thơ xấu hổ này, chút cũng giống tính khí Nhị Lang, phải là ghen chứ?


      Càng nghĩ càng có thể, Cam Đường khỏi ngẩng đầu nghiêng mắt liếc liếc cái, Nhị Lang này hội ở lại tìm việc. Cũng biết từ đâu đem tới bó Trúc Tử, đem đống tới trước mặt Tam Lang: "Này, đem nó tước ."


      Tam Lang còn nhớ việc của Tiểu Khôi, cũng quan tâm : "Làm sao?"


      "Đại ca muốn dùng, bảo đệ tước đệ liền tước, hỏi nhiều như vậy làm gì." Như cũ Nhị Lang bày bộ mặt tê liệt, từ ngày đó đều đối Tam Lang như vậy.


      "Như thế nào đại ca chính mình đến ." Tam Lang lần này tính tình cũng rất lớn.


      "Huynh là nhị ca thể cho đệ làm việc sao, ai thế nào cũng phải đại ca ra mặt."


      "Mấy ngày nay huynh mỗi ngày đều cho đệ làm việc, đệ cũng chưa có thời gian đọc sách, nương tử tức giận."


      thôi, nhắc tới nương tử, Nhị Lang lại nóng nảy rồi, trong mắt lại nghĩ tới hình ảnh ngày đó, miệng nhịn được : "Nương tử làm sao tức giận với đệ được, cả ngày đối với đệ cười còn kịp, hừ!"


      "Nương tử nào có cả ngày đối với đệ cười, nương tử, nàng , nàng có hay cả ngày đối với ta cười?" Tam Lang phục, quay đầu hỏi Cam Đường.


      Cam Đường đổ mồ hôi hột, điều này nàng trả lời như thế nào, vấn đề mấu chốt căn bản ở đây, nàng biết làm sao chỉ có thể co đầu rụt lại, nhắm mắt giả bộ ngủ, liên lụy tới chuyện huynh đệ họ, miễn cho chuyện này càng càng loạn.


      Có lẽ giả bộ ngủ rất ràng, hoặc là Tam Lang muốn biết vì sao nàng trả lời, cho nên, lần này bứt ra thành công, đầu óc Tam Lang hướng trước mặt nàng tìm tòi, thân thủ liền lay động nàng: "Nương tử... Nương tử... chuyện với nàng a."


      Tiểu tử Tam Lang này ngốc cái gì cũng hiểu, lúc này nghĩ cái gì là kiều, ngừng kích thích đến Nhị Lang vốn là ghen tuông tận trời, chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn, muốn cũng nghĩ, lên liền chưởng đem tay Tam Lang vỗ xuống, quát to: "Lay cái gì, thấy nương tử nghỉ ngơi à."


      Lần này ra tay có chút nặng, mu bàn tay trắng nõn của Tam Lang lập tức đỏ mảnh, ngây ngẩn cả người, cũng phải vì đau, mà là ràng, nhị ca của ngày thường như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy?


      Sửng sốt chỉ có Tam Lang, Nhị Lang chính mình cũng run sợ chút, nội tâm lập tức phiền chán, dạo này biết làm sao, nhìn cái gì đều vừa mắt.


      "Các đệ làm sao, đều ra cho ta, suy nghĩ các ngươi rốt cuộc có phải là huynh đệ ." Đại Lang nghe tiếng quát của Nhị Lang liền vọt vào, lên tiếng quát lớn.


      Nhị Lang, Tam Lang trầm mặc ra khỏi nhà tranh, Cam Đường lúc này thể giả bộ ngủ nữa, sốt ruột gọi lại Đại Lang muốn ra cửa: "Ngươi để cho..."


      Đại Lang quay đầu, Cam Đường nhìn , nhất thời ra lời, dạo này, Đại Lang cũng vẫn tị trước nàng, bọn họ cũng qua rất nhiều lần mặt trời lặn, nay hai người như vậy mặt đối mặt, tự giác đều nghĩ tới hôm hình ảnh trong ôn tuyền, trong lúc đó trầm mặc xấu hổ tràn ngập ở hai người.


      "Khụ... có việc gì ta ra ngoài." Đại Lang đánh vỡ trầm mặc.


      "Là về ba người các ngươi." Cam Đường do dự chút, vẫn là ra, suy nghĩ mặc kệ có thể thành hay , dù sao cũng phải thử ra xem.


      "Ba người chúng ta?"


      "Là như vậy... Ta nghĩ dạy ba người các ngươi biết chữ... biết được hay ?" Cam Đường cũng biết có biện pháp khác tốt hơn , dù sao cũng phải tìm cái cớ làm cho bọn mỗi ngày đều ở cùng nhau, hơn nữa, cũng có thể cho nàng cùng bọn cơ hội tự nhiên ở chung, tị nhau đến tránh lời nào, cũng phải chuyện tốt.


      Đại Lang sửng sốt, nhất thời quải bất quá cong lưng đến: "Biết chữ?"


      "Ân, dạo này tam đệ ngươi nhìn sách biết chữ, ta cảm thấy, ngươi cùng nhị đệ ngươi nếu có thể nhận biết chữ, cũng là chuyện tốt, ta nghĩ, ba người các ngươi cùng nhau học, nhất định có thể học được rất nhanh." Nàng đối xử bình đẳng như thế, nghĩ đến có người nào xuất bất mãn ưu tư, dạo này khí hài hòa, cũng có thể chậm rãi .


      Cam Đường suy nghĩ như thế, mặt bất giác tươi cười, Đại Lang nhìn, tâm lại bắt đầu bang bang nhảy loạn lên, chờ nhiều, trở về câu: "Ta hỏi chút nhị đệ, tam đệ." trì hoãn, xoay người ra ngoài.


      Tam huynh đệ ở bên ngoài lâu, rồi trở về, ba người liền thân.


      "Ta hỏi qua nhị đệ, tam đệ, bọn cũng đồng ý, nương tử khi nào có thể dạy?" Ba huynh đệ toàn bộ ngồi xuống, trịnh trọng nhìn nàng, trận này biến thành Cam Đường sửng sốt, phải dạy biết chữ thôi sao, trịnh trọng như vậy là chuyện lạ.


      "Sáng sớm ngày mai." Cam Đường giọng .


      "Chúng ta gọi nàng là nương tử, hay gọi nàng là phu tử?" Đại Lang tiếp tục trịnh trọng hỏi.


      Phốc, phu tử, thôi , Cam Đường có chút dở khóc dở cười, đành phải trả lời: "Theo các ngươi."


      "Vẫn là gọi nương tử , gọi phu tử được tự nhiên." Nội tâm Nhị Lang nhận định nàng là nương tử, làm cho thay đổi gọi phu tử, là trăm ngàn lần muốn.


      "Vậy nương tử, ta có thể hay xem sách?" Tam Lang vẫn chuyên tâm suy nghĩ có thể đọc sách, thích bộ dạng đệ tử học.


      " thể." Đối mặt ba gã 'học sinh', Cam Đường cảm thấy chính mình là lão sư lải nhải trở lại.


      Nguyên cho rằng có thể bỏ qua đọc sách, Tam Lang bất giác nghẹn miệng, tâm tưởng, cái này chịu thiệt, nhịn được lại chuyển bên người Cam Đường.


      "Tốt, liền định như vậy, cho phép nghị luận, cho phép đổi ý." Cam Đường vừa thấy Tam Lang như vậy, biết lại chuẩn bị muốn làm nũng, ngăn lại, mắt to trừng mắt liếc nhìn cái.


      Còn dám tới, này thiếu tâm nhãn, nàng vất vả nghĩ ra biện pháp điều đình ba huynh đệ bọn , mấu chốt là Tam Lang, làm tốt Nhị Lang lại phát tác, vậy nổi khổ tâm của nàng uổng phí.


      Cứ như vậy, việc này bị nàng giải quyết dứt khoát, ba huynh đệ ai dị nghị. Nội tâm Đại Lang, Nhị Lang có chút vui rạo rực, chỉ có Tam Lang cả đêm ôm Tiểu Khôi, ở bên tai nó than thở.


      Ngày kế đoàn người đầy đủ sáng sớm, ăn xong điểm tâm, "Phu tử" Cam Đường nghiệp dư này liền chính thức tiền nhiệm.


      Đại Lang ôm cái cây tròn nguyên vẹn rất lớn, đặt ở khoảng mặt đất trước nhà tranh, tối hôm qua cố ý phạt cây, dùng thời gian giờ làm thành, là chuyên môn để Cam Đường ngồi. Nhị Lang nâng bồn gỗ ra, tối hôm qua Cam Đường phân phó lấy ít bùn đất ẩm ướt, cho vào bồn gỗ, cầm cành gỗ có thể viết ở bùn đất, cái này vừa mất tiền, viết ra có thể nhìn rất ràng, có thể chế thành giấy viết bảo vệ môi trường hơn.


      Cam Đường bị Đại Lang ôm ngồi ghế gỗ tròn, ba huynh đệ liền vây quanh nàng ngồi chiếu, bồn gỗ bùn đất để ở bên trong. Cầm lấy đoạn Trúc Tử, Tam Lang cố ý tước vì nàng, thô hẹp dài ngắn đều rất thích hợp, cầm ở trong tay, rất thuận tay.


      Ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba huynh đệ cái, tất cả bọn đều nhìn nàng, linh cơ vừa động, ngay tại bàn bùn viết xuống chữ dạy bọn .


      "Các ngươi biết hay , đây là chữ gì?" Cam Đường mỉm cười, chỉ vào chữ ở bàn bùn, hỏi.


      Ba huynh đệ lắc lắc đầu, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, ngờ rằng, bọn đều biết.


      "Chữ này đọc là lang quân, cũng chính là Lang Đại, Lang Nhị, Lang Tam, chữ lang quân, là họ các ngươi." Khóa thứ nhất, đương nhiên dạy bọn chữ quan trọng nhất.


      Ba huynh đệ vừa nghe, đều cẩn thận nhìn chằm chằm chữ trong bàn bùn, bọn lớn như vậy, lần đầu tiên biết họ chính mình là chữ như thế này.


      Bọn đều nhìn chằm chằm vào chữ này hồi lâu, lập tức liền đem chữ này ấn ở nội tâm, nhìn nhìn, nội tâm bọn dâng lên cái ý niệm trong đầu, có nương tử là quá tốt.
      _tata_, amandatruc, Linh_lung_co_nuong25 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 10: Trắng trợn
      Edit: Lychan

      Mấy ngày trôi qua, thời gian học chữ mỗi ngày trở thành thời khắc vui vẻ nhất của ba huynh đệ Lang gia. Có thể vây quanh nương tử, nhìn ngắm khuôn mặt tươi cười của nàng, đương nhiên quan trọng nhất chính là có thể nhìn chằm chằm eo thon của nương tử, ngẫu nhiên sờ bàn tay hay cọ cánh tay nàng cũng tức giận. Quả thực khiến bọn vui đến quên cả trời đất.

      Về phần Cam Đường, dù sao ba người bọn cũng là người đơn thuần, ý đồ “xấu” kia làm sao qua được mắt nàng, có điều chỉ cần quá phận, nàng cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Dù sao muốn quan hệ hòa hợp, dạy học có hiệu quả cũng phải khơi dậy tính tích cực mà.

      Đúng như nàng nghĩ, tính tích cực của ba huynh đệ tăng vọt chưa từng có, ngay cả Lang Tam vốn ưa học hành cũng vui sướng hài lòng tham dự, đem bất mãn lúc đầu quăng lên chín tầng mây rồi! Cam Đường đột nhiên cảm thấy bản thân rất có tiềm lực làm giáo viên. Đương nhiên, ba học trò của nàng cũng tệ, đầu óc rất tốt, trí nhớ lại cường đại, nàng dạy bao nhiêu có thể nhớ kỹ bấy nhiêu, làm cho nàng rất có cảm giác thành tựu.

      Cứ như vậy, người dạy vui, người học tích cực, bất tri bất giác mối quan hệ trở nên hài hòa.

      Hôm nay, Lang Đại vắng mặt. Cũng phải nhàn hạ, mà là mấy tấm da thú phơi khô lắm, Cam Đường thúc giục bán, cho nên, sáng sớm mang theo da thú cùng mấy con mồi mới săn được mấy ngày gần đây xuống núi. Trước khi , Cam Đường còn cố ý dặn dò tìm xem có cửa hàng chuyên bán da thú hay , tìm được loại cửa hàng này mà rao bán, giá bán nhất định cao hơn chút so với chợ.

      Lang Đại xuống núi, Lang Nhị, Lang Tam như cũ vây quanh nàng tiếp tục học chữ. Cam Đường ở trong bảng bùn viết hai chữ "Tấc" và "Qua". Trước mắt, nàng còn khoa tay múa chân diễn tả chữ khiến cho bọn có thể bắt đầu học đơn giản hơn.

      Sau khi dạy xong cách viết và đọc hai chữ "Tấc" và "Qua", Lang Nhị, Lang Tam cầm cành trúc bắt đầu mô phỏng lại cách viết ở mặt đất trước mặt mình, trông cũng rất ra dáng.

      Thời điểm hai người bọn họ trầm mặc ghi nhớ, Cam Đường có gì việc làm, lười biếng vặn thắt lưng, hướng đến tấm gỗ nằm xuống. Khối gỗ tròn này cũng là lớn, nàng còn có thể nằm đó.

      đỉnh đầu là bầu trời quang đãng mây, trước mặt là núi non tươi đẹp, Cam Đường thoải mái vươn hai tay qua đầu, duỗi dài tựa như mèo lười. Nàng nghĩ vu vơ chút, chợt nhớ tới truyện cười về hai chữ cái mới dạy, khẽ cười :

      “Ta kể các ngươi nghe, hai chữ Tấc và Qua này có câu chuyện buồn cười thế này: ngày nọ, Tấc gặp Qua, bèn vội lên tiếng tiếp đón: “Ồ lão gia, ngài mới mua ghế nằm à?”***, các ngươi xem vậy có buồn cười ?” Cam Đường vừa xong rộ lên cười ha ha trước.

      ***Giải thích: Chữ Qua tiếng Trung viết thế này ( ), trông giống hình dạng người vác cái ghế nằm.

      Bên người vẫn lặng im, Cam Đường cười to xong, đột nhiên lại cười nhạt, cười chính mình đúng là đồ ngốc, hai huynh đệ bọn làm sao có thể nghe hiểu được loại truyện cười này.

      Tự giễu xong, bên người vẫn chút động tĩnh gì, Cam Đường bất giác ngẩng đầu nhìn ra. Hai người bên cạnh sớm đem bốn con mắt tập trung nhìn chằm ngực của nàng!

      Cam Đường giật thót, cúi đầu nhìn lại. Quả nhiên, tiểu bánh bao trước ngực nàng lại ra chào hỏi rồi! Gần đây mặc da thú thành quen, nàng quên mất chuyện nó ngắn như thế nào. Lúc nãy vươn tay lên cao như thế chẳng phải bộ ngực lộ hết ra ngoài rồi sao….

      Cam Đường ngồi bật dậy, cúi đầu, dám nhìn hai huynh đệ Lang gia, chỉ sợ lại kích thích bọn , phía sau tai nàng chịu khống chế đỏ rực lên.

      Hai huynh đệ vốn ngồi xếp bằng bèn yên lặng điều chỉnh tư thế ngồi. Trong lúc vô tình được nhìn no mắt bánh bao tròn trịa kia, biết nên vui hay nên buồn. Đôi mắt no rồi, nhưng địa phương “kia” dường như lại càng đói khát hơn...

      "Hừ, biết xấu hổ!"

      Ngay lúc ba người trầm mặc xấu hổ, đột nhiên giọng nữ chanh chua vang lên. Quay đầu nhìn lại, Hoa Đào thân đỏ tươi biết từ lúc nào đứng ở sau lưng bọn .

      Hoa Đào lắc mông liền đến bên người Lang Tam, đối với Cam Đường châm biếm :

      "Cùng ba nam nhân ở chung thấy đủ xấu hổ, còn cố ý làm thêm chuyện câu dẫn người! Hừ, ngươi còn dám làm, ta đến cũng thấy còn mặt mũi a!"

      Tuy rằng Cam Đường chờ gặp Hoa Đào, nhưng lời này của nàng ta khiến cho nàng biết nên phản bác như thế nào. Khắng định màn vừa rồi nàng ta nhìn thấy.

      "Ngươi là ai? Làm sao mắng nương tử ta!" Cam Đường còn chưa biết ứng đối làm sao, Lang Nhị tức giận trước, thoắt cái đứng lên rống lớn.



      "Phải! Là nương tử ngươi ngươi liền coi chừng ! Đừng để cho nàng đến câu dẫn tam ca ta." Hoa Đào cao giọng trách móc.

      xong lại hướng bên người Lang Tam kêu tiếng: "Tam ca."

      "Chuyện nhà chúng ta, cần ngươi tới quản, cút cho ta!" Lang Nhị là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân lăn lộn qua trần thế, làm sao hiểu được như thế nào là cãi nhau, chỉ biết phát hỏa.

      Hoa Đào cũng để ý , quay qua làm nũng với Lang Tam. Từ trong tay áo lấy ra hà bao* tinh xảo, mặt thêu uyên ương hí thủy, đây là đồ nàng mất nhiều ngày mới thêu thành , nghĩ đến ngụ ý trong đó trong lòng liền vui rạo rực .

      *hà bao: Làm bằng vải, treo ở bên hông để đựng tiền xu hoặc ngân phiếu. Thường được thêu hình khéo léo để khoe ra như món trang sức.

      "Tam ca, cái này tặng cho ngươi." Hoa Đào sán vào bên người Lang Tam, đem hà bao hướng đến tay , trong lòng suy nghĩ, chỉ cần nhận, cái này chính là tín vật đính ước của hai người.

      "Trừ bỏ vật của nương tử, của người khác ta cần " Lang Tam cần suy nghĩ, đem hà bao tay ném, tay đẩy. Hoa Đào bị đẩy lảo đảo, té ngã đất.

      "Ai là nương tử của ngươi chứ? Nữ nhân biết xấu hổ này sao? Loại nữ nhân biết tốt xấu này có gì hơn ta chứ?!" Hoa Đào cảm thấy mất sĩ diện, hai mắt phiếm hồng, nghẹn ngào .

      "Ngươi nữa! nữa ta đánh ngươi!" Lang Nhị nắm chặt nắm đấm, gân xanh đầu đều toát ra.

      "Ngươi đánh a! Ngươi đánh a! Nàng chính là biết xấu hổ, nữ nhân cấp cho ba nam nhân làm nương tử, ràng chính là đãng phụ! Các ngươi chờ đó! Ta tìm người trong thôn đến, đem nàng ta bỏ lồng heo!" Hoa Đào tức giận đến thể chịu nổi, vừa khóc vừa mắng, cái miệng chút cũng buông tha người.

      "Ngươi thử xem xem!" Lang Nhị quyền liền đánh qua. Hoa Đào sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy miệng còn tiếp tục mắng, nhưng cũng dám chậm trễ, chỉ trong chốc lát, tiếng rất xa.

      "Nương tử, ngươi đừng nghe nàng ta." Lang Nhị vội chạy đến bên cạnh Cam Đường, an ủi nàng.

      Cam Đường kỳ cũng khổ sở đến vậy. Chỉ có điều Hoa Đào , nàng thân nữ nhân lại làm nương tử của ba nam nhân , riêng điểm này, trong lòng nàng vẫn bỏ xuống được, biến thành nút thắt của nàng.

      Lang Nhị thấy nương tử vẫn cúi đầu, mặt thần sắc tối tăm, trong lòng càng giận hơn, lập tức đứng lên, phát hỏa đối với Lang Tam: "Đều tại ngươi! Nếu phải ngươi, làm sao có thể xảy ra loại tình này!"

      "Liên quan gì tới ta! Cũng phải ta bảo nàng ta đến!" Lang Tam trong lòng cũng thoải mái, tự nhiên bị nhị ca chỉ trích như vậy, càng thêm khó chịu.

      "Nàng ta chính là hướng ngươi mà tới! Nếu phải ngươi, nàng ta làm sao có thể lên núi!" Lang Nhị bắt đầu rất phân phải trái, ai bảo trong lòng rất thoải mái.

      "Nhị ca, ngươi..."

      "Được rồi! Đừng ầm ĩ nữa! Ta sao." Mắt thấy hai huynh đệ sắp làm loạn lên, Cam Đường vội đánh gãy bọn , cầm lấy cây gậy dựng bên cạnh, chống lên hướng nhà tranh vào. nhiều ngày, chân bị thương của nàng cũng tốt lên rất nhiều, chống gậy là có thể được.

      Lang Đại từ xa liền thấy hai đệ đệ dường như tranh chấp, chờ đến gần, lại thấy Cam Đường vào nhà, vội bước nhanh tới: "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì?"

      "Nương tử tức giận!" Hai huynh đệ đồng thanh.

      Lang Đại cũng hỏi bọn nguyên nhân , xách vật liền hướng nhà tranh đến. Bước vào, chỉ thấy Cam Đường nằm ở đống cỏ khô, giữ yên lặng.

      "Nương tử, ngươi là lợi hại! Lần này xuống núi, tổng cộng được 5 lượng bạc, da thú bán rất được. Nghe lời nương tử đúng đắn." Lần này thu hoạch khá, Lang Đại trong lòng rất hưng phấn, hơn nữa muốn an ủi nương tử, vì thế càng thêm thể cao hứng, muốn cho nàng cũng vui vẻ.

      Cam Đường có khái niệm gì về ngân lượng ở đây, cũng 5 lượng là nhiều hay ít. Có thể kiếm được tiền tự nhiên cũng vui vẻ, bất quá, nàng cũng vì thế mà thỏa mãn, ngược lại : "Ngươi đây là lần đầu tiên, sau này có kinh nghiệm , hẳn là còn có thể bán giá tốt hơn nữa."

      "Ân." Lang Đại thấy nàng cũng phải đặc biệt cao hứng, tuy vậy nét mặt giống như còn tức giận , vì thế liền làm tư thế hiến vật quý, vừa gỡ tay nải ra vừa : "Nương tử, ngươi xem! Ta có mua quần áo mới cho ngươi, nhìn xem có thích hay ?"

      Quần áo a! Cái này Cam Đường trông mong lâu. Cũng quản bộ dáng có đẹp hay , chỉ cần là quần áo bình thường là được! Da thú này khắc cũng muốn mặc nữa! Nàng chút nghĩ ngợi, trực tiếp cầm lấy tay nải, đẩy người ra, " ra, ra!"

      Lang Đại tình nguyện ra, trong lòng còn suy nghĩ, nương tử rốt cuộc còn tức giận nữa hay a?

      Nhìn thấy Lang Đại ra, Lang Nhị, Lang Tam liền lên vây quanh, khua môi múa mép hỏi lấy hỏi để, hỏi đến nỗi biết nên đáp lại câu nào .

      "Đủ rồi! Im miệng cho ta!" Lang Đại trực tiếp đem lời của hai đệ đệ ngưng lại.

      "Nương tử còn tức giận sao?" Lang Nhị chết tâm, lại hỏi câu, đây mới là việc bọn quan tâm nhất.

      Lang Đại nhìn thoáng qua hướng nhà tranh, vấn đề này quả trả lời được, chỉ có thể đáp: "Ta xem bên trong có vẻ yên lặng…”

      " được! Ta phải vào xem, nếu nương tử ở bên trong khóc làm sao bây giờ." Lang Nhị nôn nóng nhất, lời vừa ra khỏi miệng, liền hướng bên trong vào.

      Lang Đại, Lang Tam cũng ngăn cản Lang Nhị, ngược lại còn theo đuôi vào.

      Người vào, tất cả đều trợn tròn mắt. Nương tử toàn thân mỗi chỗ da thịt đều xích lõa ánh vào mắt bọn .

      "A..." Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
      ---------------------------------------------------------------------
      Chương sau: Chương 11: Bùng nổ :yoyo60:

    4. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      levuong, Kimanh1257myuyen thích bài này.

    5. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 11: Bùng nổ


      Edit: Miho



      Cam Đường cởi ra da thú, tiết khố, chuẩn bị thay quần áo mới mua, ba huynh đệ Lang gia lại đột nhiên tiến vào, cơ thể khỏa thân liền bị xem trống trơn, nàng sợ tới mức thét chói tai liên tục, biết nên che phía hay là phía dưới.


      "A, mau ra, mau ra, a!" Dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ có thể quay lưng , đành phải hy sinh hai cái mông.


      Hương diễm như thế kích thích đầu ba huynh đệ làm cho choáng váng, nhiệt khí dưới bụng hướng toàn thân dâng lên, chân lại tựa như quán tính, chính là bước ra được.


      Cam Đường kêu nửa ngày, phía sau vẫn im lặng nhúc nhích, vội vàng quay đầu nhìn lại, ba huynh đệ còn ngây ra ở đấy, nhìn mặt bọn , hồng như lửa thiêu, ba đỉnh "Lều trại" đủ cả hướng nàng chào, nàng sợ tới mức chân mềm nhũn, muốn chạy trối chết tìm lỗ để chui.


      "Nương tử... Bảo chúng ta... ra." Đại Lang thấy nương tử chật vật như vậy, cả người liều mạng bấu vào cỏ, nội tâm có tia đành lòng dâng lên, yết hầu cực nóng gian nan phát ra thanh.


      "Huynh... ra... Trước." Tam Lang cũng giống vậy, yết hầu từng trận từng trận đau.


      "Ngươi... Trước." Nhị Lang nữa ngày mới phun ra câu.


      "Đều ra, đều ra, ra a, van cầu các ngươi ra." Đầu Cam Đường toàn bộ đầu đều vùi vào trong cỏ, hai tay còn dùng sức lay, muốn bỏ qua thân mình, miệng lên thanh rất buồn, mang theo trầm thấp.


      Cam Đường lần này quả rất chật vật, Đại Lang đành lòng, đầu óc tuy rằng chịu khống chế, nhưng nội tâm lại muốn chính mình bình tĩnh, cắn chặt răng đem mắt nhắm lại, hai tay hướng hai bên túm lại, mỗi tay cái kéo ra bên ngoài, miệng kêu lên: "... ..."


      Tam Lang tùy ý Đại Lang kéo ra, còn Nhị Lang lại giãy dụa đứng lên, Đại Lang có cách gì, chỉ có thể đem Tam Lang kéo ra bên ngoài, lảo đảo, ngã ra ngoài nhà tranh.


      Hồi hồn, Nhị Lang muốn nhanh chóng thoát , Đại Lang bên thả người bên chặn ngang đem ôm lấy, sống chết đem hướng ngoài phòng kéo ra.


      Thời điểm ba huynh đệ ra khỏi phòng, toàn thân mồ hôi cũng ẩm ướt, mồ hôi nhớp nháp làm cho Đại Lang trượt cánh tay, ôm được thắt lưng Nhị Lang nữa, Nhị Lang mượn cơ hội tránh thoát, tay đẩy Đại Lang ra.


      "Kéo đệ ra làm gì?." Nhị Lang rống lớn.


      "Nương tử kêu chúng ta ra." Đại Lang vọt nhanh tới trước mặt Nhị Lang, rống lớn trở về.


      "Huynh nương tử là của chúng ta, sao cho chạm vào?." Nhị Lang tiếp tục hung ác đẩy phen, hôm nay nổi giận.


      " cho chạm vào cho chạm vào." Đại Lang bình tĩnh cũng biến mất hầu như còn.


      "Vì sao, hôm nay đệ muốn chạm vào." Nhị Lang tính tình lên, quan tâm, lại quay đầu hướng vào trong.


      Đại Lang lần nữa nhào lên kéo lại, mồ hôi nhiều, tay lại trượt, nhìn Nhị Lang đầu cũng quay lại hướng phía trong, gấp đến độ biết làm gì. Lúc này, cư nhiên Tam Lang xông lên, học bộ dáng Đại Lang, ôm lấy thắt lưng của buông tay.


      Nhị Lang nóng nảy liều mạng mặc kệ, Đại Lang giận thể át, ở phía sau lưng đạp cước, Nhị Lang bị đá nằm úp sấp xuống, Tam Lang cũng lăn ở mặt đất.


      "Đệ nhìn thấy nương tử sợ hãi như vậy sao? Nếu đệ còn tiến vào, sợ nàng làm chuyện điên rồ à?." Đại Lang gấp đến độ rống to, ngày thứ nhất nương tử đập bát cắt cổ tay, ký ức đến nay vẫn còn mới mẻ.


      Đại Lang rống xong, Nhị Lang im lặng nằm dưới đất, Đại Lang thấy giãy dụa nữa mới ngồi xuống đất, hồng hộc thở ra hơi.


      Nhị Lang ngồi dậy, cúi đầu, ủ rũ, Tam Lang ôm đầu gối, lui thành đoàn, ba huynh đệ đều im lặng câu.


      Người an tĩnh lại, đầu óc im lặng được, nương tử "khỏa thân" thân thể mềm mại luôn luôn trong não qua lại, như thế nào đều bỏ được, chỉ chốc lát, ba huynh đệ đều cảm thấy cái mũi nóng lên, máu của ba cái mũi cùng nhau xuống.


      Cam Đường cuống quít mặc quần áo, chịu ra khỏi phòng, cơm chiều cũng ăn, lui ở đống cỏ khô, muốn ra đối mặt ba huynh đệ.


      Nàng yên tĩnh đợi, mặt ngoài rất im lặng, nội tâm lại sôi trào mãnh liệt, nàng thâm trầm cảm giác được, trước mắt quan hệ bốn người bình an vô nhưng càng ngày càng khó duy trì, nàng muốn tiếp tục chờ xuống sao?


      Rời khỏi ý niệm trong đầu, trong mắt xoay quanh, nhưng nội tâm thanh bé nhảy ra đáp án, thanh tha cho bọn . Nàng nhắm mắt lại, hướng cỏ khô nằm xuống, lâm vào mâu thuẫn rối rắm.


      Ban đêm như vậy, nhất định có cách gì bình tĩnh. Ba huynh đệ ở ngoài phòng đợi lâu, tấm màn đen bao phủ xuống dưới, ban đêm bầu trời treo đầy sao, bọn mới tiếng động bước vào phòng.


      Trong phòng phi thường im lặng, Cam Đường toàn thân cuộn lại, đôi tay ôm đầu gối, lui vào trong đống cỏ khô, cơ hồ nhìn thấy thân ảnh của nàng.


      Thời điểm ba huynh đệ tiến vào, liền nhìn thấy nàng lộ ra bên ngoài đoạn cẳng chân, bọn trầm mặc, nhìn bộ dáng nàng sợ hãi như thế, nội tâm rầu rĩ, khó chịu.


      Bọn đều nằm xuống, trong phòng khôi phục yên tĩnh, ai cũng phát ra động tĩnh gì, nhưng ai cũng có cách gì vào giấc ngủ, toàn bộ buổi tối, ba huynh đệ giống như bánh nướng, hồi ngươi xoay người, hồi xoay người, trong mắt ba người, đều là thân ảnh nương tử, da thịt trắng nõn, nhũ hoa đỏ, eo thon, mông kiều, đôi chân lần nữa qua trong não, hạ thể hồi liền đứng, hồi nằm úp sấp, động thân bình thường, lẳng lơ để yên.


      Cam Đường cũng so với bọn dễ chịu bao nhiêu, chỉ cần động tĩnh , lòng của nàng liền bang bang nhảy lên, sợ xảy ra việc gì, cả người căng thẳng như dây đàn, khắc muốn thả lỏng cũng được.


      Ban đêm ngủ được dần dần trôi qua, ngoài phòng chân trời mờ sương, nắng sớm hắt vào, Cam Đường cũng có nhắm mắt, cảm thấy, ba huynh đệ mơ ngủ, thấy hô hấp bọn trở nên thong thả đều đều, cũng xoay người.


      Thần kinh căng thẳng chầm chậm giảm tốc độ, cảm thấy lâu, đầu đau, hơn nữa qua cơn buồn ngủ, nàng lúc này, cũng ngủ được, bất quá, cơ thể thoáng cử động, thấy mệt mỏi như vậy.


      Đột nhiên: "A!" 1 tiếng đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, Nhị Lang theo tiếng kêu, ngồi dậy, động tĩnh này làm cho Cam Đường lại khẩn trương, vểnh tai nghe.


      "Nhị đệ, như thế nào?" Đại Lang, Tam Lang bị tiếng kêu làm bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, nhìn về phía Nhị Lang.


      Nhị Lang lại ngơ ngác, nửa ngày mới tỉnh lại, quay đầu nhìn Đại Lang, Tam Lang, nửa ngày mới giọng : "Đại ca, tam đệ, phía dưới ta giống như có gì đó chảy ra."


      "Phía dưới, gì?" Tam Lang vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng, gì cũng nghĩ, liền hỏi.


      "Ta cũng biết, các ngươi nhìn xem." chuyện, Nhị Lang liền cởi quần, cho bọn xem. Đại Lang, Tam Lang nhìn qua, thấy đũng quần có chất nhầy nhầy, hơn nữa còn có mùi tanh tanh.


      "Đây là gì a?" Tam Lang bắt đầu, cho tới bây giờ còn chưa gặp bao giờ, biết là gì, Đại Lang lại biết, từng trải qua vài lần, nhưng cũng im lặng vì đây là ngoài ý muốn, đành phải : "Trước kia ta cũng trải qua, bất quá, ta cũng biết là gì."


      "Vậy các ngươi cũng có sao?." Nhị Lang tò mò hỏi, Đại Lang, Tam Lang vừa nghe, liền kéo quần xuống xem.


      "A, đệ cũng có." Tam Lang ngạc nhiên phát , sau, Đại Lang cũng câu: "Ta cũng có."


      "Rốt cuộc là chuyện gì, ta vừa mới nằm mơ sờ nương tử, đột nhiên cảm thấy có vật chảy ra, làm tỉnh lại."


      "Huynh cũng mơ thấy nương tử, đệ cũng vậy." Tam Lang câu.


      "Ta cũng giống vậy." Đại Lang đồng dạng giống như thế.


      "Mơ thấy nương tử thế này sao?" Nhị Lang sờ sờ đầu hiểu, bất quá, nếu là vì mơ đến nương tử, cảm thấy sao cả, nhiều hơn nữa cũng nguyện ý.


      "Có lẽ ." Đại Lang cũng hiểu, thể nguyên do.


      Ba huynh đệ ngươi câu ta câu thảo luận, bên Cam Đường nghe được 囧 muốn chết, này ba huynh đệ là cái gì cũng hiểu, 'mộng' cũng lấy ra thảo luận, làm cho nàng có thể làm thế nào mới tốt a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :